Page 13 of 24 FirstFirst ... 39101112131415161723 ... LastLast
Results 121 to 130 of 231

Thread: ANH HÙNG BẮC CƯƠNG

  1. #121
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Thuận-Tông sướng quá reo:

    - Ư kiến Trần sư bá thực tuyệt. Như bọn anh em ḿnh, chả cần thi cử, cũng chẳng cần chức tước. Ấy vậy mà nước có sự, e bọn ḿnh đứng lên trước.

    Kim-Thành đưa mắt nh́n Thuận-Tông:

    - Tông này, nước chưa có sự, mà chúng ḿnh đă phải làm rồi. Đạo lư tộc Việt ḿnh hay đấy

    chứ.

    - Thế vơ công những người trúng cách có khá không?

    Thiệu-Cực vỗ vai Lê Văn hỏi. Lê Văn xịu mặt xuống:

    - Sau đại hội Lộc-hà, em với Tự-Mai phải theo linh cữu mẫu thân về quê, nên không được chứng kiến. Kim-Thành, Trường-Ninh chắc biết rơ hơn.

    Thấy nét mặt Tự-Mai, Lê Văn buồn man mác, Trường-Ninh quên mất việc nam nữ thụ thụ bất tương thân. Nàng cầm tay hai người:

    - Các anh buồn mà chi. Mỗi người trong chúng ta sinh ra vốn đă có cái nghiệp quả từ muôn vàn kiếp trước kết lại. Hai bác qua đời tuy thảm thiết. Thế nhưng c̣n hơn sống. Chúng ḿnh sống chưa chắc đă sướng hơn người chết.

    Thấy vẻ buồn chưa dứt hẳn trên mặt hai người. Nàng nói lảng:

    - Để em thuật cho các anh nghe về cuộc tuyển vơ.

    Thanh-Trúc hiểu ư Trường-Ninh, nàng xen vào:

    - Ừ, hôm ấy Kim-Thành, Trường-Ninh đứng hầu bên Hoàng-thượng, ắt biết hết chi tiết. Kim-Thành thuật đi.

    Kim-Thành khoan thai kể:

    - Kỳ này giám khảo không giống các kỳ trước. Theo như luật định, giám khảo có ba người. Một là do Quốc-sư đề cử. Hai là do Thái-úy tổng đốc binh mă đề cử. Ba là do môn phái đứng tổ chức đề cử, tức phái Mê-Linh. Năm nay chính ông nội xin cải tổ. Ông nội cho rằng cần có những vơ lâm tộc Việt làm giáo khảo. V́ những vị đó mới hiểu dân t́nh, binh t́nh. Ông nội nhờ Đại-Việt ngũ long cử giám khảo.

    Tự-Mai tán thành:

    - Có ra ngoài mới biết dân t́nh. Thế Đại-Việt ngũ long cử ai?

    - Các ngài họp, rồi mời Đoàn vương-gia nước Đại-lư làm chánh chủ khảo. Phó chủ khảo có ba vị. Chấm về nội lực, cụ Sử Anh được mời vào chức vụ này. Một vị chấm về chiêu số, Hoàng-thúc Rát Ta Na phái Tha-nôm được mời. Một vị hỏi về vơ đạo, chủ đạo tộc Việt. Đến đây Đại-Việt ngũ long bất đồng ư kiến.
    Thiện-Lăm kinh ngạc:

    - Ủa, tôi nghe từ sau đại hội Lộc-hà, Ngũ-long nhất nhất thuận nhau lắm kia mà?

    Trường-Ninh cười rất tươi, ánh mắt nàng như sương mờ đẹp vô cùng:

    - Nguyên do, bốn vị đề cử một người. Hồng-Sơn đại phu lại không chống, cũng không thuận.

    Thiệu-Cực hỏi:

    - Lê sư bá có nêu lư do tại sao không?

    Trường-Ninh mỉm cười rung đôi vai gầy:

    - V́ người được đề cử là bà Lâm Huệ-Phương.
    - À th́ ra thế!

    Tự-Mai đă quên đi chốc lát thảm cảnh mẹ chết, nó buột miệng: Tôi nghĩ vơ đạo, chủ đạo tộc Việt của bà đến sư bá Hồng-Sơn với bố tôi cũng không theo kịp.

    Trường-Ninh tiếp:

    - Số tuyển sinh dự trù một trăm. Thí sinh trước do các đại môn phái đề cử. Ngoài ra dành hai mươi chỗ cho thí sinh tự do. Những thí sinh này phải dự cuộc sơ tuyển ở bộ binh. Sau bà Huệ-Phương tâu rằng: Lệ thí vốn ban bố trước đại hội Lộc-hà. Trong lệ cấm một số người không được dự v́ phạm tội. Nay ông nội mới ban lệnh ân xá trong đại hội Lộc-hà, v́ vậy cho ghi danh lại. Ai cũng được dự thi hết.

    Nàng nh́n Lê Văn rồi tiếp:

    - Bà c̣n nêu lư do: Trước, ông nội tuy làm vua, chỉ được thiên hạ quy phục chưa quá một nửa. V́ một nửa c̣n hướng về họ Lê, họ Đinh, về Hồng-thiết giáo. Nay tất cả đều một ḷng. V́ vậy xin nâng số tuyển lên thành trăm rưởi. Ông nội đồng ư tăng lên ba trăm. Lê-Văn nghĩ sao?

    - C̣n sao nữa? Như vậy nhân tài thảo dă đều không bỏ phí cuộc đời với cỏ cây. Thuận-Thiên hoàng-đế thua bố tôi về vơ công, về y học. Nhưng về việc trị dân, ngài bỏ xa bố tôi đă đành. Tôi e vua Trưng sống lại cũng phải khen ngợi.

  2. #122
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Kim-Thành tiếp:

    - Sau khi tuyển xong. Những người trúng cách được đưa đến lễ tạ Quốc-tổ, Quốc-mẫu, rồi đến điện Càn-nguyên bái yết ông nội. Ông nội ban mũ áo, vàng bạc, rồi ban yến. Sau đó họ phải đến lễ ở đền thờ vua Trưng, Bắc-b́nh vương. Cuối cùng họ được nghỉ về quê tế cáo tổ tiên, tạ ơn sư phụ, bố mẹ, trong một tháng. Lệnh binh-bộ ban ra, sau một tháng, họ phải tụ về điện Giảng-vơ học phép hành binh, bố trận, cùng luật lệ, rồi mới tùy theo tài bổ dụng.

    Lê Văn suưt xoa:

    - Từ khi dựng nước đến giờ, nay mới có thể lệ thi cử hay như vậy. Xét cho cùng, sở dĩ Thuận-Thiên hoàng-đế thành công, chẳng qua ngài có đức, biết trọng ư kiến người hiền, nhất là biết lấy chủ đạo tộc Việt làm căn bản.

    Thiện-Lăm hỏi:

    - Chú mười à! Chú được sư bá dạy thực kỹ, chú nắm vững đạo lư dân tộc. Chú giảng cho bọn này nguyên lư mà chú khen Thuận-Thiên hoàng đế biết giữ chủ đạo tộc Việt đi.

    Lê Văn sửa quần áo ngay ngắn lại rồi trịnh trọng nói:

    - Bên Tống, lấy Nho làm chủ đạo. Vua với đại thần là tất cả. Vua ban chỉ, đại thần cúi đầu tuân theo. Đại thần tâu ǵ, vua không thích cứ thẳng tay gạt bỏ. Một vài đại thần triều Lư cũng chủ trương theo Tống. Thuận-Thiên hoàng-đế không thế, ngài lắng nghe mọi giới phát biểu ư kiến. Nào các thiền sư Tiêu-sơn. Nào vơ lâm thiên hạ. Nào quan trấn ở biên cương. Cho chí đến một người phụ nữ trẻ như dưỡng mẫu tôi. Đúng như Thiên-địa kinh của tộc Việt chép: "...Làm vua không phải ngồi trên đầu trăm họ. Không phải để ban phúc giáng họa khắp dân. Khi ngồi vào ngôi vua, việc đầu tiên, lắng tai nghe người hiền. Rồi sao cho trăm họ yên vui hạnh phúc...".

    Nó ngừng lại cho mọi người theo kịp, rồi tiếp:

    - Sau khi trúng tuyển, các thí sinh phải đến lễ tiến tŕnh ở đền thờ Quốc-tổ, Quốc-mẫu. Việc này có nghĩa: Từ nay các người không c̣n là dân dă nữa. Các người là của quốc dân, phải gánh vác trọng trách sơn hà. Về việc về quê bái yết sư phụ, tạ ơn tổ tiên, phụ mẫu, mục đích khuyến khích hương đảng thi nhau dạy dỗ con em, để được hưởng vinh hạnh.

    Thiệu-Cực hỏi Kim-Thành:

    - Anh có thấy một số người đỗ đạt gốc Bắc-biên vinh qui. Dân trong khê động nghe tin con em ḿnh trúng cách. Họ góp tiền làm tiệc linh đ́nh lắm. Có khê động hai bố con dự thi. Bố đậu thấp, con đậu cao mới vui. Thế trong cuộc thi có truyện vui buồn ǵ không?

    - Nhiều lắm. Có ba tường hợp gái giả trai, sau khi trúng tuyển, bà Huệ-Phương mật tâu với ông. Ông không trị tội, mà bổ làm quan dạy ở Quốc-tử giám cùng cung nữ học tập. Lại có nhiều người Khê-động không biết nói tiếng Việt, họ nói tiếng Thái, tiếng Mường, tiếng Mèo, tiếng Ra-đê. Bà Huệ-Phương phải nhờ cô hai kiếm người thông dịch. Ông nội thích mấy thí sinh này lắm. Người đậu đă đành, người không đậu cũng được bổ làm quan.

    Chờ măi không thấy hai chim ưng trở về. Tự-Mai hỏi Thiệu-Cực:

    - Anh thử sai chim ưng lên ḍ thám xem. Biết đâu trên ấy chẳng có bọn khác đến ở? Em nghi bọn Hoa-sơn đến bái kiến ắt có dă tâm.

    - Tại sao?

    - V́ như anh tŕnh bầy, trong kỳ tranh tài động chủ, có Khúc Chẩn, Triệu Tiết thuộc phái Hoa-sơn. V́ vậy bọn Hoa-sơn đi dọn đường trước chăng?

    Thiệu-Cực gật đầu:

    - Tự-Mai tinh tế hơn anh.

    Chàng hú hột hồi dài. Mười con chim ưng đang bay trên trời từ từ đáp xuống các ngọn cây xung quanh. Thiệu-Cực huưt sáo, chỉ trỏ một lát. Năm chim ưng cất cánh bay bổng lên làn mây. C̣n năm con bay lượn tuần pḥng.

    Kim-Thành hỏi:

    - Anh đă lên đỉnh núi bao giờ chưa?

    - Chưa! V́ đỉnh núi thuộc tổng đàn phái Tản-viên. Luật phái này cấm không cho người ngoài lên đó. Chỉ đệ tử mới có quyền lên. Cho nên dù gan bằng trời anh cũng không dám ṭ ṃ.

    Chờ một lát không thấy năm chim ưng trở lại. Tôn Đản nhắc Thiệu-Cực:

    - Anh Cực! Từ đây lên đến đỉnh núi tuy cao thực. Song không lẽ chim ưng bay lâu như vậy?

    Thiệu-Cực cũng sốt ruột, chàng lại sai hai chim ưng nữa bay lên. Không phải đợi lâu. Hai con ưng bay xuống. Chúng kêu lên những tiếng dài, thê lương. Thiệu-Cực kinh hăi nói:

    - Như vậy năm chim ưng trước lành ít, dữ nhiều.

    Chàng cầm tù và rúc lên ba hồi dài. Lát sau, một đàn hơn trăm chim ưng bay đến. Chàng chỉ trỏ lên núi nói với chúng. Chúng cùng cất cánh bay lên cao tuyệt mù.

    Thanh-Trúc giải thích:

    - Anh Cực sai cả đoàn chim ưng lên cứu viện toán trước đấy.

    Ước khoảng ăn xong bữa cơm, đàn chim ưng bay trở xuống với những con bị mất tích lúc đầu. Chúng kêu lên nhiều tiếng khẩn cấp.

    Tự-Mai đề nghị:

    - Anh Cực à! Em nghĩ trên núi có cái ǵ kỳ quái. Chúng ta phải lên ḍ thám cho biết rơ t́nh h́nh.

    Thiệu-Cực đề nghị:

    - Ở đây vơ công Tự-Mai, Tôn Đản với Lê Văn cao nhất. Ba người theo anh leo núi. C̣n các em ở lại với Thanh-Trúc.

    Tôn Đản đă từng đi ra ngoài, nhiều kinh nghiệm. Nó đề nghị:

    - Có lẽ tất cả trở về nhà trước, báo cho anh cả biết rơ việc chúng ḿnh làm th́ hay hơn.

    Thanh-Trúc tán thành:

    - Đúng vậy.

    Thiệu-Cực chỉ vào ngọn suối đang chảy từ trên đỉnh xuống:

    - Chúng ta leo theo ngọn suối mà lên núi.

    Tự-Mai, Lê Văn xuất thân vơ học danh gia, được huấn luyện cực kỳ chu đáo. V́ vậy bản lĩnh cao thâm không kém ǵ một cao thủ. C̣n Thiệu-Cực, tuy có luyện tập, nhưng bản lĩnh không làm bao. Tôn Đản đă ở trong động Xuân-đài với Lư Long, Tự-Mai, được học di thư chân truyền. Nhưng thời gian luyện tập chưa có, thành ra bản lĩnh cũng chưa tới chỗ siêu việt.

    Bốn người leo núi thoăn thoắt. Thiệu-Cực tuy chưa lên đỉnh Tản-viên bao giờ. Song nghiên cứu bản đồ rất kỹ, nên chàng dẫn đầu cả bọn. Vừa leo, chàng vừa quan sát mấy con chim ưng tuần tiễu, để pḥng bị ám toán.

    Leo được nửa chừng, Thiệu-Cực bắt đầu thở dốc. Tôn Đản, Tự-Mai, Lê Văn phải ngừng lại chờ. Tự-Mai hỏi:

    - Anh Cực này. Đường chúng ḿnh leo là đường tắt. Dường như c̣n đường chính lên nữa phải không?

    Thiệu-Cực vừa thở vừa đáp:
    Đúng vậy. Đường chính có thể dùng trâu, voi lên được, nhưng ngoằn ngèo khúc khủy quanh co, xa lắm. Tuy vậy tới chỗ ph́nh ra, cũng phải theo đường hang. Đường chúng ta lên này, lát nữa có hang ngầm tới đỉnh, ít người biết. Ngay cả hồi Đỗ Xích-Thập trấn tại đây y cũng chẳng tường. Cửa hang bị lấp đá kín, chỉ để hở một lỗ nhỏ thông hơi. Ta phải khuân đá, mở cửa hầm, mới ra được.

    Th́nh ĺnh chim ưng dẫn đường kêu ré lên, rồi đâm bổ vào hốc đá trước mặt. Thiệu-Cực nói

    nhỏ:

    - Coi chừng trước mặt có người. Không biết tiều phu, hay đệ tử phái Tản-viên.

    Tự-Mai tung ḿnh lên phía trước. Một h́nh ảnh làm nó mở to mắt ra: Trên cành cây mọc ngang, treo lủng lẳng một người đàn bà. Nó gọi Lê-Văn:

    - Văn đệ, lên đây mau. Mau, mau, mau.

    Tiếng mau cuối cùng vừa dứt th́ Lê Văn đă lên tới nơi. Nó rút kiếm đưa một nhát, dây dứt, thiếu phụ rơi xuống. Nó dùng tay trái đỡ lấy nạn nhân, rồi đặt xuống băi cỏ bằng phẳng. Không tỵ hiềm nam nữ, tay phải nó để lên ngực nạn nhân, tay trái bắt mạch.
    __________________

  3. #123
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Thiệu-Cực hỏi:

    - Có hy vọng ǵ không?

    - Người c̣n nóng, nhưng mạch hết nhảy rồi. Để em dùng kim châm cứu xem... may chăng.

    Nó mở bọc lấy cái hộp bằng bạc ra. Trong hộp đầy kim. Nó cầm lấy một cây rồi bảo Tự-Mai:

    - Công lực Tự-Mai cao, hăy để tay lên huyệt Đản-trung rồi dồn chân khí vào.

    Tự-Mai vận khí, x̣e bàn tay rồi để lên huyệt Đản-trung nạn nhân. Nó dồn chân khí ra. Trong khi đó Lê Văn châm vào huyệt Nhân-trung thiếu phụ. Thiếu phụ mở mắt, rồi bật lên tiếng khóc. Máu theo tiếng khóc tràn ra mũi, miệng.

    Tự-Mai nhận ra thiếu phụ, nó nói với Thiệu-Cực:

    - Anh Cú rừng! Bà này người trang Thiên-trường nhà em. Chị ta là con của thầy lang Trần Tấn-Cang và con điếm già Anh-Tần.

    Lời nói của Tự-Mai làm Thiệu-Cực suy nghĩ:

    - Từ Thiên-trường lên đây đường xa diệu vợi, thân gái dặm trường mà bà dám ra đi là một điều đáng chú ư. Hai là tại sao bà ta lại leo lên sườn núi này mà treo cổ tự tử?

    Lê Văn dùng châm cứu trị cho nạn nhân, lát sau máu đă ngừng chảy. Nó để bà ngồi tựa lưng vào tảng đá. Thiếu phụ gọi Tự-Mai:

    - Trần công tử! Người cũng có ở đây sao?

    - Tôi cũng đang muốn hỏi lại cô câu này: Tại sao cô lại tự ải?

    Hai gịng lệ thiếu phụ tuôn dài trên má. Bà ta móc trong bọc ra bức thư trao cho Tự-Mai:

    - Tôi không muốn sống nữa, mà dù có muốn sống cũng không nổi. V́ tôi đă bị bọn Hồng-thiết giáo hạ độc. Trần công tử! Đây là thư tuyệt mệnh của tôi, nhờ công tử mang về trao cho bố tôi. Như vậy, sau khi chết tôi mới yên tâm.

    Tự-Mai tiếp lấy thư bỏ vào túi. Nó định hỏi mấy câu, th́ th́nh ĺnh thiếu phụ rút trong bọc ra con dao, tự đâm vào ngực. Lê Văn, Tự-Mai tuy vơ công cao, nhưng bà ta ra tay đột ngột. Cả hai đều chỉ biết kêu lên tiếng ngăn cản:

    - Không nên.

    Nhưng đă trễ. Lê Văn chạy lại bắt mạch. Nó lắc đầu:

    - Dao đâm trúng tim. Lần này bà ta chết rồi.

    Thiệu-Cực bảo Tự-Mai:

    - Em lấy thư tuyệt mệnh đọc lên xem tại sao bà ta lại cố đi t́m cái chết.

    Tự-Mai trao thư cho Lê Văn. Lê Văn đọc:

    Kính đệ thư này lên phụ thân là Trần y sư, trang Thiên-trường.

    Lê Văn đọc tiếp:

    Bố ơi, khi bố nhận được thư này th́ con đă chết từ lâu rồi. Con chết ở trên sườn núi Tản-lĩnh vùng Bắc-cương.

    Con sinh ra làm con một danh y, ḷng dạ nhân từ, như vậy thực c̣n ǵ sung sướng bằng. Nhưng tại sao mẹ con không phải là một người b́nh thường? Tại sao mẹ con lại đi làm những chuyện điếm nhục cho bố, cho ông bà ngoại, cho tổ tiên?

    Khi con mới có trí khôn, th́ mẹ bỏ bố, bỏ anh chị em con để theo Hồng-thiết giáo, rồi lại lập hội giao hoan tập thể, tự hiến thân làm điếm thí cho thiên hạ. Thế mà khi con lấy chồng, bố vẫn khuyên con, mỗi tháng đôi lần dẫn chồng đến thăm mẹ. Con tuân lời bố. Bố có biết đâu nỗi đau khổ đứt ruột cho con, mỗi khi đến thăm mẹ không? Trong nhà mẹ lúc nào cũng đầy bọn trốn chúa lộn chồng quần tụ nhau nói truyện dâm đăng kinh tởm.

    Con có đưa lời khuyên can mẹ. Không những mẹ không nghe, mà c̣n khuyên con nhập hội Vu-sơn, hành dâm tập thể.

    Gần đây, con thấy mẹ hay đến nhà con trong những lần con đi vắng. Một vài lần không sao, sau gần như thành lệ. V́ vậy con phải t́m hiểu cho ra lẽ. Một lần con giả đi xa, rồi quay trở về ẩn ở trong vườn. Quả nhiên chỉ lát sau, mẹ đến. Chồng con đón mẹ, rồi đóng kín cửa lại. Chờ một lát không thấy mẹ ra, con theo lối bếp vào nhà, th́... hỡi ôi! Mẹ với chồng con trần truồng, đang hành dâm trên giường. Kinh tởm qúa, con hét lên: "Mẹ ơi ! Kinh tởm, kinh tởm".

    Chồng con nghe tiếng hét, hơi có vẻ luống cuống. Nhưng mẹ con ṿng tay ra ôm chặt lấy nó rồi nói: Kệ , việc ta ta cứ làm.

    Rồi hai người tiếp tục hành dâm. Con ngồi chết lặng trước cảnh đó. Bố ơi, không biết bố có tưởng tượng nỗi cái đau đớn của con khi ấy không bố. Măn cuộc, mẹ mẹ xỉa xói vào mặt con mà chửi bới rằng con theo bố, tin những ǵ thằng Thích, thằng Khổng, thằng Mạnh nói.
    Sau hôm ấy chồng con với mẹ biến mất. Con ḍ hỏi được biết mẹ với chồng con lên Bắc-cương. Con quyết định lấy cái chết để thức tỉnh hai người. Con dự định sẽ dùng dao đâm vào ngực chết trước mặt mẹ để mẹ hồi tâm. Không quản đường đất xa xôi, con lên đường đi Bắc-cương. Thực không uổng công, con đă gặp mẹ giữa lúc mẹ đang hành dâm với một tên Hồng-thiết giáo Tây-vực lông lá như vượn.
    Một bọn khác ngồi xung quanh vừa xem vừa uống rượu. Con nh́n cảnh tượng mà kinh khiếp trong ḷng, rồi không giữ được, con bỏ chạy.
    Bọn Hồng-thiết giáo Tây-vực đuổi theo, bắt được con. Mẹ không một lời can ngăn chúng th́ chớ, lại c̣n khuyên con nên t́nh nguyện làm cây thuốc cho chúng. Suốt đêm hôm ấy con bị bốn tên mọi lông lá hăm hiếp đến ngất đi. Khi con tỉnh dậy th́ mẹ với bọn chúng đă đi mất. Biết rằng con có tự tử trước mặt một bà mẹ dâm dăng hơn thú vật để mong t́m lấy cái hồi tâm cũng vô ích. Con đành viết thư này cho bố, rồi mượn dây lưng tự kết liễu đời ḿnh.
    Con biết chết như thế này là bất hiếu với bố. Nhưng bố ơi, dù con có sống cũng thành điên khùng, càng làm cho bố thêm đau ḷng mà thôi. Con mong bố hăy tha hết tội lỗi cho con...»Thiệu-Cực nghiến răng:
    - Con điếm già Anh-Tần chắc chỉ luẩn quẩn quanh Bắc-cương này chứ không xa đâu. Việc ở đây xong, hai em sẽ cùng anh bắt nó đem cho voi dày, ngựa xé để răn chúng.
    Ba người lấy củi chất thành đống, để xác nạn nhân lên, rồi châm lửa đốt. Phút chốc lửa chảy đỏ rực. Tự-Mai lẩm nhẩm đọc kinh vănh sinh.
    Ba người tiếp tục leo núi. Leo được quăng nữa. Bỗng có tiếng quát:
    - Ba đứa trẻ kia, đứng lại.
    Hai người từ sau mỏm đá, tay cầm vũ khí bước ra. Một người béo tṛn. Một người h́nh dạng kỳ dị: Râu tóc đỏ hoe, mũi cao, mắt xanh to. Cả hai chặn mất lối đi.
    Thiệu-Cực hỏi:
    - Phải chăng hai vị thuộc phái Tản-viên?
    Người to béo lắc đầu:
    - Không phải! Ta là đạo trưởng Thiên-trường thuộc Hồng-thiết giáo Đại-Việt. Họ Vũ tên Huy.
    Y chỉ vào người dị h́nh:
    - Vị đại huynh đây đại danh Ma-Lăng thuộc Hồng-thiết giáo Tây-vực. Chúng ta được lệnh trấn đây, không cho bất cứ ai lên núi.
    Tự-Mai kinh ngạc:
    - Dường như các vị chưa biết thay đổi lớn trong quư giáo th́ phải. Nhật-Hồ giáo chủ ngộ đạo, đi tu rồi. Hồng-thiết giáo đổi tên thành Lạc-long giáo, do tân giáo chủ Thân Thiệu-Thái thống lĩnh.
    Vũ Huy cười nhạt:
    - Chú bé chỉ biết một mà không biết hai. Truyện mới xẩy ra đây. Giáo chủ Hồng-thiết giáo Tây-thiên cử Ngũ-sứ sang Đông-phương kinh lược. Lăo nhân gia cách chức tên Thiệu-Thái, phong đệ tử người là Trần Đông-Thiên làm giáo chủ. Tân giáo chủ giá lâm Tản-lĩnh. Người truyền chúng ta trấn nơi này.
    Cả bọn kinh hoàng đưa mắt nh́n nhau. Thiệu-Cực không hiểu những ǵ xẩy ra. Tuy vậy, chàng cũng nói:
    - Truyện quư giáo, bản chức không biết. Bản chức hiện là mệnh quan triều đ́nh Bắc-biên lĩnh Khu-mật viện sứ. Bản chức tuần pḥng lănh thổ qua đây. Các người phải tránh đường mau.
    Vũ Huy nói một tràng tiếng ộp ệp với Ma-Lăng. Ma-Lăng cũng đáp lại một tràng tiếng ốp ệp. Vũ Huy khoa đao lên:
    - Vị nhân huynh này nói: Người chỉ biết lệnh trên, chứ không biết ǵ tới Bắc-biên. Các người không lui th́ đừng trách chúng ta tàn độc.
    Ma-Lăng, Vũ Huy cùng vần viên đá lớn. Viên đá lăn xuống với tốc độ kinh khủng. Bốn người vọt ḿnh lên tránh khỏi. Thiệu-Cực ra lệnh:
    - Kiềm chế chúng.
    Tự-Mai tung ḿnh lên cao. Nhấp nhô mấy cái, nó đă đến bên Vũ Huy. Vũ Huy vung đao chém nó. Nó vung tay, kẹp sống đao cứng ngắt. Vũ-Huy hết sức gỡ ra. Nhưng đao như đóng vào cột không nhúc nhích.
    Ma-Lăng cầm búa sắt bổ vào đầu Tự-Mai. Lê Văn rút kiếm

  4. #124
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669

    Anh Hùng Bắc Cương - Hồi 24 : Trên Đỉnh Tản-viên

    Anh Hùng Bắc Cương

    Hồi 24 :

    Trên Đỉnh Tản-viên





    Lê Văn chỉ vào túi ḿnh:


    - Em mang theo rất nhiều Hàn-ngọc đan. Để em đi trước. Gặp chuyện ǵ bất trắc, em dùng thuốc tự vệ hay hơn là dụng vơ.


    Nó lách người lên đầu. Tiếp theo Tự-Mai.


    - Cẩn thận ḍ từng bước!


    Thiệu-Cực dặn các em:


    - Đường lên đỉnh núi Tản-viên có đến ba ngách khác nhau. Con đường này rất bí mật, chỉ chưởng môn phái Tản-viên mới biết mà thôi. Hôm trước Bảo-Hoà chỉ cho anh.


    Bốn người tiếp tục theo những bậc thang, leo lên. Lát sau, có ánh sáng lùa vào. Rồi tiếng ào ào như thác nước chảy phía bên ngoài. Mùi ẩm ướt xông lên rất khó chịu. Những giọt nước từ vách đá rơi xuống lách tách. Vách đá đầy những h́nh kỳ dị ngh́n h́nh vạn trạng. Ánh sáng ngọn bổi chiếu trên thạch nhũ phản chiếu long lanh như đêm trăng đầy sao.


    Đi thêm đoạn nữa, Lê Văn dừng bước, nó quay lại hỏi Thiệu-Cực:


    - Hang cùng rồi. Phía trước chỉ có một lỗ, con mèo may mới chui lọt. Đỉnh núi này cao nhất vùng, tại sao c̣n có tiếng thác nước chảy. Kể cũng lạ?


    Thiệu-Cực cầm bổi lên soi. Chàng nhớ ra điều ǵ:


    - Phải rồi, cửa hang mật thông với đỉnh núi. Phía trước khoảng ba trượng có cây đề, lớn ước năm người ôm. Nó như tấm mành mành che khuất, nên dù người sống trên Tản-lĩnh cũng khó mà biết rằng sau gốc bồ đề có đường hầm. Tiếng ào ào vọng vào chắc không phải tiếng thác, mà là tiếng gió thổi làm lá bồ đề bật thành tiếng reo đấy thôi. Cửa này bị lấp mất lối. Phải gỡ mấy tảng đá mới ra được.


    Quả đúng như Thiệu-Cực nói, cửa hang được lấp bởi những tảng đá khá lớn. Lê Văn gỡ tảng thứ nhất không khó khăn ǵ. Nó gỡ tảng thứ nh́, rồi ba. Đến tảng thứ mười tám, th́ mở ra cửa lớn. Không khí trong lành lùa vào hang. Mấy anh em cảm thấy dễ chịu, họ hít một hơi dài, cùng bật lên tiếng hoan hô. Gốc cây bồ đề to ước ba người ôm như tấm mành che cửa, thành ra đứng trong hang không nh́n thấy bên ngoài.


    Lê Văn tung ḿnh toan chui ra khỏi hang. Thiệu-Cực túm áo nó kéo lại:


    - Khoan! Để hai con sói ra trước ḍ đường đă.


    Chàng huưt sáo một tiếng. Hai con sói vọt ḿnh tiến lên. Nó ngừng lại ở cửa hang đánh hơi mấy cái rồi chui ra, biến ḿnh vào trong đám mây trắng mờ mờ bên ngoài. Lát sau chúng trở lại vẫy đuôi mừng.


    Biết vô sự, Lê Văn lách ḿnh ra trước. Nó núp vào gốc cây cổ thụ quan sát: Đỉnh núi có khu đất bằng phẳng ước hơn ba mẫu. Giữa khoảnh đất, toạ lạc căn nhà. Nửa dưới bằng đá xếp lại. Nửa trên bằng gỗ hun khói đen. Xung quanh, một vườn hoa, với hàng trăm thứ hoa thơm cỏ lạ, mầu sắc sặc sỡ.


    Chợt nó rùng ḿnh rên:


    - Lạnh quá.


    Mây trắng bàng bạc trôi, che lấp Tản-lĩnh. Thành ra khó có thể thấy toàn bộ xung quanh.


    Nó dơ tay lại sau vẫy mấy cái. Thiệu-Cực cùng Tự-Mai, Tôn Đản ra theo.


    Th́nh ĺnh có tiếng quát tháo, rồi tiếng vũ khí chạm nhau kêu loảng xoảng đâu đó vọng lại.


    Tự-Mai đoán:


    - Dường như có cuộc giao tranh th́ phải. Không biết ai với ai đang đấu chiến?


    Gió đưa mùi hôi nồng nặc xông ra, rồi có tiếng gầm gừ. Hai con cọp mun nhe răng tiến lại. Lê Văn, Tự-Mai vận công, chuẩn bị đả hổ. Bỗng Thiệu-Cực cũng gầm gừ như hổ mấy tiếng. Hai con hổ nghe tiếng Thiệu-Cực, chúng ngừng lại quan sát. Khi nh́n thấy chàng, chúng lao ḿnh đến, vẫy đuôi mừng như chó. Thiệu-Cực ôm đầu chúng, tỏ vẻ thân ái.


    Tự-Mai hỏi:


    - Cọp này quen với anh chăng?


    - Đúng thế. Chúng thuộc đội hổ binh canh núi Tản-viên. Hơn năm trước bị mất tích. Anh cho rằng chúng đi lạc vào rừng, không ngờ chúng lại ở đây.


    Tôn Đản xua tay:


    - Em nghi chúng bị người ta bắt trộm e đúng hơn! Anh hỏi chúng xem!


    - Hỏi vấn đề khó khăn như vậy, chúng không biết trả lời đâu. Vả hùm này khôn hơn người. Người ta có thể giết chúng, chứ không bắt được đâu. Chúng ta cần ḍ la xem, sự thể ra sao?


    Chợt chàng à lên một tiếng lớn:


    - Phải rồi, không ai bắt chúng cả. Nguyên hai con hổ này luôn theo bên cạnh Bảo-Hoà. Hồi Bảo-Hoà lên làm chưởng môn phái Tản-viên, chắc dẫn chúng theo. Nay, hẳn v́ vắng Bảo-Hoà, chúng đánh hơi lên đây t́m chủ mà thôi.


    Lại có tiếng reo ḥ, rồi tiếng vũ khí chạm nhau.


    Thiệu-Cực vẫy tay chỉ vào ngôi nhà ra lệnh cho con sói. Nó băng ḿnh tới. Chàng bảo các em:


    - Anh với Tự-Mai thám thính bên trái căn nhà. Đản với Lê Văn thám thính bên phải. Tuyệt đối không nên dụng vơ. Trên trời ta có chim ưng tuần pḥng. Nó luôn lao xuống phía sau căn nhà. Vậy tại đó ắt có sự ǵ kỳ quái chứ không b́nh thường đâu. Phải cẩn thận. Để anh bảo cặp hùm đi hộ vệ.


    Lê Văn, Tôn Đản men theo những bụi hoa, lần đến phía phải căn nhà. Căn nhà khá đồ sộ. Nửa dưới xây bằng những tảng đá xanh xếp vào nhau, khít khao đến độ mới nh́n qua, tưởng như một vách thiên tạo. Cửa chính rộng đến hơn hai trượng. Cánh cửa mở rộng. Trên cánh cửa, tạc h́nh nổi. Liếc qua Tôn Đản thấy nhiều h́nh người, h́nh trâu, sống động như thực. Các cửa sổ mở rộng.


    Nó nghĩ thầm:


    - Bố ta thường nói: Tổ sư Sơn-Tinh xuất thân nông dân, cùng tiều phu. Nay cứ nh́n h́nh này th́ rơ. Không biết cửa chạm trổ từ bao giờ, mà nét đẹp đến thế kia? Làm sao mang gỗ lim, gỗ gụ từ dưới lên đây xây cất? Đỉnh núi cao quá, mây che khuất, người dân đứng dưới nh́n, khi thấy ngôi nhà, khi không. V́ vậy ca dao b́nh dân nói rằng đỉnh núi Tản có thành do tiên xây là thế. Hôm nay ḿnh mới được biết sự thực.


    Nó nhớ lại lời Hồng-Sơn đại phu nói:


    - Tản-lĩnh là nơi linh thiêng nhất Lĩnh-Nam. Xưa Cao Biền đi khắp non cùng, thủy tận ếm, phá hết các thế đất linh. Chỉ có hai nơi y không làm nổi. Một là thế đất Cổ-pháp được phái Tiêu-sơn bảo vệ, sau táng tổ tiên họ Lư. Do vậy họ Lư lên làm vua trong hơn hai trăm năm. C̣n thần Tản-viên nức tiếng linh. Cao Biền yểm không xong, hút nữa bỏ mạng.


    Quan sát tầng trên bằng gỗ gụ đen bóng. Mái lợp ngói tráng men xanh. Lê Văn nói nhỏ:

  5. #125
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    - Bố em thường nói: Căn nhà trên đỉnh núi Tản do tổ sư Sơn-Tinh dùng biết bao tâm huyết cùng đệ tử kiến tạo. Lúc đầu ngài cùng công chúa Mỵ-Nương hưởng thanh phúc. Sau khi ngài qua đời, đệ tử dùng làm tổng đàn thờ cúng người. Căn nhà này trải qua hơn ngh́n năm, không biết đă phải tu bổ bao nhiêu lần, mà vẫn con đẹp thế này?


    Có tiếng nói vọng ra. Hai đứa trẻ vội tới sát cửa sổ, ghé mắt nh́n vào. Trong căn pḥng lớn, trang trí cực kỳ uy nghiêm. Giữa pḥng, một pho tượng lớn, bằng đồng đen bóng loáng. Pho tượng tạc h́nh một tiều phu ngồi bên con trâu trong tư thế nằm. Người tiều phu tay cầm búa, tay để lên u trâu, chân duỗi, chân co.


    Không ai bảo ai, hai trẻ đều biết đó là tượng thánh Tản. Chúng đưa mắt quan sát, ḷng đầy tự hào:


    - Đất Việt ḿnh quả thực địa linh. Nơi nơi đều có linh thần bảo quốc. Thánh Tản ngự trên này, ngài phóng tầm mắt nh́n khắp Hoa-Nam, nhất cử nhất động của Bắc phương ngài đều thấy rơ.


    Lại có tiếng reo:


    - Lăo già Đặng Đại-Khê kia! Mi chịu thua đi thôi! Hay mi muốn lăo gia hóa kiếp cho mi.


    Tiếng nói ấm ớ, tỏ ra không phải do người Việt phát âm. Tự-Mai, Thiệu-Cực cũng đă đến bên Tôn Đản, Lê Văn. Tự-Mai chỉ phía sau căn nhà:


    - Dường như Đặng sư bá đang giao chiến với ai! Không biết bọn ấy thuộc loại người nào, mà dám buông lời nhục mạ Đặng sư bá.


    Bốn người ṿng ra phía sau. Quả nhiên trên khoảng đất bằng phẳng, dùng làm sân luyện vơ. Trong sân chia ra hai nhóm người đứng đối diện nhau. Mỗi nhóm đều có tăng, tục, nam, nữ. Họ đeo nhiều thứ vũ khí kỳ dị. Tự-Mai, Tôn Đản, Lê Văn nhận ra một nhóm thuộc phái Tản-viên. Trong nhóm, có Đào Nhị-Bách, Đào Tam-Bách. Phân nửa đám đệ tử Tản-viên đă tham dự đại hội Lộc-hà, nên chúng quen mặt. Họ cũng nhận ra chúng. C̣n nhóm kia trang phục theo người Tống. Giữa đám Tống, hai người mặc quần áo Việt. Đó là mụ già Anh-Tần, hội trưởng hội Vu-sơn vùng Yến-vĩ sương-sen. Cạnh mụ, một tên nữa, làm Tự-Mai, Tôn Đản nh́n nhau cười, chính thị gă Nguyễn Qúy-Toàn.


    Lạ một điều, giữa đám vơ lâm Tống, có một người mặc theo lối quan lại.


    Hai nhóm người chăm chú theo dơi trận đấu giữa sân. Hai đối thủ đang vận công đấu nội lực. Tự-Mai nhận ra một người chính là Đặng Đại-Khê. Một người nữa tuổi cũng khá già, râu tóc bạc phơ, oai phong lẫm lẫm, nó không biết rơ căn cước.


    Mọi người chú tâm đến trận đấu, nên bốn đứa trẻ đến, mà không ai chú ư.


    Bọn Tự-Mai đứng vào với phái Tản-viên.


    Đặng Đại-Khê hiển uy thần lực, mặt đỏ như uống rượu. C̣n lăo già kia, râu tóc dựng đứng. Trên đầu lăo có khói bốc lên.


    Một mụ già trong nhóm Tống quát lên the thé:


    - Lăo Đặng Đại-Khê kia! Người không phải đối thủ của Nam-Sơn lăo nhân phái Hoa-sơn đâu. Mi mau quỳ gối xin hàng, lăo nhân gia sẽ thu làm đệ tử.


    Mụ vừa dứt lời, chính Nam-Sơn lăo nhân lùi liền hai bước. V́ vậy, mụ ngậm mồm, không nói thêm ǵ nữa.


    Qua một vài khắc, th́nh ĺnh Đặng Đại-Khê lùi liền ba bước. Rồi tay trái chĩa thẳng vào mặt Nam-Sơn lăo nhân điểm một chỉ. Nam-Sơn lăo nhân thấy chỉ của Đại-Khê chĩa vào ngực, y kinh hoảng, nội lực yếu đi. Tay trái y từ tư đưa ra gạt chỉ của Đại-Khê. Chỉ của Đại-Khê trúng giữa cườm tay lăo. Lăo choáng váng bật lui, rồi oẹ một tiếng, miệng phun máu có ṿi, người lộn đi ba ṿng, nằm bất động.


    Một người trong nhóm đối diện chạy ra bồng lăo về. Một người khác, tuổi khoảng năm mươi bước ra hướng Đại-Khê xá một xá:


    - Đặng tiên sinh quả xứng danh đứng trong Đại-Việt ngũ-long, một lúc đả bại Bắc-Sơn, Nam-Sơn trong Hoa-sơn tứ lăo. Lăo phu Tây-Sơn, xin Đặng đại hiệp chỉ điểm cho mấy cao chiêu.

  6. #126
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Đặng Đại-Khê dường như mệt mỏi quá rồi. Lăo lảo đảo muốn ngă. Tuy vậy lăo vẫn cất tiếng nói rất hùng dũng:


    - B́nh thường Đặng Đại-Khê này có coi bọn Hoa-Sơn tứ lăo ra cái ǵ đâu? Chẳng qua hôm nay, một ḿnh ta phải đấu với ba người bên Hoa-Sơn các ngươi, nên sức cùng lực kiệt mà thôi. Lại đây, lại đây, chúng ta đấu nữa.


    Đám đệ tử Tản-viên nhận ra Tự-Mai, Tôn Đản, Lê Văn.


    Tôn Đản hỏi Đào Nhị-Bách:


    - Đào trưởng lăo. Tôi nghe nói anh Thiệu-Thái cử trưởng lăo đi Đại-lư, lo sắp xếp lại Lạc-long giáo. Tại sao trưởng lăo cũng hiện diện ở đây? Ḱa cả trưởng lăo Tam-Bách nữa, người chẳng được cử đi Quảng-Tây sao? Bọn Hoa-sơn đến làm ǵ vậy? Lư do nào có cuộc đấu này?


    - Khoảng hơn tháng trước, tôi vừa chỉnh đốn xong việc bản giáo ở Đại-lư th́ nhận được thư của sư tỷ chưởng môn Bảo-Hoà cho biết các biên thần nhà Tồng đang có âm mưu bất lợi cho bản môn. V́ vậy người truyền lệnh tôi tạm lĩnh quyền chưởng môn. Tam đệ cũng nhận được thư, phải rời Quảng-Tây về tổng đàn gấp.


    Y nghiến răng:


    - Tôi về tới nơi, nhận được thư của chưởng môn phái Hoa-sơn, tên Bắc-Sơn lăo nhân xin bái sơn vào ngày hôm nay. Trong thư nói rơ, nhân đệ tử Hoa-sơn Nam du, nên ghé thăm tổng đàn phái Tản-viên. V́ chưởng môn, sư tỷ Bảo-Hoà vắng mặt, tôi phải thay thế, chuẩn bị tiếp khách. Tôi cho triệu tập một số anh em tới tổng đàn nghênh tiếp vơ lâm đồng đạo.


    Tam-Bách tiếp lời anh:


    - Bọn Hoa-sơn hẹn giờ Ngọ tới chân núi. Sư huynh cho người xuống tiếp lên. Không ngờ giờ Tỵ, chúng tôi ăn cơm, đều bị trúng độc, chân tay mất hết lực. Rồi th́nh ĺnh bọn này xuất hiện. Chúng được cầm đầu bởi Hoa-sơn tứ lăo, cùng thất hùng.


    Tôn Đản ngắt lời:


    -- Phái Hoa-sơn có tứ lăo. Nhưng Đông-Sơn lăo nhân cùng đệ tử Dư Tĩnh, Địch Thanh đang theo B́nh-Nam vương Triệu Thành. Có đâu lăo cũng ở đây?


    - Đúng thế. Chúng nêu danh Hoa-sơn tứ lăo, nhưng chỉ có tam lăo. C̣n thất hùng đủ mặt. Mụ già đầu bạc kia tên Chu Chiếu-Anh. Đạo cô áo trắng tên Vương Lệ-Ngọc. Mụ béo ị tên Giáp Kim-Quy. Sư ni kia tên Trí-Thành. Gă đạo sĩ già tên Du-Minh tử. Gă cao nghệu tên Ngô Nam. Cuối cùng hoà thượng trẻ tên Vạn-Quang.


    Đào Tam-Bách thở hổn hển, tiếp:


    - Cái gă văn quan đi theo, xuất trong bọc ra cuốn trục, bảo rằng đó là sắc chỉ của Thiên-Thánh hoàng đế nhà Tống truyền cắt một giải núi Tản-viên, núi vua Bà ban cho phái Hoa-sơn. Y hô chúng tôi quỳ xuống tiếp chỉ. Dù chân tay vô lực, nhưng chúng tôi đâu hèn? Chúng tôi nhất định không quỳ, cũng chẳng tiếp chỉ. Bọn chúng định giết hết anh em, cùng thiêu hủy bài vị bẩy mươi đời liệt tổ bản phái. Giữa lúc đó Đặng lăo gia xuất hiện. Chúng thách bản phái đấu ba trận. Nếu bản phái thắng, chúng sẽ bỏ đi. Bằng bại, đệ tử bản phái phải qui đầu theo phái Hoa-sơn.


    Y thở dài:


    - Chúng tôi bị tê liệt, mất hết lực, đấu sao được? V́ vậy Đặng lăo gia phải cáng đáng hết. Lăo gia đă thắng Bắc-Sơn, Nam-Sơn. Bây giờ tên Tây-Sơn ra thách đấu.


    Nghe thuật, Lê Văn nói với Tự-Mai:


    - Bố em thường nói, Hoa-Sơn tứ lăo vơ công vô địch thiên hạ. Người từng chiết chiêu với Bắc-Sơn lăo nhân liên tiếp hai mươi chưởng, bất phân thắng bại. Hôm đại hội Lộc-Hà, chị Mỹ-Linh tuy xử dụng Long-biên kiếm pháp, phải khó khăn lắm mới thắng được Đông-Sơn lăo nhân. Thế mà hôm nay, Đặng sư bá thắng Bắc-Sơn rồi Nam-Sơn lăo nhân, mà vẫn c̣n sức đấu. Như vậy ắt có điều ǵ bí ẩn chứ không sai.


    Tự-Mai cũng nhận thấy thế. Nó biết công lực của Đặng Đại-Khê tuy cao, nhưng thua sút bố nó một chút, sao đủ sức thắng hai lăo Hoa-sơn dễ dàng?


    Ngoài sân, Đặng Đại-Khê lảo đảo muốn ngă. Tự-Mai kinh hăi nghĩ:

  7. #127
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    - Đặng sư bá thực xứng đáng một trong Đại-Việt ngũ long. Hoa-sơn tứ lăo, vơ công vô địch Trung-nguyên, mà sư bá hạ được hai tên. Bây giờ đến tên thứ ba, coi chừng người kiệt lực rồi.


    Tôn Đản bước ra quát lớn:


    - Khoan! Các người đường đường danh môn chính phái Trung-nguyên. Hoa-sơn tứ lăo nức tiếng thiên hạ. Gần đây đệ tử của Đông-Sơn lăo nhân tên Địch Thanh, đoạt chức vơ trạng Biện-kinh. Thế mà các người dùng thủ đoạn hèn hạ đánh thuốc độc hại người, rồi dùng xa luân chiến. Vơ đạo Trung-nguyên sao mà tàn tệ như vậy?


    Đám đệ tử Hoa-sơn tưởng bọn Tôn Đản là đệ tử Tản-viên. Chúng trố mắt nh́n, tự hỏi:


    - Bốn thằng ôn vật này chắc mới tới. Khắp các ngả lên đây, ta cho canh gác cẩn thận. Làm sao chúng lên được? Không chừng đám đệ tử canh gác bị giết hết cũng nên?


    Mụ già Chu Chiếu-Anh đưa mắt cho đồng bọn. Lập tức năm tên chạy ra các ngả thám thính. Thiệu-Cực hú lên một tiếng dài liên miên bất tận. Đoàn chim ưng trên trời lập tức bay đi.


    Tự-Mai cười thầm:


    - Anh Cực ghê thực. Anh sai chim ưng đi cầu viện chắc!


    Đạo cô Vương Lệ-Ngọc quát lên the thé:


    - Nếu lăo Đặng-đại-Khê sức cùng lực kiệt. Y chỉ việc lên tiếng van xin, rập đầu qui phục bản phái, nguyện dâng núi Tản-viên cho chúng ta. Chúng ta cũng sinh phúc tha cho đám đồ tử, đồ tôn của lăo.


    Đặng Đại-Khê cười nhạt:


    - Tây-Sơn lăo nhân. Lại đây! Lại đây! Chúng ta sẵn sàng...


    Đến đó, ông oẹ một tiếng, miệng phun ra một búng máu tươi.


    Lê Văn chạy lại cầm mạch cho ông. Nó móc trong túi ra b́nh thuốc, bỏ vào miệng ông ba viên:


    - Sư bá nuốt vào, vận sức cho thuốc tan ra mau.


    Đặng Đại-Khê đang nguy nan, thấy Lê Văn, Tự-Mai, tinh thần ông phấn chấn lên. Ông hỏi:


    - Tại sao hai cháu lại có mặt ở đây? Phụ thân cháu đâu?


    Lê Văn ít kinh lịch gang hồ. Nó định trả lời Hồng-Sơn đại phu, Trần Tự-An hiện ở Thăng-long. Tự-Mai biết thế, nhanh miệng đáp ngay:


    - Thưa sư bá! Bố cháu với bốn sư thúc hiện ở dưới chân núi. Người sai cháu lên báo tin cho sư bá trước, rồi bái sơn sau. Chúng cháu tới nơi gặp truyện này. Hiện anh Thiệu-Cực đă sai chim ưng đi mời bố cháu cùng các sư thúc rồi.


    Tây-Sơn lăo nhân quay lại hỏi ḥa thượng Vạn-Quang về bọn Tự-Mai. Vạn-Quang nói thầm vào tai lăo mấy câu. Mặt lăo tái nhợt, hỏi Lê Văn:


    - Tiểu huynh đệ! Phải chăng tiểu huynh đệ là con của Hồng-sơn đại phu, chưởng môn phái Sài-sơn?


    - Tiểu bối xấu hổ, v́ chưa học được một phần thủ thuật của cha ḿnh.


    Nó chỉ vào cả bọn giới thiệu. Khi nghe đến Trần Tự-Mai, mặt Tây-Sơn lăo nhân co dúm lại thực khó coi. Lăo hỏi nó:


    - Trần nhị công tử! Lệnh tôn sao chưa xuất hiện?


    Tự-Mai cười nhạt:


    - Phụ thân tôi đang bố trí sư huynh, sư đệ dưới rồi mới lên.


    Mụ Anh-Tần bước ra nói với Tây-Sơn lăo nhân:


    - Lăo tiên sinh! Thằng này nói láo. Hôm qua tôi từ Yến-vĩ sương sen lên đây, được tin Tự-An cùng bốn sư đệ sang Lăo-qua, rồi tới Xiêm-la, để hội kiến với chưởng môn Vạn-tượng, Pha-nôm. Dù y có cánh cũng không bay về đây kịp.


    Gă cao nghệu Ngô Nam nói với Tự-Mai:


    - Trần công tử! Bản phái được sắc chỉ thiên tử cắt năm ngọn núi phong cho phái Hoa-sơn. V́ vậy chúng tôi đến đây tiếp nhận. Việc này không liên hệ ǵ với phái Đông-a. Dù Thiên-trường ngũ kiệt hiện diện đây, cũng phải tuân phép nước. Mong công tử đừng can thiệp vào, e không lợi.


    Y chỉ vào gă văn quan:


    - Vị này họ Hoa tên Trung, xuất thân tiến sĩ, hiện lĩnh chức Lễ-bộ thị lang kiêm Khu-mật viện phó sứ Thiên-triều. Hoa đại nhân được Thiên-tử sai đi sứ, tuyên chỉ cho bản phái.


    Một đám mây trắng trôi qua, khiến mọi người như bơi trên trời. Ánh nắng chiếu qua làn mây, hoá thành mầu tím, đẹp vô cùng.


    Tôn Đản hỏi:


    - Sắc chỉ? Sắc chỉ đâu, xin cho chúng tôi xem! Chứ nói như vậy ai mà tin được?


    Gă văn quan khoan thai bước ra, đứng đối diện với Tôn Đản. Tay gă ch́a ra cuốn trục:


    - Thằng nhăi Nam-man kia! Mi không đủ bất cứ tư cách ǵ bàn vào truyện này. Đến tên Lư Công-Uẩn, vua của mi, thấy thánh chỉ cũng phải khom lưng quỳ gối. Mi... Mi... Một đứa chưa ráo máu đầu, mà dám hạch hỏi ư?


    V́ liên hệ hai đời với triều Lê, nên Trần Tự-An không mấy ưa Thuận-Thiên hoàng-đế. Ngược lại Tự-Mai đi ra ngoài, tiếp xúc với nông dân, nơi nào nó cũng nghe người ta ca tụng ngài nhân từ, tha thuế cho dân, ăn tiêu dè sẻn, xứng đáng con nuôi Bồ-tát Lư Khánh-Vân, đệ tử Bồ-tát Vạn-Hạnh.

  8. #128
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Nay nghe người ta nhục mạ gịng giống Việt, nhục mạ ngài. Nó chịu không nổi, nó quên mất lời dặn của Thiệu-Cực, không được dùng vơ. Thấp thoáng một cái, Tự-Mai lạng người tới trước Tôn Đản. Tay nó xuất chiêu. Bốp, bốp. Gă quan văn bị hai cái tát, ngă lộn xuống đất.


    Nó chỉ mặt gă:


    - Đất có chủ, nước có vua. Ta sống trên đất Việt, ta làm chủ đất. Thuận-Thiên hoàng-đế làm vua Đại-Việt. C̣n mi, một tên quan quèn, dám nhục mạ ta là Nam-man ư? Dám gọi tên vua ta ra mà đùa cợt ư?


    Mụ già béo ị Giáp Kim-Quy chỉ mặt Tự-Mai mắng:


    - Thằng Nam-man con kia. Mi là ai mà giám ra đây đ̣i đối chất với chúng ta? Mi tưởng mang cái danh hăo Trần Tự-An của cha mi ra làm con ngáo ộp dọa thiên hạ ư? Dù cha, chú mi có mặt ở đây, ta cũng không coi ra ǵ cả. Mi dám hành hung mệnh quan Thiêu-triều ư?


    Mụ quay lại chỉ một thiếu niên đứng sau:


    - Triệu Tiết! Mi dạy dỗ nó, để nó biết nước có luật, người có bậc.


    Một thiếu niên, tuổi khoảng mười sáu, mười bẩy dạ một tiếng rồi bước ra khỏi hàng đệ tử. Y chắp tay hướng Tự-Mai:


    - Trần công tử! Tiểu đệ muốn lĩnh giáo vơ công phái Đông-a. Xin công tử đừng tiếc công dạy cho mấy cao chiêu .


    Tự-Mai nghe đến tên Triệu Tiết, nó chợt nhớ lại lời Thiệu-Cực nói rằng: Biên thần nhà Tống định cho hai thiếu niên tên Triệu Tiết, Khúc Chẩn thuộc phái Hoa-sơn sang tranh chức thủ lĩnh Phong-châu, Thượng-oai. Vậy chắc là thiếu niên này đây. Nó nghĩ thầm:


    - Ta đánh cầm chừng, thăm ḍ bản lĩnh của chúng xem sao!


    Nó chắp tay đáp lễ:


    - Không dám! Đây thuộc Đại-Việt. Triệu huynh là khách. Tôi là chủ. Chủ phải nhường khách. Xin Triệu huynh ra chiêu cho.


    Triệu Tiết đánh thẳng một quyền vào ngực Tự-Mai, giống như hành lễ.


    Tự-Mai vội trầm người xuống, phát chiêu Phong suy Đông-hải đỡ. Binh một tiếng. Triệu Tiết lảo đảo lui lại, khí huyết đảo lộn, tai phát ra tiếng vo vo không ngừng.


    C̣n Tự-Mai, nó cảm thấy tay hơi ê ẩm. Nó quan sát kỹ Triệu Tiết, thấy đó là một thiếu niên tầm vóc ngang với nó, công lực mạnh hơn Quách Quỳ nhiều.


    Nó nghĩ thầm:


    - Ta tưởng trong các thiếu niên ngang tuổi, chỉ có Lê Văn khả dĩ so sánh với ta. Không ngờ tên Triệu Tiết này cơ công nào có thua sút ta làm bao. Ta thử đấu với y xem sao?


    Nghĩ vậy, nó chắp tay xá Triệu Tiết:


    - Trần Tự-Mai phái Đông-a, rất mong được lĩnh giáo vơ công Hoa-sơn của Triệu huynh. Không biết Triệu huynh là đệ tử của cao nhân nào trong phái Hoa-sơn.


    Không hổ đệ tử danh gia, Triệu Tiết chỉ vào Bắc-Sơn lăo nhân. Y nói bằng tiếng Việt.


    - Không dám! Người chính là sư phụ của tại hạ.


    Tự-Mai chửi thầm:


    - Bọn biên thần Nam-phương nhà Tống ghê thực. Chúng chuẩn bị cho bọn này học tiếng Việt, hầu dễ trà trộn. Được, ta há sợ chúng sao?


    Triệu Tiết xuống tấn, chắp hai tay vào nhau đưa về trước, ra chiêu Hoa-sơn thám hoa giống như hành lễ. Tự-Mai chắp tay đáp lại bằng chiêu Nộ lăng Đông lưu một chiêu dùng để đáp lễ đối thủ.


    Trong khi nó nghĩ thầm:


    - Ta chỉ dùng vơ công Đông-a, không dùng lối phát lực bằng kinh mạch, cũng không vận thần công Yên-lăng xem sao.


    Triệu Tiết phát liền ba chưởng, thành một dây tấn công Tự-Mai. Tự-Mai muốn ḍ bản lănh đối thủ. Nó phản công cầm chừng.


    Từ trước đến giờ, Tự-Mai toàn đấu với vơ lâm Đại-Việt, chỉ một lần duy nhất nó đụng chạm với vơ công Thiếu-Lâm qua trận đấu ngắn ngủi với Quách Quỳ. Hôm nay nó mới thấy vơ công Hoa-sơn.


    Vừa đấu nó vừa nhớ lại lời Trần Tự-An:


    " Vơ công Trung-nguyên chia làm hai. Một là những vơ phái ra đời trước khi Bồ-Đề Đạt-Ma tới, gồm có Hoa-sơn, Không-động, Côn-luân, Liêu-Đông. Bốn phái này có nguồn gốc rất cổ. Tuy chiêu số, nội lực khác nhau, song vẫn cùng nguyên lư. Khi xưa Vạn-tín hầu Lư Thân đem đệ tử sang Hàm-dương đấu với vơ sĩ Trung-thổ, người nhân đó thu thập hết kỳ chiêu cùng nguyên lư của họ, rồi về chế ra Long-biên kiếm pháp cùng Cửu-chân quyền pháp. Vơ công Cửu-chân, kiếm pháp Long-biên hiện giờ phái Mê-linh c̣n lưu truyền. V́ vậy sau này, đấu với người các bốn phái nguồn gốc cổ, cứ dùng vơ công Mê-linh, ắt toàn thắng..."


    Nhưng nó muốn thử dùng vơ công Đông-a xem sao? Nghĩ thế nó dùng vơ công Đông-a đánh cầm chừng. Sau hơn năm mươi hiệp, nó nghĩ thầm:


    - Tên Triệu Tiết xứng đáng thiếu niên anh tài, song không hơn Quách Quỳ làm bao.

  9. #129
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Th́nh ĺnh Tự-Mai đổi hẳn chiến pháp. Nó vận công, dùng Đông-a chưởng pháp. B́nh, b́nh, b́nh. Triệu Tiết bị ba chiêu như trời long đất lở. Cứ mỗi chiêu, nó bật lùi một bước. Tự-Mai tiến lên một bước. Đến chiêu thứ tư, Tự-Mai ra một chiêu Thiên vương chưởng do Lê Văn dạy nó. Binh một tiếng. Cả hai bật lui lại.


    Cả đám cao thủ Hoa-sơn lẫn Tản-viên đều kinh ngạc. V́ họ thấy Tự-Mai đang thắng thế, bỗng nhiên lại ngang với Triệu Tiết.


    Sau chiêu ấy, Tự-Mai nghĩ rất nhanh:


    - Ta hiểu rồi! Khi Triệu Đà đánh Âu-lạc. Y đă nghiên cứu vơ ông Sài-sơn, t́m ra cách khắc chế. Sau y đem về dạy cho đệ tử cùng các tướng. Một trong các tướng, gốc đệ tử Hoa-sơn. Chính viên tướng này điều chỉnh lại chiêu số, vơ công Hoa-sơn. V́ vậy vơ công Hoa-sơn khắc chế vơ công Sài-sơn. Ban năy ta vận nội công, chiêu số Sài-sơn thành ra yếu đi. Bây giờ thử dùng chiêu số Sài-sơn, nhưng nội công Đông-a xem sao.


    Nó vận nội công Đông-a, rồi phát Thiên-vương chưởng. Binh. Nó vẫn đứng nguyên vị trí. Trong khi Triệu Tiết nhăn nhó tỏ ra đau đớn vô cùng. Chờ cho đối thủ vận công xong. Tự-Mai nói:


    - Triệu huynh! Đỡ này.


    Nó vận nội công Đông-a theo kinh mạch, dồn chân khí vào Đốc-mạch, đưa vào Thủ tam dương kinh, rồi phát một Thiên-vương chưởng nữa. Thiên-vương chưởng vốn dũng mănh. Trong khi nội công Đông-a càng dũng mănh hơn.


    Triệu Tiết không biết ǵ về Tự-Mai, vô t́nh nó xuất chiêu đỡ. B́nh! Triệu Tiết bay bổng lên cao. Y rơi xuống ngay đầu Lê Văn. Lê Văn phẩy tay một cái, Triệu Tiết rơi xuống đúng chỗ cũ đến binh một tiếng. Nó nằm thẳng cẳng không ngồi dậy được.


    Tự-Mai thu chiêu chạy lại đỡ Triệu Tiết dậy:


    - Triệu huynh! Thế nào? Người phục chưa?


    Triệu Tiết bị trúng đ̣n. Nó giả vờ bị trọng thương chờ Tự-Mai tới đỡ, nó sẽ ra chiêu th́nh ĺnh. Qủa nhiên Tự-Mai trúng kế. Tiết thấy Tự-Mai lên tiếng, chắc không đề pḥng. Nó tấn công một chiêu như sét nổ vào ngực đối thủ, trong khi hai người đứng sát nhau. Tự-Mai không thể trở tay kịp.


    Mọi người kêu thét lên kinh hoảng:


    - Ngừng tay!


    - Đồ hèn hạ! Đánh lén ư?


    - Thu chiêu!


    Nhưng đă trễ. Chỉ thấy tiếng vù, rồi lách cách phát ra. Một thân h́nh bay bổng lên cao, rơi xuống giữa sân, nằm đứ đừ, không động đậy nữa.


    Mọi người nh́n kỹ, kẻ bị bắn tung lên cao là Triệu Tiết chứ không phải Tự-Mai.


    Nguyên hôm trước, nghe Thiệu-Cực nói rằng đám biên thần Tống định đưa Triệu Tiết, Khúc Chẩn ra đấu, tranh chức động trưởng Phong-châu, Thượng-oai. V́ vậy khi đấu với Tiết, Tự-Mai chỉ xử dụng công lực ngang với Lê Thuận-Tông, Hà Thiện-Lăm, để so sánh, sau c̣n dạy sư đệ, hầu lâm trận không bị bỡ ngỡ.


    Bây giờ Triệu Tiết đánh trộm Tự-Mai, chân y đá vào bụng dưới nó, trúng huyệt Khí-hải. Như tên mang, Khí-hải là bể của khí. Chân Triệu Tiết đá trúng, thần công Yên-lăng hút hết nội lực y. C̣n thần công Đông-a ṭng tâm phản xạ chống lực đạo tấn công. V́ vậy Triệu Tiết mới bị thương nặng.


    Chu Chiếu-Anh chạy lại đỡ Triệu Tiết dậy. Tuy bị gẫy xương chân, xương tay, máu miệng ứa ra. Nhưng Tiết rất can đảm. Nó nghiến răng chịu đau:


    - Sư thúc an tâm. Đệ tử chưa chết đâu.


    Nói đến đó y ngất xỉu.


    Một thiếu nữ tuổi khoảng mười lăm, mười sáu đến bên Triệu Tiết bắt mạch cho y, rồi hỏi bằng một giọng cực kỳ thân thiết, rất quan tâm đến gă:


    - Sư thúc! Triệu sư huynh có sao không?


    Tự-Mai đoán đó là một nữ đệ tử nhỏ tuổi của phái Hoa-sơn. Không ngờ Chu Chiếu-Anh tỏ ra cực kỳ lễ độ với nàng:


    - Không sao cả, chỉ bị ngoại thương thôi.


    Thiếu nữ quát lên, bằng âm thanh trong như gió thoảng, tay chỉ vào mặt Tự-Mai:


    - Tên tiểu tử hôi thối ! Mi... mi đánh sư huynh ta thảm thiết thế kia! Ta... ta phải giết mi.


    Nàng quay lại vung chưởng tấn công Tự-Mai. Tự-Mai lui liền hai bước. Nàng đánh hụt.


    Tự-Mai quan sát kỹ: Đó là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp. Đôi mắt sáng như sao, đôi lông mày sắc như dao cau, tỏa ra tia hàn quang như tuyết lạc mùa Đông. Da trắng tươi, đôi môi hồng mọng.


    Từ thủa nhỏ, Tự-Mai chỉ biết có chị gái. Nó cho rằng chị ḿnh đẹp nhất thiên hạ. Sau này gặp Mỹ-Linh, rồi Bảo-Ḥa, rồi Đào Hà-Thanh, rồi Lâm Huệ-Phương. Toàn những giai nhân bậc nhất Đại-Việt. Nhưng những người đó đều lớn hơn nó rất nhiều tuổi. T́nh cảm của nó đối với những người ấy như con đối với mẹ, như em đối với chị.


    Hôm nay th́nh ĺnh, một thiếu nữ người Tống, nhỏ hơn nó một vài tuổi. Dung nhan tươi như hoa lan mới nở ban mai. Mái tóc nàng buộc bằng sợi chỉ kim tuyến đỏ, đen óng mượt. Nàng xuất hiện th́nh ĺnh mắng chửi nó. Tự nhiên nó cảm thấy luống cuống.


    Nó cố uốn giọng nói tiếng Hoa:


    - Tiểu cô nương! Tiểu cô nương phương danh quư tính là ǵ? Tại sao lại mắng mỏ tại hạ?


    Tôn Đản sống bên Tự-Mai từ lâu. Nó thấy cậu tiểu sư đệ thừa hưởng của đại hiệp Tự-An tính ngang tàng bậc nhất thế gian. Không hiểu sao hôm nay, bị người ta mạ lỵ, nó lại tỏ ra luống cuống, rồi đáp lại bằng lời lẽ mềm mỏng kỳ lạ?


    Thiếu nữ chỉ Triệu Tiết:


    - Mi có mau tạ lỗi với sư huynh ta không? Mi đánh sư huynh ta thế kia. Mi thực to gan!


    Tự-Mai phân trần:


    - Cô nương đứng lược trận hẳn đă thấy. Triệu huynh bị bại. Theo quy củ vơ lâm, tại hạ định đỡ triệu huynh dậy. Nào ngờ Triệu huynh đánh trộm tại hạ, công lực tại hạ tự động phản ứng mới ra nông nỗi. Chứ tại hạ đâu có muốn đánh y?


    Thiếu nữ nhăn mặt:


    - Chung quy, bàn chân, bàn tay mi đă làm sư huynh ta đau đớn? Mi c̣n chối tội ư?


    Thấy thiếu nữ có dáng ngây thơ như Mỹ-Linh, buông lời cố chấp như Bảo-Ḥa, ngang ngược như Thanh-Mai. Tự-Mai bật cười, mà không giận:


    - Triệu huynh đánh tại hạ, rồi bị phản ứng. Chân tay tại hạ đâu có chạm vào cơ thể người?


    Thiệu nữ hất hàm:


    - Ta không nói với mi nữa.


    Thiếu nữ rất quan tâm đến Triệu Tiết. Nàng đến bên y hỏi:


    - Sư huynh! Sư huynh có đau lắm không?


    Triệu Tiết cố gắng nói trong hơi thở kḥ khè:


    - Sư muội đừng lo lắng. Sư huynh không chết được đâu.
    Last edited by Hắc Y Hiệp Nữ; 10-11-2011 at 10:48 AM.

  10. #130
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Thiếu nữ bước đến trước mặt Tự-Mai:


    - Tên tiểu tử hôi thối kia! Ta phải giết mi, trả thù cho sư huynh ta.


    Nói rồi nàng tát Tự-Mai một cái. Tự-Mai thấy sắc diện thiếu nữ giận không ra giận, đùa không ra đùa. Nó nảy ra ư tưởng làm cho nàng vui vẻ. Nhân cái tát của thiếu nữ giống như người không biết vơ. Nó muốn nàng tát trúng nên không tránh né.


    Bốp một tiếng, mọi người kinh ngạc đến đờ người ra. Rơ ràng họ thấy vơ công Tự-Mai cực kỳ cao thâm, mà sao không tránh nổi cái tát tầm thường?


    Tuy Tự-Mai không vận công chống trả. Nhưng chân khí tự động phản ứng, làm thiếu nữ cảm thấy bàn tay đau nhức. Nàng ôm tay kêu:


    - Mi mi... lại làm ta đau rồi. Ta phải đánh mi ba cái tát nữa.


    Nàng vung tay tát Tự-Mai. Nó nhảy lùi lại ba bước. Thiếu nữ dậm chân:


    - Tại sao mi lại tránh né. Mi có đứng im không?


    Tự-Mai mỉm cười đứng im. Thiếu nữ vung tay tát. Chờ cho bàn tay nàng sắp tới má. Nó trầm người xuống. Nàng tát hụt.


    Thiếu nữ nhăn mặt:


    - Mi lại tránh rồi. Ta bảo mi đứng im mà!


    Nàng lại vung tay tát nữa. Nàng tưởng Tự-Mai trầm người tránh, nên lượn tay xuống thấp. Nào ngờ nó đứng im. Thành ra nàng tát trúng ngực nó đến binh một cái.


    Thiếu nữ xấu hổ, nhảy lui lại, chỉ mặt Tự-Mai:


    - Từ nay vĩnh viễn ta không nh́n mặt mi nữa.


    Nói rồi nàng bỏ chạy vào giữa đám đệ tử Hoa-sơn.


    Tự-Mai nh́n lại, mụ béo ị Giáp Kim-Quy buông tiếng khóc:


    - Triệu Tiết! Triệu Tiết! Con không thể chết được.


    Triệu Tiết nằm thẳng cẳng, mắt trợn ngược, coi bộ khó sống.


    Mụ chỉ vào mặt Tự-Mai:


    - Thằng ôn con kia! Tao phải giết mi để trả thù cho cháu tao.


    Miệng nói mụ xuất chưởng liền. Chưởng phong của mụ hùng hậu vô cùng. Tự-Mai không dám coi thường, nó lạng người sang trái ba bước tránh lực đạo chính, rồi vận thần công của công chúa Yên-lăng đủ mười thành công lực, đánh cắt ngang vào chưởng của mụ. Binh một tiếng, nó bật lui liền hai bước. Trong khi mụ Giáp Kim-Qui cảm thấy cánh tay tê chồn, công lực bị tan biến mất. Thuận tay, nó đẩy ra chiêu Đông-hải lưu phong bằng tất cả b́nh sinh công lực. Giáp Kim-Quy nổi giận, mụ xoay chưởng trở về đỡ chiêu của Tự-Mai. B́nh một tiếng. Tự-Mai thấy chiêu số của mụ ác liệt, nó mượn đà nhảy lui liền ba bước để hóa giải lực đạo đối phương.


    Sau khi đáp xuống đất, nó cảm thấy chân khí trong người đầy ắp như muốn nổ tung ra. Nó vội áp dụng phương pháp qui liễm, mà nó với Lư Long, Tôn Đản học được của công chúa Yên-lăng trong động Xuân-đài. Lập tức chân khí tụ về đơn điền liền, rồi phân tán khắp cơ thể.


    Nó nghĩ thầm:


    - Từ ngày học thần công của công chúa Yên-lăng, ta chưa xử dụng lần nào. Vô t́nh hôm nay ta xử dụng, nên mụ Giáp này đánh ta th́ bao nhiêu chân khí trên người mụ tràn vào người ta hết. Được ta tiếp tục xem kết quả ra sao.


    Nó nh́n đối thủ, thản nhiên như không hề hấn ǵ.


    V́ muốn trả thù cho sư điệt, Giáp Kim-Quy đánh Tự-Mai một chiêu bằng tất cả sức lực b́nh sinh. Mụ nghĩ rằng, phải sao, một chiêu giết chết Tự-Mai, bằng không Đặng Đại-Khê sẽ can thiệp. Không ngờ chưởng tuy phát ra như ư muốn, nhưng mụ cảm thấy ḱnh lực giống nước sông đổ ra biển. Chân, tay, toàn thân như bị dần. Khí lực mất hết.


    Hiện diện, có đến hơn năm trăm người, không ai hiểu tại sao cả. Duy có Đặng Đại-Khê hiểu hết. Ông vốn bác học vô cùng. Ngay từ khi Tự-Mai vận công, phát chiêu đánh với Triệu Tiết, ông đă hiểu hết toan tính của nó. Cho đến khi nó tránh chưởng của Giáp Kim-Quy, rồi đánh thẳng vào người mụ.


    Ông khen thầm:


    - Ngày nọ Bảo-Ḥa không ngớt khen Tự-Mai, Tôn Đản. Bây giờ ḿnh mới thấy hai thiếu niên này tương lai hơn cha, chú nhiều. Đă vậy ḿnh phải cho tụi Hoa-sơn thất bại với thần công của công chúa Yên-lăng hầu chúng bớt kiêu căng.


    Đặng Đại-Khê hiểu rơ Tự-Mai hơn ai hết. Bởi xưa kia, Trần Năng sau được phong công chúa Yên-lăng. Bà xuất thân phái Tản-viên, là ái đồ của đệ nhất cao nhân đương thời Trần Đại-Sinh chân truyền. Trong trận đánh đồi Vương-sơn phía Nam thànnh Trường-sa, công chúa được Tăng-giả Nan-đà truyền Vô-ngă tướng Thiền-công. Bà tổng hợp Thiền với nội công Tản-viên, thành thứ nội công mới, v́ vậy bà thắng vợ chồng Xích Anh. Trong khi đánh thành Trường-sa, bà đấu nội lực với ba cao thủ đệ tử Lê Đạo-Sinh, thần công của bà hút hết nội lực của chúng. Sau khi bà tuẫn quốc thần công đó tuy lưu truyền, song đến đời chưởng môn trước Đại-Khê năm đời bị thất truyền. Trong phái chỉ c̣n lưu truyền bài mật quyết mà thôi.


    Lư Long, Tôn Đản, Tự-Mai tuy đọc bia của công chúa Yên-Lăng để lại, nhưng cả ba không biết mật quyết. V́ vậy tuy họ luyện thành, mà xử dụng không tinh diệu. Trong khi Đại-Khê biết xử dụng, lại không có yếu quyết luyện.


    Hôm đại hội Lộc-hà, nh́n thân pháp Tự-Mai, Đại-Khê biết nó có cơ duyên luyện thần công Yên-lăng, mà chưa học được mật quyết, thành ra không biết xử dụng, giống như người đói, ngồi bên đống gạo, không biết nấu cơm ăn. Sau đại hội, ông định gặp Tự-Mai, truyền mật quyết cho nó, mà chưa có dịp. Hôm nay, đang lúc sức cùng lực kiệt, phái Tản-viên sắp bị tận diệt, th́ Tự-Mai cùng ba người bạn tới cứu viện.


    Ông thở dài:


    - Thực đáng thẹn, khi phải nhờ chúng trợ giúp.


    Ông nhắc Tự-Mai:


    " Thần-công Yên-Lăng vốn xuất thân từ Phật-gia. Phàm muốn xử dụng thần công Tản-viên này, phải buông lỏng hết chân khí, giống như cái hồ rỗng, rồi tấn công địch. Địch mạnh mặc địch mạnh. Chúng tấn công ta, giống như nước chảy ra biển."


    Hôm ở trong động Xuân-đài nó cũng như Lư Long, khi đọc đến câu: Khi gặp đối thủ công lực gấp bội, phải buông lỏng ḱnh lực, xua đuổi lục tặc, chúng đánh ta, giống như tự tử. Cả hai đều không hiểu.


    Hôm nay, nghe Đại-Khê nhắc, Tự-Mai tỉnh ngộ. Chân khí ṭng tâm lưu chuyển khắp người nó. Nó bật lên tiếng reo:


    - Ta hiểu rỗi. Ta hiểu rồi.


    Đặng Đại-Khê nghĩ:


    - Ta gài cái bẫy, để Tự-Mai dùng thần công Yên-lăng trị bọn này cho chúng biết vơ học Lĩnh-Nam.


    Ông biết Giáp Kim-Qui muốn giết Tự-Mai mà không thành. Y thị có ba thần hổ thẹn v́ ỷ lớn hiếp nhỏ, nên không dám đánh tiếp. Đặng Đại-Khê nghĩ thầm:


    - Ta phải buông lời chữa thẹn, cho mụ đánh nữa, hầu Tự-Mai hút hết công lực mụ.


    Ông xá Kim-Qui một xá:


    - Giáp nữ hiệp. Đa đạ nữ hiệp nhẹ tay với Tự-Mai.


    Ông nói với nó:


    - Giáp nữ hiệp chỉ muốn khảo nghiệm vơ công cháu. Vậy cháu đừng nề hà ǵ, hăy hăy dùng tất cả b́nh sinh sở học, lĩnh giáo mấy chiêu nữa của Giáp tiền bối đi.


    Ông dùng Lăng-không truyền ngữ nói với Tự-Mai:


    - Vận thần công Yên-lăng bằng kinh mạch, xuất chiêu Ác-ngưu nan độ đánh mụ.


    Ác-ngưu nan độ là chiêu thuộc pho chưởng trấn môn của phái Tản-viên. Chiêu này đánh về trước như đẩy con trâu dữ cản đường. V́ vậy lực đạo trực chỉ. Tuy chiêu số mạnh, nhưng khi đấu phải ước lượng xem công lực ḿnh mạnh hơn hay bằng đối thủ hăy xử dụng. Chiêu này tuyệt đối không thể, không nên dùng khi công lực đối thủ cao hơn, bởi khi công lực đối thủ cao hơn, ḱnh lực đánh ngược lại thân ḿnh, sẽ mất mạng. Nhưng người xử dụng thần công Yên-lăng, giống như mở cửa, đón nhận hết vàng ngọc của đối phương biếu ḿnh.


    Tự-Mai được Bảo-Hoà dạy cho mười chiêu Phục-ngưu thần chưởng. Bây giờ thấy Đại-Khê khuyên như vậy, không nghĩ ngợi, nó xuất chiêu liền.


    Giáp Kim-Quy bị thất bại chiêu đầu, mụ cho rằng ḿnh vận chưa hết công lực. Bây giờ mụ vận đủ b́nh sinh sở học, vung tay đỡ thẳng vào chưởng của nó. Bộp một tiếng. Hai chưởng dính liền vào nhau. Tự-Mai thấy chân khí đối phương theo Thủ-tam dương kinh tràn vào người. Nó chuyển về huyệt Mệnh-môn rồi đưa vào thận.


    Nếu Giáp Kim-Quy không vận hết công lực. Nếu Tự-Mai xuất chiêu khác, chân khí mụ rót vào người Tự-Mai như ấm nước rót vào bát, phải khoảng một nửa giờ mụ mới kiệt quệ. Đây Tự-Mai xuất chiêu Ác-ngưu nan độ, mở rộng Lục-kinh. Giống như một cái hồ. C̣n Kim-Quy lại dồn chân khí ra hết, chẳng khác ǵ chậu nước hắt xuống hồ. V́ vậy khoảng mười tiếng đập tim, chân khí mụ hoàn toàn dồn vào người Tự-Mai. Mụ lảo đảo, ngă ngồi xuống.


    Đám người phái Hoa-sơn la hoảng. V́ vơ công Giáp Kim-Qui đâu có thua Hoa-sơn tứ lăo làm bao, thế mà bị một thiếu niên đánh hai chiêu, khiến mụ kiệt quệ, mất hết sức lực.


    Đạo cô Vương Lệ-Ngọc lạng người tới. Mụ xuất chiêu trong Hoa-sơn chưởng đánh thẳng vào mặt Tự-Mai, với ư định đẩy lui nó lại, rồi ôm Giáp Kim-Quy về.


    Tự-Mai vốn gan lỳ, lại can đảm. Ai nó cũng dám so tay hết. Ngày nọ, đại hội Lộc-hà ở Thăng-long, vơ công c̣n kém bây giờ xa, mà nó c̣n dám so tay với Nhật-Hồ lăo nhân, huống hồ vị đạo cô này.


    Thấy chưởng của mụ cực kỳ hùng hậu, có lẽ ngang với bọn trưởng lăo Lạc-long giáo, nó vội hít một hơi chân khí vận Yên-lăng thần công vào Thủ-tam dương kinh, phát chiêu Ác-ngưu nan độ đỡ.


    Binh! Một tiếng. Người nó choáng váng, nhưng tay nó với Lệ-Ngọc dính liền nhau. Lần này, công lực nó, thêm công lực mới nhận được của Giáp-kim-Qui, nên hút mau hơn lần trước. Chỉ nửa khắc, Vương Lệ-Ngọc như người say rượu, ngă ngồi xuống.


    Sau khi thu nội lực của hai đại cao thủ, người Tự-Mai cảm thấy bứt rứt, căng thẳng, cực kỳ khó chịu. Đặng Đại-Khê nhắc nó:


    - Mau ngồi xuống, xếp chân thu liễm chân khí, trong khi trụ tâm đọc bài kinh Bát-nhă.


    Kinh Bát-nhă gốc từ Thiền-tông. Người theo đạo Phật, hoặc tập thiền đều thuộc nằm ḷng. Phàm sau khi tụng kinh, tập thiền, đều đọc một lần, để ḷng trong sáng. Công lực do đó trở về đơn điền. Tự-Mai là đệ tử của sư thái Tịnh-Huyền, một ni sư uyên thâm Phật-pháp, nên kinh Bát-nhă nó thuộc nằm ḷng.


    Đám cao thủ Hoa-sơn kinh ngạc đến ngẩn người ra. Tất cả cùng tự hỏi:


    - Cho rằng thằng bé này, xuất thân danh môn. Lẽ nào cứ mỗi chiêu, hạ một đại cao thủ?


    Chu Chiếu-Anh, Trí-Thành đỡ Giáp, Vương về trận ḿnh. Tây-Sơn lăo nhân hỏi:


    - Vương muội! Cái ǵ đă xẩy ra?


    Vương Lệ-Ngọc thở hào hển như người kiệt sức:


    - Không rơ nữa. Ḱnh lực mất hết. Trong người trống rỗng.


    Lê Văn rất quan tâm đến Tự-Mai. Nó đến bên anh, bắt mạch. Nhưng khi tay vừa chạm vào tay Tự-Mai, nó cảm thấy như bị người ta ngoạm một miếng đau thấu tâm can. Nó dụt tay lại á lên tiếng lớn.


    Đặng Đại-Khê bảo nó:


    - Tự-Mai không sao đâu. Cháu đừng lo.


    Thiếu nữ lại chạy ra chỉ mặt Tự-Mai:


    - Tiểu tử hôi thối kia! Mi mi lại làm hai vị sư thúc ta bị thương rồi. Mi to gan lớn mật thực. Ta phải chặt cái đầu củ chuối rẻ tiền của mi mới được.


    Nàng cười mà không phải cười, tay nàng rút kiếm đâm vào ngực Tự-Mai. Thấy thiếu nữ vô lư, nhưng Tự-Mai nhủ thầm:


    - Bố ta thường nói: Vua chúa, quan quyền cũng như người đẹp thường vô lư. Cái ǵ ḿnh làm họ cũng bắt lỗi cả. Ta chẳng nên quan tâm làm ǵ.


    Nghĩ vậy nó đứng im, không tránh, đưa hai ngón tay kẹp cứng sống kiếm lại. Thiếu nữ thấy kiếm ḿnh như đinh đóng cột, không nhúc nhích được. Nàng nổi giận, nhưng mặt vẫn như cười:


    - Mi lại định cướp kiếm của ta ư? Ta cho mi đó.


    Nàng buông kiếm nhảy lui lại. Tự-Mai cầm kiếm lên coi, chuôi kiếm có khắc chữ Hoa-sơn Triệu Thuận-Tường. Chuôi kiếm của nàng dát đầy ngọc, ngọc bích, kim cương, lại có hai tua bằng những sợi chỉ kết lại. Một tua mầu đỏ, một tua mầu xanh. Nó mỉm cười:


    - Cô này tên Thuận-Tường đây

    Nó vung tay một cái, thanh kiếm bay vọt lên cao, phản chiếu ánh sáng lấp lánh như sao lạc, rồi chui tuột vào bao kiếm phía sau nàng. Nó chắp hai tay hướng nàng:


    - Triệu cô nương, xin hoàn trả kiếm cho cô nương.


    Mọi người vỗ tay hoan hô thủ pháp tuyệt vời của Tự-Mai. Thiếu nữ dậm chân tỏ vẻ bực tức:


    - Tên tiểu tử ngu dốt kia, mi thực đần độn hết chỗ nói. Mi... mi chẳng hiểu ǵ cả.


    Từ đầu đến cuối Tây-Sơn lăo nhân không nói một lời. Bỗng lăo ngửa mặt lên trời ngâm hai câu ca dao của người Việt:


    Yêu nhau cởi áo cho nhau,


    Về nhà mẹ hỏi qua cầu gió bay.


    Tự-Mai nghe lăo ngâm, nó tỉnh ngộ, nghĩ thầm:


    - Lăo này học tiếng Việt bao giờ, mà biết cả câu ca dao t́nh tứ của người ḿnh. Dường như lăo muốn nhắn nhủ ḿnh rằng Triệu cô nương yêu thương ḿnh, muốn tặng kiếm cho ḿnh, mà sợ sư phụ, sư thúc biết, nên phải giả bộ tức giận. Ḿnh thực ngu quá, lại đem trả về, thực phụ ḷng nàng. Trách nào nàng không giận. Nàng mắng ḿnh cũng đáng.


    Nó chắp tay hướng Thuận-Tường:


    - Triệu cô nương. Tại hạ... tại hạ quả t́nh ngu dốt thực.


    - Như vậy cho mi mở mắt ra.


    Chu Chiếu-Anh xem mạch cho Vương Lệ-Ngọc, Giáp Kim-Qui rồi lên tiếng:


    - Trần công tử. Không ngờ phái Đông-a, nổi tiếng đạo đức, mà lại dùng công phu tà môn của bọn Liêu-Đông, làm tiêu hao công lực hai sư muội của ta!


    Tôn Đản bước ra, chắp tay xá Chu Chiếu-Anh:


    - Lăo bà lầm rồi. Sư đệ của tại hạ đâu có đánh hai vị Vương, Giáp tiền bối? Chính hai vị đánh sư đệ của tại hạ, rồi bị thất bại. Bây giờ cả hai bên đều bị thương. Nội công mà sư đệ của tại hạ dùng vốn của tiền nhân phái Tản-viên. Vị tiền bối này đă hợp thần công Tản-viên với Thiền-công mà thành. Thần công Tản-viên với Thiền-công mà là tà môn, th́ trên thế gian này, không có nội công nào quang minh chính đại nữa.


    Nhà sư Vạn-Quang chống thiền trượng bước ra:


    - Tiểu thí chủ. Xin tiểu thí chủ cho biết cao danh quư tính cùng sư thừa?


    Tôn Đản khởi học vơ công với bố. Nhờ có cơ duyên, nó vào động Xuân-đài cùng Lư Long, Tự-Mai luyện vơ công Cửu-chân. Sau này nó được Thiên-trường ngũ kiệt, rồi Thanh-Mai, Tự-Mai, Mỹ-Linh chỉ điểm cho, nhưng không ai là sư phụ nó. V́ vậy nó trả lời:


    - Tiểu sinh họ Tôn tên Đản, không có sư phụ.


    Câu trả lời của Tôn Đản vượt ra ngoài ư nghĩ mọi người. Chính Đặng Đại-Khê cũng kinh ngạc:


    - Hôm đại hội Thăng-long, rơ rằng thiếu niên này với Tự-Mai lên đài phá bọn Tống đến điên đầu lên. Vơ công của nó đâu thua Tự-Mai, Lê Văn làm bao. Tại sao lại không có sư phụ?


    Vạn-Quang thấy Tôn Đản gọi Tự-Mai bằng sư đệ. Y cho rằng nó xuất thân từ phái Đông-a. Y muốn Tôn Đản xuất chiêu, để có thể biết nội công mà Tự-Mai dùng đánh bại hai sư tỷ của y. Y vẫy tay bảo một thiếu niên:


    - Khúc-Chẩn! Cháu hăy lĩnh giáo mấy cao chiêu của Tôn thiếu hiệp.


    Lời nói của y đầy khách sáo. .

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 4
    Last Post: 29-10-2012, 07:45 PM
  2. MUỐN ĂN GẮP BỎ CHO NGƯỜI GẮP QUA GẮP LẠI thái san
    By ttv2007 in forum Thơ Văn Tự Sáng Tác
    Replies: 0
    Last Post: 09-02-2012, 09:20 AM
  3. CHẾ ĐỘ TRUNG CỘNG CHẮC CHẮN SẼ SỤP ĐỔ
    By nguoibatcao in forum Tin Việt Nam
    Replies: 1
    Last Post: 27-06-2011, 11:12 AM
  4. Replies: 54
    Last Post: 20-12-2010, 02:27 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •