Results 1 to 5 of 5

Thread: Vu Lan Nhớ Mẹ

  1. #1
    Member
    Join Date
    10-08-2010
    Location
    Góc Trời Tự Do
    Posts
    968

    Vu Lan Nhớ Mẹ

    Vu Lan Nhớ Mẹ






    Mẹ tôi

    (Một câu chuyện cảm động của một tác giả vô danh nhận được qua e-mail của một người bạn ở Malaysia, mong được chia sẻ với mọi người)


    Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lư do chính có lẽ v́ bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.
    Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nh́n đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: "Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!".
    Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn ḿnh xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: "Mẹ chỉ muốn biến con thành tṛ cười!".
    Mẹ tôi không nói ǵ. C̣n tôi, tôi chẳng để ư ǵ đến những lời nói đó, v́ lúc ấy ḷng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ư ǵ đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không c̣n liên hệ ǵ với mẹ tôi. V́ thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore.
    Sau đó, tôi lập gia đ́nh, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của ḿnh, chỉ nói ḿnh mồ côi từ nhỏ. Tôi hài ḷng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ ǵ với tôi.
    Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nh́n thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: "Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!". Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời "Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!" và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đă làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhă, bây giờ mẹ c̣n định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao?
    Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, v́ ṭ ṃ hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đă mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an sinh xă hội đă lo mai táng chu đáo.
    Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:
    "Con yêu quư,
    Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đă dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hăi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nh́n con. Mẹ ân hận v́ đă làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.
    Con biết không, hồi con c̣n nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nh́n con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đă cho con con mắt của mẹ. Mẹ đă bán tất cả những ǵ mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hănh diện v́ con đă nên người, và mẹ kiêu hănh v́ những ǵ mẹ đă làm được cho con. Con đă nh́n thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ..
    Mẹ yêu con lắm,
    Mẹ...".

    ST

  2. #2
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    831

    Nhớ Mẹ

    Tôi đă đọc câu chuyện này 2,3 lần, nhưng không lần nào cầm được nước mắt. Mẹ tôi đă mất gần 30 năm rồi.

  3. #3
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    31
    Tôi đọc câu chuyện này lần thứ 2 và cũng không lần nào cầm được nước mắt. Chia buồn cùng bạn Thanh Nghia.

  4. #4
    Member
    Join Date
    10-08-2010
    Location
    Góc Trời Tự Do
    Posts
    968
    Chào bạn Lĩnh Nam,

    Vdn đọc xong câu chuyện này mắt cũng rưng rưng. Và tiếc thay, sao bà Mẹ không nói thật để cứu con ḿnh khỏi phải ân hận suốt đời.

    Chợt nhớ chuyện gia đ́nh vdn. T́nh huống khác hẳn ..... Vdn ráng ḱm chế bao lần không muốn nói thật mà nghe tim nhói đau - V́ tội nghiệp và thương nhỏ cháu gọi bằng Bà Cô - Vdn phải cứu nó ra khỏi tội lỗi.

    Câu chuyện cũng thường thôi :
    ... Vào năm 1979 ai cũng biết VN đói khát như thế nào rồi - vdn gởi tiền về nuôi cháu XK từ trong bụng mẹ đến khi ra đời lớn lên ăn học tới ĐH + học vơ "Thái Cực Đạo" Đệ Tứ Đẳng Huyền Đai.
    (...)
    Sao này XK đi làm việc khá có tiền mua máy PC, lên Internet, liên lạc với vdn và chát qua lại thường ngày. Rồi XK đ̣i này, đ̣i kia, yêu cầu vdn giúp... Vdn không c̣n sức hơi để làm vừa ḷng cháu nữa - Ôi ya XK chửi mắng vdn khủng khiểp. Vdn sợ quá chặn mail, chặn Messenger lại, cúp liên lạc luôn.
    Hơn một năm sau, cháu nó t́m đủ mọi cách liên lạc lại vdn - Kỳ này vdn quyết định phải nói ra sự thật là vdn nuôi nó từ thuở nhỏ.
    Vdn hỏi XK : Con có biết bà nuôi con từ nhỏ và ăn học nên người không ?
    XK trả lời gọn : Không ?
    Vậy th́ nghe bà nói đây : Ở bên Tây bà đi làm cực khổ lắm, ráng dành dụm gởi tiền về má con và D́ Chín để đóng tiền trường cho con ăn học và học thêm vơ như ư con thích. Không tin con cứ hỏi mẹ và d́ Chín con đi.
    Có lẽ XK hỏi Mẹ và D́, sự thật rơ ràng - chắc chắn XK hối hận lắm - Sau này cháu rất lễ phép với vdn, và khoe XK ăn chay trường, thường đi chùa nghe Kinh. Ba năm sau (XK 30 tuổi năm 2009) báo tin cho vdn hay, là sắp xuất gia vào Chùa Tu luôn. Vdn rất vui và chúc cầu.

    Chẳng biết có phải vdn nói thật mà XK thấy cảnh đời chán ngán nên 'bỏ đời' đi Tu không ? Hay là có căn Tu mới xẩy ra chuyện như trên ? Theo tŕnh độ học ĐH của cháu XK, + thêm tư cách của một Nữ Vơ Sư mà chửi mắng Bà ḿnh, mà là kẻ nuôi dưỡng ḿnh mới độc.

    XK đi Tu hồi tháng 3 năm 2009, sau có liên lạc với vdn và 'chát' một lần vào tháng 11 đến nay không tin tức ǵ nữa cả- Vdn khuyên giải giảng và rất hoan hỷ chúc Ni Cô Hạnh Minh sớm đạt thành Chánh Quả.
    vdn

  5. #5
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    31
    Chào chị Viêtdươngnhân,
    Rất vui khi chị tin tưởng và chia sẻ câu chuyện của chị và cũng xin chia vui với niềm vui của chị hiện tại. Xă hội ở VN bây giờ thê thảm lắm chị ơi, tất cả là do nền giáo dục tệ hại cuả tụi CSVN. Cháu của chị lớn lên trong môi trường như vậy th́ cũng bị ảnh hưởng không nhiều th́ ít thôi. Cũng may là chị và mẹ cháu phân tích cho cháu hiểu và điều quan trọng nhất là cháu đă thấy, hiểu được sự thật, đạo lư con người và thay đổi như vậy thật là đáng mừng. C̣n chuyện cháu đi tu như vậy th́ chắc là do duyên phần của cháu chứ không phải ai muốn tu cũng được chị à. Như vậy là cháu đă bồi đắp thêm công đức của cháu trong phần kiếp này rồi. Chúc mừng chị và vui với cháu.

    Thân.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 11
    Last Post: 04-04-2012, 07:45 AM
  2. Một Bà Mẹ - Truyện kể nhân Ngày Tôn Vinh Các Bà Mẹ
    By TuDochoVietNam in forum Văn Hóa - Nghệ Thuật
    Replies: 0
    Last Post: 01-05-2011, 07:36 PM
  3. Ngày Tết Nhớ Mẹ.
    By Hải Tần in forum Văn Hóa - Nghệ Thuật
    Replies: 0
    Last Post: 25-01-2011, 06:05 AM
  4. Xuân Về Nhớ Mẹ (Tâm Thư)
    By Tường Vân in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 0
    Last Post: 19-01-2011, 07:45 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •