Page 266 of 304 FirstFirst ... 166216256262263264265266267268269270276 ... LastLast
Results 2,651 to 2,660 of 3035

Thread: Nghe Chuyện Hà Nội

  1. #2651
    Tran Truong
    Khách

    T́m đường "cứu nước" hay bỏ phiếu bằng chân ?!

    Ba bạn trẻ, kể cả bác tài xế, cũng buông tay lái vỗ tay, tôi liền hỏi tiếp:

    – Nào bạn trẻ Trần Trí Tuấn ngồi gần bác tài xế, có những ước mơ đổi đời thế nào và thành công hay thất bại đă ghi vào ḷng những ǵ nhỉ?

    Trần Trí Tuấn không ngần ngại, nói lên suy tư cho mọi người cùng nghe, bằng một giọng trầm:

    – Thưa bác, cháu xuất thân là tiến sĩ Sư phạm, 136 Xuân Thủy, Cầu Giấy, Hà Nội. Sau khi ra trường, cháu đi xin việc nhưng lại vô vọng v́ không thân – thế – tiền, rồi một ngày khao khát trỗi dậy có ư tạm xa ĺa quê hương.

    Cháu đến nước Nga sống được 1 năm, sau đó đến Ba Lan, Tiệp, Đức, Slovakia, Hungary và 1 tháng chạy bàn cho một cửa hiệu phở ở Paris. Cháu sống nhiều nhất là ở Tiệp và Ba Lan.

    Cháu vốn yêu nghề giáo dục nhưng nay chính ḿnh c̣n chưa giáo dục được ḿnh. Thời phải thế, xa xứ làm đủ thứ nghề. Từ đó nghề nào cháu cũng không đồng ư, nhưng phải làm để sống. Sau đó nghề làm vườn cỏ (trồng cần sa) dắt mối cho cháu hành nghề mới, v́ cuộc sống không thể kềm chế được tinh thần người thầy giáo. Từ đó cháu hành nghề lâu ngày có nhiều kinh nghiệm cho nên không thất nghiệp, nơi này bị lộ th́ cháu đi nơi khác, cứ thế mà sống, nếu bị bắt th́ có đồng nghiệp nuôi.

    Cháu hành nghề trồng cỏ được 4 năm, thường theo dơi và cung cấp tin tức cho giới chủ vườn cỏ. Như năm 2008 và năm 2009, cảnh sát Ba Lan đã khám phá được 125 địa điểm. Như vậy, c̣n 698 vườn cỏ nhỏ lớn hoạt động bí mật dưới một nhà thầu mafia vô danh vô tướng. Có lúc người ta cho rằng vườn cỏ tuyệt lộ, tuy nhiên họ nào biết vườn cỏ vẫn hoạt động mạnh và tinh vi.
    Năm nay (2010), cảnh sát Ba Lan mới khám phá được 86 vườn cỏ. Hoạt động vườn cỏ phải nói là binh đoàn cần sa, thiên biến vạn hóa, nếu bị lộ một vườn cỏ th́ mọc lên ba vườn cỏ mới.

    Cần sa Việt Nam không khác nào thành lũy kinh tế của đảng cộng sản Việt Nam rất kiên cố và rắn chắc. Theo cháu biết vườn cỏ của tập đoàn nhà nước mafia Việt Nam chưa bị thiệt hại nào, chứ đừng nói là nghiêm trọng. Giới làm vườn cỏ cũng có hai loại và nhiều mặt, như vườn cỏ tư nhân và tập đoàn cần sa do đảng ta quản lư.

    Nói đến đây, cháu có một ân hận về chế độ cộng sản, không thể nào quên được, đến chết mới tận t́nh đi ngủ và đem theo xuống mồ. Vào tháng 6 năm 2007 cháu chứng kiến nhà nước Việt Nam đưa công an A18 đến Ba Lan, mở cuộc bố ráp động trời kinh địa để hốt một mẻ lưới thu trên 1,2 tỷ đô la nhờ vào mánh khóe tra khảo người Việt cư trú trái phép ở Ba Lan. Chính cháu phải nộp 3.500 đô la để được xếp lại hồ sơ không trục xuất về Việt Nam.

    Bạn trẻ Thủy Tú, quê Cửa Lộ tâm sự:

    – Cháu đă từng mua bán ở chợ Aseanpl tại làng Wolka Kosowska, nơi có các trung tâm thương mại Việt Nam cách Warsaw 25 km.


    Còn tiếp ...

  2. #2652
    Tran Truong
    Khách

    T́m đường "cứu nước" hay bỏ phiếu bằng chân ?!

    Tin tội đồ , mất cảnh giác là tự sát _ Tin kẻ cướp , hoà đàm là mất nhà

    ..........

    Nói về vườn cần sa nhân tạo của người Việt tại Ba Lan th́ phải kể năm này qua năm khác cũng không hết. Phải thật ḷng thừa nhận việc trồng cần sa lậu ở hải ngoại ngày nay đang mang lại lợi nhuận lớn nhất cho đảng nhà nước Việt Nam hơn là cá nhân. Cá nhân và tập đoàn cần sa mafia Việt Nam chỉ là công cụ của “răng hở môi lạnh”.

    Theo cháu biết công việc cần sa khó nhất là chế biến và bán sỉ cho đầu mối mafia Việt Nam. Họ thường chê và ém giá cần sa, họ cho là phẩm chất độ mạnh kém nhưng vẫn mua vào v́ mang lại lợi nhuận lớn, mặt th́ chê phẩm chất nhưng ḷng cứ mua vào v́ thị trường khan hiếm.

    Cảnh sát Ba Lan chỉ thấy được những vườn cần sa cá nhân vội cho là băng đảng lớn, nhưng nào biết mafia đảng mới là thực sự có trong tay nhiều cơ sở cần sa. Họ kiếm nhiều tiền tới nỗi nuôi cả tập đoàn đảng cộng sản trong nước.

    Những người trồng cần sa nhỏ như các cháu đây thường là dân nhập cư, lao động bất hợp pháp. C̣n tập đoàn cần sa tổ chức băng đảng có chính quy hẳn hoi, họ đưa người vào Ba Lan, Tiệp và Anh Quốc rất qui mô. Thành phần nhân công cần sa trong tập đoàn mafia xem ra không sống hết kiếp sinh và không biết bao giờ trả hết nợ, họ chỉ biết cúi đầu làm nô lệ cho đảng mà thôi.

    Nhà nước Ba Lan không thể thấy từ đầu đến đuôi mafia Việt Nam và càng không biết hoạt động rửa tiền của nó. Chính tập đoàn mafia cần sa Việt Nam mới làm cho giới chức nhà nước Ba Lan khốn đốn, chứ không phải chúng cháu.

    Cháu sống khắp Đông Âu trên 14 năm nhưng ở tù th́ 3 năm về tội mưu sát đồng hương. Ṭa án Ba Lan xét xử kêu án sau khi măn hạn tù th́ trục xuất vĩnh viễn ra khỏi lănh thổ Ba Lan. Cháu lập tức chi cho sứ quán Việt Nam 230.000 đô la, lấy được hồ sơ lao động hợp pháp, từ đó đến nay được 4 năm an toàn định cư tại Ba Lan.

    Bạn trẻ Tường Vi, quê Thái B́nh cũng tâm sự.

    – Gia đ́nh cháu đă hai đời hiếu với bác, trung với đảng. Ông nội về hưu ngồi lề đường bán lá vối kẹo lạc, đến khi bố cháu về hưu cũng thừa hưởng được gia tài lá vối kẹo lạc. Từ đó chúng cháu hy vọng tương lai đừng hưởng tiếp cái gia tài đáng sợ của ông cha để lại dưới bóng của đảng cộng sản Việt Nam. Đôi lúc cháu nằm chiêm bao sợ cái gia tài ấy, cho nên cháu cố quyết học, rồi được bố mẹ tạo kiều kiện cho đi diện du học sinh tại nước Nga.

    Tưởng rằng đem về cho ông bà, bố mẹ và anh chị một tin vui kinh tế, nào ngờ khi đến Moscow phải ngồi ngoài trời tại chợ phiên, trôi qua hai ngày mong đợi không thấy ai đến đón về nhà, cả bọn cháu phải tự t́m đường cứu sống. Cũng may cháu có đem theo 150 đô la để pḥng thân khi bất trắc. Đêm nằm ngủ tại góc chợ, trời lạnh giá buốt thấu xương, ngày th́ vội vàng t́m kiếm việc làm, nhờ có ít tiền sống tạm được một tháng. Sau đó phải đổi thân với giá 2 tô chanh cá (soupe cá).

    Không c̣n cách nào khác, cháu đành phải xuôi theo ḍng nước cuộc đời. Mỗi ngày cháu phải tiếp trên 20 lượt khách, kiếm được một số tiền đi Ba Lan làm vốn. Lại một lần nữa không ngờ bị băng đảng đưa cháu vào động măi dâm hơn hai tháng, sau đó mới thoát được ra ngoài.

    May được chị Thủy Tú từ Tiệp mới đến Moscow gặp cảnh của cháu chị thương t́nh bao bọc, giới thiệu làm việc cho đến ngày nay. Khi chị Thủy Tú ở tù th́ cháu xin làm thêm giờ để lấy tiền lo cho chị và thuê nhà ở gần chợ Sân (khu chợ trời rộng lớn lập ngay trên nền sân vận động cũ của Varsaw nay đă được giải tán – DCVOnline) ngay tại trung tâm Warsaw, để khi chị Thủy Tú ra tù th́ có nơi ở tạm.

    Cháu bị bọn nhà nước Việt Nam cướp con chim (l…) của cháu, cho nên nợ ở quê nhà còn quá nhiều mà cháu không bao giờ trả hết. Trước đây gia đình phải thế chấp tài sản, nhà cửa để mong ra nước ngoài vài tháng là có thể trả hết nợ, nhưng đến nay nhà cửa mất và nợ tiếp tục lăi dâng cao, đó là hậu quả làm thân ở đợ cho đảng cộng sản hôm nay, chỉ có đảng mới được hưởng quyền Độc Lập, Tự Do, Hạnh Phúc trên đầu người dân Việt Nam.

    Thế mà đảng cộng sản luôn ca ngợi 36 năm tiến bộ (1975–2010) cho nên toàn dân Việt Nam bây giờ bỏ nước ra đi kiếm ăn khắp nơi trên thế giới. Đảng cộng sản đă không biết xấu hổ gán tội cho người vượt biên trước đây là bọn Phản Quốc, c̣n ngày nay nhà nước Việt Nam bán nô lệ lao động cho quốc tế, th́ họ ca ngợi thành tích kinh tế, xóa đói giảm nghèo.
    Tiếng của dân đang vang động trong ḷng đất nước, tuy có lần vô vọng, nhưng trước sau ǵ cũng trừ khử được tập thể các đảng cô hồn!

    Huỳnh Tâm

  3. #2653
    Tran Truong
    Khách

    KẺ BỊ KHAI TRỪ _ Nguyễn mạnh Tường

    Tin tội đồ , mất cảnh giác là tự sát _ Tin kẻ cướp , hoà đàm là mất nhà

    ..........

    Thương "cho roi cho vọt" , ghét " cho ngọt cho bùi " . Lời xưa , chứ chẳng ai mới chế ra . Đã cho là xấu , đã biết là sai .... nhưng vẫn cứ làm , cứ ăn ngược nói ngạo là tốt là đẹp . Kẻ đó là gì , người hay ác quỉ ?

    Vậy đó là một cố ý , một đường lối , một chính sách , một sự vun trồng tắm tưới ; một kiểu trồng người trăm năm . Vùi con đỏ , xuống dưới hầm tai vạ....
    Biết là xấu là sai , mà im lặng là đồng loã với tội đồ !!!

    .........

    Kẻ bị khai trừ của nhà trí thức ,cựu Luật sư NGUYỄN MẠNH TƯỜNG tự thuật ... Xin tóm lược những đoạn chính , tác gỉa muốn nêu ra với người đọc :


    Đảng đưa Dân Tộc vào con đường Xă Hội Chủ Nghĩa !!! Lỗi lầm đầu tiên kinh hoàng không thể quên được là cuộc Cải Cách Ruộng Đất, nó không chỉ là cuộc thảm sát hàng trăm ngàn người dân vô tội, mà nó c̣n vạch rơ bộ mặt thật của Đảng : Thái độ nô lệ thần phục hoàn toàn trước hai “ông anh lớn” là Liên Xô và Trung Quốc .

    Sự thần phục hoàn toàn không chỉ ở mức độ chủ thuyết mà họ là người biện hộ cho tính chính thống của Liên Xô và Trung Quốc, mà c̣n hiển hiện ngay trong cách ăn mặc, hội họp riêng tư, cung cách chào hỏi nhau và cả đến lối sống v.v. Việt Nam đă mất bản sắc dân tộc để trở nên một khuôn rập phản ảnh hai nước Liên Xô và Trung Quốc.

    Cái rập khuôn thứ nhất là lănh vực kinh tế, nơi mà chúng ta có thể nh́n thấy cùng một chính sách kế hoạch, tự quyết định chính sách giá cả, sự độc quyền của Nhà Nước trong lănh vực sản xuất, thương mại trong nước và quốc tế, những chính sách thâu tóm toàn bộ lợi nhuận, bù đắp cho mọi lỗ lă, chọn lựa nhân sự cũng như tính toán tiền lương cho họ.

    Quyền hành tuyệt đối và ở khắp mọi nơi nên Nhà Nước đă gạt bỏ mọi sáng kiến, mọi quyền lợi tư nhân, không có cạnh tranh, không có bất cứ một quan hệ ǵ giữa phí sản xuất và giá bán, sẽ dẫn đến một nền kinh tế tŕ trệ, què quặt, suy sụp : một nền kinh tế hoàn toàn được dẫn dắt bởi chính trị .

    Nhà Nước chỉ là bàn tay nối dài của Đảng. Người ta cấm tiệt bất cứ mọi thứ can thiệp ,phản biện ! Nguyên tắc “không thể sai lầm” và “không chịu trách nhiệm” của Đảng đă mở cửa cho biết bao chuyện kỳ quặc, bệnh hoạn, tự tung tự tác và hậu quả là đưa đến những hành động phạm pháp của mọi tầng lớp cán bộ, bởi chính các đảng viên hay những người được Đảng nặn ra !!!

    Chưa bao giờ nhân dân lại bị đẩy vào một thế im lặng đê hèn đến như vậy Bất hạnh thay, những điều Luật được “bầu” ra bởi Quốc Hội, các cấp Toà do chính phủ dựng lên chỉ có một mục đích duy nhất là bắt người dân quy phục, và tuân thủ vô điều kiện bất kể chuyện ǵ mà nhà cầm quyền muốn ! dù là chuyện ngông cuồng vô lư nhất.

    Để lừa phỉnh trong nước và quốc tế ,họ luôn luôn ra rả không ngừng là họ v́ dân và do dân.

    Họ nên chấm dứt việc đ̣i Thẩm Phán phải hỏi ư kiến , xin chỉ thị của Đảng . Cuộc “Cách Mạng Văn Hoá” cũng như "Nhân văn giai phẩm "chỉ đơn thuần là một cái bẫy đưa ra để thanh toán những "kẻ thù" của chế độ.

    Nạn nhân, dĩ nhiên, là bao gồm giới trí thức đă quá ngây thơ tin vào lời nói của bọn cầm quyền độc tài . Ở TQ :Từng bầy Vệ Binh Đỏ tràn ngập khắp đất nước, sôi sục hận thù với những kẻ thù của Chủ Nghĩa Xă Hội, phát tiết sự hung bạo cuồng tín tấn công khắp nơi chỉ bằng vào những lời hứa "có cánh "của lănh đạo.

    Chúng tấn công những người vô tội không phương tiện tự vệ ! những tên sát nhân này ,đầy mặc cảm tự ti ,điên cuồng và tàn bạo ... luôn được nhà cầm quyền khích động. Máu đă đổ thành sông, nhân dân Trung Quốc đă phải ướt chân để vượt qua những cơn thuỷ triều đỏ màu máu, mắt của họ đỏ lên màu đỏ của những lá cờ, biểu ngữ, cờ hiệu đang hể hả tung bay trên những nóc nhà và trên những buyn đinh.

    Nhưng khi cuộc diệt chủng đến thời kỳ cuối, không c̣n ai để cắt cổ, th́ bọn Vệ Binh Đỏ lại tới phiên ḿnh gục ngă dưới lằn đạn của những khẩu súng máy ngă nhào vào những chiếc mồ chung, cũng từ lệnh ban ra từ những tên quỉ dữ , không c̣n muốn giữ lại một nhân chứng sống nào cho tội ác của chúng!

    Người dân cày dung dị hôm trước, được Đảng phóng tay phát động, vụt trở thành hung tợn, mặt bừng bừng khoái trá trong niềm vui hành hạ đồng loại. Tôi kinh hoàng nh́n cảnh tượng không hiểu nổi: nườm nượp lướt qua mắt tôi từng bày đàn người bị kích thích bởi mùi máu, hăm hở đi dưới lá cờ đỏ sao vàng không phải để chiến đấu với quân xâm lược mà với chính đồng bào ḿnh.

    Tại xă Ngô Xá, làng Ng̣, Thanh Hóa, nơi có dinh cơ gia đ́nh cụ cử Nguyễn Thượng Hiền, người ta trói chặt hai tay rồi dong mẹ bạn tôi đi khắp làng chỉ v́ bà trót dại nói điều ǵ đó mất lập trường hoặc không vừa ḷng cán bộ giảm tô giảm tức.
    Trước bà là hội trưởng hay hội phó Hội Liên hiệp Phụ nữ Thái B́nh. Mất đất, bà mang con cái chạy vào Thanh Hóa, làm nghề hàng xáo, buôn thúng bán mẹt. Chúng tôi nghe tiếng kêu khóc chạy tới th́ thấy mấy anh du kích quen , đang xềnh xệch kéo bà đi. Hai tay bị trói giơ lên trời, bà xiêu vẹo bước sau họ, kêu gào thảm thiết: "Đi cụ Hồ ơi, Cụ trông xuống mà xem người ta đối xử với con dân Cụ thế này đây!".


    Ở một xă khác , một người đàn bà bị trói vào hai cây nứa bắt chéo, bên dưới là một đống lửa. Con mẹ ni là phú nông phản động, ngoan cố lắm, những người bâu quanh nhao nhao nói thế.
    Người đàn bà quằn quại măi, tới khi ngất đi rồi mới được người ta hạ xuống.


    Cha bạn tôi, hoạt động cách mạng từ trước năm 1945, bị tống giam v́ bị vu là đảng viên Quốc dân đảng, thắt cổ tự tử, để lại bức thư tuyệt mệnh: "Oan cho tôi lắm, Cụ Hồ ơi. Tôi trung thành với Cụ, với Đảng. Tôi không phản bội. Hồ Chí Minh muôn năm!".

    Người ta lấy gai bưởi cắm vào đầu ngón tay một cô gái, có trời biết cô ta bị tội ǵ, có thể cô ta chỉ có tội là con địa chủ, cứ mỗi câu hỏi lại nhấn những cái gai sâu thêm một chút làm cho cô gái rú lên v́ đau, quằn quại trong dây trói.

    Một cụ già tóc bạc phơ bị tṛng dây vào cổ, bị lôi xềnh xệch trên đường như một con chó. Lũ trẻ làng rùng rùng chạy theo sau. Chúng vỗ tay, chúng reo ḥ, chúng cười ngặt nghẽo. Tôi nh́n chúng, rùng ḿnh - những đứa trẻ này chắc chắn sẽ lớn lên với trái tim không phải của giống người. Rồi đây, với tâm hồn chai sạn, làm sao chúng có thể sống chung với những anh em khác màu da và tiếng nói trong một thế giới đại đồng mà chủ nghĩa cộng sản hứa hẹn?

    Thủ tiêu đối thủ và những người t́nh nghi phản bội là chuyện b́nh thường trong Cách mạng Tháng Tám. Nhà văn Lan Khai bị bỏ rọ trôi sông cũng chỉ v́ ông từng làm thư kư cho một hăng buôn Nhật.
    Cha tôi quen Lan Khai từ những ngày ở Tuyên Quang, ông rất đau ḷng về chuyện này.

    Tất cả những lời lẽ đạo đức giả chỉ được dùng như một nước sơn qua quít. Người ta nói , nhưng không tin chính lời nói của ḿnh. Tôi thích tính cách Lê Duẩn. Dù sao mặc ḷng Lê Duẩn cũng vẫn là một tên độc tài thẳng thắn, so với những tên độc tài khác.
    "Kẻ nào không theo ta, kẻ đó chống ta", Lê Duẩn nói toạc móng heo trước bàn dân thiên hạ. Không quanh co, không uốn éo. Quan niệm chuyên chính này được đương kim tổng bí thư tâm đắc lắm.


    Chuyên chính, chuyên chế, hay độc tài, những từ làm nhân loại sởn gai ốc, ở nơi khác thường được che phủ bằng ngôn từ hoa mỹ, nhưng trong chế độ xă hội chủ nghĩa hiện tồn , lại có dáng dấp một đức tính sang trọng, là cái nhiều người c̣n lấy làm hănh diện phô ra.

    Bộ trưởng Bộ Nội vụ Trần Quốc Hoàn phụ họa theo tổng bí thư: "Nhiều đồng chí chúng ta tỏ ra c̣n thiếu kiên quyết trong việc trấn áp bọn phản cách mạng, thiếu nhiều lắm. Họ run tay. Họ sợ nhầm. Họ không biết rằng trong công tác của chúng ta lợi ích của cách mạng là cao hơn hết, thiêng liêng hơn hết! Sai th́ sửa, việc ǵ mà sợ!"
    Đi ngược chiều lịch sử ta thấy trong Cải cách ruộng đất Trường Chinh cũng đă từng khuyến dụ "Nhầm mười (người vô tội) c̣n hơn sót một (địch)".



    Còn tiếp ...

  4. #2654
    Tran Truong
    Khách

    KẺ BỊ KHAI TRỪ _ Nguyễn mạnh Tường

    Tin tội đồ , mất cảnh giác là tự sát _ Tin kẻ cướp , hoà đàm là mất nhà

    ..........


    Nhưng kháng chiến chống Pháp vừa kết thúc th́ cuộc cách mạng của chúng tôi bỗng dưng trở thành không phải của chúng tôi nữa. Một phép lạ, hoặc một ma thuật, đă xảy ra. Nó vẫn đấy, nhưng không c̣n là nó. Trước mắt chúng tôi là một cái ǵ lạ lẫm, hoàn toàn không giống cái mà chúng tôi h́nh dung khi lên đường chiến đấu.

    Người ta nói với chúng tôi : có ǵ đâu, chúng ta đang bước vào giai đoạn mới, chúng ta đang xây dựng một xă hội mới, một thể chế mới, nền nếp mới. Phải học tập để quen với nó, để hội nhập với nó. Mọi quá tŕnh tiếp nhận cái mới, cái tiến bộ đều là gian nan, đều không dễ dàng, đều phải trả giá bằng sự từ bỏ quan niệm cũ, lề thói cũ.

    Cái xă hội mới ấy h́nh thành dần, mỗi ngày một rơ nét. Càng ngày nó càng trở nên xa lạ. Càng ngày nó càng giống cái mà chúng tôi vừa chiến đấu để xóa bỏ. Chỉ có bề ngoài là khác, với ngôn từ khác.
    Vừa về tới Hà Nội mỗi vị lănh tụ đă chiếm một dinh thự khang trang, của Tây hoặc của các nhà giàu bỏ chạy vào Nam, mỗi nhà là một hành dinh với đầy đủ các bộ phận phục vụ, thư kư, lái xe, bảo vệ, cần vụ, cấp dưỡng. Các vị làm việc tại nhà, các thư kư, giao thông viên chạy như đèn cù giữa các hành dinh để các vị liên lạc với nhau.

    Không c̣n đâu bóng dáng của sự b́nh đẳng giữa những người cùng chung một chiến hào !!!


    Tôi ( L/s Nguyễn mạnh Tường)đă bị lừa phỉnh bằng những thủ đoạn đê tiện của những người lănh đạo rất lăo luyện trong việc giăng bẫy, sắp xếp những trận phục kích, giết những người mà họ gọi là kẻ thù. Mấy ông lănh đạo cộng sản là những con người đầy những dă man gian trá và đầy những sáng kiến vô nhân , chưa từng có trong lịch sử nhân loại !!

    Người cộng sản, bên cạnh những "tài năng" đó, họ c̣n rất lẻo mép , lừa dối những người khác, bóp méo sự thật, t́m cách làm hoa mắt mọi người.
    Họ dùng những mánh lới quanh co, y như đầu óc bẩm sinh quanh co của họ !!!


    Một từ luôn được dùng trong ngôn ngữ của họ: “Giáo dục” dạy cho quần chúng cư xử trong cuộc sống giả dối như người cộng sản !!!
    Trong Cải Cách Ruộng Đất, trẻ con đă được động viên để tố cáo cha mẹ .

    Mặt Trận và Quốc Hội đều được điều khiển từ xa !! đều gặp nhau trong cùng một thái độ : v́ Đảng.
    Quốc Hội biểu quyết bằng cách đưa tay lên, Mặt Trận biểu quyết bằng cách cúi đầu và buông thơng hai tay.

    Tôi chỉ mong muốn là nhân dân có thể nói lên tiếng nói của ḿnh . Thói quen luôn cúi đầu để tỏ sự tán thành, dùng hai bàn tay luôn để vỗ , mồm luôn mở chỉ để nói mỗi câu đồng ư !!!
    Tất cả cho thấy sự tê liệt của lư trí, sự chết tiệt của trí thông minh, chặt bỏ những phản xạ của phê b́nh !!!


    Chúng ta được đào tạo không phải để nh́n bằng cặp mắt của ḿnh ,mà nh́n bằng cặp mắt của Đảng.Tôi chỉ xin một điều là , những người theo chủ nghĩa Marx Lenin, cho phép mọi người được quyền mở mồm và nói lên những điều mà họ nghĩ.
    Các lănh đạo phải biết rằng có nhiều người không dám hé răng, rằng cái vẻ bề ngoài mang niềm hănh diện, chỉ là cái mặt nạ ; che giấu những ư nghĩ và cảm xúc của họ mà thôi.

    Cộng sản tung ra phong trào Trăm Hoa Đua Nở, không phải để "cởi trói" trí thức mà để nhận diện những ai ngây thơ tin rằng đă đến lúc có tự do ngôn luận ,đến lúc đáp ứng những ước vọng dân chủ của toàn dân .
    Than ôi ! không thể nào có chuyện một đảng cộng sản độc quyền chính trị lại có thể thích nghi được với những tự do dân chủ. Tôi bị đưa vào hoàn cảnh mà tôi trở thành nạn nhân của một sự lừa dối từ Nhà nước !!! Tôi chỉ đơn giản đ̣i hỏi quyền tự do tư tưởng và chỉ thế thôi !!! Tôi đă trở thành kẻ phản bội, kẻ thù của chủ nghĩa cộng sản.



    Còn tiếp ...

  5. #2655
    Member vanthanhtrinh's Avatar
    Join Date
    28-01-2011
    Posts
    547
    Quote Originally Posted by baole View Post
    Sao tôi vẫn thấy Hà nội thân thương vậy, sao mọi người cứ nh́n cái xấu cứ lôi cái xấu lên bàn tán, phải làm sao cho đất nước giàu mạnh lên cho người dân được nhờ. Ḿnh xa nước rồi, lẽ ra phải thương yêu đất nước, xây dựng đất nước
    Xây dựng đất nước bằng cách nào khi mà sau 20 năm khai thác dầu khi ngoài biển Đông,Nguyễn Tấn Dũng và đồng bọn đă bỏ túi 30 tỷ Đô la(lời khai ban đầu của Trinh Xuân Thanh).Mọi ngành nghề nằm trong tay Nhà Nước đều thua lổ:Điện lực,Đóng Tàu biển(Vinashine)Dệ t may,Ngoại thương.Thậm chí Sabeco,niềm tự hào của bia ruợu và nước giải khát miền Nam nay phải bán cho Thái Lan v́ qua bao nhiêu đời Tổng giám đốc Đảng viên ưu tú đều thua lổ?.Formosa làm ô nhiễm môi trường làm cho hàng vạn người lâm cảnh khốn cùng.Gia đ́nh ly tán,tàu thuyền nằm ụ mục nát không ai chịu trách nhiệm.Chút tiền bồi thường thiệt hai cho dân cũng không dám công bố.
    Thương yêu đất nước như thế nào khi mà dân chết,nhà cửa tan nát v́ bảo lụt vỡ đâp thủy điện th́ các biệt thư biệt phủ của cán bộ vẩn mọc lên như nấm.Chi tiêu hàng triệu đô cho đám cưới con mà khộng dám cho người cơ nhở vài ngàn tiền
    hồ.
    Người Việt ở nước ngoài mổi năm gửi về VN 10 tỷ đô la.Tiền đó sẽ đổi ra tiền hồ để chi tiêu.Đảng lấy tiền đô để củng cố bộ máy đàn áp.Xây thêm nhà tù và biệt phủ.Mua thêm súng và dùi cui,trả lương cho bọn Dư Luận Viên,bọn Cờ đỏ để chúng đán áp,đánh đập những người lên tiếng phàn kháng.Dân sẽ giàu,nuớc sẽ mạnh thêm chăng?

  6. #2656
    Tran Truong
    Khách

    KẺ BỊ KHAI TRỪ _ Nguyễn mạnh Tường

    Tin tội đồ , mất cảnh giác là tự sát _ Tin kẻ cướp , hoà đàm là mất nhà

    ........

    Những sách dạy của tổ tiên về đạo đức con người được cả thế giới công nhận nay bị ném vào giàn lửa.
    Đạo đức không c̣n được dạy trong trường, và ở thời buổi này, người ta dạy trẻ nhỏ nhục mạ Thầy Cô. Chủ nghĩa Marx-Lenin đă thay thế đạo đức trong việc dạy dỗ con người, sự c̣i cọc chỉ cho ra những loài hoa độc: sự vô đạo đức sinh ra thói cay độc yếm thế, tội phạm tăng trưởng cả bề rộng lẫn bề sâu, xă hội băng hoại ,thối tha mà từ trước đến giờ chưa hề có.

    Cộng Sản kịch liệt chối bỏ là không phải nhà nước muốn như vậy, và cũng như mọi người, nhà nước cũng phàn nàn về chuyện xảy ra như thế, nhưng cộng sản không thể chối bỏ trách nhiệm về việc đạo đức bị xuống cấp v́ những đường lối chính trị và cơ cấu xă hội do họ đề ra . Người cộng sản có một kiến thức giới hạn,mà v́ nhiệt t́nh ,nên họ phá hoại hơn là xây dựng !
    Họ là loại người chưa bao giờ từng được biết đến trong xă hội Việt-Nam.


    Chẳng phải do Thiên Định hay do dân bầu , Đảng vẫn đang quản lư nhân dân. Thật vậy, chẳng c̣n chi để tranh căi về chuyện này, nhiều cuộc bầu cử thật ra chỉ là một sự sắp xếp hoàn toàn. Để biện minh, Đảng tuyên bố : Đảng hành động như thế là v́ quyền lợi của nhân dân.

    Như thế nhân dân đă bị đẩy xuống hàng trẻ con hay một loại tàn tật mà người khác đút cho ăn , và không bao giờ được hỏi là thích món ăn nào! Tệ hại hơn nữa là nhân dân c̣n bị cấm không cho quyền phát biểu ư kiến!!
    Toàn chế độ trở thành :Lănh đạo nói bá láp một ḿnh ; Nhân dân chỉ được quyền cúi đầu tuân phục. Chung quanh pháo đài, những hào sâu tường cao là những đội bảo vệ ngày đêm ǵn giữ giấc ngủ b́nh yên cho lănh đạo và gia đ́nh họ, của đĩ hạng sang .... che chắn cho họ không bị nghe những lời than khóc nức nở của người dân quê về những nỗi khổ đau và bất hạnh !!!

    Những cuộc bầu cử xếp đặt không thể nào gọi là dân chủ. Đảng không kiếm cách làm giàu nhưng túi tiền một số khá lớn đảng viên lại căng phồng, chờ tới lúc cái ung nhọt tham nhũng nó bao trùm lên tất cả những kẻ có chút quyền hành trong tay ư !!??
    Đồng chí nói mọi chuyện đều do dân làm. Tốt, vậy cho tôi hỏi đồng chí: nhân dân có được hỏi ư kiến về những chính sách của Đảng như Cải Cách Ruộng Đất và Hợp Tác Hoá ruộng đất, kế hoạch kinh tế, và đặc biệt là việc hướng dân tộc vào con đường xă hội chủ nghĩa không? _ Không và không.

    Độc tài chính trị đă đóng cửa đất nước và khoá mồm tất cả dư luận !!! Quyền tự nhiên của con người mà mọi người trong thế giới văn minh đều được hưởng th́ hoàn toàn không có ở đây, mà lại c̣n bị cấm không được quyền đ̣i hỏi, thậm chí bàn bạc về nó !!!

    Đồng chí đang nh́n thấy những điều tốt đẹp , không có thật ,mà đồng chí đă được kẻ cầm quyền gieo vào đầu. Sau Cách mạng Tháng tám nhân dân bị áp đặt dưới cái gọi là “dân chủ nhân dân”, rồi sau đó là chủ nghĩa xă hội.
    Chúng ta bị cải đạo sang tôn giáo Ba ngôi của chủ nghĩa : Marx-Lenin-Stalin, với ba tấm h́nh được treo cao để ba ông được nh́n xuống đám thần dân! Từ lúc nào và ở đâu chúng tôi được hỏi ư về những ước ao và mong muốn của chúng tôi? Chuyện chẳng hề xảy ra !!!

    Đảng là con mắt nh́n mọi chuyện dùm chúng tôi, quyết định cho chúng tôi, rồi ra lệnh chúng tôi phải tuân theo Đảng ,mà họ cho rằng sẽ mang đến một tương lai huy hoàng và hạnh phúc. Đó là cách mà văn hoá cộng sản đă và đang muốn đào tạo cả nhân dân!!!
    Văn hoá phương Tây sẽ kết án chủ nghĩa Cộng Sản là tạo ra những con người cháy bỏng với những cuồng tín về chính trị, chỉ biết theo chân lănh đạo, nhắm mắt bịt tai với những thực tế của thế giới, ngậm miệng không dám chỉ trích bất cứ chuyện ǵ.

    Thật đáng thương, khi nh́n thấy một con người, được nhào nặn trong ḷ bánh của cộng sản, đă mất cả con người riêng, c̣n mất luôn cả nhân cách của ḿnh, thay vào là một con người chỉ biết động đậy theo những tín hiệu từ xa bấm nút bởi người khác.
    Người cộng sản, được đào tạo trong ḷ văn hoá cộng sản, để bán linh hồn cho Đảng. Cộng Sản, chúng nó bịp bợm làm quáng mắt nhân dân và thế giới mà thôi, chúng đă tiến quá xa trong nghệ thuật "mị"và "bịp".

    Khi biết được th́ đă vô tṛng !!!! cao trên tường, là hai cán cờ đan chéo, một là cờ của Liên Xô với búa liềm và một là cờ đỏ sao vàng của Việt Nam, và trên đó là h́nh của bộ ba Marx-Lenin-Stalin, ở dưới nhô ra tượng của Hồ Chí Minh bằng thạch cao . Trên đỉnh cao là ba vị thần Marx-Lenin-Staline tiêu biểu cho chủ thuyết Cộng Sản , theo đó vô sản quốc tế đă biến chủ nghĩa yêu nước và chủ nghĩa cá nhân của nhân dân thành nô lệ !!!



    Còn tiếp ...

  7. #2657
    Tran Truong
    Khách

    KẺ BỊ KHAI TRỪ _ Nguyễn mạnh Tường

    Tin tội đồ , mất cảnh giác là tự sát _ Tin kẻ cướp , hoà đàm là mất nhà

    ........


    Văn hoá cộng sản đào tạo con người cộng sản chỉ biết lời thề nhân danh Marx và Lenin, chỉ biết tin vào Đảng, một chủ nghĩa cực đoan làm cho họ không c̣n biết đến ǵ khác ,ngay cả hiện tượng và những chuyện thực tế đang xảy ra. Họ đă trở thành những con người với những t́nh cảm thật lạ lùng xa lạ và bị người đời cùng thế giới kết án.
    Điều lố bịch vĩ đại mà ai cũng thấy là cả dân tộc, trước đây bị vướng vào vết lún của phong kiến, nay lại rơi vào vũng lầy của các nước anh em !!! phải tung hô những khẩu hiệu của chủ nghĩa cộng sản.


    Có những kẻ tự che mắt bịt tai ,hoà chung với những kẻ cơ hội chủ nghĩa và bợ đỡ, cùng cao giọng “Chủ nghĩa cộng sản bách chiến bách thắng. Đảng Cộng Sản quang vinh!” Những kẻ này thu góp những vinh quang , đặc quyền và vui sướng hưởng lợi cho đến đời con, đời cháu!!!

    Thảm cảnh đầu tiên mà tôi và gia đ́nh phải chịu: đó là cái đói. Cả mấy tháng qua, buộc phải mua thực phẩm và những thứ nhu yếu ở chợ đen v́ tôi không c̣n được phát tem phiếu kể từ khi tôi bị loại, mặc dù với tất cả dành dụm có được, số tiền dự trữ ngày càng thu hẹp.

    Ngay từ lúc đầu, với viễn tượng những ngày khó khăn trước mắt, với dự trữ ít oi, chúng tôi bắt đầu một giai đoạn hạn chế, tiết kiệm. Trước tiên, loại bỏ ngay buổi ăn sáng, một thói quen xa hoa của những người tư sản.
    Tiếp đến, cá thịt từ từ biến mất trong những buổi ăn trưa và tối. Khẩu phần cơm và rau mỗi ngày một ít đi.
    Và đến lúc mỗi ngày chúng tôi chỉ có một bát cháo để ăn. Vợ và con gái tôi ốm đi trông thấy. Bao nhiêu sáng láng đă biến mất trên khuôn mặt dài ra v́ ốm đói. Họ tự hỏi , tại làm sao mà các bà tự nhịn ăn để có một thân h́nh thon thả?

    Nghĩ đến chuyện vay mượn bạn bè là điều vô ích v́ chính bản thân họ cũng đang cùng số phận, đang trong cảnh chỉ đủ cầm hơi khỏi bị chết đói. Vợ tôi đă nghĩ đến chuyện bán thuốc lá bên lề đường để kiếm sống, nhưng làm sao có được mớ vốn ban đầu và có chút tiền để bôi trơn móng vuốt của những tên công an hay cán bộ thuế, hầu để yên cho chúng tôi vất vả kiếm sống?

    T́m ở đâu nguồn hàng mà chỉ qua con đường buôn lậu mới có được? Món duy nhất mà vợ tôi không phải bán là cái máy may , để mua gạo cho gia đ́nh, mà dùng nó để may đồ mang ra chợ bán. Nếu bà c̣n trẻ bà có thể đạp xe về nhà quê mua rau cải lên bán ở những nơi đông người qua lại. Nhưng tất cả những dự tính dễ thương nhỏ nhoi đó đều không thể thực hiện ,đă làm cho vợ tôi khóc trong sầu khổ v́ không thể làm được chút ǵ để mua gạo cho gia đ́nh.

    Con gái tôi dạy Toán và phải dạy ở một nơi cách xa Hà Nội 40 cây số, trong suốt bảy năm liền, đơn giản chỉ v́ nó không có cha mẹ nằm trong Đảng.
    Nó bị ép phải từ nhiệm để có thể về dự một cuộc thi tuyển ở trường Đại Học Sư Phạm và đă chọn ngành Văn và ngôn ngữ Pháp.
    Nhưng sau 5 năm học xuất sắc và tốt nghiệp, nó chờ đợi một chân giáo viên ở một trường Trung Học ở Hà Nội. Vô ích! Cho đến một ngày có một chỗ ở Trường Chu Văn An. Cũng có một cô gái khác mong làm chỗ ấy. Hai thí sinh được đưa ra trước hội đồng giáo sư để tranh tài. Con gái tôi được hội đồng giáo sư chọn. Nhưng cô gái kia được nhận, v́ cha của cô là một đảng viên.

    Trong khi chờ kiếm việc, con tôi phải đạp xe đi về mỗi bận 20 cây số để học nghề gốm trong một hợp tác xă ở ngoại ô Hà Nội. Nhưng đến lúc học xong, thay v́ được hưởng một tí tiền bồi dưỡng người ta lại buộc nó phải trả tiền học phí. Nó muốn đóng góp một chút ǵ cho ngân sách gia đ́nh nhưng vô vọng v́ không thể làm ǵ hơn !!!

    Tôi muốn dạy tiếng Pháp tại nhà. Nhưng vừa mới bắt đầu là đă có một đám công an, chắc chắn là đă được bọn gián điệp và điềm chỉ quanh tôi báo động cho họ, xuất hiện và bảo tôi là dưới chế độ cộng sản không có ǵ là tư nhân mà được cho phép, dù chỉ là việc dạy học tại gia.
    Phải làm ǵ đây? Tôi không thể đạp cyclo như một số người trẻ đang làm, không phải v́ chuyện “thiên hạ xầm x́” mà chỉ v́ tôi không c̣n ở tuổi để đủ sức làm chuyện đó: hoặc người ta không dám gọi tôi, hoặc nếu có, số tiền công c̣m cơi của một hai chuyến đi không đủ để mua thuốc cho cái thân thể đă tiều tuỵ lắm rồi. Tự nhủ , không có nghề ǵ là đáng khinh, tôi xoay ra sửa chữa xe đạp bên vệ đường như những sĩ quan cao cấp già của bộ đội về hưu đang làm.

    Những kiến thức về văn chương và ngôn ngữ trở nên vô dụng trước những chiếc xe đạp cần sửa chữa , y như một quan hoạn đứng trước người đàn bà không mảnh vải che thân.
    Trong thời gian đầu của khó khăn, người bơ già làm việc nhà tôi ,từ những năm kháng chiến,( hơn mười năm về trước,) thông hiểu t́nh trạng tài chánh kiệt quệ bất khả cứu văn của tôi, đành xin phép nghỉ việc về quê. Chúng tôi xem bà như một thành viên của gia đ́nh, và chưa bao giờ nghĩ đến việc để bà ra đi, quyết tâm chia sẻ ngọt bùi sướng khổ với bà. Nhưng chính bà lại khéo léo đề nghị chia tay, chúng tôi không c̣n cách nào hơn là đồng ư. Cuộc chia tay thật cảm động, không bên nào kềm được ḍng nước mắt.



    Còn tiếp ...

  8. #2658
    Tran Truong
    Khách

    KẺ BỊ KHAI TRỪ _ Nguyễn mạnh Tường

    Tin tội đồ , mất cảnh giác là tự sát _ Tin kẻ cướp , hoà đàm là mất nhà

    ........



    Chúng tôi có một con chó do bạn bè cho. Nó rất khôn ,chúng tôi yêu nó lắm. Nó đă già , chúng tôi không thể bồi bổ ,mua thịt cho nó ;nó yếu lắm, không c̣n sức đứng lên ngẩng đầu nh́n chúng tôi, với ánh mắt tin yêu của loài vật, với những ḍng nước mắt và nỗi buồn sâu thẳm v́ đă đến lúc phải rời chủ.
    Chúng tôi bật khóc khi nó nấc những hơi thở cuối cùng. Trong số gia súc , chúng tôi chỉ c̣n con gà mái mắn đẻ một cách lạ lùng. Chúng tôi không thể giết thịt v́ nó đă đáp lời kêu cứu của chúng tôi và ngày nào cũng đẻ cho một trứng . .

    Đó là thức ăn dinh dưỡng duy nhất mà chúng tôi có. Tới lúc chúng tôi không c̣n ǵ để nuôi con gà, bắp cũng không, lúa cũng không, mỗi ngày vào lúc hoàng hôn khi mà chợ đă vắng người mua bán, tôi lượn quanh để lén nhặt những mảnh rau vụn, tránh không để kẻ qua đường nh́n thấy, mang về nuôi nó.

    Sống trong một t́nh trạng như thế, con người luôn luôn đói. Vợ và con gái tôi làn da càng ngày càng tái, thân h́nh càng ngày càng tiều tuỵ ốm tong. Họ không dám mở mồm nói một điều ǵ v́ sợ làm cho tôi phiền năo, chỉ dám giấu những ḍng nước mắt trong đêm khi một ḿnh trên giường ngủ. Tôi biết nhưng giả tảng như không biết.
    Về phần tôi, chưa hơn một lần, phải khóc. Bị đói và hơn thế là phải chứng kiến những kẻ ḿnh yêu thương phải chịu đựng cái đói hành hạ v́ bao tử trống rỗng. Tôi nhường bát cơm duy nhất cho họ cáo lỗi rằng tôi không thấy thèm ăn, và có khi đặc biệt hơn với lư do là đă dùng cơm với một người bạn mà tôi vừa viếng thăm.

    Một sự dối trá không thể kéo dài và thuyết phục được ai, nhưng trước cái chối từ cứng đầu của tôi, hai mẹ con đành phải chia chén cơm để khỏi phí.

    V́ thế tôi phải liên miên chịu đói. Sự chán nản đến cùng cực, không c̣n sức chịu đựng, tràn ngập toàn thân tôi như con nước tràn đê bao trùm lên mọi vùng chỉ chừa những đầu ngọn cây và đỉnh núi. Tôi có cảm tưởng như đang lịm vào trong một trạng thái mê muội .
    Tôi cố gượng ḿnh đứng dậy ,làm một vài động tác cho giăn gân cốt th́ bất chợt đổ sầm xuống trên chỗ nằm, tất cả gân cốt như hoàn toàn biến mất. Cùng lúc đó, cái bao tử co thắt từng chập làm cho tôi vô cùng đau đớn.

    Cơn đau thắt ,buộc tôi vừa chịu đựng vừa nghỉ ngơi trước khi bị cơn sóng dữ nhận ch́m trong sự vô thức, bất tỉnh không c̣n biết ǵ nữa. Rồi tôi cũng thoát được cơn đói đau thắt với cái lưng đau và một tâm hồn bầm dập quá đỗi.
    Tôi vừa xong bài học nhập môn về sự đói. Những cuộc mặc cả mà tôi kèn cựa để bán những ǵ có thể bán được , đă xảy ra như một màn bi hài kịch mà nụ cười cứ xen cùng nước mắt. Người bán, kẻ đang dấu gịng nước mắt, khóc thầm cho nỗi khổ đau và tủi nhục mà cái đói là nguyên do chính, lại phải nở nụ cười dối trá _ và người mua đang cố c̣ kè cắt xén để mua món hàng quí , có giá trị với cái giá thấp tột cùng.

    Bán trước tiên là những bộ trang phục mà vợ chồng tôi hay mặc lúc c̣n thời vàng son để dự những buổi chiêu đăi hay lễ lộc . Cách Mạng về ,đảo lộn mọi trật tự của xă hội, kéo người dân ra khỏi những truyền thống và thói quen đă có từ ngàn năm .
    Tất cả nữ trang bằng vàng chúng tôi đă bán hết trong thời Kháng Chiến để giúp gia đ́nh cầm cự qua ngày và trụ lại trong hàng ngũ kháng chiến. Nhưng sau khi về lại Hà Nội, cha mẹ tôi và bạn bè đă cho chúng tôi vô số quần áo đắt tiền: áo lụa, sa tanh, gấm thêu, vải nhung từ Trung Quốc, những bộ quần áo mà vợ tôi từ nay không c̣n dịp để mặc.
    Về phần tôi, tôi đă mang về, sau những chuyến công tác ở Bắc Kinh, Vienna, Lục Xâm Bảo những bộ âu phục may đo bởi những người thợ may bậc thầy chuyên cung cấp quần áo cho nhân viên sứ quán.

    Nay th́ nhiều tập quán thói quen đă thay đổi. Tất cả phụ nữ phải phô trương , diễn hành với những bộ đồng phục mà các cán bộ nữ quyết định: quần đen, áo trắng. Tất cả các ông đều mặc đồng phục kiểu Stalin hay Mao, sau đó là kiểu dáng do quí ông lănh đạo cộng sản và các cán bộ quyết định: áo cổ đứng, quần rộng. Áo dài, quần trắng của phụ nữ, áo sơ mi và cà vạt của đàn ông th́ bị những người cộng sản kết án là những tàn tích của tư sản.

    Người ta có thể cười khi thấy dân chúng trong những bộ đồng phục đơn giản và rẻ tiền, nhưng vô t́nh, giết đi tính cá biệt của con người, giết đi nhân cách riêng của họ, và giết đi những tính cách riêng của mỗi người . Một người nước ngoài, hay ngay cả người bản xứ cũng không thể dễ dàng phân biệt , giữa người này người kia. Có người cười cho rằng đó là điều giả dối, nhưng người ta vẫn thấy đó là điều vĩ đại.


    Cả dân tộc đă trở thành nô lệ cho ư muốn của lănh đạo, nô lệ tới mức vâng lời cả những ư tưởng bất chợt và kỳ quặc của họ, trở thành một khối đồng nhất với một kích cỡ quá lớn. Đó là một điều vĩ đại không thể chối căi, nhưng nó cũng là một nguy hiểm cho an ninh của các dân tộc và cho hoà b́nh thế giới. Một Hitler ở Đức, một Moussolini ở Ư, chỉ có quân đội và thanh niên là mang đồng phục, thế mà cái tội ác của chủ nghĩa phát xít đến nay vẫn c̣n làm nhân loại kinh hoàng, lợm giọng.

    Làm sao có thể lường trước được những tai hoạ kinh hoàng gây ra bởi cả một dân tộc đang dậm những bước chân lính trận dưới lệnh của những ông chủ mà quyền hành quá lớn, không giới hạn, không kềm chế, nảy sinh những ư tưởng hoang đường điên rồ có thể gây ra những thảm hoạ ở tầm thế giới. V́ thế, tôi hiểu rằng ,sẽ chẳng kiếm được ǵ trong việc đi bán những quần áo đắt tiền ở một thủ đô mà chuyện ăn mặc khắc khổ đă được cộng sản quản lư chặt chẽ.

    Không có một cửa hàng bán đồ cũ nào ở Hà Nội. Đồng phục nam, nữ đều dùng những loại vải rẻ tiền, làm trong nước, không được bền, khi người ta muốn bỏ th́ chỉ có việc vứt vào thùng rác như những miếng giẻ rách.
    Tôi đến những tổ hợp may mặc. Họ lịch sự từ chối: “Chúng tôi biết những quần áo của ông thuộc loại đắt tiền. Nhưng chúng tôi biết bán cho ai bây giờ trong khi không c̣n ai mặc những thứ ấy? Chúng tôi đành phải làm mỗi một việc là cắt nhỏ nó ra để may quần áo cho trẻ con. Nhưng đấy cũng lại là một điều đáng tiếc nữa.

    Những cán bộ b́nh thường th́ đâu có tiền, mà dẫu có tiền họ cũng không dám mua cho con v́ sợ bị các đồng chí khác phê b́nh, khám phá ra những kẻ này c̣n mang những mầm mống của chủ nghĩa tư bản !
    Con cái những ông lớn th́ ăn mặc như những hoàng tử, công chúa với những bộ quần áo do những cán bộ trong ngành ngoại giao hay ngoại thương mang về biếu sau những chuyến đi công tác nước ngoài để cầu mong những đặc ân và che chở.

    Nhiều ngày tôi đă đi quanh những con đường, lê theo ḿnh gói quần áo, từ phố Huế qua phố Hàng Lụa, từ phố Hàng Đường quanh qua phố Hàng Gai. Không ai muốn những đồ cũ của tôi. Cuối cùng khi tôi qua phố Hàng Buồm, một người đàn bà tốt bụng khi nh́n thấy dáng bộ thiểu năo của tôi bèn hỏi thăm cớ sự. Chính bà ấy đă cứu tôi khi cho tôi địa chỉ một nhóm kịch may ra họ có thể mua đồ của tôi để các nam nữ diễn viên có trang phục mà diễn trên sân khấu. Tôi nghe theo lời khuyên và xoay sở lần chót để thanh toán gói đồ.

    Chuyện xảy ra làm cho tôi mang nhiều suy nghĩ. Không biết là có phải áo cà sa làm nên ông sư không, nhưng những bộ quần áo tôi mặc trong thời mà tôi c̣n chút tự do thật sự là một phần trong cách ăn ở của tôi, không thể lộn ngược bề để may thành bộ áo riêng cho những người hầu trong nhà.
    Và khi tôi không có phương tiện và khả năng để đóng một vai diễn phụ hay một tài tử chính, chẳng thà để những bộ quần áo này cho những diễn viên nhà nghề mà cuộc sống là hai mặt: một ở ban ngày ngoài xă hội và một về đêm trên sân khấu, giữa cái thực và cái tưởng tượng.


    Còn tiếp ...

  9. #2659
    Tran Truong
    Khách

    KẺ BỊ KHAI TRỪ _ Nguyễn mạnh Tường

    Tin tội đồ , mất cảnh giác là tự sát _ Tin kẻ cướp , hoà đàm là mất nhà

    ........



    Tôi cũng được biết qua người phụ trách trang phục cho Nhà Hát, cũng là người đă mua quần áo của tôi, kể cho tôi nghe rằng , hiện tại một cô gái có địa vị đang chuẩn bị lễ cưới và muốn kiếm một bộ đồ đẹp nhưng không thể thực hiện v́ thiếu tiền. Cô gái ấy bèn đến Nhà Hát hỏi thuê một bộ đồ để có dáng một nàng công chúa huyền thoại hay con của một đại đế nào đó.

    Người con gái nào cũng chỉ một lần trong đời làm đám cưới. Cô ấy có thể được tha thứ v́ đă làm một chuyện giả dối ngây thơ, cũng chỉ để tránh né trong một vài giờ cái thực tế hiện ra như một bài văn nhạt phèo và chán ngắt, để trốn chạy vào những vần thơ mơ mộng, để xoá tan đi cái ham muốn không được thoả măn .

    Ở Việt Nam, mỗi người đều phải sống hai mặt trong kiếp sống người máy.
    Bề ngoài, họ chơi tṛ xưng tụng giáo điều để tránh không bị tập thể trừng phạt, khẳng định cái tính láu cá ranh mănh của một kịch sĩ. Bên trong họ cố đè nén những đ̣i hỏi của hy vọng vào bóng tối và im lặng, đùn đẩy những thèm khát không được thoả măn, những khát vọng cháy bỏng vào những vùng đất trời huyền bí mà không một "thần linh chính trị "nào có thể khám phá được.

    Đó là sống hèn ! Họ chấp nhận cuộc sống hèn ... như vậy ! CS cố biến cả dân tộc ta thành hèn mọn !!!

    Một đất nước sống trong khắc khổ và nghèo nàn, tất cả những ham muốn dù chính đáng dường như đều bị đông lạnh, cho nên số quần áo cũ, dù rất đắt tiền, được mang ra bán đổ bán tháo , không nuôi gia đ́nh tôi được lâu.
    Ăn uống tiết kiệm đến mức cao nhất giúp chúng tôi khỏi chết đói , chúng tôi phải chịu đựng cảnh mắt mờ, chân bước muốn không nổi và những cơn co giật đau quặn của cái bao tử phải bóp cái trống không !!!

    Những bữa ăn mà rau muống là món chính đă làm da chúng tôi trở nên thâm tái. Bà con tưởng chúng tôi mắc bệnh sốt rét. Chẳng thà để họ nghĩ như thế để tránh cái xấu hổ v́ bị đói.

    Sau quần áo cũ, đến phiên chăn màn, chén kiểu và những dao nĩa bằng bạc. Tôi gói dễ dàng 24 cái khăn ăn cùng với hai khăn trải bàn màu mè thêu rồng, lân. Hai gói mỗi gói gồm 12 bộ đồ dùng theo cách ăn Á Đông có tô chén, đũa ngà và bộ kia cho bữa ăn kiểu Tây gồm dao, nĩa và muỗng bằng bạc chạm trổ, mâm và ly pha lê hiệu Bohemia, chúng tôi để kín cả mặt bàn.

    Những tia nắng c̣n sót lại của buổi chiều quét lên một góc của những món đồ sứ và bạc làm chúng trở nên rực rỡ lộng lẫy. Bộ chén đĩa, những đồ dùng bằng bạc toả nét lung linh trắng như tuyết bên cạnh những chiếc ly thuỷ tinh lấp lánh như những đốm lửa.

    Chúng tôi bị choá mắt một lúc. Dường như đối với tôi, giữa cuộc hành tŕnh trong sa mạc, một cảnh tượng đẹp đẽ như thế đă gợi lại trong tôi kỷ niệm những ngày huy hoàng trong quá khứ. Tôi lảo đảo những bước buồn tủi , cay đắng, chẳng bao lâu tôi sẽ quỵ xuống dưới sức ép của cái khổ sai hiện tại ,và cái huy hoàng của năm xưa. Một trang sử đời tôi đă sang trang, tôi buông ḿnh bật khóc cho nửa đời c̣n lại, con người của tôi năm xưa đă thật sự chết rồi.

    Tôi hiểu rằng tôi không nên gơ cửa nhà các ông lớn: họ thường tổ chức yến tiệc trong nhà để chiêu đăi những nhân vật chính trị, kinh tế, văn hoá đến viếng thăm Hà Nội từ các nước cộng sản. Hơn nữa, mặc dù trong túi lúc nào cũng đầy ngập vàng, nhưng các ông lớn không để ḿnh sơ suất làm lộ ra cái giàu sang v́ nó sẽ là đề tài cho những tin đồn làm cho họ bị mất uy tín dưới mắt Đảng.

    Tôi không thể mang những đồ sành sứ, chỉ cuốn bộ khăn ăn và khăn trải bàn vào một gói và để nó vào cái giỏ sau cái xe đạp. Tôi biết ḿnh phải đi đâu. Tôi bước vào sảnh của một khách sạn lớn nhất Hà Nội dành riêng cho những khách nước ngoài giàu sang qua đấy.
    Tôi mở gói đồ và giới thiệu nó cho người trách nhiệm của khách sạn và mời ông ta đến nhà để xem những đồ sứ và bạc. Hắn làm duyên như một con mụ lố bịch trước một kẻ bảnh bao, như muốn cầu cạnh một ân huệ nào đó. Hắn thú nhận: “Đây là những món hàng rất đẹp. Tôi không chối căi điều đó. Nhưng ông muốn tôi làm ǵ với chúng ?
    Khách đến từ các nước anh em cũng nghèo kiết xác. Họ chưa bao giờ gọi ǵ thêm, luôn luôn bám vào tờ thực đơn thường ngày, không bao giờ uống rượu mạnh và khi phải cho tiền phục vụ th́ họ tỏ ra rất dè xẻn. Thật ra, nói họ là dân keo kiệt th́ cũng không công bằng lắm, v́ tôi nghe nói ở các nước anh em, cũng như Việt Nam ḿnh, lương bổng công nhân viên bị tiết giảm đến mức tối thiểu, hay có khi c̣n ít hơn thế! Tôi thấy ông đă lớn tuổi chắc ông đă qua một thời kỳ khá dễ thở.”


    Còn tiếp ...

  10. #2660
    Tran Truong
    Khách

    KẺ BỊ KHAI TRỪ _ Nguyễn mạnh Tường

    Đầu năm kính chúc quí vị cùng các anh, chị , em ... một năm mới dồi dào nghị lực !!!

    .................... ...


    Người đối thoại với tôi, sau khi đảo mắt nh́n quanh , để biết chắc là không có ai đang nghe lén, rồi trả lời cho tôi: “Mấy cán bộ công sản dạy chúng tôi rằng dân chúng trước đây phải lê cuộc sống đầy đau khổ v́ phải chịu áp bức bởi phong kiến và thực dân.
    Tôi không biết ở những nơi khác th́ như thế nào, chứ ở nơi tôi ở, thiên hạ không hề vui sướng hạnh phúc như họ nói. Dĩ nhiên là thời ấy vẫn có người giàu kẻ nghèo , nhưng ai nấy đều có cái mà ăn và nếu quần áo có phải vá, họ cũng có áo quần để mặc ! Thực dân Pháp ở đâu không thấy. Họ nằm ở trên cao ấy, và nếu có đàn áp và bóc lột, th́ họ làm qua một giai cấp trung gian nào đó”.

    - Thông qua trung gian một cái gọi là nền hành chánh bản xứ , mà đứng đầu là tầng lớp quan lại.

    - Nhưng, thực tế phải công tâm mà nói, những ông quan lại nói trên là những người tốt nghiệp từ Trường Luật Hà Nội, họ biết rơ những chuyện ǵ sẽ xảy ra cho ḿnh nếu bị lọt vào tay những anh cộng sản đỏ. Dĩ nhiên, họ ngồi trên những chiếc ô tô và sống cuộc đời xa hoa giàu có. Nhưng họ tham nhũng một cách vừa phải, và nếu tôi có thể nói thêm là họ c̣n có nhân đạo.
    Luật H́nh Sự mà họ biết rơ là một hàng rào an toàn buộc họ giữ ḿnh không đi ra ngoài chấn song của pháp luật. Bên cạnh đó, tờ báo châm biếm Phong Hoá, những bài viết của nhóm Tự Lực Văn Đoàn bằng cách liên tục chế nhạo các quan lại đă dựng nên một rào cản xă hội ngăn chận những bóc lột vô chừng vô mực của họ. Kết quả là ngay ở những làng quê, nhà riêng dù bằng tranh vẫn c̣n tồn tại, và nông dân vẫn chưa bao giờ biểu t́nh phản đối hay yêu sách. Ít ra là theo như tôi biết.


    - Nhưng ở phố th́ t́nh h́nh ra sao?

    - Dân thành phố th́ sống tốt hơn nhờ những việc trong chính quyền, trong những xí nghiệp thương mại hay công nghiệp lớn, hay trong những ngành buôn bán nhỏ. Đường xá sạch sẽ, ḷng đường cũng như lề đường. Tất cả những vi phạm về vệ sinh công cộng đều bị phạt tiền. Không c̣n trộm cướp, ngoại trừ một vài bọn móc túi hoạt động ở các chợ, nhưng ở phố yên tĩnh và an ninh rất là tốt.

    - Ông có nghĩ đến việc rút lui về nghỉ ngơi cho khoẻ không?

    - Tôi đă nghĩ đến chuyện đó và đă nạp đơn xin về nhưng lănh đạo buộc tôi phải ở lại để huấn luyện cho bọn trẻ mới vào làm. Tôi làm bếp trưởng đă hai chục năm nay. Thuở xưa,vào những ngày Thứ Bảy và Chủ Nhật, thiên hạ nhảy đầm, c̣n tôi th́ phải phục vụ rượu săm banh cho họ. Trong những bữa ăn lớn, mấy món nhậu kiểu Na Uy và món thịt dăm bông trộn vỏ bánh ḿ là món rất được ưa chuộng của một số khách không keo kiệt tí nào về phần tiền phục vụ. Tôi như con cá vẫy vùng trong nước.

    - Và bây giờ th́ sao?

    - Thời thế đă thay đổi. Tất cả tiếp viên là những công an hay là những người quen của họ. Họ theo dơi khách hàng, lục lọi hành lư, nghe ngóng xem họ nói ǵ để đi báo cáo cho những “nơi trách nhiệm”. Tôi cũng nằm trong hệ thống giám sát của họ.
    Thật chán hết sức. Cạnh đó, nếu họ chỉ làm công việc của họ th́ tôi cũng nhắm mắt để cho họ làm những chuyện bên lề đó. Nhưng ở đây họ lại phá hoại bao nhiêu là thứ: nhà cầu, ṿi nước, máy hút bụi, máy giặt, chén đĩa sành sứ. Nhưng khốn nạn thay, chuyện như thế đó, tôi chẳng làm ǵ được.

    - Vui chuyện với ông làm tôi quên mất mục đích tôi đến đây: liệu ông có thể mua cho tôi mấy bộ bát đĩa và khăn ăn này không?

    - Chắc chắn chúng tôi sẽ cần chúng cho những buổi tiệc lớn và những buổi hội hè. Tôi chỉ là kẻ vô tích sự thôi. Có lẽ ông nên nói chuyện với ông uỷ viên chính trị. Chính ông ta là người quyết định mọi chuyện.

    Người đàn ông già đời trong nghề , đă hết sức trong công việc để làm người có ích, nhưng lại không có chút tiếng nói nào trên các vấn đề. Đó là cách hành xử trong thế giới cộng sản !!!



    Còn tiếp ...

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 5 users browsing this thread. (0 members and 5 guests)

Similar Threads

  1. Chuyện nghe được từ ngướ không quen
    By Dac Trung in forum Tin Việt Nam
    Replies: 1
    Last Post: 10-10-2012, 12:25 AM
  2. Replies: 0
    Last Post: 03-05-2012, 10:37 PM
  3. Bắt Buộc Phải Nghe
    By Dean Nguyen in forum Tin Việt Nam
    Replies: 2
    Last Post: 19-01-2012, 08:34 PM
  4. Replies: 3
    Last Post: 31-07-2011, 05:33 PM
  5. Tưởng Niệm Tháng 4 Đen Nghe Nhạc Lính VNCH
    By Camlydalat in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 18
    Last Post: 25-04-2011, 06:28 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •