Page 227 of 304 FirstFirst ... 127177217223224225226227228229230231237277 ... LastLast
Results 2,261 to 2,270 of 3035

Thread: Nghe Chuyện Hà Nội

  1. #2261
    Tran Truong
    Khách

    Nhân Văn Giai Phẩm và vấn đề Nguyễn Ái Quốc _ Thụy Khuê

    ● Trần Dần

    Trần Dần đưa ra một nhân vật kỳ quái trong truyện ngắn Lăo Rồng, một bần nông say rượu bét nhè, nhưng là một "nhà sáng tác", chuyên làm những bài vè phạm thượng, chế giễu, từ bọn sư mô đến lũ tai to mặt lớn trong làng. Lăo Rồng vừa "sáng tác" xong một bài vè là đă có bọn con nít lập tức "xuất bản và phát hành". Cuối cùng lăo bị người ta lập mưu đánh chết.

    Truyện ngắn Lăo Rồng mở đầu phong cách đổi mới tư tưởng trong văn xuôi miền Bắc. Ng̣i bút sắc sảo của Trần Dần đă chọc thủng những cấm kỵ, để lộ sự khao khát tự do của con người cùng khốn.

    Bài thơ Nhất định thắng là tác phẩm chính của ông trong thời kỳ NVGP, giọng anh hùng ca, phản ánh tính mâu thuẫn trong tư tưởng tác giả. Trần Dần lồng bi kịch cá nhân -yêu người con gái ở phố Sinh Từ- trong bối cảnh chung của đất nước sau hiệp định Genève:

    Miền Bắc nghèo đói, thất nghiệp "Anh bước đi không thấy phố không thấy nhà, chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ". Miền Nam dưới gót dày của "giặc": "Ở miền Nam có tên giặc họ Ngô, tài của hắn là Khuyển Ưng của Mỹ". Nhưng chúng ta "Nhất định thắng", đất nước sẽ thống nhất: "hàng triệu tâm hồn, đă bỏ miền Nam ra Bắc", và "kẻ thù" -nghèo đói, Ngô, Mỹ- sẽ phải thua: "bọn Mỹ Diệm ôm đầu sợ hăi". Rồi trời lại xanh: "Anh bước đi đă thấy phố đă thấy nhà, không thấy mưa sa, chỉ thấy nắng lên, trên màu cờ đỏ".

    ♦ Nhất định thắng, như một bài thơ tuyên truyền

    Đây là đoạn mở đầu:

    Tôi ở phố Sinh Từ:
    Hai người
    Một gian nhà chật.
    Rất yêu nhau sao cuộc sống không vui?
    Tổ Quốc hôm nay
    tuy gọi sống hoà b́nh
    Nhưng mới chỉ là năm thứ nhất
    Chúng ta c̣n muôn việc rối tinh ...
    Chúng ta
    Ngày làm việc, đêm th́ lo đẫy giấc
    Vợ con đau th́ rối ruột thuốc men
    Khi mảng vui - khi chợt nhớ - chợt quên
    Trăm cái bận hàng ngày nhay nhắt,
    Chúng ta vẫn làm ăn chiu chắt.
    Ta biết đâu bên Mỹ Miếc tít mù
    Chúng c̣n đương bày kế hại đời ta?
    Người ta nói thằng Ngô con đĩ
    Ở miền Nam có tên giặc họ Ngô
    Tài của hắn là: Khuyển Ưng của Mỹ
    Bửu bối gớm ghê là: một lưỡi đao cùn
    Hắn nhay măi cố xẻ đôi Tổ Quốc.


    Tác giả tŕnh bày cảnh đói khổ của miền Bắc, nhưng thầm ngụ ư Mỹ Diệm mới là nguồn cơn của mọi đớn đau: "Em ơi, Em có biết đâu, Ta khổ thế này, V́ sao? Em biết đâu, Mỹ Miếc, Ngô Nghê ǵ?". Khi chửi Ngô Đ́nh Diệm, Trần Dần có những câu sắt máu: "Hắn thét lên ộc máu mũi máu mồm", "Đất trời sâu / đương vẩy máu / đuổi theo chân hắn. Hắn run sợ - Quỳ xin đă muộn! / Dù đêm khuya, bóng tối đặc ngầu ngầu / Máu vẫn đỏ / trúng đầu trúng mặt / Tên tội nhân kia! / Lịch sử vang tên mày!"

    Bài thơ kết thúc có hậu: "Em có thấy bay trên trời xanh / Hàng triệu tâm hồn / Họ đă bỏ miền Nam ra Bắc! / Chúng đem súng mà ngăn / Đem dây mà trói! / Giữ thân người không giữ được nhân tâm / Người Nam gửi tâm hồn ra Bắc cả / Bọn Mỹ Diệm ôm đầu sợ hăi / Đổ lên chúng nó / Mây đen / lửa loạn / băo thù".
    Và khi "ta" đă toàn thắng: "Anh bước đi / đă thấy phố thấy nhà / Không thấy mưa sa / Chỉ thấy nắng lên / trên màu cờ đỏ". Người dân phố Sinh Từ đóng cửa xuống đường đi mít tinh: "Vung cờ đỏ hát ḥ vỡ phổi".

    Đó là một bài anh hùng ca theo lối cách mạng, có nhiều câu tuyên truyền rập thông tin nhà nước. Thực ra, tháng 4/1955, khi Trần Dần viết Nhất định thắng, Mỹ chưa vào miền Nam. Ngô Đ́nh Diệm mới về, chỉ là thủ tướng, đang lo dẹp B́nh Xuyên, Hoà Hảo, chưa thật sự nắm quyền và chưa có chính sách chống Cộng triệt để như sau này. Ngày 23/10/1955, ông mới tổ chức cuộc trưng cầu dân ư truất phế Bảo Đại. V́ vậy, bài Nhất định thắng, trong bối cảnh lúc bấy giờ, là một bài thơ "hai hàng".

    Cho nên, khi Chế Lan Viên buộc tội Trần Dần phản động, chống Đảng, ông ta chứng tỏ ḿnh là tay sai đắc lực của Tố Hữu.

    Và khi Hoài Thanh viết: "Toàn bài của Trần Dần toát ra một sự hằn học sâu sắc đối với chế độ tươi sáng ở miền Bắc, đối với sự nghiệp đấu tranh cho ḥa b́nh, thống nhất của nhân dân ta. Tôi không kết luận về người. Tôi chỉ căn cứ vào bài văn. Tự nó, bài “Nhất định thắng” trong lời và chữ của nó, chứa đựng những tư tưởng phản động, đứng về phía địch chống lại nhân dân ta, chống lại cuộc đấu tranh thống nhất đất nước. Trong nền văn nghệ chúng ta đầy tin tưởng ở hiện tại và tương lai của chế độ, của dân tộc, bài "Nhất định thắng" của Trần Dần thật đúng như lời đồng chí Nguyễn Tuân nói, là một thứ mụn lở trên một cơ thể lành mạnh[5]". Viết như vậy, Hoài Thanh không c̣n đứng ở cương vị một nhà phê b́nh, dựa trên văn bản để xét, mà ông đă xuyên tạc, nói ngược lại ư nghiă của bài thơ.

    Thế nhưng chính Trần Dần cũng lại viết trong bài "tự thú" như sau:

    "Bài Nhất định thắng sinh ra trong cái nôi những tư tưởng chống đối như thế. Dưới chiêu bài “phát hiện mâu thuẫn xă hội”, "chống công thức, t́m cái mới”, bài Nhất định thắng bôi đen miền Bắc. Thất nghiệp hàng ế, đi Nam, hai năm không thống nhất được v.v… và cái điệp khúc “mưa sa trên màu cờ đỏ” nó nhấn mạnh: “Đảng là nguyên nhân của cái xă hội thê thảm này.” Những sự quy kết khác ép cho địch, thực chất chỉ là chiêu bài. Có những câu đả kích cán bộ chính trị “nhà chính trị lắm mưu trong bụng” về sau in xoá đi. Bài Nhất định thắng là một cuộc đánh thẳng vào tư tưởng của Đảng, trắng trợn và hung hăng[6]".

    "Thú nhận" như thế tức là đă hoàn toàn chấp nhận luận điệu của các ông Chế Lan Viên, Hoài Thanh, hoàn toàn nhận lỗi chống chế độ về ḿnh. Mà thực tế văn bản đâu phải thế? Tại sao?
    Vậy có thể hiểu trong bối cảnh trù dập của lớp học Thái Hà, Trần Dần đă phải thú nhận tất cả mọi "tội", kể cả những tội không phải của ḿnh, ví dụ như "chống công thức, t́m cái mới" là "tội" của Lê Đạt. Nhất định thắng không thể "là một cuộc đánh thẳng vào tư tưởng của Đảng, trắng trợn và hung hăng" như Trần Dần đă tự xác nhận.

    Tóm lại xung quanh bài Nhất định thắng có ba vấn đề:

    - Tính mâu thuẫn trong tư tưởng Trần Dần

    - Việc bắt buộc phải nhận tội dưới áp lực của Đảng.

    - Bi kịch Trần Dần.


    Còn tiếp ...

  2. #2262
    Tran Truong
    Khách

    Nhân Văn Giai Phẩm và vấn đề Nguyễn Ái Quốc _ Thụy Khuê

    ♦ Nhất định thắng, như một tác phẩm văn học

    Nhất định thắng trước hết là một bài thơ tuyên truyền, nhiều câu khẩu hiệu, có lẽ v́ thế mà cả Hoàng Cầm lẫn Phan Khôi, hai người cực lực bênh vực Trần Dần, đều không cho Nhất định thắng là một bài thơ hay.
    Nhưng nếu cắt những đoạn tuyên truyền máu mê thô thiển đi, như Hoàng Văn Chí đă làm th́ Nhất định thắng trở thành một tác phẩm văn học giá trị. Bởi khi đem bi kịch riêng lồng vào lịch sử, Trần Dần đă có những câu thơ thật xúc động:

    Tôi ở phố Sinh Từ
    Những ngày ấy bao nhiêu thương xót
    Tôi bước đi
    không thấy phố
    không thấy nhà
    Chỉ thấy mưa sa
    trên màu cờ đỏ
    Gặp em trong mưa
    Em đi t́m việc
    Mỗi ngày đi lại cúi đầu về
    - Anh ạ!
    họ vẫn bảo chờ ...
    Tôi không gặng hỏi, nói ǵ ư ?
    Trời mưa, trời mưa
    ba tháng rồi
    em đợi
    Sống bằng tương lai
    Ngày và đêm như lũ trẻ mồ côi
    Lũ lượt dắt nhau đi buồn bă ...
    Em đi
    trong mưa
    cúi đầu
    nghiêng vai
    Người con gái mới mười chín tuổi


    Khi nói đến t́nh trạng thất nghiệp ở miền Bắc, Trần Dần có những h́nh ảnh thơ mộng và nhức nhối:

    Gặp em trong mưa
    Em đi t́m việc
    Mỗi ngày đi lại cúi đầu về
    - Anh ạ,
    họ vẫn bảo chờ ...
    Tôi không gặng hỏi, nói ǵ ư ?
    Trời mưa, trời mưa
    ba tháng rồi
    em đợi
    Sống bằng tương lai
    Ngày và đêm như lũ trẻ mồ côi
    Lũ lượt dắt nhau đi buồn bă ...
    Em đi
    trong mưa
    cúi đầu
    nghiêng vai
    Người con gái mới mười chín tuổi.


    Khi nói đến nghịch cảnh chia đôi đất nước, Trần Dần có những lời thiết tha, đ̣i đoạn:

    Tôi đă sống ră rời cân năo
    Quăng thời gian nhưng nhức chuyện đi Nam
    Những cơn mưa rơi măi tối sầm
    Họ lếch thếch ôm nhau đi từng mảng
    ... ...
    Tôi nức nở giữa trời mưa băo.
    Họ vẫn ra đi.
    - Nhưng sao bước ră rời ?
    Sao họ khóc?
    Họ có ǵ thất vọng?
    Đất níu chân đi
    gió cản áo bay về
    Xa đất Bắc tưởng như rời cơi sống
    ... ...
    Trời vẫn quật muôn vàn tảng gió
    Bắc Nam ơi, đứt ruột chia đôi
    Tôi cúi xuống
    quỳ xin mưa băo
    Chớ đổ thêm lên đầu họ
    Khổ nhiều rồi !"


    Chính những câu thơ hay này đă khiến Nhất định thắng sống măi trong ḷng người dân miền Nam. Toàn bài phản ánh tâm sự mâu thuẫn của Trần Dần về t́nh h́nh đất nước, vừa nói lên cái khổ của người dân Bắc dưới chế độ cộng sản: tôi bước đi không thấy phố không thấy nhà ... nhưng lại mong miền Bắc thắng trong việc thống nhất đất nước. Hoặc khi nói về màu cờ: Trần Dần vừa thấy "mưa sa trên màu cờ đỏ", nhưng lại cũng thấy "nắng lên đỏ phố đỏ cờ", "cờ bay đỏ phố đỏ nhà", và có lúc ông c̣n "cầm cờ đỏ hét ḥ vỡ ngực".

    Phần dở là những câu, những đoạn gợi căm thù: "Hôm nay hàng triệu mối thù sâu / Tới đập cửa lăo già Ngô đ̣i mạng / Vung đao cùn chém phải quăng trời không".
    Phần hay là những đoạn nhân bản, nói lên những đau đớn của người dân đói khổ, thất nghiệp, ở Bắc; của người dân ĺa bỏ quê cha đất tổ, đi Nam, và mong một ngày sẽ có hiệp thương, thống nhất, để hai miền cùng đọc tác phẩm và như thế độc giả sẽ tăng lên gấp bội.

    Hoàng Văn Chí khi in Nhất định thắng trong Trăm hoa đua nở trên đất Bắc, đă cắt những câu, đoạn, những lời sắt máu, oán thù, khiến bài thơ hay hơn, nhân bản hơn. Nhưng việc cắt xén này làm thay đổi ư nghĩa của bài thơ và lập trường chính trị của Trần Dần năm 1956, làm cho Nhất định thắng trở thành một tác phẩm chống cộng, được chính quyền miền Nam trưng dụng như một biểu tượng "tố cộng". Và chính quyền miền Bắc dựa vào đó để buộc tội Trần Dần.

    Bi kịch của nhà thơ là tác phẩm của ông, đă bị/được, bên này, bên kia gán cho những ư nghĩa không có trong văn bản, sử dụng để tung hô hay buộc tội. Độc giả miền Bắc, năm 1956, theo lời Lê Đạt, khi đọc Nhất định thắng, cũng chỉ giữ lại những câu hay nhất: "Tôi bước đi không thấy phố không thấy nhà, chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ". Bởi nó đă nói lên được tâm sự của con người sống dưới chế độ cộng sản. Hậu thế sẽ nhớ đến Trần Dần qua hai câu thơ kiệt tác đó.


    Còn tiếp ...

  3. #2263
    Tran Truong
    Khách

    Nhân Văn Giai Phẩm và vấn đề Nguyễn Ái Quốc _ Thụy Khuê

    ● Thơ Văn Cao

    Hai tác giả đích thực "có vấn đề" trong Giai Phẩm Mùa Xuân phải là Văn Cao và Lê Đạt, bởi họ đă nói đến thực chất của chế độ, đ̣i quyền tự do tư tưởng, tự do sáng tác, và chủ trương đổi mới văn học. Với bài Anh có nghe thấy không , Văn Cao nói đến sự bế quan toả cảng tinh thần trong chế độ cộng sản, đến khát vọng tự do của con người:

    Cửa đóng lại từ chín giờ
    Không một cuốn sách chờ đợi (...)
    Tất cả hướng về biển
    Bọt cứ tan trên băi cát xa
    Mà cửa bể vẫn im ĺm chưa mở
    Bao giờ nghe được bản t́nh ca
    Bao giờ b́nh yên xem một tranh tĩnh vật
    Bao giờ
    Bao giờ chúng nó đi tất cả
    Những con người không phải của chúng ta
    Vẫn ngày ngày ngang nhiên sống
    Chúng nó c̣n ở lại
    Trong những áo dài đen nham hiểm
    Bẻ cổ bẻ chân đeo tội ác cho người
    Chúng nó c̣n ở lại
    Trong những tủ sách gia đ́nh
    Ở điếu thuốc trên môi những em bé mười lăm (...)
    Chung quanh c̣n những người khôn ngoan
    Không có mồm
    Mắt không bao giờ nh́n thẳng (...)
    Anh có nghe thấy không
    Chỗ nào cũng có tiếng
    Chưa nói lên
    Những người của chúng ta
    Đang mờ mờ xuất hiện
    Le lói hy vọng
    Trên những cánh đồng lầy
    Ngh́n năm cũ phủ mất nhiều giá trị
    Đốt ngh́n kinh chưa thắp sáng cuộc đời
    Vào một cuộc đấu tranh mới
    Với những người không phải của chúng ta
    Anh có nghe thấy không
    Vào một cuộc đấu tranh mới
    Để mở tung các cánh cửa sổ
    Mở tung các cửa bể
    Và tung ra hàng loạt hàng loạt
    Những con người thật của chúng ta


    Giọng Văn Cao nhẹ nhàng, nhưng ư thơ quyết liệt: đ̣i tự do, lên án sự bưng bít của chế độ và kêu gọi mọi người đứng dậy tranh đấu đến cùng. Những lời đầu, mở vào không gian kín mít, không gian nghẹt thở sau khi cách mạng thành công:

    Cửa đóng lại từ chín giờ
    Không một cuốn sách chờ đợi
    Dù những ngôi sao đang nở trên trời
    Dù đêm mùa xuân bắt đầu trở lại

    Đó là thứ không khí thiết quân luật. Cửa đóng. Không có sách hay không c̣n sách. Mặc dù sao -vàng- lấp lánh trên trời. Mặc dù mùa xuân đă đến. Mọi con mắt đều hướng ra biển -về phía tự do- nhưng cửa biển vẫn im ỉm đóng:

    Tất cả hướng về biển
    Bọt cứ tan trên băi cát xa
    Mà cửa bể vẫn im ĺm chưa mở

    Giọng ôn hoà nhưng không kém phần khắc hạch, Văn Cao trỏ thẳng bọn gian thần, bọn dốt nát, bọn ḱm kẹp văn hoá tư tưởng, mắng và đuổi, khi nào "chúng nó" c̣n đây th́:

    Bao giờ nghe được bản t́nh ca
    Bao giờ b́nh yên xem một tranh tĩnh vật
    Bao giờ
    Bao giờ chúng nó đi tất cả

    Chúng nó là ai? Nhà thơ trả lời: "Chúng là:

    Những con người không phải của chúng ta
    Vẫn ngày ngày ngang nhiên sống
    Chúng nó c̣n ở lại
    Trong những áo dài đen nham hiểm
    Bẻ cổ bẻ chân đeo tội ác cho người".

    "Chúng nó", bọn áo thụng, len lỏi khắp nơi, từ trong tủ sách gia đ́nh đến điếu thuốc trên môi đứa bé mười lăm, quẩn trong bước chân người con gái. "Chúng nó" nấp trong mọi lứa tuổi, mọi từng lớp xă hội, "chúng nó" trà trộn vào đời sống hàng ngày, làm ô uế không gian, lũng đoạn thời gian. Sách cũ, sách mới đem bán cân giấy lộn, đến cả những bài thơ mới nhất của Anh. Những kẻ "khôn ngoan" th́ ngậm miệng "mắt không bao giờ nh́n thẳng".

    Nhưng Anh, người nghệ sĩ tự do, Anh có nghe thấy không?
    Bọn chúng đă "đốt ngh́n kinh chưa thắp sáng cuộc đời".
    C̣n Anh, anh phải bước vào cuộc đấu tranh mới: mở tung các cửa bể, và anh phải tung ra những con người thật của chúng ta, để thay thế "chúng nó", những con người giả.

    Thơ Văn Cao là nộ khí trầm lặng của một nghệ sĩ bị giam hăm tư tưởng, của một kẻ sĩ can trường hạch tội gian thần. Giọng nhẹ nhàng nhưng tha thiết kêu gọi mọi người đứng lên đấu tranh cho tự do tư tưởng. Văn Cao là một nghệ sĩ và cũng là một kẻ sĩ.
    Nhưng lạ lùng là cả triều đ́nh và bọn nịnh thần không ai dám động đến Văn Cao. Chẳng lẽ họ không hiểu? Kể cả những người lắm chữ như Hoài Thanh, Nguyễn Đ́nh Thi?
    Dĩ nhiên là họ hiểu. Nhưng bởi Văn Cao là một tài năng lớn, trên tất cả "chúng nó". Văn Cao là tác giả quốc ca. Chính bài quốc ca đă đỡ đ̣n cho Văn Cao trong toàn bộ hành tŕnh Nhân Văn Giai Phẩm.


    Còn tiếp ...

  4. #2264
    Tran Truong
    Khách

    Nhân Văn Giai Phẩm và vấn đề Nguyễn Ái Quốc _ Thụy Khuê

    ● Thơ Lê Đạt

    Lê Đạt là nhà thơ trẻ chưa có tên tuổi ǵ khi chủ trương Giai Phẩm Mùa Xuân, nhưng đường lối tranh đấu của Lê Đạt đă rơ ràng qua hai bài: Làm thơ và Mới.
    Bài Làm thơ nói lên tâm trạng và hoài băo của một nhà thơ trẻ, trước t́nh thế đất nước:

    Đêm khuya
    Bóng đầu anh
    Hằn lên trang sách nhỏ
    Như bóng hàng cây
    quặn gió
    Lắng xuống mặt đường
    Giông băo mênh mông
    Anh nh́n Tổ quốc
    Đất nước đêm nay trĩu đầu ng̣i bút
    Hàng vạn vần thơ mang nặng t́nh người
    Anh nghe tiếng đất trời
    Xao động lùm cây ngọn cỏ
    Như hiệu thính viên
    Đêm không ngủ
    Ghi những lời cuộc sống
    điện về
    Những tiếng nặng nề
    Những tiếng cục cằn uất ức
    Những tiếng căm thù chua xót
    Những tiếng yêu thương

    Lê Đạt tự coi ḿnh như một hiệu thính viên lắng nghe tất cả những tiếng đau thương do người đồng loại điện về và thầm kín nói lên tham vọng "Anh nghe tiếng đất trời" như một lănh tụ. Năm 1956, với những câu thơ như:

    Ghi những lời cuộc sống
    điện về,
    hoặc:

    Óc anh là một công trường,
    mỗi ḍng thơ là một cây số mới,
    hoặc:

    Một tiếng súng tương lai
    nổ vào đầu dĩ văng


    Lê Đạt là người đầu tiên làm thơ hiện đại ở miền Bắc, đă thực sự đưa ra cách suy nghĩ, cách tạo h́nh và kiến trúc tư tưởng rất mới. Trước đó có Nguyễn Đ́nh Thi với bài Đất nước, nhưng ư thơ Nguyễn Đ́nh Thi c̣n nằm trong không gian lăng mạn.
    Lê Đạt c̣n là người đầu tiên đặt vấn đề nhà văn dấn thân - écrivain engagé: nhà văn không thể làm ngơ trước những khó khăn của dân tộc, của con người và của cuộc sống. Sự dấn thân này là tự thân Lê Đạt, không do ảnh hưởng của JP Sartre, v́ năm 1956, ông chưa đọc Sartre và cả sau này ông cũng không mấy chú ư đến tư tưởng của Sartre.

    Tóm lại, Lê Đạt là người có hoài băo chính trị cho dân tộc ngay từ những bước thơ đầu, khác hẳn với Trần Dần là nhà thơ "nổi loạn" chống lại mọi áp bức bó buộc bản thân, nhưng không có mục đích tranh đấu chính trị cho quốc gia dân tộc.
    Lê Đạt xác định một lần nữa, bản chất và nhiệm vụ của một nhà thơ dấn thân, phải đi vào cuộc sống, phải t́m cách thay đổi xă hội, xây dựng lại con người:

    Người làm thơ nắng mưa thiêu đốt
    ăn nằm với cuộc đời
    Thai nghén đất trời
    sinh ra sự sống (...)
    Như người thợ
    chui xuống ḷng hầm mỏ
    Moi than moi lửa
    đốt sáng cuộc đời
    Anh muốn Đảng gọi anh đến nơi
    hội ư về cuộc sống
    Điều động anh vào
    bộ Tâm Hồn quần chúng
    Giúp Trung Ương
    xây dựng
    những con người
    Từng từng giọt mồ hôi
    đẫm bản đồ chính sách
    Anh mở lối giữa cuộc đời ngóc ngách
    Óc anh là một công trường
    Mỗi ḍng thơ là một cây số mới
    Trên con đường đi tới
    xă hội
    ngày mai
    Một tiếng súng tương lai
    nổ vào đầu dĩ văng
    Anh vác bút đi theo Đảng
    xông lên hàng đầu


    Năm 1956, khi chủ trương Giai Phẩm Mùa Xuân, Lê Đạt vẫn c̣n làm việc ở Tuyên Huấn, cạnh những cột trụ Trường Chinh, Tố Hữu. Lê Đạt chưa thể tách rời khỏi Đảng.
    Đoạn kết bài Làm thơ có những câu tỏ ư ông vẫn tin tưởng vào Đảng, một Đảng sẽ lành mạnh hơn, biết đặt văn nghệ sĩ vào những vị trí xứng đáng để họ có thể nhả tơ xây dựng lại đời sống con người. Đó là chiến lược của chính trị gia Lê Đạt, hay niềm tin của nhà thơ Lê Đạt? Khó biết.

    Tố Hữu nh́n thấy những "nguy cơ" trong bài thơ thứ nh́ của Lê Đạt, bài Mới, như một lời tố cáo, mạnh mẽ và quyết liệt của lớp đảng viên trẻ, muốn đổi mới văn học, muốn "đập cánh bay lên", muốn chống lại "bao nhiêu gông xiềng tập quán / cột lấy bước chân", muốn chống lại những thành phần kỳ cựu đă sống quá lâu, trở thành những ông b́nh vôi, khép kín trong công thức, bị xỏ giây vào mũi:

    Tôi mới hai mươi lăm tuổi
    Chung quanh tôi bao cuộc đời mệt mỏi
    Thất bại cúi đầu
    Công thức xỏ giây vào mũi
    Những kiếp người sống lâu trăm tuổi
    Ỳ như một chiếc b́nh vôi
    Càng sống càng tồi
    Càng sống càng bé lại
    Tôi đă sống rất nhiều ngày thảm bại
    Khôn ngoan không dám làm người
    Bao nhiêu lần tôi không thực là tôi


    Lê Đạt nh́n quanh: một xă hội "công thức giả tạo", với những ông b́nh vôi hủ lậu kéo dài cuộc sống và nh́n lại chính ḿnh, c̣n trẻ, nhưng đă tự đánh mất ḿnh, v́ "khôn ngoan", nên không dám làm người ! Cuối cùng nhà thơ mạnh dạn đứng lên hô hào đổi mới toàn diện thi ca, xă hội và con người:

    Mới Mới!
    Luôn luôn Mới
    Bay cho cao
    Bay cho xa
    Trên những vết già nua cũ kỹ
    Trên lề đường han rỉ
    Vượt ngày hôm nay
    Vượt ngày mai, ngày kia,
    Vượt măi

    Tố Hữu khó chịu nhất những câu thơ này, có thể coi là bản tuyên ngôn, là lời kêu gọi của Lê Đạt cho một đường hướng sáng tác mới vượt trên lối ṃn cũ của các bậc đàn anh Xuân Diệu, Tố Hữu. Thấy sự nghiệp thi ca cách mạng của ḿnh có thể bị chao đảo, sẵn quyền uy trong tay, Tố Hữu đă thẳng tay triệt hạ mầm mống nổi loạn đ̣i thay đổi cục diện văn nghệ, đ̣i "chôn đàn anh" của nhà thơ trẻ.


    Còn tiếp ...

  5. #2265
    CỔ VĂN
    Khách

    Trần Dần, bồi bút bung bô bị loại

    Quote Originally Posted by Tran Truong View Post
    ● Trần Dần

    Trần Dần đưa ra một nhân vật kỳ quái trong truyện ngắn Lăo Rồng, một bần nông say rượu bét nhè, nhưng là một "nhà sáng tác", chuyên làm những bài vè phạm thượng, chế giễu, từ bọn sư mô đến lũ tai to mặt lớn trong làng. Lăo Rồng vừa "sáng tác" xong một bài vè là đă có bọn con nít lập tức "xuất bản và phát hành". Cuối cùng lăo bị người ta lập mưu đánh chết.

    Truyện ngắn Lăo Rồng mở đầu phong cách đổi mới tư tưởng trong văn xuôi miền Bắc. Ng̣i bút sắc sảo của Trần Dần đă chọc thủng những cấm kỵ, để lộ sự khao khát tự do của con người cùng khốn.

    Bài thơ Nhất định thắng là tác phẩm chính của ông trong thời kỳ NVGP, giọng anh hùng ca, phản ánh tính mâu thuẫn trong tư tưởng tác giả. Trần Dần lồng bi kịch cá nhân -yêu người con gái ở phố Sinh Từ- trong bối cảnh chung của đất nước sau hiệp định Genève:

    Miền Bắc nghèo đói, thất nghiệp "Anh bước đi không thấy phố không thấy nhà, chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ". Miền Nam dưới gót dày của "giặc": "Ở miền Nam có tên giặc họ Ngô, tài của hắn là Khuyển Ưng của Mỹ". Nhưng chúng ta "Nhất định thắng", đất nước sẽ thống nhất: "hàng triệu tâm hồn, đă bỏ miền Nam ra Bắc", và "kẻ thù" -nghèo đói, Ngô, Mỹ- sẽ phải thua: "bọn Mỹ Diệm ôm đầu sợ hăi". Rồi trời lại xanh: "Anh bước đi đă thấy phố đă thấy nhà, không thấy mưa sa, chỉ thấy nắng lên, trên màu cờ đỏ".

    ♦ Nhất định thắng, như một bài thơ tuyên truyền

    Đây là đoạn mở đầu:

    Tôi ở phố Sinh Từ:
    Hai người
    Một gian nhà chật.
    Rất yêu nhau sao cuộc sống không vui?
    Tổ Quốc hôm nay
    tuy gọi sống hoà b́nh
    Nhưng mới chỉ là năm thứ nhất
    Chúng ta c̣n muôn việc rối tinh ...
    Chúng ta
    Ngày làm việc, đêm th́ lo đẫy giấc
    Vợ con đau th́ rối ruột thuốc men
    Khi mảng vui - khi chợt nhớ - chợt quên
    Trăm cái bận hàng ngày nhay nhắt,
    Chúng ta vẫn làm ăn chiu chắt.
    Ta biết đâu bên Mỹ Miếc tít mù
    Chúng c̣n đương bày kế hại đời ta?
    Người ta nói thằng Ngô con đĩ
    Ở miền Nam có tên giặc họ Ngô
    Tài của hắn là: Khuyển Ưng của Mỹ
    Bửu bối gớm ghê là: một lưỡi đao cùn
    Hắn nhay măi cố xẻ đôi Tổ Quốc.


    Tác giả tŕnh bày cảnh đói khổ của miền Bắc, nhưng thầm ngụ ư Mỹ Diệm mới là nguồn cơn của mọi đớn đau: "Em ơi, Em có biết đâu, Ta khổ thế này, V́ sao? Em biết đâu, Mỹ Miếc, Ngô Nghê ǵ?". Khi chửi Ngô Đ́nh Diệm, Trần Dần có những câu sắt máu: "Hắn thét lên ộc máu mũi máu mồm", "Đất trời sâu / đương vẩy máu / đuổi theo chân hắn. Hắn run sợ - Quỳ xin đă muộn! / Dù đêm khuya, bóng tối đặc ngầu ngầu / Máu vẫn đỏ / trúng đầu trúng mặt / Tên tội nhân kia! / Lịch sử vang tên mày!"

    Bài thơ kết thúc có hậu: "Em có thấy bay trên trời xanh / Hàng triệu tâm hồn / Họ đă bỏ miền Nam ra Bắc! / Chúng đem súng mà ngăn / Đem dây mà trói! / Giữ thân người không giữ được nhân tâm / Người Nam gửi tâm hồn ra Bắc cả / Bọn Mỹ Diệm ôm đầu sợ hăi / Đổ lên chúng nó / Mây đen / lửa loạn / băo thù".
    Và khi "ta" đă toàn thắng: "Anh bước đi / đă thấy phố thấy nhà / Không thấy mưa sa / Chỉ thấy nắng lên / trên màu cờ đỏ". Người dân phố Sinh Từ đóng cửa xuống đường đi mít tinh: "Vung cờ đỏ hát ḥ vỡ phổi".

    Đó là một bài anh hùng ca theo lối cách mạng, có nhiều câu tuyên truyền rập thông tin nhà nước. Thực ra, tháng 4/1955, khi Trần Dần viết Nhất định thắng, Mỹ chưa vào miền Nam. Ngô Đ́nh Diệm mới về, chỉ là thủ tướng, đang lo dẹp B́nh Xuyên, Hoà Hảo, chưa thật sự nắm quyền và chưa có chính sách chống Cộng triệt để như sau này. Ngày 23/10/1955, ông mới tổ chức cuộc trưng cầu dân ư truất phế Bảo Đại. V́ vậy, bài Nhất định thắng, trong bối cảnh lúc bấy giờ, là một bài thơ "hai hàng".

    Cho nên, khi Chế Lan Viên buộc tội Trần Dần phản động, chống Đảng, ông ta chứng tỏ ḿnh là tay sai đắc lực của Tố Hữu.

    Và khi Hoài Thanh viết: "Toàn bài của Trần Dần toát ra một sự hằn học sâu sắc đối với chế độ tươi sáng ở miền Bắc, đối với sự nghiệp đấu tranh cho ḥa b́nh, thống nhất của nhân dân ta. Tôi không kết luận về người. Tôi chỉ căn cứ vào bài văn. Tự nó, bài “Nhất định thắng” trong lời và chữ của nó, chứa đựng những tư tưởng phản động, đứng về phía địch chống lại nhân dân ta, chống lại cuộc đấu tranh thống nhất đất nước. Trong nền văn nghệ chúng ta đầy tin tưởng ở hiện tại và tương lai của chế độ, của dân tộc, bài "Nhất định thắng" của Trần Dần thật đúng như lời đồng chí Nguyễn Tuân nói, là một thứ mụn lở trên một cơ thể lành mạnh[5]". Viết như vậy, Hoài Thanh không c̣n đứng ở cương vị một nhà phê b́nh, dựa trên văn bản để xét, mà ông đă xuyên tạc, nói ngược lại ư nghiă của bài thơ.

    Thế nhưng chính Trần Dần cũng lại viết trong bài "tự thú" như sau:

    "Bài Nhất định thắng sinh ra trong cái nôi những tư tưởng chống đối như thế. Dưới chiêu bài “phát hiện mâu thuẫn xă hội”, "chống công thức, t́m cái mới”, bài Nhất định thắng bôi đen miền Bắc. Thất nghiệp hàng ế, đi Nam, hai năm không thống nhất được v.v… và cái điệp khúc “mưa sa trên màu cờ đỏ” nó nhấn mạnh: “Đảng là nguyên nhân của cái xă hội thê thảm này.” Những sự quy kết khác ép cho địch, thực chất chỉ là chiêu bài. Có những câu đả kích cán bộ chính trị “nhà chính trị lắm mưu trong bụng” về sau in xoá đi. Bài Nhất định thắng là một cuộc đánh thẳng vào tư tưởng của Đảng, trắng trợn và hung hăng[6]".

    "Thú nhận" như thế tức là đă hoàn toàn chấp nhận luận điệu của các ông Chế Lan Viên, Hoài Thanh, hoàn toàn nhận lỗi chống chế độ về ḿnh. Mà thực tế văn bản đâu phải thế? Tại sao?
    Vậy có thể hiểu trong bối cảnh trù dập của lớp học Thái Hà, Trần Dần đă phải thú nhận tất cả mọi "tội", kể cả những tội không phải của ḿnh, ví dụ như "chống công thức, t́m cái mới" là "tội" của Lê Đạt. Nhất định thắng không thể "là một cuộc đánh thẳng vào tư tưởng của Đảng, trắng trợn và hung hăng" như Trần Dần đă tự xác nhận.

    Tóm lại xung quanh bài Nhất định thắng có ba vấn đề:

    - Tính mâu thuẫn trong tư tưởng Trần Dần

    - Việc bắt buộc phải nhận tội dưới áp lực của Đảng.

    - Bi kịch Trần Dần.


    Còn tiếp ...
    Trần Dần không hai hàng, Trần Dần chỉ là tay bung bô vụng về , bất đắc chí nên Tố Hũu xử đẹp mà thôi .

    "Ở miền Nam có tên giặc họ Ngô
    Tài của hắn là: Khuyển Ưng của Mỹ
    Bửu bối gớm ghê là: một lưỡi đao cùn
    Hắn nhay măi cố xẻ đôi Tổ Quốc. "

    Ai xẻ đôi tổ quốc ? Ngô đ́nh Diệm không kư vào hiệp định chia đôi đất nước . không con dao cùn . Chính bọn VC mà Trần Dần phục vụ và đánh bóng , bọn VC và Tàu Cộng chia đôi đất nuoc"

    Buổi ban đầu của Hồ, nếu không có bọn bưng bô (dù nửa vời) th́ Hồ tặc đâu dễ dàng bán nước hại dân . Và dân tộc đâu nên nỗi điêu linh

  6. #2266
    Tran Truong
    Khách

    Nhân Văn Giai Phẩm và vấn đề Nguyễn Ái Quốc _ Thụy Khuê

    ● Phục xuống mà sáng tác

    Theo Hoàng Cầm, sau khi Giai Phẩm Mùa Xuân bị phê phán, Trần Dần , Tử Phác được về rồi, chúng tôi vẫn họp nhau ở pḥng trà Phúc Châu: Văn Cao, Lê Đạt, Hoàng Cầm, Trần Dần, Tử Phác, Đặng Đ́nh Hưng. Một hôm, bàn nhau: ḿnh mới ra được Giai Phẩm Mùa Xuân, chỉ mới hoe hoe lên gọi là đổi mới một chút, mà nó đă đánh như vậy, liệu ḿnh có chịu được không?
    Đéo thằng nào chịu được chuyện phê phán như thế, tức là chính quyền nó không cho ḿnh ra một tờ báo nào hết. Thế th́ Văn Cao mới nói một câu có thể ghi vào văn học sử: Nhưng quyền sáng tác là ở ḿnh, vậy ḿnh phải phục xuống mà sáng tác. Những chữ ấy chính là của Văn Cao: Phải phục xuống mà sáng tác.

    Sau này khi phê phán Nhân Văn, họ cứ vin vào câu ấy mà đánh: Cái âm mưu của bọn NVGP nó kiên tŕ lắm: nằm phục xuống, tức là chúng nó nằm im, giấu ḿnh một chỗ, để mà sáng tác chống Đảng. Họ phê phán Nhân Văn ghê gớm hơn phê phán Giai Phẩm nhiều, các ông văn nghệ sĩ chính cống như Chế Lan Viên, Xuân Diệu, Hoài Thanh, Nguyễn Đ́nh Thi ... rồi những nhân vật như Lê Đ́nh Kỵ, Vũ Tú Nam, Hà Minh Đức, Phan Cự Đệ ... nhất là Vũ Đức Phúc, lúc bấy giờ đă ở Viện Văn Học rồi, nhân vật này nó đánh Nhân Văn ghê gớm nhất.

    Bọn phê b́nh chỉ đánh theo khẩu hiệu, c̣n bọn văn nghệ sĩ nó đánh mới ác, đánh sâu sắc chứ không như bọn phê b́nh đâu, nó đánh ác mà trúng: Đại khái nó bảo bọn NVGP chúng nó không yêu ǵ Đảng cả, chúng nói yêu Đảng chỉ là nói giáo đầu, nói để đỡ đ̣n, chứ sự thực th́ chúng chẳng yêu ǵ Đảng cả. Mà nó đánh như vậy là đánh trúng, đánh vào tâm ḿnh, sự thực th́ cũng không sai đâu.

    Cho nên Văn Cao nói : Phục xuống mà sáng tác, th́ tất cả chúng tôi đều tán thành, nó không cho ḿnh ra báo th́ ḿnh phục xuống mà sáng tác: Trần Dần bắt đầu viết Cổng Tỉnh, Lê Đạt bắt đầu viết những bài thơ về quê hương, tôi viết trường ca Tiếng hát quan họ ... Vậy, ngay từ năm 1956, sau Giai Phẩm Mùa Xuân, chúng tôi đă "phục xuống mà sáng tác" như lời Văn Cao[7].

    Giai Phẩm Mùa Xuân là tác phẩm đầu tiên ở miền Bắc chủ trương đổi mới thi ca, tự do sáng tác, với những khuynh hướng khác nhau: tuyên truyền theo đường lối cách mạng của Hoàng Cầm, Sĩ Ngọc, Phùng Quán; nói lên t́nh h́nh nghèo khổ thất nghiệp ở Bắc và tố cáo tội ác Mỹ Diệm trong Nam của Trần Dần ; đ̣i tự do tư tưởng và chửi bọn nịnh thần của Văn Cao; xây dựng một xă hội mới, một nền thơ mới của Lê Đạt.

    Bài thơ quyết liệt nhất là của Văn Cao. Nhưng không ai dám đánh Văn Cao. Chế Lan Viên khai ng̣i đánh Trần Dần, nhưng không dám đụng đến Văn Cao. Tất cả mũi dùi đổ vào Trần Dần, Lê Đạt, hai nhà thơ trẻ chưa nổi tiếng. Chính v́ vụ đánh Trần Dần và Lê Đạt mà trí thức nhập cuộc. Lúc đầu trí thức chưa tham gia, nhưng việc đánh hội đồng Trần Dần, Lê Đạt khiến Phan Khôi trở lại vai "ngự sử văn đàn" với bài Phê b́nh lănh đạo văn nghệ.

    Bài tham luận của Nguyễn Hữu Đang đọc trước lớp học 18 ngày và bài Phê b́nh lănh đạo văn nghệ của Phan Khôi là hai yếu tố chủ chốt, đă thuyết phục Trương Tửu và những trí thức khác tham gia, tạo nên một phong trào rộng lớn: Phong trào Nhân Văn Giai Phẩm.




    [1] In trên Nhân Văn số 1, 8/1956.
    [2] Trần Dần, Những lời thú nhận bước đầu, Văn Nghệ, số 12, tháng 5/58, trg 60.
    [3] Lê Đạt trả lời phỏng vấn RFI.
    [4] Mùa xuân đến rồi đây
    [5] Hoài Thanh, Vạch trần chất phản động của bài Nhất định thắng của Trần Dần, Báo Văn nghệ, Hà Nội, số 110 (1.3.1956), Lại Nguyên Ân sưu tầm.
    [6] Trần Dần, Những lời thú nhận bước đầu, Văn Nghệ, số 12, tháng 5/58, tr. 60.
    [7] Theo băng Hoàng Cầm nói chuyện với bạn bè.

  7. #2267
    Tran Truong
    Khách

    Nhân Văn Giai Phẩm và vấn đề Nguyễn Ái Quốc _ Thụy Khuê

    Nguyên nhân đưa đến cuộc Cách Mạng Mùa Thu Của Tư Tưởng

    Hiện nay, thời điểm chính thức xác định chính sách Đấu Tranh Giai Cấp theo đường lối Trung Quốc là tháng 1/1950, tại Đại Hội III của Đảng Cộng Sản, sau khi Hồ Chí Minh bí mật đi Liên Xô và Trung Quốc về.

    Thời điểm quyết định và giải thích chính sách Cải Cách Ruộng Đất là bài diễn văn Hồ Chí Minh đọc tại Hội Nghị Nông Vận Và Dân Vận Toàn Quốc ngày 5/2/1953.
    Thời điểm chính thức áp dụng chính sách Cải Cách Ruộng Đất là tại Đại Hội I của đảng Lao Động, họp tại Việt Bắc từ 14 đến 23/11/1953, với bản báo cáo của Trường Chinh.

    Đấu Tranh Giai Cấp -phát sinh Cải Cách Ruộng Đất- là nguyên nhân sâu xa đưa đến chia rẽ, hận thù.
    Heinz Schütte, trong bài Năm mươi năm sau: Trăm hoa đua nở ở Việt Nam 1954-1960, tóm tắt khá rơ t́nh h́nh miền Bắc thập niên 1950 như sau:

    "Tháng 1/1950, Đại Hội III Đảng Cộng sản, tuyên bố Việt Nam chính thức đi theo đường lối Trung Quốc và đẩy mạnh chủ trương đấu tranh giai cấp trong cả nước. Điều này dẫn tới việc thủ tiêu những người bị cho là những "phần tử phản cách mạng". Sách vở Trung Quốc, đặc biệt những tác phẩm của Mao được dịch ra tiếng Việt -vài tác phẩm do chính Hồ Chí Minh dịch- để truyền bá những phương pháp của Trung Quốc trong việc vận dụng chủ nghiă Mác-Lê-Mao, trong việc tiến hành cách mạng và cải tạo tư tưởng ở Việt Nam. Tại chiến khu Việt Bắc, từ những năm 1951 đă có các khoá Chỉnh huấn tư tưởng dành cho trí thức[1]".

    Đấu Tranh Giai Cấp phát sinh Chỉnh Huấn, chuẩn bị cho chiến dịch Giảm Tô, rồi Cải Cách Ruộng Đất[2]... kéo dài từ 1950 đến 1956, đă gây những tội ác làm đảo lộn xă hội Việt Nam. Sự phát động Đấu Tranh Giai Cấp là yếu tố chính trị có tính cách quyết định đối với những người không theo cộng sản. Nhưng sự bất măn của trí thức bắt đầu có trước.

    Trường hợp Nguyễn Hữu Đang, sự bất măn có thể đă bắt đầu ngay từ 1930, với bản Luận Cương Chính Trị của Đảng do Trần Phú soạn, nội dung ngụ ư: "Tất cả giai cấp tư sản đều là phản động", nhưng chỉ thực sự thành h́nh khi Trường Chinh, lư thuyết gia Đảng Cộng sản, hoàn thành bản "Đề Cương Văn Hoá Việt Nam", năm 1943, nội dung thu gọn trong công thức: Đảng lănh đạo tư tưởng, học thuật và nghệ thuật, mà không một người làm văn hoá chân chính nào có thể chấp nhận được.

    Tuy nhiên, bản Đề Cương chỉ lưu hành trong đảng Cộng Sản, và đảng này đến năm 1945, theo Nguyễn Hữu Đang, chỉ có khoảng 5000 người. V́ vậy, đến tháng 12/1946, khi hầu hết trí thức văn nghệ sĩ đi theo tiếng gọi toàn quốc kháng chiến của Việt Minh, phần lớn chưa biết có một chính sách văn hoá như vậy. Tạ Tỵ, Hoàng Cầm, Trần Duy ... đều nói lúc đó không biết Cộng Sản là ǵ và Hồ Chí Minh là ai.

    Nhưng ngày 19/7/1948, khi Trường Chinh đọc bài Chủ Nghiă Mác Và Văn Hoá Việt Nam tại Đại Hội Văn Hóa Toàn Quốc II, ở Việt Bắc, xác định đường lối văn nghệ kháng chiến: Văn nghệ thi đua, văn nghệ tuyên truyền, phục vụ công nông binh, văn nghệ phân biệt ta-địch, văn nghệ hiện thực xă hội chủ nghĩa, th́ sự đổ vỡ bắt đầu: Nguyễn Hữu Đang bỏ về Thanh Hoá.

    Năm 1948 chắc chắn là năm bản lề: kết thúc sự hợp tác chặt chẽ trong kháng chiến giữa hai thành phần dân tộc: cộng sản và không cộng sản. Từ 1949 trở đi, nhiều văn nghệ sĩ bỏ kháng chiến về thành, hoặc vào Khu Bốn với tướng Nguyễn Sơn.


    Còn tiếp ...

  8. #2268
    Tran Truong
    Khách

    Nhân Văn Giai Phẩm và vấn đề Nguyễn Ái Quốc _ Thụy Khuê

    ● Nguyễn Sơn và vùng văn nghệ tự do Khu Bốn, từ 1948 đến 1951

    Đối với những văn nghệ sĩ sống gần tướng Nguyễn Sơn (1908-1956) ở Khu Bốn, như Phạm Duy th́ Nguyễn Sơn là một khuôn mặt huyền thoại[3]. Làm Tư lệnh Quân Khu Bốn[4] Nguyễn Sơn đă để họ tự do sáng tác. Nguyễn Tiến Lăng[5], sau khi ra tù, được phái làm thư kư riêng cho Nguyễn Sơn, mô tả[6] vị tướng này như một người hiếu học, lăng mạn, yêu văn chương, cô đơn và bí mật. Nhưng đối với những người sống ở Việt Bắc, gần Trung Ương như Lê Đạt, th́ Nguyễn Sơn chẳng có tài cán ǵ. Vậy sự thực Nguyễn Sơn là ai?

    Đáng tin cậy nhất có lẽ là chân dung do Hoàng Văn Chí, anh rể Nguyễn Sơn viết, ở chương XI, cuốn Từ thực dân đến cộng sản, xin lược trích sau đây:

    "Nguyễn Sơn tên thật là Vũ Văn Bác, sinh tại làng Kiêu Kỵ, huyện Gia Lâm, tỉnh Bắc Ninh; bên Tầu ông lấy tên là Hồng Thủy. Con một nhà nho tham gia Đông Kinh Nghiă Thục. 1925, đang học trường Sư phạm Hà Nội, v́ theo phong trào sinh viên băi khoá, nên bị truy nă, phải trốn sang Tàu và được vào học trường quân sự Hoàng Phố. Là người Việt Nam duy nhất tham gia Quảng Châu Công Xă, trở thành đảng viên đảng Cộng Sản Trung Hoa. Nổi tiếng về tài lănh đạo quân sự trong cuộc Vạn Lư Trường Chinh (1934-1936), được bổ làm tùy tướng cho Bành Hoài Đức, chỉ huy trưởng Đệ Bát Lộ Quân.

    Nguyễn Sơn là một trong bẩy tướng c̣n sống sót của Quảng Châu Công Xă và một trong 18 tướng sống sót sau cuộc Vạn Lư Trường Chinh. V́ vậy, năm 1949, sau khi Mao Trạch Đông toàn thắng, Nguyễn Sơn được tuyên dương là "Anh Hùng Dân Tộc" của Trung Quốc.

    Cuối 1945, Nguyễn Sơn đang ở Diên An, gặp một kư giả Canada vừa từ Hà Nội qua, báo tin Việt Nam đă tuyên bố độc lập, nhưng Pháp vẫn tấn công, mưu chiếm lại. Nhà báo này nói đă gặp vị chủ tịch chính phủ lâm thời, một ông già biết nói tiếng Anh tên là Hồ Chí Minh. Đoán chắc Hồ Chí Minh là Nguyễn Ái Quốc, Nguyễn Sơn bèn xin lănh đạo Trung Quốc cho phép hồi hương chống Pháp.
    Mao Trạch Đông giữ lại, nhưng Nguyễn Sơn cứ nằng nặc đ̣i về, nên Mao cũng thuận cho về, làm giấy tờ chứng nhận Nguyễn Sơn và Nguyễn Khánh Toàn là nhân viên phái đoàn Trung Cộng từ Diên An xuống Trùng Khánh để điều đ́nh với chính phủ Trung Hoa dân quốc, rồi nhân dịp đó trốn xuống Hoa Nam, về Việt Nam.

    V́ quyết tâm về nước kháng chiến, nên ngay khi về, Nguyễn Sơn đă bị Trung Cộng phê b́nh là nặng tinh thần quốc gia, nhẹ tinh thần quốc tế. Có lẽ ông Hồ Chí Minh cũng phê b́nh Nguyễn Sơn như vậy, nên đầu năm 1946, khi Sơn về tới Hà Nội, ông Hồ không thèm tiếp và các lănh tụ cộng sản khác cũng lạnh nhạt.

    Nhưng v́ Pháp tấn công mỗi ngày một mạnh ở miền Nam và cộng sản Quảng Ngăi bất chấp lệnh, giết bừa băi, nên ông Hồ phái Sơn vào Khu Năm (miền nam Trung Việt) với nhiệm vụ đ́nh chỉ chém giết và điều khiển công việc chống Pháp. Sau đó Sơn được đổi ra Khu Bốn (miền bắc Trung Việt) làm "Khu phó" phụ trách huấn luyện quân đội. Chẳng bao lâu, khu trưởng là Thiết Hùng bị mất chức v́ liên can đến một vụ buôn thuốc phiện lậu, nên Sơn được cử lên thay thế. Nhờ hai mươi năm kinh nghiệm hành quân, nên Nguyễn Sơn được quân đội Khu Bốn rất mến phục. Lại có tâm hồn nghệ sĩ và tận tâm giúp đỡ văn nghệ sĩ, nên Nguyễn Sơn cũng được giới văn nghệ sĩ hết sức hâm mộ.

    Năm 1948, ông Hồ phong Vơ Nguyên Giáp làm đại tướng và Nguyễn Sơn làm thiếu tướng, khiến Sơn khó chịu v́ Sơn chê Giáp "i-tờ" về quân sự. Sự thực th́ Giáp chỉ là sinh viên trường Luật, được huấn luyện qua loa về du kích chiến trong một khóa do quân đội Mỹ mở ở Tinh Tây, hồi thế chiến thứ hai.

    Tuy nhiên, mối bất hoà lớn giữa Nguyễn Sơn và các lănh đạo, không phải v́ kèn cựa địa vị mà v́ Sơn phản đối việc xin viện trợ Trung Quốc, v́ Sơn cho rằng hễ nhận viện trợ của Trung Quốc th́ sẽ mất hết chủ quyền. Theo Sơn, hồi chiến tranh chống Nhật, Mao không thèm xin viện trợ Nga, cứ để Nga tiếp tế cho Tưởng Giới Thạch. Nên tự lực kháng chiến, đánh Pháp bằng vũ khí thu được của Pháp, tuy gian lao nhưng không bị lệ thuộc bất cứ ngoại bang nào. Sau một cuộc thảo luận to tiếng với ông Hồ, Sơn bực ḿnh, nhắm hướng bắc, đi thẳng sang Trung Quốc[7]. V́ đă được tôn là "Anh Hùng Dân Tộc", nên từ Lạng Sơn đến Bắc Kinh, qua các tỉnh, Sơn đều được tiếp đón trọng thể.
    Nhưng ông Hồ đă điện sang Bắc Kinh, bá cáo với ông Mao là Sơn vô kỷ luật, và Vơ Nguyên Giáp cũng bắt quân đội Việt Minh học tập một tài liệu đặc biệt, tả Sơn là một cán bộ "điển h́nh xấu".

    V́ bị ông Hồ bá cáo trước, nên khi tới Bắc Kinh, Sơn phải đi chỉnh huấn ngay. Sau chỉnh huấn, Sơn t́nh nguyện đi học Đại Học Quân Sự ở Nam Kinh, do chuyên viên Nga dạy về chiến thuật quân sự hiện đại. Năm 1956, Sơn bị ung thư dạ dầy ( ?? )và khi biết ḿnh sắp chết, xin phép mang vợ con về Việt Nam. Hai ngày sau khi về tới Hà Nội, Sơn chết và Vơ Nguyên Giáp phải đi đưa đám. Những người quen biết Nguyễn Sơn đều công nhận ông có tinh thần quốc gia mặc dầu suốt đời tranh đấu trong hàng ngũ cộng sản[8]".

    Heinz Schütte, trong bài đă dẫn, cho rằng: Trung Quốc chỉ cho "mượn" Nguyễn Sơn và chính Nguyễn Sơn cũng miễn cưỡng về Việt Nam, việc ông trở lại Trung Quốc đă được thoả thuận ngay từ đầu. Nhưng thông tin của Hoàng Văn Chí có lẽ đúng hơn, v́ Hoàng là anh rể Nguyễn Sơn, nên biết rơ những uẩn khúc chỉ trong gia đ́nh mới biết: Nguyễn Sơn xin về Việt Nam v́ tin Hồ Chí Minh là Nguyễn Ái Quốc, như hầu hết mọi người Việt[9]. Nguyễn Sơn chống lại việc nhận viện trợ của Tàu, sự kiện này một số người biết nhưng không dám nói ra.

    Sau cùng, v́ sự hiềm khích với Vơ Nguyên Giáp, nên sau khi Nguyễn Sơn bỏ đi, Giáp cho quân đội học tập Sơn là điển h́nh xấu, để xoá huyền thoại về Nguyễn Sơn, việc này giải thích tại sao những người ở gần trung ương, như Lê Đạt, có định kiến không tốt về Nguyễn Sơn.
    Tuy Nguyễn Sơn không ảnh hưởng đến phong trào NVGP nhưng ông cũng tạo cho văn nghệ sĩ một khoảng trời tự do sáng tác, ít nhất từ 1948 đến 1951, trước khi ông trở lại Trung Quốc.

    Trong thời gian này, những trí thức và văn nghệ sĩ tên tuổi như Tô Ngọc Vân, Sĩ Ngọc, Nguyễn Mạnh Tường, Trương Tửu ... đă lên tiếng phản đối chính sách lănh đạo tư tưởng của Trường Chinh. Nhưng bản thân Nguyễn Sơn là một mâu thuẫn: ông chủ trương tự do sáng tác, nhưng ông cũng là người đầu tiên đem phương pháp chỉnh huấn của Mao vào Việt Nam.


    Còn tiếp ...

  9. #2269
    Tran Truong
    Khách
    Hai hình ảnh . Hai con người !


    Meeting of Asian Leaders
    (Original Caption) King of Thailand Visits Vietnam. Saigon, South Vietnam: King Phumiphol Aduldej of Thailand, left, talking with President Ngo Dinh Diem of Vietnam at the Presidential Palace here. The 32-year-old monarch is on a state visit to Vietman with Queen Sirikit.


    Ngo Dinh Diem, sleeping under the trees. (Photo by John Dominis/The LIFE Picture Collection/Getty Images)


    29th March 1958: President of South Vietnam Ngo Dinh Diem (1901 - 1963) with Carlos Carcia and his wife at the Presidential Palace in Manila. (Photo by Keystone/Getty Images)


    Luôn mặc quốc phục Việt Nam .










    Most Beautiful Photos Of Ho Chi Minh

    Luôn mặc quốc phục Tàu !!!

    Có ai có hình Hồ tập Chương hay Hồ Quang mặc khăn đóng áo dài ,quốc phục Việt Nam không nhỉ . Xin post lên > Cám ơn .

  10. #2270
    Tran Truong
    Khách

    Nhân Văn Giai Phẩm và vấn đề Nguyễn Ái Quốc _ Thụy Khuê

    ● Sự đối lập giữa Trường Chinh và Nguyễn Hữu Đang

    Khảo sát bị kịch Nhân Văn, ta thấy rơ sự đối lập giữa hai nhân vật: Nguyễn Hữu Đang và Trường Chinh, cả hai đều được Hồ Chí Minh tin dùng. Trường Chinh là Tổng Bí Thư từ 1941 đến 1956, c̣n Nguyễn Hữu Đang là ai?

    V́ bất đồng ư kiến với Trường Chinh, năm 1948, Nguyễn Hữu Đang đă bỏ Đảng. Nhưng sau 1954, ông lại được Đảng gọi về và đến tháng 8/56, ông được cử ra tổ chức lớp học tập dân chủ 18 ngày và trở thành nhà lănh đạo phong trào NVGP.
    NVGP chống lại toàn bộ chính sách văn hoá văn nghệ của đảng Cộng Sản. V́ vậy, chúng ta cần t́m hiểu chính sách văn hoá văn nghệ ấy như thế nào? Nói đến đường lối văn hoá văn nghệ của đảng Cộng Sản là phải nói đến Trường Chinh, lư thuyết gia của Đảng, người soạn thảo những văn bản chính thức theo chỉ thị của Hồ Chí Minh.

    ● Trường Chinh

    Trường Chinh Đặng Xuân Khu (1907-1988), nhà chính trị nhưng cũng là nhà báo, có viết văn, làm thơ dưới bút hiệu Sóng Hồng. Năm 1927, gia nhập Việt Nam Thanh Niên Cách Mạng Đồng Chí Hội - tiền thân của đảng Cộng Sản. 1940, làm chủ bút báo Cờ Giải Phóng, cơ quan của Xứ Ủy Bắc Kỳ. Sau đó làm chủ bút tờ Sự Thật, cơ quan ngôn luận của đảng Cộng Sản. Từ tháng 5/1941 đến tháng 9/1956, làm Tổng bí thư Đảng Cộng Sản Việt Nam.

    Đảng Cộng Sản thành lập tháng 2/1930.
    Từ tháng 9/1930 đến tháng 11/1945, lấy tên là Đảng Cộng Sản Đông Dương. Tháng 11/1945 Đảng "tự giải thể", rút vào bí mật. 1951, Đảng công khai trở lại với tên Lao Động và đến năm 1976, mới chính thức lấy tên là đảng Cộng Sản Việt Nam. Đảng này trải qua hai biến cố quan trọng:

    * Ngày 2/9/1945: Tuyên ngôn độc lập. * Hơn hai tháng sau, ngày 11/11/1945, Đảng tuyên bố "tự giải tán", đổi tên thành Hội Nghiên Cứu Chủ Nghiă Mác ở Đông Dương. Chính phủ lâm thời tạm giấu cái gốc quốc tế cộng sản, lấy danh nghĩa Mặt Trận Việt Minh, để tập hợp mọi thành phần dân tộc cả quốc gia lẫn cộng sản trong công cuộc kháng chiến chống Pháp.

    Hà Xuân Trường kể lại: "Đảng lúc bấy giờ, sau khi tuyên bố "tự giải tán", để chuyển thành Hội nghiên cứu chủ nghiă Mác ở Đông Dương (ngày 11/11/1945). Anh Trường Chinh lúc bấy giờ là Tổng bí thư Đảng, trưởng tiểu ban tuyên truyền của Trung ương, kiêm chủ bút (tức Tổng biên tập) tờ Sự Thật" (ra số 1, ngày 5/12/1945 ở Hà Nội)[10]".
    Nguyễn Hữu Đang cho biết: "Vai tṛ của Hồ chủ tịch rất quan trọng. Cụ có thành lập Mặt Trận Việt Minh th́ mới có Cách Mạng Tháng Tám. Nếu đảng Cộng Sản đứng ra vận động cuộc Cách Mạng Tháng Tám, tôi tin là không được kết quả như là Mặt Trận Việt Minh. Đó là một mặt trận gồm nhiều thành phần, nhiều tầng lớp tham gia cho nên phát triển mạnh, được nhân dân ta hưởng ứng hơn chứ c̣n nếu đảng Cộng Sản đứng ra th́ vẫn bị hạn chế đấy". "Đảng Cộng Sản lúc bấy giờ có 5000 người chứ ăn thua ǵ đâu[11]".

    Trường Chinh, được Hồ Chí Minh giao nhiệm vụ viết đề cương, chỉ đạo đường lối văn hoá văn nghệ của Đảng Cộng Sản bằng hai văn bản: "Đề Cương Văn Hoá Việt Nam" (1943) và Chủ Nghiă Mác Và Văn Hoá Việt Nam đọc tại Đại Hội Văn Hóa Toàn Quốc II, ở Việt Bắc, ngày 19/7/1948, văn bản này là nguồn gốc đoạn tuyệt giữa Trường Chinh và Nguyễn Hữu Đang.

    Giá trị và ảnh hưởng của hai văn bản này đối với chế độ Cộng Sản, được Hà Xuân Trường so sánh với lập thuyết của Mao: "Chúng ta chỉ cần nghiên cứu Đề cương văn hoá Việt Nam năm 1943, báo cáo Chủ nghiă Mác và văn hoá Việt Nam năm 1948 của đồng chí Trường Chinh, và so sánh những văn kiện đó với phần "Văn hóa dân chủ mới" và "Tọa đàm văn nghệ ở Diên An" của Mao Trạch Đông th́ rơ ràng khác nhau lắm, khác từ gốc, khác từ mục tiêu đến phương pháp nhận thức (...)

    Công tác văn hoá - văn nghệ lúc bấy giờ nằm trong sự chỉ đạo của Tiểu ban tuyên truyền do anh Trường Chinh đứng đầu. Anh Tố Hữu lúc này được Trung Ương giao trực tiếp tổ chức, chỉ đạo công tác văn nghệ"[12]. Vậy Trường Chinh là người chỉ đạo chính sách văn hoá văn nghệ kháng chiến. Tố Hữu, giữ nhiệm vụ tổ chức.

    ● Đề cương văn hoá Việt Nam

    Bản Đề Cương Văn Hoá Việt Nam có 5 phần chính:

    1- Cách đặt vấn đề.
    2- Phân đoạn văn hoá VN.
    3- Nguy cơ văn hoá dưới ách phát-xít Nhật, Pháp.
    4- Xác định văn hoá cách mạng VN.
    5- Nhiệm vụ của các nhà văn hoá mác-xít VN[13].

    Văn bản chính quy này xác định sự lănh đạo văn hoá của Đảng: "đảng tiên phong phải lănh đạo văn hoá tiên phong". Và định nghiă văn hoá theo quan niệm của Đảng: "Văn hoá bao gồm cả tư tưởng, học thuật, nghệ thuật". Tóm lại, Đảng lănh đạo: tư tưởng, học thuật và nghệ thuật.

    Ở phần hai, Trường Chinh chia văn hóa Việt Nam làm ba giai đoạn một cách rất bất kỳ:

    Trước Quang Trung -tại sao lại Quang Trung?- là "phong kiến, nô lệ, phụ thuộc Tàu". Từ Quang Trung đến Pháp thuộc là "phong kiến, tiểu tư sản"; và từ Pháp thuộc đến 1943, là "phong kiến, tư bản, thuộc địa".

    Tóm lại, có thể thay văn hóa bằng bất cứ một danh từ nào khác như: chính trị, kinh tế, giáo dục, pháp luật ... cũng được.
    Phần ba, Trường Chinh buộc tội: "những thủ đoạn phát-xít trói buộc văn hoá và giết chết văn hoá Việt Nam", để đi đến phần bốn, xác định: cách mạng văn hoá phải do Đảng lănh đạo, và nền văn hóa được Đảng chọn là văn hoá xă hội chủ nghiă.

    Phần năm, kê khai những nhiệm vụ cần kíp mà các nhà văn hoá mác-xít phải làm ngay:

    Đánh tan những quan niệm sai lầm của triết học Âu, Á có ít nhiều ảnh hưởng tai hại ở ta: triết học Khổng, Mạnh, Đê-các-tơ (Descartes), Béc-son (Bergson), Căng (Kant), Nít-sờ (Nietzsche) v.v... Làm cho thuyết duy vật biện chứng và duy vật lịch sử thắng. Chống chủ nghiă cổ điển, chủ nghiă lăng mạn, chủ nghiă tự nhiên, chủ nghiă tượng trưng ..v.v... Làm cho xu hướng tả thực xă hội chủ nghiă thắng.

    Bản Đề Cương Văn Hoá Việt Nam chính là nguyên nhân sâu xa của t́nh trạng suy đồi của văn hoá văn nghệ Việt Nam: bắt buộc sáng tác và phê b́nh phải theo con đường duy nhất phục vụ sự lănh đạo độc tôn của đảng Cộng Sản. Triệt hạ những đường hướng tư tưởng khác. Triệt hạ tài năng cá nhân và tiêu diệt tự do sáng tác.

    Còn tiếp ...

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 14 users browsing this thread. (0 members and 14 guests)

Similar Threads

  1. Chuyện nghe được từ ngướ không quen
    By Dac Trung in forum Tin Việt Nam
    Replies: 1
    Last Post: 10-10-2012, 12:25 AM
  2. Replies: 0
    Last Post: 03-05-2012, 10:37 PM
  3. Bắt Buộc Phải Nghe
    By Dean Nguyen in forum Tin Việt Nam
    Replies: 2
    Last Post: 19-01-2012, 08:34 PM
  4. Replies: 3
    Last Post: 31-07-2011, 05:33 PM
  5. Tưởng Niệm Tháng 4 Đen Nghe Nhạc Lính VNCH
    By Camlydalat in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 18
    Last Post: 25-04-2011, 06:28 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •