Page 4 of 4 FirstFirst 1234
Results 31 to 38 of 38

Thread: Thơ Du Tử Lê

  1. #31
    Member
    Join Date
    14-12-2010
    Posts
    1,362


    Khúc Cầu Hoàng

    xin mắt mở tạnh trăm miền băo rớt
    môi ô mai xin muối mặn lời vàng
    t́nh đắm đuối khôn nguôi hồn thảng thốt
    tay tham lam không thể đợi giờ mềm
    người linh hiển trên đỉnh cùng gió cuốn
    chân chim khuyên chưa bước xuống cuộc đời

    cánh buồm nào đă khép kín hồn tôi
    và đă thả trôi sông ngh́n ước vọng
    tôi đă lạc bên kia bờ sự sống
    thân khô rang mong từng hạt mưa nhuần
    xin hơi thở đèn hương tim thánh thiện
    trăm năm xin son phấn một tên người

    khi hạnh phúc không dung cùng khốn khó
    ai sinh ra được chọn đúng đời ḿnh
    tôi lớn lên biết mỗi điều duy nhất
    - sao khi không ta lại phải làm người

    trời tối mau mưa ướt vội sông dài
    năm tháng cũ sủi tăm cùng nỗi chết
    xin tay ngọc gối êm t́nh thảm thiết
    cây xin xanh đừng ngại lúc hanh vàng

    trời xin cao cho đáy mắt em ngoan
    gió xin nổi trong hồn tôi tơi tả
    tóc xin chảy chia trăm ḍng (rất lạ)
    mỗi trôi đi dung một bước quay về

    mỗi lênh đênh dung một ư năo nề
    mỗi quanh quẩn chứa chan ngh́n thất lạc
    xin khúc hát vọng âm từng cửa ngực
    vỡ từng thân đá cổ, lệ xin tan
    vỡ lời buồn ẩn khát một truy hoan
    thắp tuyệt vọng sáng lên cùng chí quẫn
    tôi cúi mặt ngó bóng ḿnh lật xấp
    trên đọan đường bấy nát đạn bom vui
    có chăng nào phiêu lăng đă bao nơi

    mà suốt cuộc nghe đời ḿnh héo lụn
    xin thân xác lơm in mười ngón nhọn
    xin răng thơm cắn vỡ giọt – tôi – sầu
    xin mưa bay trên vạt áo nhiệm màu
    cuốn tôi lại trong kén – người – hạnh – phúc
    xin chân sa – trong t́nh tôi ngập lụt

    đôi cánh vàng xin bỏ lại trên cao

    miệng hoa cau xin kết nụ ngạt ngào
    tay kim chỉ xin khâu t́nh rách rưới
    giường êm ái – xin người ngoan giấc ngủ
    ván cây này xẻ tự khối t́nh tôi
    nệm drap này dệt bởi sợi tương lai
    chăn mùng nữa chính ḷng tôi chân thiết
    cửa xin khép cho đêm đừng cay nghiệt
    sáng xin hồng cho nắng ấm trưa mai
    chiều xin vàng – lấy lá lót chân ai
    bước ngượng nghịu trong mắt nh́n (thấy ghét)

    môi rát bỏng bởi chưng t́nh cuống quưt
    hồn tham lam nên ích kỷ khôn cùng
    mộng sẽ mềm trên từng lá me sương
    người sẽ khóc giữa không – ngờ – hạnh – phúc

    cho tất cả – xin cho đừng luyến tiếc
    t́nh không dung một cân nhắc bao giờ
    phút giây nào người c̣n ư so đo
    phút giây nào người c̣n ư so đo
    xin đừng đến để t́nh tôi khỏi tủi
    (v́ hạnh phúc không dung cùng khốn khó)

    tôi lấy ǵ để sửa lễ cầu hôn
    biết lấy ǵ để đổi được ḷng tin
    tôi chỉ có thủy chung làm vốn liếng
    mắt xin mở tạnh nguôi ngh́n thảm thiết

    môi ô mai xin muối mặn hồn này
    người linh hiển trên đỉnh cuồng gió cuốn
    bước một lần xin bước xuống đời tôi
    bước một lần như thần thánh bỏ ngôi
    chung than củi với một người phẫn chí

    (09-68)
    Du Tử Lê

  2. #32
    Member
    Join Date
    14-12-2010
    Posts
    1,362


    Khi người về

    Người về đâu? - không người không về đâu
    chiều chưa mưa nên chiều chưa thay màu
    tôi cây me đứng rung từng lá
    lá vàng rồi tôi cũng vàng theo

    t́nh người say? - không t́nh người không say
    đêm sắp sang nên đêm sắp ùa đầy
    hồn tôi ngủ sớm trong tay áo
    tay áo người bay hương ngất ngây

    người yêu ai không người không yêu ai
    lời tôi van xin lời tôi trải dài
    trên trang nhật kư tôi than trách
    tôi trách than người? - không tôi trách than ai!

    khi người về tôi không nh́n không trông
    ḷng tôi sông nước đủ trăm ḍng
    quanh co một nỗi buồn vô hạn

    qua suốt một đời vẫn nhớ nhung
    người không về nên ḷng người dửng dưng
    t́nh tôi mong nên t́nh tôi khôn cùng
    xế trưa sân nắng sầu con gió
    tôi gió may nhiều tôi tủi thân

    người thương người?
    - không người không thương
    tôi xa xôi nên tôi chả được gần
    người kiêu sa thế tôi đành ước
    vôi vữa cho người lát tuổi xuân

    người không về nên tôi cũng chả buồn đi
    bao nhiêu dự tính có ra ǵ
    bèo trôi từng lớp trên lưng sóng
    tôi quá chân rồi tôi giết tôi
    người phương nào người có nghe nôn nao
    tôi ở đây nghe ḷng tôi ŕ rào
    lá me vàng rụng con đường nhớ
    tôi nghĩ về người đêm ngày tôi xanh xao

    1965
    Du Tử Lê

  3. #33
    Member
    Join Date
    14-12-2010
    Posts
    1,362


    Bước Chậm Qua Đời

    Người đă thế ta c̣n chi tiếc nữa,
    T́nh c̣n chi mà ta phải điên cuồng.
    Ta giận ta không thể lấy lại hồn,
    Không thể chuộc lại t́nh đă hiến.
    Không thể bỉ khinh người ta ca tụng,
    Không thể bôi nhọ chính mặt ta hôn.

    T́nh ta đẹp nên suốt đời quư báu,
    Hồn như trời nên biển rộng bao la,
    Người có thể một phút giây bán rẻ,
    Nhưng riêng ta ḷng măi măi tôn thờ.

    Trước bội bạc ta trở thành man dă,
    Móng điên cuồng, nanh vuốt muốn
    giương ra
    Thương cho ta không thể giết
    được người
    Mà quay lại cào mặt ta rướm máu.

    Ôi đau đớn đă nhận ch́m ta xuống .
    Như con chim ủ kín vết thương ḿnh,
    Lần cuối cùng ta nói với nhân gian,
    Ta đắm đuối nên suốt đời ta khổ
    Ta vụng tính nên cuối cùng thua lỗ,
    Đành trở về ngủ dưới mái hiên mưa.
    Đành trở về cùng với hạt sương sa,
    Dưới hiên lạnh thấy hồn ai co quắp.

    Người cũng chỉ như trăm ngàn kẻ khác.
    Sầu hai vai ta bước chậm qua đời!

    Du Tử Lê

  4. #34
    Member
    Join Date
    14-12-2010
    Posts
    1,362


    Nỗi Buồn Của Nàng

    Là chim bướm mười phương phù sa nước ngọt
    Mùa xuân nào nàng lỡ hái hoa yêu
    Người dặm xa bóng nhỏ cuối chân chiều
    T́nh lén lén trên làn môi kiều mỵ
    Mắt ngây thơ nghe bắt đầu ảo dị
    Những chờ mong thương nhớ thoảng qua ḷng
    Rồi dung nhan theo làn tóc bềnh bồng
    Trôi chảy măi trên ḍng sông héo muộn
    Là những tháng mưa bay t́nh yêu không tưởng
    Nàng âm thầm trong thế giới ưu tư

    Người dặm xa bóng nhỏ đă mịt mù
    Làm sao nhỉ ? Đôi khi nàng rưng nước mắt
    Trong mặc cảm âu lo thời gian dằn vặt
    Nàng tưởng ḿnh đă hết ước mơ
    Nhưng một hôm người bến gió trở về
    Thân xiêu đổ chiến tranh hằn nguyên dấu vết
    Người đứng đó nghiêng nụ cười mỏi mệt
    Nàng xót xa như máu chảy ngoài tim
    Ôi t́nh yêu thế kỷ kiếm t́m
    Trong giây phút hiện nguyên h́nh hoang phế
    Người trở về không mang lời kể lể

    Không van xin mà chỉ dám nguyện cầu
    Ngày quê hương đổi sắc thay màu
    Người sẽ hát bài ca t́nh yêu phù sa nước ngọt
    Nhưng khao khát mới chỉ là khao khát
    Và ước mong chỉ là ước mong thôi
    Người con trai một sớm lại quên lời

    lời ḥ hẹn ái ân tuổi xanh thành phố)
    Người ra đi lúc đêm buồn lệ nhỏ
    Ai biết cho nàng buồn giữa quê hương?

    (Trích trong tập "Thơ Du Tử Lê tập 1"

  5. #35
    Member
    Join Date
    14-12-2010
    Posts
    1,362
    Khi Ngang Qua Pleime

    khi ta đến cây im rừng nín thở
    một mặt trời rực rỡ đỉnh truông xa
    một hồn xanh gọi rét mướt hiên nhà
    một tóc chảy theo trăm gịng suối lạ
    đêm thánh lạnh mắt chim xào xạc lá
    run vai sương cành nặng nhớ hơi người
    trong hiu hắt ḷng ta sầu chín ngả
    một thiên đường hiển hiện giữa môi soi

    khi ta đến núi bảo nhau đứng dậy
    ngả mũ chào – ta ngọn gió điên mê
    hương thiên lư thổi qua ḷng đắm đuối
    em hiểu ǵ, hỡi nhỏ, dấu yêu kia
    đêm sương phủ có lệ người ướt áo
    khi ra về buồn xuống bước chân nhau
    tay thơ dại em che hồn ta dột
    nụ hôn đầu liệu có nhớ mai sau?

    khi ta đến, nhỏ ở đâu, hỡi nhỏ
    rưng ḷng ta, suối bỏ núi, qua rừng
    thương mắt nhỏ – bóng chim buồn ngủ đó
    tiếc ǵ nhau, đời kể cũng như không
    khi t́nh đă như ngh́n con thác đổ
    em yên ḷng, hỡi nhỏ, có ta trông

    Du Tử Lê
    (Trích trong "Đời Măi Ở Phương Đông,"
    Hiện Đại tổng phát hành, Saigon, 1974.)

  6. #36
    Member
    Join Date
    14-12-2010
    Posts
    1,362
    Mất Hay C̣n Chưa Hẳn Khác Nhau Đâu

    tôi không thể ngăn buổi chiều sắp tối
    như em đi mà tiếng chẳng quay về
    mưa chẳng thể ướt hoài sân trí nhớ
    đôi khi ḷng tôi nắng mấy hôm sau

    tôi không thể xóa biển chiều sóng gội
    dù hôm qua tâm đă tịnh yên rồi
    cây chẳng thể giữ hoài tay lá mới
    đôi khi ḷng tôi lại rất khoan thai

    tôi không thể nói ǵ khi đă chết
    như chưa ai kể được phút ban đầu
    con đường nhỏ có hai hàng bă đậu
    đôi khi t́nh tôi lạc tuốt trên cao
    tôi không thể chẻ đôi h́nh với bóng
    như em buồn có dễ mấy năm sau
    riêng tôi đă bị tâm tôi phỉnh gạt
    khi hiểu ra th́ tóc đă pha màu

    tôi không thể nghĩ rằng em đă khuất
    mất hay c̣n chưa hẳn khác nhau đâu
    thân giả tạm nhưng hồn không giả tạm
    em nên tin t́nh chưa bụi bao giờ

    tôi không thể lột da nh́n máu chảy
    như trên vai mùi tóc vẫn ân cần
    dẫu sông núi ngh́n năm không biến hoại
    sao sầu tôi có lúc vẫn rưng rưng

    tôi không thể xóa đi ngày tái kiếp
    hàng me xanh ngọc dát mấy con đường
    mùa đă khoác áo đi vào bóng tối
    tôi hồ nghi tự hỏi có ai thương?
    ḷng rất lạ, có điều ǵ khó nói
    tỏ cùng ai? trời đất của ta đâu?
    cơi thân cận chỉ có hồn đơn chiếc
    và đêm đêm trăn trở giữa quê người

    tôi không thể nghĩa là tôi chẳng thể
    xóa bôi đi từng bước tự lưu đầy
    tôi không thể nghĩa là tôi có thể
    nh́n ra em môi, mắt đă hao gầy.

    1990.
    Du Tử Lê

  7. #37
    Member
    Join Date
    14-12-2010
    Posts
    1,362
    Đoản ca mùa Xuân

    Khai hội
    Tay em vẫy gió bốn mùa
    Nắng khoang mắt mộng thuyền vừa ngủ yên
    Con chim bỏ cõi ưu phiền
    Theo mưa theo gió về miền cỏ hoa
    Thôi em chừng đó thiết tha
    Đủ ru kỷ niệm, đủ xa buồn rầu

    Tuyệt vời
    Cao hơn phép thánh nhiệm màu
    Dịu hơn tiếng hát trên lầu lá bay
    Ngoan hơn tay vịn bàn tay
    Ngọt hơn lá mịn cuồng say ái tình
    Dễ thương hơn chuyện chúng mình
    Chứa chan hơn cả trăm nghìn chứa chan
    Mê man hơn chuyện đá vàng
    Nhẹ như tơ mượt như hàng áo em

    Xanh
    Nhung y anh khoác vào đời
    Mơ em vòi vọi mắt ngời biển mây
    Tình như thác đổ ngàn cây
    Mùa qua chập chững én bay ngập ngừng

    (Trích Thơ Du Tử Lê" XB 1964.)

  8. #38
    Member
    Join Date
    14-12-2010
    Posts
    1,362
    [SIZE=3]Từ cô đơn
    [/SIZE]

    Hàng cây thì cúi xuống
    Lũ đèn đường đứng lên
    Trời bày cho mây cuốn
    Bóng tối dồn hơi đêm

    Một mình thì cô đơn
    Thư phai cùng dỗi hờn
    Lần tay tìm cảm giác
    Thời gian trôi lâu hơn

    Hè đường thì phơi trần
    Tiếng giày sau gót chân
    Mưa bay cùng khói thuốc
    Xóm khuya cho tần ngần

    Công viên thì đợi chờ
    Phải tôi thì làm thơ
    Đàn bà là khởi điểm
    Tình yêu và tôn thờ

    (Trích Thơ Du Tử Lê, XB 1964).

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Nữ sinh 12 tự tử v́ bị cô giáo chửi
    By Knight in forum Tin Việt Nam
    Replies: 0
    Last Post: 12-01-2012, 11:00 AM
  2. Replies: 2
    Last Post: 01-04-2011, 09:35 PM
  3. Trung Quốc xử tử h́nh 5 người Philippines buôn ma túy
    By Nguời viển xứ in forum Tin Việt Nam
    Replies: 4
    Last Post: 15-12-2010, 12:29 PM
  4. Thử nghiệm mở cửa cho các bạn độc giả đăng bài trực tiếp
    By Thương Dân in forum Thông Báo Diễn Đàn
    Replies: 9
    Last Post: 14-10-2010, 10:58 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •