Page 25 of 27 FirstFirst ... 1521222324252627 LastLast
Results 241 to 250 of 265

Thread: ĐOẠN TRƯỜNG AI CÓ QUA CẦU MỚI HAY

  1. #241
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Tối ba mươi Tết ở K3 Suối Máu không khí thật là rộn ră tưng bừng. Mọi lán đều đă chuẩn bị sẵn sàng chương tŕnh văn nghệ chào đón Chúa Xuân. Sân khấu văn nghệ được thiết lập giữa sân tập họp. Đèn điện sáng choang. Cờ Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam che kín cả sân khấu.

    Trước giờ văn nghệ, loa phóng thanh truyền đi những bản nhạc từ đài Sài G̣n Giải Phóng mà Tô lan Phương là giọng ca chính. Những nghệ sĩ tù cũng ăn mặc tươm tất để sẵn sàng tŕnh diễn giúp vui. Đàn ghi ta, trống, sáo đều làm bằng vật liệu lấy từ kho của nhà bếp như tôle, củi, ván gỗ…các nghệ nhân tự đẽo gọt, cắt xén, dán, ghép thành các nhạc cụ.

    Tám giờ tối, buổi “Liên hoan Văn nghệ” đêm ba mươi Tết bắt đầu.

    Mở màn chương tŕnh là bài đồng ca “Như Có Bác” tôi không nhớ do lán nào tŕnh diễn.

    Kế tiếp, người Thiếu Tá Không Quân Hoàng Đ́nh Ngoạn (K17 VB) lên đài trong tiếng hoan hô vỗ tay của “đồng bọn” tù Vơ Bị. Anh vừa hát được nửa bài t́nh ca, nhạc vàng “Mùa Xuân Trên Đỉnh B́nh Yên” th́ bị “Cán bộ” chặn lại, đuổi xuống đài. Lư do, “Nhạc Ngụy ủy mị!” Sau đó, chỉ những bài hát “giải phóng” được phép tŕnh diễn.

    Tiếng sáo trúc Tô Kiều Ngân lâm ly bài “Mùa Xuân Trên Thành Phố HCM” ḥa ca cùng tiếng sáo miệng của Nguyễn Tuyên Thùy. Tôi nghe vọng lại từ các khu khác, đại để, bạn tù cũng chỉ hát những bài ca eo éo, nghe rợn tóc gáy, như “Cô Gái Vót Chông,” “Tiếng Đàn Ta Lư,” “Năm Anh Em Trên Chiếc Xe Tăng” vân vân… Khắp sáu K sáng rực ánh đèn, vang rền tiếng nhạc…

    Năm mới đang từ từ tiến về…

    Đến khi màn tŕnh diễn của lán 24 vừa được giới thiệu, th́ tôi bỏ chạy về lán. Tôi ngồi một ḿnh trong cái nhà tôle vắng tanh. Nỗi đau đớn nhói tim tôi!

    Ngoài kia, bạn cùng lán của tôi, không tự nguyện, đang phải đóng vai “dân quân chống Tầu, chống Tây, chống Mỹ, chống Ngụy” trong một vở trường kịch. Khi họ tập bài bản trong lán, tôi biết họ cũng đau ḷng lắm.

    Bạn Vơ Bị của tôi, Tạ Mạnh Huy v́ là Tây lai phải đóng giả làm Tây cho người ta trói. Thằng Niếu phải đóng vai BĐQ “Ngụy” giơ tay đầu hàng để anh Dương Bắc Kỳ đóng vai ông bô lăo nông dân Việt Nam “đả đảo”. Mỗi lần tập xong, các bạn tôi đều buồn, họ đề nghị anh lán trưởng Trần Thành Trai cho tập một kịch bản lịch sử “Vua Quang Trung diệt quân Thanh” nhưng anh lán trưởng không đồng ư.

    Anh Trai nói, “ban chỉ huy trại đă ra lệnh” cho anh phải thực hiện cho được trường kịch này để mừng Giao Thừa, v́ nó có tính cách “Lô gích lịch sử”(?). Và đêm ấy, anh Đội trưởng Trần thành Trai đă thực hiện thành công xuất sắc vở trường kịch “Việt Nam 4000 năm anh hùng.”

    Ngay sau khi bế mạc buổi văn nghệ mừng xuân Bính Th́n, mùa xuân đầu tiên của nước “Việt Nam Thống Nhất” (Mùa xuân đầu tiên quân và dân Miền Nam mất nước) anh đội trưởng Trần Thành Trai đă được “ban Chỉ huy trại tuyên dương công lao” trước trại.

    Khi trên sân khấu người diễn kịch bắt đầu hát bài “Tiến Quân Ca” th́ tôi bật khóc. Một ḿnh, ngồi trong đêm tối, tôi nức nở khóc vùi. Tôi chưa bao giờ thấy cái khóc lại có hiệu lực chữa đau đớn hiệu nghiệm như đêm ấy! Chợt tôi nghe tiếng chân ai ngoài cửa lán. Rối tiếng lên đạn súng AK…

    Th́nh ĺnh, tia đèn pin chiếu ngay mặt tôi, làm mắt tôi chói lóa.

    - “Anh kia! làm ǵ ngồi khóc đấy? Sao không đi “rự nễ” mừng Xuân?”

    Tên bộ đội đi tuần tra lớn tiếng hỏi.

    Tôi lấy tay che mắt, nhưng không nh́n thấy ǵ. Tôi lặng thinh. Tiếng quát lại tiếp:

    - “Anh có mồm không th́ bảo? Câm à? Sao không giả nhời tôi?”

    Tôi vẫn ngồi im. Ánh đèn đảo một ṿng quanh vách lán rồi tắt. Căn pḥng tối om. Tôi nghe tiếng chửi:

    “Địt mẹ thằng câm! Mới xa nhà có mấy tháng mà đă nhớ nhà phải khóc. Ông đây xa nhà hai ‘lăm’ rồi mà ông có khóc đâu! Đồ không biết xấu hổ!”

    Tôi vẫn lặng thinh.

    “Rầm!”

    “Chảng!”

    Tên bộ đội giận dữ, đóng sập cửa lán. Nó c̣n bồi thêm một cái đá cật lực vào vách tôle. Vài giây sau, tôi nghe tiếng dép râu bước đi xa dần về hướng sân. Tôi nh́n đồng hồ tay (Khi đó chưa có lệnh thu giữ tư trang của tù) lúc ấy hai cái kim lân tinh chập nhau trên số 12: Giao Thừa!

    Ngoài sân tiếng ca hát c̣n đang tiếp tục. Tôi mồi một điếu thuốc 555. Trong trí óc tôi, h́nh ảnh những Giao Thừa đă qua trong đời hiện về, mờ nhạt như từ thế giới nào rất xa…

    C̣n tiếp...

  2. #242
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Ngày xưa, mỗi độ Giao Thừa, cho dù lúc đó tôi đang đi hành quân với một toán Biên Vụ (Viễn Thám) quân số chỉ có năm người, lần ṃ trên những nhánh của hệ thống “đường ṃn Hồ chí Minh” trên đất Lào, hoặc len lỏi trong rừng tre gai Plei-Trap Valley, hay lúc tôi đang chỉ huy cả năm, sáu trăm quân trấn giữ Pleime, hoặc ải địa đầu Bu-Prang miền biên giới Việt Miên, tôi không lần nào quên nghe chương tŕnh Giao Thừa của Đài Phát Thanh Quân Đội.

    Giao Thừa Xuân Bính Th́n là Giao Thừa đầu tiên trong đời, tôi không t́m thấy lá cờ nước tôi, không nghe được câu hát: “Này công dân ơi! Đứng lên đáp lời sông núi…”

    Bài quốc ca này đă đi vào lịch sử.

    Một thế hệ đă hát nó với cả bầu máu nóng trong tim. Bao nhiêu người thân của tôi, bao nhiêu bạn bè của tôi đă cống hiến tuổi trẻ và cả thân xác ḿnh cho bài ca đó.

    Một thế hệ đă lớn lên thành người với bài ca đó.

    Một thế hệ sẽ mang theo nó xuống tuyền đài…

    Chợt tiếng anh lán trưởng Trần Thành Trai vọng lại trên loa phóng thanh,

    “Đổi đời đă tới! Cách mạng đă thành công!”

    Tiếng hô lặp lại hai chữ “Thành công!” của trại viên vang dội đêm Trừ Tịch. Tôi cảm thấy tiếng hoan hô đă làm rung những tấm tôle trên mái.

    Trời đêm Trừ Tịch tối đen.

    Tôi không biết những vạt đen ẩn hiện sau hè, là bóng những bụi rau rền, giàn mùng tơi hay những hồn ma đói cuối năm chập chờn.

    Ngoài xa vẳng lại, từ bên K4, ai đó bắt đầu hát bài “Lá Đỏ”...

    * * *

    Vài năm sau, tôi nghe tin, cựu Y sĩ Thiếu tá quân y viện Duy Tân, Đà Nẵng, Trần Thành Trai đă được tha khỏi trại cải tạo. Bác Sĩ Trai đă cùng Bác Sĩ Trần đông A, cựu Y sĩ Thiếu tá Nhảy Dù, nổi tiếng sau những ca mổ tách rời trẻ song sinh ở Sài G̣n. Tôi cũng đă nghe tin, giờ này, Bác Sĩ Trai đang là một “Dân biểu” của “Quốc Hội nước CHXHCNVN”.

    Nhân ngày đầu Xuân Ất Dậu (2005), tôi nhớ lại chuyện xưa, ba mươi năm trước. Nhớ những bạn Vơ Bị, cựu tù lán 24 K3 Tam Hiệp. Trong số những người bạn đó, th́ hai người đă qua đời, là Hoàng Thế B́nh và Ngô Văn Niếu. C̣n những bạn khác như Dương, Lành, và Huy th́ đang ở Mỹ, không rơ họ có c̣n nhớ chuyện ngày xưa hay không? Riêng tôi, cái đêm Giao Thừa ba mươi năm trước ấy đă trở thành không thể nào quên, v́ đó là lần đầu trong đời, tôi đón năm mới với thân phận một người tù mất nước…!!!

    (Seattle, Lập Xuân)
    Vương Mộng Long (K20)


    https://sites.google.com/site/giadin...thua-trong-doi

  3. #243
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    LK ANH Ở ĐÂY (TV&VĐN) - HĂY THA THỨ CHO EM (TH)




    PPS sẽ:( Lời tác giả )

    1) Thay cho những nén tâm hương tưởng nhớ đến 165,000 QUÂN DÂN CÁN CHÍNH VNCH đă chết trong gần 150 trại giam "tù cải tạo" trên quê hương.

    2) Chia sẻ một phần nào sự đau khổ tột cùng với thân nhân của những người "tù cải tạo" đă nhắm mắt xuôi tay...

  4. #244
    Member Nguyễn Mạnh Quốc's Avatar
    Join Date
    25-03-2011
    Posts
    4,374

    đoạn trường ai có qua .. cầu !!

    .. có thể nào T/v Tigon post thêm bài hát ; hăy thắp cho nhau một ngọn đèn.. của Nguyễn đ́nh Toàn, với tiếng hát của Duy Trác kèm tiếp theo cho day dứt hơn.. nmq xin cảm ơn .

  5. #245
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Quote Originally Posted by nguyễn mạnh Quốc View Post
    .. có thể nào T/v Tigon post thêm bài hát ; hăy thắp cho nhau một ngọn đèn.. của Nguyễn đ́nh Toàn, với tiếng hát của Duy Trác kèm tiếp theo cho day dứt hơn.. nmq xin cảm ơn .



    Nghe bài này buồn năo nuột

  6. #246
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    Hồi đó Thi Nhạc Giao Duyên

    Quote Originally Posted by Tigon View Post
    LK ANH Ở ĐÂY (TV&VĐN) - HĂY THA THỨ CHO EM (TH)




    PPS sẽ:( Lời tác giả )

    1) Thay cho những nén tâm hương tưởng nhớ đến 165,000 QUÂN DÂN CÁN CHÍNH VNCH đă chết trong gần 150 trại giam "tù cải tạo" trên quê hương.

    2) Chia sẻ một phần nào sự đau khổ tột cùng với thân nhân của những người "tù cải tạo" đă nhắm mắt xuôi tay...
    Hồi đó, hằng đêm tôi dành thì giờ để thương thức say mê chương trình Tao Đàn của Đinh Hùng với các giọng ca Quách Đàm, Hoàng Thư, Thanh Nam, Tô Kiều Ngân, Hồ Điệp... và chương trình Thi Nhạc Giao Duyên cuả Thục Vũ (Tr/Tá vũ Văn Sâm ),,, rồi chương trình Trước Đèn Đọc Sách, sau đến Tiếng Nói Dạ Lan trên đài Quân Đội...
    một thuả xa xưa.

  7. #247
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    ĐƯỜNG XUỐNG ĐỊA NGỤC


    - tác giả QML

    * Bài 1 : Hàng tướng Dương Văn Minh


    Lời tuyên bố đầu hàng của Dương V Minh :

    “Tôi, đại tướng Dương văn Minh, Tổng thống chính quyền Sài G̣n, kêu gọi quân lực Việt Nam Cộng Ḥa hạ vũ khí đấu hàng không điều kiện quân giải phóng miền Nam Việt Nam. Tôi tuyên bố chính quyền Saig̣n từ trung ương đến địa phương phải giải tán hoàn toàn, từ trung ương đến địa phương trao lại cho Chính phủ cách mạng lâm thời miền Nam Việt Nam”.


    Trái bom nguyên tử “đầu hàng của hàng tướng Dương văn Minh” đă nổ tung sáng 30/4/75 làm miền Nam Việt Nam (VNCH) tan tác, đia ngục trần gian ập lên đầu Đồng bào miền Nam thâu yêu, bóng đen tử thần phủ kín cơ quan công quyền VNCH đặc biệt các cơ sở quân báo (tức t́nh báo/pḥng 2) từ trung ương đến xă ấp.Tại B́nh Dương khi bọn du kích địa phương tràn vào là truy t́m lính quân báo VNCH, bất kể cấp bực, bất cứ ở đâu là chúng bắn chết tại chỗ, đau ḷng nhất là chúng bắn tại nhà trước mặt cha mẹ vợ con của họ! Ôi loài quỷ đỏ, khát máu biến miền Nam xác phơi thành núi, máu chảy thành sông!

    Dương văn Minh là người Quốc gia chính hiệu, sinh ở Mỹ Tho, vào quân đội và phục vụ gần hết cuộc đời cho Quốc gia Dân tộc nhưng tiếc thay ông có đầu óc bất b́nh thường là ác với người Quốc gia mà hèn hạ với VC! Chính Dương Văn Minh đă ra lịnh cho Đại Úy Nhung giết Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm và Ngô Đ́nh Nhu trên xe M113 ở Bộ Tổng Tham Mưu/QL/VNCH. Thông thường sau cuộc đảo chính thành công th́ người đứng đầu 1 nước được đưa ra phi trường lưu vong nước ngoài hầu tránh hậu quả, hoắc giam lỏng chờ đưa ra ṭa xét xử, cùng lắm là giam họ trong khám đường và được hưởng ưu đải v́ họ là vị nguyên thủ quốc gia, đằng nầy Dương văn Minh cho lịnh chở Tổng Thống bằng xe lội nước M113 rồi bắn Tổng Thống ngay trong xe! Lịch sử sẽ phán xét hành động của DVM sau nầy.

    * Bài 2 - Hàng tướng Dương Văn Minh , hèn với VC

    Trong buổi lễ bàn giao chức Tổng Thống , Ông Trần Văn Hương có hỏi Dương Văn Minh:

    Đại Tướng lấy tư cách ǵ mà nói chuyện với CS ?

    Dương Văn Minh không trả lời mà nói qua vấn đề khác! Tuy nhiên mọi người trong lễ bàn giao đều biết Dương Văn Minh dựa vào người em là Dương Văn Nhựt, Đại Tá VC để mà nói chuyện ḥa giải với VC.

    Dương Văn Minh đă trải qua cuộc chiến chống CS hàng chục năm mà vẫn chưa thấy đươc cái gian manh , thủ đoạn đê hèn của VC, đă giết bao nhà cách mang lăo thành đă xé bỏ bao nhiêu hiệp định mà chúng đă kư kết, điển h́nh nhất là Tết Mậu Thân 68!Dương Văn Minh quá nông cạn!

    Khi trao quyền Tổng thống cho Dương Văn Minh ai cũng mong ông t́m giải pháp để VN ḥa b́nh trong danh dự,không đỗ máu,ai ngờ ông đem miền Nam trao lẹ cho VC trong lúc chiến trường c̣n rực lửa với quân xâm lược! C̣n cái hèn nào hơn nửa không ông Dương Văn Minh?

    Ngày 28/4 Ông ra lịnh: “Các anh em giử vững tay súng và ở nguyên tại chỗ ,chờ t́m giải pháp . Toàn hội trường vỗ tay, toàn dân vui mừng tin tưởng ở ông.

    Nhưng ngày 30/4 là ông ra lịnh đầu hàng vô điều kiện, ông tưởng làm thế là có công với VC,ai ngờ khị đám rừng rú tràn vào Dinh Độc Lập chúng nó giải ông xuống đài phát thanh như 1 tội pham!

    Kư giả Borries Gallasch, phóng viên tờ Der Spiegel của Đức, người kư giả ngoại quốc duy nhất có mặt trong Dinh Độc Lập vào sáng 30.4.1975, đă kể lại thái độ của Tướng Dương Văn Minh khi đối diện với các bộ đội cộng sản đến bắt ông đầu hàng như sau: Đại Tướng Dương Văn Minh im lặng. Dưới chiếc mũ cối, những người lính bộ đội nh́n ông Minh với vẻ ṭ ṃ… Cuối cùng ông Minh đă lên tiếng, hỏi một người lính: “Em trai của tôi hiện nay ra sao? Khi nào tôi có thể gặp chú ấy?”.

    Làm tướng mà phải đầu hàng là nhục rồi, nhưng lại c̣n hèn hơn nữa khi nói mé cho những tên bộ đội nhỏ bé của Cộng quân biết rằng ông có người em theo Việt Cộng là Dương Văn Nhựt để chứng tỏ ta đây cũng thuộc “gia đ́nh cách mạng”

    Dược biết những năm 70 – 74 tên VC Dương Văn Nhưt đươc Dương Văn Minh đưa về biệt thự Hoa Lan nằm trên đường Nguyễn Tri Phương Thủ Đức, đối diện với Quán con gà quay củ, để thiết lập pḥng liên lạc t́nh báo VC giửa Sàig̣n và Mặt Trận Giải phóng miền Nam VN.

    Ngày 2 tháng 5 /1975 trong buổi lễ trả tự do cho Dương Văn Minh tại dinh Độc Lập , ông phát biểu: “ …Ngày hôm nay, đại diện cho các anh có mặt tại đây, tôi nhiệt liệt hoan nghênh sự thành công của Chính phủ cách mạng trong công cuộc văn hồi ḥa b́nh cho đất nước. Với kỷ nguyên mới này, tôi mong rằng tất cả anh em có mặt tại đây, cũng như các tầng lớp đồng bào, sẽ có dịp đóng góp tích cực cho công cuộc xây dựng đất nước.

    Riêng cá nhân tôi, hôm nay tôi rất hân hoan khi được 60 tuổi, trở thành một công dân của một nước Việt Nam độc lập”. (Trích băng ghi âm). HÈN HÈN HÈN NHỤC NHỤC NHỤC!

    C̣n tiếp...

  8. #248
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    * Bài 3 : Số phận nghiệt ngă Dân Quân Cán Chính – Tôi bị bắt


    Lời tác giả : Viết lại số phận đắng cay của một sĩ quan bị tù cải tạo 17 năm (2/5/1975 – 16/1/1992) để nói lên cuộc đời khổ ải của hơn hai trăm năm mươi ngàn (250.000) Quân Dân Cán Chính miền Nam Việt Nam trong ngục tù CS.
    ***
    Ngày 30/4/75 sau khị nghe lịnh đầu hàng VC vô điều kiện của Dương Văn Minh tôi rời bỏ mục tiêu hoạt động (Tây Ninh) luồn lách chạy về bộ Chỉ huy đơn vị 101 tŕnh diện. Trước mặt số đông sĩ quan cấp úy tới cấp tá, Đại tá Lê Đ́nh Luân CHT/Đơn vị 101, bằng giọng nói hiền từ, nghẹn ngào trong nước mắt: Kể từ giờ phút nầy các anh em tự quyết định đời ḿnh không ràng buộc ǵ với quân đội nữa! các anh có thể tổ chức ra đi hoặc ở lại cùng gia đ́nh tùy các anh, riêng tôi ở lại đây cùng sống chết với các anh em c̣n kẹt trên 4 vùng chiến thuật.

    Tôi thật sự bàng hoàng, như người có xác không hồn, trong khoảng hoang vắng của khối óc và hỗn loạn nhịp đập con tim, tôi cố moi trong t́m thức 1 câu giải đáp cho số phận nghiệt ngă cũng không có! Về tới nhà thấy vợ lo con khóc, bà con đến thăm bàn tán đủ thứ, vùng trời u ám phủ kín gia đ́nh tôi! Thôi th́ mặc cho số phận ra sao th́ ra . . .

    Chiều 2/5/1975, khi tôi trồng khoai ḿ trong rẩy về th́ thấy tên Phon, thằng chăn trâu, không biết giữ chức ǵ trên xả, dẫn 2 tên VC lạ đứng chực sẳn trước nhà tôi, khi tôi vừa ngừng xe đạp, 3 tên VC vây quanh bảo: anh được lịnh đi học tập sớm, tôi nói cho tôi lấy quần áo và báo cho vợ tôi một tiếng, bọn chúng kè súng ép tôi đi ra xe của chúng đậu ngoài đương. Vợ tôi và các con đang ở nhà sau nên không biết chuyện ǵ xảy ra, khi đi đươc 15 mét tôi ngoái nh́n thấy vợ con đứng trước nhà kêu la khóc thảm thiết,tôi bỗng ngă quỵ xuống đất, bọn chúng xóc lên và lôi tôi ra xe c̣ng 2 tay, chở đi trong đêm tối .

    Mặc dù đêm đen như mực nhưng nhờ ánh đèn xe, nh́n thấy cảnh 2 bên đường nên biết chúng nó áp giải tôi trên đường về Tây Ninh. Đến khu rừng cao su thuộc quận Trảng Bàng chúng ngừng xe lại 2 thằng vơ trang giữ tôi ở băng sau c̣n thằng tài xế và thằng ngồi ghế trước xuống xe đi cách xe độ 10 mét chúng dừng lại và rù ŕ cái gi đó.Tôi nhắm nghiền đội mắt và cầu nguyện vợ con mạnh giỏi, b́nh an vượt qua cơn sóng gió băo bùng. Phần tôi chắc định mệnh đă an bài, thà chết để vợ con 1 lần đau khổ rồi thôi c̣n hơn cứ canh cánh bên ḷng nỗi đau dằng dặc trong một tương lai mịt mùng.

    Độ 5 phút sau,chúng nó trở lại xe, tôi in trí là chúng lôi tôi xuống và kết thúc số phận tôi, nhưng không phải, chúng mở máy tiếp tục hướng về Tây Ninh. Đến khám đường chúng đẩy tôi vào buồng giam,c̣ng chân tôi lại cùng 1 số anh em đă bị bắt tự bao giờ.

    * Bài 4: Khám đường Tây Ninh.

    Khi bọn VC giam tôi vào buồng khoảng 12 giờ khuya, nên tôi không biết rơ những người cùng chung số phần như tôi là ai, hơn nữa khuya quá không dám hỏi để anh em ngủ. Sáng ra tôi quan sát thấy 15 h́nh sự, gồm đủ thành phần : xike, giểt người, cướp của, ăn trộm ăn cắp v.v. . . 3 tự sản gồm Bang Quấy, Dương Quang và 1người nữa tôi không nhớ tên, 1 người chiểu hồi tôi không nhớ tên và 3 chính trị gồm Cựu Thiếu tướng Cao Đài tên Mạnh, Trung tá Kỳ, Trưởng ty an ninh quân đội Tây Ninh và tôi
    .
    Trong buồng giam, trừ h́nh sự, c̣n tất cả anh em thân nhau giúp đỡ lẩn nhau như ruột thịt. Suốt 3 tháng đầu,ngày nào bọn VC cũng gọi anh Mạnh, cựu Thiếu Tướng Cao Đài, Trung tá Kỳ và tôi đi làm việc (tức hỏi cung), khi trở về buổng chúng tôi trao nhau những mẩu chuyện khai báo để rút kinh nghiệm cho việc hỏi cung sắptới.Người mà tôi kính phục nhất là Thiếu tướng Mạnh( TT.), lúc nào TT cũng tỏ ra điềm đạm b́nh tỉnh và luôn khuyên chúng tôi đừng để tinh thần bị sụp đổ, vương lên để c̣n sum họp với gia đ́nh nhất là khôn ngoan trả lời những câu hỏi của VC đừng để bị chúng lừa gạt bằng những câu hứa hẹn ngon ngọt mà bị sập bẫy có hại cho ḿnh.Thường là chúng đưa 1 sắp giấy và kêu ḿnh khai tội lỗi của ḿnh trong thời gian qua.TT cho biết khi VC kêu kêu khai tội lỗi tôi chỉ ngồi chơi đă gần đến giờ tôi ghi:

    TÔI KHÔNG CÓ TỘI G̀ HẾT, TÔI LO TU HÀNH CÓ GIẾT AI ĐÂU MÀ CÓ TỘI! CÓ CHĂNG LÀ KHI CÁC ÔNG ĐÁNH ĐỒN RỒI RÚT ĐI BỎ LẠI XÁC ĐỒNG ĐỘI, CHÍNH ĐẠO CAO ĐÀI ĐEM CHÔN VÀ GHI DẤU GIỜ CÁC ÔNG ĐẾN HỐT CỐT ĐÓ !

    Nó xem xong đuổi tôi về buồng.

    Từ kinh nghiệm của TT Mạnh khi Bang Quấy bị kêu hỏi cung trở về ông thuật lại cho chúng tôi nghe như sau: Tụi nó đưa tui giấy kêu kể tội cho nó nghe tui ngồi chơi một lát và viết cho nó như sau:

    TUI KHÔNG CÓ TỘI G̀ HẾT, TUI HỔNG GIẾT AI ,HỔNG CHỬI AI CHỈ LO PUÔN PÁN (buôn bán) LÀM ĂN THÔI .TUI THỨC KHUYA DẬY SỚM MUA HÀNG VỀ BÁN LỜI TUI ĂN LỔ TUI CHỊU.

    Cán ngố: nhưng anh ngồi trong mát ăn bát vàng.

    THƯƠNG MẠI CŨNG LÀ CÁI NGHỀ MÀ,PHẢI LAO TỘNG(lao động) ĐI KHẮP NỢI MUA HÀNG VỀ VÀ ĐỨNG BÁN TỪ SÁNG SỚM TỚI TỐI MỚI CÓ ĂN CHỨ C̉N ÔNG KHÔNG ĐI LAO TỘNG ĐI MÀ NGỒI ĐẬY HỎI TUI?

    Cán ngố tức quá xé giấy bỏ thùng rác và đuổi tui về./.


    C̣n tiếp...

  9. #249
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    * Bài 5 : Chúng tôi được (bị) chào đón bằng gạch đá tại cảng Hải Pḥng

    CS giam và c̣ng chân tôi và Trung tá Kỳ ở khám đường Tây Ninh hơn một năm rưởi, cựu Tướng Mạnh th́ chuyển đi nơi nào đó không rơ,2 tư sản Bang Quấy và Dương Quang bị tịch thu toàn bộ tài sản (cướp của),chỉ được lấy quần áo và rời khỏi nhà,c̣n anh chiêu hồi ở tù một năm chúng đem ra đấu tố và xử bắn! sở dĩ tôi biết tin tức nầy nhờ mấy tên h́nh sự vào sau kể lại .

    Rồi một buổi tối nọ,chúng tôi đang yên giấc th́ bỗng đèn ngoài hành lang buồng giam bật sáng,rồi tiếng mở cửa buồng ầm ầm vang dội, tất cả tù trong buồng đều ngồi dậy nh́n qua cửa thấy lính VC trang bị súng óng đầy đủ đứng lố nhố ngoài sân,có 1 tên vào buồng mở khóa c̣ng và gọi tôi và anh Kỳ ra ngoài buồng c̣ng tay lai bằng c̣ng số 8, tôi ngoái nh́n phía sau thấy nhiều anh em đồng đội thuộc Tỉnh cũng bị c̣ng như tôi trong đó có anh Nguyễn Hữu Thế cùng đơn vị với tôi, chúng tôi nh́n nhau như thầm bảo tương lai mờ mịt phủ kín đời ḿnh và không biết sẽ đi về đâu!

    Chúng tôi, 30 người, xếp hàng đôi đi giữa hàng súng lăm lăm như chực sẳn nhả đan vào chúng tôi bất cứ lúc nào. Ra trước khám,thấy chiếc xe chở hàng đậu sẳn chờ đưa chúng tôi đi đâu đó, v́ bọn chúng c̣ng tay 2 người một nên chúng tôi vất vả lắm mới trèo được lên xe, sau khi che đậy kính chúng tôi lại để cách ly với thế giới bên ngoài, xe bắt đầu chạy . . .

    Phần v́ trời tối đen như mực,phần v́ bị che kín nên chúng tôi chỉ có cảm giác là xe chạy thôi chứ không biết ǵ nữa. Ba tiếng đồng hồ sau nghe tiếng xe ngừng , bọn chúng cho chúng tôi xuống xe , lùa chúng tôi vào buồng giam và khóa cửa lại.

    Trọng buồn dưới ánh đèn mờ mờ: bỗng có tiếng hô to : Chào các chiên hữu anh hùng, rồi tiếng vỗ tay thật to xen lẫn tiếng hô: hoan hô,hoan hô,hoan hô . . .kéo dài trong 1 phút! Chúng tôi bất ngờ gặp lại anh em cùng chiến tuyến đă sa cơ thất thế trong địa ngục trần gian nầy. Chúng tôi khóc! khóc thật sự, rồi cả buồn giam 100 người cùng khóc và ôm chúng tôi như bắt đươc báu vật! Nước mắt chúng tôi đă ngấm vào ḷng đất mẹ, như báo trước một VN điêu linh thống khổ từ đây. Đêm đó, v́ buồng hẹp người đông nên anh em chỉ dựa vào nhau ngủ c̣n số khác th́ kể cho nhau chuyện bị CS giam cầm đày đọa và đặc biệt là chuyện mất liên lạc với gia đ́nh vợ con trong gần 2 năm qua bằng tiếng thở dài, bằng tiếng nấc qua màn nước mắt!

    Sáng sớm tinh sương một đoàn xe chở tù 20 chiếc đậu trước sân trại giam để chuyễn chúng tôi đến một nơi khác, lần nầy bọn chúng chở ban ngày nên tôi nh́n qua lỗ hở đươc biết vc tập trung chúng tôi về trại giam Thủ Đức rồi tiếp tục chở ra bến tàuVũng Tàu.

    Độ 11 giờ trưa đoàn xe đậu ở cầu tàu, chúng tôi xếp hàng tư lần lượt xuống hầm tàu, trong ánh sáng lờ mờ tôi thấy hàng ngàn người đến ngày hôm trước, ngồi lố nhố dưới hầm không khác ǵ đàn súc vật . Thật là khủng khiếp: mùi người ta,mùi hôi thúi móc meo ḥa lẫn bụi bặm bóc lên nồng nặc làm cho người tôi buồn nôn ngợp thở .

    Đến sáng ngày thứ tư th́ tàu đă đến bến và chúng tôi ra khỏi hầm tàu lên đứng trên bến cảng Hảỉ Pḥng , đám cán ngố đứng canh gát chúng tôi rất chu đáo,có một tên có vẽ như cấp cao đến trước mặt chúng tôi và nói:Chào mừng các anh đă đến miền Bắc xả hội chủ nghĩa (sic!), bắt ngựi c̣ng tay và đối xử như súc vật mà chào mừng! Đồ đểu!)

    Nhờ lên cầu tàu trước nên chúng tôi phải đợi các anh em lên sau, lợi dụng sự chờ đợi tôi đưa tầm mắt qua một ṿng mà được thấy tận mắt cái gọi là “xă hội chủ nghĩa” hay “thiên đường CS” như sau:

    1- Nh́n lên trên hầm tàu chở tù tôi thấy đầy ắp đồ đạc, vật dụng như TV,xe Honda, tủ lạnh, bàn ghế giường tủ, thôi th́ đủ các thứ nhiều nhất là xe Honda. Trời ơi! không tin nổi mắt ḿnh,có thể nào giải phóng miền Nam mà giải phóng luôn của cải của dân miền Nam sao? Ngay khi Lê Duẩn vào Saigon thấy sao cuộc sống trong Nam sung túc quá, phồn vinh gắp 100 lần xă hội chủ nghĩa ngoài Bắc, đăm ra ngượng ngùng nên phải chữa thẹn bằng câu “Miền Nam phồn vinh giả tạo!”Vậy mà giờ con cháu của bác vơ vét sạch cái phồn vinh giả tao đem về Bắc xài, thế nghĩa là làm sao? Có nhục không? NHỤC! NHỤC! NHỤC!

    2- Phố chung quanh bến cảng đều làm bằng tre nứa mái nhà cũng bằng nứa luôn chỉ trừ 2 dăy nhà lầu 2 tầng của Pháp xây trước năm 1945 cho lính ở th́ bằng gạch . Đường phố trải nhựa th́ hư hỏng, ổ gà hoặc đường trải sỏi đỏ, thua xa đường phố ở quận trong Nam thời đó!

    Trong lúc tôi cố ghi những h́nh ảnh thật của thiên đường xă hội chủ nghĩa vào trong kư ưc để có dịp viết lại bài phóng sự sau nầy th́ bỗng từ trong hẻm tủa ra một đám người gồm đàn bà trẻ em la hét chửi chúng tôi: quân tàn ác dă man, quân ăn thịt người, quân cướp của giết hại dân lành, làm miền Nam đói khổ ! Tay cầm sỏi đá quăng vào phía chúng tôi tới tấp buộc ḷng chúng tôi không c̣n giử hàng ngủ chạy né qua một bên tránh sỏi đá. Bọn công an sợ mấy ngàn người làm loạn cướp súng chống lai bọn chúng nên chúng bắn chỉ thiên để văn hồi trật tự, một mặt chúng đuổi đám “giặc cỏ” vào hẻm mặt khác chúng ra lịnh chúng tôi trở lại vị trí củ,có 2 người bị thương chảy máu đầu bọn chúng kêu Bác sĩ phe ta đến băng bó vết thương.

    Thật tội nghiệp người dân miền Bắc, bị đảng CS giáo dục, tuyên truyền tà thuyết duy vật, nói láo nhiều lần sẽ thành nói thật, gieo căm thù để huynh đệ tương sát tương tàn, biến người dân lương thiện thành ngươi cuồng tín, họ chỉ biết sống để CHÉM, GIẾT VÀ TÀN SÁT!

    Giết, giết nữa bàn tay không phút nghỉ,
    Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong,
    Cho đảng bền lâu, cùng rập bước chung ḷng,
    Thờ Mao chủ tịch, thờ sít-ta-lin bất diệt.

    (thơ Tố Hữu)

    Chúng tôi vẫn bị c̣ng từng 2 người một và đưa đến hàng mấy chục chiếc xe đ̣ đậu sẳn để chở chúng tôi về trại giam. Lần đầu tiên chúng tôi chở bằng xe đ̣ và phát cho mỗi người 1 bánh nếp nhỏ cho bửa ăn trưa. Đoàn xe bắt đầu chuyển bánh . . .

    *Bài 6 : Trại Trung ương số 1 - Lào Cai

    Đoàn xe chở chúng tôi về trai giam phải lên đèo xuống núi,băng rừng hoặc vượt suối bằng những chiếc cầu gỗ quá mong manh! Cuối cùng chúng tôi cũng tới nhà tù Trại Trung Ương số 1 , đây là trại tù xây bằng gạch có ṿng rào cao 4 mét rất kiên cố, 4 góc rào có vọng gác và có công an gác 24/24 . Trại gồm nhiều dăy nhà,mỗi dăy gọi là buồng, nền ngủ bằng ximăng, nhốt 50 người, chúng tôi phải nằm sát nhau mới đủ. Mỗi buồng là 1 đội lao động, thí dụ đội rau xanh, đội mộc, đội chè, đội nông nghiệp, đội chăn nuôi v.v. . .

    Buổi sáng khi đội xuất trại đi làm th́ có 1 cán ngố theo đội để bố trí việc làm cho chúng tôi, gọi là “cán bộ quản giáo”, ngoài ra c̣n có 12 tên áo vàng vỏ trang canh giữ chúng tôi. Ra tới hiện trường lao động , thằng quản giáo giao công việc cho đội trưởng và đội trưởng chia cho chúng tôi và phải làm xong lúc 12 giờ.thường th́ việc quá nhiều hay quá nặng nề cho 1 người tù nên chúng tôi bị thằng quản giáo dạy bảo với những lời nói thô tục và vô giáo dục.

    Người tù của thiên đường xhcn làm th́ theo chỉ tiêu c̣n ăn th́ theo tiêu chuẩn, mỗi tù nhân chỉ được 9kư thưc phẩm một tháng (gồm gạo hay sắn, ngô,khoai v.v. . . .), nhưng v́ tiêu chuẩn bị thất thoát vào nhà vợ cán ngố nên thưc tế mỗi phần ăn chúng tôi chỉ nửa bát cơm độn vài củ khoai hoặc 1 chén sắn lát hay 1 bánh bột nhỏ hay 1 chén bo bo với vài cọng rau luộc với nước muối! Sáu tháng sau chúng tôi c̣n là bộ xương bọc da thâm đen, mắt lơm sâu không c̣n thần sắc, má hóp nh́n xa giống như bóng ma chập chờn.

    Có lẽ v́ áp lực quốc tế nên bọn CS cho chúng tôi viết thư về gia đ́nh,lần đầu viết cho gia đ́nh ,sau gần 2 năm, tôi muốn viết thật nhiều để biết cuộc sống vợ con tôi,lúc nào trong đầu óc tôi cũng lo lắng và tự hỏi gia đ́nh bị đuổi ra khỏi nhà với 2 bàn tay trắng,hơn nữa vợ tôi trước chỉ ở nhà lo cho 3 đứa con thôi,không biết giờ làm ǵ để sống! ! !Nhưng nào có như ư đâu,bọn VC chỉ cho phép viết 1 trang giấy để cho biết c̣n mạnh khoẻ hầu gia đ́nh an tâm thôi không được viết thêm bất cứ điều ǵ.

    Một tháng 14 ngày sau tôi nhận lá thư của gia đ́nh như sau:

    Anh thương mến,lẽ sống của em và các con!

    Nhận thư anh từ người phát thư, nước mắt tuôn trào trong khóe mắt,tay giữ chặt phong thơ như đưọc vật quí báu nhất trên trần gian nầy,mặt cuối nh́n ḍng chữ thân thương của anh ngày nào làm tim em rung động.Tay rung rung mở trang thư chỉ thấy:

    “Gởi lời thăm em và các con mạnh giỏi,dốc toàn lực lo cho con học hành,anh vẫn khoẻ mạnh lao động tốt sớm về với em và các con! gởi lời thăm ba mẹ và người thân – Thương em” Một giây ngạc nhiên,cuối cùng em đă hiểu ḍng thư ngắn ngủn của anh đă nói lên cuộn sóng ngầm bên dưới đại dương!(1) Nó cũng ngầm báo t́nh thương của anh cho em vẫn trọn vẹn như ngày đầu ḿnh yêu nhau.

    Anh ơi! Sóng gió nào rồi cũng sẽ qua, nhưng liệu ta có đủ sức chống chọi để c̣n đươc sinh tồn hay không anh? Em giờ buôn gánh bán bưng dù có muôn ngàn cay đắng, em và các con gom góp yêu thương vào trang thư gởi cho anh.Ḷng bảo ḷng là trên bước đường mưu sinh dù có gian nguy cùng khổ, dù có sức tàn lực cạn mà vấp ngă phải đứng lên để tiếp máu cho anh và các con chờ ngày đoàn tụ, v́ nước chảy ra sông ắt có ngày trời mưa nước sẽ đỗ về nguồn phải không anh ?

    Mấy con ḿnh mang ḍng máu của anh nên học giỏi mà lại ca múa cũng hay nên nhà trường chọn đi thi ca múa với các trường bạn trong quận .Anh an tâm nha anh!

    Em! VNCH
    (1)cuộn sóng ngầm bên dưới đại dương ám chỉ vc cấm không cho viết sự thật về người tù cải tạo

    C̣n tiếp...

  10. #250
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    * Bài số 7 : Tôi bị biệt giam.

    Tôi được xếp vào đội lâm sản chuyên vào rừng đốn cây mang về trại cho đội mộc làm bàn ghế , hoăc đốn nứa cho đội thủ công làm tâm xỉa răng và đủa ăn cơm. Sản phẩm chúng tôi làm ra được xuất khẩu lấy tiền trang trải trại. Nhưng chúng tôi làm cật lưc mà không đươc cải thiện đời sống tí nào , vẫn sắn lát, khoai, ngô nước muối! Chúng tôi mỗi sáng đi lao động th́ có 1 anh nuôi (người phụ trách nấu cơm cho đội) xuống bếp lảnh thực phẩm để ra hiện trường lao động nấu cho anh em ăn trưa c̣n chiều về trại th́ ăn cơm trại phát tại buồng. Có điều tôi ngạc nhiên ngoài sức tưởng tượng là con cháu bác “ăn bẩn” của anh em chúng tôi cạn tàu ráu máng chứ không như lời tuyên truyền CS là con người xả hội chủ nghĩa vô sản, công minh liêm chính chỉ biết phục vụ cho dân và v́ dân (sic!). Dưới đây là h́nh ảnh vô sản chuyên chính: thằng quản giáo nào của đội cũng đều chọn anh nuôi nhiều quà cáp để nuôi chúng, c̣n không th́ phải ra lao động như chúng tôi. Trước khi anh nuôi lo cơm cho chúng tôi, là phải lo ăn sáng, trà cà phê và đồ ăn trưa trước cho chúng bằng quà của vợ ḿnh, nếu không có món ăn ngon th́ tên quản giáo chọn người khác. C̣n tiền chúng tôi làm ra để nuôi toàn bộ cán ngố bằng những bửa cơm thịt cá dư thừa miển phí. Vợ cán ngố tự do ra đồng lấy khoai ngô rau xanh thoải mái. Rau xanh (vegetables) th́ anh em chúng tôi trồng rất tốt nhưng có bao giờ chúng tôi được ăn đâu, bắp cải th́ chỉ ăn lá xanh già luộc chấm với nước muối c̣n cái bắp trắng non không cánh mà bay.

    Bữa cơm chiều, bửa cơm định mệnh với lá cải củ lẩn lộn cỏ, anh em nhặt ra và ăn tiếp,tôi vui miệng nói: ông bà ḿnh có câu “rau cỏ” mà không sai, nhưng tưởng câu nói đùa ấy sẽ tan biến trong không gian, nào ngờ đem họa cho tôi một cách oan ức.Hai ngày sau, từ bửa cơm chiều đó, tôi bi cán ngố kêu lên và nói anh có tư tưởng chống chế độ nhà nước, tôi không ngạc nhiên với cài tṛ chụp mũ của bọn VC, tôi b́nh tỉnh trả lời là cán bộ đưa ra bằng chứng ? tênVC nói là ngày x . . . trong bửa cơm chiều anh phát biểu là cách mạng cho anh ăn cỏ,lúc đó tôi mới trực nhớ ra câu nói đùa của tôi hôm đó,tôi khẳng định là người báo cáo (antène) với cán bộ muốn lấy điểm hầu cán bộ tin dùng,tôi không nói thế bao giờ v́ trong lá cải luộc có vài cọng cỏ anh em trong bàn nhặt ra thôi nhưng tôi góp vui với câu” ông bà ngày xưa thường nói rau cỏ, ư nói rau lúc nào cũng lộn cỏ hết”, tôi không nói cách mạng cho ăn cỏ,tên cán ngố không tin tôi và quả quyết tôi bôi xấu chế độ y đưa giấy kêu tôi kư xác nhận,tôi nhất quyết không kư v́ tôi không hề nói thế. Tên cán bộ đứng dậy đập bàn và to tiếng: cách mạng bắt là có tội, anh không kư vẫn biệt giam 15 ngày, nó đưa tôi vào pḥng biệt giam và c̣ng 2 chân tôi lại. Pḥng chỉ rộng 1 mét, dài 2 mét vừa 1 người nằm,chung quanh xây tường và 1 cửa bằng sắt hẹp, một tí ánh sáng xuyên qua khe cửa nên pḥng lúc nào cũng âm u tăm tối.Giờ nằm một ḿnh trong khám lạnh chợt nghe đâu đây tiếng nghẹn ngào của vợ tôi : “Nước chảy ra sông ắt có ngày trời mưa nước lại đổ về nguồn phải không anh ?” Em ơi! Anh biết em và các con đang mong đợi ngày anh về, vâng, dù có bao nhiêu gian nguy khổ cực, anh sẽ cố vương lên để sống, để nước từ nguồn chảy ra sông ra biển sẽ có ngày nước trở về nguồn nha em.

    * Bài 8 : Lạnh, đói và chết.

    Đến chiều ngày thứ 15 trong pḥng biệt giam, cán ngố đến mở c̣ng cho tôi trở về buồng lao động, công việc của đội vẫn như củ, nhưng thấy anh em sa sút đến mức báo động, nhất là các anh trước có thân h́nh “đô” con (tức thân h́nh cao ráo vai u thịt bắp) giờ th́ bệ rạc, nếu t́nh trạng nầy kéo dài vài tháng là anh em chết v́ đói, đúng như bọn CS chủ trương “hành hạ chúng bây cho đến chết khỏi mang tiếng tắm máu!”

    Vào mùa đông Lào Cai có lúc trời lạnh dưới 0 độ, nước trong hồ tắm đông thành nước đá, thế mà với cơ thể như bộ xương khô, không c̣n cái ǵ sinh nhiệt đề chống lạnh nếu tắm sẽ kiệt sức , nhiều người cả tuần ráng tắm 1 lần tuy có dơ 1 chút nhưng đỡ mất sức.

    Mười hai tháng trôi qua ở trại Lào Cai, Tất cả anh em chúng tôi chỉ c̣n là thân tàn ma dạy, con trâu kéo cày vất vả nhưng có cỏ ăn đầy đủ, c̣n chúng tôi th́ bị cơn đói triền miên, trên đường đi lao động có anh em v́ quá đói nên thấy cải trời (cảỉ hoang mộc trong rừng), rau sam, dế, cào cào, là nhặt bỏ vào miệng cho đỡ đói, không biết trên cỏi đời nầy c̣n h́nh ảnh đau thương, chua xót hơn nữa chăng?

    Chính v́ ăn rau cỏ, côn trùng đă báo hiệu thần chết, ma đói đang lảng vảng trước mặt chờ mang chúng tôi vào cỏi chết bất cứ lúc nào! Thời gian ơi hăy ngừng trôi để gia đ́nh tiếp máu (tức gời quà) cứu sống chúng tôi trong cơn khốn khổ tột cùng nấy. . .
    Một buổi sáng mưa phùng gió bấc, giọt mưa rả ŕch trên mái nhà ḥa với tiếng côn trùng thật thê lương ảm đạm,tiếng kẻng trại báo thức, anh em thức dậy nhanh chóng xếp mùng mền chợt thấy anh Tâm vẫn nằm trong mùng, tôi đến gọi nhưng không thấy trả lởi, anh em chạy lại tung mùng th́ hởi ơi anh Tâm đă bỏ lại vợ con và bạn bè ra đi vào vùng miên viễn đời người! Trong lúc đội trưởng đến cửa sổ buồng la to: Báo cáo cán bộ buồng 12 có người chết ! Chúng tôi đứng im lặng quanh anh Tâm và thằm cậu nguyện cho linh hồn anh về miền Cưc Lạc.Tiếng kẻng báo đi lao động, chúng tôi từ biệt lần cuối anh Tâm,người tù đầu tiên chết v́ đói trong ngục tù CS.

    Từ đó buổi sáng nào chúng tôi đều nghe các buồng giam báo cáo có người chết, hang chục, rồi hàng trăm . . .Thần chết đến với ai là đôi chân người ấy sưng phù lên, ngày sau tiêu chảy ra nước xanh đậm lợn cợn thức ăn chưa tiêu, rồi 12 tiếng sau là tắt thở . T́nh trạng bi đát kéo dài 45 ngày , ước chừng hàng trăm anh em gục ngă mới thấy “đỉnh cao trí tuệ” xuống xem xét và nới lỏng tiêu chuẩn ăn uống và thêm tí đường, sữa, đồng thời cho gia đ́nh chúng tôi gửi quà, mới chấm dứt nạn chết đói./.

    C̣n tiếp...

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. HY LẠP BẦU THỦ TƯỚNG LÂM THỜI
    By Hắc Y Hiệp Nữ in forum Tin Việt Nam
    Replies: 0
    Last Post: 12-11-2011, 01:31 PM
  2. Replies: 16
    Last Post: 03-09-2011, 09:02 AM
  3. Replies: 59
    Last Post: 29-06-2011, 04:26 AM
  4. Replies: 26
    Last Post: 03-05-2011, 02:12 PM
  5. Replies: 0
    Last Post: 22-04-2011, 10:13 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •