Page 258 of 304 FirstFirst ... 158208248254255256257258259260261262268 ... LastLast
Results 2,571 to 2,580 of 3035

Thread: Nghe Chuyện Hà Nội

  1. #2571
    Tran Truong
    Khách

    Nguyễn Mạnh Tường (1909-1997) _ Chương 23

    ● Tham gia Cải Cách Ruộng Đất

    1953, sau khi dự Hội nghị Vienne về, ông phải tham gia Cải Cách Ruộng Đất. Đối thoại của ông với Hoà Khánh:

    - Luật sư có đi tham gia Cải Cách Ruộng Đất?

    - Có. Hồi ấy, tất cả mọi cán bộ đều phải về các địa phương để tham gia Cải Cách Ruộng Đất. Tôi cũng phải đi.

    - Luật sư về địa phương nào?

    - Phủ Nho Quan.

    - Công việc của các cán bộ cụ thể là làm ǵ?

    - Để phụ với nhân dân tổ chức các cuộc Cải Cách Ruộng Đất thôi.

    Trầm ngâm một lát, luật sư Nguyễn Mạnh Tường kể tiếp: Chính trong những đợt đi xuống địa phương ấy tôi mới thấy rơ, thấy hết sự tàn bạo của nó. Lại im lặng. Chúng tôi cũng im lặng chờ đợi. Giọng của luật sư Nguyễn Mạnh Tường trầm trầm, buồn buồn:

    "Đầu tiên, về Phủ Nho Quan, chúng tôi được học tập theo lệnh từ trên là tại địa phương này có cả thảy 80% dân chúng thuộc thành phần địa chủ. Tôi điếng cả người. Phẫn nộ, thấy ngay cách làm việc như vậy là rất trái khoa học. Khoa học nào cũng phải sử dụng phương pháp quy nạp, phải căn cứ trên quá tŕnh điều tra thực tế cẩn thận, từ thực tế mà đúc kết thành nhận định.

    Đằng này th́ mấy ông từ trung ương cứ tưởng tượng ra các chỉ tiêu rồi ra lệnh xuống bắt các địa phương phải thực hiện. Cán bộ địa phương muốn hoàn thành công tác th́ phải kích thôi. Có nhiều gia đ́nh nghèo xơ nghèo xác, ở trong một căn nhà hẹp có hai gian, tài sản đâu chỉ được một hai mẫu ruộng thế mà cũng bị ghép váo thành phần địa chủ. Để cho đủ số lượng mà! Tội lắm. Oan ức nhiều không sao kể hết được.

    - Luật sư có tham gia vào cuộc xử án nào không?

    - Không. Người ta đâu có cần luật sư. Ḿnh đi là cốt để rèn luyện quan điểm, rèn luyện lập trường thôi, chứ đâu phải để xử án hay biện hộ cho ai.

    - Thế th́ ai làm chánh án, luật sư trong các vụ đấu tố?

    - Chẳng có chánh án, luật sư ǵ cả. Phiên ṭa được tổ chức ở một băi sân rộng đâu đó trong làng. Mấy anh thuộc thành phần bần cố nông ngồi ngất ngưởng trên bàn để luận tội, c̣n mấy người bị gọi là địa chủ th́ bị xích cổ, trói chân, trói tay, quỳ mọp giữa sân...

    - Có cả chuyện xích cổ ư?

    - Có. Suốt "phiên toà", hết bần cố nông này lên tiếng chửi th́ đến bần cố nông khác lên chửi tiếp. Xong rồi đến lượt hành h́nh địa chủ, vậy thôi.

    - Luật sư có bao giờ can thiệp vào những sự đấu tố dă man như vậy không?

    - Có mà muốn chết à? Không. Có chẩy nước mắt th́ cũng rán mà giấu đi.

    - Có địa chủ nào được quyền tự biện hộ, tự thanh minh cho ḿnh không?

    - Không. Lúc đó, ai cũng hồn kinh phách tán cả rồi, mặt mũi xanh rờn, đứng c̣n không nổi nữa th́ nói ǵ đến chuyện tự biện hộ. Mà ai cho? Cứ bị khép vào thành phần địa chủ là coi như đă chết"[52].

    Bối cảnh Phủ Nho Quan sẽ được đưa vào tiểu thuyết Une voix dans la nuit - Tiếng vọng trong đêm, và cũng là nền tảng của bài diễn thuyết Qua những sai lầm trong Cải Cách Ruộng Đất, xây dựng quan điểm lănh đạo tại Mặt Trận Tổ quốc ngày 30/10/1956.


    Còn tiếp ...

  2. #2572
    Tran truong
    Khách

    Nguyễn Mạnh Tường (1909-1997) _ Chương 23

    ● 10/10/1954, quân cách mạng tiến vào Hà Nội

    Là nhân chứng không thể loại trừ, Nguyễn Mạnh Tường viết về ngày 10/10/1954: "Mười giờ sáng ngày 10/10/1954, lực lượng kháng chiến long trọng bước vào thành phố đă chinh phục lại. Quân đội mở đầu, cờ cao, trống thúc! Cán bộ dân sự đứng trên xe vận tải chào mừng quần chúng tụ tập hai bên đường, tay vẫy cờ giấy, hoan hô cổ vơ đến khàn giọng nghẹt thở (...)

    Trong khoảng mười lăm ngày, cán bộ bị cấm trại ở một nơi, v́ lư do ǵ, không ai biết (...) Về phía ḿnh, một phần, nóng ḷng được đặt chân về chốn tôi đă sinh ra, thành phố không ngừng ám ảnh tôi trong những năm dài xa cách; phần khác, ḷng càng héo ṃn ủ rũ v́ ngay từ phút đầu đă không thể trở về nh́n lại mẹ cha, mà tuổi hạc càng làm tăng thêm ước muốn được âu yếm nh́n thấy đứa con đầu ḷng, đă phải xông pha quá lâu, cho dù hai thân đă chấp nhận sự hy sinh ấy là cần thiết và chính đáng.

    Cuối cùng, rồi nỗi khổ tâm của chúng tôi cũng chấm dứt khi người ta thông báo cho biết tôi được nhận công tác tiếp quản Đại Học Luật Khoa. Sau nghi lễ, tôi chạy vội về nhà, cha mẹ tôi oà khóc khi thấy tôi c̣n sống![53]

    Song song với ng̣i bút nhà văn, ng̣i bút luật gia và chính trị gia phân tích tâm lư những người cộng sản: "Thời gian trôi đi, Đảng lần khân và chậm quyết định mở lại hay đóng cửa trường Luật. Tôi hiểu những ngần ngại này. Trong nhiều năm được nhà cầm quyền chỉ định làm luật sư (avocat d'office) tại các toà án, và nhờ giao tiếp thường xuyên với những người được gọi là có trách nhiệm, tôi đo lường được trong cái vô thức bí mật của họ, sự ghê tởm luật pháp đến thế nào! (...)

    Trong khi người chính trị khẳng định chủ lực (volontarisme), th́ người luật pháp chọn chủ luận (rationalisme). Một bên đặt vấn đề cụ thể, phân tích những yếu tố, khảo sát mối tương quan và hấp lực hỗ tương giữa các đối tượng, để t́m một giải pháp lợi hại nhất, và dùng quyền lực để thực hiện giải pháp đó. Họ không cảm thấy bị trói buộc bởi bất cứ nguyên tắc nào, họ không bị bắt buộc, họ tự do như con ngựa phi trên vùng thảo nguyên, bạo liệt như trận cuồng phong hung dữ chặt thủ cấp những nóc nhà, vùi sâu dân chài trong ḷng biển cả.

    Trong cơn mê sảng, quyền lực chính trị lợi dụng những thế cờ thuận tiện để phất lên lá bài của ḿnh và tỏ rơ sự sắt đá đă lột xác. Nhưng thời cơ thuận lợi của họ vấp phải sự cứng rắn của luật lệ, của luật pháp: Họ quyết định quét sạch luật lệ, dầy xéo luật pháp; tuy nhiên họ vẫn tiếp tục b́nh thản ngủ vùi, bởi trong chiến khu, Nhà Nước chỉ nói chuyện với cỏ cây, súc vật trong rừng rú, dân chúng th́ đă chín mùi v́ ḷng yêu nước cao độ và ư thức bổn phận, nên không ai quấy nhiễu sự b́nh an của những người cầm quyền.

    Nhưng tất cả mọi sự đều thay đổi khi trở về Hà Nội. Ở đây, dư luận thị thành luôn luôn khuấy động, cả sự im thin thít của nó cũng làm chính quyền lo ngại. Dư luận tỏ ư tôn trọng luật pháp. Khi quyền lợi của nguời dân bị xâm phạm, họ gơ cửa luật sư và pháp đ́nh là thành lũy của công bằng và pháp lư.

    Nhà Nước cộng sản, để tỏ thiện ư, đă giữ lại luật sư đoàn, v́ đó là hàng quan chức tư pháp đă được thay thế bằng những người sùng bái Đảng và đă được Đảng giáo dục để quyết định số phận các cuộc tranh tụng. Vấn đề nội trị có thể giải quyết dễ dàng. Nhưng từ khi về Hà Nội, toàn thế giới nh́n vào Việt Nam, sự giao tế bây giờ thoát khỏi biên thùy các "nước anh em" mà kéo dài tới các nước tư bản.
    Nay, những nước này lại tỏ ra rất hâm mộ luật pháp và đưa cái bản Hiệp định (Genève) mà họ kư vào trong khuôn khổ pháp luật. Ngoài ra, những pháp viện và những tổ chức quốc tế chăm chú nh́n vào Việt Nam để phán xét xem họ có thể nghiêng cán cân về phiá nào: giúp đỡ hay phản đối. Chính nhờ con đường quốc tế mà luật pháp đă xâm nhập một cách vũ băo vào hiện t́nh Việt Nam và những người cầm quyền bắt buộc phải để ư"[54].

    Những ḍng trên đây mô tả cuộc xung đột quyết liệt giữa chính trị và luật pháp, sau 1954, khi quân cách mạng tiếp thu Hà Nội và sự thủ tiêu luật pháp sau khi Đảng nắm vững chính quyền, đồng thời giải thích việc Nguyễn Mạnh Tường diễn thuyết tại Mặt Trận Tổ Quốc, đ̣i tự do dân chủ và nhà nước pháp trị.


    Còn tiếp ...

  3. #2573
    Tran Truong
    Khách

    Nguyễn Mạnh Tường (1909-1997) _ Chương 23

    ● Qua những sai lầm trong Cải Cách Ruộng Đất xây dựng quan điểm lănh đạo

    Trả lời Nguyễn Văn Hoàn, ở Hà Nội, Nguyễn Mạnh Tường nói: "Ở hội nghị của Mặt Trận Tổ Quốc, họp ở Hà Nội ngày 30 tháng 10 năm 1956, sau khi ông Trường Chinh, thay mặt Đảng Lao Động Việt Nam, tự phê b́nh về các sai lầm đă phạm trong Cải Cách Ruộng Đất, tôi đọc bản tham luận "Qua những sai lầm trong Cải Cách Ruộng Đất, xây dựng quan điểm lănh đạo".

    Từ góc độ một người hoạt động trong lĩnh vực luật pháp, tôi nói đến một chế độ pháp trị chân chính, một chế độ dân chủ thực sự. Đi hội nghị về, Nguyễn Hữu Đang đến phỏng vấn, rồi viết bài đăng lên báo Nhân Văn. Tôi như thành một người “phạm pháp quả tang”, bị sa thải khỏi Đại Học và không được hành nghề luật sư nữa. Từ 1957 là thời kỳ đen tối của cuộc đời tôi. Tuy vậy, tôi đă lợi dụng thời gian rảnh rỗi này để viết sách, trong đó có cuốn Lư Luận Giáo Dục Châu Âu Từ Thế Kỷ XVI Đến Thế Kỷ XVIII, tôi cố ư viết bằng tiếng Việt để lănh đạo có thể đọc được"[55].

    Trả lời Hoà Khánh ở Paris, Nguyễn Mạnh Tường cho biết thêm nhiều chi tiết hơn: "Các anh cũng biết là, vụ Cải Cách Ruộng Đất đă thất bại nặng nề đến nỗi ông Trường Chinh phải mất chức tổng bí thư đảng cơ mà. Lúc đó có phong trào sửa sai ghê lắm. Trong cuộc vận động sửa sai như thế, ông Tố Hữu, rồi ông Trường Chinh, rồi ông Xuân Thủy đă lần lượt gọi tôi đến nhà riêng của các ông ấy để yêu cầu tôi, trong cuộc hội nghị của Mặt Trận Tổ Quốc, tŕnh bầy cho mọi người biết thế nào là dân chủ. Các ông ấy nói là sau sai lầm Cải Cách Ruộng Đất, chúng ta phải cố làm sao để cho chế độ xă hội chủ nghiă trở thành một chế độ thực sự dân chủ. Nghe thế, tôi mừng quá nên nhận lời ngay.
    Thế rồi hội nghị được tổ chức. Tôi thuyết tŕnh trọn cả ngày, ba giờ buổi sáng, ba giờ buổi chiều. Thuyết tŕnh xong, người ta khen ghê lắm. Ông Trường Chinh, Ông Xuân Thủy, ông Dương Bạch Mai sau đó lại yêu cầu tôi viết lại bài nói chuyện đó để đưa cho mấy ông xem.

    - Thế trong cuộc hội nghị, luật sư chỉ nói miệng chứ không đọc bài viết đă soạn sẵn?

    - Không. Th́ giờ đâu. Chính mấy ông ấy bảo th́ tôi mới viết lại chứ. Tôi đánh máy bài viết thành hai bản, nộp hết cho mấy ông. Thế mà không biết tại sao, bài viết đó lại lọt ra nước ngoài, bọn báo chí ngoại quốc làm ầm ĩ lên thế mới chết chứ.

    - Luật sư c̣n nhớ chắc là không hề đưa bài viết ấy cho ai khác?

    - Chắc chắn. Cả hai bản đánh máy tôi đều nộp hết cho ông Trường Chinh và ông Xuân Thủy. Tôi chỉ giữ lại bản nháp viết tay thôi.

    - Thế th́ luật sư có thể đoán được là tại sao, từ nguồn nào, bài biết của luật sư lại lọt ra nước ngoài được không? Luật sư Nguyễn Mạnh Tường cười lắc đầu:

    - Chịu thôi, ở đời vẫn có những bí mật như thế đó, các anh ạ.

    - Thế sau khi bài viết bị tiết lộ ra ngoài th́ cộng sản đối xử với luật sư như thế nào?

    - Th́ c̣n đối xử thế nào nữa. Kiểm điểm rồi đuổi việc thôi"[56].

    Vậy, Trường Chinh và Xuân Thủy, ai là người chuyển văn bản Nguyễn Mạnh Tường ra ngoại quốc và với mục đích ǵ?



    Còn tiếp ...

  4. #2574
    Tran Truong
    Khách

    Nguyễn Mạnh Tường (1909-1997) _ Chương 23

    ● Ba mươi năm sa mạc

    ♠ Trả lời Hoà Khánh:

    - Luật sư có bị bắt, có bị giam cầm ǵ không?

    - Không. Chỉ bị đuổi ra khỏi tất cả những nơi đang làm việc. Và độc ác nhất là bị cô lập hoàn toàn. Các anh cứ tưởng tượng suốt mấy chục năm trời, không ai dám đến gặp tôi cả. Họ sợ bị liên lụy đến bản thân, đến gia đ́nh của họ. Có khi, đi ngoài đường, nh́n thấy tôi từ xa, là bạn bè, học tṛ cũ của tôi phải tránh đi chỗ khác. Tôi cũng không trách ǵ họ. V́ sự an toàn của họ, họ phải làm thế thôi. Nhưng đau xót lắm.

    - Trong thời gian suốt mấy chục năm trời như vậy, luật sư làm ǵ để sống?

    - Không làm ǵ cả. Xin việc ǵ người ta cũng không nhận. Thoạt đầu, cứ bán dần đồ đạc trong nhà mà ăn tiêu. Bán bàn ghế, giường tủ, rồi bán quần áo, giầy dép... Cuối cùng phải bán đến cả sách vở tôi dành dụm thu thập sắm trong hai mươi năm. Bán theo giá bán giấy kư thôi. Rẻ mạt. Nhưng cần sống th́ phải bán. Cứ mỗi lần bán sách là mỗi lần tôi có cảm tưởng như có ai lấy dao găm đâm vào tim ḿnh. Rồi tất cả đồ đạc cạn dần, cạn dần. Tôi lại sống bằng sự bố thí của anh em, bạn bè. Lâu lâu người này cho cái đồng hồ, người khác cho một ít tiền.

    - Những người giúp luật sư thuộc thành phần nào?

    - Một số là học tṛ cũ cũa tôi; một số là bạn bè của tôi lúc c̣n ở Pháp và một số khác nữa là hoàn toàn xa lạ v́ nghe tiếng tôi, thương cho hoàn cảnh của tôi, từ Pháp thỉnh thoảng cho một ít quà.

    - Họ là người Việt Nam hay là người Pháp?

    - Người Việt có, người Pháp có"[57].

    ♠ Trả lời Phạm Trần:

    "Cuộc sống thật gay. Khó khăn thật lớn. Nhưng cái khó khăn nhất là nỗi cô độc. Không ai dám tiếp xúc với ḿnh. Học tṛ thấy ḿnh từ xa th́ đă né tránh. Nhưng tôi hiểu và thông cảm cho họ. C̣n sau này, thỉnh thoảng vẫn có anh em cán bộ đi công tác và họ nhờ tôi chỉ vẽ đôi chút tiếng Pháp. Ai sẵn th́ họ giúp chút ít. Thế thôi"[58]



    ♠ Đói

    - Ông viết: "Tôi muốn dạy tư Pháp văn tại nhà riêng. Nhưng vừa bắt đầu th́ một bọn công an, có lẽ do thám tử và chỉ điểm quanh tôi, báo, ùa vào nhà, bảo rằng trong chế độ cộng sản, chẳng có ǵ riêng tư, kể cả những bài học do người thầy bần cùng nghèo đói dạy! Làm ǵ bây giờ? V́ cao tuổi, không thể đạp xích lô như một số đồng nghiệp trẻ, chứ tôi nào có sợ ǵ "người ta xầm x́ này nọ" (...)

    Tôi bị kết án đói kinh niên. Một sự mệt mỏi mênh mông, vô bờ bến, xâm chiến thân thể, như nước sông mùa lụt tràn ngập một miền, chỉ ngọn cây và đỉnh đồi là trồi lên được. Tôi có cảm tưởng như ḿnh bị nhận ch́m trong một trạng thái hôn mê mà sự sáng suốt của ư thức thỉnh thoảng bùng lên chọc thủng. Cố gắng đứng dậy đi vài bước lảo đảo nhưng rồi lại ngă lăn đùng ra giường, đợt sóng bạc nhược đánh tan tành tất cả sức lực cơ bắp c̣n lại. Cùng lúc ấy, dạ dầy quặn thắt trong một chuyển động tuần hoàn cực kỳ đau đớn. Những co giật làm tôi luân lưu giữa căng và dăn, trước khi bị vùi sâu trong cơn Thủy triều bất tỉnh, mất hẳn khả năng tri giác. Ra khỏi những cơn khủng hoảng này, cật vỡ, hồn bầm. Tôi đă học tập kinh nghiệm đói!"[59]

    ♠ Tiếp tục viết sách


    - Trả lời Phạm Trần:

    - Suốt 30 năm "ngồi chơi xơi nước" cụ c̣n mang ước vọng dung hợp (Âu Á) nữa không?

    - Có chứ. Anh nói "ngồi chơi xơi nước" là không đúng. Lo cái ăn mờ con mắt. Ngồi chơi th́ ít mà uống nước (thay ăn) th́ nhiều. 30 năm qua tôi đă hoàn thành được 4 công tŕnh: Lư thuyết sư phạm thế kỷ XVI-XVIII: từ Erasme tới Rousseau; Eschyle và thảm kịch Hy Lạp; Virgile và thời hoàng kim La Tinh và dịch bản Orestia (chuyện chàng Orestia) của Eschyle.

    Văn hoá Âu đă giáo dục những thế hệ con người mới như thế nào để chuẩn bị cho những cuộc cách mạng kỹ thuật, dân quyền và nhân quyền. Quan hệ giữa sinh hoạt trí thức và lănh đạo chính trị phải được quan niệm và xác định như thế nào. Những tiến trình phải qua từ một thể chế sơ khai bước sang thể chế dân chủ...

    Những vấn đề trên (mà ta hiện nay đang loay hoay) đă được giải quyết ngay từ thời cổ đại La Tinh, Hy Lạp cả rồi. Tôi t́m các thí dụ quá khứ để giải đáp các câu hỏi hiện tại. Riêng vở kịch Orestia tôi có thêm một phần dẫn nhập để người đọc dễ dàng theo dơi. Các sách trên viết bằng Việt ngữ. Các nhà xuất bản Hà Nội không nghi ngờ giá trị của chúng, nhưng không thể in v́ không tiền và sợ phổ biến khó. Ngoài này có thể in giúp được không? Những đứa con cưu mang hàng chục năm mà không ra đời được th́ xót xa lắm"[60].


    Còn tiếp ...

  5. #2575
    Member Le Thi's Avatar
    Join Date
    14-11-2010
    Posts
    1,278
    Giết người đă ác mà cs có nhiều cách khác ác hơn giết người .

    Nếu nghiên cứu kỹ chủ nhĩa cs và biện pháp thực hành cn này th́ sẽ thấy từ khi có loài người tới bây giờ chưa có tổ chức nắm quyền nào ác hơn ,

    cái ác không chỉ tác động trên thể xác con người mà c̣n trên tinh thần , t́nh cảm con người qua cách giáo dục , tuyên truyền , trừng phạt , khen thưởng cúa họ .

    Sự thiệt hại này sẽ kéo dài qua nhiều đời con cháu .

    Cho nên không nên coi người cs là thù nhân mà hăy xem họ như nạn nhân , bịnh nhân , chửi họ vô ích thôi hăy tội nghiệp họ hăy t́m cách trị bịnh họ .
    Last edited by Le Thi; 29-10-2017 at 01:56 PM.

  6. #2576
    dân say
    Khách
    Khi Trump khg t́m ra nỗi cách trị bịnh ủn ĩn th́ đành qua cách chửi đó sao ? Biết rằng chửi khg làm thay đôi ǵ hết nhưng phải chửi .

    Tụi CS nói chung nếu chúng khg tự t́m cách trị bịnh chúng th́ thôi .... chớ ai mà có th́ giờ quởn t́m cách chửa bịnh cho chúng chứ..

  7. #2577
    tran truong
    Khách

    Nguyễn Mạnh Tường (1909-1997) _ Chương 23

    ● Trở lại Pháp 10/1989-1/1990
    Mùa xuân 1989, dược sĩ Tống Lịch Cường, anh rể Nguyễn Mạnh Tường ở Paris, viết giấy bảo lănh để ông sang Pháp, chuyến đi do các học tṛ cũ đài thọ.
    Tháng 10/1989, ông đến Pháp, ở nhà nha sĩ Nguyễn Văn Lung, 12 rue d'Auteuil, Paris 16, gần nhà ông bà Hoàng Xuân Hăn, 60 rue Théophile Gautier Paris 16. Địa chỉ trên giấy tờ: 51 Boulevard Montparnasse - 14/1/1990.

    "Năm 1989, ở tuổi 80, những người bạn Pháp Việt mời tôi đi Pháp. Lúc đó, sau Đại Hội VI của Đảng cộng sản, lần đầu tiên trong lịch sử, họ tuyên bố chủ nghiă tự do oe oe chào đời; tôi lợi dụng cơ hội để xin cấp giấy thông hành đi Pháp. Tôi cũng không nghĩ là đơn được chấp thuận với quá khứ chính trị nặng nề như vậy. Nhưng, ngạc nhiên vô cùng, chỉ hai tháng là tôi có giấy thông hành và hộ chiếu xuất ngoại. Chẳng may chính phủ Pháp lại làm khó dễ trong nhiều tháng mới cấp giấy nhập cảnh.

    Đúng là thế giới lộn ngược.
    Tôi đến phi trường Orly một buổi chiều tháng mười. Những người bạn Pháp Việt đón tôi thật cảm động. Sau 60 năm, tôi t́m lại quê hương của trí tuệ tôi cùng với sự đón tiếp ân cần và tế nhị của những trái tim vàng. Sức khoẻ suy nhược bởi 40 năm thiếu dinh dưỡng thể xác và khốn đốn tinh thần làm tôi quỵ ngă. Lần đầu tiên trong đời, ở tuổi tám mươi, tôi vào một bệnh biện của Pháp, và đă được săn sóc hết ḷng. Mười ngày sau, tôi liên lạc lại với bạn hữu và tiếp tục công việc. Trả lời phỏng vấn đài truyền h́nh TF1, thuyết tŕnh hai lần, một ở Clermont L'Hérault, gần Montpellier, nơi tôi đă đến t́m tài liệu về J. Boissières để làm luận án phụ tiến sĩ văn chương, và một lần ở Paris VII. Tôi đến thăm thủ lănh luật sư đoàn Paris"[61].

    Trả lời Phạm Trần:

    "- 80 tuổi rồi, chẳng c̣n dám đặt chương tŕnh ǵ nữa. Có cái ước nguyện ôm ấp bao nhiêu năm nay là được sang đây để cám ơn các ân nhân (hầu hết là học tṛ cũ). Những người đă giúp đỡ tôi mấy chục năm qua. Không có họ th́ tôi không chắc sống tới ngày nay. Mà bây giờ đă sang được. Thế là măn nguyện.

    - Làm sao sang được đây?

    - Mọi chi phí các học tṛ tôi lo. Chứ tôi làm ǵ dám nghĩ một cuộc Âu du như vậy"[62].

    Phượng Linh Đỗ Quang Trị viết:

    "Năm 1990 qua Pháp, thầy được con một ông bạn Pháp cùng học ở Montpellier đóng tiền bảo kê sức khoẻ. Ông bố đă mất nhưng con nhớ bố kể lại, rất khâm phục tài học của thầy Tường, nên đă giúp đỡ. Nhờ vậy mà khi thầy Tường ngă ngất v́ tim yếu tại nhà anh Nguyễn Văn Lung là em Hoàng Xuân Hăn phu nhân, Thầy đă được đưa vào bệnh viện điều trị miễn phí"[63].

    Trong thời gian ở Pháp, ngoài các buổi trả lời phỏng vấn và nói chuyện ở các đài truyền h́nh TF1, FR3, đại học Paris VII v.v... Nguyễn Mạnh Tường c̣n tiếp xúc rộng răi với mọi tầng lớp Việt kiều, đặc biệt ông muốn gặp giới trẻ quan tâm đến t́nh h́nh đất nước và chúng tôi, theo lời yêu cầu của bác sĩ Trịnh Văn Tuất, bạn ông, cũng đă tổ chức một buổi tại nhà. Trong những cuộc gặp gỡ ấy, ông đều nói thẳng nói thật, nhưng khi gặp những câu hỏi có tính cách chính trị, của những người muốn ông mạnh mẽ phản đối nhà cầm quyền, về sự đối xử với ông trong 30 năm sau NVGP, ông ôn tồn trả lời: bản thân ông đă quên mọi oán thù. Về Hồ Chí Minh, ông bảo: hăy để lịch sử phán đoán.

    Lúc đó phong trào cách mạng nhung vừa khởi xuất, hỏi ông tiên đoán ǵ về t́nh h́nh Việt Nam? Ông mỉm cười: Tôi không phải là nhà tiên tri. Việc ǵ phải đến sẽ đến.
    Về phía ông, chuyến đi Pháp dường như là động cơ thúc đẩy ông viết, bởi khi về nước, chỉ trong ṿng bốn năm (từ 1990 đến 1994), ông đă hoàn tất một lượng sách đáng kể.


    Còn tiếp ...

  8. #2578
    Tran Truong
    Khách

    Nguyễn Mạnh Tường (1909-1997) _ Chương 23

    ● Những năm tháng cuối - Thư từ trao đổi giữa Nguyễn Mạnh Tường và Nguyễn Văn Lung

    Chúng tôi công bố những thư viết tay và đánh máy của Nguyễn Mạnh Tường gửi Nguyễn Văn Lung v́ đây là chứng từ đích thực về giai đoạn 1990-1994, thời kỳ ông viết mạnh nhất.

    Francophonie - Cộng Đồng Quốc Tế Các Nước Nói Tiếng Pháp là một tổ chức được thành lập năm 1986, trong khuôn khổ hội nghị thượng đỉnh các nước nói tiếng Pháp tại Paris. Việt Nam tham dự tổ chức này từ tháng 12/1989, nhân chuyến thăm của Alain Decaux, bộ trưởng Đặc Trách Khối Pháp Ngữ. Nha sĩ Nguyễn Văn Lung (1916 - 2009), qua thư từ trao đổi với những người Pháp, chứng tỏ ông đă hết sức vận động Bộ Ngoại Giao Pháp tài trợ để mở các Câu Lạc Bộ Pháp Ngữ tại Việt Nam.
    Luật sư Nguyễn Mạnh Tường chấp nhận việc tổ chức và làm đại diện cho Câu Lạc Bộ Pháp Ngữ Hà Nội. Là bạn thân của Nguyễn Mạnh Tường, Nguyễn Văn Lung về Sài G̣n tháng 1/1990 và ở đến tháng 4/1990, lo mở mang Francophonie ở Việt Nam. Nguyễn Mạnh Tường từ Paris về Hà Nội tháng 1/1990. Họ gặp lại nhau tại Hà Nội.

    Tất cả thư từ trao đổi đều viết bằng tiếng Pháp. Nha sĩ Lung trao cho chúng tôi bản chính, và dù ông không nói ra, chúng tôi cũng hiểu, v́ tuổi cao, ông muốn gửi lại người đi sau những chứng từ quư giá về lịch sử văn học để sau này sẽ chuyển về nước. Thư viết ngắn gọn, trực tiếp nói vào việc chính, thỉnh thoảng có vài lời thăm hỏi, vài câu về chuyện gia đ́nh.

    Chúng tôi dịch các phần chính, liên quan đến lịch sử và văn học và lược bỏ việc riêng. Lời thư tỏ hết tâm tư và nguyện ước của Nguyễn Mạnh Tường và nói lên không khí ông sống trong những năm tháng cuối.

    Độc giả sẽ tiếp xúc trực tiếp với ông, không qua trung gian của ng̣i bút nào.



    • Thư ngày 26/1/1990

    Fax từ Sài G̣n của Nguyễn Văn Lung

    Gửi Maharadja Indien, Emir Sarfaraz Husain

    Đại sứ Ấn độ tại UNESCO.



    Lá thư khá dài, có hai mục đích chính:

    - Nhờ Emir Husain trợ giúp mở rộng Francophonie ở Việt Nam, chủ đích tiến tới việc cấp học bổng cho các bác sĩ, kỹ sư, giáo sư, đi tu nghiệp ở Pháp.

    - Giới thiệu giáo sư Nguyễn Mạnh Tường, nhân vật văn hoá Pháp-Việt uy tín, nhận giúp Francophonie thực hiện việc đưa tiếng Pháp trở lại Việt Nam ở bậc Trung và Đại học.



    • Thư ngày 10/4/1990

    Nguyễn Văn Lung gửi Nguyễn Mạnh Tường:

    Anh Tường,

    Việc in sách tiếng Việt:

    Sau khi thảo luận với luật sư Hiệp[64] chúng tôi đă quyết định:

    - Anh gửi cho tôi 4 tác phẩm viết tiếng Việt về vấn đề nghiên cứu Hy Lạp-La Tinh.

    - Sẽ cố gắng nhờ Hội Văn Bút Pháp hoặc Mỹ; hoặc nhờ l'ACCT[65](France) giúp đỡ.

    Việc in lại sách tiếng Pháp:

    Về bốn cuốn: Sourires et larmes d'une jeunesse, Pierres de France, Apprentissage de la Méditérénée và Le voyage et le sentiment, tôi sẽ t́m hai cách: Hoặc nhờ l'ACCT in lại. Hoặc nhờ Bộ Ngoại Giao Pháp (qua ông Portiche).

    Tôi đang vận động Bộ Ngoại Giao để xin 20.000 cuốn sách giáo khoa, cho các Câu Lạc Bộ Pháp Ngữ Sài G̣n, Đà Lạt, Huế và Hà Nội. Câu Lạc Bộ Sàig̣n đă hoạt động, Đà Lạt đă có giấy phép. Chỉ c̣n chờ Hà Nội và Huế.



    • Thư ngày 8/4/1990

    Nguyễn Mạnh Tường viết cho Nguyễn Văn Lung:

    "Anh nói với Husain và Portiche rằng việc hợp tác và chương tŕnh Francophonie tiến hành khó khăn, không phải v́ chuyện thơ lại, nhưng có lẽ v́ tài chính, tuy vậy tôi vẫn hy vọng. Anh nhớ nhắc người bạn dạy Sorbonne (mà tôi quên tên), đă hứa giúp việc in sách của tôi ở Pháp. Tôi đang đánh máy những tác phẩm mới: "Hồi ức của một người trí thức và diện mạo Việt Nam trong 80 năm đời tôi, chủ yếu 40 năm dưới sự lănh đạo của cộng sản". Hy vọng cuối năm nay sẽ viết xong. Tôi sẽ mở lại văn pḥng luật sư với sự cộng tác của một trong những luật sư đă tập sự với tôi ngày trước (Luật sư Dương Văn Đam)[66] chúng tôi chỉ chuyên về luật quốc tế, chủ yếu về kinh tế".



    • Thư ngày 1/5/1990

    Nguyễn Mạnh Tường viết cho Nguyễn Văn Lung:

    "Cám ơn anh đă cố gắng giúp tôi trong việc in tác phẩm. (...) Tôi đang cố cho xong bộ hồi kư Larmes et Sourires d'une vieillesse và cuốn Triptyque, cả hai đều viết bằng tiếng Pháp, hy vọng từ giờ đến cuối năm sẽ đánh máy xong. Về Francophonie vẫn đang gặp khó khăn..."



    • Thư ngày 27/5/1990

    Nguyễn Mạnh Tường viết cho Nguyễn Văn Lung:

    "Ông bạn Fouilloux (Les Echelles -2 allée des Ecuyers- Chambourcy) đă chụp được cuốn sách thứ tư của tôi, Le Voyage et le Sentiment- kịch 3 màn. Tôi đă nhờ ông ấy chuyển cho anh một bản để anh có đủ 4 tác phẩm của tôi đă in ở Việt Nam năm 1940 mà chưa in ở Pháp. Anh xem có thể làm ǵ được không, và nhất là nhờ anh ḍ ư nhà xuất bản Việt (mà tôi quên không ghi tên và địa chỉ) xem họ c̣n muốn giữ lời hứa in lại những sách ấy không. Cám ơn anh. Và bây giờ tôi có vài ḍng về Câu Lạc Bộ Pháp Ngữ:

    1/ Nhà cầm quyền Việt Nam chưa động tĩnh ǵ. Họ sợ, không muốn cho phép mở. Có thể phải nhờ sự can thiệp của chính phủ Pháp.

    2/ Phải có trợ cấp để thuê một nơi làm pḥng đọc sách và diễn thuyết. Vấn đề tài chính cũng quan trọng như vấn đề giấy phép của chính quyền".



    • Thư ngày 18/6/1990

    Bác sĩ Lung gửi Fax cho luật sư Tường

    qua Dominique Gallet[67],

    ông Gallet nhờ một dân biểu Pháp sang VN đem lại:

    "Từ tháng tư, khi về lại Paris, tôi vẫn chờ tin của ông Maurice Portiche, về việc gửi những dụng cụ làm việc (sách học, cassettes, v.v...) về các trung tâm dậy tiếng Pháp trong nước, như Sài G̣n, Đà Lạt, Huế, Hà Nội.

    Ông Fouilloux cũng đă chụp được cuốn "Le voyage et le sentiment" (kịch) ở Thư Viện Quốc Gia Pháp và gửi cho tôi. Và bà Musain Claire cũng đă chụp giùm những cuốn c̣n lại. Như vậy, tôi đă có đủ 4 cuốn sách của anh để in lại. Hy vọng sớm t́m được "người bảo trợ" cho việc "làm sống lại" tiếng Pháp ở Việt Nam.

    Khi nào có tin mừng cho các giáo sư và học sinh đang đợi sự bảo trợ để tiến hành chương tŕnh Francophonie, tôi sẽ báo cho anh."


    Còn tiếp ...

  9. #2579
    Tran Truong
    Khách

    Nguyễn Mạnh Tường (1909-1997) _ Chương 23

    • Thư ngày 3/7/1990

    Nguyễn Mạnh Tường gửi ông Tống Lịch Cường[68] nhờ nhắn với ông Lung:

    "Như anh (Cường) đă biết, t́nh trạng Việt Nam càng ngày càng tồi tệ. Dân chủ lùi bước, nhà cầm quyền thắt chặt kiểm soát, dân chúng và trí thức chờ đợi những giờ phút đen tối nhất. V́ thế, những cố gắng xây dựng Câu Lạc Bộ Francophonie trở thành vô ích. Người ta không cho phép tôi hành nghề luật sư tư với tư cách cá nhân. Người ta bắt tôi phải vào Hiệp Hội Chính Thức Luật Sư Nhân Dân (La Corporation officielle des défenseurs populaires) có nghiă là người ta không cho tôi hành nghề luật sư. Đó là hiện t́nh Việt Nam. Nhờ anh gọi điện thoại hỏi Lung xem việc in 4 cuốn sách của tôi tới đâu rồi. Từ khi Lung về lại Pháp tôi không nhận được tin Lung nữa."



    • Thư ngày 21/7/1990

    Nguyễn Mạnh Tường viết cho Nguyễn Văn Lung:

    "Về việc Francophonie, tôi đă nhận được thư Alain Decaux và tôi đă trả lời, đại ư: Có nhiều người ghi tên hơn dự tính. Nhưng cần phải có giấy phép mở Câu Lạc Bộ.
    Chúng tôi đă nghĩ ra một mưu: xin mở một chi nhánh của Hội Hữu Nghị Việt Pháp (đă có) ở Hà Nội, nhưng cũng vẫn cần phải có giấy phép, mà họ không cho!
    Anh có biết hiện nay dân chủ ở Việt Nam đang thụt lùi rơ rệt. (...)
    Anh có tin ǵ về việc in 4 cuốn sách của tôi không?



    • Thư ngày 1/8/1990

    Nguyễn Mạnh Tường viết cho Nguyễn Văn Lung:

    "Tôi đă nhận được thư ngày 16/7/1990 của anh, nhờ Mulheim, giáo sư ở Paris và là chồng người học tṛ cũ của tôi, cả hai đang ở Hà Nội, đem lại:

    Về việc Câu Lạc Bộ Pháp Ngữ, chúng tôi đang định ghép nó vào Hội Hữu Nghị Việt Pháp (Association de l'Amitié France-Vietnam), lập ở Hà Nội một chi nhánh của Hội này, nhưng từ mấy tháng nay, nhà cầm quyền vẫn làm lơ. Tôi bắt buộc phải đứng tên làm đơn xin mở một Câu Lạc Bộ Pháp Ngữ ở Hà Nội, giống như các Câu Lạc Bộ đă có ở Huế, Sài G̣n và Đà Lạt, tôi đang đợi sự trả lời của quan chức Hà Nội. Tôi đă nhận được thư của Alain Decaux và đă trả lời như anh biết (...) Hiện nay vấn đề đáng ngại vẫn là khoản trợ cấp để thuê pḥng đọc sách và diễn thuyết (...). Vậy tôi đợi gặp Alain Decaux và sẽ nói với ông ta. Anh đă nhận được đầy đủ 4 cuốn sách của tôi chưa, nếu không anh liên lạc với ông Fouilloux..."



    • Thư ngày 14/11/1990

    Nguyễn Mạnh Tường viết cho Nguyễn Văn Lung:

    "Thư lại bị mất nữa. Tôi nhờ một người đi Pháp cầm cho anh thư này. Tôi vừa bị từ chối không được mở pḥng luật sư và lá đơn xin mở Câu Lạc Bộ Pháp Ngữ ở Hà Nội cũng bị chận đứng từ nhiều tháng. Tôi hiện rất kẹt, bắt buộc phải dậy học lại để kiếm sống. Th́ giờ c̣n lại dồn hết để viết cho xong cuốn III của tập hồi kư. Cuốn I và 2/3 cuốn II đă tới Paris, trong tay một người bạn vừa về qua Hà Nội, tên là Muldheim, ở số 38 Rue Faubourg St Denis. Hà Nội nghẹt thở hơn trước. Họ chỉ bật đèn xanh cho những tờ báo tố cáo sai lầm và các tội nhỏ của vài người cầm quyền. Nếu họ cho báo chí chút tự do như thế, là để trấn an dân chúng đang sôi động, nhưng điều đó cũng làm mất niềm tin vào Đảng.

    Về việc in bốn cuốn sách của tôi, xem ra không được phải không? C̣n về 4 cuốn biên khảo, viết bằng tiếng Việt, tôi chỉ có một bản thảo duy nhất, và tôi cũng không muốn phải đối đầu với sự nổi giận và ḷng căm thù của chính quyền nếu họ biết tôi in ở Pháp. Vả lại những sách này dành cho người trong nước hơn là độc giả ngoại quốc.

    Hy vọng của tôi là hoàn tất bộ Larmes et sourires d'une vieillesse (chân dung tự họa của một trí thức đă trải qua 80 năm sống trên đất Việt). Bộ sách này sẽ có độc giả Pháp thích. Tôi cố gắng viết xong cuối năm nay".

    Người chuyển thư, ông Tống Lịch Cường, viết thêm mấy ḍng, ngày 6/12/1990:

    "Tường đang bị khó khăn lắm. Sự oán -nếu không muốn nói là căm thù- của những người cầm quyền cộng sản đối với Tường thật bền bỉ. Phải đợi Tường viết xong quyển III hồi kư, rồi mới tính đến chuyện in ấn ở Pháp".



    • Thư ngày 21/1/91

    Trên tấm danh thiếp nhỏ Nguyễn Mạnh Tường viết mấy hàng tiếng Việt:

    "Họ chối từ không cho tôi trở lại làm luật sư. Họ không trả nhời về chuyện Francophonie".

    Ông Tống Lịch Cường, chuyển tấm carte cho ông Lung, viết thêm mấy ḍng tiếng Pháp:

    "Tấm carte này đă được một người quen đem sang Pháp và gửi cho tôi qua đường bưu điện. Chúng ta thấy bao nhiêu dự tính của Tường đổ xuống sông cả, chỉ v́ sự thù hận dă man và mù quáng của những người cầm quyền Hà Nội đối với Tường. "Sự ngu si vô văn hóa đă phá hoại văn hóa", như lời Tường vẫn nói, không ngừng theo anh trong suốt bốn mươi năm qua và vẫn c̣n đang tiếp tục".



    • Thư ngày 23/2/1991

    Nguyễn Mạnh Tường viết cho Nguyễn Văn Lung:

    "Tôi gửi cho anh hai lá thư, nhưng h́nh như anh không nhận được. Những thư từ bạn bè ở Pháp gửi về cho tôi cũng bị bưu điện chận lại. Chẳng có ǵ đáng ngạc nhiên. Việt Nam quả quyết trung thành với chủ nghiă cộng sản và đóng các cửa ngơ (...) Tôi rất mừng v́ biết là anh và Portiche đă đọc qua hai tập đầu bộ hồi kư của tôi rồi, tập ba cũng đă xong, và tôi đang t́m cách gửi sang Pháp. Nếu Muldheim trở lại Hà Nội tháng 2, tôi sẽ gửi cho anh. Điều cốt tử là làm sao cả ba cuốn đến được Pháp. Nếu có nhà xuất bản chịu in th́ hay quá (...)
    Gần một năm rồi mà những người cầm quyền vẫn làm ngơ không chịu trả lời về việc mở Câu Lạc Bộ Pháp Ngữ ở Hà Nội. Thật tức cười, mà như vậy đấy! Có lẽ phải nhờ đến nhà cầm quyền Pháp can thiệp chăng?


    Còn tiếp ...

  10. #2580
    Tran Truong
    Khách

    Nguyễn Mạnh Tường (1909-1997) _ Chương 23

    • Thư ngày 7/10/1991

    Nguyễn Mạnh Tường viết cho Nguyễn Văn Lung:

    "Đă khá lâu chúng ta không có tin tức của nhau. Nhân bác sĩ Trịnh Đ́nh Tuất (Trịnh Văn Tuất) về, tôi gửi mấy hàng chúc anh mạnh khoẻ. Về phần tôi, từ hai tháng nay, sức khoẻ xuống lắm. Tim đập loạn xạ làm mạch máu lưu thông không đều hoà, tôi bị ngă hai lần, khiến phải nằm rịt trên giường từ hai tháng nay. Tưởng bị liệt cả hay bán thân bất toại v́ hai chân không động đậy được nữa. May mà cố gắng chữa chạy, sau những kỳ đấm bóp và tập đi, dùng các thứ thuốc có chất Coramine, Duxil... nay đă chống gậy đi lại được. Phần c̣n lại của cơ thể vẫn lành mạnh nhất là đầu óc. Cũng chẳng có ǵ lạ, v́ tôi đă quá 82 tuổi và hồi ở Paris đă bị tai biến mạch máu lần đầu, phải vào bệnh viện Pean điều trị. Anh hiểu trong hoàn cảnh như thế này th́ khó làm công việc hàng ngày.

    Tôi mong t́m lại sức khỏe b́nh thường, nhưng mới chỉ là hy vọng".



    • Thư ngày 26/3/1992

    Nguyễn Mạnh Tường viết cho Nguyễn Văn Lung:

    "Để trả lời thư anh, tôi báo tin anh biết là trong mấy năm vừa qua, tôi đă viết xong những tác phẩm sau đây:

    Larmes et sourires d'une vieillesse (Nụ Cười Và Nước Mắt Tuổi Già), ba cuốn!

    Un excommunié (Kẻ Bị Khai Trừ), tiểu thuyết.

    Malgré lui, malgré elle (Mặc hắn, mặc nàng), bi kịch t́nh yêu dưới chế độ cộng sản.

    Partir, est ce mourir? (Đi, là chết?), bi kịch di dân.

    Tất cả những sửa sai để thiết lập sự thật là đối tượng của phần phụ lục cuối sách. Những tác phẩm này được gửi nhà người bạn Fouilloux"[69].



    • Thư ngày 16/8/1994

    Nguyễn Mạnh Tường viết cho Nguyễn Văn Lung vài ḍng ngắn, có câu:

    "Tôi vẫn tiếp tục làm việc, dậy học và hoàn tất cuốn tiểu thuyết mới nhất Palinodies (Phủ nhận) cuốn sách thứ 18 của tôi".



    • Thư ngày 19/1/1996

    Joël Fouilloux gửi thư cho Nguyễn Mạnh Tường:

    "Thưa luật sư,

    (...) Phải đến ngày 14 và 21/6/1995, khi lại thăm ông tại nhà, tôi mới biết rằng cuốn Lư Luận Giáo Dục Âu Châu của ông đă được xuất bản bằng tiếng Việt ở trong nước. Tuy nhiên qua thư từ và tin tức gia đ́nh, ông cũng biết rơ là tôi đang thương lượng với RIASEM ở Đại Học Nice-Sophia Antipolis từ tháng 10/1994 để bảo vệ tập sách này (...)

    Một mặt khác, cho đến tháng 6 vừa qua, ông vẫn c̣n đợi Hà Nội trả lời về việc in bản dịch các cuốn: "Eschyle et la tragédie grecque, Orestia, và Virgile et l'épopée latine. Hiện việc này tiến hành đến đâu rồi?

    Ông Vơ Văn Ái, nhà xuất bản Quê Mẹ, cũng là "nhà xuất bản của ông" do giao kèo mà tôi kư với ông Ái, qua giấy ủy nhiệm của ông, sau cùng, đă cho tôi biết kết quả đáng buồn về cuốn Un Excommunié, Hanoi 1954-1991: Procès d'un intellectuel, tới tháng 4/1992, như sau:

    T́nh trạng tồn đọng (không ghi tới ngày nào) là 802 cuốn. Số sách bán tới ngày 30/6/1995: 323 cuốn trên tổng số phát hành: 1530 cuốn.

    Nhiệm vụ trung gian thân ái mà tôi đă hoàn toàn t́nh nguyện làm cho tới ngày nay, cũng như tất cả những ǵ tôi đă làm cho đất nước ông, được thúc đẩy bởi một nguyện ước sâu xa, thường trực, và kiên quyết, là để góp phần xây dựng lại t́nh bạn Việt-Pháp. Tôi vẫn tin, tôi c̣n tin. Và tôi đă dành cả sinh mệnh và sức lực của tôi trong suốt cuộc đời cho lư tưởng này.

    Trong tinh thần đó, tôi đă "khai ng̣i" cho việc nhận diện lại con người cao quư của ông, về phía Pháp cũng như về phía cộng đồng Việt Nam tại Pháp, bằng mối liên hệ mà tôi nối với nhà xuất bản này, để in cuốn sách tiếng Pháp đầu tiên (của ông) từ gần 50 năm nay. Cố gắng đầu tiên này sẽ được tiếp nối trong cộng đồng di tản hải ngoại bằng việc dịch tác phẩm sang tiếng Việt (dĩ nhiên v́ bản tiếng Pháp không bán được, nên phải ngừng lại).

    Dự tŕnh ban đầu của chúng tôi năm 1991 đă có nhiều thay đổi trong thời gian qua. Ở thời điểm đó, phải hết sức thận trọng. Ông Vơ Văn Ái và tôi đă vô cùng lo ngại ông sẽ bị liên lụy v́ lối hành xử "tự do" của chúng tôi ở Paris. Tôi đă chứng kiến nỗi lo lắng tuyệt đối có tính cách cha con mà ông chủ nhà xuất bản và bà Phương Anh, vợ ông, bộc lộ, về ông.
    Họ đă tin tưởng một cách rất chân thành và với nhiều lư tưởng về sự thành công của dự tŕnh này - dù mục đích thương mại của họ có thế nào chăng nữa. Ngày đầu tiên, họ đă tiếp tôi, với sự vui mừng lạ lùng và mối thân t́nh thực sự. Chúng tôi cùng chia sẻ những cái nh́n về con người và tác phẩm của ông và lợi ích cực điểm trong việc hướng công chúng trở lại với tên ông (...)"

    B́a sau cuốn Un Excommunié, nhà xuất bản trích một đoạn thư của Nguyễn Mạnh Tường viết ngày 16/3/1992 (có thể là gửi cho ông Fouilloux):

    "Tôi muốn hoăn việc in các tác phẩm của tôi v́ hoàn cảnh mới đây khiến tôi phải thận trọng, nhưng ông đă làm tôi vượt con sông Rubicon[70] và ông có lư: Rất nguy hiểm nhưng phải liều. Tôi chờ đợi cái tồi tệ nhất và mong nó không xẩy ra. Nhưng nếu họ dă man đến buộc tội tôi như những trí thức bị kết án phỉ báng chế độ, tôi sẽ vững chân đợi những thử thách, biết trước là tàn khốc. Tôi đă quyết định, nếu sự đó xẩy ra, tôi sẽ nhịn ăn tới chết. Ở tuổi 84, tôi đă trải qua tất cả mọi khía cạnh cuộc đời, và chẳng tiếc ǵ phải từ giă nó. Đời tôi, tôi đă làm tṛn bổn phận của một trí thức trước dân tộc và lịch sử."



    Còn tiếp ...

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 6 users browsing this thread. (0 members and 6 guests)

Similar Threads

  1. Chuyện nghe được từ ngướ không quen
    By Dac Trung in forum Tin Việt Nam
    Replies: 1
    Last Post: 10-10-2012, 12:25 AM
  2. Replies: 0
    Last Post: 03-05-2012, 10:37 PM
  3. Bắt Buộc Phải Nghe
    By Dean Nguyen in forum Tin Việt Nam
    Replies: 2
    Last Post: 19-01-2012, 08:34 PM
  4. Replies: 3
    Last Post: 31-07-2011, 05:33 PM
  5. Tưởng Niệm Tháng 4 Đen Nghe Nhạc Lính VNCH
    By Camlydalat in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 18
    Last Post: 25-04-2011, 06:28 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •