Page 2 of 8 FirstFirst 123456 ... LastLast
Results 11 to 20 of 78

Thread: Bác và Đảng Bán Nước / Bán Những ǵ / Để làm ǵ?

  1. #11
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Bác và Đảng Bán Nước / Bán Những ǵ / Để làm ǵ?

    Bác và Đảng Bán Nước / Bán Những ǵ / Để làm ǵ?
    Những sự thật không thể chối bỏ (phần 7) - Trí thức cũng chẳng khá hơn
    p2


    Năm 1968: Vụ án xét lại chống Đảng. Bắt giam Hoàng Minh Chính, Vũ Đ́nh Huỳnh, Đặng Kim Giang, Trần Minh Việt, Trần Thư, Vũ Thư Hiên, Lê Trọng Nghĩa, Huy Vân… Nhiều văn nghệ sĩ nhất là những người đi học ở Liên Xô về hoặc có quan hệ với Liên Xô bị đưa vào diện phân biệt đối xử.

    Năm 1982: Hoàng Cầm bị bắt cùng Hoàng Hưng v́ việc định đưa tập thơ Về Kinh Bắc ra nước ngoài. Hoàng Cầm bị giam 18 tháng, Hoàng Hưng bị giam 39 tháng.

    Về sau này, các nhà trí thức trong NVGP khi viết hồi kư hoặc phát biểu về quăng đời trong tăm tối của ḿnh trong lao tù cũng như trong cuộc sống thường nhật đă miêu tả rất rơ về những cái ác mà đảng cộng sản gây ra cho họ.

    Luật sư Nguyễn Mạnh Tường qua bài phát biểu rất quan trọng trước Mặt trận Tổ quốc Hà Nội ngày 30-10-1956 đă phân tích những sai lầm của chính quyền đi từ sai lầm CCRĐ ở nông thôn sang sai lầm trong chế độ mậu dịch ở thị thành, tất cả nằm trong bản chất thiếu dân chủ. Ông chỉ ra nguồn gốc các sai lầm đó và tŕnh bày những nguyên tắc để sửa sang lại bộ máy pháp luật, chính trị của đất nước. Ông phê phán khẩu hiệu: "Thà chết 10 người oan c̣n hơn để sót một địch không những quá tả một cách vô lư mà c̣n phản lại cách mạng". Năm 1992 tại Paris nhà xuất bản Quê mẹ của Vơ Văn Ái in cuốn hồi kư bằng tiếng Pháp của Luật sư Nguyễn Mạnh Tường Un Excommunie (Kẻ bị khai trừ) với tiểu tựa Hanoi 1954- 1991: Proces d ún intellectuel (Hà Nội 1954- 1991: Kết án một nhà trí thức). Cuốn sách nêu lên những sự thật khi bị o ép, theo dơi của đảng cộng sản với ông trong cuộc sống đói khổ, thiếu thốn.

    Những sự việc bỉ ổi của đảng cộng sản c̣n thể hiện qua việc đối xử bất công với nhà thơ ưu tú Hữu Loan. Hay như một người nữ nghệ sỹ Thụy An đă phải chịu cảnh mù ḷa, tàn tạ trong nhà tù cộng sản được miêu tả qua cuốn sách “Thép đen” của Đặng Chí B́nh.

    Ngoài ra Năm 2001 Nhà xuất bản Văn Nghệ California Hoa Kỳ xuất bản cuốn nhật kí của Trần Dần tên là “Trần Dần” ghi trích những ghi chép của Trần Dần trong hai thời kỳ CCRĐ và NVGP 1954- 1960. Đặc biệt đây là một cuốn sách thật nhất về NVGP, về cuộc sống thời kỳ này của dân tộc mà người ta không thể t́m thấy các h́nh ảnh rớm máu ấy trong các tác phẩm tuyên truyền công khai ở miền Bắc. Cùng với đó c̣n có một số cuốn khác đề cập đến NVGP như: “Hồi kư Đêm giữa ban ngày” của Vũ Thư Hiên do NXB Văn nghệ ở Hoa Kỳ….

    Nhận xét: Với các nhà trí thức yêu nước hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật th́ việc quy chụp họ phản động đă là một tội ác. V́ vũ khí chiến đấu cho công bằng dân chủ xă hội của họ chính là ng̣i bút và tác phẩm. Kết luận vu khống của đảng cộng sản giành cho họ là một tội ác. Nhưng chưa dừng lại ở đó. Đảng cộng sản c̣n bắt họ vào tù, đày ải và hành hạ họ trong cuộc sống. Đó là một tội ác không thể chấp nhận được đối với trí thức.

    Những kẻ chủ mưu:

    Như đă nói ở trên, Trường Chinh và đảng cộng sản của ông ta chính là kẻ thù trực tiếp trong vụ án NVGP. Trường Chinh chủ trương áp đặt tu tưởng của đảng và của Mao cho các văn nghệ sĩ trí thức lúc đó. Đi cùng với Trường Chinh là đội ngũ văn nô như Tố Hữu, Đặng Thai Mai ra sức tuyên truyền và bôi nhọ nhóm NVGP như một "lũ phản động". Họ dùng đến cả ṭa án của độc đảng để đẩy những con người vô tội vào tù.

    Nhưng trên thực tế có một kẻ thủ ác giấu mặt hết sức nhan hiểm đó là ông Hồ Chí Minh. Như chúng ta đă biết tôi từng chứng minh về hệ thống chính trị trong đảng cộng sản Việt Nam trong các phần trước. Ông Hồ Chí Minh thực sự là kẻ chỉ đạo và viết ra chủ trương của các hành động của đảng cộng sản.

    Trên thực tế, Hồ Chí Minh kiêm nhiệm hai chức Chủ Tịch Đảng và Tổng bí Thư từ (9/1956 đến 9/1960). Như vậy NVGP rơ ràng xảy ra trong thời kỳ ông Hồ phải là người có quyền lực chính trị cao nhất, lúc này Lê Duẩn cũng chưa có vai tṛ rơ rệt (Như đă chứng minh ở phần 2).Vậy ông Hồ không thể vô can trong sự việc này.

    Trong hội nghị lần thứ 10 của Ban chấp hành Trung ương Đảng (họp từ ngày 25/8/56 đến 24/9/56), Trường Chinh bị "nghiêm khắc kiểm điểm sai lầm" trong công tác cải cách ruộng đất, phải tự kiểm thảo và xin từ chức. Hoàng Quốc Việt và Lê Văn Lương, bị loại ra khỏi Bộ Chính trị, Hồ Viết Thắng ra khỏi Ban Chấp Hành Trung ương Đảng. Hồ Chí Minh kiêm nhiệm hai chức Chủ Tịch Đảng và Tổng bí Thư từ (9/1956 đến 9/1960). Sau đó là thời kỳ Lê Duẩn làm Tổng Bí Thư (9/1960 đến 7/1986), xảy ra vụ Xét Lại Chống Đảng.

    Vụ NVGP xảy ra dưới thời Hồ Chí Minh làm Chủ tịch Đảng kiêm Tổng bí thư

    Tháng Giêng năm 1956, Giai Phẩm Mùa Xuân vừa ló dạng thể hiện tự do sáng tác, đă bị dập tắt ngay. Vậy có thể hiểu là Trường Chinh đă giao cho Tố Hữu, người có tư thù với Hoàng Cầm, Trần Dần và Lê Đạt trong việc phê b́nh tập thơ Việt Bắc, xử lư vụ Giai phẩm mùa xuân theo chỉ thị của Hồ Chí Minh.

    Ngày 9/12/1956 Hồ Chí Minh kư sắc lệnh báo chí. Đóng cửa Nhân Văn. Phong trào NVGP bị dập tắt lần thứ nh́, tháng12/56. Tháng 2/57 trong Đại hội văn nghệ toàn quốc lần thứ hai, họp từ 20 đến 28/2 tại Hà Nội, Trường Chinh kêu gọi đấu tranh "đập nát âm mưu phản động" của nhóm NVGP.

    Như vậy ta có thể thấy Trong tháng 8 và 9 năm 1956, có hai sự kiện trùng hợp đáng kể:

    Trường Chinh phải từ chức Tổng Bí thư. Phong trào NVGP phát triển trở lại. Quyết định cho phép Hội văn nghệ tổ chức lớp học tập dân chủ 18 ngày, theo đường lối Liên Xô, trong tháng 8/1956, rơ ràng không thể là của một Trường Chinh đă mất chức quyết định được. Người quyết định về việc này chỉ có thể là Hồ Chí Minh đứng đầu đảng và nhà nước chứ không thể là ai.

    Cuối năm 57: Mao Trạch Đông hạ lệnh đánh phái hữu. Huy Cận và Hà Xuân Trường được cử đi học tập chính sách của Trung Quốc. Khi họ trở về, tháng 2/58 việc thanh trừng NVGP được tổ chức quy mô và toàn diện trong hai lớp đấu tranh Thái Hà.

    Lần này nữa, trách nhiệm hẳn cũng đến từ từng cao nhất của cấp lănh đạo của ông Hồ Chí Minh v́ tôi đă từng chứng minh ở các phần trước, ông Hồ luôn coi tư tưởng của Mao là kim chỉ nam cho hành động “Tư tưởng của Mao không thể sai.”

    Trả lời câu hỏi chủ tịch Hồ Chí Minh có trách nhiệm như thế nào về vụ NVGP, Nguyễn Hữu Đang tuyên bố: "Cái việc mà người ta cứ nói là việc nọ việc kia là người dưới làm chứ cụ Hồ không biết, cụ Hồ không thực tiễn làm, đó là một cách nói không đúng sự thật. Người ta thấy việc ǵ mà có dư luận kêu ca, thắc mắc th́ không muốn để cái kêu ca thắc mắc đó hướng vào vị lănh tụ mà người ta suy tôn tuyệt đối. Có thể nói là người ta thần thánh hóa cụ Hồ. V́ cái lư do nó là như thế. Thực chất th́ cụ Hồ không phải là người bị vô hiệu hóa trong bộ máy lănh đạo của đảng và của dân tộc. Cụ Hồ lúc nào cũng là người có đầy đủ quyền hành, lúc nào cụ cũng sáng suốt, linh lợi, lúc nào cụ cũng có uy tín với dân và cũng có quyền đối với các đồng chí trong đảng, đối với những người lănh đạo."

    Ngoài ra ông Hồ Chí Minh c̣n là người viết cuốn: “truyện về chiến sĩ thi đua” nhằm đưa ra tư tưởng. Cuốn sách này đă tiến hành định hướng cho nền văn học nước nhà phải theo sự chỉ đạo của đảng, của ông Hồ trong viết thế nào và viết cái ǵ. Vậy ông ta chính là kẻ chủ trương cho trào lưu chống lại NVGP.

    Trong cuốn “Điều đọng lại” in năm 1992 tại nhà xuất bản Văn Hóa của đảng cộng sản Việt Nam cũng có đoạn trang 121: “Bác Hồ đă chỉ đạo việc cách mạng trong các loại h́nh nghệ thuật. Không thể để cho việc ca tụng thói hư tật xấu của chủ nghĩa tồn tại trong xă hội chúng ta. Những kẻ chống đối lại đường lối của đảng cần phải nghiêm khắc xem xét lại”. Việc này cho thấy ông Hồ hoàn toàn ủng hộ và c̣n chỉ đạo cấp dưới về chủ trương xét lại với những nhóm có tư tưởng dân chủ như NVGP là một ví dụ.

    Kết Luận: Ông Hồ Chí Minh đă dùng ảnh hưởng của ḿnh để tiến hành viết sách định hướng cho nền nghệ thuật nước nhà, ông ta có một vai tṛ quyết định trong vấn đề chính sách và chủ trương trong hệ thống chính trị. Ông ta cũng phải chịu trách nhiệm lớn lao trong vụ việc NVGP. Đó là sự thực không thể chối bỏ.



    Kết luận chung:

    Trong khuôn khổ bài này tôi đă chứng minh việc kết tội NVGP phản động là một tội ác chính trị mà đảng cộng sản gây ra cho giới trí thức. Sau cuộc cải cách ruộng đất đẫm máu th́ hành động bức bách bỏ tù những nhà trí thức cũng là một hành động cho thấy chủ trương độc tài ngay từ trong tư tưởng của chế độ cộng sản tại Việt Nam.

    Ông Hồ Chí Minh và đảng cộng sản Việt Nam hoàn toàn không thể vô can đổ lỗi cho sai lầm trong NVGP. Họ đă cố t́nh chụp mũ để đẩy những con người can đảm nhưng trung thực này vào ṿng lao lư do họ đặt ra. Ông Hồ là kẻ thủ tiêu tư tưởng dân chủ tự do dân tộc. Và đây là một tội ác của ông Hồ!. Có thể thấy: Trí thức cũng chẳng khá hơn đại bộ phận nhân dân dưới chế độ độc tài đảng trị của ông Hồ và đảng cộng sản Việt Nam!

    Ngày 28/06/2012


    Đặng Chí Hùng
    danlambaovn.blogspot .com

  2. #12
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Bác và Đảng Bán Nước / Bán Những ǵ / Để làm ǵ?

    Bác và Đảng Bán Nước / Bán Những ǵ / Để làm ǵ?
    Những sự thật không thể chối bỏ (phần 8) -
    Ai đă bán đứng cụ Phan Bộ Châu?





    Đặng Chí Hùng (Danlambao) - Cụ Phan Bội Châu là một trí sĩ yêu nước nồng nàn của dân tộc ta. Cụ chính là một nhà nho có tư tưởng tiến bộ và uyên bác trong cái nh́n của dân tộc. Đến nay sự việc bị Pháp bắt của cụ vẫn là một ẩn số với nhiều người mặc dù đă có nhiều thông tin được hé lộ cho thấy ông Hồ Chí Minh chính là kẻ đâm sau lưng cụ Phan. Trong khuôn khổ bài này tôi xin được tổng hợp lại các thông tin đă có và các bằng chứng mới để khẳng định: Ông Hồ Chí Minh đă bán đứng cụ Phan cho Pháp lấy tiền và cũng là thủ tiêu một người yêu nước không cùng quan điểm với ḿnh!

    Đôi nét về cụ Phan Bội Châu:

    Theo Wiki (http://vi.wikipedia.org/wiki/Phan_Bội_Châu):

    Cụ Phan Bội Châu sinh ngày 26 tháng 12 năm 1867 tại làng Đan Nhiễm, xă Nam Ḥa, huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An.Cụ tên thật là Phan Văn San (tự: Hải Thu), c̣n có tên khác là Phan Sào Nam.

    Cha của cụ Phan là Phan Văn Phổ, mẹ là Nguyễn Thị Nhàn. Cụ nổi tiếng thông minh từ bé, năm 6 tuổi học 3 ngày thuộc hết Tam Tự Kinh, 7 tuổi ông đă đọc hiểu sách Luận Ngữ, 13 tuổi ông thi đỗ đầu huyện.

    Thuở thiếu thời cụ đă sớm có ḷng yêu nước. Năm 17 tuổi, cụ đă viết bài "Hịch B́nh Tây Thu Bắc" đem dán ở cây đa đầu làng để hưởng ứng việc Bắc Kỳ khởi nghĩa kháng Pháp. Năm 19 tuổi (1885), ông cùng bạn là Trần Văn Lương lập đội “Sĩ tử Cần Vương” (hơn 60 người) chống Pháp, nhưng bị đối phương kéo tới khủng bố nên phải giải tán.

    Gia cảnh khó khăn, cụ phải đi dạy học kiếm sống và học thi, nhưng thi suốt 10 năm không đỗ, lại can tội hoài hiệp văn tự (mang văn tự trong áo) nên bị kết án chung thân bất đắc ứng thí (suối đời không được dự thi).

    Năm 1896, Cụ Phan Bội Châu vào Huế dạy học, do mến tài ông nên các quan đă xin vua Thành Thái xóa án. Nhờ vậy, khoa thi hương năm Canh Tư (1900) ở trường Nghệ An và đậu Giải nguyên.

    Sau khi đậu Giải Nguyên th́ cụ Phan đă kết giao với nhiều trí sỹ yêu nước lúc đó như cụ Nguyễn Thượng Hiền, Huỳnh Thúc Kháng… để lập ra hội Duy Tân nhằm củng cố dân trí theo con đường minh trị của Nhật lúc đó.


    (Ảnh - Cụ Phan Bội Châu, ngồi, thứ 2 từ phải)

    Sau đó cụ cũng chính là người phát động phong trào đông du nhằm khuyến khích giới trẻ sang t́m hiểu và học tập cách làm của người Nhật trong việc t́m tự do, độc lập cho dân tộc. Cụ Phan cũng có thời gian hoạt động ở Trung Quốc và có mối quan hệ với ông Hồ Chí Minh lúc đó với bí danh Lư Thụy.

    Ngày 30 tháng 6 năm 1925, Cụ bị Pháp bắt cóc tại Thượng Hải giải về nước xử án tù chung thân, mặc dù trước đó (1912) cụ đă bị thực dân Pháp kết án vắng mặt. Hay nói cách khác cụ bị bắt trong lúc trốn truy nă của nhà cầm quyền thực dân Pháp. Câu hỏi được đặt ra là ai đă bán thông tin này cho Pháp? Nó sẽ có câu trả lời ngay sau bài này.

    Và với nhiệt huyết cùng tầm ḷng yêu nước nồng nàn của Cụ, nhân dân Việt Nam đă lên tiếng. Một phong trào đấu tranh của nhân dân cả nước đ̣i thả Phan Bội Châu, và nhờ sự can thiệp của Toàn quyền Varenne, ông được về an trí tại Bến Ngự (Huế). Trong 15 năm cuối đời th́ Cụ Phan vẫn giữ trọn phẩm cách cao khiết, không ngừng tuyên truyền tinh thần yêu nước bằng văn thơ, nên rất được nhân dân yếu mến.

    Cụ Phan đă để lại những áng thơ bất hủ cho chúng ta nghiền ngẫm đến ngày nay:

    SỐNG
    Sống tủi làm chi đứng chật trời?
    Sống nh́n thế giới hổ chăng ai?
    Sống làm nô lệ cho người khiến?
    Sống chịu ngu si để chúng cười?
    Sống tưởng công danh, không tưởng nước.
    Sống lo phú quư chẳng lo đời,
    Sống mà như thế đừng nên sống!
    Sống tủi làm chi đứng chật trời?

    CHẾT
    "Chết mà v́ nước, chết v́ dân,
    Chết đấng nam nhi trả nợ trần.
    Chết buổi Đông Chu, hồn thất quốc,
    Chết như Tây Hán lúc tam phân.
    Chết như Hưng Đạo, hồn thành thánh,
    Chết tựa Trưng Vương, phách hóa thần.
    Chết cụ Tây Hồ danh chẳng chết,
    Chết mà v́ nước, chết v́ dân."

    Cụ Phan chính là tấm gương sáng về ḷng yêu nước nồng nàn, t́nh cảm vô biên giành cho dân tộc. Và qua bằng chứng về những câu thơ của Cụ cho thấy một tinh thần chiến đấu ngoan cường, không chịu khuất phục, một ḷng can đảm với giặc thù.

    Quan điểm làm cách mạng của cụ Phan được thể hiện rơ ở tập "Lưu Cầu Huyết Lệ Tân Thư", gồm 5 phần: Nói về những điều sỉ nhục v́ nước mất, quyền mất, thảm họa tương lai, Mở mang dân trí, Chấn động dân khí, Vun trồng nhân tài, Kỳ vọng ở những người làm quan, lấy những sự nghiệp bất hủ khuyên lơn họ được nhiều người xem là có giá trị về phương diện cổ động nhân sĩ và giới cầm quyền có tâm huyết đem tài sức ra giúp nước.

    Đó là một quan điểm khá mới lạ và đầy tính tư duy đổi mới của Cụ Phan trong bối cảnh cụ đă sớm nh́n thấy dân trí và dân khí của Việt Nam ta lúc đó cực thấp. Bản thân cụ là một nhà nho nhưng đă vượt qua được những giáo điều cổ hủ của nhà nho để vươn ḿnh t́m đường đi cho dân tộc. Cụ là một nhà yêu nước chân chính!


    Lư Thụy là ai?

    Ông Hồ Chí Minh có một bí danh là Lư Thụy khi ông ta hoạt động tại Trung Quốc và Thái Lan. Đó cũng là lúc diễn ra việc ông ta gặp gỡ cụ Phan Bội Châu ở Trung Quốc.

    Bằng chứng khẳng định Lư Thụy là Hồ Chí Minh có rất nhiều, tôi xin trích dẫn tại đây như sau.

    Đầu tiên, trên trang Việt Báo
    (http://vietbao.vn/The-gioi-tre/Cuoc-.../45180413/275/).

    Đây là tờ báo lề đảng trong bài t́m hiểu 75 năm đoàn Thanh niên cộng sản Hồ Chí Minh có đoạn viết:

    Mùa hè năm 1926, Nguyễn Ái Quốc, lúc này mang bí danh là Lư Thụy cử Hồ Tùng Mậu, người đồng chí thân thiết của ḿnh trở lại Thái Lan chọn một số thiếu niên con em các gia đ́nh yêu nước đưa sang Quảng Châu đào tạo nhằm chuẩn bị cho việc xây dựng Thanh niên cộng sản đoàn. Đến Thái Lan, Hồ Tùng Mậu liên lạc được với cụ Tú Đặng tức Đặng Thúc Hứa, một sĩ phu chủ chốt trong "Quang phục Hội" truyền đạt ư kiến của lănh tụ Nguyễn Ái Quốc.

    Việc lựa chọn được thực hiện rất thận trọng, duy có một học sinh làm mọi người băn khoăn v́ c̣n nhỏ tuổi quá (mới 12). Song cuối cùng, xét về cả tư chất và thân nhân, Hồ Tùng Mậu quyết định đưa vào danh sách. Đó chính là Lê Hữu Trọng.

    Nhóm thiếu niên học sinh đầu tiên người Việt từ Đông Bắc Thái Lan đến Quảng Châu rất sung sướng, vui mừng được gặp ngay đồng chí Lư Thụy. Đúng hơn, đây có thể coi là một cuộc "đoàn tụ" giữa những người thân trong gia đ́nh. Để đảm bảo tính hợp pháp và nguyên tắc bí mật, cả nhóm có bí danh và đều mang họ Lư. Đó là: Lê Hữu Trọng mang bí danh Lư Tự Trọng; Đinh Chương Long mang bí danh Lư Văn Minh; Vương Thúc Thoại mang bí danh Lư Thúc Chất; Hoàng Tự mang bí danh Lư Anh Tự (có lúc đọc lệch là Tợ); Ngô Trí Thông mang bí danh Lư Trí Thông; Ngô Hậu Đức mang bí danh Lư Phương Đức (nữ); Nguyễn Thị Tích mang bí danh Lư Phương Thuận (nữ); Nguyễn Sinh Thản mang bí danh Lư Nam Thanh

    Thứ hai, trên trang diendannuocnga.net (Website được Đại sứ quán Việt Nam tại Nga bảo trợ) có đoạn: “Ngày 11-1-1924, Nguyễn Ái Quốc đến Quảng Châu. Để hợp pháp hóa hoạt động, Người lấy bí danh là Lư Thụy. Ngày 21-6-1925 tại Quảng Châu, báo Thanh Niên – cơ quan ngôn luận của “Việt Nam Thanh niên cách mạng đồng minh hội” được thành lập và ra số báo đầu tiên, Người đă lấy bút danh là “Z.A.C”.

    Các bạn có thể t́m hiểu tại links: http://diendan.nuocnga.net/showthread.php? t=217

    Điều này cũng khẳng định Lư Thụy chính là ông Hồ Chí Minh.

    Thứ ba, trên Website của đảng cộng sản Việt Nam với tên gọi: Tennguoidepnhat.net có viết: Tiếp đó, trong những năm 1923-1924, Nguyễn Ái Quốc c̣n sử dụng thêm một số bút danh và tên gọi khác dưới các bài viết và trong hoạt động cách mạng: Chú Nguyễn, N, S Chon Vang, Cheng Vang, Trần Vương, Ai Qua Que, Nguyễn Hải Khách, Lư Thụy.

    Đây là links: http://tennguoidepnhat.net/2012/02/1...-bac-hồ/

    Kết Luận: Hoàn toàn dựa trên các tư liệu của đảng cộng sản tôi đă chứng minh tên Lư Thụy chính là một cái tên của ông Hồ Chí Minh trong thời gian hoạt động ở Trung Quốc và Thái Lan.


    Ông Hồ Chí Minh đă bán đứng cụ Phan như thế nào?

    1. Hồ Chí Minh dưới bí danh Lư Thụy có liên hệ với Cụ Phan:

    Khi cụ Phan hoạt động ở Trung quốc, cụ đă muốn liên lạc với Hồ Chí Minh lúc đó với cái tên Lư Thụy. Cụ Phan chân t́nh muốn đoàn kết với Lư Thụy trong việc chấn hưng dân tộc. Cụ rất tôn trọng Lư Thụy thông qua bức thư mà cụ viết cho ông ta như sau:

    Người cháu rất kính yêu của Bác - Hôm trước anh Lâm (Đức Thụ) và anh Hồ (Hồ Tùng Mậu) gửi lại thư của Cháu, trong thư có nói tường tận về chuyện ông Hy Mă (Phan Châu Trinh).

    Tuy thư đưa trực tiếp trên chuyện thật nhưng ngụ ư thật sâu sắc, mà lối lập luận lại dựa trên những ư tưởng lớn, nhân đó mới biết là học vấn, tri thức của cháu nay đă tăng trưởng quá nhiều, quả thực không phải như hai mươi năm về trước.

    Nhớ lại hai mươi năm trước đây, khi đến nhà cháu uống rượu g̣ án ngâm thơ, anh em cháu đều chửa thành niên, lúc đó Phan Bội Châu này đâu có ngờ rằng sau này cháu sẽ trở thành một tiểu anh hùng như thế này. Bây giờ đem so kẻ ǵ này với cháu th́ bát thật rất xấu hổ. Nhận được liên tiếp hai lá thư của cháu, bác cảm thấy vừa buồn vừa mừng. Buồn là buồn cho thân bác, mà mừng là mừng cho đất nước ta. Việc thừa kế nay đă có người, người đi sau giỏi hơn kẻ đi trước, trên tiền đồ đen tối sẽ xuất hiện ánh sáng ban mai. Ngày xế đường cùng, chỉ sợ không được thấy ngày đó, làm sao bác không cảm thấy buồn cho chính ḿnh được? Một đời tân khổ, gánh vác công chuyện một ḿnh, được sức lớn của cháu giúp vào th́ ắt sẽ có nhiều người hưởng ứng theo. Việc gây dựng lại giang sơn, ngoài cháu có ai để nhờ ủy thác gánh vác trách nhiệm thay ḿnh. Có được niềm an ủi lớn lao như thế, làm sao bác không cảm thấy vui mừng được.

    Bác đang định t́m một dịp tốt về Quảng Đông một chuyến để đàm luận với cháu, không biết cháu c̣n ở lại Quảng Đông lâu mau, hoặc giả trong tương lai có định đi chỗ khác không? Trong ḷng bác có nhiều chuyện muốn hỏi ư kiến cháu, nhưng không gặp mặt th́ làm sao có thể bàn cho hết ư được? Làm sao được? Nếu không coi già yếu là đồ bỏ th́ cháu viết thư nhiều cho bác, bác thành thật yêu cầu cháu đấy.

    Cần nhắc lại là Phan Bội Châu lúc rời nước đă gần bốn mươi (ba mươi chín tuổi đến Nhật) lại không thể tránh khỏi những trách nhiệm này nọ đặng chuyên chú học hành, cho nên tri thức lúc bấy giờ cũng vẫn như xưa. Cháu học vấn rộng răi, và từng đi nhiều nơi, hơn bác cả chục cả trăm lần. Tri thức và kế hoạch của cháu vượt sức đo lường của bác; không biết cháu có thể chia sẻ cùng bác một hai việc? Bác rất hết sức mong đợi, mong cháu không ngại. V́ nếu không có kế hoạch th́ bất quá chỉ làm những khách tha hương than thở không đâu cho hồn cố quốc, chả giống ông Hy Mă th́ cũng giống Phan Bội Châu mà thôi!

    Thư bất tận ngôn, mong cháu hiểu giùm cả những ư không viết thành lời. Chúc cháu b́nh an.

    Ngày 21 tháng 1 lịch ta (14 tháng 2 năm 1925 dương lịch) viết dưới đèn dầu.

    Chỗ bác ở đâu nơi đất khách th́ Quốc Đảng (Hồ Tùng Mậu) đă biết nên không ghi ở đây. Thư này nhờ Quốc Đống chuyển giúp.

    Bức thư được đang tại trang của sở giáo dục tỉnh Hà Nam với tên bài “Bác Hồ với Cụ Phan Bội Châu - Bức thư Phan Bội Châu gửi Lư Thụy (Nguyễn Ái Quốc)”

    (links: http://phuly.edu.vn/bacho/chuyen110.htm).

    Trong nội dung bức thư ta có thể thấy cụ Phan viết đọng lại hai điều như sau: Cụ Phan hết sức tôn trọng tuổi trẻ của Lư Thụy (HCM) mặc dù cụ có kinh nghiệm trường đời cũng như hoạt động hơn hẳn. Cụ Phan cũng rất mong muốn hợp tác được chia sẻ các kinh nghiệm đấu tranh với Lư Thụy để không phải trở thành “Khách tha hương than thở không đâu cho hồn cố quốc”, đại ư là muốn hợp tác để tranh đấu có ư nghĩa cho độc lập dân tộc.

    Nếu Cụ Phan là người chủ động gặp Nguyễn Tất Thành trong cuộc hội kiến lần thứ nhất (1905) th́ 19 năm sau trong cuộc hội kiến lần thứ hai (1924), Lư Thụy là người chủ động.

    Đặt chân đến Quảng Châu (Trung Quốc) sau vụ mưu sát toàn quyền Méc-lanh ở Sa Điện, Nguyễn Ái Quốc t́m gặp các đồng chí của Phạm Hồng Thái. Tại căn nhà nhỏ tồi tàn trong một hẻm phố, Nguyễn Ái Quốc đă gặp Hồ Tùng Mậu, Lê Hồng Sơn và Lê Hồng Phong. Cả ba người cùng quê ở Nghệ An với Nguyễn Ái Quốc.

    Trước hết Nguyễn Ái Quốc đă ca ngợi chiến công bất tử của Phạm Hồng Thái: “Sự hy sinh của Phạm Hồng Thái sẽ trở thành cánh én báo hiệu mùa xuân sắp về. Tên tuổi của anh sẽ sống măi” (Ép-ghê-nhi Ca-bê-lép: Đồng chí Hồ Chí Minh - Tập I. Nxb Thanh niên - Hà Nội - 1985 - Tr.195.)

    Sau khi gặp Tâm tâm xă, Nguyễn Ái Quốc nhận được tin: Tháng 6-1924 do ảnh hưởng của Tôn Trung Sơn, Phan Bội Châu đă cải tổ Việt Nam Quang phục hội thành lập Quốc dân đảng Việt Nam.

    Hai sự kiện chính trị trên của những người Việt Nam yêu nước ở Quảng Châu đ̣i hỏi Nguyễn Ái Quốc phải chủ động t́m gặp cụ Phan như đă chủ động t́m gặp Tâm tâm xă. Minh chứng cho điều này là cuốn sách của Viện lịch sử Đảng:

    “Chủ tịch Hồ Chí Minh, tiểu sử và sự nghiệp - Nxb Sự thật - Hà Nội - 1987 - Tr.63.”có đoạn viết: “Đồng chí Nguyễn Ái Quốc viết thư góp ư kiến với cụ Phan Bội Châu về đường lối và phương pháp cách mạng. Cụ tiếp thu những ư kiến đó, nhưng chưa kịp sửa chữa th́ đă bị đế quốc Pháp bắt gửi về nước vào năm 1925 “…” Rất may là Nguyễn Ái Quốc đă có một số lần gặp được Phan Bội Châu: khi th́ ở Quảng Châu, khi th́ ở Thượng Hải (Trung Quốc)… mặc dù các cuộc nói chuyện này không thông suốt ngay tức khắc, song dần dần đă đem lại những kết quả mong muốn. Họ đă đi đến quyết định, là mùa hè năm 1925, sẽ tổ chức hội nghị hạt nhân lănh đạo của đảng. Hội nghị này đă định số phận sau cùng của Quốc dân đảng.”

    Kết luận: Nguyễn Ái Quốc (Lư Thụy) và cụ Phan không phải gặp nhau chỉ một lần mà khoảng vài ba lần vào cuối năm 1924. Và giữa họ có sự khác biệt về quan điểm đấu tranh giải phóng dân tộc.

    2. Những minh chứng cho việc ông Hồ bán đứng cụ Phan cho Pháp:

    Như đă từng viết qua các phần trước, ông Hồ Chí Minh rất nhiều tội ác như giết người hàng loạt, bán nước… nên việc bán đứng một người có quan điểm yêu nước khác ḿnh nhằm tranh đoạt công trạng đấu tranh, mua danh tiếng cho ḿnh cũng là điều không có ǵ đáng ngạc nhiên. Với một con người như ông Hồ th́ việc bán đứng cụ Phan cũng chỉ “nhỏ” so với rất nhiều tội ác ông ta đă làm với dân tộc Việt Nam.



    Qua hai phần trên tôi đă khẳng định 3 điều: (1) Ông Hồ và Lư Thụy chỉ là một, (2) Cụ Phan là một nhà trí sỹ yêu nước nồng nàn, chân chính và (3) là họ có liên hệ với nhau khá nhiều mặc dù khác con đường và quan điểm đấu tranh. Và trong phần này tôi xin chứng minh bằng những bằng chứng xác thực cho hành động của ông Hồ Chí Minh đối với cụ Phan Bội Châu.


    Đầu tiên, trong cuốn “Vietnam at War” của tác giả Phillip B. Davidson - một cựu sỹ quan t́nh báo của quân đội Mỹ đă viết:

    “The French say that in June 1925, Ho betrayed to the Surete in Shanghai for 100,000 piaster ….”. Đại ư dịch lại là ông Hồ Chí Minh với bí danh Lư Thụy lúc đó đă bán đứng cụ Phan cho nhà cầm quyền thực dân Pháp lấy tiên. Đây là h́nh ảnh về cuốn sách thuộc dạng tài liệu mật của quân đội Mỹ.

    Thứ hai, Theo Joseph Buttinger, “A Dragon Embattled” (New York: Praeger, 1967)Tập 1, của Joseph Buttinger). Ông này khẳng định rằng Nguyễn Ái Quốc nhận 150.000 đồng bạc Đông dương từ Pháp và bán cụ Phan. Trong cuốn sách có đoạn viết:“Lam Duc Thu and Thanh (Ho Chi Minh) split 150,000 piasters, which Thanh later used to fund his own fledgling communist organization, "Vietnamese Revolutionnary Youth Association" …..”Ho Chi Minh promised to protect Thu with condition that Thu must keep a low and "quiet" life in the village and not to reveal the secret about "activities" of both when they had lived in Hong Kong..”.

    Nội dung của cuốn sách này nói về số tiền mà ông Hồ và Lâm Đức Thụ nhận được từ việc bán thông tin cụ Phan cho Pháp là 150 đồng bạc đông dương và ông Hồ đă hứa với Lâm Đức Thụ về bí mật giữa hai người này. Điều này thêm khẳng định mục đích bán cụ Phan lấy tiền để vừa triệt tiêu đối thủ chính trị, củng cố tổ chức của ông Hồ. Sự xuất hiện của đoạn văn dưới với nội dung ông Hồ hứa sẽ bảo vệ ông Thụ với điều kiện ông Thụ phải giữ im lặng về những việc họ hoạt động ở HongKong đă đánh bật luận điểm cho rằng ông Hồ vô can trong vụ án cụ Phan, đổ tội hoàn toàn cho Lâm Đức Thụ. Lâm Đức Thụ được đảng cộng sản Việt Nam tuyên truyền như một kẻ phản bội đă bán đứng cụ Phan, tuy nhiên nếu Lư Thụy (HCM) không biết th́ lư do ǵ ông ta phải yêu cầu Lâm Đức Thụ im lặng để đổi lấy cuộc sống b́nh yên? Đó chính là việc HCM (Lư Thụy) đồng mưu bán đứng cụ Phan cho Pháp.

    Thứ 3, Trong cuốn sách của tổng thống Richard Nixon có tiêu đề: “No more Vietnams” trang 33 có đoạn viết được tạm dịch như sau:“Ông Hồ liên minh hầu hết với tất cả phần từ Quốc Gia nhưng ông ta không bao giờ đặt mục tiêu chung lên trên mục tiêu của ông ta. Ông ta liên minh với các nhóm nầy là để phục vụ cho mục đích củng cố tham vọng của ông ta. Khi có mâu thuẫn, ông ta sẵn sàng tiêu diệt họ.

    Năm 1925, ông Hồ phản bội nhà cách mạng lăo thành nhất của Việt Nam là Phan Bội Châu cho mật vụ Pháp. Lịch sử của CS đă nói rằng ông Phan Bội Châu đă sa ngay vào một cái bẩy, nhưng không nói ra cái bầy đó là của ông Hồ để nhân được 100 ngàn quan Pháp. Vào thời đó, ông Hồ biện hộ cho sự phản bội của ông ta với các đồng chí của ông ta rằng Phan Bội Châu là một người quốc gia và do đó sẽ trở thành đối thủ trong tương lai.”.

    Đây là h́nh ảnh được chụp từ trang đó (phần khoanh đỏ in nội dung tạm dịch)


    Trong cuốn sách này tổng thống R.Nixon đă chỉ đích danh ông Hồ bán đứng cụ Phan. Chúng ta nên nhớ rằng các tổng thống Mỹ dù có đối lập quan điểm chính trị với họ th́ họ không bao giờ làm một việc bẩn thỉu bôi nhọ đối thủ. Cương vị một vị tổng thống như ông Nixon viết sách bằng chính tên ḿnh (không dùng nhiều bút danh tự ca ngợi ḿnh như Hồ Chí Minh) không cho phép ông ta viết bừa băi. Hơn thế nữa, thông tin mà tổng thống R. Nixon có được là thông tin có sự chuẩn hóa từ phía Pháp (đồng minh) và của t́nh báo Mỹ.

    Thứ 4, Nhà báo David Halberstam đă từng ở Việt Nam và đoạt giải Pulitzer năm 1964 qua các bài phóng sự của ông về chiến tranh cũng như vụ đảo chính lật đổ chính quyền ông Ngô Đ́nh Diệm. Trong đội ngũ phóng viên thời đó được giải Pulitzer c̣n có Malcolm Browne, Peter Arnett, Neil Sheehan và Horst Faas (hai lần). Ông là người thiên tả với bằng chứng là tổng thống Kennedy đă từng ép buộc tờ New York Times rời khỏi Việt Nam v́ sợ ông làm tăng không khí phản chiến tại Việt Nam. Nói thế để thấy ông ta có thể coi như là “bạn” của cộng sản. Tuy nhiên ông ta cũng đă viết cuốn sách “Ho” dài 120 trang xuất bản năm 1971 và in lại năm 1987. Trong cuốn sách trang 56 cũng có đoạn viết khẳng định: Ông Hồ Chí Minh bán cụ Phan Bội Châu cho mật thám Pháp để lấy 150,000 đồng tiền thưởng là có thật.

    Thứ 5, Có một bài báo trên tờ báo Washington Post viết về vụ việc này. Chúng ta cũng nên nh́n nhận rằng đây là một tờ báo nổi tiếng và có chất lượng các bài viết của ḿnh khá trung thực.

    Bài viết có đoạn bằng tiếng anh: “... In Shanghai, Chau met Ho Chi Minh, then operating under the alias Ly Thuy. As heads of rival nationalist, revolutionary groups, they immediately distrusted each other, but in their quarrels Ho struck the first blow. In June 1925, for 100,000 piastres, he betrayed Chau to agents of the Deuxieme Bureau, Surete Generale du Gouvernement General pour l'Indochine (abbreviated as 2d Bureau)--the French police--and he was seized while passing through Shanghai's international settlement. Ly Thuy later rationalized that his was a good act”

    Tạm dịch ra: “Tại Thượng Hải, Châu đă gặp Hồ Chí Minh, sau đó hoạt động dưới bí danh Lư Thụy. Là người đứng đầu của đối thủ quốc gia, các nhóm cách mạng, họ ngay lập tức không tin tưởng nhau, nhưng trong những cuộc căi vă của họ Hồ đánh đ̣n đầu tiên. Trong tháng sáu năm 1925 cho 100.000 piastres, ông Hồ đă phản bội Châu cho các đại lư của Văn pḥng Deuxieme, Surete Generale du Gouvernement pour l'Indochine (viết tắt như 2d Cục) - Cảnh sát Pháp - và ông Châu đă bị bắt giữ trong khi đi qua thanh toán quốc tế Thượng Hải. Lư Thụy sau đó hợp lư hóa của ḿnh là một hành động tốt...”

    Links của bài viết:
    http://www.washingtonpost.com/wp-srv...yatanycost.htm

    Đây là thêm một bằng chứng cho việc ông Hồ đă bán đứng cụ Phan lấy tiền cho thực dân Pháp. Tuy nhiên nói cho đúng, nếu không có các tài liệu được phía đảng cộng sản vốn kiểm duyệt chặt chẽ thông tin cho phép xuất bản th́ đôi khi các bạn vẫn nghĩ là dẫn chứng chi là một chiều mặc dù đă có dẫn chứng của một nhà báo thiên tả, ủng hộ cộng sản. Sẽ là thiếu sót nếu không đề cập đến những dẫn chứng” lề đảng”. Và tôi xin có ngay các dẫn chứng sau đây để khẳng định điều ḿnh nói là có thật.

    Thứ 6, Trên trang mạng X-café đă từng cho đăng tải thông tin này. Đó là cuốn Thành ngữ - Điển tích - Danh nhân Từ điển của tác giả Trịnh Vân Thanh (Trịnh Chuyết). Sách được Nhà Xuất bản Văn học xuất bản năm 2008. Các bạn có thể xem chi tiết giới thiệu về cuốn sách ở trang Sachhay.com. Ở trang 742, trong mục nói về Phan Bội Châu, các nhà soạn sách đă viết việc Phan Bội Châu bị bắt như sau:

    Năm 1925, nghe theo lời của Lư Thụy và Lâm Đức Thụ, Phan Bội Châu gia nhập vào tổ chức "Toàn thế giới bị áp bức nhược tiểu dân tộc", nhưng sau đó Lư Thụy và các đồng chí lập mưu bắt Phan Bội Châu nộp cho thực dân Pháp để:

    1 - Tổ chức lấy được một số tiền thưởng (vào khoảng 15 vạn bạc) hầu có đủ phương tiện hoạt động.

    2 - Gây một ảnh hưởng sâu rộng trong việc tuyên truyền tinh thần ái quốc trong quốc dân.




    Ở đây phải nh́n nhận đây là cuốn sách được nhà xuất bản Văn học, nó thuộc nhà nước cộng sản Việt Nam. Nói cách khác, nó phải qua kiểm duyệt của đảng cộng sản và các cơ quan tuyên giáo, không lẽ họ bị “mù”? Không phải thế, họ nghĩ rằng việc đẳng tải như vậy với lư do “lấy tiền hoạt động, tuyên truyền cho phong trào” để nhằm tô hồng h́nh ảnh ông Hồ. Nhưng họ lại quên một điều rằng cụ Phan là nhà yêu nước chân chính, đâm sau lưng cụ chính là hành động hèn hạ và bỉ ổi. Hơn nữa việc đâm sau lưng này lại là giúp cho kẻ thù. Càng đáng lên án hơn về việc dùng kẻ thù để loại bỏ các nhà yêu nước khác của ông Hồ.

    Thứ 7, Hồ Chí Minh khi viết về cụ Phan Bội Châu và dùng bút hiệu Trần Dân Tiên có đoạn:

    "Vừa nghiên cứu làm việc để sống, ông Nguyễn vẫn ra sức làm việc cho tổ quốc ḿnh. Ông bắt đầu tổ chức đồng bào Việt kiều ở Trung Quốc. Tổ chức này gọi là Hội Việt Nam Thanh Niên Cách mạng Đồng Chí…. Hoạt động của Hội Việt Nam Thanh Niên Cách Mạng Đồng Chí bắt đầu lan vào trong nước. Thực dân Pháp gián tiếp giúp đỡ rất nhiều". (đoạn trích trong sách: Bác Hồ những năm tháng ở nước ngoài – UNESCO … Hà Nội 1999).

    Như chúng ta đă biết khi dùng bút danh Trần Dân Tiên ca ngợi ḿnh, ông Hồ đă lộ ra một câu mà chúng ta thấy bản chất của vấn đề. Tại sao lại có chuyện Thực dân Pháp gián tiếp giúp đỡ ở đây, giúp đỡ cái ǵ? Việc ǵ? Trong khi họ là kẻ thù lúc đó của dân tộc. Đó chính là việc nói tránh sự việc bán cụ Phan cho Pháp lấy tiền để củng cố tổ chức của Hồ Chí Minh.

    Thứ 8, Một tác giả viết về Hồ Chí Minh quen thuộc được coi như "bạn" của đảng cộng sản là William J. Duiker dựa vào mối nghi ngờ của Phan Bội Châu để bác bỏ việc Hồ Chí Minh dính vào việc bán người. Duiker viết:

    "Chính Phan Bội Châu đă cho biết kẻ chỉ điểm cho Pháp bắt ḿnh là Nguyễn Thượng Huyền. Thực ra, qua những ḍng trong Phan Bội Châu niên biểu, Phan Bội Châu chỉ cho biết được nghe nói như thế và tin theo chứ không hề xác định với bằng chứng nào. Sự việc này đă được sử gia Phạm Văn Sơn đề cập và cho rằng Phan Bội Châu nghi oan cho Nguyễn Thượng Huyền. Chính Nguyễn Thượng Huyền đă lên tiếng khi biết nội vụ vào dịp về Việt Nam – “khoảng năm 1965, cụ Nguyễn Thượng Huyền có về Việt Nam và đăng một bài cải chính nói rơ vụ việc trên tờ “Bách Khoa” số 73”. (Việt Sử Tân Biên – Phạm Văn Sơn – Sàig̣n 1972 – Q.7, tr. 254, 229)

    Như vậy, trong ba người được nêu tên liên hệ đến vụ bán người th́ hai người đă lên tiếng. Nguyễn Thượng Huyền đối diện thẳng với vấn đề để chứng minh sự vô can của ḿnh c̣n Lâm Đức Thụ, theo ghi nhận của Kỳ Ngoại Hầu Cường Để, đă khoe đó là thành tích do chính ḿnh đạt được. Vào năm 1925, Lâm Đức Thụ là người thân tín của Hồ Chí Minh được dành cho vai tṛ lănh đạo cao nhất của tổ chức Việt Nam Thanh Niên Cách Mạng Đồng Chí Hội nên không thể không bàn bạc với Hồ Chí Minh về mọi công việc. Như thế, nếu cụ Nguyễn Thượng Huyền là kẻ bán đứng Cụ Phan cho Pháp th́ ắt hẳn đă bị Hồ Chí Minh lúc đó c̣n sống phản bác khi cụ Huyền khẳng định ḿnh không bán cụ Phan. Chỉ có một lư do khiến Hồ Chí Minh phải im lặng đó là việc ông ta và Lâm Đức Thụ là kẻ chủ mưu.

    Thứ 9, trong cuốn sách của tác giả cộng sản Liên Xô và được phát hành bởi đảng cộng sản Việt Nam - Ép-ghê-nhi Ca-bê-lép: Đồng chí Hồ Chí Minh - Tập 2. Nxb Thanh niên - Hà Nội - 1985. có một đoạn đáng chú ư:

    “Đồng chí Nguyễn (Lư Thụy) đă có những biện pháp để củng cố vị thế của ḿnh trong tổ chức hội thanh niên yêu nước một cách khôn khéo. Người Pháp tưởng như câu được một con cá to nhưng không hẳn như vậy. Sự việc đó có lợi cho phong trào của đồng chí…”.

    Tuy không dám nói thẳng ra nhưng tác giả cộng sản này đă nói đến việc ông Hồ (Lư Thụy) củng cố phong trào cộng sản bằng việc dùng lừa người Pháp. Sự việc này cho thấy với bút danh Lư Thụy (trùng với thời điểm ông Hồ ở HongKong gặp cụ Phan) và cũng trùng với việc ông ta muốn củng cố hội của ḿnh. Sự Việc này không ǵ ngoài việc nói đến bán đứng cụ Phan mà tác giả Liên Xô ám chỉ là "Con cá to".

    Thứ 10, ông Hà Huy Tập – một người cộng sản tiền bối và được đảng cộng sản trọng vọng trong văn bản gửi Quốc tế thứ 3 đề ngày 20-4-1935 như sau:

    “Trước và sau đại hội của đảng, một số đồng chí khi nói chuyện với nhau thường bàn về đồng chí Nguyễn Ái Quốc (tức Hồ). Họ cho rằng Quốc chịu trách nhiệm về việc mật thám bắt hơn 100 hội viên đoàn thanh niên, bởi v́:

    a) Quốc biết rơ Lâm Đức Thụ là một tên khiêu khích nhưng vẫn làm việc với hắn.

    b) Quốc đă phạm sai lầm khi yêu cầu mỗi thanh niên nộp hai bức ảnh, ghi rơ tên thật, địa chỉ, tên cha mẹ, ông bà, cụ kỵ cùng với tên của từ 2 đến 10 người bạn.

    c) Ở trong nước, ở Xiêm (Thái Lan) và ở trong tù, người ta vẫn c̣n bàn tán đến trách nhiệm của Quốc, trách nhiệm mà anh ta không dám chối.”


    Theo Hà Huy Tập, Hồ Chí Minh đă sai lầm khi đ̣i hỏi những người gia nhập tổ chức phải khai rơ lư lịch, nộp h́nh ảnh và tin cậy Lâm Đức Thụ nên những tài liệu này rơi vào tay mật thám Pháp khiến hàng trăm người đă bị bắt. Việc ông Hồ biết Lâm Đức Thụ là gián điệp nhưng vẫn dung túng để cho ông ta gửi thông tin bắt bớ các đồng chí của ḿnh chính là hành động thể hiện sự đồng mưu bán đứng những người yêu nước trong đó có cụ Phan cho Pháp.

    Kết Luận: Trong khuôn khổ bài viết này tôi đă chứng minh cụ Phan Bội Châu là người yêu nước chân chính. Bằng các tài liệu trong và ngoài nước, lề đảng, trung lập và lề dân đều đưa đến một kết luân vững chắc việc ông Hồ bán đứng cụ Phan cho Pháp lấy tiền, thanh trừ đối thủ chính trị là có thật. Đây là một tội ác với người yêu nước. Ông Hồ chính là kẻ chủ mưu trong vụ án này!

    Chỉnh sửa và hoàn thiện:
    29/06/2012

  3. #13
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Bác và Đảng Bán Nước / Bán Những ǵ / Để làm ǵ?

    Bác và Đảng Bán Nước / Bán Những ǵ / Để làm ǵ?
    Những sự thật không thể chối bỏ (phần 9) -
    Hồ Chí Minh và âm mưu Hán hóa toàn diện Việt Nam
    Đặng Chí Hùng (Danlambao) -



    Như chúng ta đă biết, hiện nay đảng cộng sản Việt Nam đang thực hiện chính sách “hèn với giặc Trung cộng, ác với nhân dân yêu nước Việt Nam”. Cụ thể là họ im lặng trước các hành động xâm lấn, bắt giữ ngư dân của Trung cộng. Đề ra luật biển làm một lá bùa mị dân, rồi chính họ cho công an đàn áp người biểu t́nh ôn ḥa ủng hộ cái luật “ảo” đó. Ngoài ra là việc mất ải Nam Quan, thác Bản Giốc, Boxit Tây Nguyên, người Tàu tràn ngập Việt Nam… và gần đây là việc đảng cộng sản có chủ trương dạy tiếng Hoa trong trường học.

    Vấn đề ở đây không phải mới, nhưng trước đến nay nhân dân ta quan niệm đó là lỗi của những thế hệ đảng viên sau này như: Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh… Điều đó đúng nhưng chưa đủ. Trong khuôn khổ bài này tôi sẽ gửi tới bạn đọc âm mưu Hán hóa toàn diện bắt đầu từ ai.

    Bài thơ tiếng Hán đầu tiên của Hồ Chí Minh

    Như chúng ta đă biết, ở phần 2 và phần 4 tôi đă đề cập đến việc ông Hồ Chí Minh chỉ đạo việc bán nước (HS-TS) cho Trung cộng và thực hiện nhiều chính sách theo chủ trương của Trung cộng. Tuy nhiên để một âm mưu Hán hóa toàn diện lộ rơ th́ cấn phải có một bài bổ sung đầy đủ chỉ ra âm mưu của ông Hồ và đảng cộng sản Việt Nam.

    Quay trở lại phần 5 (Cải cách ruộng đất) tôi đă gửi đến bạn đọc 2 bức thư ông Hồ gửi Stalin về vấn đề xin vũ khí và báo cáo Cải cách ruộng đất. Trong đó có một bức thư ông Hồ kư bằng tiếng Hoa. Trong bài trước do links của viện lưu trữ Liên Bang Nga đang trong quá tŕnh sửa chữa nên tôi đă gửi links từ trang diendannuocnga.net (được sự bảo trợ của sứ quán Việt Nam tại Nga) về bức thư đó. Nay xin gửi lại đường links từ viện lưu trữ liên bang Nga để bạn đọc tiện kiểm chứng: http://www.rusarchives.ru/evants/exh...tnam1/23.shtml

    Trở lại vấn đề bức thư có chữ kư bằng tiếng Hoa của ông Hồ gửi Stalin. Từ trước tới nay chúng ta có 2 luồng ư kiến. Ư kiến thứ nhất coi ông Hồ là gián điệp của Trung cộng. Ư kiến thứ hai thiên về giả thuyết ông Hồ muốn chứng tỏ mức độ Hán hóa của ḿnh. Về quan điểm cá nhân tôi, tôi đă nói ở những bài trước. Tôi chưa thiên về giả thiết ông Hồ là người Tàu v́ tất cả chúng ta chưa có được kết luận chính xác như thử DNA. Tôi dùng bài này để khẳng định luồng ư kiến thứ hai của ḿnh.

    Cách đây không lâu trên tờ báo An ninh biên giới của quân đội nhân dân Việt Nam, số 15, trang 24 với tiêu đề: "Bài báo bằng thơ chữ Hán đầu tiên của Bác Hồ" của tác giả Phạm Duy Trưởng. Bài báo này đă được 1 blogger là một người lính cộng sản post lại các bạn có thể tham khảo tại links sau:

    http://phuongcacanh.blogtiengviet.ne...su_tiaon_carsa



    Trong đoạn đầu của bài báo có viết: "Nhờ sự giới thiệu của văn pḥng Bát lộ quân ở Quế Lâm (TQ). Một buổi tối tháng 11 năm 1940, Nguyễn Ái Quốc mang bản thảo bài thơ làm bằng chữ Hán "Cứu Trung Quốc thị cứu tự kỷ" (Cứu Trung Quốc là tự cứu ḿnh) đến số nhà 12, đường Thái B́nh là nơi ở của tổng biên tập tờ "Cứu vong nhật báo" tên là Hạ Diễn. Đọc song bài thơ này Hạ Diễn rất thích, nhưng Hạ Diễn đề nghị người cầm về rồi gửi bằng đường bưu điện đến cho ṭa báo để pḥng khi bọn Quốc dân đảng lục soát th́ Hạ Diễn có chiếc phong b́ đă được đóng con dấu bưu điện mang ra đối phó. Từ đó Nguyễn Ái Quốc thường gửi bài đến ṭa báo.

    "Cứu vong nhật báo" là một tờ báo do Đảng Cộng sản Trung Quốc lănh đạo trong thời kỳ chiến tranh chống Nhật, sáng lập ở Thượng Hải tháng 8 năm 1937, năm 1938 rời về Quảng Châu, đầu năm 1939 rời về Quế Lâm vào tháng 10 năm 1940 và trung tuần tháng 12 th́ rời Quế Lâm. Nguyễn Ái Quốc đến Quế Lâm vào tháng 10 năm 1940 và trung tuần tháng 12 th́ rời Quế Lâm. Trong thời gian đó, Người đă viết cho CỨU VONG NHẬT BÁO tám bài sau đây với bút danh là B́nh Sơn:”

    Như vậy ta có thể thấy, ông Hồ với bài báo đầu tiên của ḿnh bằng tiếng Hán đă viết một bài thơ có tiêu đề "Cứu Trung Quốc là tự cứu ḿnh". Ngay từ đầu bài chúng ta đă thấy rơ được tâm ư của ông Hồ giành cho Trung cộng. Tại sao cứu Trung quốc lại là tự cứu ḿnh? Hay chăng ông Hồ tự coi Việt Nam đă là một phần máu thịt của Trung quốc nên ông ta mới nói vậy. Chúng ta cùng t́m hiểu thêm về bài thơ. Trong bài báo của tác giả Phạm Duy Trưởng có đoạn:

    "Tạp chí Hàn Nôm số 1 năm 1990, nhân kỷ niệm 100 năm ngày sinh chủ tịch Hồ Chí Minh đă cho đăng bài: "Cứu Trung Quốc thị cứu tự kỷ" đăng trên tờ "Cứu vong nhật báo" ngày mồng 4 tháng 12 năm 1940. Theo bài viết này, đây là bài thơ chữ Hán sớm nhất của Chủ tịch Hồ Chí Minh đăng trên báo. Xin giới thiệu lại cùng bạn đọc nguyên văn bản chữ Hán, được Phác Can phiên âm, dịch nghĩa và dịch thơ:

    Cứu Trung Quốc là tự cứu ḿnh

    Nhật Bản phát xít ở phương Đông,
    Dă man cuồng bạo lại tàn hung.
    Vào Trung Hoa gây chiến xâm lược,
    Nhân dân Trung Quốc khổ vô cùng.
    Người th́ bị giết, nhà bị thiêu,
    Núi đầy xương, đất đầy máu đỏ.
    Tàu bay, bom đạn, tránh làm sao?
    Đói rét, ốm đau, sống thật khó.
    Họ đang đấu tranh rất gian khổ,
    Giữ ǵn dân chủ và ḥa b́nh.
    Họ đang cần có người viện trợ,
    Họ đang cần được sự đồng t́nh.
    Giặc Nhật tấn công cả thế giới,
    Là kẻ thù chung toàn nhân loại.
    Mau đứng lên mà giúp Trung Hoa,
    Anh chị em Việt Nam ta hỡi!
    Ra sức giúp cho người Trung Quốc,
    Trung Việt khác nào môi với răng.
    Nhớ rằng môi hở th́ răng buốt,
    Cứu Trung Quốc là tự cứu ḿnh.

    B́nh Sơn
    4- 12- 1940

    Theo như bài thơ th́ chúng ta có thể nhận thấy xuyên suốt một bài thơ ông Hồ toàn kể khổ hộ nhân dân “Trung hoa anh em” mà không hề nhắc đến những lầm than của dân tộc Việt Nam nơi quê nhà. Thậm chí ông ta c̣n kêu gọi nhân dân Việt Nam đang oằn ḿnh trong đói khổ, chiến tranh phải "giúp đỡ" nhân dân Trung Hoa. Và ông Hồ c̣n ca ngợi t́nh thần “Môi hở răng buốt” của kẻ thù ngàn năm với dân tộc Việt Nam. Đến câu cuối cùng ông ta lại lặp lại nội dung của tiêu đề bài thơ "Cứu Trung Quốc là tự cứu ḿnh".

    Xét thời điểm năm 1940, đất nước Việt Nam c̣n trong ách thống trị của Pháp, trăm bề khổ sở. Một người Việt Nam thực sự yêu nước như cách đảng cộng sản tuyên truyền không thể bày tỏ ư kiến của ḿnh bằng một bài thơ vô cảm với dân tộc ḿnh trong khi đó thương cảm dân tộc vốn là kẻ thù của dân tộc ta. Điều này cho thấy 3 ư: Khẳng định thêm việc ông ta đi khỏi bến Nhà Rồng không v́ ḷng yêu nước, ông ta chỉ đi kiếm ăn cho bản thân, đến năm 1940 ông ta cũng chưa hẳn đă yêu nước như đảng cộng sản ca ngợi. Ông Hồ ủng hộ Trung cộng chính là ủng hộ ư thức hệ cộng sản. Và quan trọng hơn cả ông Hồ đă bày tỏ t́nh yêu của ḿnh giành cho Trung cộng trong bài thơ với một t́nh cảm c̣n dạt dào hơn gấp vạn lần giành cho Việt Nam. Hay nói cách khác ông Hồ đă tự cho ḿnh và Việt Nam là một phần không thể tách rời của nước mẹ Trung Hoa.Thật đúng như ông nhà thơ Tố Hữu đă nói: “Bên kia biên giới là nhà, bên đây biên giới cũng là quê hương”.

    Kết luận: Qua bài thơ đầu tiên bằng tiếng Hán của ḿnh ông Hồ đă bày tỏ t́nh cảm nồng nàn của ḿnh với nước mẹ Trung Hoa trong bối cảnh dân tộc đang lầm than khổ cực. T́nh yêu của ông Hồ giành cho Trung cộng chính là bước thể hiện đầu tiên cho âm mưu Hán hóa của ông ta sau này.

    Cổ vũ Hán hóa và làm chư hầu cho Trung cộng:

    Đất nước Việt Nam, giang sơn Việt Nam là của toàn dân, của hơn 80 triệu người Việt Nam, con cháu của Bà Trưng, Bà Triệu... đă đổ nhiều máu xương hàng 4 ngàn năm mới có được sự độc lập với giặc Tàu, nhưng ông Hồ và đảng của ông ta can tâm tiến hành cuộc Hán hóa cho dân tộc ta, phản bội lại những ǵ cha ông đă dày công xây dựng.

    Việc ông Hồ, ông Đồng bán đảo HS-TS cho Trung cộng lấy vũ khí chỉ là một trong những hành động bán nước để âm mưu quyền lực, làm chư hầu cho Trung cộng. Nhưng sự việc càng nghiêm trọng hơn khi họ chủ trương Hán hóa toàn diện dân tộc ta bằng những quyết định kinh hăi.

    1. Việt Minh kêu gọi dùng tiếng Hoa và bỏ chữ quốc ngữ:

    Tờ nhật báo “Tiếng Dội” số 462, năm thứ 3, 1951, Âm lịch 22 tháng Bảy năm Tân Măo, giá bán 1 đồng, của Chủ nhiệm Trần Chí Thành tự Trần Tấn Quốc, Ṭa soạn, Quản lư 216 đường Gia Long Sài G̣n, có bài mang tựa đề “Việt Minh vận động cho Việt Nam làm chư hầu Trung Quốc”, cho in nguyên văn một tờ truyền đơn do Trường Chinh kư như sau:

    ỦY BAN HÀNH CHÍNH KHÁNG CHIẾN VIỆT NAM DÂN CHỦ CỘNG H̉A
    NĂM THỨ VII
    TỔNG THƯ KƯ ĐẢNG LAO ĐỘNG VN
    SỐ: 284/LĐ ĐỘC LẬP TỰ DO HẠNH PHÚC

    Hỡi đồng bào thân mến!

    Tại sao lại nhận vào trong nước Việt Nam yêu mến của chúng ta, là một nước biết bao lâu làm chư hầu cho Trung quốc, cái thứ chữ kỳ quặc của bọn da trắng Tư Bản đem vào!

    Tại sao ta lại truyền bá trong dân chúng từ ải Nam Quan đến mũi Cà Mau, cách viết chữ dị kỳ của tên thực dân Alexandre de Rhodes đă đem qua xứ ḿnh như thế?

    Không, đồng bào của ta nên loại hẳn cách viết theo lối Âu Tây ấy - một cách viết rơ ràng có mau thật đấy - và ta hăy trở về với thứ chữ của ông bà ta ngày trước, là thứ chữ nho của Trung Quốc.

    Vả chăng, người Trung Hoa, bạn của ta - mà có lẽ là thầy của chúng ta nữa, ta không hổ thẹn mà nh́n nhận như thế - có phải là dân tộc văn minh trước nhất hoàn cầu không? C̣n nói ǵ đến y khoa của Âu Mỹ: Chúng chỉ cắt, đục, khoét, nạo! Có thế thôi!

    Hỡi đồng bào yêu mến! Chúng ta hăy gạt bỏ cách chữa bệnh của bọn Đế quốc phương Tây đem qua xứ ta!

    Ta hăy bỏ nhà bảo sanh của chúng, bỏ bệnh viện của chúng, ta hăy dùng thuốc dán của ông cha ta để lại và nhất là dùng thuốc Tàu danh tiếng khắp cả hoàn cầu!!!!

    Ta hăy trở về phương pháp này, trước nữa để ủng hộ các bạn Trung Hoa, sau nữa để loại ra khỏi nước Việt Nam yêu mến của ta bao nhiêu những đồ nhập cảng thực dân như là khoa học, phát minh v.v...

    Ta hăy quét sạch lũ “trí thức” đă xuất thân ở các trường Âu Mỹ, đế quốc và thực dân!

    Chúc “Tổng phản công” và “Thi hành mọi phương pháp bài trừ thực dân”.

    Trường Chinh
    Tổng thư kư đảng Lao Động

    Đây là một văn bản cho thấy đảng cộng sản chủ trương bán nước và Hán hóa dân tộc, kêu gọi làm chư hầu rơ rệt nhất cho Trung cộng. Việc này là một sự cho thấy rơ nét âm mưu Hán hóa của đảng cộng sản trong vô vàn hành động khác. Tuy nhiên sẽ có nhiều ư kiến cho rằng sự có mặt của sắc lệnh kêu gọi kia chỉ là một thứ bịa đặt nhằm bôi nhọ đảng cộng sản. Nhưng trong khuôn khổ bài viết này tôi đă có những bằng chứng khẳng định sự có mặt của văn bản do Trường Chinh kư là thật.

    Đầu tiên, số báo Tiếng Dội này nằm trong Thư Viện tiếng Việt thuộc Bảo Tàng Viện Anh Quốc (British Museum - London). Bạn đọc hoàn toàn có thể kiểm chứng. Chúng ta cũng phải nh́n nhận về tờ báo Tiếng Dội như sau. Các văn bản, bài báo được lưu trữ trong văn khố của các nhà nước có tiến bộ như Anh, Mỹ, Pháp… đều là những tác phẩm có giá trị về mặt nội dung cũng như sự thật lịch sử được nghiên cứu và chọn lọc kỹ lưỡng. Sự việc được lưu trữ trong văn khố của viện bảo tàng nước Anh cho thấy tính xác thực của bài báo nói trên trong tờ báo Tiếng Dội. Đó là bằng chứng đầu tiên cho thấy sự tồn tại sắc lệnh của ông Trường Chinh là có thật.

    Thứ 2, Hiện nay tại Trung tâm lưu giữ quốc gia I, Việt Nam có một văn bản lưu giữ như nội dung bài báo Tiếng Dội cho đăng. Văn bản này được lưu giữ trong kho văn thư trước năm 1945 của đảng cộng sản Việt Nam. Văn bản tuy mất một phần dưới góc do yếu tố thời gian không thể thấy được chữ kư của ai nhưng trên đầu của sắc lệnh ghi rơ do đảng Lao động Việt Nam (tên khác của đảng cộng sản) ban hành. Việc không thấy chữ kư của ai không quan trọng lắm v́ nó có ghi rơ là của đảng Lao động và được trung tâm lưu trữ quốc gia lưu trữ nên nó không thể vô giá trị. Bạn đọc có thể t́m hiểu thêm tại trung tâm lưu trữ quốc gia về sắc lệnh kêu gọi nói trên.

    Thứ 3, Sẽ là thiếu sót nếu chỉ có 2 bằng chứng trên đây để khẳng định việc tồn tại sắc lệnh kêu gọi của ông Trường Chinh là sự thật. Thêm bằng chứng sau đây sẽ khẳng định chắc chắn về điều đó với bạn đọc. V́ đảng cộng sản hay có thói quen thủ tiêu bằng chứng về tội ác và sai lầm của ḿnh nên thêm một nguồn tài liệu có thể khẳng định điều này. Trong cuốn sách của tác giả Hà Cẩn (Viện văn học Trung quốc) có một cuốn sách được in năm 1997 và tái bản năm 2000 với tiêu đề tạm dịch sang tiếng Việt: “Mao chủ tịch của tôi” bởi nhà Xuất bản Trung ương Trung quốc. Cuốn sách dày 438 trang có đoạn trang 126 nói về quan hệ với Việt Nam. Đoạn đó có đoạn tạm dịch như sau:

    “Mao chủ tịch đánh giá việc Việt Minh đă từng muốn dùng tiếng Trung Quốc thay cho chữ quốc ngữ Việt Nam là một hành động cho thấy trước sau ǵ Việt Nam sẽ thuộc về chúng ta, ít nhất là về văn hóa”.

    Từ đoạn này chúng ta có thể thấy Mao đă biết chủ trương dùng tiếng Hoa của Việt Minh (lúc đó mang tên đảng Lao động Việt Nam). Thời điểm tác giả Hà Cẩn nêu trong cuốn sách của ḿnh là lúc Mao vẫn chỉ gọi đảng cộng sản Việt Nam là Việt Minh trùng khớp với thời điểm và cách dùng trong quy phạm của sắc lệnh kêu gọi của Trường Chính đ̣i nhân dân Việt Nam học tiếng Hoa.

    Thứ 4, Bản thân con người của Trường Chinh là một con người có tư tưởng thân Trung cộng và là người vâng lời ông Hồ Chí Minh gần như tuyệt đối. Ông ta là người tích cực nhất trong vụ cải cách ruộng đất mà ông Hồ học từ Trung cộng. Việc thực thi một cách chặt chẽ các chủ trương của Tàu và ông Hồ đă biến ông Chinh thành một tên tội đồ trong CCRĐ. Điều này khác hẳn với tư tưởng của ông Duẩn trong việc quan hệ với Trung cộng. Rơ ràng ngay cả bản chất con người ông Chinh cũng cho thấy ông ta yêu Trung cộng như lănh tụ của ông ta.

    Kết luận: Sắc lệnh kêu gọi của Trường Chinh thể hiện dă tâm biến Việt Nam thành một tỉnh của Trung cộng của đảng cộng sản Việt Nam.

    2. Ai là kẻ chỉ đạo Trường Chinh?



    Như chúng ta đă biết, ông Hồ là người chỉ đạo ông Đồng trong việc bán HS-TS. Ông Hồ cũng nhận chủ trương của Tàu về việc CCRĐ mà người thực hiện là ông Chinh. Trong vụ việc ra sắc lệnh kêu gọi nhân dân ta phải học tiếng Hoa có bàn tay không nhỏ của ông Hồ.

    Trong phần đầu tiên chúng ta thấy ông Hồ đă viết một bài thơ ca ngợi Trung cộng và tha thiết thương nhân dân Trung cộng như thương bản thân ông ta. Vậy th́ không có lư do ǵ để một người luôn coi “Bác Mao luôn đúng” và “yêu Trung Quốc là yêu ḿnh” như ông Hồ không chỉ đạo ông Chinh ra sắc lệnh đó. Đó là xét yếu tố con người và tư tưởng.

    Xét về mặt chính trị th́ ông Hồ là người đứng đầu của tổ chức đảng Lao động, ông ta vạch ra cương lĩnh làm việc từ CCRĐ… theo lệnh của Trung cộng. Rơ ràng việc đưa ra sắc lệnh kêu gọi phải do chủ trương của ông Hồ hoặc chí ít ông Hồ cũng phải đồng ư thông qua. Chúng ta thấy việc nhăn tiền đó là ông Trường Chinh vẫn kư tên là Tổng thư Kư. Việc một tổng thư kư tự ra một sắc lệnh kêu gọi toàn dân từ bỏ tiếng quốc ngữ là một điều không tưởng. Một nước dân chủ tự do cũng không thể có chuyện đó. Huống hồ đây lại là ở một đảng độc tài kín kẽ, quyền lực nằm trong tay bộ chính trị cũng như ông Hồ lúc đó. Bằng chứng rơ nét nhất về sự lép vế của ông Chinh đó là việc ông này là vật thế thân cho ông Hồ trong thảm trạng CCRĐ như đă chứng minh trong phần 5. Trong các bài viết trước tôi cũng đă chứng minh vai tṛ đứng đầu của ông Hồ cho đến khi ông ta bị mất dần quyền lực từ năm 1963 vào tay phe cánh ông Lê Duẩn. Vậy th́ trách nhiệm chính trị của ông ta trong sắc lệnh kêu gọi của ông Trường Chinh là hoàn toàn to lớn và rơ rệt.

    Ngoài ra, c̣n một điểm đáng lưu ư ông Hồ có nhiều tuyên bố cho thấy bản thân ông ta không thương yêu dân tộc Việt Nam. Tự coi Việt Nam là một phần của Trung cộng.

    Trong thư đề ngày 06-6-1938 gửi Lê Nin. “Đồng chí hăy phân tôi đi đâu đó, hay là giữ tôi ở lại đây. Hăy giao cho tôi một việc làm ǵ mà theo đồng chí cho là có ích?” (Trích Hồ Chí Minh toàn tập, tập 3 trang 90- Sách của đảng cộng sản Việt Nam). Bạn đọc có thể thấy cung cách của một người xin việc của ông Hồ với thế giới cộng sản. Điều này cho thấy ông Hồ không yêu thương dân tộc như ông ta và đảng cộng sản thường tự rêu rao. Một người như vậy ắt hẳn sẽ có tư tưởng Hán hóa v́ Trung quốc là cộng sản đàn anh trong mắt của Hồ Chí Minh.

    Cũng cần phải nhắc lại ngày 31-10-1952, ông Hồ viết: “Đồng chí Stalin kính mến, tôi gởi cho đồng chí đề án cải cách ruộng đất của đảng Lao Động Việt Nam (tên của đảng cộng sản lúc bấy giờ). Đề án này tôi đă hoàn thành với sự giúp đỡ của hai đồng chí Liu Shaoshi và Van szia-Sian. Đề nghị đồng chí t́m hiểu và đưa ra chỉ thị về đề án này”. (Tôi đă trích nội dung thư ở phần 5 – CCRĐ có h́nh ảnh chụp bức thư và links đi kèm). Nội dung đoạn thư này, ông Hồ không hề coi tập thể người Việt Nam là đồng bào ông ta, mạng sống của người dân Việt sẽ tùy thuộc vào lời phê chuẩn của Stalin và của cố vấn Trung cộng trong cái gọi là CCRĐ sau này nhân dân ta phải đón nhận.

    Kết luận chung:

    Việc bán nước trong thân phận chư hầu của ông Hồ và đảng cộng sản đă là một tội lớn. Nhưng việc Hán hóa toàn diện Việt Nam th́ lại đẩy thêm một bước nữa đến đỉnh điểm của tội lỗi với dân tộc Việt Nam. Bức sắc lệnh của ông Trường Chinh và vai tṛ của ông Hồ trong vụ việc này càng thêm minh chứng cho sự thật: Ông Hồ không yêu dân tộc Việt Nam mà chỉ muốn biến dân tộc Việt Nam thành một tỉnh của Trung cộng!

    Chỉnh sửa và hoàn thiện: 05/07/2012


    Đặng Chí Hùng
    danlambaovn.blogspot .com

  4. #14
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Bác và Đảng Bán Nước / Bán Những ǵ / Để làm ǵ?

    Bác và Đảng Bán Nước / Bán Những ǵ / Để làm ǵ?
    ĐƯỜNG BÁC ĐI BI ĐÁT LẮM AI ƠI!
    Ngô Quốc Sĩ


    Hôm nay th́ đại lễ Ngàn Năm Thăng Long đă kết thúc trong sự hỉ hả phấn khởi của tập đoàn lănh đạo cộng sản Việt Nam. Ánh lửa pháo bông muôn màu đă tắt lịm, Những vũ điệu xênh xang ngoạn mục cũng đă ch́m vào dĩ văng. Nhưng tiếp nối những màn tŕnh diễn hào nhoáng đó, là những tiếng kêu khóc thảm thiết của dân oan, đặc biệt là của người dân Nghệ Tĩnh B́nh đang bị nhận ch́m và cuốn trôi trong cơn lũ lụt kinh hoàng chưa từng thấy trong 36 năm qua! Hai cảnh đời, một niềm đau tủi nhục đă khơi dậy trong ḷng dân Việt bao phẫn nộ bất b́nh, mỗi người đều tự hỏi sao dân tộc Việt Nam, con Rồng cháu Tiên phải hứng chịu những bất hạnh lớn lao đó?

    Trở lại đại lễ Ngàn Năm Thăng Long, mọi người đều nhận thấy đó chỉ là những màn tŕnh diễn lố bịch và mỉa mai. Một mặt, Hà Nội chỉ muốn lợi dụng vẻ huy hoàng của ngày lễ để tô son điểm phấn cho bộ mặt nhem nhuốc của chế độ đă vấy màu dân lành qua những thủ đoạn đàn áp dân chủ, cướp đoạt tự do và xâm phạm nhân quyền. Mặt khác, cái vỏ hào nhoáng của ngày đại lễ c̣n biểu lộ ư hướng tôi đ̣i và nịnh bợ Trung Quốc, vốn được tôn vinh làm quan thầy của chế độ trong hơn nửa thế kỷ qua.

    Về ư hướng tô son điểm phấn cho chế độ, th́ thật qúa lộ liễu. Quang cảnh pháo bông rực trời, ca múa xêng xang với rồng mắt ngọc có cả ngàn diễn viên, diễn binh hào hùng hàng hàng lớp lớp chỉ nhằm mục đích làm mờ đi h́nh ảnh những người dân bị đánh đập vỡ đầu tại Tam Ṭa, những thánh tượng bị kéo sập tại Đồng Chiêm, những khuôn mặt thiểu năo của dân oan tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng. Đặc biệt, h́nh ảnh Linh Mục Nguyễn Văn Lư bị công an bịt miệng trước ṭa án nhân dân Huế-Thừa Thiên trước đây, của Lê Thị Công Nhân,Trần Khải Thanh Thủy và Phạm Thanh Nghiên bi hành hạ sách nhiễu đủ điều trong tù, ngoài đời vẫn c̣n làm thế giới kinh tởm!

    C̣n ư hướng nịnh bợ Trung Quốc lại càng thô bỉ. Sao không chọn ngày kỷ niệm vào tháng 7 theo đúng theo lịch sử ghi chép ngày dời đô về Thăng Long của Lư Thái Tổ, mà chọn ngày 1 tháng 10 là ngày quốc khánh của Trung cộng để làm lễ khai mạc và ngày 10 tháng 10 là ngày quốc khánh của Trung Hoa Dân Quốc để làm lễ bế mạc? Đó là chưa nói tới ngày đại lễ đă bị Hán Hóa với trang phục, phim ảnh, kể cả tượng đài Lư Thái Tổ, mà theo nhận xét của nhiều người, trông giống hệt Tần Thủy Hoàng!

    Thẳng thắn mà nói, thời điểm cũng như ư hướng của Hà Nội trong đại lễ kỷ niệm Ngàn Năm Thăng Long đă thể hiện bản chất dối trá và bất nhân của cộng sản Việt Nam.

    Dối trá, v́ muốn che mắt thế giới trước những hành động đàn áp thô bạo đối với dân oan, những hành động côn đồ đối với giáo oan, những thủ đoạn tàn bạo đối với các chiến sĩ dân chủ, nhất là trước chủ trương buôn người bất nhân qua h́nh thức xuất khẩu lao động, tệ nạn măi dâm và nô lệ t́nh dục. Đặc biệt, vẻ hào nhoáng của ngày đại lễ c̣n là mặt nạ che dấu bộ mặt phản bội của tập đoàn Việt Gian, cúi đầu nối giáo cho giặc, nhẫn tâm bán nước cho ngại bang.

    Bất nhân, v́ trong lúc dân chúng kêu than mất nhà mất đất, mất quyền sống, nhất là tại miền Trung Việt Nam, 3 tỉnh Nghệ An. Hà Tĩnh,Quảng B́nh đang ch́m ngập trong cơn lũ lụt như thể cơn đại hồng thủy, cuốn trôi hàng ngàn nhà cửa, nhậm ch́m trên 50 sinh mạng, người dân đói áo đói cơm, bệnh hoạn, chỉ chờ từng gói ḿ, từng viên thuốc, th́ Hà Nội đă đốt đi că 4 tỷ Mỹ Kim một cách uổng phí vô ích! Phải chăng, cộng sản Việt Nam đă xa rời nhân dân, chỉ lo củng cố quyền hành, tận thu đặc quyền đặc lợi, c̣n nhân dân th́ “ sống chết mặc bay!” Phải chăng, tập đoàn lănh đạo cộng sản hôm nay đă trở nên những con người máy, vô cảm, vô thức và vô nhân tính ?

    Lănh đạo dối trá và bất nhân, hậu qủa là cả nước phải ch́m ngập trong oan khiên bất hạnh. Câu hỏi căn bản là tại sao dân Việt với truyền thống nhân chủ, hài ḥa bao dung, với sự che chở của Cha Rồng Mẹ Tiên, lại phải gánh chịu nhiều tai ương như thế? Cảm thức chung của dân Việt đều đồng thanh quy lỗi cho lănh đạo cộng sản Việt Nam nói chung gồm “Bác và Đảng”, và nói riêng là Hồ Chí Minh, mang tên Nguyễn Ái Quốc, thực ra chỉ là kẻ phản bội, đă đem đất nước và dân tộc vào ṿng điêu linh.

    Thứ nhất, Hồ Chí Minh đă phát động phong trào Sô Viết Nghệ Tĩnh, khởi đầu cuộc cách mạng vô sản, chủ trương đấu tranh giai cấp, vô sản chuyên chế, nhận ch́m đất nước trong máu lửa oan khiên.

    Thứ hai, chính Hồ Chí Minh đă triệt hạ những nhà ái quốc chân chính, rồi cướp chính quyền, áp đặt tư tưởng Mác Lê lên đầu dân Việt, với chủ trương độc tài toàn trị, lănh đạo độc tôn, gieo bao tang thương trên đất nước hơn nửa thế kỷ qua.

    Thứ ba, chính họ Hồ đă theo chỉ đạo của Bắc Kinh, áp dụng chính sách cai trị sắt máu, tiêu biểu là cuộc cải cách ruộng đất, giết hại gần 300 ngàn người dân vô tội., cũng như bắt chước cuộc cách mạng văn hóa, triệt hạ nhóm Nhân Văn Giai Phẩm và hủy diệt các sáng tạo nhân bản của Việt Nam.

    Thứ tư, chính họ Hồ trước khi nhắm mắt, đă để lại di chúc, chỉ thị đàn em tiến hành cuộc xâm lăng miền Nam, đem cả nuớc vào cùm đỏ khắc nghiệt bất nhân. Chiêu bài giải phóng và độc lập thống nhất chỉ là những mánh khóe tuyên truyền lừa gạt để thưc hiện mộng xâm lăng theo chỉ thị của cộng sản quốc tế.

    Thứ năm, chính Hồ Chí Minh, con người giả nhân giả nghĩa, đă hủy diệt căn bản đạo đức và nền văn hoá cao đẹp của dân tộc, cổ vơ cho sự dối trá lừa phỉnh, phá hủy truyền thống gia đ́nh, hủy diệt t́nh đồng bào cũng như t́nh người và ḷng yêu nước chân chính.

    Cảm thức chung của dân Việt là với những tội ác tày trời trên, chắc hẳn lịch sử sẽ không bao giờ rửa sạch và trời đất sẽ bao giờ chẳng dung tha. Vua chúa ngày xưa hành xử thuận ḷng trời như là Thiên Tử th́ dân an nước mạnh. Tập đoàn lănh đạo cộng sản nói chung và Hồ Chí Minh nói riêng, hành xử không thuận ḷng trời, th́ tai họa dáng xuống. Chỉ tội cho dân Việt phải hứng chịu bao oan khiên, hậu qủa của tội ác diệt chủng của một nhóm người vô đạo bất nhân! Qủa “đường Bác đi bi đát” lắm ai ơi! Có người mang tâm trạng phong thủy, đề nghị dời xác ướp Hồ Chí Minh ra khỏi Hà Nội, trả lại sự linh thiêng cho giải đất ngàn ngàn năm văn vật, ḥan lại kiếm báu cho dân tộc Việt Nam, chẳng là hơp t́nh hợp lư đó sao?

    Ngô Quốc Sĩ

    rfa FORUM

  5. #15
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Bác và Đảng Bán Nước / Bán Những ǵ / Để làm ǵ?

    Bác và Đảng Bán Nước / Bán Những ǵ / Để làm ǵ?
    Những sự thật không thể chối bỏ (phần 10) - Triệt tiêu nội lực dân tộc





    Đặng Chí Hùng (Danlambao) - Kính thưa bạn đọc, qua những phần trước tôi đă chứng minh ông Hồ làm chư hầu, bán nước và âm mưu Hán hóa toàn diện Việt Nam. Nhưng c̣n một việc nữa ít được chúng ta trước đây quan tâm đó là âm mưu: Triệt hạ dân tộc của ông Hồ và Trung cộng.


    Tại sao lại nói vậy, v́ bản thân Trung cộng dùng ông Hồ với hai mục đích. Mục đích thứ nhất của Trung cộng là nhuộm đỏ chủ nghĩa cộng sản tại Việt Nam, lấy được đất đai, biển đảo và đồng hóa nhân dân Việt Nam dưới sự đồng t́nh từ phía cộng sản Việt Nam mà đại diện là ông Hồ. Nhưng chúng ta thử đặt thêm một câu hỏi ngược lại th́ sao: Tại thời điểm trước và và trong chiến tranh nội chiến Việt Nam, Trung cộng không dám chắc là phe của cộng sản sẽ giành thắng lợi th́ họ sẽ đạt mục đích ǵ ở Việt Nam nếu phe cộng sản bị thua? Đó chính là nội dung bài viết này.




    Âm mưu triệt hạ sinh lực, tài nguyên của Trung cộng giành cho Việt Nam:





    Đă từ ngàn đời, giặc Tàu luôn muốn đô hộ Việt Nam nhưng không thực hiện được. Quân xâm lăng đều phải cuốn gói về nước trong thất bại nhục nhă với những Chi Lăng, Bạch Đằng lừng lẫy của dân tộc Việt Nam. Trung quốc sau khi được thống nhất dưới bàn tay của đảng cộng sản hiểu điều này. Trung cộng với tư tưởng bành trướng nhưng hết sức thâm hiểm đă muốn triệt hạ sinh lực và tài nguyên của Việt Nam chúng ta nhằm đạt được mục tiêu: Triệt tiêu nội lực của dân tộc Việt Nam!


    Và sau đây là những hành động cụ thể chứng tỏ âm mưu của Trung cộng trong việc Triệt hạ nội lực của Việt Nam.


    Thứ nhất, trên trang của học viện Hành chính quốc gia Việt Nam tại Hà Nội có tên: hanhchinh.com.vn có một bài viết nói về phát biểu của tướng Nguyễn Trọng Vĩnh - nguyên Đại sứ đặc mệnh toàn quyền Việt Nam tại Trung Quốc từ năm 1974 đến năm 1987.


    Trong bài viết có đoạn tướng Vĩnh phát biểu: “Giúp nhiều như vậy, một mặt họ bắt ta phải hàm ơn, phải đi theo; mặt khác, buộc ta phải lệ thuộc họ về phụ tùng nguyên liệu. V́ vậy họ tiếp tục giúp ta về tiền và vật chất măi đến khi chúng ta giải phóng hoàn toàn miền Nam...

    Sau khi ta kư hiệp định Giơ-ne-vơ, nước ta chia làm hai miền, Trung Quốc gợi ư ta xây dựng miền Bắc trước và thực hiện trường kỳ mai phục ở chiến trường miền Nam. Ư đồ là giữ chúng ta luôn ở thế yếu th́ họ mới dễ khống chế (v́ ta chỉ có một nửa nước). Họ không muốn ta hoàn toàn giải phóng miền Nam, thực hiện thống nhất toàn vẹn lănh thổ, trở thành một nước mạnh tuột khỏi tay Trung Quốc…”

    Sau Tết Mậu Thân, khi Mỹ dao động quyết tâm, ta cũng thấy có thời cơ thương lượng, th́ Trung Quốc không muốn ta đàm phán mà muốn ta “đánh Mỹ đến người Việt Nam cuối cùng” vừa để cho ta kiệt quệ vừa để Mỹ sa lầy phải t́m đến Trung Quốc.”

    (Links: http://www.hanhchinh.com.vn/forum/sh...t=33483&page=1)


    Qua 3 đoạn trích lời của một vị tướng của Quân đội Nhân dân cộng sản, là người nằm trong guồng máy của đảng, chúng ta thấy Trung cộng đă muốn ḱm hăm sự phát triển của Việt Nam và muốn chia đôi đất nước dẫn đến chiến tranh huynh đệ tương tàn. Chính câu nói “Trung quốc muốn đánh Mỹ đến người Việt Nam cuối cùng” đă nói lên âm mưu của Trung cộng. Ngoài vấn đề lấy đất, lấy biển thông qua vũ khí (đă chứng minh ở phần 23) th́ Trung cộng muốn bản thân người Việt chúng ta đánh nhau, suy yếu cả nhân lực và tài nguyên.


    Thứ hai, trong cuốn sách Sự thật về quan hệ Việt Nam - Trung Quốc trong 30 năm quacủa Nhà xuất bản Sự Thật công bố 14/10/1979, phụ trách bản thảo đưa in là Phạm Xuyên và Đ́nh Lai có đoạn:





    “Trong chiến lược toàn cầu của những người lănh đạo Trung Quốc, nếu họ coi Liên Xô và Mỹ là những đối tượng chủ yếu cần phải chiến thắng, th́ họ coi Việt Nam là một đối tượng quan trọng cần khuất phục và thôn tính để dễ bề đạt được lợi ích chiến lược của họ.”…” Đường vẽ chấm là “biên giới” của Trung Quốc theo quan điểm bành trướng, những vùng đánh số là những lănh thổ mà nhà cầm quyền Bắc Kinh cho là đă bị nước ngoài “chiếm mất” bao gồm: một phần lớn đất vùng Viễn Đông và Trung Á của Liên Xô (số 1, 17, 18), Át Xam (số 6), Xích Kim (số 4), Butan (số 5), Miến Điện (số 7), Nêpan (số 3), Thái Lan (số 10), Việt Nam (số 11), Lào, Campuchia…” và “Chủ tịch Mao Trạch Đông c̣n khẳng định trong cuộc họp của Bộ Chính trị ban chấp hành trung ương Đảng cộng sản Trung Quốc, tháng 8 năm 1965:

    “Chúng ta phải giành cho được Đông nam châu Á, bao gồm cả miền nam Việt Nam, Thái Lan, Miến Điện, Malayxia và Singapore… Một vùng như Đông nam châu Á rất giàu, ở đấy có nhiều khoáng sản… xứng đáng với sự tốn kém cần thiết để chiếm lấy… Sau khi giành được Đông nam châu Á, chúng ta có thể tăng cường được sức mạnh của chúng ta ở vùng này, lúc đó chúng ta sẽ có sức mạnh đương đầu với khối Liên Xô-Đông Âu, gió Đông sẽ thổi bạt gió Tây…”


    Rơ ràng đoạn trích này của người cộng sản Việt Nam cho thấy họ phải công nhận Trung cộng muốn “khuất phục” Việt Nam mà bao đời họ đă không làm được. Trung cộng tự coi Việt Nam là một phần của họ. Cuốn sách này lại đề cập tiếp:


    “Trong cuộc gặp giữa đại biểu bốn đảng cộng sản Việt Nam, Trung Quốc, Inđônêxia và Lào tại Quảng Đông tháng 9 năm 1963, thủ tướng Chu Ân Lai nói: “Nước chúng tôi th́ lớn nhưng không có đường ra, cho nên rất mong Đảng Lao động Việt Nam mở cho một con đường mới xuống Đông nam châu Á”.


    Để làm suy yếu và nắm lấy Việt Nam, họ ra sức phá sự đoàn kết giữa ba nước ở bán đảo Đông Dương, chia rẽ ba nước với nhau, đặc biệt là chia rẽ Lào và Campuchia với Việt Nam. Đồng thời họ cố lôi kéo các nước khác ở Đông nam châu Á đối lập với Việt Nam, vu khống, bôi xấu, ḥng cô lập Việt Nam với các nước trên thế giới.” Và:

    “Trong 30 năm qua, những người lănh đạo Trung Quốc coi Việt Nam là một trong những nhân tố quan trọng hàng đầu đối với chiến lược của họ, luôn luôn t́m cách nắm Việt Nam. Muốn như vậy, nước Việt Nam phải là một nước không mạnh, bị chia cắt, không độc lập và lệ thuộc Trung Quốc.”


    Như vậy âm mưu thôn tính Việt Nam bằng con đường cô lập, và gây chia rẽ và muốn gây nội chiến tại Việt Nam là một cứu cánh cho Trung cộng. Chính những người cộng sản Việt Nam cũng phải nói lên sự thực này. Trung cộng muốn một Việt Nam yếu đuối về cả con người và tài nguyên để họ dễ dàng nắm cổ. Trung cộng rất khôn khéo ở chỗ muốn Việt Nam chia đôi nhưng lại bán vũ khí cho Miền Bắc để gây chiến với Miền Nam. Nam Bắc đánh nhau chính là điều Trung cộng muốn. Chúng ta hoàn toàn có thể kiểm chứng thông tin về cuốn sách đă viết trên website của quân đội Việt Nam (Cộng sản): http://www.vnmilitaryhistory.net/index.php?topic=9915.0


    Thứ ba, trong cuốn sách có tên gọi tạm dịch ra tiếng Việt “Liên Xô- Trung Quốc và Việt Nam, vấn đề chưa được biết” của tác giả người Nga, Ruslan Kobachenko, nhà giáo kiêm nhà nghiên cứu lịch sử Châu Á từng giảng dạy tại đại học Minsk-Nga, ông cũng là đảng viên đảng cộng sản Liên Xô. Cuốn sách này đă được nhà xuất bản Lịch sử của Liên Bang Nga xuất bản năm 1995, có đoạn trong trang 235 như sau: “Trung Quốc muốn Việt Nam không toàn vẹn và nội chiến. Họ muốn chúng ta (ư nói Liên Xô) phải suy yếu khi đối đầu với Mỹ và Việt Nam là con bài trong tay họ”.


    Điều này cho thấy chính những người cộng sản Nga cũng đă công nhận rằng Trung cộng âm mưu về một Việt Nam suy yếu để họ lợi dụng cho mục đích bành trướng.


    Thứ tư, cũng tại cuốn: Sự thật về quan hệ Việt Nam - Trung Quốc trong 30 năm qua” của Nhà xuất bản Sự Thật công bố 14/10/1979 có đoạn mà đảng cộng sản Việt Nam cho biết âm mưu và hành động nhằm làm suy yếu nội lực Việt Nam ta:




    “Để tăng sức ép đối với Việt Nam, những người lănh đạo Trung Quốc c̣n chỉ thị cho sứ quán của họ ở Hà Nội xúi giục, tổ chức người Hoa ở Việt Nam gây rối, chống lại Chính phủ nước Việt Nam dân chủ cộng ḥa. Cùng với hàng vạn người thuộc “bộ đội hậu cần” Trung Quốc sang làm đường giúp Việt Nam ở những tỉnh phía bắc từ năm 1965 đến 1968, bọn phản động người Hoa tuyên truyền cho “tư tưởng Mao Trạch Đông” và “cách mạng văn hóa”, xuyên tạc đường lối của Việt Nam, tổ chức các màng lưới gián điệp. Những người cầm quyền Bắc Kinh c̣n cho những người gọi là “tị nạn cách mạng văn hóa” thâm nhập các tỉnh biên giới phía bắc Việt Nam để làm t́nh báo và tổ chức các “đội quân ngầm” (Trong cuộc hội đàm cấp cao Việt - Trung tháng 9 năm 1970, Chủ tịch Mao Trạch Đông đă thừa nhận trách nhiệm của Trung Quốc đối với các hoạt động không hữu nghị đó. Tháng 11 năm 1977. Chủ tịch Hoa Quốc Phong lại một lần nữa, thừa nhận như thế.)”.


    Rơ ràng âm mưu của Trung cộng nhằm làm suy yếu về con người, tài nguyên, kinh tế… của Việt nam là không thể chối bỏ. Bạn đọc có thể kiểm chứng đoạn trích ở trên qua links:
    (http://sachhiem.net/LICHSU/NXB_ST/NXBSuThat_3.php)


    Kết Luận: Qua bốn dẫn chứng từ chính các vị tướng của đảng cộng sản, sách báo của cộng sản Việt Nam và Liên Xô đă cho thấy âm mưu của Trung cộng trong việc làm suy yếu nội lực của Việt Nam là hoàn toàn có thật. Nhưng có một điều họ phải thực hiện âm mưu đó nhờ ai? Câu trả lời sẽ có ở phần sau đây.


    Kẻ đồng mưu với Trung cộng triệt hạ dân tộc


    Trung cộng đă muốn một mũi tên bắn làm hai đích. Cái đích thứ nhất là Hán hóa Việt Nam (bài 9) và lấy đất biển thông qua công hàm bán nước của ông Hồ và ông Đồng năm 1958. Nhưng nếu họ và cộng sản Việt Nam không chiến thắng trong cuộc chiến phi nghĩa với chính đồng bào Việt Nam th́ Trung cộng cũng đạt mục tiêu thứ hai: Làm suy yếu nhân lực và tài nguyên thiên nhiên của dân tộc ta.


    Như các bài trước tôi đă chứng minh việc mất Hoàng Sa, Trường Sa, chiến tranh huynh đệ tương tàn và Cải cách ruộng đất, Nhân văn giai phẩm chính là sản phẩm của Trung cộng mà đứng đầu là Mao giao cho ông Hồ thực hiện. Những việc đó gây ra hậu quả thế nào? Việc mất HS-TS là mất đi đất đai chiến lược quân sự, giếng dầu trên biển đông. Việc gây chiến tranh với con số hàng triệu người Việt chết đă đẩy Việt Nam vào hoang tàn và đau thương. Cải cách ruộng đất gây chết người oan uổng và tàn phá nền nông nghiệp Việt Nam. C̣n Nhân văn giai phẩm th́ lại đánh vào chính tầng lớp trí thức tiến bộ nhất Việt Nam lúc bấy giờ. Tất cả những hành động mà ông Hồ và đảng cộng sản Việt Nam theo lệnh Trung cộng thực hiện đó làm cho nhân lực và tài nguyên kiệt quệ, đạo đức đảo lộn, chất xám bị thối rữa. Đó chính là điều mà Trung cộng mong muốn về một Việt Nam yếu hèn. Ai đă tiếp tay cho Trung cộng làm việc đó? Đó chính là ông Hồ Chí Minh! Tôi xin chứng minh nhận định của ḿnh sau đây.


    Thứ nhất, chúng ta đă được biết tội ác của ông Hồ bán nước, làm chư hầu, tội đồ trong Cải cách ruộng đất, Nhân văn giai phẩm qua các bài trước. Vậy th́ đây là điều đầu tiên khẳng định việc ông Hồ làm tay sai cho Trung cộng làm suy yếu Việt Nam. Chắc tôi không cần nhắc lại bạn đọc cũng thấy sự thật về những hành động theo kiểu Đánh cho Liên Xô, cho Trung quốc” của ông Hồ khi làm tay sai cho Trung cộng.


    Chính tướng Vĩnh trong bài phát biểu tôi đă trích dẫn ở phần trên đă phải kêu lên:




    “Lược lại một đoạn lịch sử quan hệ Trung Quốc - Việt Nam, th́ thấy: ngay từ những năm 50 của thế kỷ 20, khi hai nước c̣n “hữu hảo” lắm, th́ họ đă muốn chinh phục ta bằng lư luận tư tưởng Mao Trạch Đông qua nhiều con đường như sách báo, các đoàn cố vấn, các mối quan hệ qua lại… Ta cũng có thời kỳ bị ảnh hưởng về lư luận tư tưởng đó. Bằng chứng là lúc đó trong trường Đảng của ta c̣n có chương tŕnh học tư tưởng Mao Trạch Đông và trong thực tiễn cũng làm nhiều việc theo cách của Trung Quốc như việc cải cách ruộng đất đấu tố địa chủ hoặc việc chỉnh đốn tổ chức cũng tổ chức đấu tố “phản tỉnh” trong nội bộ”.


    Thứ hai, ông Hồ là một đảng viên của đảng cộng sản Trung quốc không phải là một mà những hai lần. Chúng ta hẳn chưa quên bài thơ “Cứu Trung quốc là cứu ḿnh” tôi đă gửi đến trong phần 9 của ông Hồ. Điều đó minh chứng cho thấy ông Hồ yêu Trung quốc hơn cả Việt Nam. Và qua sách báo của đảng cộng sản Việt Nam, chúng ta lại có thể thấy ông Hồ thú nhận ḿnh là đảng viên đảng cộng sản Trung Quốc.


    Trên website của sở văn hóa thông tin tỉnh Nghệ An có tên: vanhoanghean.vn. Trong một bài viết có tên: Chủ tịch Hồ Chí Minh và Trung Quốc trong những năm 1959-1969” của tác giả Tô Vinh có đoạn:

    ...ở bài viết này (báo Nhân Dân, 1/7/1961, số 2.658), Hồ Chủ tịch cho biết Người đă hai lần đứng trong hàng ngũ Đảng CSTQ. Một lần trong những năm 1924-1927, với chức danh là “tuyên truyền đối ngoại”, viết bài về Đảng CSTQ cho một bài báo bằng chữ Anh và, một lần, vừa là binh nh́ trong Bát lộ quân, vừa là Bí thư chi bộ của một đơn vị ở Hành Dương (HCM, TT, T.10, tr. 365-368. NXB CTQG, H. 2002). …”







    Đoạn trích trên của tác giả cộng sản, ông ta lấy tất cả các tư liệu chính thức của đảng cộng sản như Hồ Chí Minh toàn tập, báo nhân dân… đă cho ta thấy chính ông Hồ công nhận ông ta là một đảng viên đảng cộng sản Trung quốc.


    Vấn đề được đặt ra ở đây là một người được ca tụng là yêu nước, thậm chí tự nhận yêu nước như ông Hồ tại sao lại không chỉ một lần mà những hai lần là đảng viên ĐCS Trung Quốc?. Rơ ràng điều này và bài thơ nói trên cho thấy ông Hồ chính là một tay sai của đảng cộng sản Trung quốc tại Việt Nam. Vậy th́ một tay sai của ĐCS Trung Quốc không có lư do ǵ không làm việc có hại cho Việt Nam và có lợi cho Trung cộng.


    Thứ ba, trong cuốn sách của tác giả Hà Cẩn (Viện văn học Trung quốc), đó là cuốn sách được in năm 1997 và tái bản năm 2000 với tiêu đề tạm dịch sang tiếng Việt: “Mao chủ tịch của tôi” bởi nhà Xuất bản Trung ương Trung quốc. Cuốn sách dày 438 trang có đoạn trang 154 nói về quan hệ với Việt Nam. Đoạn đó có đoạn tạm dịch như sau:

    “Việt Nam sẽ chỉ yếu đi nếu họ cứ tiếp tục chiến tranh và bất ổn liên miên. Trung Hoa tin rằng Hồ Chủ tịch biết điều này chỉ có lợi cho chúng ta. Nhưng Mao chủ tịch cũng tin tưởng Hồ Chủ Tịch sẽ làm đúng nghĩa vụ của ḿnh.”


    Chúng ta nên chú ư tác giả Trung cộng này viết. Rơ ràng ông ta khẳng định ông Hồ và ông Mao đều hiểu rơ về nhau. Nhưng ông Hồ được ông Mao tin tưởng “sẽ làm đúng nghĩa vụ”. Nghĩa vụ đó là ǵ? Đó chính là việc thực hiện âm mưu làm suy yếu nội lực Việt Nam. Rơ ràng ông Hồ đă được ông Mao giao cho nhiệm vụ cần phải thực hiện để làm suy yếu Việt Nam và ông Hồ do tham quyền lực (nếu thắng) và cũng để thực hiện nhiệm vụ của ḿnh đă gây cho Việt Nam biết bao đau thương trong chiến tranh Nam Bắc.


    Thứ tư, Sau thế chiến thứ 2, các quốc gia Anh, Pháp... trong khối Liên Hiệp Quốc đă đồng ư trao trả lại quyền độc lập tự do cho các quốc gia như Malayxia, Indonesia, Phillipine, Ấn Độ, cũng như các quốc quốc gia Phi Châu, Nam Mỹ. Trong khi đó ông Hồ lại phát động cuộc chiến tranh chống Pháp (Tôi sẽ có bài chứng minh cụ thể sự thật về chống Pháp và cách mạng tháng 8 sau này). Đây là một cuộc chiến tranh không cần thiết. Cuộc chiến tranh này có sự trợ giúp của quân đội Trung Quốc. Đây cũng là một mưu đồ đen tối của Trung Quốc, để chia đôi đất nước Việt Nam sau này. Như vậy cho thấy ông Hồ ngoài âm mưu nhuộm đỏ v́ quyền lực cũng thực hiện luôn âm mưu làm suy yếu nội lực Việt Nam mà Trung cộng mong muốn.


    Thứ năm, Cũng là một cuốn sách của nước ngoài - cuốn sách của tác giả Nga Ruslan Kobachenko tôi đă giới thiệu ở trên. Trong cuốn sách của ḿnh ông ta viết tại trang 298, tạm dịch như sau:

    “Trung quốc có lợi hơn cả trong cuộc nội chiến ở Việt Nam. Họ vừa có lợi trong việc ăn cắp kỹ thuật sản xuất pháo, xe tăng của chúng ta khi những chuyến hàng gửi đến Hà Nội luôn bị giữ lại Trung Quốc hàng năm trời trước khi đến Việt Nam. Ngoài ra, sự kiệt quệ do nội chiến ở Việt Nam cũng chính là điều mà Trung Quốc mong muốn. Đồng Chí Stalin nghĩ Hồ Chí Minh biết điều này nhưng ông ta dường như chỉ nghe theo lời của Mao Trạch Đông”.


    Đây là một bằng chứng cho thấy, ngay cả Stalin và Liên Xô cũng biết ông Hồ nghe theo lời chỉ đạo của Trung cộng để làm suy yếu Việt Nam. Stalin biết ông Hồ hiểu điều đó nhưng ông ta vẫn làm theo lệnh Trung cộng.


    Thứ sáu, ông Hồ đă tuyên bố: “Nước Việt Nam là một, sông có thể cạn, núi có thể ṃn, song chân lư ấy không bao giờ thay đổi.” Nhưng thật bất ngờ, chính ông Hồ đă đặt bút kư ngay vào Hiệp Định Geneve, ngày 20 tháng 7 năm 1954, chia 2 lănh thổ của Việt Nam ở vĩ tuyến 17 trong khi chưa có trưng cầu ư kiến của toàn dân. Việc tự động kư chia đôi đất nước, bất luận là v́ lư do ǵ th́ kẻ đó mang tội phản quốc, hay bán nước. Đây là việc làm rất đúng với âm mưu, đường lối của Trung cộng đặt ra nhằm làm suy yếu Việt Nam.


    Trung cộng lúc nào cũng muốn Việt Nam ḿnh chia đôi như đă trích dẫn ở trên, chúng ta mất đi sự đoàn kết, để có thể dễ dàng thôn tính về sau. Chính Bác sĩ Trần Văn Đỗ, cựu Bộ Trưởng Ngoại Giao của Việt Nam, lúc đó làm trưởng phái đoàn đại diện Quốc Gia Việt Nam ở Geneve, ông nhất định không kư vào Hiệp Định Geneve, ông bật khóc, và đưa ra một tuyên bố:

    “Chính phủ Việt Nam yêu cầu Hội nghị ghi nhận một cách chính thức rằng Việt Nam long trọng phản đối cách kư kết Hiệp định cùng những điều khoản không tôn trọng nguyện vọng sâu xa của dân Việt. Chính phủ Việt Nam yêu cầu Hội nghị ghi nhận rằng Chính phủ tự dành cho ḿnh quyền hoàn toàn tự do hành động để bảo vệ quyền thiêng liêng của dân tộc Việt Nam trong công cuộc thực hiện Thống nhất, Độc lập, và Tự do cho xứ sở.”

    Rơ ràng, đây là chuyện nội bộ của người Việt Nam, không một nước nào có quyền chia cắt lănh thổ ở vĩ tuyến 17, tại sao Hồ Chí Minh đă làm chuyện đó? hay đó chính là nhiệm vụ ông ta được Mao giao cho để làm suy yếu Việt Nam. Hành động kư hiệp định chia đôi đất nước chính là điều cho thất sự thật về con người tay sai làm suy yếu nội lực, chia rẽ Việt Nam của ông Hồ cho Trung cộng.




    Thứ bảy, ngay sau khi chia đôi đất nước vừa xong, Hồ Chí Minh lại phát động: “Dù có đốt cả dăi Trường Sơn cũng phải giải phóng miền Nam”. Thay v́ làm việc như Đông Đức, Tây Đức, họ biết yêu dân yêu nước, ngày nay họ thống nhất thành một nước Đức hùng mạnh mà không phải trả một giọt máu. Ngay cả Hongkong và Trung quốc cũng vậy, họ cũng thống nhất với nhau mà không đổ một giọt máu. Nhưng, Hồ Chí Minh thực hiện cuộc chiến phi nghĩa với hậu quả là 3-5 triệu người Việt đă chết vô nghĩa. Và đúng như ông ta nói, tài nguyên cạn kiệt, rừng bị tàn phá, đất nước mang nợ nần. Kết quả đó c̣n ảnh hưởng đến ngày nay. Tại sao lại phải có cuộc chiến phi nghĩa “Một nước nghèo nàn lạc hậu đi giải phóng cho nước giàu có hơn, dân sướng hơn?!” (như đă nêu ở phần 3). Chỉ có lư do đó là v́ quyền lực, v́ cộng sản của ông Hồ. Nhưng kèm theo đó là việc ông ta gián tiếp tiếp tay cho kẻ thù của dân tộc – Trung cộng làm suy yếu đất nước.


    Thứ 8, trên trang Sachhiem.net. Đây là một trang của đảng cộng sản Việt Nam có một bài viết về quan hệ Việt Nam, Trung Quốc. Trích từ cuốn Sự thật về quan hệ Việt Nam - Trung Quốc trong 30 năm qua” của Nhà xuất bản Sự Thật công bố 14/10/1979 - trích dẫn tuyên bố của Chu Ân Lai với tổng thống Ai Cập A. Nátxe ngày 23 tháng 6 năm 1965:

    “Mỹ càng đưa nhiều quân vào Việt Nam th́ chúng tôi càng vui ḷng v́ chúng tôi biết rằng chúng tôi nắm chúng trong tay, chúng tôi có thể lấy máu chúng. Nếu Ngài muốn giúp đỡ người Việt Nam th́ cần khuyến khích Mỹ ném càng nhiều lính Mỹ vào Việt Nam càng tốt” (Mô-ha-mét Hát-xe-nen Hây-can: Những tài liệu từ Cai-rô Nhà xuất bản Phia-ma-ri-ông, Paris, 1972, tr. 238).

    Đây là links của đoạn trích: (

    http://sachhiem.net/LICHSU/NXB_ST/NXBSuThat_3.php
    )




    Đây là một bằng chứng cho thấy âm mưu thâm độc của Trung cộng được chính miệng Chu Ân Lai phát ra, tại sao thời điểm 1965 đó và cho đến 1968 sau này như lời cụ Vĩnh nói ở trên, ông Hồ không chú ư đến luận điểm đó đe tiếp tục gây chiến với Miền Nam. Phải chăng họ biết và thậm chí đă biết rồi nhưng vẫn làm v́ ông Hồ và đảng cộng sản muốn được toàn quyền cai trị độc đảng và thực hiên nhiệm vụ triệt tiêu nội lực dân tộc mà Trung cộng giao cho?


    Không thể nào nói không biết câu nói trên v́ đó là câu nói được công khai trên báo chí, được nói với tổng thống Ai Cập th́ không lư do ǵ ông Hồ và đảng cộng sản không biết. Vậy chỉ có một lư do, ông Hồ phải thực hiện nhiệm vụ của ḿnh với tư cách “Đảng viên đảng cộng sản Trung Quốc” trong cái lốt Tổng Bí Thư và Chủ Tịch nước Việt Nam Dân Chủ cộng ḥa.


    Kết luận: Qua 8 dẫn chứng trên đă chứng minh ông Hồ chính là kẻ làm tay sai cho Trung cộng. Ông ta tiếp tay cho Trung cộng thực hiện âm mưu thâm hiểm của chúng với dân tộc Việt Nam. Sự thật là ông Hồ không phải không biết điều này nhưng ông ta vẫn cố t́nh làm nhằm nắm thêm quyền lực đỏ và cũng để thực hiện nhiệm vụ của đàn anh Trung cộng giao phó.


    Nhận Xét chung:




    Trong loạt bài gồm 15 phần của ḿnh tôi dành rất nhiều để nói về mối quan hệ của ông Hồ và Trung cộng. Thực chất vấn đề là ông Hồ chính là một kẻ tay sai cho Trung cộng và có rất nhiều hệ lụy c̣n ảnh hưởng đến dân tộc ta hiện nay. Chính v́ vậy tôi xin khẳng định: Ông Hồ chính là tội đồ toàn diện của dân tộc trong những sự việc với Trung cộng. Ông ta đă bán nước, đă làm chư hầu, âm mưu Hán hóa toàn diện và cuối cùng là thực hiện âm mưu sâu xa giúp Trung cộng nhằm làm suy yếu nhân lực, tài nguyên và đạo đức của nhân dân Việt Nam. Hậu quả mà chúng ta đang nhận được là một nước Việt nghèo nàn, lạc hậu, băng hoại đạo đức và nô lệ cho giặc Tàu.


    Có thể thấy rằng, nếu ông Hồ không phải người Tàu (như tôi đă nói rơ quan điểm của ḿnh v́ tôi cần thêm thời gian và tài liệu để kiểm chứng) th́ ông ta là một người Việt tồi tệ với dă tâm bán nước và làm “tay trong” cho giặc Tàu đưa đến ách nô lệ kiểu mới cho dân tộc. Thâm độc hơn, chính ông Hồ đă khiến cho dân tộc ta đến ngày nay không thể ngóc đầu lên được v́ đă chịu quá nhiều mất mát do chiến tranh, mất trí thức… Đó cũng chính là việc làm tiền đề cho sự “ngu hóa”, ḱm hăm dân tộc Việt Nam mà Trung cộng đă thực hiện thông qua ông Hồ. Nếu dùng đúng từ ngữ cũng có thể coi ông Hồ như một dạng gián điệp của Trung cộng. Một loại gián điệp cao cấp và quá thâm độc.


    Chỉnh sửa và hoàn thiện: 10/07/2012





    Đặng Chí Hùng
    danlambaovn.blogspot .com
    Last edited by alamit; 13-07-2012 at 11:57 PM.

  6. #16
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Bác và Đảng Bán Nước / Bán Những ǵ / Để làm ǵ?

    Bác và Đảng Bán Nước / Bán Những ǵ / Để làm ǵ?
    Những sự thật không thể chối bỏ - Lừa dối dân tộc!
    P1

    Đặng Chí Hùng (Danlambao) -



    Chủ nghĩa cộng sản là một thứ chủ nghĩa tai hại đối với dân tộc Việt Nam kể từ khi nó mới được du nhập bởi ông Hồ Chí Minh. Hậu quả đến bây giờ dân tộc ta đang gánh chịu với nhiều tang thương, mất mát. Trước đây đảng cộng sản vẫn tuyên truyền ông Hồ Chí Minh là một người yêu nước, dùng chủ nghĩa cộng sản để giành độc lập cho dân tộc. Nhưng sự thật không phải vậy. Có những bằng chứng xác thực về việc ông Hồ đă lừa đảo cả dân tộc bằng nhiều thủ đoạn núp bóng tinh vi.

    Hoạt động cho dân tộc hay chỉ v́ lợi ích bản thân ḿnh?

    Ông Hồ Chí Minh trong cuốn sách của ḿnh “Vừa đi đường vừa kể chuyện” với bút danh Trần Dân Tiên đă tự coi ḿnh là “Vị cha già dân tộc” để ca ngợi ḿnh đă có ḷng yêu nước từ bé, đi học theo chủ nghĩa cộng sản để giải phóng quê hương. Nhưng có thật vậy không? Không phải vậy.! ông Hồ đơn thuần hoạt động để nuôi sống chính bản thân ḿnh và phục vụ cho chủ nghĩa cộng sản. Sau đây là phần chứng minh của tôi về việc ông Hồ chỉ đơn thuần hoạt động cho quốc tế cộng sản nhằm nuôi sống chính bản thân ḿnh.

    Thứ nhất, chúng ta hăy ngược trở lại thời điểm vào năm 1927 để thấy rơ hơn bộ mặt thật của ông Hồ trong vấn đề ông ta hoạt động cho dân tộc hay ông ta hoạt động cho Quốc tế cộng sản và cho cuộc sống bản thân ông ta.

    Trong cuốn: “Văn Kiện Đảng Toàn Tập” của nhà xuất bản Sự thật (Đảng cộng sản Việt Nam) - tập 1 có đoạn trích như sau:

    “Tháng 11, 1927, bác Hồ được Quốc Tế Cộng Sản phái đi Pháp công tác. Bác Hồ rời Moscow đi qua Đức, rồi bí mật đi vào Pháp. Tại Pháp Bác t́m hiểu những cơ sở của đảng cộng sản Pháp tại Đông Nam Á nhằm phối hợp cho chuyến công tác của ông tại Xiêm do Quốc tế cộng sản giao phó...”

    ... “Sau 1 tháng rưỡi hoạt động bí mật tại Paris theo chỉ thị của Quốc Tế Cộng Sản, Bác trở về Berlin. Ở đây, Quốc tế cộng sản lại chỉ thị cho Bác đi Bruxelles, thủ đô nước Bỉ dự hội nghị Quốc Tế Liên Đoàn Chống Đế Quốc. Chuyến đi này do Sa-tô-pa-đi-a-I-a, một đảng viên cộng sản Ấn Độ tổ chức. Đến hội nghị, Bác gặp lại những người đă từng làm việc với Bác vào những năm 1923-1924. Hội nghị chấp dứt, Bác trở về Đức, chờ chỉ thị của Quốc Tế Cộng Sản cho chuyến đi về Đông Nam Châu Á. Ở đó, Bác làm phóng viên cho tờ báo Đức Die Welt (Thế Giới)…”

    Đến đây có một câu chuyện cần suy xét. Trong lúc làm việc với tư cách là phóng viên, ông Hồ viết thư lên đoàn Chủ Tịch Quốc Tế Nông Dân xin tiền. Nội dung bức thư được viết với lư do là đi về công tác tại vùng Đông Nam Á, nhưng chúng ta nên lưu ư là lúc này Quốc Tế Cộng Sản chưa có quyết định dứt khoát đưa ông Hồ về Xiêm (Thái) hoạt động th́ tại sao ông ta phải xin tiền với lư do đi công tác?. Nội dung bức thư viết vào ngày 16-12-1927 như sau:

    Gửi Đoàn Chủ tịch Quốc tế Nông dân

    Các đồng chí thân mến,

    Trong 2 hoặc 3 tuần lễ tôi sẽ trở về Đông Nam Á. Chuyến đi của tôi tốn chừng 500 đôla Mỹ. V́ tôi không có tiền, nên tôi mong các đồng chí giúp tôi. Xin vui ḷng trả lời tôi ở địa chỉ như sau: Ông Lai, ở nhà ông écxten, 21 phố Halesơ, Béclin. Trong thư trả lời này, hăy viết đơn giản "có" hoặc "không". Nếu là có, hăy gửi tiền đến Ủy ban Trung ương của Đảng Đức, cho "Liwang". Có hay không có tiền, tôi yêu cầu các đồng chí gửi cho tôi một chương tŕnh tổ chức thực hành để tôi có thể làm việc một cách có ích. Trong khi chờ đợi sự trả lời mà tôi hy vọng có được tức thời, xin các đồng chí thân mến nhận lời chào cách mạng của tôi.

    Béclin, ngày 16-12-1927

    N. ÁI QUỐC

    Bức thư được trích dẫn từ cuốn Hồ Chí Minh toàn tập - tập 2, trang 223-224.
    Links: http://d.violet.vn/uploads/resources...43/preview.swf
    (đây là links của thành đoàn thanh niên cộng sản Tỉnh thừa thiên Huế).

    Trong lá thư nói trên ông Hồ xin 500 Usd. Chúng ta cũng nên biết ở thời điểm 1927, trong khi lương của giáo sư đại học tại Mỹ lúc có chỉ có 40 Usd/một tháng. Nghĩa là ông Hồ xin hơn gấp 10 lần số lương của một giáo sư đại học để đi công tác. Nhưng thật sự lúc đó Quốc Tế Cộng Sản chưa có chỉ thị chính thức để đưa ông Hồ về lại vùng Đông Nam Á. Vậy ông ta xin tiền làm ǵ? Và tại sao lại bịa ra lư do đi công tác? Đây cũng là một điểm cho thấy tính gian xảo của ông Hồ. Cũng đồng thời cho thấy ông ta không v́ dân tộc, đơn thuần chỉ v́ miếng ăn, quyền lực phục vụ cho đảng cộng sản mà thôi.

    Về con người, chuyện ăn uống, tiêu pha là chuyện b́nh thường, ai cũng có nhu cầu đó. Nhưng khi không đi công tác mà phải khai khống lên để xin tiền từ tổ chức th́ con người đó có xứng đáng với những lời tuyên truyền “Cần, kiệm, liêm, chính” của đảng cộng sản vẫn rêu rao về con người ông Hồ hay không? Bằng chứng của việc ông Hồ không đi công tác mà vẫn xin tiền là việc ông ta phải viết thư xin việc vào tháng 04/1928 sau một thời gian quốc tế cộng sản không dùng ông ta. Bức thư gửi quốc tế cộng sản có trong cuốn Hồ Chí Minh toàn tập - tập 2 như sau:

    Gửi một đồng chí trong Quốc tế Cộng sản

    Đồng chí thân mến,

    Tôi gửi cho đồng chí một bản sao bức thư tôi gửi cho Ban phương Đông để đồng chí được biết. Đồng thời tôi rất cảm ơn về việc đồng chí quan tâm đến vấn đề của tôi và nhanh chóng trả lời tôi. Đồng chí có thể h́nh dung nổi tôi đang sống trong một t́nh trạng tinh thần và vật chất như thế nào không: biết là có nhiều công việc nhưng không thể làm ǵ được, ăn không ngồi rồi, không có tiền, sống ngày nào hay ngày ấy mà không được phép hoạt động, v.v...

    Ngay cả khi những sự vận động của đồng chí không có kết quả, đồng chí cũng viết cho tôi một chữ gửi Ủy ban Trung ương Quoc Te Nong Dan để tôi liệu quyết định. Hôm nay là ngày 12-4, tôi hy vọng nhận được tin tức của đồng chí vào ngày 24 tới. Tôi tin cậy ở đồng chí và gửi đến đồng chí lời chào cộng sản anh em.

    NGUYỄN ÁI QUỐC 12-4-1928

    Bức thư đă minh chứng cho việc trong thời gian từ 12/1927 đến tháng 04/1928 ông Hồ không hề được giao việc ǵ, ông ta không đi công tác mà dám xin tiền để đi công tác là lừa dối ngay cả đồng chí của ḿnh.

    Thứ hai, ông Hồ đă công khai nói về việc ḿnh hoạt động là hoạt động cho quốc tế thứ 3 chứ không phải cho dân tộc.

    Đây là bức thư của HCM gởi cho Quốc Tế Cộng Sản yêu cầu lương công tác 100 Usd/ tháng ở thời điểm 1924. Bức thư được trích trong Hồ Chí Minh toàn tập- tập 2 (xem thêm ở links trên).

    Thư gửi Ban chấp hành Quốc tế Cộng sản

    Từ lúc tôi tới Mátxcơva đă có quyết định rằng sau 3 tháng lưu lại ở đây, tôi sẽ đi Trung Quốc. Bây giờ đă là tháng thứ chín tôi lưu lại và tháng thứ sáu tôi chờ đợi, vậy mà việc lên đường của tôi chưa được quyết định. Vậy chuyến đi sẽ là một chuyến đi để khảo sát và nghiên cứu.

    Thiết lập những quan hệ giữa Đông Dương và Quốc tế Cộng sản.

    B- Thông báo cho Quốc tế Cộng sản về t́nh h́nh chính trị, kinh tế và xă hội của thuộc địa này.
    C- Tiếp xúc với các tổ chức đang tồn tại ở đó, và
    D- Tổ chức một cơ sở thông tin và tuyên truyền.

    Tôi hành động thế nào để hoàn thành nhiệm vụ này? Số tiền cần thiết cho sự ăn ở của tôi sẽ là bao nhiêu? - Hẳn là tôi sẽ phải đổi chỗ luôn, duy tŕ những mối liên hệ với các giới khác nhau, trả tiền thư tín, mua những ấn phẩm nói về Đông Dương, tiền ăn và tiền trọ, v.v., v.v.. Tôi tính rằng, sau khi tham khảo ư kiến các đồng chí người Trung Quốc phải có một ngân sách xấp xỉ 100 đôla Mỹ mỗi tháng, không kể hành tŕnh Nga - Trung Quốc (v́ tôi không biết giá vé).

    Ngày 11-4-1924.

    Qua bức thư nói nói trên chúng ta thấy ǵ? Đó là ông ta không được giao nhiệm vụ để làm việc. Điều này cho thấy ông Hồ không tài giỏi như cách ca ngợi của Đảng cộng sản Việt Nam mà thực chất vấn đề ông ta đă bị Quốc tế thứ 3 bỏ rơi do kém năng lực, phải viết đơn thư xin việc đến 2 lần. Ngoài ra qua các bức thư c̣n nói lên một sự thật hoàn toàn rằng ông ta làm những công việc hoạt động cho Quốc tế thứ 3 đơn thuần là làm đă lĩnh lương như bao người. Việc lĩnh lương khi làm công cũng không có ǵ là đáng nói, đó là chuyện b́nh thường. Nhưng điều không b́nh thường là sau này ông Hồ đă tự ca ngợi ḿnh bằng một luận điệu “yêu nước, thương dân” khi đi hoạt động cách mạng trong cuốn sách “Vừa đi đường vừa kể chuyện” của chính ông ta.

    Thứ ba, trong quá tŕnh công tác của ḿnh, ông Hồ cũng chứng tỏ việc ḿnh làm cho quốc tế thứ 3 đơn thuần chỉ là công việc làm b́nh thường của một cá nhân làm công ăn lương đúng nghĩa. Điều này trái hẳn với sự “thần thánh” đi t́m đường giải phóng cho dân tộc của ông ta mà chính ông ta và đảng cộng sản ra sức tô vẽ. Đây là một minh chứng cho điều ấy. Đây là bức thư trích trong Hồ Chí Minh Toàn Tập - tập 2 (xem thêm ở links trên)

    Gửi đồng chí Pêtorốp, Chủ tịch Ban Phương Đông

    Tôi đă nhận được bức tối hậu thư của Sở quản lư nhà giục phải trả 40 rúp 35 côpếch về chỗ ở của tôi, không có th́ tôi sẽ bị đưa ra ṭa. Trong những tháng, tháng mười hai, tháng giêng và tháng hai tôi thuê pḥng số 176, ở đây bao giờ cũng có 4 và 5 người thuê. Ban ngày th́ tiếng ồn liên tục ngăn trở tôi làm việc. Ban đêm tôi bị rệp ăn thịt, không cho tôi nghỉ ngơi. Từ tháng ba, tôi nhận một pḥng nhỏ, rất nhỏ. Sở quản lư nhà buộc tôi gánh 13 rúp 74 cho tháng ba, và 11 rúp 61 cho những tháng sau.

    So sánh không gian hẹp và trang bị nội thất quá đơn sơ với các pḥng khác rộng hơn nhiều, tiện nghi hơn, có nhiều đèn, điện thoại, tủ, ghế bành dài, pḥng tắm, v.v. và tiền thuê thỏa đáng th́ giá mà người ta muốn buộc cho tôi là hoàn toàn đáng công phẫn. V́ vậy tôi xin đồng chí vui ḷng làm một cuộc điều tra. Và sau cuộc điều tra đó, với mọi quyết định của mọi ṭa án, tôi tuân theo tinh thần của đồng chí về công bằng và b́nh đẳng.

    3-1924

    Có thể thấy trong quá tŕnh đi làm cách mạng và “t́m đường cứu nước” của ḿnh ông Hồ luôn luôn được Quốc Tế Cộng Sản cung cấp nơi ăn chốn ở. Khi được cấp nhà nhỏ quá th́ ông Hồ than và không đồng ư, kều nài phải xét lại và cho một chỗ ở thoải mái hơn. Nếu một người v́ lư tưởng như ông Hồ và đảng ca ngợi sao phải kêu than những chuyện rất nhỏ nhặt đó? Những chuyện đó với một thanh niên b́nh thương có ǵ là quá phức tạp đâu? Tại sao cứ phải viết thư kêu xin? Điều này chứng tỏ ông Hồ thật ra không có lư tưởng yêu nước mà đơn thuần ông ta cũng như nhiều người b́nh thường khác - đi làm công ăn lương - khổ không chịu được th́ xin. Một sự việc cũng nhỏ nhưng chứng tỏ cuộc sống riêng tư của ông Hồ được đặt trên cả lư tưởng của dân tộc. Vậy có coi ông Hồ đi hoạt động lúc này là do lư tưởng, do yêu nước không?

    Kết hợp với việc bất cứ vấn đề ǵ ông Hồ lại phải viết thư cho ban Phương Đông của Quốc Tế Cộng Sản cho thấy một điều: ông Hồ chỉ là nhân viên của Quốc Tế Cộng Sản.

    Thứ 4, trong cuốn sách nghiên cứu khá sâu sắc về quốc tế cộng sản “Chủ thuyết của chúng ta” của học giả A.Schenalder - một đảng viên đảng cộng sản CHDC Đức - được ấn hành tại Đông Đức năm 1981, trên trang 93 có nói đến nhân vật Hồ Chí Minh được tạm dịch như sau:

    “Người cộng sản chân chính không đánh giá quá cao về tấm ḷng nhiệt thành và lư tưởng dân tộc của Nguyễn Ái Quốc (Hồ Chí Minh). Nhiều vị lănh tụ như Stalin nhận thấy ở ông ta một sự tư lợi cá nhân mà một người có tinh thần dân tộc ít có.”

    Đoạn trích cho thấy ngay cả người cộng sản trong thâm tâm họ cũng nghĩ rằng ông Hồ không phải hoàn toàn hoạt động v́ vấn đề dân tộc ḿnh, ông ta nặng về “sự tư lợi” cho bản thân th́ đúng hơn. Điều này cho thấy ông Hồ không hề hoạt động đơn thuần cho lư tưởng dân tộc mà chỉ v́ lợi ích cá nhân.

    Thứ 5, hơi ngược lại một chút, bạn đọc vui ḷng đọc lại Phần 1 của “Những sự thật không thể chối bỏ”. Trong phần này tôi đă chứng minh thật ra ông Hồ ra đi khỏi Việt Nam từ bến nhà Rồng không phải là để t́m đường cứu nước. Đơn thuần đó là đi kiếm ăn do gia đ́nh thất thế bằng minh chứng là việc 2 lần viết thư làm tay sai cho Pháp. Như vậy thực chất từ đầu quá tŕnh cho đến lúc đi làm tay sai cho quốc tế cộng sản th́ ông Hồ cũng chỉ v́ mục tiêu cuộc sống riêng của ḿnh là chính. C̣n việc thần thánh hóa như cách ông ta nói về sự ra đi t́m đường cứu nước của ḿnh chỉ là sự dối trá.

    Kết luận: Ông Hồ làm tay sai cho chủ nghĩa cộng sản chỉ đơn thuần là muốn kiếm sống cho bản thân và can tâm làm tay sai cho chủ nghĩa cộng sản quốc tế nhằm nhuộm đỏ quê hương Việt Nam.

    Lừa dối dân tộc: Chủ nghĩa cộng sản núp bóng chủ nghĩa dân tộc.

    Chủ nghĩa dân tộc là một chủ nghĩa tôn vinh giá trị của dân tộc lên hàng đầu. Dù bất cứ đảng phái nào cũng phải đặt quyền lợi của dân tộc lên trên hết. Chủ nghĩa dân tộc chính là biểu hiện cho sự yêu nước và đồng hành cùng dân tộc. Đó là một chủ nghĩa nhân bản và là nền tảng cho độc lập, tự do của một dân tộc. Tuy nhiên để du nhập chủ nghĩa cộng sản, nắm giữ quyền lực th́ ông Hồ đă mượn chủ nghĩa dân tộc như một bức b́nh phong để thực hiện mưu đồ đó.

    1. Coi thường các vị anh hùng dân tộc và phỉ báng tôn giáo:

    Một người theo chủ nghĩa dân tộc không thể coi thường những vị anh hùng của chính dân tộc ḿnh và phỉ báng tôn giáo. Những hành động này của ông Hồ nói lên thực chất ông ta không yêu nước theo chủ nghĩa dân tộc mà chỉ yêu nước xă hội chủ nghĩa cho riêng ông ta và các đảng viên của ông ta.

    Thứ nhất, ông Hồ hết sức coi thường các vị Thánh nhân đă anh hùng giải phóng dân tộc và tự phụ ḿnh đứng ngang hàng với họ. Khoảng trước năm 1950, trong buổi viếng thăm đền Kiếp Bạc thờ Đức Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn, ông Hồ có làm một bài thơ Đường nhan đề “Viếng Đền Kiếp Bạc”. Bài thơ như sau:

    Vốn tay hào kiệt, vốn anh hùng
    Tôi Bác cùng chung nợ kiếm cung
    Bác thắng quân Nguyên thanh kiếm bạc
    Tôi trừ giặc Pháp ngọn cờ hồng
    Bác đưa một nước qua nô lệ
    Tôi dắt năm châu đến đại đồng
    Bác có linh thiêng cười một tiếng
    Mừng tôi cách mạng sắp thành công
    (trích Nguyệt San Bất Khuất, số 2 tháng 4 năm 1990, trang 47).

    Để nói về sự bất kính này của ông Hồ giành cho vị anh hùng dân tộc hơn ông ta đến hàng trăm tuổi đời mà ông ta dám xưng “Tôi-Bác” cho thấy sự ngạo ngược của ông ta. Dùng chủ ngữ ở đây như thể ông ta coi ḿnh đứng ngang hàng với Đức Thánh Trần. Xét về cả công lao lẫn tuổi đời, ông Hồ không thể dùng chủ ngữ Tôi-Bác ở đây. Đó là một sự hỗn xược với tiền nhân có công với Tổ quốc. Một người hỗn xược với thánh nhân dân tộc như vậy liệu có yêu Tổ quốc, có tôn sùng chủ nghĩa dân tộc không? Chắc chắn là không. Vậy sự thật ra ông Hồ không yêu nước, yêu dân tộc mà chính là ông yêu chủ nghĩa cộng sản của ông ta với mục tiêu "Tôi dắt năm châu đến đại đồng". Và hẳn chúng ta cũng không quên khi chết ông Hồ cũng chỉ muốn gặp “Các Mác-Lê Nin” chứ đâu có muốn gặp những tiền nhân anh hùng của dân tộc.

    Thứ hai, ngoài việc hỗn xược với tiền nhân ông Hồ c̣n “Cộng sản hóa” cả tôn giáo. Đó là một điều cấm kỵ và hết sức ngược đời. Nhân kỷ niệm 118 năm ngày của ông Hồ (năm 2008), Nhà xuất bản Thanh Niên cho xuất bản cuốn sách "Hồ Chí Minh- Cứu Tinh Dân Tộc Việt". Cuốn sách trong trang 253-254 trích cuộc nói chuyện của ông Hồ với giáo dân ở Vạn Phúc - Hà Đông có câu nói của ông ta với bà con giáo dân: “Nếu chúa c̣n sống đến bây giờ th́ chúa cũng làm cộng sản”.



    (links giới thiệu sách: http://tiki.vn/ho-chi-minh-cuu-tinh-dan-toc-viet.html)







    Qua câu phát biểu của ông Hồ chúng ta thấy được ǵ? Đó là ông ta đánh đồng một cách thô thiển tôn giáo với cộng sản. Đạo Thiên Chúa luôn dạy con chiên ngoan đạo, không giết người, sống có trách nhiệm với gia đ́nh (không ly hôn), có trách nhiệm với bản thân ḿnh (không tự tử)… nhưng chủ nghĩa cộng sản th́ sao? Đó là đấu tranh giai cấp tàn bạo, phải giết người… Vậy th́ làm sao Chúa có thể làm cộng sản được? Ông Hồ thật sự coi thường và phỉ báng tôn giáo. Ông ta dám đem một đảng phái chính trị có tư tưởng khát máu để so sánh với cả một tôn giáo có truyền thống dạy con người phải biết yêu thương, vị tha? Đó là một sự phỉ báng tôn giáo.

    Thứ ba, ngay kể cả với Phật Giáo chính thống (không phải Phật giáo quốc doanh như hiện nay) th́ Đảng cộng sản mà đứng đầu là ông Hồ cũng phỉ báng và coi thường. Trong sách của Trường Đại Học Khoa Học Xă Hội Nhân Văn, khoa Tâm Lư Học, trang 46 đoạn nói về Đức, lời Hồ Chí Minh như sau: “Có đức mà không có tài như ông Bụt (Phật), th́ không có hại ǵ cho xă hội, nhưng cũng chẳng có ích lợi ǵ cho xă hội”. Một sự coi thường Phật giáo đến tệ hại. Ông Hồ Chí Minh dám coi thường cả Chúa rồi đến bây giờ là Phật th́ thật là không thể có t́nh dân tộc ở trong tư tưởng của ông ta.

    Thứ tư, trong phạm vi tâm linh và tôn giáo, luật pháp vẫn dành tự do cho những người không tin tưởng Thánh Thần cùng Đức Phật và Đức Chúa. Đó là Tự Do Tín Ngưỡng và những người không tin như vậy có thể vỗ ngực tự xưng rằng ḿnh là vô thần. Trong những nước tự do dân chủ, những người công dân dù là hữu thần hay vô thần vẫn sống ḥa hợp bên nhau. Nhưng người cộng sản vô thần th́ không được như vậy. Người cộng sản đứng ở lập trường vô thần của ḿnh, nh́n những người hữu thần như kẻ thù cần phải tiêu diệt.

    Ngay trong cuộc cải cách ruộng đất đẫm máu đă nói đến ở phần 5 và 6 của “Những sự thật không thể chối bỏ” th́ việc phá bỏ đ́nh chùa, nhà thờ… đă chứng tỏ sự tàn ác của ông Hồ với cả Phật Giáo và Thiên Chúa Giáo. Khẩu hiệu sau đây của cuộc CCRĐ tàn ác đó đă nói lên sự bất kính của ông Hồ với Tôn giáo: “Tiêu Diệt Năm Thành Phần Của Xă Hội: Trí Phú Địa Hào Và Tôn Giáo Lưu Manh”.

    2. Những dẫn chứng khác cho thấy trong Hồ Chí Minh chỉ có chủ nghĩa cộng sản:

    Vào thời điểm ông Hồ đem vào Việt Nam, cả quốc tế và nhân dân Việt Nam cũng không hề biết Chủ nghĩa cộng sản là ǵ, hoặc những người đă biết về nó đều chối bỏ v́ đă biết thực chất của nó. Với mục đích cộng sản hóa Việt Nam, ông Hồ đă bày ra chiêu thức núp bóng chủ nghĩa dân tộc yêu nước. Chính v́ vậy nhân dân ta đă bị lừa bịp thông qua các cuộc chiến tranh chống Pháp (không cần thiết) và chống Mỹ (phi nghĩa) để làm tăng quyền lực đỏ cho đảng cộng sản và ông Hồ Chí Minh. Đó là lừa dối dân tộc.

    Thứ nhất, khi phát hiện ra ông Hồ chính là tay sai của chủ nghĩa cộng sản nên nước Mỹ dân chủ khi nhận được thư xin giúp đỡ của ông Hồ đă im lặng. Nước Mỹ hiểu rơ dă tâm của ông Hồ và đảng cộng sản núp dưới chiêu bài dân tộc nên sau đại chiến thế giới lần 2, Nhật đầu hàng khi nhận 2 bom nguyên tử của Mỹ, ông Hồ lợi dụng thời cơ cướp chính quyền Trần Trọng Kim. Để hợp thức hóa, ông ta gửi điện thư cho TT Mỹ mong được hỗ trợ v́ lúc này Mỹ là mạnh nhất. Do đă biết ông Hồ theo cộng sản quốc tế từ 1920, TT Mỹ không trả lời! Sau đây là bức thư ông Hồ gửi cho TT Mỹ 28/2/46



    Điều này cho thấy ông Hồ đích thị là một người cộng sản làm tay sai cho quốc tế thứ 3 mà người Mỹ đă biết trước.



    ____________________ _______________

  7. #17
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Bác và Đảng Bán Nước / Bán Những ǵ / Để làm ǵ?
    Những sự thật không thể chối bỏ - Lừa dối dân tộc!
    P2




    Thứ hai, trong phần 10 tôi đă chứng minh việc ông Hồ là đảng viên đảng cộng sản Trung quốc không chỉ 1 mà những 2 lần. Một người yêu nước ḿnh không thể làm điều đó. Nhưng ngoài ra, ông Hồ c̣n chứng tỏ đảng cộng sản của Việt Nam chỉ là một bộ phận của đảng cộng sản quốc tế và ông ta rất hănh diện về điều đó. Trong bộ sách Hồ Chí Minh Toàn Tập, tập 4 có một đoạn viết lời giảng dạy của Hồ Chí Minh về Quốc Tế Cộng Sản như sau: “Đệ Tam Quốc Tế là một đảng Cộng sản thế giới, các đảng ở các nước như là chi bộ, đều phải nghe theo kế hoạch và quy tắc chung. Việc ǵ chưa có lệnh và kế hoạch của Đệ Tam Quốc Tế, th́ các đảng không được làm”.

    (Links: http://d.violet.vn/uploads/resources...38/preview.swf)

    Điều này cho thấy bản chất tay sai của ông Hồ cho đảng cộng sản quốc tế. Vậy th́ lợi ích dân tộc nằm ở đâu? Thực vậy! không thể có lợi ích dân tộc ở đây mà chỉ một màu đỏ máu của chủ nghĩa cộng sản.

    Thứ ba, Sau đây là câu chuyện Chỉ Là Cái Nắp Hộp Thuốc Lá, câu chuyện do tác giả Nguyễn Minh Cần kể lại (trang 62, trong quyển Đảng Cộng Sản Việt Nam Qua Những Biến Động Trong Phong Trào Cộng Sản Quốc Tế). Lúc đó là thời điểm 1950, ông Nguyễn Minh Cần giữ chức Ủy Viên Thường Vụ Tỉnh Ủy Thừa Thiên được Trung Ương Đảng Cộng Sản (lúc bấy giờ là Đảng Cộng Sản Đông Dương) triệu tập ra Việt Bắc dự hội nghị cán bộ để chuẩn bị cho Đại Hội 2 vào năm sau. Lúc đó có nhu cầu cần phải đổi tên Đảng Cộng Sản Đông Dương thành Đảng Lao Động Việt Nam để che giấu bộ mặt cộng sản hầu có thể lôi kéo nhiều tầng lớp dân chúng. Sau khi giải thích cho các đảng viên hiểu rơ ích lợi cần phải đổi tên đảng, Hồ Chí Minh giơ cao nắp hộp thuốc lá thơm “Craven A” về phía có nhăn hiệu và nói: “Đây là Đảng Cộng Sản”, xong ông xoay nắp hộp về phía không có nhăn hiệu và nói: “C̣n đây là Đảng Lao Động.” Ông lại lớn tiếng hỏi: “Thế th́ các cô các chú thấy có khác ǵ nhau không?” Cả hội trường đồng thanh đáp vang: “Dạ không ạ!” Ông mới nghiêm nghị:

    “Các cô các chú nên biết rằng việc đổi tên đảng ta, Bác đă xin ư kiến các đồng chí Stalin và Mao Trạch Đông rồi, các đồng chí ấy đă đồng ư. Các cô các chú nên biết rằng ai đó th́ có thể sai, chứ đồng chí Stalin và đồng chí Mao Trạch Đông th́ không thể nào sai được.”

    Nghe Bác nói như vậy, cả hội trường vỗ tay rầm rầm nhất trí với Bác. Lần đó là hội nghị chuẩn bị cho Đại Hội 2 năm 1950, Hồ Chí Minh đă tuyên bố như vậy. Sang năm 1951, vào đúng Đại Hội 2 của Đảng, Hồ Chí Minh cũng lặp lại nguyên văn:

    “Ai đó th́ có thể sai, chứ đồng chí Stalin và đồng chí Mao Trạch Đông th́ không thể nào sai được.”

    Ở đây có thể thấy hai điều, điều thứ nhất đó là ông Hồ nói đến việc xin ư kiến Stalin và Mao trong việc thay tên đảng. Tại sao phải thay tên đảng và thay tên đảng làm sao phải hỏi ư kiến Stalin và Mao? Đó là minh chứng cho việc chủ nghĩa cộng sản phải núp bóng chủ nghĩa dân tộc và nhân dân (đảng Lao động) và ông Hồ làm tay sai cho Stalin, Mao. Ngoài ra điều thứ hai cũng nói đến bản chất tin tuyệt đối vào đảng cộng sản và lănh tụ của nó của ông Hồ “Stalin và Mao không thể sai”.

    Thứ tư, cũng qua cuốn “Vừa đi đường vừa kể chuyện” của Trần Dân Tiên, chúng ta mới biết tính gian xảo và ngụy biện của ông Hồ. Mở sách Trần Dân Tiên, đọc kỹ hai trang liền nhau, trang 76 và trang 77, để thấy sự vô lư mà ông Hồ đă tự vạch ra cho bạn đọc thấy.

    Đây trang 76: “Trong thời kỳ đầu, phong trào lan rộng và ăn sâu… Trong những tỉnh Nghệ An và Hà Tĩnh, nhân dân Việt Nam đă lật đổ chế độ cai trị của Pháp và phong kiến và lập chính quyền xô viết. Họ tuyên bố độc lập và thi hành tự do dân chủ. Những ủy ban xă, ủy ban huyện được dựng nên.”

    Ở trang 76 đó, Hồ Chí Minh khoe là đă lập được những Làng Đỏ theo kiểu Xô Viết của Liên Xô, nhưng tiếp sang trang 77 của Trần Dân Tiên, ông Hồ lại... không chịu nhận ḿnh là cộng sản:

    “Bọn đế quốc bịa đặt rằng những người cách mạng đó là tay sai của Đệ Tam Quốc Tế, của Liên Xô… Đế Quốc Anh cho rằng ông Nguyễn là tay sai của Liên Xô… Pháp-Nhật tuyên truyền ầm ĩ Việt Minh là cộng sản, nhận chỉ thị, tiền bạc của Mạc Tư Khoa… ”

    Thật là một hành động tiêu biểu cho con người của ông Hồ nói riêng và các thế hệ cộng sản nói chung cho cả đến ngày nay “Vừa ăn cắp, vừa la làng”. Một mặt thừa nhận ḿnh lập những Làng đỏ theo kiểu Liên Xô nhưng mặt khác chối ngay không phải là… Cộng sản. Điều này cho thấy bản chất gian xảo của ông Hồ cũng như minh chứng cho việc ông ta chỉ là một con bài của cộng sản quốc tế chứ không phải hoạt động cho chủ nghĩa dân tộc như ông ta chống chế.

    Thư năm, nói riêng về Hồ Chí Minh, lúc c̣n mang tên Nguyễn Ái Quốc, vào tháng 6 năm 1923, đă được bầu vào Ban Chỉ Đạo gồm 11 người của Quốc Tế Nông Dân tức là Krestintern, một bộ phận ngoại vi của Đệ Tam Quốc Tế Komintern. Đến khi mang tên Hồ Chí Minh th́ được Lănh Tụ Liên Xô Khrushchev trong quyển hồi kư của ông tán tụng như sau:

    “Hồ Chí Minh là tông đồ nhiệt thành của tôn giáo Cộng Sản, là vị thánh của chủ nghĩa Cộng Sản, người nhiệt thành xả thân v́ đại nghĩa… Các bạn phải tôn kính người này, hăy quỳ gối trước ông ấy để tỏ ḷng biết ơn về những đóng góp vô vị lợi của ông ấy cho chính nghĩa Cộng Sản, đă dành cho nó tất cả sức lực và khả năng của ḿnh.”

    Ở lời phát biểu của ông Khrushchev cho thấy ông Hồ chính là một con chiên cộng sản nhưng không phải con chiên của Dân tộc.

    Thứ sáu, có lẽ không cần nhắc lại dài ḍng về một cộng sản gộc như ông Nguyễn Lương Bằng. Ông cũng là một trong những tay chân của ông Hồ. Chúng ta thấy ǵ trong cuốn hồi kư “Măi măi đi theo con đường của người - Hồi kư về Bác Hồ” của ông Nguyễn Lương Bằng. Cuốn sách đó được Nhà xuất bản Chính trị Quốc gia xuất bản tại Hà Nội năm 2006 và nó nói lên nhiều điều về ông Hồ và mánh lới của ông ta.

    Trong thời gian Hồ Chí Minh tại Trung Quốc, mở lớp huấn luyện cho các cán bộ cộng sản trong tổ chức Thanh Niên Cách Mạng Đồng Chí Hội, ông Hồ đă hướng dẫn cán bộ ông ta lợi dụng chủ nghĩa dân tộc như một thứ b́nh phong để đưa chủ nghĩa cộng sản vào Việt Nam. Nguyễn Lương Bằng đă viết tại trang 10 của cuốn sách:

    "Phải khéo léo dẫn đến sự kiện nhân dân Viện Nam đang bị áp bức bóc lột. Đối với chủ điểm này nếu đối phương đồng t́nh th́ dẫn đến kích động. Khi người ta vào tṛng rồi th́ mới đưa ra chủ nghĩa cộng sản".

    Bạn đọc có thể thấy ông Hồ đă hướng dẫn cán bộ dùng phương pháp lừa mị dân tộc ta đang bị áp bức của Pháp đến sự kích động dẫn đến cho nhân dân ta “vào tṛng”. Cái tṛng đó chính là thứ chủ nghĩa cộng sản tàn ác.Vẫn biết làm chính trị có những yếu tố lắt léo, nhưng chủ trương lừa đảo dân tộc của chính ḿnh đang trong cảnh tang thương th́ thật vô nhân đạo.

    Tiếp đó, Nguyễn Lương Bằng c̣n kể thêm việc ông Hồ đă dạy ông ta trong lúc tuyên truyền: "Không nên nói vô sản một cách cứng nhắc. Trước mắt chúng ta là phải đánh đổ thực dân Pháp. Cho nên phải khơi dậy ḷng yêu nước của mọi người, như thế mới đi vào ḷng mọi người" (Trích trang 17 của cuốn sách).

    Trên mặt trận truyền thông, ông Hồ đă yêu cầu phải viết theo luận điệu kêu gọi ḷng yêu nước trước. Nguyễn Lương Bằng kể lại: "... Sau đó chúng tôi chỉnh đốn lại bài vở trên tờ báo Kèn Gọi Lính. Từ đấy những số báo, những truyền đơn của chúng tôi có tác dụng trông thấy. Y sĩ Thuyết, sang học thuốc ở Thượng Hải nói trước ngại đọc, v́ chỉ thấy nói toàn về cộng sản, bây giờ đă bắt đầu thích đọc, v́ thấy các số báo nói về ḷng yêu nước." (Trích trang 18 của cuốn sách).

    Rơ ràng ông Hồ chỉ muốn các cán bộ của ông dùng ḷng yêu nước và chủ nghĩa dân tộc để đánh lừa nhân dân Việt Nam. Ông ta không dám tuyên truyền chủ nghĩa cộng sản v́ sợ sự thật về nó bị các đảng theo chủ nghĩa quốc gia vạch trần. Đồng thời dùng nó như một thứ vũ khí lừa đảo, lôi kéo quần chúng về phía ḿnh.

    Thứ bảy, sau khi đă thành lập Mặt Trận Việt Minh kêu gọi toàn dân chống Pháp, ông Hồ cũng dấu giếm nguồn gốc cộng sản của ḿnh. Việt Minh được khoác cho chiếc áo giải phóng dân tộc chứ không phải chiếc áo cách mạng vô sản. Chúng ta thấy rằng thời đó thanh niên gia nhập Việt Minh để đánh Pháp, chết cho sự tự do và độc lập của Việt Nam chứ không chết cho chủ nghĩa cộng sản. Thanh niên, thiếu nữ Việt Nam đi theo tiếng gọi kháng chiến đánh Pháp, chứ không đi theo tiếng gọi của cuộc cách mạng vô sản. Và có một câu hỏi được đặt ra hết sức nghiêm túc: Nếu quả thật là đảng cộng sản lúc đó được nhiều người theo, th́ lư do ǵ ông Hồ phải tuyên bố giải tán đảng cộng sản Việt Nam (dù chỉ trên lư thuyết) vào năm 1945?

    Đây là đoạn trích trên wiki của đảng cộng sản có ghi: “Ngày 11 tháng 11 năm 1945 Đảng Cộng sản Đông Dương tuyên bố tự giải tán để giấu sự liên hệ cộng sản với nhà nước mới thành lập, lấy tên gọi mới là Hội nghiên cứu Chủ nghĩa Mác ở Đông Dương, mọi hoạt động công khai của đảng từ đây đều thông qua Mặt trận Việt Minh. Song trên thực tế, đảng vẫn hoạt động và chỉ đạo công cuộc kháng chiến.”
    (http://vi.wikipedia.org/wiki/Đảng_Cộng_sản_Việt_Nam)

    Thứ tám, trong cuốn “Đường kach mệnh”, là một cuốn tài liệu Hồ Chí Minh dùng để huấn luyện cán bộ đă viết rất rơ là cách mạng tất yếu phải chịu sự chỉ huy của chủ nghĩa Mác Lênin. Cuộc vận động cách mạng trong nước phải được kết hợp chặt chẽ với vô sản quốc tế. Ông Hồ đă chỉ đạo Lâm Đức Thu bán đứng cụ Phan (chứng minh ở phần 8) để lấy tiền và nhằm thanh toán những ai yêu nước nhưng không tham gia Việt Nam Thanh niên Cách mạng Đồng chí hội. Đây chỉ là một ví dụ trong số rất nhiều người đă bị ông Hồ thanh toán không thương tiếc nhằm nắm quyền lực trong tay và củng cố cho đế chế cộng sản của ông ta.

    Thứ chín, chúng ta hăy nghe Ngọc Châu - tác giả cuốn sách “Theo Bác Đi Chiến Dịch” do nhà Xuất Bản Quân Đội Nhân Dân phát hành trang 13 đến 23 có đoạn viết:

    "Tôi vào giải phóng quân giữa lúc phong trào cách mạng đang lên cao... Đây là lần đầu tiên tôi được học về tôn chỉ mục đích chương tŕnh, điều lệ của Mặt Trận Việt Minh một cách kỹ càng. V́ vậy khi học tôi rất cảm động, nhưng khi học đến đoạn nói trong Mặt Trận Việt Minh có cả đảng cộng sản tham gia th́ tôi giật ḿnh! Thật tôi không thể ngờ được là sao Mặt Trận Việt Minh lại có cả Đảng cộng sản tham gia! Vừa hay ông cụ bảo phát biểu những điều chưa hiểu, tôi giơ tay ngay. Được ông cụ chỉ định tôi mạnh dạn nói:

    - Thưa cụ, tại sao trong Mặt Trận của ta lại có đảng cộng sản?

    Lời tôi vừa dứt th́ trong lớp đă có nhiều tiếng x́ xào. Trước phản ứng đó tôi lo sợ.... Ông cụ ra hiệu cho mọi người giữ trật tự rồi hỏi lại:

    - Đồng chí hiểu về đảng cộng sản như thế nào?

    - Thưa cụ, cháu chưa hiểu, nhưng nghe nói đảng cộng sản không tốt!

    Ông cụ lúc ấy mới chỉ một học viên khác và bảo trả lời câu hỏi ban đầu của tôi:

    - Đế quốc Pháp, phát xít Nhật ghét cộng sản cũng như ghét Việt Minh ta do đó, nó dùng mọi điều xấu xa để gán cho cộng sản và Việt Minh ta. Những người cộng sản là những người đánh Pháp, đuổi Nhật kiên quyết nhất trong Mặt Trận Việt Minh.!

    ....

    Trong một buổi chiều, chúng tôi nhận được tin đồng chí Đường đă hy sinh trong trận diệt Phỉ. Gần tối, đồng chí Trần Định đến thăm, nói với tôi:

    - Ông cụ bảo ḿnh tới kể cho đồng chí nghe về gương chiến đấu của đồng chí Đường đấy.

    Đồng chí Trần Định kể xong, dặn tôi:

    - Ông cụ dặn là phải neo gương theo đồng chí Đường. Đồng chí Đường là một người cộng sản tốt đấy!"

    Qua đoạn kể của tác giả Ngọc Châu, chúng ta thấy rằng thời đó thanh niên gia nhập Việt Minh để đánh Pháp, chết cho sự tự do và độc lập của Việt Nam mà tiêu biểu là những người như ông Châu. Họ đâu có biết họ đă mắc mưu lừa của cộng sản đồng hóa chủ nghĩa dân tộc yêu nước với chủ nghĩa cộng sản.

    Thứ 10, Trong cuốn hồi kư của Trường Chinh – Trường Chinh - Một Nhân Cách Lớn, Một Nhà Lănh Đạo Kiệt Xuất Của Cách Mạng Việt Nam - Nhà Xuất Bản Chính Trị Quốc Gia - trang 172 có viết:

    "Bác Hồ chủ tŕ hội nghị Trung Ương Lần Thứ 8 tại Khuỗi Nậm. Bác không tự giới thiệu ḿnh là Nguyễn Ái Quốc, mà chỉ nói là đại diện Quốc Tế Cộng Sản. Bác Hồ nói đây chưa phải là đại hội đảng nhưng vẫn cứ bầu ra Ban Chấp Hành Trung Ương và Tổng Bí Thư. Chúng tôi đề nghị Bác Hồ đảm nhận chức vụ Tổng Bí Thư. Song, Bác nói: Tôi đang làm một số việc của Quốc Tế Cộng Sản, do đó chưa thể giữ chức Tổng Bí Thư Đảng ta được."

    Việc từ chối đó cũng cho thấy rất rơ dă tâm của HCM là để đàn em của ông ta chết thay cho ông ta, c̣n ông ta th́ t́m lư do để không ở lại VN - một nơi quá nhiều nguy hiểm. Qua việc từ chối đó nó cũng cho thấy một HCM chẳng tha thiết ǵ đến tiền đồ của dân tộc, mà chỉ tận tụy phục vụ cho quyền lợi của Quốc tế cộng sản.

    Kết luận: Ông Hồ là một người không kính trọng các vị anh hùng dân tộc, phỉ báng tôn giáo cả Thiên Chúa giáo và Phật Giáo. Đồng thời ông ta luôn núp bóng các tổ chức dân tộc để thực hiện mưu mô làm tay sai cho quốc tế cộng sản nhuôm đỏ Việt Nam.

    Nhận Xét chung:

    Ông Hồ Chí Minh tự cho ḿnh là người yêu nước nhưng thực sự ông ta ra đi khỏi Việt Nam không phải để t́m đường cứu nước mà chỉ đơn thuần đi kiếm việc nuôi sống bản thân ḿnh. Ông ta làm việc cho quốc tế cộng sản chỉ có 2 mục đích đó là kiếm tiền nuôi bản thân và âm mưu nhuộm đỏ Việt Nam, làm tay sai cho chủ nghĩa tư bản.

    Bản thân ông ta rất bất kính với dân tộc, với tôn giáo nên trong con người ông ta không thể tồn tại t́nh yêu dân tộc và chủ nghĩa dân tộc. Chính v́ vậy ông Hồ phải thay tên đảng, lừa dối nhân dân để mượn danh đấu tranh “giải phóng dân tộc” nhằm thực hiện mục đích riêng ông ta (quyền lực) và mục đích chung của quốc tế cộng sản.

    Đây là một minh chứng cho thấy tội ác: Lừa dối dân tộc của ông Hồ!

    Hoàn thiện và chỉnh sửa: 16/07/2012


    Đặng Chí Hùng
    danlambaovn.blogspot .com

  8. #18
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Bác và Đảng Bán Nước / Bán Những ǵ / Để làm ǵ?

    Bác và Đảng Bán Nước / Bán Những ǵ / Để làm ǵ?
    Di hại của chế độ cộng sản về vật chất và tinh thần



    Chu Chi Nam (Danlambao) -



    Ngày hôm nay qua quyển Hắc thư của Chủ nghĩa cộng sản (Le Livre noire du Communisme), qua Tượng đài Kỷ niệm những Nạn nhân của chế độ cộng sản, qua Ṭa án Quốc tế xử chế độ diệt chủng Pol Pot, người ta chỉ nghĩ đến những thiệt hại vật chất của chế độ cộng sản, mà người ta ít nghĩ đến những thiệt hại tinh thần.

    Thực ra những thiệt hại tinh thần vô cùng lớn lao, không biết đến bao giờ chấm dứt, nhất là những nước c̣n sống dưới chế độ cộng sản như Trung Cộng, Việt Nam, Bắc Hàn và Cu Ba. Chúng ta hăy sơ lược về di hại cả vật chất, lẫn tinh thần của chế độ cộng sản, và cùng suy nghĩ làm thế nào để chấm dứt những di hại này.

    I) Sơ lược di hại về vật chất

    Di hại vật chất, đó là đi theo lời huấn dạy vừa sai lầm vừa không tưởng của Marx, nghĩ rằng người ta có thể băi bơ quyền tư hữu, nhưng thực tế quyền tư hữu chỉ có thể chuyển nhượng, đảng cộng sản, sau khi dùng bạo lực cướp chính quyền, đă phát động phong trào "Đánh tư bản mại sản", tước hết quyền tư hữu của dân, rồi trao vào tay một thiểu số đảng đoàn cán bộ.

    Những cuộc đánh tư bản mại sản này làm cho đại đa số dân trở nên nghèo khổ, rồi chuyển nhượng tài sản của dân vào tay cán bộ, làm cho họ trở nên những ông tư bản đỏ giàu nứt đố đổ vách, như chúng ta chứng kiến ngày hôm nay.

    Không những thế, nó c̣n làm cho cả trăm triệu người chết oan uổng, v́ chính sách: "Trí phú hào, đào tận gốc, trốc tận rễ", giết chết giai tầng sĩ phu trí thức, xương sống của một xă hội, làm cho xă hội trở nên què quặt. Trong khi đó th́ ruộng vườn nhà cửa bị sung công, tạo nên cảnh: "Cha chung không ai khóc, nhà chung không người chăm sóc, ruộng chung không ai cày".

    Theo một nhóm sử gia Pháp, các ông Stéphane Courtois, Nicolac Werth, Jean louis Panné, André Paczkowski, Karel Bartosek, Jean louis Margolin, trong quyển "Le Livre noir du Communisme" (Hắc Thư về chủ nghĩa cộng sản - nhà xuất bản Laffont – 1997), th́ nạn nhân của chế độ cộng sản được chia ra như sau:

    - Liên Xô: 20 triệu người.
    - Trung Cộng, 65 triệu.
    - Việt Nam, 1 triệu.
    - Bắc Hàn, 2 triệu.
    - Căm Bốt, 2 triệu.
    - Đông Âu, 1 triệu.
    - Châu Mỹ La Tinh, 150 000.
    - Phi Châu, 1,7 triệu.
    - A Phú hăn, 1,5 triệu.
    - Phong trào cộng sản quốc tế và những đảng cộng sản không nắm chính quyền, mấy chục ngàn người.

    Thực ra con số này là con số quá ít, chúng ta cứ lấy trường hợp Việt Nam, ngoài những người chết v́ bị đấu tố trong cải cách ruộng đất, trong cuộc tấn công Tết Mậu thân 1968, c̣n biết bao nhiêu thế hệ bị chết oan uổng bởi chiến tranh đánh vào miền Nam, do cộng sản chủ mưu, núp dưới danh hiệu "Giải phóng", nhưng thực tế là muốn nhuộm đỏ miền Nam, theo kế hoạch của cộng sản Nga Tàu.

    Con số 20 triệu ở Nga, nhiều nhà sử gia cũng cho là ít, họ ước đoán là khoảng 35 tới 40 triệu.

    Đối với Tàu cũng vậy, theo 2 nhà sử gia Jung Chang và Jon Halliday, trong quyển Mao: The Unknown Story (Mao - Câu Chuyện Chưa Được Biết - nhà xuất bản Gaillimard – Paris – 2 006), th́ con số phải lên ít nhất là 70 triệu.

    Một trong những người ư thức rơ sự tai hại của chế độ cộng sản, ta phải nói đến ông Boris Eltsine, Ủy Viên Bộ Chính trị, Tổng thống nước Nga sau này. Trong bài diễn văn nhậm chức nhiệm kỳ đầu, vào năm 1992, ông có nói:

    "Vào đầu thế kỷ 20, nước Nga đang ở chung một con tàu cùng với thế giới, nước Nga không phải là đầu tàu, nhưng cũng ở trong những toa tàu hạng nhất. Thế rồi nước Nga nghĩ rằng ḿnh có thể có một đường lối phát triển riêng biệt, đă tách khỏi đoàn tàu. Không dè nước Nga bị dậm chân tại chỗ. Ngày hôm nay về phát triển nước Nga bị tụt hậu hàng nửa thế kỷ, nếu không muốn nói là hàng thế kỷ."

    Ở đây v́ lư do chính trị, ông không nói rơ, nhưng ai cũng hiểu ông ám chỉ thủ phạm là Lénine, Đảng cộng sản Liên sô và Đệ Tam quốc tế Cộng sản.

    Thực vậy Lénine không hiểu sai lầm của lư thuyết Marx, nghĩ rằng đây là thần dược, không những thực hiện ở nước ḿnh, mà c̣n t́m cách xuất cảng ra nước ngoài.

    Lúc đầu là qua các nước Tây âu, nhưng thất bại như vụ nổi dậy ở Đức qua phong trào Spartakus, một phần do phe cực tả của Đảng Dân chủ Xă hội Đức, tách ra khỏi đảng, nổi lên ở Berlin, vào tháng 1/1919; trước đó ở Hung gia lợi, đảng Xă hội, liên hiệp với đảng Cộng sản, dưới sự lănh đạo bởi Béla Kun, nổi lên vào tháng 3/1918; nhưng cũng thất bại.

    Xuất cảng sang phía tây không thành, Lénine t́m cách xuất cảng sang đông.

    Vào năm 1923, tại Đại Hội Đệ Tam quốc tế Cộng sản, với sự có mặt cuối cùng của Lénine, ông đă tuyên bố:

    "Chế độ cộng sản đi qua cửa ngơ New Delhi, Bắc Kinh, Moscou, rồi mới tới Paris, Luân Đôn."

    Chính v́ vậy mà có Hiệp ước thân thiện Lénine - Tôn Dật Tiên vào cùng năm, rồi ông mở ra trường Đông phương sau này, lúc đầu mang tên trường Tôn Dật Tiên.

    Con vi trùng độc hại cộng sản bắt đầu tràn sang Á châu. Giới trí thức tả phương đông, đặc biệt là của 2 nước Tàu và Việt Nam, cũng cho rằng lư thuyết Marx là thần dược, không ngần ngại chấp nhận, chạy theo và áp dụng, trong đó chúng ta phải kể Trần Độc Tú, Lư đại Siêu, 2 người được coi là sáng lập viên của Đảng Cộng sản Tàu, tiếp theo là Lưu Thiếu Kỳ, Mao Trạch Đông, Đặng Tiểu B́nh. Ở Việt Nam phải kể Hồ Chí Minh, Trần Phú, Lê Hồng Phong, Nguyễn Thị Minh Khai, Lê Duẩn.

    Trong những người trí thức và lănh đạo chính trị sáng suốt ở Việt Nam, người ta thấy có cụ Phan Bội Châu, và ở bên tàu, có tướng Tưởng Giới Thạch.
    Cụ Phan Bội Châu, vào những năm đầu của thập niên 20, cụ đă được những người của Đệ Tam Quốc tế Cộng sản tiếp xúc, chiêu dụ cụ vào tổ chức, nhưng cụ từ chối. Cụ có nói: "Tôi chẳng duy tâm, cũng không duy vật, tôi chỉ duy dân."

    Tướng Tưởng Giới Thạch cũng vậy. Sau Hiệp ước thân thiện Tôn Dật Tiên – Lénine, ông đă được họ Tôn, v́ lúc đó ông là tay em, gửi sang Liên Sô học. Nhưng ông không ở lâu để học, mà ông về nước ngay.

    Người ta hỏi: "Tại sao Tướng quân không ở đấy để học?" Ông trả lời: "Ở đấy không có ǵ để tôi học." Sau đó ông nói thêm:

    "Một con người không có xương sống th́ suốt đời chỉ nằm hay ḅ. Xương sống của một xă hội là giai tầng trung lưu và sĩ phú trí thức. Nay cộng sản chủ trương tiêu diệt 2 giai tầng này, chỉ làm cho xă hội đó trở nên què quặt. Không tiến nổi."

    Về sau này, vào những năm 30 và 40, trong trận chiến với Nhật và tiêu diệt cộng sản, ông đă tuyên bố: "Cộng sản như bệnh trong xương tủy. Nhật bản như bệnh ngoài da. V́ vậy phải chủ trương diệt cộng sản trước. Trước sau Nhật bản sẽ thua v́ Đại Chiến."

    Tuy nhiên, câu nói này quả thật là đúng, quả thật là nh́n xa, trông rộng, như chúng ta ư thức ngày hôm nay. Tuy nhiên vào lúc đó có nhiều người hiểu lầm ông. Đây cũng là một trong những nguyên do chính, khiến ông bị thua bởi Mao trạch Đông.

    II) Sơ lược di hại về tinh thần

    Di hại về tinh thần, đó là cũng theo lời huấn dạy của Marx, để tạo dựng một nền văn hóa, văn minh mới, th́ phải phá hủy tất cả những ǵ thuộc về văn hóa, văn minh cũ, đi đến chỗ phá đền đài, phá chùa, phá nhà thờ. Những giá trị nhân bản cổ truyền, dạy dỗ con người trở nên thực sự là người, bị chà đạp, đổ xuống sông, xuống biển một sớm, một chiều, con người không phải là con người, mà trở về đời sống cầm thú, súc vật, mạnh được, yếu thua. Cộng thêm với quan niệm duy vật hiểu theo nghĩa thấp hèn của nó và quan niệm bạo động lịch sử, con người ngay cả bố con, vợ chồng, bạn bè không c̣n như xưa nữa, mà sẵn sàng giết nhau, hại nhau v́ một vài trăm $, như chúng ta thấy hiện nay ở Việt Nam và Trung Cộng.

    Ngày xưa, Tản Đà có câu: "Văn minh Đông Á trời thâu sạch. Này lúc cương thường đảo ngược ru." Thực ra, với chế độ cộng sản, không những văn minh đông phương, mà cả văn minh tây phương, nước nào bị cai trị bởi cộng sản, đều lâm vào cảnh "Cương thường đảo ngược", từ vật chất đến tinh thần.

    Thực vậy, chế độ cộng sản được dựng lên trên nền tảng lư thuyết không tưởng của Marx và Engels, cho rằng phải phá hủy tất để xây dựng thiên đàng cộng sản.

    Từ đó, người cộng sản, khi cướp được chính quyền, có vơ lực trong tay, không từ một hành động nào, từ chém giết, dối trá, lừa bịp, khủng bố, dọa nạt, mị dân đến chỗ mị chính bản thân ḿnh, để thực hiện lời dạy của Marx.

    Chế độ cộng sản là một chế độ độc tài toàn diện, cực quyền, nắm giữ, kiểm soát tất cả mọi sinh hoạt của đời sống con người, từ triết lư đến chính trị, kinh tế, văn hóa, giáo dục, công an, quân đội.
    V́ vậy, họ đă dùng tất cả những thứ này, cộng thêm với những thủ đoạn ác ôn, côn đồ, hèn hạ, để thay đổi xă hội mà họ cai trị.

    V́ vậy,

    1- Chế độ cộng sản là một chế độ cai trị dân bằng cái loa, cái c̣ng và cái súng, nên đă làm cho người dân, hoặc trở nên u mê, hoặc trở nên sợ hăi.

    2- Từ đó chế độ cộng sản làm cho người dân trở nên hèn nhát, nhu nhược.

    3- Và cũng từ đó chế độ cộng sản làm cho đạo đức băng hoại, kỷ cương suy đồi, nhất là với tư tưởng của Marx chủ trương phá hủy mọi nền văn hóa, văn minh cũ, để xây dựng lên một nền văn hóa, văn minh mới, qua quan niệm "Tam Vô" (Vô tôn giáo, vô gia đ́nh, vô tổ quốc), qua hành động “Trí phú hào, đào tận gốc, trốc tận rễ.”

    Thánh Gandhi có nói câu:

    “Năm tội ác của một xă hội: 1) Làm chính trị không cần nguyên tắc. 2) Thịnh vượng không cần làm việc. 3) An nhàn không cần đạo lư. 4) Khoa học không cần nhân đạo. 5) Tín ngưỡng không cần hi sinh.”

    Năm tội ác này áp dụng cho chế độ cộng sản quả thật không sai.

    Nguyên do tại đâu?

    Có thể nói nó bắt nguồn xa xưa từ Marx cho đến Lénine rồi tiếp theo giới lănh đạo con cháu.
    Marx chủ trương “Làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu”, “Một xă hội an nhàn không cần đạo lư.”

    Lénine chủ trương làm chính trị không cần nguyên tắc, miễn sao có lợi cho ḿnh và cho đảng.

    Rồi ngày hôm nay ở Việt Nam, phá thai bừa băi, nhà thương thay v́ cứu người lại à nơi tham ô, hối lộ; chùa, nhà thờ mọc lên như nấm với những “ông sư quốc doanh, linh mục quốc doanh”, đó chính là khoa học không cần nhân đạo và tín ngưỡng mà không cần hi sinh, hơn thế nữa lợi dụng tín ngưỡng để kiếm tiền.

    Xă hội cộng sản quả thật là một xă hội loài người nhưng mất hết nhân tính, xă hội do loài quỉ đỏ cai trị.

    Chính v́ vậy mà ông Lê Xuân Tá, Phó Trưởng Ban Khoa học và Kỹ thuật của Trung Ương Đảng Cộng sản Việt Nam trước đây có viết, vào thời điểm những chế độ cộng sản Liên sô và Đông Âu sụp đổ:

    “Sự ngu dốt và sự thấp hèn tự nó không đáng trách. Nhưng sự ngu dốt và thấp hèn mà được trao quyền lực và cấy vào vi trùng ghen tị, th́ nó trở thành quỉ nhập tràng.

    “Và con quỉ này, nó ư thức rất rơ rằng cái đe dọa quyền và lợi của nó chính là sự hiểu biết, văn hóa và văn minh; nên nó đă đánh những thứ này một cách tàn bạo, không thương tiếc.

    “Nhưng chính v́ nó là thấp hèn và ngu dốt, nên những thứ này đă trở thành những sạn thận, sỏi mật, trong lục phủ ngũ tạng của chế độ, làm cho chế độ không ai đánh mà tự chết.”

    Tôi không đồng ư với câu kết luận này, v́ chúng ta không thể ngồi chờ sung rụng.

    Và từ đó, một câu hỏi đến với chúng ta:

    Làm thế nào để tiêu trừ những di hại của chế độ cộng sản. Câu hỏi này có thể được đặt ra dưới dạng một câu hỏi khác, đó là:

    Tại sao cuộc cách mạng tự do, dân chủ, nhân quyền đă đến với Liên Sô, Đông Âu, rồi tràn sang Tunisie, Ai Cập, Lybie, hiện đang ở Syrie và Miến Điện, thế mà vẫn chưa đến Việt Nam. Làm thế nào để nó xảy ra tại Việt Nam?

    Để trả lời câu hỏi này, có rất nhiều nguyên do, v́ cách mạng là một biến cố chính trị và lịch sử rất to lớn. Ở đây tôi chỉ xin nêu ra một vài nguyên do chính đứng theo b́nh diện của người chủ trương cách mạng.

    Chế độ cộng sản Việt Nam là một chế độ ác ôn, côn đồ, gian manh quỉ quyệt và đạo đức giả nhất trong những chế độ cộng sản thế giới. Ác ôn côn đồ v́ chúng không chừa bất cứ thủ đoạn nào để hăm dọa, trấn áp những người tranh đấu v́ tự do dân chủ, v́ nhân quyền công lư. Chúng sử dụng những công an không c̣n tính người, chỉ biết “c̣n đảng c̣n ḿnh”; dùng những bọn giá áo túi cơm, mệnh danh “quần chúng tự phát” đả thương, quấy nhiễu những thành phần tranh đấu bất bạo động cho sự vẹn toàn lănh thổ trước sự ngang ngược, bạo tàn của Bắc phương, tranh đấu cho một xă hội không c̣n cảnh người đàn áp người, người hành hạ người hơn loài lang sói.

    Gian manh quỉ quyệt v́ chúng là một chế độ bán nước hại dân, nhưng chúng đă núp dưới chiêu bài quốc gia, dân tộc, “Đuổi Pháp, đánh Mỹ” để lừa bịp dân tộc và cả toàn dư luận quốc tế. Ngay từ đầu khi thành lập đảng cộng sản Hồ chí Minh và bè lũ đă tự nguyện trung thành với Đệ tam Quốc tế Cộng sản, tự đưa dân tộc và đất nước trở thành con chốt hy sinh cho tham vọng bành trướng của Nga Tàu. Lê Duẩn, cựu bí thư của đảng cộng sản Việt Nam đă không ngượng miệng khi tuyên bố “Chúng ta đánh Mỹ là đánh cho Liên sô”. Quỉ quyệt v́ chúng đă biết rằng “Đánh rắn là phải đánh dập đầu”, v́ vậy từ đầu chúng đă t́m mọi cách ám hại, thủ tiêu những người yêu nước không cùng chính kiến, không chấp nhận chủ nghĩa cộng sản như các cụ Phan Bội Châu, Lư Đông A, Trương Tử Anh. Ngày nay chúng bắt bớ giam cầm hay quản thúc tại gia, cho công an canh giữ, cô lập những lănh tụ đối lập, từ tôn giáo đến chính trị, như Ḥa Thượng Thích Quảng Độ, Linh mục Nguyễn văn Lư, bác sĩ Nguyễn Đan Quế, blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải và nhiều người khác.

    Thêm vào đó chúng biết rằng làm việc ǵ cũng phải có niềm tin và tổ chức, nên chúng đă t́m cách chia rẽ, xâm nhập vào hàng ngũ chống cộng để xuyên tạc, tung tin thất thiệt, làm lay động niềm tin. Đồng thời chúng t́m cách kiểm soát, cô lập tối đa người này với người kia, v́ không có liên lạc th́ khó có thể tạo được niềm tin và tổ chức.

    Chế độ cộng sản đă được thử nghiệm gần 1 thế kỷ nay, đă hoàn toàn thất bại, mang rất nhiều di hại về cả vật chất lẫn tinh thần cho bất cứ xă hội nào bị cai trị bởi nó. Điều này toàn thế giới đă thấy và dân Việt Nam ư thức rơ hơn ai hết, chỉ có một thiểu số đảng đoàn cán bộ, v́ đặt quyền lợi cá nhân lên trên quyền lợi của quốc gia dân tộc nên mới cố bám víu vào quyền hành, cai trị dân bằng cái loa để mị dân, cái c̣ng và cái súng để dọa nạt dân, làm cho dân sợ. Thêm vào đó chúng c̣n áp dụng chính sách giáo dục nhồi sọ, xuyên tạc sự thật, tôn thờ lănh tụ, nhằm mục đích ngu dân, ngơ hầu kéo dài ngày sụp đổ của chế độ do chúng dựng lên.

    Chính v́ lẽ đó mà để làm cuộc cách mạng chống cộng sản ở Liên sô, những nhà trí thức Nga đă lấy câu châm ngôn làm kim chỉ nam: “Sự thật nặng hơn quả địa cầu”, Đức Giáo hoàng Jean Paul II, vừa mới lên ngôi, về thăm Ba Lan, đă khuyên dân Ba lan: “Đừng sợ hăi và hăy hy vọng”. Ngày hôm nay, bạo quyền ở bất cứ nơi nào cũng không thể cấm đoán dân, nhất là giới trẻ tiếp cận với Internet, nên Ghonim, người chính trong cuộc cách mạng ở Ai Cập, đă nói: “Để làm cách mạng ngày hôm nay, chuyện chính là làm cho dân và nhất là giới trẻ tiếp xúc với Internet.”

    Nói lên sự thật, dựng lại niềm tin, đó là công việc làm của mỗi người Việt ở quốc nội, cũng như ở hải ngoại, nên ư thức rơ để thực hiện. Nhưng đây là một công việc đ̣i hỏi sự kiên tŕ, đi chính từ bản thân, đến những người chung quanh, bắt đầu từ những người trong gia đ́nh, có thể tin tưởng được, tạo cho họ niềm tin, rồi theo vết dầu loang, một truyền 2, rồi 2 truyền 4, cứ như thế kiên tŕ mà thực hiện.

    Tất nhiên sau đó phải có kế hoạch và tổ chức. Bất cứ một tổ chức cách mạng chống bạo quyền, độc tài nào, thường cũng có 2 phần, hoàn toàn biệt lập nhau: phần nổi và phần ch́m.

    Phần nổi để thức tỉnh dân, để báo động với quốc tế rằng “Chúng tôi vẫn c̣n đây, vẫn kiên tŕ đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền”, nhiều khi cũng bị mất mát, hy sinh. Nhưng nhiều khi phải chịu. Phần ch́m mới quan trọng, đây là cơ quan sửa soạn hạ tầng, để làm nên những đợi sóng ngầm, đợi đúng thời cơ, th́ những đợt sóng này sẽ nổi lên cuốn đi những rác rưởi đă làm ngăn cản gịng lịch sử dân tộc, cuốn đi những tham quan, ô lại, bạo chúa, bạo quyền.

    Khi chúng ta đă có tổ chức, có một đường lối tranh đấu, trong hợp với ḷng dân, ngoài hợp với trào lưu tiến bộ của nhân loại, đó là tranh đấu nhằm tạo dựng một nước Việt Nam Tự Do Dân Chủ, tôn trọng Nhân Quyền và Tiến Bộ th́ chắc chắn chúng ta sẽ có sự hậu thuẫn của dân và sự ủng hộ của nhân dân và các nước yêu chuộng Tự Do và Công Lư trên thế giới.

    Tạo dựng niềm tin, ḷng cản đảm, t́m hiểu sự thật! Đầu tiên cho chính ḿnh, sau đó cho người thứ nh́, rồi người thứ ba, rồi mỗi người cứ tiếp tục làm như thế!

    Đừng nghĩ rằng không đi đến đâu cả, chỉ là công dă tràng. Nên nhớ: Một lâu đài to lớn kia cũng chỉ bắt đầu được xây dựng với những viên đá, viên gạch nhỏ bé lúc ban đầu. Một cuộc hành tŕnh vạn dặm cũng bắt đầu bởi bước khởi hành đầu tiên. (1)

    Paris ngày 22/07/2012

  9. #19
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Bác và Đảng Bán Nước / Bán Những ǵ / Để làm ǵ?

    Bác và Đảng Bán Nước / Bán Những ǵ / Để làm ǵ?
    Trung tá an ninh bắt tay gián điệp Trung Quốc




    Blog Cầu Nhật Tân -


    Từ trước đến nay, người dân đă phong phanh biết chuyện một vị lănh đạo Văn pḥng chính phủ bị bắt v́ hoạt động cho sứ quán Trung Quốc, một vị sỹ quan an ninh cao cấp Bộ chỉ huy quân sự Cao Bằng bán mật mă, bản đồ pḥng thủ vùng biên cho Trung Quốc… Câu chuyện về một sỹ quan an ninh, lănh đạo một cơ quan bảo vệ chính trị nội bộ chống gián điệp Trung Quốc nhưng lại t́nh nguyện làm bà đỡ cho nhiều hoạt động gian trái của Trung Quốc tại Việt Nam sẽ soi rọi thêm ánh sáng vào mảng tối vô tận trong các cơ quan an ninh, quốc pḥng của Việt Nam.

    Đêm 27/11/2010 trên đường Lư Thánh Tông, quận Đồ Sơn, chiếc xe ô-tô biển số 16N-2992 lao với tốc độ kinh khủng đă lao hẳn sang trái đường đâm vào hai người dân đang tham gia giao thông khiến một người chết tại chỗ, một người bị thương nặng. Lái xe là nữ đă bỏ trốn khỏi hiện trường. Trên xe c̣n chở 4 người đàn ông Trung Quốc. Cả lái xe và khách ngồi trên xe đều nồng nặc mùi rượu.

    Điều tra của Công an quận Đồ Sơn và Pḥng PC67 Công an Hải Pḥng cho thấy chiếc xe trên đăng kư tên Trung tá Nguyễn Thị Lan Anh – Phó pḥng An ninh chống gián điệp Trung Quốc PA65. Nhân chứng là người dân đều cho biết lái xe và những người đàn ông trên xe đều có mùi rượu nồng nặc khi ra khỏi xe.

    Trung tá Nguyễn Thị Lan Anh

    Sinh năm 1972, học trung cấp an ninh, là con gái vị phó giám đốc công an Hải Pḥng, người có công đưa Trần Bá Thiều, trước đây, lên giám đốc CA Hải Pḥng. Trần Bá Thiều sau đó trả ơn bằng cách cấy Nguyễn Thị Lan Anh vào chân phó pḥng PA65. Hiện, ông Thiều là Thiếu tướng Tổng cục trưởng Tổng cục Xây dựng lực lượng Bộ Công an (đang làm hồ sơ thăng quân hàm Trung tướng).

    Ai đi với Nguyễn Thị Lan Anh?

    Theo nguồn tin của Pḥng PC67, hai trong số bốn người khách đi trên xe cùng bà Lan Anh chính là Giám đốc và kế toán của Công ty Đông Phương (TQ) nhà thầu đang thi công Nhà máy nhiệt điện Hải Pḥng. Trung tá Lan Anh và các khách Trung Quốc đă ăn tối trong một nhà hàng tại Đồ Sơn. Hành tŕnh này của Trung tá Lan Anh là chuyến đi thu tô hàng tháng của bà đối với nhiều doanh nghiệp Trung Quốc làm ăn trên đất Hải Pḥng. Riêng Công ty Đông Phương chịu ơn bà Lan Anh rất lớn bởi vị Trung tá này đă nhiều lần “bảo lănh” cho Công ty trong những t́nh huống thập tử nhất sinh. Mặc dù trong quá tŕnh thi công, Nhà máy Nhiệt điện Hải Pḥng bị nổ 3 lần tổng cộng làm 9 người chết và hơn 30 người bị thương, mọi việc đều bị ch́m xuồng nhờ các báo cáo tốt của Trung tá Phó trưởng pḥng PA65.

    Hai vị khách khác là những ông chủ Trung Quốc chuyên đánh hàng quốc cấm (quốc tế cấm) từ châu Phi về TQ và từ TQ đi châu Phi, Trung Đông, quá cảnh qua cảng Hải Pḥng. Hai vị này đă nhanh chóng thoát qua đường tiểu ngạch về Trung Quốc sau vụ tai nạn để tránh bị lộ tung tích.

    Điều tài t́nh là quận Công an Đồ Sơn và PC67 Hải Pḥng đă nhanh chóng áp dụng các “biện pháp nghiệp vụ” rất tài t́nh. Đầu tiên là bẻ hồ sơ: không đưa Trung tá Lan Anh đi kiểm tra nồng độ cồn, cấy hai vị người nhà của bà Lan Anh làm khách đi trên xe, tổ chức cho họ thông cung, khai như thật theo một kịch bản thống nhất. Kết quả, hồ sơ kết luận nguyên nhân tai nạn là do … nạn nhân. Nạn nhân Nguyên Tân Cương (đă chết) có hoàn cảnh gia đ́nh rất nghèo, sinh sống trong một ngôi nhà ổ chuột. Bố anh Cương là thương binh loại 3/4, được Công an Hải Pḥng và Đồ Sơn “tận t́nh” hướng dẫn làm đơn băi nại.

    Trả công hậu hĩnh

    Sau vụ này, chẳng những Trung tá chống gián điệp Trung Quốc không bị xử lư mà người ta c̣n thấy quan hệ giữa các nhà buôn, nhà thầu Trung Quốc, các ông chủ đưa lao động Trung Quốc sang VN làm chui với vị Trung tá an ninh này mặn nồng hơn xưa. Ông Bùi Đ́nh Chiến, công an quận Đồ Sơn phụ trách việc bẻ hồ sơ, được thăng lên Trưởng pḥng PC67 và kéo dài thời gian công tác qua tuổi nghỉ hưu. Các ông Nguyễn Xuân Đài, Đinh Đ́nh Thanh (Phó và Trưởng Công an quận Đồ Sơn) mặc dù tống tiền doanh nghiệp bằng cách gửi công văn báo tang mẹ Trưởng CA quận cho các doanh nghiệp trên địa bàn mà vẫn không bị xử lư. Đỗ Hữu Ca – Giám đốc Công an Hải Pḥng th́ được giang hồ đất cảng bỏ tiền vừa chạy xong bằng tiến sỹ tại Học viện CSND đang nhăm nhe một chân Phó Tổng cục trưởng trên Bộ Công an và sắp được phong Thiếu tướng dù cho vụ Tiên Lăng mang nặng dấu ấn vơ biền của ông Ca.

    Hậu quả

    Dưới tán của bà Trung tá An ninh chống gián điệp Trung Quốc, lao động Trung Quốc ùn ùn đổ sang đất cảng biến Hải Pḥng trở thành “đất thánh” cho doanh nghiệp và lao động Trung Quốc. Bà Trung tá an ninh gần đây c̣n se duyên cho con gái Bí thư huyện ủy Thủy Nguyên lấy A-lùn, một đại gia hoạt động chui trên đất cảng. Cảng Hải Pḥng có nguy cơ bị phong tỏa bất cứ lúc nào bởi các hoạt động kinh doanh và sản xuất chiếm dụng mặt nước trái phép của các doanh nghiệp Trung Quốc tồn tại chui. Cảng Hải Pḥng lại càng nhộn nhịp với nhiều chuyến hàng quá cảnh của Trung Quốc chứa vũ khí, sừng tê, ngà voi thậm chí ma túy kết nối Trung Quốc với Tây Âu, Nam Mỹ, Trung Đông, Châu Phi, trong đó cơ quan an ninh Hải Pḥng tiếp tay và hưởng lợi. Ngoài ra, nhiều doanh nghiệp Trung Quốc hoạt động chui thu lợi bất chính nhưng để lại hậu quả nặng nề mà Việt Nam phải gánh chịu như vụ cháy xưởng giày tại An Lăo làm 13 người chết hơn 20 người bị thương nặng. Tất cả đều có công lớn của cơ quan bảo vệ chính trị nội bộ PA65 Hải Pḥng.

    Nhiều chuyến hàng cấm chảy từ Trung Quốc qua cảng Hải Pḥng để đi châu Phi, châu Mỹ, Tây Âu hoặc theo chiều ngược lại đều là hàng của Bộ Quốc pḥng và t́nh báo Trung Quốc. Sự chót lọt của những chuyến hàng trên có công rất lớn của bà Lan Anh. Từ đây, có đủ cơ sở khẳng định rằng Trung tá An ninh này là mắt xích quan trọng trong đường dây t́nh báo của Trung Quốc

    Blog Cầu Nhật Tân

    http://caunhattan.wordpress.com/2012...uoc/#more-2100

    gửi Dân Làm Báo

    *

    Nữ trung tá gây tai nạn giao thông chết người là ai?

    SGTT.VN - Ngày 2.12, tin từ Công an thành phố Hải Pḥng cho biết người điều khiển xe đă cán chết một thanh niên tại chỗ và làm một người khác bị thương nặng đêm 27.11 là trung tá Nguyễn Thị Lan Anh, phó trưởng pḥng PA 65 Công an Hải Pḥng.

    Trung tá Nguyễn Thị Lan Anh (sinh năm 1972), phó trưởng pḥng PA 65, Công an Hải Pḥng là người điều khiển chiếc xe Kia Morning biển số 16N - 2992 gây tai nạn làm anh Nguyễn Tân Cương (sinh năm 1983) thiệt mạng và anh Đỗ Văn Hiệp (sinh năm 1985 cùng trú tại phường Ngọc Hải, quận Đồ Sơn) bị thương trong đêm 27.11 tại Đồ Sơn.

    Theo bà Lan Anh, do bị đèn của ô tô đi ngược chiều làm lóa mắt nên bà mất b́nh tĩnh làm xe lao vào hai thanh niên trên.

    Tuy nhiên, theo lời các nhân chứng, sau khi xe gây tai nạn, nữ trung tá công an trên đă được lực lượng công an quận Đồ Sơn đưa lên xe chuyên dụng đi khỏi hiện trường. Hai thanh niên đi cùng xe với nữ trung tá công an người nồng nặc mùi rượu.

    Cũng theo nguồn tin trên, cơ quan cảnh sát điều tra công an quận Đồ Sơn đă thông báo, phối hợp với đơn vị quản lư nữ trung tá để điều tra vụ việc; trưng cầu giám định tốc độ chiếc xe tại thời điểm gây tai nạn.

    Lănh đạo công an quận Đồ Sơn cho biết, để đảm bảo khách quan trong quá tŕnh điều tra vụ án, viện kiểm sát Nhân dân quận Đồ Sơn đă vào cuộc từ giai đoạn tiền tố tụng. Công an Hải Pḥng cho biết nếu đủ căn cứ chứng minh việc bà Lan Anh có lỗi trong hành vi gây nên cái chết của nạn nhân Nguyễn Tân Cương, làm bị thương anh Đỗ Văn Hiệp, cơ quan cảnh sát điều tra sẽ khởi tố vụ án, khởi tố bị can với tội danh vi phạm các quy định về điều khiển phương tiện giao thông gây hậu quả nghiêm trọng, theo quy định tại điều 202 của bộ Luật H́nh sự.

    Như SGTT.VN đă phản ánh, khoảng 23 giờ ngày 27.11, tại khu vực trước cửa nhà số 134, 136, đường Lư Thánh Tông, phường Vạn Sơn, quận Đồ Sơn, TP Hải Pḥng xảy ra vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Người điều khiển xe đă cán chết một thanh niên tại chỗ và làm một người khác đi cùng nạn nhân này bị thương nặng.

    Theo các nhân chứng, chiếc xe du lịch 4 chỗ đă đâm thẳng vào hai thanh niên đứng trên vỉa hè, hất tung một người lên capô rồi đẩy thẳng vào cột điện khiến thân thể anh này bị bẹp dúm, tử vong tại chỗ. Người thanh niên c̣n lại bị hất văng sang bên cạnh, bị chấn thương nặng. Hai anh này trước đó rủ nhau đi hát karaoke. Sau cuộc hát, nhóm bạn anh Cương vừa sang đường, hai anh dừng lại ngoài cửa quán karaoke nghe điện thoại th́ bất ngờ bị chiếc xe du lịch lao tới, đâm thẳng vào.

    Hà Thắng

    http://sgtt.vn/Thoi-su/133904/Nu-tru...uoi-la-ai.html

  10. #20
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Bác và Đảng Bán Nước / Bán Những ǵ / Để làm ǵ?

    Bác và Đảng Bán Nước / Bán Những ǵ / Để làm ǵ?
    Những sự thật không thể chối bỏ (phần 13) -
    Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn!

    Đặng Chí Hùng (Danlambao) -



    Bài viết này tôi xin mượn lời của Cụ Nguyễn Trăi trong tác phẩm “B́nh Ngô Đại Cáo” để làm tựa đề cho nội dung đề cập. Đó chính là tội ác chiến tranh của ông Hồ Chí Minh và đảng cộng sản Việt Nam. Trong khuôn khổ những bài viết trước đây của tôi, tôi đă tŕnh bày các luận điểm xung quanh việc lừa dối dân tộc để tuyên truyền chủ nghĩa cộng sản tại Việt Nam, bán biển đảo, đất đai để lấy vũ khí nhằm gây chiến tranh ư thức hệ và âm mưu triệt tiêu nội lực dân tộc của ông Hồ. Để thấy rơ hơn tội ác chiến tranh của đảng cộng sản và đứng đầu là ông Hồ, chúng ta cùng đến với bài này.

    Như chúng ta đă biết năm 1946, Pháp thương nghị với Hồ Chí Minh, sau khi ông này tuyên bố giải tán đảng Cộng Sản Đông Dương và thành lập chính phủ liên hiệp quốc gia với Quốc Dân Đảng và Đồng Minh Hội. Hai bên đă kư hai hiệp ước: Hiệp Ước Sơ Bộ Sainteny (tháng 3/1946) và Hiệp Ước Tạm Thời Moutet (tháng 9/1946). Tuy nhiên ba tháng sau, tháng 12/1946, ông Hồ Chí Minh trở mặt phát động chiến tranh vơ trang, và đă trắng trợn vi phạm các hiệp ước quốc tế.

    Lúc này chính phủ Liên hiệp Việt Nam đă giải tán. Sau khi quân đội Trung cộng rút về nước, Cộng Sản thẳng tay tàn sát các cán bộ Quốc Dân Đảng và Đồng Minh Hội. Như vậy chính phủ liên hiệp chỉ là bức b́nh phong để thương nghị với Pháp. Và sự giải tán Đảng CS Đông Dương cũng chỉ là một chiến thuật ngụy trang và dối trá (đă được chứng minh trong phần 4 và phần 11)

    V́ đảng CS kư hiệp ước không phải để thi hành hiệp ước, nên chính phủ Pháp quyết định sẽ không thương nghị với Hồ Chí Minh nữa. Hơn cả là cả Mỹ và Pháp đều nhận ra cái đuôi cộng sản của ông Hồ (đă chứng minh ở phần 12). Cho nên năm 1947, Tổng thống Xă Hội Vincent Auriol chủ trương thương thuyết với phe Quốc Gia Việt Nam để trả độc lập cho Việt Nam. Hai bên đă kư 3 hiệp ước: Hiệp Ước Sơ Bộ Vịnh Hạ Long (tháng 12/1947), Thông Cáo Chung Vịnh Hạ Long (tháng 6/1948) và Hiệp Ước Élysée kư kết giữa Tổng Thống Auriol và Quốc Trưởng Bảo Đại tháng 3, 1949.

    Qua tháng sau, tháng 4/1949, Quốc Hội Nam Kỳ biểu quyết giải tán chế độ Nam Kỳ tự trị để sát nhập Nam Phần vào lănh thổ quốc gia Việt Nam, độc lập và thống nhất.

    Hai tháng sau, tháng 6/1949, Quốc Hội Pháp phê chuẩn Hiệp Định Élysée. Từ đó, chiếu công pháp quốc tế, Việt Nam được hoàn toàn độc lập, các hiệp ước thuộc địa và bảo hộ kư kết với Pháp hồi cuối thế kỷ 19, đă bị Hiệp Định Élysée băi bỏ.

    Mặc dù vậy, đảng CS đă phủ nhận nền độc lập này và đă phá hoại nền thống nhất này. Và bắt đầu từ đây đảng cộng sản bắt đầu đem lại một trang lịch sử u tối mang đậm tính chết chóc cho dân tộc, gây tang thương và kiệt quệ chỉ nhằm nhuộm đỏ và thực hiện âm mưu Hán hóa, triệt tiêu nội lực dân tộc.

    A. Cuộc Chiến với Pháp là không cần thiết:

    Vấn đề tôi xin đề cập đó là cuộc chiến tranh với Pháp 9 năm mà đỉnh điểm là “Chiến thắng” Điện Biên Phủ của đảng cộng sản. Cuộc chiến có cần thiết không? Tại sao lại có nó? Đó là vấn đề cần làm sáng tỏ.

    Tôi xin khẳng định cuộc chiến chống Pháp 9 năm là không cần thiết và nó chỉ là cuộc chiến nhằm nhuộm đỏ Việt Nam theo lệnh Liên Xô, Trung cộng, tự đánh bóng bản thân với dân tộc “Có công đánh Pháp giải phóng dân tộc” để loại bỏ hoàn toàn các đảng phái chính trị khác nhằm thâu tóm độc tài. Và cũng là để t́m đồng minh công nhận sau khi không được các nước công nhận khi cướp chính quyền một cách trái phép đối với chính quyền ông Trần Trọng Kim. Tôi xin chứng minh những luận điểm đó sau đây.

    Đầu tiên, chúng ta cần nhớ lại trong phần 12 tôi đă chứng minh việc ông Hồ lúc đầu không có y định “chống Pháp”, trái lại ông ta và đảng cộng sản c̣n muốn kết thân với Pháp để được công nhận chính phủ bất hợp pháp sau khi cướp công của chính phủ hợp hiến đă được Pháp và Nhật đồng ư trao trả độc lập của ông Trần Trọng Kim. Cuộc chiến sau này chỉ có ư nghĩa khi Pháp đă không c̣n là Pháp cộng sản mà chính là Pháp dân chủ. Chính phủ Pháp dân chủ không chấp nhận ông Hồ v́ phát hiện ra ông Hồ là cộng sản. Trong thế đường cùng không ai thừa nhận, chỉ c̣n cách theo Liên Xô, Trung cộng để gây chiến với Pháp mới được “đồng minh” này thừa nhận. Và cũng để tiếp tay cho công cuộc thâu tóm Việt Nam dần dần vào tay Trung cộng (phần 9 và phần 10 tôi đă chứng minh). Vậy th́ thực chất cuộc chiến 9 năm là không cần thiết nếu ông Hồ biết chấp nhận đa nguyên, đa đảng, dân chủ về hệ thống chính trị. Chính người Pháp ủng hộ một chính phủ dân chủ ở Việt Nam sau 1945.

    Thứ hai, cuộc chiến được hiểu là không cần thiết v́ mục đích chúng ta là “Giải phóng dân tộc” nhưng thực chất của cuộc giải phóng dân tộc lại bị lợi dụng bởi việc tuyên truyền cho chủ nghĩa cộng sản tại Việt Nam. Nhiệm vụ chống Pháp được hiểu chính là việc hoàn thành nhiệm vụ được Liên Xô, Trung cộng và Quốc Tế Cộng sản giao phó. Bằng chứng là ngay sau khi kết thúc trận chiến tại Điện Biên Phủ năm 1954, trong cuộc họp mừng chiến thắng, chính ông Hồ Chí Minh đă tuyên bố trước hội nghị “Nhận chỉ thị của Quốc Tế Cộng sản giải quyết vấn đề cách mạng ở nước ta, tôi đă hoàn thành nhiệm vụ..”. Và nó đă được chính nhà nước Việt Nam công bố ra. Bạn đọc có thể t́m thấy lời tuyên bố này tại website của Mặt Trận tổ quốc Việt Nam (đại diện cho đảng cộng sản) tại link sau: http://www. mattran.org.vn/home/gioithieumt/TLLS001.html

    Tại sao lại là “hoàn thành chỉ thị của quốc tế cộng sản” mà không phải là “hoàn thành giải phóng dân tộc, dân chủ chủ cho nhân dân”? Đó chính là việc ham hố quyền lực của ông Hồ bằng việc làm tay sai cho chủ nghĩa cộng sản nhằm chống lại hệ thống dân chủ đang phát triển sau chiến tranh thế giới lần 2.

    Thứ ba, trên thực tế Liên Xô và Trung cộng rất muốn Việt Minh chống Pháp. Liên Xô có mục đích của họ đó là cộng sản hóa Việt Nam, c̣n Trung cộng th́ muốn cộng sản hóa và Hán hóa nước ta. Để minh chứng cho điều này tôi xin được phép trích đoạn văn trong cuốn sách “Đường dài xă hội chủ nghĩa” viết bởi N. Badasov – một nhà nghiên cứu lịch sử tại Liên Xô – đảng viên đảng cộng sản Liên Xô (Đă được giới thiệu ở phần 12):

    “Chúng ta phải ngăn chặn làm sóng tư bản hóa tại Đông Nam Á Châu mà căn bản bắt đầu từ Việt Nam. Chúng ta có một đồng chí tốt và rất trung thành với chúng ta như Nguyễn Ái Quốc. Chúng ta cần phải giúp họ khẳng định ư chí đấu tranh với người Pháp. Tại Việt Nam không cho phép tư bản tồn tại, chỉ có một chủ nghĩa duy nhất là chủ nghĩa vô sản ….”.

    Đoạn trích trong trang 246 đă cho thấy người Liên Xô rất mong muốn ông Hồ và đảng cộng sản làm nhiệm vụ chống lại tư bản hay nói cách khác là chống lại dân chủ để phát tán chế độ cộng sản. Vậy th́ cuộc chiến với Pháp đâu phải là cuộc chiến “giải phóng dân tộc” như đảng cộng sản và ông Hồ rao giảng? Nó chỉ là cuộc chiến tranh được khởi xướng bởi sự hiếu chiến của cộng sản Liên Xô.



    Thứ 4, Trung cộng coi cuộc chiến với người Pháp sẽ giúp họ lấy lại được đất đai mà họ đă xâm lấn bất hợp pháp tại Việt Nam đă bị người Pháp phát hiện, lấy lại cho Việt Nam thông qua hiệp ước Pháp-Thanh. Đây là một trong những lư do mà người Pháp dân chủ cũng là “kẻ thù” trong chiến lược bành trướng, chiếm đất Việt Nam của Trung cộng. V́ vậy họ cần Việt Minh-Cộng Sản thân Trung cộng chiến đấu với Pháp, chiến thắng hay thất bại của Việt Minh không quan trọng bằng việc Trung cộng sẽ chiếm lại được phần đất xâm lấn Việt Nam. Bằng chứng là trong cuốn sách của tác giả Hà Cẩn với tiêu đề “Mao Chủ tịch của tôi” được tôi giới thiệu ở Phần 9 đề cập đến vấn đề này như sau tại trang 157:

    “Người Pháp đă giúp An Nam chiếm đất đai của Trung Hoa. Việt Minh là đồng minh của Trung Hoa. Trung Hoa đă độc lập, Việt Minh chiến tranh với Người Pháp sẽ giúp Trung Hoa đ̣i lại những phần đất này…”

    Thực chất th́ Việt Nam của chúng ta đâu có chiếm đất của Trung cộng. Người Pháp chỉ muốn bảo vệ quyền lợi hợp pháp về lănh thổ Việt nam qua hiệp ước Pháp-Thanh. Trung cộng rất muốn Việt Minh chống Pháp để có được đồng minh lấy cắp đất nước ta dễ dàng hơn.

    Đến đây chúng ta nhận ra một điều là: Người Pháp tuy đô hộ nước ta nhưng không lấy một tấc đất của Việt Nam, ngược lại họ đă giúp Việt Nam giữ đất giống như Pháp làm với Thái và Campuchia, Lào. C̣n ngược lại người cộng sản luôn tự xưng là “Kháng chiến chống Pháp, giải phóng dân tộc” lại là kẻ tiếp tay cho Trung cộng ăn cắp đất đai của chúng ta. Đây là một hành động cho thấy bản chất bán nước, làm gián điệp cho Trung cộng của ông Hồ mà tôi đă chứng minh ở phần 9, phần 10.


    Thứ 5, để khẳng định thêm cho cuộc chiến với Pháp chỉ đơn thuần là cuộc chiến ư thức hệ và cộng sản Việt Nam chỉ là một hệ thống tay sai cho Cộng sản Quốc tế, chúng ta nhận thấy trong cuộc chiến tại Điện Biên Phủ, chính tướng Vi Quốc Thanh của Trung cộng tham gia chỉ huy các trận đánh đó. Để minh chứng cho việc Vi Quốc Thanh tham gia chiến tranh với Pháp tôi xin gửi tới bạn đọc bằng chứng được chính quyền cộng sản công bố. Ví dụ như trong bài viết về Vi Quốc Thanh trên website của sở Khoa học và công nghệ tỉnh Nghệ An:

    “Mối quan hệ tốt đẹp giữa Bác Hồ với Vi Quốc Thanh được thiết lập từ hồi kháng chiến chống Pháp đầu những năm 50 của thế kỷ XX - khi mà Vi Quốc Thanh sang làm Trưởng đoàn Cố vấn quân sự Trung Quốc tại Việt Nam theo sự phân công của Đảng và Nhà nước Trung Quốc.”

    (Link bài viết: http://www.ngheandost.gov.vn/Journal...rung_Quoc.aspx).


    Trường Chinh, Hồ Chí Minh và cố vấn Trung cộng

    Ngoài Liên Xô và Trung cộng th́ bằng chứng về một cuộc chiến có sự tham gia con người của các đảng cộng sản khác cũng cho thấy tính chất “Quốc tế Cộng sản hóa” cho cuộc chiến với Pháp. Sau đây là bài viết “Những chiến binh quốc tế trong lực lượng Việt Minh” về một người Mă Lai từng tham chiến cho Việt Minh theo chỉ đạo của cộng sản quốc tế:

    “Ông Chan Mun Boy với giọng chậm răi, chân chất như người miền Tây thực thụ kể câu chuyện đời ông: “Tôi sinh ra tại bang Singapore thuộc liên bang Malaysia vào năm 1925. Năm 1945 tức năm 20 tuổi, tôi được vinh dự kết nạp vào Đảng Cộng sản Malaysia. Khi ấy phong trào cộng sản đang lan rộng khắp Đông Nam Á và cũng bị thực dân đế quốc đàn áp dữ dội. Với tinh thần cộng sản quốc tế, năm 1947 tôi được Đảng Cộng sản Malaysia giao một nhiệm vụ quan trọng: tham gia cùng các cán bộ cách mạng VN ở hải ngoại đưa năm chiếc thuyền chở 150 tấn vũ khí, quân trang, quân dụng vượt eo biển Malacca cập bến tại căn cứ Mai Ruột (Thái Lan) viện trợ cho nhân dân VN tiến hành kháng chiến chống Pháp... Là một “chiến binh quốc tế”, Chan Mun Boy không từ nan bất cứ một nhiệm vụ ǵ... Khi mới đặt chân lên bờ kênh Vĩnh Tế, Hà Tiên, có ai đó reo lên: “Về tới VN rồi!”, nhưng niềm vui chẳng được bao lâu. Ngay khi đặt chân lên biên giới, chúng tôi lại phải tiếp tục chiến đấu ngay v́ bị tàu sắt và máy bay Pháp tập kích liên tục, nhờ có bộ đội chủ lực Hà Tiên hay tin kéo ra ứng cứu nên cả tiểu đoàn được đưa về tập kết an toàn...”

    (bài viết được đăng trên website của diễn đàn quân sự Việt Nam cộng sản: http://www.vnmilitaryhistory.net/index.php?topic=457.10).

    Thứ 6, thực chất người Pháp sau khi chiến tranh thế giới lần hai bị kiệt quệ và họ không muốn chiến đấu tại Việt Nam nữa. Cùng với xu thế trao trả thuộc địa mà Mỹ dẫn đầu, người Pháp không có chủ trương đô hộ Việt Nam, người Pháp đă thừa nhận việc này qua đoạn văn của tác giả đảng viên đảng cộng sản Pháp - D. Olivier “Chính phủ Pháp với sự thất bại của đảng cộng sản Pháp không muốn có chiến tranh tại Đông Dương nhưng họ phạm sai lầm là không công nhận chủ nghĩa cộng sản ở những nước này.” (trích trang 90 cuốn “Đông Dương và người Pháp” – xuất bản năm 1987).

    Chúng ta nhận thấy 2 điều ở đây, người Cộng sản – tác giả cuốn sách thừa nhận chính phủ Pháp không muốn chiến tranh. Điều này minh chứng cho lập luận của tôi về cuộc chiến với Pháp là cuộc chiến quá vô nghĩa của đảng cộng sản là hoàn toàn đúng khi bản thân người khác chiến tuyến không muốn chiến tranh. C̣n điều thứ hai tác giả này nói đến việc không công nhận cộng sản là sai lầm chỉ đơn thuần là cái nh́n hết sức b́nh thường của người cộng sản – họ muốn được nắm quyền.

    Thứ 7, chính người cộng sản Việt Nam cũng thừa nhận người Pháp sau chiến tranh không c̣n khả năng nắm quyền. Họ đă chỉ đích danh người Nhật là kẻ thù. Nhưng thực chất th́ Nhật lại trao trả độc lập cho chính quyền Trần Trong Kim và sau đó th́ đầu hàng đồng minh (phần 12)

    Người cộng sản đă thừa nhận điều này như trên trang web lịch sử Việt Nam của đảng cộng sản viết:

    “Trong đêm 9-3, quân Nhật đồng loạt nổ súng và căn bản nhanh chóng đè bẹp sự kháng cự của đối phương. Đến chiều ngày 10-3 th́ quân Pháp đầu hàng, phát xít Nhật làm chủ các vùng đô thị lớn như Hà Nội, Hải Pḥng, Huế, Sài G̣n và nhiều tỉnh lỵ… Những đơn vị quân Pháp c̣n cố thủ ở Cà Mau, Biển Hồ (Campuchia), một số vùng ở Bắc Đông Dương, cũng lần lượt bị thất thủ, chỉ c̣n một số tàn quân chạy qua biên giới Việt Trung. Với sự kiện này, lực lượng quân sự Pháp hoàn toàn tan ră, bộ máy thống trị của thực dân Pháp đầu hàng, bị cầm tù hoặc đang tâm làm tay sai cho phát xít Nhật. Trên thực tế toàn bộ Đông Dương đă trở thành thuộc địa của phát xít Nhật”.

    Đây là links bài viết: http://www.lichsuvietnam.vn/home. php?option=com_conte nt&task=view&id=269& Itemid=33).

    Kết luận: Bằng các chứng cứ thực tế, khách quan và được thừa nhận bởi chính những người cộng sản chúng ta thấy cuộc chiến với người Pháp là không cần thiết. Ông Hồ và đảng cộng sản chỉ muốn thông qua nó thiết lập đế chế đỏ tại Việt Nam một cách hợp pháp và cũng là thực hiện âm mưu Hán hóa, giúp Trung cộng dễ dàng thâu tóm Việt Nam dần dần. Cuộc chiến này cung để lại những hậu quả nặng nề về cả con người lẫn vật chất mà cho đến nay chúng ta vẫn đang chịu hậu quả.

    B. Nội chiến phi nghĩa:

    Ngoài cuộc chiến không cần thiết với người Pháp th́ tội ác chiến tranh của ông Hồ và đảng cộng sản c̣n được thể hiện qua cuộc chiến tranh phi nghĩa với miền Nam – Việt Nam cộng Ḥa. Bài viết số 3 tôi đă sơ lược về lư do bán Hoàng Sa- Trường Sa cho Trung cộng để tiến chiếm miền Nam dưới Mỹ từ “giải phóng”. Trong khuôn khổ bài này chúng ta cần t́m hiểu sâu thêm sự phi nghĩa của nó để thấy đây là một cuộc chiến tranh “nướng dân” của đảng cộng sản và ông Hồ.

    Cuộc chiến này c̣n gây hậu quả sâu nặng hơn đối với dân tộc ta hơn cả cuộc chiến với người Pháp. Cuộc chiến là nguyên nhân mất Hoàng Sa – Trường Sa (như đă chứng minh phần 2 và phần 3) thông qua công hàm bán nước lấy vũ khí mà ông Hồ Chí Minh và ông Phạm Văn Đồng thực hiện.

    Chỉ xin nhắc lại những con số của cuộc chiến này cũng khiến chúng ta phải kinh hoàng về tội ác của ông Hồ và đảng cộng sản Việt Nam. Thông tin trên wiki (Link: http://vi.wikipedia. org/wiki/Chi%E1%BA%BFn_tranh_ Vi%E1%BB%87t_Nam): "Tùy theo nguồn, số người Việt Nam bị thiệt mạng trong chiến tranh Việt Nam là từ 3 đến 5 triệu, hàng triệu người khác tàn tật và bị thương. Một nửa diện tích rừng của Việt Nam bị phá hủy..." (Xin xem thêm phần 4).

    Vấn đề ở đây là chúng ta cần chứng minh sự phi nghĩa của cuộc chiến được mệnh danh giải phóng dân tộc này để chứng tỏ ông Hồ chí Minh và đảng cộng sản chính là tội phạm chiến tranh. Để chứng minh luận điểm này tôi xin tŕnh bày các dẫn chứng sau đây.

    Đầu tiên, nếu bạn đọc vui ḷng xem lại phần 4 của loạt bài “Những sự thật không thể chối bỏ” sẽ thấy được những lư do phi nghĩa của cuộc chiến đó là VNDCCH là nước kém phát triển kinh tế, văn hóa, chính trị hơn rất nhiều so với VNCH th́ không thể có một cuộc giải phóng ngược được. Đây là lư do đầu tiên cho thấy thực chất đây là một cuộc chiến phi nghĩa của những kẻ tham lam quyền lực và hiếu chiến cho đến khi “Đốt cháy hết cả dăi Trường Sơn”.

    Thứ hai, cuộc chiến với Mỹ cũng sẽ giúp cho Việt Nam suy yếu theo mong muốn của Trung cộng để thực hiện việc triệt tiêu nội lực dân tộc. Điều này có lợi cho Trung cộng để họ lấy Hoàng Sa - Trường Sa thông qua bán vũ khí và cũng làm cho nhân dân Việt điêu linh “Đánh Mỹ đến người Việt Nam cuối cùng” mà tôi đă chứng minh ở phần 10.

    Thứ ba, sau khi kết thúc chiến tranh Việt nam, ông Lê Duẩn đă từng tuyên bố: “Ta đánh Miền Nam là Đánh cho Liên Xô, cho Trung Quốc…”. Tại sao cuộc chiến mang danh là “Giải Phóng dân tộc” lại là đánh cho nước khác? Đó chính là bằng chứng minh chứng cho sự phi nghĩa của cuộc chiến đem lại đau thương cho dân tộc. Nó chỉ là cuộc chiến cho ư thức hệ cộng sản hay nói cách khác cộng sản Việt Nam chính là lính đảnh thuê cho cộng sản quốc tế.

    Thứ 4, để chứng minh cho tính chất cuộc chiến này là một cuộc chiến ư thức hệ chứ không phải là cuộc chiến giải phóng dân tộc như ông Hồ và đảng cộng sản lợi dụng để nhuộm đỏ Việt Nam chúng ta cần thấy sự tham gia của các nước cộng sản trong cuộc chiến này.

    Ngoài việc người Liên Xô tham gia vào cuộc chiến này mà chúng ta không cần nói đến nữa v́ quá nhiều người biết th́ cũng xin nêu thêm hai bằng chứng về sự xuất hiện của quân Trung cộng và quân Triều Tiên tham gia trực tiếp chiến đấu tại Việt Nam cho cộng sản.

    Lực lượng Triều Tiên (Bắc Hàn) tham gia lực lượng cộng sản Việt Nam chiến đấu đă được thừa nhận thông qua bài viết trên Vnexpress (trong hệ thống truyền thông của đảng cộng sản Việt Nam) với links sau: http://vnexpress.net/gl/xa-hoi/2012/...n-o-bac-giang/
    Bài viết có tiêu đề “Nghĩa trang liệt sĩ Triều Tiên ở Bắc Giang” có đoạn:



    “Thiếu tướng Phan Khắc Hy, Chính ủy Bộ Tư lệnh Không quân trong thời gian đó cho biết, được sự đồng ư của Chính phủ Việt Nam, năm 1966, Đoàn Không quân chiến đấu CHDCND Triều Tiên với gần 150 người sang Việt Nam. Đoàn được giao cho Trung đoàn 923 (đóng tại Kép, Lạng Giang, Bắc Giang) quản lư. Toàn bộ máy bay, lương thực, thuốc men... do quân đội Việt Nam cung cấp.

    Trong số quân nhân Triều Tiên, 24 người được giao máy bay chiến đấu (14 người được giao máy bay MIG 17B, 10 người được giao MIG 17C). 113 người thực hiện nhiệm vụ tham mưu, chính trị, hậu cần dưới sự chỉ huy của thượng tá Kim Chang Xơn.”.


    Thiếu tướng Phan Khắc Hy (ngồi hàng đầu, thứ tư từ phải sang) là chính ủy Bộ tư lệnh không quân. Hai bên tướng Hy là đoàn trưởng và đoàn phó đoàn không quân CHDCND Triều Tiên.

    Ngoài ra c̣n có bằng chứng sau đây cho thấy sự xuất hiện của quân Trung cộng trực tiếp tham chiến tại Việt Nam. Trên tờ nhật báo tại Hongkong đăng theo Reuter (tờ báo uy tín) có viết về sự xuất hiện của 320.000 quân Trung cộng tại Việt Nam chiến đấu cho chủ nghĩa cộng sản:

    Thêm vào đó, theo sử gia Chen Jian, tác giả quyển “Mao’s China and the Cold War”, vào năm 1965, Bắc Kinh đă gửi 320,000 quân sang tham chiến tại VN. Nhà văn Vũ Thư Hiên, trong quyển “Đêm Giữa Ban Ngày” trong trang 229 đă trích dẫn một đoạn từ cuốn “Giọt Mưa Trong Biển Cả” của ông Hoàng Văn Hoan (tr.345) về “sự kiện Hoa quân nhập Việt”:



    “Từ năm 1965 đến năm 1970, theo yêu cầu của Hồ Chủ tịch và Trung ương Đảng Lao Động Việt Nam, Mao Chủ tịch và Trung ương Đảng Cộng Sản Trung Quốc đă phái hơn ba mươi vạn bộ đội vào Việt Nam”.

    Qua những bằng chứng về sự tham gia của Trung cộng, Bắc Hàn cùng với sự hiện diện của quân Liên Xô cho thấy cuộc chiến của đảng cộng sản phát động thực chất là cuộc chiến tranh nhuộm đỏ Việt Nam của chủ nghĩa cộng sản. Lư do “Giải phóng dân tộc” chỉ là ngụy biện.

    Có thể nhiều người sẽ cho rằng VNCH có sự hậu thuẫn của Mỹ và đồng Minh tham chiến cũng là sự quốc tế hóa chiến tranh. Nhưng phải nên nhớ chính VNDCH là kẻ chủ động gây chiến (đă chứng minh ở phần 4) và VNCH chỉ ở thế bị động.

    Thứ năm, chính đảng cộng sản Việt Nam cũng đă thừa nhận việc Mỹ hoàn toàn không có khả năng can thiệp trực tiếp vào Việt Nam sau khi chiến tranh Triều Tiên kết thúc. Tại sao VNDCCH lại phải bán HS-TS cho Trung cộng (1958) để gây chiến? V́ đó thực chất là một cuộc chiến phi nghĩa gây đau thương cho dân tộc. Bằng chứng cho thấy đảng cộng sản công nhận trước 1965 th́ Mỹ không có khả năng trực tiếp can thiệp quân sự vào Việt Nam được thể hiện Trong cuốn “Sự thật về quan hệ Việt Nam - Trung Quốc trong 30 năm qua” (NXb Sự thật - Cơ quan của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam) có viết:

    “Sự thật là sau cuộc chiến tranh Triều Tiên, Mỹ không có khả năng can thiệp quân sự trực tiếp vào Đông Dương”

    (link: http://sachhiem.net/LICHSU/NXB_ST/NXBSuThat_2. php)

    Thực chất Mỹ chỉ vào Việt Nam sau khi cộng sản đă khai chiến và họ vào với mục đích bảo vệ quyền độc lập của VNCH đang tiến hành dân chủ hóa. Và chúng ta cũng thấy rằng dù đảng cộng sản rêu rao “Mỹ xâm lược” Việt Nam nhưng chúng ta đâu có thấy Mỹ lấy 1 tấc đất, một ḥn đảo, hay một cái mỏ Boxit nào như Trung cộng đang làm? Đó là minh chứng cho sự ngụy biện của đảng cộng sản cho sự hiếu chiến của ḿnh.

    Thứ sáu, chúng ta quay trở lại phần 6 tôi đề cập đến 2 bức thư mà Hồ Chí Minh gửi Stalin để xin chỉ thị về CCRĐ và xin vũ khí. Hai bức thư được viết năm 1952 (đă post bản in và link kiếm chứng). Vấn đề được đặt ra khi là năm 1952 không có cuộc chiến nào lớn với Pháp và tại sao tôi khẳng định việc xin vũ khí này lại liên quan đến cuộc chiến sau này với VNCH th́ xin được tŕnh bày như sau:

    Đầu tiên chúng ta đều biết rằng thời điểm 1952, Việt Minh chỉ đối đầu với Pháp tuy nhiên không có những cuộc chiến lớn xảy ra nhưng việc yêu cầu Liên Xô cấp vũ khí đơn thuần chỉ là để phục vụ cuộc chiến Việt – Pháp.

    Nhưng phát hiện từ một tài liệu của Liên Xô đă chứng minh sự kiện xin vũ khí của ông Hồ không đơn giản chỉ là để đánh nhau với Pháp mà c̣n là chuẩn bị cho t́nh huống đánh nhau với Mỹ. Như chúng ta đă biết việc Trung cộng mong muốn có cuộc chiến Việt – Pháp nhằm triệt tiêu nội lực dân tộc (phần 10) và lấy lại đất người Pháp dành cho Việt Nam (xem mục A). Nhưng ở phần 10 chúng ta cũng đă thấy Trung cộng không dám chắc về một cuộc chiến mà chiến thắng hoàn toàn thuộc về Việt Minh nên họ đă chuẩn bị cho một cuộc chiến khác nếu Mỹ nhảy vào Việt Nam. Tài liệu của Liên Xô đăng trong cuốn sách có tên “Một bước đi lớn” – xuất bản năm 1999 bởi nhóm tác giả đă từng hoạt động tại KGB bởi nhà xuất bản quân đội Liên Bang Nga nói về hoạt động t́nh báo của Liên Xô có đoạn trang 126:
    “Khả năng rất lớn là Mỹ sẽ có vai tṛ quan trọng trong việc thiết lập ḥa b́nh ở Đông Nam Á trong đó có Việt Nam. Trung quốc cũng hiểu điều này. Chính v́ thế Liên Xô phải chuẩn bị cho t́nh huống xấu nhất là chủ nghĩa tư bản ngự trị tại nơi mà Liên Xô đang mong muốn xây dựng chủ nghĩa Xă hội…”

    Như vậy thời điểm mà ông Hồ viết thư xin vũ khí 1952 th́ Liên Xô đă tiên đoán Mỹ có khả năng phải can thiệp vào Việt Nam.

    Và cuốn sách cũng nói lên sự kiện liên quan đến hai bức thư xin vũ khí của ông Hồ:

    “Đồng Chí Stalin đă thông tin cho Việt Minh thông qua bộ ngoại giao Liên Xô để Việt Minh có đề xuất trong việc chuẩn bị tinh thần chiến đấu lâu dài và công việc chuẩn bị cho Cải cách ruộng đất…” (Trích trang 129).

    Như vậy qua hai dẫn chứng cho thấy Liên Xô đă chỉ đạo cho ông Hồ phải chuẩn bị ngăn cản Mỹ bằng mọi cách nếu sau này xảy ra, và việc ông Hồ xin vũ khí cũng nằm trong kế hoạch đó. Và qua đây cho thấy sự hiếu chiến của phe cộng sản thông qua sự thể hiện của ông Hồ và đảng cộng sản để triệt tiêu ư thức hệ đối lập mà ư thức hệ đó lại là ư thức hệ tự do, dân chủ và nhân bản.

    Thứ bảy, thật ra, sau Hiệp Ước Genève ngày 20-07-54, Việt Nam Cộng Ḥa đă được hưởng vài năm thanh b́nh thinh trị. Cuộc chiến chỉ bắt đầu tái phát với một quy mô khá rộng lớn vào ngày tỉnh Phước Thành (cũ) bị quân đội cộng sản tấn công với sự hy sinh của vị Thiếu tá Tỉnh trưởng và căn cứ Trảng Sụp của Trung đoàn 32, thuộc Sư đoàn 21 Bộ Binh bị VC tấn công vào đêm 25-01-60 với sự hy sinh của hơn 20 quân nhân VNCH và sự thất thoát trên 1,000 vũ khí (trích Phạm Văn Liễu, Trả Ta Sông Núi (Hồi kư I), Văn Hóa, Houston, Texas 2002, tr. 349, 351. (“Năm1959, sư đoàn (SD) khinh chiến 13, đóng tại Bến Kéo, Tây Ninh và SĐ 11 đóng ở Hậu Giang được sáp nhập thành SĐ 21 dă chiến. Trung đoàn (TrĐ) 39 của SĐ 13 cũ sáp nhập vào TrĐ 32 của SĐ 11 thành TrĐ 32 của SĐ 21 tân lập”).

    Chính v́ vậy ta có thể tạm gọi cuộc nội chiến đó là “Cuộc Chiến 1955-1975” mà không là “Cuộc Chiến 1960-1975”? Sau Hiệp Ước Genève, Việt Minh tiếp tục cuộc chiến một cách âm thầm bằng cách chôn dấu vũ khí, đạn dược và gài cán bộ, cán binh lại Miền Nam để lâm thời tiếp tục cuộc chiến. Theo ước tính của Hoa-kỳ và Chính Phủ Quốc gia, có khoảng từ 5,000 đến 10,000 người được huấn luyện và cài lại Miền Nam với tư cách cán bộ (trích trong cuốn sách của CIA và chính phủ Mỹ thuộc loại mật: The Pentagon Papers, Gravel Edition, Volume 1, Chapter 5, “Origins of the Insurgency in South Vietnam, 1954-1960”, Beacon Press, Boston, 1971, tr. 242-269).

    Nhưng theo một tài liệu do đảng cộng sản ấn hành, Việt Minh đă để lại Miền Nam 60,000 đảng viên (trích trong Tổng Kết Cuộc Kháng Chống Thực Dân Pháp, Thắng Lợi và Bài Học, Hà Nội, 1996):

    “Cán bộ và đảng viên được đặt dưới quyền lănh đạo của đồng chí Lê Duẩn, Bí thư Xứ Ủy Nam Bộ. Vào ngày cuối cùng của thời hạn tập kết ở Cà Mau, sau khi chúng ta đánh lừa địch bằng cách giả bộ lên tàu tập kết, đồng chí Lê Duẩn đă t́m cách rời khỏi tàu vào lúc nửa đêm để ở lại”.

    Như vậy, rơ ràng Miền Bắc đă chuẩn bị tấn công Miền Nam ngay khi Hiệp Ước Genève chưa kịp ráo mực, chứ không phải v́ Miền Nam không chấp nhận tổng tuyển cử vào năm 1956 hoặc v́ có sự hiện diện của quân đội Hoa Kỳ tại Miền Nam mà đang cộng sản luôn t́m cách tuyên truyền mị dân.

    Thứ 8, trong bộ môn lịch sử chương tŕnh lớp 12, đảng cộng sản Việt Nam tuyên truyền: “Mặt trận Giải phóng Miền Nam” thành lập ngày 20/12/1960 với mục tiêu “đấu tranh chống quân xâm lược Mỹ và chính quyền tay sai, nhằm giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước”. Nhưng thực chất th́ sao? Năm 1961 khi ông Ngô Đ́nh Diệm kư Hiệp ước quân sự với Mỹ, th́ miền Nam lúc đó chỉ có các cố vấn Mỹ và một ít quân mang tính yểm trợ (US Support Troopes) với nhiệm vụ chính là xây dựng phi trường, cầu cống, đường sá...

    Mỹ chỉ bắt đầu đưa quân vào miền Nam từ năm 1965, sau khi ông Ngô Đ́nh Diệm qua đời do cương quyết từ chối không cho Mỹ trực tiếp can thiệp quân sự. Điều này ai cũng biết cả. Quân Mỹ thực sự đổ quân vào miền Nam sau sự kiện vịnh Bắc Bộ năm 1964 và để giúp VNCH chống lại cuộc chiến đang ngày càng leo thang của cộng sản ở miền Nam. Cho đến năm 1964 cả về quân số và trang bị quân sự của VNCH không thể bằng VNDCCH (xin xem lại phần 3 tôi đă chứng minh). Vậy th́ vào thời điểm 20/12/1960, làm ǵ có bóng dáng lính Mỹ nào ở Miền Nam, làm ǵ đă có ai xâm lược mà chống? Đảng cộng sản phải chống ai, chống cái ǵ vào năm 1960? Chính sự mâu thuẫn trong lời nói của cộng sản cũng cho ta thấy bản chất nói dối, lật lọng trong việc kích động chiến tranh phi nghĩa tại Việt Nam.

    Thứ 9, sau khi đọc bài của tác giả Truyền Tấn, tôi lập tức đọc và t́m hiểu cuốn sách “MAO: The Unknown Story”. Sách được phát hành năm 2005 do hai nhà xuất bản Anchor Books và Random House của tác giả Jung Chang và Jon Halliday. Như lời tác giả Truyền Tấn đă viết về Jung Chang là một hồng vệ binh của Trung cộng, tôi không cần giời thiệu lại (xem lại bài viết của tác giả Truyền Tấn tại links: http://danlambaovn.blogspot.com/2012...bai-viet-nhung. html#.UCICfYRZNWs). Xin phép được trích lại đoạn trong cuốn sách trang 470 mà tác giả Truyền Tấn đă trích:

    “Có một nơi gần Trung Quốc, nơi đă có người Mỹ, đó là Việt Nam. Cuối năm 1963, miền Nam Việt Nam có khoảng 15,000 cố vấn quân sự Mỹ. Kế hoạch của Mao là tạo t́nh huống làm cho Mỹ phải gởi thêm quân đội vào miền Nam, ngay cả có thể xâm chiếm miền Bắc giáp giới với Trung quốc. Được như vậy, nếu Mỹ oanh kích những căn cứ nguyên tử của ông ta, bộ binh Trung quốc sẽ tràn vào Việt Nam và bao trùm quân Mỹ như đă xảy ra ở chiến tranh Triều Tiên. Để thực hiện kế hoạch nầy, năm 1964 Mao thúc ép CSVN đẩy mạnh chiến tranh Đông Dương. Mao huấn thị Bắc Việt tránh đụng độ lớn, và cào xới khắp diện địa… biến thành cuộc chiến rộng lớn là tốt nhất. Mao bảo Bắc Việt phải đưa thêm Bộ Đội vào miền Nam, và đừng sợ sự can thiệp của Mỹ. Ông ta nói, cùng lắm là như chiến tranh Triều Tiên. Bộ đội Trung Cộng đă sẵn sàng. Nếu Mỹ tấn công Bắc Việt, Bộ Đội Trung Cộng sẽ tràn qua ngay, họ đang muốn có chiến tranh.”

    Chỉ cần đọc những phần in đậm bạn đọc sẽ thấy 2 điều chính Mao chỉ huy ông Hồ đưa quân gây chiến với Miền Nam và trên thực tế dẫn chứng thứ 4 của tôi ở trên đă chứng minh Mao đă đưa quân vào Việt Nam chiến đấu cho thấy: Hồ Chí Minh đă được lệnh của Mao đem quân gây chiến với miền Nam. Ai gây chiến bạn đọc cũng rơ rồi.

    Kết luận: Qua những bằng chứng trên cho ta thấy thực chất của cuộc chiến Việt Nam là cuộc nội chiến phi nghĩa và huynh đệ tương tàn mà ông Hồ và đảng cộng sản gây nên cho dân tộc ta.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 2 users browsing this thread. (0 members and 2 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 38
    Last Post: 13-12-2012, 02:43 PM
  2. Replies: 17
    Last Post: 29-07-2011, 02:52 AM
  3. Replies: 1
    Last Post: 16-04-2011, 12:08 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •