Originally Posted by
Phan Anh
Do t́nh cờ tôi được đọc ư kiến của hai ông họ Huỳnh trả lời cuộc phỏng vấn: “nh́n nhận về cuộc đấu tranh giải phóng miền Nam, thống nhất Tổ quốc” do Phạm Hồng Sơn thực hiện. Gọi là t́nh cờ v́ trước đó tôi không được biết hai ông.
Sau khi đọc xong các câu trả lời phỏng vấn của hai ông, tôi có cảm giác là "bất ngờ" v́ thấy ư kiến của hai ông không nhất quán về một vấn đề mà sau đây tôi - với tư cách là người trong cuộc, một cựu chiến binh đă từng chiến đấu ở chiến trường Tây Nguyên xin phép được trao đổi cùng hai ông.
Tôi trân trọng ư kiến của ông Hải khi nói: "Chúng tôi cảm thấy là miền Nam đang bị người Mỹ xâm lăng". Ông đă nói đúng một thực tế lịch sử. Việc Mỹ đưa quân ồ ạt vào miền Nam, ḥng biến miền Nam Việt Nam thành một thuộc địa kiểu mới của Mỹ, là bàn đạp để "Bắc tiến", để xoá bỏ chế độ XHCN ở miền Bắc. Đó là một sự thật khách quan không thể phủ nhận được. Chắc chỉ có những người cố t́nh, như "đà điểu vùi đầu vào cát" mới không thừa nhận sự thật đó. Ông cũng đă biểu lộ tâm trạng của ḿnh dù là c̣n dè dặt, mới ở mức "cảm thấy" là sự xuất hiện của quân đội Mỹ tại miền Nam làm cho hai ông "bị xúc phạm về chủ quyền dân tộc" và "cần phải chống lại họ". Tôi nghĩ rằng không phải chỉ hai ông mới có tâm trạng đó, mà hầu hết những ai là con Lạc cháu Hồng đều không chỉ "bị xúc phạm về chủ quyền dân tộc" mà c̣n rất nhục nhă khi đất nước bị ngoại xâm, khổ đau khi đồng bào bị giặc tàn sát; không chỉ "cần phải chống lại họ" mà c̣n bằng mọi cách để đánh đuổi ngoại xâm, giành lại bằng được độc lập cho Tổ quốc-đúng với truyền thống "giặc đến nhà đàn bà cũng đánh". Chính v́ vậy mà hàng vạn chiến sĩ hai miền Nam - Bắc đă hi sinh trên chiến trường, cho đến nay vẫn c̣n nhiều gia đ́nh chưa t́m thấy mộ của họ; hàng triệu thương bệnh binh với thương tật suốt đời, trong đó có nhiều người hiện nay vẫn phải chịu đựng những hậu quả của chất độc da cam; hàng chục triệu người từ phụ nữ, trẻ em đến cụ già đă phải chịu đựng mọi gian khổ, thiếu thốn về vật chất và t́nh cảm để bảo đảm "thóc không thiếu một cân, quân không thiếu một người", "xe chưa qua nhà không tiếc", "v́ sự nghiệp giải phóng miền Nam", "tất cả cho tiền tuyến", "tất cả để chiến thắng giặc Mỹ xâm lược". Không những thế, đồng bào trong vùng địch kiểm soát ở miền Nam cũng hàng ngày trực tiếp chịu cảnh bị ḱm kẹp, trong đó có nhiều người bị bắt bớ, tù đầy do đă bất chấp nguy hiểm bằng mọi cách giúp đỡ, ủng hộ tiền của, thuốc men cho cách mạng … Chính ông Tấn cũng kể lại: "Ba má tôi trở lại Đà Lạt sau Hiệp định Giơnevơ để thực hiện nhiệm vụ bí mật ủng hộ cho Đảng Cộng sản Việt Nam và Mặt trận dưới h́nh thức là một gia đ́nh tư sản".
Khi trả lời phỏng vấn về cảm xúc với ngày 30-4-1975, ông Tấn nói: "Tôi đă trở về Đà Lạt, với tư thế của người chiến thắng". Chiến thắng 30-4-1975 là một trong những chiến thắng vĩ đại trong lịch sử dân tộc Việt Nam, là chiến thắng của toàn thể dân tộc Việt Nam, cũng là chiến thắng của nhân dân yêu chuộng độc lập tự do trên toàn thế giới. V́ thế với tư cách là người đă góp phần vào chiến thắng đó, hai ông đương nhiên trở về với tư thế của người chiến thắng. Không những thế, hai ông c̣n được hưởng một phần thành quả của chiến thắng đó-hai ông cũng được coi là có “vai vế” trong xă hội, mà không phải ai cũng được như thế dù ở hoàn cảnh và có quá tŕnh đấu tranh tương tự như hai ông.
Chỉ tiếc là, cũng chính ngay trong các câu trả lời phỏng vấn, hai ông đă có những nhận định quay ngược 1800. Theo ông Hải: "Bây giờ nh́n lại con đường chúng tôi đă đi trước 1975 là một con đường sai lầm". C̣n ông Tấn coi việc tham gia vào cuộc đấu tranh giải phóng miền Nam là "có lỗi với dân tộc". Tôi thiết nghĩ rằng, các ông đă sai lầm khi coi con đường ḿnh đi trước năm 1975 là con đường sai lầm; và các ông thực có lỗi với dân tộc là ở chỗ: phủ nhận cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc, mà chính các ông đă từng có thời gian tham gia và đă trở về quê hương trong "tư thế của người chiến thắng" cũng như sau đó lại có những vị thế nhất định trong xă hội.
Tôi nhớ, nếu không nhầm, đại văn hào Vichto Huygô có câu nói nổi tiếng, đại ư: lúc ở lâu đài nghĩ khác lúc ở lều tranh. Theo đó, nếu hai ông có sự thay đổi trong suy nghĩ cũng là điều b́nh thường. Nhưng điều không b́nh thường ở đây là, ở chỗ hai ông có sự thay đổi 1800 ngay trong một cuộc phỏng vấn, tương tự như có sự thay đổi suy nghĩ ngay khi ở trong một "lâu đài". Nói cách khác là, TIỀN HẬU BẤT NHẤT.
Phan
Bookmarks