Trên dưới 30 năm trước, toàn thế giới đă phải đặc biệt chú tâm đến Việt Nam, nơi mà hàng ngàn và hàng ngàn con người quyết tâm rời bỏ quê hương, rời bỏ gia đ́nh, tài sản và kỷ niệm, để vượt biển ra đi trên những con tàu mong manh chưa biết đi đâu về đâu và chấp nhận mọi hiểm nguy trên biển.

Biến cố 30/4/1975

Làn sóng người mà hành trang mang theo chỉ là một quyết tâm rời bỏ quê hương yêu dấu đă làm thành sự kiện độc nhất vô nhị trên thế giới, và những thảm cảnh mà họ gặp trên đường hải hành đă gây xúc động sâu xa cho mọi người, đă đánh động lương tâm nhân loại.

Theo số liệu của Cao Uỷ Tin Nạn Liên Hiệp Quốc (UNHCR), tính tới năm 2000 đă có 796.310 thuyền nhân đến được các trại tị nạn, trong số này 720.000 người đă được định cư tại một nước thứ ba trong số trên 15 quốc gia mở rộng ṿng tay đón nhận họ.

Những con người can đảm và may mắn này đă xây dựng thành một Cộng Đồng Người Việt Hải Ngoại lớn mạnh, đáng ngưỡng mộ.

Nhưng c̣n những người ra đi mà không đến th́ sao? Bao nhiêu người đă bỏ ḿnh trong cuộc hải hành trên Biển Đông? Không ai biết được con số chính xác.

Nhưng nếu ra đi một sống hai chết và số người thành công là gần 800.000 th́ số người thất bại e cũng gần bằng con số ấy.

Thuyền nhân Việt Nam trong 1/4 cuối Thế Kỷ XX là một sự kiện lịch sử không thể xoá nhoà và mong sẽ không bao giờ lập lại.

Nhân ngày kỷ niêm 30 Tháng Tư năm nay, Ban Việt Ngữ - Đài Á Châu Tự Do xin gửi đến quư thính giả loạt bài về thuyền nhân để ghi lại sự kiện vô tiền khoáng hậu ấy.

Đây cũng là nén nhang tưởng nhớ những người đă đi mà không đến và bó hoa dâng tặng Cộng Đồng Người Việt Hải Ngoại đă tự khẳng định bằng chính sinh mạng và công sức của ḿnh.

"...Yêu cầu tất cả các anh em chiến sĩ Việt Nam Cộng Hoà hăy b́nh tĩnh, ngưng nổ súng, và ở đâu ở đó..."

Những chuỗi âm thanh mà quư thính giả vừa nghe là diễn tiến dồn dập tại Miền Nam Việt Nam vào cuối Tháng Tư 1975.

Một trong những người rời nước bằng tàu Hải Quân Việt Nam Cộng Hoà ngày 29, luật sư trẻ Nguyễn Hiền hồi năm 1975, hồi tưởng:

"Nha Trang thất thủ, gia đ́nh chúng tôi vào Sài G̣n. Sau những toan tính bất thành t́m đường ra đi như nhiều gia đ́nh khác lúc bấy giờ th́ sự đi khỏi Việt Nam kịp lúc của gia đ́nh chúng tôi trước khi Sài G̣n thất thủ hoàn toàn do may mắn.

Nhờ anh tôi trong binh chủng hải quân mà gia đ́nh chúng tôi đi được gần hết. Sự may mắn vào phút chót đó phải nói không tiền bạc nào có thể mua được.

Chúng tôi ra đi để không phải sống dưới chế độ tàn bạo cộng sản chỉ biết có thù hận dù những thù hận đó do chính họ tưởng tượng ra. Hầu hết người dân Miền Nam có thể nói đều muốn xa lánh cộng sản, nhất là những người đă xa lánh cộng sản lần thứ nhất năm 1954 như gia đ́nh tôi.

Chiếc tàu thuộc Hải Quân Việt Nam đưa chúng tôi đi từ bến Bạch Đằng (Sài G̣n) vào đêm 29 rạng 30-4-1975, chỉ vài tiếng đồng hồ trước khi Sài G̣n hoàn toàn bị xâm chiếm.

Chuyến đi vất vả, thiếu thốn, tinh thần hoang mang trong mấy ngày đầu. Nhưng bây giờ nh́n lại mới thấy nhẵng khổ sở của chúng tôi lúc đó không thể so sánh với cảnh địa ngục trần gian mà nhiều đồng bào boat people của chúng tôi phải trải qua trong những chuyến vượt biên những năm sau đó.

Tàu lớn được Hạm Đội 7 Mỹ đón tiếp ngoài khơi, sau cùng chuyển chúng tôi sang tàu dân sự và đưa chúng tôi đến đảo Guam an toàn. Chúng tôi không hề phải lo lắng về an toàn sinh mạng của ḿnh."

http://www.rfa.org/vietnamese/Specia...e-BoatPeople-N...