Trích : NGÀN NĂM MỘT THUỞ / PHI LẠC SANG TÀU

Hối Thứ Mười Ba

Thừa Hư Nhi Tá Bửu
Bất chiến Tự Nhiên Thành

Thập niên 50 . Tàu cộng 500 triệu dân , Mỹ có 150 triệu dân , Nga có 150 triệu dân .
Mỹ - Nga dân số gần như ngang nhau . Nay Mỹ thấy năm trăm triệu dân Tàu theo Cộng ,th́ đương nhiên Mỹ phải lo nghĩ . Đối với thời cuộc của Tàu , Mỹ có ba chánh sách sẻ áp dụng .
_Chánh sách thứ nhất là dùng Quốc mà trị Cộng , dùng Tưởng để trị Mao . Nhưng chánh sách này là hạ kế . Thế nào cũng hoàn toàn thất bại , vừa mất cả món tiền cho vai cũ cho vay mới , đồng thời thất bại về mặt chánh trị bởi cái kế đánh cuội của tôi bày cho họ Tưởng đó .
Hễ hoàn toàn thất bại th́ chắc chắn Mỹ sẽ không dám dùng hạ kế nữa mà đổi qua dùng trung kế liền .
_Trung kế làm sao ?
_Là kế dùng Nhật Bổn mà trị nước Tàu . Nhưng làm như vậy th́ Nhật sẽ khôi phục địa vị của hắn , từ một nước bại trận trở nên một nước chiến thắng . Nhưng chưa chắc là thành ,bởi v́ lấy cớ ǵ mà đưa quân Nhật qua đánh với Mao cho được ? Thế nên Mỹ phải dùng đến thượng kế .
_Thượng kế làm sao ?
_Là cầm cán cho nước Ấn Độ đứng đầu một phong trào của các dân tộc Á Châu . Làm như vậy , điều thứ nhất là cổm của nước Anh một cái thị trường 300 triệu dân Ấn . Điều thứ hai là đễ cho nước Ấn cầm đầu cho tất cả phong trào dân tộc giải phóng ở Á Châu thành ra có được chánh nghĩa . Điều thứ ba là Mỹ muốn gây một cuộc chiến tranh lư tưởng chống với chủ nghĩa duy vật cực đoan của Nga , mà có đông quần chúng th́ phải dựa vào một phái duy tân triệt để mà có người theo là Phật Giáo .
Thượng sách của Mỹ là kéo hơn 300 triệu dân Ấn theo cánh của ḿnh .
Ta sắp hai giả thuyết : Một là Nga lấn thế công kích . Hai là Mỹ thừa sức mà tràn tới .
Nếu Nga muốn công kích Mỹ hay là Mỹ đánh Nga th́ con đường gần hơn hết là con đường hàng không ṿng trên bắc cực . Thế là các nước ở nữa trên sẻ bị dội bom ,bom thường,bom nguyên tử, bom vi trùng mà bị tàn phá cả .
Bên Tân Thế Giới th́ Gia Nă Đại , Hiệp Chủng Quốc , c̣n bên cựu thế giới th́ că Âu Châu , Tây Bá Lợi Á, Nhật bổn ,và miền bắc nước Tàu sẽ bị tàn phá không thua ǵ một Cuộc Tận Thế . C̣n nếu lục quân của Nga muốn tấn công Mỹ th́ phải noi theo ba đường : Con đường phía Tây là phải tràn qua nước Đức , nước Pháp , nước Y Pha Nho, Bắc Phi để tiến tới Tây Phi và Nam Phi v́ hai chỗ này sang qua Nam Mỹ gần hơn để rồi đó đánh lên Bắc Mỹ . Con đường phía Đông là từ Tây Bá Lợi Á , đánh tan Nhựt bổn đổ bộ sang A Lát Ka rồi tấn đánh Gia Nă Đại và Hoa Kỳ . Con đường phía Nam là tấn công Ấn Độ , rồi từ đó đánh sang Úc Châu để sang qua Nam Mỹ nữa . Và con đường chiến lược của Mỹ cũng chĩ ba con đường ấy mà thôi ! Vậy là Đại Cuộc của Chiến Tranh Thứ Ba sảy ra . Nhưng trong toàn cầu có nước nào đứng ngoài các con đường chiến lược ấy chăng ?
_Không có ! Họa may là vùng Đông Nam Á chúng ta .
_Đúng vậy ! Vùng Đông Nam Á Châu của ta dựa lưng vào chỗ to rộng hơn hết của Thái B́nh Dương , mà được cái hân hạnh đứng ngoài các con đường chiến lược , không ai thèm kéo tới đó mà làm ǵ . Nga có kéo tới th́ đụng mũi với biển rộng minh mông , phí quân vô ích . Mỹ muốn đổ bộ th́ lựa những con đường gần đích của ḿnh , chớ đến ven biển Việt Nam ta mà làm ǵ cho phí công .
Thế th́ các nước khác dầu muốn làm nước trung lập đứng ngoài ṿng binh lữa cũng không được . C̣n ta , ta lại ở vào ngay nơi khu "bất chiến ".
Ấy là nhờ cái kế của tôi đưa nước Tàu đến một t́nh trạng nội chiến kịch liệt , rồi trong trận giặc thứ ba hai bên Nga Mỹ đều không dám lấy hai chỗ đó làm căn bản của ḿnh . Tại sao vậy ? Bởi v́ trận giặc thứ ba là trận giặc lư tưởng , trận giặc quần chúng , th́ không dám tin cái khối quần chúng quá đông đảo là Tàu và Ấn độ đâu . Và khi họ lánh Tàu và Ấn Độ , th́ Việt Nam ta càng ở trong cảnh yên tĩnh nữa . Tuy cái kế chẳng có ǵ , nhưng có thể đem lại cho Tổ Quốc sự trường tồn , trong lúc mà cả Thế Giới bị phi cơ , bom nguyên tử ,bom vi trùng dày ḍ và tàn phá . Trong khi cả Thế Giới bị bom đạn tàn phá th́ có ai lo làm ăn ǵ được đâu , tất nhiên nạn nghèo đói tràn ngập thế giới và chĩ riêng có khu "bất chiến " của ta là có ăn , có mặc , có yên tĩnh . Đó là cái hạnh phúc về vật chất .
Rồi những phần tử ưu tú , văn nhân , nghệ sĩ , nhà bác học ở khắp bốn phương trời sẽ tản cư mà lánh chiến tranh . Tản cư ở đâu bây giờ , nếu không đến khu "bất chiến " mà t́m cái hạnh phúc của vật chất ? Thế là bao nhiêu cái tinh hoa của bốn năm ngàn năm văn hiến sẽ được mang đến cơi đất này , nào văn chương , khoa học , đạo học , nghệ thuật , kỷ thuật , toàn cái hay , cái đẹp sẽ đến cùng nhau mà tạo ra một cái hay , cái đẹp của tất cả , rồi phổ cập khắp dân Việt Nam trên cái "khu bất chiến "này .Đó là hạnh phúc về tinh thần .
Một phần lờn nhân loại sống trong cảnh binh lửa tàn phá , c̣n một điểm nhỏ xíu của ta lại c̣n hạnh phúc như vậy . Không phải là một cái chưa hề có bao giờ , một chuyện chĩ có "Ngàn Năm Một Thuở" mới có một .
( C̣n tiếp )