CUỐI NĂM HAI NGÀN KHÔNG TRĂM LẺ CHÍN, BIỆT TÍCH GIANG HỒ
thái san

Gửi đến những người thân thương nhất.
Thằng con đầu cùng các con.
Những đứa tự nhận chân được ba má, gia đ́nh.
Thân yêu

Bắt đầu vào những ngày tháng này xin tạm cách biệt với dăm chữ văn chương chữ nghĩa. Tuy nhiên cũng c̣n vài lời tạm biệt xa nhau, nghĩa là nếu số phận đă định th́ chẳng thể trốn chạy, chối căi. Tuy nhiên theo lẽ cũng nói với nhau đôi lời tạm biệt hẹn sẽ gặp lại bên kia thế giới nếu đi trước cũng chưa phải là xa đi mà hẹn gặp lại nhau nơi cuối cùng, tất nhiên c̣n hàn huyên nhiều về bao thứ ngoài lề nhưng trong cùng bào tộc. Nỗi đau nhất là con người nay biến thành những vật dụng cho bao người tiện dụng cho riêng chế độ này.
Có người chê, kẻ khen, cái đó không quan tâm. Lư do ngay thẳng làm liền, những người ngay thẳng nóng tánh thường tốt, không kịp cài đặt ư tưởng ma giáo trong hành động ngay tức. Hay cho dù chê bai là “vơ biền”, cũng chẳng sao, v́ bản chất mộc mạc, đơn sơ không nê chấp lâu bền, nói ngay, làm thẳng chẳng cần biết ra sao nữa. Nói đến đây mấy chú ăn tàn bước vào:
-Nay thầy nhận tiền.
-Ǵ vậy, xin chào.
-GIA Đ̀NH VĂN HÓA.
-Chỉ có thế mà có tiền ư?
-Xin kư nhận cho em. Một lá cờ, và nhận bốn chục ngh́n nữa. Xin ngày mai treo cờ mới luôn nhé.
-Nhiều vậy sao.
-Sao phải treo cờ mới.
-Cho hoành tráng.
-Ngôn ngữ băng từ.
-Là sao?
-Thu sẵn phát sẵn nghe luôn, v́ đă sao chép.
-Hề…hề…như vậy đă là sao chép hẳn ḥi c̣n ǵ.
-Xin chào sư phụ.
-Chào các chú.
-Mai tôi đi rồi th́ treo làm chi, chỉ có cờ tang chắc nhất, tuy nhiên chưa chắc ai đă đi trước. Cái đó lại phận sự người c̣n lại.
-Vâng đó là cái chắc.
-Trong các chú qua đi th́ có con thừa kế.
-Vậy đúng như “Thành ruồi”.
-Đó có con Thanh làm trưởng ấp rồi đó thầy thấy chưa.
-Chắc như bắp, bố ngày xưa chỉ dọn đũa bát cho người mà con được chức việc, thấy chưa?
-Đấy cũng là thành tích chứ bộ chơi ư?.
-Đấy là Thành ruồi chứ không phải là ăn tàn ư?
-Đâu cũng vào đó à.
-Cho đền khi chết mới biết rằng ḿnh vẫn c̣n đi đúng, nghĩa là thời thế thế thời phải thế.
-Tại mấy người chẳng biết đó chứ, bưng bê cho con lên làm được chức trưởng ban ấp chứ tưởng bở sao, bây giờ là trưởng ban ấp An chu đó thôi, có thằng cũng dọn như Q “điếm chợ” đen th́ đi rồi, ông Khuất chưa, c̣n trẻ phải phục vụ, không văn hóa th́ không đến chức đó th́ chức ǵ, bây giờ vợ cũng theo thắng khác rồi, chuyện cũng qua đi như cơn gió thoảng. Tôi nh́n vào mắt những người cùng tôi được phước ngồi cùng bàn và nói tiếp:
-Khó lắm chứ.
Bất chợt nhớ đến bài…Tôi cất giọng nhè nhẹ:
-Mai tôi đi rồi… làm sao em ngăn được thà vui đi cho trót đêm nay, t́nh ḿnh c̣n trắng bàn tay nên chuyện xa xưa ấy xin đừng nhớ hay buồn. Đôi ta không sống v́ nhau khi kẻ ớ người đi ôi thương tiếc mà chi. Đường về ngơ tối hai nơi có một v́ sao rơi đêm ḥ hẹn hết rồi.
Đời tôi gió sương………làm quen với đêm khuya gió lạnh với mưa khua núi rừng, c̣n tôi ngày ngày dần chết trên đường phố, giọng ca ngày nào mong gửi tám hướng tương tư, dù xa nhau anh ơi……..
-Mai tôi đi rồi……..
Chỉ suy nghĩ đơn giản mộc mạc như một số người dù chẳng trẻ cũng chưa bao giờ biết được cái móc xích thùng gánh nước, cái đ̣n gánh có mấu, hoặc cái cộ đập lúa, cái néo bao giờ vân..vân…v́ thời đại qua mất rồi. Xin cứ coi như những vật dụng quá thời thế là đơn giản nhất, cũng là quá may rồi.
Những ngày sau này tôi thường nh́n trời cầu bâng quơ. Cầu xin rằng:
-Những ngưởi c̣n ở lại sức khỏe thật tốt, sống nhiều tuổi hơn nữa và c̣n lưu danh lại những ǵ đă và đang sống, lại nữa con cháu theo sau đừng ảnh hưởng quá đáng những ǵ không ngăn nắp, trật tự, lúng túng, chẳng đâu ra đâu nhé.
Tôi vừa phôn cho cô y tá đến để vào cho nhà tôi một chai nước biển để níu kéo thêm sự sống mong manh. Nó nói:
-Con vừa bị tai nạn đụng xe nên cũng chưa hoàn hồn, chỉ v́ cái đường lúc đi khác về thế khác, quanh quanh đi trật đường bị ca phạt lư do không đi đúng đường, nổi nóng tại chính họ, v́ lúc đi khác về lại khác phạt người ta là thế nào, vội giận mất khôn con bèn chửi:
-Chúng mày chỉ ăn hại hướng lưu mà đứng trốn một chỗ để phạt người ta là làm sao. Nó bèn lấy biên giấy phạt, cái khổ là con lại cương đúng ra nhẹ đưa theo bằng lái và dấu trong đó dăm chục là xong như quá nóng con nói:
-Không lẽ chúng mày muốn hối lộ.

thái san