Page 2 of 4 FirstFirst 1234 LastLast
Results 11 to 20 of 35

Thread: Chân tướng Hồ Chí Minh

  1. #11
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Chân tướng Hồ Chí Minh P11

    Phần VI

    Con người độc tài, độc tôn hết cỡ này lại c̣n ham được tiếng là có tinh thần... dân chủ. Bác nhất định tổ chức tổng tuyển cử. Tṛ chơi ấy nhân dân chết vô số, bác vẫn cứ làm.

    Bác mô tả:

    "Ở miền Nam Trung bộ, cuộc tuyển cử tiến hành dưới bom đạn của Pháp. Chiến sĩ du kích một tay cầm súng một tay cầm lá phiếụ

    Ở Saigon và Chợ Lớn và các vùng tạm bị chiếm, cuộc tuyển cử tiến hành bí mật. BAN ĐÊM những thanh niên nam nữ xung phong ĐI BÍ MẬT TỪ NHÀ NÀY SANG NHÀ KHÁC GIẤU KÍN THÙNG PHIẾU DƯỚI ÁỌ Tám mươi hai phần trăm cử tri ở Saigon và Chợ Lớn đă bỏ phiếụ Nhưng bốn mươi nhăm thanh niên xung phong đă bị địch bắt và bắt chết. Thật là một cuộc tuyển cử đẫm máu, rất anh dũng" (Trang 123).

    Chính nhân dân và cán bộ đă làm hư bác. Bác nói cái ǵ nhân dân cũng hoan hô nhiệt liệt. Bác đưa ra kế hoạch nào Hội đồng chính phủ cũng "hoàn toàn đồng ư" riết rồi bác nói phét càng ngày càng tồi, kể cho độc giản nghe những câu chuyện rất rác taị

    Cái thùng phiếu to bằng cỡ nào mà thanh niên nam nữ xung phong đ̣i "dấu kín dưới áo"? Nó bằng cái hộp quẹt chắc? Có lẽ một số thanh niên xung phong bị bắn chết thật v́ họ bị thực dân tưởng lầm là bọn... ăn trộm. Ban đe^m, thấy có kẻ ôm trước bụng một vật lù lù, lấm lét, trốn tránh trong các góc phố tối, thực dận tưởng gặp bọn đạo chích phải vồ. Với cái tṛ ôm thùng phiếu, đợi đe^m tối mới bí mật di chuyển từ nhà nọ sang nhà kia th́ các cô các cậu đi được mấy nhà? Thế mà bác khoe "tám mươi hai phần trăm cử tri ở Saigon và Chợ Lớn đă bỏ phiếụ"

    Nhân dân ngoài việc liều chết bỏ phiếu, c̣n được bác khen là sáng suốt, "rất thông minh".

    Bác kể:

    "Bản dự án hiến pháp được thảo ra cẩn thận và phát rộng răi để nhân dân có thể nghiên cứu phê b́nh và góp ư kiến. Ở trong thành phố và nông thôn tổ chức những cuộc hội họp để giải thích cho nhân dân chọn người ứng cử và tổ chức bầu cử như thế nàỏ

    Trước tuyển cử có người nghi ngờ, họ nói "Nhân dân c̣n dốt, chưa biết dùng quyền dân chủ. Bọn đầu cơ sẽ lợi dụng. Cuộc tuyển cử sẽ thất bạị"

    Có một ḷng tin tưởng vô hạn ở nhân dân, Hồ chủ tịch nói: "Nhân dân rất thông minh. Họ sẽ biết dùng lá phiếu của họ, tổng tuyển cử sẽ thành công!"

    Kết quả đă chứng minh lời Hồ chủ tịch là đúng." (trang 122)

    Kết quả ra saỏ Nhân dân đă làm ǵ, đạt được thành tích hay ho nào để chứng tỏ xứng đáng với lời bác khen là thông minh, sáng suốt ? Đây là câu trả lời:

    "Nhiều địa phương yêu cầu Hồ chủ tịch ra ứng cử ở địa phương ḿnh. Nhiều địa phương khác yêu cầu Hồ chủ tịch có quyền là nghị viên không cần tham gia ứng cử." (Trang 122)

    Những nhân dân coi bác như thánh như thần, đ̣i cho bác khỏi ứng cử cũng trúng, có được bác khen "sáng suốt, thông minh" cũng là phải quá.

    Bầu Cử Dân Chủ

    Có một chi tiết khá vui trong tṛ chơi bầu cử của bác: V́ nổi sùng với Đảng phái của các ông Nguyễn Hải Thần, Nguyễn Tường Tam, bác vô t́nh tự tố cáo ḿnh là tổ chức bầu cử gian. Bác kể:

    "Bọn phản động như đảng phái Nguyễn Hải Thần, Nguyễn Tường Tam được Quốc Dân Đảng Trung Quốc giúp đỡ, âm mưu phá hoại tổng tuyển cử. ... Hồ chủ tịch đă t́m ra một giải pháp: nhường cho Nguyễn Hải Thần và Nguyễn Tường Tam bảy mươi ghế" (trang 120)

    Tổ chức bầu cử, thể hiện dân chủ mà lại biết chắc tất cả các ghế trong quốc hội là của ḿnh, muốn nhường bao nhiêu ghế cho phe nào cũng được! Kết quả bầu cử đă được xếp đặt, tính toán trước. Những ghế trong quốc hội do bác phân phát, những tên tuổi đắc cử do bác định đoạt, chọn sẵn cả... thế th́ bày đặt ra cái vụ bỏ phiếu làm ǵ cho mấy cô cậu thanh niên xung phong dại dột chết oan. Tuồng dân chủ bác giả vờ làm. Nhân dân sáng suốt th́ bị chết thật. Cuối cùng họ chỉ được nghe bác bốc nhẳng một câu: "Thật là một cuộc tuyển cử đẫm máu, rất anh dũng"

    Thấy máu xương nhân dân đổ ra cho một tṛ bịp của ḿnh, con người "thương dân sâu sắc" ấy không hề có một lời ân hận, xót xa !

    Đâu phải sau này Hồ mới trở nên độc địạ Lúc mới nắm quyền cai trị, con người ấy đă sẵn sàng v́ cái danh hăo mà nhẫn tâm đẩy dân chúng vào chỗ chết.

    Càng đến cuối sách th́ bác càng mở máy tự tâng bốc, vội vàng, cuống quít như đứa trẻ thổi bong bóng, sợ ḿnh ngưng lại th́ bóng xẹp.

    Đây là những ḍng nâng bi đưa bác lên đỉnh cao:

    "Nhiều nhà báo và nhiều người bạn ngoại quốc rất lấy làm ngạc nhiên trước ḷng kính yêu của nhân dân Việt Nam đối với vị cha già Hồ chí Minh. Nhưng đối với chúng ta, người Việt Nam th́ rất dễ hiểụ

    Hồ chủ tịch được nhân dân yêu mến là do ḷng yêu nước yêu nhân dân của Hồ chủ tịch." (trang 138)

    "... chủ tịch đă từng chịu đựng khổ sở vất vả không thể tưởng tượng được trong suốt thời kỳ hoạt động bí mật. Chủ tịch đă bị đủ mọi thứ dụ dỗ. Nhưng chủ tịch đă dũng cảm và kiêu quyến vượt qua mọi khó khăn" (trang 139)

    "...Nhân dân Việt Nam muôn người như một, nghe theo lời Hồ chủ tịch, v́ họ hoàn toàn tin tưởng ở Hồ chủ tịch, họ hoàn toàn kính yêu Hồ chủ ti.ch. Không có ǵ so sánh được với ḷng dân Việt Nam kính mến tin tưởng lănh tụ Hồ chí Minh." (trang 138)

    "...Hồ chủ tịch được nhân dân yêu mến là do ḷng hy sinh và ḷng nhân từ của ngườị Đúng như lời nói của Mặc Tử, nhà triết học Trung quốc đời xưa: Nếu có lợi cho thiên hạ th́ ḿnh bị mài ṃn từ gót đến đầu cũng vui ḷng." (trang 139-140)

    "...Chủ tịch không bao giờ nghĩ đến ḿnh. Người chỉ nghĩ đến người khác, nghĩ đến nhân dân." (trang 140)

    "...Chính sách của Hồ chủ tịch và của chính phủ rất giản đơn và rơ ràng.

    Hồ chủ tịch nói với nhân dân:

    "Kháng chiến, kháng chiến trường kỳ. Kháng chiến nữạ Kháng chiến đến cùng. Kháng chiến cho đến khi nước Việt Nam giành được thống nhất và độc lập!" (trang 138)

    "Đối với nhi đồng tên bác Hồ như là một người mẹ hiền. Chỉ nhắc đến tên Bác là các em trở nên ngoan ngoăn." (trang 141)

    "Một vài chuyện nhỏ kể dưới đây cũng đă tỏ ḷng kính mến của nhân dân Việt Nam đối với bác Hồ. Một bức ảnh nhỏ của Người ở Hà Nội có đồng bào mua tới giá một trăm ba mươi vạn đồng.

    Ở Nam bộ một chiến sĩ du kích họa sĩ bị thương ở chiến trường, trong khi chờ đợi cứu thương đến, đă lấy máu ḿnh vẽ lên áo ảnh Hồ chủ tịch.

    ...Những chuyện như trên c̣n nhiều, kể không hết được . Thanh niên, nhi đồng các nước bạn cũng thường gửi thư thăm hỏi bác Hồ. Nhân dân gọi Chủ tịch là Cha già của dân tộc." (Trang 142)



    Hoàn Toàn Tin Tưởng

    Trước hết, hăy xét về những điểm vui vui trong bài ca tự hót của bác:

    Bác khoe cái khẩu hiệu: "Kháng chiến, kháng chiến trường kỳ. Kháng chiến nữa..." là giản đơn và rơ ràng. Rơ ràng th́ tạm được. Nhưng giản đơn ở chỗ nào? Nó rườm rà như lời một người mắc bệnh nói lắp đăng trí. Đă "kháng chiến tới cùng" th́ cần phải "kháng chiến trường kỳ." Đă "kháng chiến cho đến khi nước Việt Nam giành được thống nhất và độc lập" là đủ quá rồi, là tốp được rồi, sao lại phải "kháng chiến nữa". Cái khẩu hiệu có mấy ḍng mà lủng củng, lảng cảng những chữ, những ư lập đi lập lại .. Thế mà lại cứ say sưa tự khen là "giản đơn".

    Nhưng văn chương chữ nghĩa của bác, ta đă thưởng thức rồi . Tinh thần khoái những màn cải lương, gián điệp rẻ tiền của bác, ta cũng đă biết rồi . Hăy nói về những chuyện quan trọng, nghiêm chỉnh hơn.

    Nghiêm chỉnh mà xét th́ thấy bác là anh chàng phét lác bị tổ trác hơi nhiều . Bác tự tố cáo, tự lột mặt nạ đều đều suốt chiều dài cuốn sách.

    Có thật là: "Nhân dân Việt Nam muôn người như một... HOÀN TOÀN TIN TƯỞNG ở Hồ chủ tịch, HOÀN TOÀN KÍNH YÊU Hồ chủ tịch" hay chăng?

    Không cần tra cứu sách vỡ, t́m nhân chứng, cứ đọc chính những ḍng bác viết ra sẽ biết sự thật về lời huyênh hoang ấỵ

    Trang 126, Hồ kể về vụ kư hiệp định 6 tháng 3 và phản ứng của nhân dân.

    Nội dung cái hiệp định mà Chủ tịch long trọng kư kết với Sainteny, đại diện Pháp, gồm có những điều khoản hay ho như sau: Việt Nam thừa nhận những quyền lợi kinh tế và văn hóa của Pháp ở Việt Nam (toàn những đặc quyền, đặc lợi rất thực dân) - Việt Nam cho phép mười lăm ngh́n lính Pháp đổ bộ ở Bắc bộ và Trung bộ để thay thế quân của Tưởng Giới Thạch - Đặc biệt là Việt Nam thừa nhận ở trong khối liên hiệp Pháp!

    Nhân dân nghĩ sao về việc làm của bác? Hăy nghe chính lời bác mô tả:

    "Đây là một lúc khá khó khăn cho Hồ chủ tịch. Báo chí của Nguyễn Tường Tam và Nguyễn Hải Thần công kích Chủ tịch kịch liệt, vu cáo Chủ tịch đă để cho Pháp mua chuộc." (trang 126)

    C̣n "vu cáo" vào cái khổ nào nữa: Nếu không bị mua chuộc th́ chắc chắn bác đă bị Pháp lừa.

    (Qua những lời hậm hực cay cú của bác, chúng ta lại thấy rơ một điều: Các nhà cách mạng Nguyễn Hải Thần, Nguyễn Tường Tam là những người sáng suốt. Họ trông thấy tất cả những âm mưu sâu độc của thực dân, họ thấy người lănh đạo Hồ chí Minh đang đi lạc đường.)

    Đâu phải chỉ có nhóm ông Nguyễn Hải Thần, Nguyễn Tường Tam sáng suốt, công kích chủ tịch kịch liệt. Dân chúng cũng phản đối ào ào . Bác viết: "Nhân dân không bằng ḷng ..." nhưng lại giải thích ngay "...v́ họ căm thù sâu sắc bọn Pháp thực dân."

    Nhân dân nào "muôn người như một, hoàn toàn tin tưởng ở Hồ chủ tịch"? C̣n nhân dân nào th́ "không bằng ḷng" v́ việc kư kết bậy bạ của bác ? Hay nước Việt có tới hai cái "toàn thể nhân dân."

    Báo chí của các ông Nguyễn Tường Tam, Nguyễn Hải Thần công kích bác thế nào, bác không nói rơ chi tiết, chỉ kêu là "kịch liệt". Nhân dân biểu lộ sự "không bằng ḷng" bằng cách nào, bằng lời lẽ chê bác ra sao, bác cũng lờ đi Nhưng xem lời biện minh của bác, ta có thể đoán được một phần. Ít nhất, trong những lời chê bai, nhân dân đă phang cho bác một cái tội rất nặng: QUÂN BÁN NƯỚC!



    Không Bao Giờ Bán Nước

    Chắc vừa đau vừa teo, bác phải trần t́nh: "Trước mặt đông đảo quần chúng, Hồ chủ tịch giải thích những nguyên nhân trong nước và ngoài nước bắt buộc phải kư hiệp định. Cuối cùng, Chủ tịch kết thúc bằng những lời cảm động: "Hồ chí Minh không và sẽ không bao giờ là một người bán nước." (trang 126)

    Bác tự khen câu biện bạch của ḿnh là những "lời cảm động". Nhưng nó không cảm động mấy, chỉ như là một lời chối tội mơ hồ. Kẻ vừa bị bắt quả tang ăn cắp, cũng có thể có những lời cảm động tương tự: "Tôi không và sẽ không bao giờ là một tên ăn cắp."

    Kể ra nhân dân "HOÀN TOÀN KÍNH YÊU BÁC" cũng hơi nặng lời khi chửi bác là "quân bán nước". Nhưng họ phẫn nộ đúng v́ sự nhầm lẫn của bác đă đưa họ vào chổ chết, trong khi bác cứ hớn hở v́ những tṛ vuốt ve của Pháp, cứ sướng mê tơi v́ những vinh dự hăo huyền Pháp ban cho.

    Những tṛ lật lọng phản trắc hiểm độc của thực dân, các ông Nguyễn Tường Tam, Nguyễn Hải Thần cùng nhân dân Việt Nam nh́n thấy trước th́ bác phải đợi khá lâu sau khi kư hiệp ước mồng 6 tháng 3 mới thấỵ Phải đợi thực dân tàn phá giết chóc dân ta tơi bời rồi bác mới chịu mở mắt ra.

    Bác kể:

    "Quả thật, Cao uỷ Pháp đă không từ một hành động nào để phá hoại hiệp định mồng 6 tháng 3. Những hành động khiêu khích không những không đ́nh chỉ mà c̣n tăng thêm. Và quân đội Pháp đổ bộ ở Trung bộ và Bắc bộ luôn kiếm cách gây những sự xung đột chống lại người Việt Nam. Những cuộc xung đột đổ máu đă xảy ra ngay ở Hà Nộị

    Về mặt kinh tế, đô đốc Đắc-giăng-li-ơ đă dùng thủ đoạn xảo quyệt. Y ra lệnh bỏ giấy bạc năm trăm đồng. Đây là một mánh khóe thực dân xảo trá đă làm cho hàng chục vạn gia đ́nh Việt Nam và ngoại kiều bị phá sản." (trang 127)

    "...Một ngày sau khi chủ tịch nước Việt Nam dân chủ cộng ḥa sang Pháp, đô đốc Đác giăng li ơ, cao ủy Pháp tổ chức chính phủ bù nh́n Nam Kỳ và tuyên bố "Nam kỳ tự trị".

    V́ chính sách gian dối ấy làm cho nhân dân phẫn uất, cho nên chiến tranh càng kịch liệt hơn ở Nam bộ và miền Nam Trung bô.. Máy bay Pháp bắn cháy nhiều làng mạc và bắn giết nhiều dân chúng. Khủng bố diễn ra khắp trong vùng quân đội Pháp chiếm đóng... (trang 128)

  2. #12
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Chân tướng Hồ Chí Minh P12

    Đi Tầu Chiến, Nghe Đại Bác

    V́ bác tḥ tay vào kư hiệp định 6-3 mà nhân dân Việt Nam lâm cảnh khốn khổ như vậy, c̣n riêng phần bác th́ được ǵ? Nhiều lắm. Toàn những tṛ đón rước long trọng làm bác phổng mũi, sướng tê ngườị Bác hớn hở khoe:

    "Rồi cuộc gặp gỡ giữa Hồ chủ tịch và đô đốc Đác giăng li ơ tại vịnh Hạ Long với rất nhiều nghi thức long trọng, 21 phát đại bác chào khi Hồ chủ tịch đi, hạm đội Pháp duyệt binh, v.v..." (trang 127)

    Với nhân dân Việt, Thực dân Pháp làm cho "hàng chục vạn gia đ́nh bị phá sản", "bắn cháy nhiều làng mạc, bắn giết nhiều dân chúng, khủng bố diễn ra khắp nơi" ... Nhưng riêng bác chúng đưa ra vịnh Hạ Long, thụt cho nghe 21 phát đại bác, tổ chức diễn binh kèn trống um xùm, thế là bác chịu lắm, khoái tỉ lắm, khoái đến độ lúc viết hồi kư c̣n đem ra khoe.

    Thực dân c̣n tặng bác những cú vuốt ve tối tân, ác liệt hơn. Chúng mời bác sang Pháp để vuốt tiếp. Và bác lại hớn hở khoe chuyến đi Pháp đầy vinh dự như sau:

    "Ngày 31 tháng 5 năm 1946 Hồ chủ tịch cùng phái đoàn Việt Nam lên đường sang Paris. Phái đoàn này đáng lẽ do Nguyễn Tường Tam, bấy giờ là Bộ trưởng Ngoại giao lănh đạọ Nhưng ngay hôm trước khi đi, Bộ trưởng Tam đă bỏ trốn..." (nhờ ơn bác viết lại mà chúng ta lại được thấy nhà văn, nhà cách mạng Nhất Linh Nguyễn Tường Tam là một người sáng suốt, nh́n xa thấy rộng. Biết kẻ thù xảo trá và thâm độc thấy lănh tụ u mê, chui đầu vào bẫy, ông can ngăn không được th́ chức Bộ Trưởng Ngoại giao ông cũng không màng.)

    Đem được bác qua Pháp rồi, ở Việt Nam thực dân bắt đầu khủng bố, bắn giết. Trong khi ấy "Hồ chủ tịch đă đi thăm miền Nam và miền Bắc nước Pháp... Chủ tịch đă gặp nhiều người: chính trị, nhà trí thức, lănh tụ kinh tế, lănh tụ thợ thuyền, đại biểu phụ nữ, lănh tụ thanh niên." (trang 129)

    Tóm tắt, nó cho bác đi ngược đi xuôi, lông bông từ Bắc chí Nam, gặp hết người này người nọ để câu giờ.

    Thê thảm nhất là cái khúc bác khoe được Pháp cho về nước bằng tầu chiến, Bác vênh váo kể:

    "Phái đoàn Việt Nam về trước vài ngày, Chủ tịch về sau trên một chiếc tàu chiến Đuy-mông Đuyệc-vin (Dumont Durville) của Pháp.

    Cách đây trên ba mươi năm, Chủ tịch đi Pháp, làm phụ bếp trên một chiếc tàu buôn. Ngày nay chủ tịch đi trên một chiếc tàu chiến, là thượng khách của nước Pháp... Về đến Cam-ranh, đô đốc Đác giăng li ơ đón Hồ chủ tịch trên một chiếc tàu chiến khác. Cuộc gặp gỡ rất long trọng." (trang 129)

    Rơ ràng là bọn thực dân rất quỷ quáị Nó biết bác khoái những tṛ đón rước linh đ́nh nên tŕnh diền toàn những thứ ác liệt cả. Bác sướng mê man cả ngườị Sợ dân Việt ngờ bác "tham vàng bỏ ngăi" bác vội trấn an:

    "Tuy hoàn cảnh khác nhau nhưng chủ tịch vẫn luôn luôn là người cách mạng trong sạch và hăng háị Thái độ đối xử thành thật với mọi người và ḷng yêu nhân loại vẫn không thay đổị" (trang 129)

    Bác làm như cái quả "đi tàu chiến" có thể làm thay đổi bác, biến bác thành một kẻ hết cách mạng, hết trong sạch, hết thành thật mà lại hết cả ... yêu nhân loại nữạ

    V́ bác nhắc chuyện 30 năm trước, khoe rằng bây giờ ḿnh vẫn thế, Kiều Phong đa`nh phải vạch ra một chỗ khác nhau khá quan trọng: Ba mươi năm trước, cậu Nguyễn Tất Thành làm phụ bếp cho một chiếc tàu buôn, cậu c̣n trong sạch và vô tội . Những lỗi lầm của cậu lúc ấy chẳng qua chỉ cỡ vụ gọt măng Tây láo lếu, làm thiệt hại nhà bếp.

    Bây giờ, lầm lỗi của bác gây đại họa cho cả dân tộc. Được ngồi trên tàu chiến long trọng quá, oai quá, bác quên bẵng mất số phận của nhân dân. Và lầm lỗi của bác lúc này đưa đến "hàng vạn người bị phá sản, nhiều người bị tàn sát, nhiều làng bị đốt phá"!

    Khác nhau ghê lắm.

    Cái quả được đi tàu chiến, được Thực dân thụt 21 phát đại bác làm ngài Chủ tịch ngất ngư hơi lâu, khoái tỉ đến mụ mẫm cả người hơi lâu. Cho nên, trong khi Pháp:

    "...Cao ủy Pháp hứa hẹn sẽ thành thật chấp hành bản tạm ước. Nhưng trong khi đó y bí mật ra lệnh cho hải quân Pháp phong tỏa cửa bể Hải Pḥng... Y ra lệnh BẮN VÀO QUẦN CHÚNG ở Nha Trang trong cuộc mít tinh mừng ngày thi hành bản tạm ước. Y sửa soạn kế hoạch tấn công Hải Pḥng và Lạng Sơn." (trang 130)

    Th́ bác vẫn cứ đớ đẫn, ngơ ngẩn:

    "Mặc dầu những hành động đối địch về phía Pháp, Hồ chủ tịch vẫn cương quyết giữ ǵn ḥa b́nh." (trang 130)

    Cho đến lúc:

    "Nhưng th́nh ĺnh thành phố Hải Pḥng bị quân đội Pháp tấn công. Đấy là ngày 20-11-1946. Ngày hôm sau thực dân Pháp lại tấn công Lạng Sơn. Hải quân, không quân, lục quân Pháp đồng thời tàn sát ngót vạn đồng bào ở Hải Pḥng.

    Đă mấy lần, chủ tịch gửi những bức điện văn cấp bách cho chính phủ, quốc hội và nhân dân Pháp, yêu cầu chấm dứt chiến tranh, song chính phủ Pháp không trả lời những lời kêu gọi của Hồ chủ tịch."

    (Chỗ này không c̣n thấy Chủ tịch nhắc ǵ đến nhận xét của nhi đồng Nguyễn Tất Thành: người Pháp ở Pháp tốt hơn người Pháp ở Đông Dương).

    Trái lại chính phủ Pháp gửi thêm viện binh. Nhiều quân đội nhảy dù và đội quân lê dương đổ bộ ở Hải Pḥng, Đà Nẳng và Hà Nộị

    "...Hàng ngày, máy bay Pháp thị uy trên không phận Hà Nội, thậm chí lượn qua cả dinh Hồ chủ tịch. Binh lính Pháp tăng thêm khiêu khích.

    Ngày 17 tháng Chạp, lính Pháp dùng vơ lực đ̣i chiếm trụ sở của Bộ tài chánh." (trang 130 và 131).

    Thư bác viết Pháp không thèm trả lời . Hàng vạn đồng bào của bác bị quân Pháp tàn sát!... Bác đau xót chưả . Bác nổi giận chưả

    - Chưa . Bác vẫn khăng khăng:

    "Mặc dầu tất cả những việc đó, Hồ chủ tịch vẫn cố dàn xếp mọi việc một cách ḥa b́nh." (trang 131)

    Làm chủ tịch nước mà mù quáng không thấy nổi sự thâm độc của kẻ thù, u mê v́ mấy tṛ vuốt ve, v́ những tuồng đón tiếp long trọng, nhưng bác vẫn tự thấy ḿnh anh minh!

    Một tấc đất quê hương, tính mạng một người dân đáng lẽ nhà lănh đạo phải tiếc, phải xót. Ở đây, quê hương bị tàn phá, hàng vạn người bị tàn sát, Chủ tịch vần chưa chịu mở mắt ra, c̣n khăng khăng tin tưởng vào ḷng tốt của kẻ thù ! Lúc ngồi ở vịnh Hạ Long, được kẻ thù thụt cho nghe 21 phát đại bác, sướng tê mê đến quên trời quên đất, dù sao cũng c̣n tha thứ được v́ bác chưa biết tới cái vụ dân chúng bị tàn sát sau lưng ḿnh. Nhưng bây giờ ngồi viết hồi kư, một đầu óc tăm tối nhất cũng thấy được sự việc thực dân cho bác đi tầu chiến, vuốt ve tâng bốc bác gắn liền với những chiến dịch đốt nhà, ném bom, tàn sát hàng vạn người Việt. Thế mà chủ tịch Hồ nhắc lại những tṛ "long trọng đón tiếp" của thực dân với tất cả nỗi hănh diện hân hoan của một kẻ nghèo hèn đột ngột được phong quan tước.

    Tội nghiệp những người dân Việt thời đó. Nơi trang 130 bác khoe rằng: "Trước khi đi Pháp, Hồ chủ tịch nhận được hàng vạn lá thứ khuyên chủ tịch đừng đi máy baỵ Những bức thư này là của các hạng người đủ các tầng lớp, đủ các lứa tuổi" . Vậy th́ ít nhất đă có hàng vạn người Việt thuộc đủ các tầng lớp sáng suốt, biết rơ sự thâm độc của thực dân, lo âu cho tính mạng của bác.

    Nhưng tính mạng của họ th́ chẳng được ai lo, họ không nhận được một lời khuyên nào về cách đối phó với súng đạn thực dân. Nhà họ cứ bị đốt, làng họ cứ bị tàn phá, họ cứ bị bắn giết trong khi Chủ tịch bận nghe 21 phát đại bác, bận đi tàu chiến Tây và bận "dàn xếp mọi việc một cách ḥa b́nh."

    "Chủ tịch không bao giờ nghĩ đến ḿnh. Người chỉ nghĩ đến người khác, nghĩ đến nhân dân." Hăy bỏ qua những câu chuyện dại dột, lố bịch kể trên ... chỉ cần nh́n lại chính cái giây phút bác ngồi nắn nót viết câu đó là thấy bác man trá chừng nàọ

    Đất nước c̣n nghèo, nhân dân c̣n đói, chiến tranh c̣n khốc liệt ... con người "chĩ nghĩ đến nhân dân" ấy lại c̣n tranh nghề của bọn văn nô, bỏ hết thời giờ tâm trí vào việc ngồi viết văn tự tâng bốc. Vào lúc người dân Việt đang thi đua gục ngă ở chiến trường theo sự hướng dẫn của chủ tịch th́ vị "cha già dân tộc" cứ say sưa bận rộn với sự nghiệp tự nâng bi.

    Có ông Cha già nào trên đời lại nhố nhăng, vị kỷ và bất nhân đến thế!

  3. #13
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Chân tướng Hồ Chí Minh P13

    Phần VII

    Truyền thống Việt bảo "nghĩa tử là nghĩa tận" nhưng vẫn chấp nhận rằng những con người độc địa thâm hiểm có thể bị cuốc mả, đào mồ. Kẻ đốt sách chôn học tṛ, dù chết đă ngh́n năm vẫn không thoát bị nguyền rủa là bạo chúa.

    Vả lại, bác đâu có chịu chết. Trong khi ngồi h́ hục viết sách tự tâng bốc, bác đă mưu toan muốn sống vinh quang đời đời . Và tinh thần bác c̣n đang sống hùng sống mạnh nơi đám thừa kế để tiếp tục dẫn dắt quê hương đất nước xuống vực thẳm.

    Chuyện tự tâng bốc của bác chỉ là một tṛ lố lăng vô hại chăng ?

    Tṛ ấy quả có vẻ vô hại, nhưng con người ở vị thế lănh đạo mà tự say mê đến thế th́ cực kỳ nguy hiểm cho dân tộc. Kẻ tự kính phục thường ít khi thấy ḿnh không sáng suốt và chẳng bao giờ chịu là ḿnh cũng có thể sai lầm. Bác Hồ đủ tài để lôi cuốn xô đẩy một nửa dân Việt vào con đường chém giết nửa kia, nhưng bác lại không đủ khôn ngoan để t́m ra một con đường đúng. Nước Nga sau hơn nửa thế kỷ cách mạng vẫn chưa dám để người dân sống cho ra con người, bác Hồ cứ khăng khăng chọn nó làm mẫu mực. Con đường đẫm máu dẫn tới bờ vực, bác Hồ cứ phăng phăng dẫn các cháu đi .

    Có người nhấn mạnh đến những thành tích của Hồ để làm lễ tôn bác làm vĩ nhân: nào là bác có ư chí thống nhất đất nước, bác vận dụng được sức mạnh của hàng triệu người, bác được nhiều kẻ theo, tôn sùng như thần thánh, bác có tài lănh đạo v.v...

    Ôi chao! Mí mắt nhân loại cũng nặng lắm, nhiều khi phải tốn hàng triệu mạng người mới hé mở được những đôi mắt đang nhắm nghiền. Bác Hồ được nhiều người theo ư ? Quỉ Sa Tăng cũng có đủ tín đồ để tạo thành sức mạnh gây khốn đốn cho các vị thánh . Bác lôi cuốn ư ?

    Sự lôi cuốn của bác đâu qua mặt nổi Hitler, con người vận dụng được toàn thể sức mạnh dân Đức để làm điên đảo thế giới . Cứ gọi những kẻ ấy là các nhà lănh đạo có tài, không sao, nhưng cái chỗ mà họ dẫn con người tới làm cho họ giống những tên điên, không dính dáng tí ǵ đến tước hiệu vĩ nhân cả.

    Bác có ư chí thống nhất đất nước ư ? Quỷ Sa Tăng cũng rất quyết tâm thống nhất toàn thể thế giới trong ḷ lửa địa ngục vậy .



    Bác Hồ Yêu Nhi Đồng

    Lời tự tâng bốc nghe rác tai nhất của bác là mấy câu khoe: nhi đồng Việt Nam yêu bác Hồ mà bác Hồ cũng thương nhi đồng lắm lắm

    "Đối với nhi đồng tên bác Hồ là như một người mẹ hiền. Chỉ nhắc đến tên Bác là các em trở nên ngoan ngoăn".

    (Khoe như thế, bác tỏ ra chẳng hiểu mẹ ǵ về tâm lư nhi đồng, nhất là nhi đồng Việt Nam. Một ông nhóc đang giở chứng mà nghe nhắc tên mẹ hiền, tên bà nội, nó sẽ làm dữ hơn . Dọa trẻ, người ta nhắc tên "ông kẹ", ông "Ngáo ộp". Nếu các bậc phụ huynh đă dùng tên bác thay thế cho những ông kẹ, ông ngáo ộp th́ nhi đồng chỉ teo v́ bác chứ yêu thương ǵ!)

    Trong câu khoe ngắn ngủi ấy, người đọc lại bắt gặp thói huênh hoang, ḷng tham vô độ của bác: Đă đ̣i làm "cha già dân tộc" bây giờ bác lại muốn là "bà mẹ hiền của nhi đồng" rồi kiêm luôn vai tṛ nhà giáo dục siêu đẳng, chỉ x̣e cái tên ra là trẻ hóa ngoan!

    Thôi th́ cũng không nên chơi khó bác quá, cứ giả vờ công nhận rằng nhi đồng yêu bác thật, nhưng c̣n phần bác đối với nhi đồng th́ sao ?

    Hăy bỏ qua những em bé bị hỏa tiễn của bác giết trong sân trường Cai Lậy ... Ta chỉ nói về thân phận những em bé được bác âu yếm xoa đầu, được bác cẩn thận định trước cho một tương lai, được bác săn cóc kỹ lưỡng bằng cả một kế hoạch qui mô .

    Hăy nhớ lại câu chuyện hơn 20 năm trước.

    Năm Mậu Thân, Hồ mở cuộc tổng tấn công miền Nam. Dĩ nhiên miền Nam bị tàn phá, thiệt hại nhiều nhưng đoàn quân nằm vùng của bác cũng bị tiêu diệt gần hết.

    Không thắng nổi sau cuộc "xả láng" bác bắt đầu chịu nói chuyện ḥa b́nh, hội nghi..

    Nghe tin miền Bắc bỗng dưng "yêu ḥa b́nh" không riêng ǵ người Việt, cả thế giới tự do đều mừng húm. Làm sao không vui cho được khi cuộc chiến đẫm máu ở Việt Nam có hy vọng sẽ chấm dứt.

    Hồ chí Minh yêu ḥa b́nh thật chăng? Cảnh người Việt chém giết người Việt dai dẳng suốt mấy thập niên đă làm bác mềm ḷng, thương sót rồi chăng?

    Không có đâu . Trong Bắc bộ phủ, cái đầu óc "khôn ngoan, thiên tài" ấy lại sáng tạo ra một kế hoạch tài t́nh để sẵn sàng cho một cuộc chém giết mới, trong tương lai, khi tấn tuồng yêu ḥa b́nh bác thủ diễn đă ru được thế giới ngủ ngon lành, bác Hồ lại ra tay .

    Kế hoạch khôn ngoan của bác, kỳ này, nhằm khai thác tận t́nh sức lực và tính mạng của hàng trăm ngàn đứa trẻ con. Bác cho cán bộ bắt cóc trẻ em ở miền Nam, đưa ra Bắc huấn luyện, dạy dỗ, biến chúng thành những người lính cộng sản. Khi học tập xong, tốt nghiệp, các cháu chắc chắn sẽ được bác gửi trở lại miền Nam để bắn giết, trong khi đó, trước mắt thế giới, bác vẫn là người đang nỗ lực, tha thiết t́m ḥa b́nh cho Việt Nam. Bài "Bắt Trẻ Đồng Xanh" của nhà văn Vơ Phiến mô tả rất rơ về kế hoạch này: "Trong những ngày gần đây ai nấy chỉ những xôn xao về chuyện ngưng chiến: Bao lâu nữa nhi ? Làm ǵ bây giờ ?...

    ...Trong lúc ấy nhóm lănh đạo ở Hà Nội lặng lẽ lo công việc mai sau: tức một cuộc chiến tranh khác. Một cuộc chiến tranh quân sự hẳn hoi . Và họ tiến hành thực hiện chuẩn bị, ngoài sự chú ư của dư luận: các b́nh luận gia có tiếng, khét hay không khét, gần như không mảy may quan tâm đến chuyện ấy.

    Cuộc bắn giết sắp tới giữa miền Nam và miền Bắc đă được cộng sản xếp đặt từ lúc này, cũng như cuộc bắn giết thê thảm mười năm qua được họ xếp đặt từ trước tháng 7-1954, trước ngày đ́nh chiến theo hiệp định Geneve .

    Thượng tuần tháng 7-68 một nhóm luật gia họp ở Grenoble buộc Hoa Kỳ vào tội gây chiến tạu Việt Nam. Sau đó, nhóm luật gia tranh đấu chính trị Việt Nam họp tại Sài G̣n căi lại: Mặt trận Giải phóng Miền Nam đă thành lập từ năm 1958 và ra mắt ngày 20-12-1960, c̣n người lính Mỹ đầu tiên chỉ mới tử trận trên lănh thổ miền Nam ngày 22-12- 61.

    Người của luật pháp, họ căi lư với nhau, họ bắt bẻ nhau như thế. Không hiểu sao họ chỉ nói tới Mặt trận Giải phóng Miền nam. Trước họ, nhiều người đă đi ngược lên tới Mặt trận Tổ quốc, và xa hơn Mặt trận Tổ quốc: tới cái nghị quyết của đảng Lao động đă đẻ ra Mặt trận này .

    Mặt trận này, mặt trận nọ ...., đó là những bằng chứng đă có tên gọi . Chờ cho cộng sản đặt tên rơ ràng các hoạt động của họ mới chịu cho rằng họ hoạt động tức là nghĩ tệ cho họ nhiều quá. Họ đâu có chậm chạp như vậy ? Trước những hoạt động có tên gọi đă từng xảy ra nhiều hoạt động không tên gọi, và trước cả các hoạt động không tên là những toan tính xếp đặt kỹ càng.

    Khi họ nhận thấy không thể thanh toán cả nước Việt Nam một lần, mà phải chấp nhận điều đ́nh với Pháp để giữ lấy nửa nước, th́ họ đă đặt ra ngay vấn đề: c̣n lại nửa nước kia, phải giải quyết ra sao ? Và họ đặt kế hoạch "giải quyết" cùng lúc với kế hoạch điều đ́nh. Nghĩa là vào năm 1954, chứ không phải năm 1958.

    Thật vậy, hiệp định đ́nh chiến vừa kư kết, th́ những điều khoản ngưng cuộc chiến tranh bấy giờ được họ thi hành đồng thời với những điều chuẩn bị cuộc chiến tranh sau . Đồng thời, không muộn hơn một ngày nào .

    Lúc ấy, chính quyền quốc gia lo đu`m túm kéo nhau vào Nam, và tổ chức cuộc di cư cho đồng bào miền Bắc. Di cư là đi cả nam lẫn nữ, cả già lẫn trẻ: công chức già th́ vào theo nhà nước để lănh lương hưu, các cụ cố th́ theo con cháu vào để được nuôi nấng và chết giữa đám con cháu v.v...

    Cùng lúc ấy, cộng sản lo liệu công việc của họ có lớp lang:

    - Vũ khí, họ chôn giấu lại một số ở miền Nam;

    - Cán bộ và binh sĩ, họ vhọn lựa một số cho ở lại: có hạng được bố trí để len lỏi vào các cơ quan quốc gia, có hạng trở về cuộc sống thường dân chờ thời co, có hạng đổi vùng để hoạt động, có hạng vừa lẩn trốn vừa bám lấy địa phương để hoạt động,v.v...

    Địa chủ phú nông, trót bị ngược đăi tù tội, đều được tha thứ, giải thích, dỗ dành để xóa bỏ hận thù. Những thành phân không dỗ dành được th́ họ thủ tiêu, v́ xét nguy hiểm đối với tính mạng những cán bộ nằm vùng của ho..

    - Tập kết theo nguyên tắc: Đưa ra Bắc hạng trai trẻ có thẻ lám việc đắc lực và sản xuất giỏi cùng hạng có uy tín có khả năng; bỏ lại trong Nam hạng lăo nhược có thể làm một gánh nặng cho quốc gia . Cố ư gây phân ly chia cách, làm thế nào để mọi gia đ́nh đều có kẻ đi người ở.

    - Gấp rút tạo thêm nhiều liên hệ giữa thành phần tập kết ra Bắc và dân chúng miền Nam: đặc biệt là tổ chức những đám cưới cấp tốc khiến cho háng chục vạn binh sĩ và cán bộ Việt cộng ra đi bỏ lại trong Nam bấy nhiêu cô vợ trẻ, có những cô chỉ ăn ở với chồng được đôi ba hôm.

    Bấy nhiêu cô vợ trẻ và gấp đôi gấp ba chừng ấy cha mẹ già cùng cô cậu chú bác v.v... là một lực lượng đáng kể. Bằng chính sách tập kết và gây liên hệ này, cộng sản cưỡng bức một số người về sau phải làm nội tuyến cho chúng.

    Ngay từ đầu, t́nh cảm của những người này đă hướng về Bắc, theo bóng kẻ thân yêu . Thái độ và hoàn cảnh éo le của họ khiến nhà chức trách địa phương lo ngại, đề pḥng. Do đó, họ thành một khối người dần dà sống cách biệt, nếu không là đối lập với chính quyền miền Nam. Một vài trường hợp đối xử vụng về bị khai thác, một vào sự hiểu lầm bị xuyên tạc: thế là mâu thuẫn giữa hai bên trở thành trầm tro.ng. Rồi một ngày kia, chuyện được tính trước sẽ xẩy ra . Xin thử tưởng tượng: gia đ́nh có đứa con hay người chồng ra Bắc năm 1954, hai năm sau, một đe^m nào đó, có kẻ lạ mặt lẻn vào nhà, lén lút trao cho xem một lá thư và một tấm h́nh mới nhất của con hay của chồng từ Bắc mang vào, gia đ́nh nọ làm sao nỡ tố giác kẻ lạ mặt, bù biết họ đang gây loạn. Đă không tố giác được, tất cả phải che giấu, nuôi dưỡng mối liên lạc. Từ việc này đến việc khác, gia đ́nh nọ dần dần đi sâu vào sự cộng tác với tổ chức bí mật của đối phương, chịu mệnh lệnh của họ, rốt cuộc gia nhập hẳn vào hàng ngũ của họ.

    Chính v́ như thế mà thư từ h́nh bóng của cán binh tập kết có giá trị đặc biệt quan trọng: những năm 1956, 57, 58, cán bộ từ ngoài Bắc xâm nhập vào hoạt động, trong người họ bao giờ cũng mang theo một số thư từ, h́nh bóng của cán binh tập kết . Đó là lợi khí hết sức đắc dụng giúp họ đặt các cơ sở quần chúng đầu tiên.

    Gây được cơ sở quần chúng, vận động được sự đóng góp số lương thực tiền bạc cần thiết để nuôi quân rồi, bấy giờ các lực lượng vũ trang tại chỗ bắt đầu được thành lập, các lực lượng vũ trang ngoài Bắc kéo vào . Sau đó mới có cái Mặt trận giải phóng ra đời.

    Như vậy, cuộc chiến hiện nay không hề khởi đầu từ những bất măn chống một chế độ độc tài gia đ́nh trị, không hề khởi đầu từ sau việc chính quyền Sài G̣n từ chối cuộc tổng tuyển cử 1956, không hề khởi đầu từ ngày khai sanh mặt trận nọ mặt trận kia .

    Cuộc chiến này xuất hiện ngay từ những cuộc liên hoan chia tay giữa kẻ ở người đi trong thời hạn 300 ngày tập kết, những cuộc liên hoan có hát có múa, có bánh trái tiệc tùng... Nó xuất hiện ngay từ những đám cưới vội vă sau ngày đ́nh chiến, những đám cưới lắm khi tổ chức tập thể, do trưởng cơ quan trưởng đơn vị chủ tọa . Nạn nhân đầu tiên của cuộc chiến này không phải là những kẻ ngă gục vào 1958, 1959, mà là những cô gái tức khắc biến thành góa bụa từ 1954.

  4. #14
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Chân tướng Hồ Chí Minh P14

    Dân chúng miền Nam ai nấy đều biết những bận rộn tới tấp, những công việc bề bộn ngổn ngang mà nhà cầm quyền cộng sản hồi ấy phải làm cho kịp trước khi rút ra Bắc. Trong hoàn cảnh rộng ràng bấy giờ, nếu không v́ lư do quan trọng, chắc chắn đảng và nhà nước cộng sản hồi ấy không đến nỗi quá sốt sắng lo cưới vợ cho cán binh như thế. Chắc chắn. Dù t́m trong bất cứ thời kỳ lịch sử nào của bất cứ dân tộc nào, cũng hiếm thấy một trường hợp chính phủ lo vợ túi bụi đến chừng ấy.

    Cũng như hiện nay, trong giai đoạn ác liệt sau cùng của chiến cuộc tại miền Nam này, nếu không v́ lư do quan trọng, đảng và nhà nước cộng sản nhất định không bao giờ khổ công gom góp thiếu nhi ở đây đưa ra Bắc, trải qua bao nhiêu gian nan khó nhọc, trong những điều kiện di chuyển nguy hiểm đến nỗi cả các binh sĩ khỏe mạnh của họ cũng phải hao ṃn suy kiệt dọc đường.

    Đưa thiếu nhi miền Nam ra Bắc, không phải cộng sản nhằm làm nhẹ gánh nặng nuôi dưỡng, giúp các ông tổng trưởng kinh tế hoặc xă hội của chúng ta . Mọi người đều rơ, tại Bắc Việt và Trung cộng, người ta tiết giảm sinh sản rất gắt gao: họ hạn chế hôn nhân, hạn chế luyến ái .

    Đưa thiếu nhi miền Namra Bắc, cũng không phải cộng sản nhằm giúp tổng trưởng giáo dục của chúng ta một tay để giải quyết nạn thiếu trường ở trong này .

    Trong giới quan sát nhiều kẻ bảo rằng Bắc Việt kiệt quệ rồi, không đủ sức kéo dài chiến tranh nữa, họ bối rối lắm, luống cuống lắm. Dù không tin vào nhận định ấy, ít ra cũng phải chịu rằng lúc này họ bận trăm công ngàn việc, nếu chuyện bắt trẻ miền Nam không có một tầm quan trọng đặc biệt th́ họ không hơi đâu nghĩ đến. Đàng này họ đang ra sức thực hiện một kế hoạch bắt trẻ qui mô trên một phạm vi hết sức rộng lớn: đồng loạt, người ta phát giác ra trẻ em bị bắt ở khắp nơi trên toàn quốc Việt Nam Cộng Ḥa, từ Quảng Trị, Thừa Thiên, Pleiku, Kontum, đến Mỹ Tho, Cà Mâu, người ta gặp những toán trẻ em chuyển ra Bắc Việt bằng phi cơ từ Cam Bốt, hoặc bị dẫn đi lũ lượt trên đường ṃn Hồ chí Minh, nghĩa là bằng mọi phương tiện, một cách gấp gáp.

    Họ bổ xung quân số đó chăng ? - Không đâu . Trẻ bị bắt có hạng mới tám chín tuổi . Trong những trường hợp khẩn cấp, họ có thể tạm sử dụng một số trẻ con bắt được ngay tại địa phương; chứ thành lập những đơn vị con nít như thế để dùng ngay vào chiến cuộc này là chuyện điên rồ. Không phải bổ xung quân số đưa vào chiến cuộc đang kết thúc đâu, mà là họ đang tổ chức chiến cuộc mai sau đấy.

    Đem chút ít kinh nghiệm về lần trước để suy nghiệm về lần này, chúng ta thấy trước dăm ba điều họ sẽ làm sau khi thỏa ước ngưng chiến được kư kết:

    - Họ sẽ bỏ lại miền Nam tất cả những thương phế binh, những cán bộ lâm nạn, tàn tật,v.v... Mang mỗi phần tử vô dụng như thế về Bắc chỉ gây thêm xúc động tâm lư trong quần chúng ngoài ấy; để hạng ấy ở lại, họ tạo thêm gánh nặng cho kinh tế miền Nam;

    - Lúc cuộc "chiến tranh chính trị" mà các nhà lănh đạo miền Nam vẫn nói được bắt đầu, th́ bao nhiêu ức vạn gia đ́nh có con cháu ra Bắc (và những cô gái có chồng lính cưới vội cưới vàng trước khi về Bắc nữa) hóa ra những thành phần mà chánh quyền không sao lôi kéo tranh thủ nổi . Ḷng họ hướng về những con tin ở ngoài Bắc, phân nửa sinh mạng họ do nhà đương cuộc miền Bắc định đoạt. Thái độ của họ khiến nhà chức trách địa phương có thể phạm vào vài biện pháp kỳ thị vụng về: thế là phát sinh mâu thuẫn, bất măn, chống đối,v.v...

    Một ngày nào đó, những cán bộ từ Bắc lại lén lút xâm nhập, mang theo thư từ của con, của chồng họ: họ mừng như mở cờ trong bu.ng. Họ bắt tay cộng tác với những cán bộ nọ, cùng nhau hoạt động để tạo điều kiện cho chồng con sớm trở về ồ ạt theo những đơn vị Nam xâm v.v...

    Cán binh gốc người miền Nam đưa ra Bắc, rồi lại phải trở vào có nhiều cái lợi: khi được lệnh vào Nam hoạt động, họ mừng rỡ v́ có cơ hội về quê; họ ra đi lặng lẽ, không có bà con thân thuộc ở Bắc nên không gây xao xuyến ǵ trong dân chúng, vừa giữ được yếu tố bí mật vừa tránh được tác động tâm lư bất lợi: họ lại được mong chờ đón đợi ở miền Nam; và họ thông thạo am hiểu về dân t́nh cùng địa thế miền Nam.

    Như thế, chủ trương bắt đám trẻ em ở miền đồng bằng Nam Việt bát ngát, ph́ nhiêu đem ra xứ Bắc đông người đất hẹp, nhà cầm quyền Hà Nội chính đang bắt đầu chiến cuộc mai sau ngay từ lúc này, lúc mà chúng ta c̣n đang xôn xao mong ước ngừng chỉ chiến cuộc hiện tại . Nói họ bắt đầu lúc này cũng chưa đúng: thực ra các tài liệu về "vấn đề gửi các cháu ra miền Bắc" đă được phổ biến trong hàng ngũ cộng sản từ tháng 4-68, và thúc dục thực hiện trước mùa mưa năm nay . Tháng 4-68, tức là liền ngay sau khi tổng thống Mỹ mở miệng thốt ra vài dấu hiệu tỏ ư xuống thang chiến tranh để đi tới điều đ́nh.

    Điều đ́nh để nghỉ ngơi, đối với Mỹ và chúng ta là thở ra một hơi dài nhẹ nhơm. Điều đ́nh đối với cộng sản là bỏ cuộc nửa chừng, là đa`nh không ăn được keo này . Thua keo này họ bày liền keo khác ngay, v́ ngưng chiến thế này, theo họ, là một sự dở dang, là chưa hoàn tất công việc. "Thế này rồi thôi luôn hả ? Nói thế mà nghe được! Sao có thể quan niệm một cách giải quyết giản đơn, vô duyên đến thế ?".

    Ư tưởng về ngưng chiến của chúng ta dính liền với một mơ ước xây dựng: bao nhiêu tỷ bạc cho miền Nam, bao nhiêu tỷ bạc cho miền Bắc, trao đổi kinh tế ra sao, trao đổi văn hóa thế nào v.v... Ư tưởng về ngưng chiến của cộng sản dính liền với một kế hoạch tấn công quân sư ... Và những nạn nhân đầu tiên của trận chiến tương lai là những đứa bé con và bố mẹ chúng đă chịu đau thương từ sáu tháng qua rồi . Trận chiến tranh tương lai đă chọn nạn nhân của nó trong đám trẻ thơ, đa`n bà miền Nam, để biến họ thành con côi vợ góa . Xong rồi . Việc đă bắt đầu từ nửa năm nay rồi .

    Trước một đối thủ như thế, thái độ của những chính khách Việt Mỹ hàng ngày đấm ngực đồm độp, băn khoăn, tự trách ḿnh cái lỗi không kết thúc được chiến cuộc, thái độ ấy ngây ngô đă đa`nh. Thái độ của những người hớn hở với một kế hoạch kinh tế hậu chiến nào đó, nghĩ cho cùng cũng mỉa mai tội nghiệp: liệu rồi hưởng được mấy năm ḥa b́nh trước mắt mà hí hửng tính chuyện xây dựng, mà mơ ước cảnh thịnh vượng ? Rồi đến thái độ của những kẻ nh́n xa để báo động về một cuộc chiến tranh chính trị: bảo rằng đối phương rồi đây chỉ có hoạt động chính trị, như vậy không khác ǵ chỉ vào con cọp mà gọi là con chó. Gần như tự lừa ḿnh, như giúp địch ngụy trang.

    Dù cho chỉ có chiến tranh chính trị với nhau, đố ai, đố đảng phái nào, liên minh nào, phong trào nào của chúng ta mà thuyết phục được mấy vạn ông bà cha mẹ có con cháu ở Bắc, mấy vạn góa phụ có chồng ở Bắc, thuyết phục được họ thành thực theo ta ? Chỉ nắm lấy chừng ấy vạn người, cộng sản Bắc Việt đă có trong tay một lực lượng to lớn hơn mọi đoàn thể chính trị của chúng ta . lực lượng nằm ngay trong ḷng quần chúng ta, hàng ngũ ta mà hoạt đô.ng. Ấy là chỉ so sánh về lươ.ng. Mặt khác, trong số các đoàn viên phong trào quốc gia, đảng viên quốc gia,v.v... hạng thực sự nhiệt thành v́ lư tưởng được bao nhiêu ? Và riêng trong hạng nhiệt thành có được bao nhiêu kẻ mà ḷng thiết tha đối với lư tưởng có thể mạnh hơn ḷng thiết tha đối với chồng con của những phần tử bị cộng sản lợi dụng kia?

    Dù chỉ có đấu tranh chính trị với nhau thôi, chúng ta đă bất lợi như thế. Huống chi đó chỉ là hành vi tốt lành lương thiện mà ta gán cho đối phương. C̣n ho...., nếu vạn nhất trong thời gian năm bảy năm sắp tới mà đất nước này thoát khỏi một trận chiến tranh nữa, th́ đó là ư trời, không phải là ư của họ đâu .

    Ư của họ, nó tàn nhẫn đến nỗi chúng ta không dự liệu tới, không tưởng tượng được. Đó là chỗ nhược của ta .

    Năm 1954, sau chín năm ê chề ṃn mỏi v́ chiến tranh, thấy ḥa b́nh ai nấy nhẹ nhơm; nếu có kẻ nào lúc đó mà xếp đặt một cuộc tàn sát nữa, kẻ ấy tất ban đồng dạ sắt- Th́ Hồ chí Minh đă xếp đặt cuộc tàn sát ngay vào thời kỳ ấy.

    Năm 1968, sau hăm ba năm chiến tranh thảm khốc, nghe nói ḥa b́nh mọi người mừng rơn. Nghĩ tới hàng triệu người đă bỏ thây trong thời gian qua, ai cũng tưởng làm người Việt Nam mà có kẻ dám để ư nghĩ mon men đến chiến tranh nữa, kẻ ấy thật mặt dầy mày dạn, tán tận lương tâm. Th́ Hồ chí Minh đang xếp đặt thêm một cuộc chiến tranh.

    Vậy mà ông ta vẫn an nhiên hưởng sự trọng vọng của bao nhiêu người, kể cả người Việt Nam ! Cho hay cái sản phẩm quái dị của thế kỷ văn minh này là tuyên truyền chính trị, nó có một ma lực mê hoặc phi thường. Không phải thứ tuyên truyền yếu ớt vận dụng một cách khó khăn trong khung cảnh các nước tự do, mà là thứ tuyên truyền một chiều, qui mô, toàn diện, có thể sử dụng các quyền lợi kinh tế hỗ trợ cho nó như ở tại các quốc gia độc tài: Nga xô, Trung cộng, Bắc Việt, Đức quốc xă,v.v...

    Và Hồ chí Minh không phải chỉ được thứ tuyên truyền ấy xóa cho ḿnh cái chân tướng hiếu sát

    phi nhân. Ông ta c̣n hóa thành thiên tài lỗi lạc dưới mắt nhiều người v́ đă tổ chức giặc giă trong một phần tư thế kỷ để giành nửa nước, trong khi tại khắp các nước Á Phi, những lănh tụ bất tài nhất cũng dần dần thu hồi được độc lập toàn vẹn cho quốc gia họ với những tổn thất nhẹ hơn nhiều . Ông ta c̣n hóa thành chính trị gia khôn ngoan, thành "cha già dân tộc" dưới mắt nhiều người, trong khi ở các xứ khác cũng lâm vào t́nh trạng lưỡng phân không có chính quyền nào nỡ giải quyết t́nh trạng một cách vô hiệu mà bất nhân đến thế, trải bao nhiêu năm cứ nhất mực khăng khăng chủ trương hết cuộc tàn sát này đến tàn sát nọ, không một mảy may sờn ḷng xúc cảm trước cảnh chết chóc thê thảm làm cho cả nhân loại đều ái ngại .

    Người như thế, không biết ḷng dạ ra sao, tim óc ra sao . Bảo rằng cùng trong một người, vừa chứa đầy những kế hoạch xua ngay đồng bào ḿnh vào chiến tranh liên tiếp vừa có chỗ cho t́nh yêu thương đồng bào, thật không thể hiểu thấu.

    Những lời trên đây không được nhă nhặn. Quả thật không nhă nhặn. Và kẻ viết ra phải lấy làm ngượng về lời lẽ ḿnh. Nhưng khi ḿnh là dân một nước đă trải qua bao nhiêu năm khói lửa, rồi lại trông thấy trước mắt một viễn tượng đầy máu me, khi ấy nói về kẻ gây thảm họa thật khó giữ ḷng b́nh thản để nói lời tao nhă.

    Có thể nào không giận ? Ông ta bảo phải đeo đuổi cuộc tàn sát nọ là v́ nguyện vọng dân tộc?

    -Trời, dân tộc này ai cũng xưng biết rơ vanh vách nguyện vọng, ai cũng đ̣i hành động nhân danh nguyện vọng dân; có điều mỗi người nêu lên một nguyện vọng khác nhau, hoàn toàn khác nhau, lắm khi mâu thuẫn nhau . Đâu là nguyện vọng đích thực, để hồi sau phân giải . Cái chắc chắn là dân tộc này không hề nằng nặc thiết tha với cộng sản đến nỗi chịu chết năm ba thế hệ liên tiếp để rước kỳ được chế độ ấy về. Vả ông ta chừng ấy tuổi tác rồi, tai nghe mắt thấy đă nhiều, từng trải việc đời đă nhiều, ông ta đâu c̣n ngây thơ mà quáng mắt v́ những danh từ khoác lác, những hứa hẹn hăo huyền xa xôi của một chủ thuyết. Ông ta hẳn thừa rơ những ǵ đê tiện xấu xa xảy ra phía sau các khẩu hiệu tuyên truyền, thừa rơ con đường từ Hung-gia-lợi, Lỗ-ma-ni tiến đến dân chủ và hạnh phúc, phải xa hơn con đường từ Thu.y-sĩ, Phần-lan.

    Mà dù cho ông ta có không nghĩ như thế, cho rằng Tiệp Khắc sung sướng và tự do hơn Thụy Điển đi chăng nữa, th́ sự hơn thua chút ít cũng không đến nỗi bắt phải đổi lấy bằng ba bốn cuộc chiến tranh trong đôi ba mươi năm liền. Đáng lẽ ông ta để cho dân tộc nhỏ bé đă chịu quá nhiều đọa đầy v́ ngoại thuộc này được yên thân để làm ăn, để sống cho ra sống trong ít lâu .

    Đă không v́ nguyện vọng, quyền lợi dân tộc, ông ta hành động v́ lẽ đảng ông ta nhất định phải thắng các đảng khác, v́ lẽ người như ông ta không chịu thất bại nửa đường ? -Chừng ấy tuổi tác rồi, lẽ nào v́ tranh thua, mà ông mạnh tay sát hại đồng bào không xót thương đến thế ? người ta có thể v́ tức khí, nóng giận mà tàn nhẫn, vung tay quá đa`. Đó là chuyện nhất thời . C̣n ông, hăm ba năm rồi, ông dai dẳng quá.

    V́ cuồng tín chăng ? Vi tự ái chăng ? V́ cái ǵ ông ta cũng đáng trách đáng giận quá.

    Nhưng trong vấn đề này, trách móc với giận hờn đâu có ăn thua ǵ. Một biểu thị t́nh cảm: thật vu vơ, vô hiệu . Ăn thua chỉ có chiến lược thâm hiểm, hành động thích hợp. Lời nói dù nhă hay bất nhă- rồi sẽ bay đi theo mây gió. Chỉ có hành động mới sửa đổi được t́nh thế. Mà hành động th́ rồi chắc chắn ở phía bên này thoạt tiên ai nấy sẽ nhảy lên mừng ḥa b́nh, rồi tiếp đó sẽ bất đồng cải cọ nhau ỏm tỏi về chuyện xây dựng, sẽ tranh nhau làm ăn tới tấp. Cùng lắm, lâu lâu sẽ có người sáng suốt nhắc khẽ đến chiến tranh chính tri ... Thế thôi.

    Trong lúc ấy Bắc Việt lặng lẽ điều khiển cán bộ của họ ở trong này âm thầm nhen nhóm cơ sở. Rồi đôi ba năm sau, một ngày nào đó xét thấy thuận tiện, họ cho lệnh bùng nổ. Thế là chiến tranh tái diễn.

    Chiến tranh tái diễn: mọi người trên thế giới đang sống an lành bỗng bị quấy rầy, bị ảnh hưởng, có một số bị lôi cuốn vào cuộc chiến, lấy làm lo ngại, bực ḿnh, quay đầu về cái xứ lắm chuyện này nh́n bằng cái nh́n xoi mói, nghiêm khắc, trách vấn: "Rầy rà thật ! Ra cái xứ ấy tệ thật, tự xử không nên thân. Loạn lạc này đích thị do độc tài, tham nhũng, bất công, kỳ thị tôn giáo v.v... khiến dân chúng nổi lên chống chế độ . Dung dưỡng những chính quyền, những chế độ như thế chỉ tổ tai hại v.v...

    Chiến tranh ác liệt thêm: lương tâm nhân loại bị xúc phạm, các nhà triết học gọi nhau họp ở Thụy Điển, các luật gia rủ nhau họp ở Grenoble,v.v... trịnh trọng suy tư, trịnh trọng bàn căi, rồi lên án, kết tội,v.v... Trong khi ấy các lănh tụ Hà Nội họ chỉ cần khéo che miệng nín cười . Đó là điều quan trọng: họ không được phép cười . Họ không được phép chế giễu lương tâm và trí thông minh của loài người . Họ không được vô lễ họ chỉ được tiếp tục đánh thật mạnh.

    Cứ thế cho đến khi hoặc chúng ta chịu không nổi những đ̣n đánh từ bên ngoài và những đằn xóc từ bên trong, chúng ta bỏ cuộc và cộng sản tiến đến Cà Mau, hoặc bên phía chúng ta cùng đồng minh có những kẻ thật ch́; cộng sản liệu ăn không nổi, thế là lại điều đ́nh và lại xếp đặt một kế hoạch khác ... Như vậy không biết đến bao giờ.

    C̣n ba mươi năm nữa, chúng ta bước sang thế kỷ XXI . Nhiều người xem như bước sang một kỷ nguyên mới, một nền văn minh mới: con người sẽ không chỉ biết có quả đất, nhiều quốc gia sẽ tiến đến nền kinh tế kỹ nghệ hậu . Đó chưa hẳn là cực lạc. nhưng cũng là cái ǵ vượt xa t́nh trạng hiện tại . Thiên hạ nô nừc đua nhau tiến đến mặt trăng, đến kinh tế kỹ nghệ đâu . Như thể cá vượt Vũ môn.

    Riêng dân tộc chúng ta, ba mươi năm nữa e vẫn c̣n đánh nhau, nửa nước túm lấy nửa nước d́m nhau trong bể máu . Các dân tộc, bất cứ da đen hay da đỏ, đều có thể nô nức, hy vọng ở thế kỷ XXI . Riêng chúng ta, chúng ta chỉ c̣n có mỗi một điều để đón đợi: là hết chiến cuộc này đến chiến cuộc khác, nếu Hà Nội không từ bỏ quyết tâm của ho.. Và cho đến bây giờ, họ chưa có dấu hiệu từ bỏ.

    Hỡi các em bé của đồng bằng Nam Việt xanh ngát bị bắt đưa đi, từng hàng từng lớp nối nhau d́u nhau ra núi rừng Việt Bắc ! Riêng về phần ḿnh, các em đă chịu côi cút ngay từ lúc này; c̣n đất nước th́ sẽ v́ những chuyến ra đi của các em mà lâm vào cảnh đau thương bất tận. Tai họa hiện xảy đến cho các em cũng là tai họa về sau cho xứ sở. Đă sáu tháng qua rồi . Dù người ta có thôi dài cổ ngóng về Ba-lê, đề nghị cách cứu em, th́ cũng đă muộn.

    Nhưng đâu có ai chịu thôi ngóng chờ? Và trong không khí thấp thỏm chờ đợi ḥa b́nh, ngay ngày báo chí chỉ những rập ŕnh từng thoáng tin ngưng oanh tạc, tôi hướng về các em những ư nghĩ vô cùng buồn thảm, đen tối.

    Đó là số phận những em bé được cái đầu óc lắm mưu nhiều kế của bác chiếu cố, được bàn tay đẫm máu của bác vuốt tóc, xoa đầu .

    Muốn biết nỗi đau đớn của những người bị mất con, muốn đo lường mức tàn nhẫn độc ác của bác, hăy đi hỏi những bậc cha mẹ có con bị bắt cóc hay mất tích.

    Tội nghiệp những em bé chín mười tuổi ở miền Nam, những bóng dáng xinh đẹp Thượng Đế sinh ra để tung tăng trên những cánh đồng xanh thơm ngát và an b́nh. Bé gái đang chiều chiều phụ mẹ nấu bếp, chăn đa`n gà, nuôi con heo . Bé trai đang vác cần câu, xách giỏ hớn hở theo cha vào sông lạch t́m con tôm, con cá. Đột nhiên chúng biến mất. Vào lúc cha mẹ chúng nhếch nhác khóc lóc chạy khắp làng trên, xóm dưới t́m con th́ chúng bước thấp bước cao chập chờn trong rừng sâu, trên đường ra Bắc. Rồi chúng biến thành công cụ gây chiến của bác.

    Ít năm sau, bác trả về cho những ông cha bà mẹ khốn khổ ấy một thanh, thiếu niên bị quỷ ám, trong cái linh hồn vô tội lúc bị bắt cóc giờ chỉ đầy ắp những căm thù, những khao khát muốn chém, muốn giết. Cha mẹ nào nỡ tố cáo con dù biết trong cái xác do ḿnh đẻ ra kia đă chứa một linh hồn quỷ.

    Và những đứa trẻ ấy, theo đúng lời bác dậy, cứ nỗ lực phá cho tan nát vùng đất tự do cuối cùng của cha mẹ ông bà, xóm giềng.

    Lũ trẻ đồng xanh miền Bắc đâu có may mắn ǵ hơn. Không cần một kế hoạch qui mô, quỉ quái, từ Bắc bộ phủ, bác chỉ quơ nhẹ tay là tóm cổ được hết. Chỉ khác, khi đi ngược chiều với lũ trẻ miền Nam trên đường ṃn cũng mang tên bác, trẻ đồng xanh miền Bắc nay đă cứng cáp, vững vàng, đă biết bắn giết chẳng ghê tay .

    Trên cổ đám trẻ đồng xanh của cả hai miền, bác đóng cho những cái gông giống hệt nhau . Gông nào gông nấy to tổ chảng, nặng ch́nh chịch, nhưng lại có những tên hoa lá cành: giải phóng đất nước, chống Mỹ diệt Ngụy, trường kỳ kháng chiến cứu nước,v.v...

    Và dù đi xuôi hay đi ngược phần lớn các em cùng gặp gỡ ở một tương lai: phơi thây chiến địa để lót đường cho một anh già độc ác, mù quáng, tự ái lẩm cẩm ở Bắc bộ phủ có thể đặt bàn thờ Lê Nin trên khắp hai miền đất nước.

    "Tương lai trẻ em" "Tương lai dân tộc" thường là những món hay được các nhà Cách mạng nhân danh để nêu cao chính nghĩa . Người ta chịu gian khổ, chiến đầu, hy sinh chỉ v́ muốn các thế hệ sau khá hơn, xă hội tương lai sáng sủa hơn. Nhưng bác Hồ càng chiến đấu hung hăn càng đưa đất nước vào con đường mạt rệp. Những em bé chết trong sân trường Cai Lậy trước 75 đă muôn phần hạnh phúc hơn những đứa bé tắt thở trên vỉa hè Sài G̣n, dưới mái lều vùng kinh tế mới hiện giờ ... Bởi v́ khi nhắm mắt ĺa đời, chúng không bị bỏ đói.

    Hàng vạn đồng bào Việt Nam bị phá sản hoặc bị thực dân tàn sát (trong khi bác ngồi khoái tỉ trên tàu chiến Tây, hay đe^ mê nghe thụt hai mươi mốt phát đại bác ở vịnh Hạ Long) sẵn sàng tha thứ cho bác, hàng trăm ngàn người chết thảm trong kỳ cải cách ruộng đất sẵn sàng tha thứ cho bác, những trẻ đồng xanh của hai miền Việt Nam sẵn sàng hy sinh cho bác, cả quê hương Việt Nam sẵn sàng chịu tàn phá điêu linh vài thập niên,v.v... nếu cái chỗ bác muốn đưa đất nước đến là một chỗ khấm khá, nếu bác tạo cho trẻ thơ Việt Nam một cuộc đời no đủ, tiến bộ và hạnh phúc hơn.

    Nhưng quê hương đất nước, trẻ em Việt Nam giờ này ra sao th́ cả thế giới biết rồi . Chế độ cộng sản, cái chế độ mà bác đă trả giá bằng núi xương sông máu để rước về cho dân tộc hay ho cỡ nào th́ cả thế giới cũng biết rồi . Nhân dân ngày đe^m cầu nguyện, mơ ước được sống trong cái thế giới mà bác đă bắt họ căm thù, xua họ đi đập phá trước đây . Trong những dinh thự dành cho giai cấp vua quan mới chỉ thấy những khuôn mặt già nua, mù quáng, cuồng tín, bất tài trong việc mưu cầu phúc lợi, nhưng nham hiểm, độc ác trong việc cùm đầu, xiết cổ nhân dân. Hết thập niên này qua thập niên khác, các đấng cộng sản chúa, cộng sản theo đuôi đua nhau ba hoa, khoác lác đủ điều ... cuối cùng tất cả chỉ nói được một câu thực có ư nghĩa, thực đúng là: "Chúng tớ đă sai lầm!".

    Sai lầm rồi sao ? Lầm đến độ tiêu tùng hàng triệu mạng, tan nát cả quê hương, kẻ lầm lẫn có liêm sỉ chắc phải tự treo cổ, hèn nhất th́ cũng rời khỏi vai tṛ lănh đạo . Nhưng chế độ cộng sản, những anh tự xưng là "cha già dân tộc" cứ tha hồ lầm, tha hồ sai trật... và rồi b́nh thản tiếp tục ngồi trên đầu trên cổ dân tộc, tiếp tục lănh đạo . Mảnh giang sơn gấm vóc tiền nhân để lại, cuộc đời của hàng triệu con người rút cục giống như những con chuột, con ếch trong pḥng thí nghiệm, bị dùng để thử thuốc cai trị mới của bác, của đảng.

    Những em bé đói cơm, thiếu sữa ngồi khóc sụt sùi trong những gia đ́nh tóc tang, chia ĺa trên một quê hương nghèo đói, điêu tàn là tác phẩm của bác, là sự nghiệp của bác. Sự nghiệp ấy được hoàn thành nhờ sinh mạng của hàng triệu người, nhờ biết bao trẻ đồng xanh chết bụi, chết bờ.

    Muốn biết bác đă làm hại quê hương, dân tộc đến cỡ nào hăy so sánh những đứa trẻ ở miền tự do với những đứa trẻ đang nằm trong ṿng tay nuôi dưỡng của vị "cha già dân tộc" và bè lũ.

    Dưới chế độ ù ĺ, thiếu sinh khí hơn cả cái xác ướp của bác, những trẻ em Việt Nam vốn tốt tươi, sáng láng đang bị bỏ đói, từ thân xác đến trí tuệ đều èo uột, thiếu dinh dưỡng. Có những em bé vốn dĩ thông minh, chỉ v́ ăn không đủ no mặc không đủ ấm, phải tự phát triển khả năng xảo quyệt, gian trá để sống c̣n và trở thành n đứa bé tục tằn, độc ác.

    Trong khi đó, những em bé thoát được đến vùng đất tự do bên ngoài quê hương đang đứng ngang hàng cùng trẻ em khắp thế giới . Các em khỏe mạnh, đẹp đẽ và thông minh, hiên ngang đóng góp cho sự tiến bộ, sự phồn thịnh, và cho hạnh phúc của loài người

    Cỏ cây không mọc được trên vùng đất gốc nguồn. Mầm xanh của dân tộc chỉ mạnh mẽ, tốt tươi, vươn ḿnh lớn dậy ở những nơi ... bên ngoài quê hương!

    Thành tích của bác Hồ đâu phải chỉ là một triệu mạng người trong quá khứ. Bàn tay tàn sát của bác thật sự đă vươn tới những thế hệ mai sau, gây thương tổn cho dân tộc không biết tới bao giờ!

    Mai đây, có thể lũ hậu duệ của bác sẽ noi gương quan thầy, sẽ vẽ lại chân dung thực của bác với đầy đủ sừng, mỏ nanh vuốt. Như Stalin rớt từ ngôi vị cha già dân tộc xuống vị trí một tên cuồng sát. Như Mao Trạch Đông hết là ông thánh toàn hảo mà đă hiện nguyên h́nh là một lănh tụ đầy lỗi lầm. Những mặt nạ thánh thiện lần lượt được lột khỏi mặt mấy xác chết của những đại đồng chí khát máu, độc tài . Có thể Hà Nội sẽ cất bác đi cho đỡ xấu hổ.

    Trong trường hợp ấy, cuốn sách tự nâng bi với mặt nạ Trần Dân Tiên cần được lưu trữ song song với cuốn sách này . Sách bác Hồ và sách Kiều Phong phải đi đủ cặp, phải trường tồn như nhau

    Thứ nhất là để mua vui và cho bác tí công lao . Sau hơn một phần tư thế kỷ gieo rắc tiếng khóc than trên khắp đất nước, ít nhất cũng có lúc bác làm được một cử chỉ đẹp: viết sách tặng cho chúng ta một trận cười

    Thứ nh́ là để gửi lại cho những thế hệ sau một vài kinh nghiệm:

    Trong hàng ngũ quỷ xanh, quỷ đỏ vây quanh loài người, nguy hiểm độc hại nhất vẫn là những con quỷ tưởng ḿnh đang làm công việc của Thiên thần.



    Bác Cũng Có Công

    Từ đầu tới cuối sách chỉ toàn vạch ra những chỗ nhố nhăng lố bịch của bác, thế nào Kiều Phong cũng bị bọn văn nô nhâu nhâu chê là thiếu vô tư, công bằng. Để tỏ rơ phong thái đường hoàng, đại lượng của một người Quốc Gia chân chính, Kiều Phong công khai dơng dạc xác nhận rằng bác Hồ có tới hai công tŕnh, sự nghiệp rất ích lợi và xây dựng.

    Vâng, xét lại toàn bộ sự nghiệp bác, Kiều Phong hoan hỉ thấy rằng có tới hai lần bác đă làm được những việc thực sự có ích cho đời:

    Vụ thứ nhất là vào một ngày mưa gió băo bùng, sợ chủ đói, bác kéo lê những rổ rau trên sàn tàu, tự du ḿnh vào cái thế suưt bị sóng cuốn chết mất xác. Dù rằng v́ vận nước Việt không khá, bác sống sót. Nhưng cái công bác xém trừ khử được một tên quốc tặc, cũng đáng được ghi nhận.

    Vụ thứ hai là bác ngồi h́ hục viết cuốn hồi kư tự nâng bi này, tŕnh làng một bản tự khai, tự thú đầu đủ chi tiết để Kiều Phong có dịp lập bản án, thẳng cánh tống giam kẻ hại nước, tàn dân vào vĩnh cửu.

    San Diego, 2-1989

    Kiều Phong

  5. #15
    Member
    Join Date
    13-09-2010
    Posts
    386

    Chân tướng ....

    Thum thủm.

    Chẳng ai ưa lão giặc hồ.
    Hắn làm tan nát cơ đồ Việt nam.
    Thánh kia cũng phải càm ràm.
    Hôn quân bạo chúa cũng làm đàn em.

    Đời Dân cột cổ phiếu tem.
    Quan quyền đớp mút lem nhem lộng hành.
    Nhân luân đạo lý tanh bành.
    Nhân quyền dân chủ cũng thành vẽ voi.
    Nhố nhăng một lũ thòi lòi <cá Thòi lòi >.
    Trồi lên hụp xuống những nòi Việt gian.

    Nuôi tràn một lũ công an.
    Cô hồn các đảng gian ngoan ác tàn.
    Cùm gông cả những Dân oan.
    Đòi nhà đòi đất oán than ngút trời.

    Nước non đã qúa tơi bời.
    Đất liền hải đảo xa rời chốn đâu.
    Tang thương thống khổ một màu.
    Dãi dầu khốn khó âu sầu khắp nơi.
    Ý ơi ơi hỡi Ông Trời.
    Hãy mà nhìn xuống cứu đời Dân Nam.
    Dẹp tan bè lũ gian tham.
    Cùng loài phỉ thánh ngạo thần ác ôn.
    Nếu mà chúng chẳng khôn hồn.
    Xéo đi cho khuất Ông chôn chúng dùm.
    Ba thằng vẹm láo sủa um.
    Đỉnh cao trí tuệ nghe thum thủm mùi.
    Tràn lan thúi hoắc mà thui.
    Ba đời hành hạ mũi...chúng tui cực hình.
    Cũng là một kiếp nhân sinh.
    Má ơi Dân Việt tởm kinh...cái đám thú này.

  6. #16
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Chân tướng Hồ Chí Minh

    Chân tướng Hồ Chí Minh
    Hồ Chí Minh bán nước lừa thày phản bạn


    Chẳng ai lạ ! chứng tích Hồ gian tặc
    Thủa thanh tiền, bồi bếp lũ giặc Tây
    Thư van xin, cần job sống qua ngày (1)
    Qú lụy đó ! rơ ràng Hồ thảo khấu.
    Nguyễn Sinh Cung ! cái tên đâu phải xấu ?
    Nguyễn Tất Thành ! cải đổi dễ mạo danh?
    Nếu dấng thân ? v́ Tổ Quốc sử xanh ?
    Lề phải giử ! dẫu nhà tan cửa nát.(2)
    Nhưng Hồ đă, nguyện làm tôi Kác-Mác
    Nên cúi đầu, thờ lạy Tổ Lê-Nin
    Đội đít Mao, để vay mượn bôm, ḿn
    Cộng Sản Pháp, rướùc vào kư Hiệp Định.
    Mượn Genève, ngấm ngầm mưu thôn tính
    Cướp linh hồn, xé dân tộc điêu linh
    Phạm Văn Đồng, với Lê Duẫn, Trường Chinh
    Vơ Nguyên Giáp, tên cầm quần phụ nữ.
    Họ một lũ, bọn khấu đầu quỷ sứ
    Tranh chia nhau, quyền lực sát hại dân
    Vâng lệnh Mao, đấu tố giết ṃn dần (3)
    Thanh trừng đảng, diệt Nhân Văn Giai Phẩm.
    Bắc Bộ Phủ, hô hào no với ấm
    Buộc Đ́nh Chùa, xóa văn hóa nuôi heo
    Sanh Bắc tử Nam, lặn lội vượt đèo
    Xô tuổi trẻ, nhuộm miền Nam bằng máu.(4)
    Quá gian ác, Hồ biến thành Chồn Cáo
    “Hoàng Quốc Kỳ” ! một cán bộ miền Nam (5)
    Theo chân Hồ, nhập cộng sản đệ Tam
    Được tuyển chọn, vào Bộ Chính Trị đảng.
    Y chứng kiến, tận tường Hồ ve văn
    Kư họp đồng, ướp xác và xây lăng
    Tại Liên Sô : “Trần Hữu Lạc” hạ thần (6)
    Cùng Đại Sứ : “Vơ Thúc Đồng” biết được.
    Kế hoạch ngũ niên, Hồ đi từng bước
    Tên phản thần, bội nguồn cội Cha Ông
    Cướp của giết dân, chà đạp giống gịng
    Hồ sắt máu, tự suy tôn lănh tụ.
    Như tên tuổi, bọn Tập Đoàn một lũ
    V́ bă danh, mà chấp nhận tay sai
    Cướp Họ Tên, cướp danh tánh nhân tài
    Nguyễn Ái Quốc, Hồ Chí Minh lộ rơ.
    “Trần Dân Tiên” ! có phải tên mặt lọ ?!
    Ăn cấp lời, từng câu nói danh nhân
    Sách “T. Lan” ! “Đi đường kể chuyện” gần
    Đều mọi rợ, tôn “cha già dân tộc”.
    Kế sách đó ! Hồ gian tham ô trọc
    Giết đồng bào, lấy máu để xây lăng
    Hồ mị dân, tro đốt rải ba phần
    Để tránh tiếng, đở tốn hao xương máu.
    Hồ quá xạo, quá dâm ô cường bạo
    Xú uế rơ ràng, giấy mực trắng đen
    Đảng khi dân, như phố mất ánh đèn
    Lăng Hồ tặc, nay trở thành sở thú...
    KHAI TRINH
    (1) Năm 1912 Tàu Pháp ghé cảng Hoa Kỳ tại New
    York Hồ viết thư đề ngày
    15-12-1912 gởi tên Khâm Sứ Trung Kỳ Pháp tại
    Huế van xin thương t́nh
    giúp cho Cha y là Nguyễn Sinh Sắc (tức Huy) có
    việc làm hầu kiếm sống
    qua ngày.
    (2) Câu châm ngôn “Giấy rách phải giữ lấy
    Lề”.
    (3) 1956 Hồ vâng lệnh Mao mở chiến dịch “Đấu
    Tố” Trí-Phú-Địa-Hào thanh
    trừng đảng giết gần 1 triệu sinh mạng tại
    miền Bắc VN.
    (4) 1962 Hồ bắt ép Thanh Thiếu Niên Nam Nữ xô
    vào chiến trường miền Nam,
    tổng tấn công Mậu Thân 68 giết chết gần 3
    triệu sinh mạng.
    (5) “Hoàng Quốc Kỳ” là cán bộ miền Nam tập
    kết ra Bắc 54 và tốt nghiệp Đại Học
    Liên Sô .Y được tuyển chọn kề cận Hồ và
    Bộ Chính Trị Đảng, hiện đương sự lưu
    ngụ tại Úc Châu.
    (6) “Trần Hữu Lạc” là cán bộ chuyên viên
    ngành Y-Khoa tại Liên Sô. Hiện y sống tại
    Sài G̣n. Và “Vơ Thúc Đồng” là Đại Sứ
    Quán tại Liên Sô đang thời Hồ tặc kư họp
    đồng ướp xác xây lăng.

  7. #17
    Member
    Join Date
    07-11-2010
    Location
    Calgary Alberta Cânda
    Posts
    250

    Đôi ḍng cùng bạn Alamit

    Những bài của bạn rất hay nhưng ḿnh thấy không biết thằng chó đéo hồ chí minh có bà con họ hàng với bạn không mà trong bài bạn viết h́nh như thằng hcm là anh của ba bạn , v́ theo người bắc ḿnh (54) chỉ có người anh của BỐ đẻ ra ḿnh mới gọi là bác

    Mong bạn dùng chữ BÁC cho đúng nơi ,cách bạn có thể viết ngắn gọn hcm th́ ai cũng biết thằng khốn nạn hại dân bán nước

  8. #18
    Member
    Join Date
    17-06-2011
    Posts
    1,526

    Hồ chí Minh - đạo văn - văn chương"Sóc Lọ"

    Hồ chí Minh - đạo văn -
    Đạo văn là đạo chích văn chương, ăn cắp văn của người khác làm văn ḿnh . Hồ rất láu cá bẻm mép và trí trá quen thân, nên mọi cái của Hồ cũng đều từ chôm chỉa . Khi Hồ đi Mútcuu để gặp Sitalin báo cáo t́nh h́nh công tác, lúc ra về Hồ năn nỉ xin chữ kư đảng trưởng Sít trên một tạp chí có in h́nh của hắn, hắn hiểu ngay là Hồ muốn đem về VN loè đàn em, v́ vậy Sít kư ngay, và sau đó cho KGB đến khách sạn nơi Hồ ngủ trọ lấy trở lại . Hồ trở về tay không, cay cú lắm nhưng lại học được thêm 1 cái láu cá nữa của đàn anh.

    Hồ chí Minh - văn chương"sóc lọ"
    "Sóc lọ" là ǵ ? theo lối nói của thời đại Hồ th́ "Sóc lọ" hay "súc lọ" nghĩa đen mang h́nh ảnh của lắc lắc, súc súc cái chai, rửa chai, rửa lọ chèm nhẹp, nhưng bóng gió th́ có nghĩa như "tự sướng" bây giờ .
    Đây là cách diễn tả chính xác hơn để Hồ c̣n hiểu được và các lăo già bồi bút đàn em Hồ c̣n hiểu được

    Can' ơn bạn Alamit đă có phần "thuyết minh" kèm theo các đại tác phẩm "Súc lọ" của Hồ .

  9. #19
    chichchoe
    Khách

    Chửi hcm một, chửi số đông thần tượng hcm 1000.

    Nếu hcm không có số đông ngoài Bắc ủng hộ tôn thờ th́ hcm không thể là một cán bộ cao cấp hay một chủ tịch.
    Vấn đề đặt ra là tại sao hcm xấu xa như thế nhưng vẫn có số đông người chấp nhận Hồ. Có phải là do dân trí của số đông đó có vấn đề hay tính t́nh có vấn đề?.
    Một hcm không thể hại dân một cách quy mô, phải có số đông t́nh nguyện theo mới thực hiện được âm mưu và chính sách của hcm.

  10. #20
    Phạm Thái
    Khách
    Quote Originally Posted by chichchoe View Post
    Nếu hcm không có số đông ngoài Bắc ủng hộ tôn thờ th́ hcm không thể là một cán bộ cao cấp hay một chủ tịch.
    Vấn đề đặt ra là tại sao hcm xấu xa như thế nhưng vẫn có số đông người chấp nhận Hồ. Có phải là do dân trí của số đông đó có vấn đề hay tính t́nh có vấn đề?.
    Một hcm không thể hại dân một cách quy mô, phải có số đông t́nh nguyện theo mới thực hiện được âm mưu và chính sách của hcm.
    Ngoại trừ một số đảng viên CS đi theo HCM v́ tham vọng lúc ban đầu , sau này là v́ quyền lợi mới đáng trách , c̣n những người công nhân nông dân nghèo khổ theo VM chống Pháp th́ đâu biê't về CS và mục đích thật sự của HCM . Bác trách số đông đó th́ cũng oan cho họ . Số đông theo VM ban đầu cũng là nạn nhân của CS và của HCM mà thôi .

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Bí Mật Về Xác Ướp Hồ Chí Minh
    By alamit in forum Hồ Chí Minh
    Replies: 21
    Last Post: 21-01-2020, 12:33 AM
  2. Replies: 6
    Last Post: 14-03-2012, 02:15 AM
  3. Replies: 0
    Last Post: 09-02-2012, 06:36 AM
  4. Replies: 13
    Last Post: 11-07-2011, 09:55 PM
  5. Tâm T́nh Với Thế Hệ Hồ Chí Minh
    By nguyenlocyen in forum Tin Việt Nam
    Replies: 4
    Last Post: 02-03-2011, 11:43 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •