Page 62 of 304 FirstFirst ... 125258596061626364656672112162 ... LastLast
Results 611 to 620 of 3035

Thread: Nghe Chuyện Hà Nội

  1. #611
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    NỬA CHỪNG XUÂN - tiếp theo

    Quote Originally Posted by TiếngXưa View Post
    Xin phép cả nhà bàn ...ngược lại chương VII.


    Ở đây TX muốn hỏi là Mai "hy sinh" cái gì và cho ai?
    Hy sinh cái tình yêu đầu đời và hy sinh cho Lộc làm người con hiếu thảo?

    Và Mai hy sinh luôn cả niềm hạnh phúc cuả con mình để lưạ chọn cho nó một số phận "không cha"?

    Nếu Mai không làm gì sai trái, thì là một người khôn ngoan và có nghị lực - nghị lực thì Mai có thừa mà? -, lẽ ra nàng phải làm cách nào đó, hay có phản ứng gì để ít nhất giữ lấy cái danh dự cuả mình, và quan trọng hơn hết là sự bảo đảm tối thiểu cho đứa con sắp ra đời.

    Vào thời ấy mà nuôi một đưá bé thiếu cha - may mắn là Mai có Huy và nhiều "quới nhân" xuất hiện kịp lúc- không phải là chuyện đơn giản, chắc chắn như vậy.
    Hay đây có phải chính là nét "tuyệt vời" cuả nhân vật lý tưởng mà tác giả ao ước trong cuộc đời?



    WOW! Thật là một tư tưởng cao như ...núi Everest!
    Nếu nhìn đươc tới đỉnh thi e rằng ai cũng té ...ngửa bể đầu chết mất!
    Bởi vậy mà đời nay dân mình khôn hơn, cứ nhìn tới "đỉnh cao trí tuệ" là an toàn trên ...lề phải xa lộ!



    Ôi, "tìm đâu những ngừơi như... thánh thiên, tìm đâu biết tìm đâu đâu giờ?"

    Để xem Khái Hưng cho tâm lý nhân vật diễn tiến ra sao, người đọc sẽ hiểu thêm về Mai.
    Vâng, Khái Hưng giãi bầy tâm sự đây này :

    CHƯƠNH XVII - Trên Đồi

    - Sao hôm nay chủ nhật lại không đi chơi đồi hở cậu?

    Huy đương ngồi đọc một quyển tiểu thuyết ở hiên, nghe tiếng Ái hỏi, liền gập sách lại ôm cháu vào ḷng, khẽ bảo:

    - V́ hôm nay rét lắm nên chúng ta ở nhà.

    Ái phụng phịu tỏ ư không bằng ḷng:

    - Không phải thế đâu, mọi lần rét hơn thế này, cũng đi chơi th́ sao?

    Thấy Ái thông minh, có trí xét đoán, Huy vui cười cúi xuống hôn cháu lên hai má rồi hỏi:

    - Vậy Ái có biết v́ sao không đi được không?

    Ái buồn rầu:

    - Chỉ tại hôm nọ cái bà ǵ bà ấy đến chơi, bà ấy cḥng mẹ, nên mẹ giận, mẹ ở nhà có phải thế không, cậu?

    Một dịp cười khanh khách trả lời câu hỏi. Hai cậu cháu nh́n ra.

    Mai ở sân bước lên thềm, hai tay ôm Ái vào ḷng vừa hôn, vừa nói:

    - Con tôi ngoan quá, thương tôi quá! Nhưng tôi có buồn đâu? Có ai giận đâu?

    Ái hôn trả lại Mai rồi nũng nịu ghé vào tai nói thầm:

    - Thế đi chơi đồi, mẹ nhé?

    Mai lại cười:

    - Thôi, mẹ xin khất con đến chủ nhật sau.

    Thấy Ái cứ nh́ nhằng làm rầy chị, Huy nghiêm sắc mặt bảo cháu:

    - Ái đứng xuống đi chơi! Không được quấy.

    Ngoan ngoăn Ái vâng lời, lảng ra sân.

    Hai chị em yên lặng ngồi nh́n vơ vẫn.

    Rồi Huy uể oải mở tiểu thuyết ra xem. Bỗng nghe tiếng thở dài của Mai, Huy quay lại buồn rầu bảo chị:

    - Chị quên câu chuyện ấy đi th́ hơn.

    Th́ Mai có nhớ đâu tới câu chuyện ba hôm trước? Suốt những ngày, nàng như người mất hồn, là chỉ v́ lần hội kiến thứ hai với bà Án đă nhắc nàng tưởng tới bao sự cảm động quăng đời qua.

    Người mà nàng thường thề với nàng rằng không thể nào c̣n yêu được nữa. Nàng có ngờ đâu đă chiếm đoạt nàng đến nỗi sau gần sáu năm nay những cảm giác vui buồn, bỗng v́ một câu chuyện không đâu lại làm rung động được ḷng nàng.... Rồi nàng cảm thấy sự sống lạnh lẽo, tẻ ngắt, tuy bên ḿnh nàng luôn luôn có con và em, những người mà nàng thương yêu trong cùng tận linh hồn. Huy cất tiếng hỏi:

    - Cái đời êm đềm hiện tại của chúng ta há không phải một đời lư tưởng sao?

    Mai vẫn không trả lời, mắt mơ mộng nh́n lên ngọn đồi. Huy nói luôn:

    - Ta c̣n thiếu một thứ ǵ?... Giàu có ta không mong, quan sang ta không tưởng.... Bên ḿnh chị, lúc nào cũng chỉ có những người yêu mến, yêu mến thành thực... Em và con chị.

    Nước mắt chạy quanh, Mai ngập ngừng đáp lại em:

    - Khốn, nhưng mỗi lúc chị ngắm con... chị lại...

    Mai im bặt, cảm đổng thổn thức, Huy nh́n chị thương hại, buột miệng nói tiếp:

    - Chị lại nhớ tới anh, phải không?

    Mai bẽn lẽn, hai má đỏ ửng, chữa thẹn:

    - Không! Không bao giờ nữa, em ạ!.... Hết! thực rối!

    Có người giật chuông. Huy đứng dậy ra mở cổng... Mai nh́n ra, thấy người lính trạm đưa cho em một bức thư. Mai bỗng hoảng hốt, trong ḷng bối rối những tính t́nh tương phản: vừa giận, vừa lo, vừa ghét, vừa mừng. Huy dí mắt vào nh́n chữ đề ngoài phong b́, như cố đoán xem thư của ai.

    Chàng lặng thinh đưa bức thư cho Mai. Mai xua tay em:

    - Thôi em đọc, chị không muốn có sự ǵ dính dáng đến mẹ con họ nữa.

    - Th́ chị thử đọc xem! Đă biết là thư của ai?

    Mai lănh đạm:

    - C̣n của ai nữa?... Nhưng dẫu của ai, em cũng xem hộ chị.

    Rồi nàng ngồi, ṭ ṃ nh́n em xé chiếc phong b́ vàng.

    - Thư của chị Diên, chị ạ.

    Mai vui mừng:

    - Thê à? Vậy em đọc.

    Huy ngần ngại hỏi:

    - Có tiện không? Thôi đây, chị xem lấy.

    Mai cười:

    - Em bầy vẽ lắm. Chị em ḿnh c̣n bao giờ có đến ǵ giấu nhau.

    Nhưng nàng cũng đỡ lấy bức thư lẩm nhẩm đọc:

    "Lạng Sơn, ngày... tháng... 193...

    Chị Mai và cậu Huy thân yêu!

    Chị em xin kính chúc chị và cậu cùng hỏi thăm cháu Ái b́nh yên mạnh giỏi.

    Sau này, em xin chị tha thứ cho em. Bức thư chị gửi cho em tháng trước để mừng em Trọng, em đă nhận được. Song em không trả lời ngay chị v́ là một cớ nói ra, đau ḷng, nên muốn giấu chị đó thôi. Và em Trọng cũng khuyên em đừng ngỏ cho chị biết.

    Nhưng nay em hối hận lắm, em thấy em xấu xa, nhơ nhuốc, có thể làm tổn hại đến hạnh phúc của kẻ khác, nên muốn hỏi ư kiến chị, em muốn chị khuyên em nên tự xử trí ra sao.

    Hồi năm ngoái em có viết thư cho chị đề báo tin em Trọng trúng tuyển số đầu kỳ thi tham tá phổ thông. Cũng tưởng cố đậu lên chức tham tá để lương bổng được rộng răi, ăn tiêu được dư dật, chứ đối với em Trọng th́ chức tham với chức thư kư có khác ǵ nhau. Ấy em nó vẫn nói thế mà quả thực có thế.

    Ai ngờ v́ cái chức quan tham ấy mà quan bố báo tin muốn gả con cho Trọng.

    Trọng bằng ḷng ngay. Chắc chị đă mỉm cười, mỉm cười chê nhạo, khinh bỉ em Trọng đă hăm hở lăn lưng vào nơi phú quư.

    Thực ra, anh chị đă gặp nhau nhiều lần, và tuy không hề tỏ với nhau nữa lời mà trong ḷng đă cùng nhau thầm hẹn.

    Mai đọc tới đó, buông bức thư xuống thở dài, và nàng nhớ tới lần gặp gỡ của nàng trên xe hỏa.

    Huy hỏi chị:

    - Chị đọc xong rồi. Trong thư nói những ǵ thế.

    - Chưa xong em ạ.

    Mai lại th́ thầm, đọc tiếp:

    Ấy, chỉ v́ thế, nên em Trọng mừng rỡ nhờ một ông phán già làm mối hộ, và quan bố, bà bố nhận lời gả ngay.

    Nhưng hai tháng trước đây, một buổi chiều, quan cho người ra t́m. Trọng vào dinh. Rồi khi Trọng vừa tới, ngài ra sân đón tiếp và ghé tai nói thầm:

    - Có đứa mách bà rằng chị cậu không được tử tế, đứng đắn.

    Quan bố nói tiếp:

    - Cái đó cũng không hề chi. Nhưng khi bà nó hỏi th́ cứ chối phắt đi là xong.

    Nhưng chị ạ. Trọng nó điên rồ quá, không những đứng trước mặt bà bố nó không chối rằng em là một cô gái giang hồ, là em một con đĩ, nó lại c̣n kể lể, lôi thôi hết cái đời xấu xa, hèn hạ của chị nó ra... Thế th́ chị tính có khổ cho em không.

    Khi về nhà, nó thuật lại cho em nghe mà em vừa tức vừa giận, vừa xấu hổ, xấu hổ v́ đă phá hoại tương lai của em Trọng. Em bảo thế, th́ nó quả quyết vắn tắt một câu:

    - Đối với em, chị chỉ là một người em yêu mến chứ không là ǵ khác nữa.

    Rồi nó thề với em rằng suốt đời nó không lấy ai hết.

    Chị tính thế th́ có khổ cho em không? Em có ngờ đâu cái quăng đời đă qua của em lại có thể có trách nhiệm nặng nề với tương lai của kẻ khác đến như thê.

    Vậy bây giờ chị bảo em nên tự xử ra sao? Tuy chị kém em những mười tuổi, song chị học rộng biết nhiều hơn, chị thực đáng là chị em, chị khuyên em nên thế nào?

    Em định một là đi tu, hai là trốn biệt vào Nam Kỳ chẳng hạn, đề khỏi phiền đến em Trọng, để khỏi làm ngăn trở con đường tương lai hạnh phúc của nó.

    Em mong thư chị.

    DIÊN

    Tái bút - Em Trọng nhắc tới chị và cậu Huy luôn. Đến lễ sinh nhật, thế nào chúng em cũng sang chơi bên ấy.

    Bà Cán hiện ở chơi đây, bà ấy nhớ chị lắm.

    Hôn cháu Ái thực kêu hộ em nhé.

    Mai đưa vạt áo lên lau nước mắt, rồi buôn rầu trao bức thư cho Huy:

    - Em đọc.

    Nàng ngồi suy nghĩ chờ Huy xem xong thư. Nghe Huy thở dài ngửng đầu lên, nàng hỏi:

    - Thế nào? Ư kiến em như thế nào?

    Huy cười chua chát rồi nói một ḿnh:

    - Người ḿnh không bao giờ có giá trị riêng hết. Ta chỉ là con ông nọ, cháu bà kia. Vô phúc cho ta, nếu ta có một người anh, người chị không ra ǵ!

    Mai cười nói tiếp:

    - Cứ ǵ anh. Đến nhà có đứa đầy tớ gái phải ḷng giai, họ cũng dị nghị... họ cũng cho là ḿnh phạm tới luân lư nữa là!

    - Bao giờ cho họ hiểu tới tự do, tới danh dự cá nhân?

    Mai mỉm cười bảo em:

    - Nhưng mà, em ạ, bức thư của chị Diên đă làm cho chị tỉnh ngộ... Bây giờ thị chị thực đă dứt được t́nh yêu, v́ chị trông thấy, chị nhận biết chắc chắn rằng ái t́nh của Lộc nếu Lộc quả vẫn yêu chị như lời bà Án nói, c̣n phải thuộc quyền một người thứ ba, một người thứ tư nữa th́ dẫu sao cũng không nên tưởng tới, chỉ nên coi như nó đă chết hẳn rồi, chết hẳn rồi trong trái tim đau đớn... giữa lúc đầu xanh... nửa chừng xuân...

    Mai bỗng ngừng lại, cất tiếng cười, cười khanh khách, cười rũ rượi, cười chảy nước mắt, khiến Huy ngồi ngắm chị lấy làm lo lắng thương hại, và Ái cũng hoảng hột ở sân sau chạy lại hỏi:

    - Cái ǵ thế mẹ? Mẹ cười cái ǵ thế?

    Mai cúi xuồng ôm con vào ḷng, rồi vừa hôn vừa nói:

    - Bây giờ tôi mới tỉnh giấc mộng ngày xuân. Tôi cứ tưởng ở đời chỉ có ái t́nh! Bên ḿnh tôi, bao người yêu tôi, con tôi, em tôi, bạn tôi! Thế mà, trời ơi! Tôi chỉ tưởng tới người... một người khốn nạn.

    Mai không giữ nổi cảm động, ngồi bưng mặt rưng rưng khóc.

    chương XVII còn tiếp

  2. #612
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590
    Quote Originally Posted by sở không View Post
    .......
    ..........

    Pháp chẳng của riêng pháp của chung
    Không phân vua chúa kẻ bần cùng
    Hèn nhân cao quư đều nên thắng
    Báo Quốc trung trinh ḍng máu hùng
    Thiên tử ngôi cao sao chẳng thấu
    Sưu phi thuế bất đạo không đầu
    Quan ô lính trược đời tha hóa
    Thiện mất Nghĩa Nhân dựa giặc à!

    sở không
    Bác "sở không" có ...anh em gì với bác Năng hay bác TriêuTiêuHãn không?
    Hay các bác học cùng một thầy mà đều có tài làm thơ hay quá!

  3. #613
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Có thật không ?

    - Bây giờ tôi mới tỉnh giấc mộng ngày xuân. Tôi cứ tưởng ở đời chỉ có ái t́nh! Bên ḿnh tôi, bao người yêu tôi, con tôi, em tôi, bạn tôi! Thế mà, trời ơi! Tôi chỉ tưởng tới người... một người khốn nạn.
    Mai nói vậy , chứ không phải vậy đâu

    " Tôi biết làm sao được hỡi trời ,

    Giận anh ...không nỡ , nhớ không thôi "


    Tigon

  4. #614
    sở không
    Khách

    Dạ gởi cô Tiếng Xưa

    Dạ thưa cô Tiếng Xưa thật th́ sở không em là người ít học,ít đọc. Học đâu quên đấy sở không em cũng biết các tác phẩm nổi tiếng của văn học Việt Nam nhưng đọc một lần là quên cái ǵ giữ lại được trong tâm th́ giữ c̣n không là quên luôn ngay cả tên tác giả cũng vậy.Toàn nhờ hợp Duyên chân tánh mà nhớ lại.

    Chả vậy mà nhầm tác giả của tác phẩm “Tắt Đèn” là của nhà văn Khái Hưng thế mới bỏ M... chứ, đánh mấy hàng “Tắt Đèn” của Khái Hưng xong rồi th́ cũng quên luôn mấy hôm sau ngồi tán gẫu th́ có người bảo “Tắt Đèn” là của Nam Cao th́ mới té ghế ra là ḿnh nhầm phải lục lại trong trí nhớ th́ mới biết là của Ngô Tất Tố lạy mấy bác tác giả Khái Hưng và Ngô Tất Tố bỏ quá cho tôi.

    dạ sở không là ǵ nói ra dài lắm ạ nhưng đại loại là nó gồm tất cả những ư của cô Tiếng Xưa đấy ạ.

    sở không

  5. #615
    Member
    Join Date
    24-03-2011
    Posts
    1,786
    Văn chuơng cuă Khái Hưng hay nhóm Tự Lực Văn Đoàn nói chung thời tiền chiến cách đây 6-7 chục năm mà đă tiến triễn tuyệt đích như thế rồi. Hơn hẳn và đi truớc các nhà văn Ấn Độ, Hàn, Đài Loan cứ đi theo lối ṃn cuă 1 happy ending.

    Nếu Khái Hưng dựng lên 1 cốt chuyện với ending là Mai và Lộc sẽ kết hợp lại với nhau bằng 1 cái đám cuới linh đ́nh, bà Án vui cuời toe toét, rồi đẻ thêm ra 1 đống con đến răng long tóc bạc phờ, v́ cô vợ con nhà quan chẳng may bị bênh chết hay tai nạn ǵ đó, hay là chán ô chồng Lộc rồi theo trai, v.v...th́ câu chuyện tuy khởi đầu có hay nhưng đoạn kết lại tầm thuờng, dung tục.

    Thấy anh Cả Thộn cứ post bài lâu quá nên tui nóng ḷng đi lùng xục các webs khác mà đọc. Đọc xong hết mới thây rằng ḿnh dại. 1 truyện hay th́ dĩ nhiên phải có nội dung hay nhưng thú vị nhất là mấy lời bàn Mao tôn Cuơng cuă kẻ ngoài cuộc. Đọc những lời họ bàn sẽ thấy từng nét văn nó hay dỡ chổ nào. Như 1 tô phở mà thiếu rau quế, tí chanh chút ớt...

    Phải chi Vietnam không "bị" bác Hồ đi t́m đuờng cứu nuớc để rồi sau đó chiến tranh th́ Vietnam giờ này, nền văn học nói riêng không biết tiến đến cở nào. Tiếc thật.

  6. #616
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590
    - Bây giờ tôi mới tỉnh giấc mộng ngày xuân. Tôi cứ tưởng ở đời chỉ có ái t́nh! Bên ḿnh tôi, bao người yêu tôi, con tôi, em tôi, bạn tôi! Thế mà, trời ơi! Tôi chỉ tưởng tới người... một người khốn nạn.
    Originally posted by Tigon:
    Mai nói vậy , chứ không phải vậy đâu
    Đồng ý với chị Tigon, để mình ...đào xâu thêm tí nữa.

    Cái tình "yêu thương" mà người thân, ruột thịt của ta dù có lợt lạt -vì nhiều lý do như xa cách, tranh chấp, bất hòa, v.v.. - cũng hiếm khi mang lại hận thù, oán ghét.

    Nhưng cái "ái tình" thì lại khác! Vì cái "gắn bó" trong ái tình là cái gắn bó không thể tìm thấy trong những thứ "tình" khác. TX dám quả quyết là đời người mà sống thiếu "ái tình" là chưa sống đúng nghiã chữ hạnh phúc con người, chỉ có loài người mới cảm nhận tuyệt đối ý nghiã cuả nó. Chính vì vậy mà khi "ái tình" bị đổ vỡ, ảnh hưởng cuả nó có thể làm thay đổi hẳn con người chúng ta. (Thí dụ như có người có thể chưa từng cầm dao cắt cổ gà, nhưng dám vung dao cắt gọn ...gia tài người phối ngẫu!)

    Ở đây Mai lại có nhiều mâu thuẫn trong suy nghĩ, tại sao vậy?
    Mai cao thượng bỏ ra đi khi bị bà Án xúc phạm, hay sự ngờ vực cuả Lộc là một sự tổn thương tình yêu cuả hai người?
    Nếu vì bà Án thi đâu phải lỗi tại Lộc ruồng bỏ nàng? Lộc có nói câu nào buộc tội bất chính cho Mai chưa?
    Hai người chỉ bị rơi vào bẫy cuả bà Án mà thôi.
    Có lẽ vì vậy mà bao năm qua nàng "chỉ tưởng tới người..."?
    Lộc có thật là "một người khốn nạn" như Mai đang nghĩ không???
    Mời các bậc cao minh...phán tiếp.
    Hậu sinh chỉ bàn ...bậy đôi ba chục dòng thôi! Hi..Hi..!

  7. #617
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    Rượu ngon, bạn hiền

    Quote Originally Posted by Z-28 View Post
    Văn chuơng cuă Khái Hưng hay nhóm Tự Lực Văn Đoàn nói chung thời tiền chiến cách đây 6-7 chục năm mà đă tiến triễn tuyệt đích như thế rồi. Hơn hẳn và đi truớc các nhà văn Ấn Độ, Hàn, Đài Loan cứ đi theo lối ṃn cuă 1 happy ending.

    Nếu Khái Hưng dựng lên 1 cốt chuyện với ending là Mai và Lộc sẽ kết hợp lại với nhau bằng 1 cái đám cuới linh đ́nh, bà Án vui cuời toe toét, rồi đẻ thêm ra 1 đống con đến răng long tóc bạc phờ, v́ cô vợ con nhà quan chẳng may bị bênh chết hay tai nạn ǵ đó, hay là chán ô chồng Lộc rồi theo trai, v.v...th́ câu chuyện tuy khởi đầu có hay nhưng đoạn kết lại tầm thuờng, dung tục.

    Thấy anh Cả Thộn cứ post bài lâu quá nên tui nóng ḷng đi lùng xục các webs khác mà đọc. Đọc xong hết mới thây rằng ḿnh dại. 1 truyện hay th́ dĩ nhiên phải có nội dung hay nhưng thú vị nhất là mấy lời bàn Mao tôn Cuơng cuă kẻ ngoài cuộc. Đọc những lời họ bàn sẽ thấy từng nét văn nó hay dỡ chổ nào. Như 1 tô phở mà thiếu rau quế, tí chanh chút ớt...

    Phải chi Vietnam không "bị" bác Hồ đi t́m đuờng cứu nuớc để rồi sau đó chiến tranh th́ Vietnam giờ này, nền văn học nói riêng không biết tiến đến cở nào. Tiếc thật.
    Đồng ý với anh z-28 một chăm phần chăm .
    Đúng như vậy.
    Một tô phở đang bốc khói nghi ngút, ta lại tự tay ngắt lá húng quế , vắt miếng chanh, chút ớt bỏ vào, miệng hít hà. Ôi chao ! Thiên đường hạ giới là đây!
    Vì thế cụ Tam Nguyên Yên Đổ mới phán
    "Rượu ngon không có bạn hiền,
    "Không mua, không phải không tiền không mua"

  8. #618
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    NỬA CHỪNG XUÂN - tiếp theo

    Chương XVII tiếp theo


    Đứng trước một cảnh đau ḷng, Huy lấy làm ái ngại cho chị. Huy không ngờ tấm ái t́nh của chị ḿnh với Lộc vẫn nồng nàn đến thế. Huy căn cứ ở những ư tưởng thương mền... đối với người xưa. Thong thả dịu dàng. Huy bảo chị:
    - Chị ạ, ta nên nghe theo cháu Ái, lên đồi chơi đi. Chị coi, trời mát thế kia, ta không nên bỏ, hoài một ngày chủ nhật.
    Ái cười:
    - Rét đấy cậu ạ, chả mát đâu.
    Câu nói của con khiến Mai phải bật cười, nàng đứng dậy lấy áo mặc cho Ái, rồi vui tươi hỏi con:
    - Phải đấy em ạ, ta đi chơi đồi.
    Ra tới ngoài đường, cảnh đồi xanh trong không khí sáng sủa một ngày mùa đông khô ráo, êm đềm khiến Mai lại vui vẻ, hầu như quên hẳn nỗi nhớ thương.
    Một giờ sau, trong khi Mai đương ngồi sưởi ở dưới ánh nắng dịu, đọc lại bộ tiểu thuyết của em và trong khi Ái đương chạy quanh t́m quả sim, Huy trỏ tay xuống chân đồi khẽ bào chị:
    - Ai như anh Lộc ấy kia.
    Mai hoảng hột bỏ rơi quyển sách, trông theo, rồi muốn giấu cảm động, nàng ôm ái vào ḷng th́ thầm nói chuyện.
    Đứng dưới ngước nh́n lên đỉnh đồi, nên mấy cây trầu cành lá xác xơ. Lộc thoáng thấy bóng ba người. Chàng đoán chắc đó là Mai, Huy Và ái.
    Ban năy, khi Lộc mới tới nhà Huy, ông Hạnh ra mở cổng nói rằng cà nhà vừa đi vắng th́ chàng lấy làm thất vọng, tưởng chừng như khát khao được gặp mặt người xưa. Nhưng bây giờ, theo lời dặn của người lăo bộc, và t́m được đến chỗ Mai, Lộc bỗng thấy ḷng sốt sắng, ḷng quả quyết của ḿnh tiêu tan hết.
    Chàng dừng bước đứng lại thở, làm như chưa nh́n thấu Mai, rối ung dung lấy thuốc lá đánh diêm hút. Bao nhiêu cử chỉ cốt để lui giờ hội kiến mà Lộc biết sẽ rất khó khăn.
    Thong thả Lộc theo con đường nhỏ, đi trong cỏ vàng cao và sắc, mọc chen chóc với những cây sim dại hoa tím và cây mẫu đơn hoa đỏ. Giữa cảnh đời rậm rạp hoang vu và mọi rợ, chàng lại cảm thấy can đảm, bạo dạn. Ngửng đầu lên, chàng mạnh mẽ bước thẳng tới chỗ Mai ngồi.
    Mai, má nóng bừng, làm bộ lạnh lùng, nh́n nơi chân trời trước mặt.
    Mai vờ không nghe rơ tiếng con hỏi, cặp mắt mơ mộng nh́n xa.
    Huy ngắm hai người lấy làm thương hại. Rón rén lại gần, chàng vỗ vai Lộc, cười nói rất tự nhiên:
    - Anh Lộc, lên bao giờ thế?
    Lộc quay lại bẽn lẽn, ấp úng mấy câu và giơ tay bắt tay. Làm ra vẻ thân mật, Huy hỏi luôn:
    - Anh vẫn được mạnh đấy chứ? Lâu nay nhớ anh quá.
    Lộc khẽ trả lời:
    - Cảm ơn cậu.
    - Trông anh xanh lắm.
    Lộc đưa mắt nh́n trộm Mai:
    - Tôi khổ sở lắm, cậu ạ... khỏe mạnh sao được!
    Mai đứng dậy dắt con lảng sang phía dốc bên kia đồi. Lộc nh́n theo, thở dài bảo Huy:
    - Chị giận tôi lắm, phái không cậu Huy?
    Huy nghe câu hỏi, ḷng thương hại bỗng đổi ra ḷng căm tức, cười nhạt không đáp. Lộc như hiểu thấu tính t́nh của Huy, nói luôn:
    - Phải, cậu khinh tôi là phái! Tôi thật là một thằng khôn nạn! Nay tôi lên đây không có mục đích ǵ khác là để trần t́nh cùng chị...
    Tiếng cười gằn của Huy khiến Lộc ngừng lại, và h́nh như có chiều sợ hăi, lo lắng. Huy động ḷng trắc ẩn. Yên lặng vài giây, Lộc lại nói:
    - Vâng, cậu ngờ tôi... mà ai cũng phải ngờ tôi... Và tôi đă tự nhận rằng tôi là một thằng khốn nạn. Song cậu nghĩ đến nỗi thống khổ của tôi trong ṛng ră sáu năm... th́ cậu cũng nên thương tôi... mà để tôi giăi bày tâm sự cùng chị... Mục đích tôi lên đây hôm nay chỉ có thế thôi.
    - Cậu giáo!
    Ái vừa gọi vừa kéo áo cậu. Lộc ngồi xuống ôm Ái vào ḷng hỏi Huy:
    - Bác tài Ái đây, phải không?
    Rồi chàng hôn hít con. Thật ra mới gặp Ái, chàng đă biết là con ḿnh rồi, và chàng chỉ muốn ẵm ngay lấy. Song thấy Ái ngồi trong ḷng Mai càng rụt rè chưa dám đường đột, sỗ sàng... Cuống quít, chàng chẳng biết hỏi con điều ǵ, chỉ luôn mồm kêu:
    - Trời ơi!
    Đó h́nh như chỉ là một câu vô nghĩa nhưng thực chứa bao t́nh yêu thương, nỗi nhớ tiếc cái thời kỳ ân ái dịu dàng. Ái giật tay ra rồi bảo Huy:
    - Cậu ơi, mẹ bảo Ái đến giục cậu đi về.
    Lộc nh́n con, thở dài ngẫm nghĩ hàm răng trên cắn lên môi dưới. Trong ḷng thổn thức, chàng cố giấu sự cảm động, sự cảm động như sắp sửa theo hai hàng lệ tuôn ra. Bỗng chàng quả quyết chạy thẳng Sang phía dốc bên kia đồi. Ái sợ hăi toan chạy theo sang để bênh vực, bảo hộ mẹ mà Ái cho rằng sắp bị người lạ kia hà hiếp, Huy nhanh tay giữ cháu lại:
    - Ngồi đây chơi với cậu.
    - Thế cậu không sợ cái người kia người ta bắt nạt mẹ à?
    Huy mỉm cười:
    - Không cháu ạ, người ấy yêu mẹ, yêu mẹ như cháu yêu mẹ.
    Ái không tin nhưng nghe cậu nói thế cũng yên ḷng.
    Sang tới phía bên kia, Lộc thấy Mai ngồi bưng mặt khóc nức nở ở dưới gốc cây dọc. Chàng yên lặng đứng nh́n Mai, rồi thong thả cúi xuống ghé tận tai th́ thầm:
    - Em tha thứ cho anh.
    Mai nghe rơ tiếng Lộc, nhưng không dám ngửng nh́n, nửa v́ xa nhau đă hơn sáu năm, nàng tự thấy hồi hộp, bẽn lẽn, run sợ, nửa v́ sự xúc cảm quá mạnh, làm tiêu tan ḷng quyết đoán, khiến tim nàng như ngừng đập, tư tưởng nàng như mất hết, và nàng như xác không hồn. Âu yêm, dịu dàng Lộc cầm lấy tay Mai, bàn tay ngà ngọc, suốt sáu năm nay chàng hằng tưởng nhớ.
    Tựa đứa trẻ ngoan ngoăn, nàng để tay trong tay Lộc.
    Bỗng dưng luông điện giật, nàng đứng phắt dậy, mở bừng mắt, đăm đăm nh́n Lộc, Lộc sợ hăi, mặt tái mét.
    Luồng gió lạnh thoảng qua. Hai người rùng rợn thoáng nh́n nhau. Mai khẽ bảo Lộc:
    - Ông về đi! Ông về ngay đi!
    Lộc cúi đầu không nói. Ngắm qua dáng điệu khuất phục, vẻ mặt hốc hác, và thân thể gầy yếu của Lộc, Mai đem ḷng thương hại, êm đềm khẽ hỏi:
    - Ông c̣n lên đây làm ǵ?
    Lộc vẫn cúi đầu, run run đáp lại:
    - Anh lên thăm em... mà có lẽ thăm em lần cuối cùng.
    Giọng nói của Lộc rất thành thực, âu yếm, song hai chữ cuối cùng khiến Mai đoái tưởng tới mấy năm qua, đoái tưởng tới những ngày xanh tàn tạ, mà tiếc cái hạnh phúc v́ đâu bị tiêu diệt giữa chừng xuân. Sự căm tức thốt nhiên đầy rẫy ùa vào tâm hồn. Lạnh lùng nàng cười nhạt bảo Lộc:
    - Cuối cùng! Cái lần cuối cùng đă qua hơn sáu năm rối! Ngày nay đối với tôi, ông chỉ là một người...
    Mai cố làm ra vẻ b́nh tĩnh, nhưng trí nghĩ vẫn không được tự nhiên đến nỗi đương giở câu mà không t́m ra lời nói cho trọn. Lộc tiếp luôn:
    - Anh chỉ là một con người khốn nạn, đê hèn, ti tiện.... c̣n ǵ nữa?
    Mai thổn thức, nức lên một tiếng bưng mặt khóc. Ngồi bên cạnh Mai, cầm tay nàng, Lộc xin lỗi. Lộc t́m hết các chữ dịu dàng êm ái để xin Mai quên những điều thống khổ bởi chàng gây nên. Rồi Lộc kể lể, Lộc ôn lại hết những sự xay ra, đă khiến chàng dám ngờ oan một người vợ đoan chính.
    Lộc nói, nói rất lâu. Mai im lặng ngồi nghe, óc Mai rung động, tim Mai hồi hộp. Mai thấy đỡ khổ, ḷng dịu dịu dần. Chàng nói tiếp:
    - Anh xin thề với em rằng, anh xin viện những sự thiêng liêng nhất trên đời anh thề với em rằng, đối với anh, chỉ ḿnh em là vợ, là người vợ mà anh đă, mà anh vẫn, mà anh sẽ măi măi đem hết tâm trí, đem hết linh hồn ra anh yêu mến.
    Như người điên, Mai cười sằng sặc, tiếng cười nức nở như tiếng khóc. Cái cười sung sướng hay cái cười ngờ vực?
    Lộc nói luôn:
    - Em không tin anh. Phải. Em không tin anh là phải lắm. Anh không đủ để em tin.
    Nghiêm sắc mặt, Mai đáp:
    - Thôi, ông ạ, dẫu sao....
    Lộc vội ngắt lời:
    - Em Mai ơi, anh xin em ban cho anh một cái ân tối hậu:
    Em đừng gọi anh bằng ông như thế. Đó là phát súng cuối cùng mà kẻ ngắc ngoải ăn mày kẻ hành h́nh.
    Mai cười gằn:
    - Trong hai ta, ai là kẻ hành h́nh? Mà ai là kẻ bị hành h́nh: Thưa ông... Thưa anh...
    - Em nhắc tới chi những sự đau ḷng. Chẳng qua số phận đôi ta...
    Mai nói luôn:
    - Chỉ có thế.
    Lộc như tỉnh ngộ:
    - Phải không em nhỉ? chẳng lẽ lại chỉ có thế?
    Mai lau nước mắt, ôn tồn đáp lại:
    - Không, anh nói rất đúng: chỉ có thế. Đôi ta nếu c̣n t́nh ái, cũng chỉ là t́nh ái tuyệt vọng mà thôi. Từ nay, từ sáu năm nay, chúng ta nếu có c̣n nhau thời cũng chỉ là để chuộc những tội lỗi của ta.
    Lộc ngắt lời:
    - Ta có tội ǵ? Ta chỉ yêu nhau.
    - Em th́ em cho là có. V́ yêu nhau là có tội rồi.
    Mai dơng dạc, nghiêm khắc nói tiếp:
    - Nay ta chỉ c̣n một cách là anh đi đường anh, tôi đi đường tôi. Ta không nên làm phiền ḷng nhau, không nên quấy rồi hạnh phúc riêng của nhau nữa. Đó là sự hy sinh cuối cùng của đôi ta.
    Lộc như điên, như cuồng, nói rất nhanh:
    - Không, em không cần hy sinh. Chỉ anh được phép hy sinh mà thôi, hy sinh để báo đáp lại tâm ḷng yêu thương của em: anh sẽ bỏ hết, bỏ quan, bỏ vợ, bỏ hết để cùng em đi biệt một nơi, gây lại hạnh phúc. Anh đă sửa soạn đâu đấy cả rồi, tiền nong sẵng sàng anh đă đem đi... để cả ở trong va li gửi ở khách sạn kia... Anh chưa dám ngỏ lời với em đó thôi.
    Mai ngẫm nghĩ:
    Tung trời, đôi chim nhạn liền cánh bay về nẻo xa. Mai thở dài:
    - Không được. Vợ anh có tội ǵ anh anh nỡ bỏ?
    Lộc vội đáp:
    - Chỉ ḿnh em là vợ anh.
    Mai buồn rầu:
    - Em sẵn ḷng tin anh. Song người vợ kia dầu sao cũng là người vợ chính thức của anh, người vợ mẹ anh cưới cho anh. Trách nhiệm nặng nề của anh đối với em, đối với vợ, người vợ đă phó thác vào anh, anh phải một ḿnh mang lấy.
    Lộc ngắt:
    - Thế c̣n em? Em không phó thác vào anh hay sao?
    Mai mỉm cười:
    - Không, em khác. Ở đời có phải ai ai cũng có thể hy sinh được đâu?
    Lời nói của Mai có vẻ tự cao, có giọng khinh bỉ, khiến Lộc ngơ ngác nh́n, lấy làm xấu hổ. Mai tiếp luôn:
    - Thôi, câu chuyện của đôi ta đă quá dài. Ngày hôm nay, anh đến thăm em, thực suốt đời em ghi nhớ, v́ ngày hôm nay đă giúp em hy sinh được một sự to tát nhất trên đời. Ngày xưa v́ thân mẫu anh, em đă hy sinh gia đ́nh hạnh phúc, ngày nay v́ anh, v́ trách nhiệm của anh, v́ thanh danh của anh, em hy sinh được một sự tro trùm vũ trụ: Sự ấy là ái t́nh. Anh ra ga mau cho kịp chuyến xe hỏa bốn giờ và em nhờ anh chuyển lời tạ tội của em lên cụ Án. Hôm nọ, em lỡ lời xin cụ tha thứ cho.
    Mai nói rất ôn tồn.
    Lộc đáp:
    - Em đuổi anh?
    Mai mỉm cười:
    - Vâng. Em quả quyết lắm rồi. Nếu anh c̣n yêu em th́ anh nên nghe lời em, anh về ngay cho... Thế là hơn cà.
    Buồn rầu, Lộc đứng dậy toan quay đi:
    - Em có cho phép anh hôn em một lần cuối cùng không?
    Mai trù trừ:
    - Xin vâng.
    Cái hôn nồng nàn như trao cả linh hồn cho người yêu không làm Mai cảm động. Nàng vẫn lạnh lùng, vẫn thản nhiên như không.
    Khóc rưng rưng, Lộc lững thững bước xuống chân đồi.
    Mai nh́n theo, mỉm cười, cái mỉm cười thương hại. Rồi thong thả nàng đi lại chỗ em và con.
    Bỗng Lộc chạy vội đến, ôm ǵ lấy Ái vừa hôn lấy hôn để, vừa nói:
    - Khốn nạn, anh mất trí nghĩ đến nỗi suưt nữa anh quên con và em anh.
    Chàng giơ tay bắt tay Huy Và nói luôn:
    - Nhất là có hai việc mẹ dặn, anh đều quên nói cả hai. Việc thứ nhất là đón em. Việc thứ hai là xin em cho Ái về ở với bà.
    Mai nghe không hề đổi sắc mặt, dịu dàng trả lời:
    - Em cũng thuận cho con anh về ở với anh và cụ Án. Song, nếu anh quả quyết chia rẽ mẹ con em th́ chắc em khó ḷng mà sống được.
    Lộc vội nói:
    - Thế nào anh có định tâm chia rẽ! Anh chỉ nhắc lại lời mẹ anh xin với em.
    Mai rất ôn tồn:
    - Em cam đoan với anh rằng ngày sau thế nào em cũng cho nó về ở với anh. Em nói câu này xin anh đừng giận, em chỉ sợ con em, nó nhiễm cái giáo dục nghiêm khắc... tàn nhẫn của cụ Án...
    Mai mỉm cười nói tiếp:
    - Vậy anh về thưa với cụ Án hộ rằng bao giờ Ái cũng là cháu cụ, và em sẽ đổi họ nó ra họ Nguyễn, để chiều ḷng cụ.
    Lộc không hiểu, ngơ ngác nh́n Mai, Mai giục:
    - Thôi, thế là mọi việc đều xong xuôi cả. Vậy anh ra ga cho, kẻo nhỡ chuyến xe hỏa bốn giờ.
    Lộc như người không hồn, buồn rầu xuống đồi.
    Mai đứng trông theo. Một lát khi Lộc đă đi khuất quăng đường ṿng, nàng chép miệng:
    - Thôi! chúng ta đi về.
    Ba người lững thững trở về nhà. Mai nh́n em, nh́n con, rồi đưa mắt ngắm canh đồi trùng trùng điệp điệp bao bọc những thung lũng lúa xanh, thấy trong ḷng d́u dịu, êm ả như mặt hồ im sóng sau cơn gió mạnh: hạnh phúc vẫn vơ như phang phất quanh ḿnh, như man mác trong bầu trời dưới ánh nắng vàng tươi một ngày mùa đông tốt đẹp.

    Hết Chương XVII

  9. #619
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Vui chưa !

    There are currently 11 users browsing this thread. (4 members and 7 guests)

    Tigon,CảThộn,Tiến gXưa,....
    Ngày nào cũng gặp các bạn ở đây , ấm cúng làm sao !

    Trao đổi văn chương với nhau , huống chả là một niềm vui " vô tiền khoáng hậu " sao ?

    Nào , mời các anh chị khác gia nhập , post bài , góp ư ...

    tigon

    * 4 members , mà chỉ thấy 3 tên ? Người " vô h́nh " kia là ai vậy ?

    Hỏi đùa thôi , biết là một trong các vị Đ H V .

    Để đoán thử nhé :

    * Ông QD th́ bận lắm , không có th́ giờ vô đây

    * Ông Phan Thanh Khải lâu lắm không thấy mặt trong D Đ

    * Hai vị nữ Phuong Anh và ...?

    * Cụ An Tôn ?

    Tigon
    Last edited by Tigon; 05-08-2011 at 02:48 AM.

  10. #620
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590
    Quote Originally Posted by Tigon View Post
    ...........

    * 4 members , mà chỉ thấy 3 tên ? Người " vô h́nh " kia là ai vậy ?

    Hỏi đùa thôi , biết là một trong các vị Đ H V .

    Để đoán thử nhé :

    * Ông QD th́ bận lắm , không có th́ giờ vô đây

    * Ông Phan Thanh Khải lâu lắm không thấy mặt trong D Đ

    * Hai vị nữ Phuong Anh và ...?
    * Cụ An Tôn ?

    Tigon
    "An Tôn" là ...cụ à? Tưởng cao nhất là bác Cả nhà mình thôi chứ?
    Nếu biết là ...cụ kỵ hẳn hòi thì TX phải giữ miệng khi gặp đâu đó trong nhà VL, cám ơn chị Tigon.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 3 users browsing this thread. (0 members and 3 guests)

Similar Threads

  1. Chuyện nghe được từ ngướ không quen
    By Dac Trung in forum Tin Việt Nam
    Replies: 1
    Last Post: 10-10-2012, 12:25 AM
  2. Replies: 0
    Last Post: 03-05-2012, 10:37 PM
  3. Bắt Buộc Phải Nghe
    By Dean Nguyen in forum Tin Việt Nam
    Replies: 2
    Last Post: 19-01-2012, 08:34 PM
  4. Replies: 3
    Last Post: 31-07-2011, 05:33 PM
  5. Tưởng Niệm Tháng 4 Đen Nghe Nhạc Lính VNCH
    By Camlydalat in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 18
    Last Post: 25-04-2011, 06:28 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •