Từ ngày 23.7.2010 đến nay, con tắc kè Việt Cộng đă mấy lần thay đổi màu da, không phải để bắt mồi mà là để làm sao cho đảng của chúng được sống c̣n. Nhưng, c̣n nước c̣n tát, chúng đă và đang đưa ra những tṛ đểu cáng mà người lănh cái đểu này không ai khác hơn là ông thầy, là cha mẹ của chúng: Trung Cộng. Tuy nhiên, cái thời đi dây, cái thời “phù thủy lụy âm binh” đă qua rồi. Việt Cộng không c̣n cách nào khác, càng kêu to chừng nào càng tan xác chừng đó.

Sau khi ngoại trưởng Hoa Kỳ Hilary Clinton phát biểu mấy câu tưởng như sét nổ bên tai Trung Cộng, Đại sứ của Trung Cộng chịu không nổi phải bỏ ra ngoài, đại diện Việt Cộng th́ “hồ hởi phấn khởi”, tiếp theo, hàng không mẫu hạm George Washington “thăm viếng Đà Nẵng”, các quan chức VC trèo lên tàu đế quốc “tham quan”, rồi tàu mang tên ḍng họ McCain cập bến Đà Nẵng, tập trận phi tác chiến với Việt Cộng và nhất là Thứ Trưởng Quốc Pḥng Nguyễn Chí Vịnh hội họp với Thứ Trưởng Quốc Pḥng Hoa Kỳ tại Hà Nội mà phía Mỹ rất hoan nghênh, cho rằng thành công tốt đẹp. Nguyễn Chí Vịnh đă phải đến Bắc Kinh phục mệnh thiên triều, và bổn cũ soạn lại, tức là cung cúc tuân lệnh cha mẹ, trong khi Trung Cộng tạo nên một làn sóng phản đối, khinh miệt VC, hăm dọa đủ điều cho đến khi Nguyễn Chí Vịnh tuyên bố 3 không: “không tham gia một Liên Minh Quân Sự nào – không là đồng minh quân sự của nước nào – không cho nước nào đặt căn cứ quân sự ở Việt Nam và không dựa vào nước này để chống nước kia”, lúc đó Trung Cộng mới “hạ hỏa” và Nguyễn Chí Vịnh mới ra về yên ổn.

Qua sự kiện Nguyễn Chí Vịnh, chúng ta thấy được những ǵ? Trung Cộng đă như “đỉa phải vôi”, như “nhảy đầm trên lửa”, v́ chúng nắm chắc trăm phần trăm đă mất một tên tôi tớ trung thành, trong khi đang đối đầu với Hoa Kỳ ở nhiều mặt, mà mặt cực Nam do Việt Cộng trấn giữ là mặt quan trọng nhất, lại bị Mỹ xâm nhập vào tận Đà Nẵng.

Quá tức giận, đúng hơn là phẫn nộ, Trung Cộng đă hăm mẻ răng Nguyễn Chí Vịnh, nhưng càng hăm dọa bao nhiêu càng bực tức bấy nhiêu, v́ rơ ràng Việt Cộng đă chơi khăm Trung Cộng. Bài toán đối phó với Trung Cộng, Việt Cộng đă tính trước từng bước một. Nhà báo Bùi Tín đă hung hăng cho đặt những câu hỏi nẩy lửa rằng: “Ai cho phép Vịnh, một thứ trưởng quốc pḥng không có chân trong bộ chính trị, không có chân trong Ban chấp hành trung ương đảng, không có chân trong đảng ủy quân sự trung ương, cũng không hề là dại biểu quốc hội, lại dám khẳng định một đường lối chính trị - ngoại giao - quốc pḥng trọng đại như thế?”. Ai có quyền cấp những cái phép oai quyền như thế, nếu không phải là Bộ Chính Trị Việt Cộng? Nếu không phải là kết quả của những bộ óc chuyên môn chơi đểu “sáng tạo” ra? Tất nhiên không phải là Vịnh muốn đi là đi, muốn nói ǵ th́ nói, v́ Vịnh c̣n trở về chứ không phải đi luôn. Thế mà Bùi Tín nghĩ không ra lại bực tức, và bao nhiêu “căm thù” đổ lên đầu Vịnh.

Bùi Tín tức một, Trung Cộng tức trăm lần hơn. Nếu Việt Cộng tôn trọng “cha mẹ Trung Hoa” chắc chắn phải cử một trong 3 tên đầu sỏ: Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Tấn Dũng hay Nông Đức Mạnh qua triều yết, đằng này, Việt Cộng chỉ đưa một tên Trung tướng mới ṭ te, cái ǵ cũng không, ngoại trừ cái chức vụ thứ trưởng quốc pḥng! Cái đểu của Việt Cộng là ở chỗ đó. Suốt mấy chục năm trời gây gỗ với Liên Sô, Trung Cộng chưa bao giờ có dịp chơi tṛ đểu cáng này với đàn anh. Thế mà Việt Cộng đă dùng một tên cấp thấp không phải thành viên bộ chính trị, không phải trong ban chấp hành Trung ương… nghĩa là một tên “chả ra ǵ” lại qua “cha mẹ” nói những chuyện quan trọng về quốc pḥng, ngoại giao là những chuyện quốc gia đại sự. Bùi Tín nghĩ không ra, nhưng Hồ Cẩm Đào, Ôn Gia Bảo và những tên trong Trung Ương Đảng Trung Cộng nghĩ ra, càng nghĩ càng đau, và chỉ c̣n nước cho báo chí, cho thuộc cấp hăm dọa Việt Cộng mà thôi. Đúng là đỉa phải vôi.

Cách đây mấy tháng, Nông Đức Mạnh đă sang Nga và đă tự tiện kư kết những hợp đồng quan trọng về nhiều phương diện, ai cũng cho là Việt Cộng không biết làm việc, Nông Đức Mạnh chỉ là kẻ cầm đầu “một Đảng”, sao lại tự quyền kư kết những văn kiện quan trọng như vậy và đặt câu hỏi những văn kiện đó có giá trị về mặt pháp lư hay không, để rồi cười Việt Cộng không biết làm việc! Nhưng đó là cách làm việc của Việt Cộng. Cách làm việc “muốn có giá trị th́ có, MÀ muốn không có giá trị th́ không”. Đó là cách làm việc ĐỂU.

Hiểu biết thấu đáo cái đểu của Việt Cộng, Nhân Dân Nhật Báo Trung Quốc mới phun ra những câu hằn học, nào là quan hệ Trung – Mỹ đang đi tới giai đoạn gay go, bất cứ quyết định thiếu khôn ngoan nào của Việt Nam sẽ chỉ làm căng thẳng thêm khi tinh h́nh đă tồi tệ, nào đu dây là nguy hiểm, nếu Việt Nam thúc đẩy 2 cường quốc xung đột th́ Việt Nam sẽ bị thiệt hại trước hết, nào là “với nhiều nguy cơ đến từ mọi phía, Việt nam hiện trong t́nh trạng mong manh như vỏ quả trứng”. Thật là những lời cay độc, những lời hăm dọa “cực kỳ hung hăng”.
Đặt ngược vấn đề, thử hỏi nếu Việt Cộng trung thành cẩn cẩn với Trung Cộng, Trung Cộng có dùng những lời lẽ nêu trên khi có đại diện của Việt Cộng tại Bắc Kinh? Tại sao Nguyễn Chí Vịnh lại phải tuyên bố những chuyện quan trọng tại Bắc Kinh trước khi về? Chẳng qua, Trung Cộng biết đàn em phản thùng và chơi đểu với ḿnh, mà lại không làm ǵ được nên phải “chửi cho sướng miệng”. Tại sao khi biết Việt Cộng chỉ đưa một con chốt qua sông nói chuyện với thiên triều mà Trung Cộng không đuổi Nguyễn Chí Vịnh về nước, yêu cầu Bộ Chính Trị cử người khác có chút ít vai vế sang thay? Trung Cộng cũng biết sợ “già néo đứt dây”. Nhiều người nghĩ rằng trong khi Trung Cộng tức giận cành hông, đe dọa, mắng chửi Việt Cộng, buộc ḷng Nguyễn Chí Vịnh phải đưa ra 3 không, Việt Cộng sẽ run sợ v́ lo Trung Cộng “dạy cho một bài học” nữa! Không, bọn chúng đă viết kịch bản, đă cho diễn kịch và các diễn viên đă đóng đúng vai tṛ chúng mong muốn th́ chúng – Trung Ương Đảng lẫn Bộ Chính Trị - đang nhậu rựa mận và uống rượu thượng hảo hạng để ăn mừng cái đểu của ḿnh độc đáo chưa ai phát minh được.

Vạch rơ cái ĐỂU của Việt Cộng đối với Bắc Kinh, không phải để ca ngợi Việt Cộng, cũng không phải chỉ qua cái ĐỂU này mà chúng ta cho rằng đă đến lúc Việt Cộng nhất tâm quyết chí theo Hoa Kỳ để chống lại Trung Cộng, bảo vệ lănh thổ và lănh hải cho đất nước. Không! Nhất định không! V́ chính sách ĐỂU này, Việt Cộng đă từng áp dụng quá nhiều ở trong nước với đồng bào ruột thịt của chúng, với các đồng chí, đồng rận của chúng và với cả những kẻ đẻ ra Cộng Sản VN mà ngày nay chúng thừa hưởng trên đầu trên cổ họ. Những Vơ Nguyên Giáp, những Lê Liêm, Hoàng Minh Chính v.v… đều bị Việt Công chơi tṛ đểu này. Ai đời một vị đại tướng mà tên tuổi được cả thế giới công nhận là “anh hùng Điện Biên”, lấn át cả Hồ Chí Minh, có kẻ so sánh ông ta với Napoléon, mà lại nhận những câu vè:
Ngày xưa Đại Tướng cầm quân,
Ngày nay Đại tướng cầm quần chị em”.
Giáp phải coi một cơ quan thật đáng xấu hổ là cơ quan “sinh đẻ có kế hoạch”. C̣n cái đểu cáng nào hơn cái đểu cáng này? Tại v́ Trung Cộng không chịu “rút kinh nghiệm” chứ ngày trước khi đi với Liên Xô, Việt Cộng đă đối xử với Trung Cộng ra sao?

Cách nay không lâu, Nguyễn Tấn Dũng cũng đă chơi cái tṛ đểu này với Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt. Tờ mờ sáng, hắn ta đă thân hành đến thăm Đức Tổng Giám Mục trong khi giáo dân đang đấu tranh để giữ Ṭa Khâm Sứ cũ. Ai cũng tưởng đă có sự giàn xếp, đă có thỏa thuận giữa Đức Tổng và Thủ Tướng, nhưng sau đó VC đă dở thủ đoạn đàn áp, tạo lập gấp một “vườn hoa”, xóa bỏ Ṭa Khâm Sứ cũ. Nhưng, Nguyễn Tấn Dũng đă chịu cái đau hơn bị Đỗ Mười đè ra “thái giếng”, v́ Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt đă chỉ thị cho giáo sĩ và giáo dân cầu nguyện - một h́nh thức hết sức ḥa b́nh, nhưng đă làm cho Việt Cộng điên đầu, hoảng sợ, nếu với cái đà “cầu nguyện” này, thu hút ngày một đông giáo dân cả Tổng Giáo Phận Hà Nội và vùng “phụ cận” như Vinh, Tam Ṭa v.v… th́ cuộc “Cách Mạng Xanh” không mời cũng tới. Hoảng loạn cho đến độ phải hạ ḿnh cầu cứu với Vatican. Điều này giải thích v́ sao mà Việt cộng phải dùng “cụ Nguyễn Văn Nhơn” tức tốc ra Châu Sơn kéo Đức Tổng Kiệt về để ra đi như kẻ tù đày, phạm trọng tội với “triều đ́nh”. Nhưng bây giờ, Đức Tổng Ngô Quang Kiệt lại trở về không cần sự cho phép hay không của Việt Cộng, bất chấp những “yêu cầu” về Ngài mà Việt Cộng đă bày tỏ cùng Vatican. Đáng ca ngợi Đấng Bậc đă đi trên con đường Chân Lư và Ḥa B́nh như Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt, hơn nữa, Ngài là người đă trị được cái đểu của Việt Cộng.

Thấy rơ cái đểu của Việt Cộng đă làm cho Trung Cộng nhẩy nhỏm, nhảy loạn cào cào như chó đạp than hồng, như người nhảy đầm trên lửa. Cái đểu của Việt Cộng đă làm cho Đại Tướng Vơ Nguyên Giáp đến 99 tuổi thọ c̣n mong ngồi lại để nh́n bọn đểu cáng đền tội, Hoàng Minh Chính ra đi trong uất hận. Người Việt Quốc Gia trong cũng như ngoài nước phải nhận chân bộ mặt đểu cáng đó mà mau mau tập hợp lại tiêu diệt Việt Cộng với cuộc cách mạng xanh, cách mạng vàng, cách mạng cam v.v… Ngay bây giờ, mọi giới trong nước hăy tích cực tố cáo những tên tay sai Trung Cộng trong hàng ngũ Việt Cộng. Các tướng lănh Việt Cộng hăy trông vào cái gương của đàn anh Vơ Nguyên Giáp mà đứng lên, quyết không cho những Nguyễn Chí Vịnh ngỏng đầu lên được, phải chỉ mặt chỉ tên những kẻ tôi mọi Trung Cộng trong Đại Hội Đảng sang năm. Ghê tởm cái đểu của Trung Ương Đảng và Bộ Chính Trị Việt Cộng bao nhiêu, mọi người Việt Nam, nhất là những đảng viên cao cấp, những tướng lănh Việt Cộng c̣n chút hào hùng của quân nhân, hăy triệt hạ tay sai Trung Cộng, v́ chính bọn chúng là nguyên nhân và lợi thế để cho Trung Cộng xâm lăng Việt Nam. Trung Cộng đă bị Việt Cộng chơi đểu đến phát điên, chúng ta đừng để Việt Cộng chơi đểu với đồng bào, với dân tộc.

Lê Văn Ấn