Chiều chiều tôi hay dạo quanh khu đồi vắng vẻ này, có lẻ tôi muốn tránh tiếng xe ồn ào dưới kia con đường chạy nắp theo dăy núi bao quanh thành phố tôi ở. Khu đồi thật yên tĩnh dễ chịu tôi may mắn lắm mới về ở được vùng này .

Tiếng xào xạc của đám lá phong khô dưới chân, tôi chợt nhận ra một mùa thu đă qua , một năm tiếp tục đi vào quá khứ .

Vùng tôi ở cứ cuối thu những hàng phong lá vàng rực rỡ rồi tiếp đến cả những hàng cây phong này sẽ đồng loạt chuyển qua "một màu quan san" đỏ ối. Những hàng phong tiếp nối nhau hai bên đường thẳng tắp chạy tít đến cuối đường . Tôi nhận ra h́nh ảnh này thật đẹp . Vẻ đẹp này ngày xưa tôi chỉ có dịp biết qua sách vở thôi. Một cảnh quan cứ mỗi mùa thu đến và thu đi giúp cho tôi nhận chân ra ḿnh đang ở xứ người xa "tận chân trời góc biển " với quê hương .

Cách biệt ly hương đó là những nét đặc thù với những khách đi bộ như tôi như những kẻ nhập cư kia họ là ngừơi xứ khác không cùng tiếng nói Việt Nam . Tất cả đều im lặng bước đi trong mùa thu tĩnh mịch . Bước chân con người đếm nhịp thời gian, chuẫn bị ǵ khi những chiếc lá phong chuyển qua một màu đỏ ối đợi xuân tới chực chờ đâm chồi nẩy lộc .

Thu ở đây nét đẹp riêng biệt của những hàng phong màu huyết dụ làm tôi nhớ hai câu thơ trong truyện Kiều :


“Người lên ngựa kẻ chia bào
Rừng phong thu đă nhuốm màu quan san”


Thu vẫn im ĺm qua đi, vần vô t́nh trong nhịp điệu vô cảm ở xứ người . Đếm thời gian qua để biết rằng tóc tôi sẽ bac thêm, sức vơi dần và kỷ niệm nào cho những lần thu qua đông đến? Chẳng một ư niệm lăng mạng nào khi tôi nghe xào xạc dưới chân ngoại trừ những chiếc lá phong khô nhắc nhở tôi một năm đă qua và tôi đă thêm một tuổi !

Và cứ thế , những buổi tàn thu khách ly hương như tôi măi rảo bước dưới hàng lá thu phong mà tiếc nuối những ǵ đă mất .

xuan khe

[FLASH]http://www.nhaccuatui.com/m/UgVN3CMDrt[/FLASH]