Page 87 of 304 FirstFirst ... 377783848586878889909197137187 ... LastLast
Results 861 to 870 of 3035

Thread: Nghe Chuyện Hà Nội

  1. #861
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590
    Chị em mình coi bộ "nghỉ phép" hơi ...lâu à nhe, để bếp lửa "Nghe chuyện Hà Nội" lạnh tanh cả hai tuần rồi!

    Mới vào trang đầu cuả nhà văn VKK với "Người đẹp trong tranh" mà nghe sao quen thuộc như về làng xưa lối cũ, cũng dàn thiên lý, hàng cau, bóng trăng, rặng tre ...

    Nhưng vừa đọc tới hai chữ LÝ BẠCH thì TX thì biết ngay rằng mình đã có nhớ ... lộn kiểu chết cuả nhà thơ Đỗ Phủ!!!
    Đỗ Phủ chết cũng trên một chiếc thuyền, nhưng bị bạo bệnh và mất trong nghèo khó, không có thơ mộng như Lý Bạch mà từ thuyền lại nhào xuống nước...vớt trăng rồi chết!
    V́ nghe nương tử trong câu hát
    Đă chết đêm rằm theo nước xanh
    Xuân Diệu

    =TiếngXưa;96429].........
    Nói đến sự "yêu trăng" thì Thiệu chỉ thua sau nhà thơ Đỗ Phủ ôm trăng mà ...ngủ luôn dưới dòng nước, chưa thấy ai yêu trăng nhiều đến như Thiệu:
    .....
    Hai chị VN và Tigon ắt hẳn đã thấy nhưng các chị không ai sửa sai cho TX hết vậy?
    Có bác Cả ở nhà thì không chừng vưà nói ...tầm bậy xong là nghe tiếng roi nhịp trên...phản cuả "ông đồ" rồi!

  2. #862
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Chỉ tại Bác Cả !

    Quote Originally Posted by TiếngXưa View Post
    Chị em mình coi bộ "nghỉ phép" hơi ...lâu à nhe, để bếp lửa "Nghe chuyện Hà Nội" lạnh tanh cả hai tuần rồi!

    Mới vào trang đầu cuả nhà văn VKK với "Người đẹp trong tranh" mà nghe sao quen thuộc như về làng xưa lối cũ, cũng dàn thiên lý, hàng cau, bóng trăng, rặng tre ...

    Nhưng vừa đọc tới hai chữ LÝ BẠCH thì TX thì biết ngay rằng mình đã có nhớ ... lộn kiểu chết cuả nhà thơ Đỗ Phủ!!!
    Đỗ Phủ chết cũng trên một chiếc thuyền, nhưng bị bạo bệnh và mất trong nghèo khó, không có thơ mộng như Lý Bạch mà từ thuyền lại nhào xuống nước...vớt trăng rồi chết!
    V́ nghe nương tử trong câu hát
    Đă chết đêm rằm theo nước xanh
    Xuân Diệu


    Hai chị VN và Tigon ắt hẳn đã thấy nhưng các chị không ai sửa sai cho TX hết vậy?
    Có bác Cả ở nhà thì không chừng vưà nói ...tầm bậy xong là nghe tiếng roi nhịp trên...phản cuả "ông đồ" rồi!
    Gia đ́nh Tigon đang bận rộn mấy tuần nay , nên chỉ vào VL chớp nhoáng rồi lặn .

    Mục " Hà Nội " này đă khoán trắng cho anh em nhà Bác Cả Thộn , mà Bác ấy th́ đang ngao du sơn thuỷ , biệt tăm biệt tích .

    Bên " Saigon Thuở Ấy " , Tiếng Xưa sưu tầm đâu được những h́nh ảnh cũ rất là " gợi nhớ ".

    Tigon có lưu trữ một số tài liệu , nhưng email nhiều quá nên lạc đâu t́m chưa ra .

    Hơn nữa , chuyện nóng Thái Hà cần được ưu tiên hơn .

    Tigon

  3. #863
    Member
    Join Date
    24-03-2011
    Posts
    1,786
    Tui lại thấy chị Tigon chiến đấu không mêt nghĩ.

    Cặp bài trùng với chị là NgườiBatCao đi đâu rồi?

  4. #864
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Da! co Vân Nương đây. Hi hi

    Để tạ lỗi cùng quí vị, Vn xin post bài thơ này "mùi" khỏi chê. Hi hi :

    TẠ T̀NH


    Th́ ra ḷng vẫn c̣n rung động

    Khi gặp trong mơ một bóng h́nh

    Cứ tuởng đài tim băng giá măi

    Nào ngờ tan chảy dưới b́nh minh !



    Nào ngờ khi mắt ch́m trong mắt

    Là tảng băng kia bỗng vỡ oà

    Và lúc ḷng c̣n nghi ngại nhất

    Th́ niềm tin cũ bỗng khai hoa



    Niềm tin ngày cũ nâng ta dậy

    Đốt lửa cho ta ấm lại ḷng

    Đẩy khối đau thương vào dĩ văng

    Khơi nguồn hạnh phúc, một ḍng trong !



    Anh gieo hạnh phúc cho ta biết

    Hương vị yêu thương rất ngọt ngào

    Ta muốn quên đi đời xảo độc

    Anh lay ta dậy với ca dao



    Anh lay ta dậy bằng ngôn ngữ

    Của trái tim yêu rất thật thà

    Ta ngủ như nàng công chúa ngủ

    Bởi bà phù thủy vốn gian ngoa



    Anh như hoàng tử từ xa đến

    Hôn nhẹ môi nàng một nụ hôn

    Làm cả cung đ́nh bừng sống lại

    Chao ơi, tượng đá có linh hồn !



    Hóa thân, thoát xác từ pho tượng

    Để biết t́nh yêu quả nhiệm màu

    Ta cảm ơn anh không thấy đủ

    Thơ vàng xin dệt tạ t́nh nhau !



    Song Châu Diễm Ngọc Nhân

  5. #865
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Người dẹp Trong Tranh - tiếp theo

    Thế rồi... cả hai chú cháu ngồi yên không nói. Gian pḥng tịch mịch, ánh nến leo lét. Bóng đêm dày đặc ngoài song. Trong yên lặng quạnh hơi thu, tiếng trống xa xa vẳng lại, khô cằn. Canh hai bắt đầu. Trần Công sực tỉnh giấc mơ quá khứ. Đến lúc bấy giờ ông mới nhận thấy cái vẻ lạ lùng của câu chuyện Tú Uyên. Câu chuyện lan man như không chủ đích, trong khi ấy th́ cái việc hôn nhân vẫn chưa giải quyết. Cái công lặn lội từ Sơn Nam lên đến đây chẳng là vô ích hay sao? Ông đằng hắng rồi trở lại giọng cũ.

    "Chuyện văn chương có thể thâu đêm khôn dứt. Chú tiếc không thể nán lại ít ngày để mà nói cho hết lời. Nhưng c̣n cái chuyện... chung thân của anh, chẳng hay anh có ǵ không?"

    Tú Uyên tỉnh hẳn cơn mơ. Chàng bàng hoàng:

    "Thưa chú... Cháu thiết nghĩ việc hôn nhân tuy hệ trọng nhưng cháu c̣n dở việc học hành..."

    "Anh nói lạ. Vẫn biết đại đăng khoa rồi mới tiểu đăng khoa là thuận lẽ. Nhưng anh lại ở vào nghịch cảnh. Chú khuyên anh nên nghe lời cho chú yên tâm".

    "Thưa chú..."

    "Chú sẽ bảo thím nhờ người bắn tiếng với nhà gái".

    Tú Uyên biết là t́nh thế đă đến chỗ quyết liệt. Chàng thu can đảm nói thẳng một hơi:

    "Thưa chú, nếu chú ép, th́ nhất định cháu sẽ phải mang tội bất hiếu. V́ hiện giờ, cháu không c̣n bụng dạ nào để tính việc chung thân".

    Giọng chàng tha thiết, tầm mắt xa thẳm hướng về một buổi đă qua. Tiếng mơ cầm canh rời rạc. Gió heo hút ngoài song.

    Tâm sự bắt đầu kể lể.

    Lúc bấy giờ vào khoảng hậu bán thế kỷ thứ XV, bốn phương lẳng lặng, thiên hạ thái b́nh, con gái đến tuổi cặp kê thường thức thâu đêm dệt cửi trong mành, con trai đọc sách Khổng Khưu từ thuở đầu c̣n để chỏm, ông già chống gậy trầm ngâm bên khóm cúc, bà lăo lần tràng hạt mơ về cơi Niết Bàn. Trong nhà ngoài ngơ, trên đồi thoai thoải, dưới ruộng đồng chiêm, từ sương buổi sáng long lanh ngọn cỏ tới sao ban đêm mở hội trên trời, người người lấy sống làm vui, tiếng âu ca ḥa nhịp cùng lời chim, tiếng gió.

    Một chiều cuối xuân, từ Quốc Tử Giám thủng thẳng về nhà, gió nhẹ phơ phất vạt áo the huyền, chân bước mà không thấy vướng, tâm thần phơi phới cùng nghĩa sách lời kinh, bỗng Tú Uyên thấy khang khác trong người. Như một đợt heo may lạnh se da thịt. Như ngất ngây cùng khói thuốc một sớm đầu thu. Mảnh mai, nhè nhẹ – cánh bướm non vờn dịu cánh hồng – một cảm giác chớm nở trong ḷng người thư sinh.

    Chàng dừng lại, định thần nghe ngóng, nghiêng nghiêng mái tóc quấn rối vài ṿng khăn nhiễu Tam Giang. Cảm giác nở dần như hoa nhài hàm tiếu gặp lúc trăng lên. Cảm giác dâng lên như sóng đại dương khi mặt trời lặn. Cũng không hẳn là khó chịu. Cũng không phải là nao nao cái tuổi dậy th́.

    Bèn ngửng lên trời. Và chợt hiểu: trên trời rực màu áo vóc đại hồng, lững lờ có một đám mây trắng nơn đang chuyển h́nh, xê dịch từ Đông qua Tây. Nền trời cùng đám mây, tất cả cái cảnh tượng chuyển động huy hoàng đó, Tú Uyên thấy vừa quen thuộc mà rất lạ lùng. Bởi tuy chưa từng được thấy mà h́nh như trong tận cùng tâm thức của chàng, đă từ lâu, vẫn ẩn hiện một ước mong thầm kín được mắt nh́n tận mắt những cảnh chuyển vần huy hoàng tương tự. H́nh như mối rung động màu sắc kết hợp này đă bắt nguồn tự lâu lắm, tự xa lắm, tự một kiếp nào thăm thẳm... Có lẽ, trong một cơn mơ, hay chập chờn, giữa những giấc ngủ chập chờn...

    Tú Uyên nghĩ như vậy. Chàng lại c̣n thấy phải làm một cái ǵ. Bèn khẽ nói, đủ cho một ḿnh nghe thấy:

    "Bạch vân..."

    Và ngừng lời: tiếng nói vừa cất lên, người thư sinh đă cảm thấy ngay nỗi bất lực của ngôn ngữ. Lời nào, tiếng nào mà có thể nói lên, gợi lại cái màu tơ nơn bồng bềnh mây trắng, cái ráng đỏ rực đặc quánh ánh tà huy này? Từng trang sách cũ lần giở trên nền kư ức, những vần, những điệu, châu ngọc lời lời, gấm thêu lớp lớp, nhưng tất cả chữ nghĩa thảy đều nhạt mầu trước sự giao ḥa rực rỡ mà vô cùng giản dị của màu và sắc đang tưng bừng trước mắt Tú Uyên.

    Tú Uyên linh cảm cần phải t́m ra những lời, những chữ tân kỳ, những chữ, những lời chưa từng một ai dùng tới, may ra...

    "Tại sao không vẽ?"

    Tú Uyên giật ḿnh ngoảnh lại. Người vừa cất tiếng là một ông già.

    Đến nay kể lại câu chuyện cùng ông chú, cố gắng nhớ lại, Tú Uyên vẫn thấy khó khăn khi muốn bằng lời mô tả h́nh dáng của ông già chiều đó. Chỉ biết đó là một ông già như mọi ông già và không giống một ông già nào Tú Uyên đă gặp. Chỉ biết ngay lúc đó, Tú Uyên không nói lên được một lời nào.

    Chàng ngoan ngoăn theo gót ông già bước vào một quán rượu dựng dưới gốc cây cổ thụ ven đường.

    Rượu mang lên, ông già điềm nhiên uống cạn ba bát lớn mà không lên tiếng. Qua khe liếp, chiều tím sẫm rồi theo tiếng trống điểm vào canh một, tím chuyển sang lam, từ từ ngả màu đen quánh. Đêm xuống. Gió nổi lên từng đợt. Người chủ quán lấy thêm rượu rồi lặng lẽ rút vào nhà trong. Im im lành lạnh, không khí gợi lời tâm sự, ông già đặt bát xuống mâm, nh́n Tú Uyên, hỏi:

    "Chán học rồi ư?"

    Câu hỏi đột ngột đi thẳng vào tâm can người thư sinh. Tú Uyên ngỡ ngàng chưa biết nói sao th́ ông già đă cất tiếng cười. Gian quán bỗng thôi trống trải. Ánh đèn dầu trở nên ấm cúng. Gió lùa kẽ liếp đượm nồng hơi sống mùa xuân. Tú Uyên tự nhiên cũng thấy tâm hồn cởi mở, tưởng như vừa cạn vài b́nh rượu tốt đối diện với bạn cố tri.

    Bèn xích lại gần, giọng thân mà kính:

    "Lăo trượng nói như soi thấu cơi ḷng tiểu sinh. Tiểu sinh tự hỏi, không biết v́ sao..."

    Ông già lại như đùa cợt:

    "Thử nghĩ xem".

    Tú Uyên vội tiếp:

    "V́ đám mây trắng buổi chiều chăng?"

    Ông già vuốt râu im lặng. Giây lâu mới trả lời:

    "Mây trắng chiều nay chỉ là mối duyên liên lạc. C̣n th́ cấu tứ giữa phường Bích Câu, hồn thơ lai láng đă từ lâu làm nghiêng ngả cành cây ngọn cỏ, nỗi ḷng dễ giấu được ai? Già biết công tử từ lâu. Nhưng cũng phải đợi đến mây nổi chiều nay mới có dịp ra mắt".

    Câu trả lời úp mở, thâm ư ra sao, lúc bấy giờ Tú Uyên cũng chưa lường hết. Đành cũng theo đà câu chuyện mà hỏi tiếp:

    "Nhưng sao lăo trượng lại biết tiểu sinh chán học?"

    Ông già cạn thêm một bát rượu đầy rồi mới thủng thẳng trả lời:

    "Ngày nay thiên hạ đă b́nh. Việc xử thế trở nên dễ dăi, cái học v́ vậy mà sinh ra trọng từ chương. Người có nội tâm u ẩn, như công tử đâu lại chịu uốn ḿnh theo cử nghiệp? Gia dĩ cấu từ mà chửa thành văn, nh́n mây chuyển ḿnh mà xôn xao trong dạ, nỗi ḷng u uất đă hiện rơ nơi đầu mày cuối mắt, tưởng không cần là Trần Đoàn tái thế, cũng có thể ức đoán đôi phần".

    Lúc bấy giờ đêm đă sẫm màu mà Tú Uyên tưởng như đâu đây có ánh muôn sao lấp lánh. Niềm tâm sự bấy lâu u kết, đến giờ đă giải nguồn cơn. Tú Uyên tha thiết bùi ngùi:

    "Tiểu sinh là người xấu số, sinh nhằm lúc trị binh, có cố gắng đọc sách tu thân th́ bất quá cũng đến giẫm lại lối ṃn của người đi trước, cho nên thường thâu đêm nghĩ ngợi, quyết tâm tự tạo cho ḿnh một nếp sống khác người. Thế mà ṃn mỏi bấy lâu vẫn chưa t́m ra được lối".

    Ông già ngắt lời:

    "Sao không dùng bút mà khơi nguồn tâm sự?"

    Tú Uyên tiếp ngay:

    "Tất cũng không ngoài cách đó. Nhưng mấy cấu từ đă lâu mà ư chẳng thành văn... Cũng như chiều nay, mây trắng nổi lên cuồn cuộn, nền trời như áo tân khoa, vậy mà đến khi t́m lời mô tả th́ lại cảm thấy óc rỗng trống không..."

    Ông già cười ngất mà rằng:

    "Thế cho nên mới phải vẽ. Cảm hứng đột khởi tân kỳ như quen như lạ, lời tất cũng phải tân kỳ, đột ngột. Nhưng ngôn ngữ thường xuất tự lư mà ư đẹp của đám bạch vân lại trọng v́ t́nh, việc t́m lời hợp ư không thể dễ dàng nhanh chóng. Chi bằng dùng ngay màu sắc để ghi màu sắc, lấy đường cong, nét thẳng của ngọn bút tơ mà h́nh dung dáng dấp có hơn là phải gián tiếp mượn lời để mà ngụ ư?"

    Tú Uyên như con bệnh gặp thầy, xăm xăm đứng dậy vái dài mà xin thụ giáo. Ông già nâng b́nh rượu rót đầy hai bát rồi thủng thẳng:

    "Hăy cạn đă".

    Tú Uyên tuy không quen nhưng cũng nhắm mắt cạn non nửa bát. Trong giây lát, rượu ngấm vào cơ thể, hơi men bốc lên thẳng đầu, Tú Uyên bỗng thấy toàn thân nhẹ nhơm, tâm thần phơi phới như đám mây trắng chơi vơi trên nền trời rực đỏ ban chiều. Bèn giương mắt nh́n quanh th́ như lạ như quen, mờ mờ áo ảo, cảnh vật nhờ nhờ như một bức tranh thủy mặc. Định thần, cố cưỡng lại men th́ thấy ông già đang cúi đầu trước một tờ giấy lớn giải rộng, tay lăm lăm cây bút đại tự. Mắt Tú Uyên dán chặt vào đầu cây bút. Bàn tay ông già ngần ngừ giây lát rồi gân tay bỗng nổi, mấy đầu ngón tay thuôn dáng lá lan bám chặt lấy cán bút, đầu bút chúc xuống mặt giấy. Toàn thân ông già giữ lặng như pho tượng đá, duy từ đôi mắt quắc lên, như có một sức vô h́nh phả xuống bàn tay: bút múa trên tờ giấy. Từng nét, từng đường, phút chốc đám mây trắng ban chiều đă cuồn cuộn nổi lên trên mặt giấy phơn phớt chu sa.

    Tú Uyên nh́n không chớp mắt, thần trí lâng lâng cùng với cảm giác ban chiều cũng vừa nở lại trong ḷng. Cũng như ban chiều, cảm giác vừa kịp nở, đă loang ra, đă vượt khỏi cơ thể của chàng. Từ ông già tới chàng, từ chàng vươn tới ông già, qua dấu vết một bóng mây vần vụ, niềm thông cảm rung rung nhịp cầu ba động của màu và sắc điều ḥa, của dáng và h́nh cân đối. Tú Uyên sửa soạn chuồi ḿnh vào cái khí lâng lâng nhịp nhàng tiết tấu đó th́ ông già đă đặt bút xuống phản, nh́n Tú Uyên mà rằng:

    "Công tử đă thấy chưa?"

    Tú Uyên bùi ngùi:

    "Lăo trượng bút pháp như thần, tiểu sinh đức bạc, biết đến bao giờ mới theo kịp gót?"

    Ông già gật gù:

    "Công tử là người cốt cách. Nếu quyết tâm, chắc cũng không lâu. Nhưng không biết có đủ gan mà theo đuổi không?"

    Tú Uyên sốt sắng:

    "Xin nói cho nghe".

    Ông già bèn xốc lại cổ áo mà rằng:

    "Nuôi trong nội tâm ư thành muốn đạt là nhân. Gặp ngoại cảnh là duyên đă bén. Bức tranh này là cái quả kết thành. Nhưng từ nhân tới quả, từ cái tuyệt đối trong ḷng phả thành cái tuyệt đối trong thơ, trong họa, sẽ phải qua rất nhiều đoạn đường hy sinh, nuôi dưỡng. Lăo nói như vậy không biết đă hết ư chưa?"

    Tú Uyên không biết nói sao, đành cứ phải cúi đầu vâng dạ.

    Ông già lại tiếp:

    "Công tử đă nuôi ư đẹp trong ḷng, lăo xin giúp thêm chút duyên liên lạc. Vả ư đẹp mơ hồ, gia dĩ công tử c̣n đang tuổi trẻ, vậy thử thách vẫn là điều cần thiết. Huống hồ mây trắng nổi trên nền trời đỏ lửa tuy đẹp nhưng đối với lứa tuổi thiếu niên có lẽ cái đẹp đó không thiết thực bằng vưu vật này..."

    Nói đoạn, ông già phất mạnh tay áo xuống bức tranh. Đám mây bỗng từ Đông vần vụ sang Tây rồi từ từ biến mất. Nền tranh dịu lửa, máu hồng chu sa dần dần trở nên mát dợi. Nền tranh gợi đến chất rêu bám miệng giếng khơi giữa trưa một ngày đại thử.

    Ông già cất bút. Bút chạy loang loáng trên nên tranh. Trước mắt Tú Uyên dưới ánh đèn dầu, lần lần hiện lên, huyền huyền ảo ảo, vô cùng linh động, những đường cong ấm dịu thân h́nh uyển chuyển một người thiếu nữ. Chàng trai tuổi chưa đến hai mươi – Tú Uyên – bỗng thấy sung sướng đến rợn người. Bởi giờ đây, không phải chỉ là sự điều ḥa của màu và sắc, sự nhịp nhàng của nét và h́nh. Giờ đây cả màu và sắc, cả nét và h́nh đă trở nên màu-sắc-nét-h́nh của da của thịt. Chất ma túy toát ra từ người thiếu nữ trong tranh quyến rũ không phải chỉ nguyên có phần thị giác, mà toàn thể giác quan, toàn diện con người của chàng tuổi trẻ.

    Tú Uyên khẽ kêu lên:

    "Chà...đẹp!"

    Rồi im bặt. Ông già chỉ bức tranh, tủm tỉm:

    "Đă được ngắm một vưu vật như thế này chưa?"

    Tú Uyên ngập ngừng:

    "Ở đời, làm ǵ có được một trang tuyệt thế giai nhân như vậy?"

    Ông cụ gật đầu:

    "Thế nhân c̣m cơi trong khoảng bốn mùa luân chuyển ví sao được với cái đẹp trong tranh? Nhưng giả thử gặp th́ nghĩ sao?"

    Tú Uyên thầm đặt lại câu hỏi với ḷng ḿnh.

    Tự lúc trưởng thành, chàng chưa hề để ư đến đám phụ nhân. Thỉnh thoảng cũng có thoáng gặp một vài tà áo phất phơ óng ả, cong cong vành nón quai thao. Đôi khi, thoảng qua hàng giậu nhỏ, hoặc lả lơi giữa một đêm Hoa đăng dập d́u nam thanh nữ tú, cũng có thoáng nghe vài lời ngỏ ư của những cô gái trong phường cầm ḷng chẳng đậu... trước cái giọng sang sảng b́nh văn, cái dáng dấp quỳnh giao của anh chàng thư sinh mặt trắng. Nhưng, tự lúc trưởng thành, ḷng vẫn lặng thinh, Tú Uyên đă từ thuở nhỏ chỉ biết vùi đầu vào trang sách cổ...

    "Lần này... nghĩ sao?"

    Tú Uyên c̣n đang lúng túng th́ ông già lại hỏi:

    "Nếu gặp, liệu có thể cầm ḷng, vượt khỏi t́nh thường da thịt của thế nhân được không?"

    Câu hỏi làm rối thêm tâm tư, Tú Uyên không dám nghĩ thêm. Chàng rằng:

    "Nếu có phải thử thách mới cầm nổi bút tạo nên vẻ đẹp th́ tiểu sinh cũng xin được một phen thử thách".

    Ông già gật đầu:

    "Nếu vậy được".

    Vừa nói vừa cầm bút và trên đầu người thiếu nữ trong tranh, tô đậm một nét ṿng tṛn. Đoạn vứt bút, cạn nửa bát rượu rồi nói tiếp:

    "Lăo thêm một nét trăng rằm. Cái đẹp trong tranh sẽ cùng ánh trăng mà biến hóa. Công tử hăy treo bức tranh này trước án sách. Ư thành của người ngắm tranh rồi sẽ có phen thể hiện".

    Nói đoạn đứng dậy thu dọn bút nghiên. Tú Uyên luống cuống ngăn lại:

    "Xin lăo trượng dạy thêm vài lời vàng ngọc, tiểu sinh thật t́nh vẫn chưa thấu ư".

    Lúc bấy giờ ông già đă đứng bên liếp cửa, râu tóc bạc phơ, h́nh dáng mờ mờ áng mây buổi sáng, nét núi ban hôm. Tiếng nói tự nơi xa xôi vọng lại:

    "Hăy cứ làm đúng lời ta dặn. Tất sẽ hiểu dần".

    Tú Uyên cố nài xin cho tái ngộ th́ lại vẳng nghe:

    "Lúc cần gặp th́ cứ mang tranh này đợi ta tại phía cầu Đông sông Tô Lịch. Ta sẽ đến".

    Những lời cuối cùng thoảng như một cơn gió nhẹ. Cánh liếp mở toang. Bóng ông già lăng đăng mờ dần vào ḷng một đêm dày đặc, không trăng mà vắng cả sao.

    Gian pḥng yên lặng khác thường khi Tú Uyên kể dứt câu chuyện.

    Trần Công đợi một lát rồi nh́n cháu. Ông thấy cần phải lên tiếng mà chưa biết nói ǵ. Câu chuyện tuy lạ lùng nhưng giọng người kể chuyện lại chân thành, tâm sự người sống trong chuyện u uất hiện lên đuôi mắt, Trần Công khẽ đặt tay lên vai cháu, giọng ông tŕu mến lạ thường:

    "Thế rồi sao nữa, cháu? Chú vẫn nghe đây".

    Tú Uyên thở dài:

    "Bức tranh vẫn treo bên pḥng học. Đêm đêm lặng ngắm vẻ đẹp trong tranh, tự xuân qua hạ đến nay đă vào thu mà vẫn chửa thấy ǵ..."

    Trần Công bèn đứng dậy:

    "Cháu dẫn chú sang xem".

    Lúc bây giờ đă quá canh ba, trăng hạ tuần nghiêng nghiêng đầu khóm trúc góc vườn, nét trăng thanh và gọn, ánh trăng thấp thoáng qua giàn cây leo soi chếch xuống dọc hàng hiên dẫn xuống pḥng học. Chó sủa bâng quơ tiếng một. Gà thôn xa vọng lại tiếng gáy lẻ loi. Gió may xào xạc kẽ lá, Trần Công rùng ḿnh, ngửa mặt nh́n trăng.

    Ông lẩm bẩm một ḿnh:

    "Trăng hạ tuần. Vào thu rồi..."

    Tú Uyên vén tấm mành trúc. Hai chú cháu lặng lẽ bước vào một gian pḥng nhỏ, đồ đạc sơ sài, ngổn ngang sách vở, mờ mờ có bức tranh treo tận cuối pḥng.

    Trần Công tiến lại bức tranh, vừa đi vừa nói:

    "Nào..."

    Nhưng bỗng im bặt, tay run run nắm chặt lấy vai Tú Uyên. Trong yên lặng khác thường, hai người đứng sững, tṛng mắt hút hẳn vào ḷng bức tranh.

    Ḷng bức tranh vắng vẻ, quạnh hiu. Người thiếu nữ trong tranh không c̣n nữa. Nét trăng tṛn trong tranh cũng đă biến dạng để trở thành một nét lưỡi liềm.

    Ngoài trời... vắt vẻo ngang sông, trăng hạ tuần nhếch mếp, vàng khè.

    Mờ sáng hôm sau, Trần Công dời phường Bích Câu một ḿnh ra bến t́m thuyền về Sơn Nam.

    c̣n tiêp

  6. #866
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Bị Cáo bắt rồi !

    Quote Originally Posted by Z-28 View Post
    Tui lại thấy chị Tigon chiến đấu không mêt nghĩ.

    Cặp bài trùng với chị là NgườiBatCao đi đâu rồi?
    Chắc là bị cáo bắt rồi :D .

    tigon

  7. #867
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Người dẹp Trong Tranh - tiếp theo

    Gặp gỡ tại Bích Câu

    Tú Uyên không kịp tiễn chú: chàng đă ra đi, ngay từ lúc gà chưa gáy sớm, sương c̣n nặng trĩu ngọn cỏ mọc ven tường Quốc Tử Giám. Chàng nhắm phía cầu Đông sông Tô Lịch mà rảo bước, con đường vắng vẻ, lác đác vài ba đám gánh gồng đến chợ, sao Mai khi mờ khi tỏ, ánh đèn hàng quán tuy le lói mà kẽ liếp vẫn kín như bưng. Gió buổi sớm đầu thu thấm lạnh qua vạt áo mỏng, sương nội cỏ thấm ướt gót chân, nhưng, chim bỗng ríu rít chuyền cành, ánh nắng hoe vàng, vàng hoe cả ḍng sông Tô gợn sóng, vào giờ Măo th́ Tú Uyên đă ôm bức tranh mà bước lên cầu.

    Tới giữa cầu, bâng khuâng nh́n quanh bốn phía rồi tựa thành cầu mà đợi.

    Một lát sau nghe tiếng gọi dưới sông. Nheo mắt cố nh́n th́ mờ mờ trong đám sương lam, có chiếc thuyền nhỏ đang rẽ sóng mà vào bờ. Thuyền vừa cập bến, có người bỏ mái chèo thủng thỉnh bước lên. Đến lúc bấy giờ Tú Uyên mới nhận ra ông già buổi trước.

    Bèn mừng mừng tủi tủi, chấp tay vái dài mà nói chẳng nên lời. Ông già ngửa mặt cười vang, râu tóc bạc màu khói nước, phơ phất trong gió sớm gợn mặt sông Tô.

    Dứt tiếng cười, ông già mới lên tiếng:

    "Lăo đến hơi chậm, công tử thứ lỗi cho nhé!"

    Tú Uyên kính cẩn:

    "Được gặp là may, đâu dám kêu nài rằng nhanh hay chậm? Giả thử phải đợi đến măn kiếp, tiểu sinh cũng ôm cầu mà đợi".

    Ông già gật gù:

    "Chí t́nh thay..."

    Rồi lại tiếp:

    "Làm ǵ mà người đẹp chẳng phải động tâm!"

    Tú Uyên tỏ vẻ ngạc nhiên, ông già bèn chỉ bức tranh mà rằng:

    "Quên chuyện hôm qua rồi sao?"

    Tú Uyên giật ḿnh:

    "Thế ra lăo trượng đă biết chuyện..."

    Th́ gạt đi:

    "Ta nên đi ngay. Th́ giờ là vàng ngọc. Trăng rằm c̣n khuyết, ta e có người đang đỏ mắt mong tin".

    Nói đoạn, thoăn thoắt xuống bến, rồi bước lên thuyền. Tú Uyên cũng vội theo gót. Một lát sau, con thuyền bỏ cầu Đông, men theo ḍng sông mà trôi nhẹ về Nam.

    Tú Uyên đợi măi vẫn không thấy ông già nói tiếp, bèn đánh bạo lên tiếng trước:

    "Dám thưa lăo trượng, tiểu sinh nghe thấy nói có người chờ đợi, tiểu sinh vẫn chưa hiểu là ai?"

    Ông già lại cười vang mặt sông mà không trả lời.

    Thuyền đi đến lúc mặt trời mọc ngang một con sào th́ Tú Uyên không dằn được ḷng, đành lại gạn hỏi. Đến lúc đó, ông già mới lên tiếng:

    "Đêm đêm đối diện, từ lúc tàn xuân cho tới đêm qua... vậy mà công tử không biết là ai ư?"

    Rồi lại cười mà chỉ bức tranh:

    "Người đẹp trong tranh chứ c̣n ai nữa..."

    Lời nói quá đột ngột, Tú Uyên chưa kịp thấu ư, thuyền đă dừng lại. Ông già gác mái chèo, chậm răi nói tiếp:

    "Từ đây tới chùa Ngọc Hổ cũng không xa, công tử, công tử hăy lên bộ mà tới thẳng chùa. Rồi sẽ được toại ư".

    Tú Uyên vẫn như người mơ ngủ:

    "Tiểu sinh sẽ gặp người cũ trong tranh ư?"

    Ông già mỉm cười mà rằng:

    "Đang đợi công tử đấy..."

    Tú Uyên cảm thấy hân hoan đến nghẹn thở, nhưng vẫn chưa dám tin:

    "Lăo trượng nói thật hay định đùa tiểu sinh?"

    Ông già bèn nghiêm giọng:

    "Tất không phải chuyện đùa. Tuy nhiên, công tử cũng cần gượng nhẹ. Người ta tuy có ḷng với công tử nhưng vẫn c̣n ngại cái ṿng kiềm tỏa của một ánh trăng. Công tử đứng ngỏ lời trước. Tới chùa t́m một cành cây rồi treo bức tranh lên mà ngồi đợi. Thấy ǵ cũng đừng tỏ vẻ ngạc nhiên. Cứ như thế mà làm. Chắc chắn sẽ thành công".

    Tú Uyên chăm chú lắng nghe, ông già ngừng trong giây lát rồi lại nói:

    "Người đẹp chẳng qua chỉ là phương tiện. Thể hiện vẻ đẹp trên tranh mới là cái đích của công tử. Đừng nên đắm đuối vào phương tiện mà lăng quên cái đích của ḿnh. Lăo khuyên công tử từ nay phải sửa ḿnh cho vững, v́ thử thách c̣n nhiều... Giữa một người đẹp đào tơ mơn mởn và một nét họa trong tranh, giữa cái nhất thời tương đối và cái tuyệt đối bất chấp thời gian, sự chọn lựa sẽ vô cùng đau xót. Thôi... lăo nói quá nhiều. Xin mời công tử".

    Tú Uyên sụp xuống lạy. Ông già vỗ vào vai mà từ biệt, Tú Uyên ôm bức tranh lên bờ. Lúc quay lại, thuyền đă dời bến. Chợt nhớ ra, bèn gọi với mà xin tái ngộ. Giọng ông già vẳng lại trên sông:

    "Hễ thành công th́ c̣n duyên hội ngộ. Bằng không th́ có gặp nữa cũng là vô ích. Thôi!"

    Trong giây lát chỉ c̣n nghe thấy tiếng mái chèo khua nước. Con thuyền đi dần vào sương buổi sớm c̣n vương lại, trắng xóa mặt sông.

    Giập bă trầu th́ Tú Uyên tới chùa.

    Chùa vốn là nơi thắng cảnh Thăng Long nhưng hôm đó không nhằm ngày lễ nên cảnh chùa vắng vẻ, cổng tam quan mờ mờ ba chữ Ngọc Hồ Tự. Qua cổng tới mấy bực đá xanh, rồi Tú Uyên bước xuống một khoảng sân rộng răi lát gạch Bát Tràng.

    Nh́n quanh không thấy ai, chàng lẳng lặng đi lại một gốc phong già, chọn một cành thấp mà treo rộng bức tranh. Treo xong, t́m chỗ khuất, ngồi đợi.

    Không bao lâu, vẳng nghe có tiếng người nói chuyện đàng xa. Cố gắng tai th́ rơ là tiếng đàn bà mà sân chùa quạnh hiu, lộng gió, tuyệt nhiên không một bóng người. Tiếng nói chuyện mỗi lúc một gần. Tú Uyên cảm thấy rợn người nhưng nhớ tới lời ông già nên cố ngồi yên mà đợi. Một lát sau, đă nghe rơ nhỏ to từng lời đối thoại giữa một giọng trầm trầm đứng tuổi và một trong veo của một cô gái đang tơ.

    Giọng người đứng tuổi thoảng buồn:

    "Không biết mai kia Giáng Kiều có c̣n nhớ tới chị không?"

    Giọng cô gái - Giáng Kiều - khẽ cất lên trong và nhẹ, tưởng như đâu đây có giọt mưa Ngâu thánh thót xuống mặt hồ thu.

    "Cứ nghĩ tới lúc chia tay mà em đă thấy nao nao trong dạ".

    Người đứng tuổi cất tiếng cười:

    "Thế sao mặt lại cứ tươi như hoa nở thế kia? Không biết anh chàng tu đă mấy kiếp mà..."

    Giáng Kiều e lệ cắt lời:

    "Nói khẽ chứ chị, ngộ nhỡ có ai nghe thấy..."

    Người đứng tuổi vẫn chưa chịu tha:

    "Ở đây vắng vẻ, chỉ có chị em ḿnh. Gia dĩ mối t́nh si của anh chàng đă làm khuyết cả nét trăng rằm, c̣n giấu nổi ai?"

    Dứt lời, cả hai im lặng. Tú Uyên nghe nhẹ có tiếng hài thêu lướt trong ngọn gió. Tú Uyên nghe như hai người lững thững lại gần. Rồi giọng người đứng tuổi lại cất lên:

    "Đă từ lâu, chị thôi vướng mắc, thế mà cũng đang lây cái vui của em đấy".

    Giọng Giáng Kiều thỏ thẻ thoảng tới Tú Uyên. Chàng có cảm tưởng người thiếu nữ vô h́nh đang th́ thầm tâm sự bên tai, hơi thở phả vào tận mặt:

    "Vui hay buồn, thật t́nh cũng không hiểu rơ. Chỉ thấy nao nao trong dạ... Chị Giáng Tiên này, không biết mai sau phó mặc tấm thân ràng buộc với một nét trăng, rồi sẽ ra sao?"

    Giây lâu, mới có tiếng trả lời, giọng người đứng tuổi là Giáng Tiên, như gợn một niềm ái ngại:

    "Nghĩ làm ǵ, em? Em không có quyền chọn lựa?"

    Giáng Kiều lại thủ thỉ:

    "Thế c̣n chị?"

    Im ĺm. Gió nổi lên, tịch mịch. Giây lâu, lại vẫn giọng Giáng Kiều:

    "Sao chị lại im không nói, chị giận em sao?"

    Thoảng nghe có tiếng thở dài. Rồi giọng Giáng Tiên cất lên, nghe như từ một quá khứ xa xôi vọng lại.

    Giáng Tiên khẽ ngâm:

    Hồn bướm mơ tiên lẩn sự đời...

    Câu thơ ngâm dứt, hồn thơ lai láng, dư ba làm dựng tóc gáy Tú Uyên. Chàng vừa kịp ngăn một tiếng kêu thốt tự đáy ḷng th́ Giáng Tiên đă tiếp:

    "Chuyện của chị đă xưa rồi. Cũng v́ chuyện đó, cũng v́ một chuyện tương tự như chuyện của em, cũng v́ một phút cảm thông với một tâm hồn thi nhân, cũng v́ một vài vần thơ mà chị đă được siêu thoát. Chuyện của chị xưa rồi. Nhắc lại cũng là vô ích. Rồi ra em sẽ như chị. Chị khuyên em nên vững tâm chịu đựng. Nhỡ tay chàng, em sẽ hoàn toàn thoát khỏi nơi ṿng kiềm tỏa thời gian".

    Tú Uyên có cảm tưởng hai người dừng lại nh́n nhau. Giây lâu, mới lại nghe thấy Giáng Tiên cất tiếng:

    "Mà thôi, chị về. Để em đợi chàng. Chắc cũng sắp lại đấy".

    Giáng Kiều năn nỉ:

    "Không gặp nhau nữa ư?"

    Không có tiếng trả lời. Gió lộng thổi trên sân chùa bát ngát. Tú Uyên nín thở. Một lát sau, giọng Giáng Kiều nghẹn ngào khẽ thoảng bên tai:

    "Bức tranh... Tân lang đă đến".

    Tú Uyên bước vội đến gốc cây phong. Nh́n quanh vắng vẻ. Sân chùa in bóng cây phong gầy guộc, màu gạch Bát tràng tái ngắt dưới ánh nắng thu.

    Quay lại bức tranh th́ nét trăng hạ tuần đă trở lại h́nh tṛn.

    Trong tranh, nguyên vẹn in h́nh người cũ. Giáng Kiều.

    "Giáng Kiều..."

    Tú Uyên khẽ thốt lên như vậy, lần này không biết đă mấy mươi lần, từ lúc dời chùa bước về nhà, run tay treo bức tranh lên chỗ cũ.

    "Giáng Kiều..."

    Mà lắng nghe, chỉ có tiếng gió đầu mùa lộng thổi ngoài song. Trong tranh, dưới ánh trăng tṛn, Giáng Kiều, người đẹp, vẫn giữ nguyên dáng cũ: Giáng Kiều vẫn chỉ là những nét và h́nh.

    Lúc bấy giờ đêm đă vào khuya, tiếng đồng hồ thánh thót, gian pḥng lạnh toát hơi may. Tú Uyên với tay lấy b́nh rượu, rót đầy một chén, rồi lặng lẽ nh́n Giáng Kiều mà nâng chén. Men loang tê lưỡi, bốc cháy niềm chờ đợi: Giáng Kiều vẫn nguyên vị đứng yên.

    Bèn vùng dậy xăm xăm đến trước bức tranh. Rồi nhân men bốc lên đầu, chàng thẳng tay đẩy mạnh cánh song.

    Gió lùa vào pḥng học, ánh nến chập chờn, trăng ngoài trời xuất hiện lên vắt vẻo ngang song. Trăng trong tranh bỗng khuyết dần: hai nét trăng lại giống hệt nhau.

    Thế rồi gian pḥng sực mùi hương lạ, tà áo người trong tranh phấp phới, sắc màu giao động, Giáng Kiều khép nép cúi đầu thi lễ. Tú Uyên chưa kịp ngạc nhiên, th́ gót sen thoăn thoắt, Giáng Kiều đă đứng bên chàng. Lúc bấy giờ, mắt đen thăm thẳm, hơi thở rộn ràng, da ấm mịn cỏ non phơi nắng, môi mọng thơm quả quư chín mùi, tóc mềm cuồn cuộn xuống vai, Giáng Kiều là đợt sóng ngoài khơi, là mây trắng trên trời; Tú Uyên phút chốc tưởng như bồng bềnh bay bổng rồi lại cảm thấy tự chuồi xuống vực.

    Chàng gượng giơ tay khép kín cánh song. Ánh nến đă tắt tự bao giờ. Gió ngoài trời vẫn thổi, Tú Uyên mong gió thổi không ngừng.

    -con tiep -

  8. #868
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Người dẹp Trong Tranh - tiếp theo III

    Đầu canh năm, gà gáy ran bờ giậu, hàng xóm rủ nhau thức dậy thổi cơm, Tú Uyên cũng từ từ tỉnh giấc. Sực nhớ chuyện đêm qua, dụi mắt mà nh́n th́ vẫn thấy Giáng Kiều nằm cạnh c̣n đang thiếp ngủ. Bèn đẩy mạnh cánh song rồi chống tay nghển đầu mà no mắt ngắm. Ánh sáng bàng bạc một b́nh minh đầu mùa trở lạnh chảy dài theo một vóc người thanh tú. Nh́n kỹ th́ đường cong mềm mại, nét nhỏ nhịp nhàng, nhan sắc so với lúc c̣n ở trong tranh lại có phần hơn.

    Gió thoảng vào pḥng, Giáng Kiều rướn người nhích lại Tú Uyên. Da thịt ấm nồng, hơi thở thơm mùi phong lan nở dưới trăng rừng, Tú Uyên lại thấy choáng váng, tưởng như đang ngụp lặn dưới muôn ngh́n đợt sóng lên xuống thất thường. Chàng cố gượng vùng dậy. Tiếng động làm Giáng Kiều tỉnh giấc, mắt đen láy mở to ngơ ngác. Rồi nhoẻn miệng cười. Tú Uyên ngập ngừng:

    "Nàng... là ai?"

    Th́ cũng ngập ngừng:

    "Lại c̣n phải hỏi ư?"

    Bàn tay Tú Uyên mơn theo cái dáng bềnh bồng của mớ tóc mây, bàn tay dừng lại nơi thoai thoải giữa vai và cổ rồi nằm gọn trong mười ngón búp măng run rẩy của Giáng Kiều. Tiếng động bên ngoài mờ dần. Trong tịch mịch của gian pḥng, không khí nghe như vần vụ từng luồng rạo rực...

    Một lát sau, Tú Uyên mới nói:

    "Biết nàng là người đẹp trong tranh. Lại nhân nghe trộm câu chuyện ở sân chùa mà biết thêm được tên. Nhưng ở đâu mà lại, tại sao lại từ trong tranh mà bước vào đời, Giáng Kiều..."

    Mười ngón búp măng siết chặt, hơi ấm người thiếu nữ ấm ran bàn tay Tú Uyên. Nàng đáp:

    "Nhưng sao lại băn khoăn t́m hiểu nguyên do? Đôi ta gần nhau thế này chưa đủ sao?"

    Tú Uyên bèn đem chuyện cũ ông già vẽ tranh mà kể lại. Nghe xong, Giáng Kiều bỗng dưng nức nở, hàng mi ướt đẫm, tṛng mắt ngấn lệ long lanh.

    Gạn hỏi th́ ngập ngừng không muốn nói. Giây lâu mới lên tiếng:

    "Thiếp nhờ tay người tạo nên thể xác. Lại nhờ ư thành của chàng gây nên sinh khí mà trở thành người. Thân thiếp v́ vậy mà hoàn toàn tùy thuộc nơi chàng. Không biết có tin được ḷng ai không?"

    Tú Uyên tự nhiên cũng thấy thổn thức trong ḷng. Bèn nâng đầu Giáng Kiều đặt vào ḷng rồi mắt nh́n tận mắt:

    "Sinh này nguyện đem cả chuỗi ngày xanh c̣n lại mà nguyện yêu nàng. Như thế đă đủ tin chưa?"

    Giáng Kiều chớp chớp hàng mi thỏ thẻ:

    "Đời thiếp chỉ biết có chàng, không tin chàng c̣n biết tin ai? Nhưng... c̣n ông già?"

    Trên nền kư ức Tú Uyên, bỗng nổi lên một dáng mây chiều. Chàng nhớ tới lời hứa của chàng khi gặp ông già: chàng sẽ vượt mọi thử thách để cầm nổi bút mà tạo nên vẻ đẹp. Chàng nhớ lại lời khuyên của ông già khi đời bến sông Tô:

    "Người đẹp chẳng qua chỉ là phương tiện. Thể hiện vẻ đẹp trên tranh mới là cái đích cuối cùng. Không nên đắm đuối vào phương tiện mà quên mất đích..."

    Chàng nh́n Giáng Kiều: Giáng Kiều ngước mắt nh́n chàng. Giáng Kiều chỉ là phương tiện. Biết nói ǵ đây?

    Tú Uyên cố nén một tiếng thở dài. Chàng linh cảm những ngày sắp tới sẽ là những ngày thắc mắc. Nhưng hiện giờ chàng không muốn nghĩ. Hạnh phúc đang tràn trề, hạnh phúc là hương nồng da thịt, ăm ắp sinh lực của cuộc đời lộng gió heo may. Hạnh phúc giờ đây trọn vẹn, bởi mong manh, mong manh như giọt lệ lẻ loi đang c̣n vương lại nơi đuôi mắt Giáng Kiều.

    Chàng cúi xuống th́ thầm:

    "Giáng Kiều... đôi ta..."

    Và bắt gặp ánh mắt của ḿnh thăm thẳm tận cùng tṛng mắt Giáng Kiều. Đột nhiên, chàng thấy chớm lại trong ḷng, từ những ngày thơ ấu âm thầm sống cạnh Trần Công, cái cảm giác xa xưa, rờn rợn, cô đơn mà vô cùng quyến rũ, khi một ḿnh nh́n sâu xuống ḷng một vực giếng khơi, khi ḷng vực giếng dâng lên ṿi vọi h́nh ảnh cô đơn của chàng.

    Cảm giác đó lan ra như một chất men. Ṿng tay Giáng Kiều nặng trĩu nơi cổ, Tú Uyên thôi nghĩ, quên hẳn những lời đối thoại vừa qua, từ từ nhắm mắt mà đắm ḿnh vào ḷng cảm giác.

    Lúc bấy giờ mặt trời đă lên cao. Ánh nắng đầu thu nhè nhẹ qua song, dát vàng lên bức tranh vẫn trải rộng trên tường.

    Nền tranh hoang rộng...

    Trăng trong tranh đă lặn từ lâu.

    Thế rồi, nhịp theo tuần trăng ngoài trời, nét trăng trong tranh khi mờ, khi tỏ, lúc khuyết, lúc tṛn, hai người mê man quấn quít lấy nhau, lăng nh́n cảnh vật bên ngoài, lấy t́nh yêu làm lẽ sống.

    Giáng Kiều bám chặt vào cuộc đời mà quên hẳn cuộc sống trong tranh. Tú Uyên th́ đóng cửa không tiếp khách, để nguyên sách vở lên bụi. Bạn bè lúc đầu thấy lạ cũng có nhắn lời khuyên nhủ, hàng xóm dị nghị có khi nhắc khéo đến chuyện Liêu Trai, nhưng Tú Uyên cứ câm lặng mà để thoảng bên tai, lâu dần cũng không c̣n ai buồn nói tới. Có việc qua ngơ, cũng chỉ biết nh́n cổng khép kín, ngắm giàn thiên lư thấp thoáng trong vườn mà lắc đầu rảo bước cho nhanh.

    Một buổi sáng, gió nhẹ đầy song, hoa đào nở đỏ góc vườn, trời xanh cao nhẹ, chim yến lượn từng đàn, Tú Uyên biết là mùa đông đă qua từ lâu. Bèn nhẹ đặt đầu Giáng Kiều xuống gối, với tay nhặt một cuốn sách để lay lắt từ lâu trên bàn mà dở ra xem. Sách luận về cái viễn tượng xa xôi, một khi Đạo lớn của người nước Lỗ được nơi nơi thực hiện. Nhưng đọc được non một trang, nghĩa sách vẫn thoảng như gió ngoài trời, Tú Uyên vứt quyển sách xuống chân giường mà lơ đăng nh́n quanh.

    Chợt thấy bức tranh, bất chợt nghĩ đến ông già. Bèn vùng đứng dậy, mài mực, lấy bút, trải giấy xuống mặt án thư, vén tay áo mà vạch một nét. Nét bút vừa phác, Tú Uyên thấy nhẹ như một cánh chim. Vạch thêm nét nữa th́ chim như đă vươn hai cánh, như muốn vỗ mạnh mà dời mặt giấy. Tú Uyên chấm mực, phác nhanh một nét sao đêm. Chim tức th́ vỗ cánh mà vút lên cao rồi mất hút vào ḷng ngôi sao lấp lánh. Gió chợt nổi lên trên nền giấy. Ngôi sao tắt ngấm. Nền giấy trở lại trắng tinh.

    Quay lại, Giáng Kiều đă đứng bên chàng.

    Hai người lặng lẽ nh́n nhau.

    Một lát sau, Giáng Kiều mới nói, giọng như cố gh́m cảm động:

    "Chàng phải bắt đầu tự thiếp. Thiếp mới là thật. C̣n đôi cánh chim vừa vẽ chỉ là những tṛ ảo mộng..."

    Tú Uyên nh́n lên bức tranh treo trên tường. Giáng Kiều cũng nh́n theo mà rằng:

    "Chàng phải vẽ lên chính bức tranh đó. Chàng đă hứa với ông già. Vả lại thân thiếp dầu sao, chỉ là phương tiện. Chàng nên cố gắng thành công".

    Tú Uyên như người mơ ngủ, cầm bút tiến lại bức tranh, Giáng Kiều đứng im lặng một chỗ, dáng điệu giữ nguyên dáng điệu cũ, khi gót sen chưa bước vào đời. Tú Uyên dúng đầu bút xuống nghiên mực rồi quay lại nh́n Giáng Kiều. Tầm mắt chàng như xa ra, như vươn tới áng mây trắng chiều xuân năm ngoái, như lướt trên lớp sóng sông Tô. Chàng đă hứa với ông già. Chàng nghĩ tới một nền giấy chu sa, bềnh bồng có dáng mây vần vụ. Tầm mắt gần lại. Từng đường, từng nét, Giáng Kiều hiện lên trước mặt chàng, Giáng Kiều mà từng đường cong, từng nét nhỏ, cả tấm thân trau chuốt từng khối ngọc lành, đối với chàng không c̣n ǵ xa lạ.

    Chàng bắt đầu vẽ.

    Bắt đầu Giáng Kiều có cảm giác như có ai bới tóc mà đếm từng sợi tóc. Thế rồi, khi ngọn bút Tú Uyên vừa chạm xuống nền tranh th́ cảm giác tê rợn vừa qua đă trở nên nhức buốt. Tóc bị nhổ dần từng sợi, mỗi sợi tóc nhổ đă lại được thay thế bằng một mũi kim... Cứ như thế, cực h́nh tiếp tục đồng thời với ngọn bút Tú Uyên loang loáng trên mặt nền tranh.

    Nàng muốn cắn chặt môi, để khỏi bật tiếng kêu. Nhưng lại sợ Tú Uyên ngừng bút, nên toàn thân cố giữ không cử động, mặt vẫn phải tươi mà nước mắt trào ra đă ướt đẫm cả vạt áo ngoài.

    Ngọn bút Tú Uyên vạch nhỏ từng nét tóc mây, ngọn bút in hằn xuống mặt giấy, mớ tóc mây bồng lên đen biếc màu da trời mùa hạ giữa đêm trăng. Giáng Kiều cố dán mắt vào bức tranh để quên đau xót. Nhưng mắt nàng trong chốc lát bỗng hoa lên. Và khi nghe tiếng động, Tú Uyên ngoảnh lại th́ Giáng Kiều đă ngă vật xuống bên giường. Vội chạy lại th́ Giáng Kiều đă vội ngồi dậy như thường. Hỏi ra mới biết chuyện, bèn vứt bút mà rằng:

    "Lời hứa với ông già tuy nặng, nhưng mối t́nh của đôi ta c̣n nặng hơn. Xin thề không vẽ nữa".

    Dứt lời, những nét vừa phác trên tranh cũng mờ dần rồi biến mất. Bức tranh trơ lại nền tranh.

    Từ hôm ấy, tâm hồn hai người không c̣n hồn nhiên như cũ. T́nh yêu tuy vẫn nồng nàn mà ngay những phút đắm say đến cực độ, tâm tư vẫn c̣n thấp thoáng ám ảnh cô đơn. Hai người thôi là một. Đuôi mắt Giáng Kiều gợn lên từng đợt ưu tư. Tú Uyên đôi khi tự bất chợt âm thầm nh́n sâu vào một khoảng trời hun hút. Gia dĩ nét trăng trong tranh đêm đêm vẫn tỏ, ánh trăng tỏa ra, hắt hiu, kêu gọi. Tú Uyên lại nhớ tới ông già.

    Những lúc ấy, giọng Giáng Kiều trở nên tha thiết, tiếng nhỏ to gợi đến cung bực một chiếc đàn t́ nỉ non bên bờ sông vắng. Trong không khí hiu quạnh của gian pḥng, Tú Uyên lặng nghe thấm vào ḷng từng lời tâm sự và từng đợt quạnh hiu.

    Giáng Kiều rằng:

    "Thiếp từ tiếp ư của chàng mà bước vào đời, đến nay mới biết t́nh yêu là nặng, mới biết xót xa cho phận con người. Nhưng... tấm thân đă phương thức nơi chàng, thiếp nguyện hy sinh tất cả v́ chàng. Lần đầu chưa thành công, tại sao không nghĩ lại mà thử thêm lần nữa?"

    "Tại sao?..."

    Tú Uyên không nói thêm, ṿng tay khép chặt thêm vào đôi vai nho nhỏ của Giáng Kiều.

    Tại sao? V́ chàng biết là muốn thành công th́ sẽ mất Giáng Kiều. Lời ông già giờ đây mới là rơ nghĩa.

    "Giữa một người đẹp mơn mởn đào tơ và một nét họa trong tranh, giữa cái nhất thời tương đối và cái tuyệt đối bất chấp thời gian..."

    ...C̣n tiếp...

  9. #869
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Người dẹp Trong Tranh - tiếp theo IV

    Tú Uyên phải chọn lựa. Giữa một bức tranh và Giáng Kiều. Giữa cái đích hăy c̣n xa lắc và một tấm thân hiện đang run rẩy trong ṿng tay khép chặt của chàng. Giữa cái chửa thành h́nh và cái hiện hữu. Sự chọn lựa thật vô cùng đau xót.

    Một đêm cuối xuân, mây đen vần vũ tự buổi chiều, không khí hầm hập chuyển mùa, trăng chưa mọc mà sao không sáng trên nền trời mù mịt, gió không thổi mà ngừng lại từng nội cỏ, lùm cây, trống vừa dứt canh ba, Tú Uyên từ từ ngồi dậy, không định ư mà mắt nh́n hướng thẳng vào bức tranh mờ ảo một khoảng trống không trên vách.

    Hốt nhiên, chàng cảm thấy đă đến giờ quyết thiệt. Bèn nhẹ bước xuống giường, chọn cây nến lớn thắp lên mà bước thầm đến trước bức tranh. Ánh nến lung linh, nền tranh bát ngát gợn lên từng đám mây đen, không khí trong tranh tiềm tàng chờ đợi. Tú Uyên liếc nhanh về phía Giáng Kiều. Giáng Kiều vẫn đang thiếp ngủ, đường ngực nhịp nhàng, hơi thở đều đều...

    Chàng khẽ gọi:

    "Giáng Kiều..."

    Đủ để một ḿnh nghe thấy, để bỗng thấy trong ḷng chứa chan lớp lớp sóng thương.

    Chàng quay lại, giơ cao ngọn nến. Mây trong tranh vần vũ thêm nhanh. Lửa nến chập chờn, nét mặt Tú Uyên in hằn khắc khổ. Ngọn lửa từ từ kề sát bức tranh. Nhưng ngọn lửa vừa kịp tạt vào nền tranh th́ bỗng gian pḥng lóe sáng. Cùng một lúc, trăng đă nhô lên: chênh chếch ngoài song, chênh vênh một khoảng trong tranh, ánh trăng tràn ngập gian pḥng, át cả ánh nến đang thoi thóp trong bàn tay Tú Uyên.

    Thế rồi, gió lớn nổi lên khắp chỗ: ngoài trời, trong tranh. Mây đen cuốn sạch. Lửa nến chưa kịp bén vào bức tranh, đă tắt ngấm.

    Tú Uyên nghiến răng bóp nát ngọn nến mà xô lại bức tranh. Cũng vừa lúc đó, giữa ḷng đêm thâu tịch mịch, bỗng cất lên một giọng trầm trầm:

    "Hăy khoan..."

    Tú Uyên rợn người đứng sững. Giọng ai nghe quen thuộc, giọng xa xôi heo hút núi ngàn. Hốt nhiên nghĩ ra, chàng khẽ kêu lên:

    "Giáng Tiên..."

    Th́ Giáng Tiên cũng từ bóng tối đi ra, nhịp nhàng, yểu điệu, Giáng Tiên thoắt đă đứng trước bức tranh, đối diện với chàng. Nàng cúi đầu thi lễ: không khí trở nên êm ả, hây hây ngọn gió cuối xuân. Ngước nh́n người thiếu phụ, Tú Uyên thấy dịu hẳn nỗi ḷng: sắc đẹp Giáng Tiên đă vượt ra khỏi ṿng tục lụy. Vẫn những đường cong óng ả, vẫn là vóc liễu mảnh mai, nhưng ở Giáng Kiều th́ năo nùng rạo rực, mà ở Giáng Tiên th́ lại thanh thoát dịu dàng. Một đàng là tuyết miền Bắc cực hay ánh chói mặt trời giữa nơi sa mạc. Một đàng là gió mùa xuân, là ánh nắng mùa thu. Một đàng vươn lên là sóng trùng dương. Một đàng b́nh thản tỏa ra là mặt hồ im lặng. Giáng Kiều vẫn c̣n đau xót. Giáng Tiên đă hết đau xót từ lâu.

    Tú Uyên vụt nhớ lại. Chàng đọc thầm:

    Hồn bướm mơ tiên lẩn sự đời...

    Giáng Tiên mỉm cười:

    "Thế ra công tử đă nghe thấy..."

    Rồi lại tiếp ngay:

    "Giờ đây thiếp đă quên lăng việc đời. Nhưng v́ bản thân đă qua cầu đau xót, cho nên phải về đây đêm nay để mà an ủi những người đồng cảnh".

    Tú Uyên như người mê ngủ. Chàng rằng:

    "Sinh này xin nghe. Nàng đừng nề hà mà không nói rơ".

    "Đến đây đêm nay là muốn nói rơ. Câu chuyện chắc dài, công tử cho phép..."

    Nói đoạn, ung dung kéo ghế mà ngồi. Tú Uyên lật đật xin lỗi, th́ xua tay mà rằng:

    "Chúng ta một hội một thuyền, chẳng nên khách sáo. Công tử cứ tự nhiên. Xin mời công tử".

    Tú Uyên ngập ngừng, liếc nh́n về phía Giáng Kiều. Giáng Tiên biết ư:

    "Công tử để nguyên cho Giáng Kiều yên giấc. Nàng c̣n yên giấc cho tới hết câu chuyện. Cho tới khi nào công tử quyết định xong xuôi".

    Tú Uyên tuy không hiểu mà không dám hỏi nhiều. Chàng ghé ngồi xuống ghế đối diện, Giáng Tiên nói tiếp:

    "Thiếp xin bắt đầu chuyện của thiếp. V́ nó liên quan với chuyện của công tử. Chắc công tử không ngờ, Giáng Kiều và thiếp, h́nh hài tuy có khác mà cốt cách lại giống nhau. Bởi cũng do một bàn tay cấu tạo".

    Tú Uyên thốt lên:

    "Ông già!"

    Giáng Tiên gật đầu:

    "Chính ông già".

    Tú Uyên vẫn chưa hết ngạc nhiên:

    "Trời... tại sao vậy..."

    Giáng Tiên nói tiếp:

    "Ông già v́ thành ư của công tử mà tạo nên Giáng Kiều. Cũng như trước kia tiếc cho hồn thơ của Tiên Đế mà tạo ra thiếp. Sự nghiệp văn chương của Tiên Đế nào có phải là vài bài thơ khẩu khí truyền tụng trong chốn Tao Đàn? Đem cái vĩnh cửu là thơ để cho cái nhất thời là chính trị, Tiên Đế nếu không gặp thiếp, tất sẽ mai một hồn thơ. Nhưng một chiều thông cảm, hồn thơ lai láng, Tiên Đế đă dám vượt cả lễ nghi trong thiên hạ mà ngồi chung xe với một ni cô... Và cũng v́ thế, đến nay..."

    Giáng Tiên ngừng lại, tầm mắt xa hút.

    Tú Uyên như lây cảm động, chàng khẽ ngâm:

    Gió thông đưa kệ tan niềm tục
    Hồn bướm mơ tiên lẩn sự đời...

    Giáng Tiên ngùi ngùi:

    "Lời thơ vang lại tới đêm nay, v́ hồn thơ phiêu lưu thoát khỏi cái duyên trần tục, dư ba chắc không phai mờ trong mai hậu... Cũng v́ thế đêm nay mới được ngồi đây mà hầu chuyện công tử.

    Tú Uyên vội hỏi:

    "Nàng nói sao?"

    Giáng Tiên chậm răi:

    "V́ thiếp đă trở thành bất diệt. Bất diệt cùng với hồn thơ. Thiếp đă đi vào ḷng tuyệt đối. Giả thử năm xưa, bánh xe không kịp thời đứng lại, Tiên Đế không ḱm được t́nh thường da thịt th́... đâu có ngày nay?"

    Tú Uyên bất giác ngoảnh lại nh́n Giáng Kiều. Bắt gặp tầm mắt Tú Uyên, Giáng Tiên liền tiếp:

    "Sự lựa chọn nào mà không đứt ruột?"

    Dưới ánh trăng, tấm thân Giáng Kiều bỗng trở nên mờ ảo, h́nh nét lung linh chuyển động như muốn vươn lên, cập tới một nhịp giao ḥa mới lạ.

    Tú Uyên nh́n thẳng vào Giáng Tiên:

    "Xin hỏi thêm một điều. Ông già là ai?"

    Giáng Tiên cười mà không đáp. Gạn hỏi th́ úp mở mà rằng:

    "Không là ai cả".

    Rồi lại tiếp:

    "Cũng có thể là chàng".

    Tú Uyên chưa hết ngạc nhiên th́ bỗng từ xa vẳng lại tiếng gà gáy sáng. Rồi, trống ṿm canh dồn dập, hơi đêm tan loăng, ánh trăng mờ dần, nền trời bàng bạc, Giáng Tiên rũ áo đứng dậy, giọng cất lên như xa như gần:

    "Đă đến giờ thiếp phải lên đường. B́nh minh đă rạng. Giáng Kiều c̣n ngủ. Công tử nên kịp thời quyết định. Công tử trông ḱa..."

    Vừa nói vừa chỉ bức tranh.

    Nét trăng trong tranh đă lặn từ lâu.

    Quay lại th́ xiêm y lăng đăng ngoài song. Giáng Tiên chỉ c̣n là những nét mờ mờ chấm phá đang phai nḥa trên nền sương buổi sớm mù trời.

    Tú Uyên tiến lại bức tranh.

    Lúc bây giờ Giáng Kiều vẫn c̣n ngủ thiếp.

    Bỗng dưng, Giáng Kiều cảm thấy, giữa cơn mê tỉnh chập chờn, có con bướm trắng vờn quanh, cánh bướm đập nhẹ lên từng tế bào da thịt. Cảm giác tê tê dại dại lan ra như vết dầu loang. Phút chốc toàn thân tê liệt, cất tiếng kêu th́ âm thanh vừa ra thoát khỏi miệng đă mất hút trong một khoảng không gian yên lặng khác thường. Bèn hé mắt nh́n th́ thấy Tú Uyên đang lăm lăm ngọn bút, đứng trước bức tranh, nền tranh sơ sài phác nhẹ một nét h́nh dung toàn thể thân h́nh yểu điệu một trang thiếu nữ. Giáng Kiều thấy nhói nơi tim: Tú Uyên đă lựa chọn.

    Hai người lặng lẽ nh́n nhau: phút yên lặng dần dần trở nên một phút cảm thông có giá trị một cuộc giao hoan trọn vẹn, mà ái ân lớp lớp, niềm yêu đương đă vượt khỏi t́nh thường quấn quít nơi mái tóc, làn da.

    Thế rồi tṛng mắt Tú Uyên xa thẳm, bàn tay cầm bút nổi gân, ngọn bút bắt đầu tỉ mỉ đi vào từng nét.

    Giáng Kiều nghiến răng chờ đợi cực h́nh...

    Bỗng, toàn thân thấy nhẹ lâng lâng, Giáng Kiều có cảm tưởng biến thành bông nơn, bồng bềnh trên đầu một ngọn gió xuân. Rồi ngọn gió xoay chiều thành cơn lốc nhẹ, Giáng Kiều chuốt dáng, thân h́nh như vờn cao đến tận mây xanh.

    Cảm giác lạ lùng đó dâng lên như một đợt sóng thủy triều. Không gian ngừng lại đă tự bao giờ. Trăng thôi mọc. Ánh mặt trời măi măi là ánh thiều quang.

    Chợt nhớ tới Tú Uyên, bèn quay lại th́ long lanh tận dưới hàng mi, đuôi mắt Tú Uyên bắt đầu ngấn lệ...

    Ngọn bút tung hoành loang loáng như một ánh thép lưu cầu bị dồn vào một thế giới. Ngọn bút táp xuống nền tranh, sầm sập mưa sa xuống mặt sông dài giữa cơn băo lớn. Từng nét một, người đẹp trên tranh lần lần thể hiện. Từng nét một, Tú Uyên bỗng thấy Giáng Kiều mờ dần trong một đám mây mù khởi dâng không biết tự đâu.

    Chàng dụi mắt, định thần và chợt hiểu. Tay cầm bút run lên. Đám mây mỗi lúc một thêm dày đặc, thấp thoáng chỉ c̣n nh́n thấy vài nét Giáng Kiều.

    Bèn nghiến răng, gạt lệ, mà chúc đầu ngọn bút xuống nền tranh.

    Nét bút cuối cùng là một nét trăng rằm.

    Đám mây phút chốc trở nên trắng xóa, bồng bềnh nhẹ lướt qua song, mờ dần vào một khoảng trời cao thăm thẳm.

    Giáng Kiều đă đi vào ḷng tuyệt đối.

    Gian pḥng vắng ngắt, hoe hoe màu nắng cuối xuân.

    Tú Uyên vứt bút, gục xuống bên cạnh bức tranh đă thành h́nh.

    Nửa tháng sau, không thấy tiếng động trong nhà, hàng xóm sinh nghi, kéo sang đầy ngơ, rủ nhau phá cửa mà vào. Cửa vừa mở th́ mùi mốc xông lên, nhện giăng đây đó, sách vở ngổn ngang, động đến là tan thành bụi.

    Th́ ra Tú Uyên bỏ đi đă từ lâu.

    Duy trên vách nguyên vẹn vẫn c̣n bức tranh tố nữ.

    Bức tranh đó, Trần Công giữ làm đồ gia bảo, đêm ngày lặng ngắm không thôi. Một ít năm sau, nỗi buồn tuyệt tự ăn sâu vào tâm năo, vợ chồng Trần Công theo nhau mà quy tiên. Bức tranh v́ thế mà sang tay họ khác. Từ đó, trải mấy triều đại đổi thay, bức tranh đổi chủ đă mấy lần, mà nét bút vẫn c̣n nguyên như cũ.

    Kịp đến khi, tang thương biến đổi, quân Pháp-lan-tây chiếm giữ các nơi, bức tranh không hiểu sao lại lọt vào tay quan Đ́nh nguyên họ Phan lúc bấy giờ đang phất cờ khởi nghĩa Cần Vương khoảng rừng Hồng Lĩnh. Họ Phan có tài dùng quân, biết phép đúc súng, nhưng lại yêu việc thi, họa, cầm, kỳ, nên rất quư bức tranh tố nữ, luôn luôn treo trong pḥng làm việc, không lúc nào rời. Thường lúc rỗi, hay ngồi một ḿnh đối diện bức tranh mà thổi ống tiêu. Những lúc đó, tâm sự u uất lộ ra cả âm thanh, tiếng trúc theo gió Lào tỏa khắp chiến khu Ngàn Trươi, ai nghe thấy cũng phải chau mày gạt lệ.

    Lúc bấy giờ, bức tranh đă mờ, nét vẽ như có sương mù bao phủ.

    Đến một đêm, trăng trong tranh bỗng dưng đỏ ửng: họ Phan bắt đầu thụ bệnh.

    Trước khi nhắm mắt, họ Phan có đ̣i nh́n lại bức tranh.

    Nhưng trăng trong tranh đă rụng.

    Người đẹp trong tranh đă đi trước họ Phan.

    1957 - Vũ Khắc khoan
    Last edited by Vân Nương; 22-11-2011 at 01:08 PM.

  10. #870
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590
    Cám ơn chị VN đã bỏ thì giờ tìm kiếm và post hết truyện NĐTT.
    Ngoì viết cuả VKK - theo TX - không có gì ...trội hơn Ngô Tất Tố, đậm nét "trừu tượng". Có lẽ vì cốt chuyện cũng ... "liêu trai" nên tất cả ảnh, vật, người, đều mang tính cách "bàng bạc", khó phân định ranh giới "hư, thật"?
    Nhưng không thể gọi là "thoát tục", vì nhiều cảnh rất .."hiện đại" mà người đọc không mong đựơc tìm thấy trong bối cảnh khác thường này!

    Chàng bắt đầu vẽ.

    Bắt đầu Giáng Kiều có cảm giác như có ai bới tóc mà đếm từng sợi tóc. Thế rồi, khi ngọn bút Tú Uyên vừa chạm xuống nền tranh th́ cảm giác tê rợn vừa qua đă trở nên nhức buốt. Tóc bị nhổ dần từng sợi, mỗi sợi tóc nhổ đă lại được thay thế bằng một mũi kim... Cứ như thế, cực h́nh tiếp tục đồng thời với ngọn bút Tú Uyên loang loáng trên mặt nền tranh.

    Nàng muốn cắn chặt môi, để khỏi bật tiếng kêu. Nhưng lại sợ Tú Uyên ngừng bút, nên toàn thân cố giữ không cử động, mặt vẫn phải tươi mà nước mắt trào ra đă ướt đẫm cả vạt áo ngoài.

    Ngọn bút Tú Uyên vạch nhỏ từng nét tóc mây, ngọn bút in hằn xuống mặt giấy, mớ tóc mây bồng lên đen biếc màu da trời mùa hạ giữa đêm trăng. Giáng Kiều cố dán mắt vào bức tranh để quên đau xót. Nhưng mắt nàng trong chốc lát bỗng hoa lên. Và khi nghe tiếng động, Tú Uyên ngoảnh lại th́ Giáng Kiều đă ngă vật xuống bên giường.
    Không biết khi Leonardo da Vinci vẽ bức tranh "La Joconde", nàng Mona Lisa có cảm thấy đau đớn như Giáng Kiều cuả chúng ta không?
    Có một chút thắc mắc là vào thời ấy, - hậu bán thế kỷ XV - thì người VN chúng ta đã có "đồng hồ" chưa?
    Trong truyện có đoạn "chỉ nghe tiếng đồng hồ..." - chưa tìm ra đoạn nào- ?

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 5 users browsing this thread. (0 members and 5 guests)

Similar Threads

  1. Chuyện nghe được từ ngướ không quen
    By Dac Trung in forum Tin Việt Nam
    Replies: 1
    Last Post: 10-10-2012, 12:25 AM
  2. Replies: 0
    Last Post: 03-05-2012, 10:37 PM
  3. Bắt Buộc Phải Nghe
    By Dean Nguyen in forum Tin Việt Nam
    Replies: 2
    Last Post: 19-01-2012, 08:34 PM
  4. Replies: 3
    Last Post: 31-07-2011, 05:33 PM
  5. Tưởng Niệm Tháng 4 Đen Nghe Nhạc Lính VNCH
    By Camlydalat in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 18
    Last Post: 25-04-2011, 06:28 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •