Page 267 of 304 FirstFirst ... 167217257263264265266267268269270271277 ... LastLast
Results 2,661 to 2,670 of 3035

Thread: Nghe Chuyện Hà Nội

  1. #2661
    Tran Truong
    Khách

    KẺ BỊ KHAI TRỪ _ Nguyễn mạnh Tường

    Cái Tết đầu tiên đón trong sầu năo và nước mắt. Chúng tôi phải nhịn ăn bốn bữa để có thể dành tiền trang hoàng bàn thờ tổ tiên : một nải chuối xanh, bó nhang, vài nắm hoa và một cái bánh chưng. Thật hạnh phúc dù đang trong cảnh thiếu thốn ,vẫn có những món truyền thống trên bàn thờ ,dù không phải là những món có giá trị cao , nhưng cũng xem là khá đủ.

    Nhưng, tôi cũng phải làm ǵ để có cái ăn trong những ngày tháng sắp đến, tôi cũng phải kiếm cho ra người mua dù phải bán với giá rẻ cho bộ sưu tầm băng cát sét và những bộ sách của tôi.
    Cuối cùng tôi cũng phải hiểu ra là ḿnh không nên đắm ḿnh trong cái ảo tưởng về số phận của những cuốn sách của tôi. Tôi đành phải cân kư bán cho những người thu mua giấy vụn về bán lại cho nhà máy làm bột giấy.

    Những cuốn sách được mang lên trên cái cân hiệu Roberval. Tôi được trả tiền theo số cân đo được. Tim tôi đập loạn lên mỗi khi tôi phải chất những cuốn sách vào cái giỏ sau của chiếc xe đạp để đem đi bán giấy vụn. Không, nó không phải là giấy, nó là những thịt da của tôi đang bị xé ra từng mảnh. Khi những người mua ném chúng vào góc nhà, tôi phải quay mặt đi nơi khác cố giấu giọt nước mắt đang trào ra! Không có người cha nào c̣n dám nh́n con ḿnh đang bị ném vào lửa bởi bọn đao phủ! Cái tra tấn đó cứ tái hiện mỗi lần đi bán sách làm giấy vụn, tôi như bị một mũi tên bắn xuyên qua tim ḿnh.


    Trong lúc tôi phải lượn quanh để bán những cuốn sách , th́ vợ tôi cũng muốn giúp tôi bằng cách mang những đồ lót và các vật trang điểm, những chai nước hoa hiệu Chanel, Patou c̣n được giữ nguyên trong hộp và c̣n gói trong giấy hoa màu vàng kim tuyến thắt nơ nhung , rao bán cho các bà trong giới chức quyền.

    Không may cho vợ tôi, bà gặp toàn là những bà vừa mới từ quê ra tỉnh, nhiều bà c̣n bộ răng nhuộm đen thời xưa. Mấy bà tṛn xoe mắt, lần đầu thấy những món hàng mà họ chưa bao giờ thấy hoặc nghe nói đến trước đây.

    Bây giờ, Cách Mạng thắng lợi, được đặt vào những vị trí cao nhất của quyền lực, họ vào Hà Nội để hưởng những vinh hoa của chủ nghĩa cộng sản, những vinh hoa mà không có cách nào để phân biệt với thứ vinh hoa tư bản chủ nghĩa !! Cũng những toà biệt thự đó, với những con chó dữ tợn và đám người hầu thận trọng, cũng những chiếc ô tô bóng lộn, cũng một nếp sống gia đ́nh theo lối đó. Cái khác biệt duy nhất so với những quư tộc tư sản là, những thứ xa xỉ đó giờ đây hoàn toàn do Nhà Nước chi trả, phải cắn răng chi tiêu một số lớn ngân sách lẽ ra phải để dành cho những chuyện cần, thiết yếu.

    Một điều khác biệt nữa là vợ các ông lớn không nắm giữ chức vụ nào và không xuất hiện chung với chồng trong những dịp lễ chính thức hay những buổi chiêu đăi tiếp tân. Loại logic đó thật là khó hiểu khi mà người ta cứ măi nêu cao cái nguyên tắc nam nữ b́nh đẳng, ít ra là trong xă hội. Cũng có thể là các vị hiểu rằng "cái nửa kia "của ḿnh chưa quen với cái hào nhoáng của giai cấp thượng lưu, không biết cười hay ăn nói sao cho đúng, không biết dùng dao nĩa làm quí ông bị mất mặt. Quí ông chỉ c̣n biết để vợ ở nhà ngồi chơi trên ghế như những di vật linh thiêng để trên bàn thờ sơn son thiếp vàng.

    Vợ tôi trở về mệt mỏi sau những lần tiếp xúc với các bà trong giới mệnh phụ cộng sản. Bà phải cố gắng và kiên nhẫn rất nhiều để giải thích cái vui thú thanh tao mà người phụ nữ ở một tầng lớp cao quí của xă hội nên dùng và phải dùng .
    Vợ tôi xoay sở để đạt được mục đích và đă mang về một số tiền đủ để sống vài tháng.

    Phần tôi, tôi cố mở những lớp dạy tiếng Pháp. Nhiều người cần học tiếng Pháp đến gơ cửa nhà tôi. Những kẻ hăng hái nhất là những anh chị có tham vọng được đi làm ở Madagascar hay Algérie v́ ở đó người ta trả lương như một ông hoàng. Mặc dù Nhà Nước đă lấy đi từ 70 đến 90 phần trăm tiền thù lao và tiền thưởng, với phần c̣n lại họ vẫn c̣n dư để sống.

    Nhưng để được phép đi đến những xứ giàu sang đó, họ chẳng những phải cẩn thận bôi trơn bàn tay của các quan chức ở bộ Ngoại Giao và bộ Lao Động, họ c̣n phải qua một cuộc xét nghiệm về tiếng Pháp tại sứ quán Algérie hay Madagascar.

    Một chân trời sáng sủa được mở ra trước niềm hy vọng của tôi. Nhưng ngay trong buổi học đầu tiên được mở tại nhà tôi, một đám công an đă đột ngột xuất hiện. Xếp của chúng là một gă béo lùn, đôi chân ngắn cũn, trán thấp, cặp mắt soi mói, hai lỗ mũi phập phồng như một con chó đang đánh hơi một khúc xương ngon lành. Cả bọn chiếm cả pḥng khách và tên xếp, dù không được mời vẫn ngồi đến ngồi chễm chệ trên chiếc ghế bành.

    Trước bộ mặt kinh ngạc của tôi, hắn gằn lên từng tiếng một như để nhấn mạnh cái nghiêm trọng của vấn đề:

    - Ông có biết tại sao chúng tôi vào nhà ông không?

    Tôi đă học từ nhiều năm nay là không ngạc nhiên trước bất cứ chuyện ǵ: điều ngớ ngẩn nhất, điều bệnh hoạn nhất, điều đê tiện nhất đều có thể xảy ra ở một nơi mà ḷng tin và Luật Pháp không có, nơi mà những giá trị, dù cao quí đến thế nào, đều có thể bị vứt vào đống rác, ngoại trừ những thứ của chủ nghĩa Cộng Sản và của những tôi tớ bệnh hoạn của nó, với sự tôn sùng cá nhân được hàng ngày thực hiện ,áp đặt.

    Tôi lắc đầu tỏ vẻ không biết. Hắn ngồi thoải mái trong chiếc ghế bành, đôi chân ngắn gác chéo một cách trịnh trọng, xoa xoa hai tay và giương cặp mắt long lên nh́n tôi giận dữ :

    - Ông giả vờ làm người khờ không biết. Ông biết rơ ông là một tên trí thức thối tha, ḿnh chứa đầy những tư tưởng phản động. Ông dám ngẩng đầu đ̣i hỏi dân chủ! Ông c̣n muốn ǵ hơn cái mà ta đang có? Ông không thấy , trước những công sở của chúng ta, trên những giấy tờ chính thức đều có nêu rơ khẩu hiệu của Nhà Nước: Tự Do – Độc Lập – Hạnh Phúc? Tự do, hạnh phúc là cho ai, nếu không phải là cho nhân dân? Đảng đă mang lại cho chúng ta cái vinh quang của một thắng lợi cách mạng, một chiến thắng không thể tượng tượng trên chủ nghĩa tư bản. Nếu chúng ta không tin vào Đảng, vào lănh tụ vô vàn kính yêu của chúng ta th́ thử hỏi ta phải tin vào ai?

    - Cám ơn ông đă nhắc cho tôi bài học mà tôi đă thuộc nằm ḷng. Có phải ông đang đến viếng , để cho tôi cái vinh dự được nghe lại những điều đó thêm một lần nữa chăng?

    Hắn không trả lời ngay. Với cử chỉ của một ông giám mục, hắn đưa ngón tay út lên ngoắc. Một trong những tay hầu cận vội chạy đến lấy ra từ trong túi xách một cái phích nhỏ đựng đầy nước chè, đổ vào cái tách nhỏ rồi đưa cho ông chủ kèm theo một ống tre nhỏ, món mà ở nhà quê không nhà nào là không có. Tôi quan sát cảnh tượng đang xảy ra.

    Nó xảy ra đúng y những ǵ đă xảy ra thuở trước, khi các quan lại di hành đâu đó,: một đám tuỳ tùng, một cái phích đựng trà, một ống tre nhỏ để hút nước, và đặc biệt là cái ngoắc ra lệnh bằng ngón tay út mà đám tôi tớ thấy là hiểu ngay phải làm ǵ. Hăy hy vọng là những tác phong cổ xưa này sẽ chứa những tinh thần mới của cách mạng !!!


    Còn tiếp ...

  2. #2662
    Tran Truong
    Khách

    KẺ BỊ KHAI TRỪ _ Nguyễn mạnh Tường

    Quan cách mạng nhấp một ngụm trà và ngay tức khắc, người hầu đưa cho ông ta cái điếu cày đă nhét đầy thuốc. Với cái bật lửa, người hầu đốt một thanh gỗ nhỏ, ông chủ đưa chiếc điếu vào mồm, hít lên một hơi dài rồi phun ra những ṿng khói màu xanh.
    Sau đó, với cặp mắt khoái trá, nửa nhắm nửa mở, cổ dựa vào đầu lưng ghế, với giọng nói chậm chạp và trang trọng, hắn buông những lời ra khỏi đôi môi dầy thịt:

    - Ông chả hiểu ǵ cả. Ông đă phạm một cái lỗi tày đ́nh. Nhưng Đảng vẫn cao thượng, cảm thấy tội nghiệp cho tính hấp tấp và cả tin của ông. Đảng không bỏ tù ông, Đảng chỉ lấy lại những vinh dự đă dành cho ông. Để tỏ ra biết ơn sự rộng lượng và tốt lành của Đảng, lẽ ra ông đă phải tự giam ḿnh nơi cô đơn tĩnh mịch để sám hối cho cái tội lỗi ghê gớm của ḿnh.
    Ngược lại, ông c̣n mở lớp dạy tiếng Pháp, quan hệ với những thanh niên mà ông có thể đầu độc và làm họ xa rời Đảng , dưới chế độ cộng sản không có ǵ là tư nhân mà được cho phép, dù chỉ là việc dạy học tại gia. V́ lư do đó, tất cả lớp dạy tư nhân đều bị cấm.

    Với bộ dạng bệ vệ uy nghiêm, với bước đi của quan lớn, hắn bước ra khỏi nhà, theo sau là bầy chó sói ....


    Người khách đầu tiên là một cán bộ cộng sản trong bộ đồ kaki xanh, với áo cổ cao và mang đôi dép cao su làm bằng lốp xe bỏ, một vẻ bề ngoài cho biết ngay ông ta thuộc gốc chính trị nào.
    Ông ta không có cái vẻ của một kẻ lang thang, mặc dù cặp mắt đang nhớn nhác ngạc nhiên, hết nh́n món này ,lại nh́n món khác ,như đang tự hỏi làm thế nào mà tay trí thức này có thể mua sắm được những món đồ như thế. Tôi có thể đoán được những ư nghĩ đang xảy ra trong đầu của ông ta.

    Chắc hắn đă tự bảo đây phải là một tay phản động có tầm cỡ mới có thể sống xa hoa như thế ! Ở Việt Nam, giới trí thức đă bị đưa vào cuộc sống nghèo khổ, bị nguyền rủa dồn dập dưới sự khinh thường của lănh đạo, nếu một tay trí thức nào đi ra ngoài qui luật đó, hắn ta chắc chắn là một tên phản động làm giàu bất chính.

    Nh́n cặp mắt chằm chặp soi mói và cử chỉ của hắn ta, tôi nghĩ, hắn đang thi hành lệnh của chủ hắn. Nhưng để làm ǵ? Chính hắn đặt câu hỏi đầu tiên:

    _ V́ sao ông muốn bán đồ đạc?

    - Chắc là ông cũng thừa biết, tất cả trí thức ở Hà Nội đều làm chuyện đó. Tôi đă phạm lỗi lầm, dường như thế, và đă bị loại khỏi đoàn Luật Sư và công việc giảng dạy. Không c̣n nguồn lợi tức nào, để nuôi gia đ́nh tôi đành phải bán những đồ đạc mà tôi có từ nhiều năm nay. Đó là những món chót c̣n lại của tôi.

    - Ông vừa nói hai chữ “Chắc là”. Như vậy ông vẫn chưa nhận lỗi và vẫn c̣n hận Đảng. Có người sẽ thất vọng ,thấy ông vẫn không quay lại với đường ngay lẽ phải .

    - Ông bạn trẻ của tôi ơi, tôi không biết là ông có hiểu là , trong một nền dân chủ đích thực, xứng đáng với tên gọi của nó, luật là do đa số quyết định. Trong một số nơi khác, luật là do những kẻ nắm quyền.
    Một phán quyết bằng bạo lực và dựa vào bạo lực th́ không thể có một giá trị , không thể là sự thực. Nó sẽ bị lịch sử huỷ bỏ, và chuyện đó xảy ra ngay trong lúc những kẻ làm án kia c̣n sống, thời gian và hoàn cảnh sẽ lôi họ ra khỏi những giấc mơ tŕ độn và họ sẽ phải tự đấm ngực sám hối. Nhưng tôi nghĩ là ông đến đây hôm nay không phải để nói những chuyện đó, mà tôi cũng chẳng có hứng thú để nói đến. Vậy xin ông cho biết lư do của cuộc viếng thăm.

    - Tôi được lệnh đến xem ông đă ra làm sao và giá cả những món ông muốn bán.

    - Thật vậy, Đảng có tai mắt khắp nơi, không để cái ǵ vuột khỏi tầm mắt. Nhưng tôi nghĩ là những báo cáo của công an cũng đă cung cấp đầy đủ tin tức về tôi. Không, vẫn chưa đăng cáo phó tôi chết, cũng chưa phải lúc, nhưng cũng sắp thôi. Nhưng dù sao tôi cũng cám ơn sự rộng lượng và ḷng cao thượng của Đảng đă chưa đưa tôi lên máy chém hay ra đứng trước trụ xử bắn.
    Đó có thể là điều tốt đă dành cho tôi. Cám ơn Đảng đă quan tâm muốn biết tin về tôi. Những món đồ đem ra bán là những cái ǵ cuối cùng mà chúng tôi có, và đó cũng là tấm ván cứu hộ cuối cùng cho gia đ́nh chúng tôi. Tôi hy vọng là chúng có thể bảo đảm cho chúng tôi sống c̣n khoảng hơn chục năm nữa.

    - Hơn chục năm? Ông định đ̣i giá bao nhiêu vậy?

    - Trước khi trả lời câu hỏi của ông, cho phép tôi được hỏi ông, lănh đạo định mua lại đồ đạc của tôi để dùng vào chuyện ǵ vậy?

    - Ồ… Chuyện đó th́ tôi chưa thể nói được, chưa thể nói là sẽ đem những của này đi về nơi nào. Nhưng tôi nghĩ là hiện nay các quan hệ ngoại giao đang lớn mạnh, chắc cũng dễ kiếm chỗ để những món ấy trong các pḥng tiếp tân hay đại sảnh.

    Tôi vừa t́m ra điều bí ẩn: chuyện mua đồ chỉ là một cái cớ cho cuộc thăm viếng bất ngờ của một tay cớm để vào nhà một kẻ đang bị một án chết đang treo.
    Tôi nghĩ rằng giới quyền cao chức trọng đă xem tôi như một kẻ không thể cứu được nữa và như dân gian thường nói, là tại sao phải nuôi ong tay áo! Người ta không muốn giết tôi v́ không muốn khuấy lên những xúc động của giới trí thức và những khối nhân dân khác. Nhưng người ta cũng mong tôi chết đi để tránh cho Đảng phải chịu những phiền phức do ng̣i bút và tiếng nói của tôi.

    V́ thế, biết được thâm ư của Đảng, tôi dễ dàng t́m ra câu trả lời để nói cho kẻ thay mặt họ:

    - Tôi muốn yêu cầu ông khi về lại, nhân danh tôi mà cám ơn các quan chức đă gửi ông đến gặp tôi. Tôi sẽ rất cảm kích nếu ông nói giùm với họ là tôi sẽ biết ơn họ đến chết về những việc mà họ đă làm cho tôi. Dù đang nắm sinh mạng tôi trong tay, họ vẫn không kết án chết v́ cái “tội ác” của tôi, nhưng họ, đă chọn kết án tôi cả đời.
    Một đời sống dở ,chết dở, hấp hối và cuối cùng .... cũng hết đời !!! Nếu bây giờ các ông ấy thấy đồ đạc tôi cũng gọi là xem được th́ họ cứ lấy đi, như họ đă lấy ba căn nhà thừa tự mà tôi đă hiến cho nhân dân. Nếu họ không muốn mang tiếng là mang gương mặt của kẻ cướp th́ họ trả cho tôi bao nhiêu cũng được. Như vậy là tôi cống hiến tất cả những ǵ tôi có như một người cộng sản chân chính ,lư tưởng !



    Còn tiếp ...

  3. #2663
    Tran Truong
    Khách

    KẺ BỊ KHAI TRỪ _ Nguyễn mạnh Tường

    Tôi đă không lầm. Tôi không c̣n gặp lại anh chàng vô tích sự đó, và sau đó cũng không có người nào như bọn đó đến nhà.
    Chỉ với ư nghĩ là Đảng cho người đến mua rẻ đồ đạc của một người mà họ kết án sống trong đói rét ,cũng đủ làm tôi không thể nén ḿnh để bật ra những tràng cười ha hả …

    Một thời gian sau đó, bỗng dưng có một người ăn mặc trang trọng, com lê cà vạt hẳn hoi, đến gơ cửa nhà tôi. Thời buổi này mà ăn diện thế th́ hoạ là mấy anh Việt tị nạn CS thôi.
    Tại sao? Thời ấy chỉ có những người nước ngoài và những người trong ngành ngoại giao có việc qua Hà Nội mới không phải mặc những đồng phục cộng sản. Nhưng khi nhà ngoại giao xong công tác ở nước ngoài về, trở lại vai tṛ công chức của bộ Ngoại Giao, họ phải cải đạo về lại với cái tôn giáo của áo đại cán và đôi dép râu, như thế chỉ có người Việt tị nạn CS là đóng bộ, cà vạt.

    Người khách Việt Nam của tôi tự giới thiệu là một doanh gia đang có ư định mở một khách sạn cao cấp tại Hà Nội dành cho du khách quốc tế. Chỉ cần nh́n là có thể biết ngay ông khách từ nước nào đến và thuộc giới người nào.
    Ông ta có một khổ người cao lớn so với người Việt trong nước với một làn da sáng của những người sống ở các nước ôn đới mà nắng không làm đen da, khuôn mặt nhẵn nhụi, vầng trán rộng, cao dưới mái tóc chải chuốt cẩn thận thoáng một mùi nước hoa kín đáo thơm phức. Sau cái gọng kính vàng, đôi mắt ông ta nh́n kẻ đối thoại như muốn t́m sâu những ư nghĩ của họ. Nụ cười ông ta th́ rất thân thiện, mời đón dễ gây thiện cảm và dường như có thể tạo nên một cuộc trao đổi chân thành và thông cảm.

    Ông ta tự giới thiệu:

    - Tôi đă ra khỏi nước từ ba mươi năm trước và đă lập nghiệp ở Mỹ, mở một công ty nhập khẩu và vận tải biển với một đội thương thuyền nhỏ. Ở nhà , tôi chưa bao giờ bỏ qua bất cứ chương tŕnh truyền h́nh phát thanh nào bằng tiếng Việt hay tiếng Anh về Việt Nam.
    Tôi có nhiều liên lạc với ngưới Việt ở các nước như Pháp, Canada, Anh Quốc, Úc, Đức và dĩ nhiên là cả ở Mỹ. Tôi không phải là cộng sản, nhưng tôi muốn hiểu cái ư thức hệ đó .

    Chúng tôi, những người Việt sống ở nước ngoài không ngần ngại nói thẳng: kiếm cách làm cho dân tộc bớt nghèo, bớt khổ th́ chúng tôi sẵn sàng đóng góp, đặc biệt là những giúp đỡ nhân đạo như trường hợp nạn đói hay lụt lội chẳng hạn.

    Chúng tôi có một điều thấy tiếc về vấn đề này, nếu chúng tôi có thể nói được, đó là sự hiểu lầm giữa Nhà Nước và chúng tôi. Trong mấy chục năm, họ gọi chúng tôi bằng đủ thứ tên xấu xa, đổ đống lên chúng tôi đủ thứ nhục mạ ti tiện, cho chúng tôi là những kẻ phản quốc.
    Khi chính trị che mờ lư trí, chúng tôi không chấp chuyện đó. Nhưng từ đó mà quay lưng với cả khối đáng kể người Việt ở nước ngoài với rất nhiều người thành đạt, đầy khả năng về khoa học, kỹ thuật, là những quản trị viên trong mọi ngành kinh tế, đặc biệt là những người có khả năng tài chánh lớn có thể góp phần xây dựng tổ quốc.

    Đó là một điều bệnh hoạn, một điều khùng điên không thể tha thứ được nếu không nói là ngu ngốc !!Nhưng tôi thấy có một sự kiện mà tôi cho rằng có ư nghĩa. Có một số người trong chúng tôi đă dấn thân vào một cuộc đấu tranh bền bỉ cho nhân quyền ở Việt Nam. Lời nguyền rủa mà những người cộng sản đă tung ra ào ạt chẳng chứng minh ǵ khác ngoài cái hận thù tàn bạo mà họ có đối với nhân quyền: họ là những kẻ phi nghĩa và độc tài. Họ ngoan cố không chịu thấy sự thực là chuyện bảo vệ nhân quyền không có ǵ là phản quốc hay phản nhân dân cả. Họ là những kẻ đáng thương ,tội nghiệp hơn là đáng sợ. Sớm hay muộn, giờ trừng trị cũng sẽ đến với họ



    Còn tiếp ...

  4. #2664
    Tran Truong
    Khách

    KẺ BỊ KHAI TRỪ _ Nguyễn mạnh Tường

    Nhưng chính cái bệnh ấu trĩ của người cộng sản mới làm tôi kinh hoàng.

    Với tất cả những quyến rũ của chủ nghĩa tư bản, người ta lại kéo kinh tế thị trường, luật cung cầu, lư thuyết về giá cả, kinh tế tự do gộp chung lại và gọi đó là kinh tế năm thành phần, lợi nhuận, etc… rồi người ta dán lên đó cái nhăn hiệu xă hội chủ nghĩa, và thế là tṛ chơi đă sẵn sàng:

    Người ta đă khởi sự "tư bản"từ lâu nay, nhưng v́ chê bai chủ nghĩa tư bản nên người ta lại phải trang điểm thêm cho nó một cái đuôi“xă hội chủ nghĩa”. Và giờ đây th́ sự loạn ngôn ngoài sức tưởng tượng của con người : khẩu hiệu được tung ra, kêu gào là : Đổi Mới, nhưng chẳng có ǵ thay đổi: tham nhũng, hối lộ càng ngày càng toả rộng vùng bị nhiễm, không có một ông trùm nào bị đưa ra Toà hay bị những bản án.

    Nhục nhă và tệ hại hơn nữa là người ta đă sắp xếp cho kẻ phạm những tội quy mô đào thoát ra nước ngoài, hay nhắm mắt làm ngơ cho họ di dân đến nước khác để tránh những cuộc điều tra h́nh sự, trước dự thẩm hay trước Toà, để không làm liên luỵ tới những vị chúa tể và khỏi gây ra những phẩn nộ có thể nổ bùng bởi quần chúng.

    Trong khi chờ cho những kẻ hút máu của nhân dân đă cất giấu an toàn những tài sản trộm cắp được, và sau một thời gian bị "giam giữ" dưới một thứ tù giam mà "tù nhân" sống một cuộc sống xa hoa, họ được giảm án, tha tội và trả tự do ,để trở về sống yên b́nh, được tôn kính để tận hưởng thành quả của tội ác trước đây.
    Cộng sản không cho rằng những tội h́nh sự mà các đồng chí của họ phạm ,là phải đem ra bêu thây và bị trừng phạt nghiêm khắc.

    Thật vậy, nếu thanh danh Đảng bị giảm và bị ô nhục th́ niềm tin của nhân dân vào Đảng cũng mất đi, điều đó chẳng phải là v́ do kẻ thù mà là do chính kẻ nằm trong ruột Đảng.
    Từ khi tôi vào Việt Nam, nhiều người bạn của tôi cho biết những tin tức đó, dù là những tin có thể làm lương tâm nổi loạn, đều là điều có thật. Những kẻ bị các lănh đạo hận thù và kết án với những cái chết đầy bí ẩn là những kẻ đă đi sai “đường lối” của Đảng và nhất là những kẻ muốn bứng họ ra khỏi những chức vụ lănh đạo cao nhất.

    Thật vậy, đó là những cuộc đấu đá dơ bẩn để dành quyền lực được che đậy dưới cái áo khoác đỏ của chính trị.
    Nhưng cái ǵ kinh hoàng và không thể tưởng tượng được là ở trong cũng như ngoài Đảng, có vài người được gọi là trí thức lại tham gia vào cuộc chơi, chấp nhận lời biện minh của Đảng, đưa cao quả đấm lên trời, bước đi trong hàng ngũ Đảng, vừa gào to những khẩu hiệu giả dối.

    Đảng thuyết phục được một số người, dường như đầu óc vẫn c̣n minh mẫn nhưng lại không tin vào những ǵ mắt thấy, tai nghe mà ngược lại c̣n giao linh hồn cho Đảng, . Loại cuồng tín này tự biến ḿnh thành rô bốt, thành những cỗ máy chỉ biết cử động khi có lệnh đến từ bên ngoài !! Thật là một đại họa cho những dân tộc văn minh,tiến bộ ,và cho cả nhân loại !!!


    Những ǵ tôi thấy trên khắp nẻo đường đất nước làm tôi thật sự kinh hoàng. Trong những lần đi thăm nhiều nơi , đặc biệt là ở những vùng phía Bắc, tôi vẫn không thể hiểu được sự chịu đựng của giai cấp nông dân phải sống cảnh nghèo hèn đau khổ mà chưa bao giờ thấy họ vùng lên phản kháng, cũng không thấy họ kiếm cách t́m hiểu nguyên do hay thuốc trị !!!

    Khi tôi rời nước ra đi ba mươi năm trước, người ta lúc ấy rất hiếu và năng động và luôn dám chế giễu những kẻ đang cầm quyền; chứng tỏ là cái đầu của dân chúng vẫn tốt và vẫn biết cái ǵ là hợp t́nh hợp lư.

    Cái năng động càng làm cho dân chúng thêm tức giận khi phải đối mặt với cái nghèo, cái bất công.
    Ngọn lửa năm xưa đẩy quần chúng nổi dậy làm Cách Mạng Tháng Tám đă tàn lụi nơi nào rồi? Tại sao giờ đây họ trở nên như chết rồi ,không c̣n sinh khí, bất động trong sự thờ ơ? Tại sao họ lại chịu đựng ngồi khóc một cách thụ động hay có thể đang khóc v́ tuyệt vọng như thế? Họ không c̣n tin ḿnh c̣n trí óc và hai cánh tay nữa sao? Họ ... chính họ đă viết nên những trang sử rực rỡ !!!


    Còn tiếp ...

  5. #2665
    Tran Truong
    Khách

    KẺ BỊ KHAI TRỪ _ Nguyễn mạnh Tường

    Tôi không thể thấy cái ǵ ngao ngán hơn , cái cảnh tượng 85 triệu người đang trôi dật dờ không chút nghị lực như những xác người trên biển cả. Họ đă bị lừa bịp, phỉnh gạt, phản bội !!!! và điều không thể hiểu được là người ta chỉ biết kêu than đói khổ trong khi tài nguyên thiên nhiên th́ đầy rẫy và đang chờ khai thác.

    Những quan hệ làm ăn khiến tôi phải đi qua các nuớc như Thái Lan, Nhật, Hàn Quốc, Đài Loan ,Singapore và Mă Lai Á. Ba mươi năm trước đâu có nước nào trong nhóm đó dám nói rằng dân tộc họ là hơn dân tộc Việt Nam? Họ cũng bắt đầu từ nghèo khó, có cùng những điều kiện kinh tế, xă hội, tinh thần, cũng phải trải qua những mâu thuẫn, những xung đột tương tự ?

    Thế mà ngày nay , họ được hưởng mức sống cao hơn, hưởng thụ những tiện nghi tối thiểu về nhà ở, nhiều tự do hơn trong cuộc sống và nhiều nụ cười lạc quan hơn trên khuôn mặt. Tại sao cái Hạnh phúc tối thiểu là làm cho cuộc sống trở nên hiện hữu và có ư nghĩa, dân ḿnh vẫn chưa có được?
    Dù rằng ,lịch sử đă chứng minh : Dân ḿnh là một dân tộc chưa bao giờ nhường bước cho bất cứ nước láng giềng nào ,trên bất kỳ khía cạnh nào !!! Điều quan trọng cho mỗi người trong chúng ta ở Việt Nam là cần phải đặt câu hỏi và kiếm ra giải pháp, dẫu sao cũng nằm trong tầm tay mà thôi.

    - Tôi thật phục ông đă có những nhận xét xác đáng và những lư luận có chất lượng của ông. Tôi thấy rơ là ông đă lấy cảm hứng từ một t́nh yêu chân thành và nóng bỏng cho dân tộc mà ông là một thành viên. Nhưng tôi th́ không chia sẻ với ông cái lạc quan mà ông ước tính rằng giải pháp là nằm trong tầm tay. Theo quan điểm riêng của tôi, vấn đề chính yếu là việc giáo dục các tầng lớp quần chúng. Giáo dục phải dạy về những giá trị mà ḷng trung thực và sự biết tôn kính lẫn nhau.

    Con người sẽ trở nên loại người ǵ mà Trường học muốn tạo như thế đó. Thứ giáo dục theo kiểu Spartan[8] chỉ để dành cho việc đào tạo ra những người lính, đẩy tuổi trẻ vào những cối xay người đen tối, và những bài tập quân sự.. Trong bậc thang xă hội, người thầy được đặt trên cao hơn cả người cha. Nếu chuyện là vậy là v́ cha là đấng sinh thành và thầy có công dạy dỗ nên người. Nên người, đó là cái mục đích duy nhất và tối hậu của giáo dục.

    Cái khác biệt cơ bản và sâu sắc giữa xă hội ngày xưa và xă hội ngày nay là mục tiêu của giáo dục đă thay đổi. Ngày xưa người ta tôn vinh con người và đạo đức.

    Ngày nay, chủ nghĩa cộng sản và cái chính trị quốc tế chủ nghĩa của nó th́ được ca tụng bằng trời. Khi cái giá trị chính trị nó đánh bật cái giá trị tri thức và đạo đức .

    Họ không ngừng kêu gào hai tiếng “Đổi Mới” nhưng khẩu hiệu không thể thay cho hành động; sự xuống cấp của con người và đạo đức đă tiếp bước đi cùng với sự sụp đổ của kinh tế, làm nặng thêm cái nghèo và cái khổ đau của nhân dân !!!

    - Tôi đă thấy ngay điều đó khi tôi vừa ra khỏi máy bay ở phi trường Tân Sơn Nhất. Nhiều nhà trí thức phải đi đạp xích lô, trong khi những nhà chính trị lại chễm chệ ô tô. Trong khi những trí thức phải đi rửa xe máy, sửa xe đạp cạnh lề đường hay bán rau ở các cửa chợ th́ các quan lănh đạo đang thoải mái trong các biệt thự sang trọng với cái thân thể ngày càng đẫy đà qua những yến tiệc, chiêu đăi ....

    Trong khi người trí thức phải lao động chân tay quần quật ,nghèo khổ th́ các quan quyền cùng với vợ con vẫn chưa thoả măn trên nhung lụa vẫn tiếp tục vơ vét vàng và đô la đem gửi vào ngân hàng Thuỵ Sĩ.
    Trong khi đó các kho bạc của Nhà Nước không c̣n tiền mặt, nhân viên bị sa thải, những người c̣n ở lại th́ được phép ra ngoài buôn bán, kể cả ngay trên mặt bằng của cơ quan và được phép nhận những số tiền thù lao lớn nếu xoay sở mang hợp đồng về cho cơ quan chủ quản của họ.
    Cánh cửa được mở rộng cho thứ chợ đen nhà nước, gian lận thuế, ăn cắp những số tiền đáng kể của nhà nước thông qua những vụ nâng giá bất hợp pháp để được hưởng những khoản tiền hoa hồng. Không có một đất nước nào mà ở đó nhà nước trực tiếp khuyến khích sự phạm tội như thế!

    - Cái vấn đề cốt yếu, cơ bản và cấp bách nhất là phải thay đổi con người: cái cỗ máy chính cho mọi hoạt động của xă hội, nên ngành Giáo Dục phải đào tạo con người có văn hoá và đạo đức .

    - Tôi đồng ư với ông hoàn toàn. Nhưng con người có văn hoá và đạo đức là một lư tưởng lâu dài và khó khăn mới có được. Cái khó khăn chính là sự chống đối mănh liệt của Nhà Nước không muốn thay thế con người lư tưởng của họ. Mặc dù, chỉ cần một tí thông minh và cởi mở là đủ để hiểu rằng con người lư tưởng cộng sản quốc tế vô sản là đă chấm dứt và sẽ được đưa vào bảo tàng viện . Sở dĩ họ c̣n bám víu vào nó, là do cái lợi ích đầy ích kỷ : Quyền uy,danh vọng,tiền tài . V́ vậy Đảng phải sống c̣n . Để đạt cái mục đích này, họ tung ra những khẩu hiệu “Đổi Mới”.


    Còn tiếp ...

  6. #2666
    Tran Truong
    Khách

    KẺ BỊ KHAI TRỪ _ Nguyễn mạnh Tường

    Nhưng trong nước, bất kỳ nơi nào tôi đến, chỉ nghe nhân dân bàn tán về chuyện tham nhũng của giới cán bộ công nhân viên, mà hầu hết những kẻ này là người của Đảng.
    Đơn thuần là những quan chức nào đó được nắm những chức vụ cao và chịu những nhiệm vụ lớn th́ dễ dàng thu vén đầy túi. Nhân dân đ̣i hỏi phải trừng phạt chúng, Đảng từng tuyên bố chống tham nhũng, nhưng cho đến nay, chỉ có vài tép riu bị trừng trị, đó chỉ là những kẻ phạm tội có tính cá biệt chẳng có ǵ liên hệ để làm hại cho các ông trùm.

    Thật là một điều sai lầm khi tránh không trừng phạt hay tránh né quá lâu trong việc trừng phạt các người phạm tội có tầm cỡ .... Nhà Nước luôn gắn thêm cái đuôi “xă hội chủ nghĩa” vào những ǵ thật ra thuộc về chủ nghĩa tư bản. Nếu đó là những ǵ thuộc về chủ nghĩa xă hội, tại sao phải chờ nền kinh tế bị sụp đổ mới đưa chúng ra áp dụng !!!

    Việc tiếm đoạt tài sản ,danh xưng là một việc làm bất lương . Nếu nó không phải là phát minh của chủ nghĩa xă hội, nhất là sau khi đă kéo chủ nghĩa tư bản vào bùn đen trong nhiều thập niên qua? Thật vậy ,thất bại không thể tránh , nên đánh lận con đen đă làm tṛ cười cho thiên hạ. Đó là một sai lầm to tát . Ở đây, hay bất cứ ở đâu, sự chân thành thẳng thắn là bắt buộc.

    - Thế th́ ư ông thế nào?

    - Tôi trở về đây để nh́n lại đất nước, tôi có nhiều bạn bè đang chờ ư kiến của tôi trước khi có thể vào đầu tư ở Việt Nam. Những ǵ tôi có dịp nh́n thấy không khuyến khích tôi tiến hành được chuyện ǵ.
    Tôi phải nói với ông là thị trường Việt Nam là hấp dẫn: tài nguyên đầy rẫy và chưa được khai thác, nhân công dồi dào, nhưng viễn thông và đường xá th́ rất tệ, nhân viên hải quan th́ quá tỉ mỉ soi mói, cảnh sát công an th́ gây phiền hà.

    Luật Pháp, mặc dù gần đây đă có nhiều thay đổi,nhưng vẫn chưa đầy đủ ; nhất là chính phủ dù đă cố nguỵ trang một cách vô ích, dưới lớp dầy của phấn son, cái màu đỏ vẫn c̣n đậm nét trên da mặt. Họ vẫn cố chấp trong việc độc quyền chính trị, phe lờ dân chủ, không chấp nhận nhân quyền, xem thường và đối xử tệ bạc với trí thức.
    Có ông nhà báo người Pháp, người đă viết bài ca tụng dân tộc Việt Nam thời chiến thắng Điện Biên Phủ, vừa rồi có quay lại Việt Nam đă viết: giờ đây sự ngu dốt và bất tài đă được dối trá và ích kỷ xông vào nhập cuộc. Kết luận: phải chờ thôi.

    - Chờ đợi ! Ông chờ và chúng tôi cũng vậy. Tất cả, chúng ta đều chờ những ngày tốt đẹp hơn cho Việt Nam.

    - Sự chờ đợi có thể là lâu, nhưng ít nhất chúng ta cảm thấy điều đó sẽ xảy ra. Ở đây, trong tôi cứ xen kẽ hai tâm trạng: chờ đợi và thất vọng.
    Tôi hy vọng khi nghĩ tới tiềm năng phong phú về thiên nhiên và con người của Việt Nam. Nhưng tôi lại thất vọng khi thấy cái nghèo đói kinh hoàng mà nhân dân phải gánh chịu vẫn c̣n tồn tại, nhất là ở những vùng nông thôn.

    Dĩ nhiên, bây giờ có nhiều nhà ngói hơn xưa, nhưng than ôi không phải ai cũng được thoải mái, nhiều nơi ở miền Trung dân vẫn c̣n kham khổ v́ thiếu thốn và đói. Tôi thấy ḷng ḿnh dấy lên niềm hy vọng khi nhà nước và nhân dân cùng gào lên “Đổi Mới” và nhất là khi Đảng tham khảo ư kiến của nhân dân để xem nên cải cách thế nào.
    Nhưng tôi thật thất vọng v́ chỉ thấy những quan điểm chính thống th́ được hoan nghênh trong khi những quan điểm khác th́ bị đẩy lên giàn hỏa.... chờ đợi những trừng phạt nghiêm khắc sẽ đến. Tôi đă hy vọng vào những cuộc tham khảo ư kiến trong nội bộ Đảng nhưng tôi đâm ra thất vọng khi thấy trên Ti Vi những đảng viên với một sự nhất trí, hơn cả sự tự nhiên, tung hô niềm tin vào Đảng ,cũng như Đảng dâng trọn niềm tin vào chủ nghĩa Marx-Lenin.

    Tôi tự hỏi, giữa hai niềm tin đó, c̣n niềm tin nào dành cho dân tộc và việc cải thiện cuộc sống của nhân dân? Tôi đă hy vọng khi nghe Đảng công bố : dân chủ đă ngự trị, nhân quyền được tôn trọng, và tôi đă thất vọng khi được biết là có hàng ngàn trí thức đă hô hào cho dân chủ và dám nói ra những ư kiến của ḿnh giờ đây đang ngồi suy nghĩ sau cánh cửa nhà tù để hiểu xem họ hay lănh đạo : ai đúng !!!.

    Tôi hy vọng tràn trề khi thấy các nước Đông Âu đă quét sạch cộng sản và bọn lănh đạo của nó, th́ tôi lại càng thất vọng khi thấy dường như Việt Nam vẫn c̣n là thành tŕ chót của chủ nghĩa cộng sản và vẫn c̣n đang nhắm mắt bịt tai đối với những ǵ đang ầm ầm xảy ra trên thế giới.

    Tôi đă hy vọng khi nh́n thấy nhiều sinh viên Việt Nam thắng nhiều giải trong các cuộc tranh tài thế giới. Nhưng tôi lại càng thất vọng khi thấy nhiều trí thức bị đẩy ra ŕa xă hội, phải cực khổ làm những công việc chân tay thấp kém để khỏi chết đói trong khi những cán bộ có chức có quyền , ung dung thoải mái trên các ô tô đắt tiền và gửi con cái “du học” nước ngoài , một ngày nào đó sẽ quay về , để thay chỗ, thay quyền cho họ trong những chức vụ cao. Tôi chỉ kể ra một số sự kiện đă làm tôi kinh ngạc và dám thách bất cứ ai có thể chứng minh điều ngược lại. Làm ǵ để chữa t́nh trạng thê thảm này đây?




    Còn tiếp ...

  7. #2667
    Tran Truong
    Khách

    KẺ BỊ KHAI TRỪ _ Nguyễn mạnh Tường

    - Ai cũng biết những việc mà ông vừa nêu ra không phải là do ông tưởng tượng ,bịa đặt . Chúng tôi ở trong nước đă đau khổ nhiều v́ những điều đó nhưng không bao giờ dám ám chỉ đến , v́ chỉ cần ư kiến là đă bị gán ghép thành tội phạm.
    Chỉ những kẻ cơ hội chủ nghĩa đang thèm khát danh vọng và lợi lộc là sẵn sàng sang sảng ở bất cứ góc đường nào để vinh danh mụ ngoại t́nh , là người đàn bà trung trinh nhất thế gian.

    Giới lănh đạo luôn luôn hô hào như người ta thường nói là chớ bao giờ vạch áo cho người xem lưng. Để làm ǵ ? Chỉ để giấu mặt sau những chiếc mặt nạ đầy ích kỷ và dối trá, thối rữa trong tội ác và kiêu căng !!!! Người xem lưng là ai? Chính là nhân dân, nhân dân có quyền được biết,được nghe Sự Thật .

    - Ông có thể dành một ngoại lệ cho những người cộng sản mà lâu nay vẫn được hàng triệu người trên thế giới tán dương?

    - Cộng sản đă giết nửa cuộc đời tôi, đă buộc cả gia đ́nh chúng tôi phải kéo dài những đoạ đầy v́ đói bằng cách cắt đứt mọi cách kiếm sống của tôi trong nghề dạy học và làm luật sư.
    Nhưng những kẻ đáng thương kia đang bị một thứ bệnh ấu trĩ, chỉ biết nói như con vẹt: họ đoạ đầy trí thức để theo gương bọn Stalinist và Maoist. Tôi tha thứ cho họ về những chuyện đó: chẳng qua họ cũng chẳng biết họ đang làm ǵ !!!

    Nhưng tôi không bỏ qua chuyện họ đă cấm đoán tôi có cái hạnh phúc trong nhiều chục năm qua : đào tạo nhiều thế hệ thanh niên như tôi đă làm vào thời trước khi họ lên nắm chính quyền .

    - Cái khôn ngoan và cái vốn văn hoá đó đă gợi cho ông có thái độ nào đối diện với chính trị và đặc biệt là đối với những người cộng sản?

    - Không bao giờ quị luỵ bất cứ ai, kể cả Mác hay Lê Nin, kể cả Stalin hay Mao. Không nên tự giam, xây tường nhốt ḿnh vào một thế giới kín bưng mà phải mở rộng giao thiệp với người . Đó là những ǵ người cộng sản cần phải học để tự xây dựng bản thân trước khi lănh đạo người khác.

    Hiện nay, đảng cộng sản đang nắm quyền trên đất nước. Không thể chối cãi là nhân dân không có một thứ quyền ǵ trên những bí mật và sinh hoạt của Đảng: đó là một thế giới riêng rẽ, nằm bên trên thế gian này.
    Cái độc quyền chính trị mà họ đă bảo vệ bằng mọi giá , chính nó đă đưa đến việc phạm những tội ác kinh hoàng không thể nào chuộc lỗi được, những tội ác mà chính họ cũng đă công nhận là sự tàn phá là vô cùng nghiêm trọng. Bây giờ, họ muốn tự khảm xa cừ lên ḿnh, họ đă tổ chức hoàn hảo một guồng máy bạo lực. Muốn bứng họ đi là có đổ máu.

    Cá nhân tôi, không hề có một bản án được tuyên, không nhà lao, không pḥng nhốt tù. Nhưng trong nhà nước cộng sản, có bao nhiêu thứ h́nh phạt không tên được tiến hành, không chính thức, nhưng về lâu dài đó là những án tử h́nh không hơn không kém.


    Đó là h́nh phạt khai trừ mà những kẻ cuồng tín chính trị đă cóp nhặt từ kho tàng tội phạm thời Trung Cổ, khai trừ hay gọi là cắt phép thông công là vũ khí quyết liệt của bọn cuồng tín tôn giáo. Người ta đă cấm tất cả những người trong họ đạo không được chứa chấp, nuôi ăn hay cho mặc những kẻ bị mất phép thông công kẻ bị khai trừ là những kẻ đă mất nhà cửa, kế sinh nhai, quần áo, mất hết không c̣n cách nào có được một cuộc sống b́nh thường như trước.

    Chuyện khai trừ tôi chỉ dừng ở chỗ cấm cửa không cho tôi vào dạy ở Đại Học và bước vào các Toà để hành nghề Luật Sư. Cả mười Uỷ Ban Chấp Hành Trung Ương của mười tổ chức quần chúng không chính thức tiến hành loại tôi ra , họ chỉ dừng ở chỗ là không mời tôi đến dự những buổi họp của họ.

    Cộng sản bẩn thỉu ở chỗ ,chuyên ŕnh đâm sau lưng, bỏ thuốc độc vào tách trà hay gian trá tạo ra những vụ tai nạn chết người. Tội ác đă phạm nhưng không để dấu vết. Dưới mắt của Luật Pháp, họ có thể kêu gào chuyện xảy ra là không có chứng cớ .

    Chuyện của tôi, tôi không bị ném vào tù hay bị c̣ng tay. Tôi không bị bắt đưa ra bất cứ toà án h́nh sự hay chính trị nào. Tôi không bị bắt đày đi xa nhà hay xa gia đ́nh. Nhưng cả xă hội và mọi người đều biết: để tránh phải chịu những phiền phức, những ai muốn tiếp xúc với tôi, dù bất cứ chuyện ǵ, đều không dám. Nhà tôi như đang chứa một người đang bị bệnh dịch, không nên đến gần.


    Ra đường, mọi người thấy tôi từ xa đă quay ra ngơ khác để tránh đụng mặt, nếu ai đó, vô t́nh hay cố ư đến gơ cửa gặp tôi, ngay sau khi vừa rời khỏi là có công an mời về cơ quan để thẩm vấn ! Dĩ nhiên, tất cả thư từ đều bị mở và một số không bao giờ đến tay tôi. Mọi thông tin đều được ghi chép ,tên tuổi những người gửi thư cho tôi và dĩ nhiên họ sẽ tiến hành điều tra những người này.



    Còn tiếp ...

  8. #2668
    tran truong
    Khách
    Họ đă dùng mọi thủ đoạn để loại bỏ bất cứ phương tiện kiếm sống nào của chúng tôi. Tôi và gia đ́nh không chết v́ đói: chúng tôi quá khổ đau v́ đói, mất hàng kí thịt trong cơ thể, trên mặt chúng tôi là những vết tích của cái bụng lơm sâu và cái bao tử trống không, nhưng chúng tôi chịu đựng được!

    Tiền thu được của những lần bán liên tiếp các tài sản giúp chúng tôi kéo dài những ngày dật dờ trong nhiều năm . Nhiều người bạn trong nước cũng như ở Pháp, sau bốn mươi năm bặt tin, cứ tưởng rằng tôi đă bị gạt tên khỏi danh sách của những người c̣n sống. Nhưng tôi đă trả lời cho họ: “Tôi là một loài cỏ dại. Người ta có thể bước lên nó, đạp bẹp nó nhưng một khi có một giọt sương mai, giọt nước mưa hay một ḍng nước mắt rớt xuống, nó lại bừng dậy mỉm cười trước ánh sáng mặt trời”.

    Nguồn sống của chúng tôi, bắt đầu khô cạn sau khoảng chục năm, lại được đong đầy bởi những ḍng thác sôi sục của ḷng hào hiệp của những người bạn, những người quen trong nước và trên thế giới.
    Từ 1958 cho đến nay, gần bốn mươi năm hiện hữu, tôi đă sống qua những thử thách tồi tệ nhất mà người ta có thể gán cho một trí thức, gán cho một con người. Nhưng đó lại là những năm tuyệt vời mà tôi biết được. Tôi như được thăng hoa, sung sướng là đă thắng những nghịch cảnh mà người ta đă đưa ra để chận con đường sống của tôi .

    Năm 1989, vào tuổi tám mươi của tôi, những người bạn Việt Nam và Pháp mời tôi làm một chuyến viếng thăm Pháp. Sau Đại Hội VI Trung Ương Đảng Cộng Sản Việt Nam, lần đầu tiên trong lich sử của họ, đă tuyên bố chấp nhận chủ nghĩa tự do c̣n hôi sữa, tôi lợi dụng cơ hội xin chiếu khán đi Pháp.

    Tôi cũng không mong mỏi đơn xin của tôi sẽ được chấp thuận, nhất là đối với một người mà hồ sơ chính trị lại dầy cộm như của tôi. Thật là bất ngờ đến sửng sốt, sau đâu chừng hai tháng chờ đợi, tôi nhận được hộ chiếu để đi Pháp. Rủi thay, chính phủ Pháp đă kéo nhiều tháng dài mới cấp chiếu khán nhập cảnh cho tôi. Thiệt t́nh! Thế giới đă bị lộn ngược.

    Tôi xuống máy bay ở phi trường Orly vào một buổi chiều Tháng Mười. Những người bạn Việt và Pháp đă dành cho tôi một cuộc đón tiếp thật cảm động. Sau sáu mươi năm, tôi t́m lại tổ quốc của tri thức của tôi, cùng lúc với một sự hiếu khách đầy tinh tế và ân cần của những trái tim vàng. Cái cơ thể đă suy nhược bởi bốn mươi năm thiếu thốn về vật chất và khốn khổ về tinh thần , đă xỉu ngă quỵ ra sàn.

    Đây là lần thứ nhất trong đời, ở tuổi tám mươi, tôi nhập viện vào một nhà thương của Pháp và nhận được những chăm sóc hết ḷng. Mười ngày sau, tôi liên lạc lại với bạn bè và tiếp tục những sinh hoạt.
    Một biến cố quan trọng, vượt khỏi sự mong đợi của mọi người, đă bất ngờ cuốn hút chú ư của tôi, là cuộc nổi dậy của nhân dân các nước Đông Âu. Mỗi ngày, tôi theo dơi hàng giờ trên truyền h́nh và báo chí , cố gắng t́m hiểu cái ǵ muốn nói lên khi quần chúng đang thét to những khẩu hiệu căm thù cộng sản căm thù những tên lănh đạo đần độn ,không đủ khả năng để lèo lái đất nước .

    Bao giờ th́ các ông dám đặt lợi ích Đảng của các ông sau và dưới lợi ích của Tổ Quốc và Nhân Dân? Đất Nước và Nhân Dân Việt Nam đang chờ câu trả lời của các ông.


    Hà Nội ngày 13 tháng 5 năm 1991
    Nguyễn Mạnh Tường
    Người dịch: Nguyễn Quốc Vĩ
    Paris ngày 23 tháng 11 năm 2009

  9. #2669
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    NHÀ THỜ LỚN HÀ NỘI

    Bây giờ và 60 năm trước :



    H́nh bên dưới ( bây giờ ) : Tôi thắc mắc không hiểu cái xe màu đỏ đậu trước nhà thờ là xe bán hay chở cái ǵ ?

  10. #2670
    Member Nguyễn Mạnh Quốc's Avatar
    Join Date
    25-03-2011
    Posts
    4,374

    Nghe chuyện Hà nội ;.. cư dân phố Hàm Long.....

    ngày 11 - 01 - 2018.. OAT = -1 oC... mưa lam râm mà trời lại âm u... lặng gió.. vỉa hè trơn như đổ mỡ...

    Hai tấm h́nh trên của nhà thờ Lớn Hà Nội, tấm trên là h́nh xưa.. c̣n tấm dưới là h́nh ngày nay.. dấu ấn chỉ rơ là chieecs xích lô kiểu du lịch ngày nay của chế độ Đỏ.. và các xe ô tô được đậu sát bực thềm và ngăn cách bởi hàng rào sắt...Ngày xưa xe ô tô con chỉ được đỗ ở 2 bên sân sát với bức tường của Dũng Lạc và con đường nhỏ bên hông nhà thờ- mé tay trái.
    Sân trước tiền đ́nh th́ có hàng rao sắt vây quanh tiểu cảnh có dựng tượng St Micheal và quư Sâtan năm ở dưới chân tượng...

    Ngày xưa , phía bên tay mặt- (phải) của nhà thờ là trường Dũng Lạc..c̣n đằng trước ngay góc phố, con phố này thi nmq quên mất tên, cửa hàng ngay góc và mặt đường th́ chuyên bán các kinh sách và tràng hạt... nhưng chỉ nhớ ràng nơi góc phố một đầu là hàng Bông- nhà in Ngô tử Hạ và một đầu là Tràng Thí( trường Nữ St Paul... Cách đấy đường ngang phía xa là hàng Trống, có restaurant Phú Gia và bên kia đường là salon uốn tóc Mỹ Trang....
    Đôi hàng phân giải theo trí c̣n nhớ...mong quí Bạn sửa sai ./. nmq

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 11 users browsing this thread. (0 members and 11 guests)

Similar Threads

  1. Chuyện nghe được từ ngướ không quen
    By Dac Trung in forum Tin Việt Nam
    Replies: 1
    Last Post: 10-10-2012, 12:25 AM
  2. Replies: 0
    Last Post: 03-05-2012, 10:37 PM
  3. Bắt Buộc Phải Nghe
    By Dean Nguyen in forum Tin Việt Nam
    Replies: 2
    Last Post: 19-01-2012, 08:34 PM
  4. Replies: 3
    Last Post: 31-07-2011, 05:33 PM
  5. Tưởng Niệm Tháng 4 Đen Nghe Nhạc Lính VNCH
    By Camlydalat in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 18
    Last Post: 25-04-2011, 06:28 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •