Page 35 of 83 FirstFirst ... 2531323334353637383945 ... LastLast
Results 341 to 350 of 830

Thread: Nói với bạn trẻ "Sinh sau 75"

  1. #341
    Xem Chơi
    Khách
    Quote Originally Posted by Sinh sau 75 View Post
    .....
    Giờ th́ cháu đă hiểu tại sao các bác ở đây lúc trước nghi ngờ cháu là CS nằm vùng. Ở đời thật giả khó lường quá. Nếu từ trước đến giờ cháu có làm cho ai đó khó chịu th́ cho cháu xin lỗi vậy.
    SS75 chắc cũng đă "biết" các câu nói " famous" các ông cs gộc như: Gorbachev & Yeltsin và bây giờ th́ có lẽ SS75 "hiểu thêm" (sâu xa & chính xác là) là tại sao mấy ông đó nói vậy - chắc như đinh đóng cột-




    Một nguyên tắc của tuyên truyền & tuyên vận của các đảng phái & thể chế độc tài là sử dụng những phương cách rất "bá đạo" (và láo là một cách chính) ... và tại sao "the truth shall break us free" .


  2. #342
    hanhtrang
    Khách
    Câu trả lời ông Tân hay nhất là của FBooker Vương Trung Chánh, ông Chánh nói với ông Tân là

    "Muốn tin và hy vọng như vậy phải cầu nguyện rất nhiều từ bề trên!"

  3. #343
    Xem Chơi
    Khách

    Tản mạn & Tùm Lum

    Có người đă nhận xét: "Dân tộc nào th́ đinh mệnh đó" và rất đúng cho VN !!!

    Về "vô tâm, vô cảm..."

    Tôi cũng đă nêu lên vấn đề này nhiều lần, ở nhiều diễn đàn hải ngoại, kể cả ở diễn đàn này. Có vài phản luận & bất đồng ư kiến, nhưng lập luận không có thuyết phục lắm.
    Theo nhận xét của cá nhân, tôi thấy thái độ và cách ứng xử của người Việt hải ngoại cũng chẳng khác mấy với dân chúng quốc nội . Nhiều khi, tôi phải tự hỏi : Vô tâm, vô cảm ... có phải là 1 đặc tính, là "mẫu số chung" của dân tộc VN hiện nay? Tại sao người VN lại trở thành như vậy ?

    Có ngưởi sợ bị "ném đá" nhưng tôi th́ không và c̣n ngược lại nữa. Nói khác, tôi muốn được bị "ném đá" (đúng đắn & đúng chỗ = for the right reasons) .

    V́ khi "bị ném đá" th́ chứng tỏ quan điểm/ suy nghĩ/ lập luận / ư kiến ... của tôi có thể đă SAI hoặc ít nhất cũng thuộc loại "lạc loài", đi ngược lại .... với quan điểm phổ thông của đại chúng. Nhưng ... có sao đâu! Tôi chỉ là một cá nhân, có bị xệ th́ kéo quần lên, có bị quê th́ ra tỉnh, lên thành "trang điểm" lại ... Nói cách khác, có SAI th́ SỬA chẳng có chuyện chi phải lo mà lại c̣n nên MỪNG nữa. V́ chứng tỏ tập thể, cộng đồng, dân VN đă không "vô tâm, vô cảm ..." như (dân) "LỪA".


    ***

    Về "bị Lừa & Lừa"

    Nhiều người giải thích là dân chúng quốc nội đă và đang bị Việt cộng dùng tấm băng vệ sinh của xẩm Phúc Kiến, bó đầu , che mắt, bịt tai, họ bị LỪA và biến thành LỪA luôn. Lập luận này, chừng vài thập kỷ trước th́ rất hữu lư. Nhưng cho thời buổi này th́ mạng lưới điện toán (www và internet) đă phá vở, chọc thủng các cánh cửa sắt , các bức màn sắt của các xă hội độc tài. Nói cách khác và rơ ràng hơn là , dân VN quốc nội, hiện nay CÓ THỂ BIẾT NHỮNG G̀ HỌ MUỐN BIẾT khá dễ dàng.

    Tôi xem tin tức, thấy VN là một trong những thị trường tiêu thụ Iphone "khá lớn" và số lượng người VN vào mạng so với dân số cũng ở một tỉ số/ tỉ lệ khá cao. Nhưng nh́n vào hiện trạng của VN, so với các xă hội loài người chung quanh, như Hong Kong chẳng hạn, th́ một người quan tâm đến thời sự và t́nh h́nh đất nước, phải tự hỏi là người VN mua Iphone nhiều và vào mạng đông đảo và để làm cái chi vậy ? (Theo số liệu thống kê gân đây nhất th́ VN có khoảng 35 triệu người vào mạng và khoảng 25 triệu có Facebook account)

    Cũng như vậy cho người Việt hải ngoại. Ở các xứ sở tự do, đâu có ai "bịt" ai được (ngoại trừ tự bịt, tự bó) và muốn "lừa" ai th́ cũng khó. Nhưng với một số không ít người Việt hải ngoại, th́ h́nh như "t́nh h́nh & thời sự" của cộng đồng mà họ đang sinh sống là chuyện "lạ" với họ. Ngoài chuyện "kế sinh nhai" th́ chuyện "văn nghệ, văn gừng" ... có lẽ quen thuộc với số NVHN này hơn.

    Tại sao đa số dân VN (quốc nội & hải ngoại luôn) vẫn c̣n bị Lừa, bị bắt làm Lừa, tự chọn/ tự nguyện làm Lừa ?!

    Xin các bậc cao nhân, thức giả, sĩ phu VN ... chỉ giáo dùm.


    ***

    Về "hàng nội, hàng ngoại" :

    Chuộng hàng ngọai là một đặc tính của người Việt. Tôi không biết các dân tộc khác có như vậy không? Nhưng cho người Việt th́ chắn chắn là như vậy.

    Như một bài học vỡ ḷng kinh tế, nếu dân chúng một nước chỉ thích sử dụng hàng hóa ngoại, sự sản xuất, phát triển hàng hóa nội địa sẽ bị tŕ trệ và nền kinh tế quốc gia sẽ èo uột theo là cái chắc. Nhưng bàn luận chuyện kinh tế, không phải mục đích của tôi ở đây. Nói cách khác, chuyện kinh tế xin dành lại cho các kinh tế gia. Tôi chỉ muốn dùng vài h́nh ảnh kinh tế để bàn loạn một vài chuyện thời sự VN. Như chuyện tiếp tay, tham gia tranh đấu, đấu tranh, đánh trâu ... Hay tránh đâu đó cho khuất mắt thiên hạ, hoặc đóng sổ và xóa "nợ nần VN" cho khỏe khoắn. Và cứ xem nơi nào có "nhà của ta" th́ nơi đó là quê hương.

    Khởi đầu từ 1975, những ngưởi di tản, vượt biên ... tị nạn cs/ vc, chạy thoát, trốn khỏi được cái trại súc vật xhcnVN. Các cộng đồng người Việt tị nạn cs bắt đầu h́nh thành, có mặt khắp nơi trên thế giới. Mỹ, Canada, Úc là 3 quốc gia có đông người Việt tị nạn nhất và các cộng đồng người Việt Quốc Gia phát triển khá nhanh, vững mạnh, với nhiều "năng lực tiềm tàng" (tiềm năng, tiềm lực). Hiện giờ, dân số của hải ngoại có lẽ đă hơn 3 triệu và các cộng đồng người Việt hải ngoại cũng đă sản xuất được "hàng hóa" - made in Viet Free Oversea/ Hải ngoại. Nhưng h́nh như khá nhiều quư ông, quư bà ở hải ngoại lại chê "hàng hóa hải ngoại" là "đồ nội hóa" & "hàng hóa vixi" (dù kém về phẩm chất) . Đôi lúc v́ ṭ ṃ & muốn t́m hiểu, tôi cũng đă thử lấy một số "hàng hóa" quốc nội & hải ngoại tương tự so sánh với nhau (cam so cam, táo sánh táo) th́ theo nhận xét của cá nhân tôi, th́ đa số "hàng hóa hải ngoại", nếu phải so sánh, th́ từ bằng cho tới hơn xa lắc "hàng hóa quốc nội" về "phẩm chất". Nhưng quư ông bà "thích hàng ngoại" ở hải ngoại lại "ngoảnh mặt", không ủng hộ, thậm chí c̣n nhún vai, trề môi, dè bĩu ... một cách rất khó hiểu (ít nhất là với tôi) . => ???!!!

    Theo quy luật "cung cầu", nếu cầu giảm hoặc không có th́ cung cũng sẽ "tự điều chỉnh" theo => Nền "kinh tế" hải ngoại sẽ bị ảnh hưởng. Nhất là các sản phẩm , các món ăn tinh thần, văn hóa, nghệ thuật ... ở hải ngoại sẽ bị "èo uột", không thể phát triển và "biến mất" (= bị triệt tiêu do chính cư dân của các cộng đồng hải ngoại = ta tự giết ta !).

    Dẫn chứng: Một sự kiện đang xảy ra ở Boston

    Chú ư: Một nghệ sĩ ưu tú th́ phải hội đủ điều kiện - theo định nghĩa / tiêu chuẩn của vixi - như quote

    Để đạt được danh hiệu nghệ sĩ ưu tú các nghệ sĩ phải:

    • Trung thành với tổ quốc Việt Nam Xă Hội Chủ Nghĩa.
    • Chấp hành tốt đường lối chủ trương của đảng, chính sách và pháp luật của nhà nước.
    • Thi hành những điều cam kết với đảng CSVN ở trong nước hoặc ra hải ngoại
    Câu hỏi : Trong một sự kiện tưởng niệm như vậy , SBTN - Boston có PHẢI cần đến những ca sĩ có "nhân thân" như vậy hay không?

    ***

    Về những "mộng du & hoang tưởng" trong "chiến thuật" của các cu & cụ hải ngoại trong công cuộc đấu tranh như vài điển h́nh ở dưới:

    "Áp dụng chính sách chiêu hồi" thời VNCH trong việc tranh đấu => Cho thời VNCH là một chánh sách / chiến thuật "hay ho" & "khả thi". Nhưng cho NVHN là "bất khả thi" và có thể c̣n bị "áp phê ngược" nếu áp dụng.
    " B́nh Ngô Đại Cáo" của Nguyễn Trăi là một "văn bản / áng văn chính trị", bao gồm các "nghệ thuật/ chiến thuật" tranh đấu tuyệt vời trong việc khởi nghĩa & chống sự đô hộ của nhà Minh. Nhưng cho công cuộc đấu tranh chống vixi của NVHN th́ cũng chẳng có áp dụng được. Thí dụ như lấy câu thiệu: "Đem đại nghĩa thắng hung tàn..." mà áp dụng cho NVHN trong công cuộc đấu tranh chống vixi th́ chẳng khác nào biểu kẻ TÍ HON mang giày của người KHỔNG LỒ ra sa trường. Lê chân hông nỗi nữa th́ nói chi đến việc sử dụng để đánh trận. Ai suy nghĩ sâu & xa chút th́ cũng phải "ứ hự"!!!

    Bài viết quá dài & mỏi ngón tay rồi => Xin tạm ngưng ở đây, và sẽ "diễn nôm" thêm về "mộng du & hoang tưởng" chi tiết hơn nữa KHI THUẬN TIỆN....

  4. #344
    Member nguoi gia's Avatar
    Join Date
    18-02-2016
    Posts
    2,067

    Bổ túc

    Nhân nói về chiến thắng ĐBP là công của gần chục tướng Tàu. Nay mới thấy ở trong máy. Tôi đăng ở đây theo đúng phương châm: nói có sách, mách có chứng.
    (Bài dài phải chia làm hai phần)

    Đại thắng Điện Biên Phủ và Đoàn Cố vấn Trung Quốc tại Việt Nam

    QĐND - Thứ sáu, 01/05/2009 | 22:20 GMT+7

    QĐND Online - Báo điện tử “Hoa Hạ kinh vĩ”(Trung Quốc), ngày 7-4-2007 truy nhập Hồi ức của ba tác giả: Trương Đức Duy, Nguyên Đại sứ Trung Quốc tại Việt Nam; Văn Trang, Nguyên cán bộ Đoàn Cố vấn Trung Quốc tại Việt nam; Vương Đức Luân, Nguyên cán bộ Đoàn Cố vấn Trung Quốc tại Việt Nam công bố nhân dịp 50 năm (7/5/1954-7/5/2004) Chiến thắng Điện Biên Phủ.
    Chúng tôi xin giới thiệu Hồi ức trên, qua bản dịch của Nhà báo-Dịch giả Vũ Phong Tạo từ nguyên bản Trung văn, để bạn đọc tham khảo.
    Giao thời Xuân Hè năm 1954, địa danh “Điện Biên Phủ” này đă thu hút ánh mắt của nhân dân toàn thế giới.
    Chiến dịch Điện Biên Phủ là chiến dịch quy mô lớn nhất, mang ư nghĩa quyết định trong cuộc chiến tranh chống Pháp của nhân dân Việt Nam. Chiến dịch này kết thúc, cuối cùng quân đội nhân dân Việt Nam thắng lợi triệt để tiến công làm chủ Điện Biên Phủ, tiêu diệt toàn bộ binh lực quân đội thực dân Pháp với trên 16.000 tên, đánh một dấu son viên măn trong cuộc Chiến tranh chống Pháp 8 năm của nhân dân Việt Nam.
    Nhớ lại năm xưa, năm nay đúng là Kỷ niệm 50 năm Chiến dịch Điện Biên Phủ và thắng lợi của cuộc Chiến tranh chống Pháp thắng lợi. Chúng tôi bỗng nhớ lại nội dung bức thư của Chủ tịch Hồ Chí Minh trực tiếp viết bằng Hán văn nói:
    Thắng lợi của chiến dịch Điện Biên Phủ, là do nhân dân Việt Nam giành được, dưới sự lănh đạo đúng đắn của Đảng Cộng sản Việt Nam do chủ tịch Hồ Chí Minh lănh đạo, trải qua muôn vàn khó khăn gian khổ tiến hành cuộc Chiến tranh chống thực dân xâm lược Pháp. Thắng lợi này cũng là một thể hiện sinh động của t́nh hữu nghị chiến đấu của nhân dân hai nước Trung Việt.


    Thủ trưởng của Đoàn Cố vấn Trung Quốc tại mặt trận Điện Biên Phủ: (từ trái sang)Mai Gia Sinh, Đặng Dật Phàm, La Quư Ba, Vi Quốc Thanh.Ảnh tư liệu
    Năm ấy, chúng tôi vinh hạnh được cử vào Đoàn Cố vấn Trung Quốc, đă tham gia rất nhiều công tác cụ thể của Đoàn Cố vấn, cùng các đồng chí Việt Nam chiến đấu 5 năm ḍng, đă kinh lịch vô số sự kiện xúc động ḷng người, trực tiếp cảm thụ được t́nh cảm sâu đậm và chân thành của t́nh bạn chiến đấu Trung Việt, những h́nh ảnh ấy khiến suốt đời không thể nào quên.
    Năm 1949, khi cuộc Chiến tranh chống Pháp của Việt Nam bước vào giai đoạn cầm cự, cuộc đấu tranh ở vào thời khắc vô cùng gian khổ, nặng nề, cuộc Chiến tranh giải phóng của nhân dân Trung Quốc giành được thắng lợi mang tính toàn quốc, nước Cộng hoà nhân dân Trung Hoa tuyên bố thành lập. Sự kiện này tạo ra hoàn cảnh vô cùng có lợi cho sự nghiệp kháng chiến của nhân dân Việt Nam, cũng khiến cho Trung Quốc có khả năng ra sức chi viện cho cuộc kháng chiến của Việt Nam.
    Hai nước Trung Việt núi liền núi sông liền sông, sướng khổ có nhau. Bắt đầu từ thập niên 20 của thế kỷ trước, những người cách mạng hai nước đă ủng hộ lẫn nhau, giúp đỡ lần nhau. Chủ tịch Hồ Chí Minh và một loạt thanh niên tiến bộ Việt Nam trước sau đă tham gia cuộc Chiến tranh cách mạng và Chiến tranh kháng Nhật của Trung Quốc.
    Khi nhận được tin vui nước Trung Quốc mới thành lập, Chủ tịch Hồ Chí Minh lập tức cử hai cán bộ đắc lực mang theo thư tay bằng Hán văn của Người, chia nhau đi theo hai con đường (đường bộ và đường biển) bí mật đến Bắc Kinh, thỉnh cầu Trung Quốc viện trợ.
    Trong thư tay, chủ tịch Hồ Chí Minh viết rằng:
    Ân ca, Dĩnh thư (Tức anh Chu Ân Lai và chị Đặng Dĩnh Siêu):
    Em đă xa anh, chị mười năm, luôn luôn nhớ nhung, và có rất nhiều việc mới muốn bàn với anh chị. Em xin thay mặt tệ điếm chúc mừng sự phát triển vĩ đại của quư Công ty. Tệ điếm (cửa hàng nhỏ của tôi) mấy năm qua kinh doanh khá tốt, ư muốn tranh thủ thời cơ, đánh thắng đối phương, xin cử hai người nhân viên thân tín, cấp tốc khẩn cầu anh chị giúp đỡ.
    Đinh (Bí danh của Chủ tịch Hồ Chí Minh)
    Tháng 10 (năm 1949), Mao Chủ tịch nói: “Cố vấn th́ là cố vấn, trên thực tế chính là tham mưu…”
    Tháng 1 năm 1950 sau đó, sau khi đă hoá trang, Chủ tịch Hồ Chí Minh không từ gian khổ nguy hiểm, vượt núi băng sông, đi bộ tới Trung Quốc, lần lượt cùng với Chủ tịch Mao Trạch Đông và cá đồng chí lănh đạo Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc Lưu Thiếu Kỳ, Chu Ân Lai, Chu Đức, v.v… thương nghị vấn đề Trung Quốc giúp đỡ Việt Nam kháng chiến.
    Mao Chủ tịch nói: Cách mạng Trung Quốc đă thắng lợi, có nghĩa vụ giúp đỡ nhân dân Việt Namđang đấu tranh giải phóng dân tộc.
    Đáp ứng thỉnh cầu của Chủ tịch Hồ Chí Minh và Trung ương Đảng Việt Nam, Mao Chủ tịch và Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc quyết định ra sức chi viện cuộc Chiến tranh chống Pháp của Việt Nam, đồng thời lập tức cử đồng chí La Quư Ba, Chủ nhiệm Văn pḥng Quân uỷ Trung ương làm Đại biểu liên lạc của Đảng Cộng sản Trung Quốc đi trước sang Khu giải phóng Việt Nam t́m hiểu t́nh h́nh, để cung cấp viện trợ.
    Tiếp theo, lần lượt cử Đại tướng Trần Canh thay mặt Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc, Đoàn Cố vấn Quân sự do Thượng tướng Vi Quốc Thanh đứng đầu và Đoàn Cố vấn Chính trị do đồng chí La Quư Ba đứng đầu, sang Việt Nam giúp đỡ Việt Nam kháng chiến. Trong thời gian này, chúng tôi công tác tại Đoàn Cố vấn lần lượt nhiều lần lắng nghe lănh đạo Đoàn truyền đạt chỉ thị và căn dặn của Mao Chủ tịch và của các đồng chí lănh đạo Trung ương, cho đến nay vẫn nhớ như mới rợi.
    Đêm trước khi Đoàn Cố vấn Quân sự Trung Quốc lên đường sang Việt Nam, Chủ tịch Mao Trạch Đông, Phó chủ tịch Lưu Thiếu Kỳ, Tổng tư lệnh Chu Đức cùng tiếp kiến Cán bộ cấp Đoàn trở lên của Đoàn Cố vấn khi ấy đă đến Bắc Kinh.
    Ba vị lănh đạo đều có chỉ thị và căn dặn quan trọng, nhiều lần nhấn mạnh phải phát huy tinh thần quốc tế chủ nghĩa, thành tâm thành ư giúp đỡ các đồng chí Việt Nam, tôn trọng các đồng chí lănh đạo Việt Nam, thực hiện đoàn kết tốt, yêu quư nhân dân Việt Nam.
    Mao Chủ tịch nói: “Lần này các đồng chí đi làm cố vấn, là một việc lớn, việc mới. Đảng và Nhà nước, quân đội chúng ta lần đầu tiên cử cố vấn ra nước ngoài. Việc này có ư nghĩa rất trọng đại, là niềm vẻ vang của chúng ta… Nhiệm vụ của các đồng chí đi Việt Nam, đầu tiên phải giúp đỡ đánh trận tốt. Hiện tại họ vẫn là chủ yếu đánh du kích chiến, chưa đánh qua những trận đánh tương đối lớn. Nhưng, chỉ đánh du kích chiến là không ổn, muốn giành được thắng lợi c̣n phải đánh những trận lớn hơn. Phải có thể đánh công kiên chiến, có thể đánh vận động chiến, mới có thể chuyển vào phản công, đánh bại quân Pháp”.
    Về vấn đề làm cố vấn như thế nào, Mao Chủ tịch nói: “Cố vấn th́ là cố vấn, nhưng trên thực tế chính là tham mưu, làm tham mưu tốt cho các đồng chí lănh dạo của người ta. Tham mưu chính là đề xuất chủ trương, nghĩ biện pháp, hiệp tác giúp đỡ lănh đạo. Cho nên không thể bao biện làm thay, càng không thể làm Thái Thượng hoàng, ra lệnh chỉ huy… Trước mặt quần chúng Việt Nam, không thể biểu hiện ra thái độ kiêu ngạo của chúng ta là người chiến thắng. Phải thực hiện tốt đoàn kết với các đồng chí Việt Nam, đặc biệt là phải thực hiện tốt đoàn kết với những người lănh đạo Việt Nam. Phải yêu quư bảo vệ từng gốc cây từng ngọn cỏ, từng ngọn núi từng ḍng sông ở nơi đó. Phải yêu quư bảo vệ nhân dân ở nơi đó. Phải tôn trọng phong tục tập quán của nhân dân, tuân thủ ba kỷ luật lớn tám điều chú ư, giống như ở Trung Quốc”.
    Những lời căn dặn của Mao Chủ tịch và của các đồng chí lănh đạo Trung ương như vậy, luôn luôn là tư tưởng chỉ đạo mà chúng tôi thường xuyên tuân theo trong nhiều năm công tác ở Việt Nam.
    Chiến dịch Biên Giới: Chiến dịch Biên Giới lần đầu tiên Trung Việt hợp tác, tạo cơ sở vững chắc cho thắng lợi của chiến dịch Điện Biên Phủ.
    Năm 1950, nhằm khiến cho vũ khí trang bị và các loại vật tư do Trung Quốc viện trợ có thể thuận lợi tiến vào Việt Nam, khai thông tuyến giao thông biên giới Trung Việt bèn trở thành nhiệm vụ vô cùng trọng yếu. V́ vậy, khi ấy Trung ương hai đảng Việt Trung thương thảo quyết định mở một chiến dịch tại vùng biên giới. Chủ tịch Hồ Chí Minh mong muốn đồng chí Trần Canh mà Người đă quen thân trên 20 năm trước sang Việt Nam hiệp tác giúp đỡ đánh tốt trận này.
    Trung tuần tháng 6 năm 1950, Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc cử đồng chí Trần Canh làm đại biểu sang Việt Nam, giúp đỡ tổ chức thực thi chiến dịch Biên Giới.
    Sau khi đến Việt Nam, đồng chí Trần Canh lập tức hội kiến Chủ tịch Hồ Chí Minh, báo cáo với Hồ Chủ tịch ư tưởng tác chiến tại biên giới đă suy nghĩ suốt dọc đường, đồng thời lập tức bôn tập ra tiền tuyến cùng với đồng chí Vơ Nguyên Giáp, Tổng Tư lệnh Quân đội nhân dân Việt nam trù hoạch tỷ mỷ kế hoạc tác chiến.
    Kế hoạch tác chiến do Bộ Tổng quân đội nhân dân Việt Nam xây dựng trước là đầu tiên tấn công Cao Bằng. Kinh qua nghiên cứu tỷ mỷ, đồng chí Trần Canh cho rằng t́nh h́nh binh lực, công sự, địa h́nh của quân Pháp đồn trú ở Cao Bằng, dễ thủ khó công, cộng thêm xem xét về sức chiến đấu của quân đội Việt Nam khi ấy khó nắm chắc giành thắng lợi. Qua bàn bạc với đồng chí Vơ Nguyên Giáp, quyết định đầu tiên không đánh Cao Bằng, chuyển sang đánh Đông Khê, điều động quân địch ở Thất Khê, Cao Bằng ra chi viện, để tiêu diệt quân địch tại dă chiến ngoài công sự. Tổng tư lệnh Vơ Nguyên Giáp tán thành và căn cứ theo hướng đó đă điều chỉnh lại sự bố trí.
    ... còn tiếp ...

  5. #345
    Member nguoi gia's Avatar
    Join Date
    18-02-2016
    Posts
    2,067

    Bổ túc

    ... tiếp ...

    Khi ấy, Đoàn Cố vấn quân sự do đồng chí Vi Quốc Thanh lănh đạo cũng đă đến tiền tuyến. Trong toàn bộ quá tŕnh chiến dịch Biên Giới, cố vấn Trung Quốc cùng hợp tác mật thiết với cán bộ chỉ quy quân đội Việt Nam, cùng ra tuyến đầu. Quân đội nhân dân không quản mệt nhọc, liên tục tác chiến, giành toàn thắng to lớn.
    Kết quả chiến đấu lớn hơn nhiều so với dự kiến. Từ đó, sự phong toả của quân Pháp đối với biên giới Việt Trung bị đập tan triệt để, đường giao thông biên giới giữa hai nước thông thoáng không c̣n trở ngại, trang bị và vật tư do Trung Quốc viên trợ được ùn ùn vận chuyển liên tục vào Việt Nam, quân đội nhân dân Việt Nam cũng giành được kinh nghiệm quư báu về đánh vận động chiến.
    Trong mấy năm sau đó, làm những công tác phiên dịch, thư kư, chúng tôi lại hiểu sâu sắc rằng, Trung ương hai Đảng Trung Việt thường xuyên giữ liên hệ vô cùng mật thiết, gặp phải những vấn đề trọng đại vẫn thường trao đổi ư kiến qua lại, do Trung ương Đảng Việt Nam ra quyết định cuối cùng. Quan hệ hợp tác giữa các đồng chí lănh đạo của Đảng, chính quyền, quân đội của Việt Nam với Đoàn Cố vấn vô cùng ăn ư, có thể nói là quan hệ rất thân mật, rất tín nhiệm lẫn nhau. Tất cả những điều kiện ấy đă chuẩn bị rất tốt cho tổ chức chiến dịch Điện Biên Phủ với quy mô to lớn hơn nhiều.
    Chiến dịch Điện Biên Phủ, một chiến dịch động viên toàn dân, là một chiến dịch quy mô lớn nhất, thời gian dài nhất trong cuộc chiến tranh chống Pháp của Việt Nam.
    Cuối năm 1953, kinh qua trao đổi ư kiến sâu sắc giữa lănh đạo cao cấp của hai đảng, hai quân đội Việt Trung, Trung ương Đảng Việt Nam ra quyết định trọng đại tiến hành đ̣n quyết chiến chiến lược với quân Pháp tại Điện Biên Phủ.
    Thời gian trôi qua, chiến dịch này tuy cách hôm nay đă tṛn 50 năm (Bài viết nhân dịp kỷ niệm 50 năm chiến thắng Điện Biên Phủ (7/5/1954- 7/5/2004) - ND), song ngày hôm nay hồi tưởng lại vẫn hiện ra rơ mồn một trước mắt.
    Trong quá tŕnh chuẩn bị và thực thi chiến dịch, khối lượng nhân lực vật lực mà phía Việt Namđộng viên khổng lồ chưa từng có. Quân chủ lực của quân đội nhân dân Việt Nam tập trung đến chung quanh Điện Biên Phủ, đă h́nh thành thế bao vây lớn đối với quân Pháp.
    Sự điều động tập kết vú khí đạn dược, sự bố trí cao độ hoả lực th́ khỏi phải nói, sự động viên dân công phục vụ tiền tuyến càng có quy mô chưa từng có từ khi Việt Nam chống Pháp.
    Trên con đường hiểm trở quanh co, gập ghềnh đến Điện Biên Phủ, chúng tôi nh́n thấy nam nữ dân công kết thành đoàn đội, từ các khu vực xuất phát, như những ḍng sông đổ ra tiến tuyến. Họ có người gồng gánh, có người gùi thồ trên vai, có người đội trên đầu, cứ vậy bằng nhiều cách vận chuyển khối lượng vật tư khổng lồ chi viện cho mặt trận.
    Sự hấp dẫn nhất đập vào mắt mọi người là những đội vận tải lương thực bằng xe đạp. Những đội viên xe đạp thồ mỗi người đẩy một chiếc xe đạp đă qua cải tạo để tăng trọng tải, mỗi xe đều thồ được từ 200 đến 300 ki-lô-gam lương thực, hoạt động trên con đường dài mấy trăm cây số, rồng rồng rắn rắn lũ lượt không dứt! Đây là một cảnh tượng của cuộc kháng chiến toàn dân của Việt Nam đặc sắc biết nhường nào!
    Chiến dịch Điện Biên Phủ là một trận công kiên chiến quy mô lớn. Trang bị vũ khí, bổ cấp đạn dược, tổ chức hoả lực, cung ứng hậu cần, v.v… số lượng đều cực kỳ khổng lồ. Phía Trung Quốc quyết định toàn lực chi viện, chiến trường cần thứ ǵ, cần bao nhiêu, đều cố gắng cung cấp nhanh nhất.
    Nhằm đối phó với ưu thế trên không và pháo hoả mănh liệt của quân Pháp, Quân uỷ Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc mệnh lệnh cho Quân giải phóng nhân dân điều động tập kết 24 khẩu lựu pháo 105 tốt nhất, cao xạ pháo và hàng trăm loại hoả pháo, cấp tốc vận chuyển đưa vào Việt Nam. Sườn núi chung quanh Điện Biên Phủ dốc đứng hiểm trở, pháo lớn muốn tiến vào ẩn náu trong trận địa chỉ có thể dựa vào sức người tay kéo vai vác. Chiến sĩ quân đội nhân dân Việt Nam quen tác chiến trong điều kiện khó khăn gian khổ, một lần nữa thể hiện rơ tinh thần chịu đựng khó khăn gian khổ, kiên cường lao động. Một khẩu lựu pháo nặng mấy tấn, đương nhiên do hàng trăm chiến sĩ dùng mấy dây thừng to lớn buộc vào kéo như tṛ chơi kéo co, ḥ dô theo từng đợt nhịp nhàng, chuyển bánh từng bước một, tiến vào trận địa đă được chuẩn bị sẵn. Thực sự khiến mọi người thán phục!
    Sự hợp tác thân mật của t́nh bạn chiến đấu Việt Trung đă được thể hiện đầy đủ nhất trong chiến dịch này.
    Đại tướng Vơ Nguyên Giáp là Tổng chỉ huy chiến dịch. Đồng chí Vi Quốc Thanh là Tổng cố vấn quân sự. Cố vấn quân sự các cấp của phía Trung Quốc ra tiền tuyến dốc toàn lực hiệp tác giúp đỡ.
    Sự hợp tác giữa hai bên vô cùng ăn ư, cùng tiến hành nghiên cứu bố trí tác chiến, phương pháp tác chiến, vận dụng chiến thuật, kế hoạch rất chu toàn bí mật.
    Đứng trước t́nh h́nh quân địch bố pḥng nghiêm mật, công sự kiên cố, hoả lực mănh liệt, cố vấn Trung Quốc đă giới thiệu cách đánh gần, đào giao thông hào sát địch, c̣n cử những chuyên gia đào hào của Quân chí nguyện từ Triều Tiên về nước sang Điện Biên Phủ, giúp đỡ chỉ đạo thực thi tác chiến hầm hào, thu được hiệu quả rất tốt.
    Trước khi tiến công Điện Biên Phủ, bước vào chiến dịch “Véc-đoong ở Đông Nam Á”, quân Pháp c̣n đầy tự tin. Viên chỉ huy cao nhất quân Pháp tại Điện Biên Phủ - Thiếu tướng Đờ Cát vô cùng kiêu căng ngạo mạn cho máy bay thả truyền đơn thách thức Đại tướng Vơ Nguyên Giáp, nói: “Tôi biết bộ đội của Ngài đă bao vây Điện Biên Phủ, song v́ sao không tiến công? Chúng tôi đă không c̣n kiên nhẫn chờ đợi được nữa rồi. Nếu Ngài có gan, dám phát động tiến công, th́ bắt đầu ngay đi! Tôi đang chờ đón sự khiêu chiến của Ngài, quyết sống mái một phen với ngài!”.
    Tổng tư lệnh Vơ Nguyên Giáp mỉa mai nói: “Đồ nhăi ranh, hăy đợi đấy!”.
    Đồng chí Vi Quốc Thanh cũng nói: “Tên Đờ Cát thật ngông cuồng! Sau khi chiến dịch mở màn, có lúc nó sẽ phải khóc!”.
    Giai đoạn thứ nhất của chiến dịch Điện Biên Phủ bắt đầu chiến đấu từ ngày 13 tháng 3 năm 1954. Trước khi bộ binh công kích, cuộc đấu pháo của hai bên xé nát bầu trời đêm, ngẫu nhiên c̣n có đạn pháo bay lên chọi nhau trên không, ánh lửa khói đạn mù trời; mặt đất rung lên tiếng pháo bốn phía, tiếng hô xung phong giết giặc của quân đội nhân dân Việt Nam vang động rừng hoang núi vắng chung quanh.
    Trong cuộc chiến đấu này, quân đội nhân dân Việt Nam vô cùng anh hùng dũng cảm, lần lượt công phá ba cụm cứ điểm pḥng ngự ở phía bắc Điện Biên Phủ, tiêu diệt gọn 3 tiểu đoàn đủ quân Pháp và nguỵ quân, giành chiến thắng đầu tiên.
    Khi giai đoạn thứ hai tiến công khu Trung tâm, hai bên tranh giành vô cùng quyết liệt, trên chiến trường ở vào trạng thái giằng co.
    Đứng trước t́nh h́nh mới xuất hiện, những người bạn chiến đấu Việt Trung cùng nhau nghiên cứu tiếp tục áp dụng cách đánh đào chiến hào ngang dọc, đánh dũi đánh lấn, chia cắt bao vây, tiêu diệt từng lô cốt quân địch, khi đó gọi cách đánh này là chiến thuật “Bóc măng tre”.
    Thế là, các cụm cứ điểm của quân Pháp ở Điện Biên Phủ cuối cùng đă bị bóc đi dần từng mảng từng lớp một.
    Trải qua trên 50 ngày đêm chiến đấu anh hùng dũng cảm, quân đội nhân dân Việt Nam đă thực hành tổng công kích vào ngày 7 tháng 5, tấn công tiêu diệt toàn bộ Điện Biên Phủ, giành thắng lợi hoàn toàn.
    Lúc một tổ mũi nhọn của quân đội nhân dân xung phong vào Sở chỉ huy quân Pháp, Đờ Cát và nhân viên tham mưu của y kinh hoàng giơ cao hai tay, mặ tái mét, cúi đầu bước ra khỏi hầm cố thủ của chúng. Vẻ ngạo mạn ngông cuồng trước đó đă mất hết sạch sành sanh!
    Trong Bộ Tổng chỉ huy của quân đội nhân dân Việt Nam, Đại tướng Vơ Nguyên Giáp và Tổng cố vấn Vi Quốc Thanh phấn khởi nắm chặt hai tay, những người bạn chiến đấu Việt Trung xúc động ôm chặt lấy nhau, khắp pḥng tràn đầy không khí hân hoan chiến thắng.
    Sau khi chiến đấu làm chủ Điện Biên Phủ, một số đồng chí trong Đoàn Cố vấn chúng tôi tiến vào pháo đài “Véc-đoong ở Đông Nam Á” này. Nhướng mắt quan sát bốn phía, trên mặt đất nóng bỏng lửa đạn vừa trải qua cuộc chiến đấu quyết liệt, khói đạn đă tan dần, những tàn tích của chiến tranh vẫn c̣n nguyên đó: Xác mấy chiếc máy bay, những khẩu lựu pháo 155 chưa bị phá huỷ hoàn toàn và những khẩu súng máy, những mảnh dù loang lổ màu sắc phủ kín mặt đất rộng lớn. Nơi đây chỉ cách hôm nay ít lâu c̣n được coi là pháo đài vững như bàn thạch, nay đă trở thành những lô cốt nham nhở vết đạn pháo thảm hại ê chề.
    Hồi tưởng lại giai đoạn lịch sử khó quên này, chúng tôi càng cảm thụ sâu sắc thêm t́nh bạn chiến đấu của nhân dân hai nước Trung Việt là do thế hệ lănh đạo tiền bối Chủ tịch Mao Trạch Đông và Chủ tịch Hồ Chí Minh trực tiếp dầy công vun đắp, kinh qua những người bạn chiến đấu hai nước chi viện lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, không ngừng được củng cố và tăng cường. Đúng như câu thơ của Chủ tịch Hồ Chí Minh thâm t́nh miêu tả:
    Mối t́nh hữu nghị Việt Hoa,
    Vừa là đồng chí, vừa là anh em.
    VŨ PHONG TẠO dịch theo Hồi ức của Trương Đức Duy, Văn Trang, Vương Đức Luân (Trung Quốc)

  6. #346
    Member Subutai's Avatar
    Join Date
    25-08-2016
    Posts
    35
    Quote Originally Posted by Ba Búa View Post
    Có chuyện nầy bác muốn t́m hiểu ,mà chưa nghe bàn luận ǵ cả .
    Đó là ông Phú Trọng mà nghe tên là Trọng lú ,không rơ chữ lú nầy do dân trong nước đặt hay "đám phản động" đặt cho v́ thấy cái mặt ngu ngu làm sao đó .
    Trọng tâm câu hỏi là đây .
    Qua Đại hội đảng vừa qua và ông ta vẫn nắm Tổng bí thư. Chính cái vụ nầy Bác mới thắc mắc là ông ta có tay trong nào làm Quân Sư cho ông ta , mới bày mưu tính kế độc đáo để hạ bệ Dũng một cách toàn hảo .Dũng hết đường cựa quậy. Tính toán kỷ đến từng chi tiết ,chuẩn bị cả quân đội và công an để chống bạo loạn --ngừa đảo chánh ---Bác nghĩ tay đó mới là mưu sâu chỉ vẽ cho Trọng .Đến nỗi Dũng là một kẻ đang lên , đàn em cũng nhiều , vây cánh đâu có tệ . Mà Dũng đành thất thủ ngậm cay nuốt đắng mà về vườn làm người ....tử tế .
    Cháu có nghe x́ xầm ǵ vụ nầy không ??Bác thấy ông TRọng lú thật, không dễ ǵ nghĩ chiêu đó được đâu . Cái lú không mất mà ḷi ngay ra sau đó thôi , khi tuyên bố Bí Thư phải là người Bắc ,có lư luận ...vv..Nói như vậy th́ đâu có nham hiểm , sâu sắc cái ǵ .
    Trong ṿng nội bộ th́ họ biết , nhưng khá lâu rồi họ có x́ ra cháu biết không . Kể nghe chơi .
    Muốn hiểu rơ hơn, theo tôi bạn phải nh́n sang chính trường Tàu Cộng th́ sẽ thấy rất đơn giản, và Trọng Lú cũng chẳng cao thủ ǵ !

    - Thứ nhất, tập tính dân Việt Nam, nhất là thế hệ lớn lên trong môi trường tù túng Cộng Sản là chây ỳ, bị nhồi sọ và ḱm kẹp nên không dám thay đổi cái cũ. Cái cũ ở đây là " tập quán " không cho phép lănh đạo Cộng Sản làm nguyên thủ quá 2 nhiệm kỳ - 10 năm và lại càng không cho đang làm " Tứ trụ " này sang " Tứ trụ " kia: như trường hợp của Tấn Dũng là định nhảy từ Thủ tướng sang Tổng Bí Thư.

    - Thứ hai là cả lũ Việt Cộng đều ăn bẩn như nhau, đứa nào cũng có tiền án, tiền sử tham ô. Nh́n gương của những Từ Tài Hậu, Bạc Hy Lai, Chu Vĩnh Khang bên Tàu Cộng th́ chúng đều sợ một nhân vật lănh tụ tập trung quá nhiều quyền lực có thể sẽ tiêu diệt những phe cánh kia.
    Bởi trong một thể chế độc đảng toàn trị, không bị tư pháp và lập pháp, báo chí độc lập giám sát th́ nguyên thủ sẽ có quyền uy tuyệt đối v́ nắm quân đội và cảnh sát. Điều này khác hẳn với lănh đạo như Obama tuy là đứng đầu hành pháp và là tổng tư lệnh quân đội, song bị giám sát và khống chế bởi Lưỡng Viện và Ṭa Án Tối Cao, cùng nhiều báo chí của các đảng độc lập. Ngân hàng Trung Ương, FED cũng độc lập với Obama chứ không phải như Ngân hang nhà nước của Cộng Sản Việt Nam là do Bộ Chính Trị CSVN thao túng !

    Trước đó, Việt Cộng cũng từng có một độc tài Lê Duẩn với tay sai Lê Đức Thọ lấn át cả Hồ, đưa cả nước ăn bo bo 10 năm mà chỉ khi Duẩn ốm chết tới nơi th́ đám cấp tiến trong đảng Việt Cộng mới có thay đổi năm 1986.

    - Thứ ba là Trọng Lú đă có một chiêu đánh vào tâm lư cổ hủ vẫn c̣n thâm căn cố đế ở Việt Nam là phân biệt vùng miền, cục bộ địa phương: " Tổng bí thư phải là người miền Bắc, có lư luận."

    Chiêu này cũng là chiêu tâm lư, không biết thằng nào ranh ma cố vấn cho Trọng ?! Bởi dân miền Bắc có những vùng cực kỳ cục bộ địa phương như Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh. Chỉ với lời này Trọng đă " gieo hy vọng " làm tổng bí thư sau này cho bọn Uỷ viên trung ương Cộng Sản gốc miền Bắc và giành được ủng hộ tuyệt đối từ chúng. Đây cũng là sự thật đáng khinh về đảng Cộng Sản VN. Dù cùng là người Việt, nói tiếng Việt, viết chữ Quốc Ngữ và cùng là đảng viên của tổ chức toàn trị mang tên đảng CSVN, song chúng lại cục bộ, phân biệt ra Bắc Kỳ Cộng, Trung Kỳ Cộng, Nam Kỳ Cộng. Vậy th́ cái bộ mặt đoàn kết, nhất trí mà chúng hay rêu rao chỉ là nói suông.
    Last edited by Subutai; 06-09-2016 at 03:53 AM.

  7. #347
    Member nguoi gia's Avatar
    Join Date
    18-02-2016
    Posts
    2,067

    Bạn trẻ thân

    Tôi đăng lại bài này để thấy vào thời điểm 1956, hai miền Nam, Bắc ra sao:

    https://hoangtran204.wordpress.com/2...%B0%E1%BB%9Bc/

    ..............
    Đến ngày hôm nay đă có 56 quốc gia công nhận chính phủ chúng tôi, duy tŕ quan hệ ngoại giao với chúng tôi, hoặc đă đề nghị chúng tôi được gia nhập Liên Hiệp Quốc. Nhà cầm quyền cộng sản ở miền Bắc chỉ được sự công nhận của khoảng 10 chính phủ cộng sản. Trong những năm gần đây, ảnh hưởng của Việt Nam Tự Do đă được tăng đáng kể: Nước chúng tôi hiện nay là thành viên của 33 tổ chức quốc tế và Sài G̣n được chọn là trụ sở của nhiều hội nghị quốc tế.
    ........

  8. #348
    Xem Chơi
    Khách

    Chăn Gối với Kẻ Thù / Sleeping With the Enemy

    Chăn Gối với Kẻ Thù / Sleeping With the Enemy

    James Webb, THG chuyển ngữ


    Lời giới thiệu: Xin mời quí vị đọc một bài viết của một cựu Sỉ Quan Hoa Kỳ đă từng chiến đấu trên chiến trường Việt Nam, cựu Bộ Trưởng Hải Quân Hoa Kỳ và hiện là Thượng Nghị Sỉ Liên Bang của Hoa Kỳ. Quan điểm về cuộc chiến Việt Nam. Thú thật, cho đến bây giờ mới thấy một người Mỹ trí thức có đầy đủ hiêu biết về cuộc chiến Việt Nam đă viết một bài chân thật, rất đáng kính trọng và rất đáng đưa vào lịch sử của Hoa Kỳ để cho con cháu Hoa Kỳ được hiểu rỏ hơn cuộc chiến Việt Nam mà trước đây những kẻ viết lịch sử Hoa Kỳ đă thiếu dữ kiện sống để viết - THG


    <= Tác giả James Webb, cựu chiến binh với huân chương cao quư trong chiến tranh Việt Nam, cựu nghị viên tiểu bang Virginia, người khinh thường chính sách của chính quyền Washington.

    Biết giải thích như thế nào với những đứa con của tôi rằng khi tôi mười mấy, đôi mươi, những tiếng nói ồn ào nhất của những người cùng thời lại nhằm mục đích phá nát những nền tảng của xă hội Hoa Kỳ, để xây dựng lại một xă hội dựa theo quan điểm đầy tự măn của họ. Giờ đây nh́n lại, ngay cả chúng ta, những người đă trải qua giai đoạn này, cũng không hiểu được tại sao lại có những kẻ với tŕnh độ học vấn cao, đa số sinh ra từ gia đ́nh thượng lưu, lại có thể gieo rắc những tư tưởng phá hoại làm nhiễm độc bầu không khí của thập niên 1960 và những năm đầu của thập niên 1970. Ngay cả Quốc Hội cũng bị nhiễm những con vi khuẩn nầy.

    Sau khi tổng thống Nixon từ chức vào tháng Tám 1974, cuộc bầu cử mùa thu năm ấy mang lại 76 tân dân biểu thuộc đảng Dân Chủ và 8 thượng nghị sĩ. Đại đa số những dân cử chân ướt chân ráo này đă tranh cử dựa trên cương lĩnh của Mc Govern. Nhiều người trong số họ được xem như những ứng viên yếu kém trước khi Nixon từ chức, vài người không xứng đáng thấy rơ, chẳng hạn như Tom Downey, 26 tuổi, thuộc New York, người chưa từng có một nghề ngỗng ǵ và vẫn c̣n ở nhà với mẹ.

    Cái gọi là Quốc Hội hậu Watergate nầy diễu hành vào thành phố với một sứ mệnh vô cùng quan trọng mà sau này trở thành điểm tập hợp cho cánh Tả của Hoa Kỳ: chấm dứt sự giúp đỡ của nước Mỹ dưới bất kỳ h́nh thức nào cho chính quyền đang bị vây khốn Nam Việt Nam. Không nên lầm lẫn ở chỗ này – đây không phải là sự kêu gào thanh niên Mỹ đừng đi vào cơi chết của những năm trước đây. Những người lính Mỹ cuối cùng đă rời Việt Nam hai năm trước rồi, và đă tṛn bốn năm không có một người Mỹ nào bị tử trận.

    Bởi những lư do mà không một viện dẫn lịch sử nào có thể bào chữa được, ngay cả sau khi quân đội Mỹ triệt thoái, cánh Tả vẫn tiếp tục những cố gắng để đánh gục nền dân chủ c̣n phôi thai của Nam Việt Nam.



    Harold Ickes / Bill Clinton

    Phụ tá sau này của Nhà Trắng Harold Ickes và nhiều người khác trong “Chiến Dịch Kiểm Soát Tài Chính” – có một lúc được giúp đỡ bởi một người tuổi trẻ nhiều tham vọng Bill Clinton – làm việc để cắt toàn bộ những khoản tài trợ của Quốc Hội nhằm giúp miền Nam Việt Nam tự bảo vệ. Liên Hiệp Hoà B́nh Đông Dương, điều hành bởi David Dellinger và được quảng bá bởi Jane Fonda và Tom Hayden, phối hợp chặt chẽ với Hà Nội suốt năm 1973 và 1974, đi khắp các khuôn viên đại học Mỹ, tập hợp sinh viên để chống lại điều được cho là những con ác quỷ trong chính quyền miền Nam Việt Nam.



    Jane Fonda và John Kerry, hai tên phản chiến chủ bại, giúp Cộng Sản bành trướng trên thế giới

    Những đồng minh của họ trong Quốc Hội liên tục thêm vào những tu chính án để chấm dứt sự viện trợ của Hoa Kỳ cho những người Việt Nam chống cộng, ngăn cấm cả đến việc sử dụng không lực để giúp những chiến binh Nam Việt Nam đang bị tấn công bởi các đơn vị Bắc Việt được khối Sô Viết yểm trợ.

    Rồi đến đầu năm 1975 Quốc Hội Watergate giáng một đơn chí tử xuống các nước Đông Dương không cộng sản. Tân Quốc Hội lạnh như băng từ chối lời yêu cầu gia tăng quân viện cho Việt Nam và Cam Bốt của tổng thống Gerald Ford. Ngân khoản dành riêng này sẽ cung cấp cho quân đội Cam Bốt và Nam Việt Nam đạn dược, phụ tùng thay thế, và vũ khí chiến thuật cần thiết để tiếp tục cuộc chiến tự vệ. Bất chấp sự kiện là Hiệp Định Paris 1973 đặc biệt đ̣i hỏi phải cung cấp “viện trợ để thay thế trang thiết bị quân sự vô giới hạn” cho Nam Việt Nam, đến tháng Ba phe Dân Chủ trong Quốc Hội biểu quyết với tỷ số áp đảo, 189-49, chống lại bất kỳ viện trợ quân sự bổ sung cho Việt Nam và Cam Bốt.

    Trong các cuộc tranh luận, luận điệu của phe Tả phản chiến gồm toàn những lời lên án các đồng minh đang bị chiến tranh tàn phá của Hoa Kỳ. Và đầy những hứa hẹn về một tương lai tốt đẹp cho các quốc gia nầy dưới sự cai trị của chế độ Cộng Sản. Rồi dân biểu Christopher Dodd , tiêu biểu cho sự ngây thơ hết thuốc chữa của các đồng viện, lên giọng đầy điệu bộ “gọi chế độ Lon Nol là đồng minh là làm nhục chữ nghĩa… Tặng vật lớn nhất mà đất nước chúng ta có thể trao cho nhân dân Cam Bốt là ḥa b́nh, không phải súng. Và cách tốt nhất để đạt được mục đích này là chấm dứt viện trợ quân sự ngay lập tức.”



    Christopher Dodd / Thomas Downey

    Sau khi trở thành chuyên gia đối ngoại trong ṿng chỉ có hai tháng kể từ lúc thôi bú mẹ, Tom Downey chế diễu những cảnh cáo về tội ác diệt chủng sắp sửa xảy ra ở Cam Bốt, cái tội ác đă giết hơn một phần ba dân số của quốc gia này, như sau, “ chính phủ cảnh cáo rằng nếu chúng ta rời bỏ các quốc gia ấy th́ sẽ có tắm máu. Nhưng những cảnh cáo cho việc tắm máu trong tương lai không thể biện minh cho việc kéo dài việc tắm máu hiện nay.

    Trên chiến trường Việt Nam việc chấm dứt viện trợ quân trang, quân cụ là một tin làm kinh ngạc và bất ngờ. Các cấp chỉ huy quân đội của miền Nam Việt Nam đă được đảm bảo về việc viện trợ trang thiết bị khi người Mỹ rút quân – tương tự như những viện trợ Hoa Kỳ vẫn dành cho Nam Hàn và Tây Đức – và đảm bảo rằng Hoa Kỳ sẽ tái oanh tạc nếu miền Bắc tấn công miền Nam, vi phạm hiệp định Paris 1973. Bây giờ th́ họ đang mở mắt trừng trừng nh́n vào một tương lai bất định khủng khiếp, trong lúc khối Sô Viết vẫn tiếp tục yểm trợ cho Cộng Sản Bắc Việt.

    Trong lúc quân đội Nam Việt Nam, vừa choáng váng vừa mất tinh thần, t́m cách điều chỉnh lại lực lượng để đối phó với những thiếu thốn trang thiết bị cần thiết, quân miền Bắc được tái trang bị đầy đủ lập tức phát động ra cuộc tổng tiến công. Bắt giữ được nhiều đơn vị bị cô lập, quân miền Bắc tràn xuống vùng đồng bằng trong ṿng có 55 ngày. Những năm về sau tôi phỏng vấn các người lính miền Nam Việt Nam c̣n sống sót trong các cuộc giao tranh, nhiều người trải qua hơn chục năm trong các trại tập trung của cộng sản sau khi cuộc chiến chấm dứt. Điệp khúc này không bao giờ chấm dứt: “Tôi không c̣n đạn dược.” “Tôi chỉ c̣n 3 quả đạn pháo cho mỗi khẩu một ngày.” “Tôi không c̣n ǵ để phát cho binh sĩ của tôi.” “ Tôi phải tắt máy truyền tin, bởi v́ tôi không thể nào chịu đựng được nữa những lời kêu gọi xin tiếp viện.”

    Phản ứng của Hoa Kỳ trước sự sụp đổ này cho thấy có hai nhóm khác nhau, và điều này vẫn c̣n tiếp tục được thấy rơ trong nhiều vấn để chúng ta đang đương đầu ngày nay. Đối với những người đă từng chiến đấu ở Việt Nam, và đối với gia đ́nh, bạn bè, và những người cùng quan điểm chính trị với họ, đây là một tháng đen tối và tuyệt vọng.


    Những khuôn mặt mà chúng ta thấy đang chạy trốn sự tấn công của Bắc Quân là những khuôn mặt rất thật và quen thuộc, không phải đơn thuần là những h́nh ảnh truyền h́nh. Những thân người xoay trong không gian như những bông tuyết, rơi xuống chết thảm khốc sau khi đeo bám tuyệt vọng vào thân trực thăng hay phi cơ, có thể là những người chúng ta quen biết hoặc từng giúp đỡ. Ngay cả đối với những kẻ không c̣n niềm tin vào khả năng đánh bại Cộng Sản, đây không phải là cách để chấm dứt cuộc chiến.

    Đối với những kẻ từng trốn tránh cuộc chiến và lớn lên tin rằng đất nước chúng ta là quỷ dữ, và ngay cả khi họ thơ mộng hoá những ư định của người cộng sản, những tuần lễ sau cùng này đă chối bỏ trách nhiệm của ḿnh trong sự sụp đổ này bằng những phê phán quân đội Nam Việt Nam đầy tính sa lông, hay là công khai reo mừng. Ở trung tâm Luật Khoa của đại học Georgetown nơi tôi đang theo học, việc Bắc Việt trắng trợn ném bỏ các điều cam kết về ḥa b́nh và bầu cử trong hiệp định Paris 1973, và tiếng xe tăng của Bắc Quân trên đường phố Sài G̣n được xem như là một cái cớ để thực sự ăn mừng.

    (C̣n tiếp)

  9. #349
    Xem Chơi
    Khách

    Chăn Gối với Kẻ Thù / Sleeping With the Enemy (tiếp theo)

    Sự chối bỏ trách nhiệm vẫn c̣n tràn lan trong năm 1997, nhưng thực ra cái kết cuộc này chính là mục tiêu của những cố gắng không ngừng nghỉ của phong trào phản chiến trong những năm theo sau sự rút quân của Mỹ. George McGovern, thẳng thắn hơn nhiều người, công khai tuyên bố với người viết trong lúc nghỉ khi thâu h́nh cho chương tŕnh “Crossfire” của CNN vào năm 1995. Sau khi tôi đă lư luận rằng cuộc chiến rơ ràng là có thể thắng được ngay cả vào giai đoạn cuối nếu chúng ta thay đổi chiến lược của ḿnh, ứng cử viên tổng thống năm 1972, người t́nh nguyện đi Hà Nội bằng đầu gối, b́nh luận, “Anh không hiểu là tôi không muốn chúng ta chiến thắng cuộc chiến đó sao? ” Ông McGovern không chỉ có một ḿnh. Ông ta là phần tử của một nhóm nhỏ nhưng vô cùng có ảnh hưởng. Sau cùng họ đă đạt được điều họ muốn..

    Có lẽ không c̣n minh chứng nào lớn hơn cho không khí hân hoan chung quanh chiến thắng của Cộng Sản là giải thưởng điện ảnh năm 1975, được tổ chức vào ngày 8 tháng 4, ba tuần trước khi miền Nam sụp đổ. Giải phim tài liệu hay nhất được trao cho phim Hearts and Minds, một phim tuyên truyền độc ác tấn công những giá trị văn hóa Hoa Kỳ cũng như những cố gắng của chúng ta để hỗ trợ cho sự chiến đấu cho nền dân chủ của miền Nam Việt Nam. Các nhà sản xuất Peter Davis và Bert Schneider (người thủ diễn một vai trong câu chuyện của david Horowitz) cùng nhau nhận giải Oscar. Schneider thẳng thừng trong việc công nhận sự ủng hộ những người Cộng Sản của ḿnh. Đứng trước máy vi âm ông ta nói :



    Bert schneider và cuốn phim "Hearts and Minds"

    "Thật là ngược đời khi chúng ta đang ở đây, vào thời điểm mà Việt Nam sắp được giải phóng.”

    Rồi giây phút đáng kinh ngạc nhất của Hollywood xảy ra – dù giờ đây đă được cố t́nh quên đi-. Trong lúc quốc gia Việt Nam, mà nhiều người Mỹ đă đổ máu và nước mắt để bảo vệ, đang tan biến dưới bánh xích của xe tăng, Schneider lôi ra một điện tín được gởi từ kẻ thù của chúng ta, đoàn đại biểu Cộng Sản Việt Nam ở Paris, và đọc to lên lời chúc mừng cho phim của ḿnh. Không một phút giây do dự, những kẻ nhiều quyền lực nhất của Hollywood đứng dậy hoan nghênh việc Schneider đọc bức điện tín này.
    Chúng ta, những người đă từng chiến đấu ở Việt Nam hoặc là những người ủng hộ những cố gắng ở đó, nh́n lại cái khoảnh khắc này của năm 1975 với sự sửng sốt không nguôi và không bao giờ quên được. Họ là ai mà cuồng nhiệt đến thế để đầu độc cái nh́n của thế giới về chúng ta? Sao họ lại có thể chống lại chính những người đồng hương của ḿnh một cách dữ tợn đến thế? Sao họ có thể đứng dậy để hoan nghênh chiến thắng của kẻ thù Cộng Sản, kẻ đă làm thiệt mạng 58000 người Mỹ và đè bẹp một đồng minh chủ trương ủng hộ dân chủ? Làm sao có thể nói rằng chúng ta và họ đang sống trong cùng một đất nước?

    Từ lúc ấy đến nay, không một lời nào của Hollywood nói về số phận của những con người biến mất sau bức màn tre của Việt Nam. Không ai đề cập đến những trại tập trung cải tạo mà hàng triệu chiến binh miền Nam Việt Nam đă bị giam giữ, 56000 người thiệt mạng, 250000 bị giam hơn 6 năm, nhiều người bị giam đến 18 năm. Không người nào chỉ trích việc cưỡng bách di dân, tham nhũng, hay là chế độ công an trị mà hiện vẫn c̣n đang tiếp diễn. Thêm vào đó, ngoại trừ phim Hamburger Hill có ư tốt nhưng kém về nghệ thuật, người ta chỉ hoài công nếu muốn t́m một phim thuộc loại có tầm vóc diễn tả các chiến binh Hoa Kỳ ở Việt Nam với đầy đủ danh dự và trong những khung cảnh có thật.

    Tại sao?

    Bởi v́ cộng đồng làm phim, cũng như những kẻ thuộc loại đỉnh cao trí tuệ trong xă hội, chưa bao giờ yêu thương, kính phục, hay ngay cả thông cảm với những con người đă nghe theo tiếng gọi của đất nước, lên đường phục vụ. Và vào lúc mà một cuộc chiến âm thầm nhưng không ngừng nghỉ đang diễn ra về việc lịch sử sẽ ghi nhớ đất nước chúng ta tham dự ở Việt Nam như thế nào, những kẻ chế diễu chính sách của chính quyền, trốn lính, và tích cực ủng hộ kẻ thù, cái kẻ thù mà sau cùng trở nên tàn độc và thối nát, không muốn được nhớ đến như là những kẻ quá đỗi ngây thơ và lầm lẫn.

    Giữa những người dân Mỹ b́nh thường, thái độ của họ trong khoảng thời gian rối ren nầy lành mạnh hơn nhiều. Đằng sau những tin tức bị thanh lọc và những bóp méo về Việt Nam, thực tế là những công dân của chúng ta đồng ư với chúng ta , những người đang chiến đấu, hơn là với những kẻ làm suy yếu cuộc chiến đấu này. Khá thú vị là điều nầy đặc biệt đúng với tuổi trẻ Mỹ, mà giờ đây vẫn c̣n được mô tả như là thành phần nổi loạn chống chiến tranh.

    Như được tường tŕnh lại trong bài Ư Kiến Quần Chúng, những kết quả thăm ḍ của Gallup từ năm 1966 cho đến khi Hoa Kỳ chấm dứt sự tham dự cho thấy tuổi trẻ Mỹ thực ra ủng hộ cuộc chiến Việt Nam lâu bền hơn bất cứ lứa tuổi khác. Ngay cả cho đến tháng 1 năm 1973, khi 68 phần trăm dân Mỹ trên 50 tuổi tin rằng chuyện gởi quân sang Việt Nam là một sai lầm, chỉ có 49 phần trăm những người tuổi từ 25 đến 29 đồng ư. Những phát hiện nầy cho thấy giới trẻ nói chung rơ ràng là không cực đoan, điều này đă được củng cố thêm bằng kết quả bầu cử năm 1972 – trong đó lứa tuổi từ 18 đến 29 ưa thích Richard Nixon hơn là George McGovern bằng tỷ lệ 52 so với 46 phần trăm.



    Nixon vs McGovern

    Tương tự như vậy, mặc dù trong quá khứ những người chống đối này, mà ngày nay đang thống lĩnh giới báo chí và giới khoa bảng, đă khăng khăng nói ngược với thực tế, sự xâm nhập vào Cam Bốt năm 1970 đă được ủng hộ quần chúng mạnh mẽ.. – Sự xâm nhập này đă gây ra sự phản đối rộng khắp ở các sân trường đại học, kể cả một vụ xung đột làm cho bốn người chết ở Kent State University. Theo những kết quả thăm ḍ dư luận của Harris gần 6 phần 10 dân Mỹ tin rằng sự xâm nhập vào Cam Bốt là đúng đắn. Đa số được hỏi ư kiến, trong cùng bản thăm ḍ này vào tháng 5 năm 1970, ủng hộ tái oanh tạc miền Bắc, một thái độ cho thấy sự bác bỏ hoàn toàn phong trào phản chiến.

    Các cựu chiến binh Việt Nam, dù bị bôi bẩn thường xuyên trên phim ảnh, trong các bản tin, và trong các lớp học, như là những chiến binh miễn cưỡng và thất bại, vẫn được những người dân Mỹ b́nh thường tôn trọng. Trong một nghiên cứu toàn diện nhất từ trước đến giờ về những cựu chiến binh Việt Nam (Harris Survey, 1980, ủy quyền bởi Veterans Administration) , 73 phần trăm công chúng và 89 phần trăm cựu chiến binh Việt Nam đồng ư với câu phát biểu “ Vấn đề rắc rối ở Việt Nam là quân đội chúng ta được yêu cầu chiến đấu trong một cuộc chiến mà các lănh tụ chính trị ở Washington không để cho họ được phép chiến thắng”, 70 phần trăm những người từng chiến đấu ở Việt Nam không đồng ư với câu phát biểu “Những ǵ chúng ta gây ra cho nhân dân Việt Nam thật đáng xấu hổ.” Trọn 91 phần trăm những người đă từng phục vụ chiến đấu ở Việt Nam nói rằng họ hănh diện đă phục vụ đất nước, và 74 phần trăm nói rằng họ thấy thoải mái với thời gian trong quân đội. Hơn nữa, 71 phần trăm những người phát biểu ư kiến cho thấy họ sẵn sàng chiến đấu ở Việt Nam một lần nữa , ngay cả nếu biết rằng cái kết quả chung cuộc vẫn như thế và sự giễu cợt sẽ đổ lên đầu họ khi họ trở về.

    Bản thăm ḍ này c̣n có cái gọi là “nhiệt kế đo cảm giác,” để đo lường thái độ của công chúng đối với những nhóm người khác nhau, với thang điếm từ 1 đến 10.. Cựu chiến binh từng phục vụ ở Việt Nam được chấm điểm 9.8 trên thang điểm này. Bác sĩ được 7.9, phóng viên truyền h́nh 6.1, chính trị gia 5.2, những người biểu t́nh chống chiến tranh 5.0, kẻ trốn quân dịch và chạy sang Canada được cho 3.3.

    Trái ngược với những câu chuyện huyền thoại được dai dẳng phổ biến, hai phần ba những người phục vụ ở Việt Nam là quân t́nh nguyện chứ không phải bị động viên, và 77 phần trăm những người tử trận là quân t́nh nguyện. Trong số những người tử trận:86 phần trăm là da trắng,12.5 phần trăm người Mỹ gốc Phi Châu và 1.2 phần trăm thuộc các chủng tộc khác. Những cáo buộc rất phổ biến như là chỉ có dân thuộc các nhóm thiểu số và người nghèo được giao cho những công tác khó khăn trong quân đội khi ở Việt Nam là điều sai lạc. Sự bất quân b́nh trong cuộc chiến, thực ra chỉ đơn giản là do những thành phần đặc quyền đặc lợi trốn tránh trách nhiệm của ḿnh, và chính những người này kể từ thời gian ấy đă kiên tŕ bôi bẩn những kinh nghiệm về cuộc chiến để nhằm tự bào chữa cho chính ḿnh, pḥng khi sau này bị lịch sử phán xét.

    Thế c̣n những kẻ không những đă hiểu sai ư nghĩa một cuộc chiến, mà c̣n không hiểu nổi dân tộc của ḿnh, những kẻ thuộc thành phần tinh hoa của xă hội đó bây giờ ra sao? Bây giờ họ đang ở đâu nếu không phải ở trong ṭa Bạch Ốc? Trên vấn đề lịch sử quan yếu này, cái vấn đề đă xác định thế hệ của chúng ta, họ dấu ḿnh thật kín. Họ nên dấu ḿnh như thế.

    Đối với những kẻ đă đem cuộc hành tŕnh tuổi trẻ đánh bạc trên cái ư tưởng rằng tổ quốc ḿnh là một lực lượng ác quỷ, sau khi nhận ra sự ngây thơ của ḿnh trong những năm sau năm 1975, chắc họ phải có một cảm giác rất kinh khủng. Thật là sáng mắt sáng ḷng cho những kẻ đă tỉnh thức, đă tự vượt qua được phản ứng chối tội, để chứng kiến cảnh tượng hàng trăm ngàn người dân miền Nam Việt Nam chạy trốn "ngọn lửa tinh nguyên của cách mạng" trên những con tàu ọp ẹp, sự chạy trốn mà chắc chắn 50 phần trăm sẽ vùi thây ngoài biển, hoặc là nh́n thấy những h́nh ảnh truyền h́nh của hàng ngàn chiếc sọ người Cam Bốt nằm lăn lóc trên những cánh đồng hoang, một phần nhỏ của hàng triệu người bị giết bởi những người Cộng Sản “giải phóng quân.”

    Thực vậy, chúng ta hăy thẳng thắn nh́n nhận. Thật đáng tủi nhục biết bao khi nh́n vào khuôn mặt của một thương binh, hay là nghe diễn từ tốt nghiệp của một học sinh thủ khoa người Mỹ gốc Việt Nam, mà người cha quá cố của em đă chiến đấu bên cạnh những người Mỹ, cho một lư tưởng mà bọn họ công khai mỉa mai, chế diễu, và xem thường. Và thật là một điều đáng xấu hổ khi chúng ta có một hệ thống chính quyền đă để cho em học sinh đó thành công nhanh chóng ở đây, mà lại không thực hiện được một hệ thống như vậy ở quê hương của em.

    James Webb, THG chuyển ngữ
    http://batkhuat.net/tl-changoi-voikethu.htm

  10. #350
    Cà na điên
    Khách
    Quote Originally Posted by James Webb
    Các cựu chiến binh Việt Nam, dù bị bôi bẩn thường xuyên trên phim ảnh, trong các bản tin, và trong các lớp học, như là những chiến binh miễn cưỡng và thất bại, vẫn được những người dân Mỹ b́nh thường tôn trọng. Trong một nghiên cứu toàn diện nhất từ trước đến giờ về những cựu chiến binh Việt Nam (Harris Survey, 1980, ủy quyền bởi Veterans Administration) , 73 phần trăm công chúng và 89 phần trăm cựu chiến binh Việt Nam đồng ư với câu phát biểu “ Vấn đề rắc rối ở Việt Nam là quân đội chúng ta được yêu cầu chiến đấu trong một cuộc chiến mà các lănh tụ chính trị ở Washington không để cho họ được phép chiến thắng”, 70 phần trăm những người từng chiến đấu ở Việt Nam không đồng ư với câu phát biểu “Những ǵ chúng ta gây ra cho nhân dân Việt Nam thật đáng xấu hổ.” Trọn 91 phần trăm những người đă từng phục vụ chiến đấu ở Việt Nam nói rằng họ hănh diện đă phục vụ đất nước, và 74 phần trăm nói rằng họ thấy thoải mái với thời gian trong quân đội. Hơn nữa, 71 phần trăm những người phát biểu ư kiến cho thấy họ sẵn sàng chiến đấu ở Việt Nam một lần nữa , ngay cả nếu biết rằng cái kết quả chung cuộc vẫn như thế và sự giễu cợt sẽ đổ lên đầu họ khi họ trở về.

    Bản thăm ḍ này c̣n có cái gọi là “nhiệt kế đo cảm giác,” để đo lường thái độ của công chúng đối với những nhóm người khác nhau, với thang điếm từ 1 đến 10.. Cựu chiến binh từng phục vụ ở Việt Nam được chấm điểm 9.8 trên thang điểm này. Bác sĩ được 7.9, phóng viên truyền h́nh 6.1, chính trị gia 5.2, những người biểu t́nh chống chiến tranh 5.0, kẻ trốn quân dịch và chạy sang Canada được cho 3.3.
    Dân Mỹ th́ rated bọn trốn tránh "quân dịch" như ở trên.

    Cho dân miền Nam, th́ với mấy thằng SOB, du học sinh của VNCH, đă t́m cách ở lậu lại Canada để trốn tránh "quân dịch" và bây giờ lại c̣n tiếp tay lũ vixi bán nước như cái hội "vịt kiều bán nước" ở Canada, th́ dân miền Nam & dân tị nạn vc nên xử cái bọn chó đẻ SOB này bằng cách nào ? Is it ok? Nếu, sử dụng h́nh phạt, "THIẾN CHO TIỆT GỈNG GIỐNG CHÓ ĐẺ" ?!

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 1
    Last Post: 02-02-2013, 02:51 PM
  2. Sinh vật "máu lạnh"
    By Diêt VC in forum Tin Việt Nam
    Replies: 45
    Last Post: 16-07-2012, 03:58 AM
  3. Replies: 9
    Last Post: 08-11-2011, 08:37 PM
  4. Replies: 0
    Last Post: 15-05-2011, 12:29 AM
  5. Cô giáo chửi học sinh 18 phút và "nhéo chỗ kín"
    By Nông dân in forum Tin Việt Nam
    Replies: 0
    Last Post: 21-12-2010, 10:56 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •