Page 1 of 2 12 LastLast
Results 1 to 10 of 11

Thread: Chuyện Việt Nam :Phải xử dụng tiếng Anh nếu muốn được phục vụ tốt và lịch sự!

  1. #1
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Chuyện Việt Nam :Phải xử dụng tiếng Anh nếu muốn được phục vụ tốt và lịch sự!

    Khánh Hưng

    Người Việt kỳ thị người Việt!

    Cập nhật lúc 21-03-2012 08:59:52 (GMT+1)


    Nhân đọc bài viết của một người Nhật nhận xét về người Trung Quốc mà phần b́nh luận đăng trên Bauxite Việt Nam có liên hệ với đặc tính của người Việt Nam hiện nay, tôi muốn góp nhặt mấy mẩu chuyện tai nghe mắt thấy sau đây.


    Năm 2006, một công ty của người gốc Việt ở Mỹ thuê tôi về Việt Nam làm một nghiên cứu cho một dự án đầu tư kinh tế.

    Vài người quen đưa tôi đi làm việc với chính quyền một vài tỉnh để t́m hiểu các kế hoạch kinh tế của địa phương.

    Đi đến đâu, tôi cũng nhận được một lời khuyên tương tự là, tôi nên đưa theo một người Mỹ trắng, dù người đó là một nhân viên bảo vệ hay là một lao công cho công ty tôi ở Mỹ, miễn sao người đó nói “xí bô xí ba” ǵ đó, rồi tôi dịch ra tiếng Việt, th́ tôi mới được tiếp đón nồng hậu và nhiệt t́nh!

    Trở lại thành phố Sài G̣n, gặp một cậu “Việt kiều” 26 tuổi, sinh ở Mỹ, tốt nghiệp Cao học Anh ngữ tại Đại học Los Angeles (UCLA). Với nguyện vọng tha thiết được làm việc tại Việt Nam, cậu xin vào dạy tại một trung tâm Anh ngữ trực thuộc một trường Đại học lớn của Việt Nam.

    Ở đây, người ta trả lương theo giờ cho cậu ít hơn ba lần so với mấy người Tây ba lô. Họ nói, cho dù anh có tŕnh độ và khả năng hơn hẳn mấy người Tây đó, nhưng v́ anh là người “gốc Việt” nên không có… giá cao!

    Bản thân tôi, trong một lần trú tại một khách sạn của công ty Du lịch Tp HCM, có hôm tôi gọi tiếp tân yêu cầu cử người giúp sửa đường dây internet, gọi đến lần thư ba vẫn chỉ hứa hẹn. Sau đó, khi tôi gọi và nói chuyện bằng tiếng Anh, th́ cô tiếp tân rối rít “Yes, sir” và vài phút sau, một nhân viên xuất hiện!

    Tương tự, vài lần đi máy bay Vietnam Airlines từ Đài Loan về Việt Nam, tôi đă rút được kinh nghiệm là phải sử dụng tiếng Anh nếu muốn được phục vụ tốt và lịch sự!

    Hết biết! Người Việt tự kỳ thị nhau và bị kỳ thị ngay chính ở Việt Nam!

    Thế c̣n người nước ngoài, họ nghĩ ǵ về Việt Nam?

    Một người tôi quen, là cán bộ lănh đạo của một cơ quan văn hóa thành phố Hồ Chí Minh. Trong một bữa “nhậu”, ông ấy vừa nhai ngồm ngoàm cái đùi ếch, vừa thuyết tŕnh với anh bạn người Mỹ bên cạnh tôi (tất nhiên tôi là thông dịch viên bất đắc dĩ), rằng Việt Nam tuy c̣n nghèo nhưng nhờ có độc lập nên giữ được phẩm giá. Ông lấy ví dụ, vừa rồi, trong một chuyến du lịch ở Mỹ, trong lúc ông bị lạc khi tham quan Hollywood, ông đă được hai viên cảnh sát Mỹ “hết sức lể phép, trân trọng, và nhiệt t́nh” giúp ông t́m đường. Họ luôn gọi ông bằng “Sir”, tức là “ngài”. Ông kết luận, v́ họ biết ông là cán bộ của Việt Nam, nên họ đă đối xử với ông một cách trọng thị như vậy!

    Anh chàng Mỹ ngồi bên cạnh tôi tṛn mắt và… không nói ǵ cả!

    Nghe ông cán bộ này nói, tôi nhớ lại ba câu chuyện:

    Năm 2005, tôi đưa cậu con trai 4 tuổi, trên đường về thăm Việt Nam, ghé lại tham quan và nghỉ ngơi ở Nhật ba ngày. Chúng tôi trú tại một khách sạn ở Tokyo. Thấy hai cha con chúng tôi trao đổi qua lại bằng tiếng Anh, hầu như tất cả nhân viên làm việc ở đây đều cư xử với chúng tôi một cách hết sức thân t́nh và trân trọng. Họ nghĩ chúng tôi là người Mỹ gốc Nhật. Thế nhưng, khi nghe tôi cải chính lại là người Việt Nam, th́ thái độ họ thay đổi hẳn!

    Một anh bạn tôi là một nhà giáo và một nhà báo nghiệp dư ở vùng Vịnh San Francisco kể rằng: Trong chuyến đi du lịch vùng Đông Âu như Ba Lan, Tiệp Khắc, Nga, … anh luôn gặp rắc rối v́ cái hộ chiếu Việt Nam của vợ anh. Lúc nào vào ra cửa khẩu của các nước này, th́ cả đoàn du lịch 20 người có passport Mỹ đều cho qua một cách thoải mái, chỉ duy nhất vợ anh với hộ chiếu Việt Nam là bị tách ra vào pḥng riêng xét hỏi. Lần nào anh cũng phải viết giấy bảo lănh! Mà mấy nước này vốn là “anh em XHCN” của Việt Nam mấy năm trước đây!

    Chuyện thứ ba, trong một lần du lịch tại Jakarta, Indonesia, tôi đi với một người bạn địa phương vào một câu lạc bộ khiêu vũ (dancing). Mấy cô vũ nữ nghe tôi nói chuyện bằng tiếng Anh th́ vồ vập và ṭ ra rất t́nh cảm. Thế nhưng, khi nghe tôi nói là “người Việt Nam”, th́ mấy cô dần dần lảng ra! Trời, ngay cả mấy cô… bán hoa mà cũng… đối với người Việt Nam như vậy!
    Tôi định kể cho ông bạn cán bộ nghe ba câu chuyện này, nhưng lại thôi v́ e là ông cũng không hiểu, và nếu hiểu ra th́ không khéo ông lại qui cho tôi tội “theo đuôi đế quốc, xúc phạm dân tộc” th́ mệt lắm!

    C̣n người Việt Nam xem người ngoại quốc thế nào?

    Vợ chồng người bạn khác của tôi tại Hà Nội đều là “trí thức”, thuộc gia đ́nh quyền thế và khá giả tham vấn tôi về kế hoạch mở một trường Mẫu giáo cao cấp, trong đó có qui định là chỉ nhận con em của người nước ngoài da trắng. Tôi hỏi lại vài lần chữ “da trắng’ và xin được giải thích thêm. Họ nói rằng, ở Việt Nam đă có hai trường như vậy và đă tồn tại nhiều năm (?!), nói rơ là chỉ nhận học sinh người “da trắng”. Người ngoại quốc mà da màu cũng không được, thậm chí ngay cả con cái cán bộ Việt Nam cao cấp hoặc đại gia cũng không được nhận. Vợ chồng anh bạn này khẳng định, tiền bạc chỉ là một vấn đề nhỏ, điều anh chị muốn là thể hiện “đẳng cấp” của anh chị, và của cơ sở do anh chị thành lập!

    Tôi sống ở Mỹ, một đất nước do người da trắng thành lập và xây dựng nên, thế nhưng trên cả nước Mỹ, không nơi nào có một trường học với qui định như vậy cả! Nếu ai đó ở Mỹ mà có cái ư tưởng như vậy, th́ có lẽ trước khi bị lôi ra ṭa án cho phá sản, chắc chắn là sẽ bị dư luận ném xuống loại “đẳng cấp” man rợ!

    Tôi không biết thật sự ở Việt Nam đang có kiểu trường “quốc tế” như vậy không, nhưng chỉ riêng thái độ tận tụy phục vụ người “da trắng” của hai vị trí thức trẻ và quyền lực Hà Nội cũng đủ để nhận ra một thế hệ “quí tộc” Việt vô cùng… quái đản!

    Kề lại những câu chuyện này, một người bạn của tôi nói rằng, trên thế giới hiện nay chỉ có duy nhất một nơi mà người Việt Nam không bị khinh rẻ, đó là nước Mỹ!

    Thật mỉa mai, nhưng đó là sự thật! Tôi sống ở Việt Nam 30 năm, 15 năm ở Mỹ, và đi đây đó khoảng chục nước, tôi công nhận điều anh bạn này nói. Ít ra, đây cũng là điều an ủi cho những kẻ “tha hương” – người Việt ở Mỹ như chúng tôi.

    Và đó cũng là lư do, mà tôi đă bỏ ư định trở lại quê hương Việt Nam sau khi học hành xong ở Mỹ, như kế hoạch của tôi ngày ra đi!

    Khánh Hưng


    Nguồn : D Đ Trưng Vương Cali

  2. #2
    chichchoe
    Khách
    Đám CS này coi dân VN là rơm rác không xứng đáng với bọn chúng. Chúng coi dân VN là nô lệ, như công dân loại hai, ba.
    Chúng khúm núm trước da trắng.

  3. #3
    VN C̣n Hay Mất
    Khách
    Quote Originally Posted by chichchoe View Post
    Đám CS này coi dân VN là rơm rác không xứng đáng với bọn chúng. Chúng coi dân VN là nô lệ, như công dân loại hai, ba.
    Chúng khúm núm trước da trắng.
    việt cộng là bọn người tàn ác với người Việt Nam.
    100 năm đô hộ giặc tây, cũng không có cảnh người Việt bị lừa dẫn đi rồi chôn sống hàng ngàn, cũng không có cảnh đạn pháo nổ lên đầu đàn bà con nít quang gánh trên vai.
    chế độ việt cộng đẻ ra những "ANH LÀ AI? nói bằng giọng nói dân Việt nhưng sống bằng xương máu, mồ hôi, nước mắt của dân Việt Nam.

  4. #4
    thuyen-nhan-1.5
    Khách
    Tác giả nói láo!

    Chắc tại keo kiệt quá nên mấy cô gái điếm Nam Dương mới tránh xa.

    Tớ đi đến đâu cũng nói ḿnh là người Việt gốc Mỹ, có ai khinh đâu.

    Đi chơi gái mà keo kiệt th́ ai thèm tiếp!

    Quote Originally Posted by Tigon View Post
    Khánh Hưng

    Người Việt kỳ thị người Việt!

    Cập nhật lúc 21-03-2012 08:59:52 (GMT+1)


    Nhân đọc bài viết của một người Nhật nhận xét về người Trung Quốc mà phần b́nh luận đăng trên Bauxite Việt Nam có liên hệ với đặc tính của người Việt Nam hiện nay, tôi muốn góp nhặt mấy mẩu chuyện tai nghe mắt thấy sau đây.


    Năm 2006, một công ty của người gốc Việt ở Mỹ thuê tôi về Việt Nam làm một nghiên cứu cho một dự án đầu tư kinh tế.

    Vài người quen đưa tôi đi làm việc với chính quyền một vài tỉnh để t́m hiểu các kế hoạch kinh tế của địa phương.

    Đi đến đâu, tôi cũng nhận được một lời khuyên tương tự là, tôi nên đưa theo một người Mỹ trắng, dù người đó là một nhân viên bảo vệ hay là một lao công cho công ty tôi ở Mỹ, miễn sao người đó nói “xí bô xí ba” ǵ đó, rồi tôi dịch ra tiếng Việt, th́ tôi mới được tiếp đón nồng hậu và nhiệt t́nh!

    Trở lại thành phố Sài G̣n, gặp một cậu “Việt kiều” 26 tuổi, sinh ở Mỹ, tốt nghiệp Cao học Anh ngữ tại Đại học Los Angeles (UCLA). Với nguyện vọng tha thiết được làm việc tại Việt Nam, cậu xin vào dạy tại một trung tâm Anh ngữ trực thuộc một trường Đại học lớn của Việt Nam.

    Ở đây, người ta trả lương theo giờ cho cậu ít hơn ba lần so với mấy người Tây ba lô. Họ nói, cho dù anh có tŕnh độ và khả năng hơn hẳn mấy người Tây đó, nhưng v́ anh là người “gốc Việt” nên không có… giá cao!

    Bản thân tôi, trong một lần trú tại một khách sạn của công ty Du lịch Tp HCM, có hôm tôi gọi tiếp tân yêu cầu cử người giúp sửa đường dây internet, gọi đến lần thư ba vẫn chỉ hứa hẹn. Sau đó, khi tôi gọi và nói chuyện bằng tiếng Anh, th́ cô tiếp tân rối rít “Yes, sir” và vài phút sau, một nhân viên xuất hiện!

    Tương tự, vài lần đi máy bay Vietnam Airlines từ Đài Loan về Việt Nam, tôi đă rút được kinh nghiệm là phải sử dụng tiếng Anh nếu muốn được phục vụ tốt và lịch sự!

    Hết biết! Người Việt tự kỳ thị nhau và bị kỳ thị ngay chính ở Việt Nam!

    Thế c̣n người nước ngoài, họ nghĩ ǵ về Việt Nam?

    Một người tôi quen, là cán bộ lănh đạo của một cơ quan văn hóa thành phố Hồ Chí Minh. Trong một bữa “nhậu”, ông ấy vừa nhai ngồm ngoàm cái đùi ếch, vừa thuyết tŕnh với anh bạn người Mỹ bên cạnh tôi (tất nhiên tôi là thông dịch viên bất đắc dĩ), rằng Việt Nam tuy c̣n nghèo nhưng nhờ có độc lập nên giữ được phẩm giá. Ông lấy ví dụ, vừa rồi, trong một chuyến du lịch ở Mỹ, trong lúc ông bị lạc khi tham quan Hollywood, ông đă được hai viên cảnh sát Mỹ “hết sức lể phép, trân trọng, và nhiệt t́nh” giúp ông t́m đường. Họ luôn gọi ông bằng “Sir”, tức là “ngài”. Ông kết luận, v́ họ biết ông là cán bộ của Việt Nam, nên họ đă đối xử với ông một cách trọng thị như vậy!

    Anh chàng Mỹ ngồi bên cạnh tôi tṛn mắt và… không nói ǵ cả!

    Nghe ông cán bộ này nói, tôi nhớ lại ba câu chuyện:

    Năm 2005, tôi đưa cậu con trai 4 tuổi, trên đường về thăm Việt Nam, ghé lại tham quan và nghỉ ngơi ở Nhật ba ngày. Chúng tôi trú tại một khách sạn ở Tokyo. Thấy hai cha con chúng tôi trao đổi qua lại bằng tiếng Anh, hầu như tất cả nhân viên làm việc ở đây đều cư xử với chúng tôi một cách hết sức thân t́nh và trân trọng. Họ nghĩ chúng tôi là người Mỹ gốc Nhật. Thế nhưng, khi nghe tôi cải chính lại là người Việt Nam, th́ thái độ họ thay đổi hẳn!

    Một anh bạn tôi là một nhà giáo và một nhà báo nghiệp dư ở vùng Vịnh San Francisco kể rằng: Trong chuyến đi du lịch vùng Đông Âu như Ba Lan, Tiệp Khắc, Nga, … anh luôn gặp rắc rối v́ cái hộ chiếu Việt Nam của vợ anh. Lúc nào vào ra cửa khẩu của các nước này, th́ cả đoàn du lịch 20 người có passport Mỹ đều cho qua một cách thoải mái, chỉ duy nhất vợ anh với hộ chiếu Việt Nam là bị tách ra vào pḥng riêng xét hỏi. Lần nào anh cũng phải viết giấy bảo lănh! Mà mấy nước này vốn là “anh em XHCN” của Việt Nam mấy năm trước đây!

    Chuyện thứ ba, trong một lần du lịch tại Jakarta, Indonesia, tôi đi với một người bạn địa phương vào một câu lạc bộ khiêu vũ (dancing). Mấy cô vũ nữ nghe tôi nói chuyện bằng tiếng Anh th́ vồ vập và ṭ ra rất t́nh cảm. Thế nhưng, khi nghe tôi nói là “người Việt Nam”, th́ mấy cô dần dần lảng ra! Trời, ngay cả mấy cô… bán hoa mà cũng… đối với người Việt Nam như vậy!
    Tôi định kể cho ông bạn cán bộ nghe ba câu chuyện này, nhưng lại thôi v́ e là ông cũng không hiểu, và nếu hiểu ra th́ không khéo ông lại qui cho tôi tội “theo đuôi đế quốc, xúc phạm dân tộc” th́ mệt lắm!

    C̣n người Việt Nam xem người ngoại quốc thế nào?

    Vợ chồng người bạn khác của tôi tại Hà Nội đều là “trí thức”, thuộc gia đ́nh quyền thế và khá giả tham vấn tôi về kế hoạch mở một trường Mẫu giáo cao cấp, trong đó có qui định là chỉ nhận con em của người nước ngoài da trắng. Tôi hỏi lại vài lần chữ “da trắng’ và xin được giải thích thêm. Họ nói rằng, ở Việt Nam đă có hai trường như vậy và đă tồn tại nhiều năm (?!), nói rơ là chỉ nhận học sinh người “da trắng”. Người ngoại quốc mà da màu cũng không được, thậm chí ngay cả con cái cán bộ Việt Nam cao cấp hoặc đại gia cũng không được nhận. Vợ chồng anh bạn này khẳng định, tiền bạc chỉ là một vấn đề nhỏ, điều anh chị muốn là thể hiện “đẳng cấp” của anh chị, và của cơ sở do anh chị thành lập!

    Tôi sống ở Mỹ, một đất nước do người da trắng thành lập và xây dựng nên, thế nhưng trên cả nước Mỹ, không nơi nào có một trường học với qui định như vậy cả! Nếu ai đó ở Mỹ mà có cái ư tưởng như vậy, th́ có lẽ trước khi bị lôi ra ṭa án cho phá sản, chắc chắn là sẽ bị dư luận ném xuống loại “đẳng cấp” man rợ!

    Tôi không biết thật sự ở Việt Nam đang có kiểu trường “quốc tế” như vậy không, nhưng chỉ riêng thái độ tận tụy phục vụ người “da trắng” của hai vị trí thức trẻ và quyền lực Hà Nội cũng đủ để nhận ra một thế hệ “quí tộc” Việt vô cùng… quái đản!

    Kề lại những câu chuyện này, một người bạn của tôi nói rằng, trên thế giới hiện nay chỉ có duy nhất một nơi mà người Việt Nam không bị khinh rẻ, đó là nước Mỹ!

    Thật mỉa mai, nhưng đó là sự thật! Tôi sống ở Việt Nam 30 năm, 15 năm ở Mỹ, và đi đây đó khoảng chục nước, tôi công nhận điều anh bạn này nói. Ít ra, đây cũng là điều an ủi cho những kẻ “tha hương” – người Việt ở Mỹ như chúng tôi.

    Và đó cũng là lư do, mà tôi đă bỏ ư định trở lại quê hương Việt Nam sau khi học hành xong ở Mỹ, như kế hoạch của tôi ngày ra đi!

    Khánh Hưng


    Nguồn : D Đ Trưng Vương Cali

  5. #5
    Member
    Join Date
    13-06-2011
    Posts
    4,171
    Quote Originally Posted by thuyen-nhan-1.5 View Post
    Tác giả nói láo!

    Chắc tại keo kiệt quá nên mấy cô gái điếm Nam Dương mới tránh xa.

    .................... ...........

    Đi chơi gái mà keo kiệt th́ ai thèm tiếp!
    Th́ tôi cũng đọc tới đoạn Nam Dương này thấy thiếu logic , nhất là những cô gái loại này sống nhờ đồng tiền, nếu ḿnh "boa hậu hậu" dù nói là nguời rừng hay nguời KING KONG mấy cổ cũng "cưng" mà vô vai "giai nhân cùng ác quỷ " dancing all night long .

    C̣n những đoạn khác điều có thể chấp nhận .

    Tớ đi đến đâu cũng nói ḿnh là người Việt gốc Mỹ, có ai khinh đâu.
    Dĩ nhiên đi tới đâu , cầm passport Mỹ th́ ai dám khinh đâu ngọai trừ đi bậy bạ vô vùng tụi Hồi giáo Ả rập Iran hay gặp tụi Al qeada, Talliban ...thôi .

    TÔi nghĩ chắc tác giả lở khOE ra cái hộ chiếu "sao vÀng" nên mới bị khinh nhiều như thế ....

    Chớ khoe các passport khác ai mà dám khinh ..

  6. #6
    Member Dr_Tran's Avatar
    Join Date
    23-03-2011
    Location
    Northeast US
    Posts
    8,654
    Quote Originally Posted by Viet xưa View Post
    Th́ tôi cũng đọc tới đoạn Nam Dương này thấy thiếu logic , nhất là những cô gái loại này sống nhờ đồng tiền, nếu ḿnh "boa hậu hậu" dù nói là nguời rừng hay nguời KING KONG mấy cổ cũng "cưng" mà vô vai "giai nhân cùng ác quỷ " dancing all night long .
    Tại v́ các cô cho rằng anh này sẽ boa ít, như đa số người Việt khác.

    Nhiều người boa sau, như vợ tôi hay làm. Theo tôi là sai, v́ khi đó họ đă xong việc rồi, boa bao nhiêu không ảnh hưởng.

    Tôi cần valet parking, cho bell boy, th́ luôn cho TRƯỚC. Xong việc th́ boa thêm 1 chút.

    ----------------

    Ngay tại Mỹ cũng vậy thôi, vô nhà hàng VN, tiệm nail VN, nếu là Mỹ trắng th́ luôn được tiếp đăi nồng hậu.

    Các cô làm nail chuyên nói xấu Mỹ đen ngay trước mặt họ, tôi nghe kể lại và đọc báo thấy có nhiều việc như vậy.

    VN vào làm khách th́ cũng không được mấy mặn mà.

    Tại Mỹ, vô business VN, th́ được tiếp đăi tốt Nhất là Mỹ trắng, Nh́ là VN, Chót là Mỹ đen.

    VN trong, ngoài nước rất quỵ luỵ dân da trắng, kế tiếp mới tới dân ḿnh, và chót luôn là Mỹ đen.

    Đi máy bay VN, khôn hồn th́ nói tiếng Anh, chứ nói tiếng Việt sẽ bị xem thường.

  7. #7
    chichchoe
    Khách
    Phong cách này là của Bắc Cộng đó.

  8. #8
    Member
    Join Date
    17-06-2011
    Posts
    1,526
    Quote Originally Posted by chichchoe View Post
    Phong cách này là của Bắc Cộng đó.
    Nam cộng chắc tử tế hơn chút đỉng ?

  9. #9
    Member TuDochoVietNam's Avatar
    Join Date
    11-08-2010
    Location
    Texas
    Posts
    1,399
    Quote Originally Posted by Viet xưa View Post
    Th́ tôi cũng đọc tới đoạn Nam Dương này thấy thiếu logic , nhất là những cô gái loại này sống nhờ đồng tiền, nếu ḿnh "boa hậu hậu" dù nói là nguời rừng hay nguời KING KONG mấy cổ cũng "cưng" mà vô vai "giai nhân cùng ác quỷ " dancing all night long .

    C̣n những đoạn khác điều có thể chấp nhận .



    Dĩ nhiên đi tới đâu , cầm passport Mỹ th́ ai dám khinh đâu ngọai trừ đi bậy bạ vô vùng tụi Hồi giáo Ả rập Iran hay gặp tụi Al qeada, Talliban ...thôi .

    TÔi nghĩ chắc tác giả lở khOE ra cái hộ chiếu "sao vÀng" nên mới bị khinh nhiều như thế ....

    Chớ khoe các passport khác ai mà dám khinh ..
    Đọc qua bài viết, cách dùng chữ, lối diễn tả, th́ tôi đă biết tác giả bài này "Đỏ" chứ không phải "Vàng"
    Một người có bằng cấp ở Mỹ mà chịu về VN làm th́ không "đỏ" cũng "cam" (truờng hợp anh Vịt kiều trẻ có bằng Cao Học, với số lương thấp (ba lần ít hơn bọn tây ba lô), th́ phải là một người "yêu tổ quốc XHCN", hoặc là quá kém cỏi, không kiếm ra việc làm ở Mỹ)
    Mà đă là dân "Đỏ" hay "Cam" th́ cung cách xử thế chắc cũng chán phèo nên mới bị mấy chị em ta chê.

  10. #10
    Member
    Join Date
    09-05-2011
    Posts
    2
    Cái này phải nói chung là tâm lí của bọn Vịt. Nói ǵ ở Vn cho xa, thử các anh bước vào một tiệm phở ở Mẽo xem sao? Thằng chạy bàn thả tô phở xuốngbàn một cái bộp rồi khoắng mất mịa! Trong khi mấy thằng mắt xanh mũi lỏ ngồi chung quanh th́ lúc nào cũng được ân cần hỏi thăm "are you ok sir, you need any things just let me known" mịa, nghe mà phát nhục.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •