Page 2 of 2 FirstFirst 12
Results 11 to 14 of 14

Thread: Đảng CS Việt Nam Lo Sợ ...Khi Thế Lực Thù Địch là Đồng chí và Nhân Dân!

  1. #11
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Một vài tâm t́nh gửi các bạn an ninh Việt Nam
    Như Nguyên (Bạn đọc Danlambao)



    - Mặc dù không biết rơ có bao nhiều người đang hành sự trong ngành an ninh VN đọc Danlambao, tôi vẫn muốn nhờ trang mạng này gửi đến các bạn những ḍng cảm nghĩ xuất phát từ đáy ḷng của một người cùng mang một ḍng máu Việt như các bạn.

    Ắt hẳn các bạn cũng đồng ư với tôi một điều là: Lịch sử phát triển của xă hội loài người đă chứng tỏ cái ǵ thuộc về chân lư th́ tồn tại vĩnh cửu, c̣n ngược lại th́ sẽ sớm lụi tàn theo thời gian. Mặt khác, một việc làm có chân lư, có chính nghĩa không bao giờ dùng bạo lực và tính trung thực luôn luôn được đặt lên hàng đầu.

    Các bạn đă được học môn lô-gic. Khi bạn có nhận xét, kết luận một vấn đề nào đó, nếu có người chỉ ra có một sự kiện trái ngược lại với những điều bạn kết luận th́ bạn đă biết nhận xét hay kết luận của bạn không c̣n giá trị nữa.

    Các bạn cho rằng đảng csvn là chân lư và v́ nước v́ dân. Tôi xin được trao đổi cùng các bạn ba vấn đề sau đây:

    1. Qua hệ thống truyền thông hàng ngày đảng và nhà nước vẫn thường xuyên lặp đi, lặp lại là đảng đă không làm mất tấc đất nào của Tổ quốc. Hoàng Sa và một phần đảo Trường Sa, TQ đă dùng vũ lực để chiếm đóng tôi không nói đến, c̣n Ải Nam Quan phần địa đầu biên giới phía Bắc của Tổ quốc đă tồn tại hàng ngàn năm qua, giờ đây v́ sao nằm sâu trong lănh thổ của TQ, cách biên giới Việt-Trung hiện hữu gần 20km? Anh Điếu Cày đă dùng h́nh ảnh minh chứng cho điều vừa nêu đă nhận mức án 16 năm tù với tội danh chống phá nhà nước!

    2. Ông Hồ Chí Minh có phải là người Việt hay không? Ông không có vợ, con? Vấn đề thứ hai này, lịch sử sau này sẽ làm sáng tỏ, ở đây tôi xin được trao đổi: Người Việt chúng ta rất coi trọng chức vụ trong xă hội, đặc biệt là người miền Bắc, chỉ là bí thư đảng ủy của một xă hẻo lánh thôi, cũng tranh đua gay gắt giữa các ḍng tộc, huống chi Tổng bí thư của đảng csvn lại giao cho người dân tộc! Nếu người này không có quan hệ đặc biệt với ông HCM!

    3. Trung Quốc chiếm đảo, cắt cáp tàu B́nh Minh, cướp phá ngư dân VN. Người dân VN xuống đường phản đối TQ đă bị an ninh VN ngăn chặn quyết liệt và đánh đập tàn bạo những người tham gia.

    Có bao giờ các bạn nằm vắt tay lên trán, suy nghĩ về những ǵ ḿnh đă làm hay chưa? Chính quyền này là của Việt Nam hay TQ? Tiền lương mà các bạn nhận lănh hàng tháng là từ tiền thuế của nhân VN hay là của TQ? Tại sao những người lănh đạo csvn lại chỉ đạo các bạn hành động như vậy? Tại sao csvn sợ người dân VN biểu t́nh phản đối TQ xâm lược VN? có phải nếu để như vậy th́ TQ không cho đảng csvn lănh đạo ở VN?

    Tôi xin nhắc lại một sự kiện để chứng tỏ rằng nhà cầm quyền này hoàn toàn lệ thuộc vào TQ:

    Trong quá tŕnh vận đông để gia nhập vào WTO của Việt Nam, Thiền sư Thích Nhất Hạnh có một đóng góp đáng kể, nên trong lần Ngài về nước đă được đón tiếp trọng thị. Sau khi VN đă gia nhập WTO, sau đó Thiền sư có một bài phát biểu ủng hộ Đức Đạt Lai Lạt Ma th́ an ninh Việt Nam đă đập phá Làng Mai Bác Nhă Lâm Đồng (nơi môn đệ của Ngài đang tu học) bằng nhiều cách theo kiểu xă hội đen mà các bạn đă biết.

    Ba vấn đề mà tôi đă nêu, tôi tin rằng các bạn đă t́m ra đâu là chân lư!

    Như tôi đă tŕnh bày ở phần trên, những việc làm phi chính nghĩa sẽ lụi tàn theo thời gian. Như vậy ngày tàn của chế độ cộng sản tại VN sẽ không c̣n bao xa, vấn đề là làm thế nào để ngày đó đến mà dân tộc Việt tránh được nhiều đau thương nhất.

    Với tấm ḷng của một người cùng mang một ḍng máu Việt như các bạn, tôi có vài ḍng tâm sự cùng các bạn. Hy vọng các bạn sẽ suy nghĩ, để từ nay về sau, mỗi khi nhận nhiệm vụ, bạn phải cân nhắc những hành động cần làm để mai sau khỏi hối hận.

    Sài G̣n, ngày 14-01-2013


    Như Nguyên
    danlambaovn.blogspot .com

  2. #12
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Giấc ngủ trưa của Người đẹp B́nh Dương


    Bà Trần Thị Hài trong cuộc biểu t́nh chống Trung Quốc năm 2007 (ảnh danlambao)


    Bùi Tín

    14.01.2013
    Người đẹp B́nh Dương nói đây có tên là Trần Thị Hài. Cô không phải là hoa khôi, hoàn toàn không phải là Miss của tỉnh năm 2012.

    Nhưng là một nhân vật đẹp, rất đẹp của tỉnh B́nh Dương, rất nổi tiếng cả vùng Bắc Sài G̣n, đă 5 năm nay. Đẹp trong nhân cách, đẹp trong lẽ sống.

    Xin mời các bạn xem bức ảnh của người phụ nữ ấy kèm theo đây. Đây là bức ảnh sống động của người phụ nữ đang thét vang: «Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam!»,«Đả đảo bọn bành trướng Trung Quốc!» ngay trước Sứ quán Trung Quốc ở thủ đô Hà Nội, năm 2007.

    Vẻ đẹp của Việt Nam. Nét đẹp tuyệt vời của ḷng yêu nước. Rất xứng đáng để 14 ông Vua tập thể ngắm nh́n, ngẫm nghĩ. Nét mặt hoành tráng phơi bày hết lửa phẫn nộ.

    Bà Trần Thị Hài năm nay 62 tuổi. Chồng bà là ông Đỗ Thành Huấn, gần 70 tuổi. Hai vợ chồng đều là đảng viên Cộng sản từ khi c̣n trẻ. Ông ra miền Bắc tập kết sau Hiệp định Geneve. Ông có huy hiệu 30 năm tuổi đảng, sau 1975 trở về quê hương lập nghiệp.

    Hai vợ chồng chí cốt làm ăn, có 3 con gái, 1 con trai, 5 cháu nội ngoại.

    Thế rồi bọn cường hào địa phương cướp đất của ông bà khi B́nh Dương mở cửa cho tư bản nước ngoài vào đầu tư. Suốt 10 năm trời, vợ chồng ông bà gơ mọi cửa để đ̣i lại đất sở hữu hợp pháp của ḿnh, nhưng bọn cường hào của đảng CS không những không trả, lại c̣n dọa bỏ tù về tội «gây mất trật tự trị an xă hội».

    Thế là ông bà cùng vất lại thẻ đảng, vĩnh biệt đảng, phát đơn tố cáo, kiện đích danh phó chủ tịch tỉnh Trần Thị Kim Vân và thẩm phán Nguyễn Minh Hoàng đă tham gia cướp đất của dân trong tỉnh B́nh Dương.

    Hàng chồng đơn gửi cho tỉnh và trung ương đều không có hồi âm. Bà Trần Thị Hài xuống Sài G̣n, ra Hà Nội gơ cửa ba ṭa quan lớn CS đều bị xua đuổi, c̣n bị chụp ảnh, ghi vào danh sách đen. Thế là bà gia nhập các cuộc tập trung, biểu t́nh chống bành trướng Trung Quốc, tiêu biểu cho sự gắn bó giữa những người bị cướp đất riêng với công dân yêu nước đau ḷng v́ đất nước bị ngoại xâm cướp đất chung. T́nh nghĩa giữa bà Trần Thị Hài và các cô Bùi Thị Minh Hằng, Phương Bích và Phạm Thanh Nghiên trở nên thân thiết. Có lần bọn công an côn đồ xúm lại vặn tay, túm áo bà, chúng dẫm lên ống quần bà làm quần tụt ra, bà vẫn xông lên tay dương cao biểu ngữ, mặc chiếc quần lót, hét rằng: «Bay lấy quần bà chỉ đẹp mặt chúng bay, bọn mất dạy! » Cho đến cuối năm 2012 bà Trần Thị Hài vẫn bền bỉ tham gia đấu tranh không ngừng nghỉ.

    Ngày 27/12/2012 vừa qua ṭa án Thủ Dầu Một đă triệu tập bà Trần Thị Hài đến để xét xử về tội gây «mất trật tự xă hội, gây tụ tập đông người». Trong phiên ṭa không có luật sư, không có thân nhân, không có nhân dân, hầu như chỉ có chánh án và 2 vợ chồng Trần Thị Hài - Đỗ Thành Huấn, hai cựu đảng viên CS.

    Ngay sau khi ṭa tuyên án sơ thẩm phạt bà Trần Thị Hài 9 tháng tù giam, bà ngẩng cao đầu nói với chồng «Ông về viết ngay kháng án, họ nói có 5 biên bản mà chỉ đưa ra có 2 biên bản, họ lừa dối». Hiện bà ở trong trại giam Bến Lớn.

    Và khi ra cửa bà nói với bà con ở ngay cổng ṭa án: «Chín tháng tù như giấc ngủ trưa, ra tù tôi sẽ chiến đấu tiếp!».

    Một câu nói kiên định khảng khái của một cựu nữ đảng viên sau khi đảng nhe răng nhọn định xé thịt nuốt chửng ḿnh. Một câu nói vang xa, để đời.

    Cụ ông Đỗ Thành Huấn, cựu đảng viên cũng kiên cường không kém. Cụ kể với một nhà báo rằng về nhà cụ ngồi viết ngay đơn kháng án, nhưng tay cụ run lên v́ giận dữ và khinh bỉ cái chính quyền bỉ ổi này, cụ không thể viết nổi các chữ ở đầu đơn theo thông lệ: Độc lập, Tự do, Hạnh phúc, v́ trên đất nước này đảng CS đă hiến độc lập cho ngoại bang, nuốt tự do, cướp hết hạnh phúc của dân, c̣n ǵ đâu mà ghi.

    «Chín tháng tù như một giấc ngủ trưa» là một câu châm ngôn bất hủ của một cặp vợ chồng cựu đảng viên ném vào giữa mặt nhóm lănh đạo CS, những kẻ cướp đất của dân, bán đất của nước. Câu châm ngôn đó sẽ có sức động viên toàn dân ta vững vàng kiên định trong cuộc đấu tranh giành lại tự do trong năm 2013 mới bắt đầu.

    * Blog của Nhà báo Bùi Tín là blog cá nhân. Các bài viết trên blog được đăng tải với sự đồng ư của Đài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.

  3. #13
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Hội chứng hoang tưởng
    Bs Ngọc Blog



    - Hội chứng hoang tưởng (paranoid personality disorder, sẽ viết tắt là PPD) là một rối loạn tâm thần với đặc điểm là người mắc bệnh hay nghi kỵ người khác. Người mặc bệnh PPD không có khả năng tin tưởng vào người khác, nh́n người khác như là những người thù địch. Có thể nói rằng bệnh nhân PPD rất giống với người cộng sản.

    “Thế lực thù địch” là cụm từ mới xuất hiện gần đây, nhưng đă trở thành khá phổ biến. Chỉ cần gơ “thế lực thù địch” trong hộp t́m kiếm của Google tôi được kết quả hơn 2 triệu kết quả trong ṿng 0,26 giây. Báo chí, đài phát thanh, đài truyền h́nh không ngớt lớn tiếng cảnh báo người dân rằng thế lực thù địch đang len lỏi vào guồng máy của Nhà nước, đang gây tác hại nghiêm trọng cho Việt Nam. Có khi họ cảnh báo rằng thế lực thù địch đe doạ đến sự sống c̣n của đảng, của Nhà nước và sự an sinh của người dân. Có thể nói rằng những người làm truyền thông cho đảng đă dùng thế lực thù địch như một con ngáo ộp, kích động người dân, làm cho người dân cảm thấy bất an.

    Chỉ một thời gian ngắn tiến hoá “thế lực thù địch” đă trở thành một câu thần chú của người cộng sản. Trong bài diễn văn dài bế mạc Hội nghị 6 ǵ đó của ngài tổng bí thư NPT có đoạn: “Ban Chấp hành Trung ương đă thảo luận rất kỹ, cân nhắc toàn diện các mặt ở thời điểm hiện nay và đi đến quyết định không thi hành kỷ luật đối với tập thể Bộ Chính trị và một đồng chí trong Bộ Chính trị; và yêu cầu Bộ Chính trị có biện pháp tích cực khắc phục, sửa chữa khuyết điểm; không để các thế lực thù địch xuyên tạc, chống phá”. Trong những năm qua, dường như trong đầu óc của những người cộng sản họ chỉ nghĩ đến những thế lực thù địch. Ngay cả khi đất nước ở trong t́nh trạng thù trong giặc ngoài như thế mà họ chỉ nghĩ đến thế lực thù địch! “Thế lực thù địch” gần như là một câu kinh của những người cộng sản Việt Nam trong thế kỷ 21.

    Nhưng ai là thế lực thù địch th́ chẳng ai biết nhưng có thể đoán được. Dù họ không nói thẳng ra ai là thế lực thù địch, nhưng ai cũng hiểu rằng bất cứ người nào phê b́nh chính sách của đảng đều được xếp trong danh sách thù địch. Mỹ và các nước phương Tây được Trung cộng xem là thế lực thù địch. Người cộng sản Việt Nam cũng xem Mỹ và các nước phương Tây là thế lực thù địch dù họ rất thích gửi con cháu sang đó du học. Người dân đi biểu t́nh chống Trung cộng xâm lăng cũng bị xem là thế lực thù địch, là phản động. Một điểm đáng nói ở đây là bất cứ ai mà Trung cộng xem là thế lực thù địch th́ người cộng sản VN cũng xem là thế lực thù địch.

    V́ không biết cụ thể thế lực thù địch là ai, nên chúng ta có thể tạm cho đó là một thế lực ma. Ma là một khái niệm trừu tượng, thường đề cập đến người đă chết, nhưng v́ c̣n ân oán với người cơi trần nên hay hiện về để nhát. Ma không hiện h́nh mà chỉ xuất hiện trong tâm tưởng của con người. Người sợ ma là người thiếu tự tin. Thiếu tự tin nên họ tin vào thần thánh, bùa ngải. Thiếu tự tin là một thể hiện của người bất an và thiếu học vấn. Nếu là người có tự tin và học vấn th́ không ai tin vào ma quỷ, chẳng ai khấn nguyện nhờ đến thần thánh để che chở. Chỉ có người v́ biết ḿnh bất tài, biết ḿnh thất học, biết ḿnh làm chuyện ác ôn, nên mới cảm thấy bất an và hô toáng lên là có ma. Do đó, có thể nói rằng người cộng sản đang hô toáng thế lực thù địch cũng có nghĩa họ đang bất an.

    Nhưng tại sao người cộng sản lại đa nghi, không tin người dân? Nghĩ một chút tôi thấy những ǵ người cộng sản suy nghĩ, nói và làm rất phù hợp với những đặc điểm của hội chứng hoang tưởng PPD hoặc hội chứng phản xă hội. Tôi sẽ bàn về hội chứng PPD trước.

    Hội chứng hoang tưởng

    Triệu chứng nổi bật của người mắc chứng PPD là không tin tưởng vào người khác, lúc nào cũng nghi ngờ người khác, nghi ngờ cả người thân và đồng nghiệp. Người mắc bệnh PPD có những đặc tính nổi bật như thiếu tin tưởng vào người khác, lúc nào cũng nghi kị người khác. Trong đầu của bệnh nhân PPD là người khác lúc nào cũng t́m cách ám hại ḿnh, bất cứ hành động mang tính tích cực nào của người khác cũng được hiểu là có ư đồ xấu xa. Điều này rất đúng với người cộng sản v́ họ không tin ai cả. Trong xă hội do người cộng sản điều hành và cấu tạo nên, ai cũng nghi kỵ lẫn nhau. Ngay cả trong gia đ́nh cũng nghi kỵ lẫn nhau. Trong xă hội VN hiện nay mọi thành viên đều là những người tù dự khuyết. Bầu Kiên có thể là anh hùng hôm qua nhưng đùng một cái là tù nhân. Một ông cựu bộ trưởng đáng kính vẫn có thể đi tù dễ dàng. Người cộng sản không tin ai cả v́ chính họ cũng không tin họ nói thật. Ngoài triệu chứng chính vừa đề cập người mắc chứng PPD c̣n có một số biểu hiện như sau:

    Một là nghi ngờ người khác một cách vô căn cớ, nghĩ rằng người khác đang lợi dụng ḿnh, hăm hại ḿnh, hay lường gạt ḿnh. Người cộng sản lúc nào cũng nghi ngờ người ngoài đảng. Họ xem người ngoài đảng như tín đồ Hồi giáo xem người không theo đạo Hồi là những kẻ ngoại đạo, đáng nghi ngờ. Chính v́ suy nghĩ này mà người cộng sản chỉ chia chác quyền lực và đặc lợi cho người trong đảng. Nói ra th́ có vẻ quá đáng như đảng Mafia cũng làm như thế. V́ nghi ngờ nên người cộng sản xem bất cứ việc làm ǵ của các tổ chức phi chính phủ (NGO) là những thế lực đáng ngại, cần phải theo dơi. Chính v́ thói nghi ngờ và thiếu tự tin nên họ không tin vào Việt kiều. Bao nhiêu trí thức Việt kiều muốn góp một tay cho chế độ mà có được đâu. Ngay cả những người trí thức trong nước góp ư chân t́nh cho họ mà vẫn bị theo dơi, thậm chí bắt bớ giam cầm.

    Hai là bị ám ảnh bởi những nghi ngờ về sự trung thành và tin cậy của bạn bè, đồng nghiệp. Khi người khác giúp họ thật t́nh, họ cũng nghi ngờ sự giúp đỡ đó. Mỹ muốn giúp đào tạo chuyên gia cho VN, nhưng người cộng sản nh́n đó như là một thế lực đe doạ, và xem Mỹ như kẻ thù. Ngay cả trong nội bộ đảng họ cũng có cơ chế kiểm tra hành động của đảng viên. Đi xa hơn kiểm tra hành động là kiểm soát tư tưởng của đảng viên. Do đó, toàn bộ đảng viên trở thành những con cừu, chỉ biết suy nghĩ và nói theo một định hướng. Những ai có suy nghĩ khác th́ sống bằng cuộc sống 2 mặt. Bên Tàu có một cuốn tiểu thuyết mô tả một nhân vật sống 2 mặt rất sống động. Sáng sớm anh ra vườn sau chửi bới đảng cộng sản, chửi xong, anh thay đồ đi làm và lên lớp ca ngợi công ơn trời biển của đảng!

    Ba là không muốn chia sẻ thông tin với người khác v́ họ sợ thông tin sẽ được sử dụng để chống lại hay ám hại ḿnh. Người cộng sản xem thông tin là vũ khí. Mà vũ khí th́ có thể dùng để gây tác hại. Do đó, người cộng sản kiểm soát toàn bộ thông tin. Từ báo chí, đài phát thanh, đến đài truyền h́nh và mạng, họ kiểm soát tất cả. Thật ra, đây là một hành động suy bụng ta ra bụng người, bởi trong quá khứ họ từng lũng đoạn thông tin và lợi dụng tự do thông tin để gây tác hại đến đối phương.

    Bốn là lúc nào cũng diễn dịch ư nghĩa tiềm ẩn đằng sau mỗi thông tin và sự kiện v́ họ nghi ngờ rằng thông tin được tŕnh bày chỉ là bề mặt, c̣n đằng sau là hàm ư ám hại họ. Người cộng sản rất thích nói về “bản chất và hiện tượng”. Những ǵ xảy ra họ xem là hiện tượng, họ không quan tâm mấy, nhưng họ rất quan tâm đến bản chất. Khi công an “làm việc” với ai họ nghi là “phản động” (nghi ngờ là bản chất của họ) th́ câu hỏi xoay quanh ai đứng đằng sau việc làm của người đó. Đây cũng là một bản chất mang tính suy bụng ta ra bụng người, bởi trong quá khứ họ đứng đằng sau xúi dục trí thức miền Nam xuống đường chống lại chế độ Mỹ-Thiệu. Tương tự, khi người dân xuống đường đ̣i đất, họ không quan tâm giải quyết vấn đề mà chỉ truy t́m mầm mống mà họ gọi là “phản động”.

    Năm là lúc nào cũng tỏ thái độ đố kỵ, thù hận. Người mắc bệnh PPD không có khả năng tha thứ, họ luôn t́m cách d́m người khác, nói xấu người khác và khi cần ám hại họ. Tha thứ không có trong từ điển ngữ vựng của người cộng sản. Họ đày đoạ quân lính, sĩ quan, viên chức của chế độ cũ ra sao th́ chúng ta đều biết. Có thể nói đó là một chương sử đen tối nhất của người cộng sản.

    Một đặc điểm khác là người mắc chứng PPD rất huênh hoang. Họ tự xem ḿnh là tài giỏi nhất thế giớilà trường tồn. Đặc điểm này cũng giống với người cộng sản. Họ tự xem ḿnh là “quang vinh”, là tài ba nhất thiên hạ, là “đỉnh cao trí tuệ”, là bách chiến bách thắng. Họ không ngần ngại tuyên bố đảng của họ là “muôn năm” dù trong lịch sử nhân loại không có chế độ nào hay đảng phái nào tồn tại muôn năm.

    Tất cả những đặc điểm của chứng bệnh hoang tưởng vừa mô tả trên đều rất phù hợp với người cộng sản. Theo y văn th́ hội chứng PPD khá phổ biến trong dân số. Trên thế giới, thống kê cho biết có khoảng 0,5 đến 3% người mắc chứng hoang tưởng. Nam giới có khuynh hướng dễ mắc PPD hơn nữ giới. Phần lớn những người mắc chứng PPD ở độ tuổi 40-50. Hiện nay có khoảng 3 triệu đảng viên đảng CSVN, chiếm 3% dân số. Con số này cũng phù hợp vối y văn thế giới. Số nam đảng viên cao hơn nữ đảng viên. Do đó, số người mắc chứng hoang tưởng nhiều hơn trong nam giới, cũng phù hợp với y văn thế giới.

    Hội chứng phản xă hội

    Một hội chứng có liên quan đến PPD là hội chứng phản xă hội (antisocial personality disorder, viết tắt APD). Đặc điểm chính của APD là khuynh hướng không quan tâm đến quyền lợi của người khác, hay xâm phạm quyền lợi người khác. Hội chứng này cũng rất phù hợp với người cộng sản vốn rất vô cảm và có khi tàn ác. Người mắc chứng APD có những triệu chứng như sau:

    Một là không sống theo chuẩn mực xă hội. Họ không tôn trọng luật pháp, họ sống theo luật của chính họ đặt ra. Người cộng sản một mặt nói đến luật pháp như là một khuôn mẫu về trật tự xă hội, nhưng khi hành động th́ hoàn toàn trái với pháp luật. Họ bắt người một cách tuỳ tiện. Muốn bắt th́ bắt, không cần đến luật pháp, toà án. Họ thậm chí c̣n tuyên bố “luật là ta, ta là luật”. Mà đúng như thế. Họ ngồi xổm trên luật pháp. Chúng ta thấy một mặt họ kêu gọi thắt lưng buộc bụng, nhưng mặt khác họ sống như những bậc đế vương thời phong kiến mà họ từng nguyền rũa. Trong khi người dân chen chút nhau trong bệnh viện, họ có bệnh viện riêng, bác sĩ riêng, thậm chí c̣n có cả vườn rau riêng, đàn ḅ sữa riêng. Họ ra điều luật cho cán bộ cao cấp không được kết hôn với những ai có gốc gác “nguỵ”, nhưng con gái thủ tướng th́ được lấy con trai của cựu thứ trưởng “nguỵ”. Con gái tổng bí thư Lê Duẩn cũng được kết hôn với người Nga, trái 180 độ với qui định do chính ông đề ra! Người cộng sản nói một đằng làm một nẻo.

    Hai là lường gạt, giả dối. Người mắc chứng ADP rất hay nói dối, dùng tên giả để nói xấu người khác. Nói dối, với người cộng sản, là một quán tính. Họ có thể biến trắng thành đen, nói đen là trắng. Điển h́nh như vụ việc ở Văn Giang, Tiên Lăng. Họ cho công an đánh dân, nhưng đài báo th́ nói là “xă hội đen”. Ai cũng biết lănh đạo cộng sản hay dùng tên giả. Có người dùng đến cả trăm tên giả! Thời chiến th́ có thể hiểu được, nhưng thời b́nh họ cũng dùng tên giả. Mỗi khi muốn nói xấu ai họ cho phóng viên kư tên giả để tha hồ viết. Ai cũng biết đó là một thái độ tiểu nhân, nhưng họ làm ǵ có quân tử tính mà chúng ta phải ngạc nhiên. C̣n tính giả dối của người cộng sản th́ gần như là một đặc tính tiêu biểu. Giả dối về lịch sử như vụ Lê Văn Tám. Giả dối trong khoa học. Giả dối trong giáo dục. Giả dối bằng cấp. Lĩnh vực nào cũng giả dối. Nói chung sau 37 năm thống trị, người cộng sản đă biến một xă hội lành mạnh trở thành một xă hội giả dối.

    Ba là hung hăn, hay đánh người. Người cộng sản xem công an không phải là lực lượng bảo vệ an ninh cho dân mà là một thanh kiếm của đảng. Kiếm th́ chỉ dùng cho chuyện đâm chém, giết người, răn đe. Nên chúng ta không ngạc nhiên khi thấy công an là một kiêu binh thời nay. Công an bắt người vô cớ, đánh người, giết người thoải mái. Giết người trong đồn. Giết người trên đường lộ. Dàn cảnh gây tai nạn. Tất cả những hành động này cho thấy công an là những người mắc bệnh phản xă hội.

    Bốn là làm việc tuỳ tiện. Sự tuỳ tiện của người cộng sản có thể nói là ghê gớm. Qua bên Hàn Quốc thấy người ta có những tập đoàn lớn, về nhà cũng bắt chước làm theo mà không có chiến lược ǵ cả. Dự án đường sắt cao tốc giá trị mấy chục tỷ đôla chỉ có vài chục trang giấy. Hậu quả là Vinashin, Vinalines gây tổn hại ngân sách quốc gia hàng trăm ngàn tỷ đồng. Họ quen làm việc như thời chiến, nên không có quốc sách lâu dài nào cả.

    Năm là tỏ ra vô trách nhiệm. Ông Nguyễn Cao Kỳ lúc c̣n sinh tiền có lần nhận xét rằng trong hệ thống chính quyền VN không ai chịu trách nhiệm cả. Điều này đúng v́ đảng là người đứng đằng sau chính phủ, nhưng đảng không chịu trách nhiệm. Người cộng sản gây ra nhiều thảm hoạ chính trị và kinh tế cho đất nước. Cải cách ruộng đất. Nhân văn giai phẩm. Trại “học tập cải tạo”. Vinashin. Vinalines. Mất Hoàng Sa vào tay kẻ thù. Nhượng một phần thác Bản Giốc cho kẻ thù. Chúng ta nghĩ rằng người cộng sản sẽ chịu trách nhiệm trước toàn dân, nhưng không. Họ không nhận lỗi. Họ rất vô trách nhiệm.

    Sáu là không có cảm giác ăn năn hối lỗi và vô cảm. Vô cảm là một đặc điểm rất nổi bậc của bệnh nhân ADP. Bệnh nhân ADP rất bàng quang trước những ǵ xảy ra trước mắt họ. Thấy người ta bị nạn, họ chỉ đứng nh́n mà không có một hành động giúp đỡ hay một lời phân ưu. Người cộng sản cũng thế. Những cái chết trong đồn công an trong thời gian gần đây là một minh chứng hùng hồn. Chúng ta c̣n nhớ ông Trịnh Xuân Tùng trong khi bị đánh gần chết chỉ muốn uống nước mà họ cũng không cho. Bà Liêng ở Bạc Liêu tự thiêu chẳng làm cho 700 tờ báo động ḷng. Trong khi đó Hoà thượng Thích Quảng Đức tự thiêu gây ra một làn sóng câm phẫn trong dư luận báo chí thời trước 1975. Người cộng sản không ăn năn xám hối trước những cái chết như thế. Họ cũng chẳng bao giờ xin lỗi những vong hồn trong vụ Mậu Thân ở Huế hay vụ Cải cách ruộng đất. Có thể nói rằng người cộng sản rất vô cảm. Và khi họ cai trị đất nước sau 37 năm th́ cả nước cũng trở nên vô cảm.

    Tóm lại, những người cộng sản có lẽ đă và đang mắc chứng hoang tưởng PPD và phản xă hội APD. Nhận ra bệnh để mà chạy chữa. Nhưng cái khó là cả hai bệnh này đều là bệnh tâm thần, hay cũng có thể nói là bệnh liên quan đến thần kinh, nên rất khó chữa trị.

    Để t́m phương án chữa trị, cần phải biết nguyên nhân gây bệnh. Các chuyên gia tâm thần cho rằng bệnh có nhiều nguyên nhân, trong đó có cả nguyên nhân tương tác xă hội. Khi người ta trưởng thành một môi trường đảng, qua tương tác, bị tiêm nhiễm những giáo điều, thói quen và suy nghĩ của đảng, và dẫn đến bệnh.

    Nếu chẩn đoán trên là đúng và nếu nguyên nhân xă hội là đúng th́ có lẽ biện pháp điều trị bệnh này là hoàn toàn có thể. Nga và các nước Đông Âu đă điều trị bệnh này. Họ cũng đă thành công. Nếu v́ sức khoẻ của đất nước, những người cộng sản Việt Nam nên xem trường hợp Nga và Đông Âu như là những kinh nghiệm chữa trị bệnh hoang tưởng và phản xă hội.

    Nguồn: https://bsngoc.wordpress.com/2012/10...g-hoang-tuong/

  4. #14
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Tử huyệt của đảng: Quân đội
    Nguyễn Tâm Linh (Danlambao)
    -



    Nỗi sợ lớn nhất của đảng cộng sản Việt Nam đang dần trở thành hiện thực, nguy cơ tự diễn biến từ một mối nguy hiểm mơ hồ nay đă hiển hiện trước mắt. Cảm nhận được nguy cơ tự diễn biến trong quân đội ngày một lớn cùng với khả năng mất quyền kiểm soát quân đội dẫn đến sụp đổ chế độ như đă từng xảy ra tại các quốc gia cộng sản Đông Âu đă khiến thượng tầng chính trị Việt Nam có những bước đi trước. Ấy là khi các tờ báo chính thống như Tiền Phong, Tạp Chí Cộng Sản, Quân Đội Nhân Dân ồ ạt tung ra các bài báo với luận điểm tuyệt đối hóa sự lănh đạo của đảng với quân đội, khẳng định quân đội nhân dân Việt Nam là quân đội do chính đảng cộng sản Việt Nam tổ chức thành lập, quân đội phải tuyệt đối trung thành với đảng.

    Khẳng định sở hữu quân đội: Hệ lụy và mục đích

    Hầu như, tất cả các bài viết đăng trên các tờ báo chính thống trên đều khẳng định chắc chắn rằng: “quân đội nhân dân Việt Nam là do đảng cộng sản Việt Nam thành lập, tổ chức và lănh đạo” trong bài viết “Quân đội không thể và không nên trung lập về chính trị – Lịch sử đă cảnh báo” [1] đăng trên tạp chí cộng sản đă nhấn mạnh: “Quân đội đó, trước hết là do Đảng Cộng sản Việt Nam thành lập; là một bộ phận cấu thành của Đảng và trước tiên là để thực hiện các mục tiêu chính trị và quân sự của Đảng”. C̣n ở bài viết “Không có quân đội đứng ngoài chính trị” [2], trung tướng Nguyễn Tiến B́nh tiếp tục khẳng định “Quân đội nhân dân Việt Nam là một quân đội kiểu mới do Đảng Cộng sản Việt Nam tổ chức, lănh đạo, giáo dục và rèn luyện”.

    Như vậy, khi những quan điểm đó được khẳng định trên Tạp Chí Cộng Sản (cơ quan lư luận chính trị của trung ương đảng cộng sản Việt Nam) và trên báo Quân Đội Nhân Dân (cơ quan của quân ủy trung ương và bộ quốc pḥng, tiếng nói của lực lượng vũ trang và nhân dân Việt Nam), đảng cộng sản Việt Nam đă công khai thừa nhận quân đội nhân dân Việt Nam là quân đội của đảng, hoàn toàn không phải quân đội quốc gia nên không thể phi đảng phái hóa, tuyệt đối không thể đứng ngoài chính trường và phục vụ, bảo vệ quyền lợi của nhân dân.

    Sự khẳng định quyền sở hữu quân đội vào thời điểm này có thể được xem như một bất ngờ lớn. Sự khẳng định này sẽ đem đến nhiều hệ lụy khôn lường cho đảng cộng sản.

    Khi khẳng định quân đội là một bộ phận cấu thành của đảng, được đảng tổ chức và rèn luyện. quân đội phải tuyệt đối trung thành với đảng th́ quân đội đó sẽ không được sử dụng lănh thổ Việt Nam cho các hoạt động của ḿnh, không được sử dụng ngân sách quốc pḥng trích từ tiền thuế do nhân dân đóng góp. Bên cạnh đó, công dân Việt Nam không phải đảng viên hoặc cảm t́nh đảng có quyền hợp pháp từ chối thực hiện nghĩa vụ quân sự với một đội quân của một tổ chức chính trị.

    Đặc biệt, khi công khai quyền sở hữu quân đội, đảng cũng gián tiếp thừa nhận quân đội nhân dân Việt Nam là cú lừa lịch sử với dân tộc khi đội quân này không phải do nhân dân thông qua đại diện của ḿnh thành lập tổ chức nhưng bao nhiêu năm qua lại sử dụng tiền thuế của nhân dân cho các hoạt động của ḿnh. Nếu vẫn giữ lập trường cũ, đảng sẽ phải giải tŕnh, hoàn trả toàn bộ tiền thuế theo tỷ giá hiện hành và chịu trách nhiệm trước nhân dân v́ sự lừa dối đó. Ngoài ra, đảng cộng sản cũng sẽ phải đối mặt với việc kiện tụng đ̣i bồi thường những mất mát của nhiều thế hệ thanh niên Việt Nam khi ép buộc họ thực hiện nghĩa vụ quân sự bắt buộc, đổ xương máu cho một đội quân không phải đại diện cho quốc gia ḿnh.

    Hơn nữa, khi không phải là quân đội quốc gia, với những hoạt động trong quá khứ, quân đội nhân dân Việt Nam có thể bị cộng đồng thế giới xem như một lực lượng khủng bố, rất có khả năng phải hứng chịu những cáo buộc liên quan tới tội ác chống lại nhân loại và điều đó đồng nghĩa với việc sẽ hứng chịu những lệnh cấm vận triệt để từ Liên Hợp Quốc.

    Công khai không chấp nhận quốc gia hóa quân đội, hiến định sự lănh đạo tuyệt đối của đảng với quân đôi, đảng đă tạo ra một tiền lệ không hay. Khi chiếu theo nguyên tắc b́nh đẳng, th́ tất cả đảng phái khác, các hội đoàn, tổ chức chính trị đều có quyền thành lập quân đội. Khi đó, Việt Nam sẽ thành một chiến trường cho các đội quân đó thi thố. Trớ trêu thay, đội quân nào cũng có thể xưng danh quân đội nhân dân Việt Nam.

    Như vậy, có thể thấy, cái giá của việc công khai quyền sở hữu quân đội là quá đắt với đảng. Không lẽ, những nhà lư luận quân sự của đảng lại không thấy điều đó? Hay, cái giá đó chính là “chi phí cơ hội” mà đảng sẵn sàng chấp nhận v́ những mục đích lớn hơn ẩn phía sau những lời khẳng định ấy?

    Điều ǵ khiến đảng cộng sản Việt Nam phải chơi một ván bài với chi phí cá cược cao đến như thế, khi cuộc chơi trên chính trường Việt Nam vẫn là màn độc diễn của đảng? Để làm rơ điều này, cần phải xem lại những biến cố và thách thức gần đây với thượng tầng đảng cộng sản Việt Nam.

    Chưa bao giờ, quyền lực của đảng bị thách thức như hiện nay, tại hội nghị trung ương 6, nhóm lợi ích (giai cấp?!) nằm trong đảng đă vô hiệu hóa quyền lực đầu năo của đảng là bộ chính trị. Thực tế, tại hội nghị trung ương 6, nhóm lợi ích đă kết ṿng hoa tang tiễn đảng với bản chất là một tổ chức chính trị vào dĩ văng. Làm được điều tưởng chừng như không thể ấy, họ đă có sự giúp đỡ không thể tuyệt vời hơn với sự trở cờ của quân đội, điều mà những lănh đạo bảo thủ trong đảng không ngờ tới. Thế nên, sẽ chẳng có ǵ bất ngờ khi những lănh đạo đó tận dụng khoảng thời gian mà đối thủ đang tơi tả để đưa quân đội với tư cách công cụ bạo lực của đảng về phía ḿnh, sẵn sàng cho những cuộc chơi chính trị tiếp theo.

    Kinh tế Việt Nam đang có dấu hiện sụp đổ do khủng hoảng kinh tế kéo dài cùng với sự lănh đạo kém cỏi của đảng. T́nh trạng này có thể thổi bùng những bất măn xă hội đă tích tụ bấy lâu nay, châm ng̣i cho các cuộc đấu tranh của nhân dân. Kinh nghiệm từ Liên Xô và các nước Đông Âu đă chỉ ra rằng, quân đội sẽ đứng về phía nhân dân khi áp lực từ phong trào dân sự đủ lớn. Mất quyền kiểm soát quân đội, chính phủ các nước cộng sản này nhanh chóng sụp đổ. Cũng cần phải thấy rằng, tại các nước cộng sản đă sụp đổ trước đây, quân đội đă mất niềm tin vào đảng cầm quyền khi nhận thức được vấn đề chính của quốc gia. Điều này khiến các quốc gia trong hệ thống xă hội chủ nghĩa c̣n rơi rớt lại làm tất cả mọi cách để giữ quyền kiểm soát quân đội, cột chặt quân đội quốc gia vào ư thức hệ của ḿnh, qua đó chi phối, sử dụng công cụ bạo lực trong vấn đề đối nội nhằm giữ quyền lực trước những biến cố có thể xảy ra. Việt Nam cũng không phải ngoại lệ, khi tính chính danh của quyền lực bị thách thức nghiêm trọng, bởi ngoài sử dụng bạo lực để duy tŕ quyền lực liệu c̣n phương pháp nào tối ưu hơn?.

    Thế nên, để giữ quyền lực tuyệt đối, với những đặc quyền đặc lợi không tưởng th́ cái giá bị xem là quá đắt ấy, khi chưa thật sự có một đối thủ xứng tầm thách thức xem ra cũng đáng để chấp nhận. Nhưng về lâu dài, kiểu chơi dao này sớm muộn cũng dẫn tới đứt… mạng.

    Khẳng định tử huyệt: Đảng ôm bom

    Khẳng định quân đội là công cụ bạo lực của riêng ḿnh, đảng sẽ có những ưu thế lớn trong cuộc chiến giữ quyền lực. Thế nhưng, ưu thế đó chỉ mang tính thời điểm. Khi phong trào dân sự đủ mạnh, ưu thế bạo lực đảng đang có sẽ trở thành quả bom ngay trong ḷng đảng. Đó không đơn thuần là một quả bom thông thường mà sẽ là một quả bom hạt nhân, với sức công phá khủng khiếp đủ để đưa đảng vào dĩ văng.

    Đảng đang siết chặt chiếc tḥng lọng ư thức hệ vào quân đội, nhưng hiệu quả của chiếc tḥng ḷng đó gần như con số không với ngay cả đảng và các quân nhân xuất thân b́nh dân trong quân đội. Có chăng, chỉ là trao thêm quyền lợi và quyền lực cho nhóm tướng tá lănh đạo và các sỹ quan xuất thân “hoàng gia” (COCC). Điều này không giải quyết vấn đề chỗ dựa cho đảng trong cuộc chiến quyền lực, bởi khi để các lănh đạo quân đội tham gia quá sâu vào chính trường, trao quá nhiều quyền lực cho nhóm tướng lĩnh lănh đạo th́ càng tạo thêm nguy cơ tiềm ẩn về quyền lực của đảng. An ninh quyền lực chưa chắc được đảm bảo th́ có thể đối diện với bất ổn v́ suy cho cùng, dù lănh đạo quân đội có là một gă thất phu đi chăng nữa th́ gă vẫn có súng.

    Vấn đề của quân đội, nếu xem xét kỹ c̣n trầm trọng hơn vấn đề của đảng, quân đội đă tha hóa trầm trọng, năng lực chiến đấu kém cỏi, tham nhũng, chạy chức chạy quyền tràn lan từ thượng tầng tướng lĩnh tới tận cấp phân đội. Cơ chế quản lư lỗi thời đă tạo điều kiện cho quân đội tha hóa, th́ việc để quân đội làm kinh tế đẩy lực lượng tha hóa tới mức không thể cứu chữa. Quân đội làm kinh tế đă tạo ra những tên tư sản lưu manh mang quân hàm và súng. Đây chính là kíp nổ chính của quả bom mà đảng đang cố gắng ôm.

    Ngoài ra, mâu thuẫn của nhóm sỹ quan “hoàng gia” mang nhiều đặc quyền đặc lợi với đại bộ phận quân nhân xuất thân b́nh dân, sống với mức thu nhập chỉ đủ thoi thóp trong cơn băo giá cũng là một nguy cơ tiềm ẩn. Khẳng định “quân đội là một bộ phận cấu thành của đảng” th́ mâu thuẫn bắt nguồn từ đó, sẽ khiến đảng đi tới con đường sụp đổ nhanh nhất. Khi sức mạnh chính của quân đội không nằm ở ư thức hệ, cũng không phải từ đám sỹ quan con ông cháu cha mà ở đám đông quân nhân b́nh dân kia. Bất măn của đội quân đó đă được kiểm nghiệm tại các chính thể đă sụp đổ ở Đông Âu, gần đây nhất là quân đội Iraq thời Saddam Hussein hay quân đội Libia của Gadafi, trước các biến cố mang tính thời đại, họ đă quay súng trở về với nhân dân, làm ṇng cốt cho lực lượng vũ trang đối lập, đẩy nhanh hơn quá tŕnh sụp đổ của chế độ.

    Sự chuẩn bị đưa quân đội thống nhất làm một bộ phận của đảng đă được các bộ phận có liên quan thực hiện một cách tỉ mỉ, từ việc áp dụng nghị quyết 51 của bộ chính trị về chế độ chính ủy trong quân đội, đến các bài báo xuất hiện dày đặc trên loại h́nh báo chí chính thống và bản dự thảo hiến pháp bổ sung sửa đổi hiến pháp năm 1992. Dù vậy, đảng cũng không thể lường hết những rủi ro mà ḿnh sẽ phải hứng chịu. Vấn đề sống c̣n của đảng nằm ở yếu tố quân đội và chấp nhận đánh bài ngửa bằng lá bài quân đội. Xem ra, lần này đảng đang như một vị vua già quẫn trí.

    Điều 71, bản dự thảo sửa đổi hiến pháp, đă cố ư bỏ cụm “nhà nước xây dựng quân đội nhân dân Việt Nam cách mạng” từ điều 46 hiến pháp năm 1992 với dụng ư ǵ? [3] Phải chăng là một màn tung hỏa mù, gây lẫn lộn trong danh xưng quân đội quốc gia hay quân đội của tổ chức chính trị. Cụm từ “Quân đội nhân dân Việt Nam cách mạng được xây dựng” trong điều 71, bản dự thảo sửa đổi hiến pháp, có thể được dự trù để trong trường hợp khi cần có thể ngụy xưng quân đội quốc gia, khi thực hiện nhiệm vụ bảo vệ lợi ích cho đảng có thể công khai thừa nhận là quân đội của đảng nên tuyệt đối trung thành v́ lợi ích của đảng.

    Nên nhớ rằng, nhân dân là chủ thể đóng thuế để nuôi toàn bộ bộ máy nhà nước, trong đó một phần tiền thuế được trích ra để nuôi quân đội quốc gia. Việc điều hành công việc của quốc gia dù do bất kỳ cơ quan nào cũng phải chiếu theo ư chí, nguyện vọng của nhân dân. Chỉ duy nhất nhân dân thông qua đại diện của ḿnh là quốc hội mới có quyền thành lập, tổ chức, xây dựng quân đội lấy danh nghĩa quân đội quốc gia, được phép sử dụng ngân sách của nhà nước, được quyền sử dụng không phận, hải phận và địa phận cho các hoạt động hợp pháp của ḿnh. Nếu hiến pháp cố t́nh viết một cách mù mờ như vậy, th́ công dân ai cũng có quyền xây dựng quân đội, khi đó e rằng đảng có kịp vứt quả bom kia hay không?

    V́ thế, khi đảng đă không thể tự điều chỉnh, không thể thay đổi được chính bản thân của đảng th́ việc đảng lạm dụng bạo lực, lôi kéo quân đội về phía ḿnh để chiến thắng chỉ mang tính hiện tượng, nhất thời. C̣n về lâu dài, chính đảng sẽ chết ngay trên tử huyệt của ḿnh dẫu có ra sức che dấu, củng cố hay ngụy biện. Có lẽ, đó là con đường và cái kết không thể tránh khỏi của bất kỳ một chính thể đọc tài nào thành h́nh, tồn tại dựa trên bạo lực và sợ hăi.

    Nguyễn Tâm Linh
    danlambaovn.blogspot .com

    Chú thích:

    [1] Quân đội không thể và không nên trung lập về chính trị – Lịch sử đă cảnh báo
    http://www.tapchicongsan.org.vn/Home...p-Lich-su.aspx

    [2] Không có quân đội đứng ngoài chính trị
    http://vtc.vn/2-368518/xa-hoi/khong-...-chinh-tri.htm

    [3] Điều 72 Dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992 được sửa đổi, bổ sung từ điều 46 Hiến pháp 1992:

    Điều 46 Hiến pháp 1992: “Nhà nước xây dựng quân đội nhân dân cách mạng chính quy, tinh nhuệ, từng bước hiện đại, xây dựng lực lượng dự bị động viên, dân quân tự vệ hùng hậu trên cơ sở kết hợp xây dựng với bảo vệ Tổ quốc, kết hợp sức mạnh của lực lượng vũ trang nhân dân với sức mạnh của toàn dân, kết hợp sức mạnh truyền thống đoàn kết dân tộc chống ngoại xâm với sức mạnh của chế độ xă hội chủ nghĩa.”

    Điều 72 Dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992: “Quân đội nhân dân Việt Nam cách mạng được xây dựng chính quy, tinh nhuệ, từng bước hiện đại, lực lượng dự bị động viên, dân quân tự vệ được xây dựng hùng hậu, rộng khắp, cùng với Quận đội nhân dân làm ṇng cốt trong thực hiện nhiệm vụ quốc pḥng.”

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 8
    Last Post: 25-06-2012, 05:06 AM
  2. Replies: 1
    Last Post: 08-05-2012, 08:13 PM
  3. Replies: 3
    Last Post: 20-02-2012, 12:31 PM
  4. Replies: 3
    Last Post: 19-01-2012, 05:57 PM
  5. Replies: 1
    Last Post: 04-05-2011, 05:05 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •