Thank you Viet Nam Veterans and all Veterans
Quang Nguyen


35 years ago if you were to tell me that I am going to stand up here speaking in English to a large group of patriots, I’d laugh at you. Every morning I wake up thanking God for putting family and me in the greatest country on earth.

I just want you all to know that the American dream does exist and I am living the American dream. I was asked to speak to you about my experience as a first generation Vietnamese American, but I rather speak to you as an American.

If you hadn’t noticed, I am not white and I feel pretty comfortable with my people.

I am a proud US citizen and here is my proof… It took me 8 years to get it, waiting in endless lines, but I got it and I am very proud of it. Guess what, I did it legally and it ain’t from the state of Hawaii.

I still remember the images of the Tet offensive in 1968. I was six years old. Now you might want to question how a 6year old boy could remember anything. Trust me, those images can never be erased. I can’t even imagine what it was like for young American soldiers, 10,000 miles away from home, fighting on my behalf. 35 years ago, I left South Vietnam to come to America for political asylum. The war had ended. At the age of 13, I left with the understanding that I may or may not ever get to see my siblings or parents again. I was one of the first lucky 100,000 Vietnamese allowed to come to the US. Somehow, my family and I were reunited 5 months later, amazingly, in California. It was a miracle from God.

If you haven’t heard lately that this is the greatest country on earth, let me tell you, IT IS!!! It is the freedom and the opportunities presented to me that put me here with all of you tonight. I also remember the barriers that I had to overcome every step of the way. My high school counselor told me that I could not make it to college due to my poor communication skills. I proved him wrong. I finished college. You see… All you have to do is to give this little boy an opportunity and encourage him to take and run with it. Well, I took the opportunities and here I am. This person standing tonight in front of you could not exist under a socialist/communist environment. By the way, if you think socialism is the way to go, I am sure many people here will chip in to get you a one-way ticket out of here. And if you didn’t know, the only difference between socialism and communism is an AK-47 aiming at your head. That was what I knew and grew up with.

In 1983, I stood with a thousand new immigrants, reciting the pledge of allegiance and listening to the National Anthem for the first time as an American. To this day, I can’t remember anything sweeter and more patriotic than that moment in my life.

Fast forwarding, somehow I finished high school, finished college, and like any other goofball 21 year old kid, I was having a great time with my life, I had a nice job and a nice apartment in Southern California. In someway and somehow, I had forgotten how I got here and why I am here.

One day I was at a gas station, I saw a veteran pumping gas on the other side of the island. I didn’t know what made me do it, but I walked over and asked if he had served in Vietnam. He smiled and said Yes. I shook and held his hand. His eyes started to well up. I walked away as fast as I could and at that very moment, I was emotionally rocked, this was a profound moment in life. I knew something had to change in my life. It was time for me to learn how to be a good citizen. It was time for me to give back.

You see… America is not place on the map; it isn’t a physical location. It is an ideal, a concept. And if you are an American, you must understand the concept, you must buy into this concept and most importantly, you have to fight and defend this concept. This is about Freedom… and not free stuff. And that is why I am standing up here. Brothers and sisters, to be a real American, the very least you must do is to learn English and understand it well. In my humble opinion, you cannot be a faithful patriotic citizen if you can’t speak the language of the country you live in. Take this document of 46 pages… Last I looked on the internet, there wasn’t a Vietnamese translation of the US constitution. It took me a long time to get to the point of being able to converse and until this day, I still struggle to come up with the right words. It’s not easy, but if it’s too easy, it’s not worth doing.

Before I got to know this 46- page document, I learned of the 500,000 Americans who fought for this little boy. I learned of the 58,000 names scribed on the black wall at the Vietnam War memorial. You are my heroes. You are my founders.

When I was eligible to vote, I went out and performed my civic duty. For all of you young people out there, who just turned 18, I encourage you to exercise your duty as an American to be an informed voter no matter where you are or what you do. America fought and died for your rights. DON’T LET HER DOWN!!!

At this time, I would like to ask all the Vietnam veterans to please stand. I thank you for my life. I thank you for your sacrifices, and I thank you for giving me the freedom and the liberties I have today. I now ask All veterans, firefighters, and police officers, to please stand. On behalf of all first generation immigrants, I thank you for your service and may God bless you all and may God bless America!

Source: http://www.freerepublic.com/focus/f-chat/2576024/posts

o0o

Hành tŕnh trở thành người Mỹ

Quang Nguyen
Trần Quốc Việt (dịch)


Lời người dịch: Quang Nguyen đă đọc bài diễn văn cảm ơn các cựu chiến binh Mỹ tham chiến ở Việt Nam. Bài diễn văn này được lưu hành rộng răi trong giới cựu chiến binh Mỹ. Hành tŕnh trở thành ngựi Mỹ, trong trường hợp của Quang Nguyen cũng như của đa số người Việt khác, xuất phát từ sự tri ân bao hy sinh to lớn của những người lính Mỹ đă từng chiến đấu ở miền Nam Việt Nam. Họ đă đến và đă hy sinh cho nền tự do non trẻ của miền Nam. Nhờ họ người dân miền Nam đă sống được những năm tự do ít ỏi nhưng vô giá trước khi cơn thủy triều đỏ từ miền Bắc dâng lên và nhấn ch́m cả nước Việt thương yêu.

*

Cách đây ba mươi lăm năm nếu như quư vị nói tôi sẽ đứng ở đây phát biểu bằng tiếng Anh trước mấy ngàn người yêu nước. Tôi sẽ cười họ. Quư vị biết không, mỗi sáng mai thức dậy tôi đều cảm ơn Chúa đă cho gia đ́nh tôi và tôi được sống ở đất nước tuyệt vời nhất trên trái đất này.

Tôi chỉ muốn tất cả quư vị biết Giấc mơ Mỹ thật sự tồn tại và tôi đang sống với Giấc mơ Mỹ ấy. Tôi được mời nói chuyện với quư vị về kinh nghiệm của tôi với tư cách người Mỹ gốc Việt thế hệ thứ nhất, nhưng tôi muốn nói chuyện với quư vị với tư cách người Mỹ.

Nếu quư vị không nhận thấy, tôi không phải là người da trắng nhưng tôi cảm thấy rất thoải mái với nhân dân ḿnh.

Tôi tự hào là công dân Hoa Kỳ và đây là bằng chứng của tôi. Tôi phải mất 8 năm trời mới lấy được bằng quốc tịch Hoa Kỳ, phải xếp hàng dài dằng dặc nhiều lần, nhưng cuối cùng tôi đă nhận được tấm bằng này và tôi rất tự hào về tấm bằng này. Hăy đoán thử xem, tôi trở thành công dân Hoa Kỳ một cách hợp pháp và tấm bằng không phải xuất phát từ tiểu bang Hawaii.

Tôi vẫn c̣n nhớ như in những h́nh ảnh về cuộc tấn công vào dịp Tết năm 1968, năm ấy tôi mới lên sáu. Lúc này chắc quư vị tự hỏi đứa bé mới sáu tuổi đầu đâu có thể nhớ được ǵ. Hăy tin tôi, những h́nh ảnh ấy không thể nào phai mờ trong ḷng. Tôi càng không thể h́nh dung ra t́nh cảnh của những người lính Mỹ trẻ, cách xa quê hương cả vạn dặm, chiến đấu để bảo vệ tôi.

Cách đây ba mươi lăm năm, tôi rời Miền Nam Việt Nam để đến Mỹ tỵ nạn chính trị. Chiến tranh đă kết thúc. Ở tuổi mười ba, tôi ra đi mà ḷng hiểu rằng tôi có thể gặp lại hay có thể không bao giờ gặp lại anh chị em hay cha mẹ ḿnh. Tôi là một trong số 100.000 người Việt Nam đầu tiên may mắn được nhận vào Hoa Kỳ. Kỳ diệu thay, 5 tháng sau gia đ́nh tôi và tôi bất ngờ đoàn tụ ở California. Đúng là phép lạ của Chúa.

Nếu gần đây quư vị không nghe người ta nói đây là quốc gia tuyệt vời nhất trên trái đất này, th́ ngay bây giờ hăy cho phép tôi được khẳng định với quư vị. Quả thật đây chính là quốc gia tuyệt vời nhất !!! Chính nhờ tự do và nhờ những cơ hội tôi đă có được nên tối nay tôi có mặt cùng với tất cả quư vị. Tôi cũng nhớ lại những trở ngại tôi phải vượt qua được trên mỗi bước đi trên đường đời. Người thấy tư vấn ở trường trung học bảo tôi rằng tôi không thể nào học lên tới đại học v́ tôi nói tiếng Anh dở. Tôi đă chứng tỏ người thầy ấy sai. Tôi học xong đại học. Từ đấy quư vị hiểu ra, hăy cho thằng bé này cơ hội và khích lệ nó nhận lấy và tận dụng cơ hội ấy. Vâng, tôi đă nhận lấy nhiều cơ hội cho nên hôm nay tôi có mặt ở đây. Người này đứng trước quư vị tối nay không thể nào tồn tại được dưới môi trường xă hội chủ nghĩa hay cộng sản. Nhân đây, nếu ai trong quư vị nghĩ chủ nghĩa xă hội là tuyệt vời, tôi chắc chắn nhiều người ở đây sẽ góp tiền lại mua vé một chiều cho họ rời khỏi nơi đây ngay. C̣n nếu quư vị không biết, sự khác biệt duy nhất giữa chủ nghĩa xă hội và chủ nghĩa cộng sản là khẩu súng AK-47 nhắm vào đầu bạn. Tôi đă biết và lớn lên cùng với điều này.

Vào năm 1983 lần đầu tiên với tư cách người Mỹ tôi đứng lên cùng với hàng ngàn di dân mới đọc lời thề chào cờ và lắng nghe Quốc Ca. Cho đến ngày nay tôi không thể nhớ lại điều ǵ khiến ḷng ḿnh sung sướng hơn và yêu nước hơn khoảnh khắc đó trong đời.

Nói tóm lại, tôi cố học xong trung học, học xong đại học, và giống như những thanh niên 21 tuổi c̣n dại khờ khác, tôi đă sống qua một thời tuyệt vời, tôi có việc làm tốt và căn hộ đẹp ở miền nam California. Nhưng không hiểu sao tôi đă quên ḿnh đă đến được đây bằng cách nào và tại sao ḿnh đang ở đây.

Ngày nọ tôi đang ở trạm xăng, tôi thấy một cựu chiến binh đang đổ xăng ở phía bên kia bệ ngăn cách. Tôi không biết điều ǵ đă xui khiến ḿnh, nhưng tôi bước băng qua và hỏi ông ta có tham chiến ở Việt Nam không. Ông mĩm cười và đáp Có. Tôi bắt tay ông và nắm chặc tay ông. Ông bắt đầu ứa nước mắt. Tôi quay bước đi thật nhanh và chính lúc ấy ḷng tôi cũng ngập tràn bao xúc động, một khoảnh khắc khắc sâu trong đời. Tôi biết đời tôi phải thay đổi. Đă đến lúc tôi phải học để trở thành công dân tốt. Đă đến lúc tôi phải đền đáp lại.

Quư vị thấy, nước Mỹ không phải là một nơi trên bản đồ; nước Mỹ không phải là một địa điểm vật chất. Nước Mỹ là một lư tưởng, một khái niệm. Và nếu quư vị là người Mỹ quư vị phải hiểu khái niệm ấy, quư vị phải tin tưởng hoàn toàn vào khái niệm này và quan trọng nhất, quư vị phải đấu tranh và bảo vệ khái niệm này. Đây là về Tự do... chứ không phải về những thứ cho không. V́ vậy tôi đang đứng ở đây. Hỡi các anh chị em, để trở thành người Mỹ thật sự, điều tối thiểu quư vị phải làm là học tiếng Anh và hiểu tiếng Anh giỏi. Theo thiển ư của tôi, quư vị không thể nào là công dân yêu nước trung thành nếu quư vị không thể nào hiểu được ngôn ngữ tại nước quư vị đang sống. Hăy nh́n văn kiện gồm có bốn mươi sáu trang này. Lần cuối cùng tôi t́m kiếm trên internet, tôi không thấy bản dịch tiếng Việt nào về hiến pháp Hoa Kỳ. Tôi phải mất một thời gian rất dài mới có thể tṛ chuyện được nhưng cho tới ngày này, tôi vẫn c̣n vất vả t́m đúng từ. Thật không dễ dàng, nhưng nếu dễ quá, th́ chẳng đáng làm.

Trước khi tôi biết văn kiện bốn mươi sáu trang này, tôi biết về 500.000 người Mỹ đă chiến đấu v́ đứa bé này. Tôi biết về 58.000 tên được khắc trên bức tường đen của đài tưởng niệm Chiến tranh Việt Nam. Quư vị là các anh hùng của tôi. Quư vị là những bậc khai quốc của tôi.

Khi tôi có thể đi bầu, tôi đă đi bầu và làm tṛn bổn phận công dân của ḿnh. Đối với tất cả những người trẻ tuổi ở đây, những ai vừa tṛn mười tám tuổi, tôi khuyến khích các em với tư người Mỹ nên thực thi bổn phận của cử tri sáng suốt cho dù các em ở đâu hay làm ǵ. Nước Mỹ đă chiến đấu và hy sinh cho các quyền của các em. Các em đừng làm nước Mỹ thất vọng !!!

Lúc này, tôi xin mời tất cả các cựu chiến binh tham chiến ở Việt Nam hăy đứng lên. Tôi cảm ơn quư vị đă bảo vệ sinh mạng của tôi. Tôi cảm ơn quư vị về những hy sinh, và tôi cảm ơn quư vị đă cho tôi tự do tôi đang hưởng ngày hôm nay. Bây giờ tôi xin mời tất cả các cựu chiến binh, lính cứu hỏa và cảnh sát hăy đứng lên. Thay mặt tất cả những di dân thế hệ thứ nhất, tôi cảm ơn sự phục vụ của quư vị và cầu nguyện Chúa ban phúc cho tất cả quư vị và cầu nguyện Chúa ban phúc cho nước Mỹ!

Trần Quốc Việt dịch

danlambaovn.blogspot .com