Page 12 of 23 FirstFirst ... 2891011121314151622 ... LastLast
Results 111 to 120 of 229

Thread: Mái Vú Làng Tôi Ơi...

  1. #111
    Tran Truong
    Khách

    Tha La xóm đạo _ Vũ Anh Khanh

    Đây “Tha La xóm đạo”
    Có trái ngọt cây lành
    Tôi về thăm một dạo
    Giữa mùa nắng vàng hanh.

    Ngậm ngùi Tha La bảo:
    - Đây rừng xanh rừng xanh

    Bụi đùn quanh ngơ vắng,
    Khói đùn quanh nóc tranh.
    Gió đùn quanh mây trắng,
    Và lửa loạn xây thành.

    - Viễn khách ơi!

    Hăy dừng chân cho hỏi,
    Nắng hạ vàng , ngàn hoa gạo rưng rưng.
    Đây Tha La, một xóm đạo ven rừng,
    Có trái ngọt, cây lành, im bóng lá,

    Con đường đỏ bụi phủ mờ gót lạ.
    Ngày êm êm ḷng viễn khách bơ vơ!

    Về chi đây? Khách hỡi? Có ai chờ?
    Ai đưa đón? - Xin thưa, tôi lạc bước!
    Không là duyên, không là bèo kiếp trước,
    Không có ai chờ, ai đón tôi đâu!

    Rồi quạnh hiu, khách lặng lẽ cúi đầu

    T́m hoa rụng lạc loài bên vệ cỏ,
    Nh́n cánh hoa bay ngẩn ngơ trong gió,
    Gạo rưng rưng, ngh́n hoa máu rưng rưng.
    Ngh́n cánh hoa rơi, ḷng khách bỗng bâng khuâng.

    Tha La hỏi:
    - Khách buồn nơi đây vắng?

    Không, tôi buồn v́ mây trời đây trắng!
    - Và khách buồn v́ tiếng gió đang hờn?



    Còn tiếp ...

    -------------------------

    Tha la, một địa danh b́nh thường như nhiều tha la khác trên mảnh đất Miền nam (Tha la do đọc trại từ chữ Schla của Kampuchea có nghĩa là Trạm dừng chân, nhà nghỉ, nhà mát) thế nhưng Tha la xóm đạo ở xóm An Hội, xă An Ḥa, huyện Trảng Bàng, tỉnh Tây Ninh lại rất nổi tiếng khắp nơi bởi bài hát Tha La Xóm Đạo của nhạc sĩ Dzũng Chinh phổ từ bài thơ cùng tên của thi sĩ kháng chiến Vũ Anh Khanh ( Vinh_SàiGòn)

  2. #112
    Tran Truong
    Khách

    Tha La xóm đạo _ Vũ Anh Khanh

    Pháp là ân nhân của nền đạo, nhưng lại là kẻ thù của dân tộc. Dù phải chọn lựa khó khăn, thanh niên Tha La đă dứt khoát ra đi kháng chiến, bỏ lại ngôi nhà thờ hoang vắng. Tha La đă trở thành một trong những địa bàn của Đoàn Thanh Niên Tiền Phong. Đặc biệt, không phải chỉ có dân thường mà cả những vị tu sỹ cũng tạm xếp áo ḍng để vô bưng ( linh mục Nguyễn Bá Kính ra đi năm 1946).

    Sau năm 1954, Tha La hồi sinh, tái thiết, mở mang nhanh chóng. Nhưng chỉ được ít năm th́ trận giặc khác nổi lên. Đó là cuộc nồi da xáo thịt mà nguyên nhân là ngọn lửa căm thù giai cấp theo chủ thuyết không tưởng được một số người thương Marx-Lê, thương Liên Sô hơn thương dân tộc, thổi lên. Cũng như bao địa phương khác trên đất nước thân yêu, Tha La tự vệ một cách oai hùng. Lần nầy th́ người dân ThaLa rời bỏhàng ngũ những người bạn kháng chiến củ để trở về với quốc gia dân tộc. Họ yêu Chúa, yêu nước, yêu bờ cây ngọn cở, yêu xóm làng, một cách cụ thể… nhưng họ không yêu Xă Hội Chủ Nghỉa, cái thuộc từ mờ ảo nhứt thời mà họ nâng lên thành bản thể của của quốc gia, dân tộc.

    Theo lời kể của một thân hữu , cựu sĩ quan có trách nhiệm yểm trợ vùng Tha La, khoảng năm 1963-64, nhân khi thủ đô Sàig̣n có xáo trộn chánh trị, các người anh em kháng chiến cũ của Tha La, giờ đă thành đệ tử ruột của bác Mao bên Tàu, đă trở về định rung chuông nhà thờ. Họ rất đông, tương quan lực lượng là 4/1. Tha La chống trả tận t́nh. Kết quả trận đánh: hơn một tiểu đoàn của họ thiệt hại nặng nề, vội vă tháo lui đem theo rất nhiều xuồng xác chết.
    Từ đó Tha La, dù ở sát nách Mỏ Vẹt, vẫn tiếp tục ngạo nghễ đứng vững cho tới giữa năm 1975, lúc miền Nam bị cưỡng chiếm. Trích từ http://tayninhdonghuonghoi-usa.org/tha-la-xom-dạo


    Khách nhẹ cười, nghe gió nổi từng cơn,
    Gió vi vút, gió rợn rùng, gió rít.
    Bỗng đâu đây vẳng véo von tiếng địch:

    Thôi hết rồi c̣n chi nữa Tha La!
    Bao người đi thề chẳng trở lại nhà.
    Nay đă chết giữa chiến trường ly loạn!

    Tiếng địch càng cao, năo nùng ai oán,
    Buồn trưa trưa, lây lất buồn trưa trưa,
    Buồn xưa xưa, ngây ngất buồn xưa xưa

    Ḷng viễn khách bỗng dưng tê tái lạnh.
    Khách rùng ḿnh, ngẩn ngơ ḷng hiu quạnh.

    - Thôi hết rồi! C̣n chi nữa Tha La!

    Đây mênh mông xóm đạo với rừng già.
    Nắng lỗ đổ rụng trên đầu viễn khách.
    Khách bước nhẹ theo con đường đỏ quạch,
    Gặp cụ già đang ngóng gió bâng khuâng.

    - Kính thưa cụ, v́ sao Tha La vắng?
    Cụ ngạo nghễ cười rung rung râu trắng,
    Nhẹ bảo chàng:
    " Em chẳng biết ǵ ư?

    Bao năm qua khói loạn phủ mịt mù!
    Người nước Việt ra đi v́ nước Việt.
    Tha La vắng v́ Tha La đă biết,
    Thương giống ṇi đau đất nước lầm than. "

    Trời xa xanh, mây trắng nghẹn ngàn hàng,
    Ngày hiu quạnh... Ờ.. ơ.. hơ ... tiếng hát.
    Buồn như gió lướt lạnh dài đôi khúc nhạc.

    Tiếng hát rằng:

    Tha La giận mùa thu,
    Tha La hận quốc thù,
    Tha La hờn quốc biến,
    Tha La buồn tiếng kiếm


    Năo nùng chưa!
    Tha La nguyện hy sinh.



    Còn tiếp ...

  3. #113
    Tran Truong
    Khách

    Tha La xóm đạo _ Vũ Anh Khanh

    Ơ.. ơ.. hơ.. có một đám chiên lành.
    Quỳ cạnh Chúa một chiều xưa lửa dậy.
    Quỳ cạnh Chúa, đám chiên lành run rẩy:

    Lạy Đức Thánh Cha!
    Lạy Đức Thánh Mẹ!
    Lạy Đức Thánh Thần!
    Chúng con xin về cơi tục để làm dân...

    Rồi... cởi trả áo tu.
    Rồi... xếp kinh cầu nguyện.
    Rồi... nhẹ bước trở về trần...

    Viễn khách ơi! Viễn khách ơi!
    Người hăy dừng chân.
    Nghe Tha La kể, nhưng mà thôi khách nhé!

    Đất đă chuyển rung ḷng bao thế hệ.
    Trời Tha La vần vũ đám mây tan.

    Vui ǵ đâu mà tâm sự?
    Buồn làm chi mà bẽ bàng?

    Ơ... ơ... hơ... ờ... ơ... hơ... tiếng hát
    Rung lành lạnh ngâm trầm đôi khúc nhạc.
    Buồn tênh tênh, năo ḷng lắm khách ơi!
    Tha La thương người viễn khách đi thôi!

    Khách ngoảnh mặt nghẹn ngào trông nắng đổ,
    Nghe gió thổi như trùng dương sóng vỗ
    Lá rừng cao, vàng rụng lá rừng bay...
    Giờ khách đi. Tha La nhắn câu này:

    - Khi hết giặc, khách hăy về thăm nhé!
    Hăy về thăm xóm đạo
    Có trái ngọt cây lành.

    Tha La dâng ngàn hoa gạo,
    Và suối mát rừng xanh.
    Xem đám chiên lành thương áo trắng.
    Nghe mùa đổi gió nhớ quanh quanh.

    Vũ Anh Khanh



    Vũ Anh Khanh có lẽ là một nhà văn có cuộc đời ngắn ngủi và số phận hẩm hiu nhất trong các nghệ sĩ cùng thời. Ông không được cả hai chế độ miền Nam và miền Bắc thừa nhận tài năng v́ các hoạt động chính trị phát xuất từ ḷng yêu nước.
    Theo tiết lộ của ông Vơ Hồng Cương, Cục phó Cục Tuyên Huấn quân đội nhân dân Việt Nam th́ vào năm 1956, Vũ Anh Khanh được nghỉ phép ở Vĩnh Phúc nhưng ông đă sửa giấy phép thành Vĩnh Linh Quảng Trị để từ đó vượt tuyến, bơi qua sông Bến Hải vào Nam t́m tự do. Khi ông bơi ra giữa ḍng sông Bến Hải cách cầu Hiền Lương về phía thượng nguồn vài cây số, ông bị bộ đội biên pḥng bờ bắc bắn chết giữa ḍng bằng cung tên tẩm thuốc độc để không bị Ủy Hội Quốc Tế phát hiện .

    Cái chết của ông là một bi kịch cho những con người yêu nước trong một giai đoạn đen tối của lịch sử cận đại.




    Sinh 1926
    Phan Thiết (B́nh Thuận, Việt Nam)
    Mất 1956
    Quảng Trị, Việt Nam
    Công việc Nhà thơ, nhà văn

  4. #114
    tran truong
    Khách

    CÁM CẢNH CỐI CA - CAO MỴ NHÂN

    Tại sao nón cối với cà sa
    Có thể nghênh ngang dạo trước nhà
    Bởi lẽ bờ mê c̣n hứng cảm
    Hay là bến giác vẫn thương ca
    Hồng chuyên say khướt tà tâm tự
    Giai cấp buồn tênh ác ư đà
    Pháp chốn vô thần nghe trái đạo
    Ảnh h́nh chua xót Phật hay ma...




  5. #115
    Tran Truong
    Khách
    Dù bao lần đuổi Nguyên, Mông, Tư Hăn
    Diệt quân Thanh, quân Hán chạy dài
    Thoát Hoan chui ống đồng sợ tên bắn bên tai
    Liễu Thăng rớt đầu, Ải Chi Lăng c̣n đó

    Lê Lợi, Quang Trung, ngựa hồng tung vó
    Đánh Măn Thanh tan xác biên cương
    Hưng Đạo chỉ tay, giặc chết đầy đường
    Trần Quốc Toản bóp cam thề phục hận

    Dân Việt rạng danh, cờ vàng lẫm lẫm
    Bao đời xưa, Trưng Triệu huy hoàng...
    Vậy mà giờ đây, lại bán rẻ giang san
    Kư giấy dâng đất, nhượng biển vàng cho giặc!

    Tổ Tiên ơi! Sao đă có phường Trần Ích Tắc?
    C̣n thêm Phạm Văn Đồng, nhục nhă hàng Tầu?
    C̣n những Tổng Bí Thư, Chủ Tịch theo nhau
    Ngậm miệng, cúi đầu, 'Thưa, đại ca, vâng, dạ..

    Ngài cứ lấy đi, Hoàng Sa ư? Vâng ạ!
    C̣n Trường Sa? Xin trịnh trọng dâng Ngài
    Miễn sao cho chúng tôi, êm ả cai trị hoài
    Đè đầu, cưỡi cổ dân ḿnh, suốt đời suốt kiếp

    Bọn chúng có biểu t́nh, vâng, tôi xin dẹp tiếp!
    Sẽ bắt bỏ tù, cái lũ ngu dân!


    Thác Bản Giốc ư? Vâng, đă t́nh nguyện hiến dâng
    Nam Quan đó, đă vào tay Ngài rồi ạ!
    Ngàn cây số đường rừng, có chi là lạ!
    Chỉ có chim kêu, vượn hót hoang đường

    Mặc cho chúng la ḥ, khóc lóc, xuống đường
    Đổi căn cước, chúng thành dân Tầu hết ạ!'


    Chu tất Tiến

  6. #116
    Tran Truong
    Khách

    DÂN NGU _ Chu Vương Miện

    Ăn toàn bánh vẽ

    Gắn lên đầu

    Nhà giáo " lương tâm chức nghiệp "

    Nhà văn thơ " thiên chức người cầm bút "

    Nghề cày ruộng " thiên chức của kẻ ngu "

    Nghề thầy lang " lương y như từ mẫu "

    Suy nghĩ này quá lạc hậu

    * *
    *

    Cứ con là ăn

    Có cánh hay không có cánh

    Có lông hay không có lông

    Đời sống ăn lông ở lỗ

    Tuy khổ

    Nhưng không ai muốn

    Người ta đi đông đi tây

    Ḿnh kẹt giỏ 1 chỗ

    Không tiến chỉ thụt lùi

    ?

    Chu Vương Miện ( HNPD )

  7. #117
    Tran Truong
    Khách

    Đ.CẦN

    Thực dân nào đô hộ cũng được

    Đế quốc nào cai trị cũng xong

    Phát xit nào chiếm cũng kệ

    Miễn là nâu nâu có 1 đĩa ṇng nợn , rau húng quế mắm tôm

    Miễn là cứ nâu nâu

    1 đĩa thịt chó luộc

    1 đĩa ṇng chó nướng

    Thêm giềng mẻ củ hành

    Là tốt rồi ?

    Ai lănh đạo cũng thôi ?


    Chu Vương Miện

  8. #118
    Tran Truong
    Khách
    Giáo dục đảng ta tệ quá trời !

    Mười ngoe đi học tám ngoe chơi

    Bắt qùy cô giáo đành nghe lệnh

    Trò bóp cổ thầy xuýt tắt hơi

    Thiến lợn bồi tàu thành lãnh đạo

    Cặp rằng y tá cũng lên ngôi

    Cha đời bè lũ quân vô loại

    Sư phạm còn ai học nữa thôi ?

    Hà Thượng Thủ ( HNPD )




    Trường Chinh kêu gọi bỏ quốc ngữ

  9. #119
    tran truong
    Khách

    MISHA

    Tôi về nhà vào năm thứ mười ba,
    Đă có nó trong nhiều khuôn mặt mới;
    Nhưng nó (và tôi, cùng với toàn-gia)
    Th́ chen-chúc phía sau căn hộ cuối:
    Nhà cửa mặt tiền đă thuộc người ta.

    Những khuôn mặt gặp thời xông lấn tới,
    Tuy láng-giềng mà quá đỗi vời xa.
    Tôi, quản-chế, thu ḿnh trong bóng tối,
    Nó (can ǵ?) cũng chẳng dám chun ra:
    Tội-nghiệp vô cùng, con chó Mi-Sa!

    Tôi lén liếc những đường trên, lối dưới;
    Tâm-địa thế nào: kẻ lại, người qua?
    Nó phập-phồng khi ác-cẩu lân-la:
    Chủ chúng đắc-thời lực quỷ, quyền ma;
    Tôi yếu thế, làm sao bênh nó nổi!
    Từ trong thâm-tâm bỗng thấy xót-xa:
    Chó với chó, người với người: xứng đối!

    Có một lần, thấy nó quá non gan
    Khách lạ tới: nó lùi vô một xó
    (Không dám gầm-gừ nói lên tiếng chó,
    Th́ mong ǵ canh giữ được quân gian!).

    Đợi đêm về tôi cột nó ngoài sân
    Cho dạn với cảnh rơi cành, rít gió.
    Nhưng khuya lại, ra xem, tôi thấy nó
    Quá hăi-hùng co quắp cả toàn-thân;
    Tôi bỗng chạnh ḷng: ḿnh chẳng ǵ hơn,
    Nên thương nó như thương ḿnh thế đó.

    Tôi tắm, gội; bắt vắt ve, rận bọ
    Cho nó lưỡi hồng, lông mượt, mặt mừng rơn;
    Tôi bó gối ngồi, có nó bên chân.

    Bỗng một hôm, lúc trời gần rạng sáng,
    Tôi thức dậy, t́m không thấy Mi-Sa.
    Tôi ra đường, thấy ở gốc cây đa
    Nó đang bới, liếm thừa từng chút rác
    Mà trong đêm giật giành bao chó khác
    Đến giờ này mới vắng nên men ra!

    Sương đẫm nḥa hay chính lệ ḿnh sa?
    Nỗi tủi nghẹn dâng lên từ phế phủ:
    Người chưa đủ, lấy đâu cho chó đủ?!

    Rồi một ngày, nó mất hẳn tăm hơi,
    Dù cả nhà tôi đi kiếm khắp nơi!
    (Phía sau hẻm, có mấy người nghèo khó,
    Ai cũng biết là chuyên ăn trộm chó,
    Nay là thành-phần tiến-bộ phe ta:
    Tôi dám nào vào quan-sát, ḍ-la!
    Nhưng gặp, thấy họ ngượng-ngùng, khắc biết!)

    “Tao sinh ra làm nhầm dân nước Việt!
    Mày sinh ra làm phải chó nhà tao!
    Tao với mày nào có khác ǵ nhau:
    Chó với người cùng một kiếp thương-đau!”

    Tôi xuất-cảnh, hưởng tự-do, b́nh-đẳng,
    Nơi thiên-đàng cho cả thú muông cưng:
    Chó là niềm hănh-diện để đem trưng,
    Nhờ có tiện-nghi, sinh-môi, trí-tuệ.

    (Nhưng có gửi về tiền rừng, bạc bể,
    Cũng không giúp nhiều cho đồng-loại Mi-Sa,
    V́ chó chưa thật là bạn của người ta,
    Khi xă-hội chưa văn-minh phát-triển:
    Quyền Người chưa trọng, nói chi quyền khuyển!)

    Nay ở nước ngoài, trông thấy chó người ta
    Ḷng lại càng thương nhớ chó Mi Sa!

    THANH-THANH

  10. #120
    Tran Truong
    Khách

    Tôi vái anh

    Tôi vái anh một lạy !
    Anh chết cho tôi nhờ
    Nào của dân , đầy tớ
    Tất cả đều xin - cho

    Tôi vái anh một lạy !
    Anh đẩy tôi ra đường
    Miệng anh hô " giải phóng "
    Mang đến toàn tang thương

    Tôi vái anh một lạy !
    Nay mất biển , mất nhà
    Gạc Ma , rồi Biên Giới
    Bô- xít , với Mosa

    Tôi vái anh một lạy !
    Nh́n trẻ em mỗi ngày
    Chân không , em lạnh , đói
    Lội suối và đu dây

    Bố xuất khẩu lao động
    Mẹ dọn dẹp , ô - sin
    Con lớn lên thiếu cả
    T́nh thương , một gia đ́nh

    Một lạy , tôi vái anh !

    Trị Nguyễn





Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 2 users browsing this thread. (0 members and 2 guests)

Similar Threads

  1. TA ĐĂ LÀM LĂNG PHÍ ĐỜI NHAU
    By Thanh-Thanh in forum Thơ Văn Tự Sáng Tác
    Replies: 0
    Last Post: 24-11-2016, 09:55 AM
  2. LUẬT THƠ ĐƯỜNG LUẬT CỦA HOÀNG THỨ LANG
    By dqtran in forum Thơ Đường luật
    Replies: 25
    Last Post: 04-01-2015, 10:27 PM
  3. Tiên lăng 2
    By zanbiill in forum Tin Việt Nam
    Replies: 0
    Last Post: 23-02-2012, 03:09 AM
  4. Hai tên láng giềng
    By Vinh Phan in forum Tin Việt Nam
    Replies: 2
    Last Post: 26-06-2011, 05:55 AM
  5. CÔNG LÀNG SEN
    By hatka in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 0
    Last Post: 29-12-2010, 02:25 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •