Page 11 of 14 FirstFirst ... 7891011121314 LastLast
Results 101 to 110 of 131

Thread: THUẬN THIÊN DI SỬ

  1. #101
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Phạm Hổ bảo Đinh Hiền:
    - Sư đệ đem những cây thuốc quí này sang bên Ngọc-lan đ́nh, bầy cỗ cho họ thưởng trăng Trung-thu, đợi lát nữa, khi có lệnh, lại đưa sang đây hầu hạ lăo tiên sinh cùng các vị trong hội đồng giáo vụ trung ương.
    Đinh Hiền dẫn bọn phụ nữ sang phía Ngọc-lan đ́nh.
    Mỹ-Linh đưa mắt cho Tự-Mai, Tôn Đản. Cả ba người lui vào nhà, mở cửa đường hầm, chui xuống, theo lối cũ về Ngọc-lan đ́nh. Đến Ngọc-lan đ́nh, chui lên căn pḥng, Mỹ-Linh vẫy tay cho hai sư đệ núp vào gầm một cái ghế trường kỷ lớn. C̣n nàng núp sau con hổ nhồi bông.
    Chỉ lát sau, Đinh Hiền dẫn chín thiếu nữ áo hồng cùng bọn Liên-Phương sáu người về tới.
    Đinh Hiền nói với bọn Liên-Phương:
    - Mời các vị tiên cô lên sân thượng. Lăo sẽ cho bầy tiệc để các vị thưởng trăng.
    Đám đàn bà đều được thư thả. Chỉ riêng có Liên-Phương, Huyền-Nga, Sa-ki-Na bị xiềng chân tay bằng xích sắt. Họ cùng lên lầu. Đinh Hiền cầm dùi gơ vào cái chuông nhỏ hai tiếng. Lan-Hương từ nhà dưới lên, chắp tay chờ lệnh. Đinh Hiền chỉ lên sân thượng:
    - Sư muội mau cho bầy tiệc, gồm mười lăm chỗ ngồi cho những cây thuốc của các vị đại ca trong hội đồng trung ương giáo vụ. Cử người hầu hạ thực cẩn thận. Sau khi bầy cỗ xong, ta sẽ trở về khai mạc tiệc Trung-thu.
    Nói rồi lăo hướng nhà thủy tạ ra đi.
    Lan-Hương rời đ́nh Ngọc-lan một lúc, rồi trở lại với hai thiếu nữ, một thiếu niên trong y phục giáo chúng. Mỹ-Linh thấy trên nút áo của họ đều có sợi chỉ đỏ, th́ biết là người của Khu-mật-viện, nàng yên tâm. Nh́n dáng đi của ba người, thấy hơi quen, nhưng trong mờ mờ bóng đèn, nàng không biết là ai.
    Ba thiếu niên theo đám phụ nữ lên sân thượng rồi. Mỹ-Linh từ bóng tối nhảy ra. Lan-Hương giật ḿnh hỏi sẽ:
    - Đă t́m ra người định cứu chưa?
    - Thấy rồi. Chính là hai người đàn bà bị xích chân tay đó.
    Mỹ-Linh nghĩ tới cứu vương mẫu, nàng run run hỏi:
    - Trong trang này c̣n cao thủ nào không?
    - Các trưởng lăo thuộc hội đồng giáo vụ trung ương họp cả ở nhà thủy tạ. Hiện ở Ngọc-lan đ́nh này chỉ có đám giáo chúng phụ trách nấu bếp. Bọm giáo chúng cao cấp khác đang ăn uống ở trên lầu Động-đ́nh. Đinh Hiền là một cao thủ duy nhất có mặt. Phải cẩn thận lắm. Kiếm thuật y bậc nhất trong Hồng-thiết giáo.
    - Chúng tôi lên lầu được không?
    - Cứ việc. Nhưng các vị đừng quên ḿnh là người hầu hạ đấy nhé. Hăy chờ đây một lát, đầu bếp đưa cỗ tới, các vị tiếp lấy, rồi mang lên sân sân thượng. Người trên đó sẽ bầy ra bàn. Các vị chỉ có nhiệm vụ bưng từ đây lên mà thôi.
    Mỹ-Linh vẫy tay cho Tôn Đản, Tự-Mai chui ra. Tôn Đản nói nhỏ:
    - Em thỉnh cầu chị Mỹ-Linh với Tự-Mai một truyện.
    - Truyện ǵ?
    - Nếu chị với Tự-Mai nghĩ rằng có thể trấn áp tâm thần, khi gặp hai vị bá mẫu, hăy lên lầu cứu các vị. Bằng không đừng lên, e cứu không được người, mà c̣n làm mất mạng tất cả.
    Mỹ-Linh nh́n Tự-Mai:
    - Em nghĩ sao? Chị ư? Chị có đủ khả năng chế chỉ tâm thần.
    - Được mà. Bộ em cùi sao?
    - Thôi, chúng ta lên lầu.
    Năm đầu bếp đă bưng cỗ đến. Mỹ-Linh đưa mắt cho hai em tiếp lấy, rồi bưng lên lầu.
    Sân thượng khá lớn. Trăng chiếu sáng vằng vặc như ban ngày. Sân thượng trang trí như một vườn hoa. Những chậu hoa toả mùi hương ngào ngạt.
    Ba giáo chúng lên trước đă bầy xong mười lăm cái bàn theo h́nh bán nguyệt. Ở giữa h́nh bán nguyệt, c̣n một cái bàn khá lớn. Bàn, ghế đều làm bằng gỗ sơn son, thiếp vàng. Dưới ánh trăng, phản chiếu long lanh. Mười lăm người đẹp, mỗi người ngồi sau một bàn. Mỹ-Linh, Tự-Mai, Tôn Đản chuyển cỗ cho ba giáo chúng lên trước, để họ bầy ra.
    Sau bốn lần lên xuống, cỗ đă bầy xong. Chín thiếu nữ áo hồng, dường như quen biết nhau, họ trao đổi với nhau những câu truyện vặt về các buổi hiến thân cho bọn trưởng lăo hội đồng giáo vụ trung ương luyện công. Cô khoe được Phạm Hổ giữ trong ba tháng liền. Có cô khoe được hầu Vũ Nhất-Trụ. Bọn Xuyên-Thủy, Mỹ-An, Thuận-Ngôn quen biết nhau. Họ nói truyện với nhau rất sẽ. Nội công của Mỹ-Linh cao thâm biết mấy, nhưng cũng nghe câu được câu chăng.
    Triệu Liên-Phương, Cao Huyền-Nga, và Sa-ki-Na ngồi gần nhau, lọt vào giữa hai đám người kia. Ba người ngồi im, không ai nói với ai câu nào cả.
    Cái bàn ở giữa để trống, dường như chờ đợi một nhân vật quan trọng nào ngồi vào đó.
    Khoảng nhai dập miếng trầu, lăo Đinh Hiền trở lại. Y tiến đến ngồi vào cái bàn chính giữa. Tay y tháo kiếm để xuống bên cạnh.Th́ ra y chủ tọa bữa tiệc hôm nay. Y trịnh trọng lên tiếng:
    - Các vị tiên cô. Như các vị tiên cô biết, Nhật-Hồ lăo nhân, vị giáo chủ kính yêu của muôn dân Đại-Việt, Chiêm-thành, Chân-lạp, Lăo-qua Xiêm-la vắng bóng trong hai mươi năm, nay người lại trở về. Từ khi người qui ẩn luyện công đến giờ, giáo chúng tản mát khắp nơi. Các vị trong hội đồng giáo vụ trung ương không người chỉ dạy, nên bản giáo trải qua thời kỳ phân hoá.
    Đám phụ nữ nghe lăo nói, có ba phản ứng khác nhau. Nhóm chín cô gái áo hồng vui vẻ, mỉm cười khoan khoái ra mặt. C̣n nhóm của Đinh Mỹ-An nhăn mày, tơ vẻ khinh bỉ. Nhóm Triệu-liên-Phương lầm lỳ.
    Lăo tiếp:
    - Các vị sinh ra có nhan sắc, lại không bệnh tật, trời phú cho trong người tiết ra mùi thơm, v́ vậy bản giáo phong các vị làm cây thuốc, để giúp các trưởng lăo luyện công. Công lực các trưởng lăo cao thâm, là nhờ các vị. Các vị thực có huân công lớn với bản giáo. Năm nước Đại-Việt, Chiêm-thành, Lăo-qua, Chân-lạp, Xiêm-la đều tri ân các vị. Hôm nay, sắp Trung-thu, lăo phu thay mặt giáo chủ mời các vị dự tiệc. Nào mời các vị.
    Ba giáo chúng tiến đến từng bàn rót nước trà cho những cây thuốc. Mỹ-Linh, Tự-Mai nh́n mẫu thân cúi mặt xuống uống nước ăn bánh. Hai người những muốn nhảy lại ôm lấy mẹ. Song nhớ lời Tôn Đản dặn, đành đứng im.
    Đinh Hiền bưng chung rượu uống cạn, rồi hướng vào Cao Huyền-Nga, Triệu Liên-Phương, Sa-ki-Na:
    - Ba vị là những cây thuốc trân quí bậc nhất trên thế gian này. Khi các vị mới đến đây, lăo phu đă cho biết, các vị được là cây thuốc trong bản giáo, thực vinh hạnh, sung sướng nhất thế gian. Thế mà hơi một tư các vị vô phép với bậc trưởng lăo. Trước đây, lăo phu đă nói, nếu các vị không khéo hầu hạ các trưởng lăo. Bắt buộc lăo phu sẽ ra lệnh đánh thuốc độc chồng, con, bố mẹ các vị. Nhờ các vị tận tâm hầu hạ chư vị trưởng lăo. Cho nên, mấy năm qua, gia đ́nh các vị vô sự. Thế mà hôm nay...
    Lăo chỉ vào Sa-ki-Na:
    - Cô nương dám đá trưởng lăo Phạm Hổ. Nếu cô nương không khéo hầu hạ Phạm trưởng lăo. Người mà nổi giận, ắt đem thân mẫu cô nương ra tùng xẻo. Cô nương phải biết điều chứ?
    Lăo chỉ Triệu Liên-Phương, Cao Huyền-Nga:
    - Một cô nương dám đánh trưởng lăo Đỗ Xích-Thập. Một cô vô phép với trưởng lăo Lê Đức. Đến nỗi phải dùng thần dược mới khiến các cô ngoan ngoăn. Ta nói cho cô nương Liên-Phương biết, chồng cô là Khai-thiên vương sắp lên kế vị làm vua. Con gái cô nương tên Mỹ-Linh, Kim-Thành, Trường-Ninh lớn lắm rồi. Chúng xinh đẹp vô cùng. Nếu cô nương không biết điều, ta sẽ cho đánh thuốc độc giết chồng cô, sau đem con gái cô vào đây thay thế .
    Lăo chỉ vào Cao Huyền-Nga:
    - C̣n cô. Con trai cô hiện bị chúng ta bắt. Con gái cô tên Thanh-Mai đă lớn, sắp được tuyển làm vương phi Khai-quốc vương. Nếu cô không biết điều, ta đem con trai cô làm cây thuốc cho các bà chức sắc bản giáo. Con gái sẽ thay thế cô.
    Nghe lăo Đinh Hiền nói láo quá, Tự-Mai không chịu nổi, nó vọt người tới phóng vào lưng lăo một chưởng. Đinh Hiền tuyệt không ngờ một giáo chúng c̣n trẻ, tự nhiên phóng chưởng đánh lăo. Lăo tung người lên cao tránh thế chưởng ác liệt. Chưởng phong làm bay cái bàn của lăo đi.
    Trên cao, lăo phóng xuống một chưởng, chụp vào đầu Tự-Mai. Tự-Mai trầm người, đẩy lên một chưởng. Hai chưởng chạm nhau đánh bùng một tiếng. Đinh Hiền bay bổng lên cao. Trong khi đó Tự-Mai cảm thấy lồng ngực như muốn nổ tung ra. Ở trên cao, Đinh-Hiền kêu lên:
    - Th́ ra mi là gian tế của phái Đông-a, len lỏi vào bản giáo.
    Miệng nói, y phóng xuống một chiêu chưởng rất quái dị. Tự-Mai thấy chưởng phong có sát thủ kinh hồn, lẫn với mùi hôi tanh, th́ biết y xử dụng Nhật-Hồ độc chưởng. Nó thu chưởng về, nhảy vọt ra ra, tay cầm cái ghế đưa lên đập vào chân lăo. Chát một tiếng, cái ghế vỡ tan tành. Đinh Hiền đau thấu tâm can, nhưng y vẫn phóng ra một chiêu độc chưởng. Hai người đứng quá gần nhau. Tự-Mai vội uốn cong người bật ra xa.
    Trong khi Tự-Mai chiết chiêu với Đinh Hiền, Mỹ-Linh chụp kiếm của y để trên bàn. Nàng lách ḿnh một cái đă tới trước Cao Huyền-Nga với Triệu Liên-Phương. Ánh kiếm loé lên, xích chân tay Liên-Phương, Huyền-Nga, Sa-ki-Na bị chặt đứt. Nàng nói với đám Đinh Mỹ-An:
    - Các vị muốn thoát thân hăy theo bọn tại hạ.
    Đến đó Mỹ-Linh quay lại, Tôn Đản đang nhập cuộc đấu với Đinh Hiền. Tự-Mai dùng vơ công Đông-a, Tôn Đản dùng vơ công Cửu-chân. Tuy hai người đă gặp kỳ duyên, học được bí kíp vơ công, nhưng thời gian luyện tập không được bao lâu, lại nữa công lực Đinh Hiền cực kỳ cao thâm, chưởng của lăo là độc chưởng, nên hai đứa cứ phải nhảy tránh né.
    Mỹ-Linh sợ dằng dai, bọn Nhật-Hồ tới th́ mất mạng. Nàng lạng người đi, đưa một chiêu kiếm vào bụng Đinh Hiền. Đinh Hiền khinh thường, lăo dùng hai ngón tay kẹp thanh kiếm của nàng. Không ngờ, Mỹ-Linh chuyển tay một cái, thanh kiếm chĩa vào cổ y. Y kinh hoàng, miệng hét lên be be, bật ngửa người ra sau, lộn đi ba ṿng tránh thế kiếm đó. Nhưng khi y vừa đứng xuống thanh kiếm Mỹ-Linh lại chĩa vào ngực, cổ y.
    Triệu Liên-Phương kêu lên tiếng « ủa » kinh ngạc. C̣n Đinh Hiền thản nhiên nói:
    - Con bà nó, mi là người hay ma? Kiếm của mi hơi giống Mê-linh kiếm pháp. Song mi dùng tà thuật, mỗ không phục.
    Trên sân thượng đă thêm một giáo chúng nữa, thân thể y cao lớn, đen thùi thũi như than. Người này rút kiếm liệng cho Đinh Hiền. Mỹ-Linh thấy trên cổ giáo chúng nào có sợi dây đỏ. Nàng kinh ngạc tự hỏi:
    - Rơ ràng anh này là người của Khu-mật-viện, tại sao anh ta lại trao kiếm cho Đinh Hiền?
    Đinh Hiền cầm kiếm nh́n Mỹ-Linh:
    - Cô nương tên ǵ? Ta thấy cô nương xử dụng Mê-linh kiếm pháp, ắt cô nương thuộc phái này. Cô nương ơi! Ta độ chừng đến sư thái Tịnh-Tuệ đấu kiếm với ta cũng chưa chắc hơn nổi. Ta muốn cô nương dạy dỗ cho mấy chiêu nữa.
    Y phóng ra một chiêu kiếm lóe lên như tia chớp. Mỹ-Linh không đỡ, nàng đợi cho kiếm đối thủ sắp tới bên, khẽ lách người một cái tránh khỏi. Tay nàng phóng một chưởng vào ngực Đinh Hiền. Binh một tiếng, Đinh Hiền bay vọt trở lại sau. Y oẹ một tiếng, khác ra bụm máu. Tay y ôm ngực thở hổn hển:
    - Cô nương, chiêu chưởng vừa rồi là Tiêu-sơn tượng đầu chưởng. Vậy cô nương thuộc phái Tiêu-sơn chăng?
    Mỹ-Linh không trả lời. Đinh Hiền phóng liền bẩy chiêu kiếm chụp lên đầu Mỹ-Linh. Mỹ-Linh thản nhiên chiết chiêu. Kiếm pháp Mỹ-Linh xử dụng là Long-biên kiếm pháp, do Vạn-tín hầu Lư Thân thời vua An-dương chế ra. Với pho kiếm này, Lư Thân thắng hết các kiếm khách Trung-nguyên. Đến thời vua Trưng, Đào Kỳ, Phật-Nguyệt, Phương-Dung học được, làm anh hùng Trung-nguyên kinh hồn táng đởm. Kiếm pháp đặt trên cơ sở, Bát-quái, lấy mau thắng chậm. Trong khi đó kiếm pháp của Đinh Hiền là kiếm pháp Nhật-Hồ cũng lấy mau thắng chậm. V́ vậy hai người đấu với nhau, như hai quả cầu bạc.
    Từ khi học được kiếm pháp Mê-linh. Mỹ-Linh đă đấu với Cao Thạch-Phụng, Nguyên-Hạnh, nàng đều thắng một cách dễ dàng. Hôm nay, nàng mới gặp một kiếm khách xứng đáng.
    Đấu được trên trăm hiệp, Mỹ-Linh muốn hạ y thực không khó. Nhưng nàng muốn nghiên cứu kiếm pháp Nhật-Hồ danh trấn Hoa-Việt xem sao. V́ vậy nàng khoan thai ra chiêu, tay trái bắt kiếm quyết.
    Bỗng Tự-Mai lên tiếng:
    - Mau lên chị tư ơi!
    Mỹ-Linh tỉnh ngộ, nàng nhảy xéo về bên trái đưa mũi kiếm vào giữa cổ Đinh Hiền. Y vung kiếm đỡ. Nhưng kiếm Mỹ-Linh co lại như con rắn. Y đỡ hụt. Kiếm Mỹ-Linh vọt tới, mổ vào vai phải y. Kiếm y rơi xuống sân thượng. Mỹ-Linh chĩa kiếm vào cổ y. Nàng hỏi:
    - Mi phục chưa?
    Đinh Hiền ḷng nguội như tro tàn. Từ trước đến nay, y tự hào kiếm thuật của ḿnh cao bậc nhất Hồng-thiết giáo Đại-Việt. Không ngờ đêm nay bị bại dưới tay một cô gái vô danh. Y thở dài:
    - Lăo phu xin phục cô nương. Nhưng lăo phu có một điều thắc mắc: Không biết cô nương là cao đồ của vị tiền bối nào?
    Mỹ-Linh nói thực:
    - Tôi có hai sư phụ. Một vị là cao tăng phái Tiêu-sơn, một vị là thúc phụ của tôi. Song rất tiếc tôi không thể nói tên các ngài ra được.
    Tên giáo chúng ném kiếm Đinh Hiền nói:
    - Đinh tiên sinh. Chúng tôi mạn phép mời tiên sinh đưa chân chúng tôi rời khỏi đây với mấy « cây thuốc » này. Mong tiên sinh thuận cho.
    Tự-Mai nói với mọi người:
    - Ai muốn thoát khỏi cảnh này, mau theo bọn tại hạ.
    Chín cô gái áo hồng, cùng ba giáo chúng hầu hạ lắc đầu. C̣n lại bọn Triệu Liên-Phương sáu người đều đứng dậy, theo sau Tự-Mai. Gă giáo chúng đen thui lấy giây trong bọc ra trói sáu cô gái lại thành một chùm, xé vạt áo nhét vào miệng các cô, rồi nói:
    - Chúng ta đi thôi.
    Tự-Mai nh́n gă giáo chúng đen thui, nó tự nghĩ:
    - Anh này hành sự mẫn cán. Anh ta trói ba giáo chúng vốn là người của Khu-mật-viện lại như vậy, để bọn Hồng-thiết không ngờ vực họ, hầu họ tiếp tục công tác.
    Mỹ-Linh đi theo Đinh Hiền, chĩa kiếm vào lưng bắt y đi trước. Phía sau là bọn Tự-Mai, Tôn Đản với sáu « cây thuốc ». Ra khỏi Ngọc-lan đ́nh, tên « giáo chúng đen thui » chợt nhớ ra điều ǵ, y vào bếp, trói Lan-Hương với mấy người làm bếp lại, rồi cũng nhét nhẻ vào miệng.
    Rời khỏi khu vực Ngọc-lan đ́nh, tới bờ sông, đă có con đ̣ chờ sẵn ở đó. Trên đ̣ có hai cô gái, một cô lái, một cô chèo. Bấy giờ tên giáo chúng đen thui mới gỡ lớp đất đắp trên mặt ra.
    Tự-Mai kêu lên:
    - Anh Thiệu-Thái.
    Mỹ-Linh thấy người yêu, nàng mừng khôn xiết. Thiệu-Thái nói nhỏ vào tai Mỹ-Linh, Tự-Mai:
    - Cậu hai dạy, tuyệt đối không được lộ thân thế ra cho mẫu thân các em biết. V́ cần bảo vệ danh dự các bà.
    Thiệu-Thái ra lệnh:
    - Mời các vị xuống đ̣.
    Đinh Hiền hỏi Mỹ-Linh:
    - Cô nương định bắt ta đi đâu đây?
    Thiệu-Thái lạnh lùng:
    - Chúng tôi mời tiên sinh đến thăm Khu-mật-viện.
    Nghe đến Khu-mật-viện, Đinh Hiền kinh sợ:
    - Các vị là quan quân ư?
    Tự-Mai đáp:
    - Đúng thế.
    Con đ̣ rời bờ sông, đi về phía bến Ngự-long. Khi sắp đến bến Ngự-long, cô gái chèo đ̣ bỗng cất tiếng hát:
    Sông hồ một giải con con,
    Gặp cơn sóng gió, chớ non tay chèo.
    Yêu nhau, sinh tử đă nhiều.
    Thương nhau, lặn suối, qua đèo có nhau.
    Lập tức một chiến thuyền trên bến Tiềm long có hai ngọn đèn đưa lên, đưa xuống làm hiệu. Cô lái đ̣ cho mũi thuyền quay vào. Đ̣ tới bến. Trên bến đă sẵn sáu cái kiệu. Một người mặc quần áo như thái giám đang đứng chờ. Y nói với bọn Triệu Liên-Hương:
    - Mời các vị lên kiệu.
    Sau khi rời khỏi Ngọc-lan đ́nh, Liên-Hương không nói một câu. V́ kể từ lúc bị Lê Ba lấy ra khỏi quan tài, cho xác người khác vào thay thế, bà mê mê tỉnh tỉnh, không biết chúng giam ḿnh ở đâu. Trong suốt hai năm bà phải làm « cây thuốc » cho bọn Nhật-Hồ luyện công, đổi lấy an ninh cho chồng con. Bởi chúng đe doạ, nếu bà tự tử, chúng sẽ đánh thuốc độc giết chồng bà cùng các con. Bây giờ bà mới nhận ra, nơi ḿnh bị giam không xa kinh thành Thăng-long làm bao.
    Bà hỏi tên thái giám:
    - Người đưa ta đi đâu?
    Tên thái giám không biết bà là vương phi của Khai-thiên vương:
    - Tôi được lệnh đón các cô bằng kiệu. Lát nữa các cô sẽ biết ḿnh về đâu.
    Có sáu vơ sĩ trói Đinh Hiền lại.
    Mỹ-Linh, Thiệu-Thái, Tôn Đản, Tự-Mai lên ngựa theo sau sáu cái kiệu. Kiệu ṿng sang cửa Đại-hưng, vào điện Uy-viễn th́ ngừng lại. Sáu người đàn bà, đă có sáu cung nữ khác nhau đón.
    Bọn Mỹ-Linh, Thiệu-Thái bước vào cửa chính Khu-mật-viện. Bên trong, Khai-quốc vương cùng ngồi với đại sư Huệ-Sinh, đạo sư Nùng-Sơn tử, Tạ Sơn. Huệ-Sinh vẫy tay ra hiệu miễn lễ.
    Khai-quốc vương đứng dậy ṿng tay ôm lấy đầu Mỹ-Linh vào ngực:
    - Con gái chú giỏi quá. Mới mấy tháng qua, mà con đă đổi từ một cô gái khuê các thành một người kinh lịch như một tướng ngoài biên cương.
    Ông bảo Tự-Mai:
    - Em thuật cho anh nghe hết mọi sự từ khi xẩy ra.
    Tự-Mai thuật chi tiết, không thiếu chút nào. Nó thắc mắc:
    - Tại sao ba tên Vũ Nhất-Trụ, Đặng Trường, Nguyễn Chí đang bị giam tại đây, mà chúng lại đi với lăo Nhật-Hồ?
    Khai-quốc vương cười:
    - Em thử đoán xem?
    Tự-Mai lắc đầu:
    - Em đoán không ra.
    Khai-quốc vương vỗ đầu nó:
    - Để anh giảng cho em nghe, hầu thêm kinh nghiệm.
    Vương trầm tư một lúc rồi nói:
    - Khi anh lên cầm quyền Thái-úy, th́ đă biết Đàm Can tức Vũ Nhất-Trụ là một trưởng lăo cuả Hồng-thiết giáo. V́ vậy anh phải tâu với phụ hoàng thăng chức tước cho y, hầu đẩy y rời khỏi Khu-mật-viện. Tuy vậy chân tay của y trong viện c̣n khá nhiều. Anh cứ để im, theo dơi. Hôm nay, sau khi thẩm vấn, anh thả Nhật-Hồ lăo nhân ra, để lăo về kiến thiết lại Hồng-thiết giáo.
    Mỹ-Linh gật đầu tỏ ư hiểu:
    - Nếu giết, hay bỏ tù lăo, th́ tên Lê Ba cầm quyền. Hồng-thiết giáo vẫn mạnh. Nay tha lăo ra, tất lăo thanh toán tên Lê Ba. Mà hơn hai chục năm nay, giáo chúng toàn chân tay của Lê. Do vậy lăo phải thanh toán hết. Ta mượn tay lăo tàn phá Hồng-thiết giáo.
    Tự-Mai à lên một tiếng:
    - Chắc chắn anh cả dùng một tên giáo đồ gian tế trong Khu-mật-viện, báo tin cho Nhật-Hồ biết nơi giam Nhất-Trụ, Đặng Trường, Nguyễn Chí. Lăo ắt tới cứu chúng ra. Ba tên này cũng có một số chân tay theo chúng. Như vậy cuộc tàn sát trong Hồng-thiết giáo mới kinh khủng hơn.
    Khai-Quốc vương hỏi Tôn Đản:
    - C̣n nữa. Em thử nói xem có đúng không nào?
    Tôn Đản nhăn mũi lại:
    - Dễ quá. Anh đă biết tên Vũ Nhất-Trụ là Đàm Can. Chức tước của y tuy bị cách, nhưng vợ con y c̣n đó. Anh ra lệnh cho y phải làm tai mắt cho triều đ́nh trong Hồng-thiết giáo, bằng không, anh đem cả ba họ y ra chặt đầu.
    - Chưa hết.
    Tự-Mai cười khúc khích, rồi nó ôm gối
    không nói ǵ. Khai-quốc vương vỗ lưng nó:
    - Em biết rồi hả. Giỏi đấy.
    Mỹ-Linh ngơ ngác:
    - C̣n ǵ nữa? Tự-Mai cho chị biết đi.
    Tự-Mai đến bên Mỹ-Linh:
    - Mỏi lưng quá, chị đấm lưng cho em một tư đi.
    Mỹ-Linh không đừng được, dùng tai tay tẩm quất cho Tự-Mai. Tự-Mai cười khúc khích:
    - Sướng thực. Được công chúa đấm lưng cho th́ c̣n ǵ bằng nữa. Nào bây giờ thầy đồ nói cho công chúa nghe. Lát nữa đây, em đem kiệu đưa mẫu thân về gặp bố. Em kể cho bố nghe về vụ tên Đặng Trường giả thua để bị chú em bắt sống, chính y là người đánh thuốc độc mẹ em. Như vậy ngày mai này, bọn Nhất-Hồ xuất hiện với mưu đồ giả giúp Hồng-Sơn đại phu hầu gây cho Đại-Việt rối loạn, quân Tống sang. Chúng được thể đứng lên xuất lĩnh anh hùng chống xâm lăng. Bố em sẽ đập chết chúng. Mà bố em đập chết chúng, đương nhiên bỏ không giúp Hồng-Sơn đại phu ép Thuận-thiên hoàng đế thoái vị nữa.
    Nùng-Sơn tử nghiêm trang nói:
    - Bây giờ, những đau khổ của vương phi Khai-thiên vương, cũng như phu nhân Thiên-trường, Hồng-sơn phải giữ thực kín. Nếu không, ba vị đó ắt tự tử. Như vậy chẳng hoá ra các bà sống với Hồng-thiết giáo không sao, khi về với triều đ́nh lại bị dồn vào chỗ chết.
    Khai-quốc vương đứng dậy:
    - Hà! Tự-Mai, Thiệu-Thái đi với anh được rồi.
    - Đi đâu?
    - Đem Hồng-Sơn phu nhân về với chồng con.

  2. #102
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669

    Thuận Thiên Di Sử--Hồi 23 : Ân Trả, Nghĩa Đền-

    Thuận Thiên Di Sử

    Hồi 23

    Ân Trả, Nghĩa Đền


    Khai-quốc vương cho mời Vũ Thiếu-Nhung ra. Vương kính cẩn nói:
    - Phu nhân. Tại hạ cứu phu nhân khỏi cảnh tù đầy, nhục nhă, lát nữa đây đưa phu nhân về gặp đại phu cùng tiểu thư, công tử. Không biết phu nhân nghĩ sao?
    Vũ Thiếu-Nhung qú mọp xuống khấu đầu:
    - Vương gia, thiếp biết tội quá nhiều. Chỉ mong vương gia mở ḷng từ bi cho thiếp được gặp mặt chồng con, rồi thiếp chịu ngựa xé, voi dày.
    Vương phất tay, đỡ bà dậy:
    - Phu nhân bị hành h́nh, chết là hết, phần của phu nhân coi như xong. Phu nhân nghĩ sao khi thiên hạ đàm tiếu người sống? Đại phu thân bại danh liệt v́ phu nhân. Tiểu thư hiện là một vị cô nương sắc nước hương trời, vơ công, y đạo quán chúng. Công tử tuy chưa trưởng thành, nhưng tài năng phát triển, hơn hẳn bất cứ thiếu niên nào đồng tuổi. Không lẽ phu nhân để hai con bị người đời đàm tiếu v́ bà mẹ ô danh thất tiết sao?
    Thiếu-Nhung run run:
    - Thiếp mong vương gia chu toàn cho. Thân này nguyện làm trâu ngựa báo đáp công ơn.
    Vương thở dài:
    - Tốt hơn hết chúng ta dấu biệt. Nói dối tuy xấu, nhưng nói dối mà cứu được người, ta nề quản ǵ? Chúng ta chỉ nói cho đại phu biết, phu nhân bị giam dưới hầm kín, tra khảo nơi dấu Thiên-vương mật dụ. Phu nhân nhất định không khai. Thế thôi.
    - Thiếp không c̣n muốn sống nữa!
    - Phu nhân có phải loại người dâm đăng, muốn thất tiết đâu? Phu nhân phải chiều lăo Nhật-Hồ, v́ muốn cho chồng con khỏi bị hại mà! Được, coi như phu nhân phạm trọng tội đi. Trong H́nh-thư có khoản Bát-nghị. Phu nhân v́ xă tắc làm một việc quan trọng, có thể lấy công ấy mà chuộc tội.
    - Xin vương gia cho biết thiếp phải làm ǵ? Dù nhảy vào miệng cọp thiếp cũng xin tuân lệnh vương gia.
    - Điều này cũng dễ thôi. Phu nhân không được nói ra sự thực với đại phu. Cũng không được tự tử. Đó là hai điều giản dị tại hạ yêu cầu.
    Thiếu-Nhung cảm thấy vị vương gia trước mặt thực hào sảng. Lúc đầu nghe vương nói phải làm hai điều ích quốc lợi dân, bà tưởng điều đó khó khăn thế nào. Hóa ra hai điều chỉ thu về một mối tha tội cho bà.
    Vũ Thiếu-Nhung chắp tay:
    - Vương gia thực là đại anh hùng.
    Khai-quốc vương đứng dậy hô:
    - Đem kiệu ra mau!
    Đêm mười tháng tám, trăng sáng tỏ như ban ngày. Dân chúng trong thành Thăng-long treo đèn, kết hoa. Trai thanh gái lịch chen chúc nhau thưởng trăng tết Trung-thu. Chỗ này múa sư tử, chỗ kia hát xướng. Lại có chỗ trai gái họp nhau hát trống quân đối đáp.
    Thông thường Khai-quốc vương hành sự rất kỳ bí, ít khi phô trương. Vương đi đâu, cũng chỉ có sư phụ Huệ-Sinh với đạo sư Nùng-Sơn tử là quá, không bao giờ vương dùng nghi vệ như các quan khác.
    Hôm nay, trường hợp đặc biệt, Long-thành người nghẹt trên đường, nếu không dùng nghi vệ, e khó có thể đưa Vũ Thiếu-Nhung đến hồ Tây vào trước nửa đêm. Vương phải dùng đến một kỵ mă đi phía trước kiệu của Vũ Thiếu-Nhung. Phía sau ba ngựa. Đó là ngựa của Khai-quốc vương, Thiệu-Thái, Tôn Đản. Họ đi về phía hồ Tây. Khi tới chỗ đóng trại của phái Sài-sơn, viên kỵ binh hô lớn:
    - Có Lư Long-Bồ phái Tiêu-sơn, cầu kiến Hồng-Sơn đại phu.
    Tiếng nói của viên kỵ binh rất lớn. Hồng-Sơn đại phu đang ngồi ngắm trăng cùng Lâm Huệ-Phương với các đệ tử, ôn kế hoạch sắp phải làm những ǵ. Nghe tiếng hô, đại phu kinh hoảng:
    - Tên Lư Long-Bồ là anh hùng đời nay. Y đang cầm đại quyền triều Lư. Ngày mai này ḿnh sẽ cùng cha con hắn tranh dành lại ngôi vua. Đêm hôm, hắn đến đây làm ǵ?
    Lâm Huệ-Phương nghe Khai-Quốc vương đến, mặt nàng đỏ hồng lên. H́nh ảnh vương ôm nàng lên giường, tay cởi nút áo lại hiện ra. Nàng nói với chồng:
    - Người ta lấy lễ vơ lâm xin cầu kiến. Anh nên gặp xem sao. Em tạm lánh mặt.
    Đại phu cùng các đệ tử ra ngoài đón. Thấy Khai-quốc vương uy nghi, phong tư tiêu sái khác thường, ông chắp tay:
    - Đêm hôm mà vương gia c̣n gía lâm, chắc có điều chi dạy bảo.
    Vương chắp tay chỉ vào kiệu phía sau:
    - Không có việc ǵ khẩn, đâu dám phiền đại phu giữa đêm trăng đẹp thế này. Tại hạ nhân truy lùng trộm cướp, gặp một mệnh phụ phu nhân, dung nhan không kém Mỵ-Châu, ôn nhu e chẳng thua Hoàng Thiều-Hoa thời Lĩnh-nam. Ngặt v́ vị phu nhân đêm nhớ ngày mong gặp chồng con, mà thành bệnh. Tại hạ phải đưa đến cầu đại phu trị cho.
    Đại phu mời Khai-quốc vương vào lều, truyền pha trà. Phân ngôi chủ khách. Thiệu-Thái, Tôn Đản khoanh tay đứng hầu sau lưng vương. Hồng-Sơn đại phu chưa gặp Tôn Đản bao giờ. C̣n Thiệu-Thái, ông đă trị bệnh cho. Ông nh́n chàng:
    - Tiểu huynh đệ. Người thực có tiền duyên, tiền nghiệp tốt lành vô cùng. Người mới bằng này tuổi, mà đă được thọ lĩnh Thiền-công tới mức tối cao, thực hiếm có. Ta nghĩ trước đây chỉ có đại hiệp Trần Tự-Viễn mới có thể luyện tới mức này mà thôi.
    Trần Tự-Viễn sáng lập ra phái Đông-a, được ngài Pháp-Hiền truyền Thiền-công. Nhưng ông lại chính là tổ sư ngoại công phái Tiêu-sơn.
    Ông tiếp:
    - Tiếc rằng người tuy thọ lĩnh Thiền-công cao, nhưng lại chưa luyện Thiền-công bao giờ, thành ra không biết xử dụng. Cũng giống như đứa trẻ, được hưởng một kho vàng, mà không biết tiêu. Trước đây, người học vơ công Tây-vu. Vơ công Tây-vu cũng một thứ vơ công có sát thủ kinh người. Khi xử dụng, nhăn pháp phải như muốn ăn tươi nuốt sống địch thủ. Ư tưởng phải như muốn làm đối thủ tan thây nát thịt. Trong khi đó nội công của người thuộc Thiền-công cần bỏ ra ngoài nhăn, nhĩ, tỵ, thiệt, thân, ư. Người phải nhớ giữa cái sắc tướng của ngoại công Tây-vu với cái không tướng của nội công Tiêu-sơn trái ngược. V́ vậy khi người phát chiêu Tây-vu bằng nội công Tiêu-sơn, chưởng không ra là thế.

  3. #103
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Hồng-Sơn đại phu chợt nhớ ra:
    - Như vậy tiểu huynh đệ với Bảo-Ḥa liên hệ thế nào?
    Thiệu-Thái gật đầu:
    - Hôm Bảo-Ḥa về Thăng-long gặp văn bối. Em nó nhắc đến đại phu luôn. Nó nhớ quư tiểu thư cùng quư công tử ngày đêm.
    Khai-quốc vương thấy Hồng-Sơn đại phu chỉ nh́n tướng đi của Thiệu-Thái mà biết rơ nội công trong người, vương phục vô cùng:
    - Ông này nổi tiếng một trong Đại-Việt ngũ long có khác. Kiến thức vơ công quả siêu phàm.
    Hồng-Sơn đại phu nh́n Tôn Đản:
    - Tiểu huynh đệ, người quả xứng đáng hậu duệ của Bắc-b́nh vương Đào Kỳ. Tuổi người bất quá mười lăm, mười sáu, mà đă học được tuyệt nghệ của vơ công Cửu-chân.
    Ông chau mày:
    - Ừ, người học được hết căn bản vơ công Cửu-chân xưa. Chứ vơ công Cửu-chân truyền đến nay cho phái Mê-linh không thể so sánh với người. Nhưng tiếc quá. Tiếc quá!
    Tôn Đản cung kính:
    - Xin đại phu chỉ dạy cho cháu những chỗ sai lầm.
    - Sai lầm th́ không có đâu. Nếu người học được thuyết âm-dương hỗ căn. Sau đó t́m cho ra nội công âm nhu của phái Long-biên xưa mà hợp lại, công lực người sẽ cao thâm khôn lường.
    Ông thở dài:
    - Không biết nội công Long-biên xưa, nay phái Mê-linh có c̣n lưu truyền được hay không?
    Chợt ông nhớ ra:
    - Phải rồi! Hôm trước lăo phu thấy quận chúa Bảo-Ḥa có luyện được nội công này.
    Ông quay lại nói với Khai-quốc vương:
    - Xin cho tôi gặp bệnh nhân.
    Màn kiệu mở ra. Vũ Thiếu-Nhung oà lên khóc. Bà ôm lấy chân đại phu:
    - Đại phu! Thiếp c̣n sống về hôm nay, nh́n thấy đại phu đều nhờ vương gia đây.
    Hồng-Sơn đại phu vốn thông minh tuyệt đỉnh. Hôm trước nghe Tự-Mai, Mỹ-Linh bảo có thể cải tử hoàn sinh vợ ông. Ông đă nghi. Hôm nay, thấy người vợ chết đă bốn năm ngồi trước mặt, đó là điều ông kinh ngạc đến ngẩn người ra. Ông đỡ bà dậy hỏi:
    - Phu nhân. Rơ ràng chính tay ta liệm phu nhân, mà sao phu nhân lại c̣n sống?
    Phía sau màn, Thiếu-Mai, Lê Văn chạy ra ôm lấy mẹ.
    - Mẹ! Mẹ c̣n sống đấy à? Hôm trước Mỹ-Linh, Tự-Mai qua đây nói rằng sẽ cải tử hoàn sinh cho mẹ. Bố không tin. Không ngờ lại là sự thực.
    Thiếu-Nhung ôm lấy hai con, khóc ̣a lên:
    - Con ơi! Mẹ chết đi trăm lần, mà sống lại được, đều nhờ vương gia đây. Các con mau tạ ơn vương gia đi.
    Thiếu-Mai, Lê Văn đă cùng Hồng-Sơn đại phu luận bàn suốt năm qua về việc phục hưng nghiệp cũ của nhà Lê. Trước mắt hai người, Thuận-thiên hoàng đế là cường thần, tặc tử. Khai-quốc vương cầm đại quân trong tay, ông trở thành đệ nhất đối đầu của nhà Lê. Thế mà nay, mẹ nàng được vương cải tử hoàn sinh. Bà bảo hai người lạy tạ, sao có thể chối được? Hai người vội qú gối hành đại lễ. Khai-quốc vương phất tay, xử dụng một chiêu trong Tiêu-sơn tượng đầu chưởng, đỡ hai người dậy:
    - Công tử, tiểu thư không nên đa lễ. Huống hồ hai vị với Thanh-Mai có t́nh sư huynh, sư đệ đồng môn.
    Cả nhà đầy nước mắt. Thiếu-Mai đưa mẹ vào trong lều. Ngoài này Hồng-Sơn đại phu vỗ tay vào nhau:
    - Lư vương gia! Ta thua người một trận ân t́nh nặng quá. Nhưng ta chỉ lùi bước trước người, chứ không lùi bước trước họ Lư đâu. Ta chịu ơn vương gia. Bảo rằng vương gia cứu tiện nội, mà ta bỏ đại nghiệp của tổ tiên ta không bỏ đâu.
    Khai-quốc vương bưng chung trà uống:
    - Đại phu! Giữa việc tại hạ cứu phu nhân với công việc phục hồi Lê triều hoàn toàn khác nhau. Tại hạ cứu phu nhân không phải để đ̣i đại phu phải thế này, thế nọ. Tại hạ đến đây không phải Khai-quốc vương triều Lư để gặp Nam-quốc vương triều Lê. Mà là đệ tử của phái Tiêu-sơn, gặp đại phu chưởng môn phái Sài-sơn.
    Nghe Khai-quốc vương nói, Hồng-Sơn đại phu cảm thấy thẹn trong ḷng. Ông tự chửi thầm:
    - Ḿnh mới ra quân lần đầu, đă bị con trai Lư Công-Uẩn đánh cho đại bại rồi. Hôm trước ḿnh bắt Bảo-Hoà, Mỹ-Linh phải chối bỏ họ Lư, mới trị bệnh cho. Hai đứa trẻ thà chết, chứ không chịu điều kiện đó. Ḿnh giam lỏng chúng tại Vạn-thảo sơn trang. Rồi chúng tự trị lấy bệnh. Lại nữa, ḿnh trị bệnh cho Thân Thiệu-Thái, bắt y với Mỹ-Linh không được chống lại phái Sài-sơn, với ư nghĩ rằng ngày mai này, thế nào cũng có cuộc long tranh, hổ đấu. Hai đứa đó không thể giúp Lư Công-Uẩn chống ḿnh. Thế mà bây giờ tên Lư Long-Bồ, bằng cách nào đó cải tử hoàn sinh cho vợ ḿnh. Nó lại không đ̣i hỏi ǵ cả. Ḿnh thực không bằng nó. Hà... ḿnh thua nó một trận đậm quá.
    Đại phu thở dài:
    - Phàm làm anh hùng, phải lấy ḷng mà đăi nhau. Vương gia đă lấy hiệp nghĩa giúp ta, trong khi ta đang chống đối họ Lư. Ta không muốn ngồi mát ăn bát vàng. Ta có đưa cho Mỹ-Linh ba tượng của Thiên-vương. Vương gia có thể xử dụng. Mỗi tượng, vương gia được yêu cầu ta làm một việc.
    Khai-quốc vương trịnh trọng mở chiếc hộp bằng gỗ trầm. Trong bọc có ba tượng của Phù-đổng Thiên-vương, mà Hồng-Sơn đại phu trao cho Mỹ-Linh. Vương đặt lên bàn:
    - Mỹ-Linh là con gái của huynh trưởng tại hạ. Nó vốn mồ côi, tại hạ lại chưa nạp mỹ nữ, nên nhận nó làm con. Tại hạ bận rộn, ít thời giờ dạy dỗ cháu, v́ vậy nó mới vô phép, nhận ba tượng này của đại phu. Tại hạ nhân danh bố nuôi, giáo bất nghiêm, lỗi ở tại hạ cả. Xin đại phu xá tội.
    Vương đứng lên xá ba xá, tỏ ư tạ lỗi.
    Hồng-Sơn đại phu tiếp lấy ba tượng, rồi hỏi:
    - Tôi nghe đồn, Khai-quốc vương chưa nạp bất cứ phi tần nào, có đúng không? Phải rồi, hẳn vương chưa t́m được giai nhân vừa ư đó thôi.
    Khai-quốc vương ngửa mặt nh́n trăng:
    - Đă hai lần phụ hoàng tuyển cho tại hạ được hai đệ nhất giai nhân. Sắc đẹp có một không hai trên đời. Một người kiến thức quảng bác, vơ công vào loại hiếm có. Tại hạ mới thấy đă tự cảm ơn Trời, Phật ban cho đóa hoa trân quí trên trần gian.
    Hồng-Sơn đại phu ngạc nhiên:
    - Thế nay giai nhân đó đâu?
    - Nói dấu ǵ đại phu... Trong lúc tại ha say men t́nh, đến nỗi như người trong giấc mơ. May đâu giai nhân thố lộ cho biết nàng đă có ư trung nhân. Tại hạ tỉnh người dậy, tạ lỗi với nàng, giúp nàng vàng bạc, đi t́m người yêu.
    Trong màn, Vũ Thiếu-Nhung, Thiếu-Mai, Lê Văn cùng bật lên tiếng kinh ngạc « ui chà », « ái chà ». C̣n Lâm Huệ-Phương biết vương nhắc đến truyện nàng hồi trước. Mặt nàng đỏ lên, chân tay run run, tim đập liên hồi.
    Bên ngoài Hồng-Sơn đại phu nghĩ thầm:
    - Người này quả thực xứng danh đại anh hùng, mới có thể dứt bỏ dục vọng, giữ đại nghĩa như vậy. Ta thực không bằng.
    Đại phu tiếp:
    - Thế c̣n người thứ nh́?
    - Nàng xuất thân đệ nhất đanh ca Long-Thành. Sắc đẹp hoa khôi thiên hạ. Khi nàng về với tại hạ, nàng cũng thố lộ tâm tư rằng trước đây, trong một đêm trăng, nàng du ngoạn trên sông Hồng, bị bang Hồng-hà toan bắt cóc. May nhờ một vơ lâm cao thủ cứu thoát. Từ đấy trong tâm nàng đă có bóng dáng t́nh quân. Tại hạ lại cho nàng vàng bạc, đi t́m người t́nh. Hiện nàng đang sống hạnh phúc bên chồng.
    Hồng-Sơn đại phu giật ḿnh:
    - Hoa khôi Long-thành à? Tại hạ nghe nói Long-thành có ba hoa khôi. Một tên Yên-Hoa đă làm thứ phi của Dực-thánh vương. Hai tên Lê Mai đă làm phu nhân đô nguyên soái họ Đàm. Ba tên Đào Hà-Thanh. Không lẽ là nàng đó?
    - Vâng, đúng nàng.
    Hồng-Sơn đại phu nghĩ thầm:
    - Ta nghi tên này bịa truyện hoang đường. Chứ đời nào có người thấy hoa đẹp vào tay, lại trao cho người khác? Huống hồ... Ta phải lật mặt nạ hắn mới được.
    Ông hỏi:
    - Vương gia nói lạ. Ḷng dạ vương gia quảng đại th́ ta tin. Nhưng phàm vợ do bố mẹ cưới, đâu có thể nhượng cho người khác. Huống hồ vợ một vị vương, cao quí biết mấy, mà trả về với t́nh lang, e chính vương gia làm đảo lộn Hoàng-thành. Tội đó nhẹ, mất th́ tước vương, đuổi ra ngoài dân dă. Nặng, th́ bị mất đầu. Nếu vương gia tỏ ra rằng những điều vương gia nói, có chứng cớ, ta nguyện cắp gươm theo hầu, hai tay dâng sự nghiệp lên vương gia.
    Khai-quốc vương nh́n trăng:
    - Đại phu không tin, tại hạ cũng đành vậy thôi.
    - Khi nào vương gia chứng minh được những điều vương gia vừa kể, lăo phu xin lùi bước, trao giang sơn cho vương gia. Trao giang sơn cho vương gia, không phải lăo phu đánh cuộc đâu. Tại sao vậy? Tại hạ muốn tranh lại thiên hạ, chỉ cũng với mục đích mưu hạnh phúc cho dân. Nay v́ đất nước này có người anh hùng hào sảng đến thế, hỏi tại hạ c̣n muốn làm vua chi nữa cho khổ thân? Để vị anh hùng đó cai trị dân, mới mong nước mạnh, dân an.
    Lâm Huệ-Phương nghe chồng nói vậy, nàng nghĩ rất nhanh:
    - Chồng ta có làm vua, cũng không sướng bằng địa vị hiện tại. Ta khuyên hoài, mà người không nghe. Người đang đi vào con đường tà, do bọn Tống gài bẫy. Nhân dịp này, ta phải kéo chàng về thực tại.
    Nàng mở màn bước ra, qú gối trước Khai-quốc vương:
    - Tiện thiếp ở trong màn, nghe tiếng nói của vương gia, lúc đầu nghi không phải. Bây giờ đích thực là vương gia rồi. Tiện thiếp kính xin vương gia nhận cho bốn lạy ân t́nh này.
    Nói rồi nàng lạy liền bốn lạy. Khai-quốc vương để cho nàng lạy xong. Vương hỏi:
    - Huệ-Phương, sao nàng cũng có ở đây, mà không đi t́m t́nh quân?
    Nước mắt Huệ-Phương dàn dụa:
    - Thiếp đă t́m thấy t́nh quân. T́nh quân chính là đại phu đây. Hơn năm nay, thiếp ngụp lặn trong hạnh phúc cũng nhờ lượng cả của vương gia.
    Hồng-Sơn đại phu hỏi:
    - Huệ-Phương, thế này ta không hiểu nổi.
    Lâm Huệ-Phương dàn dụa nước mắt nói:
    - Hôm em t́m đến anh, em đă thuật rằng khi tuyển cung, em được gả về làm phi tần cho một vị thái tử. Thái tử thấy em khóc, hỏi tại sao. Em thưa rằng em yêu anh, mà nay làm vương phi, nợ t́nh bao giờ trả hết ? Vị thái tử bảo em: « Nếu ta giữ nàng, ta thành đồ cường hào cướp vợ người. Mà cho nàng về với t́nh quân, phụ hoàng có thể chặt đầu ta. Thôi ta thà chịu làm ma không đầu, chứ không muốn bất nghĩa".
    Rồi thái tử đó cho em vàng, bạc đi t́m anh. Anh hỏi em tên thái tử. Quả thực em không muốn nói cho anh biết. Hôm nay duyên may dun dủi, ngồi trong màn, trộm nghe tiếng vương gia, em mới biết ḿnh có đại phúc được gặp lại ân nhân.
    Hồng-Sơn đại phu nắm tay Huệ-Phương, ngửa mặt lên trời than:
    - Ta nổi danh một trong Ngũ-long Đại-Việt. Mà chính thê bị cướp bắt giam, không cứu ra được, để người cứu cho, chịu ơn người. Kế thất, lại được người v́ đại nghĩa nhường lại. Than ôi! Tài ta thua Long-Bồ. Nghĩa Long-Bồ cao hơn núi Hồng-lĩnh. Ta chịu thua!
    Ông nh́n Huệ-Phương, Vũ Thiếu-Nhung, các con, rồi nh́n Khai-quốc vương, chưa biết phải nói ǵ.
    Huệ-Phương chợt nh́n Tôn Đản, nàng hỏi:
    - Thiếu hiệp! Tuổi ta đáng chị của thiếu hiệp. Ta muốn nói với thiếu hiệp mấy câu.
    Tôn Đản kính cẩn chắp tay:
    - Phu nhân cứ dạy. Tiểu bối xin rửa tai nghe lời.
    Huệ-Phương mỉm cười. Môi nàng hồng mọng, mắt nàng chiếu ra tia sáng ngời. Dưới ánh trăng, nàng đẹp lộng lẫy như một bông hải đường mới nở:
    - Dạy thiếu hiệp th́ không có đâu. Ta coi tướng thiếu hiệp, thấy tốt quá, nhịn không được, nên phải nói ra mà thôi.
    Tôn Đản đă nghe Thanh-Mai, Bảo-Ḥa, Mỹ-Linh kể về tài xem tướng của Huệ-Phương. Nay được bà xem cho, điều nó cầu mà không được:
    - Tiểu bối mong phu nhân coi tướng, rồi dạy cho những điều nên, những điều không nên.
    Huệ-Phương nói:
    - Tướng của thiếu hiệp thuộc tướng cực kỳ quư. Tuy không làm đế, làm vương. Nhưng sự nghiệp đối với đất nước e không nhỏ. Ḱa, lông mày giống lông mày hổ, ắt can đảm, trường thọ, nhưng ít anh em. Hay tuy nhiều anh em mà phải ly tán. Mắt lại giống mắt rồng. Ắt sau gặp đấng minh quân. Mũi giống mũi sư tử, th́ danh vang bốn biển. Miệng ṿng cung, trọn đời phú quư. Tổng kết, sự nghiệp thiếu hiệp thực kinh thiên động địa. Nhưng hai tay thiếu hiệp nhỏ như tay khuê nữ, ắt hay bị dèm pha. Chung cuộc không trọn vẹn.
    Tôn Đản hiên ngang nói:
    - Tiểu bối chỉ mong sau này làm được bất cứ việc ǵ cho đất nước. Việc đó dù nhỏ, dù lớn không cần thiết. C̣n ngoại giả nếu có vị quốc vong thân, cũng chẳng lấy thế làm buồn.
    - Tuổi trẻ khí khái, lập chí đáng phục. Ta tặng thiếu hiệp câu này để làm bùa hộ thân: Mũi nhọn dễ gẫy , để khi gặp việc, chớ cương quyết quá. Hoặc giả bỏ đi tu th́ không sao.
    - Đa tạ phu nhân. Tiểu bối xin ghi ḷng.
    Khai-quốc vương đứng dậy tạ từ:
    - Non xanh c̣n đó. Xin cáo từ đại phu.
    Hồng-Sơn đại phu đứng lên tiễn Khai-quốc vương. Sau ông, hai vợ, cùng hai con. Cả bốn người cùng cúi đầu tiễn đưa vương.
    Về tới Khu-mật-viện, vương hỏi Tạ Sơn:
    - Mỹ-Linh đâu rồi?
    Tạ Sơn lễ phép:
    - Công chúa đưa vương phi Đông-chinh vương về phủ. Sau đó đưa vương phi Khai-thiên vương đi. Không rơ đi đâu.
    Khai Quốc vương giật ḿnh:
    - Hỏng rồi. Sao sư đệ không cản lại?
    Tạ Sơn ngơ ngác:
    - Tại sao lại cản?
    Vương lắc đầu:
    - Từ lúc Mỹ-Linh khám phá ra Hoàng Văn là trưởng lăo Hồng-thiết giáo. Mà tên Hoàng Văn không hề biết y bị lộ h́nh tích. Sư huynh cố kiềm không cho Mỹ-Linh về phủ. Mục đích cho tên Hoàng Văn hành động, hầu ḿnh biết những ai trong phủ Khai-Thiên theo Hồng-thiết giáo. Nay cho Mỹ-Linh đưa vương mẫu về, e hỏng hết.
    Tạ Sơn chỉ về hướng Đông:
    - Công chúa vừa ra khỏi xong, kiệu đi chưa xa đâu. Mau đuổi theo may ra kịp.
    Vương bảo Thiệu-Thái:
    - Cháu theo cậu đi ngay. Gọi Đỗ phu nhân, nữa.
    Vương cầm bút viết lệnh rồi bảo Tạ Sơn:
    - Sư đệ sai chim ưng đi t́m Mỹ-Linh, đưa thư này khẩn cấp, v́ lỡ ra ta không đuổi kịp.
    Bốn người lấy ngựa lên đường. Phủ Khai-Thiên vương nằm phía Đông Thăng-long, trong khi Khu-mật-viện nằm ở phía Tây. V́ vậy ngựa phải băng ngang qua thành. Tới cổng phủ, vương xuống ngựa, hỏi tên vơ sĩ canh cổng:
    - Công chúa B́nh-dương về chưa?
    Viên vơ sĩ kính cẩn hành lễ quân cách:
    - Khải tấu vương gia chưa.
    - Người vào khải với Thiên-vương rằng có ta cầu kiến.
    Viên vơ sĩ vào trong một lát, Khai-thiên vương Phật-Mă ra. Vương thấy đêm khuya mà em ḿnh đi với đứa cháu gọi bằng cậu, cùng người nô bộc giỏi y khoa, mà vương gặp trong Long-hoa đường một lần. Vương kinh ngạc:
    - Chú hai. Có việc ǵ khẩn không?
    Khai-quốc vương nắm tay anh:
    - Dĩ nhiên có, việc vui. Vui lắm. Đợi tư nữa anh sẽ thấy.
    Hai anh em, dắt tay nhau vào phủ. Khai-Quốc vương ghé tai Thiệu-Thái dặn nhỏ mấu câu, rồi nói lớn:
    - Cháu với Đỗ phu nhân chờ đây. Thấy B́nh-Dương về dẫn vào gặp cậu ngay.
    Trong phủ Khai-thiên vương đang bầy
    tiệc, cỗ Trung-thu. Các thế tử, quận chúa, gia tướng, nô bộc đều tề tựu. Có một cỗ bỏ trống chưa ai ngồi. Khai-Quốc vương hỏi:
    - Sao vương huynh biết đệ đến mà bầy cỗ sẵn?
    - Không! Cỗ này đâu phải cỗ của chú. Cỗ của chú phải có rượu chứ. Cỗ này bầy để chờ Mỹ-Linh đấy.
    Khai-quốc vương đến trước ba bà chị dâu cúi đầu hành lễ:
    - V́ bận quốc sự, em ít có thời giờ vấn an anh cùng các chị, cũng như thăm các cháu.

  4. #104
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Các bà phi của Khai-thiên vương biết ông em chồng đang được phụ hoàng sủng ái cực kỳ. Ngài định truyền ngôi cho vương. Nhưng vương lại không muốn làm vua. Vương chỉ sủng ái Mỹ-Linh, Mỹ-Linh được phong công chúa liền. Vương dạy dỗ Mỹ-Linh mới hai năm, mà Mỹ-Linh đă có tài vương bá. Nếu như con các bà cũng được vương sủng ái, sau này ắt được lên ngôi vua. Các bà vội sai bầy một bàn tiệc cạnh bàn của Khai-Thiên vương mời vương ngồi.
    Khai-quốc vương nói:
    - Xin các chị cho một bàn nữa cạnh bàn của anh. V́ có một nhân vật quan trọng sắp đến dự tiệc. Nhân vật này ngang vai với anh. Một bàn cho cháu Thiệu-Thái, một bàn cạnh các tướng trong phủ cho Đỗ phu nhân, là gia khách bên em.
    Mai phi hỏi:
    - Ai đến đây nữa? Công chúa An-quốc chăng?
    Khai-quốc vương bảo bầy tiệc cho Triệu Liên-Phương, nhưng vương không muốn tiết lộ sớm, nói lơ mơ:
    - Một giai nhân mà anh sủng ái cùng cực.
    Mai phi định hỏi xem giai nhân đó là ai, song thấy mặt ông em chồng quá nghiêm nghị, bà không dám hỏi nữa.
    Đinh phi con gái Đinh Ngô-Thương, tổng trấn Thanh-hóa, hỏi:
    - Chú hai này. B́nh-Dương đâu?
    - Cháu sắp về. Nó sẽ mang một lễ vật lớn dâng phụ vương nhân tết Trung-thu.
    Khai-quốc vương thấy đứa cháu trai tên Nhật-Tôn, em của Mỹ-Linh tuy nhỏ tuổi, nhưng đă tỏ ra chững chạc, đang chắp tay đứng hầu anh. Vương không thích lễ giáo khắt khe của anh, đưa hai tay ra bế bổng nó lên, rồi hôn lên má nó:
    - Cháu học vơ chưa? Học văn đến đâu rồi? Có bị bố đánh đ̣n không?
    Quận chúa Hồng-Phúc là con Đinh phi xen vào:
    - Nó học văn tạm được. C̣n học vơ, ôi chao mềm xèo, chưa đi đến đâu cả. Chú hỏi chi cho thêm nhục.
    Khai-Quồc vương đưa con mắt nghiêm khắc nh́n Hồng-Phúc. Hồng-Phúc kinh sợ, vội im miệng, về chỗ ngồi.
    Khai-quốc vương hỏi sẽ anh:
    - Tên quản gia Hoàng Văn đâu rồi?
    - À, mẫu thân y bị bệnh. Y xin về báo hiếu đă bốn ngày. Lát nữa y sẽ đến chúc tết anh. Chú t́m y có việc ǵ vậy?
    - Anh có nghĩ rằng y trung thành với anh không?
    - Y rất trung thành. Đến độ anh cho tiền bạc ǵ y cũng không nhận. Y làm việc suốt ngày suốt đêm. Có chuyện ǵ không?
    - Trong phủ của anh, ai thân với y nhất? Y ghét ai nhất? Từ khi đến đây, y đă đưa những ai vào làm việc? Xin sa thải những ai?
    Thấy em đặt câu hỏi, Khai-thiên vương mới chợt nhớ lại, từ khi vào phủ, Hoàng Văn rất được ḷng Đinh phi. Y đề nghị với vương phi cho về dân dă hơn hai mươi cung nữ đến tuổi hai mươi, để chúng có thể lấy chồng, rồi chính y tuyển hai mươi cung nữ trẻ tuổi xinh đẹp vào thay thế.
    Khai-Quốc vương hỏi:
    - Bọn cung nữ trẻ đâu rồi?
    - Hôm qua, y xin với ta cho chúng về thăm nhà nhân dịp tết Trung-thu.
    - Ngoài nhiệm vụ quản gia, anh có dùng y vào việc khác không?
    - Lúc đầu y chỉ làm quản gia. Sau ta thấy y có kiến thức, việc trong nước, việc vơ lâm, không việc ǵ y không thạo. V́ vậy ta dùng y như một tham tướng. Y liệu địch, hành binh rất giỏi.
    Một lát sau Mỹ-Linh vào cùng Thiệu-Thái, Đỗ Lệ-Thanh, Lê Thuận-Tông, Hà Thiện-Lăm. Cả năm hành lễ trước Khai-thiên vương và các bà phi. Khai-thiên vương thấy Hà Thiện-Lăm, Lê Thuận-Tông lạ mặt, vương hỏi em:
    - Chú hai! Hai thiếu niên này là ai.
    - Lê Thuận-Tông là đệ tử của cô mẫu Tịnh-Huyền, coi như ngang vai với chúng ta. C̣n Hà Thiện-Lăm là đệ tử của Nùng-Sơn tử. Cả hai cùng kết huynh đệ với đệ. Thôi vương huynh cứ coi chúng như Mỹ-Linh.
    Hồng-Phúc thấy Mỹ-Linh đeo kiếm th́ nói mỉa:
    - Không biết học được mấy cái múa, mà đeo kiếm làm như ta đây đệ tử danh gia vơ học không bằng.
    Mỹ-Linh nh́n em mỉm cười tha thứ, rồi về chỗ ngồi. Nàng nghĩ thầm:
    - Ḿnh đọc sử Trung-quốc thường thấy khi một người lên làm vua, thường tàn sát anh em đến thản khốc. Có lẽ cũng bắt nguồn từ sự ghen ghét kèn cựa kiểu Hồng-Phúc mà thành. Nếu ḿnh không may mắn theo chú hai ra ngoài, để thấy những ưu tư quốc sự to lớn, có lẽ cũng không hơn Hồng-Phúc làm bao. Ḿnh phải làm một cái ǵ để mở mắt cô em này ra mới được.
    Nghĩ vậy nàng nói nhỏ:
    - Người sau hơn người trước, nhà mới khá được. Chị bao giờ cũng mong các em hơn chị.
    Hồng-Phúc được thể:
    - Dĩ nhiên ta hơn người. Chẳng lẽ người hơn ta?
    - Chị muốn em phải hơn nữa...nữa kia. Như vậy chưa đủ.
    - Người cứ chờ, sẽ biết.
    Mỹ-Linh không muốn nghe cô em nói nữa, nàng im lặng, mỉm cười tha thứ.
    Lê Thuận-Tông ngồi bên quận chúa Kim-Thành. Hà Thiện-Lăm ngồi cạnh quận chúa Trường-Ninh. Họ cùng một lứa tuổi, nên gặp nhau dễ thân mật, truyện tṛ như pháo nổ.
    Khai-thiên vương cầm ly rượu lên mời em rồi nói:
    - Hôm nay trong phủ có cuộc đấu vơ. Hồi năy các gia tướng đấu xong rồi. Bây giờ tới hàng quận chúa. Nào mời gia sư.
    Gia sư tức vơ sư thay vương phụ trách việc luyện vơ cho các gia tướng cùng thế tử, quận chúa. Trong phủ Khai-thiên vương, các thế tử tuổi c̣n nhỏ, nên chưa tập vơ. Chỉ có bốn quận chúa. Lớn nhất là Mỹ-Linh đă ở bên phủ Khai-quốc vương, v́ vậy chỉ có ba quận chúa Kim-Thành, Trường-Ninh và Hồng-Phúc.
    Gia sư hỏi:
    - Khải tấu vương gia, công-chúa B́nh-Dương chưa từng tập vơ, v́ vậy không dự cuộc đấu này. Xin vương gia rút thăm cho các quận chúa đấu với nhau.
    Khai-thiên vương bốc ba trong hai cái thăm. Quận chúa Hồng-Phúc, đấu với quận chúa Trường-Ninh. Hồng-Phúc tự tin ḿnh thắng chị, nàng mỉm cười hỏi gia sư:
    - Thưa gia sư, trong cuộc đấu này chỉ được dùng vơ công Tiêu-sơn hay muốn dùng vơ công nào cũng được?
    Gia sư đưa mắt hỏi ư kiến Khai-Thiên vương, thỉnh ư. Vương hỏi Khai-Quốc vương:
    - Chú nghĩ sao?
    Khai-Quốc vương từng nghe Mỹ-Linh thuật về cuộc đấu vơ giữa Hồng-Phúc với Kim-Thành trước đây. Vương nghi trong phủ của anh ḿnh tàng chứa một cái ǵ bí ẩn sau cái chết của thân mẫu Mỹ-Linh. Sau này nảy ra vụ Hoàng Văn làm trưởng lăo Hồng-thiết giáo. Bây giờ thấy Hồng-Phúc đưa ra câu hỏi, vương muốn để cho Hồng-Phúc lộ hết chân tướng vơ công ra. Vương đáp:
    - Vơ là ǵ? Là phương pháp thắng địch. Khi đấu vơ cũng như ra trận, muốn dùng chiêu thức nào cũng được, không nhất thiết phải dùng vơ công một phái. Các cháu có bản lĩnh ǵ cứ dở ra, không giới hạn.
    Hai quận chúa bái tổ, hành lễ trước hai vương rồi thủ thế.
    Hồng-Phúc phóng liền ba chiêu hồi phong cước, người nàng quay tṛn như cơn gió lốc. Liếc nh́n qua lối xuất chiêu của Hồng-Phúc, Mỹ-Linh đă biết những chiêu đó không phải vơ công Tiêu-sơn. Nàng đưa mắt nh́n Đỗ Lệ-Thanh. Cả hai cùng lắc đầu.V́ đó là vơ công Hồng-thiết giáo. Trường-Ninh trầm người xuống tránh khỏi, tay thủ kín môn hộ, đúng qui củ vơ công căn bản Tiêu-sơn.
    Cuộc đấu giữa hai quận chúa đang diễn, trong pḥng thêm một người nữa bước vào. Y chính là Hoàng Văn. Hoàng Văn đến trước hai vị vương hành lễ, rồi về chỗ ngồi.
    Có tiếng Khai-Quốc vương dùng Lăng-không truyền ngữ rót vào tai Mỹ-Linh:
    - Mỹ-Linh, Thiệu-Thái nghe đây. Phải chú ư theo dơi tên Hoàng Văn. Hễ thấy chú ra hiệu, kiềm chế y liền bằng chiêu thức vũ dũng nhất. Nếu y phản công, cần đánh liên tiếp như sóng vỗ, bằng không y dùng độc chưởng, khó thủ thắng.
    Nhận được tiếng chú hai, Mỹ-Linh đưa mắt nh́n Hoàng Văn. Y tỏ vẻ lơ đễnh, không chú ư đến mọi người xung quanh.
    Ngoài đấu trường, th́nh ĺnh Hồng-Phúc phóng ra một chiêu quyền đánh vào trước ngực Trường-Ninh. Trường-Ninh trầm người xuống, tay trái gạt tay phải Hồng-Phúc, tay phải chém một bàn tay vào cổ đối thủ. Không ngờ Hồng-Phúc vọt người lên cao. Từ trên cao, hai tay nàng dùng hổ trảo chụp xuống đầu Trường-Ninh. Trường-Ninh uốn cong người, vọt ra xa. Hồng-Phúc rơi xuống đất, phát một chưởng đến vèo một cái. Chưởng phong rất quái dị.
    Khai-Thiên vương thấy cuộc đấu có thể đi đến tai nạn. Vương định can thiệp, Trường-Ninh đă xuống xà-tấn phát một chưởng Tiêu-sơn Tượng-đầu đỡ. Binh một tiếng. Cả hai đều bật lui.
    Mặt Hồng-Phúc nhăn nhó, tỏ vẻ đau đớn, nàng quay tṛn hai tay, rồi đẩy ra một chiêu nữa. Trường-Ninh lùi một bước, bước xéo sang trái, đẩy một chưởng vào giữa chưởng của em. Bộp một tiếng. Cả hai bật lui lại. Trường-Ninh cảm thấy tay đau nhói, nàng đưa tay lên coi, ḷng bàn tay có mấy giọt máu chảy ra.
    Khai-Quốc vương quát lớn:
    - Ngừng tay!
    Miệng hô, vương nhảy vào giữa hai cháu, mỗi tay vương túm cổ áo một cháu nhấc bổng lên, liệng ra xa. Vương nói:
    - Trường-Ninh thua rồi. Hồng-Phúc thắng.
    Hồng-Phúc tươi nét mặt, tỏ vẻ đắc chí. Khai-Quốc vương kéo Hồng-Phúc lại gần, cầm lấy tay xem qua, rồi hỏi:
    - Ai cho cháu cái nhẫn này?
    Hồng-Phúc chỉ Đinh phi:
    - Vương mẫu ban cho cháu sáng nay.
    Khai-Thiên vương đă nh́n thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay con. Mọi chiếc nhẫn, hạt kim cương thường có nhiều cạnh, và mặt trên bằng. Chiếc nhẫn này, trên mặt nhọn như cái đinh. V́ vậy trong khi giao chưởng, tay Trường-Ninh mới bị thương.
    Đỗ Lệ-Thanh đến trước Khai-Quốc vương qú gối:
    - Vương gia, tiểu tỳ muôn vàn tội lỗi. Mong vương gia đại xá.
    Khai-Quốc vương đỡ bà dậy, hỏi:
    - Có việc ǵ vậy. Phu nhân cứ nói ra. Đây là phủ của anh ta, cũng như phủ của ta.
    Đỗ Lệ-Thanh chỉ tay của Trường-Ninh:
    - Quận chúa bị trúng độc nặng, phải trị mau, để lâu e nguy đến tính mạng. Vết thương tuy nhẹ, nhưng độc tố không tầm thường.
    Khai-Thiên vương hỏi:
    - Con ta bị trúng độc ǵ?
    Đỗ Lệ-Thanh chỉ cái nhẫn của Hồng-Phúc:
    - Trên nhẫn của quận chúa có chất độc. Khi nhẫn cắt tay quận chúa Trường-Ninh, nọc độc theo vết thương nhập cơ thể. Nếu không chữa mau, ắt trong ba ngày chân tay phù lên, rồi chết.
    Đinh phi nổi cơn thịnh nộ:
    - Con mụ già điên kia, ở đâu đến đây, buông lời láo lếu. Bằng chứng nào mi dám bảo trên nhẫn con ta có chất độc? Mi muốn nói rông nói càn ǵ, cứ nói, ta cấm mi bịa truyện như vậy?
    Đỗ Lệ-Thanh được Khai-Quốc vương coi như một tân khách, kính trọng mụ khác thường, tuy mụ vẫn xưng tôi tớ. Đối với Đinh phi, mụ không coi vào đâu cả. Mụ thản nhiên nói:
    - Thưa vương gia, chất độc này không do cây cỏ, không ở trong Đại-Việt. Nó là độc chất do giáo chúng Hồng-thiết giáo chế ra. Nếu vương gia muốn thử nghiệm, cứ lấy bát nước mưa pha muối, rồi ngâm cái nhẫn vào trong chất độc tan ra, thành mầu xanh.
    Khai-Thiên vương tháo chiếc nhẫn trên tay Hồng-Phúc, truyền lấy nước mưa, pha muối đem vào. Vương cầm cái nhẫn nhúng trong bát. Bát nước hoá ra mầu xanh da trời ngay.
    Mặt Đinh phi, Hồng-Phúc tái như gà cắt tiết.
    Đỗ Lệ-Thanh tiếp:
    - Bây giờ đem bát nước này cho chó uống vào, sẽ biết sự tác dụng mạnh mẽ của nó.
    Trong vương phủ không thiếu ǵ chó. Một con chó được đem ra. Mỹ-Linh cản lại:
    - Thôi, như vậy đủ rồi, chẳng nên giết con vật dễ thương này.
    Nàng ôm con chó vào trong ḷng, tỏ ư không muốn nó khỏi bị làm thí nghiệm. Đinh phi nổi cơn thịnh nộ:
    - Con Mỹ-Linh kia, mi phải bỏ con chó ra, mới phân biệt được trắng đen trong vụ này.
    Mụ chạy lại giật con chó, bóp miệng nó, đổ bát nước vào. Con chó vừa uống xong bát nước, lập tức quay tṛn đi mấy ṿng, rồi nằm lăn ra kêu oăng oẳng, tỏ vẻ đau đớn.

  5. #105
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Mỹ-Linh ôm lấy nó vuốt ve. Đỗ Lệ-Thanh mỉm cười, chỉ Thiệu-Thái:
    - Công chúa trao nó cho thế tử. Đă có thế tử đây, lo ǵ.
    Thiệu-Thái đỡ lấy con chó. Chàng để bàn tay lên bụng nó, rồi vận khí hút. Khoảng hơn mười tiếng đập tim, con chó hết kêu la. Con vật có linh tính. Nó biết Mỹ-Linh che chở cho nó. Nó chui vào ḷng nàng t́m chỗ ẩn thân, mắt ngơ ngác nh́n Đinh phi.
    Bàn tay Trường-Ninh sưng vù lên, đỏ như mầu máu. Máu đen ri rỉ chảy ra. Nàng nghiến răng vận công chống độc, mồ hôi vă như tắm.
    Hà Thiện-Lăm cầm tay nàng hỏi:
    - Quận chúa đau lắm ư?
    Trường-Ninh gật đầu.
    Hà Thiện-Lăm nghĩ:
    - Ḿnh phải làm ǵ bây giờ? Hôm trước nghe sư phụ nói, phàm trúng độc, phải hút độc tố ra, mới hy vọng cứu Trường-Ninh.
    Nghĩ là làm. Hà Thiện-Lăm cầm tay Trường-Ninh đưa chỗ vết thương lên miệng mà hút. Nó hút được ba cái, máu đen hết, máu đỏ bắt đầu ra. Nó hút thêm năm sáu lần nữa, Trường-Ninh đă bớt đau. Nàng dụt tay lại:
    - Anh Thiện-Lăm, đừng hút nữa. Anh hút như vậy, chất độc nhập vào người e khó sống.
    Đến đó, Thiện-Lăm cảm thấy trong ruột như bị muôn ngh́n con dao đâm vào. Nó ôm bụng nghiến rằng không kêu một tiếng. Mồ hôi vă ra.
    Mỹ-Linh nắm tay Thiện-Lăm:
    - Sư đệ! tại sao sư đệ lại làm vậy. Nguy hiểm quá. Làm sao bây giờ?
    Khai-Quốc vương thở dài:
    - Đỗ phu nhân. Phu nhân cứu Trường-Ninh với Thiện-Lăm một phen.
    Đỗ Lệ-Thanh chỉ Thiệu-Thái:
    - Thưa vương gia, chỉ tiểu chủ của thần mới cứu được quận chúa mà thôi.
    Khai-Thiên vương vốn không ưa Thiệu-Thái, nhưng bất đắc dĩ vương phải ra lệnh:
    - Thiệu-Thái, cháu mau cứu em Trường-Ninh với Thiện-Lăm đi.
    Trường-Ninh ôm tay đến trước Thiệu-Thái. Thiệu-Thái nắm lấy chỗ huyệt Nội-quan của nàng, vận khí hút. Tay nàng đang tím xanh, từ từ chuyển sang trắng, rồi hồng. Đỗ Lệ-Thanh lấy cao dán vết thương cho nàng.
    Thiệu-Thái để tay vào huyệt Trung-uyển của Thiện-Lăm, rồi vận khí hút. Một lát, Thiện-Lăm cảm thấy bao nhiêu cái đau biến mất. Nó nói:
    - Đa tạ đại huynh cứu mạng.
    Khai-Thiên vương đưa con mắt nghiêm khắc nh́n Đinh phi:
    - V́ lư do nào, người muốn giết Trường-Ninh?
    Đinh phi run run:
    - Thiếp không có ư đó.
    Mỹ-Linh đến trước phụ vương quỳ mọp xuống:
    - Phụ vương đừng vội nóng nảy. Truyện đâu c̣n đó. Đinh phi muốn giết Trường-Ninh, ắt có nhiều cách khác kín đáo hơn. Chứ đâu lại mượn tay Hồng-Phúc, để gieo vạ cho Hồng-Phúc? Con thấy Đinh phi vô tội. Nếu Đinh phi chủ tâm giết Trường-Ninh, th́ đời nào lại hăm hở đổ nước độc vào miệng chó để tự tố cáo ḿnh?
    Từ trước đến nay Đinh phi thường ganh tỵ với Mỹ-Linh. Từ ganh tỵ, đến xui Hồng-Phúc làm nhục nàng. Bây giờ giữa lúc lâm nguy, Mỹ-Linh đứng ra bênh vực cho ḿnh. Đinh phi phóng con mắt biết ơn nh́n nàng, gật đầu, tỏ thiện ư.
    Đỗ Lệ-Thanh cầm cái nhẫn xem xét thực kỹ, rồi nói:
    - Cứ như ư tiểu tỳ, th́ Đinh vương phi, cũng như quận chúa Hồng-Phúc đều vô tội. Người định dùng cái nhẫn này hại Đinh vương phi. V́ nhẫn được ngâm vào chất độc, rồi phơi khô, sau đó ngâm nữa. Cứ như vậy nhiều lần. Nếu Đinh phi đeo nhẫn, chất độc ngấm dần vào da. Hoặc giả vương phi rửa mặt, chất độc ngấm vào da mặt, đến tŕnh độ nào đó, bệnh mới phát. Vương phi nào biết nhẫn có chất độc, ban cho quận chúa. Quận chúa cũng không biết, vô t́nh đả thương chị. Nay sự việc hiện ra, cứu được vương phi, lẫn quận chúa Hồng-Phúc.
    Khai-thiên vương hất hàm hỏi Đinh phi:
    - Ai tặng vương phi chiếc nhẫn này?
    Đinh phi đưa mắt nh́n Hoàng Văn. Hoàng Văn b́nh tĩnh đến trước vương quỳ gối:
    - Vương gia, tiểu nhân có chiếc nhẫn gia bảo từ mấy đời. Do ḷng trung thành với vương gia, tiểu nhân kính dâng vương phi. Khi tiểu nhân dâng vương phi, nào có chất độc ǵ?
    Th́nh ĺnh y chỉ vào Đỗ Lệ-Thanh:
    - Chính mụ kia đă bịa truyện để hại thần. Khi mụ cầm lấy chiếc nhẫn, tay mụ đă quệt chất độc vào. Hơn mười năm nay, thần theo hầu vương gia, trước sau như một. Tấc ḷng trung kiên này vương gia đă biết cho từ lâu. Không ngờ bây giờ mụ quái quỉ kia xuất hiện hại thần. Có lẽ gian tế đă bôi thuốc độc vào nhẫn của quận chúa, rồi sai mụ kia đến đây hí lộng quỷ thần hại thần. Mụ chính là người của Hồng-thiết giáo.
    Khai-Thiên vương xua tay, tỏ ư tin tưởng Hoàng Văn:
    - Hoàng tiên sinh không nên để tâm. Trong thế gian này, tiên sinh không trung thành với ta th́ ai trung thành đây? Chắc có âm mưu ám hại tiên sinh. Tiên sinh cứ về chỗ ngồi.
    Vương hỏi Khai-quốc vương:
    - Chú hai, mụ kia có phải là người của Hồng-thiết giáo không? Tại sao chú lại dùng y thị để hại quản gia của ta? Đằng nào phụ hoàng cũng truyền ngôi cho chú rồi. Việc ǵ chú phải vu hăm ta?
    Có tiếng Khai-quốc vương dùng Lăng-không truyền ngữ nói vào tai Mỹ-Linh:
    - Cẩn thận. Con phải ôm lấy Nhật-Tôn bảo vệ cho nó. Bằng không bọn Hồng-thiết có thể bắt nó làm con tin, hầu ta buông tha cho chúng đi.
    Khai-Thiên vương chưa biết giải quyết sao, Khai-Quốc vương vẫy tay:
    - Hoàng quản gia, Đỗ phu nhân. Hăy ngừng căi nhau. Ta muốn Mỹ-Linh dâng phụ vương món quà lớn nhất. Ta dám quyết trên thế gian này, không có món quà nào quư hơn. Nào, Mỹ-Linh chuẩn bị đi.
    Mỹ-Linh đứng lên vỗ tay, hai thiếu nữ khoẻ mạnh khiêng vào một cái kiệu, để xuống giữa sân.
    Mỹ-Linh vẫy tay:
    - Nhật-Tôn, em lại đây với chị.
    Từ lúc thấy Mỹ-Linh, Nhật-Tôn định chạy lại bên chị, nhưng trước thế uy nghiêm của buổi lễ, nó không dám. Bây giờ được chị gọi, nó lại ôm lấy chân nàng. Mỹ-Linh bế em vào ḷng rồi mỉm cười:
    - Phụ vương, xin phụ vương mở kiệu ra. Cam đoan đây là món quà phụ vương vui ḷng không bút nào tả siết.
    Trong đại sảnh đường có hơn trăm người, đều im lặng, mở to mắt nh́n vào cỗ kiệu. Ai cũng tưởng trong đó ắt có một mỹ nhân, sắc bước hương trời. Đinh phi, Mai phi, Vương phi đều cau mày khó chịu.
    Khai-Thiên vương bước đến trước kiệu mở màn. Vương giật bắn người lên, như trong giấc mơ. Người ngồi trong kiệu chính là vương phi Triệu Liên-Phương, mà vương sủng ái cùng cực, qua đời đă hơn hai năm. Vương không c̣n giữ được vẻ nghiêm trang, ôm lấy vương phi, bồng ra ngoài.
    Cả sảnh đường cùng trợn mắt lên nh́n. Rơ ràng Triệu vương phi qua đời, sau bốn mươi chín ngày đau đớn khủng khiếp, rồi chết. Thế mà bây giờ vương phi bằng xương, bằng thịt đang khóc như mưa như gió.
    Đinh phi cười nhạt:
    - Vương gia cẩn thận, e gian tế giả dạng, chứ có đâu người chết sống lại được?
    Hoàng Văn đứng lên, lẳng lặng bước ra khỏi sảnh đường. Khai-Quốc vương vẫy tay gọi:
    - Hoàng tiên sinh. Hăy khoan!
    Hoàng Văn như không nghe thấy ǵ, y tiếp tục đi. Bốn vơ sĩ cận vệ của phủ Khai-Thiên vương vọt ra chặn y lại. Y chuyển động thân ḿnh, phất tay hai cái. B́nh, b́nh, hai vơ sĩ bắn tung đi. Y vung tay, túm hai vơ sĩ khác liệng ra sân.
    Y nhảy vèo đến chụp Nhật-Tôn trong tay Mỹ-Linh. Thiệu-Thái đẩy ra chiêu chưởng Tiêu-sơn. Binh một tiếng, Hoàng Văn bật lui lại ba bước liền. Trong khi bật lui, tay y chụp Hồng-Phúc kẹp vào nách.
    Các gia tướng đồng lọat đứng dậy rút vũ khí bao vây xung quanh Hoàng Văn. Y b́nh thản như không coi ai ra ǵ. Y nói với Khai-Thiên vương:
    - Vương gia! Nếu vương gia không để cho lăo phu rời khỏi đây, th́ tất cả đều chết hết. Lăo phu chỉ cần kẹp tay lại, quận chúa Hồng-Phúc sẽ bẹp ngực nát đời hoa.
    Khai-Thiên vương vẫn chưa hiểu rơ t́nh h́nh. Vương thấy trước nay Hoàng Văn không hề luyện vơ, cứ tưởng y là một văn nhân. Nay bỗng nhiên thấy vơ công y cao cường như vậy, vương kinh ngạc. Điều kinh ngạc vô cùng khi Hoàng Văn trở mặt xưng lăo phu, chứ không xưng tiểu nhân nữa.
    Hai vơ tướng nhảy lại chụp Hoàng Văn. Y trầm người xuống tránh, rồi phóng hai cước. Hai vơ tướng bay bổng ra sân, nằm đứ đừ không cựa quậy được.
    Khai-Thiên vương vẫy tay cho mọi người lùi lại. Vương xử dụng một ưng trảo bắt y. Y vung tay gạt. B́nh một tiếng, vương bật lui ba bước. Trong khi Hoàng Văn chỉ hơi rung động. Vương kinh hoảng hỏi:
    - Hoàng Văn, không ngờ vơ công mi cao thâm như vậy. Mi ẩn trong phủ ta bấy lâu, mà ta không biết.
    Hoàng Văn cười nhạt:
    - Khai-Thiên vương có tài cầm quân, nhưng lại nhẹ dạ tin người, bị mắc mưu ta. Ta Hoàng Văn, đường đường một Chiêu-thảo-sứ của thiên triều, tước phong Cổ-loa hầu. Địa vị tôn quư gấp vạn lần mi, mà ta lại làm nô bộc cho mi ư? Lâu nay mi có mắt như mù, để ta qua mặt. Phen này thân bại danh liệt, mi c̣n dám nh́n vơ lâm Đại-Việt nữa không? Ối chao ôi, đấng trừ quân mà ngu như vậy e Đại-Việt tàn đến nơi rồi. Ngôi vua Đại-việt không bao giờ đến cái thứ mặt như mi. Đừng mơ tưởng hăo nữa. Vô ích!
    Khai-Thiên vương xấu hổ với em cùng vợ con, gia tướng. Vương vận khí tấn công y bằng một chiêu thức Tiêu-sơn. Hoàng Văn cười nhạt, y ra một chiêu rất quái dị phản công vương, miệng cười ha hả:
    - Tưởng ǵ chứ vơ công Tiêu-sơn, ta có coi vào đâu.
    Hai chưởng gặp nhau, Binh một tiếng, Khai-thiên vương bật lui trở lại, khí huyết đảo lộn. Tai vương kêu lên những tiếng vo vo không ngớt. Vương biết muôn ngàn lần ḿnh chẳng phải là đối thủ của y. Nhưng không lẽ để y ra đi một cách dễ dàng như vậy?
    Mỹ-Linh thấy bản lĩnh phụ vương không hơn Tạ Sơn làm bao, địch sao nổi một trưởng lăo của Hồng-thiết giáo? Nàng vội trao Nhật-Tôn cho Thiệu-Thái, rồi lạng người đứng trước phụ vương, tay chỉ vào mặt Hoàng Văn:
    - Tên Hoàng Văn kia. Mi tưởng mi ẩn thân trong vương phủ ta không ai biết hẳn? Mi ngu lắm. Khu-mật-viện đă biết, phụ vương ta đă biết. Song ư phụ vương ta muốn lợi dụng mi, để theo dơi hành động của bọn Tống cũng như Hồng-thiết giáo.
    Khi Mỹ-Linh bước ra, Hồng-Phúc tuy bị Hoàng-Văn kẹp ở nách, nhưng ḷng ghen tỵ không kiềm chế được. Nàng khinh bỉ:
    - Một cái múa không thông mà dám đứng ra gây gổ với tên phản nghịch. Nó chỉ búng tay một cái là mất mạng. Tiền cổ, có ai chửi chết được giặc bao giờ?
    Mỹ-Linh cười nhạt:
    - Mi không tin ư? Để ta nói cho mi biết, hầu mi sáng mắt ra, bằng không mi chết đi, lại không hiểu tại sao ḿnh chết. Ta biết gốc gác mi rất rơ. Mi không phải người Việt. Mi người Hoa, sinh trưởng ở vùng Mân-Việt, làm nghề thợ may. Thủa nhỏ học vơ với phái Liêu-Đông. Sau mi được Nhật-Hồ lăo nhân thu làm đệ tử. Khi Nhật-Hồ rời Trung-quốc về Đại-việt, để mi ở lại. Mi đầu quân theo bọn Tống, lập công lớn, thăng chức thiên tướng, tước Thọ-xương bá. Mới đây mi được bọn Triệu Thành mang sắc sang phong cho mi làm Chiêu-thảo sứ, Cổ-loa hầu.
    Hoàng Văn kinh hoảng đến ngẩn người ra, nhưng y chưa tin hẳn. Y hỏi:
    - Rồi sao nữa?
    - Khu-mật viện nhà Tống muốn mi về đất Việt, tổ chức đội ngũ Hoa-kiều, chờ một ngày kia, quân Tống kéo sang, mi sẽ cùng đám Hoa-kiều làm nội ứng. Nhưng mi không trung thành với Tống, mà trung thành với Hồng-thiết giáo. Mi nói thực mọi truyện với Nhật-Hồ lăo nhân. Lăo cho mi hoạt động ở Thăng-long. Nhưng mi là tên phản phúc. Mi cùng với tên Vũ Nhất-Trụ, Lê Ba xông thuốc mê giam lăo dưới hầm trong vùng Cổ-loa. Cả ba tên đ̣i lăo khai ra phép luyện Hồng-thiết mật công, có thể dùng nội lực hoá giải vĩnh viễn Nhật-hồ độc chưởng, để khỏi mỗi năm phải uống thuốc giải vào tiết Đông-chí. Nhưng lăo không khai.
    Thế rồi nàng nói chi tiết tất cả những vụ họp ở Cổ-loa, cùng những sự việc dưới hầm sâu. Cuối cùng tới cuộc họp hồi chiều ở Ngọc-lan đ́nh, không thiếu chi tiết nào. Nhưng nàng lờ vụ y bắt giam vương mẫu, sợ y sẽ nói những điều xấu xa của bà ra e thực nhục nhă.
    Hoàng Văn cười khinh khỉnh:
    - Tuy tên ôn con Lư Long-Bồ biết rơ hành tung của ta. T́nh thế hôm nay khiến ta không ở đây được nữa. Ta đi đây. Nào, nếu ai có tài ra chiết chiêu với ta. Bằng không đừng dại, để mất mạng vô ích.
    Nói rồi y từ từ bước đi. Y vừa tới sân, thấp thoáng một cái, có người chặn mất lối đi của y. Y nh́n lại, vẫn Mỹ-Linh. Mỹ-Linh nhỏ nhẹ:
    - Cổ-loa hầu, Chiêu-thảo sứ nhà Đại-tống. Nếu người muốn đi cũng được. Có điều mi vô phép với phụ vương. Mi phải để lại một tay, một chân chứ?
    Hoàng Văn đánh vào ngực Mỹ-Linh một quyền cực kỳ trầm trọng. Mọi người kêu thét lên:
    - Ngừng tay!.
    - Đồ hèn hạ!
    Nhưng không ai kịp ngăn cản. Tất cả những người có mặt, đều nhắm mắt lại, v́ không muốn một cô công chúa đẹp như hoa nở phải tan xương nát thịt. Nào ngờ Mỹ-Linh tung người lên cao tránh thoi quyền.

  6. #106
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Ở trên cao, nàng đá gió một cái, người tà tà đáp xuống. Nàng mặc quần áo lụa trắng, cổ choàng khăn vàng, giây lưng cũng mầu vàng. Dưới ánh trăng huyền ảo, khi lộn trên không, lưng nàng uốn cong, đẹp vô cùng. Mọi người cùng tự hỏi:
    - Mỹ-Linh học vơ bao giờ, mà khinh công đến dường này?
    Hoàng Văn thấy thế khinh thân của Mỹ-Linh, y không dám coi thường, xuất chưởng tấn công. Chưởng của y chưa ra, mà mọi người đă nghẹt thở. Đám trẻ con, đàn bà phải lùi ra xa để khỏi bị sức ép mà chết.
    Sợ Hoàng Văn giết chết Hồng-Phúc, Mỹ-Linh rút kiếm, đẩy một chiêu vào cổ y. Y khinh thường, đùng hai ngón tay kẹp sống kiếm của nàng. Nhưng Mỹ-Linh chuyển động tay một cái, mũi kiếm trúng cùi chỏ trái y, rồi lướt lên chỉ vào thái dương. Tay Hoàng Văn ôm Hồng-Phúc bị trúng kiếm mất lực, y vội tung nàng lên cao, rồi nhảy lùi lại. Mỹ-Linh vọt người tới đỡ lấy em. Tay nàng chĩa mũi kiếm chênh chếch vào đầu y.
    Hoàng Văn thấy rơ những chiêu kiếm của Mỹ-Linh rất tầm thường, nhưng có điều nàng xử dụng nhanh quá. Thoáng một cái đă đổi chiêu, y không phản ửng kịp, chỉ biết lộn đầu ra sau hai ṿng tránh đ̣n.
    Mỹ-Linh tung Hồng-Phúc cho Khai-Quốc vương, rồi tra kiếm vào vỏ đến cách một cái, thái độ ung dung, nhàn nhă, phơi phới như tiên nga.
    Hoàng Văn cười nhạt:
    - Ta nghe sư đệ Đinh Hiền bị một con nha đầu dùng Mê-linh kiếm pháp đánh bại. Ta không tin, v́ y nổi tiếng kiếm thần trong bản giáo. Th́ ra con nha đầu đó là mi. Mi chẳng là học tṛ của Huệ-Sinh ư? Học tṛ của Huệ-Sinh mà phải dùng Mê-linh kiếm pháp đấu với ta, thực nhục cho sư phụ quá.
    Mỹ-Linh muốn thử xem Vô-ngă tướng Thiền-công của nàng có đủ sức khống chế của Nhật-hồ độc chưởng không. Nàng cười:
    - Trưởng lăo Hoàng Văn! Ta đệ tử của Tiêu-sơn, muốn lĩnh giáo Nhật-hồ độc chưởng của tiên sinh.
    Khai-Thiên vương thấy bản lĩnh kiếm thuật của con gái đến chỗ xuất thần đă kinh dị. Bây giờ nàng công khai thách Hoàng Văn dùng Nhật-Hồ độc chưởng giao chiến. Vương kinh ngạc nghĩ:
    - Sư phụ ta dạy rằng, Nhật-hồ độc chưởng rút từ Hồng-thiết kinh, vơ lâm nghe đến đều kinh tâm động phách. Khi đấu với bọn Nhật-Hồ, lỡ tay giao chưởng với chúng, sẽ bị độc chất nhập cơ thể. Bấy giờ chỉ có nước qui phục Hồng-thiết giáo, hằng năm được thuốc giải. Bằng không mỗi ngày lên cơn một lần khoảng hai giờ, rồi bẩy lần bẩy là bốn mươi chín ngày sẽ chết. Mỹ-Linh đấu chưởng với Hoàng Văn, thực nguy tai!
    Vương đưa mắt nh́n em, thấy Khai-Quốc vương thản nhiên ôm Nhật-Tôn trong ḷng, tay bưng chung rượi uống, vương mới yên tâm.
    Mỹ-Linh xuất một chiêu Tiêu-sơn Tượng-đầu chưởng đánh thẳng vào người y. Chưởng của Tiêu-sơn là dương cương. Trong khi chưởng của Hoàng Văn cũng thuộc dương cương. Hai chưởng gặp nhau, b́nh một tiếng. Mấy chậu cảnh ở sân bị sức trấn động bay tung lên cao, rơi xuống vỡ tan tành.
    Mỹ-Linh vốn xuất thân đệ tử của một cao tăng đắc đạo, ḷng dạ từ bi. Giết một con kiến nàng cũng không nỡ. Nhưng nghĩ đến việc Hoàng Văn đánh thuốc độc giam vương mẫu mấy năm nhục nhă có thừa. Nàng không nhân nhượng, tấn công liên tiếp mười chiêu. Binh, binh. Cứ mỗi lần hai chưởng gặp nhau, lại phát ra tiếng kêu lớn.
    Đinh phi liếc nh́n Hồng-Phúc. Hai mẹ con nghĩ lại truyện cũ mà rùng ḿnh. Với công lực, bản lĩnh ấy của Mỹ-Linh, e nàng chỉ chọc một ngón tay, mẹ con bà đă tan xương nát thịt. Thế mà Hồng-Phúc tát nàng, chửi nàng, làm nhục nàng, mà nàng vẫn tươi cười. Vơ đạo Mỹ-Linh cao đến như thế thực khó kiếm.
    Hoàng Văn tấn công tới tấp. Cứ trung b́nh mười chiêu Mỹ-Linh mới trả đ̣n được một chiêu. Mỗi khi hai chưởng gặp nhau, lại phát ra tiếng kêu lớn, làm sức ép trong sân tăng lên.
    Khai-Quốc vương hỏi anh:
    - Vương huynh! Vương huynh thấy vơ công của Hoàng Văn thế nào?
    - Không ngờ bọn Hồng-thiết giáo đứa nào cũng ghê cả. Vơ công của y thuộc phái Liêu-Đông. Nhưng y lại luyện thêm vơ công trong Hồng-thiết kinh của Tây-dương, thành ra rất phức tạp.
    Vương nh́n con gái đấu với Hoàng Văn, rơ ràng nàng dùng vơ công Tiêu-sơn. Những chiêu nàng xử dụng vương đều biết cả, có điều nội lực nàng cao thâm khôn lường mà thôi. Bất giác vương hỏi em:
    - Này chú hai, chú hai hay thực. Chú dạy Mỹ-Linh có hai năm mà vơ công đă đến tŕnh độ này rồi. Ta lấy làm lạ rằng vơ công của ta do sư phụ truyền dạy, ta luyện tập ngày đêm, mà cũng chỉ ở tŕnh độ trung b́nh. C̣n Mỹ-Linh luyện tập cách nào mà mau như thế?
    Khai-Quốc vương lắc đầu:
    - Nội công Mỹ-Linh học là Vô-ngă tướng Thiền-công. Cháu gặp được cơ duyên đặc biệt rồi luyện thành. Đệ cũng gặp may, cũng luyện như cháu. Chứ đệ không dạy cháu.
    Ngoài sân, cuộc đấu mỗi lúc một gay go. Mỹ-Linh đă quen dần với lối xuất thủ của Vô-ngă tướng Thiền-công. Cứ năm chiêu nàng trả đ̣n được ba bốn chiêu.
    Khai-thiên vương truyền vơ sĩ vây kín sân, đề pḥng tên Hoàng Văn bỏ chạy. Vừa quan sát trận đấu, vương vừa hỏi vương phi về việc cải tử hoàn sinh. Triệu Liên-Phương ngậm ngùi nói:
    - Hồi ấy, trong đêm thiếp bị người ta đánh lén một chưởng vào lưng. Sau đó ba ngày, lên cơn đau nhức khổ sở vô cùng. Thiếp đau đến ngày thứ ba, ban đêm có người đột nhập vào pḥng nói rằng, thiếp phải gia nhập Hồng-thiết giáo, sẽ được trao thuốc giải. Thiếp biết nhập giáo phái này, là đi vào đường tà đạo, phải phản họ Lư. Thiếp từ chối, thà chết chứ không phản chàng.
    Bà ngừng lại, v́ hai chưởng của Mỹ-Linh với Hoàng Văn chạm nhau, khiến cát bụi bay tung. Bà lau mặt, rồi tiếp:
    - Thế rồi đến ngày thứ bốn mươi chín, người thiếp như mê đi. Trong cơn mê thiếp thấy vương cùng các con khóc, liệm thiếp vào quan tài. Thiếp muốn hét lên, mà hét không được. Thiếp mê mê tỉnh tỉnh trong quan tài, đến đêm có người cậy quan tài đem thiếp ra, rồi đậy lại như cũ. Người đó bỏ thiếp lên cái xe, chở đi. Y bỏ vào miệng thiếp ba viên thuốc, thiếp tỉnh lại. Sau y cho thiếp uống thuốc bổ, sức khoẻ phục hồi như cũ. Chúng giam thiếp dưới hầm Ngọc-lan đ́nh từ hồi đó đến giờ, rồi Mỹ-Linh vào cứu ra.
    Đến đó bà ngừng lại, v́ Mỹ-Linh đánh liền ba chưởng, đẩy Hoàng Văn tới góc sân. Tuy vậy nàng vẫn phải tấn công dồn dập, v́ sợ y dùng độc chưởng.
    Khai-thiên vương nghe vương phi thuật, nhưng ông không tin. Ông vẫy tay gọi một gia tướng lại dặn nhỏ. Gia tướng đó vội vă lên đường liền.
    Thiệu-Thái đứng ngoài thủ sẵn, hễ thấy Mỹ-Linh sơ xuất là chàng nhập cuộc giết chết tên Hoàng Văn.

  7. #107
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669

    Thuận Thiên Di Sử- Hồi 24 : Mục Ngưu Thiền Chưởng

    Thuận Thiên Di Sử

    Hồi 24

    Mục Ngưu Thiền Chưởng
    ----

    Đứng ngoài, nh́n trận đấu của Mỹ-Linh với Hoàng Văn, Khai-Thiên vương, Khai-Quốc vương đều thấy rằng Mỹ-Linh mới luyện vơ gần đây, nên chưa có kinh nghiệm chiến đấu. Rơ ràng nhiều lúc Hoàng Văn mất căn bản, mà Mỹ-Linh không biết lợi dụng hạ y. Bằng không, th́ mấy chiêu nàng đă đả bại y dễ dàng. C̣n Hoàng Văn, y đă từng giao đấu hàng ngàn trận, kinh nghiệm có thừa. Y chỉ mong Mỹ-Linh nới tay một chút, y có dịp vận Nhật-hồ độc chưởng hại nàng. Nhưng Mỹ-Linh tấn công ráo riết quá. Y trở tay không kịp.
    Trong đầu óc y, y nghĩ:
    - Không hiểu con nhỏ này học ở đâu ra thứ nội công kỳ diệu, gần giống như Tiêu-sơn, mà sát thủ mănh liệt hơn. C̣n chiêu thức, rơ ràng của phái Tiêu-sơn không sai.
    Viên gia tướng mà Khai-Thiên vương sai đi đă trở về. Y đến bên vương nói nhỏ:
    - Tiểu nhân đă khai quật mộ vương phi. Trong quan tài có bộ xương phu nữ. Nhưng y phục lại không phải y phục hồi khâm liệm. Châu báu đeo trên người vương phi cũng không thấy trong quan tài. Trước khi về đây, tiểu nhân chôn lại như cũ.
    Triệu Liên-Hương đứng bên chồng, nghe viên gia tướng phúc tŕnh, bà biết chồng sai y đi quật mồ bà lên để khám nghiệm. Như vậy trắng đen đă rơ rệt. Bà thở dài một tiếng, trút được gánh nặng.
    Khi Mỹ-Linh đem bà về đến Khu-mật viện, đưa vào pḥng kín, rồi mới gỡ lớp hoá trang cho bà thấy. Mẹ con nhận nhau, khóc lóc nức nở. Mỹ-Linh tóm lươc tất cả truyện nhà, truyện nước mấy năm qua cho mẹ nghe. Bà nghe Mỹ-Linh học được vơ công kỳ diệu, tưởng bản lĩnh b́nh thường thôi. Nào ngờ quan sát nàng đấu với Hoàng Văn, bà mới thực sự kinh ngạc.
    Lần đầu tiên, từ khi học được vơ công Lĩnh-nam trong hầm đá, bây giờ Mỹ-Linh mới gặp một địch thủ xứng tay. Càng đấu, nàng xử dụng các chiêu thức Tiêu-sơn bằng nội lực Vô-ngă tướng Thiền-công thuần thục hơn.
    Trong sân xuất hiện thêm mấy người là Huệ-Sinh, Nùng-Sơn tử, Tôn Đản. Tôn Đản cực kỳ sủng ái người sư tỷ hiền hậu này. Nó thấy sư tỷ không thắng được Hoàng Văn, nó sinh bực ḿnh. Thấy chiêu thức nào của Hoàng Văn, nó cũng phá được, mà sao Mỹ-Linh không biết?
    Chợt Tôn Đản nhớ lại hồi đầu năm, nó đấu với Quách Quỳ, chỉ vài chiêu thô sơ, nó thắng y, v́ vơ công của nó là vơ công Cửu-chân khắc chế vơ công Trung-quốc. Từ hôm về Thiên-trường, nó dạy Mỹ-Linh hầu hết những chiêu vơ công Cửu-chân mà nó học được trong hầm đá. Hôm nay thấy Hoàng Văn dùng vơ công Trung-nguyên, nó nảy ra ư nhắc Mỹ-Linh.
    Giữa lúc đó Hoàng Văn để hở hạ bàn, nếu đánh vào đó chiêu Thiết ḱnh trầm hải ắt y bị bại. Nó hô lớn:
    - Chị Mỹ-Linh, Thiết-ḱnh trầm hải.
    Mỹ-Linh đang định xuất chiêu Khổ hải vô bờ trong Tượng-đầu chưởng, thấy sư đệ nhắc, nàng đổi ra chiêu Thiết-ḱnh trầm hải. Binh một tiếng, Hoàng Văn bị trúng chưởng bay vọt ra xa.
    Ai cũng tưởng Hoàng Văn trúng chưởng đó phải nát thây mà chết. Nào ngờ y lại đáp xuống an toàn. Chính y cũng không hiểu tại sao chưởng phong Mỹ-Linh mạnh như sóng vỗ, chiêu số ác hiểm mà y không chết. Y cho rằng Mỹ-Linh chưa muốn giết y, v́ lư do nào đó.
    Được thư thả, y vận Hồng-thiết độc công, phát chiêu. Trong chưởng phong có mùi tanh hôi khủng khiếp.
    Tôn Đản hỏi Huệ-Sinh:
    - Đại sư! Tại sao tên Hoàng Văn bị trúng chưởng của chị Mỹ-Linh mà dường như y không hề hấn ǵ?
    Huệ-Sinh vỗ vai Tôn Đản:
    - Thí chủ nên biết rằng xưa Trung-tín hầu Vũ Bảo-Trung nghiên cứu chế ra vơ công Cửu-chân khắc chế vơ công Trung-nguyên bao gồm nội công và ngoại công. Phải hai thứ đó hợp với nhau, mới mănh liệt. Đây th́nh ĺnh Mỹ-Linh xuất chiêu Cửu-chân bằng nội lực Tiêu-sơn sao có kết quả được?
    Tôn Đản vẫn không hiểu:
    - Xin đại sư dạy rơ hơn.
    Huệ-Sinh nở nụ cười từ bi:
    - Thí chủ đă biết Thiền-công của Mỹ-Linh là Vô-ngă tướng. Đúng ra nếu vận khí đúng, chỉ vài chiêu, tên Hoàng Văn bị hạ rồi. Khi xử dụng Vô-ngă tướng phải bỏ Ngũ-uẩn, Lục-căn ra ngoài. Bỏ ra nhân ngă tứ tướng. Nhân, ngă tứ tướng là ǵ? Nó có bốn thứ, tức Vô-ngă tướng, vô nhân tướng, vô chúng sinh tướng, vô thọ giả tướng. Thế mà khi xử dụng, Mỹ-Linh nghĩ đến thù mẹ là « có ngă tướng ». Muốn thắng gấp đối thủ là « có nhân tướng », làm sao kiềm chế y nổi?
    Nùng-Sơn tử thêm vào:
    - Hồi năy công chúa dùng vơ công Cửu-chân đánh y bay đi dể dàng. Bây giờ y dùng Nhật-hồ độc chưởng e vơ công Cửu-chân vô dụng.
    Tôn Đản dù sao vẫn c̣n trẻ, tính hiếu thắng nổi dậy, nó nghĩ thầm:
    - Vơ công nào cũng thế, đánh trúng th́ phải đau. Vơ công Cửu-chân khắc chế vơ công Trung-nguyên cũng khắc chế vơ công Hồng-thiết giáo, chứ có đâu như lời Nùng đạo sư? Đă vậy ta xui chị Mỹ-Linh xử dụng vơ công Cửu-chân lần nữa xem sao?
    Nó hô lớn:
    - Chị Mỹ-Linh, dùng vơ công Cửu-chân gấp.
    Hồi năy Mỹ-Linh dùng một chiêu vơ công Cửu-chân thắng Hoàng Văn, bây giờ nghe sư đệ nhắc, nàng tỉnh ngộ:
    - Ta thử dùng vơ công Cửu-chân nữa xem sao.
    Thuận tay nàng phát chiêu Thiết-ḱnh phi chưởng. Binh, binh hai tiếng. Chưởng nàng chạm vào chưởng Hoàng-Văn, nàng bật lui lại đến ba bốn bước. Khí huyết nhộn nhạo cực kỳ khó chịu.
    Hoàng Văn không nhân nhượng, y phóng theo, đánh xuống một độc chưởng như sấm nổ. Mỹ-Linh kinh hoàng đẩy ra chiêu Nghiệp dĩ vô tận. Chiêu nghiệp dĩ vô tận lấy ư trong khi đức Thích-ca Mâu-ni ngồi dưới gốc Bồ-đề tu gần đắc đạo, th́ có muôn ngàn ma vương, quỷ ác mà ngài mắc nghiệp với chúng từ muôn vàn kiếp trước. Chúng hiện đến quấy phá, đ̣i nợ. Ngài phải dùng Thiền-na để giải đi.
    Binh một tiếng, Hoàng-Văn bay tung lên cao. Y đáp xuống mái nhà. Mỹ-Linh nhảy vọt lên theo. Hoàng-Văn cười nhạt:
    - Con nha đầu kia, mi chết đến nơi mà không biết. Mi bị trúng Nhật-hồ độc chưởng rồi. Mau quỳ xuống lạy ta làm sư phụ, nhập bản giáo, ta sẽ cho thuốc giải. Mi không tin, thử nh́n tay xem, có phải tay mi tím bầm không?
    Mỹ-Linh đưa tay lên nh́n, thấy không có ǵ lạ, nàng cười:
    - Thiền-công của ta dùng để giết người th́ khó, chứ dùng để chinh phục bọn ma quái các người th́ dễ quá.
    Nùng-Sơn tử bảo Tôn Đản:
    - Thí chủ hiểu rơ chưa?
    - Xin đạo sư chỉ đạy cho.
    - Khi Hoàng Văn dùng vơ công Liêu-Đông, tức vơ công Trung-nguyên, công chúa dùng vơ công Cửu-chân khắc chế được. C̣n bây giờ y dùng Nhật-hồ độc chưởng, vơ công này của Tây-dương giáo chủ tên Mă-Mặc và Lệ-Anh chế ra, vơ công Cửu-chân không c̣n uy lực khắc chế nữa. Ngược lại khi công chúa dùng chiêu thức Tiêu-sơn Nghiệp dĩ vô tận y bị đánh bại. Tại sao? V́ Hồng-thiết giáo thuộc ma, thuộc quỷ. Dẹp ma, trừ quỷ mà dùng vơ công Phật-gia đương nhiên ma tính, quỷ tính phải tiêu trừ. Khi ma tính, quỷ tính ra đi, con người trở về với nhân tính. Cho nên y bị đánh bay đi, chứ không chết.

  8. #108
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Mỹ-Linh thấy sư phụ, nàng an tâm, vừa phát chiêu vừa hỏi:
    - Sư phụ! Sư phụ thấy con phát chiêu có đúng không?
    Huệ-Sinh muốn Mỹ-Linh giải quyết Hoàng Văn cho mau, ông mỉm cười nhắc nàng:
    - Mỹ-Linh, phàm xử dụng Thiền-công, phải bỏ ra ngoài Ngũ-uẩn, mới phát huy được Phật-tính.
    Nghe tiếng sư phụ nói, Mỹ-Linh cảm thấy ấm trong ḷng. Nàng bỏ ra ngoài ngũ uẩn, trong khi đó tay phát chiêu. Ḱnh phong biến đổi, ào ào tuôn như sóng vỗ, như thác đổ. Cứ mỗi chiêu nàng đánh ra, chưởng của Hoàng Văn biến mất như muối bỏ biển. Binh, binh, hai chưởng đụng nhau,người Hoàng Văn bật lui lại sau ba bốn bước liền. Y càng đấu càng kinh hăi, v́ cứ mỗi chiêu Mỹ-Linh đánh ra, y vận công đỡ, cảm thấy nội lực biến mất. Y nghĩ thầm:
    - Ta phải làm thế nào để đấu nội lực với con nhỏ này, rồi dồn độc khí sang người y thị mới mong sống sót hôm nay.
    Binh, binh, hai chưởng lại chạm nhau. Hoàng-Văn tiến lên một bước đánh thẳng một quyền vào ngực Mỹ-Linh. Mỹ-Linh x̣e tay chụp chưởng của y, th́ hai tay dính chặt vào nhau. Cuộc đấu nội lực bắt đầu.
    Đỗ Lệ-Thanh tiến lên quan sát trận đấu. Bà thấy Mỹ-Linh dùng Thiền-công hoá giải chất độc của Hoàng Văn, như vậy chẳng hoá ra tử tế với y ư? Bà phải lên tiếng bảo Mỹ-Linh đẩy chất độc trở lại người y, cho y nếm mùi đau khổ. Bà nói:
    - Công chúa, chẳng nên nhân nhượng với tên ma đầu này. Bàn tay nó đă đẫm máu biết bao nhiêu vạn mạng người. Công chúa buông lỏng chân khí Thủ-tam âm kinh, rồi dồn sang Thủ-tam dương kinh tấn công y.
    Mỹ-Linh nào phải không biết lư thuyết đó? Lúc đầu đấu với Hoàng Văn, nàng chưa đủ sức thắng y. Bây giờ nàng muốn giết y thực không khó. Nàng học Phật từ nhỏ, giết con kiến, con sâu nàng c̣n không nỡ, huống hồ đối với con người? Nàng muốn sao cho y khuất phục, giác ngộ, hồi đầu, rời khỏi bến mê. V́ vậy nàng chỉ vận có bẩy thành công lực.
    Triệu Liên-Phương trước đây theo học với sư thái Tịnh-Tuệ. Nay Tịnh-Tuệ đang là chưởng môn phái Mê-linh. Vơ đạo phái Mê-linh khác với vơ đạo phái Tiêu-sơn ở điểm, phái Tiêu-sơn dùng vơ do bất đắc dĩ, lấy từ bi hỉ xả, dùng Phật pháp cảm hoá kẻ ác làm lẽ chính. Phái Mê-linh không thế, đối với kẻ ác, phải thẳng tay. Kẻ đă phạm tội phải bị trừng trị đích đáng. V́ vậy Liên-Phương tuy có học Phật pháp, nhưng ḷng dạ khác xa Mỹ-Linh.
    Nh́n trước mắt, thấy con gái đang đấu nội lực với tên ma đầu, đă từng đánh bà một Nhật-hồ độc chưởng, đến nỗi đau đớn, chết đi, sống lại trong bốn mươi chín ngày, rồi bắt giam bà dưới hầm. Bà bị chuyển cho hết tên ma đầu này, tới tên ma đầu khác hăm hiếp, ôm ấp, gọi bà là cây thuốc để luyện công. Cuối cùng giam bà với Nhật-Hồ lăo nhân dưới hầm sâu, cho lăo dầy ṿ bà. Hận thù sâu như biển. Hơn nữa thời gian ở với bọn ma đầu, bị ma tính xâm nhập, trong người bà đầy dẫy thù hận, lẫn xảo quyệt. Rồi bà lại ăn bào thai biết bao lần, ác tính nổi dậy. Bà từ từ tiến đến bên Mỹ-Linh, cất tiếng nói:
    - Mỹ-Linh, con phải giết tên này ngay. Nếu để nó sống, ắt mẹ sẽ chết.
    Mỹ-Linh nghe mẹ nói, thực tại trở về với nàng. Đúng thế, nếu y chưa chết, y chính là nhân chứng về sự ô danh thất tiết của bà. Tin này lan truyền ra, đến phụ vương nàng không hy vọng nối ngôi ông nội đă đành, mà mẹ nàng sẽ bị xử voi dày ngựa xé. Phụ vương mất tước vương, bị đuổi về dân dă. Nàng phải giết y.
    Nghĩ vậy, chân khí ṭng tâm phát ra. Ba kinh âm buông lỏng, chân khí của Hoàng Văn cuồn cuộn tràn vào người nàng. Hoàng Văn tự nhiên thấy chân khí Mỹ-Linh yếu dần, th́ mừng lắm. Y dồn chất độc Nhật-hồ sang người nàng, trong ḷng khoan khoái:
    - Con nha đầu này phải chết.
    Nhưng y chợt thấy ba luồng nội lực khác mạnh như xô núi, nghiêng biển hoá giải chất độc của y, xuyên qua tay, chạy vào tấn công nội tạng. Y kinh hoảng vận hết chân khí sang để chống lại. Nhưng chân khí ra đi bao nhiêu, mất hết bấy nhiêu.
    Huệ-Sinh đứng ngoài, ông hiểu ư Triệu Liên-Phương, Đỗ Lệ-Thanh. Ông có trái tim Bồ-tát, ḷng dạ từ bi, ông chỉ muốn Mỹ-Linh hoá giải chất độc cũng như công lực y, rồi cảm hoá y, chứ không muốn giết y. Như vậy phải mấy năm sau, y mới phục hồi công lực. Trong thời gian đó ông có thể dùng Phật-pháp cảm hoá. Ông lên tiếng:
    - Mỹ-Linh! Không tâm, giải trừ Ngũ-uẩn.
    Mỹ-Linh trấn nhiếp tâm thần, đơn điền hư không, chân khí của Hoàng Văn tràn vào người nàng. Một lát trên đầu y phát ra làn hơi trắng. Y lảo đảo mấy cái, rồi ngă ngồi xuống.
    Vơ sĩ trói y lại.
    Sợ ông anh tra khảo, lộ vụ Triệu Liên-Phương bị dùng làm cây thuốc, Khai-quốc vương truyền giải y về Khu-mật-viện. Vương nói:
    - Vương huynh, đệ xin vương huynh một điều.
    - Chú hai muốn ǵ ta cũng chiều. Những biến cố trong gia đ́nh ta thực đau khổ, đều do chú hai giúp ta thoát. Chú muốn một điều, chứ ngh́n điều, ta cũng chuẩn.
    Khai-Quốc vương ghé vào tai anh nói nhỏ:
    - Chị Liên-Phương bị giam hai năm dưới hầm kín, tâm thần có đôi chút khác thường. Đệ xin anh tuyệt đối không bao giờ nhắc tới vụ này trước mặt bà. Thế thôi.
    Khai-Thiên vương những tưởng ông em xin ḿnh điều ǵ khó khăn, không ngờ điều xin đó lại chỉ là vấn đề trị bệnh cho vợ ḿnh.
    Vương cảm động:
    - Anh hứa.
    Khai-Quốc vương cùng Huệ-Sinh, Nùng-Sơn tử, Tôn Đản ra về. Vương bảo Thiệu-Thái:
    - Chuyện ở đây xong rồi. Con về chầu mạ mạ đi. Nhớ sáng mai đến đây dự cuộc họp quan trọng. Mang theo Bảo-Ḥa.
    Thiệu-Thái tiến đến trước Khai-Thiên vương quỳ gối:
    - Thưa cậu, mợ. Việc cứu mợ đă xong. Hoàng Văn cũng đă bị bắt. Con xin phép cậu mợ về chầu mạ, mạ.
    Khai-Thiên vương đă bớt ác cảm với Thiệu-Thái. Vương đỡ chàng dậy:
    - Ừ thôi cháu về. Mai gặp lại.
    Thiệu-Thái đưa mắt nh́n Mỹ-Linh, rồi lên ngựa ra về.
    Lê Thuận-Tông, Hà Thiện-Lăm bịn rịn không muốn xa Kim-Thành, Trường-Ninh. Mỹ-Linh hiểu ư hai cậu em. Nàng mỉm cười:
    - Thiện-Lăm, Thuận-Tông. Ở lại chơi trăng với chị cho vui. Hôm nay mẫu tử trùng phùng, chị muốn hai em cùng chung vui.
    Thiện-Lăm, Thuận-Tông mừng rú. Chúng nói thầm trong ḷng:
    - Cầu trời, cầu Phật cho chị ḿnh tâm an, thần tĩnh. Bà chị ḿnh thành Bồ-tát rồi. Nam-mô bồ tát Mỹ-Linh.
    Khu vực cư trú của đệ tử Tây-vu nằm ở ngoài thành Thăng-long, gần cửa Quảng-phúc. Thiệu-Thái về đến nơi, nọi người đă đi ngủ. Chỉ có ông nội, song thân, với Bảo-Ḥa c̣n thức, đang uống trà thưởng trăng. Thấy chàng về công chúa Lĩnh-Nam Bảo-ḥa hỏi:
    - Anh em con đi theo cậu hai riết rồi hành sự ẩn ẩn hiện hiện không biết đâu mà lường. Hôm trước vừa mới ăn cơm, có chim ưng gọi phải đi gấp, tới bây giờ mới về. Không chừng lát nữa lại có chim ưng gọi cũng nên.
    Tuy là phụ nữ, thích ṭ ṃ, luôn luôn muốn kiểm soát tất cả những việc con ḿnh làm, nhưng công chúa Lĩnh-nam Bảo-ḥa tự biết con hành sự dưới quyền của cậu em ḿnh. Bà biết cậu em ḿnh hành sự thần sầu quỷ khốc, nếu con khai ra th́ khai, chứ bà không cật vấn. V́ đó là truyện quốc gia đại sự.
    Thiệu-Thái được Khai-quốc vương dặn ḍ cẩn thận, bới chỉ cần lộ ra việc vương phi Khai-thiên vương, Đông-chinh vương bị bọn Hồng-thiết giáo làm ô danh thất tiết, triều Lư ắt nghiêng ngả.
    Thiệu-Thái thuật sơ cho ông nội với song thân biết đại khái, chàng với Mỹ-Linh giải cứu được vương phi Khai-thiên vương, Đông-chinh vương cùng phu nhân Hồng-Sơn đại phu, Thiên-trường đại hiệp.
    Hồi nhỏ, anh em Thiệu-Thái học vơ với ông nội là Thân Thiệu-Anh. Bản lĩnh anh em chàng vào loại hiếm có, so với người ngang tuổi. Từ hôm nhận lệnh vương mẫu, theo bọn Địch Thanh đi Thanh-Hóa, rồi chàng cùng Bảo-Ḥa gặp hết kỳ duyên nọ đến kỳ duyên kia. Khi c̣n ở Bắc-biên, chàng cứ tưởng mạ mạ là người mưu trí bậc nhất. Không ngờ khi gặp Khai-Quốc vương, chàng mới thấy ông cậu này hơn mạ mạ xa. Có đi ra ngoài, mới mở rộng mắt ra. Trong thời gian gần năm, mà hai anh em tưởng như trải hơn mười năm vậy.
    Thân Thiệu-Anh làm thủ lănh các khê động Bắc-biên. Nơi đây vẫn giữ phong tục từ thời vua Trưng c̣n lại. Giữa ông cháu, bố con, thân thiết đầm ấm, chứ không nghiêm khắc như miền xuôi, bị lễ giáo Khổng-Mạnh ngăn cấm. Ông cực kỳ sủng ái Bảo-Ḥa. Ông nằm dài cho nàng đấm bóp. Vừa đấm bóp, Bảo-Ḥa vừa thuật lại cuộc du hành kỳ thú gần năm qua của anh em nàng.
    Thân Thiệu-Anh là đại tôn sư vơ học. Nên chỉ nghe cháu thuật qua, ông đă hiểu mọi chi tiết. Ông nghĩ:
    - Về nội công, hiện Thiệu-Thái cao không biết đâu mà lường. Nó có trăm năm Thiền-công nhà Phật, lại được Đỗ Lệ-Thanh dạy cho tâm pháp Chu-sa Nhật-hồ của Hồng-thiết giáo. Nhưng chiêu thức vỏn vẹn chỉ có bộ Tây-vu chưởng pháp, cùng mấy chục chiêu quyền thô sơ mà thôi. Phải dạy cho nó những tuyệt chiêu của Tây-vu mới được.
    Ông vẫy Bảo-Ḥa, Thiệu-Thái ra khu đất trống. Ông bảo Thiệu-Thái diễn lại hết các chiêu số Tây-vu chưởng, rồi ông nói:
    - Phái Tây-vu có một pho chưởng pháp gọi là Long-hổ. Pho chưởng này do tâm huyết bao đời tổ tiên bản phái truyền lại. Muốn luyện chưởng pháp, cần nội công tối cao. Chính bố cháu, cũng chỉ mới luyện thành gần đây. Hôm nay ông dạy cho hai cháu.
    Nói rồi ông hít hơi, vận khí, tay phải x̣e thành chưởng, tay trái nắm thành quyền, hai tay cùng phát chiêu hướng vào thân cây to bằng bắp chân. B́nh một tiếng. Cây bị gẫy, từ từ đổ xuống.
    Ông hỏi hai cháu:
    - Các cháu thấy sao?
    Bảo-Hoà đáp:
    - Cháu thấy hai tay ông có hai lực đạo khác nhau. Khi hai lực đạo đó đánh vào thân cây, trở thành một lực đạo hỗn hợp, có sức sát thủ kinh khiếp.
    Thiệu-Thái tiếp:
    - Lực đạo tay phải của ông như hàng chục mũi dùi xuyên thủng cây. Lực đạo tay trái như lưỡi búa chém ngang. V́ vậy hai lực đạo hợp làm một, cây bị tiện đứt.
    Thân Thiệu-Anh thấy hai cháu nhận ra được tinh hoa chưởng pháp, ông khoan khoái trong ḷng:
    - Hôm nay ông dạy cho hai cháu. Pho chưởng này có mười tám chiêu, biến hoá ra âm, dương thành ba mươi sáu. Ba mươi sáu chiêu nối liền với nhau, thành một dây. Khi xử dụng cần phải có ư niệm một tay là tay rồng, một tay là tay hổ. Long, hổ cùng hợp nhau diệt kẻ thù.
    Ông giảng chi tiết về cách vận khí, phát chiêu, rồi để cho hai cháu luyện. Sau khi thuần thục, ông bảo Thiệu-Thái:
    - Cháu phát chiêu đầu Long-phi, hổ phục xem nào.
    Thiệu-Thái nhảy vọt lên cao, tay trái ṿng xuống dưới, tay phải đẩy thẳng ra, hướng vào cây thông. Vèo một tiếng, lực phát ra như gió thoảng. Lực đạo thua cả một người chưa tập vơ.
    Thiệu-Thái nh́n ông nội, xấu hổ.
    Thân Thiệu-Anh bực ḿnh:
    - Cái thằng ngu quá, khi phát chiêu phải ư niệm một long, một hổ cùng muốn cắn, xé địch thủ chân khí mới thoát ra chứ!
    Thiệu-Thái vận khí lại, trong đầu chàng nghĩ tay trái tay long, tay phải tay hổ, rồi xuất chiêu. Vèo một tiếng như gió Xuân thổi qua, lực đạo kém lần đầu.
    Thân Thiệu-Anh thấy cháu vận khí, ḱnh lực mạnh vô cùng, không hiểu sao lực lại không ra. Ông bứt rứt khó chịu bỏ vào nhà, miệng dặn cháu:
    - Luyện nữa đi, khi nào thành, vào báo cho ông biết.
    Thiệu-Thái cho rằng ḿnh tăm tối, làm ông nội buồn. Chàng kiên tâm ngồi luyện, nhưng trải qua hơn hai mươi lần, mà lực cũng không phát ra. Chàng nghĩ thầm:
    - Hay công lực ta cạn rồi?
    Đầu óc chàng mơ mơ, hồ hồ như người trong mộng, tay phát một chiêu Tiêu-sơn tượng đầu chưởng. Rầm một tiếng, tảng đá to bằng cái thúng trước mặt chàng bị bay đi xa, rơi xuống đất. Cát bụi bay mù mịt.
    Chàng ngơ ngẩn xuất thần, không hiểu tại sao, chàng phát chiêu Tiêu-sơn mạnh như vậy, mà chiêu Long-hổ lại không có uy lực. Buồn bă chàng đưa mắt t́m Bảo-Hoà, không t́m ra em gái ở đâu. Thói quen, mỗi khi muốn t́m em, chàng hít hơi mấy cái, thấy mùi trầm hương ở hướng nào, th́ đi về hướng đó sẽ gặp Bảo-Ḥa. Chàng hướng mũi xung quanh đánh hơi, thấy mùi trầm ở về phía sông Hồng. Chàng lần bước theo hương thơm đi. Gần tới bờ sông, có tiếng chưởng phong phát ra cực lớn.
    Chàng than thầm:
    - Đêm khuya, ai mà đến đây đánh nhau thế này?
    Chàng chạy thực nhanh, tới bờ sông, dưới bóng tối của cây bồ-đề cổ thụ, Bảo-Hoà đang giao chiến với một người to lớn. Mặt trăng bị che mất, v́ đám mây trắng trôi qua. Trong bóng tối, chàng không nhận ra đối thủ là ai.
    Bảo-Ḥa xử dụng Phục-ngưu thần chưởng, chưởng phong rít lên vo vo, ḱnh lực phát ra làm cây cối rung động. Mỗi chiêu nàng đánh như muốn vỡ núi, đổ thành. C̣n người kia lại đứng im, chỉ phẩy tay một cái, Bảo-Ḥa bật lui mấy bước liền.
    Thiệu-Thái kinh hăi nghĩ:
    - Người này là ai, mà vơ công đến chỗ không lường được? Dù ông nội, dù Đào pḥ mă, dù Mỹ-Linh hay dù Hồng-Sơn đại phu, Trần Tự-An cũng không thể bằng được. Nhân vật như vậy đâu có nhiều?
    Thấy bóng y phục bay, dường như người đó mặc áo cà sa, chàng đoán:
    - Hay Minh-Không đại sư phái Tiêu-Sơn?
    Chàng chợt thấy không phải, v́ hôm trước nghe đại hiệp Trần Tự-An nói, Minh-Không người gầy như que củi, có đâu to béo thế kia?
    Bảo-Ḥa xuất liền ba chưởng Ác ngưu nan độ rồi Ngưu thực ư dă chuyển sang Thanh ngưu nhập điền. B́nh, b́nh, b́nh, chưởng phong cực kỳ hùng dũng. Thế nhưng người kia vẫn ngồi im dưới gốc bồ đề, mỗi chưởng của Bảo-Hoà tới, y chỉ vẫy tay một cái, đẩy sang bên cạnh, khiến ḱnh phong rít lên vo vo xoay tṛn như con gió lốc.
    Bảo-Ḥa đă phát hết ba mươi sáu chiêu Phục-ngưu thần chưởng, mà không làm ǵ được người kia. Nàng kinh hăi ngừng, tần ngần suy nghĩ.
    Thiệu-Thái lần ṃ lại gần, đám mây trôi qua, ánh trăng rọi xuống rơ như ban ngày. Suưt nữa chàng bật cười. V́ nhà sư đó chính thị Bố-Đại hoà thượng. Chàng kêu lớn:
    - Bảo-Hoà ngừng tay. Không thể vô phép!
    Bảo-Hoà nghe tiếng anh nói, nhảy lùi lại. Thiệu-Thái tiến tới trước mặt Bố Đại. Chàng quỳ gối hành lễ:
    - A-di-đà Phật. Đệ tử Thân Thiệu-Thái xin tham kiến Bồ-tát.
    Bố Đại cười toe toét:
    - Con lợn! Con nhí đâu rồi?
    Thiệu-Thái kính cẩn đứng sang bên cạnh ngài, hai tay chắp vào nhau, cung cung kính kính:
    - Bạch đại Bồ-Tát, Mỹ-Linh hiện ở phủ Khai-Thiên vương.
    Bảo-Ḥa thấy thái độ của anh, nàng kinh ngạc:
    - Gă thầy chùa ăn thịt chó này có quen biết với anh sao?
    Thiệu-Thái nghe em hỏi, chàng vội xua tay lắc đầu:
    - Bảo-Hoà không được vô phép, vị này là Bố Đại hoà thượng.
    Nguyên lúc Thiệu-Thái luyện Long-hổ chưởng pháp, Bảo-Ḥa thấy trăng đẹp, nàng tản bộ ra phía bờ sông Hồng, nh́n những con thuyền của tao nhân mặc khách đang thả trôi trên sông, tấu nhạc, ngâm thơ, ngắm trăng. Suốt một giải dọc sông Hồng, đèn đuốc như sao sa, dẹp vô cùng.
    Chợt nàng để ư thấy dưới gốc cây bồ đề có người ngồi trong tư thức kiết-già luyện công. Ṭ ṃ, nàng lại gần, thấy đó là một hoà thượng bụng to như cái trống, nhưng mặt đẹp vô cùng. Tai hoà thượng dài xuống tận cổ. Nét mặt bảo rằng già cũng thấy già. Nói rằng trẻ cũng thực trẻ.

  9. #109
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Bảo-Ḥa tiến đến gần chắp tay xá một xá. Hoà thượng vẫn ngồi yên, bất động. Nàng bực ḿnh nghĩ thầm:
    - Ông hoà thượng này làm bộ đây. Rơ ràng ông ta ngồi, mắt mở thế kia, mà ta xá, ông không thèm đáp lễ. Đă vậy ta phá cho bơ ghét.
    Nàng tiến tới gần, lấy ngón tay chỏ chọc vào mắt vị hoà thượng. Ngón tay sắp tới mắt, mà ông vẫn như không biết. Nàng thu tay lại nghĩ:
    - Dường như một hoà thượng si ngốc!
    Tính tinh nghịch nổi dậy, nàng dùng tay cốc lên đầu ông. Cộp một tiếng, ông vẫn không nhúc nhích. Bảo-Ḥa lui lại nghĩ:
    - Hay ông ta chết ngồi rồi?
    Nàng lên tiếng:
    - Hoà thượng ăn thịt chó kia, c̣n sống hay chết?
    Có tiếng trả lời:
    - Không sống, mà cũng chẳng chết.
    Bảo-Ḥa mở to mắt nh́n xung quanh xem ai nói câu đó. Mà tuyệt, không có ai. Người nói không thể là ông hoà thượng được, v́ ông vẫn ngồi im. Miệng, môi, mắt bất động. Nàng lên tiếng hỏi:
    - Ai vừa trả lời ta đó?
    - Không ai trả lời cả. Mọi vật trên thế gian, nhất thiết đều vô thường.
    Lần này Bảo-Ḥa thấy tiếng nói phát ra từ phía sau hoà thượng. Nàng nh́n xung quanh ông, không có ai khác. Nàng hỏi:
    - Người là người, hay là ma?
    - Vua, chúa, thánh, thần, mai sau đều ra ma cả. Ta làm người không biết vô vàn kiếp, làm ma không biết bao nhiêu mà kể. Bây giờ mi hỏi ta là người hay là ma th́ trả lời sao được.
    - Người có phải nhà sư béo tṛn đâu mà trả lời ta. Ta hỏi nhà sư béo như cái thúng này kia. Nhà ngươi trả lời tức là nam-mô hớt có biết không?
    - Ta có nam-mô hớt đâu. Người hỏi ta, ta trả lời. Tại sao người lại nổi giận? Người nên biết cáu giận như vậy là tật xấu nhất của con gái không? Ta chính thị nhà sư béo tṛn đây. Ta biết hôm nay người khó chịu trong ḷng, nên giận cá chém thớt, người cáu với ta.
    - Tại sao người biết ta khó chịu trong ḷng?
    - Ta biết v́ ta biết. Ta biết người là con gái vua Bà Bắc-biên. Vua Bà định gả người cho cháu Dực-Thánh vương, mà người không chịu, cho nên người bị mạ mạ người mắng cho.
    - Vậy người biết ta là ai không nào?
    - Người họ Thân, tên Bảo-Ḥa.
    Bảo-Ḥa nghĩ đến trường hợp người Mường tại Bắc-biên thường nuôi ma xó. Khi người ta thù ai, th́ sai ma xó theo ŕnh rập đối thủ, rồi t́m cách hại. Nàng hơi rùng ḿnh:
    - Người có phải là ma xó không? Người nên biết tất cả linh thần ở Bắc-biên đều phải qui phục mạ mạ ta. Người là ma xó, mà theo dơi ta, mạ mạ ta sẽ quật mồ người lên, đánh nát xương ra.
    - Không, ta là ta. Ta không phải ma xó. Ta không sợ linh thần, cũng không sợ vua bà Bắc-biên.
    Bảo-Ḥa thấy bụng hoà thượng hơi chuyển động. Nàng hiểu liền:
    - Ta thực ngu. Lăo hoà thượng này dùng thuật phúc ngữ. Bụng mở ra, khép lại, hơi đưa qua cổ, mà thành tiếng nói.
    Nàng cười lớn:
    - Th́ ra hoà thượng ăn thịt chó. Người trêu bản cô nương từ năy đến giờ. Này, người ăn thịt bao nhiêu con chó rồi? Thịt chó ngon không?
    - Thịt chó ư? Ta chưa ăn qua lần nào, thành ra không biết có ngon hay không. Nhưng ta biết chắc chó sạch sẽ hơn cô nương.
    Bảo-Hoà nổi giận:
    - Ông nói láo. Chó ăn phẩn th́ phải dơ bẩn hơn người chứ?
    - Phẩn do đâu mà có?... Ở trong người ra. Chó ăn vào mà thành dơ, th́ chính là người làm cho chó dơ. Ta biết rơ chân chó sạch hơn chân cô nương, v́ chân chó không đá đồng lọai, c̣n chân cô nương xử dụng vơ công đánh người. Chó chỉ biết sủa, không biết chửi bới, nói điêu, nói ngoa, nói cạnh nói khoé, như vậy miệng chó sạch hơn miệng cô nương.
    Bảo-Ḥa nghe nhà sư nói, nàng nổi giận vung tay tát vào mặt ông. Ông không tránh, chỉ phẩy ngón tay một cái, chưởng lực Bảo-Ḥa bị hoá giải mất. Biết gặp ḱnh địch, Bảo-Hoà không nhân nhượng nữa, nàng phát một chiêu Phục-ngưu thần chưởng tấn công. Chưởng phong rít lên veo véo. Nhà sư vẫn ngồi im, bàn tay chuyển động một cái, chưởng phong của nàng bị đổi chiều đánh sang bên cạnh.
    Nhà sư cười:
    - À, đả miêu chưởng đây.
    Phục-ngưu thần chưởng, là chưởng pháp tinh diệu, hùng mạnh, danh trấn Hoa-Việt hơn ngàn năm qua. Thế mà nhà sư gọi là chưởng đánh mèo, Bảo-Ḥa chịu sao nổi? Nàng quát lên phát ra chiêu Tứ ngưu phân thi, nhưng nhà sư thủy chung vẫn không đứng dậy. Ông phẩy tay, làm ḱnh lực của nàng đổi chiều sang một bên.
    Đến đây, Thiệu-Thái xuất hiện.
    Nghe anh nói, Bảo-Ḥa kinh hăi, nàng chửi thầm:
    - Ḿnh đáng chết thực. Ừ trên đời làm ǵ có hoà thượng thứ nh́ béo như thế này? Ta nghe truyền tụng rằng Bố Đại hoà thượng là Bồ-tát hoá thân, trở lại trần thế, giúp Đại-Việt lập nước. Công lực lăo cao thâm khôn lường. Hôm nay ta mới thực sự thấy.
    Tuy vậy, v́ tự ái, nàng vẫn không chịu nhận lỗi, chỉ nói một câu trống trơn:
    - Thực vạn hạnh.
    Bố Đại hoà thượng quan sát Thiệu-Thái, rồi ông lắc đầu:
    - Con lợn ơi! Tại sao mặt lợn lại b́ b́ ra thế kia? Này, lợn ạ, trong thế gian không có ǵ thường cả. Hôm nay lợn với ta hội ngộ. Ngày mai, ta một nơi, lợn một nơi. Việc nhỏ c̣n như thế huống hồ việc lớn như việc nước, việc dân.
    Thiệu-Thái tỉnh ngộ:
    - Đệ tử hiểu rồi. Long-hổ chưởng th́ lợi hại với đệ tử Tây-vu, nhưng không thể với đệ tử Tiêu-sơn. Thiền-công hoá giải được ma nghiệp, nhưng giết người lại khó khăn.
    - Con lợn giác ngộ mau thực. Trong người lợn có một trăm năm Thiền-công, khi luyện bất cứ chiêu thức ngoại công nào của nhà Phật như Thiếu-lâm, Tiêu-sơn, Đông-a đều được. C̣n Long-hổ chưởng, là chưởng của tục gia, mỗi chiêu biểu hiệu con long, con hổ giao chiến. Khi phát chiêu, phải vận đến hai lực đạo khác nhau. Trong khi Thiền-công phải dứt bỏ nhân ngă tứ tướng. Long-hổ chưởng, thuộc chưởng tục gia, thiên về sắc tướng. Dùng cái không, để làm cái có mà phát chiêu, chiêu không có lực.
    Nghe Bố Đại nói, Thiệu-Thái tỉnh ngộ:
    - Ông nội ḿnh tuy là đại tôn sư vơ học, nhưng cũng không nh́n ra vụ ḿnh luyện Long-hổ chưởng bất thành. Ừ, sau đó ḿnh phát chiêu Tiêu-sơn Tượng-đầu chưởng lại mănh liệt vô cùng.
    Bảo-Hoà x́ một cái:
    - Đại sư nói vậy e không đúng. Thế sao Phục-ngưu thần chưởng sát thủ kinh người, mà thời Lĩnh-nam, công chúa Yên-lăng Trần Năng lại dùng Vô-ngă tướng Thiền-công phát chiêu mà vẫn dũng mănh? Vô-ngă tướng Thiền-công không thuộc Thiền-công nhà Phật đó ư?
    Bố Đại cười khềnh khệch:
    - Vị nữ thí chủ này dùng Phục ngưu thần chưởng tấn công bần tăng. Phục-ngưu thần chưởng do tổ sư phái Tản-viên là Sơn-Tinh chế ra, mục đích khắc phục, chế ngự trâu, chứ không phải để giết trâu. Sau Vạn-tín hầu Lư Thân nhân đó chế ra nội công âm nhu khắc chế nội công dương cương, rồi biến ba mươi sáu chiêu Phục-ngưu dương thành Phục-ngưu âm. Khi công chúa Yên-lăng gặp Tăng-giả Nan-đà, được ngài truyền Thiền-công cho. Công chúa dùng Thiền-công phát chiêu Phục-ngưu. Đến đây Phục-ngưu lại một lần nữa đổi đi thành pho vơ công mới. V́ vậy khi Phục-ngưu Thiền-công này phát ra chỉ giải được chiêu thức ác độc của đối phương, mà không có sát thủ như trước nữa.
    Đến đây ngài đứng dậy, vận khí phát chiêu, đánh vào ụ đất bên sông. Binh một tiếng, ụ đất bay đi, rơi xuống sông ào ào. Bảo-Hoà nhận ra đó là chiêu Ngưu tẩu như phi. Nàng vỗ tay:
    - Đại hoà thượng! Phục ngưu thần chưởng của người mạnh thực.
    Bố Đại ngồi kiết già trở lại, mắt ông ngơ ngẩn xuất thần, nh́n vào không gian vô tận. Một lúc sau, ông nói:
    - Chúng ta đi t́m lẽ giải thoát, đi t́m Phật, như người vào rừng t́m trâu. Đi hoài, chỉ thấy này cây, này hoa, này cỏ. Càng t́m càng vô vọng. Trâu ở đâu, nào có thấy?
    Ông vận khí phát một chiêu hướng vào thân cây bên cạnh. Binh một tiếng, cây từ từ đổ xuống. Ông hỏi Bảo-Ḥa:
    - Tiểu cô nương. Cô nương thấy thế nào?
    Bảo-Ḥa đáp:
    - Trong chiêu vừa rồi của đại sư, dường như bao gồm nội công dương cương của tiểu bối, lại có nội công âm nhu khắc chế với tiểu bối. Lại có phần hoá giải, giống như Thiền-công. Cả ba đều nằm trong một chiêu của Phục-ngưu thần chưởng.
    - Giỏi!
    Ông chỉ thân cây đổ:
    - Con lợn thử nh́n xem, có ǵ lạ không?
    Thiệu-Thái chạy lại xem: Thân cây bị lực đánh vỡ ra thành từng miếng nhỏ. Trong các miếng nhỏ đó, có những chỗ nát nhừ ra, các thớ cây cong queo, lại có lực đạo tiện thân cây đứt như một nhát búa chặt. Chàng chợt hiểu, reo lên:
    - Trong chiêu vừa rồi, bao gồm ba thứ, lực dương cương làm đứt cây bằng phẳng. Âm nhu làm cho cây bị cắt ra thành thớ nhỏ. Thiền lực làm các thớ nát ra như bột.
    Bố-Đại gật đầu:
    - Ta đặt cho chiêu này tên là Sơn trung tầm ngưu, giống như người vào rừng t́m trâu. Như chúng sinh đi t́m Phật vậy. Phật ở đâu mà t́m? T́m đến bao giờ? Thực giống như nằm mơ, phiêu phiêu, tưởng tưởng.
    Rồi không đợi Bảo-Ḥa, Thiệu-Thái có đồng ư hay không, ông dạy hai người cách vận khí, xuất chiêu. Hai anh em cùng hợp sức luyện. Một lát sau, Bố-Đại bảo Thiệu-Thái:
    - Người phát chiêu ta xem nào!
    1. Sơn trung tầm ngưu (h́nh)
    Thiệu-Thái phát chiêu hướng phần cây c̣n lại. Chát một tiếng. Phần trên bị tiện đứt bằng phẳng. Chàng cầm khúc gỗ lên xem. Khúc gỗ bị vỡ thành thớ, thành bột, giống như thân cây bị Bố Đại đánh gẫy vừa rồi.
    Bảo-Hoà reo:
    - Thành công rồi. Nhưng các thớ gỗ bị nghiền chưa nát mấy. Phải luyện lại.
    Bảo-Ḥa xuống đinh tấn, vận khí phát chiêu hướng gốc cây. Ầm, cát bụi bay tung, gốc cây bị bật tung lên, nhưng các thớ cây vẫn c̣n nguyên.
    Bố-Đại cười khềnh kệch:
    - Giữa sắc tướng với vô tướng, làm sao hợp lại được! Vô ích.
    Tự ái nổi dậy, Bảo-Ḥa nghĩ thầm:
    - Ông Bố Đại với anh Thiệu-Thái vốn cùng môn hộ. Nên ông dạy, anh ấy thụ lĩnh dễ dàng. C̣n ḿnh th́ khác môn hộ, nếu ḿnh tập theo ông không khác chúng sinh đi t́m Phật. Hay ḿnh vận công âm nhu xem?
    Hồi ở Vạn-thảo sơn trang, Mỹ-Linh đọc khẩu quyết cho Bảo-Hoà luyện Phục-ngưu thần chưởng dương cương. Trong khẩu quyết có nhiều thuật ngữ đặc biệt. Nàng chiếu thuật ngữ Đặng Đại-Khê dạy rồi luyện thử, thành công. Lúc trở lại Vạn-hoa sơn trang, pḥ mă Đào Cam-Mộc dạy nàng thuật ngữ luyện Phục-ngưu thần chưởng âm nhu. Từ đấy đêm đêm nàng luyện nội công âm nhu, đến nay đă được mấy thành.
    2. Kiến tích dă ngưu (h́nh)
    Bây giờ Phục-ngưu thần chưởng của nàng bị Bố Đại hoà thượng gọi là Đả miêu. Uất khí nổi dậy, nàng ngồi vận công âm nhu. Vận một lúc, thấy người ḿnh lạnh toát, rét run lên. Nàng không dám vận nữa. Trong cơ thể, nội lực dương cương phản ứng tự động, chống lạnh. Thế là hai thứ nội tức hoà hợp với nhau. Cứ thế nàng luyện đi, luyện lại. Vô t́nh nàng làm công việc tổng hợp âm dương, mà xưa kia chỉ Bắc-b́nh vương Đào Kỳ làm được.
    Mặc cho anh em Thiệu-Thái luyện chiêu Sơn trung tầm ngưu. Bố Đại ngồi tần ngần suy nghĩ một lúc, rồi ông phát một chiêu nữa. Chiêu này cực kỳ vũ dũng, rầm một tiếng, đất lũng xuống thành lỗ.
    Thiệu-Thái, Bảo-Ḥa ngưng luyện công, chạy lại xem. Bố Đại hỏi:
    - Người thấy có ǵ lạ không?
    Bảo-Ḥa nói:
    - Trong chiêu của đại sư vẫn bao gồm ba thứ ḱnh lực. Nhưng chiêu thức rơ ràng tập hợp ba chiêu. Chỗ này là chiêu Thanh ngưu qui gia cho nên có vết lủng tṛn, bằng phẳng. Chỗ này là chiêu Tứ ngưu phân thi nên có bốn lỗ hũng. Chỗ này là chiêu Lưỡng ngưu tranh phong. V́ chỗ đất lũng xuống có hai lỗ.
    Bố Đại hỏi Thiệu-Thái:
    - Người nghĩ sao?
    3. Lâm chung kiến ngưu (h́nh)
    - Thưa Bồ-tát, chiêu này tượng trưng cho người đi t́m trâu đă thấy có vết chân trâu, nên đặt tên là Kiến tích dă ngưu nghĩa là t́m thấy vết trâu hoang.

  10. #110
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669

    Thuận Thiên Di Sử--25 : Ra Tay Tế Độ

    Thuận Thiên Di Sử

    Hồi 25

    Ra Tay Tế Độ

    Thiệu-Thái, Bảo-Ḥa được Bố Đại dạy vơ công. Hai anh em nhắm mắt luyện một lúc. Khi mở mắt ra, trời đă sáng tỏ. Bố Đại bỏ đi từ hồi nào. Bảo-Hoà kinh hăi:
    - Chết rồi, dễ thường tới giờ Măo cũng nên. Mau trở về theo mạ mạ đi dự hội, không trễ.
    Hai anh em trở về chỗ đóng của phái Tây-vu, trại vắng vẻ. Trong trại, c̣n mấy đệ tử trẻ gác. Trên trời năm con diều hâu đang bay lượn canh pḥng.
    Thiệu-Thái hỏi:
    - Ông nội với bố mẹ tôi đâu?
    Đệ tử đó đáp:
    - Sáng nay các ngài cho t́m thế tử với quận chúa mà không thấy, nên các ngài lên đường trước rồi. Hai vị mau lấy ngựa theo gấp, mới kịp.
    Thiệu-Thái hú một tiếng, con hùm xám của chàng với con hùm trắng của Bảo-Hoà chạy tới. Hai anh em rửa mặt, ăn uống qua loa, rồi vọt lên lưng hùm hướng về Lộc-hà mà phi.
    Đang phi, có tiếng chim ưng kêu trên trời, Thiệu-Thái nh́n lên, nói với em:
    - Dường như chim ưng của mạ mạ sai đi t́m chúng ḿnh.
    Bảo-Hoà hú lên một tiếng. Hai con hùm ngừng lại. Nàng vẫy tay gọi chim ưng xuống. Nàng lư luận với anh:
    - Anh em chúng ḿnh luyện vơ ở bờ sông, đâu có xa doanh trại là mấy mà chim ưng không t́m được? Chẳng qua mạ mạ thấy bọn ḿnh luyện công, để yên cho luyện. Chứ nếu muốn, mạ mạ đă gọi bọn ḿnh rồi. Chim ưng này chắc của cậu hai.
    Hai con chim ưng đang bay, thấy Bảo-Hoà vẫy tay gọi, chúng lượn một ṿng rồi đáp xuống. Quả nhiên chim của Khu-mật viện. Bảo-Hoà móc thư dưới chân chúng coi. Nàng nhận ra bút tích của Khai-quốc vương. Trong thư Khai-quốc vương ra lệnh cho nàng với Thiệu-Thái phải thay đổi y phục, giả làm đệ tử Hồng-thiết giáo, hầu biết hết âm mưu của chúng. Trên đường đi, sẽ có người trao quần áo cùng thẻ bài cho.
    Hai anh em đi một quăng, có ông già gánh hai bên hai chậu hoa cúc vàng rất đẹp. Ông lăo thấy hùm, không những không sợ, lại đứng nh́n thản nhiên. Ông dơ tay ngăn anh em nàng lại, rồi vẫy tay cho hai người theo ông vào trong khu vườn hoang. Ông lấy ra cái túi đưa cho Thiệu-Thái:
    - Hai vị thay quần áo, để thành giáo chúng Hồng-thiết giáo.
    Thiệu-Thái biết ông là người của Khu-mật-viện. Chàng cầm lấy cái túi. Hai anh em vào bụi cây mở ra. Trong có hai bộ quần áo giáo chúng, vội mặc vào người.
    Ông lăo dặn:
    - Khu-mật viện bắt được một đôi nam nữ, là anh em ruột. Trước đây Lê Ba cho sang Tây-dương du học với Hồng-thiết giáo bên ấy. Vậy hai vị phải giả làm hai tên này. Khi đi chúng c̣n nhỏ, bây giờ trở về, chính Lê Ba cũng không nhận ra chúng. Trong đại hội Lê Ba với Nhật-Hồ sẽ tranh dành, hai vị bênh Lê Ba, tàn sát các phe phái khác. Các vị nhớ nam tên Trần Đông-Thiên, nữ tên Trần Quỳnh-Hoa.
    Lăo đem hồ, bột, mầu ra hoá trang cho anh em Bảo-Hoà. Tài nghệ hoá trang của lăo rất thần kỳ. Bảo-Hoà không c̣n nhận ra anh ḿnh nữa. Xong lăo cho mỗi người một viên kẹo:
    - Hai người ngậm viên kẹo này, tiếng sẽ đổi đi. C̣n hai con hùm, các vị cứ mang theo. Lát nữa các vị ra đường sẽ có hai con ngựa. Đó là ngựa của Trần Đông-Thiên với Trần Quỳnh-Hoa mang từ bên Tây-dương về. Các vị cỡi ngựa chạy trước, cho hùm theo sau. Đây là cuốn cẩm nang. Hai vị khoan thai đọc, để thi hành lệnh của thượng cấp.
    Thiệu-Thái nghe ông nói chợt hiểu rằng ông không biết lư lịch anh em chàng, nên mới nói « để thi hành lệnh cuả thượng cấp. »
    Bảo-Ḥa dùng tiếng cọp nói với đôi hùm mấy câu. Hai con hùm ngoan ngoăn theo sau. Hai anh em từ biệt lăo già ra đường. Ngoài vệ đường có hai con ngựa cực kỳ hùng vĩ. Hai anh em lên ngựa hướng Lộc-hà phi. Hai con hùm theo sau một quăng.
    Đi được mấy dặm, Thiệu-Thái nói nhỏ với em:
    - Cẩn thận, phía sau có ba kị mă đang phi như bay tới.
    Bảo-Hoà mừng thầm, v́ với nội công cuả nàng, c̣n chưa nghe thấy tiếng ngựa phi từ xa, mà Thiệu-Thái đă nghe rơ, ắt chàng đă biết xử dụng nội công của Bồ-tát Sùng-Phạm rồi.
    Đúng như Thiệu-Thái nói, từ phía sau ba kị mă phi tới như bay. Ba con ngựa đang phi, thấy phía trước có hai con cọp, chúng kinh hăi, ngừng lại.
    V́ chúng ngừng khẩn cấp, phải dựng đứng hai vó trước lên, cất tiếng hí inh ỏi. Ba kị mă cố gắng gh́m cương ngựa lại, nhảy xuống đất. Một người chửi thề:
    - Tổ mẹ nó, hai đứa thối tha nào kia, hết chỗ chơi rồi hay sao, mà đem ông kễnh ra đường ngăn lối tổ nội mi?
    Bảo-Hoà cực kỳ sùng kính thân mẫu. Nghe người kia chửi tổ mẹ th́ nàng chịu sao nổi? Nàng nhảy xuống đất, hú lên một tiếng, con hùm trắng quay đầu lại vồ người kia. Người kia không ngờ con cọp trắng lại vồ ḿnh bằng động tác mau như vậy. Y nhảy vọt lên cao tránh khỏi. Ở trên cao, y đá gió một cái, người tà tà đáp xuống cách con cọp mấy trượng.
    Con cọp vồ y là hư chiêu. Bảo-Hoà hú mấy tiếng nữa, nó đổi chiều, chộp con ngựa của y. Con ngựa bị vồ trúng cổ, mắt. Nó hư lên một tiếng thê thảm, rồi ngă lộn xuống ruộng. Tiếng hí đau đớn của nó lẫn với tiếng hí của hai con ngựa c̣n lại, gây thành tiếng ồn ào, át cả ba tiếng quát tháo của ba kị mă. Con ngựa khốn nạn vẫn chưa chết, dẫy đành đạch. Cất tiếng kêu thảm thiết.
    Nói th́ chậm, chứ diễn biến thực mau, con cọp vồ, người kia nhảy lên. Nó chuyển sang vồ ngựa, ngựa ngă, người kia đáp xuống đất... Chỉ thoáng một cái.
    Con cọp lộn trở lại. Bảo-Hoà cỡi trên lưng nó, thản nhiên nh́n người kia bằng con mắt lạnh lùng.
    Người kia đáp xuống đất, cùng với hai đồng bọn dàn hàng ngang, đứng chặn trước hai con ngựa khoẻ, như che chở cho chúng.
    Bấy giờ Bảo-Hoà mới chú ư đến ba kị mă. Tên kị mă bị mất ngựa, thân h́nh gầy, mặt giống lưỡi cầy, da đầy mụn. Y trẻ nhất. Tên thứ nh́ mập ú. Cái đầu của y tṛn trùng trục. Trong khi mũi, mắt, miệng xúm xít nhau lại một chỗ rất nhỏ. Thành ra mới nh́n, cứ tưởng đầu y là một trái dưa thịt. Tên thứ ba, dáng người thanh nhă, mặt hơi dài, da trắng. Y trang phục giống như một Nho sĩ.
    Tên mặt lưỡi cầy b́nh tĩnh trở lại, cất tiếng chửi thề:
    - Con đượi non kia, mi làm ǵ thế?
    Bảo-Ḥa móc trong túi ra ba viên thuốc. Nàng dùng ḱnh lực búng mạnh. Đây là thủ pháp xuất phát từ Phục-ngưu thần chưởng. Ba viên thuốc quay với tốc độ thực nhanh, nhưng đi thực chậm, hướng ba kị mă. Tên kị mă béo tṛn đưa tay định bắt ba viên thuốc. Nhưng véo, véo, véo ba tiếng, Bảo-Hoà bắn ra ba viên thuốc nữa, bay thực nhanh, trúng ba viên thuốc trước. Cả sáu viên thuốc đều vỡ tan thành bụi. Tên béo tṛn bắt hụt.
    Tên Nho-sinh phất tay vào đám bụi thuốc, đưa lên mũi ngửi, rồi tiến lên thi lễ:
    - Cô nương! Cái thứ thuốc độc trẻ con của cô nương, đem xử dụng với ai th́ được, chứ với anh em tại hạ , chẳng qua là tṛ chơi. À thuốc này của bản giáo đây.
    Quả t́nh Bảo-Ḥa đă dùng thứ thuốc độc trước đây đă tấn công Địch-Thanh. Thứ thuốc này là ám khí đặc chế của phái Tây-vu. Chỉ cần viên thuốc vỡ tan thành bụi, bám vào tay đối thủ, mấy khắc sau, tay đối thủ sưng lên ngay. Nếu không có thuốc giải, ba ngày sau, cánh tay bị hư. Không ngờ bọn này tưởng lầm là thuốc của Hồng-thiết giáo.
    Bảo-Hoà thấy ám khí của ḿnh, không làm ǵ được đối thủ, nàng đă hơi kinh ngạc. Khi nghe Nho-sinh nói vậy, nàng biết gặp tay ḱnh địch.
    Gă mặt lưỡi cầy nhảy xuống ruộng quan sát con ngựa, thấy nó bị thương nặng, biết khó tránh khỏi cái chết, y phóng vào đầu nó một chưởng. Đầu con ngựa bị vỡ làm đôi. Nó nằm im ĺm.
    Khi y phát chưởng, Thiệu-Thái bật lên tiếng kêu kinh ngạc. V́ chiêu thức của y giống hệt vơ công Tản-viên. Chàng đưa mắt cho Bảo-Hoà, ngụ ư dặn em cẩn thận.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. T̉A ÁN XÉT XỬ THEO LUẬT RỪNG !
    By Hải âu in forum Tin Việt Nam
    Replies: 1
    Last Post: 12-12-2011, 07:55 PM
  2. NGỤY VĂN THÀ: VÁN BÀI LẬT NGỬA
    By hatka in forum Tin Việt Nam
    Replies: 2
    Last Post: 31-07-2011, 07:24 AM
  3. Replies: 3
    Last Post: 26-04-2011, 06:44 AM
  4. ĐỪNG BÔI BÁC CÁC NHÂN VẬT LỊCH SỬ VIỆT NAM
    By chinhnghia in forum Tin Cộng Đồng
    Replies: 48
    Last Post: 10-01-2011, 12:07 PM
  5. PHẬT NGỌC HOÀ B̀NH - PHẬT TỬ BẤT B̀NH.
    By Hoang Le in forum Tin Cộng Đồng
    Replies: 7
    Last Post: 18-10-2010, 02:40 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •