Page 78 of 304 FirstFirst ... 286874757677787980818288128178 ... LastLast
Results 771 to 780 of 3035

Thread: Nghe Chuyện Hà Nội

  1. #771
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    Giông tố - tiếp theo

    Chương 18

    Buổi chiều hôm ấy, Mịch ngồi ủ rũ vá lại cái áo cánh rách ở giữa sân. Lúc ấy, ông đồ đương họp việc làng ở đ́nh. Bà đồ cũng bận rộn về việc hầu hạ các cụ ngoài ấy.

    Cái áo cánh rách càng khiến cho Mịch thấm thía nghĩ đến cảnh nghèo. Mịch bồi hồi nghĩ lại bữa ấy, đêm rằm tháng giêng, giữa lúc đi bới khoai trộm mà gặp Long. Mịch rất hối hận giận ḿnh sao đă quá thật thà đến nỗi thú thật với Long là đi ăn trộm để cho bị Long khinh. Mịch yên trí rằng từ đó trở đi, Long hết ḷng khinh rẻ Mịch, và có lẽ cả gia đ́nh nhà Mịch nữa.

    Nếu không thế, sao Long lại hỏi: “Tại sao lại cầm của nó cái giấy bạc năm đồng? Một bó rạ mà lại bán những năm đồng à?”

    Ngay lúc ấy, không hiểu sao Mịch lại ắng cổ ra, không nói ǵ được nữa. Giá có nói rơ những lời lẽ thương xót dân nghèo của nghị Hách bữa ấy, nó khiến cho Mịch tin và lập tức nhận tiền, th́ Long ắt cũng chẳng chịu cho là lọt tai.

    Mịch giật ḿnh hoảng sợ khi thấy Long cũng vặn ḿnh y như quan huyện. Mịch hối hận vô cùng, đau khổ vô cùng về cái tội dại dột, cái dại dột tưởng không can chi, mà thực ra, đă làm hại cả một đời Mịch, và hơn nữa, đă làm cho Mịch trong cảnh ngộ t́nh ngay lư gian, nói toàn những lời rất phạm đến ḷng tự ái của Mịch. Thói thường, sau khi người ta chủ tâm phải tự ḿnh giận ḿnh nhiều quá, không c̣n biết sao nữa, th́ người ta phải vô tâm mà giận đến kẻ khác, cho nó khuây khỏa sự hối hận đi. Do lẽ ấy, sức liên tưởng đưa Mịch lại cái thời gian mà Long đă có những hành vi, cử động khiếm nhă. Mịch thấy Long không hiểu cho ḿnh, vô lư, tàn nhẫn, đáng giận! Vậy mà xưa kia, Mịch vẫn nhầm măi Long! Th́ ra chỉ v́ Mịch nghèo nên mới tham tiền, nên mới mắc bẫy, nên mới bị hà hiếp nên mới bị thua kiện, nên mới chịu oan. Chỉ v́ nghèo! Nỗi oan thống khổ, không nói được với ai cả, vậy mà người chồng là người tri kỷ độc nhất vô nhị trong đời ḿnh, không những đă không hiểu cho ḿnh, lại c̣n đi khinh rẻ ḿnh nữa!

    Nghĩ như vậy, Mịch thấy đối với Long chỉ c̣n có căm hờn.

    Rồi Mịch nghĩ đến ông chủ của Long... Một người lịch sự, tử tế, đứng đắn, ăn ở đâu ra đấy, có vẻ thận trọng sự đời lắm, có vẻ hiền nhân quân tử lắm, mặc dầu là con giai một lăo già đểu giả, dâm đăng. Vậy mà người ấy đă tự liệt vào hàng con cái của Mịch, sẽ gọi Mịch là d́! Cái thai trong bụng Mịch, sau này sẽ là em ruột người ấy, sẽ hưởng mọi điều sang trọng, lịch sự, sẽ hấp thụ sự giáo dục của người ấy, th́ hẳn là hơn phải làm một đứa con của Long. Không phải cùng máu mủ... lại c̣n như cái gai trước mắt một người bố không phải là bố ḿnh, lại luôn luôn khêu gợi cái cuộc hiếp dâm kinh tởm kia hẳn rồi đứa hài nhi sẽ suốt đời bị Long đày đọa trong những cơn ngứa ghẻ hờn ghen.

    Sau khi thấy nói rằng Long đă cho người ta toàn quyền khu xử mọi việc, ông đồ đáp đại khái: “Vâng, nếu chính cậu Long cậu ấy đă chán con bé cháu th́ hẳn là nó phải lấy người khác. Mà tất nhiên khi phải trong cảnh bó buộc lấy người khác, th́ c̣n ǵ cho bằng con bé cháu nó về với cụ Nghị nhà! Nếu ông khu xử cho như thế, th́ tôi cũng xin vâng. Con bé cháu như thế cũng là an phận, thôi th́ tôi cũng cho rằng mọi việc trên đời này đều có tiền định cả, nhất là khi con bé cháu lại... lại... do thế mà có mang”. Mịch cho bố ḿnh đáp như vậy là rất phải. Khi người ta đă chán ḿnh, khinh ḿnh, mà lại không phải lỗi ở ḿnh, th́ việc ǵ ḿnh phải cần đến người ta nữa? Nghĩ thế xong, Mịch lại nhớ đến những lời cô thày bói toán cho Mịch về đường phu tử, những là lấy chồng giàu, những là tiền dâm hậu thú mới ra vợ chồng, vân vân... Từ đấy mà đi, tự trong thâm tâm của Mịch, Mịch tin rằng người ta có số mệnh, và cái số kiếp của Mịch đă như thế th́ Mịch không thể cưỡng lại với trời được nữa.

    Chỉ có bà đồ là hơi đáng trách. Sau khi nhận được tin ấy, không kịp suy nghĩ trước sau ǵ cả, bà đồ đă tấp tểnh mừng thầm. Sự vui mừng của bà hiện ra nét mặt, lời nói, dáng đi... Bà sung sướng v́ tưởng Mịch đă bị hại một đời, mà hóa ra sung sướng một đời. Cái con người quyền thế và giàu có nhất tỉnh, mà ai cũng phải sợ, mà ai cũng không kiện nổi, nay mai sẽ đem vài chục cái xe tu-bin về giạm hỏi con bà hẳn hoi. Rồi th́ cả làng sẽ ngậm miệng hến. Rồi th́ sẽ vô phúc cho những đứa đă bảo bà là vô phúc, đến nỗi con gái bà bị hiếp dâm. Rồi th́ khổ cho những đứa chê bai, khinh bỉ, cho những đứa đă làm nhục bà. Tuy bà không biết biên sổ nhưng bà cũng biên sổ ngay vào trong bụng: nào là con mẹ đám Nhen nói kháy bà ra sao, nào là con mẹ đĩ Tốp nói xấu bà ra sao, vân vân... Con gái bà lấy chồng giàu! Những đứa ấy rồi th́ nhục nhă với bà, rồi th́ điêu đứng với bà. Nếu chúng có khốn khổ khốn nạn, mà đến vay bà th́ bà cho vay ngay, để mà khinh bỉ lại chúng, bắt chúng phải luồn lụy, lạy lục, cho bơ... Nên dù khi ông đồ Uẩn mới kịp nói: “này cái lăo nghị ấy muốn cưới con Mịch làm lẽ đấy...” th́ bà đồ hí hửng hỏi ngay: “Làm lẽ thứ mấy?” Rồi bà chỉ nói: “Thế th́ may lắm rồi c̣n ǵ! Thế mới biết thày bói toán đúng quá nhỉ!”. Tuyệt nhiên bà không c̣n nhớ ǵ đến Long. Mịch rất lấy làm bất măn về chỗ ấy, Mịch thấy mẹ ḿnh như là hèn hạ quá, nhẫn tâm quá.

    Nhưng đàn bà thường nhỏ nhen như vậy, phải đâu có học thức ǵ, mà đáng trách!

    Chỉ có ông đồ là chín chắn. Ông đă nói: “Chỉ hơi phiền một nỗi là người ta giàu có mà thôi. Chứ giá nếu họ nghèo khó hơn anh Long, th́ việc tao nhận lời thật là hoàn hảo, và không sợ ǵ miệng tiếng”. Mịch thấy rằng bố ḿnh chỉ thận trọng nhất đến sự trinh tiết của ḿnh. Vả lại chính Mịch, Mịch cũng thấy rằng đời người đàn bà chỉ cốt có ở sự nhỏ mọn ấy.

    Trong một phút, Mịch thấy rằng... không nên v́ một lẽ ǵ mà buồn bă vẩn vơ.

    Khốn nỗi cái lương tâm của con người ta không để người ta triết lư một cách ích kỷ như thế. Người ta không phải hễ nghĩ ra được những lư luận an ủi ḿnh là đă quả nhiên t́m được sự an ủi trong ḷng người ta, đă nghĩ ngợi th́ phải có nghĩ đi và nghĩ lại. Mịch vẫn thấy đối với Long như thế là không nên... Không phải cô gái quê thấy ḿnh, hay gia đ́nh nhà ḿnh đă xử tệ với Long. Không phải là cô gái quê không biết Long đă khinh rẻ ḿnh vô cùng. Nhưng mà cô gái quê c̣n nghĩ được ra rằng tất phải có nguyên cớ ǵ, người ta mới dám rẻ rúng ḿnh, miệt thị ḿnh đến như thế được. Nên dẫu thấy rằng việc nhận lời của bố là có lư lắm, là phải lắm, mà Mịch vẫn coi như là việc ấy h́nh như không tốt, nó thế nào ấy, nó làm sao ấy, khó nói lắm, trăm ngh́n ư nghĩ rối loạn, phấn khởi và phẫn uất, dịu dàng và tê tái, an ủi và liều lĩnh, thay lượt nhau mà giày ṿ cô gái quê. Mịch thấy rờn rợn như đêm khuya bị lạc đường ở một nơi có ma, có yêu, hay là đứng trên một cành cây cao chót vót, nh́n xuống mà thấy chóng mặt vậy.

    Mịch không dám nghĩ ngợi ǵ nữa.

    Vá xong cái áo, Mịch ngồi thừ người ra. Tự nhiên Mịch nh́n xuống bụng. Sự trông thấy cái kết quả ấy, khiến Mịch nhớ lại nguyên nhân. Mịch thấy hiện ra rơ ràng trong óc cái h́nh ảnh một lăo nghị Hách phũ phàng nhưng mà nay mai lấy Mịch chắc phải ăn ở khác hẳn. Mịch chợt nhớ đến lúc từ con gái mà trở nên đàn bà, trên chiếc xe hơi. Cái lúc ấy thật là gớm ghiếc, thật là bẩn thỉu thật là đau đớn, nhưng trong cơn đau đớn không phải là không có một thứ khoái lạc trong xác thịt nó làm cho đỡ thấy đau... Xưa kia, cũng đôi khi chợt Mịch hơi nhớ lúc ấy, song sự hổ thẹn xua đuổi ư nghĩ ấy đi ngay. Nhưng mà từ nay trở đi người kia sẽ là chồng của Mịch, th́ Mịch hẳn là có quyền nhớ lại những phút có cái cảm giác mới lạ nhất đời mà không là phạm tội lỗi ǵ cả. Trong lúc này, con vật đă nổi dậy trong ḷng cô gái quê mập mạp, trẻ trung, đương th́... Mịch nhớ lại lúc ấy một cách say sưa như người háu đói vậy.

    Thốt nhiên sau lưng Mịch thấy có tiếng gót giầy. Mịch giật ḿnh, nh́n lại th́ đó là Long! Hai má của Mịch bỗng đâu đỏ bừng lên như những lúc thổi lửa, Mịch xấu hổ vô cùng. Long nh́n Mịch một cách đăm đăm, làm cho Mịch nghĩ rằng Long đoán nổi ư nghĩ bẩn thỉu của Mịch vậy. Thật là... quả tang! Mịch bưng mặt chạy tọt xuống bếp.

    Long thấy cử chỉ ấy thật quái lạ. Chưa bao giờ trước mặt Long, Mịch có dáng điệu co quắp lúng túng như thế. Nhất là Long vốn là người đa nghi, nên càng thấy Mịch thật là quái lạ, thật là bất chính, thật là đốn mạt, thật là gở cho gia đ́nh.

    Long về là v́ không tin hẳn lời cam đoan của Tú Anh. Long nhất quyết không thể chịu ngay rằng người ta lại thay ḷng đổi dạ đến thế được. Muốn khỏi phải bán tin, bán nghi, th́ chàng về, mong phán đoán cho đúng mọi sự, sau khi được tai nghe mắt thấy... Long hy vọng rằng Mịch sẽ khóc lóc với chàng th́ chàng sẽ lại yêu thương Mịch như xưa...

    Th́ Long đă thấy như thế!

    Mịch lui xuống bếp để Long đứng tưng hửng giữa sân. Thật là quái lạ! Trong óc Long, một ngh́n mối nghi ngờ, căm hờn và ghen giận nổi sôi lên... Long thấy lộn ruột, lộn ruột lắm. Mà lúc ấy, nhà vắng vẻ chứ bảo Mịch phải sợ ai, nên thẹn thùng ǵ!

    Điên ruột lên, Long lấy giọng quyền hành gọi:

    - Mịch!

    Không thấy đáp, Long chạy sộc xuống bếp, th́ Mịch bước giật lùi, chạy ṿng đằng sau chuồng lợn. Long muốn chạy rấn mấy bước nữa, để kéo Mịch lại, để tát cho Mịch mấy cái, nhưng chợt trông thấy một nồi nước tiểu nên Long lại thôi. Chàng đứng thừ ra, chóng mặt lắm, chỉ muốn ngă... Chàng thấy lời Tú Anh thuật lại là đáng tin cả trăm phần trăm rồi. Trước kia chàng vẫn không tin, song, bây giờ làm thế nào mà lại vẫn không tin lời nói của Tú Anh cho được?

    - Con khốn nạn! Mày có lên ngay đây không?

    Đứng sau một cây chuối, Mịch ngẩn người ra cũng ngạc nhiên về giọng sỗ sàng ấy hết sức.

    Trong lúc tâm thần bất định, Mịch nói mà không nghĩ:

    - Anh... anh muốn hỏi ǵ, th́ thày c̣n ở ngoài đ́nh.

    Tức khắc Long quay ra, cắm đầu cắm cổ!... Long như người hóa điên. Chàng vấp phải một đứa bé. Đứa bé ngă, Long cũng không nâng nó dậy.

    Một con chó xồ ra trước một cái cổng... tức th́ phốc một cái, mũi giầy tây của Long trúng mồm con vật làm con vật lặng đi. Long vấp luôn phải một bà già, cũng không xin lỗi. Một vài cành tre khô ch́a ra ngơ cho chàng vướng má phải. Long không lau chỗ máu ở má, v́ cũng không thấy đau. Trông thấy đ́nh, Long lượn đi lối cổng sau, v́ trước cửa đ́nh bọn trẻ con xem chèo và đánh tḥ ḷ đông quá. Đến bên một cái cột lớn ở gian nhà hậu, Long rón rén nh́n vào... Long có ư muốn xem ông đồ ngồi ở đâu, rồi sẽ nhờ người khẽ mời hộ ông đồ ra. Trong đ́nh lúc ấy vang ầm lên những lời bàn tán và căi nhau. Giọng người nào cũng lè nhè những hơi rượu.

    - Anh nào c̣n nói nữa th́ ông đánh dập cổ xuống đấy!

    - Thằng nào cấm ông, th́ ông chẻ xác ra!

    - Chỗ này là chỗ việc làng, chúng mày không được đem chuyện riêng nhà người ta ra mà bới móc!

    - Thế thằng nào đả động đến trước?

    - Chó khơi mào ra trước đây th́ có!

    Long lắng tai nghe chỉ thấy ồn ào lên. Chợt có một người nói to hơn cả:

    - Ừ! Người ta có con th́ người ta gả cho ai th́ người ta gả, miễn là có đủ tiền cheo th́ thôi! Ừ! th́ người ta gả cho ông nghị đấy, gả cho người mà cả làng này kiện không nổi đấy! Ừ, th́ lăo nghị Hách sẽ là rể làng này đấy th́ làm sao? Các anh chơ mơm vào làm ǵ? Ông truyền đời cho chúng mày biết rằng nó chỉ làm rể làng độ ba hôm th́ sẽ khối thằng lại không vác rá đến vay gạo nó, ông chớ kể! Đừng có kháy nhau mà mai sau hôi mồm!

    Đến giọng ông đồ Uẩn, một thứ giọng sợ sệt, khổ năo:

    - Thôi ông chánh tôi van ông! Ấy tôi là trước sau tôi không có dám nói ǵ cả đấy! Xin ông cũng đừng bênh vực tôi, rồi lỡ ra lại thêm điều đẻ chuyện ra, th́ phiền lắm.

    - Ờ! ờ! thế ông đă nhận lời của nghị Hách chưa?

    - Bẩm tôi đă nhận ngay rồi.

    - Vậy th́ đừng có ai nói ǵ vào việc ấy nữa!

    - Vâng, xin đừng ai nói ǵ vào việc ấy nữa.

    Long nghe ba câu nói của ông đồ xong, ngán ngẩm quay đi. Thật là chính mắt Long đă trông thấy, chính tai Long đă nghe thấy.

    Chàng tự trách ḿnh sao c̣n quá thật thà mà lại ḅ về Quỳnh Thôn. Nhưng chàng lại tự an ủi ngay, cho rằng có về một chuyến cuối cùng như thế th́ mới khỏi áy náy, sau này có sự ǵ th́ cũng không phải hối hận.

    Long cắm cổ ra khỏi làng.

    Chàng vừa đi vừa lẩm bẩm “Đồ khốn nạn! Bố khốn nạn, con khốn nạn”. Rồi Long tự chế giễu ḿnh cho ḿnh là khôi hài khi chưa dám tin lời Tú Anh, chàng rắp tâm về kể lể mọi điều uất giận với Mịch và xin Mịch tha cho những điều càn giỡ khi xưa, Long thấy ḿnh ngu ngốc lạ lùng. Cái sự tham vàng phụ ngăi của cha con thị Mịch như vậy là hiển nhiên lắm rồi! Từ rày mà đi là Long không c̣n phải đau khổ ǵ nữa, không c̣n phải ân hận ǵ nữa, không c̣n phải nhớ nhung thương tiếc ǵ nữa. Long cũng có chút ít ngạc nhiên về sự thay ḷng đổi dạ quá đỗi đột ngột của con người ta. Long bàng hoàng thấy rằng những sự bất ngờ, những điều không ai tưởng tượng là sẽ xảy ra được, th́ vẫn cứ xảy ra luôn luôn, trái hẳn với ư nghĩ của thiên hạ.

    Long cảm thấy Tú Anh là thâm trầm, là hiểu đời vô cùng. Chàng thấy đời là đáng chán lắm không c̣n tin ai được nữa.

    Một chiếc xe ô tô ca phăng phăng trên đường nhựa... Như cái máy, Long ra hiệu cho cái máy ấy dừng lại. Lúc bước chân lên xe rồi, bụng chàng vẫn c̣n lẩn quẩn những ư nghĩ khinh bỉ lăo đồ Quỳnh Thôn.

    Cho nên hành khách trên xe hơi, khi thấy người thiếu niên vừa bước lên xe xong là lầm bầm: “Đồ khốn nạn! Một lũ khốn nạn!” rồi lại ngồi trầm ngâm khoanh tay: th́ ai cũng ngẩn người ra như người ta phải lạ lùng, khi thấy một người điên rồ như thế.

    Het chuong 18

  2. #772
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Giông tố - tiếp theo

    Chương 19

    Mịch bàng hoàng, ngơ ngác nh́n quanh như vừa tỉnh một giấc mộng. Trong cuộc đời gái quê thanh bần của Mịch, quả nhiên một sự phi thường đă xảy ra. Mịch chưa dám chắc đó là hạnh phúc hay chông gai, song cứ kể về phi thường th́ quả thật những điều như thế đă phi thường lắm.

    Mịch đă ù tai về tiếng máy xe hơi, tiếng pháo nổ ran, tiếng giầy nện vào thang gác lúc rạp hát hạ lớp màn cuối cùng, tiếng cốc tách chạm nhau, tiếng cười nói bông lơn chưa hề nghe thấy. Mịch đă choáng mắt lên v́ ánh sáng phản chiếu từ những miếng kền, miếng kính của hơn mười chiếc xe hơi, màu hoa đào của những gối chăn, màu xanh, đỏ, tím, vàng, ḷe loẹt của những người đi đón dâu đẹp như tiên nga, màu hớn hở ngh́n tía muôn hồng của những dây hoa xếp quanh cái xe ḥm, mà Mịch đă bước lên, ngồi từ Quỳnh Thôn về đến Hà Nội. Khứu quan của Mịch đă bị kích động dữ dội về những mùi thơm ngào ngạt ở quần áo hai người đàn bà nhan sắc choáng lộn, quần áo kỳ lạ, ngồi kèm hai bên Mịch, tuy vẫn cười đùa với Mịch đấy nhưng mà Mịch vẫn sợ hăi, kính trọng một cách băn khoăn.

    Thật là một giấc mộng.

    Bây giờ, tâm hồn đă thư thái, Mịch mới kịp nh́n kỹ gian pḥng. Cái giường Mịch ngồi là một thứ giường lạ mắt lùn t́n tịt, ngồi vào y như là ngồi xuống đất, có chăn gối mới, có nệm rất êm. Sau lưng Mịch, một cái gương to bằng cả một cái giường, khiến cho thoạt đầu lúc mới nh́n vào, Mịch phải tưởng là bên kia cũng có một gian pḥng bày tiện như thế. Một đôi ngà voi chổng ngược, trấn ngay bộ bàn ghế, cũng lùn tịt ngay ở cửa pḥng vào. Trên một cái dàn, một con trĩ đuôi dài, trông như thật, không biết thật hay là giả, do ai làm khéo đến như thế, cứ nh́n Mịch trừng trừng không thôi. Bốn bức tường th́ nào là đĩa cổ nào là sừng hươu, nào là con dao, cái kiếm... Lại có mấy bức về đàn bà trần truồng trông đến lạ, không biết ai lại đi treo như thế, không biết treo như thế để làm ǵ.

    Nh́n lại sau lưng, Mịch thấy một người đàn bà mặc áo vải rồng, quần lĩnh, đứng lễ phép như chờ Mịch sai bảo, trông giàu có chẳng kém ǵ cô con gái ông chánh hội làng Quỳnh Thôn!

    Mịch chợt giật ḿnh, nhưng sau khi thấy ngay rằng áo cánh của ḿnh, cũng may bằng lụa, cái khăn chít trên đầu cũng bằng đoạn Vân Nam, cái áo dài lại bằng nhung đen, đôi giầy lại có thêm phượng múa, lại thêm tay có ṿng, tai có hoa, cổ nặng trĩu những hạt vàng nên Mịch yên tâm ngay.

    Giữa hoàn cảnh ấy, trong sự trang sức ấy, Mịch không hiểu bỗng đâu nao nao lên sung sướng, h́nh như Mịch có một thế lực ǵ với đời rồi vậy.

    Rồi Mịch chợt nghĩ đến những nghi lễ của cuộc hôn nhân.

    Năm hôn trước đây, người ta đă về Quỳnh Thôn với ba chiếc xe hơi, với mấy ngh́n cau, mấy trăm bánh và ba trăm bạc.

    Ngày hôm ấy cả làng đă nhao lên rồi.

    Hai hôm sau nữa th́ trước sân nhà ông đồ đă có một bọn giai làng ngồi chống rạp. Rồi sáu con lợn theo nhau mà chết để giữ mấy vạn con ruồi của làng Quỳnh Thôn. Dư luận của làng bỗng xoay đổi hẳn.

    Những người đă chửi xỏ bà đồ Uẩn một cách hèn mạt nhất, th́ lại là những người làm giúp một cách hăng hái nhất. Tuy nhiên cũng có vài gia đ́nh mà sự căm hờn đă ngăn không cho đến để nốc rượu và thi hơi. Khốn thay, tuy không đến lấy lệ vậy thôi, chứ thực ra, họ đứng bên ngoài cái rào găng, mà chuyền tay nhau phỗng hàng rá thịt một.

    Mịch nghĩ như vậy mà sung sướng, muốn kiêu căng vô cùng... Nhưng mà... hôm đón dâu chính chàng rể không về, cái bàn thờ tổ tiên chỉ được có Mịch cúi đầu lễ mấy cái. Đám cưới th́ long trọng lạ lùng, danh giá lạ lùng, duy có chỗ không thấy chàng rể là đáng bực ḿnh một chút mà thôi. H́nh như ông đồ buồn v́ điều ấy lắm. H́nh như cả làng bàn tán về chỗ ấy dữ dội lắm... Chả biết có thật không? Trong lúc bối rối cuống quít, Mịch không hiểu ǵ cả. Để nay mai sẽ hỏi xem sự xảy ra là thế nào... Như vậy th́ ra cũng chưa nên kiêu căng vội.

    Đương phân vân nghĩ như thế, Mịch chợt thấy có tiếng gót giầy nện vào bậc thang. Đó là người con người vợ trước, tức là cậu cả con bà cả vậy.

    Tú Anh tươi cười đến bên cạnh giường mà rằng:

    - Thưa d́, tôi xin kính chào d́.

    Mịch đáp rất lễ phép:

    - Không dám, lạy ông.

    - Ấy chết, tôi đây chỉ là con bà cả, d́ đừng gọi thế.

    - Vâng.

    Mịch đáp thế rồi không biết nên nói năng sao nữa.

    Tú Anh lại nói:

    - Cái nhà này, từ nay trở đi, là nhà riêng của d́.

    - Vâng.

    - Phố này là phố Quán Thánh ở Hà Nội.

    - Dạ, vâng.

    - D́ đừng lấy làm lạ nhé, ấy nhà tôi là như thế. Chồng một nơi, vợ một nơi, bố một nơi, con một nơi nhưng mà đă có xe hơi th́ xa mà cũng là gần.

    - Vâng.

    - Chờ khi d́ măn nguyệt khai hoa xong, có muốn về trại với thày tôi ở tỉnh trên, th́ tùy ư.

    - Vâng.

    - Rồi ít lâu nữa, tôi sẽ mời ông cụ đồ, bà cụ đồ ra đây ở chơi với d́ vài tháng cho vui.

    - Vâng.

    - D́ cứ nằm nghỉ một lát cho đỡ mệt.

    - Vâng, được ạ.

    Tú Anh đến đây, ngồi xuống một cái ghế, bảo người hầu:

    - Con sen!

    - Dạ!

    - Sao mày không rót nước bà xơi?

    - Vâng ạ.

    - Mày hầu hạ bà phải cho ngoan ngoăn lễ phép.

    - Vâng.

    Tú Anh quay lại nói với Mịch:

    - Nó sẽ làm cơm và hầu hạ d́. C̣n tôi, thỉnh thoảng tôi cũng xin đến thăm d́ luôn.

    - Vâng.

    - Tôi cũng xin nói trước cho d́ biết tính nết thày tôi, để d́ liệu mà chiều chồng. Thày tôi là người nóng nảy lắm, mà hay có tính lỗ măng một chút.

    - Vâng.

    - Tuy vậy, thày tôi cũng là người tốt lắm.

    - Vâng.

    - C̣n đối với mẹ tôi, cũng không khó khăn ǵ, v́ mẹ tôi không ở đây, mà ở Hải Pḥng, có khi c̣n gặp nhau th́ d́ cứ giữ trọn vẹn cái đạo làm đàn em, cũng đă đủ lắm. Thày tôi ở trên tỉnh đă về đây hôm qua, chắc cũng sắp đến rồi đấy. Hiện giờ có lẽ c̣n ở hội khai trí tiến đức v́ bận việc.

    - Vâng.

    - D́ đừng buồn rầu về phận lẽ mọn d́ nhé! Nếu có sự ǵ th́ đă có tôi. Tôi xin hết ḷng săn sóc...

    Vừa nói có đến đấy đă thấy một hồi gót giày khua rộn lên.... Tú Anh ngừng lại, Mịch nh́n ra... Cái ông đă hiếp ḿnh khi xưa, bữa nay trông h́nh như lại to béo hơn xưa nữa. Mà lại ăn mặc tây! Như thế th́ lễ tơ hồng thế nào?

    Tú Anh đứng lên, bắt tay nghị Hách, chia tay về phía Mịch ra ư giới thiệu, đoạn khoanh tay sau lưng đứng dựa tường mà mỉm cười. Nghị Hách ra vẻ bực ḿnh, gắt con giai bằng mấy câu tiếng tây. Tú Anh cũng đáp lại bằng tiếng tây khiến Mịch phải khó chịu v́ không hiểu. Sau cùng Tú Anh bước xuống thang, sau khi bảo con sen cũng xuống theo.

    Nghị Hách đứng nh́n Mịch, như một đứa trẻ con lần đầu đứng trước cái chuồng hổ. Lăo gật gật cái đầu rồi đến ngồi cạnh Mịch...

    Trên tường cái đồng hồ điểm 5 tiếng thánh thót, ngân nga... Lăo nghị đứng lên ra chỗ tường. Tự nhiên thấy tách một cái rồi sáng lóe lên. Mịch vừa lạ vừa lóa mắt, lấy tay bưng lên mặt.

    - Thẹn à? Vẽ!

    Rồi lăo lôi tay Mịch xuống. Một lát lại nói:

    - Em ạ, thế là mày đă là vợ lẽ tao rồi!

    Lăo cười, rồi tiếp:

    - Tṛ đời cũng hay thật đấy!

    Không thấy vợ lẽ nói ǵ, nghị Hách lại ngắm nghía đến trố mắt. Rồi lăo đứng lên mà rằng:

    - Ồ lạ thật!

    Măi đến bây giờ Mịch mới nói:

    - Bẩm làm sao?

    Nghị Hách rằng:

    - Trông mày hôm nay xấu lắm!

    - ?... - Thật thế, cái tối hôm ấy, mày mặc cái váy nâu, chân mày đầy bùn, thế mà mày lại đẹp. Bây giờ mày diện đặc tiểu thư thế này, mà lại không bằng khi xưa? À, thôi phải rồi! Tại bữa ấy mày có khăn mỏ quạ!

    Mịch nghe thế th́ như thấy điên người lên. Cái lối xưng hô ấy làm cô không chịu được. Lần đầu Mịch cảm thấy đủ mọi sự chua chát về phận lẽ mọn, nhất là lại lấy lẽ nhà giàu.

    Nghị Hách lại nói:

    - Mày thế mà tốt số đấy, em ạ. Xưa nay tao có định lấy vợ lẽ bao giờ đâu! Cũng may cho mày là con giai tao cứ muốn như thế. Em nên nhớ ơn cậu cả mới được.

    - Vâng!

    Mịch vâng bằng giọng gắt, để tỏ sự căm hờn... Nhưng chưa đủ th́ giờ để Mịch căm hờn th́ nghị Hách đă lại nói:

    - Em cứ chịu khó ngoan ngoăn, đừng hỗn láo với bà cả, đừng có ngoại t́nh, phải, nhất là đừng có ngoại t́nh, th́ rồi ta cũng quí hóa, th́ rồi cũng sướng thân. Lấy tao làm lẽ thứ mười cũng c̣n hơn làm chính thất người khác.

    Đoạn lăo tần mần lột những cúc áo của Mịch ra. Tự lăo, lăo cởi cho Mịch cái áo nhung dài, và bỏ ṿng hoa, xuyến, hột. Lăo ôm xổ lấy Mịch một cái, lại hôn đánh choét một cái. Mịch hăi hùng đẩy mặt lăo ra mà rằng:

    - Ấy chết! Thế không tế tơ hồng hay sao?

    Lăo nghị trố mắt, hỏi:

    - Cái ǵ?

    - Bẩm, tế tơ hồng.

    - Tế tơ hồng ấy à?

    - Chứ ǵ!

    Lăo cười sằng sặc một hồi dài mà rằng:

    - Tơ hồng! Tơ hồng... ha ha ha ha! Lại c̣n tế tơ hồng!

    V́ quê mùa, cũng hơi kệch cỡm. Mịch lại nói:

    - Phải thế cũng như mọi người chứ!

    - Ôi chà! Vẽ! Cô dâu về nhà chồng bụng đă to bằng cái thúng, lại c̣n vẽ tế với lễ! Mày cũng lắm chuyện lắm.

    Nói thế xong, lăo mân mê vợ lẽ, làm đủ những tṛ của một người mới cưới vợ, vào buổi tối tân hôn.

    Mịch giữ lấy tay lăo mà rằng:

    - Ấy chết, tôi đă có chửa đấy!

    Lăo nghị vênh mặt lên mà rằng:

    - Biết! biết! Không có th́ ông cưới làm thèm vào!

    Mịch cũng đă đến lúc nhờn, gắt.

    - Ăn nói đến hay thôi!

    - Chứ lại ǵ! Ấy may mà mày lại có mang đấy. Thế là có phúc lắm đấy.

    - Thôi đi! Nỡm lắm nữa!

    Nghị Hách cười một cách đa dâm mà rằng:

    - Ông... Ông lại... hiếp cho chuyến nữa bây giờ.

    Rồi đứng lên, vươn vai và, sau khi ngáp dài một cái:

    - Lạ thật! Hôm hiếp nó th́ thế, mà bây giờ nó lấy ḿnh th́ thế!

    Lăo ra ngồi bàn, nh́n ḿnh trong gương một lúc lâu. Sau cùng, lại đến ngồi giường ôm lấy Mịch mà hôn hít một hồi vào khắp mọi chỗ, hai tay cũng thám hiểm khắp mọi chỗ. Trong lúc ấy Mịch nhắm nghiền mắt lại tưởng tượng nghị Hách là Long...

    Nhưng chợt lăo ta vỗ vào bụng vợ bốp một cái, kêu to lên:

    - Thế này th́ c̣n nước mẹ ǵ nữa!

    Thế là nghị Hách, không ân cần được nửa lời, lại tất tả xuống thang. Vài phút sau, tiếng máy xe hơi nổ lên śnh śnh.

    Đêm hôm ấy Mịch nằm một ḿnh, nghĩ đến Long hối hận.

    Het chuong 19

  3. #773
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590
    Chào chị Vân Nương, mấy hôm rồi bên xứ lạnh tình nồng cuả em là lễ Thanksgiving, hôm nay mới thanh toán hết ...con turkey, rảnh tay tính đi HàNội thăm bác Cả nhà em thì gặp chị, quý hoá quá!

    Cảm ơn sự "ứng chiến" cuả chị trong lúc bác Cả bận việc - nghe chị Tigon nói - mà cơn Giông Tố không bị ngưng thình lình!
    Chị có sẵn lòng tiếp ứng "lời bình loạn" của đọc giả như bác Cả không?

  4. #774
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Chào chị Tiếng Xưa

    Quote Originally Posted by TiếngXưa View Post
    Chào chị Vân Nương, mấy hôm rồi bên xứ lạnh tình nồng cuả em là lễ Thanksgiving, hôm nay mới thanh toán hết ...con turkey, rảnh tay tính đi HàNội thăm bác Cả nhà em thì gặp chị, quý hoá quá!

    Cảm ơn sự "ứng chiến" cuả chị trong lúc bác Cả bận việc - nghe chị Tigon nói - mà cơn Giông Tố không bị ngưng thình lình!
    Chị có sẵn lòng tiếp ứng "lời bình loạn" của đọc giả như bác Cả không?
    Giông Tố đang hồi cực mạnh th́ Bác Cả lại không rảnh tay, chị Tigon nhờ Vân ứng chiến. Vân nhào vô liền cửa ải thứ 19. Đến nơi, băo đang hồi cực mạnh, trời mây sấm chớp ầm ầm, NghịHách đang tác quái, nhưng mà khi Hách ta nhận ra một đống mối lù lù trước mặt nên vội vă ra xe đánh bài chuồn thẳng. Bởi vậy có giông tố mà chẳng có mưa. Đêm tân hôn chính thức của cô Mịch, mà tân nhân nằm trơ một ḿnh, bồi hồi, khắc khoải, tủi phận nhớ chàng Long. Sự đột biến của Giông Tố thứ thiệt.
    Vân được chị thỉnh thoảng vào đây dóng vai "Mao Tôn Cương" nhá. Ba chị em ḿnh đội gạo lên chùa làm công quả cho vui chị a.
    Thân thương.
    Last edited by Vân Nương; 12-10-2011 at 07:08 AM.

  5. #775
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Giờ Giải lao

    Mời quí vị tưởng thức một bài thơ của thi sĩ Ngô Minh Hăng, người thơ từ Hà Nội

    NGHE NHẮC
    TÊN HỒ HOÀN KIẾM

    (Tặng các bạn di cư vào Nam 54. Đặc biệt gởi người " Từ Hồ Hoàn Kiếm" )


    Anh nhắc tên Hồ Hoàn Kiếm
    Làm tôi xúc động vô vàn
    Anh ơi, nước hồ c̣n biếc ?
    Mặt hồ c̣n ánh trăng loang ?

    Rùa thần c̣n ôm kiếm báu
    Chờ người quang phục non sông ?
    Từ ngày quê hương đẫm máu
    Thương quê, anh hẳn đau ḷng !

    Năm mươi năm xa Hà Nội
    Xa hồ Hoàn Kiếm anh ơi
    Băm sáu phố phường đô hội
    Vẫn trong kư ức ngậm ngùi ...

    Nhớ xưa những ngày c̣n nhỏ
    Tháng năm diễm tuyệt, ngọc ngà
    Những chiều tung tăng cạnh bố
    Dạo hồ, chân sáo, đường hoa ...

    Bố chỉ mặt hồ gợn sóng
    Nơi này, thuở ấy, vua Lê
    Sau khi Ngài gom xă tắc
    Rùa thiêng, kiếm báu thu về ....

    Tuổi thơ thật giàu tưởng tượng
    Tôi như nh́n thấy thuyền Rồng
    Thấy thanh kiếm thần cứu nước
    Thấy rùa trên mặt hồ trong

    Thế rồi chia đôi Bến Hải
    Đường dao chém gẫy Hiền Lương !
    Tổ quốc Việt Nam quằn quại
    Bắc Nam ly tán đôi đường !!!

    Gia đ́nh tôi rời miền Bắc
    Vào Nam t́m chữ Tự Do
    V́ gớm ghê loài quốc tặc
    Giết dân, máu nhuộm đỏ cờ

    Hai mươi năm sau giặc lại
    Xâm lăng, chiếm nốt miền Nam
    Nh́n cuộc vượt biên khốc hại
    Năm châu, thế giới kinh hoàng ....

    Người rằng chết trên biển cả
    C̣n hơn sống với cộng thù
    Nếu cái cột đèn đi được
    Cũng đi , để thoát ngục tù !!!

    Đảng rất độc tài tàn ác
    Bất lương, cướp của, giết người
    Trong tù, đánh tù tan nát
    Ngoài tù, uống máu dân tươi !

    Tôi đành bỏ quê, lần nữa
    Khi đời nước mất, nhà tan
    Dẫu sống trên miền đất hứa
    Nhưng ḷng đ̣i đoạn Việt Nam !

    Năm mươi năm xa Hà Nội
    Ba mươi năm xa Sài G̣n
    Anh nhắc tên Hồ Hoàn Kiếm
    Tôi đau trách nhiệm chưa tṛn ....

    Ngô Minh Hằng

  6. #776
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

  7. #777
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Một bản nhạc của Hà Nội , thập niên 50


    Đi lang thang trên mạng , vô t́nh nghe lại được bản nhạc này

    Song ca 2 bè , hay tuyệt :http://tonthatphusi.centerblog.net/

    Vào link trên này nghe


    Sương lam tuôn rơi hắt hiu bên hàng thông xám reo vi vu,
    Khiến xui bao nhiêu nhớ nhung tràn ḷng ước mơ.
    Người đi phương xa đâu ngờ,
    Miền quê hương ai mong chờ,
    Đau đớn xót thầm từ ngày biệt ly.

    *

    Gió thu về mang thương nhớ,
    Đến cho ḷng thêm chan chứa.
    Lá ngô bay trong sương sầu,
    Biết bao giờ c̣n thấy nhau.
    *

    Tối buông màn sương pha muối,
    Xót xa ḷng riêng trăm mối.
    Gió thu xưa không quên về,
    Cớ sao mà người cứ đi...
    *
    Đêm đêm canh ba lắng nghe , câu ḥ êm ái trên ḍng sông,
    Tiếng ca năm xưa thản nhiên cùng thuyền cuốn xuôi.
    Đ̣ quên không mang duyên về,
    C̣n vương đâu đây câu thề,
    Xa vắng mấy ngh́n lần nh́n thuyền đi...

  8. #778
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Giông tố - tiếp theo

    Chương 20



    Hầu sáng bưng vào một cái liễn sắt đầy những măng tây, khói lên nghi ngút, mùi thơm đưa ra ngào ngạt... Tuyết ơng ẹo hắt đống vỏ hạt dưa ở bàn cho rơi xuống sàn gác lách tách, và đài các phán cho hầu sáng:

    - Cái Nị vặn quạt chạy nhanh lên một tí nữa nghe không!

    Rồi âu yếm giục Long bằng một cái tát yêu:

    - An đi chứ, hở ḿnh?

    Long chờ cho hầu sáng ra hẳn và cửa quầy đă khép hẳn lại, mới ngồi ngay ngắn lên và mắng Tuyết:

    - Tôi không bằng ḷng cho Tuyết vô ư như thế! Khi có mặt một người thứ ba nữa th́ Tuyết phải giữ ǵn một chút mới được!

    Tuyết cười khanh khách mà rằng:

    - Anh ngượng với thằng hầu sáng đấy à? Anh gàn lắm. Những thằng ấy nó có để ư đến khách hàng làm tṛ ǵ với nhau bao giờ! Chúng nó cứ tính nhẩm những món ăn đem ra quầy nào, đáng là bao nhiêu, như thế cũng đủ nhọc.

    Câu trả lời tự nhiên ấy gieo một mối ngờ vực vào ḷng Long. Chàng tự hỏi: “Thế th́ con yêu tinh này đă lả lơi với ta là với người đàn ông thứ mấy rồi, để mà kinh nghiệm như thế được?” Rồi Long làm bộ thản nhiên hỏi Tuyết:

    - Sao Tuyết dám tin chắc rằng họ không thể để ư đến ḿnh?

    Không để ư đến câu hỏi vặn sâu sắc ấy, Tuyết lại nhí nhảnh đáp:

    - Suy ra th́ biết chứ! Hơi đâu ai để ư đến kẻ khác làm ǵ, v́ người nào có công việc người ấy. Cũng như tôi chẳng hạn, trong khi tôi chỉ biết công việc tôi là âu yếm ḿnh th́ tôi có để ư đến cái thằng hầu sáng là thằng nào đâu!

    Long gật gù nhưng vẫn nghi hoặc. Mặt chàng thờ thẫn ra... Trên từng gác thứ ba của hiệu cao lâu Thiều Châu, bữa ấy đông khách quá: tiếng đàn sáo ở pḥng âm nhạc, tiếng ḥ hét của hầu sáng, tiếng bài mạt chược chạm nhau loảng xoảng loạn xạ lên. Tuy ngồi với người yêu trong một cái quầy kín đáo rồi, mà Long vẫn phải bứt rứt khó chịu như chung quanh chàng có tiếng kêu cháy, kêu cướp ǵ vậy!

    Nhưng Long không được khó chịu nữa, v́ Tuyết đă ngoan ngoăn múc đầy măng vào bát của chàng, rồi lại đưa một th́a lên miệng chàng một cách đáng yêu.

    Môi dưới của Tuyết giẩu ra, mắt Tuyết đằm thắm nh́n Long, hai ngón tay ở bàn tay trái của Tuyết cũng nhẹ nhàng đỡ lấy cằm của Long - nghĩa là Tuyết có những cử chỉ của một vú nuôi cho em bé ăn vậy. Long cứ thản nhiên hưởng sự nâng niu ấy, trong bụng không khỏi thấy là buồn cười...

    Tuyết xúc hai ba lần cho người yêu như thế rồi ngừng tay, cau mặt mà rằng:

    - Ồ! Khỉ quá! Cái bàn này rộng quá! Ḿnh sang đây đi, sang đây ngồi cạnh tôi cho chúng ta được gần gũi nhau một chút nữa!

    Long nghe theo, đến ngồi cái ghết bên cạnh Tuyết th́ Tuyết quàng cổ chàng, rất sung sướng, lại nói:

    - Ừ! như thế này có phải hơn không?

    Anh hầu sáng khách tự nhiên mở cửa quầy dẫn xác vào, tay bưng một đĩa con bột hạt cải trộn với tương ớt. Không chút e lệ, Tuyết vẫn giữ nguyên dáng điệu cũ, hỏi Long.

    - Thế ḿnh thích những món ǵ th́ bảo ngay đi cho kịp.

    Long uể oải đáp:

    - Tuỳ đấy.

    - Sao lại tùy!

    - Tôi không thấy đói mấy. - Vẫn biết thế! Vẫn biết chúng ta vào đây cốt nhất là chuyện tṛ với nhau mà thôi, chứ tôi, tôi cũng không đói. Nhưng mà ít ra cũng phải ăn uống cái ǵ cho nó xứng đáng, lúc đi ra cũng phải trả vài ba đồng bạc th́ mới trông được.

    - Ḿnh gọi món ǵ th́ gọi. - Tôi gọi sợ không hợp ư ḿnh chăng?

    - Tuyết cứ việc gọi, v́ món nào đă do Tuyết gọi, th́ ắt là tôi ăn phải thấy ngon.

    Tuyết phán mấy món cho hầu sáng. Cửa quầy sập lại rồi. Tuyết vội chùi mồm vào giấy bản và thưởng Long bằng một cái hôn rất kêu vào má. Rồi nói

    - Chao ôi! Ḿnh nói có một câu mà làm tôi sướng quá đi mất!

    Long nghiêm mặt nói, như người cực kỳ chán đời:

    - Ái t́nh là như thế đó! Một cử chỉ rất nhỏ mọn, một cử chỉ nghĩa lư, cũng đủ gây nên ái t́nh. Những khi người ta yêu là v́ người ta mù ḷa, là v́ người ta không tự hỏi v́ lẽ ǵ mà yêu. Bởi thế cho nên một cử chỉ vô nghĩa lư lại cũng có thể phá tan được ái t́nh. Do thế mà ái t́nh là điều mỏng mảnh, chóng hỏng, dễ vỡ.

    - Sao ḿnh lại nói những câu chán đời như thế? - Tôi nói thế là tôi nghĩ thế.

    Long đáp vậy qua một cái chép miệng rồi không nói ǵ thêm. Chàng tự hỏi một cách chán nản: “Ô hay! Sao ta lại khổ đến thế này? Sao ta lại không c̣n đủ một chút tàn lực để yêu như xưa? Hay là ta đă yêu Mịch quá? Hay là ḷng người nó dễ hiểu như những bậc triết nhân đă nói: ”Khi người ta đă yêu một bận rồi th́ đến lần thứ nh́, người ta không thể yêu như trước được". Long nghĩ thế th́ nhớ ngay đến Mịch. Sự thật th́ đă mấy tháng nay rồi, chàng không c̣n tơ vương ǵ đến Mịch nữa, không lúc nào chàng buồn nghĩ đến Mịch nữa, quả thật như vậy! Thế mà lúc này Long vẫn buồn rầu th́ tại làm sao?

    Chàng quay lại ngắm nghía Tuyết, lúc ấy, ngồi khoanh tay thẫn thờ, chỉ v́ một câu nói chán nản của Long mà cũng không buồn ăn uống ǵ nữa. Cái khuôn mặt trái xoan tuyệt phẩm ấy, cặp mắt viền lông mi rất dài mà ḷng trắng th́ xanh như da trời, mà ḷng đen như gỗ mun ấy, cái miệng xinh đẹp, rất tươi, mà môi trên như cánh ṿng cung, mà môi dưới thuôn thuôn như một nét vẽ ấy, khiến cho Long ngạc nhiên như mới ngắm nghía Tuyết lần đầu! Chàng rất lạ lùng rằng sao bây giờ mới ngắm kỹ Tuyết, măi đến bây giờ sao cái đẹp của Tuyết mới hiện ra một cách hoàn toàn, đầy đủ, choáng lộn như thế. Với mớ tóc trần vấn một cách khéo léo, với bộ y phục tân thời mà những đường khâu, đường viền tỏ ra vẻ kín đáo, sự sang trọng, với cái thân thể mảnh dẻ một cách khỏe mạnh.

    Tuyết hiện ra trước mặt chàng một trang tuyệt thế giai nhân... Người yêu của một trang tuyệt thế giai nhân! Sự nhũn nhặn của Long bắt chàng b́nh sinh không dám mơ màng đến thế. Ngày nay sự ấy đă thực hiện, cái cuộc t́nh ái ấy có thể khiến cho bao nhiêu thiếu niên khác phải thèm rỏ răi, vậy mà Long cũng không do đó mà sung sướng được, là nghĩa thế nào? Long thở dài một cái, chợt nghĩ đến một tư tưởng của Anatole France.(1) Hạnh phúc là một điều ǵ đó mà chúng ta không biết được.

    Rồi Long ái ngại ngồi xuống cạnh Tuyết, khẽ để một cái hôn trên trán Tuyết mà rằng:

    - Tôi yêu Tuyết lắm, lắm lắm! Tuyết ơi! Tuyết biết rơ sao được cái ḷng tôi yêu Tuyết nó đến bực nào?

    Hoài nghi, Tuyết đáp:

    - Không biết tôi có nên tin lời nói ấy không?

    - Ấy tôi cứ nói thế c̣n tin hay không cái đó tùy...

    Long ngoài miệng tuy cứng cỏi như vậy song trong ḷng cũng lấy làm hổ thẹn, v́ những lời ân ái ấy chẳng phải tự đáy ḷng thốt ra. Long đă nói v́ muốn lấy ḷng Tuyết, v́ muốn Tuyết khỏi buồn, v́ muốn bữa tiệc cứ vui vẻ. Chàng cho ḿnh là khốn nạn, khi có Mịch th́ lại màng tưởng đến Tuyết, mà khi đă mất Mịch và đă được Tuyết rồi, th́ lại thờ ơ... Long lo lắng phân vân nghĩ không khéo dễ mà chàng chính là người tạo hóa sinh ra đời để mà suốt đời bạc t́nh, để mà đóng một vai hề ngốc dại, lúc lớp màn đầu mở lên th́ thả mồi bắt bóng và lớp màn cuối cùng hạ xuống th́ không t́m được hạnh phúc, hay là không t́m được cái nghĩa lư cho cuộc sống c̣n nữa. Nghĩ như vậy, sợ ḿnh đă trái, Long bất giác lại muốn yêu Tuyết vô cùng. Nhưng ngay lúc ấy, chẳng may Tuyết lại đi kể lể:

    - Thôi, chẳng qua là tôi yêu anh quá, nên anh coi thường tôi, rẻ rúng tôi. Anh nên biết rằng nếu tôi muốn sung sướng v́ một người chồng th́ không phải tôi không lấy được chồng, hoặc là nếu tôi muốn sung sướng v́ t́nh th́ tôi cũng chẳng thiếu người yêu. Cứ như gia thế nhà tôi sao tôi không lấy được người chồng làm đốc tờ, đỗ cử nhân, làm giáo sư, làm thày kiện? Thế mà tôi đi tôi yêu anh! Tại làm sao? V́ anh bảo là anh yêu tôi! Thế rồi tôi không giữ ǵn ǵ nữa! Nhất là anh lại bảo anh cả tôi, cũng muốn cho anh làm anh rể anh ấy! Bây giờ, anh nói vài câu tôi cũng đă rơ cái bụng dạ của anh đối với tôi ra sao rồi! Anh kêu chưa yêu ai cả, là nói dối. Chắc anh đă thất vọng v́ t́nh rồi, th́ mới nói như thế. Th́ ra tôi bị mắc lừa!

    Long tuy cũng lộn ruột về sự suy b́ gia thế, cũng cố nén giận, vỗ vào lưng Tuyết mấy cái rồi nói:

    - Tuyết ơi, việc đời và ḷng người không giản dị như em đoán đâu, Tuyết ạ. Nhưng thôi, nghĩ ngợi làm ǵ cho phiền! Ta nên nhắm mắt lại mà yêu nhau.

    - Tôi hiểu rồi, v́ chính tôi, tôi đi t́m anh nhiều quá, cho nên anh nghi tôi, có phải thế không?

    - Có lẽ...

    - Em xin thú thật với anh rằng tuy em tự do thật đấy, nhưng em chưa yêu ai bao giờ cả. Anh là người thứ nhất...

    Long cười nhạt: - Đây này, nếu việc trăm năm của chúng ta mà không thành, mai sau em có người yêu nào khác, th́ em lại có thể nói với người ta như bây giờ em nói với anh! Người ấy sẽ cũng vẫn c̣n là người yêu thứ nhất của em! Không hơn không kém...

    - Trừ khi đă trải đời lắm rồi, th́ mới đa nghi như anh. - Có lẽ...

    - Sự thật thế nào tôi nói thế, c̣n tin hay không là quyền anh.

    - Tôi phải tin chứ! Nếu tôi không tin ḿnh th́ tôi khổ lắm. Sự hoài nghi chỉ làm cho ta khốn khổ chứ có đẻ ra hạnh phúc bao giờ! Tôi yêu Tuyết lắm, tôi tin Tuyết lắm. Thế ḿnh bằng ḷng chưa?

    - Thôi đi, ăn đi!

    Long đứng lên, đi đi lại lại, cầm tăm xỉa răng, và đứng dừng trước gương. Chàng ngắm bộ âu phục chải chuốt của ḿnh mà thấy ḿnh khôi hài vô cùng. Cả một đoạn đời niên thiếu của Long lại hiện ra trong trí nhớ: nhà hội Bảo anh, những cuộc đi chơi hàng lũ, một ông bố hờ, cô Mịch, ông nghị Hách, những cuộc ghen giận, những nỗi đau thương...

    Bốn tháng qua...

    Bây giờ đă là mùa hè, mùa hè với hoa xoan tây đỏ ửng, với tiếng tu hú kêu gay gắt, với giọng ve sầu dịp dàng nhặt khoan... Thị Mịch làm vợ nghị Hách, Tuyết làm hôn thê của chàng!

    Sự đời y như một giấc mộng.

    Đă thế th́, âu là chàng sẽ liều nhắm mắt đưa chân.. Chàng sẽ can đảm chịu những tai họa, vui vẻ, hưởng những cuộc hảo biến, không nghĩ ngợi ǵ nữa mặc cho con Tạo xoay vần...

    Long quay về hôn hít ôm ấp Tuyết.

    - Chiều nay Tuyết về Cảng?

    - Chiều hay sáng mai cũng được.

    - Thôi, về ngay chiều nay đi.

    - Sao thế?

    - Tôi chỉ sợ quyến luyến nhau quá, anh cả biết th́ tôi mang tiếng.

    - Ḿnh nói phải đấy!

    - Anh ấy biết th́ em sẽ bị mắng mà tôi sẽ bị khinh.

    - Thế nay mai, thế nào ḿnh cũng xuống nhá!

    - Ừ.

    - Ḿnh chậm xuống, th́ ắt tôi phải đâm bổ lên t́m ḿnh.

    - Sao thế?

    - Nhớ lắm...

    Ngay lúc ấy có ba tiếng gơ vào cửa quầy. Long cũng giật ḿnh, vội bước ra. Người gơ cửa là một ông già độ ngoài năm chục tuổi, vận âu phục, quần áo bằng vải vàng, đầu đội mũ dạ, chân đi giầy đen, trông có vẻ giang hồ khí phách, đáng trọng và cũng đáng đề pḥng lắm. Râu ria không dài, không ngắn, hăy c̣n đen. Hai con mắt rất tinh tường, lưỡng quyền cao, địa các nở, một đường gân xanh chạy dọc qua trán, tinh thần hăy c̣n quắc thước, miệng cười tươi.

    Long hỏi:

    - Cụ muốn ǵ?

    Ông già thủng thẳng đáp:

    - Tôi muốn gặp cậu.

    - Xin lỗi cụ, tôi không được biết cụ...

    - Nhưng mà tôi biết cậu. Cậu là cậu Long, có phải không?

    - Bẩm vâng, rước cụ vào trong này.

    Long kéo ghế cho ông lăo ngồi rồi đưa mắt cho Tuyết. Tuyết đứng lên chào lễ phép lắm. Ông già lại hỏi.

    - Cô là em gái ông Tú Anh có phải không?

    Long và Tuyết nh́n nhau, rất sợ hăi. Hầu sáng lúc ấy lễ mễ mang mấy bát thức ăn vào, Long mời ông già:

    - Bẩm xin cụ góp với cháu vài chén rượu.

    - Cảm ơn cậu, tôi không ăn... Tôi cần nói với cậu ba câu thôi, rồi tôi đi.

    - Bẩm cụ, cháu trót quên mất, vậy cụ quí tính là ǵ?

    - Cậu không thể biết tôi là ai được, v́ lần này là lần đầu cậu gặp tôi...

    Long ngạc nhiên hết sức, không biết ông già này là người thế nào, định giở những tṛ ǵ, hay lại là quân lừa đảo ǵ chăng... Chàng chưa kịp hoài nghi, ông già lại nói:

    - Tôi biết bố mẹ cậu hiện giờ c̣n sống hay đă chết, cậu là con cái nhà ai nữa.

    - Dạ...

    - Trong ba tháng nữa th́ cậu sẽ gặp mặt bố mẹ của cậu.

    - Thật vậy? Giời ơi, thế ra bố mẹ tôi c̣n sống!

    - Phải, c̣n sống, mà lại giầu có nữa!

    - Giời ơi, thế th́ sung sướng biết bao! Tuyết ơi!

    - Tuy vậy, chưa chắc cậu đă sung sướng.

    - Thưa cụ thế cụ có làm thế nào cho tôi được gặp ngay không? Cụ sẽ làm cho bố mẹ tôi được gặp tôi?

    - Phải, mà tôi sẽ giảng cho cậu những điều bí mật của cuộc đời cậu nữa. Nhưng mà cậu phải hứa với tôi hai điều...

    - Xin cụ cứ dạy. - Một là cậu sẽ trái lời cậu Tú Anh. Cậu Tú Anh có nhờ cậu làm một việc ǵ th́ cậu đă rơ, vậy cậu phải chối từ đi. Đó là một. C̣n điều nữa là: từ nay trở đi, dù gặp tôi ở đâu, cậu cũng không được hỏi ǵ tôi cả, cậu không được nói ǵ đến việc tôi làm cả, măi cho đến lúc bố mẹ cậu gặp mặt cậu. Thôi, tôi đi đây. Chào cậu, chào cô.

    Nói xong ông cụ ra. Long chạy theo:

    - Cụ ơi cụ!

    Ông già nghiêm mặt giơ ngón tay trỏ trước mũi Long mà rằng:

    - Ngay từ bây giờ không được nói ǵ cả! Không được hỏi ǵ cả!

    Het chuong 20

  9. #779
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Giông tố - tiếp theo

    Chương 21



    Sáng hôm ấy, một ngày hè mây trời quang đăng, trong sân Tiểu Vạn trường thành, có tám chiếc xe hơi... Mỗi năm hai kỳ, ấp phải đón tiếp sự tấp nập, là v́ mỗi năm hai kỳ, việc doanh thương của ông dân biểu Tạ Đ́nh Hách được đem ra tính sổ.

    Trong pḥng khách đợi, lúc ấy có ngót hai chục người chờ được tiếp, bọn người mà bề ngoài đủ tỏ ra vẻ doanh nghiệp, vẻ sắc sảo, vẻ gian hùng, ở những cái mũ cát két, ở những đôi dày ống, ở những cái kính cặp, ở những cái răng vàng, ở cái máy chữ sách được, ở cái cặp da to kếch sù, ở cái ống đựng nước giữ được nóng lạnh trong 24 giờ,.v.v... Bọn này thuộc vào lớp người mà do ai, xă hội được hoạt động, trông vào đâu, cũng thấy danh lợi, sống lên trên những cuộc tai họa hoặc những sự may mắn của người đời. Trước mắt bậc triết nhân hiền giả, họ là bọn sài lang, mà đối với gia đ́nh của họ, th́ họ là những bậc can trường lỗi lạc.

    Trong bọn ấy, có anh coi đời như canh bạc lớn, làm việc thiện là để quảng cáo cho ḿnh, làm điều ác mà bắt mọi người phải nhớ ơn, đọc đủ cả các báo chí mà không biết ǵ về văn chương mỹ thuật, tủ sách đầy những tập kỷ yếu các hội ái hữu, nhưng kỳ chung thật không có ai là bạn trên đời, cầm đến tờ nhật tŕnh chỉ xem tin thương trường, tin gọi thầu, các đạo nghị định, tin xuất cảng, nhập cảng, đă từng chủ tọa những cuộc bàn giải văn chương, mà chưa hề đọc hết một cuốn tiểu thuyết. Lại có anh vừa cổ động kịch liệt cho hội phật giáo, lại vừa xây hàng dăy nhà săm, thấy tin ở đâu bị lụt là lập tức hô hào mở cuộc lạc quyên, để đi cân gạo, thấy tin ông tổng trưởng thuộc địa qua chơi, là viết ngay một bài báo than phiền về nạn hiếu danh và lên kể công doanh thương với quan đầu tỉnh, coi đời là một sự vô nghĩa lư, nhưng đày tớ đánh vỡ một cái bát cũng bắt đền năm xu, giữa đám đông người th́ cả mồm chửi những người tàn ác buôn đồng loại, nhưng ngồi một ḿnh th́ lại ca tụng ḿnh đă làm được một việc tàn ác một cách có mỹ thuật. Có anh nữa, đă bị cáo trước vành móng ngựa hàng chục lần, mà vẫn chưa biết ông biện lư ngồi ở chỗ nào, vào đâu cũng khoe ḿnh giỏi pháp luật, khai ở sở liêm phóng là vô nghệ nghiệp nhưng, thực ra, không c̣n nghề ǵ là không làm, ban đêm đi tiêm thuốc phiện cho người quư quốc, ban ngày đi đ̣i tiền hộ các sở nặc nô, làm chủ đă ba bốn tiệm khiêu vũ, mà đánh con gái đến hộc máu về tội ăn mặc tân thời, cho vay lăi mười lăm phân th́ xót xa, v́ đă quá hy sinh cho đời, mà đem vi thành quan trên bạc ngh́n, v́ đă được cái cửu phẩm c̣n sợ ḿnh là bội bạc. Lại có anh vừa là chủ hiệu xe đám ma, vừa là chủ được pḥng, bán tem cho hội bài trừ bệnh lao, lại bán cả thuốc lào mốc, chiếm kỷ lục về sự vô học nhưng lại gọi ông Quỳnh, ông Vĩnh là thằng, ấy vậy mà khéo làm tiền, th́ lại cứ hơn những kẻ có bằng thương mại chuyên môn... Nói tóm lại một câu, bọn người này là những mẫu hàng đặc biệt của công giới và thương giới.

    Bọn ấy đều hoặc là bạn hàng, hoặc là vây cánh hoặc là tay sai của Nghị Hách cả. Người th́ lên xin thầu một dăy nhà, kẻ mong điều đ́nh xong một tờ giao kèo, anh th́ muốn bán lại một cái mỏ, anh th́ đến yêu cầu một sở đại lư độc quyền, anh th́ đến bán một ít cổ phần của một công ty đương tổ chức lại, hoặc sắp tan...

    Trong pḥng giấy, nghiệp chủ Tạ Đ́nh Hách, bảo người thư kư riêng:

    - Anh ta xin lấy một lượt danh thiếp đă.

    Rồi lại hỏi người loong toong:

    - Chưa thấy ai ở Quảng Yên về à?

    Người loong toong đáp.

    - Bẩm chỉ mới có hai ông ở Hải Pḥng và ở Hà Nội về tŕnh sổ sách.

    - C̣n th́ toàn là lạ mặt cả? - Bẩm chỉ có một người có tuổi là lạ mặt, c̣n th́ phần đông là đều đă có lên đây một vài lần.

    - Một người có tuổi? - Vâng.

    - Ai thế nhỉ?

    - Bẩm, con không biết, v́ chưa lên đây lần nào cả? - Đi chiếc xe mác ǵ?

    - Bẩm, không có xe hơi.

    - Quần áo thế nào? - Quần áo tây vải vàng. - Muốn hỏi ǵ?

    - Bẩm muốn hỏi quan lớn.

    Người thư kư mang vào một cái khay đầy những danh thiếp và nói:

    - Bẩm lại vừa có một ông Tây vừa lên bằng xe hơi, kêu muốn được tiếp trước cả.

    Nghị Hách mân mê cái danh thiếp trong tay, nghĩ một lúc rồi bảo người loong toong:

    - Anh ta thưa với các ông rằng đường sá xa xôi, ông chủ tôi có lưu các ông lại xơi bữa cơm trưa, xin các ông thuận cho.

    Rồi quay lại người thư kư:

    - Trong khi ấy, th́ anh ra mời người Tây này vào trước.

    Mấy phút sau, người Tây được dẫn vào. Người này, đă cao tuổi, nói tiếng Việt Nam rất thông, xem chừng đă ở thuộc địa này ít ra vài ba mươi năm.

    - Tôi muốn ông nghị nói cho tôi hiểu rằng khóa này ông có ra tranh cử nữa không...

    Nghị Hách nghĩ măi mới đáp.

    - Điều ấy tôi cũng chưa quyết định.

    - Nếu ngài ra tranh cử, th́ nên quyết định ngay đi v́ chỉ c̣n có hai tháng.

    - Vâng, nhưng v́ công việc doanh nghiệp của tôi dạo này bận rộn lắm, có lẽ khóa này tôi thôi.

    Người Tây trợn tṛn hai mắt:

    - Ngài thôi? Ngài nói?

    - Phải, có lẽ tôi thôi.

    - Ngài thôi v́ công việc ngài đương tiến bộ?

    - Vâng.

    Người Tây cười nhạt một hồi rồi khẽ nói:

    - Ngài nên nói v́ ngài đầy túi rồi th́ hơn.

    Nghị Hách đứng lên nghiêm trang mà rằng:

    - Tôi xin thề với ông rằng, tuy chính phủ có cho tôi hai trăm mẫu đồn điền thật, nhưng tôi mất theo vào cái ấy có đến sáu vạn bạc, mà vẫn chưa thu về một xu nào cả!

    - Không phải v́ thế mà ngài không thay mặt dân nữa.

    - Vả lại, tôi cũng không giúp ích được dân điều ǵ.

    Người Tây lại cười gằn một hồi lâu, rồi ghé vào tai nghị Hách:

    - Khi ḿnh làm nghị viên th́ người ta hăy nghĩ đến cách giúp ích cho ḿnh trước đă.

    Nghị Hách cũng cười trừ và chia tay ra bắt tay người Tây, sau khi nháy mắt mấy cái một cách ranh mănh. Rồi tiếp:

    - Tôi hỏi thật ông rằng: nếu tôi ra tranh cử nữa, th́ có lợi hại ǵ cho ông không?

    - Tôi cũng xin nói thật ngay rằng nếu ông tranh cử nữa, th́ cả đôi ta sẽ cùng có lợi.

    - Xin ông cắt nghĩa kỹ...

    - Trước hết, tôi hăy nói cho ông biết rằng cách đây vài năm, tôi c̣n là một ông quan cai trị...

    - Vâng.

    - Tôi có cả Bắc đẩu bội tinh (người ấy nói xong trỏ lên ve áo).

    - Vâng, tôi đă rơ lắm...

    - Thế nghĩa là tôi quen thuộc nhiều người quyền thế lắm. Trong khi tôi c̣n làm quan cai trị th́ tôi đă để ư đến việc doanh thương rồi. Hiện giờ, tôi làm đại biểu cho một hội lư tài mới lập bên Pháp, vốn liếng có hai mươi triệu phật-lăng, được hội cử đi t́m một việc ǵ có lợi. Tôi đă t́m ra được một cái độc quyền, là cái độc quyền nước mắm. Muốn đạt tới mục đích th́ phải có vây cánh cho nên tôi muốn t́m ông.

    - Vâng.

    - Ông thử nghĩ xem? Một cái độc quyền nước mắm ở Bắc Kỳ và ở Trung Kỳ th́ phải là một việc lợi lắm chứ?

    - Phải, phải.

    Vậy th́ năm trăm cổ phần để dành cho ông đó nếu ông giúp tôi được việc.

    - Tôi sẽ phải hành động thế nào?

    - Ông sẽ ra tranh cử dân biểu, ông sẽ phải trúng cử cả ghế nghị trưởng nữa, để mà lên Đại hội nghị kinh tế.

    Có tiếng gơ cửa, nghị Hách quát:

    - Không vào được!

    Rồi ngồi thừ ra ngẫm nghĩ. Hồi lâu mới nói:

    - Chỉ sợ không đủ tài hùng biện... - Đă có người khác hùng biện.

    - Thế th́ tôi phải làm ǵ? - Ông sẽ bỏ phiếu tín nhiệm một ủy ban vệ sinh cử đi xét nước mắm. Và ông sẽ ngồi im không nói ǵ cả, không căi ǵ cả, khi nào có một hội viên Pháp đem vấn đề nước mắm ra chất vấn chính phủ tại hội nghị.

    - Chỉ có thế?

    - Phải, mà có thế cũng là nhiều lắm.

    - Tôi hỏi thẳng thế này nhé: thế trong cuộc tranh cử ghế nghị trưởng th́ liệu hội ông có thể giúp đỡ ǵ được tôi không?

    - Chúng tôi sẽ giúp đỡ ông về phương diện tinh thần.

    - C̣n tiền tranh cử th́ tôi phải bỏ ra?

    - Phải, ta nên giao hẹn nhau đích xác như thế.

    Nghị Hách ngồi thừ ra một lúc lâu mới tiếp:

    - Như vậy th́ khó khăn lắm,

    Nhưng người Tây đứng lên, nghiêm trang mà rằng:

    - Việc đời không bao giờ dễ cả. Tôi xin nói thẳng ngay rằng mỗi một cổ phần giá là hai ngh́n phật lăng. Vậy th́ năm trăm cổ phần về tay ông là bao nhiêu! Mà cái số lăi đồng miên sẽ là bao nhiêu? Ông nghĩ kỹ mà xem! Lăi nước mắm, cả Trung Kỳ lẫn Bắc Kỳ!

    - Ông nói có lư lắm.

    Người Tây vỗ vai nghị Hách, nói khẽ:

    - Vả lại, cái ghế nghị trưởng cũng đắt đến cái mề đay Bắc đẩu...

    - Tôi chỉ sợ không tranh nổi cái ghế nghị trưởng, sẽ có năm bảy tờ báo chửi tôi là vô học...

    Người Tây có vẻ cáu kỉnh mà rằng:

    - Những đứa nào chê ông là vô học th́ ông sẽ lấy giấy bạc dán vào mồm nó, cho nó câm đi! C̣n báo chí th́ sợ ǵ? Ông chỉ việc kư vài cái ngân phiếu cho mấy thằng chủ báo! Tôi sẽ đi điều đ́nh với ông! Ngoài ra, tôi cũng có mấy cơ quan ngôn luận bằng Pháp văn, sẵn sàng chửi cái anh nghị trưởng cũ là phản quốc, là tư bản, là bán đồng loại, rồi kia mà!

    - Những cơ quan ấy sẽ ca tụng tôi?

    Người Tây cả cười:

    - Ông thật thà quá! Những cơ quan của tôi mua được vào dịp tranh cử sẽ không ca tụng ông, mà lại c̣n công kích ông kịch liệt! Tôi sẽ thảo cho ông một chương tŕnh cải cách vĩ đại về xă hội. Ông sẽ đ̣i quyền cho hạng lao động, cho nông dân... Những tờ báo kia sẽ chửi ông là cách mệnh... là cộng sản... Rồi th́ mấy tờ nhật báo đăng tin chó chết, sẽ trích đăng những bài mà mấy tờ báo Tây chửi ông! Với cái lối hành động như thế th́ chức nghị trưởng, ông lấy dễ như bỡn vậy.

    - Nếu đúng được thế th́ hay lắm.

    - Vậy ông có bằng ḷng ra tranh cử nữa không?

    - Đă thế, th́ tôi phải ra nữa.

    - Với cái chức nghị trưởng, ông c̣n làm được nhiều việc lợi khác.

    - Có lẽ lắm.

    - Vậy hứa đi. Ta nên lấy danh dự mà thề với nhau đi...

    - Tôi xin thề.

    - Thôi, thế tôi tạm biệt ông. Ta sẽ gặp nhau luôn. Tôi phải về hội quán Hà Nội, chiêu tập một kỳ hội đồng bất thường để bàn cách làm việc.

    - Vâng.

    - Ông cũng nên nghĩ ngay mọi cách làm việc. Kính chào ông.

    - Chào ông!

    Người Tây ra, nghị Hách cũng ra theo, tiễn chân đến cửa ấp. Chiếc xe hơi chạy rồi nghị Hách quay lại pḥng khách đợi, tươi cười tay bắt mặt mừng, chào hỏi cả một lượt. Khi bắt tay đến một ông già là người được hỏi đến sau cùng, th́ nghị Hách có vẻ ngạc nhiên đứng ngẩn người ra ngẫm nghĩ rất lâu.

    - Quái lạ! Trông ông này giống ai mà tôi không nhớ nữa!

    Ông già cười ha hả nói:

    - Vâng, đă hai mươi nhăm năm nay rồi!

    - Ông là ai nhỉ?

    - Một người bạn cũ của quan lớn... đă quên đi mất.

    Nghe đến đấy, nghị Hách chợt giật ḿnh, cũng muốn cáu kỉnh lắm, vội phải lén môi dưới vào hai hàm răng mà cắn chặt để nén sự bực tức. Một người bạn cũ mà đến với ḿnh, khi ḿnh đă giàu có, th́ không khí nào lại là một điềm tốt, nên nghị Hách hỏi một cách cũng hơi xẵng:

    - Thế th́ ông là ai?

    - Bẩm tôi là bạn với ngài, từ lúc ngài c̣n hàn vi... Nói ra vị tất ngài đă nhớ được, mà nói th́ phải dài ḍng lắm.

    Thấy ông “bạn cũ” thản nhiên như thế, nghị Hách cũng vội dịu giọng:

    - Tôi vẫn chưa nhớ ra được bác là ai đấy!

    - Vâng, hơn hai mươi năm nay rồi c̣n ǵ!

    - Thế bác lên thăm tôi hay có công việc ǵ không?

    - Vừa thăm, và vừa có việc nữa.

    - Bác có vội không?

    - Tôi không vội chút nào.

    - Bác có thể ở đây lâu được?

    - Có thể ở vài ba tháng cũng được.

    Nghị Hách tuy ngạc nhiên, nhưng cũng gật gù:

    - Thế th́ may lắm.

    - Vâng.

    - Bác cho phép tôi hăy tiếp những ông này đă, v́ phần nhiều là có việc vội cả.

    - Được ạ.

    - Thế phiền bác đợi tôi ít lâu nhé?

    - Trong lúc ấy, tôi muốn bác cho một người nhà đưa tôi đi xem cái sinh phần. Tôi lên đây đă hai hôm. Cả buổi chiều hôm qua, tôi đă lên ngọn đồi bên kia ngắm nghía và xem mạch đất... Tôi thấy rằng cái ông thày địa lư nào, đă t́m cho bác chỗ đất ấy, th́ hoặc là muốn phản bác, hoặc là không hiểu một tư ǵ về địa lư cả.

    Nghị Hách bảo người loong toong:

    - Anh t́m thằng Xuân, bảo nó đưa cụ đi xem sinh phần.

    Rồi đứng nh́n người bạn cũ để cố nhớ ra xem xưa kia đă quen thuộc ở đâu... Cái mắt quắc thước hai con mắt tinh thần vô cùng, lưỡng quyền cao, địa các nở, một đường gân xanh to như cái đũa chạy dọc qua trán, lại thêm ba cḥm râu... Một bộ quần áo vải vàng, dáng người thật khó đoán lạ, khó nhớ lạ!

    Nghị Hách thở dài nói:

    - Tôi vẫn chưa nhận ra được bác là ai đấy!

    Ông già mỉm cười:

    - Tôi giúp việc cho bác xong, rồi mới nói lại chuyện cũ, th́ cũng không muộn.

    Thằng Xuân chạy đến th́ nghị Hách bảo:

    - Mày dẫn cụ đi xem vườn.

    Rồi quay lại tiếp những người khác.



    Het chuong 21

  10. #780
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Giông tố - tiếp theo

    Chương 22



    Mịch oán giận mẹ, căm tức bố, khinh bỉ anh, và nhớ Long.

    Trong khi khâu vá, v́ không để hết được trí vào việc nên Mịch đă để lỗi kim, lỗi chỉ, nhầm lẫn đủ thứ đến nỗi có hai cái yếm răi cũng phải khâu mất bốn ngày. Bây giờ đến cái áo th́ Mịch lại viền lộn và cạp trái!...

    Bực ḿnh, ném cái vạch xuống sàn gác, vứt cả thúng khâu đấy, Mịch đứng lên, thừ người ra, Mịch ra bao lan nh́n xuống phố cho khuây khỏa.

    Sáng hôm ấy, một buổi sáng chủ nhật lại mát trời. Phố xá đầy người và xe tấp nập... Những cặp vợ chồng, những cặp giai gái diện những bộ áo ḷe loẹt nhan nhản trong xe điện, trên xe cao su, trên vỉa hè, người nào cũng có bộ mặt hớn hở công nhận rằng đời là tốt đẹp, là đáng sống, là đầy những ánh sáng và hi vọng... Trông người, chạnh nghĩ đến niềm riêng. Mịch xót xa thấy rằng đối với ḿnh, cuộc đời đến như thế là hết, thật là hết. Không bao giờ Mịch c̣n hi vọng có được lấy một ngày vui. Long, thời gian sắp sửa lấy Long, những câu ân ái buổi xưa, những điều mơ màng b́nh dị với Long, những sự ấy, ngày nay chỉ c̣n là những vết tích đă phôi pha của một giấc ác mộng... Tuy vẫn không quên là ḿnh chưa hai mươi tuổi. Mịch cũng thấy như ḿnh đă già. Những sự yêu đương nhau của hạng vợ chồng trẻ là không khi nào Mịch c̣n được hưởng v́ rằng chồng của Mịch là một ông chồng già, vậy mà cũng chưa hề có quay lại lần thứ nh́, kể từ sau tối tân hôn. Mịch ngạc nhiên ở chỗ chính ḿnh, ḿnh cũng có thể vô t́nh đến nỗi coi chồng như chết mất rồi: coi ḿnh như một quả phụ được hưởng cơ nghiệp của chồng để lại, và coi đứa con trong bụng là một đứa trẻ xấu số, đến nỗi mồ côi bố ngay từ lúc chỉ mới là một cái bào thai! Lắm khi đă bồn chồn tự hỏi: Ta cứ sống măi như thế này à? Lắm khi phải cố nhớ được Long, thương được Long, và căm giận được lại những phút đau thương ân ái đă sống chung với Long để mà có thể nhớ Long, rồi khóc một ḿnh, ướt lă chă cả gối. Những khi thấy Long, là không thể yêu được nữa - dù là cái yêu âm thầm, dù là mối t́nh u ẩn tuyệt vọng trong đáy ḷng - th́ Mịch lại mơ mộng đến những người lạ mặt, những người qua đường, những người một bữa chủ nhật, hay một buổi mát trời, đă dun dủi cho lai văng qua nhà Mịch để ngước cặp mắt lên bao lan nh́n Mịch trong hai phút và đă làm cho Mịch cũng phải nh́n xuống, quay đi, và nh́n trộm theo... Những h́nh ảnh thoáng qua ấy, có đủ sức huyễn hoặc kỳ khôi, làm cho Mịch phải tưởng đến, ôn lại, cố lục t́m trong trí nhớ, để chạy theo một cái ảo tưởng mà luân lư ngăn cấm, để ngoại t́nh bằng tinh thần, làm một việc khoái lạc, mà người ngoài không biết được.

    Cái phương châm rất thông thường ấy, đă đến với Mịch cũng như đă đến với trăm ngh́n người khác, những người cam bề lẽ mọn ngoài mặt, mà đầy những tư tưởng thương thân tủi phận trong đáy ḷng, những người khát yêu. Mịch đă cho ḿnh là phải, là cao thượng, là làm những việc chính đáng, những khi có tư tưởng bất chính. Cho nên một buổi chiều, chỉ cần có một người khách qua đường nh́n thấy Mịch, là đủ cho đêm ấy, Mịch được cái sung sướng, bài trí trong óc một cảnh hạnh phúc gia đ́nh với khách qua đường ấy, một cảnh trong đó có đủ: những sự ôm ẵm, mơn trớn... nâng niu... Từ khi lấy chồng đến nay, đă ba bốn tháng, th́ là đă luôn trong ba bốn tháng, Mịch đă ngoại t́nh bằng tinh thần, đă lừa chồng với hàng trăm ngh́n người, những người qua đường. Sự phản phúc trong ấy thật đă là hoàn toàn, thật đă là đầy đủ, đủ cho một sự t́nh cờ nhỏ mọn cũng có thể gây ra một cuộc lừa dối rành rọt bằng xác thịt nữa. Mịch sẽ lừa dối chồng cả phần hồn lẫn phần xác... Và như vậy th́ là một sự rửa thù oanh liệt cho Mịch và cho Long!

    Những cảm giác đê mê ở cuộc hăm hiếp, c̣n để sót lại trong trí Mịch những phút hồi ức băn khoăn của một dục vọng chưa được thỏa măn. Mịch đă phải tưởng tượng ra những cảnh cám dục ghê gớm, hưởng với mọi kẻ qua đường. Trong những sự mơ màng càn rỡ ấy, mỗi một cái mặt đă nh́n thấy là một cái sức ám ảnh riêng, là một thế giới riêng, có những sự khiêu động không bao giờ giống nhau cả. Và ḷng khao khát đến một điều thỏa măn bằng cách tưởng tượng ấy, không những chẳng làm cho Mịch măn nguyện, nhưng trái lại, c̣n khiến Mịch càng như điên cuồng.

    Sau những phút ghê tởm đáng kinh hoàng ấy, sau khi ma quỉ đă phải chạy xa, để cho thiên thần đến thắng trận trong ḷng người như thế, Mịch không phải là không hối hận. Song lẽ đó không phải là Mịch hối hận với chồng! Mịch chỉ hối hận với Long mà thôi. Dù sao th́, ngoài Long ra, trên đời chưa có ai yêu Mịch cả. Mịch tự kết án là có tội với Long, chỉ với Long.

    Ấy thế là h́nh ảnh Long lại bị lôi kéo vào dục vọng của Mịch. H́nh ảnh những kẻ qua đường có vẻ phải ḷng Mịch, những khi ấy, phai nhạt hẳn đi, Mịch đă thường ôm gối chăn, nghĩ đến Long, bàng hoàng soi bói trên thớ vải trắng muốt của gối chăn, ngơ hầu nh́n thấy cái miệng cười gằn, cặp lông mày hay nhíu lại của Long, hoặc là đă lặng im, nhịn thở, để tai nghe qua những cái tích tắc của chiếc đồng hồ, ước mong được nghe lại một lời buông xơng, một câu gắt gỏng, một cái thở dài chán chường của Long, của người đă khinh Mịch, đă rẻ rúng Mịch, đă hứa là tha thứ cho Mịch mà đă nuốt phăng lời hứa, đă phụ Mịch để lấy một thiếu nữ khác, đẹp hơn Mịch, có bố giàu hơn bố mẹ Mịch, nghĩa là một người đă làm khổ Mịch nhưng mà Mịch vẫn cứ v́ người ấy mà xót xa, v́ Mịch không thể nào quên được người ấy, không thể nào không yêu được người ấy!

    Những khi đêm khuya chợt thức giấc, nh́n chung quanh ḿnh chỉ thấy sự hiu quạnh và ánh sáng lănh đạm của một bóng điện trong dua xanh. Mịch, trong thâm tâm, đă cảm thấy đủ hết mọi nỗi chán chường của người bị cảnh ngộ ép duyên, của một người bị để lạnh lùng, và đă ước ao một sự phi thường ǵ dun dủi cho Long có can đảm đương lúc đêm hôm, cũng trèo tường vượt rào, mà đến gơ cửa pḥng của Mịch, rồi chạy vào ôm choàng lấy Mịch áp mặt vào má Mịch, để rỏ xuống vài giọt lệ đau khổ thương xót rồi hai người sẽ ôm nhau mà khóc lướt mướt, mà cùng hối hận, mà cùng ganh nhau để xin tha thứ cho nhau, tranh nhau thỏ thẻ những lời ái ân nũng nịu, rồi vào cuộc chung chăn chung gối, tha hồ mà nơn nường âu yếm cho đến mê đến mệt, đến mất lư trí đến bay linh hồn, đến chán chê, đến lăn lóc, cho đến trơ ra như gỗ, như đá... Rồi th́ chết! Chết cả đôi, ôm nhau mà chết, đem mối hận ngh́n thu xuống suối vàng cho nó tiêu tan đi, sẽ yêu nhau dưới âm cung, nhưng lúc chết th́ phải trên một giường... để cho nghị Hách trông thấy cảnh tượng rùng rợn ấy, để cho lăo biết rơ ràng không phải hễ cứ lắm bạc, nhiều tiền là mua được cả linh hồn của người ta!

    Mịch đă dám có những ư nghĩ bất thường, gan góc đến như thế. Những lúc ấy, Mịch muốn có Long để khoe khoang rằng ḿnh đă nghĩ thế, để tỏ dạ trung thành với người yêu. V́ không làm sao được, Mịch đă phải kêu gọi đến quỷ thần hai vai chứng giám! Rồi th́, sau đấy, Mịch cũng phải ngạc nhiên rằng ḿnh thay đổi chóng quá, rằng ḿnh không c̣n một tí ǵ là cô thôn nữ thuở trước nữa, v́ mảnh hồn ngây thơ trong sạch đă bị cảnh ngộ giết chết mất rồi! Bây giờ, Mịch đă thuộc vào hạng người mà nền luân lư mù ḷa, mà những dư luận bất cập và ấu trĩ sẽ kết án gay gắt... Đời người đầy dẫy những sự bất b́nh, những nỗi đau thương, song le không có một thứ ánh sáng nào soi thấu được đến những điều uẩn khúc ấy, th́ Mịch cũng bất chấp lời khen tiếng che của đời... Mịch có thể tự liệt vào phái người tha thiết bênh vực những đàn bà lừa chồng, những cặp gian phu dâm phụ, v́ những người ấy mà có chính là v́ trong đời có những người khổ như Mịch và Long, chỉ có thế thôi!

    Mịch không nhớ tiếc tuổi ngây thơ xưa kia nữa. Do những ư nghĩ ấy, Mịch cũng không dám giận mẹ nữa, không căm tức bố mẹ, không khinh bỉ anh ruột nữa. Người ta thay đổi là v́ hoàn cảnh. Nếu ông đồ và bà đồ có đâm ra đê tiện, mất ḷng tự trọng mà khúm núm trước Tú Anh, mà chịu ơn của Tú Anh, khi không đáng chịu ơn, mà đâm ra mặt ḅn rút, th́ âu cũng là sự thường. Nếu anh Mịch mà cứ hết nay đến mai đến xin tiền Mịch để cờ bạc th́ âu cũng là sự thường.

    Tư tưởng tha thứ ấy lại đem đến sự thư thái cho ḷng Mịch. Vô cớ, Mịch thấy như có điều ǵ vui vui, Mịch quay vào thư thản khâu nốt cái áo. Rồi Mịch sẽ có con. Rồi Mịch có thể hy vọng được ở đứa con nó làm khuây khỏa những nỗi đau khổ đi. Có khi Mịch sẽ giữ được trinh tiết với cái thằng chồng khốn nạn ấy cũng chưa biết chừng! Sự đời, ai mà biết trước sự đời...?

    Mịch lôi kim ở vành khăn xuống. Mịch giơ kim lên chỗ sáng xâu chỉ. Một hồi chuông kêu ran lên.

    Chắc là Tú Anh đến chơi... Lại có một vài món quà ǵ đó... Con sen ra mở. .. Ô hay chuông lại kêu ran lên... Vậy th́ con sen đâu?

    Mịch buông kim chạy ra bao lan nh́n xuống cổng... Giời ơi, Long! Long đến!

    Mịch đứng trù trừ một lúc lâu. Trong khi chưa quyết nên tiếp hay không. Mịch chợt nhớ ra: đă sai con sen về Hà Đông mua một con mèo. Âu cũng là có trời trong cơ hội này đây, việc ǵ Mịch lại c̣n e sợ?

    Nghĩ thế, Mịch thoăn thoắt xuống, mở cổng cho Long, bằng sự hấp tấp của một con dâm phụ, và mời hẳn Long lên buồng riêng.

    Lên đến pḥng rồi, Long cũng cứ đứng lỳ ra, đầu hơi cúi xuống ngực, hai bàn tay nắm lại, nh́n trừng trừng xuống thúng yếm dăi và áo trẻ con để ở ghế. Sau khi khép cửa pḥng, Mịch quay vào, thấy thế cũng đâm sợ, v́ Long có cái tinh thần một người phẫn uất cực điểm, một người lăm le muốn gây ra vụ án mạng, một người điên. Hăi hùng Mịch khẽ mời:

    - Mời... anh ngồi chơi.

    Như không nghe thấy ǵ cả, Long không nhúc nhích. Mịch lấy tách ra, rót một chén nước, để ở bàn Long vẫn đứng nguyên như thế, Mịch phải cố giấu sự sợ hăi, gượng cười mời một lần nữa:

    - Ḱa, mời anh ngồi xuống chứ, sao lại cứ đứng thế!

    Long thẫn thờ ngồi xuống ghế. Mịch hỏi qua những cái cười ḍn:

    - Đương ngồi một ḿnh buồn quá, hay sao anh lại đến chơi...

    Nghe đến đấy, Long mới đưa mắt lên nh́n Mịch. Chàng rất ngạc nhiên v́ Mịch thay đổi chóng quá, không c̣n một vẻ ǵ là cô gái quê khi xưa nữa. Trước mặt chàng, đó không phải là Mịch nữa mà là một thiếu phụ đẹp đẽ, dáng người đài các phong lưu, với cái bụng to nó tô điểm cho người thêm vẻ bệ vệ. Hai cái má đỏ ửng v́ cái thai lại càng tăng vẻ đa t́nh... Mịch hỏi:

    - Anh Long ơi, tại sao anh lại c̣n đến đây? Cơ sự đă đến thế này, th́ anh c̣n đến làm ǵ thế nhỉ?

    Long căm tức đáp:

    - Tôi muốn đến để hỏi rằng trong đời này, ai là người gây ra cái đau khổ của tôi!

    Mịch đứng lặng người ra hồi lâu rồi mới thất thanh nói:

    - Anh Long!... Anh Long!... anh phụ tôi đến như thế, mà anh c̣n dám vác mặt anh lại đây... hỏi tôi thế nữa à?

    - Tôi? Tôi phụ cô?

    Mịch cứng cỏi hỏi lại:

    - Thế th́ ai?

    Long làm một thôi một hồi:

    - Tôi? Tôi phụ cô? Tôi phụ cô mà tôi lại dằn ḷng tha thứ cho cô, từ khi cô c̣n nằm nhà thương? Tôi phụ cô, mà tôi đă từ hôn một nơi giàu có, đương đêm khuya vượt mấy tỉnh về t́m cô? Tôi phụ cô, mà tôi lại khổ thế này? Mà cô lại sung sướng như thế ấy? Tôi, tôi phụ cô? Thật thế đấy à, hở giời?

    Long vừa nói vừa nghiến răng, vừa đứng lên xông lại... Mịch giơ tay che mặt giật lùi.

    Long nắm lấy tay Mịch, hai con mắt trợn ngược lên, mũi cứ như muốn bổ vào mặt Mịch, giọng nói th́ gay gắt, dằn từng tiếng một, mỗi một câu nói sắc như một lưỡi dao:

    - Thằng này phụ cô! Thằng này phụ t́nh mà thằng này đă mất ăn mất ngủ, lúc nào cũng bị dao đâm vào ruột, mà cô th́ lại b́nh yên như thế này, mỗi ngày một béo, một đẹp ra thế này? Ai phụ ai? Hở! Con khốn nạn! Đồ đĩ đạc!... Tao làm ǵ? Mịch, tao đă làm ǵ mày để mày phụ tao? Nói! Nói mau! Nói!

    Hai bàn tay Long bóp cổ Mịch mà lắc, lắc như người ta sóc ống thẻ, xin thẻ trước điện thờ thánh, Mịch lả oằn người đi, như không c̣n xương sống, ngă ngồi xuống, làm Long cũng ngă theo, và do cái ấy, mới buông tay ra. Nước mắt ràn rụa, Mịch nức nở nói:

    - Anh vẫn yêu tôi như thế này ư? Anh vẫn giận tôi đến thế này ư? Anh giết tôi đi? Tôi mà chết được v́ anh th́ hồn cũng mát đấy! Long ơi, quân giả dối, quân khốn nạn! Đừng mong đeo mặt nạ mà lừa tôi đâu!

    Trước luận điệu bất ngờ ấy, Long đứng ngẩn mặt ra. Bây giờ đến lượt Mịch được cất cao giọng:

    - Yêu người ta, thương người ta mà lại để Tú Anh về hỏi người ta! Mà lại cho nó toàn quyền khu xử mọi việc! Sao thế, hở đồ vô nhân bạc ngăi kia?

    Long ngơ ngác hỏi:

    - Bao giờ? Bao giờ? Ai cho Tú Anh toàn quyền? Ai xui...

    - Lại c̣n bao giờ!

    Chừng như thoáng nghĩ ra, chợt nhớ ra điều ǵ mà nói ra th́ hợp thời lắm, Long nghiến răng hỏi vặn:

    - Thế c̣n cô? Thế tại sao lúc nó về hỏi th́ cô vui mừng như bắt được của rồi nhận lời ngay tức khắc? Sao thế? Sao thế, hở đồ chó! Đứa nào tham của, thấy vàng phụ ngăi...?

    - Bao giờ? Ô hay? Ai nhận lời ngay với Tú Anh bao giờ? Mà ai khấp khởi mừng như được của? Tú Anh c̣n sống đây kia, nào thử gọi ba mặt một lời xem!

    Thấy giọng cứng cỏi thành thực, Long lại đứng ngây ra. Chàng đưa một tay lên bóp trán, Mịch hằn học nói:

    - Hay là chính anh tham vàng phụ ngăi? Hay tại cô Tuyết đẹp hơn con bé quê mùa này? Anh phụ tôi hay tôi phụ anh? Ai biết? Thật khó mà biết được ai phụ ai nhỉ.

    Mịch ngửa cổ ra cười qua hàng lệ, cười một cách ghê gớm, như một người cười mà tự tử... Long ôm choàng lấy Mịch, lôi Mịch ngồi xuống giường. Chàng khóc lóc rền rĩ:

    - Giời ơi, chả nhẽ chúng ta đều mắc lừa Tú Anh cả rồi hay sao?

    - Ḿnh ơi, có lẽ ḿnh nói đúng.

    - Giời ơi, thế th́ sao ta lại không tin ta mà ta lại tin người khác như thế?

    Mịch khóc nức nở lên. Long cũng nói nghẹn ngào.

    - Tú Anh!... Giời ơi, một người như Tú Anh... Từ đấy trở đi, hai người mới kể lể hết với nhau, mới rơ sự thực, mới khám phá ra mối hiểu lầm, mới tranh nhau mà hối hận, mà xin nhau tha thứ cho nhau...

    Sáng chủ nhật hôm ấy, không lo ngại ǵ cả, cũng chẳng nghĩ đến cái thai trong bụng nữa, y như một con dâm phụ, Mịch đă cho Long ái t́nh.

    Het chuong 22

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 8 users browsing this thread. (0 members and 8 guests)

Similar Threads

  1. Chuyện nghe được từ ngướ không quen
    By Dac Trung in forum Tin Việt Nam
    Replies: 1
    Last Post: 10-10-2012, 12:25 AM
  2. Replies: 0
    Last Post: 03-05-2012, 10:37 PM
  3. Bắt Buộc Phải Nghe
    By Dean Nguyen in forum Tin Việt Nam
    Replies: 2
    Last Post: 19-01-2012, 08:34 PM
  4. Replies: 3
    Last Post: 31-07-2011, 05:33 PM
  5. Tưởng Niệm Tháng 4 Đen Nghe Nhạc Lính VNCH
    By Camlydalat in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 18
    Last Post: 25-04-2011, 06:28 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •