Page 8 of 24 FirstFirst ... 45678910111218 ... LastLast
Results 71 to 80 of 231

Thread: ANH HÙNG BẮC CƯƠNG

  1. #71
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Nàng nh́n Địch Thanh:
    - Cũng Luận-ngữ thiên Nghiêu-viết, Không-tử lại nói:
    " Bất tri mạng, vô dĩ vi quân tử dă".
    Nghiă là : không biết mạng trời, không thể là người quân tử được.
    Câu này, ngài định rơ mệnh trời chính là thiên ư chứ không phải định mệnh.
    Dư Tĩnh hoàn toàn bị Mỹ-Linh chinh phục. Y nhắc nhở nàng:
    - Thánh Khổng c̣n tin rằng trời làm chủ tể cả vũ trụ. Trời có ư chí rất mạnh khiến sự biến hoá trong thế gian hợp với lẽ điều hoà. Con người không thể, và không nên trái với ư chí đó. Công chúa cần nhắc rơ điều này hơn.
    Mỹ-Linh xá Dư Tĩnh:
    - Đa tạ đại nhân nhắc nhở. Chính v́ lẽ như Dư đại nhân nói, nên thánh Khổng khuyên đệ tử phải sợ thiên mệnh, như trong thiên Quư-thị, Luận-ngữ nói:
    " Người quân tử có ba điều sợ. Sợ trời, sợ bậc đại nhân, sợ lời thánh nhân".
    Vương Duy-Chính nhắc lại nguyên văn:
    - Quân tử hữu tam úy. Úy thiên mệnh. Úy đại nhân. Úy thánh nhân chi ngôn.
    Mỹ-Linh hướng Duy-Chính gật đầu tỏ ư biết ơn. Nàng tiếp:
    - Khổng-tử chỉ cho chúng ta biết một đường đi theo lư của trời toàn thiện. Ngài gắng hành động sao cho hợp với thiên lư, thiên đạo, hễ c̣n sức, c̣n hành đạo. Nên ngài bị người đương thời chê: biết rằng không thể làm được mà cứ làm. Khi trở về già ngài than trong thiên Hiến-vấn của sách Luận-ngữ:
    Đạo ta sắp thi hành được ư? Do mệnh trời. Đạo ta sắp bị bỏ ư? Do mệnh trời.
    Duy-Chính nhắc lại nguyên văn:
    - Đạo chi tương hành dă dư? Mệnh dă. Đạo chi tương phế dă dư? Mệnh dă.
    Mỹ-Linh hướng Duy-Chính mỉm cười tỏ ư biết ơn:
    - Khi sắp mất, ngài buồn rằng đạo ḿnh không được dùng, mà không oán trời, trách người, cứ thản nhiên mà đợi mệnh:
    Thượng bất oán thiên, hạ bất vưu nhân, cư dị dĩ sĩ mệnh.
    Nàng chắp tay hướng Triệu Thành:
    - Đối với vương gia, mệnh trời an bài rồi. Vương gia không thể nào tránh nổi.
    Triệu Thành gật đầu:
    - Đa tạ công chúa! Thế sau Khổng-tử. Mạnh-tử nói về mệnh có khác không?
    - Mạnh á-thánh cho mệnh là những nguyên do nào đó, người nhân thế không rơ. Mà nguyên do đó ảnh hưởng bất ngờ tới hoạt động của ta, khiến ta tận lực, cũng không thành, lại cũng có người không làm mà thành. Vương gia hăy trở lại với Trung quốc sử. Hạng-Vơ anh hùng biết bao! Gia-cát Vũ-hầu tài năng biết bao, nhưng cuối cùng đành ôm hận. Hán Cao-tổ tài không có, đức cũng không. Thế mà lại dành được thiên hạ.
    Thiếu-Mai gật đầu:
    - Ngay như vương gia. V́ có mệnh, nên mới được đại sư Minh-Thiên, đạo sư Đông-Sơn, Vương, Dư đại nhân theo về. Lại như Mỹ-Linh, Thiệu-Thái, trước kia khư khư chống vương gia. Khi mệnh tới, hai người không hẹn, mà theo về vương gia dễ dàng. Rồi trên biển này, hai bang lớn nhất, đang chém giết nhau, gặp vương gia, lập tức thân thiện cùng ngồi đối ẩm.
    Dư Tĩnh gật đầu:
    - Đúng như Lê tiểu thư bàn. Bây giờ xin công chúa luận tiếp về chữ mệnh của Mạnh á-thánh.
    - Trong sách Mạnh-tử, thiên Vạn-chương, người nói:
    " Việc ḿnh không có ư làm, mà thành, do ư trời vậy. Việc ǵ ḿnh không mong cầu mà tự nhiên tới, mệnh trời vậy".
    Địch Thanh ngơ ngác không hiểu. Dư Tĩnh đọc nguyên văn cho y nghe:
    - Mạc chi vi, nhi vi giả, thiên dă. Mạc chi tri nhi chí giả, mệnh giă.
    - Người cho rằng sống, chết, thành bại đều có trời. Cho nên ta phải thuận mệnh. Thuận mệnh theo Mạnh, không phải mặc cho sự việc xẩy ra sao th́ xảy. Trái lại phải biết tránh cái nguy, phải làm tṛn cái đạo của ḿnh. Ngài nói:
    " Thị cố tri mệnh giả, bất lập hồ nham tường chi hạ. Tận ḱ đạo nhi tử giả, chính mệnh dă".
    Nghĩa là: chẳng nên đứng dưới chân tường sắp đổ. Phải biết làm tṛn cái đạo của ḿnh.
    Đến đó Mỹ-Linh nh́n Đông-Sơn lăo nhân:
    - Tóm lại Khổng, Mạnh đều tin có số mệnh, nhưng vẫn chú trọng về nhân sự. Trong khi đó Trang-tử kiến giải hơi khác một chút. Ông nói: Biết không thể nào làm khác được, đành coi như số mạng, chỉ bậc có đức mới hành sự như thế .
    Nàng nh́n Đông-Sơn lăo nhân:
    - Đạo sư, không biết câu trên ở chương nào trong Nam-hoa kinh. Tiểu nữ quên mất rồi.
    Đông-Sơn lăo nhân nói:
    - Câu đó nguyên văn như thế này: "Tri bất khả nại hà, nhi an chi nhược mệnh. Duy hữu đức giả an chi", thuộc thiên "Đức-sung-phù".
    - Đa tạ đạo sư. Câu trên ư muốn nói: Biết không thể nào làm khác được hơn. Ḿnh phải hiểu là đă gắng sức rồi, mà không thay đổi được t́nh thế. Phần khác, trong thiên Đại-tôn-sư, ông tin số mạng, khuyên người ta phải tuyệt đối theo số mạng:
    Trang-tử nói: Tôi nghĩ không ra, v́ đâu mà tôi tới nông nỗi này! Cha mẹ tôi đâu có muốn cho tôi nghèo như thế này! Trời chẳng riêng ai, đất chẳng riêng ai. Trời đâu có muốn bắt riêng tôi nghèo! Nghĩ măi duyên cớ, mà không ra. Chẳng qua tôi tới nông nỗi này do mạng ư? ».
    Đông-Sơn lăo nhân gật đầu:
    - Trang-tử hơi yếm thế đấy chứ. Nhưng dù yếm thế, ông cũng khẳng định mọi việc đều do mệnh. Mệnh đă an bài công chúa thắng bần đạo, nên hết kỳ duyên nọ, đến kỳ duyên kia đến với công chúa. Mệnh khiến vương gia sinh làm con thứ, nhưng anh hùng, tài trí, sau này thành đại minh quân. Mệnh đưa đẩy, nên bản triều mới nảy ra Lưu hậu chuyên quyền, vương gia phải đứng dậy làm việc vua Thuấn vua Vũ.
    Mỹ-Linh tuyệt không ngờ Đông-Sơn lăo nhân bị nàng đánh bại, mà lại thuận theo ư kiến của nàng với Thiếu-Mai.
    Mỹ-Linh định luận về mệnh theo Lăo, Mặc. Nhưng nh́n ra, thấy dường như Đông-Sơn lăo nhân đang ngủ. V́ vậy nàng kết luận:
    - Dù tướng mệnh, dù hoàn cảnh, vương gia đă được trời phú cho cai trị thiên hạ, làm lên sự nghiệp đâu đấy tỏ. Vương gia có chối cũng không được.
    Triệu Thành nghe Mỹ-Linh, Dư Tĩnh, Vương Duy-Chính luận về mệnh rồi quyết đoán mệnh trời thuộc về y. Y không c̣n nghi hoặc nữa. Y hướng vào mọi người:
    - Hôm nay muộn rồi. Ngày mai chúng ta bàn chuyện thực tế, sao để ta ngồi vào chính vị.
    Trời về chiều. Đoàn Thông không thuộc phe đảng Dực-Thánh vương. Y nào biết những ǵ đă xẩy ra phía sau sân khấu quan trường. Suốt mấy hôm theo Dực-Thánh vương tiễn sứ đoàn về nước, chắp nhặt những mẩu đối thoại của sứ đoàn với mọi người, y lờ mờ đoán ra việc Dực-Thánh vương mưu đi với Tống cướp ngôi.
    Bây giờ th́nh ĺnh y thấy công chúa B́nh-Dương, thế-tử Thiệu-Thái lại đáp thuyền đi cùng sứ đoàn. Y không hiểu ǵ cả. Y chỉ biết líu ríu dọn pḥng cho nàng ở, cùng cắt hai thủy thủ già hầu hạ.
    Đoàn Thông xuất thân là đệ tử của Trần Tự-An. Y được sư phụ tin tưởng, thương yêu vô bờ bến. Hôm hạm đội đậu ở Thăng-long, đúng lúc đại hội giỗ Bắc-b́nh vương. Bởi làm tới Đề-đốc. Y không được đi trong môn phái Đông-a. V́ vậy y lẫn vào dân chúng, để quan sát đại hội.
    Trước kia y cứ lo sư phụ ḱnh chống triều đ́nh, thực khó khăn cho y muôn vàn. Trong đại hội y thấy rơ ràng phái Đông-a nghiêng hẳn về phía họ Lư. Hơn nữa, sư muội Thanh-Mai của y sắp làm Khai-Quốc vương phi. Tương lai sẽ làm Hoàng-hậu toàn thể tộc Việt. Y mừng khôn tả.

  2. #72
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Cũng trong đại hội, y được thấy tận mắt vơ công của Mỹ-Linh, Thiệu-Thái cao thâm đến không tưởng được. Bây giờ cô công chúa đẹp như tiên nữ đang ở trước mặt y. Y khoan khoái trong ḷng.
    Y đứng ở cửa pḥng, kính cẩn:
    - Khải tấu công chúa điện hạ. Không biết công chúa điện hạ có cần chi nữa không?
    Mỹ-Linh nh́n trước, nh́n sau không có ai. Nàng vận công, dùng Lăng-không truyền ngữ nói vào tai Đoàn Thông:
    - Đề đốc về nghỉ đi. Nhớ cho người canh pḥng thực cẩn thận quanh ḿnh. Sẽ có người cho Đề-đốc biết hết mọi truyện.
    Nàng lại lên tiếng nói lớn:
    - Đa tạ Đề-đốc. Tôi cần yên giấc.
    Đoàn Thông cúi rạp người xuống:
    - Thần kính chúc Công-chúa ngon giấc.
    Thuyền vẫn đi về phía Bắc.
    Đỗ Lệ-Thanh trong lớp áo thủy thủ gơ cửa pḥng Mỹ-Linh:
    - Tiểu nhân được lệnh phục thị công chúa.
    Mỹ-Linh nhỏ nhẹ:
    - Người đưa ta lên khoang ngắm sao biển một lát. Ở trong pḥng ngộp quá chịu không được.
    Hai người lên khoang. Lệ-Thanh bắc ghế cho Mỹ-Linh ngồi. Bà chắp tay đứng sau như chờ lệnh. Mỹ-Linh dùng Lăng-không truyền ngữ nói với bà:
    - Đỗ phu nhân. Có ǵ lạ không?
    - Bọn Triệu Thành vẫn không tin Lê tiểu thư cùng thầy đồ Ngọc-Phách. Chúng đem hai bản dịch so từng câu, từng chữ một. Hôm trước chúng chú ư nhiều đến bộ Lĩnh-Nam vũ kinh cùng bộ Dụng-binh yếu chỉ. Bây giờ chúng lại chú ư đến kho tàng nhiều hơn.
    Mỹ-Linh nghĩ thầm:
    - Điều này không có ǵ lạ cả. Hôm trước Triệu Thành muốn nắm vơ lâm nên cố t́m cho ra bộ Lĩnh-Nam vũ kinh, hầu câu các gia, các phái Đại-Việt theo chúng. C̣n chúng chú ư đến bộ Dụng-binh yếu chỉ, chẳng qua muốn đem quân đánh Đại-Việt. Bây giờ, Triệu Thành định làm vua, chia đôi thiên hạ với chú ḿnh. Nên y muốn có kho tàng, hầu Tống thêm giầu, để thôn tính các nước khác.
    - Phu nhân c̣n thấy ǵ nữa không?
    - Đề đốc Đoàn Thông có tin được không?
    - Được! Y là sư huynh của Thanh-Mai, Tự-Mai mà. Tôi sai đội Đam gặp y, tường tŕnh cho y biết hết mọi truyện rồi. Phu nhân trao cho đội Đam mấy viên thuốc giải, để y bỏ vào thức ăn, trị bệnh cho Địch Thanh, Dư Tĩnh, Quách Quỳ, Đoàn Thông với hai thủy thủ.
    - Tuân chỉ công chúa. Thuyền đang đi đâu đây?
    - Ngày mai chúng ta rời thuyền, lên Quảng-Đông lộ, dùng đường bộ đi Biện-kinh.
    - Như vậy chúng ta vào cửa biển Hổ-môn. Không biết thuyền sẽ theo sông nào trong ba con Tây-giang, Bắc-giang và Chu-giang?
    - Chu-giang. Phu nhân biết rơ đường đất vùng này không?
    - Tiểu nhân thuộc lầu đường đất vùng này. Song xa cách mấy chục năm, không biết cảnh trí có c̣n như cũ hay không?
    Có tiếng chân người lại gần. Nội công Mỹ-Linh cực kỳ cao thâm. Nàng nhận ra người đi phải thuộc hàng nội công thượng thừa, v́ bước chân như có, như không. Người đó lại gần. Mỹ-Linh liếc nh́n. Y chỉ là tên thủy thủ đầu bếp tên Triệu Tu, mà nàng đă gặp. Nàng than thầm:
    - Trên con thuyền này thực lắm phe phái. Ngoài phe Tống, Dực-Thánh vương, phe ḿnh. Không biết phe nào bố trí người làm đầu bếp, mà Đoàn Thông, đội Đam không biết tung tích? Khi mới gặp, trông lưng y, ta thấy quen quá, mà không nhận ra đă gặp y ở đâu.
    Trong đêm tối, dường như viên thủy thủ không nhận ra Mỹ-Linh. Y đi thẳng ra phía mũi thuyền, rồi đứng tựa lưng vào cột buồm ngắm sao.
    Mỹ-Linh bảo nhỏ Lệ-Thanh:
    - Phu nhân phóng độc vào tên thủy thủ kia. Tôi có cách bắt y hiện rơ chân tướng.
    Lệ-Thanh gật đầu. Bà thản nhiên đi về phía mũi thuyền. Khi qua viên thủy thủ đầu bếp, mụ sẽ rung động tay, một viên thuốc bắn ra, hóa thành bụi, chụp lên đầu y. Y vẫn ngắm cảnh, nào biết ḿnh sắp đi đến Quỷ-môn quan.
    Khoảng nhai dập miếng trầu, tên thủy thủ rùng ḿnh một cái, bật lên tiếng ối. Y đưa tay găi cổ, rồi mặt, rồi chân. Y vừa găi, vừa nhảy nhót. Dường như không chịu được, y lại bật lên tiếng kêu nữa.
    Tiếng kêu của y, làm viên thuyền trưởng Trịnh Sơn đang ngồi bên cạnh tài công chú ư. Y cầm dùi đánh vào cái mơ bên cạnh ba tiếng. Một đội thủy thủ gươm đao tuốt trần, đuốc đốt sáng chưng, lên trên sàn.
    Đoàn Thông, đội Đam cũng đă xuất hiện. Tiếp theo bọn Triệu Thành. Đội Đam hỏi Triệu Tu:
    - Người làm sao vậy?
    Triệu Tu đau qúa, gập cong người lại. Mặt y đỏ như máu, dộp lên như bánh đa. Y rên hừ hừ:
    - Không... rơ nữa.
    Minh-Thiên đưa mắt nh́n Đoàn Thông:
    - Đề đốc! Người này giữ chức vụ ǵ trên soái hạm này?
    - Y họ Triệu tên Tu, giữ chức trưởng toán hoả đầu quân.
    Dư Tĩnh lo lắng:
    - Từ lúc lên chiến hạm này, chúng ta có tám người trúng độc, trong khi chưa t́m ra thủ phạm, th́ tiếp theo đến đội Tu. Phải t́m cho ra thủ phạm.
    Triệu Thành hướng vào Thiếu-Mai:
    - Lê tiểu thư! Xin tiểu thư chẩn đoán xem gă này bị chứng bệnh ǵ vậy?
    Khi vừa lên sàn thuyền, Thiếu-Mai đă thấy Mỹ-Linh dùng Lăng-không truyền ngữ rót vào tai:
    - Gă này làm gian tế, ẩn náu trên soái hạm, không biết y thuộc phe phái nào. Vậy trong khi chẩn mạch, chị thử t́m chân tướng y xem.
    Lê Thiếu-Mai tiến lên quan sát sắc diện Triệu Tu, cầm mạch, rồi thở dài:
    - Triệu-Tu bị trúng Chu-sa độc phấn. Độc chất gần giống các vị đây. Song không hề ǵ. Để tôi chẩn mạch lần nữa xem sao.
    Vừa đụng vào tay y, nàng dồn chân khí sang. Lập tức chân khí y tự động phản kích. Nàng cảm thấy tay rung động mănh liệt. Một ḱnh lực cực kỳ hùng hậu đẩy bật tay nàng ra. Biết gặp ḱnh địch, nàng vận khí đứng vững, rồi chụp tay y. Lần này hai ḱnh lực gặp nhau. Tay hai người đều bật tung trở lại, kêu lên tiếng bộp.
    Mọi người đều kinh hoảng. Thiếu-Mai b́nh tĩnh:
    - Thầy đội Tu. Tôi chẩn mạch để trị bệnh cho thầy. Cớ sao thầy dùng nội công thượng thừa tấn công tôi?
    Triệu Tu lách người lui lại, tay y phóng ra chiêu cầm long công chụp Thiếu-Mai. Thiếu-Mai lạng người tránh khỏi. Song móng tay Tu đă chạm vào áo khoác ngoài của nàng. Roạc một tiếng, áo bị rách.
    Đoàn Thông quát:
    - Triệu Tu! Không được dụng vơ. Mi là ai? Xâm nhập chiến hạm này với mục đích ǵ?
    Triệu Tu không trả lời, y phóng một chưởng hướng Thiếu-Mai. Chưởng phong của y có hơi nóng. Thiếu-Mai lùi một bước, nàng dùng một chiêu Thiên-vương chưởng. Binh một tiếng, nàng bật lui liền hai bước. Trong khi Triệu Tu cười nhạt:
    - Lê tiểu thư! Thiên-vương chưởng quả thực danh bất hư truyền. Hồng-Sơn đại phu xứng danh hiệu Đại-Việt ngũ long. Tiểu thư chưa quá hai mươi, mà công lực đă tới ngần này, thực tài không đợi tuổi.
    Triệu Tu chuyển thân dùng một thức Cầm-long công tấn công Triệu Thành. Thành kinh hoàng nhảy lùi hai bước. Không hiểu Tu làm cách nào, mà tay y như dài ra, y di chuyển thân h́nh, chụp trúng ngực Triệu Thành. Minh-Thiên, Dư Tĩnh đứng gần Triệu Thành. Một người dùng Ưng-trảo công, một người dùng Hổ-trảo công chụp vào hai bên Tu. Tu ôm Triệu Thành nhảy vọt lên cao. Ở trên cao, y đá gió một cái, cả hai rơi ṭm xuống biển.
    Đoàn Thông quát lên:
    - Tu! Mi định làm ǵ đây? Mi là ai?
    Triệu-Tu cười lớn:
    - Đoàn đề đốc! Xin đề đốc đứng ngoài việc này cho. Tại hạ vốn người Tây-hạ họ Lư tên Cương. Quốc vương tệ quốc chỉ dụ cho tại hạ không được gây hấn với vơ lâm Đại-Việt. Tại hạ muôn vàn lần không dám vô phép với phái Đông-a. Tại hạ muốn mượn B́nh-Nam vương làm vật che thân, thoát khỏi soái thuyền này.

  3. #73
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Triệu Tu để tay trên đầu Triệu Thành cười nhạt:
    - Dực-Thánh vương! Vương hăy thả mủng xuống cùng với bốn thủy thủ chèo cho tại hạ vào bờ. Tới bờ, tại hạ sẽ buông tha B́nh-Nam vương. Mục đích của tại hạ ẩn thân dưới thuyền, chẳng qua v́ bộ Lĩnh-Nam vũ kinh với bộ Dụng binh yếu chỉ mà thôi. Trong túi B́nh-Nam vương đây có hai thứ đó, đều bọc giấy dầu. Như vậy quá đủ.
    Đoàn Thông cười nhạt một tiếng, chàng đă thay dầy. Người chàng vọt lên cao như cái pháo thăng thiên, rồi chúi đầu xuống biển, đúng ngay chỗ Triệu Tu với Triệu Thành. C̣n ở trên cao, chàng xuất chiêu Ḱnh-ngư quá hải đánh xuống đầu Triệu Tu. Tu kinh hoảng, vọt người lên như con cá.
    C̣n lơ lửng trên không, Đoàn Thông biến đổi thế chưởng, chàng đá gió một cái, người vọt theo Triệu Tu. Chàng rơi xuống ngay cạnh Tu với Thành.
    Thấy Triệu Tu để tay lên đầu Triệu Thành, Minh-Thiên nói với Dực-Thánh vương:
    - Xin vương gia truyền Đoàn đề đốc không nên bức Tu. E y hại chúa công của bần tăng.
    Dực-Thánh vương nói vọng xuống:
    - Đoàn đề đốc! Hăy để cho y đi.
    Đoàn Thông vọt người một cái lên cao, chàng đá gió, người tà tà rơi xuống giữa chiến thuyền. Chàng ra lệnh cho thả cái mủng xuống, cùng với bốn thủy thủ.
    Triệu Tu ôm Triệu-Thành vọt ḿnh lọt vào mủng. Y nói vọng lên trên soái thuyền:
    - Xin các vị bơi xa xa. Đợi khi tại hạ tới bờ, rồi hăy tiếp giá B́nh-Nam vương cũng chưa muộn.
    Sự việc xẩy ra, khiến Dực-Thánh vương lo nghĩ vô cùng. Vương được lệnh tiễn sứ đoàn về Trung-quốc, thế mà trên soái thuyền, có gian tế, bắt chánh sứ đi, tội này không nhỏ. Vương đưa mắt nh́n Đoàn Thông, nghĩ thầm:
    - Ta cứ đổ lên đầu tên Đoàn-Thông này. Đợi trở về Thăng-long, ta dùng quân luật, chặt đầu y, với viên thuyền trưởng Trịnh Sơn về tội không quản thúc, bảo mật để gian tế xâm nhập binh đoàn.
    Trong khi đó Mỹ-Linh, Thiếu-Mai nh́n nhau than thầm:
    - Nguy tai! Ḿnh cứ một điều nói Triệu-Thành là chân mệnh thiên tử, luôn có chư thần pḥ tá. Thế mà nay Thành bị bắt như thế kia, hỡi ôi bao nhiêu công lao đều đổ xuống sông hết sao?
    Chợt động tâm tư, nàng bảo sẽ Đoàn Thông:
    - Đề đốc ban lệnh hạ một cái mủng nữa ngay lập tức. Đừng cho ai biết chúng tôi theo tên Lư-Cương.
    Mủng hạ xuống. Mỹ-Linh, Thiệu-Thái nhảy xuống liền. Bốn thủy thủ chèo theo chiếc mủng trước. Mủng đi được một lúc, đă trông rơ bờ. Thiệu-Thái nh́n lên trời, thấy có đôi chim ưng của Khu-mật viện. Chàng huưt sáo mấy tiếng. Cặp chim ưng vỗ cánh bay theo chiếc mủng thứ nhất.
    Mỹ-Linh hỏi:
    - Anh sai chim ưng theo dơi Lư Cương đấy à?
    - Đành vậy. Y vào bờ trước. Ta vào sau, dễ ǵ theo được y. Anh sai chim ưng theo chúng. Ta cứ lần dấu chim ưng, ắt t́m ra. Y có bay lên trời cũng không thoát.
    Trăng thượng tuần chiếu xuống lờ mờ. Sóng biển ŕ rào, lẫn với tiếng chèo của bốn thủy thủ.
    Lát sau, mủng tới bờ. Đây thuộc sườn một ḥn núi hoang, vách núi lởm chởm, không có làng mạc. Chiếc mủng trước ghé vào một gành đá. Thiệu-Thái ngửa mặt lên trời thấy cặp chim ưng vẫn bay lượn trên khu rừng gần đó.
    Đổ hết dốc núi, Mỹ-Linh nh́n thấy bóng hai người đi song song. Nàng chỉ cho Thiệu-Thái:
    - Không biết hai người kia là ai?
    Thiệu-Thái ngửa mặt nh́n đôi chim ưng, rồi nói:
    - Chính tên Lư Cương với Triệu Thành.
    - Anh có chắc không? Lư Cương bắt sống Triệu Thành. Tại sao hai người lại sóng đôi như cặp bạn thân thế kia? Chúng ta phải theo sát y mới được.
    Xuống khỏi chân núi, phía trước hiện ra khu thành tŕ nhỏ, ánh đèn chiếu ra leo lét. Tới gần cổng thành, Lư Cương để tay vào miệng hú một tiếng. Lập tức trong thành có tiếng hú đáp lại. Lát sau, cửa thành mở, bên trong một người bước ra, lên tiếng:
    - Có ai đi theo không?
    - Có! Thái dương.
    Người đó đến trước Triệu Thành, định quỳ gối hành lễ. Thành phất tay:
    - Miễn. Mau đưa chúng ta vào thành. Người khẩn cho binh đội phục ngoài men rừng, thấy người lạ phải lên tiếng báo động, rồi vây bắt hết cho ta.
    Mỹ-Linh, Thiệu-Thái men tới sát chân thành. Quan sát kỹ, Mỹ-Linh suưt bật thành tiếng cười, v́ đây không phải thành, mà là một trại binh, xung quanh xây tường.
    Mỹ-Linh ra hiệu. Thiệu-Thái với nàng vọt lên tường, rồi nhảy vào trong. Hai người núp vào sau một căn nhà nhỏ. Triệu Thành, Lư Cương vào trong căn nhà lớn, đèn đuốc sáng chưng. Hai người vọt ḿnh lên mái nhà. Thiệu-Thái vận công, khẽ dùng ngón tay đục mái ngói hai lỗ. Chàng với Mỹ-Linh ghé mắt nh́n vào.
    Triệu Thành, Lư Cương đă thay quần áo khác. Dưới ánh đèn, Mỹ-Linh nh́n rơ có tất cả mười người. Nàng suưt bật thành tiếng kêu. V́ mười người đó gồm có Triệu Thành, Lư Cương, Dương Bá (Nguyên-Hạnh), Cao Thạch-Phụng, Đinh Toàn, Nùng Dân Phú, hai nhà sư Trí-Nhật, Trí-Nguyệt cùng Hạnh-Chân, Hạnh-Như.
    Mỹ-Linh than thầm:
    - Bọn này mưu đồ gớm thực. Không biết bằng cách nào, chúng liên lạc được với nhau, dàn ra màn kịch kia?
    Triệu Thành móc trong bọc ra gói giấy dầu. Y mở gói. Bên trong có hai cuộn giấy. Dương-Bá tiếp hai cuộn giấy trải ra bàn. Triệu Thành nói:
    - Việc t́m kho tàng Tần-Hán và Âu-Việt cô gia hoàn toàn ủy thác cho các vị. V́ vậy mới phải bầy ra vở kịch này hầu che mắt bọn Dư Tĩnh, Vương Duy-Chính. Khi được Hoàng Văn nộp bản đồ. Cô-gia lập tức thức đêm, vẽ ra một bức giả, trao cho Dư Tĩnh giữ. Cho đến giờ này, y vẫn tưởng đó bản đồ thực. Y gọi Lưu hậu bằng d́. Thế mà y vờ theo cô gia, hầu ḍ thám động tĩnh. Y theo bản đồ giả của cô gia, hoạ lại, sai người đưa về cho Lưu hậu. Y tưởng cô gia ngu. Nào ngờ!
    Y ngừng lại một lát, chỉ Lư Cương:
    - Phạm tiên sinh phải giả xưng Lư Cương người Tây-hạ. Thế là tiếng đồn ra B́nh-Nam vương lấy được bộ Lĩnh-Nam vũ kinh, Dụng binh yếu chỉ, bản đồ kho vàng. Hiện đă bị Tây-hạ đoạt mất. Từ nay vơ lâm thiên hạ thi nhau sang Tây-hạ quấy nhiễu.
    Lư Cương chỉ vào bản đồ:
    - Đây là ghềnh sông Khúc-giang. Đây, Thanh-vân sơn, đây, Cửu-liên sơn. Đây, Long-tiên có ngọn Tuyệt-phong, nơi cất kho tàng. Chúng ta đang ở Đẩu-môn. Muốn đến Long-tiên, nên dùng thuyền tới Khúc-giang, rồi đi bộ. Xin vương gia định liệu. Ta phải làm thế nào đến nơi trước giờ Tư ngày rằm tháng mười một. Năm nay là năm Đinh-Măo, cửa kho tàng mở một lần. Nếu không ai đào kho tàng, phải chờ sáu mươi năm nữa cửa mới mở lại .
    Triệu Thành hỏi Lư Cương:
    - Phạm tiên sinh! Tôi vẫn thắc mắc tại sao phải đúng giờ Tư, ngày rằm tháng mười một năm Đinh-Măo, cửa kho tàng mới mở một lần? Dường như đây chỉ là mật mă, mật hiệu, chứ không hẳn thế.
    - Tuy không hẳn thế, ta vẫn cứ tới nơi xem cho rơ ngọn nguồn.
    Triệu Thành hỏi:
    - Mấy hôm nay có tin tức ǵ khác lạ không?
    - Khải tấu vương gia, tai mắt Lạc-long giáo rất nhiều. Bọn thần trăm khôn, ngh́n khéo mới lọt khỏi con mắt bọn chúng. Dường như đến bốn trưởng lăo Lạc-long giáo đă hiện diện ở vùng này rồi. Có lẽ chúng c̣n chờ giáo chủ của chúng, rồi mới hành sự.
    - Người mau cho ngựa lưu tinh truyền lệnh của ta, điều động ba hải đoàn đóng dọc sông từ cửa biển Hổ-môn lên tới Khúc-giang, kiểm soát chặt chẽ tất cả thuyền buôn. Thấy ai lạ mặt, cứ bắt giam hết. Trên bộ, người cho điều hai Lữ thiết-kị, đóng ở Cửu-liên sơn, Thanh-vân sơn.
    Y cười lớn:
    - C̣n tên giáo chủ Lạc-long giáo, ta không sợ. Giờ này y đang ở trên soái thuyền ngoài khơi. Soái thuyền của Đại-Việt, không có binh phù của ta, chúng không thể cập bến, lên bộ. Hiện y theo về ta. Tuy vậy vẫn phải đề pḥng y thấy của, tối mắt lại.
    Y hỏi Dương-Bá:

  4. #74
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Với lực lượng chúng ta bằng này người có đủ chưa, hay phải viện thêm?
    - Tấu vương gia, đây thuộc Tống. Ta có binh lực hùng mạnh, không cần cao thủ. Bọn chúng kéo đến bao nhiêu người. Ta bất chấp luật vơ lâm, cho thiết kị bắt chặt đầu hết.
    - T́nh h́nh Nam-biên ra sao?
    - Thân Thừa-Qúy cùng vợ điều động trọng binh uy hiếp tất cả các khê động Đại-Việt đă bỏ theo ta. V́ vậy trọn vẹn 207 khê động đều trở về với Đại-Việt?
    Triệu Thành cau mặt:
    - Lưu hậu chịu ngồi im sao? Bà ta không phản ứng ǵ à ?
    Lư Cương lắc đầu:
    - Thực kỳ lạ! Không hiểu sao gần như trọn vẹn biên thần Nam-phương đều thượng biểu về triều rằng các khê động tự trở lại với Đại-Việt. Một số biên thần từ trước đến nay ḱnh chống Đại-Việt tự nhiên cùng gặp tại vạ.
    - Tai vạ ǵ? Không lẽ Đại-Việt ra tay ?
    Triệu Tu lắc đầu:
    - Khó có thể đoán rằng việc này do Khu-mật-viện Đại-Việt. Những tai vạ đều giống nhau: bố mẹ, hoặc anh em ở quê quán tự nhiên lăn đùng ra chết. V́ vậy họ phải về quê chịu tang. Người không có bố mẹ, th́ nhà cửa cháy rụi. Những người ở quá xa Nam-biên lại lâm bệnh nặng. V́ vậy chỉ c̣n những người nhu nhược hoặc thân Đại-Việt, cho nên họ buông xuôi cho Đại-Việt làm truyện đó. Hỡi ôi! Bao nhiêu công lao đe đọa, cùng dụ dỗ các khê động đều biến thành tro bụi cả.
    - Không lẽ vụ này do Lư Long-Bồ. Tin tức về y ra sao?
    - Y mới cưới vợ. Vợ là con gái Trần Tự-An. Y suất lĩnh một sứ đoàn sang Biện-kinh. Khi tới biên giới, quan tuần biên cho ngựa báo về kinh. Triều đ́nh ban chỉ tiếp đăi ân cần. Thần tŕnh binh phù của vương gia, lệnh cho quan lại thù tạc y, để giám sát. Dường như y không đi t́m kho tàng th́ phải.
    - Như vậy càng hay. Ta chỉ sợ có hai người. Một là Lư Long-Bồ. Hai là Thân Thiệu-Thái. Nay cả hai đă bị cầm chân. Ta yên tâm đào kho tàng lên.
    Triệu Thành im lặng một lúc, rồi y hắng rặng nói:
    - Cô gia muốn nói với các vị mấy điều. Mong các vị cứ thành thực cho ư kiến. Dù ư kiến đó thế nào chăng nữa.
    Dương-Bá kính cẩn:
    - Thần xin chờ chỉ dụ của vương gia.
    Triệu Thành ngồi ngay ngắn lại:
    - Minh-Thiên đại sư, Đông-Sơn lăo nhân, cùng Dư, Vương, Địch đều đồng ư giúp cô-gia kiến tạo sự nghiệp của Hán Vũ-Đế, Đường Thái-Tông. Cô-gia phân vân vô cùng.
    Cả bọn ngơ ngác chờ đợi. Triệu Thành tiếp:
    - Khi mệnh trời ban cho, mà không làm, thực không c̣n ǵ nguy hiểm bằng.
    Rồi y tường thuật tất cả những ǵ bàn luận, cũng như đă gặp trên đường từ Thăng-long đến đây. Có điều y dấu không nói đến việc Lê Thiếu-Mai coi tướng cho y mà thôi.
    Y hỏi Lư Cương:
    - Sư đệ, trong thời gian người ẩn dưới soái hạm, người có ḍ la được những bí mật ǵ khác không?
    - Bọn Đại-Việt rất khôn ngoan. Khi đệ nhờ Đàm Can giúp đỡ, đội tên Lư Cương dự tuyển vào thủy quân hồi tháng trước. Chúng không tin tưởng cho lắm. V́ vậy chúng cho đệ giữ chức trưởng bếp trên soái hạm. Viên thuyền trưởng Trịnh Sơn cho phép đệ chỉ được di chuyển trong vùng bếp, kho thực phẩm, sàn thuyền. Chúng c̣n dặn rằng, đáng lẽ đệ phải qua cuộc khảo xét lư lịch. Nhưng nhờ có Đàm Can bảo lĩnh, đệ được phong chức đội. Tuy vậy vẫn bị giám sát sáu tháng. Thành ra thời gian ở chiến hạm đệ không biết ǵ ngoài việc bếp núc. Tuy nhiên có một việc thần thấy hơi khác lạ.
    - Việc ǵ?
    - Khi ở dưới chiến hạm, vương gia truyền bắt giam ba người tên Thái Thân, Đỗ Linh, và Lư Lệ. Khi đội Đam gọi ba người lên làm bếp, động tác của họ dường như thuộc giới vơ lâm, chứ không phải người thường.
    Triệu Thành cười:
    - Dù ta có nghi ngờ ǵ chúng chăng nữa, bây giờ chúng đă ở trong bụng cá tiêu ra phân từ lâu ?
    - Nghĩa là?
    - Cô gia sai Triệu Huy ném ba đứa xuống biển đă mấy hôm rồi.
    - C̣n việc thần bị phóng độc, độc chất cực kỳ lợi hại. Thú thực cho đến giờ phút này, thần cũng không biết ai phóng độc, và phóng bao giờ?
    Dương-Bá hỏi:
    -- Thần rất quan tâm đến việc vương gia cùng nhiều người bị trúng phấn độc Hồng-thiết giáo Trung-quốc cùng Ngũ-hoa phấn. Hiện những người kia chưa khỏi, duy Vương-gia tự nhiên khỏi. Vậy phải đặt vấn đề: Ai phóng chất độc. Thần nghĩ người này tất liên quan tới Hồng-thiết giáo Trung-quốc.
    Triệu Thành phất tay:
    - Hăy bỏ qua truyện đó. Ban năy Phạm đệ bị trúng độc, cô-gia đă dùng thuốc giải của Hoàng Văn cho uống, tạm thời cơn đau trấn tĩnh. Bây giờ các vị có ư kiến ǵ về điều cô-gia hỏi.
    Đinh Toàn nói ngay:
    - Vương gia! Tôi nghĩ đúng như vương gia nói: Thời đến đừng bỏ qua. Có điều bây giờ chúng ta phải làm ǵ trước, làm ǵ sau. Thời gian bao lâu Vương-gia sẽ lên ngôi cửu ngũ?
    Nguyên-Nghiễm nói với Nguyên-Hạnh:
    - Phiền tướng quân cùng các vị sang bên cạnh nghỉ. Ta cần bàn riêng với sư đệ ít chuyện.
    Mọi người ra ngoài rồi, Lư Cương đóng cửa lại. Y nói:
    - Hiện giờ binh quyền, cùng vơ lâm trong tay Vương gia, việc Vương gia lên ngôi cửu ngũ dễ như trở bàn tay. Có điều bản triều, kể từ đức Thái-tổ chính vị, lấy Nho-học trị thiên hạ. Chưa bao giờ Nho thịnh như vậy. Khắp trong nước, chính pháp do triều đ́nh, cùng bách quan. Nhưng thực tế dân chúng điều khiển bởi bọn sĩ phu ở hương thôn. Cho nên Vương-gia làm sao tỏ đức khắp nơi như vua Thuấn, vua Vũ khi xưa, mới khiến bọn Nho gia không chê trách vào đâu được. Bằng không họ sẽ phỉ báng, coi ta như họ Tào cướp ngôi nhà Hán. Họ Tư-mă cướp ngôi nhà Ngụy. V́ vậy đệ xin dâng ba khoản.

  5. #75
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669

    Anh Hùng Bắc Cương -Hồi 16 : Quân Tử Lập Ngôn.

    Anh Hùng Bắc Cương -

    Hồi :

    16

    Quân Tử Lập Ngôn.

    Mỹ-Linh, Thiệu-Thái cùng tự hỏi:
    - Không biết tên này lư lịch ra sao? Vơ công của y có lẽ không kém ǵ bọn trưởng lăo Hồng-thiết giáo. Hôm trước y giả làm người ngoài, cướp quyển phổ tượng Tương-liệt đại vương. Rồi lại bắt cóc Triệu Thành để đánh lừa mọi người khi Tôn Trung-Luận trao Vơ-kinh giả cho Thành. Âm mưu của y giả làm người đối nghịch với Triệu Thành, chỉ có sư bá Trần Tự-An nh́n ra. Bây giờ y đội tên Lư Cương ẩn dưới soái hạm, cùng với Triệu Thành dàn cảnh. Dường như Triệu Thành kính trọng y ngang với Minh-Thiên chứ không phải tầm thường.
    Lư Cương tiếp:
    - Khi đức Thái-tông c̣n tại thế, người muốn nhường ngôi cho Vương-gia, mà Vương-gia từ chối, nên vua Chân-tông mới được ngồi vào long ỷ. Ai cũng phục Vương-gia là người không ham phú qúi. Vua Chân-Tông tin tưởng Vương-gia, trao Thái-tử cho Vương-gia dạy dỗ. Nay Thiên-Thánh hoàng-đế vừa là cháu, vừa là đệ tử đă phong chức tước cho Vương-gia đến ngôi cực phẩm, th́ Vương-gia không làm vua cũng như làm vua. Mệnh trời đă vào tay Vương-gia rồi. Vương gia lên ngôi vua làm ǵ, để mất cái đức chẳng hóa ra bán ḅ tậu ễnh ương ư?
    Nguyên-Nghiễm nghe xong, y đập bàn một cái:
    - Không có sư đệ, th́ ta tự làm hỏng tất cả công tŕnh bấy lâu.
    Y đứng dậy ôm lấy Lư Cương:
    - Đa tạ sư đệ. Bây giờ sư đệ nói về ba khoản đó đi.
    - Khoản thứ nhất, Vương-gia đào ngay kho tàng, rồi đem cất đi. Có vàng trong tay, Vương-gia tha hồ ban thưởng cho vơ lâm, Nho sĩ. Họ thấy ở Vương-gia một vị vương tước hào phóng. Ngay cả đối với bọn cung nga, thái giám, cận vệ. Đấy là cách mua nhân tâm. Dù đối với loại giầu có, nhưng giầu là một truyện, được Vương-gia ban thưởng cho một đồng, họ cũng hănh diện vô cùng.
    Mỹ-Linh khen thầm:
    - Tên này thiết kế hay thực. Chú hai ḿnh trước đây tư gia có bao nhiêu, tặng anh hùng thiên hạ hết. V́ vậy mà thu phục được nhân tâm. Có điều chú hai tặng người, không phải chủ tâm mua chuộc. Anh hùng qui tâm cũng không hoàn toàn v́ tiền bạc.
    Lư Cương tiếp:
    - Nếu như truyện kho tàng chỉ là huyền thoại, cũng không sao. Vương-gia bỏ hết của cải ra, để rồi nhân tâm thiên hạ theo Vương-gia. Th́ vàng bạc, đất đai trong thiên hạ, chỗ nào không phải của Vương-gia.
    Triệu Thành gật đầu:
    - Sư đệ trí lự tuyệt vời. Thế c̣n khoản thứ nh́?
    - Khoản thứ nh́, khó mà dễ. Hiện triều đ́nh đang bàn truyện thôn tính Giao-chỉ, Tây-hạ, Đại-lư, Thổ-phồn, Tây-liêu. Sĩ dân các nơi đó đâu chịu ngồi yên để bị mất nước? Họ cũng cử người đến Đại-Tống làm tế tác. Nếu như trong triều, ai bàn truyện chống chinh phạt. Tế tác trong bóng tối sẽ ngầm trợ giúp người đó. Ai bàn truyện thôn tính, họ ngầm phá hại người đó. Vừa rồi Lưu hậu cử Vương-gia đi sứ Đại-Việt. Với ư đồ dùng người Việt hại Vương-gia. Vô t́nh Vương-gia sang đến nơi, làm ồn ào lên. Dù muốn, dù không, vơ lâm, nhân sĩ Đại-Việt cũng nh́n Vương-gia bằng con mắt căm thù.
    Triệu Thành nghĩ lại hơn năm qua, dọc ngang bên Đại-Việt, gây không biết bao nhiêu oán hờn mà kể. Y nói:
    - Sư đệ hiểu cho, khi đi sứ Đại-Việt ta đâu đă nghĩ tới...
    - Đệ biết chứ. Bây giờ ta t́m cách nối lại cảm t́nh với họ. Không những với Đại-Việt, mà với tất cả các nước khác. Điều này dễ thôi. Vương gia gửi mệnh lệnh cho tất cả biên cương đại thần, tướng sĩ, răn dạy họ tuyệt đối không được gây hấn với lân bang. Ngược lại phải mềm mỏng, cư xử với lân bang như anh em. Nơi nào Vương-gia tới được, thân đi tới. Hạ ḿnh tiếp xúc, thù tạc với quan lại, tướng binh của các nước. Điều này khiến Nho thần trong triều, cũng như lân bang hướng về Vương-gia, coi Vương-gia như Chu-Công đời xưa.
    Triệu Thành gật đầu, vỗ lên lưng Lư Cương:
    - Tiếc rằng khi ta đi sứ, t́m không thấy sư đệ đâu. Ta đành đi một ḿnh. Nay mới ra nông nỗi. Xin sư đệ tiếp.
    - Đối với Đại-Việt rất dễ. Như vương gia thấy, tộc Việt hiện phân ra làm tám khu vực. Quảng-Đông, Quảng-Tây hiện thuộc Tống. Đại-lư, Giao-chỉ, là hai nước lớn. Chiêm-thành, Chân-lạp, Lăo-qua, Xiêm-la, là bốn nước nhỏ. Vừa rồi tộc Việt đồng tôn Lư Long-Bồ làm Thiên-tử. Đó là phép cử hiền đời Nghiêu, Thuấn, Vũ bên Trung-quốc. Bồ vẫn để cha làm Vua. Vơ lâm Đại-Việt cực đông, hầu hết hướng về Long-Bồ. Vậy Vương-gia cần kết thân với y.

  6. #76
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Triệu Thành vỗ đùi đánh đét một cái:
    - Điều này chắc chắn ta làm được, dễ dàng là khác. Bồ vốn có chí khí anh hùng. Y không thù ta ǵ cả. Hơn nữa hiện hai người cực thân với y là B́nh-Dương, Thiệu-Thái đang theo ta trên chiến hạm. Ta dùng hai người này làm cây cầu.
    Nói rồi y kể truyện vua Bà Bắc-biên sai Mỹ-Linh, Thiệu-Thái đem rượu đi đón ḿnh ra sao. Lư Cương cười:
    - Có thể sự thực như thế. Cũng có thể họ nh́n thấy tư cách anh hùng của Vương-gia, nên bầy ra truyện ấy để làm ḥa với Vương-gia.
    Triệu Thành gật gù:
    - C̣n khoản thứ ba?
    - Khoản này rất khó. Vương-gia về triều, cần tỏ ra cực kỳ trung thành với Hoàng-đế với Lưu-hậu. Việc ǵ Vương-gia cũng cáng đáng. Hễ triều thần có ai bị trách phạt, Vương-gia đều khẩn khoản xin ân xá. Quần thần cho rằng Vương-gia rộng lượng. Đến tŕnh độ đó, nhân tâm hướng về Vương-gia hết rồi. Chắc chắn Lưu hậu sẽ t́m cách hại Vương-gia. Bấy giờ Vương-gia hô một tiếng, anh hùng, sĩ dân theo Vương-gia hết như xưa kia dân không theo con vua Nghiêu, mà theo về vua Thuấn. Vương-gia cô lập bà ta dễ dàng.
    Triệu Thành trầm tư một lúc, rồi lắc đầu, mà không nói ǵ. Lư Cương tiếp:
    - Chắc Vương-gia đang lo nghĩ về thế lực của Lưu-hậu, e khó thực hiện chăng?
    - Đúng vậy. Bà có nhiều cao thủ nằm ngay trong Hoàng-thành.
    Lư Cương ngồi ngay ngắn lại:
    - Lưu-hậu chỉ mạnh ở Biện-kinh, chứ đối với các nước xung quanh, với các châu lại rất yếu. Mà Lưu-hậu mạnh nhờ thế lực nào? Bàn chung bà chỉ có năm người: Tôn Đức-Khắc, Lê Lục-Vũ, Khiếu Tam Bản, Sử-vạn Na-vượng và Tào Lợi-Dụng. Cả năm người này đều thuộc Hồng-thiết giáo. Mà Hồng-thiết giáo là kẻ thù của bản triều. Loại chúng ra đâu khó?
    Triệu Thành lắc đầu:
    - Sư đệ không biết đó thôi. Lưu hậu mưu cùng ta mưu chiếm Nam-phương, rồi bà giả tin tưởng, trao cho ta quyết định mọi sự, rồi sai ta đi sứ, với ba điều lợi cho bà. Một là bà muốn mượn tay vơ lâm Đại-Việt giết ta, nếu ta có thoát khỏi họ cũng thù oán ta. Hai là ta thành công, th́ cũng gây thù chuốc oán với các nước thuộc tộc Việt. Ba là trong khi ta vắng nhà, bà thay đổi hết những chức quan về thị vệ, ngự lâm quân. Lúc ta trở về sẽ trở thành cô thế.
    Lư Cương hỏi:
    - Thế vương gia đối phó ra sao?
    - Sư phụ với Đông-Sơn đạo sư đă bàn với ta, nên tương kế tựu kế. Ta vờ vui vẻ lên đường. Khi qua Quảng-Tây mang theo Dư Tĩnh là cháu Lưu-hậu. Việc ǵ ta cũng bàn với Dư. V́ vậy Lưu-hậu không đề pḥng, Dư dùng hệ thống tế tác đặc biệt, mật gửi tấu chương về cho Lưu-hậu. V́ vậy Lưu-hậu không đề pḥng ta.
    Lư Cương hỏi:
    - Việc Ngô Tích chắc cũng do Vương-gia bầy ra để lừa Lưu-hậu.
    - Đúng thế. Dư Tĩnh bàn với ta: Nhân gái Việt đẹp, bầy ra vụ Ngô mê gái, hầu có người nằm trong ḷng Khu-mật-viện Đại-Việt, thông tin cho ḿnh. Dư ngu thực. Giữa ta với Ngô có t́nh sư huynh sư đệ, lại đồng môn, mà Dư không biết đến lẽ đó. Bề ngoài ta bàn với Dư, Ngô diễn màn kịch tại Vạn-thảo sơn-trang. Nhưng thực sự ta nhờ Ngô khi về với Đại-Việt, t́m cách gặp riêng Lư Long-Bồ, chuyển đề nghị liên minh ta với Bồ.
    Lư Cương gật đầu:
    - Trí lực Vương-gia không tầm thường. Thế Bồ đă giúp ḿnh được ǵ rồi?
    - Bồ cho con gái Hồng-Sơn đại phu cùng với Lê Ngọc-Phách chuyển cho ta một kế hoạch loại Lưu-hậu. Lê tiểu thư, Ngọc-Phách cùng ta gặp nhau ở hạm đội Động-đ́nh, mà Dư tưởng rằng ta bắt hai người ấy dịch sách thực. Này sư đệ, nếu người là ta, người sẽ loại Lưu-hậu bằng cách nào?
    - Lưu-hậu là người của Hồng-thiết giáo tiềm ẩn trong cung, mưu cướp ngôi, rồi cùng Nhật-Hồ lăo nhân lập ra Thiên-hạ Hồng-thiết. Chỉ cần sao lộ ra việc này, anh hùng thiên hạ xúm vào hạ bà ngay.
    Nguyên-Nghiễm cười:
    - Sư đệ hay thực. Bồ sai B́nh-Dương, Thiệu-Thái theo ta, khuyên ta cướp ngôi vua, như vậy Dư Tĩnh sẽ tâu về triều. Lưu-hậu nắm được cớ hại ta. Bà trở thành kiêu căng, không úy kị ǵ nữa. Bà phong chức tước cho đám bộ hạ Hồng-thiết. Như vậy bà công nhiên khai chiến với cả triều đ́nh. Chúng ta lấy Nho trị dân, bà dùng Hồng-thiết. Thế là cả thiên hạ chống bà.
    - Bà đă phong chức tước cho những ai?
    - Tôn Đức-Khắc đang từ chức vụ tổng-quản Thị-vệ, tước hầu, bà thăng lên:
    Thái-sư thiếu phó, Đồng-trung thư môn hạ b́nh chương sự, Kinh-hồ Tiết-độ sứ, Tổng-lĩnh thị-vệ, cùng Ngự-lâm quân, tước Ngô-quốc công. Lê Lục-Vũ đang từ Tổng-lĩnh Ngự-lâm quân, tước hầu, thăng lên Thái-tử thiếu bảo, Nam-thiên kinh lược sứ, Tả-vệ thượng tướng quân, Việt-quốc công.
    Lư Cương kinh hăi:
    - Chà! Bà ta lộng hành qúa đáng.
    - Chưa hết bà phong cho Sử-vạn Na-vượng được thăng lên làm Hoài-hóa đại tướng quân, Nam-thiên tiết độ sứ, Tổng-lĩnh thị vệ. Khiếu-tam-Bản được thăng Thái-tử thiếu-sư, Tả-kiêu vệ thượng tướng quân, Nam-thiên tiết độ sứ, Tổng-lĩnh ngự-lâm quân. Ngoài ra c̣n mười trưởng lăo bang Nhật-hồ Trung-quốc được phong Nhập-nội đô tri, mỗi người coi một đội Thị-vệ.
    Lư Cương hỏi:
    - Lư Long-Bồ biết việc này chưa?
    - Chính y báo cho ta biết, v́ vậy y cùng ta thiết kế tỷ mỉ loại Lưu-hậu rồi.
    Đến đó hai người nói nhỏ quá, Mỹ-Linh, Thiệu-Thái không nghe rơ.
    Một lát Triệu Thành ôm lấy lưng Lư Cương:
    - Trời đem sư đệ cho ta. C̣n việc thi vơ Biện-kinh kỳ này. Ta phải làm ǵ?
    - Vương-gia mở rộng cửa, khoản đăi vơ lâm. Người trúng cách, Vương-gia đặc ân khen thưởng, nói lời nhỏ nhẹ phủ dụ. Người không trúng cách, Vương-gia cũng xét xem ai có tài, lục dụng. Hoá ra họ trở thành chân tay Vương-gia hết.
    Nguyên-Nghiễm mở cửa gọi Đinh Toàn vào. Lư Cương nói:
    - C̣n Vệ-vương, dù sao cũng có chút ḷng hướng về Thiên-triều. Vương-gia nói một tiếng với Lư Long-Bồ, cắt cho khoảng đất vùng Trường-yên làm nơi thờ tiên vương Đinh triều. Như vậy, sĩ dân Giao-chỉ ai cũng phục Vương-gia cả.
    Đinh Toàn đứng lên chắp tay hướng Lư Cương:
    - Đa tạ tiên sinh quan hoài.
    Lư Cương chỉ Hồ Dương-Bá:
    - C̣n Hồ huynh đây, suốt bao năm sang Giao-chỉ tiềm ẩn, công lao không nhỏ. Vậy Vương-gia trở về triều, tâu phong xứng đáng cho Hồ huynh cùng phu nhân. Vương-gia xin Hoàng-thượng ban chỉ đại xá cho dư đảng, con cháu của bang Nhật-Hồ Trung-quốc, để họ có dịp đem tài ra lập công.
    Mỹ-Linh nghĩ thầm:
    - Không biết người này là ai? Tên thực là ǵ? Cứ nghe lời biện luận như sông trôi nước chảy, lư luận xác đáng đứng đạo quân tử. Như vậy ngoài vơ công, y c̣n có kiến văn quảng bác. Ta e rằng tài y bỏ xa bọn Dư Tĩnh, Vương Duy-Chính. Những điều y cố vấn cho Triệu Thành rơ ra bậc chính nhân quân tử. Nếu sự thực Triệu Thành nghe lời y, dân Trung-nguyên cũng như các nước xung quanh ắt trải qua một thời kỳ hoà b́nh, thịnh trị. Như vậy, Triệu Thành sẽ có sự nghiệp Chu-Công thực, chứ không phải như ḿnh với Thiếu-Mai vẽ ra bức ảnh phù ảo cho y.
    Đến đó Lư Cương hô dọn tiệc, để mọi người ăn uống.
    Mỹ-Linh, Thiệu-Thái sẽ rời khỏi nóc nhà. Hai người trở lại băi biển, trời vừa sáng. Cái mủng với bốn thủy thủ vẫn c̣n chờ tại đó. Bây giờ có thêm Đỗ Lệ-Thanh. Thấy Thiệu-Thái, Mỹ-Linh về, Đỗ Lệ-Thanh mừng mừng, tủi tủi. Bà nắm lấy tay Thiệu-Thái:
    - Chủ nhân đă về. Chủ nhân với công chúa đi đêm, làm lăo tỳ lo lắng vô cùng.
    Thiệu-Thái cảm động:
    - Phu nhân xứng đáng một phụ nữ Trung-quốc. Ḷng dạ phu nhân thực không ǵ quư bằng.
    Mỹ-Linh dặn ḍ thủy thủ mấy câu, để y về nói lại với Minh-Thiên, Dực-Thánh vương. Rồi ba người trở lại ngôi tiểu thành. Thiệu-Thái bàn:
    - Chúng ta phải làm ǵ?
    - Bây giờ ta vào chợ kiếm cái ǵ ăn uống đă. Sau đó theo dơi bọn Triệu Thành. Chắc chắn sau khi đào kho tàng, dù có, dù không, y cũng sẽ đi về biên giới Hoa-Việt, để gặp chú hai. Ta phải cho chú hai biết hết t́nh h́nh, để người định liệu nới được.
    Đỗ Lệ-Thanh cầm tay Mỹ-Linh, bà run run, nước mắt đầm đ́a:
    - Công chúa! Tiểu tỳ cầu mong công chúa chủ tŕ công đạo cho vụ Nguyên-Hạnh với Cao Thạch-Phụng.
    Mỹ-Linh thở dài:
    - Đỗ phu nhân! Từ hôm Đỗ phu nhân về Thăng-long với tôi. Tôi truyền cho Đỗ phu nhân khá nhiều về Vô-ngă tướng Thiền-công. Tôi nghĩ bây giờ phu nhân có thể chính ḿnh ra tay đ̣i nợ Cao Thạch-Phụng được rồi. Không biết phu nhân nghĩ sao?
    Đỗ Lệ-Thanh tỉnh ngộ:
    - Đa tạ công chúa! Tiểu tỳ quên mất điều đó.
    Ba người vào chợ, t́m một quán ăn. Mỹ-Linh uốn cong lưỡi lên nói tiếng Quảng, nhờ tửu bảo mua dùm mấy bộ quần áo thôn quê cùng ba con ngựa.
    Ăn xong, ba người trở lại tiểu thành, thấy cặp chim ưng bay khá xa với thị trấn. Như vậy bọn Triệu Thành đă lên đường rồi.
    Ba người ngắm hướng đôi chim ưng mà đi. Mỹ-Linh móc trong bọc ra ba cái thẻ bài. Nàng đưa cho Thiệu-Thái, Đỗ Lệ-Thanh, mỗi người một cái:
    - Anh nhớ nhé. Anh có tên Thái Thân. Em tên Đỗ Linh. Đỗ phu nhân Lư Lệ. Chúng ta ở trại Như-hồng, thuộc biên thùy Trung-quốc, Giao-chỉ, sang đây t́m thầy học thuốc nhé. Lỡ chạm trán bọn Triệu Thành, chúng ta thản nhiên nói: V́ cần bảo vệ chân mệnh Thiên-tử, nên chúng ta vượt biển t́m y. Như vậy y càng cảm động.
    Thời bấy giờ vùng Quảng-Đông dân chúng c̣n nói tiếng Việt khá nhiều. Dù tiếng Việt của họ không c̣n nguyên thủy, mà pha phân nửa tiếng Hán. Nguyên, trong thời cuối đời Đường, nhân loạn lạc, anh hùng vùng Nam-hải thời Lĩnh-Nam, tức Phúc-Kiến, Quảng-Đông, Quảng-Tây nổi lên lập lại nước Ngô-Việt. Sau Ngô-Việt bị chia làm hai. Phía Nam thành Nam-Hán, phía Bắc vẫn giữ tên Ngô-Việt. Ngô-Việt bị Tống thôn tính. V́ vậy dân chúng trong vùng này vẫn tự nhận ḿnh người Việt hoặc người Hoa gốc Việt.
    Đi đến chiều, mới tới Khúc-giang. Ba người xuống ngựa, dạo trong phố chợ

  7. #77
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Mỹ-Linh hỏi Thiệu-Thái:
    - Anh có biết Khúc-giang trước đây sản xuất ra nhiều anh tài cho tộc Việt ḿnh không?
    - Anh không nhớ. Mỹ-Linh kể cho anh nghe đi!
    - Ừ em kể. Thời Âu-lạc, tể tướng Trần Tự-Minh giúp vua An-Dương cai trị nước. Ngài được phong tước Phương-chính hầu. Khi Tần Thủy-Hoàng sai Đồ Thư đem năm mươi vạn quân sang đánh. Vua An-Dương thấy đất ḿnh rộng, dân ḿnh thưa, mới truyền rút về phương Nam. Đồ Thư lập ra ba quận Nam-hải, Quế-lâm, Tượng-quận. Gịng dơi Phương-chính hầu không chịu bỏ đất tổ, lui về thủ ở vùng Khúc-giang. Đồ Thư chết rồi, Triệu Đà thay thế. Mấy lần y đem quân vào đánh, đều bị thua. Y đành để vùng này cho gịng dơi họ Trần cai trị như một tiểu quốc riêng.
    - Rồi sau ra sao?
    - Đến đời thứ tám, th́ chi hai, chi ba là Trần Phương-Đức, Trần Đại-Sinh mới di cư xuống Giao-chỉ lập nghiệp.
    - Anh biết rồi! Trần Đại-Sinh sau thành Khất-đại phu. C̣n ngài Trần Phương-Đức sinh ra Nam-thành vương Trần Minh-Công, Nam-hải nữ hiệp Trần Thị Phương-Châu, Tiên-yên nữ hiệp Trần Thị Phương-Chi, Thiên-trường đại hiệp Trần Quốc-Hương.
    - Tuy vậy ngành trưởng vẫn sống ở Khúc-giang. Đời thứ chín nảy ra sáu vị đại anh hùng nữa.
    - Ai nhỉ? Anh chỉ nghe nói tới năm vị tức Khúc-giang ngũ hiệp. Năm vị tuân chỉ vua Trưng khởi nghĩa ở Nam-hải. Sau vua Trưng phong cho làm Nam-hải vương. C̣n người thứ sáu tên ǵ?
    - Anh quên mất ngài Trần Tự-Sơn tức Nghiêm-Tử-Lăng à?
    - Ừ nhỉ!
    - Em đọc sách thấy nói tại Khúc-giang hiện vẫn c̣n mộ của Khúc-giang ngũ hiệp. Trên bờ sông có mộ phần, cùng đền thờ của Nam-hải nữ hiệp, với phu nhân của anh hùng Chu Bá.
    - Có phải hai bà tử trận trong khi đánh chiếm vùng Nam-hải không?
    - Gần như vậy. Sau khi vua Trưng thành đại nghiệp, sắc phong Nam-hải nữ hiệp làm Lĩnh-Nam tuyên từ, huệ đức, Nam-hải công chúa.
    Phong bà Lê Thị Hảo làm Lĩnh-Nam, ninh tĩnh, chí minh, Hoà-huệ công chúa. Chúng ta phải tới đền thờ dâng hương mới được.
    Chợt có tiếng nói rất rơ ràng đâu đó vọng lại:
    - Đang làm việc vá trời, dấu thân phận c̣n không xong, lại đi dâng hương, chẳng hóa lậy ông tôi ở bụi này ư?
    Mỹ-Linh kinh hoảng nh́n xung quanh, tuyệt không có người nào lạ. Chỉ có năm người mặc quần áo nâu theo lối ngư nhân. Mỗi người cầm một xâu cá, đang len lỏi đi cạnh nàng. Họ trang phục giống nhau, chỉ khác nhau ở mầu mũ. Năm người đội mũ mầu trắng, đen, xanh, đỏ, vàng. Một ngư ngân méo miệng trêu nàng.
    Nàng nh́n kỹ lại: Năm ngư nhân h́nh dạng rất kỳ lạ, thân h́nh ngắn, trong khi chân dài, mà cao. Ngư nhân mũ đỏ nói bâng quơ bằng tiếng Việt:
    - Cho lợn ăn ngay đi. Lợn đói rồi. Bằng không nó ủn ỉn bây giờ.
    Nói rồi y méo miệng trêu nàng. Nàng định lên tiếng hỏi, cả năm đă biến mất trong đám đông.
    Đỗ Lệ-Thanh kinh hăi:
    - Chúng ta âm thầm tới đây, trời không biết, quỷ không hay. Sao năm ngư nhân đă nhận diện được. Tiểu tỳ thấy lưng họ quen quá, mà không biết đă gặp ở đâu? Có thể nào Khu-mật viện sai họ theo giúp ḿnh chăng?
    Mỹ-Linh tỏ ư lo lắng:
    - Không lẽ! Khu-mật viện làm sao theo chúng ta được?
    Bụng đă đói, nàng để ư thấy phía trước có một người đàn ông gánh một gánh ḿ, khói bốc lên nghi ngút. Da mặt người này dăn deo, rất khó đoán tuổi. Mỹ-Linh dừng chân trước gánh ḿ. Nàng nói:
    - Ông cho chúng tôi bốn bát ḿ.
    Ông lăo bán ḿ hỏi lại:
    - Lăo có ba loại ḿ. Ḿ chay, ḿ vịt và ḿ tôm. Cô nương dùng ḿ nào?
    Thiệu-Thái trông thấy mấy con tôm đỏ hỏn đẹp mắt, chàng nói:
    - Ông cho tôi hai bát ḿ tôm. Một bát ḿ vịt cho vị sư tỷ, một bát ḿ chay cho em tôi.
    Ông lăo bán ḿ cười:
    - Cậu ăn khoẻ thực, khoẻ hơn lợn chắc, ăn những hai bát ḿ tôm.
    Thiệu-Thái thấy trong khi làm ḿ, ông lăo dùng muổng nhúng ḿ vào nước sôi, rồi rung tay một cái, dắt ḿ bay lên rơi vào giữa bát. Chàng kinh ngạc:
    - Lăo bán ḿ này nội công không tầm thường. Có lẽ lăo cùng bọn với năm ngư nhân cũng nên.
    Mỹ-Linh cũng đă nhận ra cái khác lạ của lăo bán ḿ. Ăn xong, nàng móc tiền hỏi lăo:
    - Bao nhiêu tiền bốn bát ḿ?
    Lăo trả lời rất sẽ:
    - Tôi có năm đồng. Tôi cần một đồng hay hai đồng.
    Thiệu-Thái giật ḿnh. V́ đó là thuật ngữ của Hồng-thiết giáo, nay cải thành Lạc-long giáo. Khi hai giáo chúng gặp nhau, họ thường dùng thuật ngữ để tự giới thiệu. Lăo nói có năm đồng tức lăo đứng hàng thứ năm trong giáo. Thứ nhất giáo chủ. Thứ nh́ trưởng lăo. Thứ ba chưởng quản một vùng. Thứ tư chưởng quản một quận. Thứ năm chưởng quản một huyện. Lăo nói cần một đồng hay hai đồng, có nghĩa lăo đi đón giáo chủ cùng trưởng lăo.
    Mỹ-Linh nói nhỏ:
    - Anh tôi có một đồng. Tôi có hai đồng.
    Ông ta chỉ về phía bờ sông:
    - Có con đ̣, trên nóc kéo giải vải đỏ. Xin cô cậu xuống đó.
    Mỹ-Linh làm bộ trả tiền ông bán ḿ, rồi ba người dắt ngựa đi về phía bờ sông.
    Khi mới nhận chức giáo chủ Lạc-long giáo, Thiệu-Thái được biết giáo chúng vùng Quảng-Đông, Quảng-Tây rất đông, rất mạnh.
    Nguyên Hồng-thiết giáo tuy tàn bạo, ác độc, nhưng họ vẫn qui tụ những phần tử yêu nước. Vùng Lưỡng-Quảng thuộc Ngô-Việt, mới bị mất nước, nên dân chúng theo Hồng-thiết giáo rất đông, mong khôi phục trở lại. Khi đi, Thiệu-Thái đă lệnh cho trưởng lăo Lê Đức, Nhất-Bách đến Quảng-Đông, cùng giáo chúng chuẩn bị đào kho tàng. Có lẽ hai người lệnh giáo chúng khắp nơi chờ đón chàng.
    Tới bờ sông. Có ba đứa nhỏ đon đả chạy ra cầm lấy cương ngựa:
    - Cô cậu đi chơi sông hẳn? Để cháu giữ ngựa cho.
    Mỹ-Linh trao cương ngựa cho chúng, rồi bước xuống con đ̣, trên có giải vải đỏ. Hai người vừa leo qua cây ván làm cầu, cánh cửa đ̣ đă mở rộng. Thiệu-Thái chui vào trước. Mỹ-Linh, Lệ-Thanh chui vào sau. Cánh cửa đóng lại. Bên trong, Lê Đức, Đào Nhất-Bách khom lưng hành lễ:
    - Suốt hơn tháng qua, bọn thuộc hạ không được tin giáo chủ cùng công chúa, sau phái anh em đi khắp nơi t́m kiếm. Hay đâu hôm qua, một anh em đă thấy giáo chủ. Y sai ngựa về báo cho thuộc hạ biết. V́ vậy hôm nay anh em thuộc hạ đón chờ giáo chủ ở đây.
    Thuyền từ từ rời bến.
    Lê Đức hỏi:
    - Ngoài giáo chủ, công chúa với Đỗ phu nhân, ḿnh c̣n ai nữa không?
    - Kể ra c̣n nhiều, nhưng không biết bao giờ đến. T́nh h́nh kho tàng ra sao?
    - Bọn thuộc hạ đă t́m ra manh mối. Nhưng từ đêm qua đến giờ, thiết kị, giáp binh kéo đến đóng khắp nơi. Dường như bọn Tống cũng biết chỗ chôn dấu, nên đến t́m kiếm. Hôm nay đă là ngày hai mươi tháng mười. Chỉ c̣n gần tháng nữa tới ngày rằm tháng mười một. Đúng ngày ấy, giờ Tư cửa hang mở. Nếu ta không biết cửa hang ở đâu, phải sáu mươi năm sau, cửa hang mới mở lại lần nữa.
    Mỹ-Linh cười:
    - Trưởng lăo đừng sợ. Những phe phái kia họ không t́m ra đâu. Ta đợi họ t́m chán, rút quân đi, rồi ta mới đào lên cũng chưa muộn.
    Nàng định tường thuật chi tiết những ǵ xẩy ra trong hơn tháng trên biển. Nhưng chợt động tâm cơ, nàng nghĩ lại:
    - Đào Nhất-Bách, khả dĩ tin được. Duy Lê Đức, ta không thể kể hết cho y nghe.
    Nàng nói:
    - Trưởng lăo lệnh cho giáo chúng ẩn thân hết. Mặc Tống làm ǵ th́ làm. Đợi họ rút, ta mới ra tay. T́nh h́nh biến đổi hoàn toàn. Khai-Quốc vương hiện đang trên đường sang Biện-kinh. B́nh-Nam vương Triệu Thành đổi hẳn thái độ. Họ t́m cách thân thiện với ta. Vậy trưởng lăo lệnh toàn giáo chúng bất động, cho tới khi có lệnh mới.
    Thiệu-Thái tiếp:
    - Hiện B́nh-Nam vương Triệu Thành đang có mặt trong vùng này. Ngày một ngày hai, chúng tôi sẽ xuất hiện, đi cạnh họ. Các vị đừng ngạc nhiên. Nếu cần, các vị cũng nên xuất hiện, tỏ ư tuân phục y, và chống Lưu hậu.
    Lê Đức cực kỳ thông minh. Y hiểu liền:
    - Có phải ta khích y cướp ngôi vua Tống không?
    Mỹ-Linh gật đầu:
    - Gần như vậy. À, Lê trưởng lăo, người nghe nhiều, hiểu rộng, có biết cạnh Triệu Thành c̣n một người trẻ tuổi, y xưng tên Lư Cương. Triệu Thành gọi y bằng sư đệ. Thân thế y ra sao?
    - Y không phải họ Lư đâu. Tên thực y là Phạm Trọng-Yêm, người đất Ngô-huyện, sinh năm Kỷ-Sửu (989) nhằm niên hiệu Đoan-củng thứ nh́ đời Tống Thái-tông. Tương đương với bên Đại-Việt niên hiệu Hưng-thống nguyên niên đời vua Lê Đại-Hành. Nhà nghèo, chăm học, thông minh, nghe nhiều, hiểu rộng. Đậu tiến sĩ niên hiệu Đại-trung Tường-phù đời Tống Chân-tông. Khi Chân-tông băng, Lưu-hậu cầm quyền, y được cử coi phủ Khai-phong, tức như bên Đại-Việt chức tổng trấn Thăng-long. Gần đây chuyển qua coi Khu-mật viện. Chức tước của y như sau : Tham tri chính sự, đồng b́nh chương sự, Khu-mật viện phó sứ.
    Thiệu-Thái hỏi Mỹ-Linh:
    - Chức tước ấy có lớn không?
    - Tham-tri chính sự là phó tể tướng. Tống triều có tả, hữu tể tướng và sáu tới mười hai phó tể tướng. Đồng-b́nh chương sự, là coi về văn.
    - À, y c̣n trẻ mà đă làm lớn. Tại sao y gọi Triệu Thành bằng sư huynh?
    - Nguyên do thế này. Triệu Thành là đệ tử Minh-Thiên đại sư. Phạm Trọng-Yêm đệ tử Minh-Sơn đại sư. Minh-Thiên là sư huynh Minh-Thiên. Vơ công Trọng-Yêm cực kỳ cao thâm. Y đấu với Địch-Thanh trên bốn trăm chiêu, bất phân thắng bại.
    Mỹ-Linh kinh ngạc:
    - Văn y đậu tiến sĩ. Vơ y cao vào bậc nhất. So sánh y với Dư Tĩnh, Vương Duy-Chính ra sao?
    - Tài y như mặt trăng mặt trời. Dư, Vương chỉ có thể ví với đom đóm mà thôi. Dư, Vương thuộc thứ thư lại, thứ chỉ biết thuận theo ư chủ. C̣n Phạm có cái trông rộng, nh́n xa, tư tưởng bao la bát ngát. Trong ḷng y lại hàm chứa tinh thần Nho gia, không thích gây chiến với lân bang.
    - Hèn ǵ, y lư luận đâu ra đấy. Tôi thấy Triệu Thành nể y muốn hơn Minh-Thiên đại sư.
    - Công chúa nói đúng. Khi tiếp xúc với y phải cẩn thận. Y thuộc loại cực kỳ thông minh, lại tinh minh mẫn cán số một, số hai triều Tống. Hiện y giữ chức Khu-mật viện sứ. Tương đương với chức vụ của Tạ Sơn ở Đại-Việt.
    Đào Nhất-Bách tiếp:
    - Trong trấn Khúc-giang hiện c̣n có người của Liêu, Cao-ly, Tây-hạ. Họ cũng tới t́m kho tàng. Không hiểu sao họ cũng có bản đồ, biết chi tiết nà ṃ tới đây.
    Mỹ-Linh cau mày suy nghĩ, rồi gật đầu:
    - Khó hiểu quá. Ta cứ đứng ngoài nh́n họ tranh dành. Vậy thế này, Đào trưởng lăo cho anh em dàn ra chờ người của các đại môn phái Đại-Việt tới đây, thông báo cho họ biết t́nh h́nh, cùng lo chỗ cho họ ẩn thân, bằng không Phạm Trọng-Yêm tung quân bắt hết e phiền phức lắm.
    Nhất-Bách than thở:
    - Giáo chúng muốn ẩn thân, nhưng khó quá. Trong ṿng một tháng qua, trấn Khúc-giang nảy ra nhiều ḱ nhân, dị sĩ, làm lắm truyện lạ đời. Sau mỗi vụ như vậy, vơ lâm các nơi ẩn thân lại bị lộ h́nh tích rồi bị quan quân vây bắt đi.
    Mỹ-Linh kinh ngạc:
    - Đại khái những vụ ấy ra sao?
    - Đầu tiên năm cô gái xuất hiện phá đền thờ Mă Viện. Rồi năm đạo sĩ cướp hai chiến thuyền chở lương thực cho thiết kị, đem phát chẩn cho dân chúng. Lại nữa, trộm vào công khố lấy trộm vàng, c̣n cạo trọc đầu tướng chỉ huy thiết kị. Trấn này muốn nổ tung ra về những vụ đó.
    Thiệu-Thái hỏi Đào Nhất-Bách:
    - Đào trưởng lăo. Trưởng lăo có biết phần mộ của Khúc-giang ngũ hiệp cùng đền thờ hai vị nữ anh hùng Lĩnh-Nam ở đâu không?
    Nhất-Bách cung kính đáp:
    - Khải bẩm giáo chủ, phần mộ Khúc-giang ngũ hiệp hiện nằm trên núi Ô-thạch. C̣n đền thờ Nam-hải nữ hiệp ở Sa-khẩu. Ô thạch ít người lai văng, chứ Sa-khẩu th́ quanh năm dân chúng kéo về lễ bái đông nghẹt. Nhất là từ mấy hôm nay thuộc ngày rằm.
    Mỹ-Linh đề nghị:
    - Theo ư trưởng lăo, chúng tôi phải trang phục thế nào, khi đi hành hương hai di tích trên?
    - Hiện vùng này dân chúng trang phục phân nửa theo Tống, phân nửa theo Việt. Tiếng nói cũng pha trộn lẫn lộn. Thuộc hạ nghĩ giáo chủ cùng công chúa cứ trang phục như người Việt, nói tiếng Việt tiện hơn. C̣n Đỗ phu nhân, vốn người Hoa, trang phục sao cũng được.
    Đào Nhất-Bách nói:
    - Bây giờ thế này, giáo chủ cùng công chúa trang phục thành hai anh em cô cậu con nhà giầu. C̣n thuộc hạ với Đỗ phu nhân giả làm tùy tùng mang lễ vật theo. Bây giờ chúng ta thăm Ô-thạch. Tối lễ đền Sa-khẩu.
    Mỹ-Linh, Thiệu-Thái vào khoang thuyền thay quần áo. Bấy giờ trời vào tiết tháng mười một, gió rú lên từng cơn qua song cửa, qua lá cây úa, hơi lạnh len lỏi trong gió. Mỹ-Linh mặc quần áo lụa trắng, dây lưng mầu tím, khăn choàng cổ cũng mầu tím viền vàng. Bên ngoài nàng khoác chiếc áo xanh lá cây lợt. Thiệu-Thái mặc bộ quần áo mầu nâu sẫm. Cả hai đeo kiếm, rồi cùng Đào, Đỗ vào chợ. Đào-nhất-Bách thông thuộc đường lối. Y mua sắm nào hoa, nào quả, nào gà, nào lợn, rồi mượn người chất lên xe, chở theo.
    Bốn người đi về phía Bắc. Rời khỏi trấn Khúc-giang, một cảnh trí như tranh vẽ làm Mỹ-Linh cảm thấy trong ḷng khoan khoái: Bấy giờ vào cuối Thu, lá rừng núi biến thành một mầu vàng đỏ ối. Hai bên đường, hoa cúc hoang nở rực rỡ. Xa xa, trên sông, những con chim âu mầu trắng bay lượn nhịp nhàng.
    Nhất-Bách chỉ vào ngọn núi phía trước:
    - Kia là núi Ô-thạch.
    Mỹ-Linh nh́n theo: Ngọn núi có h́nh dạnh giống như con quạ. Đầu quạ hướng ra sông. Hai cánh toả ra giải đồng rộng bao la. Đuôi cong dựa vào ḥn núi dốc thẳng đứng.
    Nhất-Bách chỉ vào mấy điểm trắng trên đầu quạ:
    - Mấy điểm trắng kia là lăng mộ của Khúc-giang ngũ hùng.
    Thiệu-Thái thắc mắc:
    - Mỹ-Linh này! Anh đọc sử thấy nói Khúc-giang ngũ hùng bị đánh thuốc độc giữa lúc Lưu Long mang đại quân công Nam-hải. Đệ tử đem thi hài táng vào nơi bí mật. V́ vậy tin này về triều đ́nh Lĩnh-Nam, tể tướng Nguyễn Phương-Dung không tin năm vị bị đầu độc. Thế sao bây giờ lại có lăng mộ ở đây?
    Mỹ-Linh chợt nhớ tới một bản tấu tŕnh về kho tàng Tần-Hán, Âu-Việt tại Khu-mật viện Đại-Việt. Trong bản phúc tŕnh đó có nói: Sự thực Khúc-giang ngũ hùng thấy thế không giữ nổi Nam-hải. Năm ông cùng đệ tử mai danh ẩn tích. Dối rằng bị đầu độc chết. B́nh-Ngô đại tướng quân tổng trấn Nam-hải là công chúa Thánh-Thiên cũng được lệnh rút về Giao-chỉ. Công chúa truyền xây năm ngôi mộ giả. Trong năm ngôi mộ này có nhiều kí hiệu để t́m ra chỗ dấu kho tàng. Trước khi khởi hành cùng Thiệu-Thái, Khai-Quốc vương sai Đỗ-lệ-Thanh chuyển cho nàng một mật lệnh. Nàng học thuộc rồi đốt đi. Trong mật lệnh đó dặn nàng phải chiếu những điều cơ mật trong tập di thư dành cho chưởng môn phái Mê-linh, cùng kí hiệu trên lăng Khúc-giang ngũ hùng, hầu t́m kho tàng.
    Những bí ẩn đó, đến Thiệu-Thái, nàng cũng không cho biết. Bây giờ, sắp đến lăng Khúc-giang ngũ-hùng, ḷng nàng rộn lên những cảm giác khó tả.
    Ngựa bắt đầu theo con đường thoai thoải leo núi. Con đường ṿng vèo như ruột dê. Núi Ô-thạch không cao lắm. Thoáng cái đă tới đỉnh. Đỉnh có khu vực bằng phẳng ước khoảng năm sáu mẫu, trồng toàn một loại thông hàng lối ngay thẳng. Chính giữa, năm ngôi mộ xây theo đội h́nh đặc biệt: Hai ngôi hai bên. Một ngôi ở giữa.

  8. #78
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Mộ xây bằng đá ong, nhưng lại quét vôi mầu trắng. Phía trước một bàn thờ cũng bằng đá ong cao khoảng bằng ngực một người trung b́nh. Trên bàn thờ, năm bát hương bằng đá, khắc h́nh rất tinh vi.
    Thiệu-Thái, Mỹ-Linh, Đào Nhất-Bách cùng bẻ cành thông quét bàn thờ thực sạch sẽ. Mỹ-Linh truyền người gánh thuê đem phẩm vật cúng bầy ra. Đỗ Lệ-Thanh đánh lửa đốt hương, nến lên.
    Thiệu-Thái, Mỹ-Linh quỳ gối trước. Đào, Đỗ quỳ phía sau, lễ đủ tám lễ. Mỹ-Linh khấn:
    - Đệ tử Lư-Mỹ-Linh, tước phong công chúa B́nh-Dương của Đại-Việt, biểu huynh Thân Thiệu-Thái giáo chủ Lạc-Long giáo, trưởng lăo Đào Nhất-Bách, cùng với lương y Đỗ Lệ-Thanh. Hôm nay nhân bọn đệ tử qua Khúc-giang, tưởng nhớ anh linh năm đại vương xưa, hùng khí trùm hoàn vũ, trấn Nam-hải, bảo vệ đất tổ... đệ tử dâng chút lễ mọn. Tại thiên chi linh, xin năm vị đại vương cùng về hưởng, phù hộ cho tộc Việt mau thống nhất.
    Lễ tất, Mỹ-Linh đứng dậy rót rượu, đùng đao chặt gà, lợn bầy ra đĩa.
    Đứng nh́n, nàng để ư thấy năm ngôi xây theo năm h́nh khác nhau. Ngôi chính giữa h́nh như cái bát úp. Ngôi hai ngôi bên phải, một h́nh chữ nhật, một h́nh vuông. Hai ngôi bên trái, một h́nh giống như trái xoan, một lại h́nh năm cạnh.
    Thiệu-Thái cũng đă thấy cái khác biệt đó. Chàng hỏi Mỹ-Linh:
    - Em thử đoán xem. Trong năm ngôi này, ngôi nào của ngài Nhất-gia? Ngôi nào của ngài Nhị, Tam, Tứ, Ngũ-gia?
    Đào Nhất-Bách góp ư:
    - Theo ư thuộc hạ, có lẽ người xưa xây mộ không đề danh hiệu các ngài, mà xây năm ngôi mộ năm dạng, ứng với biểu hiệu đương thời mỗi ngài. Nay thời gian qua lâu, không c̣n ai nhớ được nữa.
    Trong khi Thiệu-Thái, Đào Nhất-Bách cùng Đỗ Lệ-Thanh phỏng đoán này nọ, Mỹ-Linh cố moi óc t́m hiểu xem năm h́nh này ngụ ư ǵ? Nhưng càng nghĩ càng thấy không có căn cứ nào cả. Nàng tự nhủ:
    - Cứ như trong mật thư của phái Mê-linh ghi chú, th́ sau khi thành đại nghiệp, vua Trưng sai công chúa Yên-lăng Trần Năng cùng Nghi-hoà công chúa Trần Quế-Hoa, Trần Quỳnh-Hoa lên hồ Động-đ́nh đào kho tàng Tần-Hán mang về. Khi tới Khúc-giang, gặp đoàn cao thủ của Mă thái hậu đuổi rất gắt. Công chúa Yên-lăng cho chôn vào một chỗ bí mật. Niên hiệu vua Trưng thứ ba, khi biết thế nước chông chênh. Vua Trưng sai sứ lên truyền lệnh cho Khúc-giang ngũ hùng cùng công chúa Thánh-Thiên đào kho tàng Tần-Hán mang về Giao-chỉ. Sứ giả tới Nam-hải đúng lúc Khúc-giang ngũ hùng bị đánh thuốc độc chết. Công chúa Thánh-Thiên bị đại quân Lưu Long vây gấp, người đành giả xây mộ cho Khúc-giang ngũ hùng, mượn mộ ghi khắc chi tiết nơi chôn cất kho tàng. Cho nên hơn ngh́n năm qua, ai cũng tưởng mộ năm ngài, nhưng thực sự lại ghi dấu vết mà thôi.
    Hương đă tàn, nàng bảo Thiệu-Thái:
    - Anh hạ lễ xuống, cùng Đỗ phu nhân, Đào trưởng lăo thụ lộc đi. Em ăn chay, cho em mấy quả chuối được rồi.
    Nàng lấy nải chuối, ngồi riêng ra một tảng đá suy nghĩ. Tần ngần nàng mở bọc đem bộ Dụng binh yếu chỉ ra đọc. Trong trí óc, nàng nhớ lại một truyện: Hồi ở Thăng-long, mới t́m được bộ binh thư này, Khai-Quốc vương với nàng đem ra nghiên cứu. Cả hai đă vướng phải một đoạn, mà không sao hiểu được. Nàng nhớ mang máng rằng dường như trong đó có nói tới h́nh dạng năm ngôi mộ.
    Nàng mở ra đọc. Không khó nhọc, nàng t́m ra đoạn ấy ngay:
    " Khi ta viết đến chương cuối bộ binh thư này, là lúc được chỉ dụ vua Trưng phải rút khỏi Nam-hải. Ta cho người liên lạc với Khúc-giang ngũ hùng để bàn kế lui quân. Th́, ôi thôi, năm vị đều bị đầu độc. Ta thân tới Khúc-giang tế năm vị, đệ tử cho biết gia đ́nh năm vị đem xác chôn một nơi cực mật. Ta nhân đó xây mộ cho người.
    Xây mộ xong, ta khấn năm vị hăy phù hộ cho tộc Việt bền vững, giầu có hơn nhà Chu, nhà Tần, nhà Hán. Con cháu sinh sản tṛn, vuông dưới ánh mặt trời, luôn tươi như soan năm cánh..."
    Khúc mắc ở câu cuối. Hồi ấy đọc đoạn này, Khai-Quốc vương cho rằng lối hành văn sáo ngữ, cùng lời chúc tụng của tổ tiên xưa như thế. Nên cả hai chú cháu bỏ qua. Bây giờ nh́n h́nh dạng năm ngôi mộ giả, nàng thấy có liên quan tới bài tựa này.
    Chợt tia sáng loé lên:
    - Phải rồi, trong bài nói bền vững giầu có hơn Chu, Tần, Hán tức kho tàng từ đời Chu qua đời Tần, đời Hán. Đào được kho tàng lên ắt giầu có xúc tích. C̣n câu dưới có đủ h́nh năm ngôi mộ: tṛn, vuông. Ánh sáng mặt trời là ǵ nhỉ? Mặt trời tức Nhật tương ứng với h́nh chữ nhật. Tươi như hoa soan, tức h́nh trái soan. Năm cánh tức h́nh ngôi mộ năm cạnh kia.
    Nàng lại nghĩ:
    - Như vậy, ta hiểu rơ ư nghĩa h́nh dạng năm ngôi mộ rồi. Thế nhưng h́nh dạng khác nhau để chỉ ǵ? Tṛn, vuông, chữ nhật, trái soan, năm cạnh. Nếu theo thứ tự, mộ ngài Nhất-Gia h́nh tṛn. Ngài Nhị-Gia h́nh vuông, ngài Tam-Gia h́nh chữ nhật, ngài Tứ-Gia h́nh trái soan, ngài Ngũ-Gia h́nh năm cạnh.
    Nghĩ măi không ra, nàng gấp bộ kinh thư bỏ vào bọc. Bên kia, Thiệu-Thái cùng Đào Nhất-Bách ăn uống đă xong.
    Trời về chiều. Gió lạnh thổi nhè nhẹ qua những cây thông, bật thành tiếng reo vi vu. Những đàn c̣ đi ăn bắt đầu đo cánh bay về tổ.
    Mỹ-Linh vẫy tay, cùng mọi người lên ngựa.
    Th́nh ĺnh Đào Nhất-Bách lên tiếng:
    - Chúng tôi cùng nhau tế lăng bậc tiền bối. Người là ai, mà lại ŕnh rập? Có mau xuất hiện không?
    Nói rồi y phi thân vào bụi cỏ gần đó, chụp lưng một người nhấc bổng lên. Th́ ra một lăo già. Lăo kêu réo ầm lên:
    - Tôi nằm đây chờ các người cúng xong, sẽ ra lấy lộc ăn. Các người keo kiệt mang đi hết rồi, c̣n hành tội tôi ư?
    Người khuân vác mướn nói với Đào Nhất-Bách:
    - Quan khách không nên mạnh tay với người này. Y vốn làm nghề quét chợ. Lăo tên Luyện. Từ trước đến nay trẻ con, ăn mày thường ŕnh rập quanh lăng, đợi khách tới cúng. Khi khách vừa đi khỏi, chúng ùa ra hạ lễ xuống ăn. Lệ này thành quen.
    Đào Nhất-Bách vội buông lăo xuống, miệng nói:
    - Xin lỗi.
    Rồi y bảo người khuân vác trao cho lăo già đó phân nửa con lợn luộc, cùng với xôi, hoa quả. Lăo Luyện cảm ơn rối rít, mở tay nải ra đựng lộc.
    Đỗ Lệ-Thanh móc túi trao cho Luyện một xâu tiền rối bảo:
    - Tôi ở bên bờ sông gần chợ. Nếu lăo cần tiền, thực phẩm, tới đó, tôi sẵn sàng tặng cho chút ít mà tiêu.
    Lăo Luyện cúi rạp người cảm tạ, hai tay lĩnh tiền bỏ vào túi.
    Mỹ-Linh móc bạc trả công cho người khuân vác, rồi bốn người lên ngựa trở về trấn. Con thuyền của Lạc-long giáo thuộc đạo Quảng-Đông vẫn đậu ở bến chờ đợi. Bốn người xuống thuyền. Thuyền rời bến ra giữa sông.
    Mỹ-Linh vỗ vai Đỗ Lệ-Thanh:
    - Đỗ phu nhân tinh ư thực. Đêm nay tên Luyện kia thế nào cũng phải t́m phu nhân lậy dập trán ra xin tạ tội.
    Đào Nhất-Bách kinh ngạc:
    - Công chúa dạy sao?
    - Cái tên Luyện kia nếu không là người của Khu-mật viện Tống, ắt của môn phái, bang hội hoặc nước nào, tiềm ẩn làm người quét chợ. Y ŕnh rập quanh lăng Ngũ-hùng đă lâu. Vơ công y cực cao thâm, mà định lực của y cũng không tầm thường. Y bị Đào trưởng lăo nhắc lên, mà tuyệt không có phản ứng.
    Thiệu-Thái đờ người ra:
    - Mỹ-Linh, sao em biết vơ công y cao?
    - Khi y bị nhắc lên, cổ áo co lại, lộ ra làn da lưng trắng mịn, khác hẳn với da mặt dăn deo khó coi. Rơ ràng y c̣n trẻ. Lúc y lĩnh lộc, gồm nửa con lợn với xôi chuối đâu có nhẹ? Thế mà y quảy lên vai, chỉ dùng ngón tay út móc vào tay nải.
    Nàng hỏi Đỗ Lệ-Thanh:
    - Chắc phu nhân nhận ra y trá h́nh làm ma, làm quỷ, phu nhân phóng thuốc vào xâu tiền rồi cho y. Y ngu thực, không nghi ngờ ǵ tiếp lấy. Đêm nay y lên cơn đau đớn cho biết thân.
    Mỹ-Linh để Thiệu-Thái bàn luận việc Lạc-long giáo. Nàng xin vào trong khoang thuyền nghỉ. Viên thuyền trưởng dành cho nàng một khoang, trang trí cực kỳ thanh nhă. Trên cái án thư, đặt chiếc đỉnh, đốt trầm hương bay nghi ngút.
    Mỹ-Linh đóng cửa khoang. Nàng quan sát quanh khoang thuyền xem có kẽ hở nào khả dĩ người ta ḍm trộm không. Khi biết chắc hoàn toàn an ninh, nàng mở tập sách mật của phái Mê-linh, do sư thái Tịnh-Tuệ trao cho hôm truyền chức chưởng môn. Tập sách này nàng đọc gần như thuộc ḷng. Nhưng bên trong có nhiều điều chưa thấu đáo.
    Phần thứ nhất chép lịch sử các phái vơ thời Lĩnh-Nam, từ khi vua Trưng tuẫn quốc cho tới thời Đinh. Phần thứ nh́ chép diễn tiến sự thống nhất phái Long-biên, Hoa-lư, Cửu-chân thành phái Mê-linh. Phần thứ ba chép các biến cố của phái Mê-linh từ khi thành lập cho đến khi sư thái Tịnh-Tuệ nhận chức chưởng môn.
    Mỗi lần cầm tập sách ra, ḷng nàng lại nao nao bồn chồn:
    - Sư thái Tịnh-Tuệ tin tưởng Vương-mẫu ḿnh lắm, bà mới dành cho ưu ái được sao chép mật thư này. Nh́n nét chữ hoa mỹ bay bướm, ḿnh cũng biết vương mẫu có hoa tay. Cũng chính v́ vậy, mà bọn Tống bắt cóc vương mẫu ḿnh, hầu so sánh tuồng chữ. Không biết bọn Tống Triệu Thành hay Lưu hậu bắt cóc Vương-mẫu ḿnh?
    Chợt nàng bật cười:
    - Ḿnh thực lẩm cẩm. Rơ ràng bọn Lưu hậu bắt Vương mẫu rồi, c̣n ǵ nữa mà nghi ngờ? Nếu bọn Triệu Thành bắt, ắt chúng giam bà trên chiến hạm, ḿnh đă thấy rồi. Vả lại nếu y bắt được Vương-mẫu ḿnh, đâu cần bủa lưới bắt Lê Thiếu-Mai với thầy đồ Ngọc-Phách để dịch sách.
    Nàng đọc sang phần thứ tư, chép lịch sử kho tàng Tần-Hán, Âu-Việt. Kho tàng Âu-Việt hiện chôn ở vùng quanh núi vua Bà, sách chép bằng chữ Khoa-đẩu, lại toàn bằng hơn ba trăm thuật ngữ. Hôm sư thái Tịnh-Tuệ truyền chức chưởng môn, đă đọc cho nàng. V́ vậy bất cứ ai đọc phần này cũng không hiểu nổi. Duy người biết thuật ngữ đó mới ṃ ra được. Nàng nghĩ thầm:
    - Kỳ này về Đại-Việt, ḿnh triệu tập hết các đại môn phái, rồi sai đào lên, bỏ vào công khố Đại-Việt.
    Phần thứ năm chép lịch sử kho tàng Tần-Hán, cùng chỉ chỗ cất. Phần này nàng hiểu lờ mờ. Nhất là trong đó có đoạn thơ không ra thơ, văn chẳng ra văn:
    Tự cổ Ân, Chu trị thiên hạ,
    Vàng ngọc, bốn phương tụ tập về.

  9. #79
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669

    Anh Hùng Bắc Cương - Hồi 17 : Kỳ Nhân Dị Sĩ

    Anh Hùng Bắc Cương

    Hồi 17 :

    Kỳ Nhân Dị Sĩ



    Nàng tự giảng:

    - Hai câu có nghĩa từ Ân tới Chu cai trị Trung-nguyên, vàng ngọc súc tích. Hai câu này không có ǵ lạ.

    Nàng đọc xuống hai câu dưới:

    Trung-nguyên thống nhất, A-pḥng cháy.

    Đuổi hươu, Đông thành, Tây ra đi.

    - Phải rồi hai câu này ư nói Tần thống nhất thiên hạ, rồi bị Hạng-Vũ diệt, đốt cháy cung A-pḥng. Bấy giờ anh hùng thiên hạ nổi lên tranh nhau giang sơn, ví như đuổi con hươu. Đông tức Hạng Vũ. Lưu Bang lập nhà Tây Hán tức Tây. Như vậy câu sau ư nói Hạng Vũ thắng Lưu Bang.

    Nàng đọc hai câu tiếp:

    Đại phong một trận, anh hùng tận,

    Châu bảo Vị-ương, lửa bốn bề.

    - Sau khi Lưu Bang thắng Hạng Vũ, trở về quê làm bài thơ Đại-phong. Lưu đem châu bảo thời Ân, Chu, Tần cất ở điện Vị-ương. Rồi cuối đời Tây Hán, Vương Măng làm phản. Y đốt cháy điện Vị-ương.

    Nàng đọc tiếp:

    Động-đ́nh, Yên-Lăng, Nghi-Ḥa đến.

    Khúc-giang, sóng dậy, muôn đời ghi.

    Mỹ-Linh nghĩ thầm:

    - Đoạn này ư nói công chúa Yên-Lăng Trần Năng và hai công chúa Nghi-hoà Trần Quế-Hoa, Trần Quỳnh-Hoa đào kho tàng ở hồ Động-đ́nh lên, rồi chở về Khúc-giang. Nhưng chữ sóng dậy với muôn đời ghi ư chỉ ǵ?

    Nàng chợt nghĩ đến những thuật ngữ:

    - Sóng nghĩa là núi cao. Dậy nghĩa là hang sâu. Muôn là mười vạn. Một vạn trong thuật ngữ là một trăm. Vậy muôn thành con số một ngh́n. Cả hai câu này ư nói: trong núi cao nhất, có hang sâu. C̣n một ngh́n là ǵ nhỉ?

    Nàng mở bản đồ vùng Khúc-Giang ra. Này sông, này núi, trùng điệp. Nh́n một lượt nàng nghĩ thầm:

    - Ta phải t́m núi nào cao nhất mới được!

    Không khó khăn, nàng t́m ra giữa thung lũng gần núi Ô-thạch có ngọn Tuyệt-phong cao nhất. Nàng nhủ thầm:

    - Ta phải thám thính ngọn Tuyệt-phong xem sao.

    Đến đấy mệt mỏi, nàng bỏ sách vào bọc, mở cửa ra ngoài, ngồi nghe Thiệu-Thái, Lê Đức bàn truyện Lạc-long giáo.

    Chợt một giáo đồ giữ trọng trách gác đầu thuyền vào cúi rạp người xuống tŕnh với Lê Đức:

    - Tŕnh trưởng lăo. Bên ngoài có một con thuyền nhỏ. Trên thuyền chứa bốn người. Ba người nằm ngủ, không rơ mặt. Một người đội nón buông câu. Thuyền đậu sát thuyền ta. Thuộc hạ đuổi, mà hắn không chịu đi. Xin trưởng lăo định liệu.

    Thiệu-Thái bảo y:

    - Tuyệt đối tránh đụng chạm. Chúng ta đang ẩn thân. Tôi với Lê trưởng lăo ra ngoài xem sao.

    Mỹ-Linh, Thiệu-Thái, Lê Đức ra đầu thuyền quan sát. Con thuyền mui che một nửa. Trong ḷng thuyền trải chiếu, có ba người cuộn chăn nằm ngủ gáy kḥ kḥ. C̣n một người ngồi buông câu. Cái nón che mất mặt, không hiểu y già hay trẻ.

    Một giáo chúng nói:

    - Này thuyền ai kia, lui ra chỗ khác. Tại sao lại cứ sán đến bên thuyền ta mà câu?

    Người câu im lặng không trả lời. Y móc trong bọc ra một ống tiêu để lên miệng thổi. Tiếng tiêu véo von vọng đi rất ra. Hết bài tiêu, y cất cao giọng ngâm:

    Thương-lang chi thủy thanh hề,

    Khả dĩ trạc ngă anh.

    Thương-lang chi thủy trọc hề,

    Khả dĩ trạc ngă túc.

    Ngâm xong, y ngâm sang tiếng Việt:

    Sông Thương nước chảy trong veo,

    Th́ ta đem giặt cái lèo mũ ta.

    Sông Thương nước chảy phù sa,

    Th́ ta lội xuống để mà rửa chân.

  10. #80
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Rồi y lại cầm tiêu thổi. Lần mày y thổi bản Động-đ́nh ca.
    Tên giáo chúng cầm cây sào gơ vào nón ngư nhân. Y ngửa mặt nh́n lên, rồi nói một ḿnh:
    - Trời đất ôi! Xưa Trung-tín hầu Vũ Bảo-Trung khi c̣n làm nghề nặn nồi bán, bị bọn ngu xuẩn kẻ chợ khinh khi. Lúc chưa đạt vận Khương thái công, Hàn Tín đi câu cá, chúng nhân người trần mắt thịt coi thường. Nay ta câu cá trên sông, cũng bị bọn trôi sông dạt chợ khuấy phá. Hỡi ôi! Thiên hạ đều người trần mắt thịt cả.
    Tuy nói vậy, mà y vẫn không di chuyển, cứ ngồi câu, bất kể đến tên giáo chúng. Y nói một ḿnh:
    - Hai con thuyền cùng đậu trên sông. Ta không hỏi tội người tại sao người đậu thuyền bên ta, người cũng đừng trách sao ta đậu thuyền cạnh ngươi mới phải chứ?
    Lê Đức nói nhỏ với Mỹ-Linh:
    -- Tiếng người này dường như c̣n trẻ. Y cố ư gây sự với ta. Vậy ta lui thuyền ra chỗ khác.
    Mỹ-Linh nhận thấy dáng người này rất quen, mà nàng không nhớ đă gặp ở đâu.
    Nàng ra lệnh:
    - Anh em dời thuyền xuống khúc dưới kia vậy.
    Thuyền phu nhổ sào, cho thuyền di chuyển về phía trước. Con thuyền của ngư nhân cũng trôi theo song song. Bỗng con thuyền lớn lao vào phía bờ bên kia sông, là một băi hoang.
    Lê Đức kinh hăi hỏi:
    - Ta bảo cho thuyền đi thẳng, tại sao lại áp vào băi này.
    Tài công kêu lên:
    - Tŕnh lăo gia, bánh lái mắc kẹt, nên thuyền đâm vào bờ.
    Lê Đức chạy vào cầm lái, lái thử, th́ thuyền lại trôi ra giữa sông. Y mắng tài công:
    - Bánh lái hỏng đâu?
    Tài công cầm lấy tay lái, quả nhiên bánh lái không kẹt. Thuyền trôi dần theo gịng. Tới hạ lưu, thuyền phu cho cắm sào. Lê Đức nh́n ra, thủy chung con thuyền nhỏ vẫn đậu song song với thuyền ḿnh, không tới trước, không lui một bước. Y nh́n rơ ngư nhân đang kéo một sợi dây dài cuộn thành đống nhỏ bên cạnh.
    Lê Đức tỉnh ngộ:
    - Ḿnh đáng chết thực. Ngư nhân tung dây cột bánh lái, làm tài công tưởng bánh lái kẹt. Khi ḿnh cầm lái, y buông dây, ḿnh không rơ, chửi oan tài công.
    Thuyền phu ngó xuống con thuyền nhỏ chửi:
    - Này anh ngư nhân kia. Tại sao anh cứ theo ta măi vậy?
    Ngư nhân cũng không vừa:
    - Này các người. Các người ỷ có thuyền lớn, theo sau thuyền ta măi, làm sao ta câu được cá. Các người có lui ra chỗ khác không?
    Biết bị khiêu khích, Lê Đức ra hiệu cho thuyền phu. Thuyền phu cầm cây sào chọc vào đầu ngư nhân. Ngư nhân chụp cây sào bật mạnh một cái. Thuyền phu bay vù lên cao, rồi rơi ṭm xuống nước. Y lóp ngóp bơi lại mạn thuyền, bám dây leo lên.
    Lê Đức bật lên tiếng ủa kinh ngạc. Y ra hiệu. Một thuyền phu khác cầm cây chèo đập vào đầu ngư nhân. Ngư nhân bắt lấy cây chèo, rồi kẹp giữa hai đầu gối. Thuyền phu giật mạnh, mà cây chèo như đóng đinh vào cột không nhúc nhích.
    Hai ba giáo chúng cùng chạy lại giật cây chèo, mà thủy chung không chuyển động. Trong khi ngư nhân vẫn ngồi nhàn nhă. Tuyệt ở chỗ, hai đầu gối y bất động, hai tay y cầm ống tiêu để lên miệng thổi. Dù hai thuyền phu giật chèo, mà bản nhạc vẫn véo von không đứt quăng.
    Đào Nhất-Bách bước tới cầm lấy cây chèo. Y vận sức giật mạnh. Cây chèo bật lên. Y với với giáo chúng thuyền phu ngă bổ ngửa trên sàn trông thực thảm năo.
    Mỹ-Linh kinh ngạc không ít. Vơ công của Đào Nhất-Bách không thua Lê Đức làm bao. Ngặt v́ y dùng sức mạnh. Ngư nhân thuận thế truyền thêm lực vào, thành ra Đào bị hai ḱnh lực hợp lại, đến nỗi không giữ được thăng bằng.
    Đào Nhất-Bách mất b́nh tĩnh. Y vọt người lên cao, nhảy xuống con thuyền nhỏ. Tay phóng chưởng tấn công. Ngư nhân cười nhạt, chiă cần câu lên trời. Mọi người kinh hăi la lớn, v́ Nhất-Bách rơi xuống, ắt bị cần câu đâm thủng ngực.
    Diễn biến xẩy ra đột ngọt, dù Mỹ-Linh, dù Lê-Đức có ra tay can thiệp cũng không kịp. Nàng chi c̣n biết kêu lên:
    - Xin dung t́nh.
    Ngư nhân rung động tay một cái, dây câu cuốn lấy thân h́nh Nhất-Bách. Cần câu gật mạnh, Nhất-Bách rơi xuống giữa thuyền nhỏ. Lạ một điều, y rơi không mạnh, mà sao lọt vào giữa ḷng thuyền, rồi nằm bất động, không nói không rằng, trong khi mắt vẫn mở trừng trừng.
    Ngư nhân cười ḍn:
    - Được con cá hồng này lớn quá. Đem vào chợ xẻ thịt bán lấy tiền uống rượu.
    Đến đây, y giật mạnh sợi dây bên hông một cái. Cánh buồm kéo lên, con thuyền nhỏ chạy vun vút về hạ lưu.
    Lê Đức hô lớn:
    - Mau cho thuyền đuổi theo.
    Khi thuyền nhổ sào chèo đi, th́ con thuyền nhỏ đă mất hút ở cuối gịng sông.
    Lê Đức lệnh cho thuyền ghé bờ. Y cầm tù và thổi lên một hồi. Lát sau có ba kị mă chạy tới. Mỹ-Linh, Thiệu-Thái, Lê Đức lên ngựa phi dọc theo bờ sông đuổi con thuyền nhỏ. Trong khi dưới nước, con thuyền lớn cũng chèo theo.
    Không mất nhiều thời gian, Mỹ-Linh thấy con thuyền nhỏ cắm sào giữa sông. Bốn người nằm trong thuyền đă ngồi dậy. Năm người đang ngồi ăn cơm, thản nhiên như không có ǵ xẩy ra.
    Mỹ-Linh dừng ngựa lên tiếng:
    - Này! Mấy vị hảo hán kia. Người anh em ta không biết núi Thái-sơn, trót mạo phạm. Mấy vị hăy rộng lượng tha cho y một phen.
    Ngư nhân ngồi câu ban năy để tay lên tai làm như lắng nghe:
    - Tiếng ai nói trên bờ vậy ḱa?
    Một ngư nhân khác tiếp:
    - Dường như tiếng con gái. Cô này chắc đẹp lắm, tiếng trong, ngọt như cam thảo.
    Mỹ-Linh nhắc lại câu nói ban năy. Ngư nhân vẫn để tay vào tai:
    - Cô nương nói sao? Cô nương muốn mua cá ư?
    Mỹ-Linh bực ḿnh:
    - Không phải muốn mua cá, mà muốn chuộc lỗi.
    - Cô nói cái ǵ? Trời ơi, tự nhiên tai tôi điếc đặc mất rồi. Cô muốn mua chăo chuộc rán mỡ hay nấu rọc mùng ăn hả? Tôi chỉ câu được con cá hồng thôi. Cô nương muốn mua bao nhiêu cân, tôi xẻ ra bán cho. Mỗi cân một chỉ bạc.
    Mỹ-Linh biết ngư nhân giả vờ:
    - Này hảo hán, người bắt anh em của ta để làm ǵ? Y có đôi chút mạo phạm với người. Ta xin người lượng thứ cho.
    Ngư nhân vẫn để tay vào tai:
    - Cô nương nói sao? Cô nương muốn mua lươn ăn à? Tại hạ chỉ câu được con ngư nhân mà thôi.
    Phía sau con thuyền của Lạc-long giáo đă đuổi kịp. Thuyền lớn kè mạn thuyền nhỏ. Chợt con thuyền nhỏ quay một ṿng chạy ngược trở lại, buồm căng no, thuyền như bay trên mặt nước. Giáo chúng trên thuyền lớn chỉ c̣n biết la hoảng.
    Mỹ-Linh, Lê Đức cho ngựa chạy theo. Con thuyền nhỏ táp vào bờ bên kia, rồi ngư nhân cùng bốn người đồng hành vác Đào Nhất-Bách lên bờ, chạy mất dạng.
    Mỹ-Linh, Thiệu-Thái, Lê Đức cùng xuống thuyền. Đỗ Lệ-Thanh hỏi Lê Đức:
    - Lê trưởng lăo. Tôi thấy dường như mấy ngư nhân này c̣n rất trẻ. Họ không có ác ư với bọn ḿnh . Vơ công của ngư nhân rất kỳ ảo.
    Lê Đức phiêu bạt giang hồ cả đời người, thừa kinh nghiệm, y nói:
    - Cái giật sào, hất giáo chúng xuống sông là biến chiêu Ḱnh ngư qúa hải thuộc vơ công Cửu-chân. Hai chân kẹp chặt sào, giống nội công Đông-a hay Tiêu-sơn.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 4
    Last Post: 29-10-2012, 07:45 PM
  2. MUỐN ĂN GẮP BỎ CHO NGƯỜI GẮP QUA GẮP LẠI thái san
    By ttv2007 in forum Thơ Văn Tự Sáng Tác
    Replies: 0
    Last Post: 09-02-2012, 09:20 AM
  3. CHẾ ĐỘ TRUNG CỘNG CHẮC CHẮN SẼ SỤP ĐỔ
    By nguoibatcao in forum Tin Việt Nam
    Replies: 1
    Last Post: 27-06-2011, 11:12 AM
  4. Replies: 54
    Last Post: 20-12-2010, 02:27 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •