Results 1 to 7 of 7

Thread: Đại Hội Vơ Lâm : Tiếu Lâm Đông Kim Cổ Trên Thế Giới

  1. #1
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669

    Đại Hội Vơ Lâm : Tiếu Lâm Đông Kim Cổ Trên Thế Giới

    Đại Hội Vơ Lâm : Tiếu Lâm Đông Kim Cổ Trên Thế Giới .

    Tiểu muội xin mở Chủ Đề này ,Tiểu muội thiết tha đề nghị các Huynh Tỉ Đệ :Chi Binh cùng sưu tầm đóng góp các chuyện Tiếu Lâm Việt Nam và trên toàn Thế Giới ! Để Diễn Đàn Vietland thêm phần vui nhộn và có tiếng cười thoải mái !

    Tiểu muội xin bắt đầu bằng 6 chuyện : Việt Nam , Mông Cổ , Ba Lan,Thổ Nhĩ Kỳ , Mỹ , Nga

    Tiểu muội kính xin BBT Vietland đừng yêu cầu là lấy nguồn từ đâu ra , chuyện nào có tác giả . Tiểu muội sẽ chú thích tác giả, chuyện nào không có tác giả nghĩa là khuyết danh .

    Trân trọng



    Hắc Y Nữ Hiệp



    Hắc Y Nữ Hiệp
    8 Thành Hỏa Hầu
    Tướng 1 Sao

    Bên hiên nhỏ ,gió hờn cành trúc ngoài song cửa
    Trong cơn mơ quay về Hà Nội xưa
    Mười dặm thác Bản Dốc , Chốn hoa nở thẳm sâu
    Bóng nguyệt soi cung đàn u nhă
    Thấp thoáng dáng người ngọc ngoảnh đầu
    Nắm tay chàng đi giữa mưa khói Ải Nam Quan
    Last edited by Hắc Y Hiệp Nữ; 02-11-2011 at 11:15 PM.

  2. #2
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669

    Ba Giai - Tú Xuất

    Ba Giai Tú Xuất !

    ---------------------------------------------



    KINH ĐÔ HUẾ

    Ba Giai - Tú Xuất

    Khuyết Danh

    Sau Một Đêm Ngủ Trọ

    Cuỗm được một vố ở nhà một bà góa, Tú Xuất đi thẳng một lèo ra thành phố Nam Định. Sau những ngày ăn chơi, khi thấy túi đă cạn tiền, Tú Xuất đi mua cái vali, đem mấy cục gạch & giấy bồi bỏ vào, rồi khệ nệ xách đến một nhà hàng cơm, đánh chén một bữa no say, rồi ngủ trọ luôn đó.
    Trước khi đi ngủ, Tú Xuất đưa vali cho bà chủ nhà hàng cất hộ. Bà hàng đỡ lấy:
    - Chà, vali có tiền bạc không mà nặng thế này ? Bà hàng vừa đỡ lấy vừa hỏi:
    - Có chút đỉnh thôi, c̣n th́ quần áo & sách vở. Tôi đi thăm ông cụ tôi đang làm án sát Bắc Ninh, đâu cần phải đem nhiều tiền bạc.
    Bà hàng tưởng thật, đem vali cất vào chỗ gần giường Tú Xuất nằm.
    Đêm đến, Tú Xuất thừa lúc mọi người ngủ say, khẽ rón rén lại mở vali đem gạch & giấy bồi bỏ vào thùng rác nơi góc nhà, rồi trở lại giường, đánh một giấc ngon lành.
    Tới sáng, bà chủ hàng cơm dậy trước, nh́n thấy chiếc vali bị mở tung, bên trong không c̣n vật ǵ, tá hỏa lên, đánh thức Tú Xuất dậy:
    - Chết rồi, vali của ông bị bọn trộm mở, lấy hết đồ đạc, làm sao bây giờ ?
    Tú Xuất ngồi xổm dậy, ra vẻ sửng sốt:
    - Làm sao, tôi biết đâu được, tôi gửi bà cất mà. Bà phải bồi thường chứ c̣n làm sao nữa ?
    Bà hàng đă đuối lư, lại sợ anh chàng là con quan án sát nữa, lại tưởng mất trộm thiệt, nên chỉ c̣n cách năn nỉ. Lời qua, tiếng lại cuối cùng Tú Xuất mới chịu nhận tiền bồi thường mười nén bạc.
    Tú Xuất đi rồi, bọn đầy tớ nhà hàng, chiều đến mới phát hiện ra ở thùng rác lại có giấy bổi & mấy cục gạch, những thứ mà nhà hàng không có. Lúc ấy, người ta mới nhận ra anh chàng ngủ trọ đêm qua là một tên đại bịp. Nhưng mà chỉ c̣n nước nh́n nhau mà chửi rủa, chứ biết làm sao được, v́ hắn đă mất hút từ sáng kia rồi.
    Thế là, Tú Xuất lại kiếm được một món tiền to nữa./.

  3. #3
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669

    Cháu Là Con Ai !





    Cháu Là Con Ai !

    Chuyện Tiếu Lâm Mông Cổ -Mongolia

    Tác giả : Tsedaiuutsuk
    (Xen Đai -u -ut -sơ)




    Tôi và vợ tôi vừa sửa soạn đi xem cinéma th́ bổng ngoài cổng có tiếng chuông vang lên. Tôi ra mở cửa. Trước mặt tôi là một cậu bé ăn mặc lôi thôi, mặt ngăm ngăm đen v́ nắng gió.
    - Cháu là con nhà ai?-Tôi hỏi.
    Nhưng chú bé không trả lời, chỉ nh́n tôi trân trân như có vẻ tủi bực.
    Cuối cùng măi nó mới lắp bắp được một câu : "Ơ ḱa bố..."
    - Cháu bảo cái ǵ cơ?- Tôi sửng sốt.

    -Bố à? - Vợ tôi vội nhảy bổ ra cửa, tưởng chừng như bị bật ḷ so. Cô ta hằn học nh́n tôi rồi lại nh́n chú bé :- Cháu nói đây là bố cháu phải không?
    - Thằng bé lạ lùng thật!-Tôi lẩm bẩm- ở đâu đến đây tự nhiên lại nhận người ta là bố....

    - Thôi ông cứ đợi đấy, tôi sẽ t́m hiểu xem có ǵ lạ không. Vợ tôi rít lên giận dữ- Chẳng trách tôi cứ nghi ngờ trước khi quyết định lấyông. Bây giờ cháy nhà mới ra mặt chuột nhé! - Vợ tôi quay lại hỏi vặn chú bé từ năy giờ vẫn đứng sững:

    - Thế mẹ cháu là ai?
    Chú bé sụt sịt chỉ vào vợ tôi nói:" Mẹ là mẹ con đây chứ c̣n ai nữa". Tôi được thể quay lại đay lại vợ tôi:

    - Đấy nhé, thế mà bảo bà không muốn lấy tôi. V́ đứa con riêng này đây....
    - Thằng bé này nói dối!- Vợ tôi hét to lên- Cháu ...cháu nói dối thế mà không biết xấu hổ a?
    Thằng bé lại sụt sịt tḥ tay vào túi áo móc ra một tấm ảnh, mặt sau có ghi tên và địa chỉ . Sau ảnh là tôi và vợ tôi chụp chung sau ngày cưới.
    - Thật là quái quỷ!- Tôi lẩm bẩm- Một âm mưu ǵ đây chắc...
    - Khoan đă! Không khéo nó là con trai chúng ta thật. Nhưng nó ở tận quê với bà nội cơ mà?
    Chú bé lúc ấy mới lúng túng vẻ mừng rỡ: " Con đây mà, con đấy!"
    - Ôi Bai-a-x-la-gan,(Baiaxlagann) con đấy ư?- Vợ tôi nói gần như khóc- Con tha lỗi cho mẹ nhưng sao lại thế này, ai mà nhận ra được!

    -Không con không phải là Bai-a-x-la-gan. Con là anh nó cơ.

    - Thế mà cũng đ̣i là mẹ!Tôi được thể đế luôn vợ- Đến con ḿnh đứt ruột đẻ ra mà cũng không biết! Doidaian! thôi đi vào trong nhà đi con!

    Nhưng chú bé lại tiếp tục lắc đầu. Cuối cùng hỏi ra mới biết nó là thằng lớn nhất, tên là Ba-i-a-xa-i-khan. ( Baiaxaikhan)

    - Ai lại có thể nghĩ biết được rằng con cái ḿnh chóng lớn thế này không!
    - Vợ tôi ôm đứa bé và sửa lại đầu tóc cho nó.

    - Tôi có cảm tưởng như là mới vừa hôm qua chúng tôi mới gửi mấy đứa cho bà nội trông nom . Nhưng tại sao con lại ṃ về thế này?
    Chú bé nh́n tôi vẻ sợ sệt và ấp úng:

    - Tại... Tại hôm nay con đi học muộn. Cô giáo không cho vào lớp . Con không dám về nhà sợ bà mắng. Thế là con lên xe buưt và về đây...
    - Khá thật! Thế là trốn học à?- Vợ tôi nói -Đấy giáo dục ở nông thôn là như vậy đó!



    -------------------
    Hăc Y Nữ Hiệp
    Last edited by Hắc Y Hiệp Nữ; 02-11-2011 at 11:18 PM.

  4. #4
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669

    Sao Cô ấy Lại Bỏ đi ?



    THỦ ĐÔ : WARSAW-BA LAN

    Sao cô ấy lại bỏ đi ?

    Truyện Ba Lan (Poland)

    Tác giả: A.Moravia

    Lẽ ra Anese phải báo cho tôi biết trước, chứ không nên bỏ nhà đi mà không nói một lời như thế này. Tôi hoàn toàn không coi ḿnh là hoàn hảo, nhưng nếu cô ấy giải thích cô ấy không hài ḷng về điều ǵ, th́ chúng tôi có thể bàn bạc cùng nhau. Đằng này không thế- một hai năm chung sống, cô ấy chẳng hé răng. Thế rồi bỗng dưng một buổi sáng nọ, lợi dụng lúc tôi đi vắng, cô ấy lén bỏ đi như một cô giúp việc đă t́m được chỗ làm tốt hơn. Tính đến nay cô ấy đă bỏ đi sáu tháng, mà tôi vẫn không thể hiểu tại sao
    Buổi sáng ấy, tôi đă mua ở chợ tất cả những ǵ cần thiết. Tôi thích tự mua bán, v́ tôi biết giá cả, tôi biết tôi cần, tôi thích mặc cả & tranh căi, nếm thử & lựa chọn. Tôi phải được trông thấy thứ thịt làm món ḅ bít tết, phải biết quả táo mua về là mua ở mẹt nào. Tôi đem thức ăn về nhà rồi lại đi mua thêm mét rưỡi tua viền cho rèm màn cửa của pḥng ăn. V́ không muốn tiêu quá mức đă định nên tôi phải đi khá nhiều cửa hàng mới chọn một thứ tôi cần ở một quầy nhỏ trên đường Umilta. Tôi về nhà lúc mười một giờ hai mươi phút. Khi vừa bước vào pḥng ăn để ướm màu tua viền xem có hợp với rèm màn cửa không, th́ trông thấy ngay trên bàn lọ mực, cái bút & bức thư. Nói thật ḷng, cái đập vào mắt tôi trước nhất là vết mực trên tấm khăn trải bàn. Tôi nghĩ:" Cô này cẩu thả quá.. làm bẩn mất tấm khăn mất rồi"
    Tôi đặt lọ mực, cái bút & bức thư ra chỗ khác, lột tấm khăn trải bàn ra đem xuống bếp, dùng chanh tẩy sạch vết mực. Sau đó, tôi trở lại pḥng ăn, trải lại khăn bàn & chỉ khi ấy tôi mới nhớ đến bức thư. Bức thư gởi cho tôi:" Alfredo"
    Tôi mở thư ra đọc:" Em đă dọn dẹp nhà cửa. Bữa trưa, anh tự nấu lấy, anh vốn nấu nướng giỏi mà. Vĩnh biệt. Em về nhà mẹ đây. Anese"
    Thoạt tiên tôi không hiểu ǵ cả. Sau đó đọc lại bức thư, rốt cuộc tôi mới rơ: Anese đă bỏ đi hẳn , để tôi ở lại một ḿnh sau hai năm chung sống.
    Theo thói quen, tôi cất thư vào ngăn kéo tủ, nơi tôi thường cất hoá đơn &các thư từ, rồi tôi ngồi xuống chiếc ghế bành nhỏ bên cửa sổ. Tôi không biết nghĩ sao. Tôi hoàn toàn không lường trước một việc như thế này & không thể tin vào chuyện vừa xảy ra. Trong lúc ngồi trầm ngâm như vậy, tôi chợt thấy dưới sàn có một cái lông gà, chắc là cái phất trần rơi ra khi Anese phủi bụi. Tôi nhặt cái lông lên, mở cửa sổ vứt ra ngoài đường. Rồi tôi vớ lấy chiếc mũ & vứt ra khỏi nhà.
    Đi trên lớp gạch lát vỉa hè & theo thói quen cứ mỗi bước lại cách một viên, tôi tự hỏi bây giờ biết làm thế nào với Anese đây. Tại sao cô ấy lại bỏ tôi, rơ ràng là cố t́nh xúc phạm tôi thế này? Trước hết, tôi tự đặt cho ḿnh một câu hỏi: Anese có quyền trách tôi là phản bội, dù chỉ một chút thôi, hay không? Và tôi lập tự trả lời: Không. Chưa bao giờ tôi say mê phụ nữ. Tôi không hiểu họ, họ cũng không hiểu tôi, nhất là hồi tôi lấy vợ, có thể nói rằng đối với tôi họ không c̣n tồn tại. Đến mức đôi khi chính Anese cũng hỏi đuà tôi:
    -Anh sẽ xử sự thế nào, nếu bây giờ anh phải ḷng một người đàn bà khác?
    Tôi đáp:
    -Không thể có chuyện đó. Anh yêu em & không yêu ai khác. T́nh yêu của anh là suốt đời
    Ttôi nhớ ra rằng" T́nh yêu suốt đời" của tôi h́nh như không làm cho Anese vui mừng, ngược lại mặt cô ấy xị ra & cô ấy im lặng
    Tôi chuyển sang một giả định khác: Hay Anese bỏ tôi v́ tiền, hoặc nói chung v́ lối sống của chúng tôi?
    Nhưng cả lần này, tôi cũng đi đến kết luận rằng lương tâm tôi trong sạch. Đúng là tôi chỉ đưa cô ấy tiền trong những trường hợp đặc biệt, nhưng cố ấy cần ǵ tiền? Tôi luôn ở cạnh cô ấy & bao giờ cũng thanh toán mọi thứ. Chúng tôi sống khá lắm. Này nhé: Phim th́ mỗi tuần xem hai lần, đi tiệm giải khát- mỗi tuần hai lần, tôi không nhỏ nhen đến mức tính đếm với cô ấy từng ly kem hoặc từng tách cà phê. Hai tạp chí có tranh ảnh mỗi tháng, một tờ báo hằng ngày, c̣n mùa đông, có khi đi xem ô-pê-ra. Mùa hè th́ ra nghỉ của bố tôi ở Marino. Đó là chuyện giải trí. C̣n về khoảng quần áo, Anese lại càng không có ǵ phải phàn nàn. Cô ấy cần ǵ- một đôi tất hoặc một tấm khăn, bao giờ tôi cũng đồng ư & cùng cô ấy ra cửa hàng, cùng cô ấy chọn rồi tôi trả tiền, không đắn đo ǵ cả. Các thứ khác cũng vậy. Khi cô ấy bảo tôi:" Em cần một cái mũ, em cần một tấm áo" chẳng bao giờ tôi lại không trả lời. " Ta đi mua đi, anh sẽ cùng đi với em" Nhưng phải công nhận rằng Anese không phải là ngựi đ̣i hỏi cao: Sau khi lấy tôi được một năm, cô ấy hầu như hoàn toàn không quan tâm đến quần áo nữa. Thỉnh thoảng tôi phải nhắc cô ấy nên mua thứ này thứ nọ. Nhưng cô ấy bảo chuyện đó không quan trọng, quần áo của năm ấy dùng c̣n tốt. Thậm chí tôi đă nghĩ trong chuyện này Anese khác với những phụ nữ khác, cô ấy không thích ăn diện lắm
    Vậy là cô ấy bỏ đi không phải v́ lư do t́nh cảm & tiền bạc. Chỉ c̣n cái điều mà các luật sư vẫn gọi là :" Tính nết không hợp nhau". Nhưng thử hỏi tại sao lại có thể là không hợp nhau, nếu trong suốt hai năm chúng tôi không căi nhau một lần nào. Không một lần nào, tôi cam đoan như thế!. Chúng tôi luôn ở bên cạnh nhau, nếu tính t́nh không hợp, th́ phải có biểu hiện chứ. Đằng này, Anese không bao giờ phản đối tôi. Cô ấy hầu như không nói chuyện. Đôi khi suốt cả buổi tối ở quán cà phê hoặc ở nhà, cô ấy không hề mở miệng- bao giờ cũng chỉ một ḿnh tôi nói.
    Tôi không phủ nhận tôi thích nói & thích nghe ḿnh nói, nhất là tôi nói chuyện với người thân thiết. Giọng tôi êm diụ, không to không bé, chín chắn, rất dễ nghe. Nếu nói về một đề tài nào, tôi luôn nói cặn kẽ, xem xét mọi khiá cạnh. Tôi thích nói chuyện về các công việc nội trợ: nào giá cả, nào cách kê đồ đạc, nào các món ăn, nào hệ thống sưởi ấm. Tóm lại, tôi thích nói tất cả những chuyện vặt vănh.. Nói như thế không bao giờ tôi mệt, ngược lại tôi thích thú đến nỗi khi tôi chợ thấy ḿnh lặp lại những điều vừa mới nói xong. Nhưng quả thật những chuyện ấy chỉ nên nói với đàn bà, chứ với họ, c̣n biết nói chuyện ǵ khác?
    Được cái Anese nghe tôi rất chăm chú, ít nhất tôi cũng có cảm giác như vậy. Chỉ mỗi một lần, khi tôi đang giải thích về cấu tạo của thiết bị đun nước nóng cho bồn tắm, cô ấy bỗng ngủ thiếp đi. Tôi đánh thức cô ấy dậy & hỏi:
    -Em nghe chán lắm hả?
    Cô ấy vội đáp:
    -Không , không. Tại em mệt v́ đêm qua ngủ không ngon đấy thôi.
    Thông thường, những ngựi chồng bận rộn công việc ở sở hoặc kinh doanh, nếu không có việc ǵ khác th́ họ thường đi chơi với bạn bè. Nhưng với tôi, Anese thay thế tất cả: Cô ấy vừa là công việc của tôi, là hoạt động kinh doanh của tôi, vừa là bạn bè tôi. Không phút nào tôi để cô ấy một ḿnh. Tôi luôn ở bên cạnh cô ấy. Nói ra có vẻ lạ, nhưng tôi ở bên cô ấy ngay cả lúc nấu nướng. tôi rất thích nấu nướng, cho nên ngày nào trước bữa ăn tôi cũng buộc tạp dề vào rồi giúp cô ấy trong bếp. Việc ǵ tôi cũng làm một ít- gọt khoai , bóc vỏ đỗ, dần thịt, trông xoong nồi trên bếp. Tôi giúp cô ấy tích cực đến nỗi cô ấy thường bảo:
    -Này... anh làm nhé... em đau đầu quá, em đi nằm một chút .
    Thế là tôi nấu nướng một ḿnh. Nhờ sách dạy nấu ăn có khi tôi c̣n thử nấu những món mới. Chỉ tiếc là Anese không thích ăn uống mấy, c̣n thời gian gần đây cô ấy ăn không thấy ngon miệng nữa, cô ấy hầu như không động đến thức ăn. Một hôm như để bông đuà, cô ấy bảo tôi:
    -Anh bị lầm nên mới sinh ra là đàn ông... lẽ ra anh phải là phụ nữ.. thậm chí là một bà nội trợ
    Phải công nhận cô ấy nói có phần đúng: Quả thật ngoài chuyện nấu nướng, tôi c̣n thích giặt giũ, là quần áo, may vá, thậm chí lúc rỗi răi tôi c̣n thích viền khăn tay nữa.
    Như tôi đă nói, không bao giờ tôi rời Anese, ngay cả khi mẹ cô ấy hoặc bạn gái đến chơi: ngay cả bỗng dưng cố ấy đi học tiếng Anh. Chỉ cốt gần vợ, tôi cũng học cái thứ tiếng rất khó ấy. Tôi bám chặt cô ấy đến mức lố bịch. Chẳng hạn một lần ở quán cà phê, cô ấy nói khẽ với tôi một câu ǵ tôi nghe không rơ, tôi đă đi theo cô ấy về phiá toa-let, thế là tôi bị cậu nhân viên của quán chặn lại, cậu ta giải thích chỗ đó là dành cho nữ, tôi không vào được
    Đấy t́m được người chồng như tôi đâu phải dễ. Anese thường bảo tôi:
    -Em cần đi nơi này nơi kia, gặp người này người nọ, đi với em anh sẽ chán đó
    Nhưng bao giờ tôi cũng trả lời:
    -Cứ để anh đi cùng... anh cũng có bận ǵ đâu
    - Cũng được, nhưng em báo trước anh sẽ chán đấy
    Nhưng kết quả là tôi chẳng thấy chán ǵ cả, sau đó tôi nói với cô ấy:
    -Em thấy chưa, anh đâu có chán.
    Tóm lại , chúng tôi lúc nào cũng dính chặt lấy nhau.
    .... Tôi vừa đi vừa suy ngẫm. Tôi nghĩ người duy nhất có thể giải thích tại sao Anese bỏ đi chính là cô ấy. Tôi đi thẳng vào pḥng khách. Nhưng ra gặp tôi không phải là Anese, mà lại là mẹ cô ấy, một người tôi không chịu nổi. Bà làm nghề buôn bán. Đó là một người phụ nữ tóc nhuộm đen, má hồng luôn mỉm cười, kín đáo & giả dối. Trên ngực áo choàng của bà có ghim một bông hồng. Trông thấy tôi, bà ra vẻ niềm nở:
    _A, Alfredo đấy à, con đến có việc ǵ thế?
    -Mẹ đă biết tại sao con đến- tôi đáp-Anese đă bỏ con
    Bà điềm tĩnh đáp:
    -ừ, nó đang ở đây. Biết làm sao được. Những chuyện như thế vẫn thường xảy ra trên đời này
    .
    Chả lẽ mẹ chỉ có thể trả lời con như thế?- Tôi nổi cáu-Tại sao cô ấy bỏ con? Con đă làm ǵ cô ấy? Tại sao mẹ không nói?
    Chợt tôi nh́n về phiá chiếc bàn. Mặt bàn trải khăn, trên có mảnh ren trắng to bằng cái diă, c̣n đặt trên mảnh ren là một lọ hoa. Nhưng mảnh ren không nằm đúng giữa bàn. Chính tôi cũng không nhận thức được ḿnh đang làm ǵ, như một cái máy, tôi nhắc lọ hoa lên, sửa lại cho mảnh ren nằm đúng chỗ.
    Thấy vậy, bà mẹ vợ tôi nói:
    -Khá lắm.. Bây giờ th́ mảnh ren ở đúng giữa bàn rồi... mẹ không để ư đấy vậy mà anh thấy ngay sự lệch lạc... Khá lắm... Bây giờ tốt nhất là anh về đi.
    Bà đứng dậy, tôi cũng đứng dậy. Tôi định hỏi xem tôi có thể gặp Anese không, nhưng tôi hiểu rằng có hỏi cũng vô ích. Thêm nữa, tôi sợ gặp cô ấy tôi sẽ cuống lên & sẽ làm hoặc sẽ nói những điều ngu xuẩn. Tôi đành ra về & từ đó tôi không gặp vợ tôi nữa. Có thể cô ấy sẽ quay lại với tôi, khi hiểu ra rằng người chồng như tôi không phải cô ấy dễ t́m được. Nhưng trước khi bước qua ngưỡng cửa nhà tôi, nhất thiết cô ấy phải giải thích tại sao cô ấy bỏ tôi cái đă./.
    Last edited by Hắc Y Hiệp Nữ; 02-11-2011 at 11:17 PM.

  5. #5
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669

    Hội Nghị Các Nhà Giải Phẫu Y Khoa Trên Thế Giới



    THÀNH PHỐ KÊNH TẾ ISTANBUL LỚN NHẤT THỔ NHĨ KỲ -TURKEY


    Hội Nghị Các Nhà Giải Phẫu Y Khoa Trên Thế Giới
    Hội nghị quốc tế các nhà giải phẫu lần này được tiến hành ở thành phố Istanbul , Thỗ Nhĩ Kỳ . Nó mang một ư nghĩa quan trọng. Hội nghị lần thứ mười đă thu hút đuợc sự chú ư của các nhà giải phẫu nổi tiếng nhất trên thế giới và hoá ra là một hội nghị có đông người dự nhất. Tham dự hội nghị c̣n có phóng viên báo chí của tất cả các nước, mặc dù đấy không phải là một sự kiện trọng đại, như một trận đấu bóng đá hoặc một cuộc họp báo để cho một nữ minh tinh màn bạc - tóc đen hay tóc hung - phô diễn quần áo của ḿnh. Các nhà giải phẫu cự phách nhất của hai mươi ba quốc gia đem tới hội nghị những báo cáo khoa học. Trong số họ có những người tài nghệ cao cường đến mức ngay cả việc tách rời từng bộ phận cơ thể con người rồi ghép lại như cũ - như thể tháo lắp chiếc đồng hồ hay khẩu súng trường tự động - cũng chả là điều ǵ ghê gớm đối với họ cả. Bởi v́ vậy mà báo chí khắp thế giới, sau phần thông báo về những mẫu quần áo tắm phụ nữ mới nhất, về kết quả các trận đấu bóng đá tranh giải vô địch quốc gia và về những tội ác khủng khiếp nhất, đă cho là cần thiết phải chạy mấy ḍng về hội nghị các nhà giải phẫu.

    Ngày đầu tiên được dành cho các thủ tục khai mạc hội nghị. Hôm sau, tại phiên họp toàn thể, đại biểu bắt đầu nghe các bản tham luận. Sang ngày thứ ba bắt đầu phần thảo luận. Bác sĩ C.Klazeman, nhà giải phẫu Mỹ nổi tiếng, bước lên diễn đàn cùng một người giúp việc. Các phóng viên thông tấn, báo chí vội vă rút bút và sổ tay ra. Các nhà giải phẫu ngồi kín pḥng họp, đeo ống nghe vào, chuẩn bị nghe diễn giả nói. Cố nhiên, mỗi người sẽ chọn trong 4 ngôn ngữ châu Âu thứ nào ḿnh thông thạo nhất.

    - Thưa các đồng nghiệp kính mến! - Bác sĩ C.Klazeman bắt đầu - Tôi xin chia sẻ với các đại biểu dự hội nghị lần thứ mười những suy nghĩ về ca giải phẫu thú vị nhất của tôi sau suốt 35 năm thực hành giải phẫu. Ai cũng biết rằng cho đến nay chưa có một nhà giải phẫu nào thành công trong việc thay đổi vân ngón tay cả. Lịch sử y học chưa hề biết đến một thí nghiệm tương tự v́ vậy nó không hề được ghi thành văn. Khá nhiều lần chúng tôi đă lột lớp da ngón tay nhưng lớp da mới mọc ra vẫn như cũ. V́ vậy mà cảnh sát không gặp khó khăn trong việc lùng bắt bọn trộm cướp, giết người. Trong ca giải phẫu mới nhất, tôi đă thành công trong việc thay đổi lớp vân tay. Trước mắt các ngài là một trong những thương gia lừng danh nhất nước Mỹ - Mr Thomas - vua thụ tinh nhân tạo. Biệt danh của ông là "Jack, kẻ đập vỡ quai hàm". Ông ta đă hiện diện trong hồ sơ lưu trữ của Cục Điều tra liên bang trong cái biệt danh này. Trong suốt mười năm trời cảnh sát ra công truy lùng tay bẻ khóa lăo luyện này mà đành uổng công. Lư do chỉ là v́ sau mỗi vụ trời tôi lại tiến hành một cuộc giải phẫu thay vân tay cho Mr Thomas, tức "Jack, kẻ đập vỡ quai hàm". Tôi xin cam đoan với các bạn rằng phẫu thuật thay vân tay không chỉ khó khăn nhất mà c̣n có lợi nhất, bởi v́ cái việc được chia đôi số của cải các tay trộm chôm được trong két đâu phải là dở ǵ. Bây giờ tôi xin chiếu cho quư vị coi những cảnh phim giới thiệu phần kỹ thuật của ca mổ.

    Tất cả các nhà giải phẫu có mặt trong pḥng đều nhất trí công nhận đồng nghiệp người Mỹ quả là chuyên gia cự phách nhất trong lĩnh vực mổ xẻ. Song bản tham luận của nhà giải phẫu người Anh tiếp theo liền đồng nghiệp người Mỹ đă làm cho mọi người phải thay đổi ư kiến của ḿnh. Mr B. Lains bước lên diễn đàn cùng một người nữa, bắt đầu:

    - Thưa các đồng nghiệp rất kính mến! Tôi xin kể cho các bạn nghe một phẫu thuật đáng được coi là phức tạp nhất và đáng chú ư nhất trong lịch sử y học của nhân loại. Các bạn thấy đấy, bên cạnh tôi là vị hạ sĩ quan anh hùng Mechew, trong thế chiến thứ hai đă từng hạ sát được 26 lính giặc. Song chẳng may một mảnh lựu đạn địch đă tiện đứt đầu ông... Với thứ keo đặc chế của ḿnh, tôi đă gắn được chiếc đầu đứt ĺa đó vào cổ, trông nó thậm chí c̣n đẹp hơn trước ấy. Nay th́ đến bom nguyên tử cũng chẳng làm cho nó rời ra được nữa. Bây giờ tôi xin "bật mí" cách pha chế chất keo này.

    Sự kinh ngạc của những người tham dự hội nghị đă lên đến tột đỉnh. Tất cả đều tin chắc rằng sẽ không c̣n được nghe bản tham luận nào thú vị hơn nữa. Nhưng diễn giả kế đó - một bác học Pháp - đă buộc họ phải thay đổi ư kiến này: Ông ta bước lên diễn đàn cùng một mỹ nhân tóc vàng bận bộ đồ tắm. Vừa nhác trông thấy nàng, các vị đại biểu có tuổi đă lập tức nhấp nhỏm trên ghế.

    - Thưa các đồng nghiệp vô cùng kính mến! - Nhà giải phẫu Pháp lên tiếng. - Tôi muốn kể cho các bạn hay về một phẩu thuật chỉnh h́nh khác thường. Tôi hy vọng các bạn sẽ đánh giá đúng mức thành công của tôi nếu tôi nói cho các bạn biết rằng người đẹp tóc vàng vừa tạo ra những phản ứng dữ dội trong pḥng này chính là bà mẹ vợ đă 65 tuổi của tôi.

    Sau đó diễn giả c̣n thông báo thêm một số chi tiết nữa: ông đă thực hiện phẫu thuật với bà mẹ vợ là cốt để trả thù người vợ đă phụ bạc ông; sau khi biến bà mẹ vợ thành một thiếu phụ trẻ đẹp, ông đă "bắt bồ" với bà ta. Nhà bác học Pháp kết thúc bản tham luận của ḿnh bằng phần tŕnh bày cơ sở khoa học của phát minh kỳ diệu này.

    Các diễn giả nối nhau lên diễn đàn, người nào cũng công bố công tŕnh nào đó kỳ lạ. Chẳng hạn như nhà giải phẫu Đức tuyên bố:

    - Cái chết đối với một con người không có nghĩa là sự ngưng hoạt động của tất cả các bộ phận. ở người chết v́ chứng nhồi máu, cố nhiên là tim không thể làm việc được nữa, nhưng các bộ phận khác vẫn hoạt động như thường. ở người chết v́ bệnh lao, chỉ có buồng phổi là ngưng hoạt động. Theo tôi, sau khi tim hoặc phổi đă ngưng hoạt động, cái chết vẫn chưa hiện diện... Từ các bộ phận không bị hư hại của người chết, tôi đă tạo ra những con người mới. Đây - nhà giải phẫu Đức chỉ vào một chàng trai đầy sinh lực, có thân h́nh của thần Apolon. - Trước mắt các bạn là một con người mà đôi chân vốn là của một lực sĩ đă chết v́ chứng viêm ruột thừa và thân th́ của một đô vật đă chết v́ chứng hoại thư, c̣n đầu th́ của một bệnh nhân lao phổi.

    Những người có mặt ở hội nghị cho rằng nếu hôm sau nhà giải phẫu Nhật không đưa ra được phát minh lạ thường nào th́ ca giải phẫu cuả vị bác sĩ Gwynter người Đức, tạo ra con người mới từ các bộ phận không bị hư hại của người chết, xứng đáng được coi là đặc sắc nhất trong tất cả các công tŕnh được công bố tại hội nghị.

    Nhưng nhà giải phẫu người Nhật Himi Siyama c̣n làm cho cử toạ sửng sốt hơn nữa. Chỉ vào một người đang đứng kế bên, ông nói:

    - Đây là một người Nhật, do bị thọt chân nên không được gọi vào lính trong thế chiến thứ hai! Không đủ sức mang măi vết thương tinh thần trầm trọng đến như thế, ông ta đă mổ bụng tự sát, kết quả là ruột bị rứt ra khỏi khoang bụng...

    Đă đến ngày cuối cùng của hội nghị. Các diễn giả gắng sức vượt trội nhau bằng những tham luận càng về sau càng gây kinh ngạc hơn. Riêng có một tay bác sĩ cứ ngồi yên nghe các đồng nghiệp của ḿnh báo cáo. Tất cả những người tham dự hội nghị đều đă lên tiếng. Ngài chủ toạ bèn quay về phía đại biểu cứ nín thinh đó mà nói:

    - Thưa ngài, lẽ nào ngài không có ư định kể cho hội nghị nghe chút ǵ về các phẫu thuật của ngài hay sao?...

    - Có chứ ạ, song chẳng biết việc làm của tôi có đáng để cho quư vị lưu tâm không?

    Trong pḥng vang lên những tiếng nói:

    - Có, có! Chúng tôi muốn nghe ông phát biểu!

    - Tất cả đại biểu đều phải có tham luận...

    Tay bác sĩ được khích lệ dữ quá, bèn bước lên diễn đàn. Ông ta nói:

    - Thôi được, quư vị đă muốn th́ tôi xin tŕnh bày ca mổ cắt amidal của tôi.

    Tiếng cười vang lên trong pḥng: khéo nói chuyện tào lao sau ngần ấy tham luận kinh thiên động địa!

    Tiếng cười làm mếch ḷng diễn giả:

    - Thưa quư vị! V́ khiêm tốn nên tôi đă làm giảm bớt ư nghĩa phẫu thuật của ḿnh. Nhưng tôi không thể chịu được sự nhạo báng. Vừa mới nghe đến amidal là quư vị đă cười ầm lên rồi.

    Tiếng cười trong pḥng càng rộ lên:

    - Tṛ nhảm nhí chứ phẫu thuật cái ǵ!

    - Tôi th́ chả thèm động tay vào cái thứ phẫu thuật đó!

    - Một nhà giải phẫu mà nhắc đến ba cái tṛ nhăng nhít đó th́ thật là đáng xấu hổ!

    Những tiếng la ó từ tứ phía đó càng làm cho diễn giả nổi sùng lên:

    - Thế quư vị có biết cái người được tôi cắt amidal cho là ai không nào?

    - Th́ cứ cho rằng ông là Tổng thư kư Liên Hiệp Quốc đi! Liệu điều đó có liên quan ǵ tới phẫu thuật nào?

    Diễn giả mặt đỏ gay:

    - Người được tôi tiến hành phẫu thuật là một nhà báo.

    Các đại biểu dự hội nghị cười sặc suạ:

    - Nhà báo, thương gia, viên chức hay người lính chăng nữa th́ có ǵ khác nhau nào?

    Diễn giả giơ tay lên:

    - Yên lặng cho! Vâng, thưa quư vị, chẳng có ǵ khác nhau cả. Nhưng lúc đó ở nước chúng tôi vừa ban hành Luật Báo chí mà. Nhà báo không tài nào mở miệng ra được nên buộc tôi phải cắt amidal cho anh ta qua đường... hậu môn!

    Nụ cười biến khỏi khuôn mặt các đại biểu dự hội nghị. Thế vào đó là niềm kính trọng sâu xa đối với diễn giả. Tiếng vỗ tay dậy lên như sấm. Toàn thể những người tham gia Hội nghị quốc tế các nhà giải phẫu lần thứ X đă nhất trí công nhận phẫu thuật cắt amidal này là sự kiện đặc sắc nhất trong lịch sử y học./.

    Tác giả: AZit Nezin
    Last edited by Hắc Y Hiệp Nữ; 02-11-2011 at 11:16 PM.

  6. #6
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669

    Xin Thầy Hăy Dạy Cho Con Tôi !





    Ṭa Nhà Quốc Hội Mỹ -Thủ Đô Washington




    Tổng thống Mỹ thứ 16 Abraham Lincoln

    (February 12, 1809 – April 15, 1865)



    Xin Thầy Hăy Dạy Cho Con Tôi !


    Trích thư của Tổng thống Mỹ thứ 16 Abraham Lincoln gửi thầy hiệu trưởng ngôi trường nơi con trai ông theo học :


    Con tôi sẽ phải học tất cả những điều này, rằng không phải tất cả mọi người đều công bằng, tất cả mọi người đều chân thật. Nhưng xin thầy hăy dạy cho cháu biết cứ mỗi một kẻ vô lại ta gặp trên đường phố th́ ở đâu đó sẽ có một con người chính trực; cứ mỗi một chính trị gia ích kỷ, ta sẽ có một nhà lănh đạo tận tâm. Bài học này sẽ mất nhiều thời gian, tôi biết; nhưng xin thầy hăy dạy cho cháu biết rằng một đồng đô la kiếm được do công sức lao động của ḿnh bỏ ra c̣n quư giá hơn nhiều so với năm đô la nhặt được trên hè phố...
    Xin thầy dạy cho cháu biết cách chấp nhận thất bại và cách tận hưởng niềm vui chiến thắng.
    Xin hăy dạy cháu tránh xa sự đố kỵ.
    Xin dạy cháu biết được bí quyết của niềm vui chiến thắng thầm lặng. Dạy cho cháu biết được rằng những kẻ hay bắt nạt người khác nhất lại là những kẻ dễ bị đánh bại nhất...
    Xin hăy giúp cháu nh́n thấy thế giới kỳ diệu của sách... nhưng cũng cho cháu có đủ thời gian để lặng lẽ suy tư về sự bí ẩn muôn thuở của cuộc sống: đàn chim tung cánh trên bầu trời, đàn ong bay lượn trong ánh nắng và những bông hoa nở ngát bên đồi xanh.
    Xin giúp cháu có niềm tin vào ư kiến riêng của bản thân, dù tất cả mọi người xung quanh đều cho rằng ư kiến đó hoàn toàn sai lầm...
    Xin hăy dạy cho cháu biết cách đối xử dịu dàng với những người hoà nhă và cứng rắn với những kẻ thô bạo. Xin tạo cho cháu sức mạnh để không chạy theo đám đông khi tất cả mọi người đều chỉ biết chạy theo thời thế.
    Xin hăy dạy cho cháu biết phải lắng nghe tất cả mọi người những cũng xin thầy dạy cho cháu biết cần phải sàng lọc những ǵ nghe được qua một tấm lưới chân lư để cháu chỉ đón nhận những ǵ tốt đẹp...
    Xin hăy dạy cho cháu biết cách mỉm cười khi buồn bă, xin hăy dạy cháu biết rằng không có sự xấu hổ trong những giọt nước mắt.
    Xin hăy dạy cho cháu biết chế giễu những kẻ yểm thế và cẩn trọng trước sự ngọt ngào đầy cạm bẫy.
    Xin hăy dạy cho cháu rằng có thể bán cơ bắp và trí tuệ cho người ra giá cao nhất, nhưng không bao giờ cho phép ai ra giá mua trái tim và tâm hồn ḿnh...
    Xin hăy dạy cho cháu ngoảnh tai làm ngơ trước một đám đông đang gào thét... và đứng thẳng người bảo vệ những ǵ cháu cho là đúng...
    Xin hăy đối xử dịu dàng với cháu nhưng đừng vuốt ve nuông chiều cháu bởi v́ chỉ có sự thử thách của lửa mới tôi luyện nên được những thanh sắt cứng rắn.
    Xin hăy dạy cho cháu biết rằng cháu phải luôn có niềm tin tuyệt tối vào bản thân, bởi v́ khi đó cháu sẽ luôn có niềm tin tuyệt đối vào nhận loại.
    Đây quả là một yêu cầu quá lớn, tôi biết, thưa thầy. Nhưng xin thầy cố gắng hết sức ḿnh, nếu được vậy, con trai tôi quả thật là một cậu bé hạnh phúc và may mắn.

    Tổng thống Mỹ thứ 16 Abraham Lincoln

  7. #7
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669

    VỊ HÔN PHU




    Thủ Đô Moscow- Moskva-Nga


    VỊ HÔN PHU

    Tshekhov Anton


    Người đàn ông với cái mũi tim tím đi lại phía cái chuông và miễn cưỡng rung chuông. Đám đông từ nẫy đến giờ đứng im bất động bỗng nháo nhào chạy ngược chạy xuôi. Những chiếc xe chở hành lư chạy rầm rầm trên sân ga. Người ta bắt đầu chằng dây trên các toa tàu. Đầu tàu rít lên một tiếng nghe đến chói tai rồi nối vào các toa. Xa xa ở đâu đó có người làm rơi một cái chai đánh xoảng... Mọi người chào tạm biệt nhau, nghe thấy những tiếng nức nở và cả giọng nói th́ thầm của những người phụ nữ...
    Trước cửa một toa hạng hai có một đôi trai gái đang từ biệt nhau. Cả hai đều khóc.
    Tạm biệt, em yêu của anh? Người đàn ông vừa nói vừa hôn vào mái tóc bạch kim của cô gái.
    Tạm biệt? Anh buồn quá! Anh sẽ không chịu nổi mất... Vậy là anh phải xa em những một tuần. Đối với trái tim kẻ đang yêu th́ một tuần ấy dài bằng một thế kỷ, em biết không? Tạm biệt... Lau nước mắt đi em, đừng khóc nữa...
    Hai hàng nước mắt của cô gái dàn dua khắp mặt, có một giọt nước mắt rơi vào môi chàng trai.
    Tạm biệt Varia thân yêu! Cho anh gửi lời thăm mọi người. á quên, nhân tiện anh dặn này, nếu em gặp anh Mac-cốp th́ đưa cho anh ấy 25 rúp hộ anh nhé.
    Chàng trai moi từ trong túi ra tờ 25 rúp và đưa cho Varia.
    Em cố gắng trả giúp anh nhé. Anh nợ anh ư mà. Trời ơi anh chàng muốn xa em chút nào cả...
    Đừng khóc anh Pêchia! Thứ 7 này nhất định em sẽ về với anh. Anh sẽ không quên em chứ?
    Mái tóc bạch kim của cô gái Varia ngả vào ngực Pêchia. Quên ai? Quên em ư! Chẳng lẽ anh lại có thể quên được em ư?
    Tiếng chuông thứ hai đă vang lên. Pê chia ôm chặt Varia vào ḷng, khẽ chớp mắt rồi khóc nấc lên như một đứa trẻ. Varia vít lấy cổ người chồng sắp cưới và cũng thổn thức theo.
    Hành khách lục tục lên tầu. Chàng trai hôn cô gái lần cuối và ra khỏi toa tàu. Anh đứng bên ngoài cửa sổ dưới sân ga lấy chiếc khăn mùi xoa trong túi áo ngực ra để vẫy Varia dụi đôi mắt ướt đẫm nước vào má Pêchia....
    Mời tất cả mọi người lên tàu thôi - ông trưởng tàu ra lệnh - Chuông thứ 3 bây giờ đấy.
    Hồi chuông thứ 3 đă gióng lên. Pê chia vẫy khăn tạm biệt người yêu. Bỗng nhiên mặt anh đờ ra. Anh đập tay lên trán đánh độp và nhảy lên toa tàu như một kẻ mất trí.
    Varia - chàng trai hổn hển không ra hơi, - Anh vừa đưa cho em 25 rúp để trả Mac-cơp ấy mà, em yêu ơi, cho anh xin cái giấy biên nhận. Mau lên! Giấy biên nhận là em dă cầm 25 rúp ấy mà? Trời ơi, làm sao tôi có thể quên một việc hệ trọng như thế kia chứ?
    Muộn rồi anh ơi? Tàu bắt đầu lăn bánh mất rồi.
    Đoàn tàu chuyển bánh. Chàng trai nhảy bổ xuống sân ga, khóc nấc lên và giơ khăn tay lên vẫy.
    Thế nhớ gửi cho anh giấy biên nhận qua đường bưu điện nhé - anh chàng hét với theo đoàn tàu.
    Khi đoàn tàu đă khuất bóng chàng trai chỉ c̣n biết đấm nấc ấm ức: "Trời ơi! Ta đúng là một thằng ngốc! Đưa tiền mà lại không bắt cô ấy viết giấy biên nhận. Thật là sơ suất quá ? Giờ th́ cô ấy sắp đến nơi rồi c̣n ǵ? Trời ơi là trời!"

    -------




    Hắc Y Nữ Hiệp
    8.5 Thành Hỏa Hầu
    Tướng 1 Sao

    Bên hiên nhỏ ,gió hờn cành trúc ngoài song cửa
    Trong cơn mơ quay về Hà Nội xưa
    Mười dặm thác Bản Dốc , Chốn hoa nở thẳm sâu
    Bóng nguyệt soi cung đàn u nhă
    Thấp thoáng dáng người ngọc ngoảnh đầu
    Nắm tay chàng đi giữa mưa khói Ải Nam Quan
    Last edited by Hắc Y Hiệp Nữ; 03-11-2011 at 12:42 AM.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 90
    Last Post: 01-08-2012, 01:59 AM
  2. Replies: 5
    Last Post: 21-12-2011, 09:30 PM
  3. Replies: 5
    Last Post: 27-10-2011, 06:31 AM
  4. Replies: 0
    Last Post: 14-04-2011, 05:54 PM
  5. Replies: 1
    Last Post: 14-02-2011, 10:26 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •