Page 2 of 9 FirstFirst 123456 ... LastLast
Results 11 to 20 of 84

Thread: CÁI GIÁ CUẢ TỰ DO : NHỮNG CHUYẾN VƯỢT BIÊN ĐẪM MÁU

  1. #11
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Hoạt cảnh diễn ra thật nhanh chóng, gọn gàng đến nỗi không ai có thể ngờ được. Một tên trong bọn người Thái chợt cuối xuống, bê cái thân xác c̣n nóng hổi đó lên cao, ḍng máu nơi cổ họng vẫn c̣n phun ra có ṿi!!!

    Nó hét lên vài tiếng rồi quay nh́n tất cả đám người đang co rút như chuột chết chung quanh; xí xa xí xồ vài tiếng, nó hất tung cái thân xác bất động đó xuống biển.

    Vài giọt nước biển bắn lên, một vùng biển loang máu hồng nhấp nhô gợn sóng đang tan loăng dần theo những dấu vết khép kín chôn vùi muôn đời của màu nước đại dương xanh đậm đặc.

    Một bé gái c̣n bé lắm, khoảng 13, 14 tuổi là cùng cũng đang được dẫn tới cabine. Bé không khóc nhưng mặt tái xanh. Tấm chiếu được lật lên phơi bày quang cảnh thực trước mặt mọi người.

    Lần lượt thay phiên nhau, hết thằng này đến thằng người Thái khác nối tiếp nhau vào cabine.

    Từng chiếc rồi từng chiếc – hai chiếc tàu rượt đuổi tụi Ti từ lúc đầu và bốn chiếc tàu Thái khác đă xuất hiện vào lúc nào Ti không rơ – đă dần dần biến mất để lại nơi tàu Ti cả một hoang tàn đổ nát vẫn c̣n nằm im ĺm nơi vị trí cũ. Tất cả các can dầu đă được sáu chiếc tàu Thái chia nhau. Cả một phi nước dự trữ đă được đổ xô xuống t́m vàng. Cái chân vịt cũng đă được nẫng nhẹ ngay từ những giờ phút đầu tiên bởi bọn cướp.

    Trời đă xế trưa, nắng đại dương vẫn c̣n gay gắt nóng bỏng in sâu đậm lên những mảng da thịt khô khan, nhăn nheo của lũ người dám coi thường sức mạnh tuyệt đối của đại dương.

    Sự b́nh tĩnh đang được dần văn hồi. Một ông lớn tuổi đang đứng nói với đám thanh niên.

    - Ai c̣n khỏe, leo vô cabine săn sóc cho các cô gái. Cả các bà nữa. Tất cả chui vô, thay quần áo mới rồi mang họ ra đây đi. Ở trỏng ngộp hơi lắm.

    Một người trung niên rồi thêm hai bà chui vào cabine. Trong ṿng vài phút sau, mọi người dần dần chuyển tay nhau đặt các cô gái xuống đoạn giữa của ḷng tàu mới được giải tỏa.

    - Tránh chỗ bà con. Tránh chỗ giữa đó cho các cô này nằm nghỉ đi. Nè! Trong tàu có ai c̣n chanh, cam hay dầu gió ǵ đó, mang hết ra đây vắt cho người ta.

    - Đây nè. Tôi c̣n cả một giỏ đây nè, cả chanh cả cam nữa.

    - Tôi cũng c̣n đường nè. À ! Đây có lọ dầu gió.

    Nhiều người trên tàu lăng xăng mang thứ này, thứ kia ra cho hai người đàn bà đang lo cứu tỉnh các cô gái.



    Nguyễn Tam Giang

    http://saigontimesusa.com/bai/thuyen...ohayquen.shtml

  2. #12
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Chỉ có bọn vô cảm mới có thể quên !

    Ít nhiều ǵ , chúng ta nếu không tận mắt chứng kiến những cảnh trong 2 bài trên , th́ cũng đă nghe kể lại từ những con người bất hạnh trên đường đi t́m tự do .

    Cái giá của tự do là như thế đó !

    Chỉ tiếc là một số người đă được thân nhân bảo lănh , đi thẳng máy bay , đă không ư thức được
    sự may mắn ḿnh có được ( nhắc lại : một số thôi , không phải tất cả ).

    Họ đi dễ dàng , về mau lẹ .

    Họ áo gấm về làng , thụ hưởng trên thân xác những cô gái đáng tuổi cháu nội , cháu ngoại họ .

    Họ khoe khoang với bạn bè những chuyện chơi bời , không một chút ngượng ngùng.

    Lương tâm họ đă bị chó tha ?

    Đạo đức của họ đă bị quỷ lấy mất ?

    Nếu không làm được điều ích nước lợi dân , cũng đừng làm ǵ xấu hổ với chính ḿnh !

    Tigon

  3. #13
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    CÁI GIÁ CUẢ TỰ DO : NGƯỜI PHỤ NỮ SỐNG SÓT SAU CHUYẾN VƯỢT BIỂN KINH HOÀNG

    Sau biến cố 30 tháng 4 năm 1975, chỉ một thời gian ngắn, làn sóng người Việt bỏ nước ra đi bằng thuyền càng ngày càng tăng. Mặc cho bao hiểm nguy đang chờ đón họ.

    Không ai có thể thống kê được đă có nhiêu người đă bỏ thây trên biển cả và bao nhiêu con thuyền đă ch́m dưới ḷng đại dương mênh mông.


    Đó là chưa kể những người bị hải tặc bắt đi mất tích. Những câu chuyện thương tâm, những bi kịch trên các chuyến vượt biển rất ít khi được kể lại. Phần lớn, đều muốn quên đi quá khứ để bắt đầu cuộc sống mới. Thế nhưng, vết thương ḷng của họ thật khó phai mờ. Có những người vẫn c̣n bị ám ảnh hay sống trong nỗi dằn vặt bởi chuyến vượt biển hăi hùng.

    Sau đây xin gửi tới quí vị câu chuyện của chị Trịnh Thanh Tùng, người phụ nữ sống sót trong vụ án Bolinao 52 vào năm 1988, khi thuyền vượt biên của chị bị một chiến hạm Mỹ từ chối không vớt, gây nên thảm cảnh vô cùng khủng khiếp.

    Cũng là một phụ nữ rất b́nh thường như bao nhiêu người khác, chị Trịnh Thanh Tùng sinh năm 1956, cha và anh là sĩ quan cao cấp, phục vụ trong trong quân đội Việt Nam Cộng Hoà.

    Thế rồi, biến cố 30-4, cha và anh ruột đều đi tù cải tạo, nhà cửa bị tịch thu, chị kể lại:

    “Sau 75 th́ mấy ông Cộng Sản vô không cho đi học nữa, phải đi buôn bán, phụ mẹ.

    Ba th́ đi ở tù, anh cả cũng ở tù tới 14 năm… mấy mẹ con ở nhà khổ lắm… bị lấy nhà… họ đuổi ra, không cho ở nhà của ḿnh (khóc)… sau đó phải đi bán buôn, đi làm ruộng... rồi ba tui đi ở tù về th́ má tui mất. Anh cả th́ vẫn ở tù, tháng tháng phải xách đồ đi thăm nuôi… nhắc tới khổ lắm!”

    C̣n tiếp...

  4. #14
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Chuyến vượt biển định mệnh

    Vào ngày 22 tháng 5 năm 1988, sau khi ly dị một thời gian, chị quyết định dắt con trai chưa đầy 5 tuổi xuống thuyền vượt biên cùng với người anh trai, chị kể tiếp: “Lúc đó tui ly dị và dẫn đưá con đi theo, anh trai tui mới ở tù ra cũng đi theo luôn và anh dẫn theo thêm một đưá con của ảnh…

    Đi cực lắm, đi rồi lại về, năm lần bảy lượt mới được… mà rốt cuộc cũng bị ǵ đâu… 4 người đi ngơ Bến Tre, chờ cho đến khi lên tàu lớn…khi đi rất ngon lành, tàu chạy nguyên một đêm, ban ngày ra chạy khoảng nửa ngày th́ máy tắt, ông tài công sưả…lúc đó ai cũng c̣n “sặc sừ”, sau đó máy chạy lại, được một chút th́ mưa to gió lớn quá…

    Ông tài công nói tắt máy v́ sợ sóng lớn đánh tàu bị lật, sau khi hết mưa th́ cho máy chạy lại th́ máy không c̣n nổ nữa, lúc đó là khoảng 4, 5 giờ chiều, sửa hoài cũng không nổ, v́ thế ông tài công nói là không đi được th́ thôi để máy trôi vô bờ, lúc đó tụi này thấy núi xa xa…th́ ḿnh nghĩ cũng đúng, và ổng c̣n nói là ai có giấy tờ ǵ th́ xé đi, đồ ăn uống ǵ th́ ăn cho hết đi, rồi lên bờ th́ mạnh ai nấy chạy.

    Nghe ông ta nói như vậy th́ ai cũng ăn, sau đó mọi người đều ngủ. Sáng ra, tui thấy biển xanh như mực, nó không trôi vào mà trôi ra, lúc đó ông tài công sửa máy nhưng nó không chạy và từ đó trôi luôn…”

    Theo lời chị cho biết, chiếc ghe cứ trôi trên biển như thế và nh́n thấy rất nhiều tàu qua nhưng không chiếc nào dừng lại…Giữa biển cả mênh mông, chỉ có trời và nước, mọi người đều bắt đầu kiệt sức…chị nói tiếp:

    “Không có ai ngừng lại để vớt ḿnh hết, duy nhất ngừng lại là chiếc tàu Mỹ, không có chiếc tàu nào dừng lại hết, toàn là đi ngang qua thôi, gặp nhiều lắm…

    Ngày thứ 10, gặp tàu Nhật th́ có mấy người trên tàu nhảy xuống, đến ngày 19 th́ gặp tàu Mỹ ngừng lại cho đồ ăn…

    Ngày thứ tư là tui hết đồ ăn rồi, chỉ c̣n gói bột cam và ống sữa. Khi biết chiếc tàu bị trôi th́ gia đ́nh chủ tàu đă dành đồ ăn cho riêng họ, nước cũng vậy, khát nước th́ họ chỉ phát cho chút xíú, rốt cuộc cũng hết nước.”

    C̣n tiếp...

  5. #15
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590
    Chị Tigon, xin chị cứ đăng tiếp.
    Em nghĩ rằng minh đã đoc nhiều, nhiều vô số những chuyện vượt biên, nhưng ...vẫn có chuyện mới từng ngaỳ, từng ngaỳ đươc phơi bầy thêm cuả quá khứ đau thương : "thuyền nhân"!

    - Chết cha ! Tàu Thái Lan.
    Đọc tới đây la tự dưng nhịp tim cuả mình hỏang loạn, kinh hoàng đến tưởng mình cũng ...nghẹn thở như này nào...
    Tầu em may mắn gặp tầu đánh cá Nam Dương , họ có nhẩy vài người sang tầu và nhìn vào hầm tầu, sau đó thuyền trưởng cho thêm mì gói, cá và nươc, rồi chỉ đường đi tiếp.
    Xin nguyện Tạ ơn Trời hết kiếp này không thôi!

  6. #16
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    * Chuyến đi hăi hùng

    Thế rồi, trên chiếc ghe nhỏ với 110 người ấy, ngoài những người đă hoảng loạn nhảy xuống biển, th́ bắt đầu có người chết: “Người nào chết th́ thẩy xuống biển, chết trước nhất là con bé nhỏ 3 tuổi, ngồi kế tui v́ nó khóc nhiều quá, nó đ̣i ăn, đ̣i uống hoài, nó là đưá chết đầu tiên…Khi gặp tàu Mỹ, ở trên chiếc tàu đó có người Việt Nam, ông ta tên Nghiêm hay Nghiệm ǵ đó v́ tui thấy bảng tên của ông ta, ông ta là lính trên chiếm hạm đó.

    Ông Việt Nam đó nói là chiếc tàu của ông ta đang trên đường đi công tác ở vùng Vịnh, không thể giúp tụi tui được, chỉ cung cấp thức ăn trong ṿng hai ngày, sau đó, sẽ được đưa vào Nam Dương hay Phi Luật Tân…

    Họ cung cấp thức ăn trong hai ngày mà trong khi đó, ḿnh đói 19 ngày rồi, mà chiếc ghe phải có người tát nước, ngày nào nước cũng vô mà không ai chịu tát hết, thành ra, ai tát nước th́ mới được phát đồ ăn, đồ ăn có trong hai ngày, ngày thứ ba th́ cũng chờ…rốt cuộc không thấy ǵ hết và không c̣n đồ ăn nữa.”

    Được biết, v́ để sống c̣n, giữa biển cả mênh mông, không nước, không lương thực, chị đă phải uống nước tiểu của con trai ḿnh và chấp nhận ăn thịt đồng loại để giữ mạng sống cho ḿnh và con trai. Chị kể:

    “Có người nói là khi nào tôi chết th́ lấy thịt tôi làm thức ăn để cho mọi người sống sót c̣n tới bến bờ chứ nếu không th́ không ai biết như thế nào…Nghe nói vậy th́ ḿnh không biết ai nói câu nói và ai đă làm chuyện đó…

    Ai cũng phải tát nước hết, thành ra, ngoại trừ con nít thôi, ai cũng phải tát hết, cho nên tui quả quyết rằng 52 người c̣n sống sót người nào cũng phải ăn hết, anh Minh đưa cho tui hai phần v́ tui có con nhỏ, nhưng tui cũng phải tát nước.. có những người không chịu làm th́ anh ta đánh người ta…

    Sáng ra, anh kêu dậy tát nước mà chưa kịp dậy là anh ta múc nước biển đổ lên người ḿnh. Mỗi một đêm, sáng ra là nước ngập nửa ghe rồi.”

    C̣n tiếp...

  7. #17
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    * Công khai câu chuyện

    Cuối cùng, đến ngày thứ 37, như một phép mầu, một chiếc tàu đánh cá Phi đi qua đă vớt những thuyền nhân khốn khổ này và đưa vào đảo Bolinao, sau đó, họ được chuyển tới trại tạm cư Palawan và câu chuyện của họ được khám phá.

    Vị hạm trưởng chiến hạm Mỹ bị đưa ra toà án quân sự, và những thuyền nhân sống sót lần lượt đi định cư, trong số đó có chị Trịnh Thanh Tùng. Đến Mỹ năm 1991, sau một thời gian ổn định cuộc sống, chị trở thành cô thợ cắt tóc b́nh thường như bao phụ nữ khác, chỉ biết cố gắng nuôi dậy đưá con trai sao cho nên người.

    Những tưởng cuộc sống sẽ b́nh lặng nhưng không đơn giản như thế, v́ mỗi khi đêm xuống, trong một thoáng nào đó, sâu thẳm trong trái tim chị, h́nh ảnh những người đồng hành trên chiếc ghe năm xưa vẫn c̣n ám ảnh:

    “Tui nhớ măi có một chị đó ngồi ngoài sau chiếc ghe, và ngoài đó th́ nắng quá, chị đó người Hoa, không nói tiếng Việt, chị ngồi đó mà chết luôn, người chị khô và đen, y như là bức tượng chứ không phải là người, mắt mũi miệng của cổ sùi bọt trắng bóc, giống như bọt kem đánh răng vậy. Tui nhớ nhất là chị Năm, nằm cạnh tui, chị cứ nói là: “lạnh quá, Tùng ơi, ôm chị đi.” Tui đưa áo mưa của tui cho chị ấy luôn và ôm chị, sáng ra th́ chị ấy chết…”

    Cho đến một ngày, một người bạn của chị nói với chị rằng, có đạo diễn Nguyễn Hữu Đức nhắn tin trên Đài phát thanh địa phương đang đi t́m những nhân chứng trong vụ án Bolinao 52 năm xưa.

    Suy nghĩ măi, cuối cùng, chị đồng ư cho gặp mặt và cũng từ đó, câu chuyện về chuyến vượt biển kinh hoàng mới được chị công khai cho mọi người và nhất là cậu con trai nay đă trưởng thành. Và, điều quan trọng hơn cả, tâm nguyện của chị là:

    “Tui muốn đi về Bolinao để cảm ơn họ, mặc dù sống ở đó có 7 ngày nhưng tui ráng nhớ chỗ đó để khi có dịp trở lại, v́ theo tui, đó là nơi tui được sanh ra lần thứ nh́, ước nguyện của tui là được trở về thăm lại chỗ đó. Trước khi tui đi Bolinao, tui cảm thấy ḿnh chưa làm xong điều ǵ hết, tui muốn trở về để thăm và ra ngoài biển, vái những người bạn của tui cũng như vái những người đă giúp cho tui sống.”

    Với một tâm hồn b́nh dị, đơn sơ và đầy ḷng vị tha, khi chị gặp lại một trong những người thuỷ thủ trên chiến hạm Mỹ năm xưa đă ngoảnh mặt làm ngơ, để gây ra thảm cảnh đau ḷng, chị chỉ hỏi ông ta rằng: “Tôi đă hỏi ông ta tại sao không giúp, th́ ông ta nói rằng ông chỉ thừa hành lệnh thôi, tất cả những người trên chiếc tàu đều giống như ông ta thôi, đều cảm thấy có tội khi bỏ chiếc ghe mà đi…Chính ông bác sĩ trên tàu của họ cũng đă chuẩn bị sẵn sàng giường để đón qua, nhưng họ rất sững sờ khi thuyền trưởng ra lệnh đi, v́ họ biết chiếc ghe này sẽ chết..”

    C̣n tiếp ...

  8. #18
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    * Trở lại Bolinao

    Giờ đây, sau khi đă về lại Bolinao, nơi chị được cưu mang chỉ có 7 ngày, gặp lại ân nhân đă cứu mạng, cùng ra biển thắp nhang cho 58 người thiệt mạng, ḷng chị cảm thấy nhẹ nhàng và thanh thản:

    “Sau khi trở về, tui cảm thấy sống b́nh yên hơn…Tui chỉ ước mơ cho con tui thành tài, ḿnh qua đây đâu phải cho ḿnh đâu, mà để lo cho con ḿnh. Nghĩ về quăng đời qua của ḿnh, tui nghĩ con người ai cũng có số, ḿnh muốn cũng không được, cuộc đời nó đưa đẩy th́ ḿnh phải chấp nhận như vậy…

    Can đảm th́ cũng không phải là can đảm ǵ v́ gặp hoàn cảnh như vậy th́ ḿnh phải làm như vậy thôi… Khi tui ở trên ghe, không bao giờ tui nghĩ tui sẽ chết, tui được như vậy là Trời Phật thương ḿnh lắm rồi, ḿnh không cần phải giàu, không cần phải đi xe đẹp, không cần phải mặc quần áo sang…cuộc sống b́nh lặng như vầy là được rồi.”

    Riêng với cậu con trai vượt biên với chị chưa đầy 5 tuổi năm xưa, nay đă là lính thuỷ quân lục chiến trong quân đội Hoa Kỳ, th́ cho đến bây giờ anh mới được nghe mẹ kể lại. Chúng ta hăy nghe anh Phan Thanh Lâm tâm sự:

    “Tôi chỉ nhớ rằng trên thuyền, tôi rất yếu, chỉ nằm thôi, và đă bị đói khát, tôi phải ăn cả kem đáng răng, nhưng sau cùng, mẹ tôi cũng t́m cho tôi đồ ăn, mà tôi không biết đó là thức ăn ǵ, cho đến bây giờ tôi mới hiểu ra… Nhưng tôi nghĩ, chẳng qua v́ chúng tôi phải sống mà thôi. Tôi không ngờ suốt mười mấy năm qua, bà đă phải chịu đựng sự dằn vặt như thế. Mẹ tôi đă hy sinh cho tôi rất nhiều và bà ấy là một người mẹ tuyệt vời. Nếu mẹ tôi không can đảm đưa tôi qua đây, để tôi được như ngày nay, th́ tôi không biết rằng tương lai của tôi ở Việt Nam sẽ ra sao nữa”...

    PHƯƠNG ANH

    http://saigontimesusa.com/bai/thuyen...uoiphunu.shtml

  9. #19
    Dung hanoi
    Khách

    Bịnh QUÊN

    ..........
    Trong những năm gần đây, một số ca sĩ, nhạc sĩ, MC, sinh sống ở hải ngoại có căn bệnh quên giống như tôi (MC: Master of Ceremonies, người điều khiển chương tŕnh của ban Tùng Lâm). Họ không nhớ lư do nào rời quê hương hơn 35 năm về trước. Bây giờ tất cả lần lượt khăn gói quả mướp về lại Việt Nam (lần này cao cấp hơn ngày ra đi là đựng khăn gói quả mướp trong hành lư Samsonite hay Louis Vuitton). Nhưng khác với cái quên của tôi là một căn bệnh của tạo hóa dành cho những người có mái tóc muối tiêu nhân loại không thể nào tránh khỏi, cái quên của họ là một cái quên cố t́nh, cái quên của họ là một cái quên có chủ ư, cái quên của họ chỉ với mục đích duy nhất là kiếm tiền cho cá nhân họ với một đầu óc hẹp ḥi hoàn toàn không suy xét.

    Triết lư gia nổi tiếng người Mỹ gốc Tây Ban Nha George Santayana nói một câu rất nổi tiếng: “Người không nhớ quá khứ chắc chắn sẽ tái phạm lỗi lầm” ("Those who cannot remember the past are condemned to repeat it"). Những ca sĩ, nhạc sĩ, MC, này là những người không nhớ quá khứ trong câu nói của ông George Santayana. Trong cái bối cảnh khốc liệt của chiến tranh, của chiến thắng của đại quân Bắc Việt, họ đă quên những chuyện đau thương, căm hờn, khổ ải, tước đoạt, xót xa, chết chóc, thân nhân muôn đời vĩnh biệt của hơn 35 năm về trước. Họ đă quên trăm ngh́n dân chúng trong nỗi kinh hoàng gia tài chỉ là mảnh vải che thân hay bao bố đội trên đầu, kẹt cứng trên một con đường duy nhất đầy máu đổ để có thể thoát thân vào SàiG̣n lánh nạn khi Tổng Thống Thiệu quyết định bỏ tử thủ vùng Cao nguyên. Họ quên đi cả ngh́n thuyền nhân boat people đă bỏ mạng nơi biển cả, trong tay hải tặc Thái Lan trên con đường ra khơi t́m tự do. Họ đă quên đi cả trăm ngh́n chồng, cha, chú, bác, anh, em, trong quân đội đi tù với cả ngh́n người đă vĩnh viễn không có cơ hội đoàn tụ với gia đ́nh. Họ đă quên đi những bà mẹ điên đầu xoay sở làm cách nào t́m được từng củ khoai, từng bát bo-bo để nuôi nấng bố mẹ, chồng con của ḿnh qua thời gian nghèo đói kinh hoàng nhất của lịch sử Việt Nam. Họ đă quên đi là một phần tử trong một tập thể chiến bại, sinh mạng của họ trở nên vô nghĩa, rẻ hơn một con thú vật, như chỉ mành treo chuông, có thể bị lấy mất đi bất cứ lúc nào không một ai hay biết.

    Họ quên đi tất cả chỉ v́ lư do ǵ? T́m lại mạng sống của ḿnh? Thưa không, các quốc gia hải ngoại bảo toàn tối đa sinh mạng công dân của họ. Đóng góp vào việc hỗ trợ dân nghèo, giúp ích xă hội? Thưa không, đă có chính phủ Hoa Kỳ hay tư nhân người Mỹ trắng như Bill Gates, Warren Buffet… lo. Họ quên đi tất cả chỉ v́ một mục đích duy nhất: kiếm tiền để làm giầu cho cá nhân của họ.

    Giá vào cửa show của họ lên đến hai hay ba triệu đồng Việt Nam ($100-$150 dollars) / một vé. Lương tháng của một anh làm nghề bảo vệ hay cắt tóc đàn ông của một người ở Việt Nam thậm chí không bằng một vé xem show của họ. Tôi thắc mắc không hiểu lương tâm của họ có bao giờ hỏi chính họ là những người tạo ra vật giá leo thang đắt đỏ ở Việt Nam, ảnh hưởng trực tiếp đến dân nghèo càng túng quẫn không t́m đủ miếng ăn? Thế nhưng tự hỏi là tự trả lời: ḷng tham của họ là một ḷng tham không đáy.

    Điều ngạc nhiên tôi nhận thấy là những người này khi trở lại bên Mỹ, họ vẫn ngang nhiên kiếm tiền như thường, không một ai chê trách. Các chương tŕnh DVD vẫn bán chạy như tôm tươi. MC, ca sĩ ở đây vẫn tiếp tục điều khiển, hát ḥ trong chương tŕnh với họ như không có chuyện ǵ xẩy ra. Họ vẫn tiếp tục đ̣i tiền thù lao cao tận trời v́ vẫn có người bằng ḷng trả tiền họ đ̣i hỏi. Tôi biết một cô ca sĩ hàng đầu ở đây đ̣i tiền thù lao $5000 dollars cho một xuất hát ba tiếng đồng hồ. Không những thế, cô ta đ̣i phải trả tiền máy bay cho chồng đi theo! Thế mà vẫn có bầu show hay tập đoàn tư nhân trả số tiền đ̣i hỏi đó.

    Chúng ta, những người bỏ tiền mua vé đi xem show của họ hát ở bên Mỹ hay chuyển tiếp email video của họ hát cho bạn bè xem, là những người đă trực tiếp hay gián tiếp đồng ư với hành động của họ làm, nối giáo cho giặc. Bernie Madoff, cựu Giám Đốc Thị Trường Chứng Khoán NASDAQ lừa gạt khách hàng trị giá 65 tỷ đô-la làm vài người tự vẫn v́ số tiền mất mát quá lớn. Chính người con cả của ông ta, Mark Madoff tự tử vào tháng 12 năm ngoái v́ xấu hổ với hành động của bố ḿnh làm, và v́ những cơ quan đầu tư thưa kiện để lấy lại tiền. Andrew Madoff, người con thứ hai, trong chương tŕnh “60 minutes” vào Chủ Nhật tuần vừa rồi , tuyên bố là anh đă từ bố ḿnh, cắt đứt tất cả mọi liên lạc v́ hành động của ông ta quá đê hèn, làm hại cả trăm ngh́n người.

    Khi thấy cha ḿnh làm một điều sai quấy, Andrew Madoff c̣n từ bỏ cha ḿnh được th́ tại sao người Việt hải ngoại không có một thái độ dứt khoát với các ca sĩ về Việt Nam hát?

    Hoa Kỳ là một xă hội tư bản, tiền là động lực chính yếu thúc đẩy tất cả mọi sự. Netflix là một hăng cho mướn phim ở Mỹ. Khi một người trả tiền lệ phí hàng tháng, họ có thể xem bằng hai loại: Netflix gửi DVD đến nhà hoặc họ xem trực tiếp trên TV streamlined (Netflix chiếu phim thẳng trên TV như ḿnh xem TV những chương tŕnh thường lệ). Vài tháng trước đây, Giám Đốc Netflix là Reed Hastings quyết định không gửi DVD đến nhà nữa. Ai muốn th́ phải trả thêm tiền. Chính sách này làm những hội viên mướn phim Netflix nổi giận. Chỉ trong một tháng mà 800,000 người hủy bỏ thẻ hội viên!

    Dịch vụ thẻ lấy tiền debit card ở nhà băng Mỹ từ xưa đến nay miễn phí. Vài tuần trước đây, Bank Of America tuyên bố tính tiền khách hàng $5 dollar/ một tháng. Khi chính sách này áp dụng, cả ngh́n người hủy bỏ trương mục ở Bank Of America và mở trương mục mới ở ngân hàng khác. Mất một số khách hàng khá lớn làm Bank Of America cách đây hai ngày quyết định sẽ không tính tiền thân chủ $5 nữa, debit card sẽ được miễn phí như cũ.

    Chúng ta có thể bắt chước hội viên của Netflix hay thân chủ của Bank Of America, không nên tiêu một xu cho các ca sĩ này.

    Không bỏ tiền mua vé đi xem những ca sĩ, MC, hải ngoại về Việt Nam tŕnh diễn; không chuyển tiếp email tin tức, video liên hệ đến họ là một hành động thực tiễn nói cho họ biết là những ǵ họ đang làm là sai lầm. Thế nhưng buồn thay người Việt hải ngoại chúng ta không có can đảm gióng tiếng chuông lương tâm cho họ biết. Chính chúng ta là những người gián tiếp cổ vơ hành động của họ bằng cách mua vé đi xem show, chuyển tiếp email liên quan đến họ. Do đó, chúng ta cũng như họ, không khác biệt một tí nào.

    Họa sĩ Walt Kelly vào năm 1941 trong một tranh hoạt họa khá nhiều người ưa thích, vẽ con thú Pogo tuyên bố với bạn nó, con cá sấu Albert: “We have met the enemy, and he is us”. Câu nói này thật hợp t́nh hợp lư với tất cả người Việt chúng ta ở hải ngoại trong vấn đề này:

    “Chúng ta đă gặp kẻ thù, và kẻ thù đó là chính chúng ta”.
    Nguyễn Tài Ngọc
    http://www.saigonocean.com/
    November 2011

  10. #20
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Thương cảm cho người trong cuộc

    Xem xong thêm câu chuyện này , quư Ông Bà , Anh Chị Em có cảm nghĩ ǵ về cái giá của tự do mà những người trong cuộc đă phải trả không ?

    Riêng tôi , đă 2 hôm nay , từ khi thấy được loạt bài này , người tôi bần thần , khó diễn tả .
    Có những đồng bào tôi phải t́m sự sống trong cái chết vậy sao ?

    Bây giờ , tôi mới hiểu rơ , tại sao người ta hăng hái đóng góp để làm những bia tượng thuyền nhân .





    Họ là những người can đảm , dám ra đi dù biết hiểm nguy trước mặt .

    Đừng nói họ chỉ v́ cơm áo , nếu là chính bạn , bạn có dám đổi mạng sống để t́m no ấm không ?
    Hay chỉ v́ họ không c̣n con đường để chọn lựa , [B]thà chết trên biển Đông , c̣n hơn ở lại sống với bọn Quỷ Đỏ [/B]?

    Thương thay đồng bào tôi !

    Tigon
    Last edited by Tigon; 11-11-2011 at 04:38 AM.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 8
    Last Post: 14-11-2011, 05:53 AM
  2. Replies: 0
    Last Post: 18-03-2011, 06:40 PM
  3. Replies: 0
    Last Post: 02-03-2011, 12:43 AM
  4. KHI NHỮNG SỰ THẬT ĐƯỢC PHƠI BÀY!
    By Kiêm Ái in forum Tin Việt Nam
    Replies: 34
    Last Post: 27-10-2010, 01:56 AM
  5. Replies: 0
    Last Post: 17-10-2010, 06:17 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •