Page 3 of 26 FirstFirst 123456713 ... LastLast
Results 21 to 30 of 252

Thread: TR̉ H̉A GIẢI H̉A HỢP VỚI CỘNG SẢN LẠI TÁI XUẤT HIỆN !

  1. #21
    Lalan
    Khách
    Không cần biết thằng 7 Lốp là cái giống ǵ . Trong chiến tranh nếu cảm thấy tánh mạng của đồng bào hay của chính ḿnh bị đe doạ hay nguy hiểm th́ ḿnh phải xử nó trước khi nó xử ḿnh dù cho nó không có vũ khí trong tay , nhưng nó có thể quấn ḿn trong người chơi cảm tử mà trong giây phút an nguy ḿnh không có rảnh để quan sát cho kỷ. Nhưng khi nó bị c̣ng tay , tức là đả kiểm soát nó không có ḿn trong bụng mà bắn nó chết tại chổ , không đem ra xử là dă man . Cả thế giới đều phẩn nộ và chống đối hành động vô nhân đạo này của 1 tướng Loan. Có người bào chửa cho ông Loan là v́ 7 Lốp tàn sát dă man đồng bào và ông Loan quá nóng phải hành động như vậy. Nếu 1 nguời lính cấp hạ sĩ , binh nh́ mà hành động như vậy th́ c̣n châm chế , nhưng đối với 1 tướng lănh đả có kinh nghiệm và được huấn luyện kỷ lưỡng và không control được sự nóng giận th́ không chấp nhận được v́ giận quá mất khôn . Khi ra trận bị VC pháo kích hoặc bị bao vây mà nóng tánh, chỉ huy binh lính chơi xả láng , không b́nh tỉnh tính kế hoản binh, rút lui thi chỉ đem sinh mạng của binh lính ra làm bia cho địch xả láng.

  2. #22
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    NHất thất cước thành thiên cổ hận

    Quote Originally Posted by Lalan View Post
    Không cần biết thằng 7 Lốp là cái giống ǵ . Trong chiến tranh nếu cảm thấy tánh mạng của đồng bào hay của chính ḿnh bị đe doạ hay nguy hiểm th́ ḿnh phải xử nó trước khi nó xử ḿnh dù cho nó không có vũ khí trong tay , nhưng nó có thể quấn ḿn trong người chơi cảm tử mà trong giây phút an nguy ḿnh không có rảnh để quan sát cho kỷ. Nhưng khi nó bị c̣ng tay , tức là đả kiểm soát nó không có ḿn trong bụng mà bắn nó chết tại chổ , không đem ra xử là dă man . Cả thế giới đều phẩn nộ và chống đối hành động vô nhân đạo này của 1 tướng Loan. Có người bào chửa cho ông Loan là v́ 7 Lốp tàn sát dă man đồng bào và ông Loan quá nóng phải hành động như vậy. Nếu 1 nguời lính cấp hạ sĩ , binh nh́ mà hành động như vậy th́ c̣n châm chế , nhưng đối với 1 tướng lănh đả có kinh nghiệm và được huấn luyện kỷ lưỡng và không control được sự nóng giận th́ không chấp nhận được v́ giận quá mất khôn . Khi ra trận bị VC pháo kích hoặc bị bao vây mà nóng tánh, chỉ huy binh lính chơi xả láng , không b́nh tỉnh tính kế hoản binh, rút lui thi chỉ đem sinh mạng của binh lính ra làm bia cho địch xả láng.
    Lalan trình bày cũng có lý một phần. Dùng cảm tính là không thể được trong phần nhiều trường hợp. Tướng Loan về sau đã hối hận rất nhiều. Lỡ một bước hay một việc có thể mang mối hận đến nghìn đời là thế.
    Nhưng trong lúc dầu sôi lửa bỏng trong biến cố Mậu Thân, làm chủ tình hình trong lúc này có thể vào tay địch trong mấy phút sau đó. Ai đã từng chỉ huy mặt trận đang diễn ra hẳn biết điều này tất cả.
    Phóng viên tác giả bức hình đó hẳn cũng biết thế nên đã hết lời xin lỗi Tướng Loan.

  3. #23
    Member
    Join Date
    13-06-2011
    Posts
    4,171

    Vụ Mỹ đi đêm với VC sau lưng VNCH

    Nghe Bạn NDTV nói về vụ "Mỹ đi đêm với VC sau lưng VNCH"

    Bèn nhớ đến hiện tượng HHHG với commies , sau cùng Mỹ được cái ǵ ?

    1) Mỹ HHHG với commies Mao:

    - Ngày nay Mỹ được có hàng Made in china tràn ngập thị trường .(bao gồm đồ chơi có chất độc cho con nít Hoa Kỳ dùng )

    - Ngày nay Mỹ được nh́n Hải Quân China lớn mạnh (vừa rồi nới cho chiếc HKMH đầu tiên đi ngao du trên đại dương)

    - Ngày nay Mỹ được nh́n công dân chệt du học làm gián diệp về kỷ thuật khoa học .

    - Ngày nay Mỹ được nh́n chệt cộng dương oai diệu vỏ tại biễn Đông (vụ thọt tàu USS Impeccable tại vịnh bắc bộ ).

    - Ngày nay Mỹ được nghe Chệt cộng lên tông cảnh cáo đừng rớ nhiều vào chuyện Biễn Đông .

    - Ngày nay Mỹ được nh́n các nhóm khủng bố Anti-America có ủng hộ ngầm của Red China/Russia về vũ khí .


    2) Mỹ HHHG với commies CSBV via MTGPMN :

    a) Cuối tháng 4 dư luận thế giới được nh́n hành ảnh Mr Martin đại diện cho xứ Mỹ xếp lá cờ Hoa vội vàng hốt hoảng dọt lên trực thăng . Điều này chứng minh đi đêm HHHG với VC sau lưng VNCH c̣n sợ tụi VC vào thịt . Mr Martin nào có ra đi trong niềm tự hào "rút trong danh dự" rất thanh thảnh nhẹ nhàng đâu ! Ra đi trong hốt hoảng . HHHG với VC để có cái hậu quả như thế .

    b) Tới thời sau khi bỏ cấm vận :

    - Mỹ được kinh doanh tại VN với giá nhân công rẽ, tức là tài phiệt trong giới thương măi Mỹ có lợi nhiều nhất , ngược lại trên lảnh thổ Mỹ phải đổi lấy lại sự thất nghiệp trầm trọng càng ngày càng cao so với thời chưa HHHG với khối commies nói chung, CSHN VN nói riêng.

    - Riêng về phe CSHN th́ được túi tiền bơm pḥng lên via mấy cái viện trợ "cứu đói giảm nghèo" của Mỹ .

    - Sau cùng gởi Panetta qua ngụ ư muốn thuê căn cứ Cam Ranh, rồi cũng chả đuợc cái ǵ cả,nên mới chuyển hướng qua HHHG với tụi Miến Điện .


    Cở tŕnh độ Mỹ đă HHHG với khối commies mà có hậu quả như vậy đó, huống chi cở tŕnh độ cá nhân nguời Việt ở Hải ngoại nào đó ,chúng c̣n chơi te tua cho phục tùng luôn (biến thành loại bợ cộng cực đoan) .

    Hăy cứ nh́n lịch sữ HHHG với khối commies để được cái ǵ ? Ngoài sự vắt chanh, tráo trở, phản phúc ..
    Last edited by Viet xưa; 24-12-2012 at 03:42 PM.

  4. #24
    Member
    Join Date
    13-06-2011
    Posts
    4,171
    Quote Originally Posted by Lalan View Post
    Không cần biết thằng 7 Lốp là cái giống ǵ . Trong chiến tranh nếu cảm thấy tánh mạng của đồng bào hay của chính ḿnh bị đe doạ hay nguy hiểm th́ ḿnh phải xử nó trước khi nó xử ḿnh dù cho nó không có vũ khí trong tay , nhưng nó có thể quấn ḿn trong người chơi cảm tử mà trong giây phút an nguy ḿnh không có rảnh để quan sát cho kỷ. Nhưng khi nó bị c̣ng tay , tức là đả kiểm soát nó không có ḿn trong bụng mà bắn nó chết tại chổ , không đem ra xử là dă man .

    Chuyện thằng 7 lốp méo miệng cho thế giới xem đó là dạng cho án tử h́nh tại chổ ,trong thời chiến có h́nh ảnh "cho án tử h́nh tại chổ" là chuyện b́nh thường chả có ǵ dă man . Một sĩ quan nón cối có quyền cho "cho án tử h́nh tại chổ" (khỏi cần qua toà án quân sự ǵ ráo ) thuộc hạ của ḿnh nếu không nghe lệnh tiến quân cảm tử .

    Đồng nghiệp đồng đội nếu không giữ kỷ luật c̣n có thể giết tại chổ huống chi là loại bá dơ như 7L nhất là "in the heat of action" trong thời chiến . THứ loại này mà trở lại thời WW2 là tụi Nhật Bổn nó phan cho 1 gươm thân h́nh chia ĺa hai , LL có hiểu chưa ?

    Tướng Loan mới bắn rồi bỏ xác tại chổ thôi c̣n nhân đạo hiền từ đó (miễn giảo nghiệm tử thi),chớ gặp tướng Mỹ 'Black Jack' Pershing thời c̣n thực dân Mỹ tại Phi sau khi tử h́nh lính HỒi Giáo phản loạn là cho bọc xác bằng thân thể con heo để cho linh hồn tên lính đó khỏi lên Thiên đàng gặp 12 trinh nữ luôn . Sau đó phe phản loạn nh́n khíêp vía khỏi cần phản loạn nữa .(tức là thà chết trên giường bịnh c̣n lên thiên đàng được , chớ chết bởi đạn tẩm máu heo rồi cho xác bọc da heo th́ No way )

    C̣n LL (coi giả khờ ǵ đâu đó , thành thật mà nói) nói về bị trói bị c̣ng rồi bắn coi "dă man" ,chớ vậy lúc tụi Mỹ cho lên ghế điện hay lúc chích Lethal, có trói tử tội khg ? , thuỡ xưa lên máy chém có bị c̣ng bị trói khg ? Có tử tội nào có một tất sắt trong tay lúc chết đâu! Theo LL tất cả đều dă man à ..

    Đă nói là án tử h́nh th́ tử tội phải bị c̣ng bị trói .. Tụi VC xử tử có c̣ng có trói tử tội khg ? Coi cũng dă man vậy




    Cả thế giới đều phẩn nộ và chống đối hành động vô nhân đạo này của 1 tướng Loan. Có người bào chửa cho ông Loan là v́ 7 Lốp tàn sát dă man đồng bào và ông Loan quá nóng phải hành động như vậy.
    Đó là loại dân trí c̣n non ngu dại thời đó như Kerry (bây giờ dân trí Kerry sắp sữa về Trời rồi già giặn thông minh hơn xưa nên mới được Obama Nominee làm ngoại trưởng) ,Hanoi jane mới nghĩ như vậy . Chớ dân trong quân đôi hay dân có kiến thức chính trị quân sự cảm thấy rất ư là NORMAL .(khi thời chiến phải lấy tâm lư ngừơi lính chiến mà nh́n chớ lấy tâm lư "yểu điệu thục nữ" mà nh́n th́ thời b́nh cũng dă man luôn )

    Nếu 1 nguời lính cấp hạ sĩ , binh nh́ mà hành động như vậy th́ c̣n châm chế , nhưng đối với 1 tướng lănh đả có kinh nghiệm và được huấn luyện kỷ lưỡng và không control được sự nóng giận th́ không chấp nhận được v́ giận quá mất khôn . Khi ra trận bị VC pháo kích hoặc bị bao vây mà nóng tánh, chỉ huy binh lính chơi xả láng , không b́nh tỉnh tính kế hoản binh, rút lui thi chỉ đem sinh mạng của binh lính ra làm bia cho địch xả láng.
    Chuyện cấp trên ra lịnh cho cấp dưới thi hành phận sự trảm th́ cấp trên cũng có cùng trách nhiệm như tướng Loan thôi ...Mặc dù không chính tay ḿnh đẩm máu .

    THằng già hồ nào chính tay nó dính máu nhưng lịnh của nó tràn trề dính máu thiên hạ .
    Last edited by Viet xưa; 24-12-2012 at 04:19 PM.

  5. #25
    Member
    Join Date
    15-08-2010
    Posts
    1,129

    Tử h́nh tại chỗ

    (
    Thưa, đây là chuyện được nghe kể lại, nên hoàn toàn không biết đúng hay sai.

    Một người nông dân Việt Nam, dẫn cô con gái trẻ đến tố cáo với ông sỹ quan Đại Hàn rằng một người lính của ông ta đă hiếp dâm cô gái này.

    Ông sỹ quan dẫn anh lính ra chất vấn, có nhân chứng bạn bè của anh ta, anh ta không chối được.

    Ông sỹ quan ra lệnh tử h́nh anh lính.

    Người nông dân Việt Nam sợ mất hồn, năn nỉ ông sỹ quan đừng tử h́nh. Ông sỹ quan từ chối, ông già quỳ xuống lạy xin mạng cho anh lính.

    Rốt cuộc th́ anh lính Đại Hàn cũng bị tử h́nh theo quân luật của họ.

    *
    * *

    Người VN hay thêu dệt huyền thoại. Chuyện trên nghe vô lư: sinh mạng một người chắc phải hơn cái "ngàn vàng" chứ? Đàng này ông cha đă quỳ xuống lạy xin mạng rồi, th́ ông ta hoàn toàn có đủ lư do để tha tội.

    Nhưng nói ǵ th́ nói: Đại Hàn diệt cộng sản chiến đấu hơn Việt Nam.
    )

  6. #26
    Member
    Join Date
    26-03-2011
    Posts
    443
    Tôi phải công nhận về quỷ quyệt, gian xảo th́ người thường không ai bằng việt cộng. Sự nóng giận của tướng Loan dẫn đến kết quả nguy hiểm, tai hại hơn là thả bom nguyên tử vào hà nội. Thế giới có ai hiểu được người phải chịu, phải chống lại lũ quỷ mặt người việt cộng. Các người 'bác ái'. chính trị gia salon, tướng salon làm sao hiểu tâm trạng của người ngay cuộc chiến.

    Mỹ và miền nam thua là thua về sự quỷ quyệt. Không phải thua về ḷng dũng cảm hay trí tuệ.

    Ngoài lời nói của TT Thiệu, bây giờ nghe lũ quỷ nói về ḷng danh dự, bác ái, hoà giải hoà hợp người ta muốn ị vào mặt chúng.

    Quote Originally Posted by Lalan View Post
    Không cần biết thằng 7 Lốp là cái giống ǵ . Trong chiến tranh nếu cảm thấy tánh mạng của đồng bào hay của chính ḿnh bị đe doạ hay nguy hiểm th́ ḿnh phải xử nó trước khi nó xử ḿnh dù cho nó không có vũ khí trong tay , nhưng nó có thể quấn ḿn trong người chơi cảm tử mà trong giây phút an nguy ḿnh không có rảnh để quan sát cho kỷ. Nhưng khi nó bị c̣ng tay , tức là đả kiểm soát nó không có ḿn trong bụng mà bắn nó chết tại chổ , không đem ra xử là dă man . Cả thế giới đều phẩn nộ và chống đối hành động vô nhân đạo này của 1 tướng Loan. Có người bào chửa cho ông Loan là v́ 7 Lốp tàn sát dă man đồng bào và ông Loan quá nóng phải hành động như vậy. Nếu 1 nguời lính cấp hạ sĩ , binh nh́ mà hành động như vậy th́ c̣n châm chế , nhưng đối với 1 tướng lănh đả có kinh nghiệm và được huấn luyện kỷ lưỡng và không control được sự nóng giận th́ không chấp nhận được v́ giận quá mất khôn . Khi ra trận bị VC pháo kích hoặc bị bao vây mà nóng tánh, chỉ huy binh lính chơi xả láng , không b́nh tỉnh tính kế hoản binh, rút lui thi chỉ đem sinh mạng của binh lính ra làm bia cho địch xả láng.

  7. #27
    Member Le Thi's Avatar
    Join Date
    14-11-2010
    Posts
    1,278
    Kính thưa các bạn ,
    Chúng ta đang cùng nhau hô to quyết tâm không chấp nhận HGHH với Vc , với lư do mà ai củng biết , củng thấy , củng có kinh nghiệm là cs không
    bao giờ HGHH với người không cs mà họ chỉ phỉnh , lừa để tiêu diệt đối phương ...
    Trong không khí sôi động đồng tâm đó , bổng thấy h́nh ảnh Tướng Loan bắn tên Vc ...
    Với nhửng ai biết chuyện th́ củng hiểu rằng khó có người giử được b́nh tỉnh khi thấy phụ nử , trẻ con bị tàn sát một cách dả man , th́ xem hành vi Tướng Loan
    là đương nhiên ...
    Tuy nhiên đây là chuyện trong thời kỳ chiến tranh , nếu có dịp chúng ta sẻ bàn sâu thêm .
    Nhưng bây giờ chỉ c̣n một ít thời gian , Chúa sinh ra đời , thời kỳ chiến tranh đả qua ...
    Chúng ta vẩn tiếp tục đấu tranh chống cộng cứu nước và phương thức đấu tranh của chúng ta là phương thức đấu tranh chính trị .
    Phương thức này chỉ tiến tới thành công một khi chúng ta làm sáng mắt dân VN quốc nội , một khi chúng ta thu phục được dư luận thế giới ...
    Cho nên chúng ta cần phải chứng minh sự khác biệt giửa ta với Vc như chánh với tà .
    Do đó nhửng h́nh ảnh nói trên trong thời chiến không có lợi trong giờ phút này .

  8. #28
    Member
    Join Date
    25-01-2011
    Posts
    4,929
    Quote Originally Posted by Lalan View Post
    Nhưng khi nó bị c̣ng tay , tức là đả kiểm soát nó không có ḿn trong bụng mà bắn nó chết tại chổ , không đem ra xử là dă man .
    Chúng tôi đi hành quân tái chiếm đồn bị mất vào tay quân VC. Khi đẩy lui được VC. Có những thi hài anh em binh sĩ VNCH bị VC trói bằng kẽm gai và vừa mới bị VC đâm chết bằng lưỡi lê khía AK trước khi chúng vội vă rút lui, máu c̣n tươi.
    Khác nhau chổ nào ?
    Khác nhau duy nhất một chổ :Không có một phóng viên ngoại quốc nào được phép theo những cuộc hành quân của VC để quay phim chụp h́nh cả

    Cho Lalan coi một một chuyện mà cả thế giới Tây Phương không thèm đếm xỉa đến
    (http://canlearn.wordpress.com/catego...ADu-than-1968/)

    Thảm sát ở Khe Đá Mài Mậu Thân 1968


    Trong toàn bộ biến cố Tết Mậu Thân, có lẽ những ǵ xảy ra tại Huế là đau thương và đánh động hơn cả. Nhưng trong những ǵ xảy ra tại Huế, th́ có lẽ cuộc thảm sát tại Khe Đá Mài là rùng rợn, dă man và thê thảm nhất. Tiếc thay, theo sự am hiểu của chúng tôi, h́nh như người ta chỉ biết đến kết cục của nó là hàng trăm bộ hài cốt dồn lại một đống dưới khe sau khi thịt thối rữa bị nước cuốn đi lâu ngày, từ đó suy diễn ra sự việc hơn là biết rơ diễn tiến của toàn bộ sự việc kể từ lúc các nạn nhân bắt đầu bị dẫn đi đến chỗ hành quyết. Lư do là v́ chỉ có hai con người duy nhất trong đoàn tử tội đă chạy thoát được trước khi thảm kịch xảy đến, họ nắm được một ít chi tiết nhưng lại chẳng biết rơ địa điểm, do vụ việc xảy ra giữa đêm khuya trong rừng già; họ lại c̣n quá trẻ rồi sau đó đăng lính, mất hút vào cơn băo chiến tranh, khiến măi tới ngày 19-09-1969, tức gần hai năm sau, nhờ khai thác tù binh Việt cộng, chính phủ VNCH mới biết đó là Khe Đá mài trong vùng núi Đ́nh Môn, Kim Ngọc, thuộc quận Nam Ḥa, tỉnh Thừa Thiên (xă Dương Ḥa, huyện Hương Thủy ngày nay) và mới tiến hành việc t́m kiếm hài cốt các nạn nhân xấu số. Thời gian sau, một trong hai người đă chết trận, đem theo bí mật xuống đáy mồ. Chúng tôi may mắn gặp được chứng nhân duy nhất c̣n lại, nay gần lục tuần. Ông đă tường thuật mọi việc cho chúng tôi khá tỉ mỉ. Nhưng v́ lư do an ninh của đương sự, chúng tôi viết theo dạng tự thuật để khỏi nêu tên ông. Chúng tôi cũng xin phép bỏ đi nhiều chi tiết có thể giúp CS lần hồi dấu vết của ông để báo thù.
    Lm Phêrô Nguyễn Hữu Giải
    Lm Phêrô Phan Văn Lợi



    .................... .................... .................... .................... ...


    Khe Đá Mài, nơi t́m thấy 428 nạn nhân.
    Địa điểm t́m thấy sau 19 tháng.

    Hồi ấy tôi mới 17 tuổi, đang là học sinh trung học đệ nhị cấp. V́ t́nh h́nh bất an, gia đ́nh tôi đă từ quê chạy về thành phố, cư ngụ tại giáo xứ Phủ Cam, thôn Phước Quả, xă Thủy Phước, tỉnh Thừa Thiên (nay gọi là phường Phước Vĩnh, thành phố Huế) từ mấy năm trước.
    Sáng sớm mồng một tết Mậu Thân, tôi cùng gia đ́nh đi thăm bà con thân thuộc và du xuân với các bạn đồng trang lứa, trong một khung cảnh tạm an b́nh, vắng tiếng súng, nhờ cuộc hưu chiến mà hai miền Nam Bắc đă cam kết tuân giữ.
    Bỗng nhiên, khuya mồng một rạng mồng hai tết, nhiều tiếng đại bác và súng lớn súng nhỏ vang rền khắp xứ đạo của chúng tôi. Sáng hôm sau, tôi nghe nói Việt Cộng đang tấn công vào toàn bộ thành phố Huế và đă chiếm nhiều nơi rồi. Hoảng hốt, cả gia đ́nh tôi cũng như rất nhiều giáo dân chạy đến nhà thờ (lúc ấy mới hoàn thành phần cung thánh và hai cánh tả hữu) để ẩn trú, v́ đó là nơi an toàn về mặt thể lư (xây vững chắc, tường vách dày, trần xi măng rất cao) cũng như về mặt tâm lư (có thể trông cậy vào ơn phù hộ của Chúa và đông đảo người bên nhau th́ bớt hăi sợ…). Tôi thấy đủ hạng: nữ nam già trẻ, linh mục tu sĩ, ngồi chen chúc nhau cả mấy ngàn người (giáo xứ Phủ Cam lúc đó lên tới 10.000 giáo dân). Đang khi ấy, ở bên ngoài, lực lượng địa phương quân, nhân dân tự vệ cùng các quân nhân chính quy về nghỉ phép hợp đồng tác chiến, chống giữ không cho Cộng quân tiến vào giáo xứ từ hướng An Cựu, Bến Ngự, Nam Giao, Ngự B́nh… Cuộc chiến đấu xem ra rất ác liệt!
    Thế nhưng, đến chiều mồng 6 Tết, do lực lượng quá nhỏ, lại không có tiếp viện (v́ mặt trận lan khắp cả thành phố Huế và tỉnh Thừa Thiên), các chiến sĩ đang bảo vệ giáo xứ đành phải rút lui, bỏ chạy. Thế là VC tràn vào! Khuya hôm đó, lúc 1g sáng, chúng mang AK và đèn đuốc xông vào nhà thờ Phủ Cam để gọi là “bắt đầu hàng” và lục soát mọi ngơ ngách. Sau này tôi mới biết chúng có ư lùng bắt cha xứ mà chúng nghi là người chỉ huy cuộc kháng cự, lùng bắt tất cả những ai mà chúng nghĩ đă chống cự lại chúng trong 5 ngày qua, cùng mọi cán bộ viên chức chính phủ Việt Nam Cộng Ḥa, như xảy ra tại nhiều nơi khác trong thành phố Huế lúc ấy.
    Thấy chúng vừa xuất hiện, tôi liền lợi dụng bóng tối, nhanh chân chạy đến cầu thang sắt phía cánh trái nhà thờ (gần mộ Đức Cố Tổng Giám mục Nguyễn Kim Điền hiện nay), leo lên trần xi măng, sát mái ngói. Từ trên đó, qua mấy lỗ trổ sẵn để gắn đèn cao áp (nhưng chưa gắn), tôi mục kích khá rơ sự việc diễn ra bên dưới. Tôi thấy lố nhố VC địa phương (du kích nằm vùng) lẫn bộ đội chính quy miền Bắc. Chúng lật mặt từng người, chỉ chỏ bên này bên kia. Một câu nói được lặp đi lặp lại:
    - Đồng bào yên tâm! Cách mạng đến là để giải phóng! Các mẹ, các chị, các em có thể ra về. C̣n các anh được mời đi học tập, chỉ 3 ngày thôi! Không sao đâu!!!
    Thế là mọi tráng niên và thanh niên từ 15 đến 50 tuổi đều bị lôi đứng dậy và dẫn đi, dù là học sinh, thường dân hay công chức…. Tiếng kêu khóc thảm thiết vang động cả nhà thờ. Con khóc cha, vợ khóc chồng, cha mẹ khóc con. Ai nấy linh cảm chuyến đi “học tập” này sẽ chẳng có ngày đoàn tụ. Sau này tôi biết thêm là linh mục quản xứ chúng tôi, cha Nguyễn Phùng Tuệ, nhờ ngồi giữa đám nữ tu ḍng Mến Thánh Giá với lúp đội trên đầu, nên may mắn chẳng bị VC nhận diện. Bằng không th́ bây giờ ngài đă xanh cỏ. VC ở lại trong nhà thờ suốt đêm hôm đó vài tên, c̣n những tên khác đi lùng khắp giáo xứ để bắt thêm một số người nữa, cũng từ 15 đến 50, thành thử có nhiều thanh niên hay học sinh gặp nạn.
    Sáng hôm sau, lúc 8 giờ, bỗng có hai tên VC theo thang sắt trèo lên trần và khám phá ra tôi. Một đứa tên Hồ Sự, du kích gốc Long Hồ, vừa được đồng bọn giải thoát khỏi nhà lao Thừa Phủ (là nhà lao nằm giữa ḷng thành phố Huế, ngay sau lưng ṭa hành chánh tỉnh). Tên kia là Đỗ Vinh, sinh viên, người gốc làng Sịa. Sau khi lôi tôi xuống, chúng hỏi tôi tại sao lại trèo lên núp (nấp). Tôi trả lời là v́ nghe con nít khóc ồn ào, chịu không nổi, phải trèo lên đấy để nghỉ.
    Chúng dẫn một ḿnh tôi -lúc ấy chẳng c̣n hồn vía ǵ nữa- đi xuống dốc nhà thờ, nhưng đến chắn xe lửa th́ quẹo trái, men theo đường xe lửa tới chắn Bến Ngự. Từ đây, chúng dẫn tôi lên chùa Từ Đàm là nơi VC đang đặt bản doanh. Chúng rất đông đảo, vừa sắc phục vừa thường phục, vừa bộ đội miền Bắc vừa du kích nằm vùng miền Nam . Vào trong khuôn viên chùa, tôi nhận thấy ngôi nhà tăng 5 gian th́ 4 gian đă đầy người bị bắt, đa số là giáo dân giáo xứ Phủ Cam của tôi. Gian thứ 5 (đối diện với cây bồ đề) c̣n khá trống, để nhốt những người bị bắt trong ngày mồng 7 Tết. Tôi cũng trông thấy ông Tin, chủ hiệu ảnh Mỹ Vân, người rất đẹp trai, đang bị trói nơi cây mít. Một tên VC nói:
    - Thằng ni trắng trẻo chắc là cảnh sát, bắn quách nó đi cho rồi!
    May thay, có một người trong nhóm bị bắt đă vội lên tiếng:
    - Tội quá mấy anh ơi, đây là ông Tin chụp ảnh tại Bến Ngự, cảnh sát mô mà cảnh sát!
    Nhờ thế ông Tin thoát nạn, được cho về. Tiếp đó, VC đưa cho tôi một tờ giấy để làm bản lư lịch. Chúng bảo phải khai rơ tên cha, tên mẹ, tên ḿnh, nguyên quán ở đâu, cha mẹ làm chi, bản thân bây giờ làm chi. Khai rơ ràng chính xác, Cách mạng sẽ khoan hồng. Khai tơ lơ mơ, khai dối láo là bắn ngay tại chỗ. Lúc ấy không hiểu sao Chúa cho tôi đủ sự thông minh và điềm tĩnh nên đă khai hoàn toàn giả, giả từ tên cha mẹ đến tên ḿnh, và giả mọi chi tiết khác, như nghề của cha là kéo xe ba gác, nghề của mẹ bán rau hành ở chợ Xép, bản thân th́ đang học trường Kỹ thuật!?! May mà bọn VC chẳng kiểm tra chéo bằng cách hỏi những người cùng giáo xứ bị bắt đêm hôm trước. Bằng không th́ tôi cũng rồi đời tại chỗ!
    Chúng tôi ngồi tại chùa Từ Đàm suốt cả ngày mồng 7 Tết, không được cho ăn ǵ cả. Lâu lâu tôi lại thấy VC dẫn về thêm một số tù nhân, trong đó tôi nhớ có cậu Long, 16 tuổi, học sinh, con ông Nguyện ở xóm Đường Đá giáo xứ Phủ Cam. Thỉnh thoảng chúng lại trói ai đó vào gốc cây bồ đề, bắn chết rồi chôn ngay trong sân chùa. Sau này người ta đếm được có 20 xác, trong đó có anh Hoàng Sự, vốn là cảnh sát gác lao Thừa Phủ, bị đám VC khi được thoát tù đă bắt đem theo lên đây.
    VC cũng cho một vài kẻ về nhắn thân nhân bới cơm nước lên cho người nhà, nhưng với điều kiện: nhắn xong phải đến lại trong ngày, bằng không bạn bè sẽ bị chết thế. Thế là một số anh em Phủ Cam lên tiếng xin thả ông Hồ (khá lớn tuổi, làm nghề hớt tóc, nhà ở gần cabin điện đường Hàm Nghi) để ông về lo chuyện tiếp tế thực phẩm. Tay VC liền hỏi: “Ai tên Hồ?” th́ có một cậu thanh niên nào đó nhảy ra nói: “Hồ đây! Hồ đây!” Thế là nó được thả về và rồi trốn luôn, thoát chết. Một vài bạn trẻ cùng tuổi với tôi cũng được cho về nhắn chuyện bới xách rồi quyết không lui, nhờ vậy thoát khỏi cơn thảm tử. C̣n ai v́ hăi sợ hay thương bạn mà lên lại Từ Đàm th́ cuối cùng bị mất mạng như tôi sẽ kể. Các “sứ giả” về thông báo với bà con là ai có thân nhân “đi học tập” hăy bới lương thực lên chùa Từ Đàm. Vậy là vài hôm sau, người ta ùn ùn gánh gồng lên đó gạo cơm, cá thịt, muối mắm, bánh trái ê hề (Tết mà!)… Họ chẳng thấy thân nhân đâu mà chỉ gặp mấy tên cán bộ VC bảo họ hăy an tâm trở về nhưng để đồ ăn lại. Nhờ mưu mô thâm độc này mà VC tạo được một kho lương thực khổng lồ để ăn mà đi giết người tiếp!!
    Lân la ḍ hỏi và nh́n quanh, tôi thấy trong số thanh niên Phủ Cam bị bắt có rất nhiều người bạn của tôi: anh Trị tây lai con ông Ngọc đàn ở nhà thờ, con trai ông Hoàng lương y thuốc Bắc ở chợ Xép, hai con trai ông Thắng nấu rượu, hai con trai ông Vang thổi kèn, anh Thịnh con ông Năm, hai anh em B́nh và Minh con ông Thục mà một là bạn học với cha Phan Văn Lợi… Tôi cũng nghe nói có hai thầy đại chủng viện mà sau này tôi mới biết là thầy Nguyễn Văn Thứ, nghĩa tử của cha Nguyễn Kim Bính và bạn cùng lớp với cha Nguyễn Hữu Giải, rồi thầy Phạm Văn Vụ, đồng nghĩa phụ với cha Lợi…
    Khi trời bắt đầu sẫm tối, VC bắt chúng tôi ra sân xếp hàng và một tên tuyên bố:
    - Anh em yên tâm! Như đă nói, Cách mạng đưa anh em đi học tập 3 ngày cho thấm nhuần đường lối rồi sẽ về thôi! Bây giờ chúng ta lên đường!
    Rồi chúng bắt đầu dùng dây điện thoại trói thúc ké từng người một chúng tôi, trói xong chúng xâu lại thành chùm bằng một sợi dây kẽm gai, 20 người làm một chùm. Tôi nhớ là đếm được trên 25 chùm, tức hơn 500 người.
    Khi chúng tôi bị lôi ra đường (đường Phan Bội Châu hiện giờ), chừng 7g tối, tôi thấy có một đoàn cố vấn dân sự Hoa Kỳ khoảng 14 người cũng bị trói nhưng sau đó được dẫn đi theo ngă khác hẳn. Áp giải chúng tôi lúc này không phải là VC nằm vùng, địa phương, nhưng là bộ đội miền Bắc, khoảng 30 tên. Bọn nằm vùng ở lại để đi bắt người tiếp. Bỗng một kẻ mặc áo thầy chùa xuất hiện, đến cạnh chúng tôi mà nói:
    - Mô Phật! Dân Phủ Cam bị bắt cũng nhiều đây! Chỉ thiếu Trọng Hê và Phú rỗ!
    -
    Trọng (con ông Hê) và Phú (mặt rỗ) là hai thanh niên công giáo, nhưng lại là “tay anh chị” khét tiếng cả thành phố. Về sau tôi được biết đa phần những thanh niên bị bắt đêm mồng 6 Tết tại nhà thờ Phủ Cam và sau đó bị giết chết đều là học sinh, sinh viên, thanh niên nhút nhát hiền lành. C̣n hạng can đảm, có máu mạo hiểm hay hạng “du dăng, anh chị” đều đă đi theo binh lính, dân quân để chiến đấu tự vệ hoặc nhanh chân trốn chạy, không tới nhà thờ trú ẩn, nên đều thoát chết. Sự đời thật oái oăm!
    Hết đường Phan Bội Châu, chúng tôi đi vào đường Tam Thai (bên trái đàn Nam Giao), sau đó men theo đường ṿng đan viện Thiên An, xuôi về lăng Khải Định (xin xem bản đồ). Từ con đường trước lăng Khải Định, VC dẫn chúng tôi bọc phía sau trụ sở quận Nam Ḥa (lúc đó chưa bị chiếm), ra đến bờ sông Tả Trạch (thượng nguồn sông Hương). Chúng tôi lầm lũi bước đi trong bóng tối, giữa trời mờ sương và giá lạnh, vừa buồn bă vừa hoang mang, tự hỏi chẳng biết số phận ḿnh rồi ra thế nào, tại sao VC lại tấn công vào đúng ngày Xuân, giữa kỳ hưu chiến!?!
    Tới bờ sông, VC cho chặt lồ ô (nứa) làm bè để tất cả đoàn người vượt qua phía bên kia mà sau này tôi mới biết là khu vực lăng Gia Long, thuộc vùng núi Tranh hay c̣n gọi là vùng núi Đ́nh Môn Kim Ngọc. Lúc ấy vào khoảng 9g tối. Từ đó, chúng tôi bắt đầu đi sâu vào rừng, lúc lên đồi, lúc xuống lũng, lúc lội qua khe, lần theo con đường ṃn mà thỉnh thoảng lại được soi chiếu bằng những cây đèn pin hay vài ngọn đuốc của 30 tên bộ đội. Tôi thoáng thấy tre nứa và cây cổ thụ dày đặc. Trời mưa lâm râm. Đến khoảng 11g rưỡi đêm, chúng tôi được cho dừng lại để tạm nghỉ ăn uống. Tôi đoán chừng đă đi được hơn chục cây số. Mỗi người được phát 1 vắt cơm muối mè, đựng trên lá ráy. Hai cánh tay vẫn bị trói. Ít người ăn nổi. Riêng tôi làm 2 vắt.
    Ăn xong th́ được cho ngủ. Chúng tôi ngồi gục đầu dưới cơn mưa, cố gắng chợp mắt để lấy lại sức. Bỗng nhiên như có linh tính, tôi chợt choàng dậy và thấy rung động toàn thân hết sức dữ dội. Máu tôi sôi sùng sục trong đầu. Có chuyện chẳng lành rồi đây! Quả thế, tôi thoáng nghe hai tên VC gần kề nói nhỏ với nhau: “Trong ṿng 15–20 phút nữa sẽ thủ tiêu hết bọn này!” Tôi nghe mà bủn rủn cả người! Nghĩ ḿnh đang là học sinh vô tội, lại c̣n trẻ trung, thế mà 15 phút nữa sẽ bị giết chết, tôi như muốn điên lên. Dù thế tôi vẫn cầu nguyện: “Lạy Chúa, từ lâu Chúa dạy con phải hiền lành thật thà, không được làm hại ai, vậy mà giờ đây lại có người muốn giết con và các bạn của con nữa. Xin Chúa ban cho con mưu trí, can đảm và sức mạnh để tự giải thoát ḿnh…”. Tôi ghé miệng vào tai thằng bạn bị trói ngay trước mặt: “Tụi ḿnh rán mở dây mà trốn đi! Mười lăm phút nữa là bọn hắn bắn chết hết đó!”. Chúng tôi quặt ra tay sau, âm thầm lần múi dây trói. Nhờ trời vừa mưa vừa tối, dây điện thoại lại trơn nên chỉ ít phút sau là nút buộc lỏng, vung mạnh cánh tay là sẽ bung ra. Chúng tôi cũng mở múi buộc dây thép gai đang nối ḿnh với những người khác. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn giữ vị thế bị trói thúc ké, để bọn VC khỏi nghi ngờ. Tôi dặn thằng bạn tiếp: “Hễ tao vỗ nhẹ sau lưng là tụi ḿnh chạy nghe!”
    Đánh thức chúng tôi dậy xong, một tên lên tiếng nói lớn cho cả đoàn:
    - Chúng ta sắp đến trại học tập rồi. Vậy trong anh em ai có một là vàng, hai là tiền, ba là đồng hồ, bốn là bật lửa th́ nộp lại để Cách mạng giữ cho, học xong 3 ngày sẽ trả. Kẻo vào trại, ăn cắp lẫn nhau rồi lại đổ lỗi cho Cách mạng, nói xấu cán bộ!
    Thế là mọi người riu ríu và khổ sở móc ra những thứ quư giá c̣n giữ trong người. Ai chậm chạp hoặc ngần ngừ th́ mấy tên bộ đội tới “giúp” cho. Bọn chúng lột sạch và cho tất cả vào mấy cái ba lô vải. Lúc đó tôi mới để ư thấy tay bộ đội áp giải chùm của tôi đang mang trên hai vai và cột quanh lưng ít nhất cả chục cái radio lớn nhỏ mà chắc hắn đă cướp được của dân dưới thành phố. Với khẩu AK trên tay lại thêm từng ấy máy móc trên người, hắn bước đi lặc lè, chậm chạp, khá cách quăng mấy tên khác.
    Chúng tôi lại bắt đầu đi xuống dốc. Tôi nghe có tiếng nước róc rách gần kề. Lại một khe nữa! Được vài bước, tôi vỗ nhẹ vào lưng thằng bạn. Cả hai chúng tôi vung tay, dây tuột, và nhanh nhẹn phóng ra khỏi hàng. Lấy hết sức b́nh sinh, tôi đá mạnh vào gót rồi vào dưới cằm tên bộ đội áp giải (tên mang cả chùm radio ấy!). Hắn ngă nhào. Hai chúng tôi lao vào rừng lồ ô. Bọn VC tri hô lên: “Bắt! Bắt! Có mấy thằng trốn” rồi nổ súng đuổi theo chúng tôi. Chạy khoảng mấy chục mét, thoáng thấy có một lèn đá -v́ trời không đến nỗi tối đen như mực- tôi kéo thằng bạn ḷn vào trong mất dạng. Tôi dặn hắn: “VC nó kêu, nó dụ, tuyệt đối không bao giờ ra nghe! Ra là chết!” Một lúc sau, tôi nghe có tiếng nói trong bóng đêm: “Bọn chúng chạy mất rồi, nhưng rừng sâu thế này khó mà thoát chết nổi! Thôi đi tiếp!!!”.
    Khi nghe tiếng đoàn người đi khá xa, chúng tôi mới ḅ ra khỏi lèn, đi ngược lên theo hướng đối nghịch. Chừng 15-20 phút sau, tôi bỗng nghe từ phía dưới vọng lên tiếng súng AK nổ vang rền và lựu đạn nổ tới tấp, phải mấy chục băng và mấy chục quả. Một góc rừng rực sáng! Chen vào đó là tiếng khóc la khủng khiếp –chẳng hiểu sao vọng tới tai chúng tôi rơ ràng- khiến tôi dựng tóc gáy, nổi da gà và chẳng bao giờ quên được. Hai chúng tôi đồng nấc lên: “Rứa là chết cả rồi! Rứa là chết cả rồi! Trời ơi!!!” Lúc đó khoảng 12 đến 12g30 khuya đêm mồng 7 rạng ngày mồng 8 Tết. Tôi bàng hoàng bủn rủn. Sao lại như thế? Các bạn tôi dưới ấy đều là những người hiền lành, chưa lúc nào cầm súng, chưa một ngày ra trận, chẳng hề làm hại ai, họ có tội t́nh ǵ? Bọn chúng có c̣n là người Việt Nam nữa không? Có c̣n là người nữa không? Sau này tôi mới biết đấy là vụ thảm sát khủng khiếp nhất trong cuộc chiến Quốc-Cộng. Địa danh Khe Đá Mài –mà lúc ấy tôi chưa rơ- in hằn vào lịch sử nhân loại và cứa vào da thịt dân tộc như một lưỡi dao sắc không bao giờ cùn và một thỏi sắt nung đỏ chẳng bao giờ nguội.
    Chúng tôi tiếp tục chạy, chạy măi, bất chấp lau lách, gai góc, bụi bờ, vừa chạy vừa thầm cảm tạ Chúa đă cho ḿnh thoát chết trong gang tấc nhưng cũng thầm cầu nguyện cho những người bạn xấu số vừa mới bị hành quyết quá oan ức, đau đớn, thê thảm. Sáng ra th́ chúng tôi gặp lại con sông. Biết rằng bơi qua ngay có thể gặp bọn VC ŕnh chờ bắt lại, chúng tôi men theo sông, ngược lên thượng nguồn cả mấy cây số, đến vùng Lương Miêu thượng. Tới chỗ vắng, tôi hỏi thằng bạn:
    - Mày biết bơi không?
    - Không!
    - Tao th́ biết. Thôi th́ hai đứa ḿnh kiếm hai cây chuối. Mày ôm một cây xuống nước trước, tao ôm một cây bơi sau, đẩy mầy qua sông. Rán ôm thật chặt, thả tay là ch́m, là chết đó. Trời này lạnh tao không lặn xuống cứu mày được mô!
    Đúng là hôm đó trời mù sương và lạnh buốt. Thời tiết ấy kéo dài cả tháng Tết tại Huế. Có vẻ như Ông Trời bày tỏ niềm sầu khổ xót thương bao nạn nhân vô tội ở đất Thần Kinh này. Vừa bơi tôi vừa miên man nghĩ tới các bạn tôi. Máu của họ có xuôi theo triền dốc, ḥa vào gịng nước sông Tả trạch này chăng? Oan hồn họ giờ đây lảng vảng nơi nào? Có ai c̣n sống không nhỉ?
    Chúng tôi cập gần bến đ̣ Lương Miêu. Từ đây, xuôi ḍng sẽ về trụ sở quận Nam Ḥa, hy vọng gặp binh lính quốc gia, nhưng cũng có nguy cơ gặp bọn VC chặn đường bắt lại. Thành thử chúng tôi nhắm hướng bắc, t́m đường về Phú Bài. Thằng bạn tôi, do suốt đêm bị gai góc trầy xước, đề nghị đi trên đường quang cho thoải mái. Tôi gạt ngay:
    - Ban đêm th́ được, chớ ban ngày th́ nguy lắm. Chịu khó lần theo đường ṃn!
    Chúng tôi thấy máu và bông băng rơi văi nhiều nơi, chứng tỏ có trận đánh gần đâu đó. Đang đi, tôi đột nhiên hỏi thằng bạn:
    - Chừ gặp dân th́ mày trả lời ra răng, nói tao nghe.
    - Nhờ anh chứ tôi th́ chịu!
    Lúc khoảng 9g, chúng tôi gặp 3 thằng bé chăn trâu. Tôi lên tiếng nói:
    - Hai anh là học sinh ở đường Trần Hưng Đạo dưới phố (con đường chính của khu buôn bán, không nói là Phủ Cam). Cách mạng (không gọi là Việt cộng) số về đánh dưới, số c̣n trên ni. Hai anh vừa mang gạo lên chiến khu hôm qua cho họ. Nay họ cho hai anh về, nhưng ướt cả áo quần lại đói nữa. Mấy em biết Cách mạng có ở gần đây không, chỉ cho hai anh, để hai anh kiếm chút cơm ăn, kẻo đói lạnh quá!
    - Hai anh qua khỏi đường này th́ sẽ thấy mấy ông Cách mạng đang hạ trâu ăn mừng!
    Thế là chúng tôi hoảng hốt tuôn vào rừng lại. Chạy và chạy, chạy tốc lực, chạy như điên, không dừng lại để nghỉ. Một đỗi xa, chúng tôi mới hướng ra lại đồng bằng. Bỗng một đồn lính xuất hiện đằng xa, đến gần thấy bên trong lố nhố mũ sắt. Phe ta rồi! Lần này th́ vô đây chứ không đi mô nữa cả. Nhất định vô! Lúc đó khoảng 10 giờ trưa. Đây là đồn biên pḥng của một đơn vị quân lực VN Cộng Ḥa. Chúng tôi nghe từ trong đồn có tiếng dơng dạc vang vọng:
    - Hai thằng VC muốn về hồi chánh hả? Vào đi! Nhớ để tay lên đầu. Thả tay xuống là bắn đó!
    Chúng tôi nhất nhất tuân theo. Vào được bên trong, hoàn hồn, chúng tôi mới nói:
    - Hai đứa em là học sinh ở dưới Phủ Cam, Phước Quả, bị VC bắt lên rừng từ tối hôm qua với mấy trăm người khác. Nghe tụi nó định giết hết, hai đứa em đă liều mở dây trói, đánh thằng VC rồi bỏ chạy. C̣n mấy người kia chắc là chết hết cả rồi! Giờ tụi em chỉ có một nguyện vọng : xin đồn phát súng cho bọn em đánh giặc với, chớ không thể đi ra khỏi đồn nữa.
    Viên sĩ quan chỉ huy cất tiếng:
    - Tổ quốc đang lâm nguy! Đứa con nào trung, đứa con nào hiếu lúc này là biết liền. Thôi, mấy em thay áo quần, xức thuốc xức men, ăn uống thoải mái rồi ở lại với mấy anh. Tội nghiệp!!!
    Họ hỏi chúng tôi về chỗ xảy ra cuộc hành h́nh nhưng chúng tôi hoàn toàn không thể trả lời được. Giữa rừng rậm lại đêm khuya, biết đâu mà lần. Gần nửa tháng sau tôi mới gặp lại gia đ́nh họ hàng, bằng hữu thuộc giáo xứ Phủ Cam đang chạy về lánh nạn tại Phú Lương và Phú Bài. Hai chúng tôi quyết định bỏ học để đăng lính. Phải cầm súng bảo vệ tổ quốc thôi. Phải báo thù cho anh em bạn bè bị VC giết quá ư dă man, tàn ác, vô nhân đạo. Tôi nhập bộ binh. Thằng bạn tôi đi nhảy dù. Nhưng vài năm sau, tôi nghe tin nó chết trận! Tội nghiệp thật, nhưng đó là cái chết ư nghĩa!
    Đến gần tháng mười năm 1969, nhờ bắt được và khai thác mấy tù binh VC, chính phủ VNCH mới biết địa điểm tội ác chính là Khe Đá Mài, nằm trong rừng Đ́nh Môn Kim Ngọc thuộc quận Nam Ḥa (nay là xă Dương Ḥa, quận Hương Thủy). Nơi đây không thể vào được bằng xe v́ đường đi không có hoặc không thể đi lọt, mà chỉ vào được bằng lội bộ. Cây cối chỗ này rất cao, lá dày và mọc theo kiểu hai tầng, tầng thấp gồm những bụi tre và cây nhỏ, tầng cao gồm những cây cổ thụ, với những nhánh lớn xoè ra như lọng dù che khuất đi những ǵ bên dưới. Bên dưới hai tầng lá này, ánh sánh mặt trời không chiếu sáng nổi. Đúng là nơi có thể giết người mà không cần phải chôn cất. Công binh đă phải bỏ hai ngày, dùng ḿn phá ngă các cây cổ thụ để tạo ra một khoảng trống lớn đủ cho máy bay trực thăng đáp xuống, và tiểu đoàn 101 Nhảy Dù Quân lực VNCH đă phụ trách việc bốc các di hài nạn nhân. Các binh sĩ đă t́m thấy cuối một khe nước chảy trong veo (về sau mang thêm tên Suối Máu, Phủ Cam Tử lộ), cả một núi hài cốt, nào sọ, nào xương sườn, nào xương tay xương chân trắng hếu, nằm rời rạc, nhưng cũng có những bộ c̣n khá nguyên. Xen vào đó là dây điện thoại và dây thép gai vốn đă trói chúng tôi thành chùm. Rồi áo quần (vải có, da có, len có) nguyên chiếc hay từng mảnh, lỗ chỗ vết thủng. Rồi tràng chuỗi, tượng ảnh, chứng minh thư, ống hít mũi, lọ dầu nóng… vương văi trên bờ, giữa cỏ, dưới nước. Nhờ những di vật này mà một số nạn nhân sẽ được nhận diện. Khi tất cả hài cốt, di vật được chở về trường tiểu học Nam Ḥa (nay gọi là Thủy Bằng) bên hữu ngạn sông Hương, đem phân loại, thân nhân đă ùa đến và không ai cầm nổi nước mắt. Tất cả ̣a khóc, nghẹn ngào. Có người cầu nguyện, có người nguyền rủa, có người lăn ra ngất xỉu khi khám phá vật dụng của người thân. Cái chủ nghĩa nào, cái chế độ nào, cái chính đảng nào đă chủ trương dă man như thế? đă tạo ra những con người giết đồng bào ruột thịt cách tàn nhẫn như thế?
    Cuối cùng, đa phần các hài cốt (hơn 400 bộ) được quy tập một chỗ, mang tên nghĩa trang Ba Tầng, nằm phía Nam thành phố Huế, khá cận kề khu vực Từ Đàm (đất của Phật giáo) và Phủ Cam (đất của Công giáo). Nghĩa trang xây thành h́nh bán nguyệt. Hai bên, phía trước, có hai bàn thờ che mái, cho tín đồ Phật giáo và Công giáo đến cầu nguyện. Ở giữa, phía sau, một trụ đá dựng đứng với gịng chữ Hán làm bia tưởng niệm. Từ đó, tại giáo xứ Phủ Cam của tôi, hàng năm, ngày mồng 10 Tết được coi là ngày cầu nguyện tưởng nhớ các nạn nhân Mậu Thân. Chúng tôi có thể tha thứ cho người Cộng sản nhưng chúng tôi không bao giờ quên được tội ác của họ, y như một câu ngạn ngữ tiếng Anh: “Forgive yes! Forget no!”
    Tiếc thay, sau khi vừa chiếm được miền Nam , Cộng sản đă dùng ḿn phá ngay trụ bia và hai bàn thờ. Lại thêm một phát súng vào hương hồn các nạn nhân mà nỗi oan vẫn chưa được giải. Đến bao giờ họ mới được siêu thoát đây? Cũng phải nói thêm một điều đáng tiếc nữa là trong Đại hội thường niên từ 8 đến 12-10-2007 năm nay tại Hà Nội, Hội đồng Giám mục Việt Nam đă hoàn toàn im lặng trước đề nghị Giáo hội Công giáo VN hăy tưởng niệm 40 biến cố này, theo như Thỉnh nguyện thư mà cha Giải, cha Lợi cùng nhiều linh mục và giáo dân khác đă viết hôm 29-09-2007.
    Kể lại cho hai cha Nguyễn Hữu Giải và Phan Văn Lợi trong tháng kính các đẳng linh hồn, 11-2007

  9. #29
    Member
    Join Date
    25-01-2011
    Posts
    4,929

    Chẳng cần bào chữa ǵ cả, chỉ nói lên sự thật là báo chí phản chiến phương tây qúa thiên vị.

    Quote Originally Posted by Lalan View Post
    Có người bào chửa cho ông Loan là v́ .................... ....................
    Chẳng cần bào chữa ǵ cả, chỉ nói lên sự thật là báo chí phản chiến phương tây qúa thiên vị.
    Có tên kư giả Mỹ nào đ̣i hỏi quyền được di theo các lực luợng quân đội Việt cộng hành quân để chụp ảnh, quay phim không ?


    Cho Lalan coi tiếp một ảnh thi hài một nhân viên chính phủ VNCH tại nông thôn bị VC giết chết khi hai tay bị trói ra sau lưng.

    Ảnh chỉ chụp sau khi bị giết v́ không có một phóng viên ngoại quốc nào được phép đi theo nhóm Viêt Cộng thi hành bản án tử h́nh để chụp h́nh khi nạn nhân bị giết chết cả

  10. #30
    Member
    Join Date
    25-01-2011
    Posts
    4,929
    Quote Originally Posted by Kan View Post
    Mỹ và miền nam thua là thua về sự quỷ quyệt. .
    VNCH thua là do Mỹ hại
    Mỹ đă toan tính bỏ rơi VNCH trước khi khi xảy ra trận Mậu Thân. Tướng Loan có bắn hay không bắn Bảy Lốp th́ Mỹ cũng t́m cớ này hay cớ khác để t́m cách bỏ rơi VNCH
    Bào chí phản chiến tây phương cũng do bọn tài phiệt Do Thái control
    chủ nhân ông công nghiệp quốc pḥng cũng là bọn do thái

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 188
    Last Post: 30-03-2012, 01:31 AM
  2. Replies: 0
    Last Post: 07-09-2011, 12:34 PM
  3. Replies: 10
    Last Post: 27-07-2011, 07:17 PM
  4. Replies: 2
    Last Post: 28-06-2011, 05:04 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •