Results 1 to 3 of 3

Thread: YÊU THỜI...ĐỒ ĐỂU (kỳ 1) của Tác giả Nhật Tuấn

  1. #1
    Member Cu Cường's Avatar
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    861

    YÊU THỜI...ĐỒ ĐỂU (kỳ 1) của Tác giả Nhật Tuấn

    Ngày nay, mấy em chân dài không gọi mấy anh này bằng tên “cúng cơm” “Sở Khanh” hoặc “Don Juan” nữa. Khi “kẹt bẫy”, mấy em chửi :” thằng đểu”. Tuy nhiên chàng Sở thời cụ Nguyễn Du và chàng Don Juan thời Molière xem ra thua xa các chàng “ t́nh đểu” họ “Tếch” thời nay – no xôi chán chè rồi...tếch đi. Bởi thế mấy em bị lừa t́nh, có chút “Anh văn và vi tính” đặt cho “chàng” cái tên nghe như Mỹ là...Teddy.

    Gă Teddy này sinh viên tỉnh lẻ trọ học thành phố, tên nghe rất showbiz : Đàm Khánh Anh. Bố xe ôm, mẹ chuối chiên, nghèo rớt mồng tơi rau má vẫn thắt lưng buộc bụng, tháng tháng gửi cho “niềm hy vọng cuối cùng “ bảy tám trăm ngàn mong giật bằng kỹ sư sau này giúp ba mẹ đổi đời.

    Nhưng mà đời …đểu thật, sống giữa chốn phồn hoa , ngày ngày chai nước trằng, đĩa cơm tấm vỉa hè mà bộ vó vẫn phải giày Addidas , quần Texwood, áo sơ mi bỏ “thùng” , mắt mang kiếng “cửa sổ” , bô trai chẳng thua ǵ ca sĩ Bi Rain . Bởi thế chẳng cần ngồi đồng quán net t́m em qua mạng, khối em gái quê trọ học cứ gặp gă là tim nảy thịch thịch, mơ được đưa đón trên chiếc xe Dream Tàu sớm tối vẫn rong ruổi đi về.

    Tuy nhiên gă chưa chọn “nai” nào, tối tối vẫn ra vẻ vùi đầu đèn sách, chốc chốc tháo cặp kính ra lau khiến các em trong xóm sinh viên trầm trồ , thán phục . Thế rồi, ngôi biệt thự có cửa khoá trái, sang trọng nhất xóm bỗng chương bảng :” nhà cho thuê tháng 20 triệu”, các cô cậu sinh viên qua lại lè lưỡi . Chết chết, cả năm rưỡi tiền nhà gửi , ai dám xớ rớ vào đó.

    Một ngày kia, taxi đỗ xịch trước cổng, thả xuống cô gái tay xách va li, tay đeo ṿng vàng, gỡ bỏ bảng “nhà cho thuê”, mở khoá cổng vào nhà.
    “Công dân danh dự “ của xóm sinh viên tên Kim Anh, mới nhập học, quê tỉnh xa, con đồng chí Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh, giàu vào bậc nhất thị xă. Nhưng đời nó …đểu thế, nếu dư thừa tiền bạc th́ tiểu thơ lại thiếu ...nhan sắc, cho dù làn môi được xăm đỏ, cánh mũi được tôn cao và đôi mắt được cắt một mí.

    Cô mới tới hôm trước, hôm sau đă có người dắt tới chiếc “SH” đập hộp làm tṛn xoe mắt các em trong xóm vốn ngày hai buổi đến trường chỉ cót két trên con “nghẽo” sắt. Thế rồi tiếp theo con “xế hộp” là ti vi, tủ lạnh, dàn nhạc... cứ ùn ùn khuân tới. Chiều chiều đi học về, mới dừng xe trước cổng , cô đă móc ‘con dế” Iphone nhỏ xíu líu lo để chập tối, một băng các chàng trai thoạt nom cũng biết “con ông cháu cha” rầm rộ kéo tới mở rượu đôm đốp trong tiếc nhạc rap giật cục.

    Tất cả “động thái” đó không lọt qua đôi mắt kính ‘cửa sổ” gă Teddy . Lạ thay gă vẫn dửng dưng không thấy, không nghe, không biết sự có mặt của cô tiểu thơ sinh viên đang làm xôn xao dư luận xóm . Đi qua mặt Kim Anh đang ghếch chân bên chiếc SH, ríu rít với chiếc “Iphone”, gă cứ tỉnh bơ, không hề biết đến mỹ nhân đang hạ cố liếc gă.

    Vài ba lần vậy, Kim Anh nổi máu tự ái và lên cơn ṭ ṃ. A th́ ra đó là sinh viên nghèo, chăm học và nghiêm chỉnh, đứng đắn nhất xóm.. Tuy nhiên các cái đó chẳng là ǵ so với vẻ bô trai rất “x́ tin” làm trái tim Kim Anh đập mạnh mỗi khi gă mang bộ mặt “ tủ lạnh” thong thả diễu cái Dream Tàu qua mặt cô. Từ đó đám bạn trai “con anh Sáu, cháu anh Ba” thường lui tới trở nên nhạt phèo. Cô chán tṛ bia rượu, nhảy nhót om ṣm. Tối tối , cô đóng chặt cửa, ngáp ngắn ngáp dài trước bài vở trên lớp, ngẫm nghĩ về chàng sinh viên đẹp trai, lạnh lùng và đầy bí ẩn.
    Thế rồi ba ngày liền, thập tḥ ngoài cổng không thấy anh đi qua. Anh ốm ? Có việc đột xuất về quê ? Hay anh đă bị con nhỏ nào trong đám nữ sinh viên trọ học rủ rê , quyến rũ ? Không, đành rằng tụi đó có đứa hơn cô chút đỉnh nhan sắc, nhưng về đời sống, tương lai th́ đâu có bén gót cô ? Vậy sao anh không mảy may để mắt tới ? Cô tiểu thơ dằn vặt với bao câu hỏi móc vào đầu ? Cô yêu rồi chăng ? Không, không đời nào . Yêu ǵ dễ thế ? Chẳng qua ṭ ṃ chút thôi.

    Thế rồi một tối khuya ra balcon , cô bỗng nghe có tiếng ghi ta bập bùng. Rồi văng vẳng tiếng hát :
    ” Đêm rất đêm và em rất em....Ôi người con gái nhỏ anh yêu...:”
    Ôi trời , hoá ra anh đang hát. Đêm thanh vắng, tiếng hát cứ như ḍng suối nhỏ êm dịu rót vào ḷng cô gái . Vài ngày sau, sáng chủ nhật, có chuông gọi cửa. Dịch vụ “điện hoa” mang tới bó hồng với cánh thiếp xinh xinh đề nắn nót :
    ”Gửi tới em, người trong mộng . Kư tên A2 – Tức A b́nh phương”.
    Cô ngạc nhiên .
    “A b́nh phương” là ai ga lăng vậy ta ? Nhất định không phải trong đám bạn bè vốn không đủ văn hoá” chơi tṛ “lăng mạn” thế . Một Giám đốc Công ty TNHH nào đó đang bí mật theo đuổi ? Cũng không phải nốt. Thắc mắc càng lớn khi suốt tháng , sáng chủ nhật nào cô cũng nhận được hoa với đề tặng ngày càng mùi mẫn :” Gửi Kim Anh, con chim nhỏ của anh”, “ Anh không thể sống không em...” vân vân và vân vân.

    Rồi một buổi chiều dừng xe trước cổng, con dế “nhỏ xíu anh thương ” của cô lại “gáy lên” thánh thót. “ Allô...xin lỗi, phải Kim Anh đó không ?” . Một giọng con trai lạ hoắc làm cô cau mày. Thế rồi cô bỗng bủn rủn khi bên tai lại vang lên :” Kim Anh ơi, anh là A b́nh phương đây...Quả thực anh không sống nổi nếu tối nay anh không được gặp em...” . A...hoá ra người vẫn gửi hoa.Tưởng dấu mặt măi. Nhưng anh là ai nhỉ ? Là ai cũng được, cứ tới gặp cái đă, chết ai . OK, cô nhận lời. Chỗ hẹn quán cà phê Thuỵ Du, nghe cái tên cũng đủ thấy...lăng mạn , lại ở một phố vắng vẻ, sang trọng, toàn biệt thự.

    Chiều hôm đó, cô trang điểm kỹ càng, chọn đi chọn lại mới được một bộ váy áo “x́ tin” mê hồn. Để “giữ giá” và cũng là để “thử ḷng người quân tử”, cô tới muộn những... 20 phút . Quán Thuỵ Du thật sang trọng, đèn mờ ảo, nội thất độc đáo tạo nên không gian chỉ giành cho t́nh yêu. Thế rồi, cái người ngồi ở bàn, mừng rỡ đứng dậy đón làm cô bủn rủn tay chân. Chính là chàng sinh viên láng giềng, có cái tên điệu đà Đàm Khánh Anh, người cô tơ tưởng trong những đêm mất ngủ. Kim Anh chưa hết bàng hoàng, gă đă nở nụ cười “sành điệu” :
    “ Bây giờ th́ em biết A b́nh phương là ǵ rồi chứ ?”
    “Em biết, em biết rồi, tên anh và tên em ghép lại, cuộc sống được nhân lên ... mũ 2. “ .

    Cô nghĩ thế mà miệng không nói được , cô c̣n đắm đuối trong cơn “ hai mắt nh́n nhau, chẳng nói một câu”.

    Gă Teddy tỉnh táo hơn, khi con mắt nghỉ ngơi th́ cái đầu làm việc căng thẳng. Nhan sắc em nh́n gần hoá ra tệ hơn cả ngắm từ xa, rơ ngược với thi sĩ Nguyễn Duy, nh́n Tổ quốc từ xa lại thấy nhiều đĩ điếm, lưu manh hơn khi ở nhà. So sánh khập khiễng đó làm gă bật cười khiến Kim Anh giật ḿnh .
    “ Anh cười ǵ thế ? Cười ... em hả ?”.
    “ Ấy không, anh cười lăo coi tử vi nói anh ế vợ dài dài cho đến khi...”
    ” Khi nào...””
    “ Khi gặp người con gái mệnh “thổ “, c̣n anh là “mộc” ...”.

    Kim Anh vốn cũng biết chút chút tử vi, reo lên :
    ” Th́ em mệnh “thổ” nè, “thổ dưỡng mộc” nè...”.

    Gă cười thầm, thật bơ cái công “điều nghiên” . Gă lại nói từ lâu ôm mộng mở Công ty khi có bằng kỹ sư, và bởi thế cần vợ luật sư làm tư vấn khiến cô nàng Kim Anh sung sướng đến đỏ cả mặt :
    ” Em đang học luật nè...Ra trường em sẽ làm...tư vấn cho anh.”.

    Ối trời, tương lai thật huy hoàng ,khác nào cặp kính hồng gắn lên mắt khiến cô chẳng hề nghĩ tới đằng sau những lời “tiếp thị” kia thực chất là “phi vụ” ǵ.

    Là ái nữ quan đầu tỉnh, mỗi chữ quan kư đều có 5% giá thành “dự án đầu tư phát triển tỉnh nhà” , thậm chí tiền thiên hạ “cho không ” xây trường học ông cũng không tha, thằng nào được ông kư cho nhận thầu đều phải “lại quả”, bởi thế trường ốc xây cất cho con em chúng ta chưa qua ngày khai giảng đă nứt lún, lăm le sập làm thầy cô và học tṛ phải kéo nhau ra sân trường tị nạn.

    Sau thời gian "marketing", gă biết rơ mọi chuyện đó, thậm chí c̣n biết ông chủ tỉnh chở nguyên xe bạc lên thành phố mua bảo hiểm vài tỉ đồng cho con gái để...rửa tiền.

    Nhưng chớ dại xớ rớ vào thứ tiền “âm phủ” đó, gă chưa đủ máu liều và đầu óc vạch kế hoạch đường dài kết hôn với cô và một ngày đẹp trời nào đó tiễn cô sang thế giới bên kia thừa kế tiền bảo hiểm.
    Một kịch bản cỡ đó phải là một Teddy siêu hạng, người thành phố và am hiểu các điều khoản rối rắm của luật bảo hiểm. Gă tỉnh lẻ này chỉ nhắm tới mục tiêu gần và cụ thể. Chỉ ba tháng sau, gă đă dọn tới căn hộ sang trọng nàng Kim Anh thuê làm tổ ấm, riêng nàng vẫn ở biệt thự xóm trọ.

    Một buổi sáng cư dân trong xóm tṛn xoe mắt thấy gă, quần áo sành điệu , ngự trên xế hộp SH phóng vào xóm. Chiếc Dream Tàu quẳng đâu rồi ? Gă trúng số 10 con độc đắc sao lên đời nhanh thế ? Cho đến khi gă dừng xe trước cổng biệt thự, móc con Iphone ra gọi Kim Anh , thiên hạ mới ồ lên. Hoá ra thế, hoá ra chưa tốt nghiệp, gă đă đổi khoa xây dựng sang khoa ... “đào mỏ”.

    Mồm miệng thiên hạ khiếp thật, loáng cái loang khắp xóm sinh viên. Nào là quan đầu tỉnh đă mua cho chàng rể tương lai hẳn một căn nhà mặt phố mở văn pḥng Công ty, nào là đă “chạy” hai xuất học bổng cho cả hai du học Mỹ sau này kế nghiệp bố vợ xây dựng tỉnh nhà.

    Tin vỉa hè loang khắp xóm, ai cũng biết trừ cô tiểu thư suốt ngày kín cổng cao tường trong ngôi biệt thự là không hay. Vả lại mấy tháng nay mê mẩn trong thiên đường t́nh yêu, sao nhăng học hành, hàng tuần lo mỗi việc viết thư thúc ba mẹ gửi tiền vào tài khoản chẳng hiểu sao vơi hụt nhanh như quỹ tiếp khách văn pḥng Uỷ ban tỉnh vậy.
    Ông bố vẫn rót tiền cho con gái nhưng bắt đầu ngờ . Quái, con bé tiêu ǵ cứ như tiêu tiền của...địch thế, 5 ngàn đô mới rót tháng trước , tháng sau đă thấy tiểu thư gửi giấy nă tiền. Tuy khoản đó với ông chỉ là ...tiền lẻ, một mặt ông vẫn lệnh chuyển tiền , mặt khác ông phái bà lên thành phố mở cuộc “kiểm toán” coi cô tiêu ǵ mà tiền cứ chảy đi như nước sông Côn mùa lũ vậy.

    (c̣n tiếp)

  2. #2
    Member Cu Cường's Avatar
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    861

    YÊU THỜI...ĐỒ ĐỂU (kỳ 2) của Tác giả Nhật Tuấn

    May cho tiểu thư, vừa chia tay gă Teddy từ tổ ấm về, xe con dưới tỉnh lù lù ghé tới biệt thự trong xóm . Nhác thấy phu nhân quan đầu tỉnh, cô cậu sinh viên đổ ra coi như có cảnh sát vây bắt xă hội đen. Phen này gă sinh viên bô trai đổi đời, mẹ Kim Anh lên chuẩn bị cưới, nghe nói tậu cho con rể khu nhà vườn Thảo Điền, cưới xong trăng mật Malaysia, lại nghe nói đám cưới làm dưới tỉnh, thuê đầu bếp Sàig̣n, khách mời cả ngàn, nội các cơ quan Ban,Ngành,đoàn thể cũng vài trăm, rồi Công ty,Văn pḥng đại diện, nhà đầu tư...ai to gan dám vắng mặt?

    Dư luận râm ran suốt mấy ngày tới lúc phu nhân lên xe về. Gă có “ăng ten” nên rơ mọi chuyện. Gă đoán cái ngày phải làm chồng chắc chỉ vài tháng nữa khi gă chỉ muốn kéo dài 3 năm, 5 năm lâu hơn nữa càng tốt.
    Nằm dài trên giường t́m kế hoăn binh, 36 kế, lặn mất tăm là hơn cả, nhưng c̣n tivi, tủ lạnh và đủ thứ vật dụng đắt tiền tiểu thư đă sắm sửa, không lẽ quà tặng t́nh yêu c̣n lại mỗi chiếc SH ?

    Nấn ná không được, đánh bài chuồn chẳng xong,tối hôm đó gă đang nằm thở dài sườn sượt, tiểu thư bổ tới. Gă cứ để yên cô nàng ôm ấp, hôn tới tấp.
    “ Nhớ quá, nhớ quá...3 ngày liền không gặp, nhớ muốn chết...”.
    Cô la lên rối rít rồi nhận ra gă thờ ơ , cô hoảng hồn :
    ” Sao vậy ? Anh sao vậy ?”.
    Gă đành gượng dậy, than văn mấy hôm nay không thấy cô tới, tưởng cô đă bỏ rơi .
    “ Không khi nào...không bao giờ ...sao anh đánh giá em tồi tệ vậy..”

    Tiểu thư nổi giận cao quư, mấy hôm nay mẹ lên thăm không có lúc nào dứt ra . Gă nhẹ cả người nghe tin bà đă về tỉnh, mọi sự như thường gă c̣n khối thời gian hoăn binh. Vậy tốt , gă mừng rỡ :
    “ Thôi ta đi nhà hàng, anh đói lắm rồi ...”.
    “Khoan đă ...”
    Cô ngăn lại, rút ra chiếc hộp :
    “ Có quà cho anh đây...”.
    Gă trố mắt nh́n chiếc đồng hồ Rado.
    “ 1500 đô la mẹ em mới mua hôm qua đấy...”.
    Gă hoảng hồn :
    ” Sao ..sao lại mẹ mua...”.
    Cô cười sung sướng :
    ” Th́ em kể hết, mẹ bảo tuần sau đưa anh về ra mắt ba mẹ...”.

    Gă nghe sét đánh bên tai, run bắn, làm rơi đồng hồ xuống đất “cạch” tiếng khô ngắn. Không được, rây vào nhà quan không đường rút mà cưới tiểu thư làm vợ thà...ở goá c̣n hơn. Dừng lại, dừng lại trước khi quá muộn...
    Trong lúc Kim Anh sung sướng đeo chiếc Rado vào tay gă th́ trong đầu gă nghĩ nhoay nháy :” Theo nàng xuống tỉnh ra mắt “bố mẹ vợ “ hay stop , chuồn phắt cho xong ?”

    T́nh cảnh gă thật chẳng khác con thiêu thân bay quanh ngọn nến, cứ muốn xuống thật thấp, thật thấp nhưng phải dè chừng chớ có lao vào lửa. Gă cũng vậy, cũng phải tính sao “cái ṿng lượn” áp sát Kim Anh nhưng giữ khoảng cách, không lao vào cuộc hôn nhân chết tiệt . Quả thực lúc ăn nhà hàng , gă cũng đôi chút xao xuyến khi Kim Anh ân cần gắp cho gă những miếng ngon nhất, rồi nh́n lại dung nhan , gă lại thở hắt ra.

    Ấy đấy, đôi khi hiểm nguy chẳng phải ở ông “bố vợ” quyền cao chức trọng mà chính trong tim gă mới chết. Phải dẹp ngay rung động con tim để đầu óc tỉnh táo , sáng suốt chinh phục “túi tiền” quan đầu tỉnh.
    Xưa nay nơi trú ngụ không đâu an toàn bằng ...trái tim đàn bà. Chừng nào c̣n nằm trong tay tiểu thư, chừng đó “bố vợ” có ba đầu sáu tay cũng chịu . Chỉ khi ...gă rùng ḿnh nghĩ tới lúc “nói lời chia tay” , mẹ ôi, lúc đó riêng đ̣n thù của nàng cũng đủ tiêu đời huống hồ cộng thêm đ̣n trừng phạt của “bố vợ” quyền cao, tiền nhiều.
    Tuy nhiên, máu liều là bản chất thâm căn cố đế của những người muốn giàu xổi, bởi thế sau khi uống đủ hai ly rượu tây gă tắc lưỡi :
    ” Ôi chà...bấc tới đâu, dầu tới đó...sợ ǵ...”.

    Thế là tuần sau, chiếc Mẹcxêđéc gắn biển số tỉnh bon bon đưa gă và tiểu thư ra mắt bố mẹ vợ. Trong 3 ngày ngắn ngủi đó, gă thật chẳng khác ǵ nàng Alice ngày xưa lạc vào xứ thần tiên.
    Tư gia quan đầu tỉnh cách thị xă lối chừng 3 cây số đường đúc, xe vừa đậu , hai cánh cổng khổng lồ như có phép lạ đă rùng rùng chuyển động . Chạy qua đoạn rải sỏi, hai bên cơ man phong lan, cây cảnh, chuồng khỉ, chuồng gấu rồi thẳng lên hành lang dốc, dừng ngay trước pḥng khách.

    Ông bố mắc việc trên tỉnh, bà mẹ ra đón. Gă khom lưng xuống chào , không dám nh́n “nhạc mẫu ” mà thoáng qua đủ thấy tiểu thư đă kế thừa đủ các h́nh khối và đường nét trên mặt bà. Ôi chao, chỉ vài năm nữa , tiểu thư rồi cũng sẽ thành khối thịt lù lù, di chuyển chậm chạp như phu nhân quan đầu tỉnh kia sao ?

    Bước nhảy vọt từ ngô khoai sắn lên cao lương mỹ vị đă gây nên thảm trạng kinh hoàng nơi người bà đến thế ư ? Nghe nói ngày xưa trong rừng , ông là thủ trưởng , c̣n bà vốn chỉ quen ruộng rẫy, ra khu làm cách mạng chẳng biết làm ǵ ngoài hai bữa nấu cơm cho ông. Thế rồi một tối “thủ trưởng” cảm lạnh , bà được gọi lên “cạo gió” , cạo nhầm vào yếu huyệt sao đó khiến ông chịu không thấu đè ngửa bà ra.

    Chỉ vài tháng sau, những chuyển biến trên thân thể bà khiến các cô cơ quan th́ thào câu hát thằng xỏ lá nào sáng tác : ”Thủ trưởng nh́n em thủ trưởng cười, đau ḷng em lắm thủ trưởng ơi...”.
    Để bảo vệ uy tín lănh đạo, cơ quan đành hợp thức hoá cái bụng mỗi ngày bành trướng của bà bằng đám cưới đời sống mới có thuốc lá, bánh kẹo và quyết tâm thư “vui duyên mới không quên nhiệm vụ thi đua yêu nước giết giặc lập công...”.

    Thế rồi ngày chiến thắng trở về, ông được chia ghế cán bộ đầu ngành và chẳng mấy chốc nhảy lên đầu tỉnh, tiền của như nước lũ chảy vào nhà.
    Từ cô nấu bếp nhảy phắt lên đệ nhất phu nhân tỉnh chẳng khác ǵ nền kinh tế không qua giai đoạn tư bản nhảy vọt lên chủ nghĩa xă nghĩa . Lẽ ra bà cần chuyên viên tư vấn dinh dưỡng, trang phục cũng như đi đứng nói năng . Đằng này không, bà cứ tuốt luốt “thích ǵ làm nấy” . Cứ ngon miệng là bà xơi, vải nào thích mắt là bà may, mà chao ôi, khiếu thẩm mỹ của bà gồm toàn màu sặc sỡ, hoạ tiết chim hoa cá cảnh khiến chẳng mấy chốc nom bà như diễn viên cải lương sắp ra sân khấu đóng vai bà mập.

    Ngay nội thất bà cũng chi phối khiến đâu đâu cũng đồ gỗ quang dầu bóng loáng cách điệu voi phục, hổ quỳ, phượng múa. Chính giữa pḥng khách chềnh ềnh con hổ nhồi bông làm hoảng hồn kẻ yếu bóng vía . Rồi la liệt huân chương, huy chương, bằng khen, giấy khen treo kín đặc bức tường khảm gỗ quư làm khách khứa ngồi xa lông, không ai không coi cho hết khung lớn khung nhỏ để rồi trầm trồ ca ngợi thành tích chủ nhà.

    Vừa rón chân vào , gă toát mồ hôi thấy hàm răng trắng ởn con hổ cho dù đă chết khô, nhe ra như muốn nhai sống . Mẹ kiếp, nó mà tớp một phát th́ nhừ xương, huống hồ lúc này thân phận gă khác ǵ đă bước vào hang cọp, sơ sẩy chút chết mất xác.

    Bởi thế trong bữa tối đầy đủ cả “bố mẹ vợ”, gă cứ ngồi thót người trên ghế bọc da khổng lồ, nhai nuốt nhỏ nhẹ, trên bàn đầy sơn hào hải vị mà không động đũa làm phu nhân hài ḷng lắm. Thằng bé bô trai, sáng sủa lại hiền lành, rụt rè, ngữ này mai kia con gái bà nó nhảy lên ...làm chồng. Riêng ông, chẳng nói chẳng rằng, cứ lầm ĺ suốt bữa, thỉnh thoảng nh́n đốp vào mặt gă tính nói ǵ lại thôi, tiếp tục tấn công con tôm hùm hấp bia bà ân cần gắp cho.

    Măi tới tối Kim Anh đưa gă đi thăm khu vườn đèn đuốc như sao sa, át hẳn mảnh trăng đồng quê, quan đầu tỉnh mới cho gọi gă vào gặp tại pḥng làm việc. Gă hoảng hồn, đờ cả người làm tiểu thư phải an ủi :” Vậy là ba gọi anh bàn chuyện “chúng ḿnh” đấy. Can đảm lên anh...” . Nói rồi nàng hôn gă chụt cái, đẩy gă theo người thư kư dẫn đi gặp quan đầu tỉnh tức bố nàng.

    (c̣n tiếp)

  3. #3
    Member Cu Cường's Avatar
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    861

    YÊU THỜI...ĐỒ ĐỂU (kỳ 3) của Tác giả Nhật Tuấn

    Cha sinh mẹ đẻ, chưa bao giờ gă tới nơi oai nghiêm, sang trọng đến vậy. Khắp buồng chạy dài kệ sách bóng loáng xếp toàn kinh điển toàn tập. Từ Mác, Lênin, Xíttalin, Mao Trạch Đông ... tới Hồ Chí Minh, Lê Duẩn, Trường Chinh...có hết. Rồi kinh tế, luật pháp, nghị định, thông tư đóng thành tập.... làm gă sợ hơn cả hàm răng cọp nhồi bông ngoài pḥng khách.

    Nhác thấy gă, đồng chí Chủ tịch tỉnh phẩy tay cho ngồi rồi cúi xuống cặp hồ sơ dày cộp thư kư mới xếp thêm tập công văn. Gă liếc trộm chiếc chặn giấy h́nh con nhân sư bằng đá quư xanh biếc, chiếc điện thoại cổ vàng choé (chắc lấy từ dinh tỉnh trưởng cũ), lọ bút sơn mài khảm xà cừ con công múa...tất cả tạo nên vẻ quyền uy và cho dù pḥng mát rượi máy lạnh, gă vẫn văi mồ hôi trong chiếc ghế bằng gỗ quư ngồi lọt thỏm .

    Sau cùng quan đầu tỉnh cũng ngẩng lên, gă bủn rủn khi đôi mắt sắc lạnh xoáy vào mặt như khoan sâu tới gan ruột. Sợ thật, mắt quan như mắt rắn mà lại xanh lè như mắt mèo, gắn trên mặt lưỡi cày, da mai mái, mẹ kiếp, “đầy tớ của dân” mà dị h́nh dị dạng thế này th́ chết...ông chủ.
    “ Anh yêu con gái tôi thật không ?”

    Ôi chao, giọng nói cũng hăi hùng không thua ánh mắt - ch́ chiết và sắc lạnh y như lúc huấn thị cấp dưới. Nhưng mà...sợ cái đéo ǵ, ḿnh có phải là lính lăo đâu, ḿnh nắm trong tay con gái lăo kia mà, nghĩ vậy gă mạnh bạo hẳn :
    “ Thưa chú…cháu yêu Kim Anh bằng cả...trái tim ạ ...”
    Ông quan cười nhạt :
    “ Trái tim ? Trái tim th́ có cái chó ǵ ?”

    Ừ nhỉ, trái tim th́ có cái đéo ǵ, không chia ba phần tươi đỏ như đồng chí Tố Hữu, trong tim gă , “Đảng” chẳng có mà “em” cũng không, vậy mà dám mang doạ đồng chí cách mạng cấp cao th́ thật mang con nít doạ mẹ ḿn. Quả nhiên ông quan tỉnh sầm mặt :
    “ Tôi hỏi anh, anh có định cưới con gái tôi không ? Bao giờ th́ cưới ? Cưới xong có trung thành với nó không ?”
    Đồng chí Chủ tịch nói như bắn súng làm gă hoảng hồn :
    “ Dạ có cưới ... có trung thành ạ ?”
    “ Có ǵ làm bằng ?”

    Í chết cha, phải có cái ǵ bảo chứng nữa kia ? Gă rồi rít :
    “ Dạ cháu xin thề, xin thề...”
    Ông Chủ tịch nhăn mặt như nhai phải cái xác ruồi trong bát phở. Ông vốn quá dị ứng với hai chữ “xin thề” v́ đă dự quá nhiều lễ kết nạp đảng trong đó câu thề được hô thật long trọng để rồi theo gió bay lên trời cả. Ông vứt ra tờ giấy cây bút ra lệnh :
    “ Viết đi...”
    “ Viết cái ǵ ạ ?”
    “ Cam đoan thực hiện những diều anh nói nếu không phải bồi hoàn mọi chi phí và chịu pháp luật trừng trị…”

    Ối cha mẹ ôi, từ bé chưa khi nào gă biết tới cái thứ “cam đoan” lạ đời thế , các quan bao giờ cũng đ̣i hỏi quái gở như bố người ta. Nhưng kư th́ kư , cưới chắc ǵ đă ở với nhau, ở với nhau chắc ǵ đă trọn đời măn kiếp , vài ba năm nữa “bố vợ” về hưu th́ giấy cam đoan vứt sọt rác.

    Gă lư sự thế rồi viết nhoay nhoáy và kư một phát trước ánh mắt trừng trừng của quan đầu tỉnh. Ông cầm tờ giấy lên xăm xoi từng chữ chẳng khác đọc hợp đồng kinh tế trong đó ông có ăn phần trăm trước khi hạ bút kư . Có điều bản hợp đồng này, đối tác lại là thằng nhăi ranh, mặt mũi tuy khôi ngô nhưng đầy ranh ma, quỷ quái. Ông thừa kinh nghiệm loại người này, xun xoe nịnh nọt đấy, vậy mà xa xẩy đôi chút là xúm vào đá ông xuống bùn. Nhưng thời đồ đểu này, đào đâu ra thằng vừa đẹp trai, vừa tử tế, yêu thương bất vụ lợi đứa con gái xấu như ma của ông.

    Ôi chao sao nó giống mẹ nó thế ? Vừa lùn, vừa đen lại cả mập nữa. Mà cũng c̣n may nó không giống thêm cả ông, nếu không, các thêm ba cái biệt thự, bốn cái trang trại cũng chẳng thằng nào dám rớ tới. Ông cất kỹ tờ giấy vào ngăn kéo như sợ rơi mất chữ rồi quay ra :
    “ Xong rồi, ra đi...”

    Gă giật lùi ra cửa, nhẹ nhơm cả người khi thoát khỏi pḥng quan phụ mẫu kiêm bố vợ tương lai. Mẹ kiếp, đời đểu thật, hỏi vợ mà quá xin việc, mà ḿnh đă đ̣i hỏi ǵ đâu, ông ta lôi ḿnh vào chớ, giấy má đă vậy , c̣n cưới hỏi ra sao, hồi môn thế nào ? Gă c̣n đang nghĩ ngợi lung tung, chợt có người vồ lấy ḿnh. Hoá ra tiểu thư, cô rối rít :
    “ Xong rồi, xong rồi phải không anh ?
    “ Xong cái ǵ kia ?”
    “Th́ cái chuyện chúng ḿnh ấy. Ba đă cho em coi cái giấy cam kết của anh rồi...”
    “ Giấy má vậy rồi ra sao ?”
    “ Ba em chỉ giải quyết về nguyên tắc thôi, c̣n thực hiện thế nào là mẹ em...”
    “ Ối giời, lại c̣n thế nữa kia ? “
    “ Th́ ba ra chủ trương, đường lối, mẹ thực hiện...Giống như Đảng với Nhà nước ấy...”

    Vậy sẽ c̣n một màn gặp Nhà nước- tức mẹ vợ nữa. Gă thở hắt ra :
    “ Gặp ba em anh đă muốn dứt thở rồi, gặp mẹ em nữa chắc anh...chết...”
    Lập tức tiểu thư ôm lấy cổ gă an ủi :
    “ Ngốc ạ...anh đă gặp ba kư giấy cam kết rồi, gặp mẹ chỉ có mỗi việc nhận...ĺ x́ thôi...”
    Tim gă nảy th́nh thịch :
    “ Ĺ x́ cho anh ? Bao nhiêu ?”

    Cô tiểu thư rũ ra cười :
    “ Ngốc ơi là ngốc...bộ anh tưởng ĺ x́ tiền sao ? C̣n hơn cả tiền nữa ḱa. Đến tối tới pḥng làm việc của mẹ khắc biết...”
    Gă trố mắt :
    “ Mẹ em cũng có pḥng làm việc ?”
    “ Có chớ, bao nhiêu văn tự, giấy tờ, sổ sách đều ở đó...”

    Tối hôm đó, mới tới trước cửa “pḥng làm việc của phu nhân quan đầu tỉnh“ , gă đă nghe léo nhéo :
    “ Không, con không lấy cái ở B́nh Phước đâu, vừa xa Sàig̣n lại vừa vẻn vẹn có 5 hecta...Mẹ đổi cho con cái ở Long Thành ấy, c̣n tiện đường đi tắm Vũng Tàu...”
    “ Thôi đi cô, cái ở Long Thành những hơn trăm hecta . C̣n giành cho ba má dưỡng già chớ...”
    “ Ba má c̣n bao nhiêu tiền đô tiếc ǵ cái trang trại khỉ ho c̣ gáy...”
    “ Thôi được, cô cứ đề xuất tôi sẽ đưa ba cô duyệt...”
    “ Thế c̣n nhà Sàig̣n ?”
    “ Th́ căn hộ cao cấp chung cư Ngô Gia Tự đấy. Có thang máy, máy lạnh, bồn tắm...đủ thứ hết. Má mới đi coi tuần rồi...”
    “ Ứ...không chung cư đâu, biệt thự nhà vườn ḱa...”

    Ối trời ôi, cái giá được trả cho việc lấy vợ xấu quả là cao không ngờ. Mà đó mới “phần cứng” , c̣n quan hệ, quyền lực...trong “phần mềm” của ông Chủ tịch tỉnh mới vô giá. Từ đây tha hồ gom thầu, bán thầu, chạy “dự án”, bán quota... Tương lai huy hoàng bỗng chốc mở ra cho gă sinh viên đẹp trai, tỉnh lẻ, mới đây c̣n ngồi vỉa hè ăn cơm đĩa, uống trà đá khiến gă mạnh dạn hẳn bước vào “pḥng làm việc” mẹ vợ tương lai.

    Quả như lời tiểu thư , choán cả góc pḥng chiếc bàn rộng mênh mông, trên sổ sách, giấy tờ , đèn bàn, máy điện thoại vàng choé loá cả mắt. Mẹ kiếp, đầu một rúm chữ mà xài cái bàn viết to tổ chảng, nghe Kim Anh khoe hồi c̣n trên bưng bà được bằng khen v́ vừa nấu bếp vừa xoá nạn mù chữ, làm cả cơ quan đạt thành tích 100 phần trăm biết đọc biết viết.

    Gă đưa mắt nh́n dăy két sắt kê sát tường, trong đó hẳn chứa hàng chồng đôla, tiền Việt, chứng khoán, sổ bảo hiểm, giấy cổ phần công ty, rồi vàng thoi, ṿng, nhẫn , hột xoàn...,rồi văn tự nhà đất, hợp đồng làm ăn và chắc chắn cả ...đơn khiếu tố nữa. Dù má, hai mươi lăm năm ngồi ghế quan đầu tỉnh, đức ông chồng vơ vét, móc túi dân sơ sơ cũng vài trăm tỷ.
    “ Nào ngồi xuống, ngồi xuống ...tự nhiên, vô tư mà...”

    Phu nhân cười hắc hắc, nh́n con gái con rể ngồi sát nhau trên băng ghế nỉ. Ôi chao , sao cái “độ tương phản” đậm đến thế. Một thằng mặt hoa da phấn như ca sĩ Hàn Quốc, một con ... Chung Vô Diệm c̣n gọi bà ngoại. V́ sao kết hợp được nhỉ ? Không phải v́ t́nh . C̣n cái ǵ nữa ? Ông trùm Năm Cam nói rồi . “ Cái ǵ không mua được bằng tiền th́ mua được bằng nhiều tiền...” và phu quân bà kén rể đúng theo chân lư thời đại đó...

    (c̣n tiếp)

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 2
    Last Post: 09-04-2012, 04:43 PM
  2. Replies: 1
    Last Post: 31-08-2011, 12:54 AM
  3. GIÁO DỤC THỜI ĐỒ ĐỂU
    By hatka in forum Tin Việt Nam
    Replies: 0
    Last Post: 09-08-2011, 02:13 AM
  4. Replies: 3
    Last Post: 06-07-2011, 07:50 PM
  5. Replies: 0
    Last Post: 07-09-2010, 08:28 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •