Đọc, thấy Lu Hà viết xằng viết bậy, dùng những từ ngữ vô văn hóa. Chuyện dùng những từ bậy bạ để viết phản bác, tạm dẹp sang một bên, v́ không có hơi sức đâu mà tranh luận với những cách viết thô tục như vậy (nói thật, bây giờ không ai viết phản bác bằng cách dùng lời lẽ thô tục, chợ búa đâu. Đó là hạng rẻ tiền nhất). Nhưng viết xằng, viết bậy, giả câm, giả điếc th́ phải làm cho rơ, cần phải được lên án.
Lu Hà viết rằng “Hồ Chí Minh là một hiện tượng đen tối của lịch sử, một thảm họa của dân tộc”. Tác giả phủ nhận tổ chức UNESCO tôn vinh Hồ Chí Minh là danh nhân văn hóa. Tác giả không hiểu biết hay cố t́nh không hiểu biết thế nào là danh nhân văn hóa và thế nào là danh nhân văn hóa thế giới. Tác giả dịch một đoạn tôn vinh Hồ Chí Minh và một đoạn tôn vinh J.Nehru như muốn nói hai người này phải có đóng góp như nhau và phải cùng một nghị quyết như nhau. Rồi tác giả nhầm lẫn giữa Trần Dân Tiên trong “Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ tịch” với tác tác giả T. Lan trong “Vừa đi đường vừa kể chuyện”. Lu Hà giả câm, giả điếc khi viết lại Ngục trung nhật kư không phải là của Hồ Chí Minh (câu chuyện này nhiều tác giải trên thế giới đă bác bỏ lâu rồi. Ở Hàn Quốc đă nhiều lần triển lăm thư pháp Nhật kư trong tù của Hồ Chí Minh. Ngay trong dịp kỷ niệm 122 năm Ngày sinh của Chủ tịch Hồ Chí Minh, Hàn Quốc lại tổ chức triển lăm lần thứ 3). Một số thông tin nêu trên, có cái th́ Lu Hà không biết thật, có cái th́ giả vờ không biết. Tóm lại đều là không biết. Mà tranh luận với kẻ không biết th́ bao nhiêu giấy mực cho đủ. V́ vậy, ở đây viết cho mà biết để khỏi viết xằng, viết bậy.
Lu Hà cho rằng không có Nghị quyết của UNESCO th́ hăy đến Bảo tàng Hồ Chí Minh ở Hà Nội mà xem Quyển Nghị quyết của UNESCO. Nghị quyết có 6 thứ tiếng: tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Nga, tiếng Trung Quốc, tiếng, Tây Ban Nha, và tiếng Ả Rập. Ngay trong bài báo của ḿnh, Lu Hà đă dẫn và dịch (có chỗ dịch không chính xác) một đoạn trong Nghị quyết của UNESCO c̣n ǵ nữa. Thế mà cứ viết bằng được là không có nghị quyết là viết xằng, viết bậy. Ở Bảo tàng có cả ảnh bà Irina Bocova, Tổng Giám đốc UNESCO tặng Bộ trưởng Bộ Văn hóa Thông tin và Du lịch Hoàng Tuấn Anh toàn văn Nghị quyết Khóa họp lần thứ 24 Đại Hội đồng UNESCO tháng 11 năm 1987.
Dịch Nghị quyết của UNESCO cần hiểu Hồ Chí Minh là anh hùng giải phóng dân tộc, nhà văn hóa kiệt xuất Việt Nam mang tầm vóc và giá trị nhân loại, để lại dấu ấn trong quá tŕnh phát triển của nhân loại. V́ vậy có thể hiểu, có thể nói Hồ Chí Minh là danh nhân văn hóa thế giới. C̣n chữ “Việt Nam” là sự khẳng định Hồ Chí Minh là người con của dân tộc Việt Nam. Để hiểu đầy đủ, chính xác tầm vóc nhân loại của các nhà văn hóa được Đại hội đồng UNESCO tôn vinh cần trở lại Nghị quyết năm 1974 và năm 1979 của Đại hội đồng UNESCO. Nghị quyết 1974 (Nghị quyết số 18C/4.351 tại Khóa họp lần thứ 18 Đại hội đồng, từ ngày 17-10 đến 23-11-1974) được hiểu là nghị quyết khung, v́ đây là nghị quyết đầu tiên của UNESCO bàn về việc tôn vinh các nhà văn hóa thế giới. Nghị quyết nói rơ tất cả các sự kiện và nhân vật được UNESCO tôn v́nh th́ đó là những sự kiện vĩ đại và nhân vật kiệt xuất đă để lại dấu ấn trong quá tŕnh phát triển của nhân loại. Tầm vóc thế giới và nhân loại là ở chỗ đó. Đến Khóa họp lần thứ 24 từ ngày 20-10 đến 20 -11 năm 1987 tại Paris, phần mở đầu của Nghị quyết cũng nhắc lại ư này. Tầm vóc nhân loại, tầm vóc thế giới của nhà văn hóa kiệt xuất Hồ Chí Minh được thể hiện ở nhiểu mặt, trong đó có một mặt rất quan trọng là cống hiến vào cuộc đấu tranh chung của nhân loại v́ ḥa b́nh, độc lập dân tộc, dân chủ và tiến bộ xă hội. Bốn khía cạnh đó là những giá trị văn hóa phổ quát của loài người, của nhân loại. Nhờ sự cống hiến vĩ đại đó nên UNESCO nhấn mạnh Hồ Chí Minh đă để lại dấu ấn trong quá tŕnh phát triển của nhân loại.
Lu Hà không hiểu UNESCO tôn vinh các nhà văn hóa kiệt xuất mang tầm vóc nhân loại căn cứ vào những tiêu chí nào nên cứ loay hoay vào mấy tác phẩm văn học của Hồ Chí Minh. Mà ngay cả khi viết về đóng góp của Hồ Chí Minh về văn học, nghệ thuật, Lu Hà cũng không biết ǵ. Hồ Chí Minh đâu chỉ có Nhật kư trong tù. Này nhé: khoảng 2000 bài báo, hàng trăm bài thơ, các tác phẩm “Bản án chế độ thực dân Pháp”, “Tuyên ngôn độc lập”, “Di chúc”, v.v..
Cùng với những cống hiến về văn nghệ, khi xét tặng Hồ Chí Minh là nhà văn hóa kiệt xuất mang tầm vóc nhân loại, UNESCO chú trọng vào những đóng góp của Hồ Chí Minh trong các lĩnh vực quyền con người, về giáo dục, về môi trường, về giá trị nhân văn, giải phóng con người, về việc xóa đi trở lực trên con đường tiến bộ của nhân loại là chế độ thuộc địa và chủ nghĩa thực dân, giải phóng các dân tộc thuộc địa, v.v..
Nếu không có hiểu biết ǵ về văn hóa th́ đừng viết xằng, viết bậy. Lu Hà hăy chịu khó đọc các bài viết của ông Hans D’Orville, Phó Tổng Giám đốc UNESCO và của bà Katherine Muller Marin, Trưởng Đại diện Văn pḥng UNESCO tại Hà Nội nhân dịp kỷ niệm 120 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh. Và nếu đọc những bài viết đó th́ chắc chắn Lu Hà sẽ không dám viết bài viết này, v́ bài viết của Lu Hà là sự xúc phạm nghiêm trọng tổ chức UNESCO, rất đáng lên án.

Lu Hà đă viết:

"Hồ Chí Minh Sản Phẩm Cuả Nạn Mê Tín Dị Đoan

Hiện tượng Hồ Chí Minh là vết nhục có một không hai trong lịch sử ViệtNam. Những thế kỷ sau mọi sự thật về con người Hồ Chí Minh chắc chắn sẽ được trần truồng lôi ra ánh sáng như một con ác quỷ. Một câu truyện tiếu lâm mà người nước ngoài sẽ mang ra để nhạo báng chế riễu người ViệtNam?

Tôi không tin người ViệtNamquá ngu xuẩn và đần độn đến mức mất hết cả lư trí và cảm giác, nhận thức, hiểu biết, đánh giá, nhận xét về Hồ Chí Minh.

Nhưng v́ sao lại ra cơ sự này? Một con người tŕnh độ họ vấn quá kém cỏi, bất tài, tàn nhẫn, dâm dục, nhân cách kém cỏi, bỉ ổi đê tiện như vậy lại được người đương thời xây tượng trong chuà, xây lăng để giữ xác?

Phải chăng người ViệtNamlà một dân tộc thích chuyện thần thánh mê tín dị đoan, một dân tộc thích nghe chuyện cổ tích, chuyện hớt lẻo, thích những tin đồn đại ở các quán nước viả hè?

Kể cũng đúng thôi, từ ngày có đảng và cái chủ thuyết Mác Lê Nin. Nguồn gốc từ một anh chàng thanh niên thích mơ mộng hăo huyền dưới 30 tuổi, Các Mác và Ăng Ghen viết ra. Giai cấp bần cùng đă đón nhận thuyết đấu tranh giai cấp một cách mù quáng. Thực ra đó chỉ là những lập luận để đạo đức hoá, hợp pháp hoá cho những hành động cực đoan điên cuồng thích giết người, say máu người cuả một tập đoàn đần độn mang nhiều bản năng thú tính.

Nếu chuyện giết người chỉ do ḷng sân hận bột phát thiếu suy nghĩ cuả một nhóm người th́ cũng chẳng đáng nói làm ǵ. Cái đáng nói là họ tổ chức thành một đảng hắn hoi, có chính cương điều lệ, có nắm tay thề nguyện dưới đảng kỳ. Nếu cái đảng giết người này có lá cờ với cái đầu lâu và hai khúc xương để chéo lên nhau th́ tất nhiên sẽ chẳng ai muốn theo và mọi người sẽ biết ngay nó là một tổ chức cướp biển, những tên hải tặc gian ác.

Nhưng nếu cũng với những tên thổ phỉ, hải tặc, bần cố nông vô sản này tự bỏ đi lá cờ đầu lâu với hai xương chi để chéo nhau mà thay vào đó một lá cờ đỏ sao vàng cuả tỉnh Phúc Kiến bên Trung Hoa và tên tướng cướp là một ông già giản dị với ba cḥm râu dê và đôi dép cao xu lúc nào cũng thỏ thẻ mũi dăi dầm dề th́ bạn sẽ nghĩ sao?

Cảm giác bên ngoài và óc thiếu suy luận, cộng với nạn mê tín dị đoan vô t́nh ta đă đưa tên cướp biển, gian ác, hiểm độc này lên thành một vị thánh. Đảng cộng sản đă kéo lợi dụng tâm lư nhân dân, thờ cúng bái vật, sùng bái vua chuá có truyền thống từ lâu đời, nạn mê tín dị đoan để lưà đảo mê hoặc bần cùng luôn đa đa số. Đă ngu lại cho ngu thêm một thể.

Chuyên chính vô sản là một lợi thế cho bọn cướp biển khoác áo nông dân này. Chúng nhân danh v́ dân để tiêu diệt chính nghiă. Kẻ thù cuả chúng lại chính là tầng lớp trí thức sĩ phu. Chỉ có họ mới hiểu bản chất nham hiểm cuả những tên hung thần giết người không chớp mắt này, được ngụy trang khéo léo bằng ba cḥm râu dê với đôi dép cao xu, vài củ hành hay điă muối vừng…

Kẻ tiểu nhân cũng có thể là một tên tướng cướp, không cần to béo gân guốc, săm trổ, mặt đỏ râu dài như Quan Vân Trường, hay dữ tợn như Trương Phi. Hắn có thể hom hem như Hồ Chí Minh, gầy guộc như con tép mắm, hay giống như thủ hạ cuả ông ta lùn tịt với tấm thân ngũ đoản, sức trói già không chặt cũng có thể làm một đại tướng như Vơ Nguyên Giáp chẳng hạn.

Tầng lớp bồi bút ăn lương chỉ chỉ có một mơ uớc là biạ chuyện viết văn thơ thật hay, viết đẹp về đảng cướp, về lănh tụ cuả đảng. Một người viết th́ b́nh thường, nhưng trăm người, ngàn người, vạn người sẽ tranh nhau, bon chen, dèm pha nhau, nói xấu nhau , để được viết những bài thơ văn phiạ ra hay ho về đảng và lănh tụ th́ quả là một nghiệp trướng thảm hoạ cuả dân tộc.

Cái ngẫu nhiên tưởng như tiếu lâm tân thời này, bỗng trở thành hiện thực. Nhà nhà, người người thi nhau viết hay về Hồ, biạ chuyện thần thánh, biạ ra những giai thoại vờ vịt về Hồ. Họ đă hư cấu biến Hồ từ một con cóc ghẻ xấu xí trở thành con công có bộ lông đẹp huyền ảo để mọi người chiêm ngưỡng, ngắm nghiá, tưởng nhớ và mơ mộng.

Gần một thế kỷ qua người Việt Nam nhất là các vùng nông thôn rộng lớn có thói quen nh́n Hồ như một con công đẹp, thói quen này đă trở thành bản năng sinh tồn như máu và thịt vậy. Bây giờ có ai bảo Hồ không phải là con công đẹp như họ tưởng mà chỉ là con cóc ghẻ thôi. Nhiều người có thói quen mê tín, sùng bái vật… Họ sẽ điên khùng lên coi như là một sự xúc phạm ngay chính họ vậy.

Sự sùng bái mê tín dị đoạn đă làm những đảng viên trung thành trước khi bị mang ra sử bắn v́ bị quy là điạ chủ là một tṛ cười trong cuộc đấu tố cải cách điền điạ sau năm 1954. Mà bản án bắn họ lại do chính Hồ Chí Minh kư? Đôi mắt họ long lanh nh́n lên ảnh Hồ Chí Minh và nghẹn ngào hô to: Hồ Chí Minh muôn năm, đảng lao động V́ệtNamquang vinh muôn năm….

Ở trong nước có 700 cơ quan nhật báo, tạp chí, truyền thanh, truyền h́nh thi nhau ,cạnh tranh nhau để được cắm thêm lông công cho con cóc ghẻ đang nằm trơ xác ra ở Ba Đ́nh. Nếu có ai nhổ bớt đi một cái lông th́ sẽ bị quy cho là phản động, bị bỏ tù, bị tra khảo và bị đánh đập.

Ở hải ngoại các văn thi sĩ, các nhà nghiên cứu, các trí giả v́ tiếng gọi cuả lương tâm mà đang làm cái việc nhổ dần lông công. Hồ Chí Minh sự thật không phải là con công đẹp mà chính là một con cóc ghẻ cuả lịch sử. Vạch trần sự thật Hồ Chí Minh và đánh đổ thần tuợng Hồ, đă trở thành lương tri nhân phẩm cuả thời đại.

Tất nhiên hiện nay những kẻ cơ hội vẫn c̣n cố bám viú vào cái thây ma Hồ để sống. Có những kẻ ăn nói rất hàm hồ dữ tợn, chuyên chửi bậy văng tục, những tên công an ác ôn giết người, đánh người, hiếp dâm, cướp vợ các sĩ quan miền Nam cộng hoà. Chúng rất bỉ ổi tàn nhẩn, sẵn sàng tụt quần bóp dái, đốt lông dái các cụ già và cười sằng sặc như chúng đă đối sử với các vị hoà thượng trong chuà. Nhưng chính bọn này lại lên mặt đạo đức bênh vực Hồ. Chúng bảo với nhau rằng: Hồ là bậc tiền nhân già cả, là người đă chết ta phải kính hiếu và tôn trọng. Hăy để h́nh tượng ông ta đẹp như con công đừng làm chuyện nhổ lông công nưă, để ông ta trơ ra, trần trụi như con cóc ghẻ là thất đức. Họ coi rẻ mạng sống gần 10 triệu người ViệtNam đă chết oan uổng tức tưởi từ khi có Hồ xuất hiện. Những người chết oan này là v́ họ là dân đen. C̣n Hồ là thánh thần cần phải đối xử khác đi theo truyền thống bái vật cuả dân tộc. Hăy nghĩ đến cuộc sống cuả 85 triệu đồng bào thống khổ và đừng làm ǵ trái với lương tâm. Hồ Chí Minh không phải là thánh thần là con công đẹp mà ông ta chính là một tội nhân thiên cổ, một con cóc ghẻ bên lề đường cuả lịch sử nhân loại.

5.5. 2012 Lu Hà"