Page 2 of 55 FirstFirst 1234561252 ... LastLast
Results 11 to 20 of 549

Thread: 30 Tháng Tư Trong Ḷng Người Việt Hải Ngoại

  1. #11
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674


    Chín giờ rưỡi, 30 tháng 4, chuông điện thoại reo vang:

    “Alô, Alô, ai đây?”

    “Dạ thưa chị đó à? Hồ Ngọc Cẩn đây”.

    Tôi bàng hoàng:

    “Anh Cẩn! Có chuyện chi cần không?”

    Tôi cố gắng giữ giọng nói cho b́nh thường, để Cẩn không nhận biết sự việc xảy ra. Trong điện thoại, về phía Cẩn, tôi có nghe tiếng súng lớn nhỏ thi nhau nổ ầm ầm. Cẩn hỏi:

    “Thiếu Tướng đâu chị? Cho tôi gặp ông một chút”. Tôi lúng túng vài giây:

    “Ông đang điều động quân ngoài kia”.

    “Chị chạy ra tŕnh Thiếu Tướng, tôi cần gặp. Trung Úy Nghĩa đâu chị?”

    “Nghĩa đang ở bên cạnh Thiếu Tướng. Cẩn chờ một chút nhé”.


    Tôi áp chặt ống điện thoại vào ngực. Mím môi, nh́n xác Hưng rồi nh́n sang Nghĩa tôi hỏi:

    “Đại Tá Cẩn đ̣i gặp Thiếu Tướng, làm sao bây giờ Nghĩa?” Nghĩa lúng túng:

    “Cô nói Thiếu Tướng chết rồi”.

    “Không thể nói như vậy được. Đại Tá Cẩn đang cự chiến với Việt Cộng”.

    Trí óc tôi chợt lóe sáng phi thường. Tôi muốn Cẩn chiến đấu anh hùng. Sống anh hùng. Chết anh hùng. Tôi đưa máy lên giọng quyết liệt:

    “Thiếu Tướng không thể vào được. Cẩn cần ǵ cứ nói. T́nh h́nh ở Chương Thiện ra sao? Anh c̣n đủ sức chiến đấu không? Tinh thần binh sĩ thế nào? Địch ra sao?”

    “Tụi nó dần tụi tui quá. Tinh thần anh em vẫn cao. Chị hỏi Thiếu Tướng c̣n giữ y lịnh không?”

    “Cẩn vui ḷng chờ chút”.

    Tôi lại áp chặt ống điện thoại vào ngực. Cắn chặt môi suy nghĩ. Tôi hiểu lời Cẩn hỏi. Trong tích tắc tôi biết khó cứu văn t́nh thế. Nhưng tôi muốn Hồ Ngọc Cẩn phải luôn hiên ngang hào hùng. Tôi quyết định:

    “Alô. Cẩn nghe đây: Lịnh Thiếu Tướng. Ông hỏi Cẩn có sẵn sàng tử chiến?”

    Cẩn đáp thật nhanh:

    “Lúc nào cũng sẵn sàng, chớ chị!”

    “Tốt lắm, vậy th́ y lịnh”.

    “Dạ, cám ơn chị”.

    C̣n tiếp...

  2. #12
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Tôi buông máy gục xuống bên xác Hưng. Nước mắt trào ra, tôi kêu nho nhỏ:

    “Vĩnh biệt Cẩn. Vĩnh biệt Cẩn!”

    “Anh Cẩn ơi, hồn linh anh có phảng phất đâu đay, khi tôi ngồi viết lại những ḍng này, nước mắt rơi trên giấy, Anh có biết cho rằng trả lời điện thoại với anh rồi, tôi đau khổ tột cùng không? Tha thứ cho tôi!”

    Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn đă chiến đấu đến viên đạn cuối cùng, anh đă hiên ngang hào hùng đến giờ phút chót của cuộc đời. Hiểu rơ Hưng, hiểu rơ tôi, bên kia thế giới không thù hận, chắc anh hiểu rơ tâm trạng của tôi lúc bấy giờ, hẳn anh tha thứ cho tôi?


    Kính thưa toàn thể quư vị thuộc thân bằng quyến thuộc của Đại Tá Cẩn.

    Kính thưa quư vị đă đọc những gịng chữ này. Xin quư vị chớ trách tôi sao dám quyết định.

    Ngộ biến tùng quyền. Tướng Hưng đă chết. Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam chưa liên lạc được.

    Vợ người lính nghĩa quân trưởng đồn, khi Việt Cộng tấn công, chồng chị bị tử thương, chị đă thay chồng phản công ác liệt.

    Tôi không thể để một người như Hồ Ngọc Cẩn đưa tay đầu hàng, hạ ḿnh trước Việt Cộng vào dinh tỉnh trưởng Chương Thiện.


    C̣n tiếp...

  3. #13
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    11 giờ đêm ngày 30 tháng 4, 1975. Điện thoại lại reo. Lần này, chính giọng của Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam :

    “Alô, chị Hưng!”

    Tôi vừa khóc, vừa đáp lời Thiếu Tướng:

    “Thưa Thiếu Tướng…”

    Giọng Tướng Nam buồn bă u uất:

    “Tôi biết rồi, chị Hưng, tôi chia buồn với chị, nghe chị Hưng”.

    Tôi vẫn nức nở:

    “Thiếu Tướng nghĩ sao về kế hoạch đă găy đổ?”

    “Hưng đă nói với chị hết rồi hả? Đành vậy thôi. Không phải lỗi chúng ta hèn nhát hay bỏ cuộc. Sự sụp đổ không cứu văn được v́ lệnh hành quân không được Đại Tá… thi hành, phóng đồ và lệnh không tới tay các đơn vị trưởng, lời yêu cầu của dân chúng, lời kêu gọi của tôi quá muộn màng, không hiệu quả, khó cứu văn nổi t́nh h́nh”.

    Nói đến đây, Thiếu Tướng Nam hỏi tôi:

    “Chị biết vụ đài phát thanh bị nội ứng chứ?”

    “Thưa biết. Hưng cũng bảo tôi như Thiếu Tướng vậy. Bây giờ Thiếu Tướng định liệu lẽ nào, có định phản công không?”

    “Chị quên c̣n dân chúng sao? Cộng Sản coi rẻ mạng dân, c̣n ḿnh th́… Đàng chị thế nào?”

    “Thưa Thiếu Tướng, chúng nó đă tràn đầy dưới nhà. Có vài tên định nhào lên, nhưng bị Giêng cương quyết đuổi xuống. Hiện chúng đang thu dọn tài sản”.

    “C̣n mấy chú đâu hết?”

    “Chỉ có Nghĩa và vài ba người lính ở lại. C̣n tất cả đă bỏ đi hết. Hưng đă chết rồi, tôi không màng đến tài sản. Miễn là chúng đừng đụng đến xác Hưng”

    “Chị tẩm liệm Hưng chưa?”

    “Thưa chưa. Vừa tắm rửa, thay quần áo xong th́ Thiếu Tướng gọi tới”.

    “Chị nên tẩm liệm Hưng ngay đi. Tôi sợ không c̣n kịp, chúng nó sẽ không để yên”.

    “Thiếu Tướng c̣n dạy thêm điều ǵ không? Chẳng lẽ Thiếu Tướng chịu đầu hàng thật sao?”

    Người thở dài trong máy. Người nói những lời mà đến chết tôi cũng sẽ không quên:

    “Số phận Việt Nam khốn nạn thế đó, chị Hưng ơi! Tôi và Hưng đă sắp đặt tỉ mỉ, hoàn tất kế hoạch xong xuôi, c̣n bị phản bội giờ chót”.

    Người chép miệng thở dài:

    “Thôi chị Hưng ơi”.

    Bỗng giọng người trầm xuống, ngậm ngùi:

    “Hưng chết rồi, chắc tôi cũng chết! Chúng tôi làm Tướng mà không giữ được nước th́ phải chết theo nước”.

    Giọng người b́nh tĩnh và rắn rỏi:

    “Cố gắng can đảm lên nhé chị Hưng. Chị phải sống v́ mấy đứa nhỏ. Đêm nay có ǵ nguy cấp, nhớ gọi tôi. Nếu gọi không được, dặn Nghĩa gọi Thụy, lấy mật mă mới”.

    “Dạ, cám ơn Thiếu Tướng”.

    C̣n tiếp...

  4. #14
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Nói chuyện với Thiếu Tướng Nam xong, tôi bước ra lan can nh́n xuống.

    Dưới sân, sĩ quan và lính tráng đă đi hết. Trừ có Nghĩa c̣n ở lại.

    Cổng rào bỏ ngỏ. Gió thổi đong đưa cánh cửa rít lên những tiếng kẽo kẹt bi ai.

    Mảnh trăng cuối tuần 19 tháng 3 âm lịch chênh chếch soi, vẻ ảm đạm thê lương như xót thương cho số phận Việt Nam Cộng Ḥa, cho tṛ đời bể dâu hưng phế.

    Viết đến đây, tôi nhớ lại từng lời của Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam, của Đại Tá Tỉnh Trưởng tỉnh Chương thiện Hồ Ngọc Cẩn. Trọn đời tôi, làm sao tôi có thể quên giọng nói gấp rút của anh Cẩn, giọng trầm buồn của Tướng Nam.

    7 giờ sáng ngày 1 tháng 5, năm 1975. Vừa tụng dứt đoạn kinh Sám Tỉnh Thế trong nghi thức cầu siêu cho Hưng, tôi nghe có tiếng nấc sau lưng.

    Quay lại, chính là Trung Tá Tùng, bác sĩ trưởng Quân Y Viện Phan Thanh Giản, Cần Thơ. Ông đến thăm Hưng lần cuối. Ông cho biết phải trở lại Quân Y Viện ngay v́ Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam đă tự sát, xác c̣n nằm tại Quân Y Viện.

    Tướng Nam đă bắn vào thái dương, lúc 6 giờ sáng ngày 1 tháng 5, 1975. Cho đến chết, mắt Tướng Nam vẫn mở trừng trừng, uất hận, miệng người há hốc, đớn đau.


    Sau cuộc điện đàm với người, tôi đă linh cảm, biết trước chuyện ǵ sẽ xảy ra. Nhưng khi nghe bác sĩ Tùng báo tin, tôi xúc động vô cùng, tôi quỳ xuống, hướng về Quân Y Viện, nơi Tướng Nam c̣n nằm đó, cầu nguyện:

    Trung Úy Nghĩa thay tôi đến viếng xác người.

    Trung Úy Thành, vị ân nhân can đảm đặc biệt, đến với tôi trong giờ phút nguy nan đó. Thành đă mời được Trung Tá Bia đến tẩm liệm cho Hưng.

    Những vị ân nhân trong cơn biến loạn ấy, trọn đời tôi xin ghi khắc ơn sâu. 8 giờ sáng ngày 1 tháng 5, 1975, các sĩ quan quân đoàn, mặc thường phục, đến viếng xác Hưng. Mầu nhiệm thay, khi gặp lại những cộng sự viên cũ, trong thoáng chốc, mắt Hưng hé mở, nh́n lên. Và từ trong đôi mắt người chết, có hai gịng lệ chảy. Mặt người chợt đỏ bừng lên.

    Người khóc cho quê hương đất nước bắt đầu đắm ch́m trong điêu linh. Người khóc cho đám tàn quân khốn khổ. Cho đến lúc chết, hai Tướng Nam và Hưng chỉ phân tách nguyên nhân thất bại, làm hỏng kế hoạch của hai người chớ không ai lên tiếng nặng lời trách móc vị Đại Tá kia.

    Xin quư vị hiểu rơ giùm tôi. Tôi tôn trọng danh dự của hai ông, vợ con và gia đ́nh hai ông. Trong hoàn cảnh căng thẳng của đất nước, khi ḷng người mất niềm tin, hai ông cũng như nhiều người khác, thật sự đáng thương hơn đáng trách. Không hiểu hai ông có đi thoát, hay bị bắt ở lại.


    C̣n tiếp...

  5. #15
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Vận nước ngàn cân treo sợi tóc, một vài người dù đánh đổi cả vận mệnh cũng không nâng đỡ nổi ṭa nhà Việt Nam đang sụp đổ tang thương.

    Nhưng, một ngày chúng ta c̣n mang trong người ḍng máu của dân tộc Lạc Hồng, c̣n hít thở được khí trời, là một ngày chúng ta c̣n nợ nần quê hương.

    Đó là món nợ thiêng liêng và cao quư mà ngôn từ loài người chưa thể diễn tả được sát nghĩa, và thật đúng ư.

    Sao chúng ta không noi gương oanh liệt của tổ tiên, của cha ông, nối tiếp ư chí bất khuất của tiền nhân, để trang trải món nợ ân t́nh đó?

    Sao chúng ta cứ lo chê bai, công kích, hăm hại, đạp chà nhau, để rồi vô t́nh làm lợi cho bọn cướp nước Cộng Sản?


    Đọc những ǵ tôi kể ở đoạn trên, những vị từng hỏi hay mỉa mai tôi, đă hiểu tất cả sự thật v́ sao Tướng Nam và Tướng Hưng đă phải tự sát để bảo tồn tiết tháo.

    Không ai đem việc thành bại luận anh hùng. Cũng chớ bao giờ lấy tâm địa tiểu nhân để đo ḷng người quân tử.

    Chúng ta, những người c̣n sống, những người Việt Nam ở trong nước hay lưu vong khắp bốn phương trời, chúng ta phải tự nêu lên câu hỏi: Chúng ta đă làm được ǵ cho đừng hổ thẹn với những người đă nằm xuống.

    Họ đă nằm xuống không phải là v́ họ hèn nhát! Họ đă nằm xuống là v́ muốn bảo toàn Sáu Chữ mà họ từng mang trên đầu: Tổ Quốc, Danh Dự, Trách Nhiệm.

    Nếu chưa làm được ǵ cho quê hương, xin hăy thận trọng lời phê phán vô ư thức. Đừng vô t́nh, thành tàn nhẫn sỉ nhục những người dám chết cho Tổ Quốc.



    Tác giả : Bà Kim Hoàng

    Quả phụ của Tướng Lê Văn Hưng

    http://vulep.multiply.com/journal/it...journal%2Fitem

  6. #16
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Quote Originally Posted by TiếngXưa View Post
    Cho em được theo chân chị Tigon với nhe.

    Xin post từng phần, vì có cả hình ảnh nữa.

    Người Chiến Sĩ VNCH ngày cuối cùng của cuộc chiến


    Vào ngày cuối cùng của cuộc chiến, khi mà mọi giới đều hiểu rằng không c̣n ǵ có thể cứu văn được nữa th́ người chiến sĩ VNCH vẫn chiến đấu dũng cảm. Một vài tài liệu sau đây cho chúng ta khẳng định như thế:

    1/ Tài liệu của Không Lực Hoa Kỳ – chương tŕnh di tản “Frequent Wind” có viết rằng: Trong khi phi trường bị tấn công th́ 2 chiếc Al (Skyraider chiến đấu có cánh quạt của Không lực VNCH) đă bay lượn trên không phận Saigon để truy lùng các vị trí pháo kích của địch. Một trong hai chiếc bị hỏa tiễn SA-7 bắn hạ.Trong khi đó, nhiều người đă không e sợ, đổ xô ra ngoài để nh́n một chiếc phi cơ “Rồng lửa” AC-119 đang nhào lộn và xả súng (đại liên 6 nồng Gatling) bắn một vị trí của bộ đội Bắc Việt ở ngay gần cuối hướng đông Tân Sơn Nhất. Vào khoảng 7 giờ sáng 29/4, chiếc phi cơ anh dũng của VNCH đă bị trúng hỏa tiễn SA-7 của địch và bốc cháy rồi đâm nhào xuống mặt đất.

    Trong một bức thư của một phi công VNCH gửi cho Clyde Bay ở Trung Tâm Di Tản Nha Trang, kể lại chuyện những phi công của Không Lực VNCH vào sáng ngày 29 tháng 4, vẫn tiếp tục thực hiện các phi vụ tấn công vào các đoàn xe tăng địch, khi chúng tiến về phía thủ đô Saigon. Theo lời của Trung Úy Coleman “ít nhất những người này đă là những chiến sĩ đă chiến đấu một cách anh dũng và hi sinh đến giọt máu cuối cùng của cuộc đời binh nghiệp, trong một trận chiến biết chắc là thua, nhưng vẫn sẵn sàng hy sinh."






    Tài liệu nhận đươc từ email.

    Còn tiếp...
    Tiếng Xưa post tiếp bài này đi , trước khi Tigon bước sang bài khác

    Tigon

  7. #17
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590

    Những người chiến sĩ VNCH...

    Tiếp theo...

    2/ Tài liệu trích trong cuốn Việt Nam và Chiến Lược Domino của Bạch Long (từ trang 312 đến 314) Nhưng sự bất ngờ cho Cộng Sản đă xảy ra ngay tại cửa ngơ vào Saigon. Khoảng gần một ngàn chiến sĩ của Chiến đoàn 3 Biệt Kích Dù và một số biệt kích, Nhảy Dù và quân nhân khác, có nhiệm vụ bảo vệ bộ Tổng Tham Mưu từ ngày 26 tháng 4, đă sẵn sàng chờ “đón” quân Cộng Sản. Trong ngày 29 tháng 4, tướng Lâm Văn Phát đă có can đảm đứng ra nhận chức tư lệnh Biệt Khu Thủ Đô với mục đích cầm quân chiến đấu bảo vệ Saigon. Tướng Phát đă ra lệnh cho các cánh quân Nhảy dù, Biệt Cách, Biệt Động Quân, Thủy Quân Lục Chiến… phải ngăn chận quân Cộng Sản kéo vào Saigon từ hai ngả tư Bảy Hiền và Hàng Xanh…

    Tướng Phát kể lại rằng ông chỉ c̣n vỏn vẹn 60 xe tăng M-41 và M-48 với những đơn vị lẻ tẻ để đối đầu với 16 sư đoàn Bắc Việt và 3 sư đoàn Việt Cộng với hàng ngàn xe tăng, đại pháo và tấn công từ hai ngả vào Saigon. Nhưng dù ở trong t́nh thế tuyệt vọng như vậy, tướng Phát và những người đầu hàng. Họ vẫn phải chiến đấu đến cùng! (Cần phải nói rằng các đơn vị lớn Thủy Quân Lục Chiến cực kỳ anh dũng và đă bị tan ră gần hết trước ngày 30 tháng, ở vùng Một và vùng Hai, và trong những trận rút bỏ khác.) Những người lính chiến đấu này không có…radio! Họ không cần biết rằng quân Cộng Sản đang thắng thế. Họ không cần biết tổng thống tạm thời Dương Văn Minh đang sửa soạn đầu hàng, dâng miền Nam cho Cộng Sản. Họ không cần biết rằng t́nh h́nh đă hoàn toàn tuyệt vọng, không c̣n một chút hi vọng ngăn chân quân đội Bắc Việt. Họ chỉ biết chiến đấu chống Cộng và tiêu diệt quân Cộng sản, và h́nh như họ chưa bao giờ có tư tưởng bỏ chạy hay đầu hàng!

    Họ hờm súng đợi quân thù Cộng Sản và sẵn sàng nhả đạn. Các xe tăng Cộng Sản hứng những loạt đạn đầu tiên và bất ngờ. Trong thành phố đang hỗn loạn tinh thần, tiếng đạn nổ như mưa băo xen lẫn với tiếng súng lớn, đă làm cho sự hỗn loạn gia tăng.Trong thời gian thật ngắn khoảng hơn 1 giờ đồng hồ, 17 xe tăng Cộng sản bị trúng đạn cháy đen nằm rải rác từ Ngả tư Bảy Hiền đến cổng trại Phi Long và đến đường Cách Mạng… Pháo tháp xe tăng T-55 bằng thép dầy 12inches (30 phân tây) bị bắn thủng như bằng…bột, chứ không phải bằng thép! Lỗ đạn không lớn lắm. H́nh như vào giờ chót người Mỹ viện trợ cho một loại súng bắn xe tăng đặc biệt, loại 106 ly (?), để bắn xe tăng. Đạn xuyên phá qua thép dầy nhất và lực cản của thép đă làm cho nhiệt độ gia tăng tới gần 3000 độ C, nướng chín quân lính Cộng Sản ở trong xe tăng.

    Cánh quân Cộng Sản từ Long Khánh kéo về Saigon qua Hàng Xanh, Thị Nghè bọc xuống trước Sở Thú để tiến vào dinh Độc Lập th́ bị quân Nhẩy Dù án ngữ. Quân Nhẩy Dù bị dồn về bảo vệ ṿng đai Saigon. Họ không c̣n việc ǵ khác hơn là chiến đấu đến cùng từ đường ṿng đai xa lộ Đại Hàn đến ngă tư Hàng Sanh về đến đại lộ Thống Nhất, nhà thờ Đức Bà. Hầu như những cánh quân Cộng Sản đầu tiên tiến vào Saigon theo ngả này đều bị Nhảy Dù tiêu tiệt hết. Tổng cộng trong khoảng từ 7 giờ sáng đến 10 giờ 15 ngày 30 tháng 4, khi Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng, hơn 20,000 quân Bắc Việt, 32 xe tăng và gần 30 quân xa (Molotova) chở đầy lính Cộng Sản bị bắn cháy, chết hết, trong phạm vi thành phố Saigon. Tất cả hai cánh quân Việt cộng đều khựng lại.

    Bộ chỉ huy Cộng Sản cuống cuồng vội giục Dương Văn Minh phải đích thân ra lệnh cho tướng Lâm Văn Phát, thiếu tá Tài để ra lệnh cho Biệt Cách Dù và quân Nhảy Dù ngưng chiến đấu. Tất cả những người lính chiến đấu can trường nhất của VNCH lúc đó mới hiểu rằng miền Nam đă bị kẹt vào cái thế phải thua. Họ ném bỏ súng đạn trút bỏ quần áo trận và lẫn lộn vào dân chúng, t́m đường về nhà.


    Một câu chuyện khác do tướng Lâm Văn Phát kể lại là sau khi Dương Văn Minh điện thoại cho ông phải ra lệnh ngưng bắn th́ ông xuống dưới nhà. Dưới chân cầu thang, một người Quân Cảnh đă đứng nghiêm chào ông và nói: “Vĩnh biệt thiếu tướng”, rồi rút súng bắn vào đầu tự tử.

    Khi vị tư lệnh cuối cùng của Biệt Khu Thủ Đô đến Tổng Tham Mưu th́ thấy chung quanh cột cờ lớn có khoảng hơn 300 binh sĩ Biệt Cách và sĩ quan chỉ huy họ đang đứng thành ṿng tṛn và hờm súng vào… lưng nhau, sẵn sàng nhả đạn tự tử tập thể. Tướng Phát phải nói với họ trong nước mắt rằng quân đội VNCH đứng vững cho đến giờ chót là nhờ tinh thần kỷ luật. Vậy lúc này đă có lệnh buông súng th́ anh em ai về nhà nấy mà lo cho gia đ́nh. Tự tử không có ích lợi ǵ cho ḿnh cả. Các quân nhân nghe lời, chỉ có một vài sĩ quan trẻ tuổi đă tự tử.


    Đến 1 giờ trưa, tướng Phát bàn giao Biệt Khu Thủ Đô cho tướng Việt Cộng Ba Hồng. Sau đó tướng Ba Hồng mời tướng Phát đến Tổng Tham Mưu. Tại đây, khoảng 500 chiến xa T. 55 của Cộng quân nằm kín chung quanh cột cờ. Đáng lẽ những chiến xa này đă đi thẳng sang Tây Ninh theo đườngṿng đai Saigon. Nhưng sự đầu hàng của Dương Văn Minh đă thay đổi hết kế hoạch tiến đánh Thái Lan của Cộng Sản (tướng Lâm Văn Phát đă từ trần trong tuổi già tại Santa Ana, California ngày 30 tháng 10, 1998).


    Nhưng hai trận đánh trên đây cũng chưa phải là trận đánh cuối cùng trong ngày 30 tháng 4. Trường Thiếu Sinh Quân Vũng Tàu đă chiến đấu mănh liệt từ trong khuôn viên trường cho đến khoảng 2 giờ trưa. Lúc này, Cộng Sản đă cầm chắc cái thắng trong tay nên chúng không muốn chết thêm nữa. Chúng ngưng bắn và điều đ́nh với các em. Các em đ̣i chúng phải ngưng bắn và rút ra xa để các em tự giải tán. Khoảng ba giờ chiều, các em hát bài quốc ca, làm lễ hạ cờ. Xong rồi bỏ đồng phục, mặc quần áo thường và từ từ ra khỏi trại, nước mắt ràn rụa trên má...



    Còn tiếp...

  8. #18
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674



    Niềm uất hận 30 tháng 4

  9. #19
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590
    Tiếp theo...

    3/ Tài liệu: báo Wall Street Journal số ngày 2 tháng 5 năm 1975, bài b́nh luận của kư giả Peter Kahn, từng đoạt giải Pulitzer, có tựa đề “Truy Điệu Nam Việt Nam”
    “…Nam Việt Nam đă chống cự hữu hiệu trong 25 năm, và họ đă không phải luôn luôn được người Mỹ giúp. Tôi nghĩ ít có xă hội nào bền bỉ chịu đựng được một cuộc chiến đấu lâu dài như vậy… Quân lực VNCH đă chiến đấu can đảm và vững mạnh trong một số trận đánh mà chúng ta c̣n nhớ, thí dụ như trận An Lộc. Quân đội ấy đă chiến đấu giỏi và can đảm ở nhiều trận đánh khác mà chúng ta không c̣n nhớ địa danh. Quân lực ấy đă can đảm và chiến đấu trong hàng ngàn trận đánh nhỏ, và giữ vững hàng ngàn tiền đồn hẻo lánh ở những nơi mà cái tên nghe rất xa lạ với người Mỹ. Hàng trăm ngàn người của quân lực ấy đă tử trận. Hơn nửa triệu người của quân lực ấy đă bị thương. Và trong những tuần lễ chót, khi mà người Mỹ nào cũng biết là cuộc chiến đấu đă thua rồi th́ vẫn c̣n những đơn vị của quân lực ấy tiếp tục chiến đấu, thí dụ tại Xuân Lộc. Nhờ có những sự chiến đấu ấy mà người Mỹ và một số người Việt lựa chọn mới an toàn thoát đi được. Rốt cuộc, quân lực ấy đă tài giỏi hơn sự ước lượng của người ta. Phía mạnh hơn chưa chắc đă là phía tốt hơn


    4/ Tài liệu của kư giả người Pháp Jean Larteguy, đă chứng kiến những giờ phút cuối cùng ở Saigon ngày 29 và 30 tháng 4-75


    . Thứ Hai 28/4/75 Saigon sáng nay yên tĩnh. Các đơn vị của một lữ đoàn Dù chiếm đóng vị trí của họ trong thành phố, sau bức tường, trong những khu vườn. Họ không buồn rầu và không tuyệt vọng. Họ điều động như thể đang dự một một thao dượt. Đôi lúc họ c̣n cười với nhau và liệng cho nhau những chai Coca Cola. Họ không nuôi một ảo tưởng về số phận của họ, về kết quả của trận đánh tối hậu này. Nhưng tôi có cảm tưởng là họ nhất định chiến đấu tới cùng, và sẽ tự chôn ḿnh trong những đổ nát của Saigon.Và những binh sĩ tuyệt vời này vẫn c̣n có được các cấp chỉ huy ở bên họ. Một trong các cấp ấy là một đại tá. Tôi hỏi ông ta xem t́nh h́nh ra sao? Ông trả lời: “Chúng tôi sẽ chiến đấu, và chúng tôi sẽ là những người lính cuối cùng chiến đấu. Hăy nói cho mọi người biết rằng chúng tôi chết không phải v́ Thiệu, v́ Hương hay v́ Minh.”


    Sau khi Dương Văn Minh đă tuyên bố đầu hàng. Larteguy lại được chứng kiến tận mắt trận đánh cuối cùng của các đơn vị VNCH tại Saigon, và ghi lại như sau: “Gần Lăng Cha Cả, quân Dù đánh trận chót. Họ chiến đấu tới 11 giờ 30 trưa, cho tới khi các cấp chỉ huy của họ từ dinh Tổng Thống trở về sau cuộc gặp gỡ bi thảm với tướng Minh. Các sĩ quan này khuyên họ nên ngưng chiến đấu. Họ vừa hạ được 5 xe tăng T-54. Những xe ấy c̣n đang cháy ngùn ngụt. Một chiếc nổ tung v́ đạn trong xe.


    Quân Dù không để lại trên trận địa một thứ ǵ, dầu là vũ khí, đồ trang bị, người bị thương hoặc người chết.” Larteguy cũng được thấy tận mắt các sinh viên trường Vơ Bị Đà Lạt, lực lượng trừ bị chót của QLVNCH, tiến ra trận địa. “…Và trong những bộ đồng phục mới, giầy chùi xi bóng láng, các sinh viên anh dũng của Trường Vơ Bị Đà Lạt đă đi vào chỗ chết. Họ ra đi thật hào hùng, đi như diễn binh, chỉ thiếu có cái mũ diễn hành và đôi bao tay trắng."

    Một đồng nghiệp của Larteguy là Raoul Coutard đă thu được cảnh xuất quân bi tráng ngay vào máy quay phim và cố nén xúc động để hỏi các sinh viên sĩ quan: “Các anh có biết là sắp bị giết chết không?” Một thiếu úy trả lời: “Chúng tôi biết chứ!” V́ sao? – Tại v́ chúng tôi không chấp nhận Chủ Nghĩa Cộng Sản! “…Các xe tăng đầu tiên của Cộng Sản vào Saigon từ phía đông, qua tỉnh lộ Thủ Đức và Biên Ḥa…

    Bộ binh th́ tiến từ phía Bến Cát và Tây Ninh. Tuy vậy, bọn này chỉ tới được trung tâm Saigon vào lúc 5 giờ chiều.Từ ngày hôm trước các đơn vị cộng quân này đă bị chận tại gần Hóc Môn, gần nơi có Trung Tâm Huấn Luyện Nhảy Dù do Lữ Đoàn 4 của Sư Đoàn Dù trấn giữ dưới sự chỉ huy của đại tá Vinh, sĩ quan to con, mặt phong trần, nhất định bất chấp lệnh ngưng bắn.

    Các đơn vị Cộng quân bị thiệt hại nhiều. Sau đó chúng c̣n phải giao tranh 2 lần trên đường phố Saigon. Một lần trước trụ sở Cảnh sát Công Lộ, nơi đây chừng 100 cảnh sát viên chiến đấu oanh liệt trong hơn một giờ, trước khi bị xe tăng Cộng Sản đề bẹp.

    Lần thứ hai ở ngă tư Hồng Thập Tự và Lê Văn Duyệt, là nơi chỉ có 4 người lính Dù vơ trang đại liên và Bazzoka mà chiến đấu được trong 50 phút. Đến khi hết đạn, họ đi ra ngoài, nắm vai nhau, lập thành ṿng tṛn rồi cho nổ một tràng lựu đạn tự sát.

    “Đến chiều tối 400 chiến sĩ Mũ Đỏ (Dù) được gom từ trận Hốc Môn và từ phi trường, tụ lại quanh đại tá Vinh, và c̣n chiến đấu gần chợ chính và các nơi có ruộng lúa của tỉnh Chợ Lớn. Đến 10 giờ đêm, đại tá Vinh cho lệnh các binh sĩ chia thành toán nhỏ, lợi dụng bóng đem để rút về đồng bằng…”

    Darcourt cho biết đại tá Vinh đă ở lại vị trí và tự sát.


    Theo: ongvove.files

  10. #20
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Bản Trường Ca Nhớ Ơn Người Lính VNCH

    Các anh, người lính tôi thương mến
    Hải Lục Không Quân, khắp bốn vùng
    V́ chữ quê hương, v́ trách nhiệm
    Quên ḿnh, ǵn giữ nước non chung

    Ngày xanh, tạm gác bao nhiêu mộng
    Những mộng riêng và hạnh phúc riêng
    Để dệt cho đời, cho Tổ Quốc
    Ước mơ tươi đẹp của ba miền

    Gian lao nguy khốn nhưng anh vẫn
    Dũng cảm, hiên ngang trực diện thù
    Chiến thắng bao phen lừng chiến sử
    Hào hùng, lẫm liệt để muôn thu !

    Một "Hè Đỏ Lửa" cho giờ cuối
    Quảng Trị cờ bay rợp Cổ Thành
    Một Tết Mậu thân, hồi kết cuộc
    Xâm lăng, xác giặc đă tan tành !

    Các anh, người lính anh hùng lắm
    Đă sống hiên ngang, sống kiếp người
    Trong mỗi trái tim yêu SỰ THẬT
    Anh là nguyên vẹn nét son tươi !

    Anh không khiếp sợ, không đào thoát
    Trong cơi cuồng điên của lửa binh
    Anh chẳng xoay theo chiều gió loạn
    Phản ṇi phản giống để thân vinh !

    Những câu "Tổ Quốc", câu " Danh Dự"
    " Trách Nhiệm", trong anh đă ngọc vàng
    Trước lệnh giao thành, buông súng đó
    Anh ôm súng khóc, cơi ḷng tan !

    Anh không hèn yếu, không thua trận
    Để Tháng Tư kia mất nước nhà
    Mà bởi v́ ḿnh, dân nhược tiểu
    Trên bàn cờ thế giới gian ngoa !


    Trên bàn cờ ấy, bày lang sói
    Kẻ phản đồng minh, kẻ phản nhà
    Ta biết, năm châu, ai cũng biết
    Đảng mừng "chiến thắng", lệ dân sa !!!

    Thế là chiến thắng hay tàn bại
    Khi ngập ḷng dân những oán hờn...
    Khi đảng độc tài kia áp đặt
    Gông xiềng thống trị khắp giang sơn ???

    Khi mà cắt đất dâng Trung Quốc
    Mảnh đất muôn đớ bởi máu xương
    Là giọt nước tràn trên miệng chén
    Là châm ng̣i nổ giữa quê hương !!!

    Tóc anh nay điểm màu sương tuyết
    Như những thân tre đă cỗi già
    Nhưng cơi ḷng anh nao nức trẻ
    Mừng măng đă mọc, đă xông pha !

    Mừng măng, từng búp măng tươi đẹp
    Hồn gội mưa xanh, tắm nắng ngà
    Trọng lẽ công b́nh, yêu đạo lư
    Sẽ vùng lên cứu nước dân ta !!!

    Vùng lên quét sạch đời oan nghiệt
    Đem ấm đem no đến mọi nhà
    Xây móng tự do, nền hạnh phúc
    Và ngày vui ấy sẽ không xa !

    Anh ơi, ngày ấy, ngày vui ấy
    Là ước, là mơ của mọi người
    Từ cậu bé con, từ lăo cụ
    Đợi ṃn con mắt, khát khô môi...

    Đă chờ, đă sống trong hy vọng
    Mong một ngày mai nắng ngợp trời
    Lúa trĩu đồng xanh, sông chật cá
    Má hồng thôn nữ lại hồng tươi !

    Và anh, người lính năm xưa đă
    Buông súng mà lau nước mắt rơi
    Dưới bóng cờ vàng anh sẽ được
    Hát mừng đất nước đón ngày vui



    Hát cùng tuổi trẻ, mừng dân tộc
    Mừng những mầm xanh nở nhụy vàng
    Mừng nước dân ḿnh thôi thống khổ
    Mừng ngày sông núi được trùng quang

    Hỡi anh, người lính tôi thương mến
    Hải, Lục, Không quân khắp bốn vùng
    Dẫu mộng dời non và lấp biển
    Chưa thành, nhưng góp đă bao công...

    Trong ngày đất nước vui mừng đó
    Tôi tặng riêng anh một nụ hồng
    Để nhớ một thời anh vất vả
    Một ḷng trung nghĩa với non sông !

    Ngô Minh Hằng
    Last edited by Vân Nương; 31-03-2012 at 11:01 AM.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 10-02-2012, 05:17 AM
  2. Replies: 3
    Last Post: 15-11-2011, 11:27 PM
  3. Replies: 10
    Last Post: 27-10-2011, 08:54 AM
  4. Replies: 2
    Last Post: 23-09-2010, 06:41 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •