Page 1 of 9 12345 ... LastLast
Results 1 to 10 of 86

Thread: " NGHĨA MẸ NHƯ NƯỚC TRONG NGUỒN CHẢY RA "

  1. #1
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    " NGHĨA MẸ NHƯ NƯỚC TRONG NGUỒN CHẢY RA "

    13 Tháng 05 : " NGÀY CUẢ MẸ "


    Hằng năm người Mỹ thường tổ chức Ngày Mother’s Day vào ngày chủ nhật của tuần lễ thứ nhì trong tháng Năm. Năm nay Ngày Của Mẹ là ngày Chủ Nhật 13 tháng Năm năm 2012.

    "Nhập gia tùy tục " , cộng đồng người Việt Hải Ngoại cũng mừng " Ngày Của Mẹ " để nhớ ơn sanh thành dưỡng dục


    Người viết xin mời các bạn đọc những dòng tóm lược lịch sử Ngày Của Mẹ (Mother’s Day) như sau:

    Lịch sử Ngày Của Mẹ

    Vào năm 1872 ở Boston (Massachusetts), bà Julia Ward Howe, một nhà hoạt động cộng đồng,một nhà văn, nhà thơ bị mất người mẹ yêu thương đã hy sinh cả tuổi thanh xuân để nuôi dưỡng bà.

    Nỗi đau đớn và niềm tiếc thương đã khiến bà phát động cả phong trào kêu gọi mọi người cùng yêu thương tôn kính những bà mẹ trên khắp nước Mỹ. Phong trào được cả nước hưởng ứng nhưng chỉ một thời gian sau thì lần lượt mờ nhạt dần.

    Trong khoảng thời gian đó, bà Anna Jarvis là một cô giáo ở Philadelphia (Pennsylvania) với tình thương mẹ ngút ngàn nên đã không lập gia đình mà ở vậy để nuôi mẹ già cho tới lúc bà mẹ chết vào năm 1905.

    Từ đó cho đến năm 1907, bà tiếp nối công trình của bà Julia Ward Howe hô hào cả nước Mỹ cùng đứng lên vinh danh lòng Mẹ qua bà mẹ yêu quý của bà với tình thương yêu bao la không quản nhọc nhằn nuôi dưỡng con cái nên người.

    Kết quả cuộc đấu tranh thiêng liêng trường kỳ nầy kéo dài trong bảy năm là sự ra đời của nghị định ngày 8 tháng 5 năm 1914, trong đó Tổng Thống Woodrow Wilson quyết định công nhận ngày Chúa Nhật thứ nhì (2nd Sunday) của tháng Năm mỗi năm là ngày Mother’s Day.

    Từ đó mỗi năm người Mỹ ăn mừng ngày lễ Mẹ cho tới ngày nay. Truyền thống cao quý tốt đẹp thiêng liêng nầy bây giờ đã lan tràn khắp nơi trên thế giới.

    (Nguồn: sưu tầm trên internet)

    Còn tiếp...

  2. #2
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Mẹ tôi



    Kính dâng hương hồn Mẹ hiền

  3. #3
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674


    Dầu rằng trong những ngàỳ Lễ Của Mẹ (Mother’s Day) hay ngày Lễ Của Cha (Father’s Day), các nhà hàng, tiệm bán hoa, bán thiệp, bánh kẹo chocolate, quà tặng tấp nập kẻ bán người mua vì người Mỹ rất thực tế luôn đặt nặng vấn đề lợi ích kinh tế trên hết, nhưng ít ra đây cũng là một dịp nhắc nhở các người con nhớ rằng bạn vẫn là một người con do cha mẹ sinh thành dưỡng dục.

    Thế thì người con dù bận bịu việc làm, việc học, việc gia đình tới đâu, ít nhất cũng nên dành một ngày làm cho Mẹ hay Cha vui lòng, sung sướng trong những ngày lễ quan trọng này bằng cách dẫn cha mẹ đi ăn, mua tặng cho mẹ cha một món quà nho nhỏ, một bó hoa xinh xinh, một cú điện thoại chúc mừng hay tình cảm hơn nữa là đi viếng thăm cha mẹ già ở viện dưõng lão đã mỏi mòn trông ngóng con cháu đến thăm trong các viện dưỡng lão.

    Chúng ta đang ở một nơi chốn lúc nào cũng tất bật, bận rộn, đa đoan nhiều chuyện suốt ngày, suốt tháng, suốt năm. Đời sống càng văn minh, kỹ thuật khoa học càng phát triển thì càng tạo thêm nhiều nhu cầu, nhiều tiện nghi mới và con người lại phải cật lực làm việc để có nhiều tiền thoả mãn những nhu cầu mới này.

    Đời sống vật chất càng phong phú bao nhiêu thì đời sống tình cảm gia đình càng thiều thốn, nghèo nàn bấy nhiêu vì con cháu ai cũng phải lo đi làm, đi học cả ngày.

    Con người ở các xứ văn minh tiền tiến, nhất là ở xứ Mỹ này chịu rất nhiều áp lực của công ăn việc làm, của tiền bạc, của nhu cầu vật chất.

    Hơn thế nữa, luật pháp xứ Mỹ không cho phép để người già yếu, con nít ở nhà một mình. Việc mướn người chăm sóc cha mẹ già ở nhà thì khó khăn vì không có người chịu làm nghề này hoặc là quá đắt đỏ. Con cái dù có muốn phụng dưỡng cha mẹ già yếu, bịnh hoạn ở nhà cũng khó lòng thực hiện được ý nguyện này nên đôi khi đành phải đưa cha mẹ già yếu vào ở trong những nhà an dưỡng hay viện dưỡng lão để được săn sóc đầy đủ hơn.

    Tuy nhiên, sự chăm sóc của bác sĩ, y tá, thuốc men ở viện dưỡng lão chỉ để bù đắp về phương diện vật chất mà người con không thể hoàn thiện được nhưng làm sao chửa trị được những nhớ nhung, những thiếu thốn tình cảm gia đình mà người già phải sống cô đơn chịu đựng nơi viện dưỡng lão.

    Người viết xin cảm phục những ai có thể phụng dưỡng cha mẹ già yếu ở nhà vì họ đã cố gắng khắc phục được những khó khăn trong cuộc sống hiện tại để báo hiếu cha mẹ , giữ gìn truyền thống đạo đức Việt Nam nơi xứ người. Đồng thời, tôi cũng xin chúc phúc cho quý cụ đã có được con cháu hết lòng hiếu thảo với quý cụ. Âu đó cũng là việc thiện lành cho cả người làm cha mẹ lẫn con cháu.

    Theo thiển nghĩ, những ngày như ngày Lễ Của Mẹ hay ngày Lễ Của Cha ở Mỹ rất có giá trị về phương diện tình cảm đối với mọi người mặc dầu quá ít vì mỗi năm chỉ có một ngày.

    Tuy nhiên, đây vẫn là dịp để con cái nhớ đến công ơn cha mẹ còn sinh tiền để mà làm cho cha mẹ hạnh phúc, vui lòng cũng trong một ý nghiã như ngày lễ Vu Lan của văn hoá Á Đông là dịp để con cái nhớ ơn công sinh thành dưõng dục của mẹ cha còn sinh tiền hay đã qua đời vậy.

    Còn tiếp...

  4. #4
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Lòng Mẹ



    Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào ....

  5. #5
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674


    Bó hồng dâng Mẹ


    Nhân Ngày của Mẹ, chắc hẵn chúng ta ai cũng thuộc một vài câu ca dao Việt Nam nói về Mẹ dưới đây:

    “Mẹ già như chuối ba hương
    Như xôi nếp một như đường mía lau

    Chiều chiều ra đứng cửa sau
    Trông về quê mẹ ruột đau chín chìu

    Đèn nào cao cho bằng đèn Châu Đốc
    Đất nào dốc cho bằng đất Nam Vang
    Một tiếng anh than hai hàng lụy nhỏ
    Có chút mẹ già biết bỏ cho ai nuôi

    Mẹ già như chuối chín cây
    Gió lay mẹ rụng con rày mồ côi
    Mồ côi tội lắm ai ơ!
    Đói no đau ốm ai người lo cho

    Mẹ già ở túp lều tranh
    Sớm thăm tối viếng mới đành dạ con”


    Người viết đã từng làm Mẹ, làm Bà nên rất thấm thía ý nghĩa câu ca dao:

    “Lên non mới biết non cao
    Nuôi con mới biết công lao mẫu từ”

    Còn tiếp...

  6. #6
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Tạ Ơn Mẹ



    Nào , xin mời quý thân hữu , mỗi người góp một bàn tay , một góp ý , như những bông hồng dâng lên Mẹ dấu yêu , dù người vẫn còn ở với chúng ta , hay đã về nơi Thiên Quốc

    Tigon

    Còn tiếp...

  7. #7
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Một người bạn đã gửi điện thư (email) đến người viết bài sưu tầm về Mẹ dưới đây, tôi xin được chia sẻ với các bạn bài viết này xem có đúng trong trường hợp của bạn không nhỉ?

    Những điều mẹ dạy ...

    Ngay từ bé tôi đã được mẹ dạy rất nhiều điều, những bài học từ trong cuộc sống hằng ngày đến nay vẫn có giá trị vô song.

    Khi tôi bị ngã, mẹ bảo: “Hãy tự đứng lên và nhìn thật kỹ nơi mình vừa ngã xuống để nhắc nhở mình đừng ngã như thế nữa”.

    Khi tôi có lỗi, mẹ bảo: “Con hãy nhìn thẳng vào mắt mẹ và nói lời xin lỗi để thấy được con đã làm mẹ phiền muộn biết bao”.

    Khi tôi học bài: “Con hãy nhìn vào quyển vở của mình và mỉm cười như với một người bạn. Sự thân thiện ấy sẽ làm con yêu thích học tập hơn”.

    Khi tôi ăn cơm: “Con đừng ăn mãi một món ưng ý nhé. Hãy nghĩ xem còn rất nhiều người trong bàn ăn cũng thích món ấy”.

    Khi tôi khóc: “Con hãy nhìn những người xung quanh mình xem, đừng làm cho mọi người cảm thấy khó xử vì nỗi buồn của con, họ đang vui vẻ thế kia mà”.

    Khi tôi cắt cỏ: “Nếu con có cắt nhằm ngón chân của mình, đừng vội chạy ngay lại mẹ mà hãy tìm cách cầm máu vì không phải lúc nào mẹ cũng ở bên con”.

    Khi tôi ôm hôn mẹ mỗi sáng: “Con hãy đi và nhớ đến mẹ, mẹ tuy không ở bên con nhưng lúc nào cũng cầu nguyện cho con bởi vì mẹ yêu con”

    ( Nguồn: điện thư bạn gửi).

    Còn tiếp...

  8. #8
    Member TuDochoVietNam's Avatar
    Join Date
    11-08-2010
    Location
    Texas
    Posts
    1,399
    Một Bà Mẹ

    THE STORY OF A MOTHER
    Hans Christian Andersen

    (Đỗ Văn Phúc dịch)

    Có một bà mẹ đang ngồi âu sầu bên đứa con nhỏ. Bà rất buồn vì con bà đang hấp hối, em bé xanh xao đã nhắm nghiền đôi mắt thơ và lồng ngực đang thoi thóp những hơi thở cuối cùng. Thỉnh thoảng em rền rĩ qua hơi thở thều thào, bà mẹ cúi sát tận mặt em mà lòng se thắt đau đớn vô cùng.

    Bổng có tiếng gõ cửa. Một ông lão nghèo khổ bước vào. Người ông chùm kín trong tấm chăn mà người ta chỉ dùng khoác cho ngựa. Bên ngoài trời rất lạnh, tưởng chỉ có thứ chăn này này mới đủ che ấm tấm thân già. Băng tuyết xuống đầy, phủ kín cả một vùng; những cơn gió như những lằn dao cắt vào da thịt. Ông già bước vào, run cầm cập. Thấy con đang ngủ thiếp đi, bà mẹ nhen lửa hâm chút rượu. Ông lão ngồi xuống đu đưa đứa bé với tiếng ru buồn. Bà mẹ ngồi vào chiếc ghế cạnh ông lão, nhìn con đang thoi thóp mà hỏi:

    - Liệu có sao không hả cụ? Ðức Chúa lòng lành có bắt nó đi không cụ?

    Ông lão lắc đầu, chẳng ai hiểu rõ là cách trả lời hay biểu hiện sự bất lực. Bà mẹ gục đầu khóc nấc lên. Em bé đã qua ba ngày hấp hối và bà thì đã kiệt sức lo lắng tho em, không hề chợp mắt được một giây, Ba thấy đầu óc trĩu nặng và thiếp đi một chốc. Cơn rét làm bà rùng mình thức dậy. Không thấy con và cả ông già, bà la thét lên:

    -Trời ơi, cái gì thế này? Con tôi đâu rồi?

    Cộp! Một tiếng động vang dội trong nhà. Chiếc đồng hồ quả lắc vẫn từng gõ nhịp nay ngưng lại, quả lắc rơi bộp xuống sàn nhà. Bà mẹ đáng thương vùng chạy ra khỏi nhà, miệng gọi tên con không ngớt. Một bà cụ mặc áo đen đang ngồi trên đống tuyết chặn bà lại và mách:

    -Tôi thấy thần Chết vào nhà bà và mang đứa bé đi mất. Lão ta chạy nhanh hơn gió. Một khi lão đã mang đi thì chớ hòng lão mang trả lại.

    Bà mẹ thiểu nảo khẩn cầu:

    -Cụ ơi, xin vui lòng chỉ cho tôi biết đường nào mà đi tìm lão.

    -Ðồng ý, nhưng bà phải hát cho ta nghe một bài mà bà từng hát ru con để đổi lấy sự chỉ đường của ta. Ta từng nghe nhiều bài hát, nhưng chỉ thích nghe giọng bà hát cơ. Ta là thần Ðêm, từng ở bên bà và nghe bà hát ru con não ruột, chan hoà nước mắt.

    Bà mẹ lại năn nỉ:

    -Tôi xin hát đây, hát bất cứ gì cụ muốn nghe, nhưng cụ phải chỉ đường cho tôi đi tìm thần Chết đòi lại con tôi.

    Bà mẹ hát, lời ca làm não lòng người, nước mắt bà chảy dài chan hoà trên hai gò má gầy. Bà vừa hát vừ nức nở, nấc lên từng hồi. Thần đêm nghe xong bèn chỉ đường:

    -Ta thấy thần Chết mang con chị biến vào khu rừng tối kia. Cứ đi theo hướng đó mà tìm.

    Bà mẹ lao vào bóng đêm theo hướng thấn đêm vừa chỉ. Ðến một ngã ba giữa rừng già, bà phân vân không biết nên theo lối nào. Bà hỏi một bụi gai bên đường đang trơ trọi những cành khô bám đầy tuyết:

    -Gai có thấy thần Chết mang một đứa bé chạy qua đây không?

    -Thấy, có thấy, nhưng bà phải ôm tôi vào lòng, ấp cho tôi được chút hơi ấm rồi tôi chỉ đường cho. Tôi lạnh cóng gần chết đây.

    Bà mẹ không ngần ngại kéo bụi gai ôm sát vào ngực mình. Những cây gai nhọn đâm vào khuôn ngực trắng mịn của bà, đau điếng, màu từ tim bà nhỏ giọt nhưng bà cố nén cơn đau. Cành gai thấm máu trở nên tươi tốt, đâm chồi trổ ra những bông hoa đẹp.

    Nhờ bụi gai chỉ lối, bà mẹ đến một hồ lớn, nhưng không tìm thấy một chiếc thuyền để đi qua bờ bên kia. Mặt hồ đã đóng thành một lớp băng, nhưng quá mỏng để có thể bước lên đó. Hồ thì lại quá sâu, khó lòng lội qua được, nhất là nước lạnh giá. Nhưng bà quyết lòng phải vượt qua, bà cúi xuống uống dần nước hồ. Ðúng là việc làm chẳng thể nào thành được, nhưng biết làm sao, lòng thương con vô bờ làm cho bà mẹ không suy tính lý lẽ nữa. Bà chỉ cầu xin Thượng đế sẽ làm một phép mầu như Người đã từng làm cho nhân loại trong lúc khổ đau cùng cực.

    Hồ nước thấy thế, khuyên bà:

    -Bà không uống cạn được nước hồ đâu, đừng làm chuyện điên rồ. Này nghe ta bảo, chúng ta trao đổi với nhau đi. Ta thì khoái chơi ngọc, mà bà thì có đôi mắt long lanh đẹp tuyệt, có giá trị hơn cả những hòn ngọc trong suốt. Bà hãy khóc đi, khóc cho đến khi nào vơi nước mắt và hai con mắt bà sẽ rơi xuống. Cho ta đôi mắt ấy, ta sẽ đưa bà đến tận nơi ở của thần Chết. Ðó là một khu vườn ươm hoa mà mỗi cây hoa là một linh hồn con người đã do thần Chết mang về.

    Bà mẹ nức nở:

    - Tôi có tiếc điều gì của tôi đâu, chỉ mong tìm thấy con thôi.

    Thế là bà khóc, nước mắt tuôn rơi dầm dề cho đến lúc đôi mắt đẹp theo giòng nước mắt rơi xuống tận đáy hồ và hoá thành hai hòn ngọc tuyệt đẹp. Hồ giữ lời, mang bà đặt vào trong một ngôi nhà lồng kín to lớn. Bà me, nay đã mù, không nhìn được gì xung quanh, nên chẳng thể đoán được đây là đâu.

    -Thần Chết ở đâu để ta còn đòi lại con thơ?

    Môt bà lão coi vườn bảo bà:

    -Thần Chết chưa về đâu. Làm sao bà có thể vào tận đây được?

    -Thượng đế đã đưa ta đến đây vì lòng người khoan ái vô cùng. Bà hãy vì Chuá, tỏ lòng thương xót mà cho ta hay con ta hiện ở đâu.

    -Tôi làm sao biết được mặt mũi con bà ra sao. Mà bà thì lại chẳng nom thấy gì. Ở đây có hàng triệu triệu cây hoa, nhiều cây đã Chết héo đêm qua, chờ thần Chết về trồng lại. Mội gốc cây là một sinh mệnh con người. Hoa ở đây khác hẳn hoa trên trần thế; mỗi hoa có một trái tim biết đập theo nhịp sống hẳn hoi. Có những cây hoa là linh hồn con trẻ, cũng biết đập nhịp. Bà cứ đi mà tìm, chắc bà sẽ nhận ra nhịp tim của con bà, vì bà là mẹ cơ mà. Nhưng nếu bà muốn tôi giúp cho, thì hãy đền ơn cái gì đi.

    - Bà thấy ta còn gì để cho bà chăng? hay ta sẽ theo hầu hạ bà tận cùng nơi thế gian này.

    - Ta cần gì nơi tận cùng kia, hãy cho ta mái tóc óng ả của bà, ta thích những sợi tơ vàng óng kia. Ðổi lại ta cho bà mái tóc bạc của ta.

    Bà Mẹ đồng ý, trao đổi mái tóc vàng óng lấy mái tóc bạc phơ của bà lão.

    Họ buớc vào căn nhà lồng kính của lão thần Chết. Trong đó có biết bao muôn vạn cây hoa, đủ lọai, đủ màu. đủ hương sắc. Mỗi cây tượng trưng cho một sinh mạng con người, có cây cho kiếp người bên Trung Hoa, có cây là kiếp người bên Ấn Ðộ... Có cây xanh tươi mơn mỡn, có cây héo uá khô cằn. Bà mẹ cúi xuống tận từng cây hoa, nghe nhịp tim của chúng, và giữa hàng triệu nhịp tim đó, bà đã nhận ra nhịp tim của con mình.

    - Ðúng là con tôi đây, làm sao có thể quên được nhịp tim mà mình hằng nghe bao năm dài.

    Bà chỉ vào một cây hoa màu xám nhạt, nhỏ bé yếu ớt, thân cây không đủ sức đứng vững, quằn quẹo qua một bên.

    - Chớ đụng vào cây. Lát nữa thần Chết trở về, đừng cho thần nhổ cây hoa này. Thượng đế trao cho thần giữ vườn hoa này, mỗi cây hoa còn mạnh là một người trên thế gian còn sức sống. Cây nào yếu là người thế gian đang bệnh hoạn, nếu nhổ lên là linh hồn người kia sẽ lìa khỏi thể xác đấy. Bà cứ doạ rằng bà sẹ phá tan vườn hoa này để thần Chết sợ mà làm theo ý bà.

    Thần Chết về, mang theo hơi lành âm ty rùng rợn. Thấy bà mẹ, thần quát lên hỏi:

    - Làm sao ngươi có thể đến đây được?

    Bà mẹ vươn ngực dõng dạc trả lời:

    - Ta là một bà mẹ.

    Thần Chết đưa cánh tay dài chộp lấy cây hoa ốm yếu; nhưng bà mẹ, bằng hết sức mình, ôm kín lấy cây hoa không cho thần Chết đụng vào. Thần Chết hà hơi vào bà, bà cảm thấy lạnh buốt đến tận cùng tủy xương.

    Thần Chết doạ bà.

    - Ngươi không đủ sức chống lại ta đâu. Chớ dại.

    - Thượng đế sẽ tiếp sức cho ta.

    - Ta làm theo lệnh Thượng đế, ta chăm sóc khu vườn sinh mệnh này là làm theo ý Người. Ta nhổ cây ở đây là để đem lên trồng trên Thiên đàng cho linh hồn được hưởng cõi hạnh phúc vô biên hằng hữu.

    Bà mẹ quỳ xuống van xin:

    - Hãy trả lại con ta. Nếu không, ta sẽ nhổ hết cây trong vườn này.

    Vừa nói, bà vừa quơ tay vơ lấy một chùm cây.

    - Chớ, chớ. Chớ làm thế. Ngươi là một bà mẹ đau khổ, sao ngươi lại muốn làm các bà mẹ khác đau khổ theo ngươi?

    Bà mẹ ngơ ngác, bàng hoàng. Những bà mẹ khác? Sẽ có những bà mẹ khác đau khổ vì ta nhổ lên những cây sinh mệnh của con họ sao?

    Thần Chết ôn tồn nói:

    - Ðây là đôi mắt của ngươi, ta thấy chúng long lanh dưới đáy hồ nên vớt lên. Hãy nhận lại đi. Ðôi mắt ấy trong sáng hơn xưa nhiều, hãy theo ta nhìn dưới đáy giếng kia, ta sẽ cho biết tên hai trẻ mà ngươi vừa định nhổ đi cành cây sinh mệnh.

    Bà mẹ nhận lại đôi mắt, nhìn xuống đáy giếng, thấy từ một trong đoá hoa toả lên niềm hạnh phúc thơ ngây; một đoá hoa khác thì u sầu ảm đạm.

    Thần Chết nói:

    _ Tất cả đều do ý của Thượng đế, ai hạnh phúc, ai trầm luân đều do Người sắp xếp cả.

    - Tại sao lại có hoa hạnh phúc, hoa bất hạnh?

    - Ta không thể trả lời ngươi được. Nhưng cần biết một trong hai hoa đó là linh hồn của con ngươi, là hình ảnh tương lai của nó.

    - Trời ơi! Hãy cho ta biết hoa nào trong hai kia là hoa linh hồn của con ta. Nếu đời nó về sau sẽ đau khổ thì xin hãy mang nó đi, mang nó về chốn thiên đàng cho nó được hưởng chút phúc trời. Xin hãy quên những điều ta đã nói ra, xin hãy quên cả những dòng nước mắt khổ đau của ta.

    Bà quỵ xuống chìa đôi bàn tay ra khẩn cầu:

    - Xin Thượng đế vô cùng nhân ái hãy rước con tôi về bên người. Xin đừng nghe những lời cay đắng oán than của tôi. Xin hãy thương xót lấy con thơ...

    Thế là thần Chết mang đứa bé ra đi, đưa nó đến nơi xứ sở mà bà mẹ ước nguyện.

    Bà mẹ gục đầu xuống che dấu niềm đau thương nhưng thầm cám ơn rằng con mình đã được an phần nơi vĩnh phúc.

    Trích trong Quê Mẹ Mùa Xuân Chưa Về, Bút ký của Đỗ Văn Phúc, xuất bản tháng 5, 2012 nhân ngày của Mẹ.

    Xin bái tin chị Tigon và Vân Nương, sách sẽ gửi trong cuối tuần nay. Khi nào nhận, xin cho biết. Cám ơn.

  9. #9
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Nhớ Mẹ ( nhac si Đỗ Chí Thiện )


  10. #10
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    TDCVN :Trích trong Quê Mẹ Mùa Xuân Chưa Về, Bút ký của Đỗ Văn Phúc, xuất bản tháng 5, 2012 nhân ngày của Mẹ.

    Xin bái tin chị Tigon và Vân Nương, sách sẽ gửi trong cuối tuần nay. Khi nào nhận, xin cho biết. Cám ơn.
    Rất mong được đọc sách của anh .

    Sẽ nhắn anh biết khi nhận sách

    Tigon

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 4
    Last Post: 29-10-2012, 07:45 PM
  2. Replies: 5
    Last Post: 16-07-2012, 01:14 AM
  3. Replies: 2
    Last Post: 07-07-2012, 07:04 AM
  4. Replies: 5
    Last Post: 21-04-2012, 09:41 PM
  5. Replies: 5
    Last Post: 27-07-2011, 09:35 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •