Page 56 of 304 FirstFirst ... 64652535455565758596066106156 ... LastLast
Results 551 to 560 of 3035

Thread: Nghe Chuyện Hà Nội

  1. #551
    Member
    Join Date
    24-03-2011
    Posts
    1,786

    Hà Nội ngày trở về

    Ông bà già tui Bắc kỳ Thái B́nh, di cư 54 rồi sanh ra tui.

    Có lẽ v́ thế mà mổi lần về Vietnam là tui "Hà Nội ngày trở về". Trở về nơi ông cha đất tổ.

    Nội Ngày Trở Về - Trọng Tấn




    Nói về Hà Nội mà không nhắc đến nhac Phú Quang thật là điều thiếu sót.

    Hà Nội ơi mỗi khi ḷng xác xơ
    Tôi vội vă trở về
    Lấy cho ḷng ḿnh dù chỉ là chút bóng đêm
    trên đường phố quen
    Dù chỉ là một chiều sương giăng lối cũ
    Tôi bồi hồi khi chạm bóng cửa ô
    Như ngày xưa mỗi lần chạm vai gầy áo mẹ
    Ôi nỗi nhớ muôn đời vẫn thế
    Như gịng sông Hồng cuộn đỏ măi trong tôi
    Vội vă trở về , vội vă ra đi
    Chẳng thể nào qua hết từng con phố
    Nhưng c̣n đó mùa thu, mùa thu đầy gió
    Và rêu phong bên những gốc cây già

    Vội vă trở về cùng tháng năm xưa
    Sau những con đường dầu dăi nắng mưa
    Bên quán nho em buồn nghe lá trút
    Chiều mưa xa giăng kín phố dài

    Hà nội ơi, mỗi khi ḷng xác xơ
    Tôi vội vă trở về để nghe tim rưng rưng trong nước hồ thu
    Tui nhiều bạn bè đang sống ở Hà Nội lắm, phần lớn quen được từ trên các diễn đàn chống cộng.

    Không như nhiều người trên này nhận xét và ngay că những người trong nước nhưng sống miền nam th́ đều nhận xét dân Hà Nội hiện nay "chanh chua" lắm. Tui không nghỉ thế ! Do ḿnh thôi, hoà ḿnh vào dân địa phương mà sống, cảm cái cảm nghỉ cũa họ và nhiều khi cũng biết Yêu luôn những cái xấu cũa họ th́ bù lại họ sẽ mở rộng bàn tay.



    Tui một tên Viêt kiều ba lô chính hiệu, hang cùng ngỏ hẻm nào cũng lết xác tới, miệng luôn nở nụ cười với bất kỳ ai gặp gở trên đường th́ chắc chẳng ai nở ḷng nào từ chối. Tui không bao giờ tự khai tui là VK, tui chỉ bảo họ tui là Hai Lúa mới trúng được mùa lúa ở Cần Thơ nên có tiền đi chơi. Người dân họ hoàn toàn rất hiếu khách và lịch sự dù chỉ là ở những quán cóc, quán bia hơi, những quán cơm hộp b́nh dân, cho dù đó là những anh xe ôm, taxi.

    Có lần tui ngồi trước bậc thềm nhà hát lớn. Cứ ngồi thế 1-2 giờ sáng nh́n người qua lại để thấm dần cái tỉnh lặng cũa đêm hè Hà Nội. Nh́n những cặp t́nh nhân đi chơi muộn, nh́n những cặp già tây phương d́u nhau trong hàng cây tối quanh Hilton hotel gần đấy, nh́n con đường thẳng tắp, một kiến trúc tuyệt hăo từ thời tây để lại.

    Ôi tôi nhớ Hà Nội. Nhớ đường Quang Trung với hàng cây Hoa Sữa. Nhớ lắm !

  2. #552
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    Ha ha ha! Hê hê hê !! Hì hì hi !!!

    Quote Originally Posted by Z-28 View Post
    Khổ thế già că rồi cho nên mắt mũi nó kèm nhèm ....

    Hy dzong được Cậu Cả Thộn cười 1 cái.
    Ha ha ha! Hê hê hê!! Hi hi Hi!!! Hì hì hì
    Dzui dzẻ cả xóm nhá.
    CT

  3. #553
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590
    Quote Originally Posted by Z-28 View Post
    Ông bà già tui Bắc kỳ Thái B́nh, di cư 54 rồi sanh ra tui.

    Có lẽ v́ thế mà mổi lần về Vietnam là tui "Hà Nội ngày trở về". Trở về nơi ông cha đất tổ.
    ...........



    Không như nhiều người trên này nhận xét và ngay că những người trong nước nhưng sống miền nam th́ đều nhận xét dân Hà Nội hiện nay "chanh chua" lắm. Tui không nghỉ thế ! Do ḿnh thôi, hoà ḿnh vào dân địa phương mà sống, cảm cái cảm nghỉ cũa họ và nhiều khi cũng biết Yêu luôn những cái xấu cũa họ th́ bù lại họ sẽ mở rộng bàn tay.


    Tui một tên Viêt kiều ba lô chính hiệu, hang cùng ngỏ hẻm nào cũng lết xác tới, miệng luôn nở nụ cười với bất kỳ ai gặp gở trên đường th́ chắc chẳng ai nở ḷng nào từ chối. Tui không bao giờ tự khai tui là VK, tui chỉ bảo họ tui là Hai Lúa mới trúng được mùa lúa ở Cần Thơ nên có tiền đi chơi. Người dân họ hoàn toàn rất hiếu khách và lịch sự dù chỉ là ở những quán cóc, quán bia hơi, những quán cơm hộp b́nh dân, cho dù đó là những anh xe ôm, taxi.

    Có lần tui ngồi trước bậc thềm nhà hát lớn. Cứ ngồi thế 1-2 giờ sáng nh́n người qua lại để thấm dần cái tỉnh lặng cũa đêm hè Hà Nội. Nh́n những cặp t́nh nhân đi chơi muộn, nh́n những cặp già tây phương d́u nhau trong hàng cây tối quanh Hilton hotel gần đấy, nh́n con đường thẳng tắp, một kiến trúc tuyệt hăo từ thời tây để lại.

    Ôi tôi nhớ Hà Nội. Nhớ đường Quang Trung với hàng cây Hoa Sữa. Nhớ lắm !
    Ba má tui cũng "Bắc kỳ di cư' sinh tui ra trong miền Nam, nhưng mà tui chưa bao giờ bị cái gì nó...thúc hông đến độ muốn mần một chuyến "trở vê quê cha đất tổ" như bạn. Nghe bạn miêu tả thấy "Hà Lội ta" cũng còn ...hoành tráng nếu chịu nhìn những " kiến trúc tuyệt hăo từ thời tây để lại."
    Nghe mà tiếc ...hùi hụi!

    Ai trông như một anh "Viêt kiều ba lô chính hiệu" trong hình đang ngồi chung với những ba nàng kiều "thơm" Hà Lội thì dại gì mà không xà mình, à không, "hoà ḿnh vào dân địa phương mà sống"? "Chanh chua" cứ miễn là chanh có... nước thì bảo sao không "Yêu luôn những cái xấu".
    Dại cả đời trai "việt kiều ba lô"sao?!

    Thắc mắc bên lề: Rác ai mà xả cả bãi dưới chân anh "việt kiều" thế kia?

  4. #554
    Member
    Join Date
    24-03-2011
    Posts
    1,786
    Quote Originally Posted by TiếngXưa View Post
    Ba má tui cũng "Bắc kỳ di cư' sinh tui ra trong miền Nam, nhưng mà tui chưa bao giờ bị cái gì nó...thúc hông đến độ muốn mần một chuyến "trở vê quê cha đất tổ" như bạn. Nghe bạn miêu tả thấy "Hà Lội ta" cũng còn ...hoành tráng nếu chịu nhìn những " kiến trúc tuyệt hăo từ thời tây để lại."
    Nghe mà tiếc ...hùi hụi!

    Ai trông như một anh "Viêt kiều ba lô chính hiệu" trong hình đang ngồi chung với những ba nàng kiều "thơm" Hà Lội thì dại gì mà không xà mình, à không, "hoà ḿnh vào dân địa phương mà sống"? "Chanh chua" cứ miễn là chanh có... nước thì bảo sao không "Yêu luôn những cái xấu".
    Dại cả đời trai "việt kiều ba lô"sao?!

    Thắc mắc bên lề: Rác ai mà xả cả bãi dưới chân anh "việt kiều" thế kia?
    Tui mơi vừa đi xem ca nhạc "Đêm Nguyệt Cầm" do 4 ca sĩ gạo cội Tuấn Ngọc, Khánh Hà, Nguyên Khang và Ngọc Anh tai Bankstown Sport Club-Sydney. Đặc biệt Ngọc Anh chọn nhạc Phú Quang và mở đầu chương tŕnh bằng bài "Hà Nội ngày trở về". Đúng là trùng hợp đến bất ngờ v́ ngày hôm nay trong topic này tui viết về "Hà Nội ngày trở về".

    Dân Hà Nội hiện nay phần nhièu là dân nhập cư từ các tỉnh khác, dân làng đi kiếm sống. Vào quán ăn họ rất ư tự nhiên rác, xương xẩu, tissue cứ vô tư mà đẩy xuống nền nhà. Đặc biệt là mổi bàn có để nguyên 1 hủ bự bột ngọt, bắc gọi là ḿ chính, 1 bát cháo nhỏ xíu họ cứ vô tư tọng vào vài muổng ḿ chính, loại ḿ sâm sẩm đen đen giống như bột ngọt mà ta thường thấy thời bao cấp. Mới tảng sáng 7 giờ sáng tui ra kéo ghế quán cóc cafe th́ thấy 1 đám thanh niên họ vừa uống cafe vừa ăn hột vịt lộn, họ giăi thích hột vịt lộn có nhiều dinh dưỡng cho 1 ngày làm việc cực nhọc. Mà tui nhận xét th́ dân chẳng ai làm việc ǵ că, ngay giờ làm việc mà nhậu bia hơi suốt. Họ bảo đó là cái ưu việt cũa XHCN !

    Phải lân la làm quen, cứ thân thiện với họ th́ ḿnh sẽ t́m được nhiều lư thú. H́nh lăo già hiệp sĩ mù đeo kiếng đúng là cái thằng tui. Public luôn ! Tui hễ mổi lần bước chân ra đường th́ ngoại trừ ruồi nó bu c̣n có gái nó theo. Khổ thế đấy, sướng đếch đâu. Có đứa bảo tui có "sex appeal" má tui hồi sanh tui ra đă có rồi, bây giờ muốn giăi phẩu hay uống thuốc ǵ đó cho giảm bớt th́ có mà cở Dr Trần cũng phải lạy tui bằng cụ.

  5. #555
    Member
    Join Date
    24-03-2011
    Posts
    1,786
    Thôi chiết tui rồi nh́n lại đồng hồ ...1:45 sáng thứ 7, gà gần nhảy cục tác rồi mà c̣n trên VL tán dóc.

    Thôi chào, chúc các bạn 1 weekend ...chẳng có ǵ đáng nhớ. Ngày nào cũng thế mà.

  6. #556
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Tâm Sự Người Mới ...Thấy Bóng T́nh Yêu

    Từ lúc cô biết chàng, cô thấy cô sung sướng, cô thấy cô có nhiều hy vọng. Cô thấy cô đỡ cô độc, đỡ lo sợ. Cô cũng chẳng biết tại sao
    Cô Mai này nếu không v́ cậu em , th́ đă chả phải bán nhà .

    Mấy ngày hôm đó , bảo đảm là cô không biết đói .

    Nhưng mà cô nàng ơi : " Từ xa , t́nh yêu là một hạt kim cương lóng lánh , nhưng lại gần , đó chỉ là giọt nước mắt lạnh lùng "

    Tigon

    * Kể tiếp đi chứ , Bác Cả Thộn ?

    **********

  7. #557
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    NỬA CHỪNG XUÂN - tiếp theo

    Chương IV - Bước Đầu

    Ông Nguyễn Thiết Thành là chánh tổng cựu đă được thưởng chánh thất phẩm bá hộ. Như thế th́ đáng lẽ ông chỉ là một ông chánh bá dù hàm ông đă cao. Song v́ trong hàng tổng phần nhiều người đều có nhờ vả vay mượn nhà ông, và quan trên lại rục rịch hứa tư tưởng cho ông Hàn lâm đăi chiếu, nên khắp vùng ấy ai ai cũng gọi tôn ông lên là cụ Hàn, tuy ông ngoài 40 tuổi.

    Và ông Thanh thực hoàn toàn là một cụ Hàn, v́ rằng các cụ Hàn thường đăy đà mà ông ta th́ ph́ nộn phương phi lắm, mặc dầu ông ta có nghiện thuốc phiên. Ông ta cũng nghiện chơi nghiện bời cho vui cùng ngày tháng đó mà thôi; ở nhà quê mà không nghiện thứ ǵ th́ buồn lắm, cả ngày chả có việc ǵ để làm bận đến cái thân nhà. Một lẽ nữa khiến ông ta ham chơi thú á phiện, là ông ta giầu, giầu lắm, giầu nhất trong hàng huyện và thứ nh́ thứ ba trong hàng tỉnh; nên ông ta phải cần hút đặng tiện thứ mà coi lấy của.

    Ai đi qua con đương thiên lư, xa trông thấy thôn Xuân Đ́nh tất cũng thấy sau mấy toà nhà ngói, đến hơn chục cây thóc, cao chót vót ngất từng mây, như những ṿm lính canh gác ở các phủ huyện vậy. Đó là nhà ông Hàn và các bà vợ của ông ta.

    V́ ông Hàn có những ba bà vợ riêng, mỗi người một cơ dinh giáp liền nhau. Vợ cả và vợ hai đều chỉ sinh con gái. Ông Hàn liền lấy thêm một cô vợ ba, th́ sinh ngay được một cậu con trai đầu ḷng. V́ thế cô được ông Hàn yêu thương chiều chuộng, làm nhà gác cho ở và cung phụng như một cô tiểu thiếp nhà quan vậy: Nào nuôi cho kẻ hầu người hạ tấp nập, nào sắm cho bàn ghế giường tủ kiểu tây, bày la liệt trông rất rực rỡ. Vợ cả và vợ hai, tuy cũng có ghen nhưng không dám hé môi v́ ông Hàn uy nghiêm lắm, khắp hàng tổng c̣n sợ khép một bề nữa là các bà vợ.

    Tuy thế, người vợ ba không phải là người có nhan sắc, được ông Hàn yêu thương chỉ v́ sinh hạ người con nối ḍng dơi tông đường cho ông đó mà thôi. Ông Hàn lại không phải là người biết thưởng thức cái đẹp, nên tuy đă có ba vợ rồi mà vẫn c̣n muốn kén một bực tiểu tinh diễm lệ để vui thú cảnh nhà, v́ ông Hàn vẫn tự phụ là người hào hoa phong nhă.

    Hôm ấy, mặt trời đă lên cao, mà ông Hàn c̣n chưa thức giấc. Tôi hôm qua, ông chơi những bốn năm tổ tôm ở nhà vợ ba, xong lại hút thuốc đến gần sáng, nên hôm nay sớm lắm cũng gần trưa, th́ hoạ may ra ông mới dậy.

    Được ông chồng luôn ngủ bên nhà ḿnh, cô ba lên mặt hănh diện với hàng xóm láng giềng lắm, và tỏ ư tôn kính chồng như một ông quan lớn vậy: ra vào rón rén, bắt đầy tớ không được nói chuyện hoặc hắng giọng để được tĩnh mịch cho quan Hàn yên giấc.

    Lúc đó, cô ba bỗng nghe có người nheo nhéo gọi cổng ngoài, v́ nhà các ông cự phú ở chốn thôn quê bao giờ cũng có hai ba chặng cổng và cài đóng rất cẩn thận. Cô Hàn nghe tiếng, cau mặt lẩm bẩm, sai một người đầy tớ ra xem tên nào dám làm huyên náo như thế, để mất giấc ngủ của quan.

    Một lúc, tên người nhà trở vào đưa Mai và người lăo bộc theo sau. Cô ba trông thấy vội kêu:

    - Quan c̣n ngủ, sao mầy cho họ vào.

    Rồi chạy ra sân hỏi:

    - Ông già kia đến có việc ǵ?

    Lăo bộc ấp úng chưa dám ngỏ lời, th́ Mai đă ung dung đáp lại:

    - Chúng tôi ở bên Ninh Bắc sang muốn kêu cụ Hàn chút việc.

    Ư chừng bà Hàn nghe Mai gọi quan là cụ nên không bằng ḷng nên nguây nguẩy quay vào nhà không thèm trả lời. Lúc bấy giờ ông Hàn Thanh thức giấc nghe có tiếng ồn ào ở ngoài sân, liền hỏi cô ba:

    - Cái ǵ đấy?

    Cô ba lănh đạm trả lời:

    - Có con bé nào đi với lăo già ư chừng đến vay tiền.

    Cô Hàn quay bảo tên người nhà:

    - Mày bảo chúng nó cút đi.

    Ông Hàn đă ngủ một giấc ngon trong người thấy khoan khoái, dễ chịu, vui vẻ, liền cười bảo vợ:

    - Th́ cứ cho người ta vào. Ḿnh không cho người ta vay th́ thôi chứ có hề ǵ!

    Rồi ông gọi tên người nhà lại:

    - Mày cứ bảo họ vào đây!

    Cô Mai và ông lăo Hạnh theo người đầy tớ bước vào căn nhà ba gian. Bên cạnh tủ chè, trên sập gụ, ông Hàn ngồi rửa mặt, ḿnh vận cái áo ngắn để hở cả bụng, đầu búi tóc ngược trông có vẻ oai vệ lắm. Nhác thấy Mai ông ngây người ra, rồi quấn vội chiếc khăn lược mặc vội cái áo đoạn, như để đón tiếp một người khách quư vậy. Cô ba ngắm cử chỉ của chồng lấy làm lộn tiết. Cô thừa biết rằng chỉ v́ con bé kia có chút nhan sắc mà được cái hân hạnh chồng ḿnh xử một cách quá lễ phép đến như thế. Bởi có cái tiên kiến đó nên ban năy cô Hàn chỉ muốn sai đầy tớ đuổi ngay bọn họ mà thôi. Cô vẫn không lạ ǵ cái tính hiếu sắc của chồng.

    Khi đă khăn áo chỉnh tề, đă vuốt cẩn thận râu méo cho thẳng thắn, ông Hàn mới quay mặt ra chỗ Mai:

    - Cô đến có việc ǵ vậy? Mời cô hăy ngồi tạm xuống ghế, sao lại đứng thế? Cả ông già nữa!

    Ông lăo Hạnh chắp tay, lễ phép đáp lại:

    - Bẩm quan lớn, để mặc chúng cháu.

    - Cô em với ông già ở đâu? Đến có việc ǵ?

    Mai vẫn đứng, khép nép trả lời:

    - Bẩm cụ, chúng cháu là con ông Tú Lâm ở bên Ninh Bắc.

    Chả biết ông Hàn có quen cụ Tú thực không nhưng mà có lẽ ông thấy con cụ xinh đẹp quá nên ông vẫn vồn vă hỏi thăm như chỗ thân mật lắm:

    - Thế à! Cô là con cụ Tú Ninh Bắc đấy à? Tưởng đâu xa lạ! Vậy cú Tú cho cô sang hỏi tôi việc ǵ vậy?

    Mai hai má đỏ ửng, cuối mặt se sẽ đáp:

    - Thưa cụ, thầy cháu đă khuất.

    Ông Hàn làm bộ sửng sốt:

    - Thế à? Cụ Tú quy tiên rồi à? Thế mà chả báo tin cho tôi biết để tôi sang đưa đám. Vậy nay cô cần điều ǵ đấy?

    - Thưa cụ chúng cháu túng bấn...

    Cô Hàn đứng lắng tai nghe, phần căm tức về chồng thấy gái th́ híp mắt lại, phần lộn tiết về cô ả kia chắc chỉ đến tán tỉnh để định vay mượn. Khi nghe Mai nói đến đây, cô Hàn vội lại gần sập rồi dằn từng tiếng bảo chồng:

    - Đấy ông coi, tôi đoán có sai đâu?

    Ông Hàn gạt đi mà rằng:

    - Th́ bà hăy cho cô ấy nói dứt lời đă nào.

    Rồi quay lại phía Mai hỏi:

    - Sao nữa, cô định nhờ tôi việc ǵ vậy?

    - Thưa cụ, thầy cháu mất đi, chị em cháu, v́ cháu có em giai đương đi học, chị em cháu túng bấn, sang kêu cụ làm ơn mua giúp cho cái nhà và miếng đất....

    Ông Hàn ngắt lời Mai, đáp lại:

    - Cô tính tôi làm ǵ có tiền mua đất. Mà tôi mua làm ǵ nhà đất ở tận bên Ninh Bắc?

    Cô Hàn nghe thấy chồng chốt phát, lấy làm bằng ḷng lắm, tươi cười nói:

    - Phải mua nhà cửa đất cát ở tận bên Ninh Bắc th́ ai sang đấy mà ở?

    Mai kêu nài:

    - Bẩm nhà th́ hai cụ cho dỡ ra tiện sông chở về bên làng, nhà cháu là nếp nhà gạch năm gian hai chái làm toàn là gỗ lim tốt, lại có cái nhà ngang, ba giang lợp ngói cũng c̣n tốt.

    - Vẫn biết thế, nhưng có tiền đâu mà mua. Vả lại tôi là chỗ quen thuộc với cụ Tú khi xưa, nay mua nhà của cô không tiện.

    Bẩm cụ, cụ mua nhà cho cháu là phúc cứu sống được hai chị em cháu, có ǵ mà ngại, chắc thầy cháu dưới suối vàng cũng phải mang ơn cùng cụ....Bẩm, vả lại cháu cần tiền th́ cụ giả rẻ cháu cũng phải bán.

    Cô Hàn ngồi nghe biết cô bé con dại dột, chắc có thể xoay được và có thể mua được món hời, liền đưa mắt ra hiệu cho ông chồng rồi sẽ nói:

    - Ông vào buồng cho tôi hỏI tí việc.

    Khi vào buồng, cô Hàn th́ thầm khuyên chồng nên d́m giá mà mua thật rẻ v́ cô có nghe tiếng ông Lâm Hàn ngày xưa ở Ninh Bắc là người giàu có th́ hai cái nhà ấy chắc cũng dựng bằng gỗ tốt. C̣n đất, bán lại cho ai mà không được, nếu không cho người nhà sang ở càng hay chứ sao, v́ ở bên ấy hẳn cũng có mấy chục mẫu ruộng phụ canh. Ông Hàn cười bảo vợ:

    - Tôi đă định liệu đâu vào đấy cả rồi, bà cứ để mặc tôi.

    Cô Hàn khen nịnh chồng một câu:

    - Phải, ông th́ c̣n phải kể, c̣n bao giờ kém cạnh nước ǵ.

    - Vậy bà cứ để tôi xoay cho con bé một mẻ. Nhà và đất của nó có lẽ giá đáng ngh́n bạc chứ chẳng chơi, nhưng rồi bà xem tôi chỉ giả độ ba, bốn trăm là mua rồi.

    Cô Hàn nghe lấy làm hởi dạ, mỉm cười nũng nịu bảo chồng:

    - Thế ông mua cho tôi, văn tự đứng tên tôi nhé.

    Ông Hàn lấy tay tát yêu hai bên má vợ ba trả lời:

    - Lại mua cho ai nữa! Cả chục mẫu ruộng bên Ninh Bắc rồi cũng đứng tên ai?

    Cô Hàn sung sướng đỏ bừng cả mặt. Ông Hàn nghĩ một tí rồi lại nói:

    - Nhưng nếu có bà ở đâu khó xoay v́ bà tính nóng nảy. Vậy bà ra đồng trông coi bọn thợ cấy, để mặt tôi với...với lăo già cùng con bé, thế nào chốc nữa bà về cũng làm xong văn tự..Không khéo chỉ hai trăm cũng nên.

    Cô Hàn nghĩ đến lợi, nên bằng ḷng, liền cắp nón đi ngay để mặc chồng ở nhà cùng Mai và người lăo bộc.

    Ông Hàn đợi cho vợ đi được một lúc lâu mới ra nhà ngoài, mủm mỉm cười nh́n Mai hỏi:

    - Cô biết bà Hàn dặn tôi những ǵ không?

    Mai đương mong đợi kết quả sự bàn định của hai vợ chồng ông Hàn, vội vàng hỏi lại:

    - Thưa cụ, bà Hàn dặn cụ những điều ǵ thế?

    Ông Hàn lại gần sẽ nói:

    - Bà Hàn dặn tôi đừng mua nhà của cô, dù cô nằn ń thế nào, cũng từ chối.

    Mai thực thà, tin lời ông Hàn, buồn rầu toan đứng dậy cáo từ ra về, th́ ông giữ lại:

    - Hăy thong thả ngồi chơi uống nướv. Làm ǵ mà vội vàng thế?

    Mai nghe câu mời của ông Hàn có ư lả lơi, càng quả quyết muốn về ngay. Ông Hàn cười híp mắt, lấy tay vuốt bộ ria, rồi hỏi Mai:



    - Cô có biết tại sao bà Hàn không bằng ḷng để tôi mua nhà của cô không?

    Câu hỏi ngộ nghĩnh, khiến Mai phải bật cười:

    - Thưa cụ, cháu không biết tại sao?

    - Tại...

    Ông Hàn đương nói dở câu, bỗng dựng ngừng lại, bảo ông Hạnh:

    - Này ông già, ông xuống nhà giục nó đun nước mau lên.

    Mai vội đỡ lời:

    - Thôi, xin cụ cho phép cho, chúng cháu không khát.

    Khi người lăo bộc đă xuống bếp, ông Hàn liền ghé lần lại chỗ Mai, khiến cô sợ hăi vội lùi một bước. Ông Hàn tươi cười bảo Mai:

    - Bà Hàn không bằng ḷng để tôi mua nhà của cô v́ cô đẹp lắm.

    Mai vừa xấu hổ vừa tức giận, nguây nguẩy toan bước ra sân. Ông Hàn nói tiếp:

    - Tôi khen cô đẹp thi đă làm sao cô mà cô giận?

    Mai nghiêm sắc mặt nói:

    - Thưa cụ, cụ nói cụ là bạn của thầy tôi, vậy tôi cũng như con cụ.

    - Tôi đâu dám. Th́ cô hăy tạm ngồi xuống tôi nói nốt câu chuyện đă nào.

    - Cụ để mặc cháu.

    - Câu chuyện tôi sắp nói hay lắm, hay cho cô v́ cô bán được nhà, mà hay cả cho tôi, nhưng mời cô hăy ngồi xuống đă.

    Mai chỉ lo không bán được nhà, nghe ông Hàn nói tơi đó th́ mừng thầm, cô dằn ḷng ngồi xuống. Ông Hàn ngọt ngào nói:

    - Tôi ngót ba chục mẫu ruộng ở bên Ninh Bắc. Chẳng nói giấu ǵ cô, đó là ruộng của tôi mua lại cụ Tú nhà khi xưa. Cụ cần tiền đem bán cho tôi, tôi đưa tiền cụ tiêu, từ chối không dám nhận ruộng của cụ, song cụ nhất định không nghe, đ̣i viết văn tự cho bằng được, thành thử...

    Mai nhẹ dạ, nghe ông Hàn nọi lấy làm cảm động, với ngắt lời:

    - Thưa cụ, việc mua bán phải ra việc mua bán chứ, cháu thiết tưởng...

    Ông Hàn cười tỉnh:

    - Cô cứ bày vẽ! Cụ với cháu măi. Tôi đối với cụ Tú nhà chỉ vào hàng con cháu, cô cứ gọi tôi là cụ và xưng cháu với tôi, làm tôi ngượng chết đi ấy.

    Ông Hàn vừa nói vừa nhích lại gần chỗ Mai, Mai vô t́nh ngồi yên, khiến ông Hàn tưởng cô đă chịu liền giở giọng tán:

    - Cô ạ, giá ngót ba chục mẫu ruộng ấy, có người đứng trông coi cho tôi th́ tiện biết bao.

    - Thưa cụ, cụ mua nhà cháu rồi cho người sang đấy để coi.

    - Không được. Ở bên này ba bà Hàn nhà tôi, ba bà tôi coi ngang nhau chứ chẳng phân cả lẽ, trên dưới ǵ đâu; ba bà đều có cơ ngơi vườn ruộng cả rồi, không thể cho sang bên ấy được. Mà sai đầy tớ th́ không tiện v́ phải vợ con mới có thể giao phó những việc to tát ấy được. V́ thế tôi đương t́m một bà vợ nữa để đứng trông coi ruộng bên ấy cho tôi, mà tất phải bên làng và trẻ tuổi, trẻ..như cô ấy.

    Mai nghe nói, hơi cau mày, ngồi lùi về phía tường, rồi nghiêm trang đáp lại:

    - Thưa cụ, bên cháu chả có ai ra hồn.

    Ông Hàn mủm mỉm cười, mấy ngón tay vẫn vơ xoa cằm:

    - Thôi, cô này..nói gần xa chẳng qua nói thật..cái nhà cô ấy mà...không cần cầm bán.. cũng có tiền...Tiện cho cô mà tiện cho cả tôi.

    - Thưa cụ, cụ dạy ǵ, cháu không hiểu....

    - Lại c̣n không hiểu. Nghĩa là cô đứng trông coi nhà cửa ruộng nương bên ấy cho tôi.

    Mai bỡ ngỡ hỏi:

    - Thưa cụ...

    - Đă bảo đừng gọi người ta bằng cụ mà! Gọi bằng ông hay bằng anh cũng được.

    Mai hai má đỏ ửng, đứng phắt dậy, ra hiên gọi:

    - Ông Hạnh! Ông Hạnh!

    - Làm ǵ mà cô phải gọi rối lên thế?

    Mai sợ thất sắc tuy lúc bấy giờ người lăo bộc ở nhà dưới nghe tiếng gọi đă vội chạy lên. Cô biết rằng nóng nảy khi gặp sự chẳng làng, liền đấu dịu ung dung gượng cười trở lại chỗ cũ:

    - Thưa cụ, cháu gọi ông ấy lên để sắp xin phép cụ trở về, v́ cụ chẳng thương mà mua giúp nhà đất cho.

    Thiết Thanh ghé tận tai, bảo sẽ Mai:

    - Có cô chẳng thương tôi th́ có.

    Mai vờ không nghe tiếng, chắp tay vái chào:

    - Lạy cụ ạ, chúng cháu xin về.

    - Hăy thong thả, được nước rồi, uống vài chén chè tàu với tôi đă.

    Mai lễ phép:

    - Thưa cụ, quả cháu nhà quê nhà mùa không biết uống chè tàu.

    - Th́ làm ǵ mà vội thế? Vậy cả nhà lẫn đất cô lấy bao nhiêu tiền, cô lấy tôi...bao nhiêu tiền?

    Ông Hàn ta nghe chừng đắc chí v́ đă nói được một câu ư nhị, t́nh tứ, nhắc đi nhắc lại măi câu: "Cô lấy tôi..bao nhiêu tiền".

    Mai không hiểu, ngẫm nghĩ rồi đưa mắt nh́n ông Hạnh. Ông lăo bộc đỡ lời cô chủ:

    - Thưa cụ, đáng giá th́ đến ngh́n rưỡi đấy. Nhưng v́ cụ là chỗ bạn cụ Tú cháu, th́ cô cháu chỉ xin cụ chẵn ngh́n bạc.

    Ông Hàn gật gù đọc truyện Kiều:

    - Thưa rằng giá đáng ngh́n vàng.

    - Ông ta lấy làm tự đắc rằng tài ứng đối, vui sướng bảo Mai:

    - Cô bằng ḷng nhé? Bằng ḷng tôi nhé? Ngh́n vàng đấy!

    Rồi cười ha hả nhắc lại câu chuyện Kiều: "Thưa rằng đáng giá ngh́n vàng".

    Bỗng ông ta ngừng bặt, ngẫm nghĩ, quay ra bảo người lăo bộc:

    - À ông...ông ǵ? Ông Hạnh, ông giục nước mau cho.

    Người lăo bộc vâng lời xuống nhà, ông Hàn liền dỗ Mai:

    - Cô nghĩ kỹ xem...thật là lợi cho cô nhiều lắm. Này nhé, lấy tối...

    Mai tức giận chảy nước mắt, ấp úng đáp:

    - Thưa cụ....

    Ông Hàn vẫn thong thả tiếp:

    - Lấy tôi, tôi làm cho ngh́n bạc làm vốn, lại có ruộng vườn, mà vừa được ở nhà ở cửa như xưa, sung sướng biết bao...

    Không thấy Mai trả lời, ông Hàn lại nói:

    - Cô bằng ḷng đấy nhé?...

    Mai vẫn không trả lời, v́ cô tức uất người, nghẹn ngào không nói được lên tiếng. Cô đă toan cự tuyệt, song nghĩ đến thân gái yếu ớt lỡ bước, nếu không khôn khéo th́ khó ḷng thoát được tay phàm tục, liền dịu dàng đáp lại:

    - Thưa cụ...

    - Thưa ông mà lại...

    Mai cười gượng:

    - Thưa ông, cháu tang tóc đâu dám nghĩ tới việc hôn nhân...

    - Cô cứ bằng ḷng là được rồi. Sang năm cô hết trở - có phải sang năm không, cô?

    - Vâng, sang năm.

    - Tháng mấy sang năm?

    Mai cố nén ḷng, trả lời:

    - Tháng sáu, sang năm.

    - Trời ơi! Thế ra c̣n những mười lắm tháng nữa...mười lăm tháng dài bằng mười lăm năm cho tôi đấy, cô ạ! Mười lăm năm ấy biết bao nhiêu t́nh?

    Ông Hàn t́m được câu Kiều nữa, lại đắc chí cười ngặt nghẹo. Rồi nói luôn:

    - Vậy mười lăm năm, à quên, mười lăm tháng nữa, chúng ta hăy làm lễ thành hôn, động pḥng huê chúc cũng được chứ ǵ?

    Mai không giữ nổi ḷng căm tức, nước mắt giàn giụa, nâng vạt áo hỉ mũi, ông Hàn lại gần ấu yếm hỏi:

    - Sao em lại khóc?

    Mai thấy Hàn Thanh đứng sát cạnh ḿnh liền lùi lại một bước liền vờ tươi cười, cái cười đau đớn hơn tiếng khóc, trả lời chống chế:

    - Thưa cụ....

    - Thưa ông, thưa ḿnh....

    Hàn Thanh làm bộ thương tiếc cụ Tú:

    - Khốn nạn! Cụ chả ở dương gian mà mừng cho con sắp lên bà Hàn.

    Ngẫm nghĩ một lát, Hàn Thanh đăm đăm nh́n Mai, mỉm cười, rồi lại nói:

    - Vậy bây giờ tôi đưa cô một ngh́n để cô...để em làm vốn và vờ em làm tờ cầm nhà, cầm đất để che mắt thiên hạ hẹn đến tháng sáu năm sau chuộc..Thế rồi...thế rồi đến tháng sáu sang năm...tôi lại giả văn tự cho cô, cho em...Thế th́ cô tính có tiện không?

    - Thưa cụ, cụ hăy cho cháu về nghĩ lại đă.

    - C̣n nghĩ ngại ǵ nữa? Mỗi cái giấy đây, cô viết cho mấy chữ rồi tôi giao tiền xong, cô biết viết đấy chứ?

    Mai nghĩ ra được một kế, một kế hoăn binh:

    - Thưa cụ, cháu không biết chữ.

    - Viết chữ quốc ngữ cũng được.

    - Cháu cũng không biết viết chữ quốc ngữ. Thưa cụ, hay thế này, Vài hôm nữa mời cụ sang chơi bên cháu, rồi cháu nhờ người trong họ thảo hộ văn tự, với lại bán cũng có chú bác kư tên vào văn tự nữa mới được.

    - Thế cũng được, thế càng hay, tôi sang thăm nhà cô, nhà chúng ta. Vậy chiều mai tôi sang thăm nhé? Thế th́ em ngoan lắm!

    - Bây giờ, cháu xin phép cụ, cháu về.

    - Vâng th́ cô về. Chiều mai tôi đem tiền sang đấy. Nhà cô mát đấy chứ?

    - Thưa cụ, cũng khá.

    - Thế cô ngẫm nghĩ đi nhé. Chớ đổi ư kiến mà rầy rà đấy. Nhà cô mà tôi đă không mua th́ tôi đố đứa nào ở vùng này dám mua nổi. Không những thế, c̣n khôn khổ cực nhục với tôi nữa kia. Những ấy là nói pḥng xa đấy thôi, chứ chắc cô thương tôi lắm rồi.

    Ông Hàn trong ḷng sung sướng, lại ngâm một câu Kiều nữa:

    - Giá này dẫu đúc nhà vàng cũng nên.

    Mai cắp nón vái chào:

    - Lạy Cụ ạ, cháu xin về.

    Hàn Thanh cười:

    - Không dám, em về nhà, thế chiều mai em nhớ nhé... À tên là ǵ nhỉ?

    - Thưa cụ, cháu tên là Mai.

    - Thanh Mai! Thanh Mai! Đôi ta có lẽ se lại bởi duyên giời. Thanh Mai, hay lắm!

    Mai đă bước ra tới sân, gọi ông lăo Hạnh ra về, ông Hàn c̣n dặn với một câu:

    - Vậy mai nhé, Mai?

    Rồi ông ta lấy làm bằng ḷng rằng đă t́m được chữ Mai có hai nghĩa, mỉm cười vân vê bộ ria, đứng nh́n theo, nhắc lại một lần cuối cùng:

    - Chiều mai nhé, Mai!

    Mai không trả lời, không quay lại, đi thẳng ra cổng.

    còn tiếp chương IV

  8. #558
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    NỬA CHỪNG XUÂN - Chương IV tiếp theo

    Mặt trời đă lên cao, điểm ánh nắng lên dăy núi Tam Đảo như vẽ chỗ tím, chỗ xanh. Một đám mây trắng nhỏ vờn ngang sườn núi như một làn khói nhạt. Trên một ngọn đồi phản chiếu ánh sáng vàng, thơ thơ mấy cây thông, lá xanh đen x̣e ra như những cái tàn cắm lên lưng con rùa.

    Cũng cảnh ấy, hôm qua Mai ngắm thấy bao t́nh tứ ẩn núp ở trong, mà hôm nay Mai chỉ thấy nhuộm một sắc buồn. Cho đến tiếng chim xuân ríu rít hót trên cành, Mai nghe như toàn những lời mai mỉa.

    Hai người lẳng lặng đi bên cạnh nhau, không ai nói với ai nửa lời. Bỗng Mai bưng mặt khóc. Lăo bộc buồn rầu hỏi:

    - Sao cô khóc thế?

    - Ông Hàn nhận lời mua nhà cho cô, cô c̣n buồn nỗi ǵ?

    - Mua nhà à? Mua người ấy?

    Ông lăo không hiểu, nhưng biết rằng cô chủ đương có sự ǵ đau đớn lắm, nên không dám hỏi nữa. C̣n Mai tuy người mỏi mệt, mà trời lại hơi oi, nhưng vẫn dấn bước trên đường cho mau về tới nhà. Là v́ cái h́nh ảnh Hàn Thanh vẫn c̣n lẩn quẩn trong tâm trí cô, khiến cô sợ hăi, lúc nào cũng có cảm giác bị người đuổi theo sau.

    Về tới nhà gọi cổng. Người ra mở cổng không phải là con bé bên hàng xóm mà ông lăo bộc nhờ trông nhà hộ, nhưng lại chính là Lộc.

    Mai ngơ ngác không kịp chào hỏi. Cô vừa kinh ngạc, vừa sung sướng, không nói được nửa lời. Lộc vồn vă tươi cười:

    - Chào cô, tôi ở Phúc Yên đi chuyến xe tám giờ về thăm cô và xem cô có bán được nhà không. Tôi hỏi thăm mới t́m được nhà của cô. Khi đến nơi, gặp con bé con, nó nói cô sang nhà bên cạnh.

    Mai e lệ vẫn không trả lời. Lộc lại nói:

    - Vậy công việc của cô ra sao? Đă dạm bán nhà cho ai chưa?

    Mai se sẽ đáp:

    - Thưa ông, không có ai mua. Xin mời ông lên nhà ngồi chơi.

    Rồi cô quay lại bào ông lăo Hạnh:

    - Ông lên nhà giải chiếu mới ra mời quan Tham ngồi chơi, tôi xuống nhà đun nước.

    Rồi cô chào Lộc, chạy Vụt Xuống bếp.

    Trong khi Mai lúi húi đun nước th́ ở nhà trên Lộc ngồi hỏi chuyện ông lăo Hạnh về công việc bán nhà, bán đất: ông lăo già chỉ biết rằng buổi sáng cùng Mai sang dạm bán nhà cho ông Chánh Thanh, c̣n việc thuận hay không thuận mua th́ ông ta cũng không rơ.

    Ở dưới nhà bếp, siêu nước chè tươi sôi đă lâu, và Mai đă dập tắt lửa, song cô vẫn không dám lên nhà lấy ấm tích xuống rót nước. Cô sợ, cô sợ ông Tham Lộc cười canh nhà cô thanh bạch.

    Những người xưa giầu có nay bị sa sút vẫn có cái tư tưởng ấy.

    Cô đương loay hoay nghĩ ngợi, tay cầm que để cời tro, th́ ông lăo bộc ở trên nhà đi xuống. Cô vội hỏi:

    - Lấy ǵ đựng nước được, ông Hạnh?

    - Cô để tôi lên lấy ấm tích.

    - Cái ấm tích không nắp ấy à?

    - Th́ thưa cô cả nhà có mỗi cái ấm ấy.

    Mai mỉm cười ngượng nghịu:

    - Thôi cũng được! Vậy ông lấy xuống, đánh cho sạch cáu vối bám xung quanh đi... Nhưng c̣n chén?

    - Uống bát cũng được, cô ạ.

    - Không được! Hay ông... lấy tạm chén thờ cụ?

    Ông già nhăn nhó:

    - Chết! Sao lại lấy chén thờ?

    - Thôi cũng được! Ông cứ nghe tôi, phải tội tôi chịu.

    Năm phút sau, ông Hạnh kính cẩn bưng đặt lên giường cái khay thờ trong đựng cái ấm tích không có nắp và hai cái chén cổ bịt đồng. Mai cũng theo lên nhưng đứng nấp ngoài hiên, ghé mắt nh́n qua khe cửa, không dám vào.

    Lộc hỏi ông lăo Hạnh:

    - Cô Mai đâu? Ông mời cô lên xơi nước.

    - Thưa thầy, cô cháu không dám, mời thầy xơi nước.

    Miệng nói tay rót nước ra chén. Lộc sợ ông Hạnh ngờ ḿnh có tư t́nh ǵ với Mai, liền kể lể:

    - Ông lăo à! Tôi với cô Mai đây cũng giống như anh em ruột. Ngày trước cụ Tú ngồi dạy học ở nhà tôi, khi cụ thân sinh ra tôi c̣n là Tri huyện Đông Anh kia.

    Vậy tôi là môn sinh cụ Tú th́ cũng như anh cô Mai.

    Mai đứng ngoài mỉm cười v́ cô nghe Lộc nói dối. Thật ra không bao giờ Lộc có học cụ Tú. Tuy nhiên Mai thấy trong ḷng sung sướng, cô cho là sự nói dối kia rất có y nghĩa, rất có t́nh tứ. Rồi cô lẩm bẩm nói đùa một ḿnh:

    - Nếu là môn sinh thật th́ đối với ta là chị chứ anh em sao được?

    Lộc ngồi uống nước, măi không thấy Mai lên lấy làm sốt ruột bảo ông Hạnh:

    - Ông lăo xuống nói với cô Mai hộ tôi rằng tôi xin về.

    Mai nghe nói hoảng hốt không kịp giữ ǵn vội vàng bước vào trong nhà chắp tay, ấp úng chào mời. Lộc cúi đầu đáp lễ:

    - Mời cô xơi nước.

    - Bẩm quan, tôi không dám.

    - Thê nào cô, nhà đất có bán được không?

    - Bẩm không..... bán được.

    Lộc thương hại, an ủi:

    - Càng hay cô ạ. Thực ra tôi không muốn cô bán nhà..... bán bàn thờ cụ Tú.

    Lăo bộc thấy Lộc nói trúng ư ḿnh lấy làm thích chí cười bảo Mai:

    - Đấy cô coi, quan Tham cũng nói thế đấy nhé. Thế mà cô nỡ đem bán đi. Đến mai người ta sang làm văn tự th́ c̣n nói năng ǵ nữa.

    - Vậy ra cô t́m được người mua nhà rồi đấy. Thế mà cô định giấu tôi.

    Mai nghĩ tới chuyện xăy ra buổi sáng phần tức giận, phần xấu hổ, không sao nói được nên lời, chỉ gầm mặt xuống, nuốt ngầm nước mắt.

    Lộc lại hỏi:

    - Vậy bán được bao nhiêu tiền?

    Lăo bộc đáp:

    - Bẩm một ngh́n.

    - Có một ngh́n rẻ lắm cô ạ! Cô cứ nghe tôi đừng bán.

    Mai se sẽ trà lời:

    - Nhưng thưa quan, có bán được đâu!

    - Sao cô cứ giấu tôi măi thế?

    - Bẩm thực ạ, không bán được. Ông Hạnh ông ấy nghễnh ngăng nghe không ra đấy thôi. Nhưng mà không bán được lại tốt bằng một trăm.....

    Lộc an ủi:

    - Không lo cô ạ, đă có tôi giúp đỡ. Tôi về đây hôm nay chỉ có một mục đích ngăn không để bán nhà. Về việc học của cậu Huy tôi có thể giúp cô được.

    Ông lăo Hạnh cảm động bước lại gần sát chỗ Lộc ngồi đề nh́n cho rơ mặt người ân nhân của nhà cụ Tú mà có lẽ Trời Phật thương t́nh đă dắt lại. Rồi ông lăo vừa đưa tay lên dụi mắt vừa nói:

    - Quan Tham đáng là môn sinh cụ Tú lắm.

    Lộc hơi ngượng, nói lảng để ngắt lời người lăo bộc:

    - Vậy ra nhà không bán được đấy. Tôi đă nói có sai đâu.

    - Nhưng quan...

    - Thôi cô cứ gọi ông hay anh tiện hơn, cô ạ!

    Mai đứng lặng ngẫm nghĩ, v́ cô lại nhớ tới câu chuyện buổi sáng, nhớ tới những lời lả lơi của ông Chánh Thanh, mỗi khi cô gọi ông ta là cụ. Cô bỗng có một cảm tưởng chung về bọn đàn ông, cho rằng đứng trước mặt bạn gái họ không bao giờ giữ được ngôn ngữ cử chỉ đứng đắn.

    - Thế nào, sao cô lại im?

    Mai ngửng phắt đầu lên, nh́n thẳng vào mặt Lộc trong ḷng căm tức. Nhưng khi cô thấy Cặp mắt Lộc dịu dàng có vẻ chân thật th́ cô lấy làm ân hận rằng ngờ oan cho người có lẽ đối với ḿnh chỉ có tấm ḷng thương hại. Từ từ cô cúi đầu cất giọng run:

    - Thưa ông đến mai...

    Mai như nặng lời không nói được nữa. Lộc đoán chắc mới xăy ra việc ǵ phi thường liền đứng dậy lại gần Chỗ Mai, hỏi:

    - Cô có việc ǵ thế cô, cô cứ nói, tôi sẽ giúp cô.

    Mai ấp úng:

    - Đến mai ông Hàn Thanh sang đây.

    - Ông ấy sang mua nhà cô phái không?

    Mai bẽn lẽn đáp:

    - Không phải.

    Lộc nóng ruột muốn biết ngay câu chuyện, hỏi dồn:

    - Thế sang làm ǵ?..... Ông ta người ở đâu?..... Ông ta định sang đây làm cái tṛ ǵ?

    Mai lại cố b́nh tĩnh đem chuyện ban sáng kể qua cho Lộc nghe. Lộc mặt đỏ bừng, mắm môi trợn mắt, nh́n thẳng như mắng ai đương đứng trước mặt:

    - Thằng đểu...! Mai thấy thế trong ḷng sung sướng, lại càng bịa đặt thêm vào cho câu chuyện có vẻ bi quan. Rồi cô kết luận:

    - Đấy ông coi, những điều tôi thưa cùng ông hôm qua có sai chút nào đâu. Ở làng mà đă dễ được yên thân ư? Bị bọn cường hào họ hà hiếp, c̣n khó bằng mấy mươi bị lưu lạc ở nơi thành thị. Nhưng bây giờ th́ thực tiến, thoái lưỡng nan. Đi cũng dở, v́ không bán được nhà, lăo Hàn ấy đă thù th́ không những không bán được nhà mà c̣n khổ sở với lăo ta.....

    Lộc nói to:

    - Cô không sợ! Có bác tôi làm quan ở Phúc Yên, cô không sợ.

    Mai thở dài:

    - Thưa ông, ở nhà quê họ thù ngấm thù ngầm, quan xa biết đấy là đâu.

    Ông lăo Hạnh cũng góp một câu:

    - Bẩm quan lớn, chính thế đấy. Cách đây dăm năm ông Hàn Thanh có chuyện hiềm khích lấy tranh nhau một vợ lẽ, mà ông ta đă đốt nhà ông Ấm Cả, ở bên làng Thượng.

    - Sao không kiện?

    - Bẩm bằng cớ đâu kiện. Việc ấy dai dẳng măi rồi sau cũng thôi. Cả hàng tổng đều biết đích là ông Chánh Thanh sai người đầy tớ đốt nhà ông Ấm, nhưng không có tang chứng, câu chuyện rồi cũng không ra manh môi. Ấy ông Ấm là người có thân thế đấy.

    Lộc tức tối, đi đi lại lại trong ba gian nhà, miệng lẩm bẩm:

    - Thế th́ ở nhà quê, khó chịu quá nhỉ! Rặt một phường cá lớn nuốt cá bé!

    Ông lăo Hạnh lại bàn:

    - Hay là cô bằng ḷng quách. Ở riêng một ḿnh một dinh cơ, lại có vườn có ruộng!

    Mai buồn rầu nh́n người lăo bộc:

    - Ông lại khuyên tôi câu ấy ư?

    - Cô nghĩ kỷ mà xem, bà Hàn ba cũng sung sướng đấy nhé, sung sướng bằng mấy bà cả, bà hai. Cô lại lấy ḷng ông Hàn th́ chắc c̣n sung sướng bằng mấy bà ấy nữa chứ lại.

    Mai mỉm cười chép miệng:

    - Lúc quẫn bách có lẽ cũng phải liều, chứ biết sao.

    Lộc đứng đăm đăm chờ Mai đáp lại ông lăo bộc ra sao. Nghe câu trả lời chàng cười gằn:

    - Vậy cô bằng ḷng đấy?

    - Thưa ông quư hồ em Huy có tiền học.

    - Th́ tôi đă bảo cô, cậu Huy tôi trông nom cho mà lại, hay cô về Hà Nội thuê nhà ở chung với cậu Huy?

    Mai cười:

    - Trước tôi bàn thế ông lại gạt đi, nay ông lại khuyên tôi về Hà Nội.

    - Trước khác bây giờ khác. Cô phải nhớ rằng ngày mai lăo Hàn sang đây.

    Nghe lời nói và ngắm điệu bộ của Lộc, Mai đứng im lặng, mỉm cười sung sướng và cuối xuống vớ vẫn cấu cuốn chiếu. Lộc bàn:

    - Việc này phải cả quyết, và làm cho mau chóng, cô nên đi Hà Nội ngay hôm nay, giao nhà cho ông Hạnh trông coi. Mai lăo Hàn có sang đây, ông Hạnh sẽ nói với lăo ta rằng v́ cậu Huy ốm nặng, cô phải về Hà Nội ngay, như thế sẽ tránh được thù hằn nhỏ nhen của nó, rồi sau này có xảy ra sự ǵ, ta sẽ liệu.

    Mai ngẫm nghĩ, rồi thốt nhiên hỏi:
    - Ăn cơm xong, đi có c̣n kịp tàu không thưa ông?
    - C̣n kịp, c̣n kịp chán.
    Lộc rút đồng hồ ra xem giờ rồi nói luôn:
    - Bây giờ mới một giờ mà, bốn giờ mới có xe hỏa. Và nếu nhỡ chuyến bốn giờ th́ ta đi chuyên sáu giờ cũng được kia mà.
    Lộc cảm động, nói rất nhanh. C̣n Mai, Mai cũng cảm động, hai má đỏ bừng. Từ đó hai người không dám nh́n nhau nữa, tưởng như cũng đương mưu đồ một việc ǵ ám muội. Mai bỗng bảo ông Hạnh:
    - Ông đứng hầu quan Tham, tôi chạy qua ra chợ xem có ǵ ăn không!
    Lộc vội gạt:
    - Thôi cô ạ, bày vẽ làm ǵ, ăn quàng qué cho xong để c̣n đi.

    Bữa cơm hôm ấy Mai cố làm thật lịch sự, tuy chỉ có cơm hẩm và một con cá chép vừa nấu, vừa rán, bày trong một cái mâm gỗ sơn son, nhưng mà Lộc cho là xưa nay chưa được ăn bữa cơm nào ngon miệng bằng.
    Hết chương IV.

  9. #559
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Bữa cơm ngon miệng ?

    Bữa cơm hôm ấy Mai cố làm thật lịch sự, tuy chỉ có cơm hẩm và một con cá chép vừa nấu, vừa rán, bày trong một cái mâm gỗ sơn son, nhưng mà Lộc cho là xưa nay chưa được ăn bữa cơm nào ngon miệng bằng.
    Ối giời ơi , có Giời mới hiểu nổi !

    Tigon

  10. #560
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    Giời hiểu là cái chắc

    Quote Originally Posted by Tigon View Post
    Ối giời ơi , có Giời mới hiểu nổi !

    Tigon
    Vì anh chàng Tham Lộc thần hồn bay lên chín tầng mây, tim đập thùm thụp như trống hộ đê vì thung thướng. Hi hi. Nghe Mai kể hôm qua, cái lão Hàn dê cụ tán, khiến Tham Lộc lộn cả ruột cả gan. Không biết chữ mà dám mang thơ Kiều ra thả dê, mang nghìn vàng mỏ ra mua nghìn vàng bằng xương bằng thịt của nàng. Con cá chép nửa nấu canh, nửa rán trong cảnh nhà nghèo, buổi chiều heo hút, chén bát thiếu thốn, mới càng thắm tình.
    Tại sao Khái Hưng không nói rõ thêm là canh rau rút, và cá mè cho đúng nghĩa "Thú quê thuần hức bén mùi" như cụ Nguyễn Du tả trong Kiều (Thuần là rau rút, hức là cá mè); ấy là bởi vì tránh sáo ngữ, vàcá mè là loại rẻ tiền "Cá Mè một lứa" và Cá chép tôn quí hơn, Cá chép được Táo Quân cữỡi lên chầu trời, được tượng trưng cho các sinh đồ sĩ tử đi thi mong chiếm bảng vàng, gọi là Cá chép vượt vũ môn.
    Dụng ý của tác giả từng chi tiết là như thế.
    Mạo muội vài lời.
    Hi hi.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 4 users browsing this thread. (0 members and 4 guests)

Similar Threads

  1. Chuyện nghe được từ ngướ không quen
    By Dac Trung in forum Tin Việt Nam
    Replies: 1
    Last Post: 10-10-2012, 12:25 AM
  2. Replies: 0
    Last Post: 03-05-2012, 10:37 PM
  3. Bắt Buộc Phải Nghe
    By Dean Nguyen in forum Tin Việt Nam
    Replies: 2
    Last Post: 19-01-2012, 08:34 PM
  4. Replies: 3
    Last Post: 31-07-2011, 05:33 PM
  5. Tưởng Niệm Tháng 4 Đen Nghe Nhạc Lính VNCH
    By Camlydalat in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 18
    Last Post: 25-04-2011, 06:28 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •