Vết Bụi Trần


Lưu Vĩnh Hạ

Ngơ về quán vắng không tên
Đường khuya hiu hắt bạt phên mái nhà
Bóng gần mà lại như xa
Đẫm sương trên áo trăng ngà đôi vai

Đêm khuya mơ giấc ngủ ngày
Thấy em đi nhặt ban mai mặt trời
Tôi không đem bán niềm vui
Em hờ hững vội bùi ngùi trao tay

Quăng đời con dốc sáng nay
Nhớ đôi mắt ướt khép dài chiêm bao
Ta đến từ độ không nhau
Rồi xa xa cũng lẽ nào mà xa


Đường trần hóa độ sân ga
Con tàu nào chẳng chưa qua một lần
Dấu ḿnh trong cát chung thân
Bạc con sóng kiếp dă tràng se duyên

Trái sầu mấy độ c̣n nguyên
Xanh xao sỏi đá trên triền dốc xưa
Đẫm sương bóng gọi cuối mùa
Trần gian hạt bụi ai người là ta