Gửi Mẹ dưới mộ nhân ngày Mother Day…
Hải Triều

Những năm trước, mỗi năm, khi đến ngày Mother Day, tôi đều phone về thăm Mẹ, Mẹ tôi vui mừng nghe tiếng con và câu hỏi mà năm nào Mẹ cũng hỏi tôi: “Chừng nào con về thăm Mẹ? Hơn 30 năm rồi chưa gặp lại con!”
Mỗi lần nghe câu này, tôi đoạn ruột và tôi lại dối Mẹ: “ Tết này con về thăm Mẹ! Con hứa!” Mẹ tôi dường như vui ra mặt dù tôi không làm sao nh́n mặt Mẹ tôi mừng tin sẽ gặp lại con ra sao. Tôi nghe tiếng Mẹ cười ṛn ră: “ Tết này anh Hai tụi bay d́a thăm Mẹ đó tụi bay! Tội quá! Hơn 30 năm…”
Và tôi đă dối Mẹ tôi, tính ra cho đến ngày bà cụ qua đời năm ngoái là 32 năm. Mẹ đă ṃn mơi đợi con cho đến ngày nhắm mắt, và chưa có một lần nào Mẹ trách con. Mẹ chỉ hy vọng, Mẹ chỉ mong chờ… Thời gian trôi qua trên tóc Mẹ, trong đời Mẹ. Nh́n lại thời gian trong ḍng đời, không bao giờ quên cái cảm giác tôi ngồi quay tṛn trong cái thúng khi Mẹ chạy giặc lúc tôi c̣n bé và thúng bị vướng bờ ruộng trong những lần gánh con bỏ làng trốn Tây…
Và sau ngày 75, khi ra tù, những đêm nằm mộng thấy tử thần thay công an, bộ đội canh trại giam, thấy những chiếc ghe trên biển… nhưng b́nh minh trở giấc lại vướng mắc mầu cờ đỏ với AK, nón cối, áo vàng công an khắp lối…, tôi quyết định bỏ nước ra đi.
Ngày tôi ra đi, Mẹ tôi không hề biết tôi sẽ ra đi thuyền ghe ra sao, dầu nhớt ra sao, lương thực ra sao, và súng đạn ra sao… Bà cụ không hề biết chuyết vượt biển của tôi cái rủi nó như đại dương, cái may nó mong manh như một ḍng suối nhỏ…. với sóng gió, với đói khát, với hải tặc, với cả đấu súng với Việt cộng trên biển… Bà cụ không biết ǵ cả. Bà cụ chỉ biết khóc khi nh́n ra biển rộng.
Tôi nhớ tôi nói với Mẹ tôi:
- Nếu không may con chết giữa biển, Mẹ nhớ ngày hôm nay là ngày giỗ của con. Nếu may mắn con c̣n sống, con sẽ báo tin về cho Mẹ… Nhưng có điều con thưa với Mẹ là nếu c̣n sống nơi nào đó trên trái đất ngoài Việt Nam, con cũng không bao giờ trở về quê hương dưới chế độ cộng sản. Sống hay chết ǵ lần này, hôm nay là ngày con vĩnh biệt Mẹ! Mẹ tôi khóc, và đúng là tôi đă vĩnh biệt Mẹ từ hôm đó ngay trên bờ biển Phan Thiết, quê hương tôi sinh ra, dù tôi vẫn c̣n sống ngày hôm nay.
Một số người bà con, kể cả mấy chị, đă trách tôi không về thăm Cha Mẹ, họ đem ông Kỳ ra. “ Mày sĩ quan lon lá có bằng ông tướng Kỳ không mà không về?”. Đám Việt cộng và Việt gian tố tôi trên facebook và paltalk là tên bất hiếu, chối bỏ quê hương, đất nước… Tôi vẫn không về. Mẹ tôi không trách tôi th́ tôi bất chấp! Trong cơi đời này, bỏ nước ra đi một lần v́ kẻ thù đang thống trị quê hương, th́ bất cứ cái lư nào viện ra để biện minh cho việc trở về dưới mầu cờ đỏ, tôi đều bỏ qua như một lời thề của cụ Phan Đ́nh Phùng: “ Ta về để làm quan cho triều đ́nh và giặc Pháp, lo cho anh em, bà con ḿnh th́ ai lo cho bà con cả nước! Ta thề chỉ có một cái chết mà thôi!”
Cách đây hơn một năm, khi mẹ tôi hôn mê trong t́nh trạng hấp hối kéo dài cả mấy hôm, tôi phone về, em tôi nói:
- “ Tuần rồi, khi c̣n tỉnh, Mẹ lại nhắc anh, nhắc chỉ một ḿnh anh. Sau khi ở bệnh viện về, Mẹ hôn mê, không biết ǵ cho đến nay…”
Tôi nói em tôi mở “speaker phone” thử áp vào tai Mẹ cho anh nói vài lời, em tôi không tin là Mẹ có thể biết, nhưng nó vẫn làm theo lời tôi. Tôi nói lớn qua phone: “Con nè Mẹ! Mẹ nghe con không?” Lạ lùng thay, Mẹ bỗng mở mắt:
- “Hai! Con đó hả! Con về thăm mẹ hả…”
Cả tôi lẫn các em tôi bên này và bên kia địa cầu đều khóc. Sau đó Mẹ lại thiếp đi. Tôi và cả nhà đều biết Mẹ chờ tôi! Thế là hết! Mẹ tôi đă ra đi sau đó vài giờ! Mẹ đă ra đi mà không nghe lời vĩnh biệt của tôi như lần tôi ra đi năm 1980!

Ngày Mother Day 2014, tôi không c̣n phone cho Mẹ tôi như những năm xưa. Tôi viết những ḍng này gửi Mẹ đang nằm dưới huyệt mộ, thay một bông hoa, một tấm ḷng và những ḍng nước mắt. Và con tạ lỗi bất hiếu cùng Mẹ trong ngày Mother Day hôm nay…

Hải Triều
Canada Mother Day May 10. 2014