Page 5 of 10 FirstFirst 123456789 ... LastLast
Results 41 to 50 of 99

Thread: BÓNG TỐI KINH HOÀNG

  1. #41
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669

    Bóng Tối Kinh Hoàng -Chương 24

    --------------------------------------------------------------------------------

    Sidney Sheldon


    BÓNG TỐI KINH HOÀNG


    Chương 24




    Mandarin Hotel là một khách sạn rẻ tiền hai tầng lầu nằm ngay trung tâm khu phố Tàu. Cách khu phố Mott Street không bao xa.
    Kelly và Diane vừa bước xuống xe taxi, Diane nh́n qua bên kia thấy tấm bảng áp phích quảng cáo cỡ lớn h́nh ảnh Kelly mặc bộ đồ ngủ xinh đẹp trên tay cầm lọ nước hoa. Diane ngạc nhiên nh́n theo:- Bà đấy hở?
    - Bà nh́n lầm, - Kelly nói - V́ mưu sỉnh tôi phải làm, Stevens. Tôi không phải vậy đâu!
    Ngắm nh́n lại ḿnh, Kelly bước vô bên trong khách sạn, Diane dùng dằng bước theo sau.
    Người nhân viên tiếp tân đang ngồi đọc báo bên trong quầy.
    - Chúng tôi cần một pḥng ở lại qua đêm, Diane nói.
    Anh chàng ngước nh́n hai khách hàng ăn mặc lịch sự, rồi nói lớn tiếng.
    - Ở lại đây? - Gă đứng lên. - Dạ có - Gă nh́n bề ngoài khách hàng. - Ở đây giá pḥng một trăm đô-la.
    Kelly há hốc mồm:
    - Một trăm…
    Diane nói xen vô:
    - Vậy cũng được.
    - Quư bà trả tiền trước.
    Diane mở ví rút mấy tấm giấy bạc đưa ra.
    - Bàn giao ngay ch́a khoá.
    - Pḥng số mười, đi thẳng rồi rẽ bên trái. Hai bà có hành lư?
    - Tư nữa sẽ mang tới đây, Diane nói.
    - Quư khách cần ǵ gọi máy hỏi Ling.
    Kelly nói:
    - Ling hở?
    - Vâng, tên người bồi pḥng.
    Kelly ngẩn ngơ nh́n lại th́ ra.
    Khách trọ bước đi ngang qua dăy hành lang đèn mờ.
    - Bà trả tiền nhiều vậy, Kelly nói.
    - Một nơi ta cần ẩn náu đáng giá là bao nhiêu.
    - Tôi thấy chỗ nầy cũng chưa phải yên, - Kelly nói.
    - Th́ cứ vậy đi đă rồi tính sau. Cậu chớ lo đă có ông Kingsley lo.
    Đến trước cửa pḥng số mười, Diane lấy ch́a ra mở bước vô nh́n căn pḥng trống trải bốc mùi dường như lâu ngày không có khách trọ. Pḥng hai giường tấm dra trải nhàu nḥ, hai chiếc ghế cũ kỹ bên chiếc bàn trầy xước lỗ chỗ.
    Kelly đứng nh́n quanh.
    - Pḥng nhỏ hẹp trông chả ra hồn, chắc là không người lo dọn dẹp, sờ tay lên chiếc gối bụi bay đầy.
    - Bao lâu Ling mới đi qua chỗ nầy?
    - Ta chỉ ở một đêm, - Diane nói cho nàng yên tâm.
    - Tôi phải gọi ông Kingsley!
    Kelly nh́n theo Diane bấm số máy ghi trên tấm danh thiếp Tanner Kingsley đưa hôm nọ.
    Người nghe nhấc máy:
    - Tanner Kingsley tôi nghe.
    Diane thở ra một hơi.
    - Chào ông Kingsley, tôi là Diane Stevens, xin ông cảm phiền, có bà Harris với tôi đang cần nhờ ông một việc. Bọn xấu đang ŕnh rập đ̣i giết hai chúng tôi, vậy là sao. Chúng tôi cần t́m chỗ ẩn nấp.
    - Cám ơn bà Stevens, bà cứ nghỉ ngơi cho khoẻ. Chúng tôi biết rơ vụ nầy do ai cầm đầu. Bà không lo bị quấy rầy nữa đâu. Từ nay tính mạng hai bà đảm bảo an toàn.
    Diane nhắm hai mắt lại. Lạy chúa, nàng nghĩ:
    - Ông có thể cho biết là ai…
    - Lúc nào gặp nhau tôi sẽ cho bà hay. Bà cứ ở một chỗ. Trông ṿng nửa giờ nữa sẽ có người tới đón.
    - Nghĩa là…
    Máy bị cắt ngang. Diane buông máy nh́n Kelly, mặt mày hớn hở.
    - Tin vui! Vậy là mọi chuyện đă được giải quyết!
    - Ông ta nói sao?
    - Ông ta biết rơ hết vụ nầy do ai cầm đầu, từ nay ta cứ yên tâm.
    Kelly thở ra một hơi dài.
    - Khá lắm. Vậy là tôi có thể về Paris lập lại cuộc đời. Nửa giờ nữa sẽ có người tới đón.
    Kelly nh́n quanh gian pḥng bẩn thỉu thật khó mà bỏ đi được, nàng nói mỉa.
    Diane quay lại nói giọng hờ hững.
    - Kể cũng lạ.
    - Lạ sao nhỉ?
    - Trở về lại chốn xưa không c̣n Richard. Tôi nghĩ phải tính làm sao để mà…
    - Th́ đừng làm. - Kelly quát khiến nàng giật thót. - Đừng cho tôi về lại đó kẻo rồi lại cô đơn. Tôi không dám mơ tới ngày đó. Với tôi Mark là tất cả, là lẽ sống không thể thiếu vắng.
    Diane nh́n khuôn mặt Kelly đờ đẫn, ngẫm nghĩ chẳng khác nào một pho tượng đá… khoe bên ngoài một vẻ đẹp lạnh lùng.
    Kelly nh́n lại và ngồi xuống giường quay lưng về phía Diane. Nàng nhắm nghiền mắt cố quên hết nỗi đau trong ḷng… vơi đi… vơi dần…
    ***
    Kelly đang dạo bước trên bờ sông với Mark nói năng đủ thứ chuyện, và chưa bao giờ nàng t́m thấy được những giây phút thoải mái bên anh như lúc nầy.
    Nàng quay qua Mark.
    - Tối mai sẽ có cuộc triển lăm tranh, anh có thích mấy…
    - À rất tiếc Kelly. Tối mai anh bận việc.
    Kelly bất chợt thấy máu ghen nổi lên:
    - Th́ bận hẹn người khác vậy? Nàng cố giữ vẻ mặt b́nh thản.
    - À không. Anh chỉ có một ḿnh, tối hôm đó có tiệc lớn… Anh nh́n thấy Kelly biến sắc. - Anh… dự tiệc do các nhà khoa học chiêu đăi. Em sẽ thấy

  2. #42
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    nhàm chán.
    - Em à?
    - Anh nghĩ vậy thôi. Ngồi lại nghe họ nói những chuyện thấy quá xa lạ với em.
    - Em có thể nghe hiểu được hết, Kelly nói, muốn động ḷng tự ái.
    - Anh thử mời em một bữa. À thiệt t́nh anh không đám…
    - Em dư sức hiểu. Anh giữ tự nhiên.
    Anh thở ra một hơi:
    - Thôi được - Anatripsology. Malacostracology… Aneroidograph… - Term ag.
    - Chao ôi, Kelly hết hồn - mấy thứ chữ nghĩa đó…
    - Anh biết em không thích nghe nhắc làm ǵ, anh…
    - Anh nghĩ bậy. Em thích chứ. Bởi v́ anh cũng thích, Kelly nghĩ.
    ***
    Buổi yến tiệc chiêu đăi tại khách sạn Prince de Galles được xem như là một sự kiện trọng đại. Bên trong gian pḥng lớn chứa ba trăm thực khách có cả nhiều quan chức tai to mặt lớn. Một thượng khách ngồi ở dăy bàn phía trên gần bên Mark và Kelly là một nhân vật tư cách diện mạo sáng sủa.
    - Tôi là Sam Meadows. - Ông tự giới thiệu với Kelly. - Tôi được nghe nói nhiều về bà.
    - Tôi cũng được nghe nói nhiều về ngài, -Kelly đáp - Nhờ Mark tôi được biết ông là một người thầy và bạn thân thiết.
    Sam Meadows tươi cười:
    - Tôi rất vinh dự là bạn của Mark, một người có cá tính đặc biệt. Tôi được cộng tác với ông một thời gian dài. Một người chịu khó…
    Mark, nghe nói chới với.
    - Mời ông dùng rượu vang - anh nói xen vô.
    Người dẫn chương tŕnh đứng trên sân khấu, buổi phát biểu bắt đầu. Mark đă tiên liệu trước buổi tiệc hôm nay chẳng mấy thích thú cho Kelly. Các giải thưởng được phân phát, và Kelly nh́n thấy người nhận đang phát biểu bằng thứ tiếng Swahili. Chỉ cần nh́n thấy nét mặt Mark hớn hở Kelly hài ḷng.
    Nh́n quanh trên bàn đă được dọn dẹp tươm tất, vị Chủ tịch Viện khoa học Pháp đứng trên sân khấu, mở đầu bằng những lời khen ngợi thành tựu khoa học do nước Pháp đă đóng góp năm vừa qua, và không chờ đến lúc kết thúc buổi phát biểu, ông giơ cao bức tượng vàng xướng tên Mark Harris. Vừa nghe Kelly hiểu ngay Mark là cây đinh trong buổi tiệc tối hôm nay.
    Ông tỏ ra khiêm nhường với nàng đề nghị nàng không nên tới đó, nàng nghĩ thầm nh́n Mark đang bước lên bục giữa tiếng vỗ tay của quan khách.
    - Tôi không nghe ông ấy nói ǵ về chuyện nầy! - Kelly nói với Sam Meadows.
    Meadows tủm tỉm cười:
    - Mark là vậy. - Ông nh́n theo Kelly một lúc… - Bà biết là ông yêu bà tha thiết lắm không. Ông đ̣i cưới bà cho được. Ngưng một lúc Meadows nói tiếp. - Tôi nghĩ bà không làm cho ông thất vọng.
    Nghe vậy, Kelly thấy chột dạ. Nàng không thể lấy Mark. Ông là một người bạn chân thành, nhưng nàng đă tính chuyện thương yêu ǵ đâu. Nàng đă làm ǵ? Nàng không muốn để ông thất vọng thà đừng gặp nhau nữa. Ta không thể thoả măn được những ǵ cho một người đàn ông đang mong đợi. Nàng biết nói ǵ…
    ***
    - Bà nghe thấy tôi nói ǵ chưa?
    Diane quát vô bên tai khiến Kelly tỉnh cơn mê.
    Gian pḥng khiêu vũ rực rỡ tan theo giấc mộng, nh́n lại thấy ḿnh nằm bên trong căn pḥng tồi tàn ở khách sạn, bên cạnh một người bạn đồng hành không hẹn mà gặp.
    - Ǵ vậy ?
    Diane hối hả:
    - Tanner Kingsley sẽ cho người đến đón trong nửa giờ nữa.
    - Bà nói thiệt. Vậy là…
    - Không nghe ông ta hỏi thăm ta đang ở đâu.
    - Ông ta tưởng là đang c̣n ở lại nhà cậu.
    - Không, tôi đă báo cho ông ta bọn ḿnh đi t́m nơi nương thân.
    Hai người lặng thinh, chợt Kelly x́ ra một tiếng thở dài!
    - Ôi! Cả hai đưa mắt nh́n theo chiếc đồng hồ để ở đầu giường.
    ***
    Người nhân viên tiếp tân ngước nh́n Flint bước vô khách sạn Mandarin Hotel.
    - Ông cần ǵ ạ? - Nh́n thấy Flint nhếch mép cười gă lịch sự đáp lại.
    - Vợ tôi đi cùng người bạn mới tới đây đăng kư ở lại. Vợ tôi người tóc vàng, c̣n người kia tóc đen. Ở pḥng số mấy…
    - Pḥng số mười nhưng ông không thể lên đó. Ông cần gọi máy…
    Flint chĩa khẩu súng ngắn Ruger ṇng 45 gắn ống hăm thanh gí vô trước trán anh chàng nhân viên. Flint xô ngă người kia, nhào tới đi thẳng vô trong tay lăm le khẩu súng. Lên tới trên pḥng số mười, hắn lùi lại lấy trớn nhào tới húc vai, cửa bật tung hắn bước vô trong.
    Bên trong trống trơn, Flint nghe thấy tiếng ṿi nước chảy trong buồng tắm cửa khoá. Hắn bước tới đẩy cửa ra. Ṿi nước chảy xiết, tấm màn che thấy lay động.
    Flint nhắm bắn bốn phát vô tấm màn, không nghe thấy ǵ hắn giơ tay kéo phăng qua một bên.
    Không c̣n ai bên trong.
    ***
    Bên trong quán ăn bên kia dăy phố, Diane và Kelly ngồi nh́n chiếc xe Flint vừa lái tới, hắn bước xuống đi vô trong.
    - Lạy chúa, Kelly nói.
    - Chính hắn đ̣i bắt tôi đi theo.
    Hai người ngồi chờ xem. Flint bước trở ra xe sau ít phút, nụ cười trên môi, mặt mũi nh́n bặm trợn.
    Kelly nh́n qua Diane:
    - Ta thoát được một cửa ải. Giờ tính chạy đâu?
    - Ta bỏ đây đi thôi - Đi đâu? Bọn chúng bủa vây khắp nơi, nhà, trạm xe buưt…
    Diane ngẫm nghĩ một hồi.
    - Tôi nhớ ra một nơi bọn chúng khó vô tới được - Để tôi nghĩ coi. Chỉ có ngồi trên phi thuyền bay.

  3. #43
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669

    Bóng Tối Kinh Hoàng -Chương 25

    --------------------------------------------------------------------------------

    Sidney Sheldon

    BÓNG TỐI KINH HOÀNG

    Chương 25



    Báo xuất bản buổi sáng loan cùng một cái tin như nhau. Một đợt hạn hán ở nước Đức làm thiệt mang gần một trăm người, thiệt hại mùa màng lên tới hàng triệu đô-la.
    Tanner nhấn nút gọi Kathy.
    - Gửi bài nầy tới văn pḥng thượng nghị sĩ Van Luven, ghi chú thêm: "Báo cáo hiện tượng trái đất ấm dần lên. Trân trọng kính chào…"
    Khách sạn Wilton Hotel dành riêng mấy bà khác xa khách sạn Mandarin. Một toà nhà năm tầng lộng lẫy xây theo lối hiện đại. Lối đi vô cổng có mái che màu xanh mát mẻ.
    Tại bàn tiếp tân Kelly và Diane đứng chờ đăng kư khai tên giả. Người nữ tiếp viên quầy giao ch́a khoá cho Kelly.
    - Pḥng 424. Bà có mang theo hành lư?
    - Không, chúng tôi…
    - Hành lư chúng tôi thất lạc. - Diane nói xen vô. - Chốc nữa chồng tôi đến đây đưa đi. Bà có thể cho ông lên trên pḥng để…
    Người nữ tiếp tân lắc đầu.
    - Không thể được, nội quy không cho phép các ông lên pḥng.
    - Th́ ra vậy? - Diane nh́n Kelly cười trừ.
    - Bà muốn gặp các ông dưới nầy…
    - Không sao. Nếu không gặp được đành chịu.
    ***
    Pḥng 424 được bố trí đẹp mắt, pḥng khách bày một ghế sofa, bàn ghế đầy đủ, tủ đứng, buồng ngủ hai giường đôi.
    Diane nh́n quanh:
    - Đẹp quá nhỉ?
    Kelly nói mỉa.
    - Ta muốn đi tới đâu nữa mai được ghi vô sách kỷ lục Guinness… nửa tiếng đồng hồ một khách sạn?
    - Bà có chương tŕnh nào mới lạ hơn?
    - Chả có ǵ, - Kelly khinh khỉnh nói - Khác nào tṛ đùa mèo vờn chuột, ta là lũ chuột.
    - Kể cũng lạ, bọn người phục vụ cho cơ sở nghiên cứu khoa học hàng đầu thế giới bày tṛ săn đuổi đ̣i lấy mạng hai người, - Diane nói.
    - Thôi, đừng nghĩ tới nữa.
    - Nói dễ hơn làm. Đem mấy cái đầu ở cơ sở KIG ra làm món chả trứng phải to bằng một bang Kansas. Ờ ta nên nghĩ lại kỹ. - Kelly cau mày nói:
    - Ta cần trang bị một món vũ khí, bà biết bắn không?
    - Không.
    - Khỉ thật. Tớ cũng chả biết.
    - Không sao. Không cần súng.
    - Bà có học vơ Karaté?
    - Không, nhưng mà có tham gia trổ tài tranh luận trong trường học. - Diane nghiêm giọng nói.
    - Tôi có thể thuyết phục bọn chúng từ bỏ ư định giết người.
    - Khá lắm.
    Diane bước tới bên cửa sô nh́n ḍng xe xuôi ngược trên phố. Bất chợt nàng trố mắt há hốc mồm. Kêu một tiếng:
    - Chao ôi!
    Kelly vội chạy tới:
    - Sao vậy? Bà nh́n thấy ai?
    Diane miệng mồm khô khốc:
    - Một… một gă đàn ông vừa đi ngang qua, trông mặt mũi giống Richard. Ngay tức th́. Tôi… - Nàng quay mặt lại.
    Kelly ra mặt bực bội:
    - Bà chờ tôi t́m người trổ tài bắt ma quỷ giùm cho.
    Diane toan buột miệng nói, nghĩ sao bỏ đi.
    - Để được ǵ? Ta sẽ đi khỏi chỗ nầy thôi - nàng nghĩ.
    Kelly đứng nh́n Diane, ngẫm nghĩ:
    - Sao bà không chịu lấy cọ ra vẽ vời cho qua chuyện.
    ***
    Flint liên lạc trên máy di động với Tanner khí sắc bừng bừng:
    - Tha tội cho tôi, thưa ngài Kingsley. Bọn chúng vừa bỏ đi khỏi khách sạn Mandarin. Bọn chúng đă biết trước?
    Tanner giận xanh mặt.
    - Hai con quỷ cái muốn chơi xỏ ta một vố đây? Chơi ta à? Ta ra lệnh cho cậu quay về. - Ông đập máy xuống bàn.
    ***
    Andrew nằm nghỉ trên chiếc ghế sofa trong văn pḥng, tâm trí hướng về bục sân khấu tại nhà hát lớn Stockholm. Quan khách vỗ tay chúc mừng.
    - Andrew! Andrew!
    Quan khách đồng thanh hô to, âm vang tiếng gọi dội lại khắp nhà hát. Bước chân lên bục tai c̣n nghe tiếng vỗ tay như sấm lúc nhận giải thưởng từ tay nhà vua Thuỵ Điển Carl XVI Gustav.
    Lúc giơ tay ra nhận giải Nobel, ông nghe một tiếng chửi đổng.
    - Andrew, quân khốn kiếp… lại đến đây.
    H́nh ảnh nhà hát lớn Stoekholm mờ nhạt dần, Andrew đang ở trong văn pḥng nghe Tanner gọi tên.
    Hắn đang cần nhờ ta, Andrew thích thú nghĩ.
    Ông ngồi dậy bước qua bên văn pḥng người em trai.
    - Có tôi đây! - Andrew lên tiếng.
    - Vâng, nghe rồi. - Tanner quát - Ngồi xuống đó.
    Andrew kéo ghế ngồi.
    - Tôi có mấy điều muốn nói lại cho anh. Chia rẽ để chinh phục. - Gă lên mặt vênh váo.
    - Tôi biết là Diane Stevens nghi cho mafia giết chồng bà, và Kelly Harris đang c̣n phân vân liệu có một nàng tên là Olga. Anh nghe rơ chưa?
    Andrew hờ hững đáp.
    - Ứ.
    Tanner bước tới vỗ vai người anh.
    - Anh là người có tài nghĩ ra sáng kiến. Tôi có mấy việc trước giờ chưa nói ra với ai. Tôi muốn nói ra hết bởi anh quá ngốc nghếch chả hiểu ǵ.
    Ông nh́n sâu vô hai mắt Andrew lờ đờ.
    - Không nghe, không biết, không nói.
    Tanner đổi ra giọng nghiêm trọng:
    - Chúng ta c̣n một việc cần giải quyết. Hai người đàn bà mất tích. Bọn chúng biết ta đang truy đuổi, đ̣i mạng, nên t́m mọi cách lẩn trốn. Chạy đi đâu hở Andrew?
    Andrew ngồi nh́n người em trai.
    - Tôi… Tôi chả biết ǵ.
    Có hai cách để lư giải. Một là dựa theo phương pháp Descartes, đúng lôgíc, từng bước một. Ta thử t́m cho ra lẽ.
    Andrew lờ đờ nh́n lại nói:
    - Dù cậu có nói thế nào…
    Tanner lê bước lui tới:
    - Bọn chúng lo sợ cho tính mạng nên không dám trở lại căn hộ nơi Stevens ở… ta cho bao vây bên ngoài. Kelly Harris không có ai thân thiết ở Mỹ, cô ta sống ở Paris bao lâu nay không dám tin cậy vô ai lo cho ḿnh. - Ông nh́n người anh - Anh có chịu theo tôi không?
    Andrew chớp chớp mắt:
    - Ờ, có, Tanner.
    - Nghe đây. Liệu Diane phải nhờ cậy bạn bè giúp đỡ? Tôi không cho vậy đâu, chẳng khác nào leo lên lưng cọp. Có thể bọn chúng đă tới cảnh sát khai báo, làm vậy mấy tay mật thám họ cười cho. Vậy th́ bọn chúng sẽ nghĩ mưu tính kế nào đây. - Ông nhắm mắt lại nghĩ ngợi một lúc mới nói ra - tất nhiên bọn chúng phải nhớ ra mấy chỗ sân bay, nhà ga, bến xe buưt, ở mọi nơi ta đều cho tai mắt theo dơi. Ta c̣n nhớ chỗ nào nữa?
    - Tôi… Tôi…cậu muốn cho thế nào cũng được, Tanner.

  4. #44
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    - Bọn chúng chỉ c̣n một nơi ẩn náu trong khách sạn thôi, Andrew. Một nơi an toàn. Khách sạn cỡ nào mới được? Bọn chúng đang t́m đường thoát thân. Trong cơn lao đao v́ số phận. Cho nên không kể là khách sạn hạng nào, mọi nơi đều có quan hệ với tổ chức của chúng ta, không khéo sẽ bị lộ tẩy. Không nơi nào được cho là an toàn. Cậu c̣n nhớ vụ Sonja Verbrugge ở Berlin? Ta t́m ra tung tích nhờ theo dơi tin nhắn trên Internet.
    Nàng t́m trọ khách sạn Artemisia Hotel dành riêng cho mấy bà tưởng đâu là an toàn. Đấy, tôi vừa nghĩ tới chuyện hai con quỷ cái Stevens và Harris sẽ làm theo y như vậy. Ta c̣n nghĩ ra được điểm nào khác hơn?
    Ông nh́n qua người anh trai. Andrew hai mắt nhắm lại. Ông vừa chợp mắt buồn ngủ. Trong cơn tức giận Tanner nhào tới tát vô mặt một cái.
    Andrew giật nẩy ḿnh:
    - Cái ǵ vậy…?
    - Tôi nói anh phải lắng nghe chứ, đồ ngu.
    - Tôi… xin lỗi Tanner. Tôi mới vừa…
    Tanner chỉ tay về phía dàn máy tính.
    - Nh́n đây, ta sẽ theo dơi có bao nhiêu khách sạn dành cho mấy bà ở Manhattan.
    Tanner lướt nhanh trên internet cho in ra mấy bản. Ông đọc to lên:
    - Khách sạn El Carmelo Centro Mana. Parkside Evangeline, Wilton Hotel dành cho mấy bà. Ông ngước nh́n lên mật mày hớn hở.
    - Ta suy đoán theo lôgíc của phương pháp Descartes bọn chúng phải ở lại đó, Andrew. Nào ta xem thử dựa vô công nghệ nào giúp ta t́m ra được.
    Tanner bước tới chỗ treo bức tranh trên tường phía sau nhấn nút, một mảng tường nhích qua một bên màn h́nh vô tuyến hiện ra tấm bản đồ thành phố Manhattan.
    - Anh nh́n vô đây nhớ ra chứ, Andrew. Anh biết sử dụng và thành thạo hơn nữa kia. Đây là hệ thống định vị toàn cầu. Nhờ vậy ta có thể xác định vị trí từng người hiện có mặt trên hành tinh nầy. Anh nhớ ra chứ?
    Andrew gật, cố giữ tỉnh táo.
    - Lúc mấy bà vừa rời khỏi đây, tôi đưa cho mỗi người một tấm danh thiếp. Trong có gài một con bọ chip máy tính nhỏ xíu bằng một hạt cát. Nó thu và phát tín hiệu vệ tinh, khi mở máy định vị ta sẽ xác định vị trí hai người đó đang ở chỗ nào? Anh hiểu chứ?
    Andrew nói:
    - À, Tôi… tôi hiểu, Tanner.
    Tanner nh́n lại trên màn h́nh, nhấn thêm một nút khác. Một chấm sáng vừa lóe lên trên bản đồ chỉ xuống vạch bên dưới, dừng lại một khu vực khoanh vùng nhỏ xíu, lan rộng ra xa hơn. Một chấm màu đỏ chạy dài theo vạch tên đường phố chiếu sáng tên bảng hiệu từng nơi.
    Tanner giơ tay chỉ lên.
    - Đây là phố West Four- teenth Street. Chấm sáng màu đỏ lần theo tới phía trước - Nhà hàng Tequila nhà thuốc tây… Bệnh viện Saint Vincent… Banana Republic. : nhà thờ Đức Bà Guadalupe. Đèn tín hiệu dừng lại, chợt thấy mặt mũi Tanner hớn hở nói.
    - Và đây là khách sạn Wilton Hotel dành cho mấy bà. Lối suy đoán của tôi hoàn toàn hợp logíc Tôi đoán đúng, anh thấy chưa?
    Andrew liếm môi:
    - À, cậu đoán đúng…
    Tanner nh́n lại :
    - Anh đi được rồi đó!
    Gă móc điện thoại di động ra bấm máy:
    - Nầy Flint, bọn chúng đang ở tại khách sạn Wilton Hotel, phố West Thirty - Fourth Street. Gă tắt máy. Vừa ngước mắt gă nh́n thấy Andrew c̣n đứng trước cửa.
    - Sao anh lại đứng đó? Tanner bồn chồn hỏi:
    - Liệu tôi có thể đi ngay… cậu biết chứ… qua Thuỵ Điển, để nhận giải Nobel?
    - Làm sao được, Andrew. Chuyện đó đă qua bảy năm nay.
    - À vậy đó! - Andrew bỏ đi về chỗ văn pḥng.
    Tanner ngồi vô bàn nhớ lại chuyện bảy năm trước.
    Trong một chuyến đi qua Thuỵ Sĩ cách nay ba năm. Do một cú điện thoại gọi tới…
    ***
    Gă đang tính toán nát óc giải đáp cho ra một vụ sai sót trong tiếp liệu chợt nghe máy nội bộ reo.
    - Ở bên Zurich gọi cho ông, Kingsley.
    - Tôi bận việc quá… không sao. Để tôi gặp nói chuyện với họ. Gă nhấc máy - Alô, Tanlier vừa lắng nghe mặt mũi sa sầm. Gă nhọc nhằn nói. - Tôi hiểu… bà nói thiệt t́nh chứ?… Ô, không sao, tôi lo được.
    Gă nhấn máy nội bộ:
    - Cô Ordonez, dặn phi công chuẩn bị chiếc Challenger. Tôi sẽ qua Zurich, đi hai người.
    ***
    Madeleine Smith đang ngồi chờ bên trong một nhà hàng thuộc hạng cao cấp ở Zurich. Nàng độ tuổi ba mươi, khuôn mặt trái xoan, tóc cắt ngắn nước da trắng trẻo. Nàng đang có thai. Tanner bước về phía bàn, Madeleine Smith nh́n thấy liền đứng lên.
    Tanner Kingsley ch́a tay ra;
    - Mời bà ngồi tự nhiên.
    Gă ngồi xuống nh́n qua.
    - Rất hân hạnh gặp ông! - Bà nói giọng Thuỵ Sĩ nghe êm tai. Mới nghe qua lần đầu tôi ngỡ đùa.
    - Sao?
    - Vâng, là một nhân vật quan trọng như ông lặn lội qua đây để gặp tôi, thật tôi khống dám mơ.
    Tanner nhếch mép cười.
    - Chuyến đi tôi sắp kể ra đây. Bởi tôi được nghe nói bà là một nhà khoa học nổi tiếng, Madeleine. Tôi có thể gọi thân mật là Madeleine được chứ?
    - Ồ không sao, ngài Kingsley.
    - Ở cơ sở KIG chúng tôi kính trọng nhân tài. Bà có thể về giúp cho chúng tôi, Madeleine. Bà làm việc cho Tập đoàn Công nghệ Tokyo được bao lâu?
    - Bảy năm.
    - À bảy là con số may mắn, tôi muốn đề nghị bà vô một chức vụ tại cơ sở KIG với mức lương gấp đôi hiện tại, được bố trí nhà ở riêng…
    - Chao ôi, thưa ngài Kingsley! - Bà mỉm cười.
    - Bà thích không, Madeleine?
    - À tôi thích lắm? Nhưng mà lúc nầy th́ chưa thể được!
    Tanner mặt mày biến sắc.
    - Bà nói sao?
    - Vâng, tôi sắp có chồng và đang có thai…
    Tanner cười mỉm:
    - Có sao đâu, chuyện đó chúng tôi có thể giải quyết được.
    Madeleine Smith nói:
    - C̣n một lư do tôi không thể bỏ đi được. Tôi đang thực hiện một dự án trong pḥng thí nghiệm, sắp đến công đoạn cuối cùng.
    - Madeleine, cái dự án bà vừa nêu tôi không thấy có ǵ đáng nói. Tôi mong bà chấp nhận lời đề nghị. Nói đúng ra tôi có thể sắp xếp đưa bà và vị hôn phu cùng đi. - Gă nhếch mép cười. - Cho phép tôi được gọi là chồng chưa cưới… qua Mỹ cùng một chuyến bay với tôi.
    - Ông có thể đợi hoàn thành xong dự án tôi sẽ đi. Sáu tháng, cũng có khỉ một năm.
    Tanner không nói ǵ:
    - Bà nói thiệt lúc nầy chưa thể bỏ đi được sao?
    - Không phải vậy. Bởi tôi phụ trách chủ tŕ dự án đang làm nửa chừng, bỏ đi làm sao được? Bà chợt nảy ra một ư. - Qua năm tới ông thấy sao…?
    Tanner cười mỉm:
    - Được quá.
    - Xin lỗi cũng v́ tôi mà chuyến đi nầy ông phải về không.
    Tanner thân mật nói:
    - Không phải là uổng công đâu ! Tôi muốn qua đây là để gặp bà cho biết.
    Bà ngượng đỏ mặt;
    - Ông thiệt là tử tế.
    - Nhân tiện đây, tôi mang cho bà một món quà.
    - Chiều nay lúc sáu giờ tôi có nhờ người mang quà tới. Tên anh ta là Harry Flint.
    Sáng hôm sau, xác chết của Madeleine Smith được phát hiện dưới sàn nhà. Bếp gas không khoá, bên trong căn hộ mùi khí đốt lan toả khắp nơi.
    ***
    Tanner vừa mới hoàn hồn trở lại. Quá thật Flint đă không làm cho ông thất vọng. Đến lượt Diane Stevens và Kelly Harris sẽ đền tội, phải diệt bọn chúng th́ kế hoạch mới tiến lên được

  5. #45
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669

    Bóng Tối Kinh Hoàng -Chương 26

    --------------------------------------------------------------------------------

    Sidney Sheldon

    BÓNG TỐI KINH HOÀNG

    Chương 26



    Harry Flint bước tới quầy tiếp tân khách sạn Wilton Holtel.
    - Chào anh.
    - Chào ông! - người nhân viên quầy tiếp tân nhận ra nụ cười không tắt trên gương mặt gă.
    - Ông cần hỏi việc ǵ?
    - Vâng, vợ tôi là Diane Stevens đi cùng với một cô bạn vừa mới tới đăng kư ở lại đây. Tôi muốn lên trên pḥng dành cho họ chút ngạc nhiên. Pḥng số mấy vậy hả anh?
    Người nhân viên tiếp tân nói.
    - Dạ không được! Khách sạn dành riêng cho mấy bà, không tiếp mấy ông. Ông có thể gọi máy đây…
    Flint đứng nh́n quanh bên ngoài pḥng khách.
    - Sao hôm nay đông người vậy.
    - Không sao, - gă nói, - Chốc nữa mấy bà sẽ trở xuống.
    Flint đi ra ngoài lấy điện thoại di động bấm số gọi:
    - Bọn chúng đang ở tầng trên, thưa ngài Kingsley. Tôi không được phép lên đó.
    Tanner lặng thinh một hồi, ngẫm nghĩ.
    - Nầy Flint, theo đúng bài bản bọn chúng sẽ tính chuyện chia tay. Cậu ở lại đó, chờ tôi đưa Carballo tới trợ giúp. Đây là ư đồ của ta.
    ***
    Bên trong căn pḥng ở trên lầu Kelly vặn radio nghe chương tŕnh đài phát thanh ca nhạc, khắp gian pḥng tràn ngập một điệu nhạc rap.
    - Bà nghe được sao? - Diane cáu tiết hỏi. Bà không ưa nhac rap, - Nhạc ǵ mà lạ. Ồn ào quá sá.
    - Bà không thích Eminem. C̣n LL Coll J và R Kelly, Ludacris?
    - Bà muốn nghe mấy tên đó hát thôi sao?
    - Không, - Kelly nói mỉa. - Tôi c̣n thích nghe Symphonie Fantastique của Berlior, Etudes của Chopin, Almira của Handel nữa đó. Tôi thích nhất là được nghe…
    Kelly nh́n theo Diane bước tới tắt máy radio.
    - Ta lo tính chuyện lúc ra khỏi đây xoay sở ra sao, Stevens?
    - Bà biết ai muốn giúp bọn ḿnh?
    Diane lắc đầu.
    - Bạn bè của Richard cùng phục vụ cho cơ cở KIG, làm sao t́m được người ủng hộ giúp ḿnh? - Nàng nh́n Kelly - Bà th́ sao?
    Kelly khẽ rùng ḿnh.
    - Tôi với Mark sống ở Paris từ ba năm qua. Quen biết số bạn bè làm người mẫu ngoài ra không c̣n biết ai, dễ ǵ họ giúp được ta.
    - Mark có nói với bà v́ sao phải đi qua Washington?
    - Không.
    - Richard cũng không bao giờ cho tôi hay. Tôi có cảm giác trong vụ nầy c̣n nhiều bí ẩn, cũng v́ lư do ra đi mà hai ông ấy bị giết chết.
    - Khá lắm, ta biết được lư do. C̣n cách giải quyết th́ sao?
    - Ta tính sau, - Diane nghĩ ngợi một hồi, mặt mày hớn hở. - Khoan đă. Tôi vừa nhớ ra một người có thể giúp chúng ta. - Nói hết câu bước tới bàn điện thoại.
    - Bà gọi cho ai?
    - Người thư kư của Richard?
    Bên kia đầu dây nghe tiếng - Đây là cơ sở KIG.
    - Cho tôi gặp Betty Barker.
    ***
    Bên trong văn pḥng, Tanner ngồi theo dơi trên màn h́nh tín hiệu màu xanh phân tích giọng nói. Gă nhấn nút gọi máy. Nghe tổng đài báo:
    - Miss Barker vừa đi ra ngoài.
    - Ông có thể cho biết làm sao để gặp được?
    - Không thể. Ông vui ḷng cho biết địa chỉ và số phone tôi sẽ cho cô ta…
    - Không sao, - Diane gác máy.
    Tín hiệu màu xanh vừa tắt.
    ***
    Diane hỏi qua Kelly.
    - Tôi có cảm giác Betty Barker là đầu mối để ta lần ḍ ra mọi việc bí ẩn. Tôi t́m mọi cách để tiếp cận. - Nàng cau mày - Chuyện nầy lạ.
    - Nghĩa là sao?
    - Bà thầy bói đoán trúng. Bà thấy chung quanh tôi là chuyện chết chóc, và… Chợt Kelly lêu lên:
    - Đừng nói nữa? Bà chưa báo cho FBI và CIA chưa?
    Diane trố mắt nh́n lại.
    - Bà đừng lo. - Kelly cảm thấy trong người càng tức tối hơn. - Ta đi kiếm ǵ ăn.
    Kelly buột miệng nói.
    - Đợi tôi gọi chỗ nầy xong đă. - Nàng nhấc máy gọi tổng đài khách sạn - Cho tôi một cuộc gọi đi Paris. Nàng cho biết số, chờ máy. Thoáng chốc nh́n Kelly mặt mày sáng rỡ - À, Philippe, ông khoẻ chứ?… Tôi ở bên nầy b́nh yên… Nàng liếc nh́n Diane.
    - Vâng… vài hôm nữa tôi về… Con Angel thế nào đó? - À khá lắm. Nó nhớ tôi chứ?… Ông để tôi nói chuyện với nó? Nàng đổi ra giọng người lớn nói chuyện với trẻ con. Angel cưng, khoẻ chứ?… Mẹ đây, cưng nhớ mẹ hở…, ta cũng nhớ mi đấy, mẹ sẽ về sớm nựng nịu con.
    Diane chới với chưa hiểu.
    - Thôi nhé, cưng… khá lắm, Philippe… cám ơn ông.
    Hẹn gặp lại.
    Kelly nh́n mặt mũi Diane ngơ ngác.
    - Chuyện con cún của tôi đấy mà.
    - Thế à. Con cún nó nói với cậu những chuyện ǵ?
    - Nàng cún. Con chó cái nhà tôi đó.
    - Th́ ra vậy.
    ***
    V́ muốn được ở yên một chỗ, hai người dặn bộ phận phục vụ mang cơm tận nơi.
    Câu chuyện thiếu đầu thiếu đuôi, Diane muốn nói lại từ đầu cho Kelly nghe.
    - Th́ ra bà đă từng ở Paris?
    - Có chứ.
    - Mark là công dân Pháp.
    - Không đâu.
    - Hai người lấy nhau đă lâu chưa?
    - Làm ǵ có.
    - Mà sao lại gặp nhau được?
    Chẳng ăn nhập ǵ tới bà, Kelly nghĩ trong đầu nói:
    - Không nhớ từ lúc nào, tôi quen biết nhiều người.
    Diane nh́n theo Kelly.
    - Tại sao không muốn thoát khỏi cảnh ràng buộc lâu nay?
    Kelly nói ra ngay.
    - Có ai bảo với bà sống trong cảnh ràng buộc là để ngăn cách người ta?
    - Có khi c̣n muốn giam cầm người ta măi nữa đó hơn nữa…
    - Nầy Stevens, bà lo phần ḿnh đi. Tôi vẫn sống b́nh thường cho tới lúc t́nh cờ gặp bà. Thôi bỏ qua đi.
    - Được thôi, - Diane chưng hửng. Người sao mà đanh đá, nàng nghĩ.
    ***
    Bữa cơm lặng lẽ rồi cũng trôi qua, Kelly nói:
    - Tôi muốn đi tắm.
    Diane không nói ǵ.
    Bước vô buồng tắm, Kelly thay đồ leo vô bồn nước mở ṿi. Được ngâm ḿnh trong nước nóng nàng cảm thấy dễ chịu. Nàng nhắm mắt thả hồn bay bổng…

  6. #46
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    ***
    Những lời Meadows nói c̣n văng vẳng bên tai "Bà biết không ông ta say mê đắm đuối. Ông muốn lấy bà ngay. Bà đừng để cho ông thất vọng" Kelly nghĩ
    Meadows nói thật. Kelly thích thú được gần gũi với Mark. Vui vẻ hồn nhiên, biết âu yếm và chăm sóc nàng.
    Cạm bẫy t́nh, nàng nghĩ, ông chỉ là bạn thôi. Thà đừng chơi tṛ ú tim. Ta dừng lại đây.
    Sau bữa tiệc Mark gọi cho nàng:
    - À, Kelly. Tối nay cô muốn đi đâu? Mark đang phập phồng chờ đợi. - Đi ăn nhà hàng hay là coi hát? Hay là đi mua sắm ban đêm, c̣n nữa…
    - Tiếc là không thể được Mark. Tối nay tôi bận việc.
    Một thoáng im lặng.
    - À, tôi nghĩ là giữa ta với nhau đă có…
    - Ờ, ta đă có ǵ đâu? Kelly đứng lại đó, tự trách ḿnh vừa lỡ lời. Tiếc là ta có lỗi không giữ mồm giữ miệng.
    - Thôi, thế nầy. Tôi sẽ gọi lại sáng mai.
    ***
    Đúng hẹn hôm sau anh gọi Kelly:
    - Nếu mà tôi có làm phiền cô…
    Kelly cố dằn ḷng:
    - Tôi lấy làm ân hận, Mark.
    - Tôi đă… tôi đă có chỗ rồi! - Nàng bỏ ngang. Giây phút im lặng dài như vô tận.
    - Chao ôi! - Mark vừa thốt lên, giọng ông run run. - Tôi hiểu… lẽ ra tôi phải biết là…chúng ta nên mừng cho nhau. Tôi xin chúc bà được hạnh phúc và cho tôi gởi lời chào Angel.
    Mark gác máy. Kelly lặng lẽ giữ chiếc điện thoại trên tay, đau khổ. Rồi ông sẽ bỏ qua cho ta, Kelly nghĩ, và ông sẽ t́m được người yêu xứng đáng hơn.
    Kelly bận rộn suốt ngày, luôn tươi cười trên sàn diễn, được sống giữa những tràng vỗ tay khen ngợi của khán giả mà trong ḷng th́ héo hon. Không có anh mọi thứ như đổi khác. Nàng định gọi cho anh rất nhiều lần nhưng lại thôi. Ta đă làm cho anh thất vọng bấy nhiêu cũng vừa rồi.
    Mấy tuần lễ qua đi, Kelly không nghe tin Mark.
    Nàng gác chuyện anh lại. Giờ nầy chắc anh đă t́m được h́nh bóng khác. Được vậy ta mừng cho anh, nàng nghĩ tự đáy ḷng ḿnh.
    ***
    Một buổi chiều thứ bảy, Kelly đang bận rộn cho một chương tŕnh biểu diễn thời trang chung quanh đám đông khán giả của giới thượng lưu Paris. Nàng bước ra sân khấu sàn diễn, những tiếng x́ xào khen ngợi nổi lên. Kelly mặc trên người bộ cánh thời trang dạo phố buổi chiều, tay đeo găng. Bất th́nh ĺnh một chiếc găng tuột ra rơi xuống sàn. Kelly chưa kịp nh́n xuống vừa lúc chân nàng giẫm lên trượt té nhào úp mặt xuống sàn. Khán giả há hốc mồm nh́n theo. Kelly nằm im bất động, nàng cảm thấy xấu hổ. Nàng không dám kêu la, hít vô một hơi đứng lên lặng lẽ bước nhanh vô bên trong.
    Vô tới bên trong pḥng trang điểm, chuyên viên lo trang phục vội nói:
    - Tôi có bộ đồ thay sẵn đây. Em nên…
    Kelly bật khóc.
    - Thôi. Tôi… Tôi không dám trở ra ngoài lần nữa trước mặt mọi người, họ sẽ cười cho.
    Trông nàng mặt mũi hốc hác.
    - Tôi thấy không sao.
    - Tôi sẽ không bao giờ trở lại sàn diễn nữa, măi măi.
    - Th́ vậy.
    Nàng nh́n quanh. Mark đang đứng chờ trước cửa.
    - Mark? Sao… ông tới đây làm ǵ?
    - À tôi đi ḷng ṿng bên ngoài năy giờ.
    - Ông… ông nghe chuyện ǵ ngoài đó chưa?
    Mark nhếch mép cười:
    - Khéo thật. Tôi muốn được nh́n thấy một lần.
    Kelly trố mắt nh́n:
    - Sao?
    Ông bước lại rút khăn mù soa trong túi ra chấm lên những giọt nước mắt c̣n đọng lại bên má:
    - Kelly, trước khi em ra sàn diễn, khán giả mong chờ được nh́n thấy thần tượng người đẹp thời trang, một ước mơ khó vươn tới. Ngay lúc em sẩy chân té ngă mọi người mới nhận ra em cũng là một người như bao người khác, họ càng ngưỡng mộ em gấp nhiều lần. Em trở lại sàn diễn tức là em muốn đem lại cho họ một niềm vui.
    Nàng nh́n vô ánh mắt anh biết xót thương v́ đồng loại và chính cái giây phút đó Kelly thật ḷng yêu thương anh.
    Người phụ trách thời trang đem cất bộ đồ ngủ vô tủ áo:
    - Bà đưa đây. - Kelly nói. Nàng nh́n Mark cười trong nước mắt.
    Năm phút sau, Kelly cảm thấy tự tin bước trở ra sàn diễn, một đợt sóng tung hô vang lên giữa rừng người đứng dậy đồng loạt vỗ tay.
    Kelly trong tư thế tự tin đứng nh́n xuống, cảm xúc dâng trào. Nàng sung sướng nh́n thấy Mark trở lại Nàng sực nhớ cảm thấy ngỡ ngàng lúc mới gặp anh lần đầu…
    ***
    Kelly phập phồng chờ anh mở lời tán tỉnh gạ gẫm nhưng anh không phải hạng người tầm thường - tính anh dè dặt khiến nàng tự tin hơn. Hôm đó Kelly chủ động gợi chuyện và trong mỗi câu chuyện Mark tỏ ra một người hiểu biết rộng răi, đầy hứng thú.
    Một buổi tối Kelly hỏi.
    - Mark, tối mai có một chương tŕnh hoà nhạc, ông thích nghe cổ điển chứ?.
    Anh gật:
    - Tôi biết thưởng thức từ lúc nhỏ.
    Khá lắm, chúng ta cùng đi.
    ***
    Buổi hoà nhạc hôm đó thật đặc sắc.
    Về đến trước cửa nhà Kelly, Mark lên tiếng:
    - Kelly, tôi… tôi lỡ lời nói dối với em.
    - Tôi biết mà, - Kelly nghĩ. Anh cũng như bao nhiêu người khác. Thế là chấm dứt. Nàng lên mặt giọng cứng cỏi vậy sao?
    - Ờ. Tôi… Tôi nói thiệt không thích nhạc cổ điển.
    Kelly bặm môi để không bật ra thành tiếng cười.
    Ngày hôm sau lúc gặp nhau, Kelly nói.
    - Tôi muốn cám ơn ông đem cho con Angel, có nó đỡ buồn cũng như có ông đang ngồi đây, Kelly nghĩ. Mark có đôi mắt xanh sáng rực, miệng cười có duyên. Được gần gũi bên anh nàng thích thú không c̣n biết nói làm sao…
    ***
    Nước trong ṿi sen mát lạnh, Kelly với tay tắt nước lau khô người, khoác chiếc áo choàng trở ra ngoài pḥng khách.
    - Tới phiên bà.
    - Cám ơn.
    Diane đứng lên bước vô buồng tắm, nh́n như vừa qua một cơn băo. Dưới sàn nước ngập, khăn tắm vứt lung tung bừa băi.
    Tức giận, Diane bước ra trở vô buồng ngủ:
    - Buồng tắm như chuồng heo. Bà quen cái thói chờ ai vô sau lo dọn hay sao?
    Kelly cười xoà:
    - Vậy đó, Stevens. Từ nhỏ tôi quen sống có người ở lo dọn dẹp.
    - Ra thế, tôi đâu phải người ở.
    - Bà không phải lo mấy việc đó, Kelly nghĩ tức giận.
    Diane hít vô một hơi:
    - Tôi thấy thà rằng chúng ta nên…
    - Ở đây không có chuyện - ta với tôi, thưa bà Stevens. Chỉ cậu và tớ thôi.
    Hai người nh́n nhau một lúc. Không chờ phải nói, Diane quay vô lại buồng tắm. Sau mười lăm phút trở ra Kelly đă lên giường ngủ.
    - Đừng, đừng tắt đèn? - Diane vừa nghe tiếng la.
    Diane nh́n Kelly, kinh ngạc.
    - Sao vậy?
    - Để đèn cho sáng.
    - Cậu sợ nh́n thấy bóng tối hở?
    - Ờtôi sợ. Tôi sợ bóng tối. - Chỉ có nàng biết thôi từ lúc Mark chết.
    Diane lên giọng kẻ cả.
    - Sao vậy? Chắc hồi nhỏ ông bà hay kể chuyện ông kẹ cho nghe nên c̣n sợ cho tới bây giờ?
    Nàng lặng thinh một hồi, lên tiếng:
    - Thế đó.
    Diane quay về giường ngủ, lặng lẽ được ít phút rồi nhắm mắt lại. H́nh ảnh Richard chợt hiện về trong đầu Richard, anh ơi. Em không tin là có ai phải chết v́ đau đớn. Giờ em muốn tin. Em cần anh, được anh d́u dắt. Em muốn có hơi thở, ấm áp và t́nh thương của anh. Anh ở nơi nào mà như gần đâu đây. Em nghe thấy hơi thở của anh. Ơn Trên cho em được gần anh một lúc rồi thôi. Chúc anh ngủ ngon. Thần hộ mạng của em. Anh đừng xa em. Em van anh.
    Nằm trên giường bên kia, Kelly nghe từng tiếng khóc thầm của Diane. Rồi Kelly bặm môi, nghĩ trong đầu: Im đi, im đi nào. Nàng không ngăn được ḍng nước mắt lăn dài xuống hai bên má.

  7. #47
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669

    Bóng Tối Kinh Hoàng -Chương 27

    --------------------------------------------------------------------------------

    Sidney Sheldon

    BÓNG TỐI KINH HOÀNG

    Chương 27



    Sáng sớm Diane vừa thức dậy nh́n thấy Kelly ngồi trên ghế quay mặt vô tường.
    - Chào cậu, Diane lên tiếng.
    - Đêm qua ngủ được chứ?
    Không nghe nói ǵ.
    Lóng ngóng, Diane nói to hơn:
    - Kelly, cậu nghe thấy ǵ không?
    Kelly xoay người trên ghế.
    - Cậu lo lắm sao? Tôi đang niệm thần chú.
    - À xin lỗi. Tôi không…
    - Thôi bỏ đi, - Kelly đứng lên - Cậu đă nghe ai nói ngủ mà ngáy chưa?
    Diane cảm thấy bị đụng chạm. Nàng nhớ lại đêm đầu tiên hai người ngủ gần nhau, Richard hỏi:
    - Em ơi, em có biết là em ngáy lúc đang ngủ không? Anh muốn nói nghe cho văn hoa hơn, không phải tiếng ngáy mà là tiếng nhạc du dương văng vẳng trong đêm, những cung đàn của thiên thần giáng thế. Nói xong ông ôm nàng vào ḷng…
    - Ờ cậu ngáy. - Kelly nói. Nàng bước tới bên bàn vặn máy vô tuyến. - Để coi hôm nay trên thế giới có việc ǵ lạ?
    Nàng ḍ đài rồi cho dừng lại. Người dẫn chương tŕnh là Ben vừa xuất hiện - Ben ḱa! Kelly kêu lên.
    - Ben là ai vậy? Diane hỏi bâng quơ.
    Ben Roberts. Anh chàng biên tập và phỏng vấn trên truyền h́nh, tôi thích lắm. Anh ta thân với Mark. Bữa nọ…
    Kể giữa chừng nàng bỏ lửng.
    Nội dung Ben muốn nói là:
    "Trong một bản tin mới sáng nay nói là Anthony Altieri tên cầm đầu bọn mafia vừa được toà tuyên án tha bổng trong một vụ án h́nh sự đă chết v́ căn bệnh ung thư. Hắn là…
    Kelly nh́n qua Diane:
    - Cậu nghe rơ chứ? Altieri đă chết.
    Diane tỏ ra dửng dưng. Chuyện đó thuộc về một thế giới khác, không ăn nhập ǵ tới ta.
    Diane nh́n Kelly nói.
    - Tôi với cậu từ nay nên tách ra đường ai nấy đi, nếu ta sáp lại rất dễ bị lộ tẩy.
    - Vâng, - Kelly nói dứt khoát. - Tôi với cậu cao cao như nhau.
    Ư tôi muốn nói là…
    - Tôi hiểu mà. Tôi giả vờ thế thôi hơn nữa…
    Diane mới nghe thấy ngỡ ngàng:
    - Sao?
    - Tôi đùa chút chơi - Kelly nói.
    - Ta nên tách ra, đó là một ư tưởng hay, một mưu kế của ta, phải không, Kelly…
    - Tôi được gặp gỡ cậu là một điều thật lư thú đó, Stevens.
    Diane vội nói ngay:
    - Thôi ta chuồn đi khỏi đây.
    ***
    Bên ngoài pḥng khách, người đến đăng kư rất đông gần chục người trả lại pḥng. Kelly và Diane đứng sắp hàng.
    Từ bên kia dăy phố đứng nh́n qua, Harry Flint thấy hết, hắn né mặt tḥ tay móc điện thoại di động gọi.
    - Bọn chúng vừa xuống tới chỗ pḥng khách.
    - Khá lắm. Carballo đă tới chưa, Flint?
    - Rồi.
    - Làm theo lời ta dặn. Cậu lo chặn đầu lối ra vô khách sạn và hai đầu góc phố, có chạy đàng nào cũng không thoát. Ta muốn sau khi thanh toán xong không để lại dấu vết.

    --------------------------------------------------------------------------------
    Last edited by Hăc Y Nữ Hiệp; hôm qua at 10:00 PM.

  8. #48
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    ***
    Kelly và Diane đang đứng trước quầy tiếp tân.
    Người nhân viên ngồi sau quầy tươi cười:
    - Mong là quư vị hài ḷng những ngày ở đây.
    - Rất vui, cám ơn! - Cũng may là c̣n sống đấy, Diane nghĩ.
    Vừa bước tới cổng Kelly chợt hỏi:
    - Cậu c̣n nhớ ḿnh đi về đâu đúng không Stevens?
    - Không nhớ. Tôi muốn bỏ đi khỏi Manhattan. Cậu tính sao?
    - Tôi muốn bọn ḿnh chia làm hai ngả, - Kelly nghĩ. - Tôi tính về lại Paris.
    Hai người bước ra ngoài để mắt nh́n quanh một ṿng. Cũng vẫn ḍng người lui tới qua lại, mọi thứ như thường ngày.
    - Tạm biệt nghe, Stevens - Kelly nói, cảm thấy thảnh thơi từ đây.
    - Tạm biệt, Kelly.
    Kelly nh́n qua bên trái cất bước đi tới đầu phố.
    Diane đứng nh́n theo một hồi, quay qua phải đi về một hướng khác. Vừa đi được dăm bước bất th́nh ĺnh nh́n ở hai đầu phố Harry Flint và Vince Carballo đứng chặn đường. Trông mặt mũi Carballo bặm trợn, Flint nhếch mép cười.
    Hai tên kia khép lại hai đầu cất bước hoà theo ḍng người đi bộ. Diane và Kelly đứng nh́n nhau, mặt mày hoảng hốt, cả hai đă lọt vô ổ phục kích, vội vă quay lại hướng khách sạn, phía ngoài đông khách đứng chờ chưa t́m ra lối chen chân vô trong. Không c̣n lối thoát. Hai tên kia đang tới gần.
    Kelly nh́n qua Diane chưa hết kinh ngạc. Diane nhếch mép cười vẫy tay về phía Kelly rồi quay qua Carballo.
    - Cậu có điên không? Kelly nói nhỏ.
    Diane vẫn nụ cười trên môi, móc điện thoại di động ra nhanh miệng nói:
    - Chúng tôi đang đứng trước khách sạn, … À, được ông đang chờ ở đầu đường hở?
    Vừa nhoẻn miệng cười nàng ra dấu hai ngón tay cho Kelly thấy:
    - Mấy ông sẽ tới đây ngay?
    Nàng nói nghe thật to mắt nh́n về phía Flint và Carballo đang đứng hét to vô máy.
    - Không, chỉ thấy có hai tên đó thôi. - Diane lắng nghe thấy thích thú - Vâng… mấy ông sẽ tới đây hở? OK.
    Kelly và hai tên kia đứng nh́n theo chưa hiểu sao, Diane bước xuống đường mắt trông theo mấy chiếc xe ô tô đang trờ tới. Diane ra dấu vẫy gọi chiếc tới trước, mừng quưnh lên. Flint và Carballo khựng lại chới với chưa hiểu chuyện ǵ.
    Diane đưa tay chỉ về phía hai người đàn ông - Đây nầy nàng kêu lên một tiếng thật to, tay vẫy vẫy - Đây nè.
    Flint và Carbaĺo nh́n nhau lo t́m đường tẩu.
    - Chúng vội bước trở lui về phía đầu góc phố, nhanh chân biến mất hút.
    Kelly đứng nh́n Diane, trống ngực phập phồng.
    - Bọn chúng đi rồi! – Kelly nói. - Cậu… cậu nói chuyện với ai lúc ban năy vậy?
    Diane hít vô một hơi lấy lại b́nh tĩnh.
    - Có ai đâu. Máy điện thoại hết pin từ lâu.

  9. #49
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669

    Bóng Tối Kinh Hoàng -Chương 28

    --------------------------------------------------------------------------------

    Sidney Sheldon


    BÓNG TỐI KINH HOÀNG


    Chương 28



    Kelly nh́n chăm chăm vô Diane, chưa hết kinh ngạc:
    - Khá lắm. Nếu mà tôi nghĩ được như cậu.
    Diane nói ngay:
    - Th́ chờ tới lúc khác.
    - Cậu tính làm ǵ lúc nầy?
    - Đi khỏi Manhattan ngay.
    - Làm sao được? Kelly hỏi lại.
    - Ở đâu cũng thấy tai mắt bọn chúng, nhà ga, sân bay, bến xe buưt, chỗ cho thuê xe…
    Diane nghĩ ngợi.
    - Thôi th́ ta qua Brooklyn. Bọn chúng không qua tới đó đâu.
    - Được, Kelly nói.
    - Cậu cứ đi.
    - Sao?
    - Tôi không đi theo.
    Diane toan buột miệng nói nghĩ lại thôi.
    - Cậu nói thiệt chứ?
    - Thiệt chứ, thưa bà Stevens.
    Diane nói.
    - Vậy th́, ta… tạm biệt nhau đây.
    - Đi nhé.
    Kelly đứng nh́n Diane gọi taxi bước lên xe. C̣n lại một ḿnh, Kelly ngại ngùng chưa biết tính sao. Nàng đứng chơ vơ giữa một nơi xa lạ, chưa rơ nên đi về hướng nào, không có bạn đồng hành chiếc xe taxi đóng cửa lại rồ máy vọt tới trước.
    - Khoan đă! - Kelly vừa kêu lên.
    Chiếc taxi dừng lại, Kelly vội chạy tới.
    Diane mở cửa xe, Kelly bước lên ngồi vô băng ghế sau.
    - Sao cậu lại đổi ư?
    - Sực nhớ lại chưa biết Brooklyn lần nào.
    Diane nh́n Kelly một hồi, nàng lắc đầu.
    Người lái xe hỏi - Bà đi đâu?
    - Cho tôi đi qua Brooklyn. Diane nói.
    Chiếc taxi chạy tới.
    - C̣n đi chỗ nào nữa?
    - Chạy ṿng ṿng chơi.
    Kelly nh́n Diane:
    - Sao lạ thế? Cậu không biết bọn ḿnh muốn đi về đâu sao?
    - Chờ tới nơi sẽ rơ.
    V́ sao ta phải trở lại, Kelly nghĩ trong đầu.
    Ngồi trên xe cả hai lặng lẽ.
    Hai mươi phút sau xe băng qua cầu Brooklyn Bridge.
    - Cho tôi tới khách sạn, Diane nói qua người lái xe.
    - Tôi chưa biết ở nơi nào cho…
    - Bà muốn ở khách sạn đủ tiêu chuẩn, tôi chỉ cho một chỗ. Khách sạn Adams. Bà thích ngay.
    ***
    Adams Hotel năm tầng lầu, có mái che ngoài sân, có bảo vệ đón tiếp tại cổng.
    Chiếc taxi vừa tấp vô lề, người lái xe hỏi:
    - Chỗ nầy được chứ?
    Diane nói:
    - Chỗ nầy được.
    Kelly lặng thinh.
    Hai người bước xuống xe, bảo vệ bước tới.
    - Chào hai bà.
    Diane gật:
    - Vâng.
    - Hai bà có hành lư?
    Diane nhanh miệng nói:
    - Hăng máy bay để thất lạc chúng tôi phải mua sắm thêm quần áo ở đâu?
    - Gần đây, ở đàng cuối phố. Quư bà đăng kư chỗ ở trước tại đây, chúng tôi sẽ lo đưa hành lư lên sau.
    - Được! Chắc c̣n pḥng trống chứ?
    - Mùa nầy th́ không lo thiếu chỗ.
    ***
    Nhân viên quầy tiếp tân đưa mẫu đăng kư ra.
    Kelly vừa kư tên xong hô lên một tiếng:
    - Emily Bronte.
    Diane nh́n theo coi anh chàng nhân viên tiếp tân có phản ứng ǵ không. Không sao.
    Diane kư tên:
    - Mary Cassatt.
    Người nhân viên nhận lại phiếu.
    - Hai bà có thể trả bằng thẻ.
    - Vâng, chúng tôi…
    - Không, - Diane nhanh nhẩu đáp. Kelly nh́n qua lưỡng lự gật đầu.
    - Hành lư đâu?
    - Sẽ tới sau. Chúng tôi c̣n trở lại.
    - Hai bà ở pḥng số 515.
    Người nhân viên nh́n theo hai khách hàng bước ra cổng. Hai người đẹp, đi một ḿnh. Uổng thật, anh ta nghĩ.
    ***
    Tại shop dành riêng quư bà trưng bày nhiều nguồn hàng, thời trang đủ cỡ đủ kiểu, một quầy hàng da, túi xách, vali.
    Kelly nh́n quanh một lượt nói.
    - Bọn ḿnh cũng c̣n may.
    Người bán hàng chào khách:
    - Bà cần món nào?
    - Chúng tôi đi xem qua một ṿng, Diane nói.
    Vừa mới đi hai khách hàng đă kéo xe đẩy ra lựa chọn từng món.
    - Nầy! - Kelly nói - Mua mấy chiếc vớ. Nàng cầm trên tay gần chục chiếc. Diane mua theo.
    - Vớ đùi đây - Nịt ngực.
    - Áo lót.
    Thoáng chốc hàng mua sắm đă đầy xe.
    Người bán hàng nhanh nhẹn kéo thêm hai xe.
    - Có ngay đây.
    - Cám ơn.
    Diane và Kelly bỏ hàng qua xe khác.
    Kelly c̣n tính mua thêm quần tây, chọn được bốn chiếc nói qua Diane:
    - Nhớ là không nói tới chừng nào mới trở lại.
    Diane mua thêm vài chiếc, một áo sọc mặc mùa hè.
    Đừng nên mặc đồ sọc, - Kelly nói - nh́n vô thấy mập thêm.
    Diane toan bỏ xuống, thấy Kelly nàng đưa qua cho người bán hàng:
    - Để tôi coi lại.
    Bà đứng nh́n theo chưa biết nói sao, Kelly bước theo Diane đẩy xe đi qua quầy khác. Đi một ṿng mua sắm được bốn vali.
    Kelly nh́n vô xe nhếch mép cười - khác nào ta c̣n đây lâu.

  10. #50
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Tới trước quầy tiền, nhân viên thu tiền hỏi:
    - Tiền mặt hay thẻ?
    - Trả thẻ…
    - Có tiền mặt đây. Diane nói.
    Kelly và Diane mở ví đếm tiền chia nhau trả. Trả xong mới hay: tiền mặt sắp cạn.
    Kelly nh́n người thu ngân.
    - Chúng tôi ở lại khách sạn Adams. Nếu tiện th́…
    - Quư vị cần người giao hàng. Được, cho biết tên?
    Kelly lưỡng lự rồi nói ngay:
    - Charlotte Bronte!
    Diane nh́n qua nhanh miệng nói:
    - Emily, Emily Bronte.
    Kelly sực nhớ.
    - Vâng.
    Người thu ngân nh́n theo nét mặt biến sắc, nh́n qua Diane hỏi:
    - Tên bà?
    - Ê tôi ờ…
    Diane chới với. Nàng đăng kư lấy tên nào nhỉ? Georgia O Keeffe… Frida Kahlo… hay Joan Mitchell?
    - Tên cô ta là Mary Cassatt, - Kelly nói.
    Người thu ngân chỉ cần nghe nói tên.
    - Đúng rồi.

    ***
    Gần bên cửa hàng mua sắm là tiệm bán hàng bách hoá.
    - Bọn ḿnh lại gặp may nữa Diane vui miệng nói.
    Hai người vội bước vô sắm thêm.
    - Mascara.
    - Phấn hồng…
    - Kem đánh răng…
    - Bàn chải…
    - Băng vệ sinh…
    - Son môi…
    - Kẹp tóc…
    - Phấn rôm…
    ***
    Lúc Diane theo Kelly trở lại khách sạn, thấy bốn vali đă giao tới trước.
    Kelly đứng nh́n:
    - Cái nào của cậu, của tôi?
    Không sao, Diane vội nói.
    - Ta ở lại đây chừng một tuần hay hơn, mặc xong bỏ lại.
    - Vậy cũng xong.
    Hai người soạn đồ treo lên, cất đồ lót vô ngăn kéo, đồ dùng vệ sinh trong buồng tắm.
    Soạn hết đồ ra sắp xếp xong, Diane tháo giầy cởi bộ đồ trên người nằm xuóng giường duỗi thẳng người.
    - Nằm nghỉ cho nó khoẻ. - Nàng thở ra một hơi dễ chịu.
    - Cậu th́ sao, tôi thích ngồi ăn trên giường. Lát nữa vô buồng tắm ngâm ḿnh trong bồn nước nóng.
    - Không đi đâu nữa.
    Người hầu pḥng bước tới gơ cửa đem khăn tắm.
    Hai phút sau cô ta đă làm xong nhiệm vụ.
    – Bà cần ǵ nhấn chuông gọi. Chúc bà vui vẻ.
    - Cám ơn, Kelly nh́n theo cô ta bước ra.
    Diane ngồi lật tập sách quản lư khách sạn ra xem:
    - Cậu biết khách sạn xây dựng năm nào không.
    - Thay quần áo đi.
    - Ta phải đi ra ngoài.
    - Xây dựng năm…
    - Thay đồ nhanh. Bọn ḿnh phải đi khỏi đây.
    Diane nh́n theo bạn.
    - Cậu nói đùa hay sao vậy?
    - Không đùa đâu. Tôi linh cảm có điều ǵ đó không may sắp xảy ra. Giọng nàng nghe hốt hoảng.
    Diane ngồi ngay dậy chới với.
    - Chuyện ǵ mới được?
    - Chưa biết. Bọn ḿnh phải ra khỏi đây ngay không th́ chết.
    Nghĩ lại nàng mới biết sợ.
    - Nhưng không ăn thua Kelly, cậu nói nghe sao lạ. Nếu mà…
    - Tôi van cậu, Diane.
    Ngồi nghĩ lại Diane hiểu v́ sao phải chịu nghe theo lời Kelly khẩn khoản hay v́ bấy lâu giờ mới được nghe gọi tên nàng là Diane.
    - Được! - Diane ngồi dậy lo thu xếp đồ đạc rồi…
    - Không lo, bỏ lại đây hết.

    --------------------------------------------------------------------------------

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Bông Hồng Trên Nấm Mồ Hoang
    By Tigon in forum Tin Cộng Đồng
    Replies: 6
    Last Post: 06-06-2012, 07:20 PM
  2. Replies: 1
    Last Post: 23-10-2011, 12:01 AM
  3. VIDEO ĐẠI LỘ 13 KINH HOÀNG
    By nguoibatcao in forum Ngược Ḍng Lịch Sử
    Replies: 5
    Last Post: 13-07-2011, 10:29 PM
  4. Bóng đất, bóng nhà đă nổ, khối thằng đi
    By sonla1000nam in forum Tin Việt Nam
    Replies: 5
    Last Post: 10-04-2011, 06:57 PM
  5. Quả Bom ngực - Vũ khí kinh hoàng
    By An Loc Đia in forum Tin Việt Nam
    Replies: 3
    Last Post: 04-12-2010, 01:36 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •