Page 35 of 127 FirstFirst ... 253132333435363738394585 ... LastLast
Results 341 to 350 of 1261

Thread: CHIẾN TRANH và TỘI ÁC: Cộng Sản - Quốc Gia, ai tàn ác hơn ai?

  1. #341
    Member
    Join Date
    25-01-2011
    Posts
    4,929
    Hốt xác đồng bào

    Trùng Dương


    Viện Bảo Tàng Thuyền Nhân và Việt Nam Cộng Hòa với trụ sở đặt tại San Jose, California, qua nhà văn Giao Chỉ Vũ Văn Lộc, vừa chuyển đến chúng tôi lời mời tham dự vào việc thực hiện cuốn phim tài liệu về trận phản công tái chiếm Quảng Trị của quân đội Việt Nam Cộng Hòa vào Mùa Hè 1972. Đây là một trong một loạt phim tài liệu nhằm viết lại lịch sử 20 năm của Việt Nam Cộng Hòa trong đó, theo Viện BTTN&VNCH, loạt phim Chân Dung Người Lính Việt Nam Cộng Hòa gồm bốn DVD, tổng cộng 8 giờ, được coi là “sản phẩm tiêu biểu".

    Ông Lộc cho biết Viện BTTN&VNCH hiện đang xúc tiến thực hiện một bộ phim tài liệu về trận Quảng Trị 1972, c̣n gọi là "Mùa Hè Đỏ Lửa", khi Bắc quân đem quân và chiến xa tràn qua Vùng Phi Quân Sự tại vĩ tuyến 17, trắng trợn vi phạm Hiệp Định Geneve 1954, xâm chiếm Quảng Trị vào tháng 3-1972, song bị quân đội VNCH đẩy lui sáu tháng sau đó.

    "Trong chiến tranh VN có ba trận đánh quy mô cần quan tâm. Đó là trận Mậu Thân, Hoa Kỳ gọi là Tet Offensive 1968. Trận thứ hai là trận Quảng Trị 1972, Hoa Kỳ gọi là Easter Offensive. Trận thứ ba là 30-4-1975," Ông Lộc cho biết trong lá thư gửi tới thân hữu. "Lịch sử chiến tranh Việt Nam cần có một phim tài liệu về Quảng Trị. Đây sẽ là phim đầu tiên."

    Được biết cuốn phim tài liệu về Quảng Trị sẽ gồm hai đĩa. Đĩa thứ nhất dành cho thời gian từ ngày lui binh sau khi thất thủ Đông Hà - Quảng Trị từ cuối tháng 3 đến đầu ngày 1-5-1972; và đĩa thứ hai dành cho thời gian phản công từ tháng 5 đến tháng 9-1972. Bộ phim Quảng Trị là một phần của chương tŕnh sản xuất các tài liệu song ngữ của Viện BTTN&VNCH để phổ biến khắp thế giới và dành cho thế hệ tương lai.

    Chúng tôi được ông Vũ Văn Lộc mời đóng góp v́ những bài báo của các phóng viên chiến trường của nhật báo Sóng Thần tường thuật tại chỗ về Mùa Hè Đỏ Lửa, mà một trong những tác giả của những bài tường thuật bấy giờ hiện có mặt tại Hoa Kỳ, là NgyThanh, có thể đóng góp cho dự án phim tài liệu với tư cách một nhân chứng.

    Nhật Báo Sóng Thần, do tôi làm chủ nhiệm và chủ bút, cố nhà văn nhà báo Chu Tử làm chủ biên và kư giả Uyên Thao, hiện định cư tại Virginia, làm tổng thư kư, ngoài phần vụ thông tin, đă có những đóng góp ngoài nghề nghiệp mà chúng tôi, v́ tính chất nhân đạo của những việc này, ít khi đề cập tới.

    Trước hết, về mặt thông tin: Khi chiến trận bùng nổ, văn phòng đại diện Sóng Thần Quảng Trị do anh Nguyễn Quý coi sóc phải di tản vào Huế, sáp nhập với văn phòng đại diện Sóng Thần Huế do anh Nguyễn Kinh Châu điều hành, cộng với NgyThanh đặc phái viên Sóng Thần Quân Khu I từ Đà Nẵng ra tăng cường. Kết quả là nhờ số nhân sự đông đảo của văn phòng ba tỉnh nhập lại, chúng tôi may mắn có đủ lực lượng để bao sân nhiều lãnh vực. Đặc biệt là nhờ văn pḥng trưởng Nguyễn Kinh Châu, vốn là một "thổ công" địa phương, có nhiều móc nối quen biết từ cấp tỉnh trưởng trở xuống; Đoàn Kế Tường, quân nhân đồng thời cộng tác với văn pḥng Sóng Thần Quảng Trị, v́ “đánh mất” Quảng Trị nên ngày nào cũng bám theo các mũi dùi tái chiếm với lời thề sẽ là nhà báo đầu tiên đặt chân trở lại thành phố thân yêu; Trần Tường Trình theo chân Sư Đoàn 1 kiên cường trấn thủ Bastone, Birmingham và Tà Rầu ở cạnh sườn phía tây; và Ngy Thanh, phóng viên và cũng là một nhiếp ảnh viên xông xáo, ra bám trụ tại Huế để hằng ngày theo các mũi tiền quân của QLVNCH săn tin. Trong khi nhiều kư giả trong nước cũng như ngoại quốc, lúc ấy v́ bất ngờ, chưa kịp trở tay, th́ Sóng Thần đă có tin cập nhật hàng ngày do các đặc phái viên “nằm vùng” của các văn pḥng này gửi về. Do đấy, báo Sóng Thần có số bán lớn nhất trong thời kỳ này.

    Song có lẽ một trong những điều đáng nói hơn cả, và cũng ít người biết tới, là chương tŕnh hốt xác của ngót 2.000 đồng bào thiệt mạng v́ pháo kích lẫn bom bay đạn lạc trên đoạn Quốc lộ 1 từ cầu Bến Đá tới cầu Trường Phước – đoạn đường máu mà NgyThanh trong bài tường thuật qua điện thoại tối 1-7-1972 đă gọi bằng tên "Đại Lộ Kinh Hoàng", và bốn chữ đó trở thành tên của đoạn quốc lộ của Tử Thần này.

    Ngay sau bài tường thuật tại chỗ và những hình ảnh do NgyThanh chụp cảnh máu đổ thịt rơi của các nạn nhân, anh chị em Sóng Thần chúng tôi ở mỗi nơi không hẹn mà gặp trong tâm tư dằn vặt về vô số xác chết phơi nắng dầm mưa trên Đại Lộ Kinh Hoàng. Hồi ấy Nhật Báo Sóng Thần đang thực hiện chương tŕnh "Sống Một Mái Nhà" và tòa soạn ủy thác việc trông coi cho Vũ Ngọc Long, một sinh viên trẻ tới với nhóm ST từ khi c̣n phôi thai. Hàng tuần hay tháng, tôi không c̣n nhớ rơ, Long đều đặn dẫn một số sinh viên học sinh t́nh nguyện đi xây lại nhà cho một gia đ́nh nghèo ở quanh thành phố Saigon. Khi chúng tôi ngồi lại bàn với nhau về việc phải làm một cái gì cho các nạn nhân chiến cuộc này, kư giả Đường Thiên Lư đề nghị quyên tiền để giúp hốt xác nạn nhân và đặt tên cho chương tŕnh này là "Thác Một Nấm Mồ", có lẽ là cho có được tính liên tục với chương tŕnh do Long trông coi. Trong khí đó ngoài miền Trung, không hẹn mà Nguyễn Kinh Châu cũng bàn bạc với cố bác sĩ Phạm Văn Lương, người trông coi văn phòng Sóng Thần Đà Nẵng. Hai anh đồng ý nhân danh tập thể Sóng Thần để tiến hành thu nhặt xác, và anh Lương gọi vào Saigon đúng lúc chúng tôi cũng vừa bàn xong, và định gọi ra xin quyết định của các văn phòng địa phương.

    Máu chảy ruột mềm, đáp ứng của độc giả đối với lời kêu gọi đóng góp của Sóng Thần cho chương tŕnh "Thác Một Nấm Mồ" vừa mau mắn vừa đông đảo, cho thấy tính nhân bản và t́nh thương rất cao của người Việt miền Nam đối với các đồng bào ruột thịt miền Trung thiếu may mắn chết mà chưa yên, thân xác c̣n phơi nắng dầm sương ròng rã đă nhiều tháng trời, khiến không ai là không khỏi đau xót. Tôi được anh chị em trong nhóm chủ trương tờ báo đề cử đem gói tiền đầu tiên góp được ra Huế trao anh Nguyễn Kinh Châu để xúc tiến chương tŕnh hốt xác.

    Tôi không bao giờ quên được một tuần lễ ở Huế dạo ấy. Hồi ấy, tôi không nhớ đích xác tháng nào, quân Cộng hoà đă lấy lại được phần đất phía dưới Quảng Trị, nơi có đoạn đường có hỗn danh là Đại Lộ Kinh Hoàng, song chưa mở ra cho dân chúng vào v́ chiến cuộc vẫn c̣n diễn ra, với đạn pháo tầm xa 130 ly của quân Cộng sản vẫn thỉnh thoảng rót xuống vùng này từ trên dãy Trường Sơn. Và hễ mỗi lần có pháo kích từ núi xuống là sau đó không bao lâu ta có thể nghe tiếng rung chuyển trời đất của máy bay bỏ bom B-52 dội bom phản kích.

    Qua sự dàn xếp của anh Nguyễn Kinh Châu, chúng tôi – gồm anh Châu, NgyThanh, tôi, và cả chị Châu cũng không bỏ lỡ dịp xin đi theo trong một, hai chuyến đầu – vào được khúc đường này, mướn đem theo mấy người phu chuyên nghiệp cải táng. Đối với các ông thợ này – tôi để ư thường họ đem theo vài chai rượu đế, vừa để uống vừa để khử trùng – hốt xác không phải là việc xa lạ: Họ đă trở thành các tay chuyên nghề sau khi phía Cộng Sản chôn sống quá nhiều người trong vụ Tết Mậu Thân 1968 để họ thực hành việc hốt xác của nhiều ngàn người bị chôn trong những hố tập thể.

    Ngày đầu nhặt xác dọc hai bên Đại Lộ Kinh Hoàng, tôi như đi trong một cơn mộng dữ, không uống rượu mà như say, bước đi mà chân như không chạm đất, giữa một bầu không khí đầy mùi tử khí trong một khung cảnh với nhiều chiếc xe, kể cả chiến xa, cháy rụi nằm ngang dọc đó đây, áo quần đồ đạc vương văi bên những xác người đă rữa nát nằm chết đủ kiểu la liệt, trong đó có nhiều đàn bà và trẻ con.

    Trong khi NgyThanh bấm máy không ngừng, tôi đi quan sát những xác người. Một trong những h́nh ảnh tôi nhớ nhất, tới tận bây giờ, là cảnh một người mặc đồ lính đă rách nát, nằm xoăi hai chân hai tay, đầu gối trên một khúc cây gẫy, khuôn mặt gần như chỉ c̣n xương với tí thịt rữa c̣n vương dính lại, hai hốc mắt là hai cái lỗ đen ngước lên như chất vấn trời cao. Tự dưng tôi nghĩ anh ta đă chỉ bị thương, chưa chết, đă cố lết tới đây nằm vật ra, mặt ngửa lên trời, và chết dần. Tôi tự hỏi anh đă nghĩ ǵ trước khi trút hơi thở cuối cùng. Mẹ cha, anh chị em, vợ con hay người t́nh ở đâu? Lớn lên trong chiến tranh và sống phần lớn ở Sàig̣n, thỉnh thoảng có thấy người ta chết v́ súng đạn, v́ pháo kích, nhưng đây là lần đầu tôi thấy nhiều người chết như vậy, và chết đủ kiểu. Tôi có mô tả những cảnh này trong bài phóng sự đăng làm nhiều kỳ trên báo Sóng Thần, như một báo cáo lại với những nhà hảo tâm đă mau mắn đóng góp tiền bạc để chúng tôi thực hiện công tác nhân đạo này.

    Những ngày kế đó chúng tôi hàng ngày, sau khi ăn sáng rất thanh đạm, chất nhau lên một cái xe cam-nhông nhà binh do anh Châu điều đ́nh mượn được, cùng với mấy người thợ bốc xác, trở lại Đại Lộ Kinh Hoàng. Có lúc tôi ngồi xem mấy người thợ bốc xác làm việc, vừa nghe họ kể chuyện hồi hốt xác nạn nhân Tết Mậu Thân, như thể những ǵ đang diễn ra chưa đủ kinh hoàng bằng. Nào là có linh hồn nọ, linh hồn kia về than c̣n thiếu bàn tay, khúc xương, cái sọ, vv. Thỉnh thoảng có ông thợ ngưng tay lôi chai rượu đế ra nốc một ngụm. V́ họ làm việc bằng tay trần, không có bao tay, nên ruợu cũng c̣n được dùng để mấy ông thợ rửa tay trước khi ăn trưa.

    Những ǵ có thể giúp để nhận diện xác chết, như thẻ căn cước, hay một món đồ đặc biệt nào đó t́m thấy gần xác đều được anh Châu ghi lại trong sổ tay, bên cạnh số của xác đă được ghi trên bọc plastic đựng xác. Tôi xem và ghi chép. Khi nào mỏi mệt, tôi ra đứng ngoài lộ nh́n lên rặng núi Trường Sơn, nhớ lại những mẩu chuyện nhà văn hồi chánh Xuân Vũ kể trong Đường Đi Không Đến, tự hỏi sao con người ta ở đâu không chịu ở yên đấy để xây dựng xă hội, phát triển kinh tế, vun sới đời sống và con người, như các nước khác trong vùng Đông Nam Á này? Sao gây ra chiến tranh? để chi? được chi? Rồi tôi ngóng về phía bắc lắng nghe tiếng súng vẳng lại từ phía Quảng Trị, nơi quân Cộng Hòa đang đánh chiếm lại từng thước đất đă bị Cộng quân chiếm đóng, và thầm cầu nguyện cho những người lính Cộng hoà.

    Có lần, chúng tôi đang làm việc th́ nghe mấy người lính Cộng Hòa gọi nhau ơi ới, và vẫy gọi cả chúng tôi. Anh Châu ra lệnh cho mọi người ngưng tay chạy t́m chỗ ẩn náu v́ pháo kích từ trên Trường Sơn bắt đầu rót xuống quanh chỗ chúng tôi. Ai đó kéo tôi xuống một hố bom bảo bám chặt vào thành hố bằng cát, đă hẳn là dù vậy vẫn thấy ḿnh từ từ tuột xuống v́ cát rời. Tôi đang thắc mắc sao không xuống hẳn ḷng hố cho chắc ăn th́ có người chỉ cho tôi thấy một trái bom bi chưa nổ ở dưới ḷng hố.

    Mỗi chuyến xe chúng tôi chở xác về xếp trong ngôi trường của thị trấn Mỹ Chánh, nhiều người có thân nhân trong đám nạn nhân trên Đại Lộ Kinh Hoàng chờ chực sẵn ở đó xúm lại tíu tít hỏi thăm, mặt ai cũng bơ phờ, thất thần, thấy thương tâm hơn cả người đă chết nay không c̣n ǵ để phải vương vấn nữa. Trong một cuộc điện đàm gần đây với NgyThanh, anh Châu cho biết con số đích xác của những xác người đă được hốt về từ Đại Lộ Kinh Hoàng năm ấy: 1.841 xác. Một ngàn tám trăm bốn mươi mốt xác người, anh nói không một giây do dự hồi tưởng, như thể con số ấy đă được ghi tạc trên phiến đá của kư ức anh từ 37 năm qua chỉ chờ dịp bật ra khi được hỏi tới! Những xác người bất hạnh này đă được ch ôn tại một khu đất sau lưng trường tiểu học Phong Nguyên ở Mỹ Chánh, được biết tới với tên Nghĩa trang Đồng bào Chiến nạn Quảng Trị.

    Cứ vậy mà một tuần trôi qua đến ngày tôi phải về lại Saig̣n, trước sự bịn rịn của anh chị Châu. Tôi mất ngủ nhiều ngày sau đó, v́ sợ th́ ít mà v́ những ǵ đă thấy đă khiến tôi như tê dại hẳn đi – cảm giác tê dại mà tôi lại được biết tới vào ba năm sau đó, ngày 30 tháng 4, năm 1975 ...

    V́ nhận thấy đây là một sinh hoạt có tính cách nhân đạo, nếu đưa vào phim có thể làm loăng đi chủ đề của phim, đó là về cuộc chiến đấu dũng cảm của Quân lực Việt Nam Cộng Hoà nhằm tái chiếm lại Quảng Trị, nên chị em chúng tôi bàn nhau viết bài này để ghi lại một sinh hoạt mà nếu không ghi lại cho các thế hệ tới th́ sẽ bị mai một đi, cùng với bao nhiêu câu chuyện khác của một thời Việt Nam Cộng Hoà nhân bản, đầy t́nh người, dù những hạn chế không tránh được của một chế độ vừa lo phát triển vừa phải lo chống lại tham vọng của những người quyết tâm áp đặt chủ nghĩa Cộng sản phi nhân lên phần đất tự do cuối cùng của Việt Nam.

    Bài này cũng xin được coi là thêm một lần nữa, tri ơn những vị hảo tâm đă đóng góp để chương tŕnh "Thác Một Nấm Mồ" được h́nh thành cách đây đă gần 40 năm. Đồng thời như một nén hương tưởng niệm những người đă bỏ mạng trên Đại Lộ Kinh Hoàng, xác phơi nắng mưa tới hơn hai tháng trời trước khi chúng tôi xin được phép vào tới nơi để làm cái việc hốt xác.

    Oregon, Tháng 9, 2009).
    Trùng Dương

  2. #342
    Member
    Join Date
    25-01-2011
    Posts
    4,929
    Bảy tháng giữa xác người

    (NgyThanh ghi lại, các chi tiết dựa theo buổi nói chuyện qua điện thoại với Nguyễn Kinh Châu từ quận Bình Thạnh, Saigon vào tháng 10-2009)


    Ba mươi bảy năm sau khi cùng nhau cầm bao nylon lom khom lội vào vùng chiến sự để thu nhặt xác đồng bào bị thảm sát bởi đạn của Sư Đoàn Pháo Bông Lau mà cứ như lén lút vào kho tội ác của Cộng sản để đánh cắp, câu đầu tiên anh Nguyễn Kinh Châu nhắc đi nhắc lại với tôi (như cứ sợ chính mình cũng sai sót) là tên đầy đủ của nghĩa trang mà nhật báo ST đã mai táng 1,841 xác, “Ngĩa Trang Đồng Bào Chiến Nạn Quảng Trị̣ do nhật báo Sóng Thần và thân hữu phụng lập”.

    Một lần đi hốt xác đồng bào bị Việt Cộng chôn sống trong tết Mậu Thân ở Huế, và lần thứ nhì hốt xác đồng bào bị Việt Cộng tàn sát trên Đại Lộ Kinh Hoàng ở Quảng Trị, những hình ảnh ghê rợn đã khắc chạm thật sâu vào ký ức anh Châu, như một thứ đền tưởng niệm Cánh Đồng Chết của nạn nhân Pol Pot ở Cam-Pu-Chea – “trăm năm bia đá thì mòn, ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ”. Trả lời câu hỏi của tôi, anh Nguyễn Kinh Châu nhắc lại con số 1,841 xác nạn nhân một cách dễ dàng như không cần khui một gói thuốc lá để biết trong đó có 20 điếu. Tôi hỏi tiếp, làm sao anh nhớ được chính xác như thế, anh tâm sự, “Làm sao không, có ngày nào là áo quần không thấm mùi hôi của xác chết, có xác nào không là xác đồng bào, anh em?”

    Khi mới bắt tay vào việc, chính quyền và quân đội chưa cho phép thường dân qua sông Mỹ Chánh vì vấn đề an ninh (sợ Việt Cộng trà trộn để hoạt động) và vì vấn đề an toàn (sợ đạn pháo binh Việt Cộng bắn trúng làm chết nhóm người đi lượm xác đồng loại). Vấn đề mang một nhóm thường dân vượt qua phòng tuyến quân sự Mỹ Chánh để tìm và thu nhặt xác là chuyện chưa từng xảy ra trước đây trong chiến tranh Đông Dương. Mặt khác, anh em báo ST ngại một khi đăng lời kêu gọi xin độc giả tiếp tay đóng góp, tiền tới tay rồi mà lỡ xác đồng bào lấy về không được sẽ bị mang tiếng lừa phỉnh, nên anh Châu hội ý với anh em phóng viên ST đang có mặt tại Huế, rồi vào Đà Nẵng bàn thêm với bác sĩ Phạm Văn Lương. Kết quả: chúng tôi quyết định thử nghiệm trước bằng cách tự lực. Anh Châu đã mang chiếc xe gắn máy Honda 68 tới xin cầm cho một thân hữu là anh Huỳnh Văn Phúc, chủ tiệm vàng Phúc Ân kiêm tổng thư ký Hội Đồng Tỉnh Thừa Thiên, lấy 50 ngàn đồng để làm vốn liếng khởi công. Ngạc nhiên thấy anh Châu cầm xe, anh Phúc hỏi dồn, nên đã biết sự thật là anh Châu cần tiền để trao cho thầy Thích Đức Tâm ở chùa Pháp Hải bên cồn Hến đóng quan tài để ra Quảng Trị lượm xác đồng bào bị pháo chết. Biết việc chúng tôi làm như thế, anh Phúc bảo anh Châu cứ mang xe về, và cho anh chị em ST mượn 50 ngàn tiền mặt, một số tiền không nhỏ lúc bấy giờ, để khởi công. Bên cạnh đó, anh em ST vào Bộ Tư Lệnh Tiền Phương Quân Đoàn 1 tiếp xúc với Quân Y Viện Nguyễn Tri Phương. Chỉ huy trưởng, thiếu tá Nguyễn văn Cơ đã cho nhóm Sóng Thần 200 bao nylon loại dùng để tẩm liệm quân nhân tử trận. Ngoài ra, nhóm mượn được một xe GMC của Tiểu Khu Thừa Thiên làm phương tiện vận chuyển đoàn hốt xác và xác hốt được. Về sau khi số xác lượm được tăng lên tới con số gần hai ngàn, anh Cơ vẫn cung cấp đầy đủ để gói ghém tử thi đồng bào, đồng thời phía Tiểu Khu Thừa Thiên tăng cường cho mượn thêm một xe GMC nữa, và phía Tiểu Khu Quảng Trị cho mượn 2 GMC khác, để di chuyển xác chết.

    Sóng Thần đã tiến hành hốt xác tất cả 3 đợt. Khi chị chủ nhiệm Trùng Dương từ tòa soạn ra tham dự để ăn đạn pháo kích là đợt một. Đợt nầy đoàn hốt xác có 4 tổ, mỗi tổ 4 người, thu được trên 800 xác. Về sau đoàn hốt xác tăng lên thành 7 tổ. Sợ mùa mưa tới xác đồng bào bị vữa và trôi hết phần thịt, chúng tôi đã tăng gấp đôi số nhân công để rút ngắn thời gian.

    Khởi đầu, thầy Đức Tâm thuê đóng và giao cho đoàn 20 quan tài để mang theo, xem thử đủ thiếu thế nào. Lên đường, anh em ST chúng tôi chỉ dám cầu mong lượm được tới 20 xác như mong muốn của thầy Đức Tâm, vì khu vực giữa hai cầu Bến Đá và Trường Phước là đụn cát trắng không nhà cửa cây cối, hễ thấy bóng người di chuyển là tiền sát viên Việt Cộng gọi pháo tầm xa từ Trường Sơn bắn xuống. Kết quả của ngày đầu thật bất ngờ với con số 96 xác. 20 xác đầu tiên được xếp vào quan tài, phần xác còn lại gói tạm vào bao nylon mang về đặt trong các phòng học của trường Mỹ Chánh.

    Dạo 1968, anh Nguyễn Kinh Châu là ký giả đã theo chân đoàn người đi khai quật các hố chôn tập thể và đã có loạt hình chạy 8 cột bề ngang trên báo Hòa Bình tường thuật tội ác rùng rợn nầy. Cũng nhờ quen biết cũ từ 4 năm về trước, lần nầy đề xuất việc đi lượm xác, anh Châu đă quay lại Phú Thứ để tìm gặp và thuyết phục các người chuyên về di dời xác chết bốn năm trước, sau Tết Mậu Thân, để họ bằg lòng tham gia công việc nghĩa tử dưới làn đạn pháo của Sư Đoàn Pháo Bông Lau. Đúng là Việt Cộng đă dành cho những người nầy những việc làm có một không hai trong lịch sử tội ác chiến tranh. Nhưng vì lănh thổ Quảng Trị vẫn còn giao tranh và bom đạn, nên những người phu chỉ bằng lòng nhận lời với chi phí 1.600 đồng mỗi ngày, so với giá thuê mướn làm công nhật ở thành phố Huế lúc bấy giờ là 100 đồng/ngày, và giá vàng 1.600 đồng một chỉ. Sở dĩ giá cả cao như thế mà nhóm ST phải chấp nhận vì khu vực “Đại Lộ Kinh Hoàng” vẫn còn rất kinh hoàng, phu hốt xác ra đó để thu lượm xác không những phải làm việc giữa điều kiện mất vệ sinh giữa những xác chết, mà còn phải đưa lưng đội đạn pháo từ Trường Sơn bắn xuống. Những tay làm báo chúng tôi vì nghiệp dĩ của mình mà lăn lưng ra chốn tên bay đạn lạc, nhưng người dân họ có lý của họ, nhất là khi phải đổi bát máu lấy bát cơm để nuôi thân và nuôi gia đình. Khi tới băi xác người, những phu lượm xác nầy mỗi người đều mang theo một lọ mắm ruốc. Họ đă lấy ngón tay chấm mắm ruốc bôi lên mũi, dùng mùi thối của mắm để mong át đi mùi thối của xác chết, và cũng để đánh lừa khứu giác của mình.

    Sau những ngày đầu vừa làm vừa rút kinh nghiệm, đoàn hốt xác buổi tối về hay tập trung ở nhà từ đường của chị Tôn Nữ Mộng Nhiên ở số 100 đường thuận An, là nơi “đóng đô” của đám phóng viên ST trẻ Trần Tường Trình, Đoàn Kế Tường và NgyThanh. Nghe đám nhà báo bàn bạc chuyện lượm xác, ban đầu hai cô chủ nhà là chị Mộng Nhiên và chị Lẫm góp ý. Từ từ bén chuyện, hai cô tình nguyện tham dự trò chơi với đạn pháo kích. Thế là đoàn hốt xác có thêm hai khuôn mặt hoàng phái, đảm nhiệm việc ghi chép sổ sách và ghi số mỗi xác, cùng những giấy tờ hay di vật gì chúng tôi lấy được trên thi thể của họ̣. Những vật dụng và tư trang cá nhân ấy được cho vào bao nylon có ghi số trùng với số của quan tài, để về sau trả lại cho thân nhân người quá cố.

    Công tác hốt xác kéo dài ròng ră tới bảy tháng mới hoàn tất.

    Sau khi thu nhặt hết xác trên hai băi cát dọc hai bên đoạn quốc lộ̣ mang tên “Đại Lộ Kinh Hoàng” và mai táng xong, anh em ST còn giữ lại nửa triệu, tức một phầ sáu tổng số tiền lạc quyên được từ đọc giả hảo tâm, chúng tôi đă dùng số tiền nầy dựng một bức tượng Đức Địa Tạng rất lớn ngay chỗ có nhiều xác chết nhất, lập một đền thờ oan hồn, và tổ chức một lễ cúng do anh Lý Đại Nguyên từ Saigon đại diện tòa soạn ra chủ tọa. Đền thờ này vẫn còn cho đến ngày nay.


    Lời cuối:


    Cuộc chiến nào mà không có thảm sát, chiến tranh nào mà chẳng có nạn nhân. Nhưng h́nh ảnh của một đứa bé ngồi khóc bên xác mẹ giữa một chiến trường thảm khốc đầy xác thường dân như ở Đại Lộ Kinh Hoàng vẫn là một h́nh ảnh đau thương nhất mà chúng ta không thể nào quên được.

    V́ vậy tôi cố t́m cho được câu chuyện của một nhân chứng đích thực, c̣n sống để kể lại hầu quư vị và riêng tặng cho đại tá Nguyễn Việt Hải, chỉ huy trung đoàn pháo Bông Lau của Quân đội Nhân dân của nước Cộng ḥa Să hội Chủ nghĩa Việt Nam.

    Trong tác phẩm “Mùa hè cháy”, xuất bản năm 2005, tác giả đă viết thật rơ ràng là đơn vị của ông khai hỏa tập trung pháo 122, pháo 130 và pháo 155 mà ông gọi là trận địa pháo cường tập trên Quốc lộ 1 vào đám ngụy quân trên đường bỏ chạy.

    Ông đại tá pháo binh tác giả của tác phẩm “Mùa hè cháy” đă đích thân quan sát trong vai tṛ tiền sát viên để trực tiếp chỉ huy bắn.

    Bài báo ngắn ngủi và khiêm nhường hôm nay hy vọng sẽ đến tay các pháo thủ miền Bắc ngày xưa để họ nhớ lại thành quả vào ngày 1 tháng 5 trong chiến dịch Nguyễn Huệ 1972.

    Định mệnh nào đă dành cho ông Phan văn Châu c̣n sống để định cư tại Hoa Kỳ với 11 người con thành đạt, hàng năm vẫn gửi tiền về giúp cho miền quê nghèo khổ xứ Nhan Biều. Bây giờ, những mộ phần tập thể của dân oan chết v́ trận mưa pháo Bông Lau năm 72 đă chẳng c̣n dấu vết. Những đứa bé đói sữa nằm bên xác mẹ rồi cũng đă chết hết trên đại lộ kinh hoàng 37 năm về trước.

    Nhưng mà sao tiếng khóc của em vẫn c̣n nghe văng vẳng đâu đây …

    Giao Chỉ, San Jose

  3. #343
    Member
    Join Date
    25-01-2011
    Posts
    4,929

    H́nh Ảnh Đại Lộ Kinh Hoàng Quảng Trị 1972

    Quote Originally Posted by lua ba thiet View Post

    phần lớn VC đánh là trúng mục tiêu ,









  4. #344
    Member
    Join Date
    25-01-2011
    Posts
    4,929

    H́nh Ảnh Đại Lộ Kinh Hoàng Quảng Trị 1972

    Quote Originally Posted by lua ba thiet View Post

    phần lớn VC đánh là trúng mục tiêu ,









  5. #345
    Member
    Join Date
    25-01-2011
    Posts
    4,929

    H́nh Ảnh Đại Lộ Kinh Hoàng Quảng Trị 1972

    Quote Originally Posted by lua ba thiet View Post

    phần lớn VC đánh là trúng mục tiêu ,

    Việt cộng đă pháo kích vào trường tiểu học tại thị trấn Cai Lậy, tỉnh Định Tường, (TIỀN GIANG) ngày 9 tháng 3 năm 1974.

    (http://vietnamsaigon.multiply.com/journal/item/985)



    Sài G̣n 1966 - Đường Trần Hưng Đạo : Việt Cộng pháo kích.


    (http://hung-viet.org/blog1/2012/01/0...%B0%E1%BA%BFn/)



    Rạng sáng ngày Chủ nhật, vào lúc 3 giờ rưỡi, Việt Cộng pháo kích 5 trái hỏa tiễn vào đô thành gây cho 6 người chết và 22 người bị thương

    (http://vietnam1975.blogspot.com/2010/04/2741975.html)

  6. #346
    Member
    Join Date
    25-01-2011
    Posts
    4,929
    Quote Originally Posted by lua ba thiet View Post

    phần lớn VC đánh là trúng mục tiêu ,


    Mậu Thân 1968
    Việt cộng pháo kích ác liệt khu vực quận 8 Sài G̣n

    (http://www.quehuongngaymai.com/forum...d.php?t=151504)

  7. #347
    Member
    Join Date
    25-01-2011
    Posts
    4,929

    Có sức chơi mà không có sức chịu là hèn

    Quote Originally Posted by lua ba thiet View Post

    c̣n lại dân thường vô tội chẳng may bị tay bay vạ gió là không nhiều bằng số thường dân do máy bay của Mỹ và VNCH bắn lầm , bỏ bom lầm . ở làng Tham Đôn huyện Mỹ xuyên hoàn toàn không hề có VC cộng trong đêm đó , vào khoảng 7 -8 giờ tối ( khoảng năm 1965 - 1966 ǵ đó ) một đoàn máy bay trực thăng vũ trang trên 10 chiếc thi nhau quần bắn vào làng , người chết vô số kể và kễ că trâu ḅ v́ ban đêm người dân không biết chạy đi đâu ngoài việc chui dưới gầm giường . Sáng ra dân báo chính quyền xă Tham Đôn , trên tỉnh , quận xuống , có că người Mỹ , xuống làng xem và họ trả lời là họ bắn lầm do đọc lầm bản đồ v́ nghĩ rằng nơi đây là vùng oanh kích tự do .

    Bất cứ tỉnh nào quận nào thời VNCH cũng đều có qui hoạch vùng oanh kích tự do , nơi đây , bất cứ lúc nào VNCH hay Mỹ muốn bỏ bom là bỏ muốn bắn pháo là bắn , bất chấp là dân thường hay VC . Số lượng người dân chết do loại đạn bất ngờ nầy c̣n nhiều hơn gấp mấy lần danh sách của NDTV đưa ra .
    Mỹ Xuyên thuộc tỉnh Sóc Trắng

    Coi lại thành tích của Mỹ xuyên là biết ngay tại sao nơi đó bị ăn phi pháo

    http://my.opera.com/thieulongtexas/b...chien-chong-my



    Đội giao bưu Mỹ Xuyên phân phối tài liệu, báo chí cho các địa phương

  8. #348
    Member
    Join Date
    25-01-2011
    Posts
    4,929

    Có sức chơi mà không có sức chịu là đồ hèn .

    Quote Originally Posted by lua ba thiet View Post
    ở làng Tham Đôn huyện Mỹ xuyên hoàn toàn không hề có VC cộng trong đêm đó , vào khoảng 7 -8 giờ tối ( khoảng năm 1965 - 1966 ǵ đó ) một đoàn máy bay trực thăng vũ trang trên 10 chiếc thi nhau quần bắn vào làng , người chết vô số kể và kễ că trâu ḅ v́ ban đêm người dân không biết chạy đi đâu ngoài việc chui dưới gầm giường . Sáng ra dân báo chính quyền xă Tham Đôn , trên tỉnh , quận xuống , có că người Mỹ , xuống làng xem và họ trả lời là họ bắn lầm do đọc lầm bản đồ v́ nghĩ rằng nơi đây là vùng oanh kích tự do .

    Bất cứ tỉnh nào quận nào thời VNCH cũng đều có qui hoạch vùng oanh kích tự do , nơi đây , bất cứ lúc nào VNCH hay Mỹ muốn bỏ bom là bỏ muốn bắn pháo là bắn , bất chấp là dân thường hay VC . Số lượng người dân chết do loại đạn bất ngờ nầy c̣n nhiều hơn gấp mấy lần danh sách của NDTV đưa ra
    http://www.vnmilitaryhistory.net/ind...,22572.30.html



    Địa phương quân Mỹ Xuyên trước giờ ra trận



    http://www.vnmilitaryhistory.net/ind...,22572.40.html



    Địa phương quân Mỹ Xuyên hành quân đánh đồn Ba Chùa



    Huyện đội trưởng Mỹ Xuyên tŕnh bày phương án đánh địch



    Hủy diệt đồn Trung Ḥa - (Mỹ Xuyên)



    Đoàn văn nghệ sĩ, nhà báo công tác ở huyện Mỹ Xuyên

  9. #349
    Member
    Join Date
    25-01-2011
    Posts
    4,929

    Đêm đó không có Việt Cộng, nhưng những đêm trước có Việt Cộng thì sao ?

    Quote Originally Posted by lua ba thiet View Post
    ở làng Tham Đôn huyện Mỹ xuyên hoàn toàn không hề có VC cộng trong đêm đó , vào khoảng 7 -8 giờ tối ( khoảng năm 1965 - 1966 ǵ đó ) một đoàn máy bay trực thăng vũ trang trên 10 chiếc thi nhau quần bắn vào làng , người chết vô số kể và kễ că trâu ḅ v́ ban đêm người dân không biết chạy đi đâu ngoài việc chui dưới gầm giường . Sáng ra dân báo chính quyền xă Tham Đôn , trên tỉnh , quận xuống , có că người Mỹ , xuống làng xem và họ trả lời là họ bắn lầm do đọc lầm bản đồ v́ nghĩ rằng nơi đây là vùng oanh kích tự do .

    Bất cứ tỉnh nào quận nào thời VNCH cũng đều có qui hoạch vùng oanh kích tự do , nơi đây , bất cứ lúc nào VNCH hay Mỹ muốn bỏ bom là bỏ muốn bắn pháo là bắn , bất chấp là dân thường hay VC . Số lượng người dân chết do loại đạn bất ngờ nầy c̣n nhiều hơn gấp mấy lần danh sách của NDTV đưa ra
    http://www.vnmilitaryhistory.net/ind...,22572.10.html



    Đồng chí Đoàn Tấn Khoa - Bí thư huyện ủy Mỹ Xuyên
    triển khai kế hoạch vỡ mảng, chuyển vùng

  10. #350
    Member
    Join Date
    25-01-2011
    Posts
    4,929

    Chiến lợi phẩm các chiến Sỹ VNCH tịch thu được trên chiến trường

    Quote Originally Posted by lua ba thiet View Post
    Mấy anh VNCH đánh quá dở ,
    http://www.nhaydu.com/index_83hg_fil.../chienloiP.htm










Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. CHIẾN TRANH và TỘI ÁC: Tội ác chiến tranh VN
    By alamit in forum Ngược Ḍng Lịch Sử
    Replies: 5
    Last Post: 21-11-2012, 12:52 AM
  2. Replies: 5
    Last Post: 24-03-2012, 09:31 PM
  3. CHIẾN TRANH TẦU - VIỆT CỘNG ...?
    By Tigon in forum Tin Việt Nam
    Replies: 0
    Last Post: 17-08-2011, 12:01 PM
  4. Replies: 24
    Last Post: 28-07-2011, 02:18 PM
  5. Replies: 0
    Last Post: 30-12-2010, 12:51 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •