Page 178 of 304 FirstFirst ... 78128168174175176177178179180181182188228278 ... LastLast
Results 1,771 to 1,780 of 3035

Thread: Nghe Chuyện Hà Nội

  1. #1771
    Member Nguyễn Mạnh Quốc's Avatar
    Join Date
    25-03-2011
    Posts
    4,374

    Nghe chuyện haf nội ; c̣n ai nữa bên kia gịng sông vĩ tuyến !!

    Xin cảm ơn sự quan tâm của t/v Tigon và bạn đọc..
    gia đ́nh nmq giờ đây..c̣n ai nữa ở bên kia chiến tuyến ?? xin thưa c̣n..
    ... c̣n những nấm mồ hoang..của thân phụ và dưỡng mẫu .. Nhà nước sau khi tuyên bố độc lập (02-09/1945.. đă đem cất ngay từ những ngày đó rồi.. và cất vĩnh viễn.. không ai biết địa chỉ để thắp nén nhang.. v́ cái tội Việt gian, cái tội địa chủ....
    Gia đ́nh nmq thế hệ trên đông lắm.. có cả ở hai bên.. Trong đám 10 anh em của thân phụ th́ có đến một nửa là nghe theo ông Hồ.. và các ông chú bà cô này cũng là bạn thân của KDT hay ngay như TDH.. thế nhưng khi bị khép tội th́ không có kẻ nào dám bênh vực.. bây giờ c̣n các cháu nhưng.. lâu lâu cũng có thư từ than văn...
    Bạn bè cũng đông.. một số bây giờ cũng khá.. và gia đ́nh nmq cũng có đón các cháu sang tu nghiệp.. hiện nay nmq và các " bà chủ " đang suy nghĩ , sắp xếp để đón hai hay ba cháu (trong đám hiện đang tu nghiệp mùa hè) ở lại, nuôi cho các cháu đạt tŕnh độ ở bên này. Cái khó khăn là khâu giảng giải lịch sử VN, và phân tích chế độ ( Sciences politiques).. khó như nuôi rắn hổ mang !! ./. nmq

  2. #1772
    Member Nguyễn Mạnh Quốc's Avatar
    Join Date
    25-03-2011
    Posts
    4,374

    Nghe chuyện Hà nội ; tháng bảy Vu lan.. và ngơ ngác Genève .......

    Chiều thứ Bảy ngồi không một ḿnh.. th́ mấy bà đi lễ chùa về...
    này anh..ngày mai Rằm tháng bảy đó... ở nhà ḿnh.. th́ lằm món chay mà lũ mắt xanh có biết ăn chay đâu !! hay là chúng ḿnh ...làm cơm chay cúng tổ... c̣n bầy trẻ cho chúng ăn mặn nghe anh ??
    Tiết tháng bảy.. mưa dầm sùi sụt...
    Toát hơi may.. lạnh buốt xương khô !!
    Năo người thay !! buổi chiều Thu.. ( Chiêu Hồn. Nguyễn Du)
    trong ḷng chơt nhớ ngày đó.. toà Thị chính đă bắt đầu cho ghi tên đi Di cư.. và chiều đến 5giof là loa phóng thanh nhắc nhở đồng bào ai muốn Di cư th́ đến toà Thị Chính ghi tên..
    Gia đ́nh Yvonne đă lên máy bay từ ngày 25/07.. c̣n lại ḿnh nmq.. ngay cả nơi chốn làm việc, những nhân viên không liên can cũng đă được sắp xếp lên xe xuống Hả Pḥng để lo tiếp tay di chuyển thương bịnh binh vô Nam, bịnh viên De Lanessan giở đây chỉ c̣n toán Lê dương canh gác.. và GM1 phụ trách di tản từ Điện biên Phủ về Hànoi rồi làm cấp cứu sau đó hoặc xuống hai pḥng hoặc nặng th́ sag Gia Lâm để vô Nam..
    Bịnh viện De Lanessan thật to.. rộng bốn dăy nhà lâu ba tầng lại ba khoảng vườn, nay đước dựng lên các lều vài để chứa thương binh mà chật ních...c̣n nhân viên làm ba ca mà không hết việc...
    Sau ca mổ chót.. hồ sơ ghi chép theo dơi ranh rọt.. đứng dậy.. đi rửa mặt và thay cái áo blouse .. c̣n đầy vết máu ... trút bỏ đôi giày bata.. v́ di chuyển dễ dàng, thay bằng đôi dép quai chéo.. sao mà mát hai bàn chân đến thế.. đủng đỉnh đạp chiếc xe đạp cổ lỗ sĩ.. dọc Ḷ Đúc để ra Trần xuân Soạn.. rồi phố Huế.. đến Trần quốc Toản.. Quang Trung..
    clinique của Bs Role.. giờ đây chỉ c̣n tôi và ba người infirrmiers chăm sóc cho bệnh nhân... đẩy cánh cổng sắt đi vào.. pḥng đợi vắng hoe.. trong salle giờ đây chỉ c̣n vá nguời bệnh.. họ cũng đang mong ngóng gia đ́nh đến đón về... xong công việc.. ṿng bánh xe đạp lại quay đều.. những giọt mưa ngâu lăn lăn trên má.. tôi đưa tay vuốt mặt ḿnh mà cứ ngỡ như đang vuốt mắt cho những thương binh .. trong giờ hấp hối..
    Ngược Quang Trung đến trần hưng Đạo.. rẽ tay trái ... về lại căn nhà đầy kỷ niệm... hai con chó chạy ra mừng.. rồi d́ Tư..
    ... cậu về nhà...
    dạ.. cháu chào d́... có ai đến không ? chị hai đâu.. chú tài đâu ??
    .. cả hai đi t́m người nhà để giũ ǵn nhà cho ông bà... cậu đừng lo chúng tôi sẽ lo hết..
    cảm ơn d́...
    .. thế bao giờ... cậu có đi vào Nam không ?? di cư ấy mà !!
    .. tôi cũng đang suy nghĩ.... thôi tôi phải về.. chào ǵ... chợt như có ǵ vướng mắc duới gấu quần.. con chó lông sù.. con Vicky trắng muốt của Yvonne... tôi bồng lên..
    D́ ơi.. cho tôi con chó nhỏ này nhớ !! dạ cậu đem về nuôi nó đi.... nhắc con Vicky lên bỏ vào giỏ phía trước..đậy nắp giỏ lại.. vicky rit rít .. không biết nó vui hay buồn khi đem nó đi khỏi căn nhà....
    Mưa không nặng hạt nhưng đủ làm giá lạnh.. tiếng chuông chùa văng vẳng một cách nặng nề u uất trong thinh không.. tự nhiên tay lái rẽ về chùa Quán sứ... từ đó tiếng kinh cầu và tiếng mơ âm vang đều đặn.. trầm buồn.. tiếng nỉ non than khóc của gia đ́nh tang chủ.. tôi bước vào chùa...quỳ trước chính điện..
    .. không gian vắng lặng điểm tiếng chuông tiếng mơ.. và tiếng nức nở ai oán của thân nhân.. hai con mắt tôi từ từ nhoà nhạt.. h́nh bóng cha mẹ.. người thân như ẩn như hiện đang giơ tay đón chào đứa con mồ côi t́m về của Phật... một hồi chắc cũng lâu.. ngoài trời đă xâm xẩm tối... tôi đứng dạy vái lạy Phật tổ.. rồi đi ra ngoài... bước xuống nhà khách th́ gặp Thượng Toạ Tố Liên...
    Đang lui cui th́ có tíêng ai... anh đến lễ Phật... tôi quay lại...
    Lạy thày.. con sơ sót.. dạ con đă lễ trên chánh điện rồi ....
    .. một đứa con ngoan.. ông bà chắc cũng hài ḷng..
    .. con xin cảm ơn Thày...
    Bà văi từ nhà ngang mang sang cho tôi một đĩa xôi trắng.. và bát chè.. tôi đón nhận..
    Tháng Bảy con nước dâng.. ngoài đồng lo dỡ lạc kẻo úng nước hỏng hết.. hột lạc mới dỡ.. c̣n cả cái vỏ mỏng tang mầu nâu nhạt.. được đem trộn với gạo nếp để đồ xôi thật nhừ.. bở.. sao thơm ngon đến thế. lại bát chè đường với đậu xanh cả vỏ cà vỡ.. thât thanh thanh.ngọt ngào... thú vị.. ăn xong tôi cảm ơn nhà Chùa và ra tiếp tục đạp xe.. đi đâu.. cũng đă hơn 7 giờ chiều rồi.. thôi đem Vicky lên gởi Bích Thạch nuôi dùm.. mở nắp dỏ ra xoa đầu Vicky rồi chiếc xe bon bon lăn bánh....
    Năm 1954, rằm tháng Bảy nhằm ngày thứ sáu 13 tháng Tám... đén nay là đúng 60 năm //..

  3. #1773
    Member Nguyễn Mạnh Quốc's Avatar
    Join Date
    25-03-2011
    Posts
    4,374

    Nghe chuyện Hà nội ; Vu lan trên đát khách quê người...

    ... ngày hôm qua, nmq đă t́m lại ngày tháng cũ.. một chiều lễ Vu lan và những giọt mưa Ngâu của thời c̣n trẻ... Nhưng ngày hôm nay, trên đất mẹ kế Canada, thêm một lần thấm đậm t́nh gia đ́nh với đàn con cháu đa chủng tộc.. và chúng...
    ... ba cô con dâu rồi lại cháu dâu thuộc gịng da trắng mắt xanh.. mà không ngờ.. khi chúng hội nhập với da đ́nh da vàng mũi tẹt.. cả một sự không ngờ.. các cháu biết lễ lạy ban thờ và các cháu cũng nhớ đến ngày giỗ kỵ.. hôm qua rằm th́ các bà làm cơm chay.. bên cạnh đó là các món mặn cho đàn trẻ, c̣n sáng hôm nay.. chúng xin trước.. buổi trưa cho chúng ăn xôi nếp trắng... mọi người trố mắt ngạc nhiên.. duy chỉ có bà trẻ Thạch là tủm tỉm cười... chúng vội vàng la....Mom.. top secret...
    Bà Thạch và hai bà nữa vui vẻ gật đầu.. ra vẻ bí mật.. c̣n riêng nmq.. tôi đi ra chỗ khác.. đến bữa trưa
    th́ chỉ ngửi được mùi xôi gạo mới.. rồi đến mùi hành phi.. mùi tôm rang..thịt rang... c̣n ǵ nữa....

    Ba bà đứng gọi là bán hàng.. một chồng đĩa xứ trắng và những đôi đũa bé nhỏ xinh xinh..
    Hai xửng đầy xôi bưng ra.. khói bốc lên nghi ngút... đàn trẻ đang chơi ngửi thấy mùi và tiếng gọi.. vội vàng đi rửa tay.. bố mẹ chúng cùng dắt nhau vào chỗ....
    Chật cả pḥng ăn.. gần ba chục miệng chứ ít ǵ đâu !! mấy bà khác th́ lo sữa, nước cam cho chúng... tíu tít như đàn sáo sậu..xôi được đơm lên đĩa, hạt xôi tṛn, mọng như những con ong non nằm đợi.. rồi nào tôm chấy..thịt băm cháy cạnh..lại vài lát lạp sưởng.. chút hành phi vàng ươm.. mùi thơm dậy khắp căn pḥng ăn.. và chút Maggi... nh́n đĩa xôi thật bắt con mắt.. thèm thuồng.. bà Thạch sung sướng .. quay t́m tôi.. ôm lấy vai...
    anh.. c̣n ǵ sung sướng hơn hả anh !! các chị em ơi !! chúng ḿnh tràn đầy hạnh phúc... xin tổ tiên phù hộ đàn con..
    Cảm ơn tổ tiên, cảm ơn các bà đă bỏ công chăm lo cho đàn cháu nhỏ.. mấy cô con, cháu dâu vội chạy lại ôm lấy các bà mẹ.. bé nhất nhà con cháu bé Alice mới nuôi cũng bi bô... ./.

  4. #1774
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Chào em, Hà Nội

    Tác Giả: Trần Thị Vĩnh Tường


    Ngày c̣n nhỏ vẫn nghe bà nội nói: "Mẹ nó này, hôm nay mưa dầm cả ngày, giời đất cứ như ngoài Bắc... Để phần mẹ nó bát bún thang có cả cà cuống chả thơm bằng cà cuống Bưởi...Trong này hoa mai vàng, mạn ngược nhà ḿnh lại sính hoa đào..." Thế nên, đất Bắc không chỉ là một chấm nhỏ trên bản đồ mà c̣n là nỗi ràng buộc rất sâu.

    Ngày vào Nam c̣n quá bé nhớ chẳng được nhiều. Nhớ nhất làng Bưởi lối vào làng lát gạch đỏ au màu đỏ cam tươi nơn ưa nh́n. Có lần dọn nhà phải bỏ đi bao nhiêu thứ, nhưng vẫn cố giữ một b́nh đất nung không tráng men không hoa văn vẻ đẹp mộc mạc gợi nhớ những viên gạch Bát Tràng làng Bưởi.

    Từ đầu làng đến nhà cậu phải đi qua một cái ao. Cái ao này lớn hơn ao ở Hưng Yên quê ngoại. Quanh ao trồng môt hàng dừa vốn khá hiếm ở đất Bắc. Lá dừa x̣e ra như nan quạt. Những quả dừa bé tí rụng đầy mặt ao. Bờ ao viền gạch Bát Tràng. Những bậc thang cũng lát gạch ư chừng muốn chiều chuộng bàn chân các cô gái đi gánh nước. Các cô cẩn thận bấm chân trên cầu tay kéo váy đen chùng xuống bắp chân, bờ mông nhịp nhàng theo hai thùng "sắt tây", yếm nâu buộc hờ có khi tung tăng hai quả vú vừa bằng cái bánh gị. Nh́n các cô đong đưa đ̣n gánh trên vai thương không để đâu cho hết, h́nh như chẳng bao giờ có được cái thùng nào lành lặn. Mỗi bước đi những tia nước nhỏ xoè xuống nền gạch đỏ ngoằn ngoèo trông như một đàn giun. Chiều nào đi tắm ao cũng chạy loăng quăng theo dấu nước ấy.

    Hai bên đuờng làng bụi dâu rực những chùm quả mầu hồng hồng đo đỏ núm phơn phớt vàng ăn vào chua chua ngọt ngọt. Quanh làng những bụi thầu dầu lá đỏ tía xoè ra như ngôi sao. Xin chị hái cho mươi quả, tách ra lấy cái nhuỵ bé tí mầu trắng trên đầu đội mũ đỏ chói. Chị kính cẩn gọi là cô tiên của Tây Vương Mẫu bị giáng xuống trần. Xếp hàng cho mươi cô tiên nằm ngay ngắn trên lá dâu xanh, tha thẩn cứ thế mà chơi cho hết buổi sáng. Đang chơi, nghe tiếng rao của bà bán kẹo mach nha là bỏ hết cả. Tiếng bà thanh và cao như tiếng chị. Nhưng thật ra bà đă già rồi. Bà gánh hai nồi đất nung đầy kẹo mạch nha trong mầu hổ phách. Bà mặc quần chân què yếm nâu đă bạc chân đi đất. Tóc vấn vội vàng trong mảnh khăn đen. Mắt hấp háy kèm nhèm v́ nắng. Khuôn mặt nhăn nheo chịu đựng. Lúc đó cứ không hiểu tại sao có những người Hà Nội cực khổ đi khắp hang cùng ngơ hẻm đổi tóc rối và vỏ quít phơi khô. Siêng năng nhặt tóc rối đưa cho bà nội cất vào một b́nh sứ nhỏ dành đổi lấy những que kẹo mạch nha ngọt rất thanh. Bà cười xinh đôi môi ăn trầu hàng răng đen đă bạc. Những người đàn bà quê hương muôn thuở đều như thế. Sắc không lộng lẫy mà ḷng thuần thục. Chịu bao oan khổ t́nh đời mà ḷng không tê tái.

    Một hôm, bà nội chào bà kẹo mạch nha: "Bà ơi, hôm nay đăi bà năm hào. Chào bà ở lại nhớ, mấy hôm nữa cho các cháu vào Nam". Tiếng bà kẹo mạch nha kêu toáng lên: "Lạy thánh mớ bái, sao cụ lại đi vấy?". Giọng bà nội rầu rầu: "Nào có muốn đi nhưng bố mẹ cháu đổi vào trong ấy, đâm ra phải đi theo trông cháu. Bà tính, cứ là đứt cả ruột gan chứ lại ǵ. Đấy, mấy ngày hôm nay đi ra đi vào chẳng c̣n hồn vía sất cả. Có ai muốn đi đâu bà nhể...?". Bà nội và bà kẹo mạch nha sụt sùi một lúc, nghe măi mới hiểu là sắp đi xa, xa lắm. Chẳng thế mà đang ở đường Hồ Trúc Bạch, mẹ mang cả nhà đến Bưởi ở với ông ngoại đợi ngày đi.

    Từ lúc ấy, linh tính như báo một cuộc chia ly. Thơ thẩn trong sân cố chơi với tất cả những ǵ có trong mảnh sân vuông ấy. Bể nước mưa xi măng chứa đầy nước dành uống quanh năm. Hai cây cau trồng hai bên lúc đó đang tuổi trổ hoa. Hoa cau từ từ nhú lên trong bẹ đến lúc vỡ tung ra, từng tia trắng ngà vươn ra như cổ tay một cô công chúa mười sáu tuổi. Chị nói cứ như đă được gặp một cô công chúa. Hoa cau trắng rụng lấm tấm xuống nền gạch đỏ trông như một chùm pháo bông. Chạy chơi khát nước xin d́ Út một gáo nước mưa. Uống phải ngửa cổ nh́n trời dốc ngược cả gáo dừa lên mặt. D́ không cho bỏ một giọt nào: "Cháu ạ, của trời cho, không được phí". Trời nắng hoa cau thơm gắt nhưng khi mưa xuống mùi hoa dịu hơn. Thích nh́n ḍng nước trong thoăn thoắt từ trên trời cao rơi đan nhau trôi tuột qua tầu cau len lỏi như một đàn rắn hối hả trườn qua chùm hoa cau trắng mướt. D́ Út và chị cười khúc khích: "Hôm nay trời tắm cho công chúa". Hạt nước như những chuỗi ngọc, quấn quít lấy những bông hoa cau liên tiếp rớt xuống. Nước quấn hoa hoa đỡ nước âu yếm không rời. D́ ẵm cho hai d́ cháu soi bóng trong vại nước mưa. Mặt nước sóng sánh in mây trắng rắc hoa cau lấm tấm. D́ nói nhỏ "Cháu đi có quên d́ không?". Úp mặt vào trong vại, tiếng nói rền vang "Cháu nhớ d́, cháu nhớ d́ cho ăn bánh đúc..." D́ cười, đôi mắt khép lại, g̣ má xuân th́ nhợt nhạt thiếu ăn chợt xinh ửng lên: "Cháu nói giống người bạn của d́ quá". D́ ôm thật chặt, nhắc đi nhắc lại mắt thoáng mơ màng như nói với ai.

    Về sau này, khi đọc hai câu thơ của thi sĩ Quang Dũng,


    Vại mưa in dáng mây trời
    Em soi bóng có nhớ người xa em

    mới ngẩn người mang máng hiểu chắc lúc ấy d́ đang chờ đợi. Một người nào đó ở phương xa cũng đang chờ đợi. Cả hai người cùng chờ ngày lại cùng soi bóng bên vại nước mưa. Chỉ những nhà thơ sống nhiều và yêu thật mới có thể làm được một câu thơ như thế. Câu thơ như một máy ảnh thu h́nh ảnh của thế hệ 1954. Một thế hệ phủ đầy bóng tối của chia ĺa.


    Hẹn mai về, hẹn mai về
    Xuân rồi xuân quạnh quẽ
    Người gái quê, người gái quê
    Xuân buồng xuân vắng vẻ

    D́ có gặp lại người ấy hay cả hai cứ bên chờ bên hẹn? Không bao giờ hỏi d́ v́ chưa được về Hà Nội . Nhưng lúc nào chẳng gặp Hà Nội nhất là vào ngày giỗ chạp, bà nhắc chị nhớ cúng chè hoa cau.

    Cũng nhớ mùi hoa móng tay, bụi hoa trồng ngay cửa sổ gần giường hai bà cháu. Hoa có mùi thơm lạ. Măi về sau không có hoa nào thơm biêng biếc như vậy nữa. D́ Út giă lá buộc vào mười đầu ngón tay ngày mai móng ửng hồng. Hai d́ cháu đang hí hửng bị ông ngoại bắt gặp mắng cho một trận nên thân. Đám con gái bị mắng suốt ngày đủ thứ tội. Làm đẹp cũng là một tội sao? Hoa móng tay mầu ngà, nở thành chùm như hoa khế. Hoa thơm nức buổi sáng sớm khi nắng chưa lên. C̣n hoa buởi lại thơm vào buổi tối. Trèo lên cây bưởi hái hoa, nhà cậu không có vườn cà cho nên vắng nụ tầm xuân.

    Những ngày hôm sau ấy đi với mẹ chào họ hàng truớc khi vào Nam. Bà cô mở ruột tượng, cho mẹ một đôi khuyên "cho cháu làm vốn nuôi con". Ông chú ân cần dặn ḍ: "Này, cháu phải nhủ con cái nhớ lấy gia phả nhà ḿnh. Người có gốc sông có ngọn. Mẹ con nhà mày đi như thế là chú lo lắm đấy."

    Các d́ đă soạn sẵn đồ đoàn cho mẹ. D́ Ba gói cho mẹ một chục bát mẫu rất mỏng, mẹ chối măi mà không được. "Chị mang theo tập cho trẻ con, ăn cơm hẩm cũng được, nhưng bát đĩa phải cho đẹp, chị ạ. Cái nết nhà ḿnh nó như thế." D́ Năm ép mẹ tôi nhận tấm áo nhung huyết dụ, "Nghe nói trong Nam nóng lắm chị ạ. Biết đâu chị mang cái rét của ḿnh vào Nam. Em mới luôn xong tà tối qua. Thầy bắt thùa khuy tết, thầy không cho dùng khuy bấm đâu. Em vừa may vội, vừa nhớ chị, kim đâm nát cả đầu ngón tay thế này này..."

    Mẹ dắt đi phố Hàng Đào ra Hồ Hoàn Kiếm rẽ vào đền Ngọc Sơn. Lúc ấy trời đă vào thu. Cây bên bờ đă đổi màu gió chạy đuổi theo hàng trăm chiếc lá cuốn tṛn. Hai mẹ con bước lên cầu Thê Húc gỗ sơn đỏ uốn cong nối bờ hồ với ngọn đồi nho nhỏ. Mẹ sẽ sàng thắp sáu nén hương. thành kính nh́n xuống mặt hồ sóng gợn. Mẹ xin ǵ nữa đây? Có c̣n lại ǵ đâu sau mấy năm chạy loạn. Có mỗi một tí quê hương lại sắp sửa rời xa. Hay là, mẹ khấn gửi lại cho thần Tháp Rùa chuỗi đời xuôi nguợc, ngôi nhà thấp thoáng h́nh ảnh gia đ́nh, và cả bực thềm đă cùng mẹ thuộc ḷng những truyện truyền kỳ từ trăm năm trước?

    Chiều hôm đó hai mẹ con đi xe điện từ Hà Nội về Bưởi. Chẳng hiểu sao xe điện chạy chầm chậm rồi dừng hẳn. Hành khách xôn xao chán rồi cũng phải xuống đi bộ. Hai mẹ con cố đi cho kịp, trời đă về chiều. Bên đường, mấy bụi cây có những chùm hoa nhỏ li ti mầu đỏ. Xin mẹ chạy đến hái vội một chùm, chợt thấy một đám dây màu vàng phủ đầy. Mẹ gọi với: "Đừng hái dây tơ hồng, bửn cả tay. Về nhanh kẻo bà mong". Quay nh́n mẹ in nền trời màu vàng nhạt. Mẹ đứng cạnh con tàu điện bị bỏ quên bên đường tàu song song, quần trắng guốc mộc áo dài nỉ màu mơ chín, cổ đeo chuỗi ngọc xanh tóc rẽ ngôi giữa búi lơi buông sau gáy. Mẹ nh́n âu yếm, nét buồn cổ điển dịu dàng nửa như đánh liều nhắm mắt nửa như phân vân không biết đoạn đường sắp tới liệu có nuôi nổi đàn con gà vịt. Thôi th́ cứ đi. Từ đó trở đi, dù ḷng riêng mang tám chín cái biệt ly, nhưng xao xuyến nhất vẫn là bóng mẹ nghiêng nghiêng bên đường xe điện, chiếc bóng chưa được hưởng chút xuân vui trong ḷng Hà Nội đầy gió băo.

    Hôm cuối cùng, mẹ ghé lại ngôi nhà đường Hồ Trúc Bạch chào lần nữa. Không theo mẹ vào nhà, đứng chơi ngoài cổng gặm nốt cái ngô luộc. Cái cổng gỗ mộc và hàng rào nở rực những chùm tường vi. Có lẽ nhớ hoa qua màn sương mờ ảo của thời gian, nên màu tường vi Hà Nội h́nh như phơn phớt so với tường vi Đà Lạt. Từ trên giàn cao, hoa rơi xuống từng chùm phớt trắng phớt hồng phớt đỏ. Với măi không sao chạm tới hoa giống như yêu Hà Nội mà không rơ v́ sao. Hôm ấy vắng tiếng chim kêu, không "có tiếng oanh ca bên bờ tường vi..." như ông Song Ngọc viết. Bài hát đầm đ́a t́nh yêu Hà Nội, dù tác giả chưa biết bao giờ.

    C̣n tiếp ...

  5. #1775
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Song Ngọc trong Nam đă thế, nói ǵ đến những tài hoa miền Bắc. Nhiếp ảnh gia Nguyễn Cao Đàm nổi tiếng với nghệ thuật đen trắng "Ảnh đen trắng chụp cành tre cũng có màu xanh". Ảnh đen trắng khêu gợi được chiều sâu thẳm của cảnh và t́nh, dù người nghệ sĩ đă khuất rồi. Bức ảnh Hồ Gươm, vạt nắng soi thân cây gân guốc in trên mặt nước dịu dàng. Ngàn năm rồi mặt hồ chứng kiến bao mùa xuân mùa thu Hà Nội, đă chịu bao ngọn roi phũ phàng của lịch sử? Năm mươi năm nữa liệu có c̣n Hồ Gươm c̣n Tháp Bút c̣n tháp vua Lê? Một đêm xuân năo nề chín năm sau 1954, thi sĩ Vũ Hoàng Chương đă biên vào tấm ảnh:



    Chín giao thừa tám năm dư
    Cành mai trắng mộng đêm trừ tịch xuông

    Ḷng sung như ḷng vả, ḷng vả tựa ḷng sung, nỗi nhớ nhà không phải riêng ai. Hóa nên những tấm tài tử đa t́nh ngồi giữa ḷng quê mà vẫn thổn thức tiếc quê hương.

    Với một đứa bé, cầu Gia Lâm dẫn đến sân bay quả là một con ngáo ộp. Đầu này nuốt chửng hàng chục cáí xe đầu kia nhả ra hàng trăm đôi mắt mếu máo tràn nước mắt. Ngồi lọt trong ḷng mẹ, cố nhoài người nh́n những thanh sắt đen ś thoăn thoắt giật lùi. Mẹ khẽ nói: "Thế là ḿnh đi thật rồi". Về sau này mới hiểu cảm giác "đi thật hay chưa" là một tiếng than dài từ nỗi đau tím bầm gan ruột.

    Vào đến trong Nam, bà nội vẫn luôn nhắc về miền Bắc. Phủ Lư, Tháí Nguyên, Nho Quan, Ninh B́nh, cốm ṿng, cháo sườn, ốc bung, chè nụ... Một hôm bà bảo mẹ "Khéo không năm nay giời rét hơn cái năm ḿnh mới vào Nam ấy nhỉ". Thật ngạc nhiên, một bà cụ răng đen áo cánh trắng quần thâm không biết chữ, lại có cùng ảo tưởng như thi sĩ Nguyễn Bính:

    Ḿnh đi trăm núi ngh́n sông
    Ngờ đâu mang cả lạnh lùng sang Nam

    Chẳng riêng ǵ bà hay thi sĩ Nguyễn Bính, mà c̣n biết bao cụ ông cụ bà "Bắc kỳ di cư 54" không bao giờ ngờ rằng trong tay nải mang theo có cả nỗi oan khiên khiến thời tiết cũng nghiến răng thay đổi. Không giống như nhân vật tiểu thuyết được nhào nặn, các cụ đă tự ḿnh lựa chọn một chuyến phiêu lưu gian khổ với đầy đủ trách nhiệm trong vô thức. Cuộc di cư ấy tưởng chỉ là chia ly sinh tử của gần chín trăm ngàn người (2) . Nhưng tích cực nh́n lại, là một nhịp cầu lịch sử nối liền sông Gianh với sông Bến Hải. Tiếp sức cho đồng bằng sông Hồng 2000 năm bền bỉ chống ngoại xâm. Nối Thăng Long cổ kính điêu tàn với Sài G̣n son trẻ bừng bừng sức sống. Nối 12 triệu người miền Bắc với 11 triệu người miền Nam và làm tiền đề cho bước di tản sau này: thổi một làn hơi sung măn vào nền văn minh nông nghiệp sau luỹ tre làng. Ngày rời miền Bắc, các cụ không bao giờ nghĩ ḿnh sẽ là ǵ. Ấy thế, các cụ đă làm nên lịch sử, đă là chứng nhân cho một khoảnh khắc kỳ lạ của cả hai miền Nam - Bắc.

    Thế hệ "Bắc kỳ di cư 54" đă làm xong bổn phận. Đă liều bước tử sinh, d́u dắt cháu con xuyên cơn băo táp. Những đôi vai lảo đảo bồng bế trẻ thơ và cơng trên lưng cả nỗi đau chạy trốn trên chính đất nước ḿnh, trao những đứa bé ấy vào đôi tay rộng mở của một miền Nam hồn nhiên và nhân hậu. Có bao giờ những người như bà nội bố mẹ có một phút nào tạm dừng bước, thở một hơi dài trước khi bắt đầu một cuộc sinh tồn? Trong 21 năm, từ 1954 đến 1975, ở miền Nam mưa nắng hai mùa, dù hạnh phúc hay khổ đau, bất hạnh hay may mắn, những mảnh đời phiêu bạt ấy đă cố gắng hết sức ḿnh chu toàn cho cả gia đ́nh và đất nước.

    Chinh chiến đă tàn, Việt kiều vượt biển vượt sông. Việt cộng thắng Tây đánh cho Mỹ cút đánh cho ngụy nhào. Nguỵ nhào nhưng vẫn tức tủi gửi bạc tỉ về rốt cuộc được đổi tên "khúc ruột xa ngàn dặm". Gía mà mang khúc ruột ấy ra nấu cháo ḷng? Liệu chữ "Việt" ấy có đủ lấp nổi ḍng Bến Hải li ti ở trong tâm mỗi người tự nhận là người Việt? Có khi một hai trăm năm nữa trôi qua, nếu chưa mất nước, th́ giấc mơ ấy là điều duy nhất người Việt ḿnh có được.

    Cứ mơ! Miễn là đừng mơ hơn điều chúng ta làm.

    http://www.aihuuluatkhoa.com/yahoo_s...I.20892002.pdf

  6. #1776
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    Bất tri tam bách dư niên hậu

    Quote Originally Posted by Tigon View Post
    Song Ngọc trong Nam đă thế, nói ǵ đến những tài hoa miền Bắc. Nhiếp ảnh gia Nguyễn Cao Đàm nổi tiếng với nghệ thuật đen trắng "Ảnh đen trắng chụp cành tre cũng có màu xanh". Ảnh đen trắng khêu gợi được chiều sâu thẳm của cảnh và t́nh, dù người nghệ sĩ đă khuất rồi. Bức ảnh Hồ Gươm, vạt nắng soi thân cây gân guốc in trên mặt nước dịu dàng. Ngàn năm rồi mặt hồ chứng kiến bao mùa xuân mùa thu Hà Nội, đă chịu bao ngọn roi phũ phàng của lịch sử? Năm mươi năm nữa liệu có c̣n Hồ Gươm c̣n Tháp Bút c̣n tháp vua Lê? Một đêm xuân năo nề chín năm sau 1954, thi sĩ Vũ Hoàng Chương đă biên vào tấm ảnh:



    Chín giao thừa tám năm dư
    Cành mai trắng mộng đêm trừ tịch xuông

    Ḷng sung như ḷng vả, ḷng vả tựa ḷng sung, nỗi nhớ nhà không phải riêng ai. Hóa nên những tấm tài tử đa t́nh ngồi giữa ḷng quê mà vẫn thổn thức tiếc quê hương.

    Với một đứa bé, cầu Gia Lâm dẫn đến sân bay quả là một con ngáo ộp. Đầu này nuốt chửng hàng chục cáí xe đầu kia nhả ra hàng trăm đôi mắt mếu máo tràn nước mắt. Ngồi lọt trong ḷng mẹ, cố nhoài người nh́n những thanh sắt đen ś thoăn thoắt giật lùi. Mẹ khẽ nói: "Thế là ḿnh đi thật rồi". Về sau này mới hiểu cảm giác "đi thật hay chưa" là một tiếng than dài từ nỗi đau tím bầm gan ruột.

    Vào đến trong Nam, bà nội vẫn luôn nhắc về miền Bắc. Phủ Lư, Tháí Nguyên, Nho Quan, Ninh B́nh, cốm ṿng, cháo sườn, ốc bung, chè nụ... Một hôm bà bảo mẹ "Khéo không năm nay giời rét hơn cái năm ḿnh mới vào Nam ấy nhỉ". Thật ngạc nhiên, một bà cụ răng đen áo cánh trắng quần thâm không biết chữ, lại có cùng ảo tưởng như thi sĩ Nguyễn Bính:

    Ḿnh đi trăm núi ngh́n sông
    Ngờ đâu mang cả lạnh lùng sang Nam

    Chẳng riêng ǵ bà hay thi sĩ Nguyễn Bính, mà c̣n biết bao cụ ông cụ bà "Bắc kỳ di cư 54" không bao giờ ngờ rằng trong tay nải mang theo có cả nỗi oan khiên khiến thời tiết cũng nghiến răng thay đổi. Không giống như nhân vật tiểu thuyết được nhào nặn, các cụ đă tự ḿnh lựa chọn một chuyến phiêu lưu gian khổ với đầy đủ trách nhiệm trong vô thức. Cuộc di cư ấy tưởng chỉ là chia ly sinh tử của gần chín trăm ngàn người (2) . Nhưng tích cực nh́n lại, là một nhịp cầu lịch sử nối liền sông Gianh với sông Bến Hải. Tiếp sức cho đồng bằng sông Hồng 2000 năm bền bỉ chống ngoại xâm. Nối Thăng Long cổ kính điêu tàn với Sài G̣n son trẻ bừng bừng sức sống. Nối 12 triệu người miền Bắc với 11 triệu người miền Nam và làm tiền đề cho bước di tản sau này: thổi một làn hơi sung măn vào nền văn minh nông nghiệp sau luỹ tre làng. Ngày rời miền Bắc, các cụ không bao giờ nghĩ ḿnh sẽ là ǵ. Ấy thế, các cụ đă làm nên lịch sử, đă là chứng nhân cho một khoảnh khắc kỳ lạ của cả hai miền Nam - Bắc.

    Thế hệ "Bắc kỳ di cư 54" đă làm xong bổn phận. Đă liều bước tử sinh, d́u dắt cháu con xuyên cơn băo táp. Những đôi vai lảo đảo bồng bế trẻ thơ và cơng trên lưng cả nỗi đau chạy trốn trên chính đất nước ḿnh, trao những đứa bé ấy vào đôi tay rộng mở của một miền Nam hồn nhiên và nhân hậu. Có bao giờ những người như bà nội bố mẹ có một phút nào tạm dừng bước, thở một hơi dài trước khi bắt đầu một cuộc sinh tồn? Trong 21 năm, từ 1954 đến 1975, ở miền Nam mưa nắng hai mùa, dù hạnh phúc hay khổ đau, bất hạnh hay may mắn, những mảnh đời phiêu bạt ấy đă cố gắng hết sức ḿnh chu toàn cho cả gia đ́nh và đất nước.

    Chinh chiến đă tàn, Việt kiều vượt biển vượt sông. Việt cộng thắng Tây đánh cho Mỹ cút đánh cho ngụy nhào. Nguỵ nhào nhưng vẫn tức tủi gửi bạc tỉ về rốt cuộc được đổi tên "khúc ruột xa ngàn dặm". Gía mà mang khúc ruột ấy ra nấu cháo ḷng? Liệu chữ "Việt" ấy có đủ lấp nổi ḍng Bến Hải li ti ở trong tâm mỗi người tự nhận là người Việt? Có khi một hai trăm năm nữa trôi qua, nếu chưa mất nước, th́ giấc mơ ấy là điều duy nhất người Việt ḿnh có được.

    Cứ mơ! Miễn là đừng mơ hơn điều chúng ta làm.

    http://www.aihuuluatkhoa.com/yahoo_s...I.20892002.pdf
    Bất dư tam bách dư niên hậu
    Thiên hạ hà nhân khốc . . . .
    (Nguyễn Du)

  7. #1777
    Member Nguyễn Mạnh Quốc's Avatar
    Join Date
    25-03-2011
    Posts
    4,374

    Nghe chuyện Hà nội ; những gịng tâm sự đầy t́nh tự dân tộc..!

    Cảm ơn quí Bạn.. cái tâm. cái t́nh người gắn bó với quê hương.. đă được đông đảo quí bạn đọc và tham dự góp công vun đắp.
    Chúng ta tuy rời khỏi Hà nội.. nhưng chúng ta vẫn c̣n một góc nhỏ trong tâm dành cho chốn cũ; cái Hà thành bé nhỏ..mà đầy những kỷ niệm không quên của một thời được sống trong bầu trời đất Bắc. Quê hương của ta, của tôi.. hăy c̣n đó.. mất hay c̣n là do những khối óc, bàn tay của đám đương quyền cai trị.
    C̣n dân trong nước đồng bào của chúng tôi,
    những kẻ tỵ nạn tha hương chúng tôi muốn giúp.., thế nhưng giúp đỡ như thế nào ?? chứ không phải giúp để thành gánh nặng cung cấp, nuôi dưỡng.. một chế độ đă đánh đuổi chúng tôi đi.. Bốn mươi năm rồi.. Ông bà.. cha mẹ.. chú bác.. giờ đây cũng đă về với ông bà gần hết cả rồi.. c̣n thế hệ thảng như con, cháu.. tuổi trẻ.. sức dài vai rộng.. cái khối óc đang lúc phát triển.. hiểu được trắng đen.. th́ hăy mở mắt nh́n xem đâu là sai đâu là đúng.. Rồi đặt câu hỏi tại sao những ông bà .. thế hệ cha chú.. đă phải bỏ quê lưu lạc khắp bốn phương trời...xin hăy ngẫm nghĩ chứ đừng có nói rằng : chuyện cũ xưa rồi.. hăy quên đi.. ( nếu như là lần đầu th́ c̣n được chứ nói trước quên sau.. đă bao phen rồi th́ làm sao quên đi được !!) mà làm sao quên được khi nh́n lên bàn thờ.. những ánh mắt thân thương của người xưa như nhắn nhủ...
    Có bao giờ các Bạn trong nước t́m đến các nghĩa trang để nghe cái vắng lặng trong gió.. những thầm th́ của gió đu đưa những cây dương hay phi lao... mỗi khi ngả nghiêng.. ngọn lá phi lao nhọn dài.. tạo âm thanh.. vi vu.. rũ rượi như những mớ tóc dài.. thật trầm buồn.. như nhắn nhủ rằng.. đấy.. đấy là chiến tranh.. là chết chóc.. hay như mùi nhang phảng phất đó đây nhân ngày lễ Vu lan. ai đến thắp cho người nằm xuống !
    Rồi mai đây.. biết đâu sông Hồng cạn kiệt chỉ c̣n lại làm một gịng sông nhỏ.. hồ Hoàn Kiếm đă trở thành công viên .. và hồ Tây trở lại thành nghĩa địa hoang vu... Ngày đó hay ngày mai.. ai có biết.. ./.

  8. #1778
    Member Nguyễn Mạnh Quốc's Avatar
    Join Date
    25-03-2011
    Posts
    4,374

    nghe chuyện Hà nội ; ngày này năm xưa.......

    Tuổi già ít ngủ.. đêm nằm tay vắt lên trán.. suy nghĩ miên man.. xứ bên này không có thạch sùng tắc lưỡi.. không có cú gọi trên ngọn đa.. và tiếng dế rên rỉ sau hè... nhưng năm nay có mưa.. những giọt nước mưa rơi
    trên tàn lá phong ( erable).. lộp bộp.. khe khẽ chứ không năo nuột thánh thót như trên tàu lá chuối quê tôi.

    Rồi tôi cũng thiếp đi trong mộng mị ... ngày đó.. 19-08-1945.. những gịng nguời như thác đổ về nhà Hát lớn thành phố Hà nội.. và rồi lại là một cuộc cướp chính quyền.. để lá cờ vàng kéo xuống thay bằng lá cờ đỏ kéo lên...
    Kể từ ngày đó đến nay ( 19-09-1945 / 19-08-2014 ) là 69 năm đúng.. c̣n kể từ ngày đảng Cộng sản thành lập 03-1930 đến nay 08-2014 là 84 năm gịng... đảng Cộng sản đă làm được điều ǵ tốt đẹp cho quê hương Viêt ??
    Riêng Hà nội mà nói.. ngày nay Hà nội vẫn hô khẩu hiệu , biểu ngữ giăng mắc đầy đường giữa hai hàng nhà phố lởm chởm cái ra cái vào chuông gà chuồng cọp.. và b́ bơm lội nước sau những cơn mưa !!
    Saigon th́ sao ?? nhưng thảm hại nhất là hễ mưa là ngập.. thôi xin ngừng và để cho người dân trong nước tự ḿnh... mở cái mẹt che đậy của Đảng ra.. nh́n cho thấy rơ cái kết quả mà Đảng đưa đất nước, dân tộc ta đến như thế này, nh́n thây trước mắt chứ không phải nói ngoa hay nói ṃ.. Đừng để hết thế hệ này tiếp đến thế hệ khác sống đời sống ch́m sâu trong hũ mực Tầu đen kịt... lại một ngàn năm sao ??

  9. #1779
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    Mẹt hay Mo

    Quote Originally Posted by nguyễn mạnh Quốc View Post
    Tuổi già ít ngủ.. đêm nằm tay vắt lên trán.. suy nghĩ miên man.. xứ bên này không có thạch sùng tắc lưỡi.. không có cú gọi trên ngọn đa.. và tiếng dế rên rỉ sau hè... nhưng năm nay có mưa.. những giọt nước mưa rơi
    trên tàn lá phong ( erable).. lộp bộp.. khe khẽ chứ không năo nuột thánh thót như trên tàu lá chuối quê tôi.

    Rồi tôi cũng thiếp đi trong mộng mị ... ngày đó.. 19-08-1945.. những gịng nguời như thác đổ về nhà Hát lớn thành phố Hà nội.. và rồi lại là một cuộc cướp chính quyền.. để lá cờ vàng kéo xuống thay bằng lá cờ đỏ kéo lên...
    Kể từ ngày đó đến nay ( 19-09-1945 / 19-08-2014 ) là 69 năm đúng.. c̣n kể từ ngày đảng Cộng sản thành lập 03-1930 đến nay 08-2014 là 84 năm gịng... đảng Cộng sản đă làm được điều ǵ tốt đẹp cho quê hương Viêt ??
    Riêng Hà nội mà nói.. ngày nay Hà nội vẫn hô khẩu hiệu , biểu ngữ giăng mắc đầy đường giữa hai hàng nhà phố lởm chởm cái ra cái vào chuông gà chuồng cọp.. và b́ bơm lội nước sau những cơn mưa !!
    Saigon th́ sao ?? nhưng thảm hại nhất là hễ mưa là ngập.. thôi xin ngừng và để cho người dân trong nước tự ḿnh... mở cái mẹt che đậy của Đảng ra.. nh́n cho thấy rơ cái kết quả mà Đảng đưa đất nước, dân tộc ta đến như thế này, nh́n thây trước mắt chứ không phải nói ngoa hay nói ṃ.. Đừng để hết thế hệ này tiếp đến thế hệ khác sống đời sống ch́m sâu trong hũ mực Tầu đen kịt... lại một ngàn năm sao ??
    Mẹt hay mo.
    Cụ Nguyễn Công Trứ khi về hưu lại thích cưỡi bò vàng. Qua hai câu thơ

    Nhạc ngưa bò vàng ta ngất ngưởng,
    Theo sau đủng đỉnh một đôi dì.

    Trong khi cụ đánh nam, dẹp bắc thì Hà Tôn Quyền, một vị cận thần vì giỏi nịnh bợ nên chỉ ở tại triều không phải ra trận dẹp lọan, nên bị cụ Trứ rất ghét.
    Hôm Cụ về hưu, Cụ sai lính chặt một cái mo cau treo vào sau cái đuôi bò, và chép bốn câu thơ lên tấm mo :

    Xuống ngưa lên xe chớ tưởng nhàn,
    Nặng mùi bán tước với mua quan
    Điền viên cưỡi một con bò cái
    Sẵn tấm mo che miệng thế gian.

    Sau đó cụ cưỡi bò thủng thẳng đến cưả nhà Hà Tôn Quyền chào từ biệt. Người nhà HTQ thấy cái mo lủng lẳng bên trong cái đuôi bò, lấy làm lạ bèn ra vạch tấm mo và đọc bến câu thơ trên bèn chay vào khúc khích cười. HTQ lấy làm lạ hỏi thì đầy tớ không dám nói. HTQ quyền chay ra đón cụ Trứ và đòi xem, Cụ Trứ cản lại khng cho coi, nói rằng đó là thơ nhảm nhí, quan đại thần chớ nên để mắt vào. HTQ càng muốn xem nên chay ra phía sau vạch tấm mo xem bằng được.
    Xem xong, HTQ mặt đỏ tiá tai hổ thẹn. Cụ Trứ mới bảo:
    - Tôi đả bảo bác không nên coi mà.

  10. #1780
    Member Nguyễn Mạnh Quốc's Avatar
    Join Date
    25-03-2011
    Posts
    4,374

    nghe chuyện Hà nội ; ngày mai sẽ ra sao..!!!

    nmq đă gơ cái viễn ảnh tương lai của một Ḥn ngoc Viễn đông thuở ấy, th́ lại chạnh ḷng nhớ đến Hà thành thanh lịch ngày nào !! Hăy nh́n qua Hà nội.. một thủ đô chật chội.. nhà chắc là hơn ổ chuột chút síu.. c̣n đường đi th́ như đă biết con mềm mại cũng.. chút síu.. ngẩng nh́n lên th́ ba lô chuồng cọp.. bước đến gần chỉ sợ bị bom thối rơi !! tiêu biểu của Hà nội là hồ Hoàn kiếm.. bây giờ khác chi vũng nước mưa rào.. cũng đă có lần Cụ Rùa leo lên bờ dạo chơi.. c̣n cầu Long Biên.. trải qua bao năm khói lửa vẫn gồng ḿnh cho con cháu qua sông.. ấy c̣n chùa Một Cột.. đă sửa lại rồi bây giờ chùa giống như .. một cảnh trên ḥn non bộ giữa sân.. đừng có quên lăng của Cụ nhé !! sống th́ có nóc nhà.. c̣n già cả th́ có nấm mồ.. c̣n " cụ" đây có cả một cái lăng.. chớ có khinh thường mà " áo vàng " nó làm khó dễ khi qua cửa ải đấy !! c̣n ǵ nữa. c̣n Hồ Tây, Trúc Bạch.. ấy à.. nay cũng là chỗ.. có mấy cái tầu sặt phế thải đống đô có phải không ??
    Loa sắt mới được tháo dỡ đi th́ loa cảnh cáo giao thông xuất hiện.. cũng lại ồn ào điếc tai từ sáng đến chiều .. Thôi đi ra ngoại ô.. lại tệ nạn đèn đỏ đèn mờ.. mà chui về khách sạn th́ máy lạnh chạy vù vù trong bốn bức tường.. " tù máy lạnh !!"..
    Ngoài trời.. hôm nay mưa cũng đă tạnh.. hơi se lạnh của tiết đầu Thu.. Hà nôi chắc là đẹp lắm.. lăng mạn vô cùng với các tà áo nhạt màu nhẹ bay.. tấm khăn voan mỏng hững hờ trong gió quấn quanh ṿng cổ huệ...
    Nh́n các cháu nhỏ đang xúm xít lo soạn cặp vở tựu trường, tương lai của đất nước.. hỏi cháu có biết ông Lê Lợi là ai ?? cháu i.. a rồi hỏi lại..;.. ngẩng đầu lên nh́n.. nhíu đôi chân mày.. rồi lắc lư hai cái đuôi sam...
    ... thế ông ấy là ai ?? ngoại nói cho cháu nghe !!
    .. hay là.. có phải ông Lê nin với ông Các mác bên Liên sô hay không ??.. đội trưởng " khăn quàng đỏ " của chúng cháu nói rằng ; ba ông Các, ông Lê.. bác Mao và bác Hồ là bốn người đă làm ra nước ta đấy.. ông ngoại có biết không ?? c̣n cụ tổ của ông ngoại là ai vậy ??
    mà sao cả ba ông với Cụ Hồ .. th́ chỉ có " bác Hồ " là nói tiếng ta thôi vậy nhỉ.. !!
    Đôi gịng chia sẻ cùng các cháu khoa Nhân Văn và Y Hà nội... ./.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 3 users browsing this thread. (0 members and 3 guests)

Similar Threads

  1. Chuyện nghe được từ ngướ không quen
    By Dac Trung in forum Tin Việt Nam
    Replies: 1
    Last Post: 10-10-2012, 12:25 AM
  2. Replies: 0
    Last Post: 03-05-2012, 10:37 PM
  3. Bắt Buộc Phải Nghe
    By Dean Nguyen in forum Tin Việt Nam
    Replies: 2
    Last Post: 19-01-2012, 08:34 PM
  4. Replies: 3
    Last Post: 31-07-2011, 05:33 PM
  5. Tưởng Niệm Tháng 4 Đen Nghe Nhạc Lính VNCH
    By Camlydalat in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 18
    Last Post: 25-04-2011, 06:28 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •