Page 107 of 184 FirstFirst ... 75797103104105106107108109110111117157 ... LastLast
Results 1,061 to 1,070 of 1831

Thread: Chợ nhỏ Saigon và niềm nhớ không tên

  1. #1061
    Member Nguyễn Mạnh Quốc's Avatar
    Join Date
    25-03-2011
    Posts
    4,374

    Chợ nhỏ Saigon và niềm nhớ không tên;.. câu truyện nhục và buồn trong tháng Tư đen 1975...

    ngày 14 - 04 - 2019.. trời đă về chiều.. gió nhẹ tạo âm thanh vi vu .. OAT =+25 oC....
    chiều chủ nhật.. gia đ́nh đang đông vui c̣n kẻ gơ bài sau khi đọc những gịng chữ trên mạng.. lại cảm thấy ḿnh .. cô đơn lạc lơng ... Bài gơ về ông Tổng thống áp chót của VNCH 1975.. và bài phỏng vấn trên báo ngoại.
    ..
    Xin cảm ơn T/v nguoigia đă đưa lên cho đọc.. đọc mà thấy buồn v́ , sự ngu muội của kẻ gơ bài..đă không hiểu được tâm trạng của kẻ đang bị báo ngoại phỏng vấn... có lẽ là ngay cả tác giả của bài gơ lên mạng cũng quên mất bối cảnh quê hương VNCH đă bị những tệ nạn ǵ đẻ rồi bị đưa vào thế;.." bỏ của chạy lấy người !!", chạy thục mạng ngay cả khi c̣n trong tay một đội ngũ quân lực trên 1 triệu quân và cả nửa triệu tay súng dự pḥng nhân dân tự vệ..

    Sự kiện xảy ra từ mùa xuân 1975.. với chiến trường Tân Cảnh-Dakto, tướng Phú.. rồi tiếp đến Ban Mê thuột, tướng Trưởng khởi đầu cho ư định rút quân lây lan đến QD1 viẹc rút bỏ trống Quảng trị.. thay v́ tăng cường cho các vùng th́ nhân danh Tổng tư lệnh lại ra lệnh rút quân bỏ ngỏ qua cuộc gặp mặt các Tướng ở Phan Rang 03-1975.. Ra lệnh rút rồi lại thu hồi lệnh rút quan mà là lênh mới thay thế là bắt quân lực QD1 quay lại tiến chiếm vungf 1 Huế- Đà nẵng...

    Tư lện toàn quân mà không biết cách bài binh bố trân hay sao ?? dó là phần Quốc pḥng bảo vệ mảnh đất đang cầm quyền... vừa là Tổng Thống lại kiêm Tổng Tư lệnh QD-VNCH... ngôi cao tột đỉnh...

    Cả 2 ông Tổng và ppng Phó Tổng đều có di dự hội nghị Midway 1969.. 2 ông đèu hay biết ư định của kẻ đang giúp đỡ cả 2 ông Tổng và Phó Tổng được ngồi yen trên cái ghế bành quyền lực.. và trong Hội nghị này các ông chắc đă nghe và biết đến thế cờ mà kẻ ban viện trợ muốn cả 2 ông Tổng ta phải làm... Thế 2 ông Tổng ta này đă nghĩ ǵ nghĩ ra sao ?? và cách đề pḥng hậu hoạ sẽ có cơ xảy ra.. th́ 2 ông Tổng sẽ phải ứng phó ra sao ??

    Quân có trong tay và tài chính chưa kệt quệ.. cũng vẫn c̣n 16 tấn vàng trong ngân khố.. Ngay cả một vài nước trên thế giới cũng muốn giúp đỡ để bảo vệ ché ddộ VNCH.. ngươi lạ c̣n muốn th́ tại sao nguời ngổi chễm chệ trên ngai lại ngoảnh mặt làm ngơ ???
    quân tử pḥng thân.. bất nhân pḥng bị gậy !!

    Cả 2 ông Tổng và Phó tổng ngoài mạt th́ nói là thương dân lo cho dân.. sống chết với quê hương dân tộc... c̣n ben trong th́ chắc là lo cho bầu đoàn thê tử..
    Đẻ cho yen bề bảo về gia đ́nh , các ông cũng đă t́m cách tránh đám quân nhân có tâm có tầm làm " đảo chính.." v́ các ông đang run sợ cái mũ không có chỗ đội... sợ lắm có phải không ???
    Biện pháp bảo vệ ngai vàng của Tổng Thống đem ra làm ngay là đem giam lỏng các tướng có uy quyền được anh em binh sĩ tin cậy từ các Tướng Phú,tuowngs Trưởng.. tuowgs Đống, tướng Q.Thi, tướng Q.Thuần.. rồi đến ngay cả tướng Hiếu cũng bị diệt c̣n lại bên ḿnh Tổng thoongs nắm quyền ch́ c̣n tướng Khiem và tướng Toàn..
    Cuộc rút lui bỏ thanh tŕ trống trơn.. có lẽ đây là lần đầu trong lịch sự cận đại..
    Xin hăy trả lại danh dự cho quân dân cán chính VNCH..
    Nhũng kẻ làm nên tội hăy cúi mặt xuống mà xuy ngẫm đến tác hại của hậu quă đă làm...
    Tháng Tư đen hay tháng tư đầy máu và nước mắt.. giờ đây cũng đă 44 năm qua..
    T.B.:.. kẻ gơ bài sau khi đọc bài phỏng vấn đă có lẽ buồn và giận lắm nên có phàn nóng nảy chăng ?? Nêys quá nặng lời xin quí Bạn đọc tha thứ cho ..../.
    Chân thành cảm ơn .. .................. nmq

  2. #1062
    Member nguoi gia's Avatar
    Join Date
    18-02-2016
    Posts
    2,067
    Hồi ức về ngày 30/4 (1/2)

    Thứ Năm, 20 tháng 9, 2012
    http://chinhhoiuc.blogspot.com/2012/...on-bo-ngo.html
    https://nuocnha.blogspot.com/2019/04...-20-thang.html

    Sài G̣n bỏ ngỏ…

    Đây là loạt bài hồi ức về biến cố 30/4/1975 theo cách nh́n từ 3 phía: Sài G̣n - Hà Nội - Washington. Người viết cố gắng tổng hợp các nguồn thông tin để người đọc có một tầm nh́n khái quát về một bước ngoặt lịch sử.

    Sài G̣n, sáng 30/4/1975, lần đầu tiên dân chúng được chứng kiến tận mắt xe tăng T-54 từ miền Bắc tiến vào thủ đô VNCH. Trước mắt, nhiều người sống trong niềm vui từ nay sẽ chấm dứt chiến tranh. Tuy nhiên, cũng có một số người suy nghĩ hay lo lắng đến những ǵ sẽ xảy ra cho chính họ trong những năm tháng sau này.



    Lần đầu tiên dân Sài G̣n được chứng kiến xe tăng T-54

    Sự kiện ngày 30/4/1975 thường được gọi qua nhiều tên, tùy theo chính kiến và góc độ chứng kiến biến cố của từng người. Nếu là người miền Bắc, sống dưới chế độ Xă hội Chủ nghĩa, 30/4/1975 là “Ngày giải phóng miền Nam, Thống nhất đất nước”. Ngày này là kết quả trực tiếp của Chiến dịch Mùa Xuân năm 1975 và là một cột mốc quan trọng trong lịch sử đất nước.

    Báo chí phương Tây dùng thuật ngữ “Sự sụp đổ của Sài G̣n” (The Fall of Saigon) để nói về sự chấm dứt sự can thiệp của Hoa Kỳ trong một cuộc chiến kéo dài được mệnh danh là “Chiến tranh Việt Nam”.

    Nếu là người miền Nam đă di tản ra nước ngoài, 30/4/75 là Ngày quốc hận, là Tháng Tư Đen. Đối với người miền Nam c̣n ở lại trong nước, đó là sự Đổi Đời, một thuật ngữ mới, ư nghĩa tốt hay xấu c̣n tùy thái độ và hoàn cảnh của từng người đối với chế độ mới.

    Đổi Đời có ư nghĩa tiêu cực đối với những người đă phục vụ chính quyền Sài G̣n, khi đó được gọi chung là Ngụy quân – Ngụy quyền. Tuy nhiên, Đổi Đời lại là tích cực đối với những gia đ́nh có người thân thuộc hàng ngũ bên kia.

    Dù có gọi là ǵ đi nữa, 30/4/1975 là sự kiện chấm dứt chiến tranh khi Tổng thống cuối cùng của VNCH Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng vô điều kiện các lực lượng Việt Nam Dân chủ Cộng ḥa và Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam.

    ***

    Sau khi người Mỹ rút quân khỏi Nam Việt Nam, viện trợ quân sự cho VNCH đă cắt giảm nhiều: tài khóa năm 1973 là 2,1 tỷ USD, năm sau rút xuống c̣n 1,4 tỷ và đến năm 1975 chỉ c̣n 700 triệu. Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu đă bày tỏ sự lo ngại về viện trợ của Mỹ cho VNCH:

    “Mới vài ngày trước đây là một tỷ, bây giờ c̣n 700 triệu, tôi làm ǵ được với số tiền này? Y như là chuyện cho tôi 12 đô la và bắt tôi mua vé máy bay hạng nhất từ Sài G̣n đi Tokyo”.

    Về phía Bắc Việt, trong tập hồi kư Đại thắng Mùa Xuân, Đại tướng Văn Tiến Dũng đă viết về động cơ thúc đẩy miền Bắc và Quân giải phóng miền Nam mở cuộc tổng tấn công là do Mỹ đă giảm viện trợ khiến cho kế hoạch tác chiến và xây dựng lực lượng quân đội Sài G̣n không thể thực hiện theo như ư muốn. Đó là v́… “hỏa lực đă sút giảm gần 60% v́ thiếu bom, đạn; khả năng di động cũng giảm đi 50% v́ thiếu máy bay, xe cộ, và nhiên liệu”.

    Về phía Mỹ, Tổng thống Gerald Ford không thuyết phục được Quốc hội Hoa Kỳ chi thêm tiền cho chiến trường Việt Nam. Đầu năm 1975, hai năm sau khi kư Hiệp định Đ́nh chiến Paris, Mặt trận Giải phóng Miền Nam Việt Nam và Việt Nam Dân chủ Cộng Ḥa huy động gần như toàn bộ lực lượng gần 1 triệu quân để mở cuộc tấn công lớn trên toàn lănh thổ miền Nam Việt Nam.

    Tất cả được bắt đầu từ thị trấn Ban Mê Thuột trên vùng cao nguyên. Ban Mê Thuột được miền Bắc chọn làm chiến trường ‘lănh ấn tiên phong’ và Ban Mê Thuột cũng mở ra trang lịch sử cuối cùng của VNCH…

    Ban Mê Thuột bị tấn công ngày 10/3/1975. Thị trấn nhỏ bé này, với diện tích khoảng 370 km², dân số 300.000 người, bị thất thủ và tạo một ‘chấn động domino’, phá vỡ hệ thống pḥng thủ của quân đội VNCH và kết quả là ngày 30/4/1975 toàn bộ miền Nam sụp đổ!


    Ban Mê Thuột, thị trấn yên b́nh
    nhưng chính nơi đây lại là khởi đầu của sự sụp đổ

    Ngày 23/3/75, Huế rơi vào tay ‘quân giải phóng’ trong khi ở Đà Nẵng, hàng ngàn dân thường và binh lính t́m cách chạy thoát bằng đường biển khỏi thành phố đang bị bao vây dưới những trận mưa pháo.

    Trong 4 sư đoàn bộ binh của quân lực VNCH, 4 liên đoàn biệt động quân, lữ đoàn thiết giáp, sư đoàn không quân, và hàng ngàn nhân viên quân sự và địa phương quân, chỉ có 16.000 người rút khỏi miền Trung. Trong số gần 2 triệu dân thường dồn lại tại Đà Nẵng từ cuối tháng 3, chỉ có hơn 50.000 sơ tán được bằng đường thủy, 70.000 binh sĩ VNCH c̣n lại sau bị bắt làm tù binh, 33 máy bay phản lực A-37 c̣n nguyên vẹn và gần 60 máy bay khác tại căn cứ không quân Phù Cát cũng bị bỏ lại.

    Theo đài BBC (Việt ngữ), Đà Nẵng sụp đổ mà hầu như không có một trận chạm súng nào. Khi quân Bắc Việt tiến vào thành phố, không thấy binh sĩ VNCH đóng quanh thành phố chống cự. Các trung tâm pḥng thủ c̣n lại dọc theo bờ biển cũng nhanh chóng tan vỡ: Quảng Ngăi ngày 24/3, Qui Nhơn và Nha Trang ngày 1/4 và cảng Cam Ranh ngày 3/4. Gữa lúc người dân miền Nam đang hoang mang, những thông tin của BBC đă góp phần làm rệu ră tinh thần của những người cầm súng…


    Ngày 23/3/1975: di tản khỏi Đà Nẵng

    Trong nửa đầu tháng 4, với Quân đoàn 2 Bắc Việt từ phía bắc tiến vào và Quân đoàn 3 từ Tây Nguyên đổ xuống, các tỉnh Quảng Ngăi, B́nh Định, Phú Yên, Khánh Ḥa lần lượt thất thủ. Ngày 9/4, Quân đoàn 4 Bắc Việt định đánh chiếm huyện Xuân Lộc tỉnh Đồng Nai - tuyến pḥng thủ từ xa cuối cùng của Sài G̣n - nhưng Sư đoàn 18 của quân lực VNCH đă kháng cự ác liệt để giữ vững được thị xă. Đây là trận đánh dài ngày có tổ chức cuối cùng của VNCH. Trận Xuân Lộc đă gây thương vong rất lớn cho cả hai bên.

    Ngày 17/4, Thượng viện Mỹ từ chối khoản viện trợ khẩn cấp trị giá 722 triệu đô la mà chính phủ Mỹ đề nghị. Tuy không ai tin rằng viện trợ Mỹ có thể xoay chuyển t́nh thế, Ngoại trưởng Mỹ Henry Kissinger và một số người khác đă hy vọng rằng nó có thể giúp VNCH lấy lại được đủ vị thế về quân sự để thuyết phục Bắc Việt đàm phán.

    Hai ngày sau phán quyết này của Thượng viện, Giám đốc CIA William Colby nói với Tổng thống Ford: "Nam Việt Nam đang đối mặt với thất bại hoàn toàn và nhanh chóng". Các chuyến bay di tản do CIA tổ chức đă bắt đầu đưa các cộng tác viên người Việt ra khỏi Việt Nam, và Sứ quán Mỹ đă bắt đầu đốt tài liệu mật từ trước đó.

    Trong bức thư gửi Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu ngày 23/3/1975, Tổng thống Hoa Kỳ Gerald Ford viết:

    White House
    Ngày 22 tháng 3, 1975

    Thưa Tổng thống,

    Cuộc tấn công hiện nay của Bắc Việt chống lại quư quốc thật vô cùng xáo trộn khiến riêng cá nhân tôi lo âu. Theo quan điểm của tôi, th́ cuộc tấn công của Hà Nội tượng trưng cho một sự việc không kém ǵ sự hủy bỏ Hiệp định Paris bằng vũ lực.
    Bài quá dài, phải cắt bớt

    Trước khi chấm dứt, tôi xin được nhắc lại một lần nữa ḷng cảm phục liên tục của tôi đối với quyết tâm của Ngài và đối với sức bền bỉ và sự anh dũng của nhân dân Việt Nam Cộng Ḥa.

    Kính thư,
    Gerald R. Ford

    ***

    Ngày 20/4, các thủ tục pháp lư được đơn giản hóa cho việc di tản người Việt bắt đầu có hiệu lực từ sân bay Tân Sơn Nhất, do tướng Homer Smith chỉ huy. Máy bay C-130 và C-140 liên tục lên xuống vào ban ngày, công việc giấy tờ được tiếp tục suốt đêm. Tướng Smith đă phải dùng đến toàn bộ trung đội Thủy quân lục chiến số 43 của Mỹ để giữ trật tự tại Tân Sơn Nhất.


    Leo vào Ṭa Đại Sứ Mỹ trước họng súng của TQLC

    Ngày 20/4 quân pḥng thủ VNCH bỏ Xuân Lộc. Không c̣n ǵ để cứu văn nữa. Việc bỏ Xuân Lộc khiến Sài G̣n không c̣n pḥng thủ từ xa, quân Bắc Việt áp sát thành phố ở các tuyến ngoại vi. Sài G̣n được coi như bỏ ngỏ.

    Cùng ngày 20/4, Đại sứ Mỹ Martin đến phủ Tổng thống thuyết phục Nguyễn Văn Thiệu từ chức v́ phía Bắc Việt đă liên tục tuyên bố sẽ không đàm phán với Tổng thống Thiệu. Tối ngày 21/4, Nguyễn Văn Thiệu đọc một bài diễn văn từ chức dài trước Quốc hội, buộc tội Mỹ đă bỏ rơi VNCH. Phó Tổng thống Trần Văn Hương lên thay nhưng phía Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam Việt Nam vẫn không chấp nhận nói chuyện với ông.
    Bài quá dài, phải cắt bớt

    Cuối cùng hai tướng Thiệu và Khiêm lại rời Việt Nam đi Đài Bắc tối ngày 25/4/1975, trên danh nghĩa đại diện VNCH dự tang lễ tướng Tưởng Giới Thạch. Danh sách phái đoàn do cựu Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu viết tay tŕnh lên Tổng Thống Trần Văn Hương. Khi viết danh sách, cựu Tổng thống Thiệu muốn Đại Tá Cầm đánh máy, ông này lại không biết đánh máy nên ông Thiệu đành phải viết tay.

    Đến khi có lịnh của Đại Sứ Martin là phải mang theo máy chữ khi đến nhà Đại Tướng Khiêm, Thomas Polgar lại quên (!). Thành ra hai văn kiện danh sách phái đoàn của Tổng Thống Thiệu và tên điền vào mẫu parole documents (văn kiện tạm cư của Bộ ngoại giao Hoa Kỳ) đều không đánh máy, mà phải viết tay.

    Kính tŕnh Tổng Thống Trần Văn Hương,

    Xin coi h́nh

    Đại Tướng Trần Thiện Khiêm nhờ tôi tŕnh cụ chấp thuận ./.

    Kính chào Tổng Thống
    (kư tên Thiệu)
    Tổng Thống Trần Văn Hương phê thuận,

    Đề ngày 25/4/75
    Kư tên Trần Văn Hương


    Trang tài liệu viết tay của cựu TT Nguyển văn Thiệu
    tŕnh TT Trần văn Hương ngày 25/4/1975

    Frank Snepp kể lại chuyến lưu vong Đài Bắc của hai tướng Thiệu-Khiêm ngày 25/4/1975 trong Decent Interval:

    “Khoảng 8 giờ 30, bốn người chúng tôi đi trên ba xe đến Bộ Tổng Tham Mưu của Nam Việt Nam nằm bên ngoài Tân Sơn Nhứt. Khiêm có nhà riêng ở đây. Joe và tôi giấu vũ khí dưới chỗ ngồi. Chúng tôi lo sợ một việc không lành có thể tái diễn vụ ám sát anh em ông Diệm trước đây… trên đường đi nếu có những sĩ quan trẻ Việt Nam chận chúng tôi lại, ra lịnh cho chúng tôi xuống xe và… định hạ thủ…”

    Nguyễn Tấn Thận kể lại:

    “… Tổng Thống Thiệu, Đại Tướng Khiêm, Polgar, Timmes cùng ra xe. Đại Tướng Khiêm ngồi xe trước với ông Polgar. Tổng Thống Thiệu ngồi xe sau với tướng Timmes; ông ngồi giữa tướng Timmes và Đại Tá Đức, Trung Tá Chiêu ngồi ghế trước với tài xế là ông Frank Snepp. Chúng tôi chia nhau vào hai xe c̣n lại… Đoàn xe bắt đầu chạy hướng về cổng chánh Bộ Tổng Tham Mưu, vừa ra khỏi cổng th́ quẹo phải, đi thẳng vào cổng phi trường Tân Sơn Nhứt.

    Đoàn xe chạy ṿng qua khu dành riêng cho hăng Air America của cơ quan t́nh báo Mỹ. Khi sắp tới đường băng, tất cả xe đều tắt đèn, di chuyển trong bóng đêm. Sau đó bóng một chiếc máy bay lù lù hiện ra dưới chân trời nhờ đèn trong buồng máy cháy sáng, một loại máy bay giống như DC6.

    Khi tới gần chiếc máy bay, đoàn xe bất thần thắng gấp v́ thấy có bóng người. Xe thứ hai ủi tới suưt đụng vào xe đi trước v́ trời tối. Hai xe sau tạt qua hai bên hông xe Tổng thống Thiệu. Chiếc xe tôi ngồi vừa thắng gấp vừa bẻ tay lái kêu nghe ken két. Một cuộc biểu diễn ngoạn mục. Dù đó là do sắp xếp hay chỉ là một “tai nạn” nhưng dưới con mắt an ninh, họ là những thành phần phải được liệt vào hàng các tay bảo vệ yếu nhân chuyên nghiệp.

    Xe Tổng thống Thiệu bị bao vây bởi ba chiếc xe Chevrolet to lớn. Xa xa trong bóng đêm, xung quanh chúng tôi xuất hiện có nhiều người Mỹ vạm vỡ, vận thường phục, súng M16 dựng đứng bên hông trong thế tác chiến… Chúng tôi tông cửa xe, bước xuống mau. Tổng thống Thiệu đi trước, Đại tướng Khiêm theo sau, rồi Polgar, Timmes. Chúng tôi nối đuôi theo sau.

    Bài quá dài, phải cắt bớt

    Đúng 9 giờ 15 phút, giờ Sài-g̣n, buồng máy máy bay tắt đèn. Phi cơ từ từ lăn bánh ra phi đạo, đem theo hai vị lănh tụ quốc gia, một tướng lănh Mỹ và 9 “quan” tùy tùng, hộ vệ! Chiếc phi cơ lượn một ṿng trên bầu trời “đen tối” của không phận Sài G̣n, rồi hướng về biển Đông…

    Tôi bật người ra thành ghế, hít một hơi thở thật dài, nhắm mắt lại; hai ḍng lệ từ từ lăn xuống má… Xin giă biệt quê hương… tạm biệt mọi người thân…”


    Ngày 14/4/1975:
    TT Nguyễn Văn Thiệu tuyên bố từ chức sau 10 cầm quyền

    ***

    17 giờ ngày 26/4, Chiến dịch Hồ Chí Minh bắt đầu nổ súng với 5 quân đoàn ở 5 hướng tấn công: (1) hướng Bắc với Quân đoàn 1; (2) hướng Tây Bắc với Quân đoàn 3; (3) hướng Tây và Tây Nam với Đoàn 232; (4) hướng Đông với Quân đoàn 4 và (5) hướng đông nam với Quân đoàn 2. Ngày 27/4, Sài G̣n chịu 3 loạt hỏa tiễn của Bắc Việt, lần đầu tiên trong hơn 40 tháng, làm nhiều người chết và bị thương và nhà cửa đổ nát.

    Bài quá dài, phải cắt bớt


    Xác T-54 trên đường Trương Minh Giảng, gần Lăng Cha Cả

    Vào đúng 5 giờ chiều ngày 28/4/1975, tại pḥng Khánh Tiết dinh Độc Lập, Tổng thống Trần Văn Hương trao quyền lănh đạo đất nước cho đại tướng Dương Văn Minh qua cuộc dàn xếp của các lực lượng chính trị thứ ba. Bên ngoài, trời bắt đầu đổ mưa, sấm chớp ầm ầm và thủ đô Sài G̣n đang sống trong một buổi chiều u ám chẳng khác nào hoàn cảnh âm u của đất nước.

    Dưới đây là bản ghi chép từ băng ghi âm tường thuật trực tiếp buổi lễ bàn giao của phóng viên Đài phát thanh Sài G̣n:

    « Thưa quư thính giả, bây giờ là 17 giờ thiếu 5 phút, và phóng viên hệ thống truyền thanh vẫn có mặt tại pḥng khánh tiết Dinh Độc Lập. Nơi đây, buổi lễ bàn giao Tổng thống Việt Nam Cộng Ḥa sẽ diễn ra trong ṿng năm phút tới. Bên trong pḥng khánh tiết Dinh Độc Lập hiện giờ đèn sáng choang và các dân biểu, nghị sĩ, cũng như tất cả nội các, xử lư thường vụ của Thủ tướng Nguyễn Bá Cẩn hiện có mặt bên trong hội trường này.

    Thưa quư vị thính giả, chúng tôi đă nhận thấy ở trên hàng ghế đầu cùng là Phó thủ tướng Trần Văn Đôn, Phó thủ tướng Nguyễn Văn Hảo, Phó thủ tướng Dương Kích Nhưỡng, quư vị cố vấn đoàn trong đoàn chính phủ. Chúng tôi cũng nhận thấy Quốc vụ khanh đặc trách ḥa đàm kiêm Trưởng phái đoàn Ḥa đàm tại Ba Lê là ông Nguyễn Xuân Phong ngồi ở hàng ghế thứ nh́… ».

    Xin nói thêm về ông Nguyễn Xuân Phong, người đă ở lại Sài G̣n sau ngày 30/4/1975 để rồi sau đó đi học tập cải tạo. Đến khi được ra trại, ông Phong về Trung tâm Nghiên cứu Dịch thuật tại Thành phố Hồ Chí Minh để hằng đêm đi dậy các lớp tiếng Anh tại các trường ở Sài G̣n như đám cựu giảng viên trường Sinh ngữ Quân đội chúng tôi.

    Ông Phong là một con người nhă nhặn, ít nói nhưng rất thân thiện với các giáo viên đồng cảnh ngộ. Dù sao đi nữa, ông vẫn c̣n ‘sang’ hơn cánh giáo viên như chúng tôi v́ ông có chiếc mobylette trong khi các thầy khác vẫn đạp xe cọc cạch đến lớp hàng đêm tại trường Lê Quư Đôn.

    Nếu không biết quá khứ của ông Phong, người ta không thể nào ngờ ông thầy chuyên dạy các lớp luyện dịch đó đă từng là Quốc vụ khanh đặc biệt, đại diện của VNCH trong vai tṛ trưởng đoàn đàm phán tại Paris. Cuối cùng th́ người thầy khiêm tốn đó cũng giă từ các lớp đêm để đi định cư tại nước ngoài.

    Trở lại với buổi tường thuật trực tiếp lễ bàn giao chức vụ Tổng thống của Đài phát thanh Sài G̣n:
    Bài quá dài, phải cắt bớt

    Nghị quyết ngày 26 tháng 4-1975 của lưỡng viện Quốc Hội đă quyết định như vậy, và ngày hôm sau, Quốc Hội lưỡng viện một lần nữa họp khoáng đại và bỏ thăm với số phiếu đa số tuyệt đối chấp thuận Tổng thống Trần Văn Hương trao quyền Tổng thống Việt Nam Cộng Ḥa cho đại tướng Dương Văn Minh. Nói như vậy có nghĩa là Hiến Pháp đă có một vài điều khoản không được thi hành nữa...

    Đúng 5 giờ chiều, với lối hành văn mộc mạc vốn có, Tổng thống Trần Văn Hương tuyên bố:
    Bài quá dài, phải cắt bớt

    … Thưa với Đại tướng, dù muốn dù không, một chương lịch sử đă dở qua rồi, những chương sẽ viết tới đây sẽ do nơi tay của Đại tướng. Mà bây giờ có hỏi ngay ra rằng Đại tướng sẽ viết những ǵ, tôi thấy là Đại tướng cũng băn khoăn, không thể trả lời. Nhưng tôi biết rằng với thiện chí của Đại tướng đă sẵn có, thế nào việc làm sau này không đến nỗi phải phụ ḷng tin cậy của tất cả đồng bào, của quốc hội đă hoàn toàn đặt nơi Đại tướng.


    Thủ tướng Trần Văn Hương lên nắm quyền
    sau khi Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu ra đi

    Xin coi từ đường dẫn gốc

    Sau khi nguyên Tổng thống Trần Văn Hương đọc bài diễn văn trao nhiệm, một sĩ quan đă gỡ huy hiệu Tổng thống hai con rồng bay và thay vào đó huy hiệu Tổng thống mới là h́nh hoa mai năm cánh. Tân Tổng thống, Đại tướng Dương Văn Minh, bước lên diễn đàn, ông gọi cựu Tổng thống Hương là Thầy:

    Kính thưa Tổng thống,
    Kính thưa Thầy,

    Qua những lời của thầy làm cho tôi rất cảm kích. Thầy đă ghi nhận t́nh thế quân sự cũng như mọi mặt bi đát, làm cho tôi phần nào yên tâm v́ cái sự khó khăn mà tôi gặp phải. Những lời khuyên dạy của thầy hôm nay tôi sẽ ghi măi trong ḷng và thầy hăy yên tâm.

    Xin coi từ đường dẫn gốc


    Đại tướng Dương Văn Minh nhậm chức
    Tổng thống VNCH ngày 28/4/1975

    Bài quá dài, phải cắt bớt

    Những tiếng vỗ tay trong cuốn băng ghi âm buổi lễ bàn giao chức vụ Tổng thống cuối cùng của VNCH có lẽ cũng là những tiếng vỗ tay chào mừng thắng lợi của phe thứ ba: Ḥa hợp và Ḥa giải Dân tộc. Những tiếng vỗ tay đó cũng đă tắt lịm vào ngày 30/4/1975 v́ chính quyền mới hoàn toàn không chấp nhận: Chỉ có chuyện Đầu Hàng chứ không có chuyện Ḥa Giải.

    Một thất bại cuối cùng không kém phần ê chề trong một chuỗi thất bại của VNCH dẫn đến việc khai tử một quốc gia!
    Video clip: "Một ngày để nhớ":
    Xin coi từ đường dẫn gốc
    ***

    17 Comments on Multiply

    Bài quá dài, phải cắt bớt

    nguyenngocchinh wrote on Aug 2, '11
    'Sài G̣n Bỏ Ngỏ...' đă đăng trên Văn thơ Lạc Việt:
    http://www.vantholacviet.org/news-21...on-bo-ngo.html

    4 nhận xét:
    Bài quá dài, phải cắt bớt

  3. #1063
    Member philong51's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    161

    Các Phi Vụ Nhớ Đời - 44 Năm Nh́n Lại

    [
    ..

    Xin hăy trả lại danh dự cho quân dân cán chính VNCH..


    Các Phi Vụ Nhớ Đời - 44 Năm Nh́n Lại

    Lời người viết:

    Nhận thấy 44 năm qua, các giới truyền thông, phim ảnh, sử gia, kư giả thổ tả nước ngoài, kể cả người Việt hùa nhau bẻ cong lịch sử, đầu độc mọi người, xuyên qua các câu chuyện về:

    - Phi tuần 5 chiếc A-37 của Nguyễn Thành Trung.

    - Cộng Quân pháo kích phi trường Tân Sơn Nhứt bằng đại bác 130 ly, phá hủy các phi đạo, kho bom, kho nhiên liệu, xác người rải rác khắp các đường bay...

    - Tư Lệnh Không Quân ra lịnh: tất cả phi cơ khiển dụng bay đi Thái Lan, vv và vv…

    Điển h́nh nhất là kư giả kiêm sử gia người Pháp, Olivier Todd đă xuyên tạc sự thật, cố t́nh bôi nhọ Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa nói chung, Không Quân Việt Nam Cộng Ḥa nói riêng.



    Trong quyển “Tháng Tư Nghiệt Ngă” (dịch giả Dương Hiếu Nghĩa- 24. Chương 21 - Ngày 29/4: Hăy Tắt Hết Đèn), Olivier Todd đă viết:

    Ngày 29 tháng 4, 1975

    Vào lúc 4 giờ chiều, pháo binh Bắc Việt càng bắn càng chính xác, tác xạ tập trung phần lớn vào các đường bay của phi trường Tân Sơn Nhất,... Bộ Tổng Tham Mưu Miền Nam Việt Nam và Bộ Tư Lệnh Hải Quân. Ở phi trường th́ các kho xăng kho đạn, xe vận tải, xe nhỏ quân sự hay dân sự bị trúng đạn đang bốc cháy khắp nơi. Bộ binh Bắc Việt không thể ở quá xa v́ các quả đạn bách kích pháo và những hỏa tiễn phát nổ với ngọn lửa c̣n đỏ, và xanh lục. Có hai Thủy Quân Lục Chiến là Charlie McMahon và Darwin Judge bị tử thương ở ṿng đai pḥng thủ. Tướng Homer Smith và những sĩ quan cao cấp Hoa Kỳ bị hất tung lên khỏi giường ngủ. Có một số người trong số 1.500 người Việt tỵ nạn đang ở trong nhà thể thao, đă bị thương. Một chiếc vận tải cơ C.130 bị trúng đạn khi vừa đáp xuống sân bay.

    Trời sáng dần... Các phi công của những phi cơ F.5 và A.37 cuối cùng cất cánh lên được và bay đi luôn không trở lại. Các phi công này giống như những phi công c̣n muốn chiến đấu đều không điều động được phi cơ v́ vướng hằng trăm binh sĩ Miền Nam đang nằm rải rác khắp các đường bay. Nhân viên của trạm kiểm soát không lưu không thể làm việc được. Một phi công của chiếc AC.119 đặc biệt bướng bỉnh v́ không đúng nhiệm vụ mà cứ cất cánh bay lên đánh vào các vị trí cộng sản mà anh thấy rơ chung quanh Sài G̣n, trở lại lấy thêm bom đạn, bay lên nữa, và đến 6 giờ 46 th́ anh bị một hỏa tiễn SA.7 bắn rơi.

    …………………………………………………… ………

    Tướng Nguyễn Cao Kỳ lái chiếc trực thăng của ông ta lên, bay chung quanh Sài G̣n, ông thấy một pháo đội Bắc Việt đang tác xạ, mỗi phút một phát. Ông bắt liên lạc được với một đội Skyriders đang bay từ Cần Thơ về:

    - Đây Nguyễn cao Kỳ đây, phải tiêu diệt các pháo đội địch nầy.

    - Nhận rơ, nhưng tôi chỉ c̣n có một quả bom, sĩ quan chỉ huy trả lời.

    Đúng là giờ đă điểm, đối với những chiến trận danh dự không đáng kể!



    5 giờ 45 giờ Sài G̣n:

    Ông Martin đến ṭa đại sứ .Lệnh cuối cùng của Tư Lệnh Không Quân Miền Nam Việt Nam: Tất cả các phi cơ c̣n trong t́nh trạng khiển dụng đều phải rời khỏi lănh thổ Miền Nam Việt Nam.

    (Hết trích).
    * * * * *

    Với sự khuyến khích của nhiều bạn hữu, lợi dụng trí óc chưa bị mai một, dù rằng thiếu khả năng viết lách và dù biết rằng tiếng nói của người viết tựa như tiếng gào giữa đai dương, người viết cố gắng ghi lại từng chi tiết "Thật".
    Xin những chứng nhân sống c̣n tại thế như Đại tá Hoàng Thanh Nhă,Trung Tá Nguyễn Quốc Hưng, Trung Tá Nguyễn Quốc Thành, Trung Tá Nguyễn Quan Vĩnh, Thiếu tá Nguyễn Văn Huynh, Thiếu Tá Trần Thanh Long, Thiếu Tá Trần Ngoc Hà, Thiếu Tá Bach Diễn Sơn, Thiếu Tá Hồ Ngọc Ấn, Đại Úy Nguyễn Tiến Thụy, Trung Úy NguyễnThành Bá, Thiếu Úy Nguyễn Văn Chuyên v...v ...bổ túc và cho phép người viết ghi tên trong bài viết nầy.

    IMG_20190322_1341450 33_HDR.jpg
    Phi trường Biên Ḥa
    Năm giờ chiều ngày 28/4/1975, tôi cùng Trung Uư Nguyễn Thành Bá (hiện cư ngụ ở Dayton, Ohio) được lệnh cất cánh một phi tuần 2 chiếc A-1 Skyraider, bay lên Biên Ḥa rồi nhận lệnh từ Trung Tá Phan Văn Mạnh, danh hiệu Đồng Nai -10, trên tần số FM của Hành Quân Chiến Cuộc, Sư Đoàn 3 Không Quân.

    Từ khi di tản về Tân Sơn Nhứt ngày 21/4/1975, các phi cơ A-1 thường đậu bên trong và xung quanh hangar Hậu Trạm Hàng Không Quân Sự cũ, chúng tôi không cần đi bộ xa. Nhưng hôm nay, xe đưa rước phi hành đoàn của SĐ 5KQ đang chờ sẵn ngoài cửa để chở chúng tôi ra băi đậu bên phía Tây khá xa, hơn cây số, gần trại Davis nơi chứa phái đoàn của Đại Tá Cộng Sản Bắc Việt Vơ Đông Giang.

    Hôm đó phi đạo sử dụng là phi đạo 25 R nên chúng tôi phải di chuyển (taxi) ngược về hướng Đông của phi trường.

    Khi đến Hậu Trạm Hàng Không Quân Sự cũ, thấy Đại Tá Nguyễn Văn Lê, Tham Mưu Phó Hành Quân của SĐ 3 KQ nghiêm chỉnh đứng chào, tôi tự hỏi điềm ǵ? Đây là lần đầu tiên trong đời tôi có người đứng chào trước khi cất cánh. Có phải lả chào tiễn biệt hay vĩnh biệt?

    Tôi gọi anh Bá:

    -Số 2 có thấy ông Lê đang đứng chào tôi? Không biết điềm ǵ đây?



    Nhớ lại ngày hôm qua (27/4/1975) lúc 2 giờ 30 chiều, trong phi vụ tuần thám vũ trang, phi tuần của tôi đang bay trên Long B́nh với cao độ 5.000 bộ, nhiều đạn đại bác pḥng không, khói đen, khói trắng nổ như pháo cách cánh trái phi cơ chừng vài mươi thước, tôi liền báo động với Đại Úy Đào Công Quận bay chiếc số 2 và chúng tôi lên cao độ.

    Khi lên 12 ngàn bộ trên không phận Long Khánh (nếu cao hơn có thể thiếu Oxy để thở), bay đến đâu, chúng tôi cũng thấy phía dưới bụng phi cơ khoảng chừng ngàn bộ có những cụm mây đen, mây trắng bay theo đến đó, y như cảnh trong phim Trân Châu Cảng. Nh́n xuống, những dàn pḥng không rải rác ở Long Khánh đang bắn lên, nhiều đến đỗi tôi không thể đếm được. Đây là độ cao an toàn nên tôi đùa với Đại Úy Quận:

    -Anh đếm dùm, xem có bao nhiêu dàn pḥng không?"

    Anh trả lời ngay:

    -Anh có biết ḿnh vừa chết hụt không? Vậy mà c̣n giỡn nữa!

    Sau này tôi được biết lúc đó Cộng quân đang tấn công Khu Huấn Luyện Long Thành. Bọn chúng sợ chúng tôi yểm trợ cho mặt trận này nên bắn vói từ xa và vô t́nh "tha mạng" chúng tôi. Nếu như chúng chờ thêm 1 phút nữa, chắc chắn chúng tôi khó sống sót với các dàn đại bác pḥng không 37 và 57 ly điều khiển bằng radar.

    Thế mới nói đạn tránh ḿnh chớ ḿnh khó tránh đạn!



    Trời chiều ngày 28/4/1975 thật đẹp và trong sáng, ngoại trừ một cụm mây đen nghịt, sấm sét liên hồi bao phủ trên Dinh Độc Lập (đó là lúc đang làm lễ bàn giao của Tổng Thống Trần Văn Hương cho Đại Tướng Dương Văn Minh. Trời đang khóc cho chính thể VNCH?)

    Khi đến Biên Ḥa, Trung Tá Mạnh cho biết nhiệm vụ của chúng tôi là hộ tống đoàn Vũ Khí & Đạn Dược về Tân Sơn Nhứt sau khi phá hủy căn cứ Biên Ḥa bằng chất nổ ( plastic).

    Nh́n xuống bên dưới thấy dân chúng đứng trên đường, nối dài từ cổng số 1 đến cổng số 2 , mặt hướng về phía phi trường.

    Trong phi trường, từ khu Đông sang khu Tây hoàn toàn vắng vẻ không 1 bóng người Có lẽ mọi người đă di tản về Tân Sơn Nhứt.



    Vào khoảng 5 giờ 45 phút, tôi nghe tiếng anh Bá bay chiếc số 2:

    -Một! Anh có thể cho tôi xuống (bay thật thấp) coi căn nhà của tôi ở Dốc Sỏi ra sao không?"

    Theo Huấn Thị Khu Trục, chúng tôi phải bảo vệ cho nhau, không ai có thể tách rời ra khỏi hợp đoàn và tôi nghĩ có thể đây là phi vụ cuối cùng trên Biên Ḥa nên tôi đồng ư với anh Bá. Chúng tôi sẽ cùng nhau bay xuống. Tôi ra dấu cho Bá, đổi sang đội h́nh chiến đấu và lao xuống thấp.

    Đang quẹo trái ở cầu Mới, th́nh ĺnh một phi tuần gồm 4 chiếc A-37 phía bên Cồn đâm thẳng ngay tôi. Tuy hoảng hốt nhưng với phản ứng tự nhiên, tôi kéo cần lái thật mạnh để phi cơ vọt lên cao, đồng thời tôi "hét" trên tần số:

    -Số 2 coi chừng phi tuần 4 chiếc A-37 cùng cao độ (thấp)

    Toát mồ hôi lạnh. Tạ ơn trên. Tôi vừa thoát hiểm trong gang tấc rồi nh́n theo 4 chiếc A-37 đang lướt về hướng Tây Nam với đội h́nh fingertip nhưng rất rời rạc. Th́ ra bọn họ không thấy phi cơ của chúng tôi. Lúc đó tôi nghĩ họ thuộc các phi đoàn A-37 ở Miền Trung di tản về Tân Sơn Nhứt, nhưng lại có những 4 chiếc. Một phi vụ đặc biệt ǵ đây nên buột miệng gọi cho Bá:

    -Giờ này mà mấy thằng ma gà nầy c̣n mang bom đạn bay lang thang đâu đây?"

    V́ thiếu cảnh giác, tôi không theo dơi họ mà lại bay theo Quốc Lộ 1 với cao độ thấp khoảng 500 bộ hướng về Thủ Đức. Khi quẹo trái đi Long B́nh, thấy trên xa lộ Biên Ḥa xuất hiện nhiều xe thiết giáp, mỗi chiếc đậu cách nhau chừng trăm thước.

    Để khích lệ tinh thần bạn, tôi bay thấp hơn, vừa trên ngọn cây.

    Khi vừa đến Long B́nh, chúng tôi được Chuẩn Tướng Huỳnh Bá Tính, Sư Đoàn Trưởng SĐ 3KQ, danh hiệu Đồng Nai - 01 báo cho biết phi trường Tân Sơn Nhứt đang bị 3 chiếc A-37 ném bom.

    Theo linh tính, tôi vội đáp lời:

    -Như vậy phải là 4 chiếc A-37 v́ chúng tôi mới vừa gặp họ cách đây không lâu.

    Tướng Tính giải thích:

    -Chúng tôi đang ở Final (sắp đáp) th́ bọn đó ném bom. Tôi thấy chỉ có 3 chiếc xuống thả bom mà thôi."

    Tôi cảm thấy lạnh cả người và không ngớt cầu nguyện cho vợ con tôi được b́nh an. Họ đang tạm trú ở cư xá của phi đoàn C-7 cạnh Trung Tâm Giám Định Y Khoa cũ, sát bờ tường phía nam của dinh Tướng Kỳ.



    Tôi vội vàng lên cao độ 4.000 bộ và hướng về Tân Sơn Nhất.

    Vài phút sau, Tướng Tính cho biết thêm:

    -Bây giờ t́nh trạng Tân Sơn Nhứt rất hỗn loạn, nếu Phi Long 51 (danh hiệu của phi tuần tôi) có bay về th́ nên thận trọng, coi chừng pḥng không của ḿnh. Chúng tôi không đáp được v́ vậy chúng tôi bay đi Vũng Tàu.

    Sau này tôi được biết Chuẩn Tướng Từ Văn Bê, Chỉ Huy Trưởng Bộ Chỉ Huy Kỹ Thuật & Tiếp Vận Không Quân-Biên Ḥa cùng với Tướng Tính chỉ huy cuộc phá hủy Bộ Chỉ Huy Kỹ Thuật & Tiếp Vận Không Quân rồi cùng nhau về Tân Sơn Nhứt trên chiếc trưc thăng UH-1.

    Lạ lùng nhất là sau này có một vị Tướng Hải Quân viết sách cho rằng Tướng Tính không biết ǵ về cuộc phá hủy này và khuyên Tướng Tính gọi Trung Tướng Trần Văn Minh, Tư Lệnh Không Quân. (Cũng theo ông này, nhờ sự khuyên lơn và giúp đỡ của ông ta mà Tướng Tính mới liên lạc được với Trung Tướng Trần Văn Minh, nhưng cho đến nửa đêm (12 giờ khuya?) Tân Sơn Nhất bị pháo kích nên cuộc điện đàm bị gián đoạn?

    Tướng Tính qua đời năm 1990 nên không thể đính chính chi tiết này.



    Đến đây tôi xin phép thưa cùng vị tướng Hải Quân nói trên:

    "Nhân danh là một nhân chứng, có cơ duyên dự phần trong cuộc chống pháo kích, tôi thưa với ngài rằng phi trường Tân Sơn Nhất bị pháo kích lúc 04 giờ sáng ngày 29/4/1975 chứ hoàn toàn không phải là lúc nửa đêm như ngài đă viết trong sách".

    Sau đó đài Kiểm Soát Không Lưu Tân Sơn Nhứt khẳng định với chúng tôi rằng Hậu Trạm Hàng Không Quân Sự cũ bị hủy, 1 chiếc C-47 ở phía Tây phi trường đang cháy ( nằm ở giữa taxiway W # 7 và hangar chứa máy bay h́nh ṿng cung, cách trại Davis non 200 mét về hướng Bắc như tôi thấy khói đang bốc lên nghi ngút) vài chiếc phi cơ vận tải bị hư hại nhẹ v́ mảnh bom nhưng 2 phi đạo và các taxiway hoàn toàn không trúng bom.

    Xin nói thêm, phía Nam của chiếc C-47 đang cháy chừng 30 thước là băi đậu phi cơ A-37 của các phi đoàn ở vùng I + II và A-1, tưởng tượng chỉ cần một quả bom rơi xuống đây th́ phi trường Tân Sơn Nhất sẽ trở thành b́nh địa như chơi!

    Và nếu như các phi cơ A-1 không dời ra ngoài băi đậu phía Tây lúc 1 giờ trưa buổi nay th́ các chiếc A-1 đậu trong Hậu Trạm Hàng Không Quân Sự cũ, mỗi chiếc mang 10 trái bom MK-81 trúng bom của bọn Nguyễn Thành Trung và phát nổ th́ hậu quả sẽ khó lường đến chừng nào?

    (Bom MK-81 nặng 250 cân Anh, là loại nhỏ nhất và duy nhất c̣n lại . Sau đó có tin đồn thất thiệt Đ/Tá Nguyễn Văn Lê, Tham Mưu Phó Hành Quân của SĐ 3 KQ bị trúng bom ở đây.)

    Sau khi biết chắc phi trường Tân Sơn Nhứt vẫn khả dụng, hai phi đạo và các taxiway không hề bị trúng bom, chúng tôi không cần phải bay đi Cần Thơ nên tôi an tâm và bay trở lại Biên Ḥa để tiếp tục phi vụ. Trong ḷng tôi lúc nào cũng đè nặng ư nghĩ tự trách ḿnh thiếu cảnh giác, không theo dơi phi tuần 4 chiếc A-37.

    Vào khoảng 6 giờ 40 phút chiều, Trung Tá Mạnh chạy xe ra đến cổng số 2 và ra lệnh nổ bom.

    Thế là toàn vùng phía Tây của phi trường Biên Ḥa nơi đặt Bộ Chỉ Huy Kỹ Thuật & Tiếp Vận Không Quân biến thành biển lửa bốc cao hàng ngàn bộ.

    Sau đó Trung Tá Mạnh mới cho chúng tôi biết thêm ông chỉ được lệnh phá hủy Bộ Chỉ Huy Kỹ Thuật & Tiếp Vận Không Quân mà thôi. Đây là phần sở duy nhất của Không Quân bị phá hủy trước khi CSBV cưỡng chiếm Miền Nam.

    Theo lộ tŕnh, TrungTá Mạnh di chuyển theo Quốc Lộ 1 về Thủ Đức - Xa Lộ Biên Ḥa để tới Tân Sơn Nhứt trên 2 chiếc xe Jeep cải biến dài hơn chiếc Jeep b́nh thường. H́nh như có Thiếu Tá Được của Kỹ Thuật Tiếp Vận tháp tùng và trong vô tuyến tôi được nghe lời Trung Úy Liêm, Đại Đội Trưởng Quân Cảnh SĐ 3KQ từ chối theo đoàn về Tân Sơn Nhứt.

    Rồi vài phút sau đồn Quân Cảnh ở cổng số 2 bốc cháy.

    Tôi bắt đầu bay mở đường để hộ tống đoàn xe. Trên xa lộ Biên Ḥa thấy thật vắng vẻ. Xa lộ Đại Hàn c̣n có những ḍng xe chạy về hướng Sài G̣n.

    Từ cư xá Thanh Đa (nhà tôi ở lô X) tôi bay qua Tân Cảng. Từ trên cao nh́n xuống thấy ánh đạn lửa đan nhau như lưới, đầu cầu phía Bắc vài ba đám cháy trên mặt đường, khói đen bốc lên nghi ngút, chiến xa trên cầu không ngớt nhả đạn vế phía Bắc. Có lẽ Cộng quân đă tiến sát Thủ Đô?

    Tôi sang tần số đài Kiểm Báo Paris nhưng họ cũng không biết chuyện ǵ xảy ra.

    Lúc nầy đoàn xe Vũ Khí & Đạn Dược của Trung Tá Mạnh vừa vượt khỏi ngă tư Thủ Đức, tôi báo t́nh trạng tại cầu xa lộ nhưng Trung Tá Mạnh không muốn thay đổi lộ tŕnh. Tôi phải làm ǵ đây? Nếu như đoàn xe lọt vào băi giao tranh, chắc chắn không ai sống sót. Cố gắng thuyết phục, tôi báo cho Trung Tá Mạnh biết chúng tôi sẽ lên cao độ 4.000 bộ và sẵn sàng thả bom nếu như đoàn xe của ông bị tấn công.

    Cuối cùng nhờ hồng phúc của 12 người trong đoàn, Trung Tá Mạnh quay đầu xe và hướng về xa lộ Đại Hàn. Trên xa lộ Đại Hàn gần ngă tư B́nh Triệu, một chiếc xe cứu hỏa của SĐ 3KQ không tài xế ngừng giữa đường với đèn hiệu chớp tắt liên hồi.

    Thành phố bắt đầu lên đèn. Đoàn xe bị quân cảnh cầu B́nh Triệu chận lại, Trung Tá Mạnh than:

    -Làm sao chúng tôi có Sự Vụ Lệnh mà tŕnh đây?

    Chừng mấy mươi giây sau, tôi gọi xuống Trung Tá Mạnh với hy vọng các anh Quân Cảnh đang đứng gần đó nghe được:

    -Đây là Phi Long 51, chúng tôi có nhiệm vụ hộ tống đoàn xe 2 chiếc của Trung Tá Mạnh về Tân Sơn Nhứt. Chúng tôi đă bay hơn 3 giờ và cũng gần hết xăng. Xin Quân Cảnh các anh cho họ qua cầu.

    Vừa nói xong, từ cao độ 2.000 bộ tôi nhắm ngay đoàn xe và tiếp theo chiếc số 2 của anh Bá cũng làm cho mọi người dưới đất ù tai.

    Vài ba phút sau Tr/Tá Mạnh mời chúng tôi đúng 10 giờ đêm đến câu lạc bộ Huỳnh Hữu Bạc để tạ ơn. Th́ ra ông không hay biết ǵ về chuyện Tân Sơn Nhứt bị ném bom, nên tưởng câu lạc bộ c̣n mở cửa? Dĩ nhiên tôi từ chối, đây là bổn phận của chúng tôi và chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

    Thành thật cảm ơn các anh Quân Cảnh đồn B́nh Triệu đă thông cảm, bằng không tôi không biết phải làm sao để giúp toán của Trung Tá Mạnh?

    Sau khi hội ư và tin tưởng khả năng của anh Bá, tôi quyết định đáp xuống Tân Sơn Nhứt với bom đạn lúc 8 giờ tối ngày 28/4/1975. Việc mang bom đạn về đáp cũng khá nguy hiểm nếu thiếu khả năng gây tai nạn th́ hậu quả sẽ khó lường, nhất là đáp ban đêm. Đây là lần thứ nh́ tôi đáp đêm với bom đạn.
    Lần thứ nhất 4 giờ sáng ngày 20/4/1975.
    Tôi trở lại Biên Ḥa lúc 11 giờ ngày 19/4/1975 sau chuyến biệt phái Cần Thơ 2 tuần lễ. Đến trưa hôm đó SĐT SĐ 3 KQ ra lịnh tôi và Đại Úy Đào Công Quận mang 2 phi tuần về đáp Tân Sơn Nhứt sau phi vụ ban chiều (phi vụ thứ 2 của tôi) tạm thời ngủ ở Biệt Đội F-5.
    Điều ngạc nhiên là cả 2 phi vụ sáng và chiều cách phối hợp hành quân giữa Không Quân và lực lượng diện địa có vẻ bất thường, họ không cần sự yểm trợ của chúng tôi ? Chúng tôi phải bay ṿng ṿng trên Long Khánh rất nhiều giờ. Phi cơ quan sát L-19 không t́m mục tiêu và cuối cùng chỉ điểm chúng tôi thả bom những vị trí t́nh nghi chổ đóng quân của Cộng quân.
    Tôi trở vô Biệt Đội F-5 lúc 9 giờ đêm, Trung Tá N.H.H, cựu sếp của tôi hồi 1970 thấy bản mặt của tôi quá dễ ghét (?) không cho tôi ngủ trong biệt đội. Tôi đành nhờ Thiếu Úy Sĩ Quan Trực của Biệt Đội F-5 bước ra băi đậu bên ngoài gọi tôi nếu có điều động đi bay. Thấy vậy,Thiếu Úy Nguyễn Văn Chuyên (?) đi theo tôi. Sau 2 phi vụ trong ngày, hơn 6 tiếng đồng hồ bay trên trời, chúng tôi ngủ say sưa dưới cánh máy bay. Đến 1 giờ 30 phút đêm Thiếu Tá Nguyễn Văn Huynh, Phi Đoàn Phó PĐ 518 từ Biên Ḥa lịnh cho chúng tôi cất cánh khẩn cấp v́ phi trường Biên Ḥa đang bị pháo kích. Chúng tôi vội vă bay lên và nh́n thấy Cộng quân đặt pháo ở phía Bắc Tân Uyên đang nhỏ giọt vào phi trường Biên Ḥa. Tôi xin lịnh thả bom nhưng nửa giờ sau, đài Kiểm Báo Paris cho biết Tư Lịnh Quân Đoàn III không cho chúng tôi thả bom với lư do quân bạn đang đóng quân ở tọa độ nầy và lịnh cho tôi mang bom đi giải tỏa, muốn thả xuống bất cứ nơi nào tùy ư? Tôi ngạc nhiên tọa độ nầy là đâu ? Ai chấm tọa độ nầy ?
    Xin lỗi Thiếu Tá Huynh và mọi người trong căn cứ Biên Ḥa chúng tôi không giúp ǵ được như Thiếu Tá Huynh mong muốn v́ "Quân Lịnh Khó Chống".
    Than ơi thời mạt vận. Việt Nam Cộng Ḥa sẽ mất trong nay mai.
    V́ t́nh trạng hiếm bom đạn, tôi thảo luận với Thiếu Úy Chuyên, chúng tôi đồng ư mang bom về đáp Tân Sơn Nhứt lúc 4 giờ sáng ngày 20/4/1975. Sáng hôm đó tôi nghe tin 1 kho bom ở phi trường Biên Ḥa bị hủy v́ trúng pháo kích.
    V́ vậy tất cả phi cơ A-1 ở Biên Ḥa phải di tản về Tân Sơn Nhứt sáng ngày 21/4/1975.

    Trước khi vào Biệt Đội, các anh bên F-5 nhốn nháo cho tôi biết các anh chuẩn bị cất cánh đi Phan Rang để trả đũa vụ ném bom Tân Sơn Nhứt hồi chiều. Thực hự việc trả đũa này ra sao, tôi không nhận được bất cứ nguồn tin khả tín nào.

    Trên bảng Phi Lệnh của Biệt Đội, PĐ 518 và PĐ 514 thay phiên nhau bay bao vùng trên không phận Thủ Đô Sài G̣n suốt đêm. Tôi được cắt bay bao vùng từ 05 giờ sáng đến 07 giờ sáng ngày 29/4/1975.

    Tôi thầm nghĩ cấp chỉ huy rất sáng suốt, hẳn họ phải biết đêm nay chắc chắn sẽ "có chuyện"
    (c̣n tiếp theo)

  4. #1064
    Member
    Join Date
    27-12-2017
    Posts
    1,484
    44 năm ngậm ngùi nhớ lại những ngày tháng tang tóc của Miền Nam Việt Nam, xin tri ân những người lính Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa.


  5. #1065
    Member nguoi gia's Avatar
    Join Date
    18-02-2016
    Posts
    2,067
    Hồi ức về ngày 30/4 (2/2)

    http://chinhhoiuc.blogspot.com/2012/...ich-su_20.html
    https://nuocnha.blogspot.com/2019/04...hinhhoiuc.html

    Thứ Năm, 20 tháng 9, 2012
    Khúc quanh lịch sử

    Đây là loạt bài hồi ức về biến cố 30/4/1975 theo cách nh́n từ 3 phía: Sài G̣n - Hà Nội - Washington. Người viết cố gắng tổng hợp các nguồn thông tin để người đọc có một tầm nh́n khái quát về một bước ngoặt lịch sử.



    Đối với nhiều người, 30/4/1975 là ngày dài nhất trong lịch sử cận đại của Việt Nam. Tại Sài G̣n và phần c̣n lại của niền Nam vào những ngày cuối tháng 4/1975, hàng triệu người dân Việt Nam bắt đầu tự đặt cho ḿnh 1 câu hỏi mấu chốt: họ có thể sống được dưới chế độ mới hay tốt hơn là trốn chạy?

    Tổng thống Gerald Ford tung ra “Chiến dịch Babylift” (Operation Babylift) ngày 4/4/1975 nhằm di tản những trẻ mồ côi ra khỏi Việt Nam. Một ngày sau đó, cuộc di tản đă diễn ra trong tang tóc khi một chiếc phi cơ vận tải quân sự C-5A Galaxy của Hoa Kỳ cất cánh từ phi trường Tân Sơn Nhất đă bị rơi.

    Tai nạn xảy ra khiến 138 hành khách bị thiệt mạng, trong đó có 78 trẻ mồ côi người Việt và 35 nhân viên Văn pḥng Tùy viên Quốc pḥng (Defense Attache Office – DAO) người Mỹ tháp tùng.

    Trong ngày 28 và 29/4 từ các hàng không mẫu hạm ngoài khơi Thủy quân lục chiến Mỹ dùng trực thăng di tản người nước ngoài và một số người Việt đă từng cộng tác chặt chẽ với họ. Các điểm bốc người di tản bằng trực thăng trở nên hỗn loạn. Lính Thuỷ quân lục chiến Mỹ đă phải rất vất vả mới duy tŕ được trật tự, họ thậm chí c̣n dùng sức mạnh thô bạo để sẵn sàng gạt phăng những người bạn đồng minh người Việt trong cơn hoạn nạn.


    Bức h́nh cho thấy cảnh tàn nhẫn khi di tản

    Người Mỹ đă phải bỏ lại Việt Nam nhiều người bạn lâu năm của ḿnh. H́nh ảnh di tản đă in đậm trong trí óc nhiều người Mỹ và Việt như một kỷ niệm đau buồn. Đại sứ Graham Martin là một trong những người Mỹ cuối cùng ra đi sau khi xếp lá cờ Mỹ trong khuôn viên ṭa đại sứ. Tuy nhiên, trong số 120.000 người Việt và 20.000 người Mỹ được di tản trong đợt này, không có một người nào bị thiệt mạng do hoạt động quân sự của quân Bắc Việt.

    Lực lượng tấn công Sài G̣n dừng lại bên ngoài thành phố một ngày (29/4/1975) để người Mỹ di tản hết rồi mới tiến vào thủ đô của VNCH. Theo lời tướng Trần Văn Trà, họ đă đợi v́ mục đích chính là để ‘giải phóng Sài G̣n’ chứ không phải để giết người. C̣n theo hồi kư của tướng Hoàng Cầm, cánh quân của Quân đoàn 4 mà ông chỉ huy gặp rất nhiều kháng cự trên đường tiến về Sài G̣n và chỉ đến nơi vừa kịp vào sáng ngày 30/4/1075.

    8 giờ sáng 30/4, Tổng thống Dương Văn Minh và Bộ tổng tham mưu quân đội VNCH hạ lệnh đơn phương ngừng bắn, sẵn sàng đón quân đối phương vào Sài G̣n để bàn giao chính quyền.

    9 giờ sáng, chiếc trực thăng cuối cùng của Mỹ rời nóc ṭa Đại Sứ, tướng Trần Văn Trà lệnh cho quân Giải Phóng tiến vào Sài G̣n từ năm hướng. Họ đă tiến nhanh mà không gặp kháng cự.


    Chiếc T-64 đầu tiên tiến vào dinh Độc Lập

    10 giờ 45 phút ngày 30/4, xe tăng T-64 mang số hiệu 843 húc nghiêng cổng phụ và bị kẹt tại đó. Bùi Quang Thận (Đại đội trưởng, chỉ huy xe 843) nhảy xuống xe, cầm cờ chạy bộ vào. Xe tăng mang số hiệu 390 húc tung cánh cửa chính của dinh Độc Lập.

    11 giờ 30 phút cùng ngày, Trung úy Bùi Quang Thận đă hạ lá cờ VNCH trên nóc dinh Độc Lập, thay vào đó là cờ màu đỏ-xanh của Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam.

    Cùng lúc này, Đại úy trung đoàn phó Trung đoàn 66, Phạm Xuân Thệ, cùng lực lượng đột kích thuộc Quân đoàn 2 và biệt động thành Sài G̣n tiến vào dinh Độc Lập, tiếp cận với Tổng thống cuối cùng của VNCH là ông Dương Văn Minh cùng toàn bộ những nhân vật chủ chốt của nội các chính phủ Sài G̣n. Tổng thống Dương Văn Minh đă tuyên bố đầu hàng vô điều kiện.

    Khoảng 12 giờ trưa, Đại úy Phạm Xuân Thệ đưa Tổng thống Dương Văn Minh và Thủ tướng Vũ Văn Mẫu lên xe Jeep để đến đài phát thanh Sài G̣n. Chiếc xe thứ hai chở Trung tá chính ủy lữ đoàn xe tăng 203 Bùi Văn Tùng cùng hai nhà báo Borries Gallasch (người Đức, báo Der Spiegel) và Hà Huy Đỉnh (hăng thông tấn AP). Tại đài phát thanh, Tổng thống Dương Văn Minh đă đọc tuyên bố đầu hàng vô điều kiện. Thay mặt các đơn vị Quân giải phóng đánh chiếm dinh Độc Lập, Trung tá Bùi Văn Tùng đọc lời tiếp nhận đầu hàng. Chiến tranh kết thúc.

    Theo Jean Louis Margolin, tác giả xác nhận là không có tắm máu trong ngày quân Giải phóng tiến vào Sài G̣n nhưng sau đó đă đưa ra con số 200 ngàn người bị giam giữ theo xác nhận của Thủ tướng Phạm Văn Đồng. Tuy nhiên, về việc này, tác giả ghi thêm: "Những ước tính nghiêm chỉnh nói từ 500 ngàn đến một triệu tù nhân trong tổng số dân là 20 triệu".

    ***

    Báo Tuổi Trẻ có một bài viết về hoạt động của Tướng Dương Văn Minh vào sáng ngày 30/4/1975 như sau:

    “… Sau khi được thông báo trả tự do, tướng Dương Văn Minh đă có cuộc gặp gỡ thân mật với tướng Trần Văn Trà - Chủ tịch Ủy ban quân quản Sài G̣n - Gia Định.

    “Đoàn xe chở Tổng thống Dương Văn Minh và Thủ tướng Vũ Văn Mẫu chạy theo đường Thống Nhất [bây giờ là đường Lê Duẩn], quẹo trái qua đường Nguyễn Bỉnh Khiêm để đến Đài phát thanh. Dù khá mệt mỏi và căng thẳng trước những ǵ vừa diễn ra, tướng Minh vẫn ôn tồn chỉ đường cho lái xe Đào Ngọc Vân.


    Tổng thống Minh và Thủ tướng Mẫu
    được đưa qua Đài phát thanh để đọc lời tuyên bố đầu hàng

    “Trụ sở Đài phát thanh lúc đó khá vắng lặng, dù đă được quân giải phóng và anh em sinh viên tiếp quản. Nhân viên đă “biến” hết sau khi hay tin quân giải phóng đă chiếm được dinh Độc Lập.

    “Việc đầu tiên là phải t́m cho được những người có thể vận hành đài phát. Anh em sinh viên t́m được anh Trần Văn Bảng, nhân viên kỹ thuật phát sóng trú ngụ ở gần đó. C̣n nhà báo Kỳ Nhân lại tức tốc lái chiếc UTE của Hăng tin AP chở hai anh bộ đội về làng báo chí Thủ Đức để mời hai anh Trọng Liêm và Tự Lập đến đài.

    “Sau khi lời tuyên bố đầu hàng đă được chỉ huy quân giải phóng soạn thảo, ông Dương Văn Minh lúc đó phải đọc và ghi âm hai lần vào máy của nhà báo Borries Gallasch [máy cassette hiệu Hitachi của quân giải phóng bị rối băng liên tục, không dùng được]. Lần đầu, ông Minh có lẽ hơi bị xúc động nên đọc không tự nhiên và bị vấp, đồng thời khi bật máy nghe lại băng th́ giọng ông Minh... nhăo nhoẹt v́ máy yếu pin. Anh em sinh viên có mặt lúc đó phải chạy ra ngoài, t́m đâu đó được mấy cục pin mới.

    “Tiếng nói của ông Minh phát trên đài nghe nhẹ và chậm răi. C̣n lời chấp nhận đầu hàng của viên Trung tá chính ủy người Đà Nẵng, Bùi Văn Tùng, lại vang lên khá dơng dạc và mạnh mẽ. Mà cũng lạ, vào lúc ấy rất nhiều giọng Đà Nẵng xuất hiện trên sóng phát thanh: Trung tá Bùi Văn Tùng, nhà báo Kỳ Nhân, sinh viên Nguyễn Hữu Thái….


    Văn kiện đầu hàng và chấp nhận đầu hàng của Tướng Minh
    do Phạm Xuân Thệ và Bùi Văn Tùng soạn

    “Nhà báo Kỳ Nhân “kêu gọi anh em kư giả hăy b́nh tĩnh, hăy tập trung ở số 15 Lê Lợi để cùng trao đổi và làm việc [lúc này tự nhiên có tiếng súng nổ vang dội vào Đài phát thanh, anh Kỳ Nhân dù chưa biết chuyện ǵ cũng “ứng khẩu” luôn]… “Đó là tiếng súng bắn mừng của quân giải phóng. Chúng ta đă thấy ḥa b́nh trên đất nước của chúng ta”.

    “C̣n sinh viên Nguyễn Hữu Thái lại trở thành người dẫn chương tŕnh bất đắc dĩ. Anh liên tục thông báo, liên tục trấn an đồng bào và kêu gọi anh em công chức, nhân viên các cơ quan hăy trở lại nhiệm sở để giúp cho sinh hoạt ở Sài G̣n trở lại b́nh thường.

    Bài quá dài, phải cắt bớt

    “Bữa nay, thi hành lệnh của cấp trên, các anh được tự do về với gia đ́nh. Chúng tôi sẽ tổ chức đưa các anh về đến nơi đến chốn…”. [Trích băng ghi âm]

    Đáp lại, ông Dương Văn Minh nói ngắn gọn thế này:

    “ …Ngày hôm nay, đại diện cho các anh có mặt tại đây, tôi nhiệt liệt hoan nghênh sự thành công của Chính phủ cách mạng trong công cuộc văn hồi ḥa b́nh cho đất nước. Với kỷ nguyên mới này, tôi mong rằng tất cả anh em có mặt tại đây, cũng như các tầng lớp đồng bào, sẽ có dịp đóng góp tích cực cho công cuộc xây dựng đất nước.

    “Riêng cá nhân tôi, hôm nay tôi rất hân hoan khi được 60 tuổi, trở thành một công dân của một nước Việt Nam độc lập”. [Trích băng ghi âm]

    “Mọi người được về với gia đ́nh ngay sau buổi lễ đó. Chiếc xe Ford màu xanh dương đậm đưa ông Minh ra khỏi dinh Độc Lập lúc 22 giờ. Khi xe chuyển bánh, vị Tổng thống 48 giờ nói:

    - Thôi, giă từ quá khứ chết chóc. Vĩnh viễn ḥa nhập vào đời sống ḥa b́nh.

    ***

    Theo nội dung bài báo Tuổi Trẻ nêu trên, có thể nói, Nguyễn Hữu Thái, cựu chủ tịch Tổng hội sinh viên Sài G̣n (1963-1964) và sau này là một kiến trúc sư, là người đầu tiên đề cập đến việc Sài G̣n đổi tên thành Thành phố Hồ Chí Minh ngay ngày 30/4/1975: “…Đời sống b́nh thường đă trở lại Sài G̣n - Thành phố Hồ Chí Minh, thành phố mà Bác Hồ đă mong đợi, nay đă được giải phóng…”. Tuy nhiên, phải đợi đến ngày 2/7/1976 tức là 3 tháng sau, Quốc hội nước Việt Nam Thống nhất mới quyết định đổi tên Sài G̣n thành "Thành phố Hồ Chí Minh".

    Trong bài “30/4/1975, Dương Văn Minh và Tôi”, viết vào tháng 3/2008, Nguyễn Hữu Thái đă kể lại hoạt động của ḿnh trong ngày 30/4/1975:

    Bài quá dài, phải cắt bớt

    “Phải ra ngay đài phát thanh, tôi tháp tùng xe của Chính ủy Bùi Văn Tùng cùng các nhà báo Tây Đức Von Boric Gallasch và Hà Huy Đĩnh đưa Tổng thống Dương Văn Minh, Thủ tướng Vũ Văn Mẫu và Tổng trưởng Thông tin Lư Quí Chung ra đài phát thanh.


    Bùi Văn Tùng và phóng viên Borries Gallasch

    “Anh em sinh viên đă cùng bộ đội chiếm giữ đài rồi nhưng không vận hành được cũng như không biết phát đi nội dung ǵ. Chúng tôi t́m được anh Trần Văn Bảng, kỹ thuật viên phát thanh vận hành lại đài, c̣n nhà báo Đức th́ cho mượn chiếc cát-xết thu lời đầu hàng của tướng Minh và lời chấp nhận đầu hàng của chính ủy Bùi văn Tùng, do chính ông Tùng soạn thảo.

    “Tướng Minh nh́n thấy tôi trong đám người này có vẻ cũng yên ḷng. Trông ông mệt mỏi và không mấy vui. Thân h́nh ông vẫn to lớn nhưng mặt ông hơi hốc hác. Dẫu sao ông cũng đă hy sinh danh dự của một tướng lănh (dù là một tướng bại trận) để thực sự cứu thành phố này khỏi cảnh tàn phá và đổ nát.

    “Sau này tôi mới biết là ông và bộ tham mưu từ mấy ngày qua đă quyết định đầu hàng dẫu có bị đối xử không tương xứng của phía đối nghịch. Đó cũng là một hành động can đảm và đáng ca ngợi của một Phật tử vào cuối đời. Có lẽ ông chưa bao giờ thành công trong hoạt động chính trị. Ông chỉ là nhân vật cần thiết của t́nh thế nhưng không nắm được quyền lâu dài.

    Bài quá dài, phải cắt bớt

    “Đại tướng Dương Văn Minh đọc lời đầu hàng theo bản văn do Chính ủy Bùi Văn Tùng soạn thảo:

    “Tôi, Đại tướng Dương Văn Minh, Tổng thống chính quyền Sài G̣n, kêu gọi Quân lực Việt Nam Cộng ḥa hạ vũ khí đầu hàng không điều kiện quân Giải phóng Miền Nam Việt Nam. Tôi tuyên bố chính quyền Sài G̣n từ trung ương đến địa phương phải giải tán hoàn toàn. Từ trung ương đến địa phương trao lại cho Chính phủ Cách mạng Lâm thời Miền Nam Việt Nam”


    Tướng Dương Văn Minh chuẩn bị tuyên bố đầu hàng
    tại đài phát thanh Sài G̣n trưa ngày 30/4/1975.
    Nguyễn Hữu Thái là người thứ 2 (cầm tập giấy)
    (Bức ảnh do nhà báo Kỳ Nhân, phóng viên ảnh AP thực hiện)

    Giáo sư Vũ Văn Mẫu phát biểu trực tiếp:

    “Trong tinh thần ḥa giải và ḥa hợp dân tộc, tôi, Giáo sư Vũ Văn Mẫu, Thủ tướng, kêu gọi tất cả các tầng lớp đồng bào hăy vui vẻ chào mừng ngày ḥa b́nh của dân tộc, và trở lại sinh hoạt b́nh thường. Chuyên viên của các cơ quan hành chính quay trở về vị trí cũ dưới sự hướng dẫn của chính quyền cách mạng”.

    “Tiếp đó là lời Chính ủy Bùi Văn Tùng:

    “Chúng tôi đại diện lực lượng quân Giải phóng miền Nam Việt Nam long trọng tuyên bố Thành phố Sài G̣n đă được giải phóng hoàn toàn, chấp nhận sự đầu hàng không điều kiện của ông Dương Văn Minh, Tổng thống chính quyền Sài G̣n”

    “Và tôi tiếp tục dẫn chương tŕnh: “…Quân Giải phóng đă tiến vào dinh Độc Lập và đă làm chủ hoàn toàn các điểm chốt quân sự cũng như dân sự của vùng Sài G̣n-Chợ Lớn-Gia Định…” [Các lời tuyên bố trên đài phát thanh đều c̣n giữ lại trong một băng ghi âm do Tiến sĩ sử học Nguyễn Nhă thu trong chiều 30/4/75]

    Bài quá dài, phải cắt bớt

    Theo tôi, Bùi Quang Thận đă có một ư tưởng tuyệt vời khi kư tên vào lá cờ. Tôi cho rằng đây là một sáng kiến cá nhân, hoàn toàn không có sự chỉ đạo từ trước v́ lúc đó mạnh ai nấy làm.

    “…Và thật kỳ lạ, trong khoảnh khắc lịch sử ấy, trên nóc dinh Độc Lập có ba chàng trai của ba miền đất nước: Bùi Quang Thận (Thái B́nh, miền Bắc), Nguyễn Hữu Thái (Đà Nẵng, miền Trung) và Huỳnh Văn Ṭng (Tây Ninh, miền Nam). “Dường như tất cả chúng tôi đều không cầm được nước mắt - KTS Nguyễn Hữu Thái nhớ lại - Sài G̣n đă được giải phóng, ḥa b́nh được lập lại và đất nước từ nay thống nhất làm một, không ǵ có thể chia cắt được nữa…

    “...Bùi Quang Thận lúc đầu định ném lá cờ ba sọc xuống sân, nhưng nghĩ tới nghĩ lui sao đó, xếp lá cờ lại và đem xuống cất vào chiếc xe tăng 843 của ḿnh. Cũng nhờ vậy mà sau này Bùi Quang Thận mới đưa ra được “bằng chứng”, khi cấp trên cho người đi xác minh: ai mới là người cắm cờ trên nóc dinh Độc Lập? Lá cờ cất trong xe tăng của Bùi Quang Thận có một vết rách trùng khớp với phần c̣n sót lại trên cột cờ!

    Một chi tiết lịch sử khá thú vị: cất lá cờ ba sọc trên xe tăng để sau này dùng làm bằng chứng xác minh ḿnh là người cắm cờ trên nóc dinh Độc Lập. Có thể nói, việc chiếm dinh Độc Lập hoàn toàn theo một kịch bản ‘tự biên tự diễn’. Đơn vị nào đến trước th́ tùy theo sáng kiến của sĩ quan chỉ huy đơn vị đó. Thật trớ trêu, cuộc chiến Việt Nam kéo dài suốt 30 năm, tốn kém hàng tỷ đô la và cướp đi sinh mạng của hàng triệu người lại được kết thúc bằng một màn kịch tự biên tự diễn!


    Lá cờ của Mặt trận Giải phóng Miền Nam
    do Bùi Quang Thận treo trên dinh Độc Lập
    “…Thật ra, cùng lúc lá cờ ba sọc được hạ xuống trên nóc dinh th́ các chiến sĩ bộ binh trung đoàn bộ binh 66 và biệt động đặc công trung đoàn 116 cũng đă phất những lá cờ giải phóng từ bancông tầng hai. Lá cờ xanh đỏ sao vàng lớn nhất được phất lên lúc đó là của một người dân ở miệt Thị Nghè. Ông cầm lá cờ lao ra từ Thảo cầm viên, rồi leo lên chiếc xe Jeep của đại úy Phạm Xuân Thệ vào dinh, ít phút sau khi xe tăng 390 húc đổ cổng sắt.

    “Và trung đoàn phó trung đoàn bộ binh 66 Phạm Xuân Thệ cũng là viên chỉ huy đầu tiên ‘làm việc’ với tổng thống Dương Văn Minh và những người bên trong dinh. Giống như Bùi Quang Thận trong khoảnh khắc đầu tiên, Đại úy Phạm Xuân Thệ cũng hơi ngỡ ngàng và chưa biết phải làm ǵ: “Tôi chỉ được giao nhiệm vụ chiếm dinh Độc Lập. Việc của tôi là kiểm soát ṭa nhà và cho anh em lên cắm cờ. Làm việc ǵ và làm như thế nào với Tổng thống và nội các này đây?”.

    “…Tổng thống Dương Văn Minh thông báo đă tuyên bố ngừng bắn và đang chuẩn bị tiến hành bàn giao chính quyền cho Chính phủ cách mạng lâm thời Cộng ḥa miền Nam Việt Nam. Nhưng trung đoàn phó Phạm Xuân Thệ không chấp nhận chuyện bàn giao mà tuyên bố: phải đầu hàng!

    “…Và Trung úy Phùng Bá Đam cùng các sĩ quan bộ binh đă bàn với Phạm Xuân Thệ là cho tuyên bố đầu hàng ngay tại dinh. Nhưng đường dây từ dinh Độc Lập ra đài phát thanh không hoạt động được nữa do nhân viên đài lúc ấy đă “biến” hết. Phải ra đài phát thanh!

    Ngay lúc đó, Trung tá Chính ủy lữ đoàn xe tăng 203 Bùi Văn Tùng xuất hiện. Các sĩ quan biệt động đặc công đưa ông vào gặp Tổng thống Dương Văn Minh. Trung tá Bùi Văn Tùng cũng bác bỏ lời đề nghị bàn giao chính quyền và tuyên bố giải pháp duy nhất là phải đầu hàng.

    Bùi Thanh trong bài báo Giờ kết thúc, kết luận như sau:

    “Thật ra th́ những ǵ xảy ra trong 40 phút đó rất căng thẳng và đầy kịch tính. Nhưng Tuổi Trẻ xin không nêu lại v́ xét thấy không cần thiết nữa”.

    ***

    Lịch sử Việt Nam đă chính thức sang trang sau một khúc quanh khắc nghiệt ngày 30/4/1975. Khắc nghiệt đối với miền Nam nhưng lại vinh quang đối với niền Bắc. Đây cũng là một biến cố bi thảm khiến hàng triệu người bỏ nước ra đi, để trám vào chỗ đó, hàng triệu người di dân từ miền Bắc vào Nam để t́m cuộc sống mới.

    Có người cho rằng, lịch sử là một sự lập lại. Điều này được kiểm chứng bằng cuộc di cư vào Nam năm 1954 và sau đó là cuộc di tản ra nước ngoài và di dân từ miền Bắc vào Nam sau 1975. Di cư, Di tản và Di dân có những lư do và mục đích rất khác nhau nhưng người Việt nói chung đă trải qua nhiều biến động, thăng trầm của lịch sử.

    ***
    * Nghe lại những diễn biến trên Đài phát thanh Sài G̣n, ngày 30/4/1975 tại:

    https://www.youtube.com/watch?v=0l8cwQBkuao


    ***
    2 Comments on Multiply

    songhong wrote on Apr 23, '11
    Cám ơn anh Chính.
    Bài viết hay, sưu tầm giá trị. C̣n một chút ǵ để nhớ để thương.....

    hoangduocsutx wrote on Apr 25, '11
    30/4/75 là 1 ngày định mệnh cho lịch sử VN sang trang. Ngày này đánh dấu cho một lịch sử u ám chưa từng thấy trong mấy ngàn năm dựng nước, ngày báo trước cho cái nhục mất nước cận kề...

    2 nhận xét:

    Bài quá dài, phải cắt bớt

  6. #1066
    Member philong51's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    161

    Các Phi Vụ Nhớ Đời - 44 Năm Nh́n Lại (tiếp theo)

    Các Phi Vụ Nhớ Đời - 44 Năm Nh́n Lại

    (tiếp theo)

    Tôi trở lại Biệt Đội Khu Trục A-1 vào khoảng nửa đêm. Gần 30 người nằm sắp lớp trên sàn nhà và tôi lủi vào chổ trống gần cái bàn nhỏ, bên trên có cái điện thoại dă chiến khá mới nhưng là loại quay bằng tay được sử dụng hồi thời Đệ Nhị Thế Chiến. Th́ ra sau khi phi trường bị ném bom lúc 6 giờ chiều ngày 28/4/1975, đường giây điện thoại bị hư hại nên một đường dây mới được thiết lập để liên lạc giữa Pḥng Hành Quân Chiến Cuộc của Sư Đoàn 5 Không Quân với Biệt Đội Khu Trục A-1.

    Biệt đội hôm nay gồm có tất cả phi công khả dụng của Phi Đoàn Phi Long 518 và một phần phi công khiển dụng của Phi Đoàn Phượng Hoàng 514 (một số đă biệt phái Cần Thơ từ ngày 19/4/1975 để thay thế biệt đội của Phi Đoàn 518 trở về Biên Ḥa).

    Trên bảng Phi Lịnh có 5 phi vụ thay phiên bao vùng trên không phận Sài G̣n suốt đêm.

    Phi vụ bay bao vùng từ 5 giờ đến 7 giờ sáng, tên tôi bị xóa, thay vào đó là tên Vĩnh, Trung Tá Nguyễn Quan Vĩnh, Phi Đoàn Trưởng Phi Đoàn 518. Tôi thầm nghĩ Tr/Tá Vĩnh thấy tôi về đáp trễ tối qua nên không nỡ "đ́" cho tôi phải thức sớm.

    Mươi lăm phút sau, Thiếu Tá Nguyễn Văn Huynh, Phi Đoàn Phó PĐ 518 nói với tôi, ông nghi ngờ Trung Tá Vĩnh sẽ bay đi Thái Lan nên để ông bay kèm; và ông xóa tên Trung Úy Nguyễn Văn Luộm bay chiếc số 2 thay vào tên ông.

    Nhớ đến phi vụ vừa qua đă để cho phi tuần 4 chiếc A-37 của Nguyễn Thành Trung lén ném bom Tân Sơn Nhứt nên tôi cứ trằn trọc, măi tự trách ḿnh thiếu cảnh giác.

    Chuyện gặp nhau trên trời rất hy hữu. Trời cho tôi gặp bọn chúng ở gần cầu Mới Biên Ḥa, tôi có ư nghi ngờ mà lại không theo dơi để bọn chúng lén ném bom phi trường Tân Sơn Nhất. May mà sự thiệt hại vật chất, nhân mạng ở Tân Sơn Nhất không đáng kể nhưng tinh thần mọi người có phần chao đảo, lo ngại những cuộc dội bom khác có thể xảy ra.

    Rồi tôi thiếp đi cho đến khi chuông điện thoại reo lúc 3 giờ 35 phút, tôi chuyển lệnh cất cánh một phi tuần đến Thiếu Tá Lê Văn Sang, Trưởng Pḥng Hành Quân của PĐ 518 từ Pḥng Hành Quân Chiến Cuộc của SĐ 5 KQ.

    Không biết v́ lư do ǵ trước đây không một phi tuần nào được điều động đi bay, đây là phi vụ đầu tiên được gọi. Nếu theo thứ tự PĐ 518 phải đi bay, nếu theo TOT ( Time On Target: giờ trên muc tiêu) th́ PĐ 514 phải đi bay, v́ vậy có sự lấn cấn giữa 2 phi đoàn. Chưa dàn xếp xong th́ lúc 4 giờ Cộng Quân bắt đầu pháo tới tấp, những tiếng rít xé gió nghe thật rùng rợn, kèm theo là những tiếng nổ long trời, rung chuyển mặt đất.

    Mươi phút trôi qua, phi trường vẫn bị pháo dồn dập, nếu tiếp tục bị như thế th́ phi trường Tân Sơn Nhất sẽ thành b́nh địa, khó có người sống sót sau trận đia pháo nầy

    Hôm nay có lẽ là ngày cuối cùng của tôi?

    Tôi hối tiếc rằng nếu biết trước phi trường bị pháo, tôi đă t́nh nguyện đi bay. Bây giờ th́ đă quá trễ nên định chạy về cư xá phi đoàn C-7 để ở cạnh vợ con.

    Tôi vừa đứng lên th́ cùng lúc chuông điện thoại reo. Tôi chuyển đến Thiếu Tá Sang, lệnh cất cánh khẩn cấp.

    Sẵn đó ông hỏi tôi:

    -Phúc đi bay được không?

    Trước đó tôi đă có ư nghĩ liều mạng “thà đi bay c̣n hơn là nằm đây chờ chết”, nên trả lời ngay:

    -Đương nhiên là được. Nhưng wingman là ai?

    (Một phi vụ hành quân thường thường có 2 chiếc để bảo vệ cho nhau, wingman là phi tuần viên bay chiếc số 2).



    Từ cuối pḥng, tiếng Thiếu Tá Trương Phùng vang lên:

    -Tôi đi bay với bạn. Trâu đạp cũng chết. Chó đạp cũng chết. Tôi đi bay với bạn, coi có chết thằng tây nào không?

    Tôi ngạc nhiên có người đồng t́nh và lại là người đàn anh già dặn, đầy đởm lược, trong hoàn cảnh vô cùng nghiệt ngă như đêm nay. Thật vinh hạnh cho tôi được cùng anh sánh vai tác chiến.



    Thiếu Tá Trương Phùng từng là người hùng diệt 15 chiếc xe tăng trong 2 tuần lễ đầu tháng 4/1972 Phi Đoàn 518 tăng phái cho mặt trận Quảng Trị.

    Tôi trở lại Biên ḥa hồi tháng 4/1974 sau 3 năm 4 tháng trấn thủ vùng biên trấn, Pleiku, sau đó thường biệt phái về Biệt Đội Khu Trục A-1 ở Tân Sơn Nhất, rồi bị đ́nh động từ tháng 9/1974 nên tôi hiếm khi bay cùng anh.

    Lần đầu tiên bay chung với anh là vào tháng 7/1974, thừa lệnh Đại Tá Hoàng Thanh Nhă, Không Đoàn Trưởng Không Đoàn 23 Chiến Thuật oanh tạc Tổng Hành Dinh của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam ở Lộc Ninh để trả đũa bọn VC vi phạm Hiệp Định Ba Lê vừa pháo kích vào Biên Ḥa và cảnh cáo rằng không có nơi nào của họ là bất xâm phạm.

    Để tạo yếu tố bất ngờ và giảm thiểu nguy hiểm, chúng tôi sáp nhập hai phi tuần 2 chiếc thành một phi tuần 4 chiếc do Th/Tá Phùng lead (dẫn dắt) dùng chiến thuật truy kích, bay sát ngọn cây để ném bom CBU-25.
    ( Bom CBU-25 cân nặng 500 cân Anh, gồm 6 ống dài 1 mét 50, kết với nhau thành khối tam giác, mỗi ống chứa 19 quả bom tṛn nhỏ, đường kính 10 cm)
    Nhờ đảm lược sáng suốt của Th/Tá Phùng, chúng tôi đă hoàn thành sứ mạng và về đáp an toàn, mặc dù chúng tôi đă lướt trên nhiều nhóm Cộng quân đang quay ṇng súng của các dàn đại bác pḥng không có radar điều khiển đang bảo vệ Lộc Ninh. (Số 1: Th/Tá Phùng, số 2: Th/Úy Đinh Văn Đức, tôi bay số 3 và số 4: Tr/Úy Nguyễn Tứ Đức).



    Khi bước ra ngoài nhưng không thấy xe đưa rước phi hành đoàn, tôi bước trở vô, định than phiền với Pḥng Hành Quân Chiến Cuộc của SĐ 5 KQ th́ anh Phùng bảo:

    -Đi xe của tôi cho lẹ.

    Rồi anh tiếp lời sau những tiếng rít xé gió và tiếng nổ long trời của hỏa tiễn 122 ly gần đó:

    -Bạn sẽ không bao giờ quên phi vụ ngày hôm nay. Đây là phi vụ nhớ đời. Mấy ai được "dàn chào" trước khi đi bay như tụi ḿnh?

    Ngồi trên xe Jeep dân sự màu trắng của anh, tôi nhường anh bay lead th́ anh bảo:

    -Ai lead chả được. Quan trọng nhất là phải lên (cất cánh) bằng mọi giá. Đứa nào lên được th́ lên, đừng chờ. Nếu lên được ḿnh mới có cơ hội bảo vệ mọi người ở đây, nên nhớ rằng trong đó có vợ con ḿnh. Nếu như tụi ḿnh có mệnh hệ nào th́ đây là cơ hội để ḿnh đền ơn cho tổ quốc.

    Những lời kiên định của anh làm tôi cảm phục anh hơn và tinh thần tôi tự nhiên dâng cao.



    Cho tới bây giờ tôi vẫn ấp ủ trong tâm câu nói nhớ đời của anh cùng với sự đảm lược, b́nh tĩnh, đôi khi pha chút khôi hài, ví dụ như khi sắp đến chỗ hai anh Quân Cảnh đứng gác (cạnh Hậu Trạm Hàng Không cũ vừa bị bom đánh sập lúc 6 giờ chiều ngày hôm qua) anh cố t́nh bẻ tay lái qua lại làm cho hai anh Quân Cảnh phải nhảy vọt sang hai bên để nhường đường.

    Anh Phùng đùa với tôi:

    -Tôi bắt gặp hai thằng ma gà này hồi chiều dzê con bồ nhí của bạn ở ngoài cổng Phi Long. Tôi trả thù dùm bạn rồi đó nha!



    Hôm nay ngoại lệ, chúng tôi không hề bị chận hay xét hỏi, có lẽ v́ hai anh Quân Cảnh này biết chúng tôi đang đội pháo để đi bay ? Tội nghiệp họ, đứng chơi vơi giữa trời không ǵ che chắn, có vẻ thi gan cùng đạn pháo ?

    Tiếng rít xé gió cùng tiếng nổ của các hỏa tiễn 122 ly vẫn dồn dập, anh Phùng phóng như bay về phía băi đậu hướng Tây gần trại Davis (nơi trú ẩn của phái đoàn Việt Cộng).

    Thấy ánh đèn xe lao tới, 6 anh phi đạo chạy xông ra.

    Anh Phùng muốn lái chiếc AD-5. Chiếc nầy đang nằm trong hangar kiên cố h́nh ṿng cung, giữa taxiway và phi đạo. C̣n chiếc AD-6 của tôi nằm ngoài băi đậu, cách phi cơ anh Phùng cả trăm thước về hướng Nam.

    Để tránh điều bất trắc, tôi căn dặn các anh cơ trưởng là sau khi máy nổ, choke out rồi t́m chỗ núp ngay. (Choke out là lấy những khúc gỗ dùng để chận bánh xe của phi cơ).

    Máy vừa nổ, tôi gọi đài Saigon Ground Control (đài Kiểm Soát Diện Địa) để xin phép taxi (di chuyển). Đài cho biết, phi đạo sử dụng 25 Left (trái), gió nhẹ hướng Nam. Gió ngang nhẹ gần như 90 độ, tôi có thể cất cánh bất cứ chiều nào.

    Khi taxi đến trước phi cơ anh Phùng, anh đứng dưới cánh máy bay và ra dấu b́nh điện bị hư, tôi liền ra dấu cho anh biết tôi cất cánh trước.

    Lúc đó tôi nhận định nếu như cất cánh từ phi đạo 25 Left có nghĩa là tôi phải bay về hướng hỏa tiễn 122 ly đang pháo vào, hơn nữa tôi phải taxi từ phía Tây của phi trường sang tận đầu phi đạo hướng Đông, khá xa và mất nhiều thời gian. Nếu Cộng quân có người điều chỉnh, pháo theo tôi th́ tôi sẽ gặp muôn vàn nguy hiểm, bị tan xác là cái chắc. Và rồi phi trường sẽ ra sao? V́ vậy tôi xin với đài cho phép tôi di chuyển ra taxiway W # 3 để cất cánh ngược chiều từ phi đạo 07 Right (Phải).

    Sau khi thử máy xong (dù máy chưa đủ nóng) tôi gọi đài Kiểm Soát Không Lưu (Saigon Control Tower) xin phép cất cánh khẩn cấp (Hot scramble).

    Như vậy tôi chỉ c̣n hơn phân nửa chiều dài phi đạo để cất cánh v́ vậy phải dùng phương pháp ép tay ga “Maxium Performing Take off” để cất cánh.

    Sau khi nhả chân thắng, đẩy hết cần ga, động cơ với 18 máy (cylinder) 2.700 mă lực gầm thét và lướt trên phi đạo.

    Nhờ ơn trên, tôi cất cánh an toàn lúc 04 giờ 25 phút. Vinh hạnh nhất là tôi có cơ hội bảo vệ mọi người trong phi trường Tân Sơn Nhứt và cho cả vợ con tôi.



    Chuyển qua tần số của đài Kiểm Báo Paris tôi báo:

    -Paris! Phi Long 51 vừa cất cánh, một chiếc A-1 với 10 trái bom MK 81, xin nhận chỉ thị.



    Danh hiệu Phi Long 51 là do tôi vô t́nh lấy đại một cái tên mà lại trùng danh hiệu của phi tuần tôi bay chiều hôm trước. MK-81 nặng 250 cân Anh, loại bom nhỏ nhất và duy nhất mà các kho bom Long Thành, Thành Tuy Hạ, Biên Ḥa và G̣ Vấp c̣n lại.



    Đài Kiểm Báo Paris chưa kịp trả lời, tôi đă nghe tiếng của Trung Úy Trần Văn Bảo, người bạn cùng khóa 70-08 T-28 ở Keesler, Mississippi, Trưởng Phi cơ của chiếc AC-119 K, danh hiệu Tinh-Long-06:

    -Phi Long 51 biết Phú Lâm không? Tinh Long-06 đang thả trái sáng. Bạn bay về hướng Nam sẽ thấy ngay"

    Nh́n về hướng Phú Lâm, ánh hỏa châu soi sáng cả vùng trời nhưng không thấy chiếc phi cơ xạ kích, có lẽ chiếc AC-119K nầy đă cạn hỏa lực?

    Tôi trả lời anh:

    -Phi Long 51 sẽ có mặt trong vài phút và request Random Attack"

    Anh Bảo đồng ư:

    -OK Phi Long 51. Random Attack. Tinh Long giữ cao độ 5.000 bộ và tiếp tục soi sáng để yểm trợ cho bạn".



    ( Tôi chọn random attack v́ tôi bay một ḿnh, khi nào phi cơ bay lên đủ cao độ 4.000 bộ là tôi nhào xuống thả bom mà không cần giữ hướng của trục tấn công, như vậy nhanh hơn.)



    Nhờ lặng gió nên hai làn khói trắng vẫn c̣n la đà bên dưới và theo sự hướng dẫn của anh Bảo, lần lượt từ trái bom một rơi xuống 2 mục tiêu rồi tôi ngưng lại.



    Rút kinh nghiệm lần diệt pháo ở Cần Thơ lúc 2 giờ sáng ngày 11/4/1975 chúng tôi đă giúp Sư Đoàn 21 Bộ Binh thu hồi 2 khẩu đại bác 105 ly mà Cộng Quân đă lấy được ở quận B́nh Minh rồi kéo xuống bờ sông Hậu để pháo vào bến Ninh Kiều, Cần Thơ.

    (Theo lời Tuyên Dương Công Trạng trước Quân Đoàn cho 5 Sĩ Quan: Thiếu Tá Lê Văn Sang, Thiếu Tá Nguyễn Văn Hai, Trung Úy Nguyễn Thành Bá, Thiếu úy Nguyễn Văn Chuyên (?) và tôi của Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam, Tư Lệnh Quân Đoàn IV mà tôi nghe được qua điện thoại lúc 05 giờ sáng ngày 11/4/1975).



    Nhờ hàng chục hỏa châu soi sáng, tôi nhận ra Cộng quân đặt các dàn pháo trong 1 vườn cây ăn trái, cách đài Radar Phú Lâm hơn 500 thước về hướng Tây Bắc (sau 1975 một con đường mới xây xuyên qua vườn xoài nầy mang tên Đường Tên Lửa) và năm ba chiếc trực thăng đang quây quần ở hướng Đông và hướng Bắc của Phú Lâm với cao độ chừng vài ngàn bộ.
    Th́nh ĺnh trong vô tuyến tôi nghe:

    -Phi Long 51 cứ trút hết bom xuống đó rồi tối nay ghé nhà tôi nhậu.

    Sau khi xác định giới chức vừa ra lệnh cho tôi là cựu Phó Tổng Thống, cựu Thiếu Tướng Nguyễn Cao Kỳ, tôi trả lời:

    -Tôi có chút ít kinh nghiệm diệt pháo kích. Hôm nay tôi bay lên đây một ḿnh với 10 trái bom MK-81. Tôi nên thả khi nào tôi thấy rơ mục tiêu. Xin Thần Phong 01 an tâm. Tôi có thể ở đây ít nhất 3 giờ nữa,



    Lời đối thoại của tôi với Tướng Kỳ bị kư giả kiêm sử gia người Pháp tên Olivier Todd (trong quyển "Tháng Tư Nghiệt Ngă" mà mọi người xem như là của quư, là quyển sách để đầu giường, (Dương Hiếu Nghĩa dịch): Chương 16…23 xuyên tạc và bôi nhọ:

    “Tướng Nguyễn Cao Kỳ lái chiếc trực thăng của ông ta lên, bay chung quanh Sài G̣n, ông thấy một pháo đội Bắc Việt đang tác xạ, mỗi phút một phát. Ông bắt liên lạc được với một đội Skyriders đang bay từ Cần Thơ về :

    -Đây Nguyễn Cao Kỳ đây, phải tiêu diệt các pháo đội địch nầy.

    - Nhận rơ, nhưng tôi chỉ c̣n có một quả bom, sĩ quan chỉ huy trả lời. Đúng là giờ đă điểm, đối với những chiến trận danh dự không đáng kể!

    (Hết trích).



    Các đối thoại của Tướng Kỳ và tôi được thu âm trên tần số của Đài Kiểm Báo Paris, nhân viên đài và Phi Hành Đoàn trên những chiếc trực thăng bay trên không phận Phú Lâm nghe được. Tôi tin tưởng họ là những nhân chứng hùng hồn, với một sự thật như ánh mặt trời mà không bóng đen nào có thể che lấp hay làm lệch lạc được.



    Chừng mươi lăm phút sau, hàng loạt hỏa tiễn 122 ly phóng lên tới tấp hướng về Tân Sơn Nhứt và vùng Sài G̣n khiến tôi choáng cả mắt, nghĩ thầm “ước chi tôi có được hàng trăm quả bom!”

    Tôi mong sự tiếp tay của anh Phùng hơn bbao giờ, chứ một ḿnh tôi th́ không thể nào dập tắt được hết những dàn pháo này. Tôi chọn một trong những làn khói đang bốc lên làm mục tiêu. Mỗi khi bay lên được 4.000 bộ là tôi nhào xuống thả bom ngay.

    Nhưng trước khi xuống thả bom trái thứ 5 hay thứ 6, tôi thấy có vật ǵ vừa nổ dưới đất và nghi ngờ có chiếc trực thăng vơ trang nào đó bay vào bắn rocket nên tôi cự nự anh Bảo:

    -Tinh Long-06 ! Bạn đồng ư cho tôi đánh random attack mà bạn lại cho chiếc trực thăng vơ trang nào đó nhào vô ăn có. Nó bay ở cao độ thấp, nhỡ bom của tôi nện trên đầu nó th́ phiền lắm."

    Anh Bảo liền phủ nhận:

    -Không có đâu bạn. Tôi đă đuổi mấy thằng trực thăng qua bên kia Quốc Lộ 4 hết rồi."

    Ṿng ném bom kế tiếp, tiếng anh Bảo reo lên:

    -Dường như có một chiếc A-1 khác ném bom tiếp tay với bạn đó Phi Long 51. Tôi không liên lạc được với chiếc đó."

    Linh tính báo cho tôi biết người tiếp tay với tôi không ai khác ngoài anh Phùng.

    -Chắc là Thiếu Tá Phùng bay chiếc số 2 của tôi lên tiếp sức với ḿnh đó. Có thể anh ấy bị trở ngại vô tuyến. Bạn đừng lo. Monkeys see monkeys do (thấy tôi thả bom chổ nào, anh ấy sẽ thả xuống chổ đó)
    Chuyện hư vô tuyến đối với phi cơ A-1 cũ kỹ của chúng tôi thường xảy ra. Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi.
    Nhờ nhiều hỏa châu soi sáng giúp chúng tôi dễ dàng diệt những dàn pháo nầy. T́nh h́nh ở đây hoàn toàn yên tĩnh, những dàn pháo đă bị dẹp. Tôi báo với anh Bảo tôi đă hết bom, chỉ c̣n 800 viên đạn đại bác 20 ly và trở về bảo vệ phi trường Tân Sơn Nhứt, đồng thời xin Paris điều động một phi tuần khác lên thay.

    Tôi sang tần số của Saigon Control Tower hỏi xem sau tôi c̣n có chiếc A-1 nào cất cánh không?

    Tôi được trả lời:

    -Tụi nó pháo quá chúng tôi phải chui xuống hầm và vừa mới leo lên trên đài, nên chúng tôi không biết có chiếc nào cất cánh sau bạn hay không.

    Về đến Tân Sơn Nhứt lúc 5 giờ 25 phút, phi trường ch́m trong bóng tối, ngoại trừ ánh đèn của 2 phi đạo, các taxiway c̣n có một đám đang cháy bập bùng.

    Khi bay đến gần đám cháy nầy, tim tôi như ngừng đập, tay tôi run rẩy, miệng không ngớt cầu nguyện ơn trên gia hộ cho vợ con tôi.

    Trời c̣n tối tôi không thể xác định vị trí, chỉ biết đám cháy nầy cách dinh Tướng Kỳ không xa. Tôi chỉ biết cầu nguyện và bay đảo ṿng ṿng khu nầy, tinh thần tôi bắt đầu căng thẳng và mong cho chóng sáng.

    Nếu như vợ con tôi có mệnh hệ nào, tôi không muốn sống lẻ loi và đương nhiên tôi không thể tha tên Vơ Đông Giang cùng đồng bọn đang vui mừng trong trại Davis.

    Mặc dù không c̣n pháo kích nữa nhưng mọi hoạt động của phi trường đều ngừng lại, ch́ có một chiếc phi cơ C-119K danh hiệu Tinh Long-07 bay lên thay chiếc Tinh Long-06 về đáp, ngoài ra không có chiếc phi cơ nào cất cánh hoặc đáp.

    Mặt trời sắp ló dạng, vừa đủ sáng để tôi nhận ra đám cháy nầy là cư xá Nữ Quân Nhân. Như trút được gánh nặng ngàn cân khi thấy cư xá của phi đoàn C-7 nơi vợ con tôi tạm trú c̣n nguyên vẹn.

    Cư xá này thuộc Phi Đoàn C-7 Caribou 431, nằm song song với Trung Tâm Giám Định Y Khoa cũ, giữa cư xá Nữ Quân Nhân Không Quân và bức tường phía Nam của dinh Tướng Kỳ.

    Tôi hít một hơi thở thật dài và cảm thấy nhẹ hẳn người, cùng lúc đó một chiếc AD-5 với hai quả bom xuất hiện bên cánh phải. Tôi quẹo trái thật gắt nhưng chiếc AD-5 nầy vẫn bám phía sau. Bây giờ tôi khẳng định người cùng với tôi diệt các dàn 122 ly ở Phú Lâm là anh Phùng.

    Năm mười phút sau, trên tần số Paris tôi nghe Thiếu Tá Hồ Ngọc Ấn Phi Đoàn 514, danh hiệu Phượng Hoàng 11 cho biết phi tuần của anh cất cánh từ Cần Thơ và đang trên đường tiến về Tân Sơn Nhứt.



    Vào khoàng 6 giờ 15 phút, không biết Trung Úy Trang Văn Thành, người bạn thân cùng khóa 68A, Khóa 70-08 T-28 ở Keesler, Trưởng Phi Cơ của chiếc Tinh Long-07 thấy những ǵ mà gọi Thiếu Tá Ấn:

    -Tôi nghi ngờ có một toán năm ba tên VC dự định cắt hàng rào pḥng thủ phía bắc của phi trường, cạnh khu đất trống h́nh tam giác ở An Nhơn. Tôi yêu cầu Phượng Hoàng 11 cho một trái bom bên ngoài ṿng rào. Trục đánh từ Đông sang Tây. Tôi hold phía Bắc, cao độ 5.000 bộ.

    Biết chắc phi tuần của Thiếu Tá Ấn chưa lên tới, tôi bay đến khu đó nếu cần tôi sẽ sử dụng 800 viên đại bác 20 ly c̣n lại, nhưng trời chưa sáng hẳn, với độ cao 4.000 bộ tôi không thấy ǵ cả và bắt đầu xuống cao độ để quan sát. Th́nh ĺnh một trái bom nổ ngay mục tiêu, anh Thành lên tiếng:

    -Số 1 thả bom như để. Số 2 đánh dài hơn 50 thước.

    Trái thứ nh́ nổ dọc theo ṿng rào nhưng dài hơn 1 chút.

    Anh Thành la lên:

    -Phượng Hoàng 11 hold high and dry (Ngưng thả bom) Số 2 thả bom gần nhà dân quá.

    Thiếu tá Ấn lên tiếng phủ nhận:

    -Không phải Phượng Hoàng 11 thả bom. Chúng tôi mới đến Bến Lức làm sao thả bom ở đó được?
    Last edited by philong51; 16-04-2019 at 12:41 AM.

  7. #1067
    Member Nguyễn Mạnh Quốc's Avatar
    Join Date
    25-03-2011
    Posts
    4,374

    Chợ nhỏ Saigon và niềm nhớ không tên ; tháng tang tóc cho bao nhieu mái đàu ṿng khăn tang trắng !

    ngày 15 - 04 - 2019.... khuya lắm rồi..tiếng vi vu của rừng thông vọn lại .. th́ thầm lọt qua khe cửa.. nghe buồn như buổi chiều trên băi tha ma...
    Been Pháp có tục lệ là ngày mồng 11 tháng Novembre t́ danh riêng để tri ơn chiến sĩ trận vong đă bỏ ḿnh... c̣n bên ..
    Tuy nhiên với đồng bào Việt Nam, nhất là tỵ nạn vượt biển vượt biên.. đa phần đều có một mất mát người thân.. đă bỏ ḿnh trong khói lửa.. tháng Tư đen..
    Vậy ; đă có cơ sở tôn giáo VN nào nghĩ đến tổ chức trai đàn cúng điếu cho vong linh của những người đă bỏ ḿnh trong lúc bỏ chạy.. để t́m đường sống c̣n chưa ?? Rằm tháng Bảy âm lịch là ngày lễ cho các vong hồn.. nhưng trong tháng Tư den cũng nen dành ra một ngày để tưởng nhớ đến nhưng người đă ngă xuống trên khăp mièn Nan VN..;chết v́ bom dạn.. tương tàn.. v́ đối nghịch chính trị...

    ;.. môt ngày đại tang cho dân Tỵ nạn VN đă bỏ xứ lưu lạc khắp bốn phương.
    ....có ai đă đếm được con số khăn tang trắng quấn trên vầng trán của em bé ngây thơ .. những giải khăn sô trên đầu goá phụ.tóc đen huyền !!.
    Chính những người thân của họ đă bỏ ḿnh trên khắp nẻo đường của quê hương miền Nam VN.. và chính họ đă làm lay động t́nh tương nhân loại của cộng đồng quốc tế.. để ngày hôm nay chúng ta có mặt nơi xứ người..
    .... chút ngậm ngùi.. thương tiếc cho đồng bào da vàng máu đỏ... ./. nmq

  8. #1068
    Member nguoi gia's Avatar
    Join Date
    18-02-2016
    Posts
    2,067
    38 năm nh́n lại

    http://chinhhoiuc.blogspot.com/2013/...-nhin-lai.html
    https://nuocnha.blogspot.com/2019/04...hinhhoiuc.html

    Thứ Hai, 29 tháng 4, 2013

    38 năm nh́n lại

    Con gái út của tôi sinh ngày 14/2/1975. Đây là một ngày tương đối đặc biệt nếu vào thời buổi này v́ nhằm ngày Lễ T́nh nhân Valentine. Bây giờ vào ngày này, những người trẻ tuổi yêu nhau thường tặng nhau hoa hồng hay kẹo chocolate có h́nh trái tim. Ngày con gái út ra đời, Sài G̣n chưa biết đến Valentine nên 14/2 chỉ một ngày b́nh thường như bao ngày khác tại miền Nam đang ngày một leo thang chiến cuộc.

    Điều quan trọng mà măi mấy tháng sau tôi mới biết, cháu sinh ra chỉ cách ngày Sài G̣n đổi chủ hơn 2 tháng. Khi đó người Sài G̣n đă cảm thấy chiến tranh đang tiến gần đến cửa nhà ḿnh. Những người “có máu mặt” đang rục rịch t́m đường “di tản” bằng nhiều cách, miễn là thoát khỏi Sài G̣n mà mọi người biết là ṿng vây ngày càng thắt chặt.

    Tôi chỉ là một Trung úy quèn, làm giảng viên trường Sinh ngữ Quân đội, lại vừa mới đi tu nghiệp lần thứ 2 tại Hoa Kỳ trở về. Tôi không t́m đường đi Mỹ v́ một điều dễ hiểu là mới từ bên đó trở về. Nói chung, cuộc sống ở đâu cũng khó khăn về vật chất nhưng về tinh thần th́ sống tại nước Mỹ giữa những người khác màu da th́ làm sao thấy thoải mái bằng ở Việt Nam, nơi ta sinh ra và lớn lên. Ư nghĩ đó theo tôi măi cho đến ngày… bước vào trại học tập cải tạo.

    Ngay từ khi Ban Mê Thuột thất thủ ngày 10/3/1975 (1) tin tức chiến sự ngày một xấu đi. Các bản tin luôn nhắc đến “di tản” rồi “di tản chiến thuật” bắt đầu từ cao nguyên rồi đến miền Trung. Mọi người chạy loạn đều cố về gần Sài G̣n, pḥng tuyến cuối cùng của miền Nam.

    Ngày đó, người ta nghe đài VOA, BBC vào sáng sớm cũng như mỗi tối để cập nhật tin chiến sự. Sau này có người c̣n nói chính đài BBC đă góp phần khai tử Sài G̣n sớm hơn bằng những bản tin chiến sự nóng hổi đến độ c̣n đang đánh nhau đă đưa tin thua trận!



    Những ngày cuối tháng 4 tại Bến Bạch Đằng, Sài G̣n

    Trở lại với Sài G̣n vào những ngày cuối tháng 4/1975. Chiều ngày 28/4/1975, phi trường Tân Sơn Nhất bị oanh kích. Măi sau này tôi mới biết người dẫn đầu phi đội 5 chiếc A-37 từ sân bay Thành Sơn (Phan Rang) cất cánh về hướng Sài G̣n và thả bom sân bay Tân Sơn Nhất là Trung úy phi công quân lực VNCH Nguyễn Thành Trung (2).

    Nguyễn Thành Trung chính thức xuất hiện như một người thuộc “phía bên kia” từ ngày 8/4/1975. Vào lúc 8 giờ 30 phút sáng, Nguyễn Thành Trung xuất phát từ sân bay Biên Ḥa đă lái chiếc F5E ném bom dinh Độc Lập. Lần đầu ném 2 quả bom rơi không trúng mục tiêu, lần cắt bom thứ hai có trúng đích nhưng chỉ có một quả nổ (!).

    Trung tiếp tục dùng súng 20 ly bắn vào kho xăng Nhà Bè, rồi lái máy bay đáp an toàn trên đường băng dă chiến 1.000m ở sân bay tỉnh Phước Long (nay là tỉnh B́nh Phước) trong khi F5E cần một đường băng hạ cánh đến 3000m. Phước Long khi đó đă thất thủ vào tay VC.

    Trong chiến tranh, những trường hợp “hai mang” như Nguyễn Thành Trung không phải là hiếm. Phạm Ngọc Thảo, Vũ Ngọc Nhạ, Trịnh Xuân Ẩn… (3) là những gián điệp “nằm vùng” hoạt động trước Nguyễn Thành Trung. Vai tṛ của họ đă và sẽ được dư luận đánh giá “có công” hay “có tội”.


    Có điều tất cả họ sẽ vấp phải những nghi kỵ sau khi đă hoàn thành nhiệm vụ của một cán bộ “nằm vùng”. Lê Thành Chơn trong “Phút cô đơn và phẩm chất của người anh hùng” trên báo Sài G̣n Giải Phóng viết về Nguyễn Thành Trung như sau:

    “… Đời người sĩ quan t́nh báo đă dấn thân tự nguyện phụng sự cho Tổ quốc th́ coi cái chết nhẹ tựa lông hồng. C̣n bây giờ, anh đang sống trong ḷng đồng đội. Nhưng, một buổi chiều, Trung được yêu cầu phải báo cáo một số vấn đề thuộc về lư lịch của ḿnh... Chẳng ai nói với anh nguyên nhân! Nhưng với giác quan của người sĩ quan t́nh báo lâu năm, anh hiểu đó là việc làm b́nh thường. Gần đây đă có một số phi công xấu lợi dụng sơ hở, cướp máy bay chạy trốn...”


    Trung Úy phi công Nguyễn Thành Trung
    trong ṿng tay của những người “phía bên kia”

    Nhà tôi ở rất gần Lăng Cha Cả. Ngày 28/4, từ căn gác trên đường Bùi Thị Xuân tôi có thể nghe tiếng bom nổ ở phi trường Tân Sơn Nhất và sau đó cột khói đen bốc lên cao. Chiến tranh đă thực sự đến thật gần. Sáng hôm sau, 29/4/1975, tôi quyết định chở gia đ́nh vào tá túc tại Bệnh viện Sài G̣n, nơi bà xă đang làm việc.

    Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu làm thế nào một gia đ́nh gồm 6 người trong đó có một đứa trẻ sơ sinh c̣n ẵm ngửa có thể ngồi hết trên chiếc Honda SS50 chạy một mạch từ Lăng Cha Cả về Chợ Bến Thành. Tôi vẫn c̣n nhớ đường tại khu vực quận 1 khi ấy rất nhộn nhịp khác thường. Có cả phóng viên ảnh người nước ngoài đang cố gắng ghi lại những h́nh ảnh cuối cùng của Ḥn ngọc Viễn Đông.

    Đưa vợ con vào tá túc trong Bệnh viện Sài G̣n tạm ổn tôi mới tính đến bản thân ḿnh. Lúc đó tôi đang được trường sinh ngữ biệt phái về Tổng cục Quân huấn để thành lập ban Tu thư Dịch thuật. Tổng cục Quân huấn nằm trong Bộ Tổng tham mưu nên cuối cùng tôi quyết định vào đó “ứng chiến”.

    Sáng ngày 30/4/1975 tôi rời khỏi Bộ Tổng tham mưu trong bộ đồ dân sự. Lúc đó khoảng 10g sáng, trời mưa lất phất. Ngoài đường vắng vẻ hơn ngày thường, một cơn mưa trái mùa khiến tôi có cảm tưởng như trời đang khóc cho Sài G̣n vào ngày “đổi chủ” và sau đó người Sài G̣n “đổi đời”!


    Tờ lịch ngày Thứ Tư, 30/4/1975

    Bây giờ ngồi viết lại tản mạn những suy nghĩ sau một thời kỳ kéo dài 38 năm tôi hoàn toàn không có ư tả lại những cảnh khổ. Điều này đă có quá nhiều bài viết và người viết đă làm. Mỗi người một cảnh, mỗi người một suy nghĩ khi nh́n lại quăng thời gian 38 năm.

    Ông Vơ Văn Kiệt khi nói về ngày 30/4/1975 đă cho rằng: “Một sự kiện liên quan đến chiến tranh khi nhắc lại, có hàng triệu người vui, mà cũng có hàng triệu người buồn. Đó là vết thương chung của dân tộc, cần được giữ lành thay v́ lại tiếp tục làm cho nó thêm rỉ máu”.

    Nói như thế, sự kiện 30/4 được đón nhận theo cảm tính trái ngược nhau của những người sống tại miền Bắc và miền Nam vào thời điểm đó. Cũng là lẽ thường t́nh v́ chúng ta nằm trong guồng máy chiến tranh, hoặc “bên này” hoặc “bên kia”.

    Dĩ nhiên, người dân sống tại miền Bắc thấy cảm thấy “hồ hởi” trong số “hàng triệu người vui”. Có những gia đ́nh vui v́ chồng cha, anh em sẽ không c̣n chịu cảnh “sinh Bắc, tử Nam”. Có những người vui v́ đất nước thống nhất, nói theo kiểu Trịnh Công Sơn, “khi đất nước tôi thanh b́nh, tôi sẽ đi thăm…”.

    Hay nói như “chú nhỏ 13 tuổi” Huy Đức trong Bên Thắng Cuộc: “Trong cái thời khắc lịch sử ấy, trong đầu tôi, một sản phẩm của nền giáo dục xă hội chủ nghĩa, xuất hiện ư nghĩ: phải nhanh chóng vào Nam để giáo dục các bạn thiếu niên lầm đường lạc lối”.

    Đó chỉ là ư nghĩ nông cạn của một chú bé đă lớn lên dưới mái trường xă hội chủ nghĩa. Cảm nghĩ của Huy Đức sẽ thay đổi như thế nào khi đối diện với thực tế ở miền Nam những năm sau đó? Sự vui mừng đó có c̣n trọn vẹn sau 38 năm đối với những người miền Bắc? Hỏi tức là đă trả lời.

    Cảm xúc của Dương Thu Huơng lại khác. Ngày mới đặt chân đến Sài G̣n khi vừa được “giải phóng”, tác giả đă bị choáng ngợp trước cuộc sống tiện nghi ở miền Nam, khác rất xa với cuộc sống khó khăn ở miền Bắc: “Tôi đă ngồi phệt xuống vỉa hè Sài G̣n khóc, tôi biết miền Nam đă giải phóng miền Bắc chứ không phải ngược lại...”.

    Như vậy là những người từ miền Bắc vào Nam như Dương Thu Hương lại có một nỗi buồn chứ không phải nỗi vui khi nh́n tận mắt sự khác biệt giữ hai miền ngay từ năm 1975. Nói chung, đó chỉ là những cảm nghĩ “vui – buồn” tức thời của nguời miền Bắc khi nghe tin “Sài G̣n được giải phóng”, cái mà người ta quan tâm là những thay đổi trong “tư duy” sau 38 năm.


    “Bên Thắng Cuộc” trước dinh Độc Lập

    Hàng triệu người miền Nam c̣n ở lại trong nước hay đă ra đi chắc chắn cũng không vui trong ngày 30/4/1975. Có thể ai đó cũng vui khi Sài G̣n không bị “tắm máu” như lời đồn đăi. Có thể người Sài G̣n b́nh thường cũng vui khi biết rằng đất nước sẽ qua đi thời chinh chiến để cùng nhau xây dựng lại quê hương theo như di chúc của ông Hồ Chí Minh:

    “C̣n non, c̣n nước, c̣n người,
    Thắng giặc Mỹ, ta sẽ xây dựng hơn mười ngày nay!”

    Thực tế nh́n lại sau 38 năm thật phũ phàng. Thời điêu linh (4) kéo dài hơn 10 năm với các chính sách cải tạo “ngụy quân, ngụy quyền”, cải tạo công thương nghiệp, kinh tế mới, đổi tiền, đốt sách… đă khiến hằng triệu người phải bỏ nước ra đi trên những chiếc thuyền mong manh giữa sóng biển.


    Những người trong h́nh có đến được bến bờ tự do?

    Trở lại với chuyện cô con út của tôi khi Sài G̣n sụp đổ mới chỉ chưa đầy ba tháng, hăy c̣n ẵm ngửa. Cô con gái này sau có biệt danh “xúi quẩy”. Cả nhà vẫn thường gọi đùa là vậy. “Xúi quẩy” v́ đồ đạc trong nhà cứ thay nhau ra chợ trời để lấy tiền mua gạo. “Xúi quẩy” v́ bố đi học tập mút chỉ. Nói chung, “xúi quẩy” v́ cả miền Nam đang trong thờ kỳ… “xúi quẩy”!

    Tội nghiệp cho con bé hăy c̣n ẵm ngửa, nào có tội t́nh ǵ mà lại phải mang cái tên “xúi quẩy”. Sau này khi biết nói, cháu bé c̣n giải thích vanh vách khi có người hỏi tại sao lại có tên “xúi quẩy”:

    “Xúi quẩy là bán đồ đạc để lấy gạo ăn!”.

    Từ đó, đối với tôi, hai chữ “xúi quẩy” vừa nghe buồn buồn của một thời điêu linh nhưng cũng lại mang ư khôi hài khi phát ra từ miệng trẻ thơ.


    Cô con gái út c̣n ẵm ngửa ngày nào nay đă là mẹ của hai đứa trẻ. 38 năm nh́n lại tôi bỗng rùng ḿnh như vừa qua một cơn ác mộng. Mộng và thực cứ như quyện lấy nhau đến độ không biết đâu là mộng, đâu là thực.

    Trong sách Trang Tử có đoạn về Mộng hồ điệp được nhà văn Nguyễn Hiến Lê dịch như sau: “Có lần Trang Chu nằm mộng thấy ḿnh hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết ḿnh là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy ḿnh là Chu. Không biết phải ḿnh là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu”.

    Chúng ta không phải là Trang Chu nhưng cơn ác mộng kéo dài 38 năm tựa như những ám ảnh trong tiếng đàn của Thúy Kiều:

    “Khúc đâu đầm ấm dương ḥa
    Ấy là Hồ điệp hay là Trang sinh
    Khúc đâu êm ái xuân t́nh,
    Ấy hồn Thục đế hay ḿnh Đỗ Quyên”.


    ***

    Chú thích:

    (1) Đọc “Ban Mê Thuột: Khởi đầu của một kết thúc”
    http://chinhhoiuc.blogspot.com/2012/...-ket-thuc.html

    (2) Nguyễn Thành Trung là một một cựu Đại tá Không quân Nhân dân Việt Nam, tên thật là Đinh Khắc Chung, sinh ngày 9/10/1947, tại Bến Tre. Cha là Đinh Văn Dậu (c̣n gọi là Tư Dậu), mẹ là bà Nguyễn Thị Mỹ. Trung là người con trai thứ 4 trong gia đ́nh có 5 anh em, v́ vậy ông có có tên gọi trong gia đ́nh là Năm Chung.

    Sau năm 1954, trừ người anh cả tập kết ra Bắc, cả gia đ́nh ông đều ở lại miền Nam. Cha ông và người anh thứ hai đều hoạt động bí mật tại quê nhà. Riêng ông cùng người anh thứ ba và người em gái út sống công khai với mẹ để tiếp tục đi học.

    Năm 1965, Trung được Ban binh vận T2 (khu 8) đưa lên Sài G̣n tiếp tục học hết bậc phổ thông, rồi vào học khoa Toán - Lư - Hóa ở Đại học Khoa học Sài G̣n (nay là Đại học Khoa học tự nhiên). Sau khi tốt nghiệp, ông được Ban Binh vận Trung ương cục Miền Nam chỉ đạo thi tuyển vào Không lực Việt Nam Cộng ḥa. Ngay sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển, ngày 31/5/1969, Nguyễn Thành Trung được kết nạp vào Đảng Lao Động Việt Nam.

    Sau hơn một năm huấn luyện ở Nha Trang, Nguyễn Thành Trung được đưa đi đào tạo phi công ở các căn cứ Hoa Kỳ tại các bang bang Texas, Louisiana và Mississippi. Đến năm 1972 về nước, phục vụ tại căn cứ không quân Biên Ḥa, trực thuộc Sư đoàn 3 Không quân, Phi đoàn 540 Thần Hổ.

    Sau 1975, v́ là người duy nhất có thể lái máy bay F5 và A37 của QĐNDVN, Nguyễn Thành Trung được phân công phụ trách công tác đào tạo, huấn luyện bay và đă góp phần rất lớn gầy dựng nên Trung Đoàn Không Quân Cường Kích 937 và Trung Đoàn Không Quân Tiêm Kích 935.

    Tuy nhiên sau đó đă xảy ra một số vụ vượt biên trái phép bằng máy bay tại các sân bay phía Nam mà chủ mưu thường là các sĩ quan không quân của Quân lực Việt Nam Cộng ḥa trá hàng nên Nguyễn Thành Trung cũng bị vạ lây và mất tin tưởng từ cấp trên, phải 'ngồi chơi xơi nước' cho đến năm 1980 mới được bay lại, nhưng chỉ được bay 4 ṿng quanh sân bay rồi xuống đất chỉ đạo tiếp.

    Cuối cùng Nguyễn Thành Trung cũng được minh oan và những đóng góp to lớn của ông đă được Nhà nước Việt Nam phong tặng danh hiệu Anh hùng Lực lượng Vũ trang Nhân dân ngày 20/1/1994. Sau đó ông là Phó Tổng Giám đốc Hăng hàng không quốc gia Việt Nam (Vietnam Airlines).

    Sau khi về hưu, Nguyễn Thành Trung đă lái máy bay Beechcraft King Air 350 của Bầu Đức (Đoàn Nguyên Đức, Hoàng Anh-Gia Lai), người Việt Nam đầu tiên sở hữu máy bay riêng.

    (Nguồn: Wikipedia)


    Nguyễn Thành Trung bên chiếc F5E đă thả bom xuống dinh Độc Lập ngày 8/4/1975
    (Ảnh: Dirck Haltstead)

    (3) Đọc “Ngôn ngữ Sài G̣n xưa: Những từ ngữ đă đi vào quá khứ”
    http://chinhhoiuc.blogspot.com/2012/...ngu-i-vao.html

    (4) Đọc thêm về Thời Điêu Linh

    · “Góp nhặt buồn vui thời cải tạo”
    http://chinhhoiuc.blogspot.com/2012/...i-cai-tao.html

    · Góp nhặt buồn vui thời điêu linh: Đổi tiền
    http://chinhhoiuc.blogspot.com/2012/...h-oi-tien.html

    · “Góp nhặt buồn vui thời điêu linh: Chợ trời”
    http://chinhhoiuc.blogspot.com/2012/...-cho-troi.html

    · “Góp nhặt buồn vui thời điêu linh: Đốt sách”
    http://chinhhoiuc.blogspot.com/2012/...h-ot-sach.html

    · “Góp nhặt buồn vui thời điêu linh: Bao cấp”
    http://chinhhoiuc.blogspot.com/2012/...h-bao-cap.html

    · “Buồn vui thời điêu linh: Kinh tế mới”
    http://chinhhoiuc.blogspot.com/2012/...nh-te-moi.html

    · “Góp nhặt buồn vui thời điêu linh: Cải tạo Công thương nghiệp”
    http://chinhhoiuc.blogspot.com/2012/...h-cai-tao.html

    13 nhận xét:

    Bài quá dài, phải cắt bớt. Xin coi từ đường dẫn

  9. #1069
    Member philong51's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    161
    Các Phi Vụ Nhớ Đời - 44 Năm Nh́n Lại

    (tiếp theo)


    Từ lúc trở về Tân Sơn Nhứt tôi giữ im lặng vô tuyến và anh Thành tưởng lầm phi tuần của tôi là Phượng Hoàng 11 nên tôi lên tiếng;

    -Tinh Long-07! Không phải Phượng Hoàng thả bom đâu. Đó là chiếc số 2 của Phi Long 51 vừa thả hai trái bom cuối cùng. Vô tuyến của số 2 bị hư. Bây giờ Phi Long 51 hết bom rồi, chỉ c̣n canon mà thôi.

    Nghe tiếng của tôi, Đại Úy Nguyễn Tiến Thụy, người bạn cùng khóa A-1 và cùng sinh tử với tôi khi ở Phi Đoàn 530 - Pleiku, bay chiếc số 2 của phi tuần Phượng Hoàng 11 lên tiếng:

    -Ê Phúc! Mày nên bay về Cần Thơ đi. Ở đó nguy hiểm lắm.

    Nh́n đồng xăng chỉ hơn 800 lbs, dư để bay đi Cần Thơ nhưng tôi trả lời:

    -Tao chỉ c̣n 600 pounds xăng, hơn nữa vợ con tao c̣n kẹt lại. Sống chết ǵ tao cũng đáp xuống đây. Vả lại hiện giờ yên tĩnh lắm.

    Chừng mấy mươi giây sau, tôi nghe tiếng anh Phùng than phiền với tôi:

    -Ê một! Tôi bay với bạn gần 3 tiếng, nghe được mà không nói được. Bực ḿnh và chán chết luôn. Ḿnh bay xuống Cần Thơ đi.

    Cũng như câu trả lời cho Thụy, tôi không thể đi Cần Thơ.

    Chừng một phút sau, anh Thành báo cho chúng tôi biết:

    -Báo cho Phi Long và Phượng Hoàng biết, tôi xuống cao độ để dễ quan sát hơn. Tôi không muốn đánh lầm vào nhà dân. Tội cho họ lắm.

    Khi chúng tôi bay trên Lăng Cha Cả, anh Phùng gọi cho tôi:

    -Thôi ḿnh đáp xuống đây đi Phúc.

    Tôi nghỉ phi tuần của Thiếu Tá Ấn sắp sữa đến nơi, tôi gọi anh Phùng sang tần số Saigon Control Tower và v́ lo ngại t́nh trạng vô tuyến bất ổn của anh nên tôi gọi lại:

    -Anh đáp trước đi. Tôi kéo dài Downwind và sẽ đáp sau.

    Nhưng trước khi chạm bánh (touch down) anh Phùng gọi lại tôi:

    -Số 2 go around (bay lên). Một đáp trước đi và chờ tôi 5 hay 10 phút, tôi chở bạn vô biệt đội.

    Nếu không nóng ḷng về sự an nguy của vợ con, tôi nên bay theo anh.

    Khi vào Final (cận tiến) đài Saigon Control Tower báo cho tôi biết có SA-7 bắn lên.

    Tôi không tin nên hỏi lại th́ anh này cho biết:

    -Tôi thấy mấy cục lửa bằng cườm tay bay lên.

    Hồi đầu tháng 12 năm 1973 ở Kiến Đức, tôi cùng phóng viên chiến trường Huỳnh Công Phúc (ngồi ghế phải) may mắn chứng kiến SA-7 bắn như thế nào nên tôi trả lời:

    -Anh bạn quan sát lại đi. SA-7 bắn lên không phải là mấy cục lửa bằng cườm tay đâu mà là một vùng khói màu cam, sau đó chuyển sang màu trắng xanh và bay rất nhanh.

    Anh bạn này bất b́nh:

    -Tôi báo cho bạn biết mà bạn không tin. Lát nữa bạn bị bắn th́ bạn ráng chịu nha.

    Bổng nhiên tôi nhớ tới cố Trung Tá Phạm Văn Thặng (tự Thặng Fulro) mỗi lần say xỉn ông thường ngân nga nên tôi buột miệng:

    -Làm sao... giết được... người... trong mộng 1..2...3 touch down.

    Theo taxiway #7 tôi vào băi đậu gần đó, mấy anh cơ trưởng đón mừng. Tôi leo xuống và cùng với các anh đứng gần chiếc C-47 bị trúng bom hồi chiều hôm qua và theo dơi chiếc Tinh Long - 07 ở độ cao chừng vài ngàn bộ đang nghiêng cánh trái và xạ kích dọc theo ṿng rào phía Bắc. Tiếng súng đại bác 20 ly, 6 ṇng gầm như ḅ rống. Thấy các anh cơ trưởng có vẻ hoang mang, tôi trấn an:

    -Ông Trung Úy Thành muốn biểu diễn cho mọi người xem uy lực của đại bác 20 ly, 6 ṇng ra sao? Chớ target đó chỉ là t́nh nghi mà thôi.

    Vừa dứt lời, chiếc Tinh Long-07 cũng vừa ngưng bắn nhưng chưa kịp trả cánh, một hỏa tiễn tầm nhiệt SA-7 bay tới từ phía sau, chiếc đuôi bên phải cùng với vài vật màu đen rơi xuống, động cơ phải phát hỏa, cánh phải găy ĺa, pḥng lái bùng cháy, phi cơ xoáy tṛn rồi cắm xuống đất trong tít tắc.



    Tôi chết điếng cả người và nh́n theo cột khói đen cuồn cuộn bốc lên cao hàng trăm thước. Đột nhiên nhiên bủn rủn tay chân rồi tôi quỵ xuống băi cỏ, nh́n theo cột khói lửa bốc lên tưởng là anh linh của người bạn thân, Trang Văn Thành và Phi Hành Đoàn Tinh Long-07 vừa hy sinh cho Tổ Quốc cùng nhau bay lên Thiên Đàng.

    T́nh h́nh thay đổi quá nhanh v́ sự xuất hiện của hỏa tiễn tầm nhiệt SA-7, khắc tinh của các loại phi cơ bay dưới 10 ngàn bộ, nhất là lúc cất cánh hoặc đáp. Phi trường Tân Sơn Nhất bị uy hiếp trầm trọng.

    Nếu như không v́ nóng ḷng về sự an nguy của vợ con, tôi bay thêm mươi phút nữa, người bị bắn rớt có thể là anh Phùng, cũng có thể là tôi?

    Các anh cơ trưởng lẵng lặng bỏ đi chỉ c̣n 1 ḿnh tôi thẫn thờ ngồi trên băi cỏ.

    Chiếc Tinh Long-07 bốc cháy lên cao trong nhiều giờ nhưng giới truyền thông, giới kư giả đều cho rằng kho bom, kho nhiên liệu...bị trúng pháo kích. Sau nầy tôi được biết ngoài chiếc Tinh Long-07 bị trúng SA-7 c̣n 2 chiếc C-119K khác bị bắn, 1 chiếc rơi xuống số 33 đường Ngô Quyền, Chợ Lớn và 1 chiếc khác rơi xuống Kinh Số 4 ở Tân Tạo, trên phi cơ nầy chỉ có 6 người đàn ông và 1 phụ nữ.(2 người được xác nhận là Đại Úy Trần Đ́nh Chiến và Thượng Sĩ Trần Văn Tiềm Em)



    Sau khi đổ đầy xăng cho chiếc phi cơ của tôi, anh tài xế xe bồn chạy đến hỏi tôi:

    -Liệu chiếc số 2 của Đại Úy có về đáp không? Tôi có nên chờ đổ xăng?

    Tôi trả lời anh:

    -Có lẽ Thiếu Tá Phùng thấy chiếc Tinh Long bị trúng SA-7 nên ông bay đi Cần Thơ rồi. Anh không cần chờ ông ấy nữa.

    Vào khoảng 7 giờ 25 phút, trên đường quá giang xe xăng vô biệt đội, nhiều loại phi cơ F-5, C-130, C-119, C-47 v.v.. tranh nhau cất cánh. Phi trường bắt đầu hỗn loạn như đàn ong vỡ tổ, không lệnh lạc, mạnh ai nấy chạy và tôi nghĩ không một ai có thể ngăn cản.




    Định Mệnh

    Tôi vội vă chạy về cư xá C7, trước mặt tôi là cư xá Nữ Quân nhân chỉ c̣n những đống tro tàn, bên trái hơn mươi bước là 2 dăy cư xá C-7.

    Bước vào trong, tôi chỉ thấy những mảnh vụn của bóng đèn néon vương văi trên sàn nhà. Tim tôi lại đánh lô tô thêm lần nữa. Ṿng qua theo lối đi giữa 2 dăy cư xá, 1 trái hỏa tiễn 122 ly không nổ cắm xuống nền nhà, ḷi phần trên dài hơn 1 thước, cách vách của pḥng vợ con tôi tạm trú với gia đ́nh người em gái (chồng là Thiếu Úy Phạm Trung Vân, PĐ 431) chừng 3 thước, đi thêm vài mươi bước nữa là một cái hầm chống pháo kích. Người đầu tiên tôi gặp là bé Hạnh Thương vừa tṛn 7 tháng đang được bồng trên vai mẹ, miệng cười toe toét, tay vẫy mừng ba, đầu cổ, ḿnh mẫy đầy cát bụi.

    Cái hầm nầy đă bỏ hoang từ nhiều năm chỉ c̣n một hay hai lớp bao cát và chỉ cần một trái 122 ly rớt trúng th́ không ai sống sót. Vân cho biết trên PĐ 431 có một hầm chống pháo kích rất kiên cố, tôi bảo Vân đưa mọi người lên đó trước, c̣n tôi gom góp sữa cho các cháu sẽ đến đó sau. Nhưng khi đến trước cổng Bộ Tư Lệnh Không Quân tôi gặp xe của Vân chạy ngược lại và Vân cho biết vị PĐT, Trung Tá N.V.X khả kính không cho vô hầm và nói rằng:

    -Giờ này mà ông c̣n mang mấy bà nội này vô đây làm ǵ?"

    Quư hóa thay t́nh huynh đệ chi binh hay không bỏ anh em, không bỏ bạn bè?

    Một cấp chỉ huy tuyệt vời!

    Túng thế tôi bảo Vân chạy theo tôi vào dinh Tướng Kỳ ở phía bên kia đường, dù sao dinh nầy được xây kiên cố, an toàn hơn. Ở đây tôi gặp Thiếu Tá Trần Ngọc Hà, tức nhà văn KQ Trần Ngọc Nguyên Vũ cùng gia đ́nh. Anh Hà là phi công khu trục A-1 lăo luyện của PĐ 530. Chưa đầy nửa năm phi cơ của anh bị bắn và phải nhảy dù 2 lẩn, lần đầu vào tháng 11 năm 1971 ở Ben Het, gần ngă ba biên giới Việt-Miên-Lào (tôi bay chiếc số 2) trong phi vụ ném bom ở đường ṃn hồ chí minh, lần thứ nh́ ở đồi Charlie, Tây Bắc Kontum ngày 12/4/1972. Sau đó nếu có ai hỏi tại sao anh phải nhảy dù nhiều lần. Anh đùa rằng anh rất thích nhảy dù v́ nhảy dù là môn thể thao thời thượng.

    Nhớ lại những kỷ niệm tuyệt vời trong những năm tháng ở Pleiku, anh Hà và tôi gắn bó bên nhau, thân hơn anh em ruột, nhưng gần 44 năm qua chúng tôi chưa có duyên gặp nhau.



    Vào khoảng 9 giờ hơn, một chiếc trực thăng đáp xuống sân cỏ, Tướng Kỳ bước xuống, theo sau là Trung Tá Nguyễn Quốc Hưng cùng người em, Trung Tá Nguyễn Quốc Thành, mỗi người cầm trên tay 1 khẩu súng M-16.



    Trong thời gian bị đ́nh động, tôi được đưa sang Liên Đoàn 23 Tác Chiến làm việc dưới quyền Trung Tá Thành, v́ vậy tôi đến chào ông và được biết Trưởng Phi Cơ của chiếc trực thăng là Thiếu Tá Qui.



    Vài ba phút sau, tôi trở lại cùng nhóm 2 gia đ́nh anh Hà và gia đ́nh tôi.

    Tướng Kỳ đi ra rồi đi vô pḥng làm việc của ông nhiều lần.

    Tôi chợt nhớ đêm 25/4/1975 Tướng Kỳ gọi tất cả phi công F-5 và A-1 có mặt trong Tân Sơn Nhứt vào dinh, ông kêu gọi mọi người nên đưa gia đ́nh sang Guam lánh nạn để mọi người không vướng bận gia đ́nh mà chiến đấu tới cùng. Ông cho biết ông vừa đi thăm Nhảy Dù, Thủy Quân Lục Chiến, Biệt Động Quân, Bộ Binh ...hồi sáng nầy, tinh thần chiến đấu của các đơn vị tham chiến nầy rất cao. Ngày mai ông sẽ vào dinh Độc Lập để xin Tổng Thống Trần Văn Hương cho phép ông trở về với quân đội để cùng nhau tử chiến. Sau đó mọi người cùng nâng ly chúc chiến thắng.
    V́ vậy khi ông bước qua chỗ chúng tôi đứng, tôi mạo muội hỏi ông:

    -Bây giờ Tướng định như thế nào?

    Có thể hiểu ư của tôi muốn nhắc tới lời kêu gọi tử chiến đêm 25/4, ông buồn bă trả lời:

    -Anh em đă chạy hết rồi. C̣n ai nữa mà đánh.

    Tôi đồng ư với ông, rất nhiều phi cơ đă bay đi từ lâu. Rồi tôi theo chân ông bước vào pḥng làm việc, trang trí bên trong vẫn như lần đầu tiên tôi vào đây hồi tháng 9/1971. Khi đó ông thành lập 1 phi đội cảm tử gồm Đại Úy Phạm Văn Thặng (Thặng Fulro) Đại Úy Trần Ngọc Hà, Trung Úy T.K.L và tôi định đảo chánh nhưng bất thành.

    Chừng một phút sau tôi trở ra ngoài tṛ chuyện cùng anh Hà. Khoảng gần 10 giờ sáng, Tướng Kỳ bước ra và nói với tôi:


    -Nhờ cậu báo cho tất cả thân hữu của tôi biết Mỹ đă hủy bỏ chuyến C-141 dành cho tôi. Bây giờ mọi người nên sang DAO hay xuống Bến Bạch Đằng. Các tàu Hải Quân đang chờ. Tôi qua rước Tướng Trưởng bên Bộ Tổng Tham Mưu.

    Nói xong ông lên phi cơ. Tôi chuyển lời Tướng Kỳ với mọi người. Không biết từ đâu hàng trăm người trong dinh đổ xô ra và sửa soạn rời khỏi dinh.

    Thoạt đầu Vân đồng ư với tôi là chạy ra băi đậu t́m phi cơ nhưng khi ra đến cổng, cô em vợ tôi đổi ư, giẫy nẫy đ̣i một hai phải trở về nhà. Cả Vân lẫn tôi không dám làm trái ư v́ e ảnh hưởng tới sức khỏe của cô (vừa sanh cháu gái thứ 2 hồ́ tuần trước) nhưng Quân Cảnh ở cổng Phi Long chận tôi lại với lư do là lịnh Trung Tá Ngưu không cho phi công tác chiến rời khỏi Tân Sơn Nhứt.

    V́ ngồi băng sau của chiếc Jeep nên tôi bước xuống hơi chậm, người Quân Cảnh này bắn liên tiếp 3 tràng M-16 để thị uy?

    Sau đó Đại Úy Đào Công Quận, PĐ 518 chở tôi trở lại dinh Tướng Kỳ để lấy xe gắn máy.

    Tại đây tôi xin Dân Biểu Nguyễn Văn Cử cho tôi nằm trong cốp xe phía sau để ra cổng nhưng ông e ngại tôi bị chết ngộp.

    Khoảng 10 giờ 30 phút, Cộng quân bắt đầu pháo nhỏ giọt vào phi trường bằng đại bác 130 ly từ Nhơn Trạch.

    Trong lúc bối rối chưa biết phải làm ǵ, tôi gặp Thiếu Tá Bạch Diễn Sơn, Phi Đoàn Trưởng PĐ 530. Ông gọi tôi di tản xuống Cần Thơ.

    Như người mất hồn, tôi chạy theo ông, trên xe ông c̣n có ThiếuTá Nguyễn Huy Bản, Đại Úy Lê Xuân Châu và tôi là người sau cùng lên chiếc AD-5 do Thiếu Tá Hồ Văn Hiển, PĐ 514 vừa đáp xuống.(Thiếu Tá Trần Thanh Long ngồi ghế phải, Trung Úy Trương Vĩnh Tân bay chiếc số 2 )

    Phi trường lúc bấy giờ thật vắng vẻ, trời chuyển mưa, cột khói của chiếc Tinh Long-07 bay xà xuống gần mặt đất hơn làm cho bầu trời đen xẩm thêm, tôi có cảm tưởng phi trường Tân Sơn Nhứt bấy giờ biến thành băi tha ma? (Dường như lúc nầy phi trường Tân Sơn Nhứt sắp bỏ ngỏ?)



    Đến phi trường Trà Nốc, Cần Thơ tôi t́m nhưng không gặp Thiếu Tá Phùng và coi như anh đă mất tích.

    Kế đó tôi vào Pḥng Quân Báo SĐ 4KQ của Trung Tá Bích để gọi điện thoại về nhà, nhưng tất cả tổng đài ở Sài G̣n như Tiger, MACV, USAID, Khải Hoàn, Thống Nhứt... đều không có người trả lời.

    Quá tuyệt vọng, tôi vừa bước ra cửa, đúng lúc Thiếu Tá Huynh taxi ngang qua, ông thấy tôi nên ngừng lại và kêu tôi leo lên chiếc AD-5 phía sau do Thiếu Tá Sang lái để về Tân Sơn Nhứt.

    Trên phi cơ đă chứa hơn 15 người, tôi lên sau cùng nên không c̣n chỗ trống, nên phải ngồi chồm hổm giữa 2 sợi dây cáp điều khiển elevator và rudder ở tận phần đuôi của máy bay.

    Nhưng mươi phút sau phi tuần nầy lấy hướng đi Thái Lan, mọi người đều reo mừng ngoại trừ tôi nước mắt đầm đề và chúng tôi đến Utapao khoảng 1 giờ trưa (giờ địa phương).

    Theo lời Thiếu Tá Huynh, ở Cần Thơ ông được lịnh cất cánh một phi tuần 4 chiếc A-1 trở về bao vùng trên không phận Tân Sơn Nhất để cho các phi cơ F-5 c̣n lại ở Tân Sơn Nhứt cất cánh đi Thái Lan, nhưng lúc đó phi trường đă bỏ ngỏ nếu bay về đó chỉ làm mồi cho hỏa tiễn tầm nhiệt SA-7 mà thôi.

    Lịnh kỳ quái nầy bắt nguồn từ đâu? Có phải v́ con số phi cơ F-5 bay qua Thái Lan quá ít chăng ?

    Chiều hôm đó 29/4/1975 ở Utapao, một nhân viên của Đài Kiểm Soát Không Lưu Tân Sơn Nhứt cho tôi biết sau chiếc Tinh Long 07 trúng SA-7 không lâu, anh thấy một chiếc A-1 bị rớt ở hướng Tây Nam.

    Có phải là chiếc A-1 của anh Phùng?

    Tóm lại anh Phùng đă hoàn thành sứ mạng bảo vệ mọi người trong Tân Sơn Nhứt, tôi tin rằng anh linh của anh đang mỉm cười nơi chín suối.

    Xin thắp nén hương ḷng để tưởng niệm bậc đàn anh đáng kính đă nguyện hiến dâng đời ḿnh cho Tổ Quốc và người bạn thân Trang Văn Thành cùng Phi Hành Đoàn Tinh Long - 07.



    Cựu Phi Long Trần Văn Phúc.

    April, 2019



    Xin vào link dưới đây của TV nguoi gia để xem 1 đoạn video ngắn cảnh chiếc Tinh Long - 07 trúng hỏa tiễn tầm nhiệt SA-7 do kư giả Don Harris thu h́nh. Đoạn video nầy được tŕnh chiếu lần đầu tiên trên đài NNBC nhân dịp 30 tháng Tư năm 2007 nhưng kư giả nầy ghi nhầm là đại pháo 130 ly thay v́ hỏa tiễn 122 ly pháo kích vào Tân Sơn Nhứt và Thủ Đô Sài G̣n.

    https://www.youtube.com/watch?v=lPqi4GxZXfc
    Last edited by philong51; 16-04-2019 at 09:40 PM.

  10. #1070
    Member Nguyễn Mạnh Quốc's Avatar
    Join Date
    25-03-2011
    Posts
    4,374

    Chợ nhỏ Saigon và niềm nhớ không tên ;... câu truyện Saigon và cái option dành cho số phận..

    ngày 16 - 04 2019... ngàn thông vi vu trong gió.. mặt trời mệt mỏi quay về hướng Tây.. OAT= +25 oC...
    .. được đọc những diễn biến của những ngày sau cùng của thành phố thương yêu.. c̣n trong bịnh viện th́ tiếp đón dân chúng bị thương từ các noi đưa về .. thật là bận rộn.. Liên lạc sang bên Chợ Rẫy hay ngay như cả Nguyễn văn Học.. Binh dân cung vậy .. nhửng cảnh tượng thương tâm mà nhóm Y tế tuy có muốn làm hết ḿnh chăng nữa th́ ai ai cũng đèu có gia đ́nh.. nhưng rồi đều lại nghĩ rằng.. không sao đâu.. cưu giúp y tế là cần chứ đâu có cần phải lo đến an ninh cho ḿnh.. c̣n đi lại chwcs cũng không sao ?? thế nhưng cái không sao ?? lại là là cái không ngờ có sao !!
    mới có chiều ngày 28-04 thôi mà đám " nửa xanh nửa đỏ"... đă hiện nguyên h́nh.. dắt theo đám xanh đỏ vào trấn giữ và sau dó là chiéc xe ḥm đến đón đám người... rồi đem đi đến h́nh như giẫy nhà sau của thành Cộng Hoà.. và rồi đi theo lệnh của tướng Cao đăng Chiếm, CT7 ..
    Những ngày trước đây th́ tuỳ viên Đại sữ có cho biết là đang trong ṿng móc nối đẻ đi đén giải pháp ǵ đó sẽ giúp cho sự tồn vong của VNCH... rồi sau lại nghe thêm tin từ phía các gia đ́nh thân chủ x́ xàm bàn tán rằng đă có options cho Saigon ... là di tản về Cần Thơ.. thế mà nay không có ǵ cả và chám dứt là;.. bị bịt mắt bắt dê... ngồi trong xe thùng !
    Đến năm 2001 khi về đến Saigon.. có được gặp mọt vài bạn cùng nghề.. mới biết rằng là chỉ sau có vài tháng là lá cờ xanh đỏ cũng đă làm xong phận vụ công tác và đi vào quên lăng.. đồng tiền của Giải phóng xuất hiện cũng chỉ có hơn một năm rồi cũng bị đổi sang đồng tiền thống nhất.. GPMNVN đă hoàn tất công vụ mà đảng CSVN giao phó.
    Miền Nam bước sang giai đoạn thanh trừng;.. " nhổ cỏ.. nhổ tận rễ..!".. con cháu Nguỵ quân, nguỵ quyền t́nh nguyện phục vụ cho TR9 ..đẻ cho người thân sớm được tha về với gia đ́nh.. nhưng nói vyj mà không phải vậy v́ răng ;..ra đi trên 2 chân th́ có.. c̣n về th́ là tấm giấy " báo tử.." công việc với CT9 làm nghĩa vụ tải đạn tiếp tế cho mặt trận phía Tây Cam bốt sau đó đến ra Bắc cho trận chiến Việt Trung 1979....

    Kẻ gơ bài nay gơ lên, mong nhờ quí Bạn dọc , xác nhận các nguồn tin, như tin rút vè mièn Tây để đợi " phép lạ.." cứu vớt sự sống c̣n, cho một VN Cộng Hoà có hay không ?? chứ nếu buông xuôi dể cho "Cờ xanh đỏ..".th́ đành bó tay thôi.. bótay. com... và giờ đây một vài tên tướng " bài tứ sắc..!" cũng vẫn c̣n huênh hoang khoe áo măo cân đai.

    Tuy rằng niềm đau như vết cắt trên da thịt của con người.. sau bao nhiêu năm cũng đă thành sẹo.. như những nhát dao chí tử.. những vết cắt thâm xâu.. mỗi lần trời trở gió.. cái đau thương của những vét hận thù trên thân sác lại tấy lên làm đau nhức.. như nhắc nhở đến một thời tao loạn đă.. ập đến.. đổ lên thân xác... giọt máu đỏ của chúng tôi.. của bao nhiêu đồng bào mièn Nam và,.. hẳn như mièn Bắc cũng có.. đă đổ xuống thấm vào ḷng đất Mẹ VN..

    Từ một giải khăn sô cho Hué Mậu Thân.. th́ tháng Tư1975 cũng là ṿng khăn tang trắng trên đầu goá phụ.. ôm đàn con thơ .. bồng bế ra đi trên cái thuyền gỗ mong manh.. lại có thêm bao nhiêu thân xác làm mồi cho cá biển Đông hay cọp dữ khi đi xuyen qua rừng .. Đau thương cho một miền đất quê hương bao giờ mới được tan biến ... ./.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 9 users browsing this thread. (0 members and 9 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 2
    Last Post: 31-08-2012, 05:27 PM
  2. Replies: 2
    Last Post: 11-07-2012, 08:15 PM
  3. Không làm được việc lớn th́ làm việc nhỏ này
    By nguoibatcao in forum Tin Cộng Đồng
    Replies: 19
    Last Post: 17-08-2011, 07:20 AM
  4. Replies: 3
    Last Post: 17-08-2011, 12:12 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •