Page 5 of 9 FirstFirst 123456789 LastLast
Results 41 to 50 of 84

Thread: CÁI GIÁ CUẢ TỰ DO : NHỮNG CHUYẾN VƯỢT BIÊN ĐẪM MÁU

  1. #41
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Nhưng, có những nỗi đau đớn lớn hơn. Có những người mất mát thân nhân ngoài biển cả.

    “Nghĩ đắt vô cùng giá tự do”, câu thơ Thanh Nam thật là đúng.

    Ở barrack tôi ở có ông già người Hoa cả đại gia đ́nh cả mấy chục người chỉ c̣n sót lại có hai ông cháu. Buổi tối ông cơng đứa cháu nội trên vai lủi thủi đi xem truyền h́nh rồi nặng nề trở về trong đêm tối trông đau đớn làm sao.

    Có lần ông kể trong nước mắt, cái đêm mà cả đại gia đ́nh của ông bị lính Mă Lai áp tải lên thuyền tống ra khơi rồi tất cả bị sóng cuốn đi. Tiếng khóc nén trong lồng ngực nghe tội nghiệp. Xoa đầu đứa bé ba bốn tuổi, ông nói nếu không có nó chắc ông cũng chẳng sống làm ǵ.

    Những người như vậy, chắc đến lúc họ xuôi tay về với đất mới có thể quên lăng được nỗi đau đớn ấy.

    Nếu có dịp trở lại, tôi sẽ ghé về để nh́n lại barrack mà ḿnh đă sống gần sáu tháng.

    Cũng như, sẽ bồi hồi biết bao khi đứng ở cầu tầu để đón những người đến và tiễn những người đi.

    Con đường xuyên qua đảo, biết bao nhiêu kỷ niệm. Những h́nh bóng thoáng qua. Những cuộc t́nh vời vợi. Cũng có những nuối tiếc bâng khuâng, ngày ấy tuy đă hơn ba mươi tuổi mà sao nghe già cỗi cuộc đời.

    Mới đây hai mươi lăm năm. Và, những người muôn năm cũ..

    Tôi chợt nhớ đến một bài hát làm tôi xúc động. Bài “Trên đảo Galang nghe người hát” của anh Trần Đ́nh Quân, bây giờ đă khuất núi. Bài hát mà tôi đă nghe chính tác giả hát trong một cuộc họp mặt có rất đông những người viết văn làm thơ viết nhạc ở nhà tôi với tiếng đàn đệm dương cầm của chị Quỳnh Giao.

    Bài nhạc đă làm cho tôi rưng rưng và mắt đỏ đến nỗi phải ra sau vườn để trấn tĩnh lại. Nốt nhạc buồn, ngôn ngữ b́nh dị nhưng truyền cảm, diễn tả một tam trạng mà bất cứ ai đă ở trại đảo đều cảm thấy. H́nh như tôi đă thấy đôi mắt buồn vời vợi của người hát:


    “Chiều qua trên đảo Galang, nghe người hát bài Kembali Ké Jakarta (trở về Jakarta). NgườiI có Jakarta, người có quê hương để trở về thăm nhà.

    Chiều nay trên đảo Galang quê người xa lạ một ḿnh nghe ḷng đau. Trở về đâu. Về đâu?

    Quê ta! Về đâu! Về đâu! Trở về đâu! Về đâu!?

    Quê ta đó ta không được ở. Nhà ta đó ta phải bỏ đi.

    Cha mẹ ta tủi buồn thương nhớ. Người yêu ta đau đớn ĺa xa. Anh em ta âm thầm từ biệt. Bạn bè ta câm nín ngậm ngùi”

    Điệp khúc về đâu, về đâu cứ xoáy mạnh trong tim người nghe.

    Về đâu bây giờ, những người đă bỏ ḿnh trong biển cả?

    Về đâu bây giờ những người lưu lạc bỏ lại quê hương?

    Không phải một ḿnh anh Trần Đ́nh Quân có câu hỏi ấy, lúc đó. Mà, bây giờ, cũng có nhiều người ngậm ngùi hát điệp khúc ấy trong hồi ức như tôi, lúc này.

    Sao tôi muốn gửi theo những người thuyền nhân trở về thăm lại Galang, Bidong một chút tâm t́nh chia sẻ. Hăy thấp giùm tôi một nén nhang nơi nghĩa trang của những người nằm lại.

    Hăy đi giùm tôi lên nhà thờ trên dốc cao hay bước những bậc thang gỗ lên chùa để cầu nguyện và đa tạ đất trời.

    Tôi muốn cám ơn đất nước Indonesia đă dung chứa và bảo bọc chúng tôi.

    Tôi vẫn luôn luôn nghĩ ḿnh là một người may mắn dù trong bất cứ hoàn cảnh ngặt nghèo nào.

    Làm lại cuộc đời ở tuổi trên ba mươi dù chậm nhưng vẫn c̣n chưa trễ.

    Định cư xứ người đi học, đi làm, tôi đă hiểu được cái giá mà khi ḿnh vượt biển đă định.

    Cố gắng sao sống cho đúng con người, chu toàn bổn phận với chính bản thân ḿnh, gia đ́nh ḿnh, đất nước ḿnh. Có phải, đó là điều tôi thực hiện?

    Xin ơn trên d́u dắt tôi đi trên con đường ấy!

    NGUYỄN MẠNH TRINH

    http://saigontimesusa.com/bai/thuyen...gmotthoi.shtml

  2. #42
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    TIN MỚI HÔM NAY

    Câu chuyện đầy cảm động của người cha gốc Việt quyết chí t́m con

    Thursday, 10 November 2011 17:44

    Cali Today News - Một người đàn ông VN sống ở thành phố Henrietta, tiểu bang New York, nhất định tin là đứa con trai khốn khổ của ông c̣n sống và nhờ sự kiên tŕ và ḷng tốt của Thượng Nghị sĩ Chuck Schumer, cuối cùng ông đă đoàn tụ với con.

    Vào tháng 12 năm 1977, ông Trương Hạo cùng với vợ và đứa con trai nhỏ và 4 người khác xuống tàu nhỏ vượt biên. Khi c̣n cách bờ Thái Lan có 40 dặm, ghe của họ bị cướp biển Thái Lan chận lại.

    Ông kể: “Ngay đêm hôm đó, khoảng 9 giờ tối, chúng bắt từng người và tỉnh bơ ném xuống biển. Tôi ở trong nước biển và bơi suốt hơn 16 giờ. Chỉ có phép lạ tôi mới sống sót được”. Vợ của ông bị cướp giết và đứa con trai tên Samart cũng được cho là đă chết.

    Ông Hạo nói: “Nhưng suốt 34 năm qua, không hiểu sao tôi tin chắc là con tôi c̣n sống”. Trong ṿng 3 thập niên qua, ông đă 3 lần cố gắng truy t́m tông tích của Samart. Lần sau cùng là vào tháng 6 năm 2011, ông trở lại Thái Lan là nơi gia đ́nh ông trên chiếc ghe nhỏ đă hướng đến.

    Câu chuyện của ông Hạo muôn dặm t́m con “nổi sóng gió” trong giới truyền thông Thái Lan, cũng như trên các trang mạng xă hội. Ông c̣n hứa tặng bất cứ ai cung cấp thông tin về con của ông một số tiền.

    Ông kể: “Ngày nào tôi cũng ra đường ở Thái Lan và trở về khách sạn rất khuya. Sáng hôm sau tôi lại đi, tối về ngủ và ngày nào tôi cũng đi t́m con”.

    Như có phép màu, ngày hết hạn visa là 30 tháng 6, cũng là ngày sinh của bé Samart. Ngay buổi sáng hôm đó, ông t́m thấy con, giờ đây là một thanh niên làm việc trong ngành nhựa ở Tháí Lan. Ông nói: “Tôi sung sướng quá, như trúng số độc đắc vậy!”.

    Thượng Nghị sĩ Chuck Schumer đă nói chuyện với Đại Sứ Mỹ ở Thái Lan để xin cho con trai ông Hạo một visa du lịch. Ông Hạo muốn mang con ngay về Mỹ để nó nh́n thấy ông nội giờ đây đang hấp hối ở New York. Ông cụ chưa bao giờ thấy mặt cháu nội của ḿnh.

    Anne Lithiluxa, người kư giả tường thuật câu chuyện thần tiên này, kết luận: “Chiến tranh đă xé nát gia đ́nh họ ra, nhờ t́nh thương bao la và ḷng kiên tŕ đến khó tin của người cha, giờ đây gia đ́nh đă trùng phùng”.


    Trường Giang (nguồn YNN Rochester)

    http://www.baocalitoday.com/index.ph...g-ng&Itemid=49

  3. #43
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    CÁI GIÁ CUẢ TỰ DO : ĐÊM DÀI VÔ TẬN

    Tôi lênh đênh một ḿnh trong đêm tối đen như mực giữa biển cả với biết bao nhiêu ư nghĩ ngổn ngang hăi hùng!

    Trên đầu tôi là bầu trời mù mịt không một v́ sao, phía dưới là cả một biển nước mênh mông với những lượn sóng to ghê rợn ồ ạt chung quanh.

    Tôi vốn bơi không giỏi, hồi c̣n nhỏ dưới quê cũng từng ôm bẹ chuối tập lội ở mấy con rạch hoặc dọc theo bờ sông, nhưng chỉ dám chọn những nơi nước cạn để khi đứng dậy chân c̣n chạm đất chứ không hề dám bơi ra những chỗ sâu.




    Giờ đây một thân một ḿnh chơi vơi ngoài khơi mịt mùng không bến không bờ, tôi bàng hoàng kinh hăi v́ những ǵ vừa xảy ra, lại vừa cảm thấy vô cùng cô độc giữa đêm tối thăm thẳm không biết phương nào để định hướng. Tôi bơi theo bản năng sinh tồn, hai tay cứ quạt nước hướng về phía trước mà không biết ḿnh trôi về đâu!

    Trong cơn tuyệt vọng khôn cùng tôi chợt nhớ đến những câu kệ mẹ tội thường tụng niệm trong kinh Phổ môn hay bài sám Cầu an:



    Gió đông đi biển ch́m thuyền

    Niệm danh Bồ tát sóng tan hết liền



    Những đợt sóng dồn dập xô vào người, tôi nương theo sóng, cố ngước đầu hít lấy chút không khí quí báu rồi tiếp tục bơi trong nỗi hăi hùng vô vọng.

    Không c̣n biết bám víu vào đâu, tôi bắt đầu thầm khấn nguyện: “Nam mô cứu khổ cứu nạn, Quán Thế Âm Bồ Tát cứu giúp con”.

    Bỗng nhiên tôi nh́n thấy một chiếc tàu lớn đang tiến tới rất gần. Mừng rỡ, tôi lấy hết sức lực hét lên: “Bớ người ta! Cứu tôi với”.

    Nhưng than ôi, chiếc tàu thản nhiên nhẹ nhàng lướt trên mặt biển, không nghe tiếng máy nổ và cũng không thấy một bóng người.

    Chiếc tàu khuất xa dần, tôi cuống quưt cố bơi theo và gào to hơn:

    -Bớ người ta! Cứu tôi với!

    C̣n tiếp ...

  4. #44
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Bỗng dưng tôi lại chợt nghĩ không chừng đó chính là tàu của bọn sát nhân, lỡ mà chúng nghe được tiếng kêu sẽ quay lại t́m cách giết ḿnh! Thế là lập tức tôi vội vă bơi về hướng ngược lại và lặn hụp giữa đêm đen u tịch, không t́m được điểm tựa nào để bấu víu. Bóng tối kinh hoàng, không gian như vô tận, nỗi thất vọng ê chề bao trùm tâm trí.

    Tôi tiếp tục chiến đấu, chống chỏi với các lượn sóng bạc đầu trắng xóa như những con quái vật đang hung dữ chồm tới chực vồ lấy tôi mà không biết thời gian trôi qua đă bao lâu. Mỗi khi cảm thấy quá tuyệt vọng tôi lại niệm Phật: “Nam mô cứu khổ cứu nạn, Quán Thế Âm Bồ Tát cứu con”. Th́nh ĺnh tôi chợt thấy một rừng cây mờ mờ ảo ảo hiện ra trước mặt, nhiều thân cây to cao vút như cột đèn, có cây ch́a ra nhiều cành nhỏ trụi lá. Màn sương mờ ảo che phủ những cành cây, tôi thầm nghĩ: “Có lẽ đây là những cây chà của ngư dân dùng để bắt cá”. Như được tiếp thêm sức mạnh, tôi vội vàng bơi nhanh đến gần với mong muốn sẽ vớ được một cây nào gần nhất để ôm thật chặt, hy vọng chờ đến sáng hôm sau có người cứu ḿnh. Nhưng lạ thay dù rơ ràng nh́n thấy rất nhiều cây sát bên nhưng tôi cố sức măi vẫn không níu được cây nào. Mỗi lần tôi tưởng như ḿnh sắp chạm được vào một cành cây th́ bỗng nhiên nó lại trôi ra xa, lần lượt hết cây này tới cây khác. Tôi kinh ngạc trước hiện tượng này v́ tâm trí tôi lúc bấy giờ vẫn c̣n tỉnh táo. Rồi bỗng nhiên cả rừng cây biến mất. Tôi ngơ ngác nhận thấy ḿnh đang lênh đênh trên biển, ḷng hoang mang không hiểu có phải đang bị rơi vào ảo ảnh hay không? Bao nhiêu hy vọng tắt ngấm, tôi lại cố sức chống đỡ với nỗi mệt mỏi khủng khiếp để giữ cho đừng bị ch́m. Trời càng về khuya sóng càng hung tợn vây bủa bốn bề, tôi cố gắng chịu đựng những con sóng dữ ầm ầm quật vào người, nhồi tôi văng bên này dạt sang bên kia, có lúc tưởng chừng như vô phương chống đỡ!

    Tôi chỉ c̣n biết chí tâm cầu nguyện: “Nam mô cứu khổ cứu nạn, Quán Thế Âm Bồ Tát cứu con”. Chợt tôi nh́n thấy ở đằng xa một luồng ánh sáng vàng rực rỡ chiếu từ trên cao xuống mặt biển. Và phía tận cùng ánh sáng là một băi cát trắng phau có hàng cây dương tựa như băi biển ở Vũng Tàu. Nghĩ rằng luồng ánh sáng chói ḷa đó là ngọn đèn hải đăng vậy, có lẽ gần vào đến bờ, tôi lại được tăng thêm niềm tin và sức mạnh giúp vượt qua mọi trở ngại. Vừa bơi tôi vừa suy nghĩ nếu vô được tới bờ sẽ nằm im tới sáng chờ người tới cứu, chứ giữa đêm khuya thế này mà đi lạng quạng, lỡ công an tưởng lầm là kẻ gian sẽ gặp lôi thôi! Ḷng phấn khởi tôi mạnh mẽ vượt qua những đợt sóng ngược chiều dữ tợn đang chực hất ngược tôi ra xa. Tôi lăn xả vào những con sóng với niềm tin đó là sinh lộ, bằng mọi cách tôi phải cố vào đến bờ để thoát khỏi tay tử thần biển cả. Những lượn sóng ào ào quái ác nhận tôi ch́m xuống, tôi không chịu khuất phục mà t́m cách trồi lên, dù ngộp nước sặc sụa tôi vẫn hăng hái lội ngược vào bờ. Lúc đó tôi hết thấy mệt cũng không c̣n sợ hăi mà ra sức bơi với tâm nguyện tha thiết và thành khẩn cầu xin Đức Quán Thế Âm Bồ Tát cứu giúp ḿnh. Một lúc khá lâu tôi vẫn chưa đến được vùng ánh sáng đó th́ bỗng nhiên mọi vật chợt biến mất hệt như rừng cây trước đây. Chung quanh tôi lúc bấy giờ toàn là trời nước và bóng đêm!

    Nỗi thất vọng nặng nề như nhận ch́m tôi xuống biển sâu. Thân thể tôi đau đớn ră rời v́ phải liên tục vận động suốt mấy giờ đồng hồ. Nhưng tôi vẫn c̣n đủ sáng suốt tính toán phải t́m cái ǵ làm điểm tựa để dưỡng sức v́ biết rằng không thể cứ bơi hoài giờ này sang giờ khác. Tôi chợt thấy ngày xưa ở dưới quê, mỗi lần giặt giũ khi nhúng ống quần xuống nước th́ nó phùng lên. Tôi bèn nghĩ cách cởi chiếc quần đang mặc ra, cột hai ống lại vắt khô rồi ụp xuống nước cho nó phùng lên để ôm đỡ vài phút. Tuy nhiên tôi không thể nào thực hiện được ư định này v́ cứ vừa xoắn quần định vắt nước th́ sóng đă xô tôi ch́m xuống. Sau nhiều lần không thành công, tôi cởi luôn chiếc áo ra cuộn chung với quần cho người nhẹ bớt, đồng thời nghĩ rằng sẽ ráng giữ bộ đồ trong tay để trước khi chết c̣n mặc vào cho đỡ thê thảm, dù biết rằng chết là hết.

    Tôi lại nhớ người ta hay nói khi gặp nạn ngoài biển thường được cá Ông cứu, tôi bèn thử đạp chân nhiều lần xem may ra có đụng vào vật ǵ không? Nhưng dưới chân tôi là một vực sâu không đáy!

    Sau nhiều giờ vật lộn với biển cả sóng gió, thấy sức ḿnh yếu dần tôi lại nghĩ ra một cách để có thể dưỡng sức trong chốc lát. Một tay tôi cầm bộ đồ gối lên đầu, tay kia quạt nước, hai chân vắt chéo vào nhau, người duỗi thẳng thả nổi, miệng không ngớt niệm: “Nam mô cứu khổ cứu nạn, Quán Thế Âm Bồ Tát cứu con”. Có lúc tôi gần như thiếp đi, chân tay không c̣n hoạt động theo ư muốn, không rơ thời gian trôi qua bao lâu cho đến khi một lượn sóng ập lên người, tôi bị sặc nước và lập tức tỉnh lại ngay.

    Lúc bấy giờ trăng đă lên, tôi lại tiếp tục bơi. Trời về khuya các con sóng không vỗ theo một chiều nữa mà dường như sóng từ tam phương tứ hướng cùng nhập lại cuốn tôi vào giữa khiến nhiều lúc tôi không thở được. Những cơn gió ập đến lạnh buốt da thịt, tôi ôm bộ đồ che trước ngực giống như đang đắp mền để đỡ lạnh.

    Đêm càng về khuya sóng càng to, tôi không đủ sức lội ngược con sóng nữa. Thân thể tôi ră rời đau nhức, đầu óc choáng váng, cảm thấy sức đă cùng lực đă kiệt, tôi tuyệt vọng nghĩ:

    - Thôi đành buông tay đầu hàng số phận!

    Vả lại chồng con cũng đều đă chết, tôi c̣n ǵ để mà nấn níu trên cơi đời? Rơ ràng nếu may mắn được sống sót th́ cuộc đời c̣n lại của tôi măi măi sẽ là chuỗi ngày đau khổ triền miên. Ư nghĩ đó giúp tôi trở nên b́nh tĩnh, không c̣n sợ hăi, không thấy luyến tiếc điều ǵ nữa. Tôi nhắm mắt buông xuôi, thanh thản chấp nhận cái chết.

    Nhưng rồi chợt nhớ đến bọn sát nhân, tôi nghĩ ḿnh cần phải sống! Bao nhiêu mệt nhọc tan biến, tôi thành tâm tha thiết cầu nguyện: “Nam mô Quán Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, xin cho con được sống để có thể cứu nhiều người khỏi bị chết oan như gia đ́nh của con”.

    Vừa dứt lời nguyện, đột nhiên một lượng sóng thật to ào đến phủ chụp lên toàn thân nhận ch́m tôi vào ḷng biển lạnh. Theo phản xạ tôi cố hết sức tàn ngoi lên lần cuối cùng. Ngay lúc đó tôi nh́n thấy lờ mờ bóng một chiếc tàu nhỏ cách tôi khá xa. Ngạc nhiên tột độ, tôi mừng rỡ la lớn:

    - Bớ người ta! Cứu tôi với

    Một lần nữa niềm hy vọng được sống sót giúp tôi có thêm sức mạnh, tôi vội vă bơi thật nhanh về hướng chiếc tàu tưởng chừng như có một phép màu đang nâng tôi lên. Trong giờ phút đó, tôi có niềm tin chắc chắn rằng ḿnh sẽ được cứu sống.


    LÊ THỊ BẠCH LOAN

    http://saigontimesusa.com/bai/thuyen...daivotan.shtml

  5. #45
    Member
    Join Date
    31-10-2011
    Posts
    19

    THẬT XÓT XA

    Quê cha đất tổ nơi ḿnh sinh ra, lớn lên, cho dù nghèo khó, cho dù vừa qua chiến tranh, cho dù chưa biết rồi đây tốt xấu thế nào… nhưng vẫn là quê hương bản quán. Chẳng ai giết những người ở lại. Sao nỡ bỏ quê ra đi trong khi không biết rủi may, khôn dại trên đường! Người có tội ác với phe bên kia hay có nợ máu với nhân dân không dám ở lại đă đành, c̣n những thiếu niên, người già, trẻ em nghe ai xui khiến mà cũng rời bỏ quê hương xứ sở để đến nỗi thảm thiết như vậy trên đường ra đi. Trách ai đây! Cái giá của tự do biết lấy ǵ đo cho đặng. Mà biết tự do xứ người giờ đây có hơn ǵ nếu như ngày ấy không bỏ quê hương.
    Người đă từ bỏ nơi chôn rau cắt rốn chỉ v́ nghe theo những tiếng đồn thổi mơ hồ. Hăy quay đầu nh́n lại mà xem việc ḿnh đă làm có đúng hay không?
    Nếu cho là đúng th́ đừng nên ôn lại những thứ v́ nó mà ḿnh đến được nơi theo mong ước. C̣n nếu cho là không đúng th́ cũng chẳng nên gợi lại những kinh hoàng v́ mù quáng ḿnh phải trải qua. Thiện hay ác do ḷng ḿnh nghĩ, được hay mất do việc ḿnh làm mà ra.

  6. #46
    Member Dr_Tran's Avatar
    Join Date
    23-03-2011
    Location
    Northeast US
    Posts
    8,654

    Đa số Thuyền nhân chẳng hề ghét CSVN. Chỉ v́ chê CSVN nghèo, mà họ bỏ đi.

    Quan trọng là qua đây làm được cái ǵ?

    Từng sống bên Úc 4 năm, tôi thất vọng nhiều hơn là hănh diện về cộng động VN bên đó: ăn báo hại CP hơn là làm việc nên thân.

    Biết bao nhiêu vụ dắt nhau ra ṭa, làm tṛ cười, làm cớ, cho dân địa phương chê cười.

    Ông kia trồng dưa leo bên Nam Úc. Tới mua thu hoạch, bị chết úa hết. Bên CP lại coi, cho biết bị "ai đó" bỏ chất độc vô hồ chứa nước, tưới chết hết. Cho cảnh sát tới điều tra, th́ ra là người quen, VN, trong khu đó. Tranh chấp nhau ǵ đó, liền bỏ thuốc khai hoang, thuốc bậy bạ ǵ đó cho chết ruộng nhau chơi.

    Mà đó là c̣n khá, chứ biết bao nhiêu vụ khác, nói chung là làm hại quốc gia cưu mang ḿnh hơn là làm lợi.

    -----------------------------------

    Chính nghĩa quốc gia, cuộc ra đi vĩ đại t́m tự do của người VN, nay bị chính các người vượt biên thành công hủy hoại rất nhiều.

    Họ đi t́m TỰ DO, hay t́m TIỀN?

    Noel, Tết này sẽ có 300-400 ngàn nguời này về VN. Như vậy th́ cuộc Exodus bằng đường biển lớn nhất trong lịch sử nhân loại này THẬT RA v́ lư do ǵ, v́ sinh kế hay chính trị?

    Bằng chứng nói lên SỰ THẬT phũ phàng: chỉ v́ TIỀN mà thôi, chứ chẳng phải v́ ư thức hệ ǵ ráo.

    Đa số Thuyền nhân chẳng hề ghét Ư THỨC HỆ CSVN. Chỉ v́ chê CSVN nghèo, mà họ bỏ đi. CSVN mà nay t́m được mỏ dầu lớn, cho tiền hưu rộng răi, cao hơn Mỹ, th́ sẽ có khối ông qua Mỹ diện HO chạy về đó xin tiền già CS.

    Tết này, không ít cựu thuyền nhân, cựu người "tị nạn" VN, các ông HO, chạy về VN du hí, chơi gái trẻ, ai lại không biết.

    Dân VN là vậy, không có tinh thần dân tộc, không có tính cao thượng đâu. Đây là sự thật rất đau đớn, chúng ta nên chấp nhận, t́m cách sửa đổi, chứ đừng chối bỏ rồi vĩnh viễn hoá sự lừa dối này.

  7. #47
    Member
    Join Date
    24-03-2011
    Posts
    1,786
    Quote Originally Posted by Dr_Tran View Post
    Quan trọng là qua đây làm được cái ǵ?

    Từng sống bên Úc 4 năm, tôi thất vọng nhiều hơn là hănh diện về cộng động VN bên đó: ăn báo hại CP hơn là làm việc nên thân.

    Biết bao nhiêu vụ dắt nhau ra ṭa, làm tṛ cười, làm cớ, cho dân địa phương chê cười.

    Ông kia trồng dưa leo bên Nam Úc. Tới mua thu hoạch, bị chết úa hết. Bên CP lại coi, cho biết bị "ai đó" bỏ chất độc vô hồ chứa nước, tưới chết hết. Cho cảnh sát tới điều tra, th́ ra là người quen, VN, trong khu đó. Tranh chấp nhau ǵ đó, liền bỏ thuốc khai hoang, thuốc bậy bạ ǵ đó cho chết ruộng nhau chơi.

    Mà đó là c̣n khá, chứ biết bao nhiêu vụ khác, nói chung là làm hại quốc gia cưu mang ḿnh hơn là làm lợi.

    -----------------------------------

    Chính nghĩa quốc gia, cuộc ra đi vĩ đại t́m tự do của người VN, nay bị chính các người vượt biên thành công hủy hoại rất nhiều.

    Họ đi t́m TỰ DO, hay t́m TIỀN?

    Noel, Tết này sẽ có 300-400 ngàn nguời này về VN. Như vậy th́ cuộc Exodus bằng đường biển lớn nhất trong lịch sử nhân loại này THẬT RA v́ lư do ǵ, v́ sinh kế hay chính trị?

    Bằng chứng nói lên SỰ THẬT phũ phàng: chỉ v́ TIỀN mà thôi, chứ chẳng phải v́ ư thức hệ ǵ ráo.

    Đa số Thuyền nhân chẳng hề ghét Ư THỨC HỆ CSVN. Chỉ v́ chê CSVN nghèo, mà họ bỏ đi. CSVN mà nay t́m được mỏ dầu lớn, cho tiền hưu rộng răi, cao hơn Mỹ, th́ sẽ có khối ông qua Mỹ diện HO chạy về đó xin tiền già CS.

    Tết này, không ít cựu thuyền nhân, cựu người "tị nạn" VN, các ông HO, chạy về VN du hí, chơi gái trẻ, ai lại không biết.

    Dân VN là vậy, không có tinh thần dân tộc, không có tính cao thượng đâu. Đây là sự thật rất đau đớn, chúng ta nên chấp nhận, t́m cách sửa đổi, chứ đừng chối bỏ rồi vĩnh viễn hoá sự lừa dối này.
    Că tháng nay mới rảnh mà click vào VL. Vài cái clicks đầu tiên cách đấy 1 giờ là thấy "Page Not Found", tưởng đâu ngỏm từ đời nào rồi. Mới mở 1 cái thread bên box Tôn Giáo. Vừa post xong th́ thấy post cũa anh...khoẻ không mate! missing you.

    Sống ở đâu, gần với giới nào, giai cấp nào th́ ngũi được mùi cũa giới đó. Cách đây vài tháng có 2 anh em người Việt đoạt giăi toán học cáo quí nhất cũa Úc, rồi h́nh như sau đó vài ngày lại có thêm người Viêt đoạt giăi ǵ đó. Dân tộc nào cũng đều có xấu có tốt. Nói chung tâm lư con người thường theo tiếng gọi cũa con chim hay cái bụng, trách sao được.

    Tui có quen 1 gia đ́nh họ Lâm và nhiều gia đ́nh khác lắm, biết profiles cũa họ mà phát ớn lạnh, như gia đ́nh họ Lâm sống vùng Bankstown NSW. Câu chuyện thế này...1 đứa th́ làm specialist về đờ đẻ, gia đ́nh đứa nào mắc đẻ th́ ...,mấy đứa hành nghề kéo Medicare, mấy đứa nha sĩ, 1 đứa dưới lầu khám mắt bán mắt kiếng, trên lâù th́ có thằng khai thuế, cuối năm khai thuế trốn thuế khỏe re. Bên kia đường th́ có đứa mở nhà hàng, buổi trưa buổi tối qua đó ăn chùa. Mới đây mở thêm khu trung tâm thương mại Liberty Plaza. Và tui biết người Việt ở Úc như già đ́nh họ Lâm này đông đến nổi đem bom nguyên tử mà bỏ cũng không hết.

    Still loving you, Dr Trần.

  8. #48
    Member
    Join Date
    24-03-2011
    Posts
    1,786
    Gia đ́nh tui có 7 anh chị em, 5 trai 2 gái.

    1 ngụi anh có vợ và đứa con gái 5 tuổi đi cùng với đứa em gái kế cũa tui vượt biên ngày 24 tháng 4 năm 1983...Mất Tích.

  9. #49
    Member Dr_Tran's Avatar
    Join Date
    23-03-2011
    Location
    Northeast US
    Posts
    8,654

    Qu'est ce qui se passera?

    Quote Originally Posted by Z-28 View Post
    Că tháng nay mới rảnh mà click vào VL. Vài cái clicks đầu tiên cách đấy 1 giờ là thấy "Page Not Found", tưởng đâu ngỏm từ đời nào rồi. Mới mở 1 cái thread bên box Tôn Giáo. Vừa post xong th́ thấy post cũa anh...khoẻ không mate! missing you.
    Tuy không là dân Ô đi ghe (tôi diện đoàn tụ, ODP), nhưng xin cho tôi ké thêm 1 bài:

    Z-28, you missed out a lot, tuần rồi tôi vây đánh KT CSVN rất ngoạn mục, đây là kết quả:
    http://www.thegioinguoiviet.net/show...postcount=1163

    Câu chuyện khá dài..., bạn pha ly cà phê đậm, đọc bắt đầu từ trang này:
    http://www.thegioinguoiviet.net/show...t=7672&page=97

    Mọi việc bắt đầu từ... 500 năm trước.

    Tôi không đi Tây học l'économie politique, Reaganomics, Clintonomics, mài ṃn mấy cái quần chà lết khu Quartier Latin, th́ đă không tính ra nổi chiêu phá sập CSVN qua việc đánh vào cái túi tiền của họ.

    Mỹ bỏ 1000 tỉ USD, hy sinh 58 ngàn lính, không làm CSVN run sợ bằng tôi đánh vào KT CSVN từ tháng 5 đến nay. S&P phát thông điệp khắp thế giới: CẢ NỀN KINH TẾ, VÀ HỆ THỐNG NGÂN HÀNG VN ĐỀU ĐANG BỊ HIỂM NGUY SỤP ĐỔ NHẤT THẾ GIỚI, KHÔNG XỨ NÀO BẰNG.
    http://dudoankinhte.wordpress.com/20...nhat-the-gioi/

    Báo CSVN đăng: "Kết thúc một tuần mất mát!"
    http://www.thegioinguoiviet.net/show...postcount=1160

    -----------------------

    Và phương pháp đánh phá cổ phiếu th́ phải cảm ơn dân... Do Thái, v́ hồi c̣n trong đại học, rất may, tôi có anh bạn Do Thái có cha, ông nội, làm tài phiệt Wall Street.

    Kissinger góp phần hại chết VNCH, nay dân Do Thái trả lại 1 chút cho dân VN vậy.

    Hồi đó tôi là thằng con nít, mới 16 tuổi, nên các ông này coi thường, không giấu nghề, cho ngồi nghe họ bàn tính kế hoạch tung hứng giá CK Wall Street, và ngay trước mắt, tôi thấy họ đánh lên xuống stocks vài 0,xx%.

    Nói tóm, kết hợp rất nhiều yếu tố, mới xảy ra 1 tuần thê thảm như vậy cho CK CSVN, mở màn cho các cuộc sụt giảm c̣n lan tràn, tệ hại hơn trong các tuần tới.

    Chính tôi không thể tính ra mọi việc sẽ thế nào nếu tôi thành công đánh VNI xuống 350, HNX xuống 58.

    Người ta sẽ nhảy cầu chết kẹt sông Saigon?

    Nhà thương điên ngoài Bắc, trong Nam chật cứng người nhập viện do thua sạch hết tài sản trong TTCK?

    Quỵt nợ lan tràn khắp xứ?

    Ngân hàng nào đó "bị cháy", hết giấy tờ, tiền bạc?

    Người ta CUỐI CÙNG cũng hoảng sợ, chạy ào vào ngân hàng rút vàng, đô la ra. Xảy ra đập cửa đ̣i tiền, ngân hàng đóng cửa do không có trả lại, dân chúng bạo loạn?

    Công an xuống đàn áp, dân chúng nổi loạn đánh lại, gây xô xát, thương tích, chết người?

    Hoặc sẽ không xảy ra ǵ cả?

    --------------------------------------------

    Qu'est ce qui se passera?

    Rất khó đoán. Chỉ biết là NGUY CƠ rất cao, ai tránh được th́ tránh.

    Tuần sau, bạn nhớ đón xem bên TGNV, sẽ có tường thuật LIVE các trận đánh tài chánh kinh hoàng, máu chảy đỏ sàn CK Hà nội, Sài G̣n.

    Tối hôm qua mà thôi, tôi oánh Bầu Đức thiệt hại 12 triệu USD. Hoàng Anh Gia Lai mất giá trị 26 triệu USD.

    Tuần sau tôi cũng sẽ đánh USD lên nhẹ, khoảng 22k - 22,2k.
    Last edited by Dr_Tran; 11-11-2011 at 07:03 PM.

  10. #50
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    CÁI GIÁ CỦA TỰ DO : MÔT CHUYẾN ĐI HĂI HÙNG




    29 tháng 9 năm 1983

    Bốn ngày trước, vùng đất mang tên Bà Rịa, một chiều định mệnh họ bỏ hết tất cả và quê hương thân yêu để đi t́m đất mới.

    Bốn ngày sau, một con thuyền và sáu mươi lăm người bồng bềnh trên đại dương bao la.

    Bốn ngày qua thể xác và tinh thần họ đă trải qua những giây phút cực sôi động trong đời họ. Đến lúc đó sức khỏe thể xác và tinh thần họ đang dần dần hồi phục sau những ngày khổ nhọc ấy. Niềm vui thoát khỏi nguy hiểm của ṿng vây Cộng Sản và niềm hy vọng tràn trề nơi đất mới tràn ngập tâm hồn họ.

    Giờ đây họ mới có dịp làm quen nhau. Họ kể cho nhau nghe đêm vượt biên phải trải qua bao nhiêu đoạn đường lo sợ, họ núp sau những lùm cây sậy và đă bị muỗi chích những mấy chục mũi, bằng cách nào họ dành dụm tiền để có mà đi.

    Họ đă đi vượt biên hụt mấy lần. họ đă biết mấy thuyền đi êm xuôi. Và những mẩu chuyện thật lư thú như để quên đi cái cảm giác mênh mông chơi vơi giữa biển cả.

    Đám “căn me” (Những người biết được có thuyền vượt biên th́ canh giờ giấc mà leo lên đi chứ không trả một đồng “tiền vé” nào cả) th́ không dám nhất cử nhất động v́ sợ bị làm khó dễ.

    Mải mê chuyện tṛ cho tới khi ánh nắng của những ngày cuối tháng Chín mất hẳn.

    Trong khi mọi người đang chuẩn bị cho một ít ǵ để ăn tối th́ bầu trời như có điều ǵ lạ. Quả thật vậy, hồi chiều sau khi hoa tiêu bẻ lệch hướng để tránh những con tàu đánh cá Thái Lan v́ họ sợ hải tặc (hải tặc Thái Lan có tiếng trên tuyến vượt biên này) th́ thời tiết như đă có ǵ thay đổi.

    Đến lúc này th́ bầu trời xám xịt. Gió mạnh thổi tới. Sóng gió nổi dậy.

    Con thuyền bắt đầu nhào lộn với sóng gió. Nó tự do cuộn theo những khối nước khổng lồ của đợt sóng. Nước biển bắn lên văng tứ tung làm mọi người ướt như chuột lột.

    Trong những hầm của con thuyền dài không hơn mười hai mét và chiều ngang vỏn vẹn ba mét, sáu mươi lăm người chen chúc nhau và la hét om ṣm. Những khuôn mặt tái xanh đầy nét sợ hăi. Mọi người trấn an nhau qua những lời nói chan chứa nét lạc quan.

    Thêm vào đó nữa là những câu kinh nguyện với Thượng Đế.

    Sau mấy canh trường nhào lộn với sóng gió, thiên nhiên đă nhường phần thắng cho con thuyền. Ai nấy lại hoàn hồn với một hơi thở thả. Hú vía!

    Ngày thứ năm của cuộc hành tŕnh gói ghém một ít câu hỏi với hoa tiêu về thời gian và khoảng cách c̣n lại trước khi thuyền cập bến.

    Họ đă được giải đáp thích đáng: Trễ th́ hai người nữa, c̣n không th́ sáng mai thôi. Ngoài ra là sinh hoạt b́nh thường. Họ tiếp tục kể cho nhau nghe những câu chuyện đang bỏ dở chen thêm vài mẩu chuyện gẫu để giết th́ giờ. Mọi người mong đợi...

    C̣n tiếp...

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 8
    Last Post: 14-11-2011, 05:53 AM
  2. Replies: 0
    Last Post: 18-03-2011, 06:40 PM
  3. Replies: 0
    Last Post: 02-03-2011, 12:43 AM
  4. KHI NHỮNG SỰ THẬT ĐƯỢC PHƠI BÀY!
    By Kiêm Ái in forum Tin Việt Nam
    Replies: 34
    Last Post: 27-10-2010, 01:56 AM
  5. Replies: 0
    Last Post: 17-10-2010, 06:17 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •