Page 1 of 3 123 LastLast
Results 1 to 10 of 27

Thread: Đệ nhất tham vụ sứ quán VN hạch xách (để đ̣i ăn tiền như thế nào) .

  1. #1
    Member
    Join Date
    29-05-2012
    Posts
    396

    Đệ nhất tham vụ sứ quán VN hạch xách (để đ̣i ăn tiền như thế nào) .

    Người Việt kể chuyện sống sót trên máy bay Myanmar

    Ngày 25/12, ngày thứ hai của hành tŕnh của tôi tại Myanmar, máy bay của hăng hàng không Air Bagan đưa chúng tôi đi từ Yangon đến Heho, nơi có hồ Inle nổi tiếng. Theo lịch tŕnh, chuyến bay sẽ đến Heho lúc 9h, sau khi dừng lại ở sân bay Mandalay để đón và trả khách trong khoảng 30 phút. Khi máy bay hạ độ cao chuẩn bị xuống sân bay Heho, tôi nh́n đồng hồ, lúc ấy là 8h55.

    Một lát sau, tôi cảm thấy một cú tiếp đất mạnh hơn b́nh thường khi máy bay hạ cánh. Ngay sau đó là những rung lắc liên tục trong ṿng khoảng 10 giây. Đang bất ngờ v́ không hiểu chuyện ǵ đă xảy ra, tôi nghe thấy một tiếng thét ở phía sau. Biết là đă có chuyện, tôi nhắc mọi người b́nh tĩnh và đứng lên bật nắp khoang hành lư để lấy ba lô của ḿnh. Nhưng nắp vừa bật, tôi bị đẩy ngă nhào về phía trước.

    Đứng lên, quay lại nh́n phía sau, tôi thấy các thành viên trong gia đ́nh ḿnh đă rời khỏi ghế và ra được lối đi. Bước lên mấy bước, tôi chợt ngửi thấy mùi khói. Một ư nghĩ thoáng qua "Chỉ cần một tiếng nổ là tất cả sẽ chấm hết!". Xuống khỏi thang máy bay, tôi mới thấy máy bay đă không hạ cánh trên đường băng bê tông mà đang nằm trên một cánh đồng, phía đuôi máy bay đang bốc cháy, khói nghi ngút.

    May mắn bất ngờ, tất cả chúng tôi, gồm 6 người trong gia đ́nh và hai mẹ con bà thông gia người Australia đều an toàn. Tôi vội giục mọi người nhanh chóng chạy ra xa.

    Trên chuyến bay có 65 người, kể cả phi hành đoàn, ngoài 5 người Việt Nam trong gia đ́nh tôi tất cả đều là khách du lịch từ các nước Mỹ, Pháp, Hà Lan, Hàn Quốc...

    Nơi máy bay hạ cánh khẩn cấp cách sân bay khoảng 3 km và cách đường ô tô khoảng 200 m. Khi ra tới nơi, mấy xe cứu hỏa đă có mặt và đang t́m cách tiếp cận với đám cháy, nhưng v́ không có lối vào, phải nối dài ṿi rồng nên việc cứu chữa không thật hiệu quả.

    Trên đường, chúng tôi nh́n thấy nhiều biển tên khách của các công ty du lịch, khách sạn mà khách du lịch trên chuyến bay đă đặt chỗ. Họ nhanh chóng tiếp cận với khách của ḿnh. Sự có mặt của họ dù là những người chưa quen biết cũng khiến chúng tôi yên tâm hơn, v́ đă có người sẵn sàng hỗ trợ khi khó khăn nơi đất khách quê người. Nhiều xe máy, ô tô đă dừng lại chứng kiến đám cháy, trong đó có cả nhiều người dân Myanmar đang làm việc trên cánh đồng.

    Lúc này dù đă hơn 9h nhưng mặt trời vẫn chưa kịp xua tan sương mù. Trời khá lạnh. Thật cảm động khi thấy những người nông dân lam lũ, cởi những chiếc khăn choàng khoác lên vai, trùm lên đầu những đứa trẻ, bỏ những đôi dép ḿnh đang đi cho những phụ nữ phương Tây xa lạ đang chịu cảnh rét mướt.

    Trên đường thoát hiểm, nhiều túi, mũ, ba lô bị rơi được mọi người tập hợp bên lề đường để người thất lạc đến nhận. Rất nhiều người dân Myanmar có mặt, nhưng không hề thấy ai để có ư định cướp giật ǵ.

    Một lát sau, hai xe khách loại lớn đưa tất cả về sân bay Heho. Khi xe dừng lại bên ngôi chùa gần sân bay, tôi nghĩ người dân Myanmar sùng đạo Phật đă đưa chúng tôi đến đây để tạ ơn Trời Phật giúp thoát nạn. Nhưng không phải! Hăng hàng không đă nhanh chóng liên hệ với chính quyền sở tại mượn ngôi chùa làm nơi cho chúng tôi tạm nghỉ, tránh cái lạnh giá ngoài trời. Xuống xe, chúng tôi lại thấy những người dân b́nh thường đang mang đệm, chăn của gia đ́nh ḿnh trải trên nền chùa bằng gạch men.

    Khi mọi người đă vào hết trong chùa, các nhân viên y tế có mặt. Họ thăm khám, đo huyết áp, băng bó cho những người bị thương nhẹ. Những người bị thương nặng đă ngay lập tức được đưa về Yangon. Riêng hai khách người Mỹ bị bỏng nặng được đưa sang Bangkok bằng trực thăng. Nước uống, bánh trái được mang đến.

    Lúc 10h, tức là sau khi sự cố xảy ra một giờ, ông chủ tịch huyện sở tại cũng đă đến thăm hỏi những người gặp nạn. Lúc này, cảnh kẻ nằm người ngồi trong chùa vô cùng lộn xộn. Việc kiểm đếm những hành khách có mặt thật khó khăn. Những người có trách nhiệm có lẽ v́ tôn trọng đă không yêu cầu chúng tôi ngồi cho ngay hàng thẳng lối. Họ cứ đếm đi đếm lại, người đếm bằng tiếng Myanmar, người đếm bằng tiếng Anh. Có lúc thấy ba bốn người cùng đếm. Sau tôi mới hiểu, họ cần nhanh chóng xác định số người có mặt ở đây để có thể phát hiện số người mất tích nếu có.

    Phải đến khi có danh sách hành khách từ sân bay Yangon và Mandalay gửi tới, việc kiểm đếm mới chấm dứt. Lúc này công việc đơn giản hơn. Những người có mặt được dánh dấu vào danh sách. Nhưng việc này cũng được thực hiện tới ba bốn lần bởi những người khác nhau, chứng tỏ họ rất thận trọng.

    Đến 11h, chúng tôi được đưa tới pḥng khách của sân bay. Ở đây có bia, nước ngọt và những thức ăn nhẹ. Họ thông báo cho chúng tôi biết, ai muốn trở về Yangon sẽ được bố trí một chuyến bay riêng, c̣n những ai muốn ở lại sẽ được đưa tới một khu nghỉ dưỡng bên hồ Inle chờ đợi giải quyết hậu quả. Gia đ́nh chúng tôi quyết định ở lại và được đưa tới khu nghỉ dưỡng bằng hai xe con.

    Ở đây, chúng tôi đă được đón tiếp chu đáo, hai hoặc ba người được bố trí ở trong một biệt thự. Sau khi tạm nghỉ ngơi, đến 3h, chúng tôi được báo đi ăn cơm. Ai cũng nghĩ chắc sẽ được một bát mỳ hoặc cái ǵ đại loại như thế, nhưng thật bất ngờ, tất cả được mời một bữa tiệc buffe thịnh soạn, trên bàn ăn c̣n có cả hoa và thắp nến. Người quản lư giải thích "v́ hôm nay là Noel”.

    Sau khi ăn xong, mỗi người chúng tôi được phát quần áo và một ít tiền (tiền Myanmar và đôla Mỹ) đủ để mua sắm lại những hành lư đă mất và tiếp tục hành tŕnh nếu muốn. Ai cũng bất ngờ trước sự thu xếp nhanh gọn này.

    Đến 19h mọi người lại được mời ăn cơm. Lại tiệc buffe, hoa và nến, có thêm rượu champagne và rượu vang. Ông chủ tịch Tập đoàn HTOO mà Air Bagan là một trong nhiều công ty con đă từ Yangon vượt gần một ngh́n cây số tới thăm hỏi những người gặp nạn. Sáng hôm sau, chúng tôi lại được nhận thêm một số quần áo và tiền.

    Hăng hàng không có máy bay gặp nạn lo chu đáo và có trách nhiệm giải quyết hậu quả của vụ tai nạn. Trong suốt thời gian ở lại 5 ngày, ở Heho hay khi đă trở về Yangon, tất cả hành khách trên chuyến bay đều được ăn ở tại những nơi tương đương khách sạn 5 sao, được hưởng các dịch vụ như giặt là, điện thoại quốc tế... hoàn toàn miễn phí.

    Tôi vốn mơ ước một cuộc sống b́nh dị, rất sợ tất cả những ǵ là hào nhoáng, bóng bẩy, nay trong hoàn cảnh không một xu dính túi, trên người chỉ độc một bộ quần áo, hành lư và túi xách tay đều đă cháy cùng máy bay, ngay cái máy ảnh đeo trên cổ cũng chỉ c̣n sợi dây đeo, kính cận cũng rơi mất, lại được ăn ở như thế này thật cũng là một bất ngờ thú vị. Chúng tôi không phải bước chân ra khỏi khách sạn, mọi công việc cần thiết đều do nhân viên của họ giải quyết. Ngay việc làm giấy thông hành để sử dụng khi c̣n trên đất Myanmar cũng được thực hiện ngay tại nơi ở.

    Theo họ, chỉ hai việc chúng tôi phải có mặt đó là đi kiểm tra sức khỏe và làm lại hộ chiếu. Nhưng với hai việc này, họ đều cho xe đưa đón và cử nhân viên đi theo hỗ trợ khi cần thiết. Họ đă hợp đồng với bệnh viện tốt nhất Yangon để giám đốc bệnh viện có mặt bất cứ lúc nào chỉ đạo việc thăm khám và chữa trị khi có khách do họ đưa đến.

    Những nhân viên đi theo cũng ngồi đó chờ đợi và đưa khách về tận nơi ở sau khi việc thăm khám kết thúc. Vợ tôi và bà thông gia người Australia sau khi gặp chấn động mạnh bị đau lưng. Hai người được khám suốt hơn ba tiếng, mỗi người được làm đủ các loại xét nghiệm, chụp 4 tấm phim cỡ 50x50. Khi thấy không có vấn đề ǵ trầm trọng, họ đă cho mỗi người một cái đai bó lưng và thuốc giảm đau các loại. Bà xă nhà tôi cũng phải thốt lên "Cả đời gần 70 tuổi, chưa bao giờ được thăm khám kỹ càng như thế!".

    Sau khi về Yangon, hăng hàng không đă tập hợp mọi người để thông báo về việc giải quyết bảo hiểm cho hành khách đi trên chuyến bay, giải quyết vụ việc với đầy đủ tinh thần trách nhiệm. Địa chỉ và số tài khoản của hành khách được ghi lại để nhận kết quả sau khi một công ty bảo hiểm của Anh tiến hành bồi thường.

    Không chỉ những người có trách nhiệm, suốt 5 ngày, dù ở đâu, chúng tôi cũng đón nhận được sự ân cần chu đáo của các nhân viên hăng hàng không và khu nghỉ dưỡng. Họ d́u những người bị đau khi lên xuống các bậc thềm, đưa chúng tôi đến tận nơi, mở cửa, bật đèn rồi giơ tay mời vào khi hỏi đến nơi nào đó. Thấy trên tay ai có mấy túi nilon, vỏ hoa quả, họ đều nhanh chóng giơ tay đón lấy mặc dù thùng rác ở ngay trước mặt. Những cử chỉ ấy tôi hiểu không chỉ v́ phương châm coi "khách hàng là Thượng đế" mà c̣n biểu hiện tấm ḷng người giàu trắc ẩn.

    Khi vào một làng dệt lụa thủ công trên hồ Inle, khi được biết chúng tôi là những người vừa gặp nạn, chủ cửa hàng lập tức hạ giá 30% cho toàn bộ sản phẩm mà chúng tôi mua. Số tiền thực ra không nhiều nhưng cử chỉ ấy của họ cũng khiến chúng tôi phải xúc động.

    Sau 5 ngày, mọi thủ tục đă xong. Gia đ́nh tôi được đưa ra sân bay. Ở đây, nhân viên của họ làm tất cả mọi thủ tục cho chuyến bay và chỉ ra về sau khi chúng tôi tạm biệt để vào pḥng cách ly.

    Từ Myanmar trở về, tôi cứ bâng khuâng và ân hận, v́ sao một đất nước chẳng cách xa chúng ta là mấy, một xứ sở có những người dân giàu ḷng nhân hậu, vị tha như thế mà tôi chưa hiểu biết được bao nhiêu.

    Trong cuộc đời chưa bao giờ gặp một tai họa lớn và lại thoát hiểm ngoạn mục như vậy, chúng tôi cảm thấy biết ơn ông bà, cha mẹ đă ăn ở hiền lành, tu nhân tích đức dù trong biết bao vất vả thiếu thốn để con cháu bây giờ được hưởng phúc.

    Tôi muốn cảm ơn những người dân Myanmar đă giang ṿng tay che chở khi gia đ́nh tôi gặp nạn. Và tôi thầm nghĩ, chuyến đi hôm nay của chúng tôi dang dở, nhưng nhất định sẽ có chuyến đi khác. Một đất nước với những con người như thế xứng đáng để chúng ta khám phá.

    Dương Đ́nh Giao



    ========
    Bổ sung thêm phần VnEx đă cắt bỏ, và t/g đă yêu cầu anhbasam bỏ phần này do phải chịu sức ép:

    Gặp “hạn” với xứ ḿnh

    Tôi có một người bạn, do có hoàn cảnh nhiều thuận lợi (chú bác cô d́, anh em con cháu ở nhiều nước trên thế giới) nên anh đă đi khắp nơi trên cả các châu lục Âu, Á, Mỹ, Phi, Úc (chỉ c̣n thiếu châu Nam Cực). Một hôm, ngồi uống bia, anh dứ dứ ngón tay, bảo tôi: “Ông mà đi ra nước ngoài th́ liệu mà giữ lấy cái hộ chiếu. Ông nên nhớ rằng, ông mất tiền bạc, người ta có thể cho ông, nhờ các tổ chức nhân đạo giúp ông. Nhưng nếu mất hộ chiếu th́, … th́,… chỉ có mà bỏ mẹ!”

    Tôi nghe “lời răn dạy” mà thoáng có chút ngờ vực.

    V́ thế, trong vụ tai nạn máy bay ở Myanmar, khi phát hiện bị mất hộ chiếu (mà lại tận 3 quyển của ba người), tôi thật sự lo lắng.

    Biết chúng tôi là người Việt Nam, ông quản lư khách sạn nơi tôi đang ở cho tôi số điện thoại của một người mà theo ông là nhân viên sứ quán Việt Nam ở Yangoon. Nhưng chủ nhân của số điện thoại này nói đúng là ḿnh làm việc ở sứ quán nhưng không làm công việc về lănh sự. Ông đă cho chúng tôi số điện thoại của ông Trần Văn Hoằng, Bí thư thứ nhất, phụ trách công việc này. Liên hệ với ông Hoằng, chúng tôi được ông trả lời, khi nào về Yangoon th́ đến sứ quán và “không có ǵ khó khăn cả, giấy tờ sẽ được cấp ngay thôi”. Nghe lời ông Hoằng mà chúng tôi nhẹ cả người. Anh bạn tôi đă quá bi quan khi nói đến chuyện mất hộ chiếu.

    Buổi trưa về tới Yangoon, chúng tôi đă điện thoại cho ông Hoằng và được ông hẹn đến vào buổi chiều.

    Chiều hôm đó, tất cả những người cần cấp lại hộ chiếu trong gia đ́nh tôi đă có mặt tại sứ quán Việt Nam ở Myanmar. Cùng đi có một nhân viên của Air Bagan. Vừa bước vào cổng, chúng tôi đă thấy một tấm baner kín bức tường lớn: Nhiệt liệt chào mừng quư khách tới thăm sứ quán Việt Nam ở Myanmar. Thật là thân thiện và mến khách! Nhưng chúng tôi đă lầm, v́ chúng tôi không phải đến thăm mà đến xin sự giúp đỡ.

    Sứ quán Việt Nam thật khéo chọn người! Bà lễ tân người Myanmar thấy năm sáu người bước vào pḥng khách nhưng vẫn mải mê với chiếc điện thoại. Nghe cách nói cười bả lả, chắc đây không phải là chuyện công vụ. Sau khoảng 10 phút, bà mới đặt điện thoại và đến lúc này, nhân viên của Air Bagan mới có thể nói mục đích chuyến viếng thăm của chúng tôi. Bà gọi điện thoại đi đâu đó, rồi bảo chúng tôi ngồi chờ. Chờ tới 30 phút, không thấy ai ra tiếp, chúng tôi lại điện thoại báo để ông Hoằng biết chúng tôi đă ngồi chờ ngoài văn pḥng của sứ quán. Ông Hoằng lại bảo chờ. Lại 30 phút nữa, mới thấy ông Hoằng xuất hiện. Chắc để tiết kiệm thời gian v́ “công việc bề bộn” của sứ quán, nhà ngoại giao bỏ qua việc thăm hỏi, an ủi, động viên những đồng bào của ḿnh vừa thoát chết, đưa cho chúng tôi mỗi người 3 mẫu in sẵn tờ giấy khổ A4, yêu cầu chúng tôi khai báo, đồng thời đ̣i nộp 3 tấm ảnh. Việc này khiến chúng tôi bất ngờ, v́ nhà chức trách Myanmar chỉ chuẩn bị cho chúng tôi mỗi người một tấm ảnh để làm việc này. Nhưng ông Hoằng không giải thích ǵ thêm và quay vào trong với những “công việc bận rộn” của ḿnh.

    Rất may, anh nhân viên của Air Bagan đi theo bảo chúng tôi cứ khai giấy tờ, c̣n anh ta cùng lái xe đi làm thêm ảnh giúp chúng tôi. Đến khi có thêm mỗi người hai tấm ảnh, vẫn chẳng thấy ai có mặt. Mặc dù chưa hết giờ làm việc nhưng nhân viên lễ tân người Myanmar cũng chẳng thấy đâu. Gần 5 giờ, ông Hoằng mới xuất hiện và hẹn chúng tôi 3 giờ chiều hôm sau gọi điện đến để biết kết quả. Khi chúng tôi thắc mắc sao không được kết quả ngay, ông Hoằng giải thích, c̣n phải chờ thẩm tra ở trong nước (chắc v́ sợ “thế lực thù địch” luồn về trong nước để phá hoại công cuộc xây dựng CNXH?). Nếu xong th́ mai có giấy, c̣n nếu không xong th́ phải chờ đến tuần sau (v́ ngày mai đă là thứ 6, thứ 7 và chủ nhật sứ quán không làm việc). Chúng tôi trở vể với bao thất vọng.

    Đêm ấy, tôi không ngủ được. Sao có thể yên tâm chờ đợi đến tuần sau trong khi người th́ chấn thương, người th́ có bệnh măn tính mà các loại biệt dược mang theo đă mất hết. Tôi buộc phải nhờ đến sự giúp đỡ của ông Nguyễn Vũ Tú, Đại sứ Việt Nam tại Philippin. Có lẽ do sự tác động này, đến 3giờ chiều, điện thoại đến sứ quán, chúng tôi được ông Hoằng trả lời: đă có giấy tờ và hẹn 4 giờ rưỡi đến lấy. Chúng tôi lại thở phào nhẹ nhơm.

    Đúng hẹn, 4 giờ rưỡi, chúng tôi có mặt ở sứ quán. Lại được bảo ngồi đợi. Thời gian cứ trôi, nhưng không thấy ai ra tiếp. Đến 5 giờ kém 10 phút, một kết quả không mấy tốt đẹp đă hiện ra trước mắt: 5 giờ, ông Hoằng sẽ xuất hiện mang theo 3 giấy thông hành, nhưng chúng tôi không thể nhận v́ nhân viên thu tiền lệ phí đă ra về v́ hết giờ làm việc. Sự cố gắng giúp đỡ của ông Nguyễn Vũ Tú có thể không có tác dụng. Lúc này, tôi lại nhớ tới lời “đe dọa” của anh bạn và cảm thấy anh ấy chưa nói hết sự nguy hiểm khi mất hộ chiếu. Tôi cảm thấy việc mất hộ chiếu c̣n đẩy tôi vào t́nh cảnh “trên cả bỏ mẹ”.

    5 giờ kém 5, tôi quyết định phải hành động gấp nếu không muốn nằm chờ thêm mấy ngày nữa. Tôi kín đáo lên tầng 2 của văn pḥng sứ quán t́m đến pḥng làm việc của đại sứ Chu Công Phùng cầu cứu. Rất may, cửa pḥng làm việc mở, ông Phùng đang ngồi viết, tôi “liều mạng” bước vào tự giới thiệu. Ông Phùng vồn vă đứng dậy bắt tay và mời tôi ngồi. Tôi vội cám ơn hết ḷng v́ sự giúp đỡ của ông Phùng. Sau khi biết tôi đang ở khách sạn do sự sắp xếp của Air Bagan, ông Phùng bảo tôi: “Chúc mừng bác và gia đ́nh đă may mắn thoát khỏi hiểm nghèo. Thế bác đă nhận được đầy đủ giấy tờ rồi chứ?” Ông Phùng vô cùng ngạc nhiên khi tôi nói cho đến nay tôi chưa nh́n thấy những giấy tờ này như thế nào. Ông Phùng vội đưa tôi sang pḥng làm việc bên cạnh của ông Trần Văn Hoằng – Bí thư thứ nhất phụ trách công tác lănh sự.

    Cửa mở, tôi thấy ông Hoằng tay đang di chuột máy vi tính, trên mặt bàn có mấy tấm phôi giấy thông hành. Sau khi nghe ông Phùng hỏi: “Giấy tờ của bác Giao đă làm xong rồi chứ?” Ông Hoằng vội rời máy vi tính và trả lời: “Xong bây giờ đây”! Lúc này là đúng 5 giờ. Lúc đó ông Hoằng mới viết tên, dán ảnh vào những tờ giấy thông hành chuẩn bị cấp cho chúng tôi. Ông Phùng vội xin lỗi v́ đang dở việc gấp và nói tôi ngồi chờ. Khoảng 15 phút sau ông Phùng quay lại, gọi người pha nước và hỏi thăm về hoàn cảnh xảy ra tai nạn, về việc được bảo hiểm đền bù. Tôi cám ơn và trả lời ông Phùng: “Hôm qua, khi họp bàn về vấn đề bảo hiểm, Air Bagan đă mời sứ quán các nước có công dân trên máy bay gặp nạn đến dự. Các sứ quán đều đă cử người đến để sẵn sàng bảo vệ quyền lợi hợp pháp cho công dân nước họ nhưng sứ quán Việt Nam không có mặt.” Tôi cũng không quên nói để ông Phùng yên tâm, mặc dù thế chúng tôi đă được “ăn theo” công dân của các nước “Tư bản giăy chết” nên vấn đề bảo hiểm không có ǵ khó khăn.

    Khi ông Hoằng viết xong mấy giấy thông hành liền bảo tôi sang nộp lệ phí. Ông Phùng chính là người đă dẫn tôi đến nơi làm việc của bộ phận hành chính (có lẽ ông Phùng đă yêu cầu họ ở lại dù thời gian làm việc đă hết từ lâu). Nhân đây, một lần nữa, gia đ́nh chúng tôi xin gửi lời cám ơn chân thành đến ông Chu Công Phùng – Đại sứ Việt Nam ở Myanmar. Tôi nộp lệ phí và nhận giấy thông hành. Nhân viên của Air Bagan vẫn chờ tôi ở tầng dưới. Lúc ấy đă là 6 giờ 30 phút.

    Nhờ ba giấy thông hành này chúng tôi mới có thể trở về nước vào ngày Chủ nhật 30/12/2012.



    Để các bạn hiểu thêm niềm sung sướng của một người dân trong một đất nước có độc lập tự do mà chúng ta vẫn đang tự hào, tôi xin kể hai câu chuyện xảy ra trong chuyến đi này:



    - Câu chuyện thứ nhất: Bà thông gia người Úc của tôi cùng với cô con gái cũng bị mất hộ chiếu. Bà không may mắn như tôi v́ sứ quán Úc đang đóng cửa nghỉ lễ. Nhưng chỉ một cuộc điện thoại vào đường dây nóng của Bộ Ngoại giao Úc, bà đă kéo được người phụ trách lănh sự trở về nhiệm sở và nhận được hộ chiếu sau 2 giờ đồng hồ (Hộ chiếu chứ không phải giấy thông hành).



    - Câu chuyện thứ hai: Từ khi đi cùng chúng tôi tới sứ quán Việt Nam để nhận giấy thông hành, nhân viên của Air Bagan đă qua điện thoại giữ liên lạc với cơ quan xuất nhập cảnh của Myanmar và yêu cầu họ ở lại sau giờ làm việc chờ giấy thông hành của chúng tôi đóng dấu xác nhận đă nhập cảnh (có như vậy khi ra sân bay chúng tôi mới có thể làm thủ tục xuất cảnh). Sau khi nhận được giấy thông hành lúc 6 giờ 30 phút nhân viên của Air Bagan đă đến cơ quan XNC làm thủ tục (chúng tôi ngồi chờ trên ô tô, không cần có mặt). Nhưng rất tiếc người nhân viên này quên không mang theo ảnh của chúng tôi. Anh ta trở về báo với chúng tôi 9 giờ sáng hôm sau cần có mặt tại khách sạn để cơ quan XNC Myanmar cho người đến chụp ảnh và họ sẽ trả lại giấy tờ sau khi hoàn tất.



    V́ sao ông Hoằng đă hành xử như vậy với chúng tôi – những người đồng bào của ông đang gặp hoạn nạn ở nơi đất khách quê người? Điều ấy chỉ có Trời biết, Đất biết và ông Hoằng biết.



    Dương Đ́nh Giao

    1200 đường Láng, Hà Nội.

    ĐT 0983 240446.

  2. #2
    Lalan
    Khách
    Cái tựa đề làm tôi tưởng ông Đệ nhất tham vụ sứ quán VN đ̣i ăn hối lộ , nhưng khi đọc kỷ th́ không thấy có ai đ̣i ăn hối lộ mà chỉ là cái thói quen làm việc tà tà , không đúng hẹn của người VN . Ông tác giả bài viết chỉ nghi ngờ là sứ quán muốn ăn hối lộ chứ thực ra đâu có ai đ̣i tiền hối lộ . Làm xém chút nữa tôi nghi oan cho sứ quán VN th́ tội chết .

  3. #3
    Member
    Join Date
    29-05-2012
    Posts
    396
    Đ̣i th́ không đ̣i trực tiếp, vậy cầm cái phôi (phôi nhgia là bản in Tờ Thông Hành chưa điền tên) xuống mà làm ǵ ? mà nói là nhân viên hành chánh đă ra về . Vậy thế sao khi Ông Đại sứ bảo làm th́ kư liền và đem qua pḥng Hành chánh thu lệ phí (sao người nhân viên Hành chánh c̣n đó) .
    Không đ̣i tiền mà ép người ta "lót tay" th́ có phải hối lộ không ?

  4. #4
    Member TuDochoVietNam's Avatar
    Join Date
    11-08-2010
    Location
    Texas
    Posts
    1,399
    Quote Originally Posted by Lalan View Post
    Cái tựa đề làm tôi tưởng ông Đệ nhất tham vụ sứ quán VN đ̣i ăn hối lộ , nhưng khi đọc kỷ th́ không thấy có ai đ̣i ăn hối lộ mà chỉ là cái thói quen làm việc tà tà , không đúng hẹn của người VN . Ông tác giả bài viết chỉ nghi ngờ là sứ quán muốn ăn hối lộ chứ thực ra đâu có ai đ̣i tiền hối lộ . Làm xém chút nữa tôi nghi oan cho sứ quán VN th́ tội chết .
    Tội qwá hén?
    Chà cái hệ thống hành chánh của CSVN trong sạch ghê!!!
    Cả bọn Hải Quan, Cảnh sát giao thông, Sở Nhà Đất... có đứa nào mở miệng đ̣i phải chi tiền đâu?
    Nhưng chúng rề rà, ngâm tôm, gây khó dễ th́ phải bỏ tiền ra cho xong việc.
    Đó mới là cao thủ trong nghề ăn hối lộ. Chỉ có bọn cắc ké mới ngu xuẩn hỏi tiền.

  5. #5
    Member ngoilau's Avatar
    Join Date
    29-03-2011
    Posts
    224
    Quote Originally Posted by Lalan View Post
    Cái tựa đề làm tôi tưởng ông Đệ nhất tham vụ sứ quán VN đ̣i ăn hối lộ , nhưng khi đọc kỷ th́ không thấy có ai đ̣i ăn hối lộ mà chỉ là cái thói quen làm việc tà tà , không đúng hẹn của người VN . Ông tác giả bài viết chỉ nghi ngờ là sứ quán muốn ăn hối lộ chứ thực ra đâu có ai đ̣i tiền hối lộ . Làm xém chút nữa tôi nghi oan cho sứ quán VN th́ tội chết .
    Đọc bài xong , nên xử dụng đầu óc mà suy nghĩ một tí :

    - Thứ nhất đây là tai nạn máy bay , sống sót c̣n lại cái mạng là một phước lớn.Trong bảng hướng dẫn thoát hiểm của các hăng máy bay để trong ghế bắt mọi người phải đọc , có lời dặn : " Khi nghe lệnh bỏ máy bay , tất cả đồ đạc hành lư phải bỏ lại , chỉ đeo phao vào người và thoát ra bằng các cửa thoát hiểm theo lệnh của tiếp viên hàng không ".

    Hăng máy bay hiểu ai cũng phải bỏ lại tất cả hành lư để chạy ra . Cho nên hăng máy bay phải cung cấp tiền số tiền nhỏ bằng đôla và tiền Miến điện , v́ họ biết mọi người không có tiền mặt trên người , để kêu điện thoại báo cho thân nhân ở tại nước khác.

    Chỉ có đại sứ Việt Nam và Lalan mới nghĩ : cứ Việt Kiều là phải có đôla rủng rỉnh trên người để ăn hối lộ , cứ 200 đô một cuốn Passport mới ...Sự dùng-dằng của bí thư đệ nhất của đại sứ Việt Nam không trao ngay passport , mà hứa hẹn lần hồi hai ba ngày , là kết quả ấu trĩ của bộ óc non nớt về hành xử , muốn ăn hối lộ . Nhưng thấy bên Phillipne phone sang nên sợ tay này có gốc , nên đại sứ VN mới ḷi ra .

    - Nhiệm vụ chung của các ṭa đại sứ là : thứ nhất là giúp đỡ kiều dân của nước ḿnh ở xứ người , lúc họ gặp hoạn nạn hay khó khăn không trở về nước được , thứ hai là trao đổi văn hóa và vinh danh nước ḿnh .

    - VN ngược lại , nhiệm vụ của ṭa đại sứ là hành hạ kiều dân cho ḷi tĩ , ḷi tiền . Và làm ô nhục thể diện quốc gia VN bằng cách mua bán sừng tê giác cấm tại Nam Phi , bắt ṣ lông tại Mỹ , buôn lậu v..v...
    Last edited by ngoilau; 07-01-2013 at 10:16 AM.

  6. #6
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Lalan hỏi "khéo" chăng?

    Quote Originally Posted by ngoilau View Post
    Đọc bài xong , nên xử dụng đầu óc mà suy nghĩ một tí :

    - Thứ nhất đây là tai nạn máy bay , sống sót c̣n lại cái mạng là một phước lớn.Trong bảng hướng dẫn thoát hiểm của các hăng máy bay để trong ghế bắt mọi người phải đọc , có lời dặn : " Khi nghe lệnh bỏ máy bay , tất cả đồ đạc hành lư phải bỏ lại , chỉ đeo phao vào người và thoát ra bằng các cửa thoát hiểm theo lệnh của tiếp viên hàng không ".

    Hăng máy bay hiểu ai cũng phải bỏ lại tất cả hành lư để chạy ra . Cho nên hăng máy bay phải cung cấp tiền số tiền nhỏ bằng đôla và tiền Miến điện , v́ họ biết mọi người không có tiền mặt trên người , để kêu điện thoại báo cho thân nhân ở tại nước khác.

    Chỉ có đại sứ Việt Nam và Lalan mới nghĩ : cứ Việt Kiều là phải có đôla rủng rỉnh trên người để ăn hối lộ , cứ 200 đô một cuốn Passport mới ...Sự dùng-dằng của bí thư đệ nhất của đại sứ Việt Nam không trao ngay passport , mà hứa hẹn lần hồi hai ba ngày , là kết quả ấu trĩ của bộ óc non nớt về hành xử , muốn ăn hối lộ . Nhưng thấy bên Phillipne phone sang nên sợ tay này có gốc , nên đại sứ VN mới ḷi ra .

    - Nhiệm vụ chung của các ṭa đại sứ là : thứ nhất là giúp đỡ kiều dân của nước ḿnh ở xứ người , lúc họ gặp hoạn nạn hay khó khăn không trở về nước được , thứ hai là trao đổi văn hóa và vinh danh nước ḿnh .

    - VN ngược lại , nhiệm vụ của ṭa đại sứ là hành hạ kiều dân cho ḷi tĩ , ḷi tiền . Và làm ô nhục thể diện quốc gia VN bằng cách mua bán sừng tê giác cấm tại Nam Phi , bắt ṣ lông tại Mỹ , buôn lậu v..v...
    Có lẽ Lalan đã "hỏi khéo", bề ngoài như là bênh, bao che cho các quan chức VC tại đây, làm cho quí vị tức nước vỡ bờ xối xả nói lên sự thật và mánh khóe tham nhũng cuả tụi nó.
    Phải vậy không Lalan?

  7. #7
    Chín-đờn-c̣
    Khách
    Quote Originally Posted by Lalan View Post
    Cái tựa đề làm tôi tưởng ông Đệ nhất tham vụ sứ quán VN đ̣i ăn hối lộ , nhưng khi đọc kỷ th́ không thấy có ai đ̣i ăn hối lộ mà chỉ là cái thói quen làm việc tà tà , không đúng hẹn của người VN . Ông tác giả bài viết chỉ nghi ngờ là sứ quán muốn ăn hối lộ chứ thực ra đâu có ai đ̣i tiền hối lộ . Làm xém chút nữa tôi nghi oan cho sứ quán VN th́ tội chết .
    Mấy chục năm bỏ nước ra đi, Chín tui chưa một lần trở về "thăm" quê hương ... nên tui cứ tạm tin lời góp ư của Lalan là ông Đệ Nhất Tham Vụ sứ quán VN chẳng đ̣i ăn hối lộ, nhưng mà Lalan nói rằng, đó chỉ v́ thói quên làm việc tà tà, không đúng hẹn của người VN th́ Chín tui cảm thấy "hơi bị" nhột đó nghen.

    Tui đă đọc hết câu chuyện của ông Giao, du khách người Việt trên xứ Myanmar là người gặp tai nạn máy bay đáng cần được sự giúp đỡ của sứ quán VN. Như ông Giao kể, người xứ Myanmar không cùng ḍng máu, mầu da, ngôn ngữ mà họ rất hiếu khách, rất t́nh người; thế mà ông Hoằng, Đệ Nhất Tham Vụ sứ quán VN lại chẳng động ḷng an ủi (dù chỉ một lời) mà c̣n cố kéo thật dài thời gian để hành xác, làm căng thẳng tinh thần người đang gặp nạn; Kẻ bất nhân mới hành động như thế!

    À! th́ ra, đảng viên đảng cs được huấn luyện thành sắt thép, không c̣n t́nh cảm con người. Đảng tịch càng lâu năm, chức vụ càng cao th́ bất nhân càng lộ liễu.

  8. #8
    Chín-đờn-c̣
    Khách
    Miến Điện: tai nạn máy bay, ít nhất 2 người chết
    RFA 25.12.2012

    Có ít nhất 2 người chết và 11 người bị thương khi chiếc máy bay chở khách du lịch nước ngoài của hăng hàng không Miến Điện Air Bagan lâm nạn lúc hạ cánh khẩn cấp ở một địa điểm nằm gần phi trường Heho hồi sáng nay.


    Hiện trường vụ tai nạn máy bay gần sân bay Heho, bang Shan, miền đông Miến Điện ngày 25 tháng 12 năm 2012.

    Hăng hàng không Air Bagan cho biết chiếc máy bay chở theo 63 người phần đông là du khách nước ngoài bị vỡ đôi sau khi đáp trên một con đường gần phi trường, khiến 1 người thiệt mạng và đâm chết 1 người khác đang chạy xe máy trên đường.
    Nguyên nhân được nói là v́ thời tiết xấu, nhưng cũng có tin cho biết một động cơ của chiếc máy bay bốc cháy trước khi hạ cánh.
    Trong số những bị thương có 2 viên phi công, 2 người Mỹ, 2 người Anh và 1 người mang quốc tịch Nam Hàn.
    Được biết chiếc may may lâm nạn là một chiếc máy bay cũ, loại Fokker-100, hiện không c̣n bán trên thị trường.

  9. #9
    Chín-đờn-c̣
    Khách

    Lalan đọc bản tin và xem cho kỹ h́nh ảnh ghi lại hiện trường máy bay bị nạn

    Tui trích đăng bản tin: tai nạn máy bay ở Miến Điện để Lalan đọc cho biết và nh́n hinh ảnh tại hiện trường để tạo cảm giác riêng.
    Những hành khách đi máy bay khi gặp nạn như vậy chắc chắn tinh thần của họ rất hoảng loạn v́ thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
    Vậy th́ hành động của ông Đệ Nhất Tham Vụ sứ quán VN đối xử với đồng bào nhẫn tâm như vậy mà Lalan có thể lên tiếng bênh vực chỉ v́ thói quen làm việc tà tà (của người VN!) th́ kể ra Lalan c̣n độc ác hơn thế nhiều đó nghen!

  10. #10

    Join Date
    07-11-2011
    Posts
    1,447
    ối tên La Làng th́ biết ǵ phải quấy đâu, đệ tử cuả lăo pheng.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 1
    Last Post: 13-08-2012, 02:42 PM
  2. Replies: 1
    Last Post: 09-08-2012, 06:15 PM
  3. Replies: 3
    Last Post: 05-07-2011, 07:04 AM
  4. Replies: 0
    Last Post: 04-07-2011, 12:56 PM
  5. Replies: 0
    Last Post: 22-03-2011, 01:12 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •