?
- Chúng ta dự trù tách hai lăo già với sứ đoàn, để sư huynh đưa chúng em đi Biện-kinh phải không?
- Đúng thế.
- Sư huynh đưa bọn em đi, ắt đưa bằng thuyền. Đi Biện-kinh từ hồ Động-đ́nh phải theo Trường-giang xuôi hướng Đông đến bến Xích-bích. Từ Xích-bích qua sông, vào Hồng-hồ. Từ Hồng-hồ theo Kinh-giang sang sông Hán-thủy. Cuối cùng theo Hán-thủy lên Tương-dương.
- Giỏi.
- V́ vậy Lê Văn phải dụ cho hai lăo đi ngược chiều với sư huynh, nghĩa là đi về hướng Giang-lăng. Sau khi vượt quăng đường từ đây đến Giang-lăng, hai lăo ắt trở thành điên, quyết đuổi đến cùng. Lê Văn sẽ trêu cho chúng đuổi tới Nghi-đô, không chừng tới Nghi-xương cũng nên.
Đến đó thuyền đi vào địa phận sông Trường-giang. Con thuyền hơi nhỏ, nên phải men theo Nam-ngạn, xuôi về hướng Đông.
Bảo-Dân chỉ bà vợ:
- Sư muội! Sư muội bảo vợ ta có đẹp không?
Nghe Bảo-Dân hỏi, mọi người mới chú ư tới vợ y. Khai-Quốc vương nghĩ thầm:
- Trước kia ta tưởng Lâm Huệ-Phương, Thanh-Mai, Mỹ-Linh, Đào Hà-Thanh là ba người đẹp không thể có tới bốn. Nay vợ Bảo-Dân có sắc đẹp cực kỳ quyến rũ. Y lưu lạc trên đất Tống, mà sao có được cô vợ đẹp thế này.
Thanh-Mai ngắm nh́n bà chị dâu, rồi hỏi:
- Anh cưới chị bao giờ?
- Không hề cưới. Ta vào hoàng cung nhà Tống cướp đem ra đấy chứ.
Mọi người nghe Bảo-Dân kể, đều biết y nói thực. Trên đời không có người nào to gan hơn. Bảo-Dân kể:
- Sư tỷ họ Khấu, tên Kim-An, là con gái Tể tướng Khấu Chuẩn.
Mọi người bật lên tiếng ồ lớn.
Bảo-Dân kể:
- Một ngày thăm Biện-kinh, vô t́nh ta qua khu vườn dinh Tể tướng, nhác thấy nàng đang dạo chơi trong vườn hoa. Hồn phách ta bay phơi phới. Đêm hôm đó ta lần ṃ vào hoa viên dinh Tể tướng, rồi dùng ống tiêu tấu nhạc cho nàng nghe.
Mỹ-Linh bật cười:
- Đại ca thổi tiêu như vậy, mà Tể-tướng không biết ư?
- Biết thế chó nào được. Ta dùng nội lực chuyển âm thanh vào khuê pḥng của nàng mà thôi. C̣n ngoại giả không ai nghe được. Quả nhiên ta tấu được một bản, nàng mở cửa pḥng nh́n ra ngoài. Ta tha hồ mà ngắm. Hôm sau ta lại tấu đàn tranh, rồi đàn bầu, đàn Hồ, nhị. Hồi đầu ta c̣n ẩn thân. Sau ta xuất hiện ngồi trên cây, vừa nh́n nàng vừa tấu nhạc. Lúc đầu thấy ta, nàng c̣n e thẹn. Dần dà nàng cười nói với ta. Cứ như vậy hơn nửa năm.
Y nh́n vợ mỉm cười:
- Một đêm ta đánh bạo, sau khi tấu nhạc, nhảy cửa sổ vào pḥng nàng. Nàng không sợ hăi, tiếp ta. Dần dần, đêm đêm chúng ta gặp nhau ở vườn hoa. Cho đến một hôm như thường lệ ta đến thăm nàng...
Đến đây y ngừng lại thở dài.
Nghe Bảo-Dân nói, mọi người đều thấy y lớn gan, nhưng lại lăng mạn đa t́nh đến cùng cực. Y tiếp:
- Nàng khóc lóc cho biết rằng có chiếu chỉ truyền phụ thân phải đem nàng tiến cung dâng cho hoàng đế. Ta như người trên mây rơi xuống đất. Ta rủ nàng đi trốn. Nhưng biết làm sao hơn. Nàng không cả gan làm như thế. V́ sợ cha nàng bị tội.
Y ngừng lại hỏi Khai-Quốc vương:
- Vương gia! Nếu vương gia ở địa vị mỗ, vương gia sẽ làm ǵ?
- Với bản lĩnh của sư ca, cứ đợi cho nàng tiến cung, rồi vào cung ăn trộm đem đi. Bấy giờ ông vua không bắt tội cha nàng, mà ngược lại cha nàng c̣n bắt đền ông vua nữa là khác.
Bảo-Dân vỗ vai Khai-Quốc vương:
- Hay! Chí khí bậc anh hùng trong thiên hạ thường giống nhau.
Y quay lại nh́n Thanh-Mai:
- Sư phụ ghét triều Lư lắm, chắc không gả sư muội cho gă này đâu. Hẳn y cũng ṃ đến trang Thiên-trường ăn trộm sư muội phải không? Y táo gan hơn ta nhiều. Sư muội cứ nói thực đi, đừng mắc cỡ làm ǵ. Đột nhập trang Thiên-trường e khó hơn hoàng cung. Vậy vơ công y phải cao thâm lắm.
Nói rồi Bảo-Dân phóng chưởng tấn công Khai-Quốc vương liền. Vương nhận ra chiêu Đông-hải lưu phong. Chưởng lực cực kỳ trầm trọng. Khai-Quốc vương khoanh tay một cái, chưởng của Bảo-Dân bị phong bế liền. Cả hai cùng rung động toàn thân. Bảo-Dân nói với Thanh-Mai::
- Đúng thế! Công lực y ba phần giống Tiêu-sơn, bẩy phần giống Cửu-chân, Long-biên. Y ngồi im mà hóa giải được chưởng của ta, công lực không tầm thường.
Mọi người thấy Bảo-Dân gọi Khai-Quốc vương bằng gă, rồi y, ai nấy đều bật cười. Y tiếp:
- Thôi, ta nói truyện ăn trộm vợ cho sư muội nghe. Ta đợi cho nàng tiến cung. Ngay đêm đó ta bắt một tên thái giám, lột quần áo mặc, rồi lẻn vào hoàng cung. Khi ta đến tẩm cung của hoàng đế, giữa lúc y ngưng làm việc, truyền cung nữ gọi Kim-An đến hầu. Kim-An hầu y uống rượu. Rượu say, y đuổi cung nga thái giám ra, rồi định cùng nàng gió trăng. Giữa lúc đó, ta nhảy ra, bắt sống y, dùng dẻ nhét đầy miệng, trói lại, quẳng vào gầm dường. Ta lại lột quần áo y mặc vào. Ta ôm nàng rời khỏi tẩm cung, vượt hoàng thành ra ngoài. Sáng hôm sau, ta với nàng dùng ngựa về đây, khoan thai lên núi Tam-sơn thưởng hoa.
Thanh-Mai hỏi:
- Truyện này xẩy ra đă mấy năm rồi?
Bảo-Dân tính đốt ngón tay:
- Hồi đó Kim-An mười sáu. Nay nàng hai mươi sáu tuổi rồi. Truyện đă mười năm.
- Như vậy ông vua đó không thể là Thiên-Thánh hoàng đế mà là Chân-tông.
- Đúng thế.
Bảo-Dân tiếp:
- Nguyên trước vua Chân-tông đă phong Quách phi làm hoàng hậu. Quách hậu băng. Vua muốn lập Lưu phi lên thay. Nhưng quần thần phản đối v́ Lưu phi xuất thân ty tiện. Tuy vậy nhà vua vẫn giữ nguyên ư. Lưu hậu thông minh, tài trí, vơ công cực cao. Nhưng bà làm một việc ǵ đó, cực kỳ bí mật, khiến cuối đời, vua Chân-tông muốn truất bà. Để được ḷng quần thần, ngài muốn đem Kim-An vào cung rồi phong làm hoàng hậu. Không ngờ ta vào ăn trộm ra.
Bảo-Dân nh́n Thanh-Mai:
- Con nhỏ này lớn lên đẹp gớm. Bây giờ mi làm vương phi rồi phải không? Nghe bọn Tôn Đản nói mi sẽ làm hoàng hậu nữa. Trời ơi! Sao mi ngu quá vậy, làm vương phi, hoàng hậu suốt ngày áo xiêm ràng buộc lấy nhau. Đi ra lễ nghi, đi vào phép tắc giống ở tù.
Y vỗ vai Khai-Quốc vương:
- Này chú em rể, anh hai nói có đúng không? Chú bỏ mẹ nó cái ǵ Khai-Quốc vương, trừ quân tộc Việt đi, rồi dắt Thanh-Mai lên đây cùng vợ chồng ta dạo chơi sông hồ. Gặp nước suối uống nước suối, gặp hoa hái hoa, gặp trái cây ăn trái cây. Gặp bọn tham quan, cường hào ác bá ta đánh chúng què. Hôm trước sư phụ với sư mẫu qua đây. Người nghe ta nói về thú ngao du sơn thủy, người khen ta biết thưởng thức cuộc đời, không ngu như đại sư ca, cùng hai tên Đoàn Thông, Ngô An-Ngữ luẩn quẩn trong quan trường.
Lời nói của Bảo-Dân tuy nửa phần tục, đùa cợt, nhưng rất thực tế. Thanh-Mai đưa mắt nh́n chồng. Khai-Quốc vương nắm tay Bảo-Dân. Vương cũng nói bằng tiếng b́nh dân:
- Anh hai nói đúng. Vợ chồng em cũng mong được như anh hai. Nhưng có điều bọn em đă nguyện lấy chủ đạo tộc Việt làm phương châm cho cuộc đời. Chúng em ước mong sau khi thống nhất tộc Việt, rồi ngao du sơn thủy. Chứ bây giờ th́ chưa được.
Trên con thuyền tuy chật chội, mà Kim-An làm những món ăn Trung-nguyên thực kỳ diệu. Mỹ-Linh cứ luôn miệng hỏi về cách nấu nướng. Kim-An nói tiếng vùng Biện-kinh, v́ vậy Mỹ-Linh phải uốn cong lưỡi nói truyện với nàng.
Thực đúng với câu: Cha nào con ấy. Kim-An là con Tể-tướng Khấu Chuẩn, một danh sĩ đương thời. V́ vậy không sách nào nàng không đọc qua, chẳng chi tiết nào về triều đ́nh mà nàng không biết. Gặp Mỹ-Linh vốn ṇi thi-thư. Hai bên nói truyện thực tương đắc.
Con thuyền cập vào một chiếc thuyền cực lớn đậu bên bờ Trường-giang, đầu thuyền có hai chữ Chu-các đỏ chói. Kim-An cung tay:
- Kính thỉnh vương gia, vương phi, công chúa dời gót ngọc sang Chu-các. V́ tiểu-chu này không thể vượt Trường-giang.
Khai-Quốc vương nghĩ thầm:
- Bà này xuất thân tiểu thư con quan Tể-tướng có khác, ngôn từ khách khí, lễ độ rơ ra kim chi ngọc điệp.
Mọi người tung ḿnh lên cao, rồi đáp xuống con thuyền lớn. Một thuyền phu nhảy xuống con thuyền nhỏ, kéo buồm trở lại hồ Động-đ́nh.
Chu-các có hai tầng. Tầng trên có nhiều cửa sổ nh́n ra sông, có nhiều pḥng. Tầng dưới nửa ngâm dưới nước. Nửa trên không. Kim-An mời khách vào một pḥng lớn. Trong pḥng trang trí thực hoa mỹ. Giữa pḥng, một cái bàn lớn khảm xà cừ. Xung quanh có mười tám cái ghế. Tất cả bằng gỗ cẩm-lai. Xa hơn chút, một cái bàn nhỏ hơn, trên để lư hương, tỏa mấy sợi khói, mùi trầm hương xông ra ngào ngạt. Giữa bàn, để ống bút, cùng một chồng sách.
Mỹ-Linh kinh ngạc tự hỏi:
- Ông này vơ công cực cao. Âm nhạc e khó có hai người sánh bằng. Ông sinh sống ở Trung-nguyên bằng nghề ǵ, mà có tiền mua con thuyền lớn như thế này? Trong thuyền trang trí lộng lẫy e hơn du thuyền của ông ḿnh. Liếc qua, ḿnh thấy nào thuyền phu, nào tỳ nữ ước ba chục người chi phí không ít. Vậy tiền ấy ở đâu ra?
Mỹ-Linh chú ư đến vách pḥng treo không thiếu thứ nhạc cụ nào. Ngoài ra một vách khác treo đủ mọi loại binh khí.
Chu-các hướng mũi về phương Bắc, băng ngang Trường-giang.
Bảo-Dân mời khách ngồi. Tỳ nữ dâng trái cây, cùng trà. Y nói:
- Với con thuyền này, vợ chồng ta ngao du khắp nơi trong thiên hạ. Hôm sư phụ qua đây, người bàn rằng, lúc trở về người sẽ cùng chúng ta dùng Chu-các ra biển, thăm hết các đảo Đông-hải cho tới Xiêm-la, nêân chúng ta không thể rời thuyền, mà ở đây chờ người.
Thanh-Mai muốn biết tin về năm ông mănh. Nàng hỏi:
- Năm ông Thiên-lôi đâu rồi?
- Chỉ có bốn ông thôi. Bảo-Ḥa, Thông-Mai đi biện kinh trước cùng Trường-giang thất hiệp với trưởng lăo Nhất-Bách. Ta sai bốn ông mănh thay nhau chọc hai lăo Lê, Tôn chưa về.
Mỹ-Linh ngạc nhiên:
- Một ông mănh nữa đi đâu?
- C̣n đi đâu nữa. Y đi theo phái Hoa-sơn định ăn cắp cô vợ như ta.
Mọi người biết ngay ông mănh vắng mặt là Tự-Mai. Kim-An hỏi Khai-Quốc vương:
- Thế nào vương gia định ngày mai tự lên đường đi Biện-kinh hay đợi hai lăo Tôn, Lê?
Khai-Quốc vương hỏi ngược lại:
- Khấu sư tỷ biết nhiều về triều Tống. Xin sư tỷ cho một lời khuyên.
Mắt Kim-An chiếu sáng long lanh nh́n thẳng vào mặt Khai-Quốc vương. Nàng nghĩ thầm:
- Vị vương gia này trí tuệ kinh thiên động địa. Ông ta thừa sức chọn đường lối hành động. Tại sao lại phải nhờ ta? À, thôi phải rồi, ông biết phụ thân ḿnh bị Lưu hậu hại. Mà hai người trợ thủ đắc lực là lăo Tôn, Lê. Bây giờ ông muốn dành cho ta một cơ hội trả thù đây.
Nàng chắp tay:
- Đa tạ vương gia.
Bốn mắt nh́n nhau, như cùng hiểu thấu tâm tư của nhau. Kim-An tiếp:
- Lưu hậu với Định-vương Nguyên-Nghiễm hiện đang ngấm ngầm hạ nhau. Đinh-vương vắng nhà. Lưu hậu sai Tào Khánh đi đón sứ đoàn, rồi cho Trường-giang thất quỷ xuất hiện, định ép sứ đoàn đào kho tàng. Thất bại. Bà sai hai lăo tín cẩn nhất áp tải sứ đoàn. Thất bại. Tuy vậy quyền trong tay bà ta. Triều đ́nh cũng như phe Nguyên-Nghiễm đâu biết những việc bà ta đă thất bại. Định-vương đă về đến Biện-kinh. Ông ta hiện nắm lại binh quyền. Bây giờ vương gia âm thầm tới Biện-kinh, rồi thẳng tới cổng thành đưa danh thiếp xin vào chầu. Như vậy tỏ rơ Lưu hậu thất bại. Bà quá xấu hổ, ắt xử tử hai tên Tôn, Lê. Hoặc ít nhất cũng cách chức chúng.
Nàng mỉm cười:
- Chúng bị cách chức, ḷng đầy phẫn hận. Trong khi chúng bị vương gia làm cho hóa điên. Bây giờ chúng càng điên thêm. Chúng sẽ quay lại phá phách, phản Lưu hậu.
Mọi người phải ngừng truyện tṛ, v́ sóng Trường-gian reo ḥ bên ngoài. Con thuyền lớn là thế, mà luôn lắc lư. Kim-An an ủi mọi người:
- Bây giờ là tiết Đông-chí, gió thổi từ Bắc-qua, nhẹ nhàng nhất trong năm mà c̣n thế. Chứ vào tháng bẩy, tháng tám, con thuyền này lắc lư như lá bay trong gió.
Mỹ-Linh chợt nhớ ra điều ǵ:
- Khấu sư thúc! Dường như chỗ này tám trăm năm trước có trận đánh kinh thiên động địa giữa Tào Tháo với Chu Du. Chu Du đốt quân Tào tám mươi ba vạn. Lửa làm đỏ cả một vùng, v́ vậy cái tên Xích-bích có từ đó. Sự thực ra sao?
Kim-An lắc đầu:
- Đó là huyền sử. Thực sự theo bộ sử Tam-quốc-chí của Trần-Thọ, th́ bấy giờ là năm Mậu-Tư (208 sau Tây-lịch) niên hiệu Kiến-An thứ mười ba thời vua Hiến-Đế nhà Hán. Vua Hán phong Tào Tháo làm thừa tướng. Tháo đem hai mươi vạn quân đánh Tôn Quyền. Tôn Quyền liên binh với Lưu Bị chống lại. Nhân bấy giờ thủy quân Hán kết lại với nhau thành bè để vượt sông cho dễ. Chu Du dùng hỏa công đốt chiến thuyền Hán. Trận đánh diễn ra tại chỗ này đây. Cái tên Xích-bích có từ đó.
Thuyền đă tới bờ Bắc Trường-giang. Trên trời xuất hiện cặp chim ưng đang bay lượn. Thiệu-Thái nhận ra đôi chim của Bảo-Ḥa, chàng huưt sáo gọi nó xuống. Mỹ-Linh mở ống tre dưới chân chim ưng lấy thư trao cho Khai-Quốc vương. Vương mở ra đọc:
Mạ mạ sai chim truyền tin cho biết bọn trưởng lăo Lạc-long giáo gốc Hồng-thiết giáo có nhiều hành vi khác lạ. Nhật-Hồ lăo nhân, Vũ Nhất-Trụ phá giới, xuất hiện khống chế giáo chúng Lạc-long, tái lập Hồng-thiết giáo. Vũ Nhất-Trụ, Đặng Trường, Hoàng Văn theo Dực-Thánh vương. Đỗ Xích-Thập, Phạm Trạch, Lê Đức theo Đông-Chinh vương. Nguyên-Hạnh, Ngô Bách-Vân theo Vũ-Đức vương. Đại-Việt ngũ long chỉ có Minh-Không đại sư hiện diện. C̣n lại đang du thuyết Đại-lư, Xiêm-la, Lăo-qua, Chân-lạp, Chiêm-thành, Ngô-Việt về việc thống nhất tộc Việt.
Khai-Quốc vương hỏi Bảo-Dân:
- Nhị sư huynh! Quốc-trượng hiện ở đâu?
- Hôm chia tay với ta, người cùng Hồng-sơn đại phu nói rằng lên chùa Thiếu-lâm văng cảnh.
- Hệ thống của nhị sư huynh có thể liên lạc được với người không?
- Được chứ.
- Sư huynh liên lạc với người khẩn cấp, xin người với Hồng-Sơn đại phu mau trở về trấn Đại-Việt. Người trấn Thiên-trường làm thế ỷ đốc cho Thăng-long. C̣n Hồng-Sơn đại phu trấn Thanh-hóa. Nếu Đàm Toái-Trạng, Nguyên-Hạnh trở mặt c̣n khống chế kịp. Đệ sẽ liên lạc với sư bá Đại-Khê cùng với pḥ mă Thân- Thừa-Quư trấn Bắc-biên, pḥng khi ta có biến loạn quân Tống tràn qua.
Vương bảo Mỹ-Linh:
- Cháu truyền lệnh cho phái Mê-linh gửi một số cao thủ về ở trong hoàng cung. Thiệu-Thái truyền anh em Đào Nhất, Nhị, Tam-Bách phải về giữ tổng đàn Lạc-long giáo cho chắc.
Vương nắm tay Thanh-Mai thở dài:
- Thanh muội. Anh thực có lỗi với Bố. Khi bọn trưởng lăo Hồng-thiết qui phục Thiệu-Thái. Bố khuyên anh nên giết hết chúng đi. Người cho rằng một khi chúng học Hồng-thiết kinh, không bao giờ có thể trục ma tính ra khỏi người chúng. Anh không tin. Bây giờ hối th́ đă muộn.
Sau khi thành hôn với Thanh-Mai, vương gọi Tự-An bằng quốc-trượng. Ông cau mặt không bằng ḷng, v́ ông thích con gọi bằng Bố. Từ đấy vương dùng tiếng Bố gọi ông.
Sau hai ngày, thuyền đi vào địa phận sông Hán-thủy. Chim ưng Bảo-Ḥa lại báo cho biết:
Triều đ́nh Tống cực kỳ bối rối, v́ trong bẩy ngày không nhận được tin tức sứ đoàn. Tư-mă Đàm-châu tấu rằng hai lăo Tôn, Lê cho các chiến thuyền của Vương Văn, cùng thiết kị hộ tống trở về Hành-Nam. Chỉ có một chiến thuyền chở sứ đoàn vượt hồ Động-đ́nh. Triều-đ́nh sai Tư-mă Giang-lăng đem thiết kị chờ ở bên sông đă mười ngày, không thấy thuyền chở sứ đoàn qua. Đang cho người đi t́m. Lưu hậu cực kỳ bối rối. Lê Văn, Tôn Đản dụ hai lăo Tôn, Lê tới Tỷ-qui. Hai lăo hóa điên, giết thuyền trưởng. Thủy thủ sợ hăi bỏ thuyền trốn mất.

HẾT