Thưa rằng "sự cố" tướng Lê minh Đảo là quan trọng. Tôi muốn có vài ư đóng góp mà VL cấm cửa không cho khách như tôi vào nên tôi phải mượn chủ đề nầy để góp ư về việc kia
Thưa rằng câu chuyện tướng Đảo đă viết thành sách lâu rồi,trên 10 năm rồi, mà không thấy ai nói ǵ . Ông Diệm chết đă 47 năm rồi bỗng nhiên nay ồn ào một cách kỳ lạ . Xin mời quí vị bỏ chút th́ giờ đọc loạt bài của ông Đặng văn Nhâm thử sao : www.dangvannham.com. Tôi thấy h́nh như VL không thích Đặng văn Nhâm nên đă vài lần tôi trích bài của Đặng văn Nhâm là bị xoá ngay . Lần nầy tôi thử một lần nữa xem sao . Tôi xin trích một vài đạon vào đây > Quis vị có hưỡn th́ nên mở trang web trên để đọc loạt bài gồm nhiều kỳ .Đây là trích đoạn của bài đầu tiên:
"...............
Câu hỏi 1.- Thưa qúi ông, quí bà văn nhân, học giả, nếu tôi không lầm biến cố đau thương cho 25 triệu dân miền Nam đă xảy ra ngày 1.11.63, tức cách nay đă 47 năm rồi, nhưng không một lần nào qúi vị lớn tiếng công khai căi cọ om ṣm, thậm chí đến dùng những lời gay gắt nặng nề với nhau như bây giờ trong nghi án anh em họ Lê đă bị đại úy Lê Minh Đảo thủ tiêu. Tại sao?

Có thể ai đó sẽ trả lời v́ trong quyển sách ” Nam Việt Nam 1954 - 1975 Những Sự Thật Chưa Hề Nhắc Tới” do thiếu tướng Ḥang Lạc và đại tá Hà Mai Việt đă viết nguyên văn như sau:”Cũng tại pḥng họp, khi Đại Tá Lê Quang Tung, Tư Lệnh Lực Lượng Đặc Biệt, chửi lớn trước Hội Đồng “Chúng bây đeo lon, mặc áo, thụ hưởng phú qúy, lạy lục để được Tổng Thống Diệm ban ơn, mà nay lại dở tṛ bất nhơn bất nghĩa...” liền bị dẫn ra khỏi pḥng và bị Đại Úy Lê Minh Đảo, Sĩ quan Tùy viên của Tướng Lê Văn Kim, đưa lên cḥi canh trên sân thượng toà nhà chánh Bộ Tham Mưu hạ sát ngay đêm đó ”. ( trang 266 – 267).

Câu hỏi 2.- Nếu vậy, xin qúi vị cao nhân viễn kiến ấy hăy cho tôi được mạn phép hỏi thêm:

Từ tháng 4.1990 tới nay cũng đă hơn 10 năm trôi qua, tại sao không một ai trong quí vị nêu vấn đề này lên ngay từ khi sách mới bày bán để cho dư luận chú ư và phán xét?

Nên biết cổ nhân đă dạy:” Rèn thép khi thép c̣n nóng”. Bây giờ đă trên 10 năm rồi, bao nhiêu nước đă chảy êm dưới gầm cầu, bỗng nhiên có kẻ trong quí vị đột ngột nêu lên chiêu bài ” ủng hộ chí sĩ Ngô Đ́nh Diệm và nhân danh chống Cộng Sản” để lôi vụ này ra với mục đích ǵ, hay chỉ cốt để đánh bóng cái danh đă bắt đầu hoen rỉ v́ cạn vốn ?

Trước ngày 30.4.1975, tôi không nghe ai dám xưng danh ” ủng hộ chí sĩ Ngô Đ́nh Diệm” và hô hào chống CS v́ các tướng tá phản lọan đă hạ sát anh em nhà chí sĩ họ Ngô cùng với hành động thủ tiêu anh em cố đại tá Lê Quang Tung. Sau ngày 30.4.75 cho đến bây giờ đă 35 năm dâu bể trôi qua trong cuộc đời truân chuyên của kiếp người tị nan tha hương, nay bất ngờ mới thấy có những kẻ vừa chợt tỉnh giấc cô miên, trong đầu c̣n chứa đầy hoang tưởng với giấc mộng vĩ nhân học giả, vội hô hóan tóang lên vụ thủ tiêu anh em họ Lê làm như thể họ mới khám phá ra một kỳ bí vô tiền khóang hậu của lịch sử cận đại.

Vậy, theo tôi, hiển nhiên bên trong vụ này phải tiềm ẩn một điều ǵ bất thường đáng nghi hoặc. Vậy quí vị nghĩ sao?

Vẫn theo tôi, sự nghi hoặc trong lănh vực văn chương và lịch sử , từ cổ chí kim, từ đông sang tây, luôn luôn rất cần thiết để khỏi bị bọn xài giấy bạc giả lường gạt, làm sai lạc sự thật văn học và sự thật lịch sử. Bởi muốn ngăn ngừa tệ nạn ” tam sao, thất bổn” trong lănh vực văn học và lịch sử, nên cổ nhân mới dạy chúng ta :” Tận tín như thư, bất như vô thư”. Nghĩa là đọc sách chưa đủ mà c̣n phải có trí thông minh, phải biết suy xét điều hay / dở, phải/ trái, đúng/ sai trong sách của tác giả. Những kẻ đọc sách rồi cứ thế tin theo sách vốn chẳng khác nào giống trâu, ḅ, lừa , ngựa… chỉ ngốn cỏ cho đầy bao tử!

Khi nói đến tệ nạn ” tam sao thất bổn ” trong văn học và lịch sử, thiêt tưởng không cần dẫn chứng đâu xa, mà hăy cứ nh́n vào lịch sử văn học Trung Quốc, nơi bắt nguồn văn học VN cho đến nay vẫn c̣n lưu nhiều nghi án về các tác phẩm: Hồng Lâu Mộng, Kim B́nh Mai, Tây Du Kư v.v…Về lịch sử th́ chuyện Hồng Thừa Trù và Ngô Tam Quế đầu hàng nhà Thanh thế nào, cái chết của vua Quang Tự hăy c̣n chứa nhiếu bí ẩn, Từ Hi Thái Hậu chết như thế nào và tại sao vua Ung Chính bị chết mất đầu v.v…( Lưu ư: tôi cố tránh những nghi án lịch sử VN, để khỏi bị bọn ruồi nhặng diễn đàn bu theo vo ve quấy nhiễu , làm điếc tai bạn đọc. Xin tha lỗi! ).

Nhưng quan trọng hơn hết: Nếu con người không biết nghi hoặc, cứ ” vô tư ” như ḷai trâu, ḅ, th́ sẽ không bao giờ t́m ra sự thật, hay thấy biết sự thật tṛn méo thế nào. Nhất là trong nghi án này, nếu khi nào chúng ta chưa nh́n thấy mánh khóe ti tiểu / hay chính đáng trong ” khám phá” đang được luận bàn, để xác định thái độ, th́ chớ nên vội đua nhau tranh căi vớ vẩn, chửi bới lẫn nhau om ṣm. Như thế sẽ làm cho vấn đề tranh luận bị lạc hướng và chỉ làm tṛ cười cho bọn nhăi ranh, khi biến cố 1.11.63 xảy ra trên quê hương, th́ chúng nó hăy c̣n là những đứa con nít đi ỉa chùi đít chưa sạch,và c̣n tắm truồng ng̣ai mưa nơi thôn ổ.

Cho đến tận ngày nay, những đứa con nít này,dù đă trưởng thành ở hải ngọai nhưng vẫn không có chút hiểu biết ǵ về quân đội. Và càng không thể nào biết đích xác được chuyện bên trong biến cố 1.11.63. Thế mà ai ngờ bây giờ ”bọn trẻ ranh nói chuyện ông Bành Tổ” ấy cũng dám can dự lớn tiếng ra vẻ sử gia, bác học linh tinh, xỉ vả kẻ nọ người kia, đáng vai cha chú và đă từng có địa vị cao trong quân đội. Nếu có bậc cao nhân nào không đồng ư với tôi trên quan điểm này, xin cứ vui ḷng cho tôi được lĩnh giáo và có cơ hội thanh đàm nhă luận trên diễn đàn, để dư luận càng thêm sáng tỏ.

Câu hỏi 3.- Xin quí vị cao nhân viễn kiến , văn sĩ, học giả hải ngọai hăy vui ḷng cho kẻ hèn này được lĩnh hội cao kiến về việc dùng chiêu bài:” ủng hộ chí sĩ Ngô Đ́nh Diệm và chống CS” để bới bèo ra bọ trong vụ thủ tiêu anh em đại tá Lê Quang Tung, rồi tranh căi, chửi bới nhau lung tung trên các diễn đàn mấy hôm nay có phần nào thuận lư và hợp thời hay không?

Theo thiển kiến của một kẻ thấp kém, văn dốt vơ nhát như tôi, cả đời chưa từng được làm chức Lon Ton (Planton) nơi bàn giấy, trong hàng ngũ lính tráng chỉ mới được tập quân sự 9 tuần ở Quang Trung rồi bị quân đội đuổi về nhà chăn gà cho vợ. Nghĩa là vẫn chưa được ”vinh thăng” cấp binh nh́…th́ tôi cho rằng 2 chiêu bài nêu trên :

Một ủng hộ chí sĩ th́ chí sĩ đă xa chơi chốn khách sạn Ngàn Sao từ ngót nửa thế kỷ nay rồi . Sự ủng hộ quá muộn màng như thế có ǵ gian trá, lố bịch không? Hay có đáng cho chúng ta tin không? Hoặc trong chiêu bài ủng hộ ấy c̣n ngầm chứa một tṛ tiểu sảo nào không?

Ngược lại với ” ủng hộ chí sĩ ” là ” chống đối CS ”. Vậy, xin hỏi vụ thủ tiêu anh em đại tá Tung trong biến cố 1.11.63, lúc đó miền Nam chưa bị CSBV xâm lăng.Măi đến ngày 30.4.75, sau khi anh em đại tá Tung đă thịt ră xương tan nơi đâu không ai biết,quân CSBV mới đánh chiếm miền Nam. Vậy, tại sao ngày nay bỗng nhiên lại lôi hài cốt 2 anh em cố đại tá Lê Quang Tung và Lê Quang Triệu vào lư do ”chống Cộng” để làm ǵ?

MỨC ĐỘ KHẢ TÍN ĐƯỢC MẤY PHẦN TRĂM?

Câu hỏi 4.- Trên đây mới chỉ là 3 câu hỏi khơi mào, có tính cách vài ”món ăn chơi” cho vui thôi. Bây giờ mới vào vấn đề chính.

Như trong sách của 2 tác giả Ḥang Lạc và Hà Mai Việt đă viết :”... Cũng tại pḥng họp, khi Đại Tá Lê Quang Tung, Tư Lệnh Lực Lượng Đặc Biệt, chửi lớn trước Hội Đồng “Chúng bây đeo lon, mặc áo, thụ hưởng phú qúy, lạy lục để được Tổng Thống Diệm ban ơn, mà nay lại dở tṛ bất nhơn bất nghĩa...” liền bị dẫn ra khỏi pḥng và bị Đại Úy Lê Minh Đảo, Sĩ quan Tùy viên của Tướng Lê Văn Kim, đưa lên cḥi canh trên sân thượng toà nhà chánh Bộ Tham Mưu hạ sát ngay đêm đó…”.

Xin quí vị văn nhân học giả đă từng tham cứu nhiều sách vở bốn phương và mấy hôm nay đang tranh căi lung tung, lọan xà ngầu về vụ thủ tiêu anh em cố đại tá Lê Quang Tung vui ḷng cho độc giả b́nh dân dốt nát chúng tôi được lĩnh giáo qúi vị định giá mức độ khả tín của câu trên đây được bao nhiêu phần trăm?

Chúng tôi thầm nghĩ chắc phải đến 95 % mới đáng cho quí ngài mất nhiều th́ giờ và trí lực đến thế. Phải vậy không ạ?!

Nếu chẳng phải vậy, tại sao cuộc tranh luận vừa mở đầu đă gay go, ác nghiệt đến độ có kẻ nọ chửi rủa người khác là ” ĐUI”. Hơn thế có người c̣n thừa can đảm, dư khí phách, để phô trương tinh thần chống Cộng cao ngất đến tận 9 tầng mây xanh,chỉ cần căn cứ vào câu văn tố giác khơi khơi của 2 tác giả, đă tự ban cho ḿnh cái quyền công khai kết tội đích danh ông Lê Minh Đảo là kẻ sát nhân, thủ phạm đă giết 2 anh em họ Lê…Như thế ḷng dạ những kẻ ấy thực là vô cùng độc hại c̣n hơn cả ḷai rắn rết, dám dùng ng̣i bút giết người, chẳng cần đến gươm dao, súng đạn.

Riêng về phần tôi, một kẻ học hành lem nhem, trí óc thô thiển, văn chương nham nhở, nhưng tôi vẫn cứ cho rằng đọan văn ngắn ngủi của 2 tác giả Ḥang Lạc và Hà Mai Việt không có một chút giá trị khả tín nào và ḥan ṭan thiếu biện chứng. Bởi v́ chỉ cần tự hỏi ḿnh những câu rất ấu trĩ sau đây :

- Lúc biến cố 1963 xảy ra, 2 ông Lạc, Việt đang giữ nhiệm vụ ǵ, ở đâu, cấp bực nào?

Tôi ḥan ṭan không quen biết ông đại tá Việt. Dù có quen biết, tôi cũng chẳng cần kể vào đây làm ǵ. V́ hiển nhiên lúc đó cấp bực của ông Việt c̣n rất thấp, không thể nào biết được chuyện bí ẩn này. Nhưng ông thiếu tướng Lạc th́ tôi biết. Nếu tôi nhớ không lầm măi đến khỏang năm 1971-72 , ông Lạc mới mang lon thiếu tướng và làm chỉ huy trưởng Trung Tâm Huấn Luyện Quán Tre. Như vậy, lúc đảo chánh xảy ra, có thể ông Lạc c̣n mang lon trung tá hay đại tá là cùng. Ng̣ai ra, hồi c̣n ở VN , tôi đă được nghe chú Tám Trần Quốc Bửu, chủ tịch Tổng liên Đ̣an Lao Công VN kể cho biết ít nhiều về ông Lạc, nên tôi càng tin chắc ông Lạc chỉ viết đọan văn trên theo lời rỉ tai chuyền miệng của ai đó. Chứ bản thân và cấp bậc cũng như nhiệm vụ của ông Lạc không thể là người đă thấy tận mắt hay nghe tận tai nội cuộc.

Vả chăng, tôi c̣n nghi ngờ câu chửi của đại tá Lê Quang Tung“Chúng bây đeo lon, mặc áo, thụ hưởng phú qúy, lạy lục để được Tổng Thống Diệm ban ơn, mà nay lại dở tṛ bất nhơn bất nghĩa...” ḥan ṭan không phải khẩu khí và cách ứng xử của Lê Quang Tung. Tại sao tôi dám nói thế?

V́ trong khỏang các năm 1955-56, khi cơ quan Mật Vụ Phủ Tổng Thống mới bắt đầu h́nh thành với sự bảo trợ mọi mặt của cơ quan mẹ bên Mỹ là CIA rồi mau chóng tan vỡ, bởi sự bất đồng quan điểm về đường lối điều hành của ông cố vấn Ngô Đ́nh Nhu và BS Tuyến với đại diện CIA và ṭa đại sứ Mỹ, tôi đă có dịp đôi lần gặp đại úy Lê Quang Tung tại tư gia BS Trần Kim Tuyến, nằm sâu trong hẻm cụt trên đường Công Lư (tên cũ).Nơi đây cũng chính là trụ sở đầu tiên của ”Sở Nghiên Cứu Chánh Trị và Xă Hội ”, tức ngọai danh, vỏ bọc của cơ quan Mật Vụ Phủ Tổng Thống.

Nên biết thêm:cái tên”NGHIÊN CỨU CHÍNH TRỊ VÀ XĂ HỘI ”ḥan ṭan không do ông Nhu hay BS Tuyến đặt ra , mà chỉ dịch lại cái tên” POLITICAL AND SOCIAL STUDIES” đă do cơ quan t́nh báo trung ương HK ( CIA) chọn sẵn. Thiển nghĩ, nếu chỉ viết như thế, chắc nhiều bạn đọc sẽ không thấy chút ǵ liên quan đến cái chết tuyệt mật, rất đau thương của anh em đại tá Lê Quang Tung trong biến cố lịch sử trọng đại ngày 1.11.63 của ṭan dân miền Nam.

Bởi vậy, nơi đây, bất đắc dĩ tôi phải kể thêm vài chi tiết nữa. Hy vọng đến mấy đọan sau sẽ có thể quán chiếu vào cái chết mất xác, ḥan ṭan bí mật của anh em đại tá Tung, măi đến tận ngày nay vẫn chưa được giải tỏa. Phải chăng cái chết của 2 anh em đại tá Tung cho đến bây giờ vẫn c̣n là một ” TABOU” ( règlement tabou), hay một ” DANGER DE MORT” cho những ai không biết thủ khẩu như b́nh, hay chưa học tới câu” bệnh tùng khẩu nhập, họa tùng ngôn xuất”!

Ngay sau khi CIA và ṭa đại sứ Mỹ chấm dứt hợp tác với ông Nhu và BS Tuyến, họ liền đem ṭan bộ ngân sách dự trù dành cho sở Mật Vụ PTT cùng với tất cả khí cụ và chương tŕnh huấn luyện trao qua cho Lực Lượng Đặc Biệt lúc bấy giờ đang do đại úy Lê Quang Tung chỉ huy.

Tóm lại, như trên tôi đă tŕnh bày sơ lược, nhưng chắc cũng tạm đủ để độc giả kịp nhận ra đọan văn do 2 ông Ḥang Lạc – Hà Mai Việt đă viết trong sách chỉ là những lời của tác giả đă tự tiện gắn vào miệng cho người đă chết vô phương cải chính.

Theo tôi, nếu là một nhà văn, nhà báo có chút học vấn hay tŕnh độ kiến thức b́nh thường và nếu bẩm sinh không có ḷng gian ác, điêu ngoa , hay manh tâm ” thổi phồng” một chuyện mà tự thân kẻ đó không biết thêm tí tẹo ǵ hơn ng̣ai câu văn cáo giác khơi khơi trong sách, cũng chớ nên dại dột mó dái ngựa. Những kẻ đó nên biết, tuy nay đất nước đă rơi vào tay CS, và ở hải ngọai, từ sau ngày 30.4.75, hệ thống trật tự xă hội, giá trị con người đă đảo lộn ḥan ṭan.Lắm kẻ từ ông đă hóa ra thằng. Những kẻ đóng cửa rút cầu đă trở nên ” người hùng” và mấy con đĩ rạc thối tha đă mang danh ” nữ anh thư” và ” nữ văn sĩ, sử gia ” linh tinh. Nhưng một số nhân chứng lịch sử hăy c̣n đây. Những kẻ cuồng danh ấy chớ nên vội nuôi hy vọng ”quậy nước lă làm bánh bao ”! "

( c̣n tiếp nhiều kỳ)

ĐẶNG VĂN NHÂM