Page 59 of 94 FirstFirst ... 94955565758596061626369 ... LastLast
Results 581 to 590 of 937

Thread: Ngày này năm xưa

  1. #581
    Member nguoi gia's Avatar
    Join Date
    18-02-2016
    Posts
    2,067
    NGƯỜI MẸ CỦA BIÊN GIỚI SỐNG VÀ CHẾT.

    http://www.boatpeoplememorial.com/mi...-song-va-chet/
    https://nuocnha.blogspot.com/2019/05...g-va-chet.html

    NGƯỜI MẸ CỦA BIÊN GIỚI SỐNG VÀ CHẾT.
    Năm 2000, tôi tới giúp tĩnh tâm cho cộng đoàn Công Giáo Việt Nam ở Oakland, miền bắc California. Hôm ấy, cuối nhà thờ có người gọi tôi. Quay lại nh́n, ngờ ngợ, ai ngờ đâu tôi gặp lại người đàn ông tôi đang muốn t́m từ lâu…

    Sáu năm làm việc tại trại tỵ nạn Palawan, Philippines 1989 – 1995, tôi gặp ông ở đấy. Một người đàn ông im lặng, ít nói. Ông lúc nào cũng như có chuyện khổ tâm. Ngày ngày ngồi tráng bánh ở một góc đường trong khu trại tỵ nạn. Ngâm gạo đêm trước, dậy tráng bánh từ hai giờ sáng bên vỉa đường. Mỗi ngày vài chục pesos. Ngày ấy,1 US dollar được 25 pesos tiền Philippines.

    Hoàn cảnh tỵ nạn bấy giờ nhiều người túng cực. Ông phải đùm bọc hai người gốc Chàm không người quen với bốn em bé không thân nhân. Mấy người sống chung với nhau trong căn nhà tỵ nạn. Kẻ xách nước, người kiếm củi, ông tráng bánh… Khoảng ba tháng ông góp được hai chục đô la, lại nhờ cha Crawford, một cha già người Mỹ trước ở Việt Nam, sau qua trại tỵ nạn giúp đồng bào, gởi qua trại tỵ nạn Hongkong cho vợ.

    Ông rời cửa biển Cam Ranh ngày 2.9.1988 vào đất Philippines. Một năm sau, tháng 9 năm 1989 ghe của vợ ông rời Vạn Ninh, Nha Trang được hai ngày bị bể máy. Ghe lênh đênh trên biển đông, rồi lâm nạn. Vợ ông đem theo ba con nhỏ. Hết lương thực, nhờ mưa gió có nước uống mới sống sót. Sau nhiều ngày băo táp, một chủ ghe đánh cá người Tầu ở đảo Hải Nam bắt gặp chiếc ghe lâm nạn này. Ông ta chỉ đồng ư tiếp tế gạo, cho nước và kéo ghe ra khỏi vùng lâm nạn san hô với điều kiện cho ông ta bé cháu trai trên ghe. Cháu bé chính là con của người đàn ông này.

    Kể từ ngày rời bờ biển Vạn Ninh đến khi gặp chiếc ghe người Tầu rồi cập được vào đất liền là 25 ngày. Nước Tầu hạn chế sinh sản. Ông chủ ghe người Tầu mong một cháu trai mà không được. Cuộc mặc cả là xé ruột gan người mẹ. Trước biên giới sống và chết, họ phải chọn sống. Vấn đề ở đây là sự sống của toàn thể 44 người trên chiếc ghe. Nếu không mất đứa bé, toàn ghe có thể chết.

    Chiếc ghe đánh cá người Tầu mang theo cháu bé rồ máy chạy vội vă biến mất hút về phía Trung Quốc. Rồi tin ấy đưa đến cho người đàn ông này ở Palawan. Mỗi ngày ông cứ lặng lẽ tráng bánh, kiếm ăn gởi qua cho vợ ở trại tỵ nạn Hongkong. Đau thương v́ mất con. Con tôi trôi giạt nơi đâu ? Vợ chồng mỗi người một ngả… Đứa con mất tích sẽ ra sao? Dáng ông buồn lắm. Cháu bé lúc đó mới hơn ba tuổi.

    Cha Crawford kể cho tôi câu chuyện này. Không biết người đàn ông đă nhờ cha già gởi tiền cho vợ như thế bao lâu rồi. Theo ông kể lại, v́ không là người Công Giáo, ông đâu có tới nhà thờ. Một hôm có mấy người vào cha xin tiền mua tem gởi thư. Ông cũng đi theo. Rồi một linh cảm nào đó xui khiến ông gặp cha. Ông kể cho cha già nghe chuyện ông mất con.


    Một trong những ư định qua trại tỵ nạn làm việc của tôi là thu lượm những mẩu đời thương đau của người tỵ nạn. Tôi t́m gặp ông ta để hỏi chuyện…

    Câu chuyện bắt đầu.

    Sau khi chiếc ghe được kéo vào đảo Trung Quốc, một nửa số người quá sợ hăi, đi đường bộ trở về Việt Nam. Số c̣n lại kết hợp với ít người đă trôi dạt vào đảo trước đó, sửa ghe t́m đường qua Hongkong. Người đàn ông tưởng chừng vợ đă chết trên biển v́ hơn ba tháng sau mới nhận được mấy lời nhắn tin viết vội bằng bút ch́ từ trại tỵ nạn Hongkong. Ông đưa miếng giấy nhàu với nét bút ch́ mờ cho tôi. Sau khi ông rời trại tỵ nạn, mất liên lạc, tôi chỉ c̣n giữ tấm giấy như một kỷ niệm quư hơn chục năm nay.

    Đó là lá thư thứ nhất ông nhận được. Những lần giảng trong Thánh Lễ về t́nh nghĩa vợ chồng, tôi lại nghĩ đến ông.. Một người đàn ông cặm cụi tráng bánh để rồi ba tháng trời dành được 20 đô la gởi tiếp tế cho vợ.

    Ông tâm sự với tôi là ông dự tính một ngày nào đó được đi định cư, dành dụm tiền rồi đi Trung Quốc ḍ hỏi tin con. Nghe ông nói vậy, tôi thấy ngao ngán cho ông. Bao giờ ông mới được định cư ? Rồi định cư xong, biết bao giờ ông mới thực hiện được mơ ước ? T́nh trạng tỵ nạn lúc này quá bi đát. Mười người vào phỏng vấn may ra đậu được ba. Đất Trung Quốc rộng mênh mông như thế biết đâu t́m ? Bao nhiêu khó khăn như tuyệt vọng hiện ra trước mặt. Tôi thấy ư nghĩ mơ ước đi t́m con của ông như cây kim lặng lờ ch́m xuống ḷng đại dương.

    – Tại sao không nhờ Cao Ủy Tỵ Nạn, nhờ Hội Chữ Thập Đỏ Hongkong ?

    Người đàn ông này sợ lên tiếng như thế gia đ́nh Tầu kia biết tin sẽ trốn mất. Chi bằng cứ âm thầm t́m kiếm. Tôi thấy dự tính của ông khó khăn quá. Những năm làm việc bên cha già, tôi biết một đặc tính của ngài là thương kẻ nghèo. Ngài thương họ vô cùng, ngài sẽ làm bất cứ ǵ có thể. Tôi đề nghị cha già cứ viết thư khắp nơi, kêu cầu tứ chiếng.

    Các thư được viết đi. Ngài cầu cứu Cao Ủy Ti Nạn, Hội Hồng Thập Tự, cơ quan từ thiện dịch vụ tỵ nạn Công Giáo, từ Manila đến Bangkok, Thailand. Đợi chờ măi mà năm tháng cứ bặt tin. Tôi vẫn thấy người đàn ông cứ dáng điệu buồn bă ngồi bên đường tráng bánh… Trời nhiệt đới nắng và nóng, mỗi khi xe chạy qua, bụi đường bay mờ người. Hàng ngày lên Nhà Thờ, tôi lại h́nh dung bóng h́nh ông. Chỗ ông ngồi không xa tháp chuông Nhà Thờ bạc vôi sơn và tiếng chuông mỗi chiều là bao.

    Mỗi chiều dâng lễ, tôi lại nh́n thấy cây Thánh Giá trên nóc Nhà Thờ đă nghiêng v́ gỗ bị mục. Cây thánh giá trải qua nhiều mùa mưa nắng quá rồi. Bức h́nh Mẹ Maria bế Chúa Hài Nhi trên tấm ván ép dưới cây Thánh Giá cũng bạc nước sơn. Những người tỵ nạn đă bỏ một vùng đất rất xa. Quê hương của họ bên kia bờ biển mặn. Nhiều người cứ chiều chiều ra biển ngồi. Đêm về sóng vỗ ́ ầm. Biết bao người đă không tới bến.. Họ đến đây t́m an ủi trong câu kinh.

    Giữa tháng ngày cằn cỗi ấy, rồi một chiều bất ngờ tin vui đến.. Hội Hồng Thập Tự Hongkong báo tin về Manila.. Manila điện xuống báo cho cha Crawford biết người ta đă t́m được cháu bé.

    Lúc bắt cháu bé, người Tầu trên ghe đánh cá kia đă lanh trí che tất cả số ghe. Không ngờ trời xui khiến, trong lúc thương lượng bắt cháu, trên chuyến ghe tỵ nạn Việt Nam có kẻ lại ghi được mấy chữ Tầu ở đầu ghe bên kia vào một chiếc áo. Không ngờ chiếc áo này lại là chính chiếc áo của cháu bé bỏ lại. Quả thật là chiếc áo định mệnh. Nguồn gốc nhờ mấy số ghe đó mà sau này người ta mới phanh phui ra được gốc tích chiếc ghe. Đó là một thuyền đánh cá ở đảo Hải Nam.


    T́m được cháu rồi, bây giờ lại đến phần gia đ́nh người Tầu đau khổ. Cháu không c̣n nói được tiếng Việt, v́ hơn một năm liền mọi sinh hoạt trong gia đ́nh kia là của cháu. Hồi bị bắt cháu c̣n bé quá, mới hơn ba tuổi. Bà mẹ người Tầu cũng khóc, biết ḿnh sẽ mất đứa con mà họ đă nuôi. Họ nhất định không trả. Cao Ủy phải can thiệp nhiều lắm. Gia đ́nh ở đảo Hải Nam kia dựa lư do là cháu đang được nuôi nấng tử tế, c̣n ở trại tỵ nạn cháu thiếu thốn đủ thứ, họ không chịu mất con. Nhưng Cao Ủy bắt phải trả cháu về cho bố mẹ ruột.

    Để thỏa măn điều kiện kia, Sở Di Trú Mỹ liền cho bà mẹ bị bắt con quyền định cư tại Mỹ, dù đă đến trại sau ngày thanh lọc. Trong lúc đó người đàn ông này đă bị Mỹ từ chối tại Philippines. Ông buồn lắm. Cha Crawford bảo tôi rằng vợ người đàn ông đă được vào Mỹ, nên cơ quan Cao Ủy Tỵ Nạn tại Philippines yêu cầu cho ông cũng được vào Mỹ theo. V́ nhân đạo, sở di trú Hoa Kỳ đồng ư. Tin vui như vậy mà ông cứ đứng như trời trồng không tin chuyện có thể xảy ra như thế.

    Ngày trao trả cháu bé, báo chí Hongkong đăng h́nh cháu khóc thảm thiết. Cháu đẩy mẹ ruột ra, đ̣i về với mẹ nuôi. Người mẹ nuôi khóc v́ thương nhớ cháu. Mẹ ruột cũng khóc v́ thấy lại con mà con không biết ḿnh. Tất cả ai cũng khóc… Cao Ủy Tỵ Nạn bồi thường lại phí tổn nuôi nấng cháu bé cho gia đ́nh người Tầu kia. Chuyến bay rời Hongkong mang theo bao t́nh cảm nhân loại của con người với con người.

    Thời điểm bấy giờ không biết bao chuyện thương tâm xảy ra. Hàng trăm ngàn người chết trên biển, ăn thịt nhau v́ chết đói. Hải tặc Thái Lan tung hoành bắt người nhốt ngoài đảo, hăm hiếp, chặt răng vàng, giết. Đối với thế giới chuyện cháu bị bắt cóc chỉ là chuyện nhỏ. Vậy v́ đâu họ ra sức đi t́m ?


    Đây là lư do:

    Câu chuyện thương tâm của người mẹ mất con đến tai Mẹ Têrêsa Calcutta. Ấn Độ là thuộc địa cũ của người Anh. Mẹ Têrêsa viết cho chính phủ Anh xin can thiệp chuyện này. Từ London, chính phủ Anh xin Bộ Ngoại giao Bắc Kinh điều tra t́m chiếc ghe mang số như thế..

    Bên ngôi mộ Mẹ Têrêsa ở Calcutta, ngày 14.5.2001 tôi kể chuyện này cho Sơ Bề Trên Ḍng. Sơ yêu cầu tôi viết lại cho sơ làm tài liệu. Trong những ngày này, nhân viên Ṭa Thánh đang ở Calcutta điều tra để xúc tiến hồ sơ phong thánh cho Mẹ Têrêsa. Một Linh Mục ngồi nghe chuyện tôi kể, ngài nói:

    – Tâm hồn Mẹ Têrêsa rất bao dung. Mẹ thương người nghèo. Mẹ là người của biên giới giữa sống và chết.

    Nghe câu nói đó của cha. Tôi hiểu ư là Mẹ luôn đứng bên lề sự sống kéo kẻ chết về phía ḿnh. Chính v́ thế tôi đặt tên cho bài viết này là: Người Mẹ của biên giới sống và chết.

    [img] https://i.postimg.cc/nrbtTdQy/Mother-Teresa.jpg [/img]

    Nghe tiếng người đàn ông gọi. Quay lại nh́n, không ngờ chính người đàn ông mất con, ngồi tráng bánh ở trại Palawan ngày xưa, tôi mừng lắm. Sau lễ chiều, tôi tới nhà ông dùng cơm. Ông rời trại tỵ nạn Palawan tháng 6, lên Bataan rồi vào Mỹ tháng 12 năm 1990. Không ngờ mười năm sau tôi gặp lại.

    Cháu bé bây giờ lớn rồi. Chuyện đă hơn cả chục năm qua. Cháu chẳng nhớ ǵ. Riêng cha mẹ th́ nhớ lắm, nhất là những ǵ đau thương v́ con cái th́ trong trái tim cha mẹ không bao giờ quên. C̣n tôi, đấy là một kỷ niệm đẹp trong những ngày làm việc bên trại tỵ nạn.

    Không ngờ có ngày tôi gặp lại người đàn ông này. Không ngờ có ngày tôi ngồi bên mộ Mẹ Têrêsa trên đất Ấn. Một vùng đất rất xa với chỗ ngồi tráng bánh của người đàn ông mất con. Không ngờ tôi lại là kẻ chứng kiến những chuyện t́nh này, để rồi nối kết khung trời này với khung trời kia. Không ngờ vào ngày Lễ Phục Sinh năm 1999 ông đă nhận lănh Bí Tích Rửa Tội, nếu ông không đi lễ ở Nhà Thờ Oakland hôm đó, làm sao tôi gặp lại.

    Tại vùng đất Vạn Ninh, chỉ có một ngôi Nhà Thờ nhỏ miền quê độc nhất. Đêm Noel năm 1985 sau khi đến Nhà Thờ về, em bé chào đời đúng ngày 25 tháng 12 năm 1985. Người đàn ông kể cho tôi ngày sinh nhật của em thật đặc biệt. C̣n tôi, tôi thấy ngày em mới hơn ba tuổi phải hy sinh để cứu chuyến ghe là h́nh ảnh thế mạng sống chuộc thay cho người khác.

    Trong câu chuyện này cả ba người đàn bà đều có những tấm ḷng rất đỗi đáng yêu. Người mẹ sinh cháu bé, bao yêu thương và xót xa. Mẹ Têrêsa với tấm ḷng hiểu nỗi thương đau của những người mẹ. Bà mẹ nuôi người Tầu đă săn sóc em khi ông chồng đánh cá đem cháu về. Tất cả là tấm ḷng bao dung của những bà mẹ.

    Tôi viết ḍng này, cha già Crawford đă chết rồi. Mẹ Têrêsa cũng chết rồi.

    Ngày mai, giữa biên giới của sự sống và chết ,c̣n những chuyện không ngờ nào sẽ xảy đến nhỉ ?

    Lm. NGUYỄN TẦM THƯỜNG, Ḍng Tên,

    Trích trong sách “Những Trang Nhật Kư Của Một Linh Mục”

  2. #582
    Member nguoi gia's Avatar
    Join Date
    18-02-2016
    Posts
    2,067
    Hồi nhỏ cứ tưởng…Lớn lên mới biết

    http://www.nongnghiephaingoai.com/20...sinh-mien-bac/
    https://nuocnha.blogspot.com/2019/06...t-httpwww.html

    Hồi nhỏ cứ tưởng…Lớn lên mới biết

    CoMau
    .
    – Hồi nhỏ cứ tưởng học lịch sử là để biết về tổ tiên ṇi giống,
    Lớn lên mới biết cộng sản láu cá nhồi sọ;

    – Hồi nhỏ cứ tưởng ráng học thành tài để phục vụ đất nước,
    Lớn lên mới biết thành tài chỉ được phục vụ Nga Tàu và nước khác;

    – Hồi nhỏ cứ tưởng công an bắt cướp, giúp dân,
    Lớn lên mới biết công an ăn cướp, hại dân;

    – Hồi nhỏ cứ tưởng công an là bạn dân,
    Lớn lên mới biết công an là khuyển ưng của đảng;

    – Hồi nhỏ cứ tưởng Cờ đỏ sao vàng là Cờ tổ quốc,
    Lớn lên mới biết đó là Cờ Phúc Kiến bên Tàu;

    – Hồi nhỏ cứ tưởng Mỹ-Ngụy là ác,
    Lớn lên mới biết cộng sản mới ác;

    – Hồi nhỏ cứ tưởng bán vàng giàu nhất,
    Lớn lên mới biết bán nước giàu hơn;

    – Hồi nhỏ cứ tưởng đánh trận, lập công lớn mới được lên tướng,
    Lớn lên mới biết ḷn cúi, hèn với giặc ác với dân mới lên tướng;

    – Hồi nhỏ cứ tưởng chống Tàu là yêu nước.
    Lớn lên mới biết chống Tàu là phản quốc;

    – Hồi nhỏ cứ tưởng đảng giải phóng miền Nam đói rách.
    Lớn lên mới biết là đảng cướp miền Nam giàu có;

    – Hồi nhỏ cứ tưởng bác Hồ là người Việt Nam.
    Lớn lên mới biết bác là người Tàu Hẹ;

    – Hồi nhỏ cứ tưởng bác Hồ ‘đi xa’ nhằm ngày 03 tháng 9.
    Lớn lên mới biết bác chết trùng ngày Quốc khánh, tháng 9 mồng 2;

    – Hồi nhỏ cứ tưởng cán bộ là đầy tớ lo cho dân no ấm.
    Lớn lên mới biết dân là đầy tớ lo cho cán bộ ấm no;

    – Hồi nhỏ cứ tưởng yêu nước là yêu tổ quốc.
    Lớn lên mới biết yêu nước là phải yêu đảng;

    – Hồi nhỏ cứ tưởng những đồng bào Boat People là Việt gian.
    Lớn lên mới biết đó là khúc ruột ngàn dặm;

    – Hồi nhỏ cứ tưởng hy sinh xương máu đánh Mỹ là đánh cho dân tộc.
    Lớn lên mới biết là đánh cho Liên Sô, đánh cho Tàu cộng;

    – Hồi nhỏ cứ tưởng Lê Văn Tám, Tô Vĩnh Diện, Hồ Thị Kỷ là anh hùng.
    Lớn lên mới biết đó là sản phẩm tuyên truyền bố láo;

    – Hồi nhỏ cứ tưởng Trần Dân Tiên và T. Lan là hai nhà văn nào đó viết về bác Hồ.
    Lớn lên mới biết cả hai đều là bí danh của bác Hồ tự ca tụng ḿnh;

    – Hồi nhỏ cứ tưởng CB là Carte Bleue (thẻ tín dụng bên Pháp).
    Lớn lên mới biết CB cũng là bút danh Của Bác dùng khi viết báo trên tờ Nhân Dân, trong đó có bài Địa chủ ác ghê (2);

    – Hồi nhỏ cứ tưởng đảng viên cán bộ hẳn phải cần kiệm, liêm chính, chí công vô tư như lời bác Hồ trên giấy.
    Lớn lên mới biết trong thực tế, đảng viên cán bộ cấp càng cao càng trây lười hoang phí, càng trí trá tham tàn, càng thiên vị bè lũ;

    – Hồi nhỏ cứ tưởng trí thức xhcn là tầng lớp tinh hoa chính trực, uy vũ bất năng khuất,
    Lớn lên mới biết chỉ là học giả, hương nguyện;

    – Hồi nhỏ cứ tưởng CH xhcn VN là Độc lập, Tự Do, Hạnh Phúc.
    Lớn lên mới biết là trừ (-) độc lập, trừ (-) tự do, trừ (-) hạnh phúc;

    – Hồi nhỏ cứ tưởng công lư xhcn là bà cô thiết diện vô tư.
    Lớn lên mới biết Công Lư là một ông chú diễn viên hài;

    – Hồi nhỏ cứ tưởng bác Hồ v́ nước v́ dân nên trọn đời không vợ, không con.
    Lớn lên mới biết là đếch phải vậy;

    – Hồi nhỏ cứ tưởng Hoàng Sa, Trường Sa, thác Bản Giốc, Ải Nam Quan là của Việt Nam.
    Lớn lên mới biết bác và đảng đă ‘cầm cố’ cho Tàu cộng từ lâu;

    – Hồi nhỏ cứ tưởng muốn thành tiên thành thánh th́ phải tu thân tích đức.
    Lớn lên mới biết gian manh xảo trá, độc ác nướng vài triệu người như bác Hồ, bác Giáp cũng được thành thánh thành tiên;

    – Hồi nhỏ cứ tưởng tiền cứu trợ thiên tai là dành cho dân.
    Lớn lên mới biết là để cứu trợ cán bộ;

    – Hồi nhỏ cứ tưởng Cờ vàng là Cờ của bọn “Ngụy.”
    Lớn lên mới biết Cờ vàng đă có từ thời Vua Thành Thái;

    – Hồi nhỏ cứ tưởng đảng tàn sát địa chủ trong Cải Cách Ruộng Đất là để chia ruộng, chia đất cho dân nghèo.
    Lớn lên mới biết đó là để đảng thu gom về cho riêng đảng;

    – Hồi nhỏ cứ tưởng đảng lănh đạo, nhà nước quản lư, nhân dân làm chủ đất nước.
    Lớn lên mới biết đảng lănh đạo nhà nước, quản lư nhân dân, làm chủ đất nước;

    – Hồi nhỏ cứ tưởng Quốc hội là v́ dân.
    Lớn lên mới biết tất cả chỉ là “Bonzai” của đảng;

    – Hồi nhỏ cứ tưởng Hiến Pháp là văn kiện pháp lư cao nhất của tổ quốc.
    Lớn lên mới biết Cương lĩnh đảng c̣n cao hơn nhiều;

    – Hồi nhỏ cứ tưởng ḿnh đang sống ở ngưỡng thiên đường cộng sản.
    Lớn lên mới biết đang sống ở địa ngục trần gian.

    […]

    Học sinh Miền Bắc & Đảng C̣m Sỹ Lề Dân

    Nguồn: http://danlambaovn.blogspot.com/2014...-moi-biet.html
    ____________________ ______

    Lời Bàn thêm của độc giả

    Mỹ Linh Nguyễn
    – Hồi nhỏ cứ tưởng tổng thống Thiệu ăn cướp 16 tấn vàng.
    Lớn lên mới biết VC chia chát nhau, bây giờ chẳng ai biết 16 tấn vàng đang ở đâu, cũng như những tài sản vàng, kim cương, hàng hóa… bị tịch thu trong những trận đánh Tư Sản Mại Bản đang ở đâu?

    – Hồi nhỏ cứ sợ đập chuột tham nhũng sợ vỡ b́nh.
    Lớn lên mới biết trong b́nh toàn đầy chuột.

    – Hồi nhỏ cứ tưởng cán bộ CS làm đày tớ cho dân.
    Lớn lên mới biết dân làm đày tớ cho cán bộ CS.

    – Hồi nhỏ cứ tưởng CS làm giàu cho đất nước, cho dân.
    Lớn lên mới biết CS làm giàu cho thành phần cán bộ của chúng.

    – Hồi nhỏ cứ tưởng tháng 4/1975 là một cuộc chiến thắng thần thánh của dân tộc VN.
    Lớn lên mới biết dân tộc Việt Nam phải sống kiếp nô lệ CS trên chính quê hương VN của ḿnh.

    -Hồi nhỏ thấy nền kinh tế thị trường sao hay quá, làm dân ta thoát khỏi cảnh đói kém, dân không c̣n ăn ḿ, khoai độn, hay bo bo nữa.
    Lớn lên mới biết kinh tế thị trường chính là nên kinh tế tư bản của VNCH, bị tiêu diệt sau những trận đánh tư sản năm 1975.

    – Hồi nhỏ tưởng rằng chỉ ḿnh “bác” là vĩ đại.
    Lớn lên mới biết, Mao Trạch Đông cũng vĩ đại, Kim Nhật Thành cũng vĩ đại, Lê Nin cũng vĩ đại, Stalin cũng vĩ đại, Fidel Castro cũng vĩ đại … Ở bất kỳ chế độ CS nào cũng có người vĩ đại, bọn CS phải nặn ra những con người vĩ đại, để làm tấm b́nh phong che chắn cho họ.

    – Hồi nhỏ nghe dân nói “đi thăm bác” tưởng rằng dân kính trọng “bác” lắm.
    Lớn lên mới biết thăm “bác” là thăm cái cầu xí.

    – Hồi nhỏ cứ tưởng dân trong nam bị Mỹ ngụy ḱm kẹp, dân không đủ cơm ăn áo mặc, ăn bằng muỗng dừa, nên phải vào giải phóng miền nam.
    Lớn lên mới biết chính dân bắc ḿnh mới bị ḱm kẹp, nghèo đói tả tơi, vào nam để tặng cho những gia đ́nh trong nam những chén sành, vài trăm gram đường, bột ngọt…

    – Hồi nhỏ cứ tưởng “bác” là vĩ đại.
    Lớn lên mới biết “bác” là tên tội đồ của dân tộc VN v́ bác giết dân Việt trong CCRĐ 172.008 người, rồi c̣n chôn sống 7.000 dân ở Huế, vụ Mậu Thân, c̣n làm khổ dân, làm dân chịu cảnh nghèo đói, thua hẳn các quốc gia láng giềng… cho đến bây giờ.

    – Hồi nhỏ cứ tưởng người ta dạy phải yêu kính “bác” và Đảng.
    Lớn lên mới biết ḿnh bị nhồi sọ, giáo dục trẻ em như thế là một tội ác rất lớn.

    – Hồi nhỏ cứ tưởng người ta dạy phải yêu kính “bác” và Đảng là việc làm đúng.
    Lớn lên mới biết ḿnh bị nhồi sọ, giáo dục trẻ em như thế là một tội ác rất lớn.

    – Hồi nhỏ cứ tưởng quân đội bảo vệ đất nước, lănh thổ, biển, đảo.
    Lớn lên mới biết quân đội làm kinh tế, hùa theo công an chiếm đất dân, và bảo vệ cho ĐCSVN.

    – Hồi nhỏ cứ tưởng những chiến sĩ VNCH là những tên lính đánh thuê.
    Lớn lên mới biết những chiến sĩ VNCH là những anh hùng bảo vệ tổ quốc khỏi ách cộng sản.

    – Hồi nhỏ cứ tưởng đem quân vào miền nam để giải phóng, thống nhất đất nước.
    Lớn lên mới biết đem quân vào miền nam để cướp của dân nam, và để bành trướng chủ nghĩa cộng sản, và làm lính đánh thuê cho Liên Xô, Trung Cộng.

    – Hồi nhỏ cứ tưởng Tàu thương dân Việt.
    Lớn lên mới biết Tàu chia nước Việt làm hai bởi Hiệp Định Geneve, để nước Việt yếu đi, mới dễ bề cai trị sau này.

    – Hồi nhỏ cứ tưởng VC luôn nói thật.
    Lớn lên mới biết VC luôn nói láo.

    – Hồi nhỏ cứ tưởng bọn cầm quyền là một lũ dốt, vô học.
    Bây giờ Lớn lên mới biết thằng cầm quyền nào cũng có bằng cử nhân, luật sư, giáo sư, tiến sĩ… “dỏm.”

    – Hồi nhỏ cứ tưởng Ngụy Văn Thà là một tên ngụy.
    Bây giờ lớn lên, 39 năm sau, mới biết Ngụy Văn Thà là một anh hùng dân tộc.

    – Hồi nhỏ cứ tưởng “bỏ phiếm tín nhiệm” là sinh hoạt dân chủ rất đáng được hoan nghênh.
    Bây giờ lớn lên “bỏ phiếm tín nhiệm” là làm chuyện ruồi bu, tốn th́ giờ và tiền bạc của dân.

    – Hồi nhỏ cứ tưởng VC yêu nước.
    Bây giờ biết rơ VC phản quốc.

    – Hồi nhỏ cứ tưởng Mỹ xâm lược chiếm đất Việt Nam.
    Lớn lên mới biết 1.7 triệu người VN đang chiếm đất của Mỹ.

    – Hồi nhỏ cứ tưởng thành phần vượt biển sang Mỹ là ma cô, đĩ điếm, phản quốc, ăn bơ thừa sữa cặn của Mỹ.
    Lớn lên mới biết thành phần này rất giỏi, rất thành đạt, và rất giàu có ở Mỹ.

    – Hồi nhỏ ném đá thành phần ngụy quân ngụy quyền đi học tập cải tạo.
    Lớn lên mới biết “thành phần ngụy” này chính là những người trí thức, ưu tú nhất của dân tộc Việt Nam.

    – Hồi nhỏ cứ tưởng dân Việt được thế giới ngưỡng mộ v́ đă chiến thắng 3 đế quốc sừng sỏ Pháp, Nhật, Mỹ.
    Lớn lên mới biết dân Việt mà đi xuất ngoại bị thế giới khinh bỉ, khám xét hành lư rất kỹ v́ cái passport có in cờ đỏ sao vàng trong đó.

    – Hồi nhỏ chẳng ai biết tại sao dân ḿnh nghèo, thua cả Thái Lan, thua cả Indonesia, thua cả Mă Lai, thua cả Nam Hàn, thua cả Singapore… thua cả gấp mấy chục lần. Và bây giờ đang thua cả Campuchia và đang thua Lào nữa.
    Lớn lên mới biết thủ phạm là ĐCSVN bán nước.

    -Hồi nhỏ cả nước chẳng mấy ai biết giặc tàu thảm sát 64 chiến sĩ tại đảo Gạc Ma thuộc Trường Sa vào năm 1988.
    26 năm sau Lớn lên mới biết được điều này.

    – Hồi nhỏ cứ tưởng Trương Tấn Sang là vua diệt sâu tham nhũng.
    Lớn lên mới biết Trương Tấn Sang chưa từng diệt một con sâu nào.

    – Hồi nhỏ cứ tưởng Nguyễn Tấn Dũng chống tham nhũng.
    Lớn lên mới biết Nguyễn Tấn Dũng là vua tham nhũng.

    – Hồi nhỏ cứ tưởng công an nhân dân v́ dân phục vụ.
    Lớn lên mới biết công an nhân dân c̣n Đảng c̣n ḿnh.

    – Hồi nhỏ cứ tưởng rằng ĐCSVN quang vinh muôn năm.
    Lớn lên mới hiểu ĐCSVN hèn với giặc ác với dân.

    -Hồi nhỏ tưởng toàn dân sắp hàng kính mến viếng thăm lăng Hồ Chí Minh.
    Lớn lên mới biết toàn dân đói quá sắp hàng để được một ổ bánh ḿ.

    – Hồi nhỏ cứ tưởng toàn dân lộng kiếng Hồ Chí Minh.
    Lớn lên mới biết toàn dân liệng cống Hồ Chí Minh.

    – Hồi nhỏ cứ tưởng Vơ Nguyên Giáp là anh hùng chỉ huy trận đánh Điện Biên Phủ.
    Lớn lên mới biết những tướng Tàu Lă Quư Ba, Trần Canh, Vi Quốc Thanh mới chỉ huy trận đánh ĐBP.

    – Hồi nhỏ cứ tưởng đây là cờ ba que.
    Lớn lên mới hiểu đây là cờ tổ quốc Việt Nam.

    – Hồi nhỏ cứ tưởng, “tuyệt đối trung thành với Đảng” là điều đúng.
    Lớn lên mới biết, “tuyệt đối trung thành với Đảng” là điều phản quốc.

    – Hồi nhỏ cứ tưởng rằng, yêu XHCN tức là yêu nước.
    Lớn lên mới hiểu ra rằng, yêu XHCN tức là phản quốc.

    XoXichLe
    – Hồi nhỏ tưởng Bác độc thân.
    Lớn lên mới biết Bác gieo “giống” nhiều.

    Da lan • một năm trước

    – Hồi nhỏ tôi tin VC,
    Lớn lên tui.. tui.. phải điệt VC tới cùng?

    Tội Quá
    – Hồi nhỏ tưởng Nguyễn Văn Trỗi, Vơ Thị Sáu là anh hùng
    Lớn lên mới biết họ bị khùng.

    Thiệt T́nh
    – Hồi nhỏ tưởng Lê Văn Tám ḿnh đồng da sắt cặc xà beng.
    Lớn lên mới biết Lê Văn Tám là ma!

    Vu Phan Lê Vũ Thơ Lục… bác
    – Hồi nhỏ tưởng bác c̣n trinh
    Tới lớn mới biết bác ḿnh ấu dâm

    – Hồi nhỏ tưởng đảng uyên thâm
    Tới lớn mới biết vừa hâm vừa khùng

    – Hồi nhỏ tưởng đảng anh hùng
    Tới lớn mới biết vừa thun vừa hèn

    – Hồi nhỏ đảng hát ḿnh khen
    Tới lớn mới biết, “thổi kèn” cho Nga

    – Hồi nhỏ tưởng bác có cha
    Tới lớn mới biết bác là con hoang…


    Đẩy Xe Bán Bánh Ḅ
    – Hồi nhỏ tưởng là việt cộng chỉ cướp lén ban đêm thôi.
    Sau này Lớn lên mới biết việt cộng cướp công khai cả ban ngày,

    Hú Hồn Luôn
    – Hồi nhỏ tưởng đâu bác hồ là việt cộng.
    Ai dè Lớn lên mới biết ổng là tàu cộng.

    Té ra đảng “ta”là băng cướp
    – Hồi là thanh niên cứ tưởng đảng “ta” là đội ngũ tiên phong của giai cấp công nhân và nhân dân lao động, là đảng của dân, do dân và v́ dân.
    Nhiều tuổi mới biết té ra là đảng csVN là đảng tay sai cs quốc tế, tay sai tàu,là đảng lưà đảo, bịp bợm, cướp giật, lưu manh, độc tá toàn trị, tham nhũng, bán nước hại dân.


    Dân Quảng Nôm

    – Hồi nhỏ cứ tưởng HCM “ra đi t́m đường cứu nước.”
    Lớn lên mới biết lăo Hồ ra đi nuôi mộng làm quan.

    (xin học trường thuộc địa của Pháp đặng sau được ra làm quan.)


    ĐCSVN là Tội Đồ Của DTVN • một năm trước

    – Hồi nhỏ cứ tưởng những người được đảng CSVN phong danh hiệu anh hùng là những người có công với Quốc Gia Dân Tộc VN.
    Lớn lên mới biết những thằng được ĐCSVN phong danh hiệu anh hùng là những thằng khùng, máu lạnh giết người man rợ, tiếp tay cho ĐCSVN hèn với Giặc Tàu ác với Dân Việt, làm cho sông cạn, núi mòn, tài nguyên cạn kiệt, tàn phá tan hoang Đất Nước VN.


    abc

    – Hồi nhỏ cứ tưởng bác Hồ là người quân tử.
    Lớn lên mới biết bác bán cụ Phan Bội Châu cho Pháp để lấy tiền.


    – Hồi nhỏ cứ tưởng bác Hồ v́ dân v́ nước.
    Lớn lên mới biết bác xin lương với đảng CS quốc tế.

    Trần Thị Hải Ư

    – Hồi nhỏ cứ tưởng 19-08-1945 là ngày Tổng khởi nghĩa cách mạng tháng 8.
    Lớn lên mới biết thực chất là bác và đảng cướp đoạt chính quyền hợp hiến của cụ Trần Trọng Kim – triều Vua Bảo Đại, ḥng dâng nước Việt Nam cho Tàu Mao, Nga Sít.

    – Hồi nhỏ cứ tưởng Hiệp định Paris 1973 được kư kết là để chấm dứt cuộc tương tàn Bắc-Nam.
    Lớn lên mới biết Hiệp định Paris đối với đảng ta chỉ là dúm giấy lộn.

    – Hồi nhỏ cứ tưởng tư tưởng HCM là chủ nghĩa Mác Lênin ở Việt Nam.
    Lớn lên mới biết đó chỉ là thùng ḿ ăn liền sau khi Liên Sô và Đông Âu sụp đổ.

    – Hồi nhỏ cứ tưởng bác Hồ cái ǵ cũng biết, cũng giỏi, cũng tài.
    Lớn lên mới biết trong mắt bác Hoàng Sa và Trường Sa chỉ là những đảo hoang chim ỉa.

    – Hồi nhỏ cứ tưởng bác Hồ là chính nhân quân tử.
    Lớn lên mới biết bác đích thị là Nhạc Bất Quần!

    Làm Người

    – Hồi nhỏ cứ tưởng Việt Cộng có súng mới ăn cướp.
    Ai dè Việt Cộng ăn cướp được cấp giấy phép.

  3. #583
    Member nguoi gia's Avatar
    Join Date
    18-02-2016
    Posts
    2,067
    Luận bàn giữa Trần Đ́nh Sử và Hà Sĩ Phu

    http://www.nongnghiephaingoai.com/20...-va-ha-si-phu/
    https://nuocnha.blogspot.com/2019/06...ha-si-phu.html

    Luận bàn giữa Trần Đ́nh Sử và Hà Sĩ Phu

    1. Nếu Việt Nam trở thành một khu tự trị của Trung Cộng th́ sẽ ra sao?
    Trần Đ́nh Sử
    (Giáo sư - Nhà giáo Nhân dân)

    Trước hết tên nước bị xóa mất.
    Dân Tàu tràn sang ta.
    Chữ Hán là ngôn ngữ chính, tiếng Việt như tiếng Chuang bây giờ.
    Người Việt sẽ bị di dời đi qua nhiều nơi hẻo lánh của Trung Quốc, bị phân tán triệt để để không c̣n tập trung, không có sức để khôi phục lại nước cũ.


    Quân đội Việt Nam sẽ sang trấn thủ phía biên giới Ấn Độ, Pakistan, Duy Ngô Nhĩ, đánh nhau, chết ở đó, c̣n quân Tứ Xuyên, Quư Châu, Quảng Đông sang bảo vệ các thành phố lớn Hà Nội, Hồ Chí Minh, Hải Pḥng, Đà Nẵng,...
    Các nhân sĩ yêu nước bị đàn áp.
    Các sách vở quư hiếm trong Viện Hán Nôm sẽ bị thủ tiêu dần cho đến khi không c̣n dấu tích.
    Lịch sử sẽ bị viết lại hoàn toàn. Các cuộc chiến tranh anh hùng của ông cha ta với các thống lĩnh như Lư Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Lê Lợi Quang Trung,... bị viết thành các cuộc nổi loạn chống lại trung ương. Bọn Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống, Hoàng Văn Hoan là những nhà yêu nước vĩ đại, đâu đâu cũng có tượng đài của chúng.


    Có một bọn văn nô viết bài ca ngợi: Lạc Việt lại trở về trong ḷng Bách Việt. Bọn khác th́ khảo chứng mối quan hệ thân thiết giữa vua Hùng với các hoàng đế Trung Hoa, rồi các mục trên báo "Chuyện bây giờ mới kể" nở rộ.


    Dải đất h́nh chữ S vẫn c̣n mà giống người Việt, văn hóa Việt không c̣n nữa...
    Thật đau ḷng!

    T.Đ.S.

    Nguồn: 2. Dựng nước 4000 năm, xóa đi chỉ 4 tháng
    TS. Hà Sĩ Phu
    Tôi rất đồng ư với bác Trần Đ́nh Sử (bạn đồng môn của tôi, ở Đại học Ngoại ngữ, học tiếng Nga để chuẩn bị đi Nga làm NCS, nhưng tôi lại chuyển sang đi Tiệp).
    Một số bạn bè vẫn lên tiếng mạnh mẽ đă tâm sự với tôi: Biết rằng bây giờ dù có nói mấy cũng không ích ǵ nữa, ván đă đóng thuyền, “chơi cờ” với thằng Tàu, đi lầm một nước đă đủ chết huống chi “cố t́nh” đi nhầm từ đầu đến cuối hàng trăm nước cờ, không ai ngăn được, th́ cứu cái nỗi ǵ? Ta lên tiếng bây giờ là để con cháu sau này biết rằng “thời ấy” không phải mọi người dân Việt đều ngu si hay đểu giả cả đâu. Tôi chỉ cười và bảo: Chút hy vọng được hậu thế đánh giá như thế cũng mong manh lắm, chắc ǵ?
    V́ NẾU: VN thuộc Tàu th́ ngay cả những Bà Trưng bà Triệu, Hưng Đạo -Nguyễn Trăi - Quang Trung… (tất nhiên không có HCM trong danh sách sẽ bị bôi xấu này) cũng bị liệt vào những tên GIẶC CỎ thiểu số một thời nổi lên chống lại Triều đ́nh Trung ương Bắc Kinh…! Mất nước là mất hết gia phả. Chỉ c̣n một số tên đă có công giúp Bắc Kinh thu hồi giang sơn về một mối là được giữ lại cho hưởng chút cơm thừa canh cặn của Tàu thôi!
    Xây dựng Tổ quốc th́ 4000 năm chứ xóa th́ chi chỉ 4 tháng là xong. Vậy làm thế nào để đập tan được chữ NẾU ấy để nó không thành hiện thực?

    Kính thư
    H.S.P.
    Tác giả gửi BVN

  4. #584
    Member nguoi gia's Avatar
    Join Date
    18-02-2016
    Posts
    2,067
    “Không Cần Phải Đánh Việt Nam Chúng Nó.”

    http://www.nongnghiephaingoai.com/20...-van-giang-st/
    https://nuocnha.blogspot.com/2019/06...-chung-no.html

    “Không Cần Phải Đánh Việt Nam Chúng Nó.”

    .

    (Trẻ em mang cờ TC 6 sao (?) đứng đón Tập Cận B́nh ở Hà Nội ngày 23 tháng 12, 2011)

    .

    Lời giới thiệu:

    Mới đây, Dương Khiết Tŕ (Yang Jiechi), cựu bộ trưởng Ngoại Giao Trung Cộng (2007-2013) đă viết một bài về vấn đề Trung Hoa-Viet nam này, tựa đề: “Không cần phải đánh Việt Nam chúng nó!”

    Mọi người Việt Nam đều nên đọc và phổ biến rộng răi bài viết này, nội dung như dưới đây:
    .
    (nguyên văn)
    .
    Tại sao phải đánh chúng khi hơn 700km2 vùng biên giới phía nam của ta đă được chúng dâng cho ta, một nửa Thác Bản Giốc đă được ta cắm cờ 5 sao, Ải Nam Quan đă trở thành Hữu Nghị Quan mà chúng vẫn cực kỳ coi trọng đại cục hữu nghị giữa hai đảng và nâng niu ǵn giữ để trao lại cho những thế hệ mai sau của chúng.
    .
    Súng đạn nào mănh liệt bằng phong b́ tống vào miệng chúng để sau đó Đại Hán ta ngồi ngay trên nóc nhà Tây Nguyên, đào mồ xới mả đất Mẹ của chúng, thải chất độc vào môi trường của chúng và Bộ chính trị của chúng vẫn khăng khăng đấy là chiến lược đă quyết, là chính sách công nghiệp hóa hiện đại đất nước không thể ngừng.
    .
    Xe tăng đại pháo nào bằng hàng ngàn công tŕnh xây dựng để những sư đoàn Trung Hoa trong bộ áo công nhân có mặt trên xứ sở của chúng, kéo dài từ mũi Cà mau cho đến Hữu nghị quan.
    .
    Phi cơ, chiến hạm sao bằng 90% gói thầu của chúng ta đang khống chế nền kinh tế của chúng, hàng hóa thặng dư made in China đang ở trên thân thể chúng, bàn ăn của chúng, bao tử của chúng, nhà cầu của chúng.
    .
    Tại sao phải đánh chúng khi chỉ cần đóng đường biên giới là dân của chúng không đủ tiền mua quần áo mặc, thực phẩm, hàng hóa tiêu dùng, xe “Dream” và giấc mơ thấp hèn của chúng không c̣n chạy đầy đường, cắt xăng dầu là cả nước chúng tối đen và chỉ cần một cú nổ là Tây Nguyên của chúng sẽ nhuộm bùn đỏ.
    .
    Chúng ta không phải đánh, không phải bắn một viên đạn nào mà vẫn có thể làm sụp đổ thị trường chứng khoán của chúng, làm tán gia bại sản những tên đồng chí tư bản đỏ mà tài sản vốn liếng có được là nhờ vào và đang lệ thuộc vào nền kinh tế Trung Hoa “made in Vietnam.”
    .
    Tại sao chúng ta phải đánh!?
    .
    Cần ǵ phải đánh khi cả vùng biển mà chúng gọi là biển Đông đă, đang và sẽ là sân nhà của chúng ta; khi ngư dân của chúng đi đánh cá trên vùng biển của tổ tiên chúng mà lấm lét như đi ăn trộm; khi hải quân của chúng không dám lai văng trong suốt thời gian giàn khoan khủng của ta chậm chậm tiến vào và khoan vào ḷng biển của chúng nó; khi sự chống trả của chúng là những lời tuyên bố đă trở thành tṛ hề trên sân khấu ngoại giao; khi phản đối của chúng là những cú điện đàm với lănh đạo ta bằng cái điện thoại không cắm dây; và chúng ta chỉ cần đuổi chúng ra khỏi nhà của chúng bằng ṿi rồng phun nước.
    .
    Cần ǵ phải đánh để chúng ta trở thành đạo quân xâm lăng và mang tiếng dưới mắt nh́n của thế giới, làm xấu đi h́nh ảnh yêu chuộng ḥa b́nh của Đại Hán. Trong khi chúng ta đă từng bước trong ḥa b́nh thành công thu tóm từng tấc đất, tấc biển, từng vùng đất, vùng biển của chúng bằng văn kiện do chính chúng kư kết. Trong khi chúng ta vô cùng hiệu quả trong tiến tŕnh biến chủ quyền của chúng thành vùng tranh chấp, biến vùng tranh chấp thành vùng khai thác của ta và chúng chỉ dám vừa lên tiếng như chó sủa người qua đường vừa cúi đầu cam kết tất cả v́ đại cục Việt-Trung.

    .
    Đó là đối với chúng ta.
    .
    C̣n đối với dân của chúng.

    .
    Cần ǵ phải đánh khi chúng thay thế ta ngăn chặn, trấn áp, bắt giam, bỏ tù dân của chúng đứng lên phản đối Đại Hán. Đánh chúng sẽ khơi dậy ḷng yêu nước của dân tộc chúng vốn đă là sức mạnh vô biên từng đánh bại chúng ta hàng ngàn năm qua. Đảng của chúng đă tích cực giúp chúng ta tiêu diệt ḷng yêu nước của dân tộc chúng trong suốt bao năm qua, đă biến đa số dân của chúng thành những đàn cừu chỉ muốn sống trong ḥa b́nh của một cuộc đời nô lệ. Chúng đang làm tốt!
    .
    Chưa bao giờ trong lịch sử bành trướng, chúng ta có được một đám thái thú địa phương làm tay sai đắc lực và hiệu quả như chúng. Khi chúng ta có mặt ở biển Đông ngay trước cửa nhà chúng, chúng đă ra lệnh hải quân của chúng không được bén mảng sợ làm phiền ḷng ta. Khi cần đốt phá, cướp của, giết người để bôi đen những tên biểu t́nh yêu nước, công an mật vụ của chúng ngoan ngoăn nghe lời ta tạm lánh. Khi cần cấm ngặt từng tên yêu nước năng nỗ xuống đường phản đối chúng ta, chúng đă nhiệt t́nh như những con chó Tứ Xuyên quên ăn quên ngủ canh gác ngày đêm. Tại sao chúng ta phải đánh chúng và sau đó phải cai trị dân của chúng? Tại sao ta phải làm công việc đối phó với 90 triệu dân của chúng trong khi giống cẩu phương nam này làm giỏi hơn chúng ta?
    .
    Chúng ta không cần đánh bởi chúng đă đánh dân của chúng thế chúng ta.
    .
    Chúng ta cũng không cần phải cướp v́ chúng đă tự cướp nước của chúng để dâng để bán và sẽ tiếp tục dâng, tiếp tục bán cho chúng ta.
    .
    Khi cần chúng ta sẽ chuyển quân, kéo đại pháo, xe tăng chạy ṿng quanh biên giới để giúp đảng của chúng nhân danh ḥa b́nh, ngăn chặn hiểm họa chiến tranh mà trị đám dân muốn vọng động của chúng.

    .
    Người đứng đầu Thủ đô đă ra lệnh dân của chúng rằng:

    .
    “Biểu thị ḷng yêu nước, yêu Thủ đô thông qua việc ra sức lao động, học tập, công tác và hưởng ứng các phong trào thi đua yêu nước nhằm phát triển kinh tế, văn hóa – xă hội, đảm bảo quốc pḥng, an ninh và ổn định đời sống nhân dân…”

    .

    Người đứng đầu nhà nước ra lệnh cho dân của chúng rằng:

    .
    “Đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau phát triển sản xuất kinh doanh, nâng cao đời sống và góp phần cùng cả nước bảo vệ chủ quyền thiêng liêng của Tổ quốc theo đúng luật pháp của nước ta và luật pháp quốc tế….”

    .

    Chúng đă làm đúng bổn phận của một chư hầu trung thành với chính sách trị dân thuộc địa: hăy lo làm giàu và sống yên ổn. Dân của chúng chỉ được làm giàu và đó là phương thức duy nhất được cho phép để bảo vệ tổ quốc của chúng.

    .

    Không cần phải đánh. Cờ đại Hán của chúng ta sẽ từ 5 sao thành 6 sao phất phới trên toàn cơi lănh thổ của chúng. Không bằng súng đạn mà sẽ bằng những văn kiện kư kết từng phần giao nhượng. Văn kiện sau cùng là văn kiện chúng ta viết sẵn cho chúng để chúng xin kư kết được làm một vùng tự trị trong Đại Hán vĩ đại của chúng ta.

    .

    (ngưng trích)


    ****

    .

    (Bản tin thời sự VTV 19 giờ ngày 14/10/2011 cũng trương lá cờ TC có 6 sao)

    .

    VIỆT NAM ĐĂ MẤT NƯỚC CHƯA?

    .

    Trả lời cho câu hỏi trên đây, người lạc quan sẽ nói:

    .

    “Mất nước đâu mà mất nước? Nước c̣n sờ sờ đấy thôi. Đảng c̣n đó, nhà nước c̣n đó. Công an c̣n đó, bộ đội c̣n đó. Cờ đỏ sao vàng c̣n tung bay từ Bắc chí Nam. Sao gọi là mất nước?”

    .

    Các “lănh tụ đảng CS quang vinh” sẽ trả lời:

    .

    “Kẻ nào nói mất nước là phản động, là nói xấu đảng và nhà nước xă hội chủ nghĩa đă có công đánh thắng thực dân Pháp, đuổi đế quốc Mỹ. Nước ta đă sạch bóng quân thù từ đại thắng mùa xuân và giải phóng miền Nam năm 1975. Giao hảo giữa Trung quốc và ta là anh em xă hội chủ nghĩa, là láng giềng tốt, v.. v…”
    .

    ***
    .

    CSVN đang làm mọi cách để che đậy tội bán nước, trong khi các nhà quan sát quốc tế tiên đoán chiến tranh ở Biển Đông sẽ khó tránh khỏi và Việt Nam sẽ bị Trung Quốc đánh chiếm trước tiên, nhất là sau ngày 12.7.2016 khi Ṭa Án Trọng Tài Thường Trực ở La Haye đă ra phán quyết về vụ kiện Biển Đông giữa Philippines với Trung Quốc và tuyên bố rằng “không có cơ sở pháp lư” cho việc Trung Quốc đ̣i hỏi quyền lịch sử trên những tài nguyên tại các vùng nằm trong bản đồ đường chín đoạn, c̣n được gọi là bản đồ “đường lưỡi ḅ.” Trung cộng đă lên tiếng bác bỏ, không nh́n nhận phán quyết này, trong khi VC giả vờ hoan nghênh và ăn mừng ké mà chính ḿnh th́ lại không dám nạp đơn kiện.

    .

    Tàu Cộng phản ứng có vẻ rất hung hăng trước phán quyết này nhưng chắc không dại ǵ mà gây chiến, v́ gây chiến là tự sát, là mất hết những ǵ chúng đă lấn chiếm trên đường bành trướng xuống phía nam trong thời gian qua, tan tành giấc mơ “Đại Hán.” (?)
    .

    ***
    .

    Bài trên đây được Vũ Đông Hà dịch và đăng trên Dân Làm Báo Blog ngày 28.6.2016.

    .

    Dương Khiết Tŕ làm bộ trưởng Ngoại Giao nhưng lời sẽ sống sượng và đểu cáng như một tên thảo khấu. Tuy nhiên, những ǵ hắn nói là sự thật. Một sự thật không ai có thể chối căi. Một sự thật bàng hoàng. Một sự thật như lưỡi dao nhọn đâm vào tim mỗi người Việt Nam yêu nước.

    .

    Đây là giờ của sự thật. Đảng CSVN với ba triệu đảng viên đă hiện nguyên h́nh là ba triệu sai nha của Đại Hán (?) để cai trị chín mươi triệu dân Việt Nam.

    .

    Chín mươi triệu dân Việt Nam sẽ làm ǵ trước sự thật này?

    .

    Tiếp tục cúi đầu ngoan ngoăn như một bầy cừu để giữ bộ da cho đến ngày bị lột đem bán?


    Khoa bảng tiếp tục phục vụ đảng để đổi lấy những bổng lộc cho sự ươn hèn, khiếp nhược?


    Thanh niên nam nữ tiếp tục chạy theo lối sống phù phiếm thấp hèn, đi t́m hưởng thụ trên một đất nước đă mất linh hồn?


    Những người Việt Nam c̣n tâm huyết, c̣n ḷng yêu nước, c̣n ư chí quật cường sẽ làm ǵ để trả lời tên “Đại Hán (?)” dơ bẩn Dương Khiết Tŕ?


    “Giống cẩu phương nam” sẽ tiếp tục làm “tốt” công tác được bọn chủ mặt người dạ quỷ phương bắc giao phó, hay có lúc sẽ tỉnh ngộ thân phận chó săn, lột xác trở lại thành người, ngưng cấu xé đồng bào ḿnh, và cùng đồng bào ḿnh làm lại những trang sử oanh liệt của hàng ngàn năm trước, đánh đuổi lũ “Đại Hán (?)” thối tha ra khỏi bờ cơi, vắt gị lên cổ chạy về phương bắc không kịp mặc quần, như tổ tiên của chúng ngày xưa.



    Kư Thiệt



    Trần Văn Giang (st)

  5. #585
    Member nguoi gia's Avatar
    Join Date
    18-02-2016
    Posts
    2,067
    Đặng Tiểu B́nh

    http://www.dslamvien.com/2019/02/dan...ranh-bien.html
    https://nuocnha.blogspot.com/2019/06...h-httpwww.html

    Đặng Tiểu B́nh Trong Chiến Tranh Biên Giới Việt Trung 1979
    Sunday, February 17, 2019 B́nh Luận , ĐSLV , Trần Trung Đạo Đọc: 71


    Trần Trung Đạo
    (Đặc San Lâm Viên)

    Trong chuyến công du các quốc gia Á Châu để chuẩn bị hậu thuẫn dư luận trước khi đánh Việt Nam, Đặng Tiểu B́nh tuyên bố “Việt Nam là côn đồ, phải dạy cho Việt Nam bài học”.

    Câu “Việt Nam là côn đồ” được các đài truyền h́nh Trung Cộng phát đi và chính Dương Danh Dy, nguyên Tổng Lănh Sự Quán Việt Nam tại Quảng Châu, đă xem đoạn phóng sự truyền h́nh đó “Tôi không bao giờ có thể quên vẻ mặt lỗ măng và lời nói 'bạo đồ' đầy giọng tức tối của ông ta qua truyền h́nh trực tiếp và tiếng người phiên dịch sang tiếng Anh là 'hooligan' – tức du côn, côn đồ.”

    Tại sao Đặng Tiểu B́nh nói câu “lỗ măng” đó?

    Đảng CS Trung Quốc "hy sinh" quá nhiều cho đảng CSVN. Không nước nào viện trợ cho CSVN nhiều hơn Cộng Sản Trung Quốc (CSTQ). Trong cuộc chiến Việt Nam, Trung Cộng không chỉ viện trợ tiền của mà c̣n bằng xương máu.

    Trong tác phẩm Trung Quốc lâm chiến: Một bộ bách khoa (China at War: An Encyclopedia) tác giả Xiaobing Li liệt kê các đóng góp cụ thể của 320 ngàn quân Trung Cộng trong chiến tranh Việt Nam:

    “Trong chiến tranh Việt Nam giai đoạn năm 1964 đến năm 1973, quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc (PLA) đă lần nữa can thiệp. Tháng Bảy năm 1965, Trung Quốc bắt đầu đưa quân vào Bắc Việt, bao gồm các đơn vị hỏa tiễn địa-không (SAM), pḥng không, làm đường rầy xe lửa, công binh, vét ḿn, hậu cần. Quân đội Trung Quốc điều khiển các giàn hỏa tiễn pḥng không, chỉ huy các đơn vị SAM, xây dựng và sửa chữa đường sá, cầu cống, đường xe lửa, nhà máy. Sự tham gia của Trung Cộng giúp cho Việt Nam có điều kiện gởi thêm gởi nhiều đơn vị Bắc Việt vào Nam đánh Mỹ. Giữa năm 1965 và năm 1968, Trung Quốc gởi sang Bắc Việt 23 sư đoàn, gồm 95 trung đoàn, tổng số lên đến 320 ngàn quân. Vào cao điểm năm 1967, có 170,000 quân Trung Quốc hiện diện”.

    Trong số năm nhân vật hàng đầu lănh đạo Trung Cộng giai đoạn 1977 đến 1980 gồm Hoa Quốc Phong, Diệp Kiếm Anh, Lư Tiên Niệm, Uông Đông Hưng và Đặng Tiểu B́nh th́ Đặng Tiểu B́nh là người có hoạt động gần gũi nhất với phong trào CSVN. Hơn ai hết, họ Đặng đă tiếp xúc, làm việc với các lănh đạo CSVN, biết cá tính từng người và cũng biết một cách tường tận và chính xác những hy sinh của Trung Cộng dành cho đảng CSVN.

    Trong thập niên 1960, CSVN sống bằng gạo trắng của Trung Cộng nhưng cũng ngay thời gian đó quê hương Tứ Xuyên của Đặng Tiểu B́nh chết đói trên 10 triệu người.

    Trong thời gian hai đảng CS cơm không lành canh không ngọt, bộ máy tuyên truyền CSVN ca ngợi Lê Duẩn như một nhân vật kiên quyết chống bành trướng Bắc Kinh nhưng đừng quên tháng 4, 1965, chính Lê Duẩn đă sang tận Bắc Kinh cầu khẩn Đặng Tiểu B́nh để gởi quân trực tiếp tham chiến.

    Xung đột biên giới và xô đuổi Hoa Kiều

    Theo báo cáo Bộ Quốc Pḥng Trung Cộng, các đụng độ quân sự trong khu vực biên giới giữa các lực lượng biên pḥng hai nước đă gia tăng đáng kể sau 1975, gồm 752 vụ trong 1977 đến 1,100 vụ trong 1978. Không chỉ về số lượng mà cả tầm vóc của các vụ đụng độ cũng gia tăng. Dù không phải là lư do chính, những đụng độ quân sự cũng là cách gợi ư cho Bắc Kinh thấy giải pháp có thể phải chọn là giải pháp quân sự. Tháng 11, 1978 Phó Chủ Tịch Nhà nước Uông Đông Hưng và Tướng Su Zhenghua, Chính Ủy Hải Quân, đề nghị đưa quân sang Cambodia và Tướng Xu Shiyou, Tư lịnh Quân Khu Quảng Châu đề nghị đánh Việt Nam từ Quảng Tây. Chính sách xô đuổi Hoa Kiều vào sáu tháng đầu 1978 cũng làm Trung Cộng khó chịu về bang giao và khó khăn về kinh tế.

    Đánh Việt Nam để củng cố quyền lực

    Đặng Tiểu B́nh được phục hồi lần chót vào tháng 7, 1977 với chức vụ Phó Chủ Tịch BCH Trung Ương Đảng, Phó Chủ Tịch Quân Ủy Trung Ương, Phó Thủ Tướng, Tổng Tham Mưu Trưởng Quân Giải Phóng Nhân Dân Trung Quốc. Tuy nhiên, tất cả chức vụ này không đồng nghĩa với việc tóm thu quyền lực. Hoa Quốc Phong vẫn là Chủ Tịch Nước và Chủ Tịch Đảng. Các ủy viên Bộ Chính Trị khác như Uông Đông Hưng, người ủng hộ Hoa Quốc Phong, Lư Tiên Niệm, Phó Chủ Tịch Nước và Phó Chủ Tịch Đảng CSTQ đều c̣n nhiều quyền hành. Sự đấu tranh quyền lực trong nội bộ đảng CSTQ ngày càng căng thẳng.

    Ảnh hưởng của họ Đặng chỉ gia tăng sau chuyến viếng thăm Đông Nam Á và đặc biệt sau Hội Nghị Công Tác Trung Ương từ ngày 10 tháng 11 đến ngày 15 tháng 12, 1978 cũng như Hội Nghị Trung Ương Đảng kỳ III, trong đó các kế hoạch hiện đại hóa kinh tế được đề xuất như chiến lược của Trung Cộng trong thời kỳ mới. Trong nội dung chiến lược này, Mỹ được đánh giá như nguồn cung cấp khoa học kỹ thuật tiên tiến để phục vụ các hiện đại hóa.

    Nỗi sợ bị bao vây

    Tuy nhiên, câu nói của họ Đặng không phải phát ra từ các lư do trên mà chính từ nỗi sợ bị bao vây. Học từ những bài học cay đắng của mấy ngàn năm lịch sử Trung Hoa, nỗi sợ lớn nhất ám ảnh thường xuyên trong đầu các thế hệ lănh đạo CSTQ là nỗi sợ bị bao vây. Tất cả chính sách đối ngoại của đảng CSTQ từ 1949 đến nay đều bị chi phối bởi nỗi lo sợ đó.
    Cựu Ngoại trưởng Mỹ Henry Kissinger, trong tác phẩm Về Trung Quốc (On China) vừa xuất bản, đă trích lại một đoạn đối thoại giữa Phạm Văn Đồng và Chu Ân Lai trong cuộc viếng thăm Trung Cộng của họ Phạm vào năm 1968.

    Chu Ân Lai: “Trong một thời gian dài, Trung Quốc bị Mỹ bao vây. Bây giờ Liên Xô bao vây Trung Quốc, ngoại trừ phần Việt Nam”.

    Phạm Văn Đồng nhiệt t́nh đáp lại: “Chúng tôi càng quyết tâm để đánh bại đế quốc Mỹ bất cứ nơi nào trên lănh thổ Việt Nam”.

    Chu Ân Lai: “Đó chính là lư do chúng tôi ủng hộ các đồng chí”.

    Phạm Văn Đồng phấn khởi: “Chiến thắng của chúng tôi sẽ có ảnh hưởng tích cực tại châu Á, sẽ đem lại những thành quả chưa từng thấy”.

    Chu Ân Lai đồng ư: “Các đồng chí nghĩ thế là đúng ”.

    Chính sách của Đặng Tiểu B́nh đối với Liên Xô kế thừa từ quan điểm của Mao, qua đó, sự bành trướng của Liên Xô được xem như “một đe dọa đối với ḥa b́nh”. Khi Việt Nam rơi vào quỹ đạo Liên Xô sau Hiệp Ước Hữu Nghị và Hợp Tác Việt-Xô được kư ngày 3 tháng 11, 1978, nỗi sợ hăi bị bao vây như Chu Ân Lai chia sẻ với Phạm Văn Đồng không c̣n là một ám ảnh đầy đe dọa mà là một thực tế đầy nguy hiểm.

    Cambodia, giọt nước tràn ly

    Không những Trung Cộng sợ bao vây từ phía nam, vùng biên giới Lào mà c̣n lo sợ bị cả khối Việt Miên Lào bao vây. Để cô lập Việt Nam và ngăn chận khối Việt Miên Lào liên minh nhau, ngay từ tháng 8 năm 1975, Đặng Tiểu B́nh cũng đă chia sẻ với Khieu Samphan, nhân vật số ba trong Khmer Đỏ “Khi một siêu cường [Mỹ] rút đi, một siêu cường khác [Liên Xô] sẽ chụp lấy cơ hội mở rộng nanh vuốt tội ác của chúng đến Đông Nam Á”.

    Họ Đặng kêu gọi đảng CS Campuchia đoàn kết với Trung Cộng trong việc ngăn chận Việt Nam bành trướng. Hoa Quốc Phong cũng lập lại những lời tương tự khi tiếp đón phái đoàn của Tổng bí thư đảng CS Lào Kaysone Phomvihane nhân chuyến viếng thăm Trung Cộng của y vào tháng Ba, 1976.

    Tháng Sáu, 1978, Việt Nam chính thức tham gia COMECON và tháng 11 cùng năm Việt Nam kư Hiệp ước Hữu nghị và Hợp tác có bao gồm các điều khoản về quân sự với Liên Xô.

    Tháng 12 năm 1978, Việt Nam xâm lăng Campuchia đánh bật tập đoàn Pol Pot vào rừng và thiết lập chế độ Heng Samrin thân CSVN. Đặng Tiểu B́nh xem đó như giọt nước tràn ly và quyết định chặt đứt ṿng xích bằng cách dạy cho đàn em phản trắc CSVN “một bài học”. Đặng Tiểu B́nh chọn phương pháp quân sự để chọc thủng ṿng vây.

    Quyết định của Đặng Tiểu B́nh

    Hầu hết tài liệu đều cho thấy, mặc dầu có sự chia rẽ trong nội bộ Bộ Chính Trị đảng CSTQ, quyết định tối hậu trong việc đánh Việt Nam là quyết định của Đặng Tiểu B́nh.

    Tại phiên họp mở rộng ngày 31 tháng 12, 1978 Đặng Tiểu B́nh chính thức đề nghị thông qua kế hoạch tấn công “trừng phạt” Việt Nam. Các thành viên tham dự chẳng những đồng ư với kế hoạch đầu tiên tấn công vào Lạng Sơn, Cao Bằng và Lào Cai mà cả kế hoạch được sửa đổi trong đó có việc phối trí hai binh đoàn có thể tấn công vào Điện Biên Phủ từ Mengla và Vân Nam qua đường Lào để đe dọa trực tiếp đến Hà Nội. Cũng trong phiên họp này Đặng Tiểu B́nh cử Tướng Hứa Thế Hữu, Tư lịnh cánh quân từ hướng Quảng Tây, Tướng Dương Đắc Chí, đương kiêm Tư Lịnh Quân Khu Vũ Hán, chỉ huy cánh quân từ hướng Vân Nam.

    Soạn kế hoạch trên giấy tờ th́ dễ nhưng với một người có đầu óc thực tiễn như Đặng Tiểu B́nh, y biết phải đối phó với nhiều khó khăn. Trong điều kiện kinh tế và quân sự c̣n rất yếu của Trung Cộng vào năm 1979, đánh Việt Nam là một quyết định vô cùng quan trọng. Đặng Tiểu B́nh nắm được Bộ Chính Trị CSTQ nhưng về mặt đối ngoại, Đặng Tiểu B́nh phải thuyết phục các quốc gia Đông Nam Á, Á Châu và nhất là Mỹ.

    Lên đường thuyết khách t́m đồng minh

    Cuối năm 1978, Đặng Tiểu B́nh, 74 tuổi, thực hiện một chuyến công du chính thức và lịch sử với tư cách lănh đạo tối cao của Trung Cộng để vừa thúc đẩy Bốn Hiện Đại Hóa và vừa dọn đường đánh Việt Nam.

    Họ Đặng viếng thăm hàng loạt quốc gia châu Á như Nhật, Thái Lan, Mă Lai, Singapore, Miến Điện, Nepal. Tại mỗi quốc gia thăm viếng, họ Đặng luôn đem thỏa ước Việt-Xô ra hù dọa các nước láng giềng như là mối đe dọa cho ḥa b́nh và ổn định Đông Nam Á.

    Đặng Tiểu B́nh phát biểu tại Bangkok ngày 8 tháng 11 năm 1978:

    “Hiệp ước [Việt Xô] này không chỉ nhắm đến riêng Trung Quốc… mà là một âm mưu Xô Viết tầm thế giới. Các bạn có thể nghĩ hiệp ước chỉ nhằm bao vây Trung Quốc. Tôi đă trao đổi một cách thân hữu với nhiều nước rằng Trung Quốc không sợ bị bao vây. Thỏa hiệp có ư nghĩa quan trọng hơn đối với Á Châu và Thái B́nh Dương. An ninh và ḥa b́nh châu Á, Thái B́nh Dương và toàn thế giới bị đe dọa.”

    Ngoại trừ Singapore, họ Đặng nhận sự ủng hộ của hầu hết các quốc gia Đông Nam Á. ASEAN lên án Việt Nam xâm lăng Kampuchea. Nhật Bản cũng lên án Việt Nam.

    Trong các chuyến công du nước ngoài, việc viếng thăm Mỹ đương nhiên là quan trọng nhất. Trong phiên họp của Bộ Chính Trị Trung Ương Đảng CSTQ ngày 2 tháng 11, 1978, Đặng Tiểu B́nh chỉ thị cho Bộ Ngoại Giao Trung Cộng thông báo cho Mỹ biết ư định b́nh thường hóa ngoại giao.

    Đầu tháng 12, Đặng báo cho các bí thư đảng ủy một số tỉnh và tư lịnh các quân khu rằng Mỹ có thể thiết lập quan hệ ngoại giao với Trung Cộng vào đầu năm Dương Lịch 1979. Chính bản thân Đặng đàm phán trực tiếp bốn lần với Leonard Woodcock, Giám Đốc Văn Pḥng Đại Diện Mỹ tại Bắc Kinh trong hai ngày 13 và 15 tháng 11, 1978. Trong các buổi đàm phán, Đặng đă nhượng bộ Mỹ bằng cách không đưa vấn đề Mỹ bán vơ khí cho Đài Loan như một điều kiện tiên quyết để tiến tới b́nh thường hóa v́ Đặng nóng ḷng giải quyết quan hệ với Mỹ trước khi xăm lăng Việt Nam.

    Chính thức viếng thăm Hoa Kỳ

    Ngày 28 tháng Giêng 1979, Đặng Tiểu B́nh lên đường chính thức viếng thăm Mỹ. Ông ta nghĩ rằng Mỹ và Trung Cộng đang tiến tới một đồng minh chiến lược chống Xô Viết trên phạm vi toàn cầu nhưng không chắc chắn Mỹ sẽ ủng hộ ra mặt trong cuộc chiến chống Việt Nam sắp tới.

    Trong thời gian ở Mỹ, Đặng Tiểu B́nh gặp Tổng Thống Jimmy Carter ba lần. Chỉ vài giờ sau khi hạ cánh xuống Washington DC, Đặng yêu cầu được gặp riêng với Tổng thống Carter để thảo luận về vấn đề Việt Nam. Đề nghị của họ Đặng làm phía Mỹ ngạc nhiên. Chiều ngày 29 tháng Giêng, Đặng và phái đoàn gồm Ngoại Trưởng Hoàng Hoa, Thứ trưởng Ngoại Giao Zhang Wenjin đến gặp TT Carter tại Ṭa Bạch Ốc. Phía Mỹ, ngoài TT Carter c̣n có Phó Tổng Thống Walter Mondale, Ngoại Trưởng Cyrus Vance và Cố Vấn An Ninh Quốc Gia Brzezinski. Trong buổi họp, Đặng Tiểu B́nh thông báo cho TT Mỹ biết Trung Cộng đă quyết định chống lại sự bành trướng của Liên Xô bằng cách tấn công Việt Nam và cần sự ủng hộ của Mỹ. Trái với mong muốn của Đặng Tiểu B́nh, TT Carter không trả lời ngay, ngoài trừ việc yêu cầu họ Đặng nên “tự chế khi đương đầu với t́nh trạng khó khăn”.

    Ngày hôm sau, Đặng Tiểu B́nh nhận lá thư viết tay của TT Carter, trong đó ông có ư cản ngăn họ Đặng v́ theo TT Carter dù Trung Cộng có đánh Việt Nam, Việt Nam cũng không rút quân khỏi Cambodia mà c̣n làm Trung Cộng sa lầy. TT Carter cũng nhắc việc xâm lăng Việt Nam có thể làm cản trở nỗ lực của Trung Cộng cổ vơ cho một viễn ảnh ḥa b́nh trên thế giới.

    TT Carter viết lại trong nhật kư Jimmy Carter, Keeping Faith, Memoirs Of A President, Ngô Bắc dịch:

    “Sáng sớm hôm sau, họ Đặng và tôi một lần nữa hội kiến tại Văn Pḥng Bầu Dục, chỉ có một thông dịch viên hiện diện. Tôi đă đọc to và trao cho ông ta một bức thư viết tay tóm tắt các lư luận của tôi nhằm ngăn cản một cuộc xâm lăng của Trung Quốc vào Việt Nam. Ông ta đă nhấn mạnh rằng nếu họ quyết định chuyển động, họ sẽ triệt thoái các bộ đội Trung Quốc sau một thời gian ngắn – và các kết quả của một cuộc hành quân như thế nhiều phần có lợi và có hiệu quả lâu dài. Hoàn toàn khác biệt với tối hôm trước, giờ đây ông ta là một lănh tụ cộng sản cứng rắn, quả quyết rằng dân tộc ông không xuất hiện với vẻ yếu mềm. Ông ta tuyên bố vẫn c̣n đang cứu xét vấn đề, nhưng ấn tượng của tôi là quyết định đă sẵn được lấy. Việt Nam sẽ bị trừng phạt.”

    Ngày 30 tháng Giêng, trong một buổi họp khác với TT Carter, Đặng Tiểu B́nh cho biết việc đánh Việt Nam đă được quyết định và sẽ không có ǵ làm thay đổi. Tuy nhiên, họ Đặng cũng nhấn mạnh chiến tranh sẽ xảy ra trong ṿng giới hạn.

    Đặng Tiểu B́nh không mua chuộc được sự ủng hộ công khai của Mỹ để đánh Việt Nam nhưng ít ra không phải về tay trắng.

    Tổng thống Carter để lấy ḷng “khách hàng khổng lồ” và “đồng minh chiến lược chống Liên Xô” đồng ư cung cấp tin tức t́nh báo các hoạt động của 50 sư đoàn Liên Xô trong vùng biên giới phía bắc Trung Hoa. Mỹ cũng dùng vệ tinh để theo dơi trận đánh biên giới và cũng nhờ những tấm ảnh chụp từ vệ tinh mà các cơ quan truyền thông biết ai đă dạy ai bài học trong chiến tranh biên giới Việt Trung 1979. Trong buổi họp riêng với Tổng thống Carter trước khi lên máy bay, Đặng khẳng định “Trung Quốc vẫn phải trừng phạt Việt Nam”.

    Chuyến viếng thăm Mỹ là một thành công. Dù Mỹ không ủng hộ nhưng chắc chắc Đặng biết cũng sẽ không lên án Trung Cộng xâm lược Việt Nam. Trên đường về nước, Đặng ghé Tokyo lần nữa để vận động sự ủng hộ của Nhật.

    Hai ngày sau khi trở lại Bắc Kinh, ngày 11 tháng 2, 1979, Đặng triệu tập phiên họp mở rộng của Bộ Chính Trị và giải thích đặc điểm và mục tiêu của cuộc tấn công Việt Nam.

    Ngày 17 tháng 2, 1979, Đặng Tiểu B́nh xua khoảng từ 300 ngàn đến 500 ngàn quân, tùy theo nguồn ghi nhận, tấn công Việt Nam.

    Lănh đạo CSVN ở đâu trong ngày quân Trung Cộng tràn qua biên giới?

    Bài quá dài, phải cắt bớt

    Khi hàng trăm ngàn quân Trung Cộng tràn sang biên giới, Thủ Tướng CS Phạm Văn Đồng và Đại Tướng Tổng tham mưu trưởng Văn Tiến Dũng vẫn c̣n đang viếng thăm Campuchia.
    T́nh báo Việt Nam không theo dơi sát việc động binh ồ ạt của Trung Cộng và cũng không xác định được hướng nào là trục tiến quân chính của quân Trung Cộng. Tác giả Xiaoming Zhang viết trong Tái đánh giá cuộc chiến Trung Việt 1979 “Rơ ràng t́nh báo Việt Nam thất bại để chuẩn bị cho việc Trung Quốc xâm lăng” và “Mặc dù Trung Quốc nhiều tháng trước đó đă có nhiều dấu hiệu chiến tranh, các lănh đạo Việt Nam không thể nào tin 'nước xă hội chủ nghĩa anh em' có thể đánh họ."

    Dù bị bất ngờ, hầu hết các nhà phân tích quân sự, kể cả nhiều tác giả người Hoa, cũng thừa nhận khả năng tác chiến của phía Việt Nam vượt xa khả năng của quân đội Trung Cộng.
    Tạp chí Time tổng kết dựa theo các nguồn tin t́nh báo Mỹ, chỉ riêng trong hai ngày đầu thôi và khi các quân đoàn chính quy Việt Nam chưa được điều động đến, dân quân Việt Nam vùng biên giới đă hạ bốn ngàn quân chủ lực Trung Cộng. Tác giả Xiaobing Li, trong bài viết Quân đội Trung Cộng học bài học ǵ dựa theo khảo cứu A History of the Modern Chinese Army đă mô tả quân Trung Cộng chiến đấu tệ hại hơn cả trong chiến tranh Triều Tiên mấy chục năm trước.

    Nếu ngày đó giới lănh đạo CSVN không tin tưởng một cách mù quáng vào ư thức hệ CS và “t́nh hữu nghị Việt Trung”, nhiều ngàn thanh niên Việt Nam đă không chết, Lạng Sơn đă không bị san bằng, hai tiểu đoàn bảo vệ thị trấn Đồng Đăng chống cự lại hai sư đoàn Trung Cộng đă không phải hy sinh đến người lính cuối cùng.

    Bài học lịch sử từ chiến tranh biên giới 1979

    Từ đó đến nay, khi đánh khi đàm, khi vuốt ve khi đe dọa nhưng các mục tiêu của chủ nghĩa bành trướng Trung Cộng đối với Việt Nam từ chiến tranh biên giới 1979 đến Hội Nghị Thành Đô 1990 vẫn không thay đổi. Trung Cộng bằng mọi phương tiện sẽ buộc Việt Nam hoàn toàn lệ thuộc vào Trung Cộng về chế độ chính trị, là một phần không thể tách rời trong toàn bộ chiến lược an ninh châu Á của Trung Cộng và độc chiếm toàn bộ các quyền lợi kinh tế vùng biển Đông bao gồm cả các vùng biển đảo Hoàng Sa, Trường Sa đang tranh chấp.

    Bài quá dài, phải cắt bớt

    Việt Nam, quốc gia vùng trái độn giữa hai quyền lực thế giới, chưa bao giờ đứng trước một chọn lựa sinh tử như hôm nay. Một người có trách nhiệm với tương lai đất nước, dù cá nhân có mang một thiên kiến chính trị nào, cũng phải biết thức tỉnh, biết đặt quyền lợi dân tộc lên trên, biết chọn hướng đi thích hợp với đà tiến văn minh dân chủ của thời đại, chấm dứt việc cấy vào nhận thức của tuổi trẻ một tinh thần bạc nhược, đầu hàng.

    Lịch sử đă chứng minh, Trung Cộng giàu mạnh nhưng không phải là một quốc gia đáng sợ. Nỗi sợ hăi lớn nhất của người Việt Nam là sợ chính ḿnh không đủ can đảm vượt qua quá khứ bản thân, không đủ can đảm thừa nhận sự thật và sống v́ tương lai của các thế hệ con cháu mai sau.

    Trần Trung Đạo
    (Đặc San Lâm Viên)

    Tham khảo:

    Bài quá dài, phải cắt bớt

  6. #586
    Member nguoi gia's Avatar
    Join Date
    18-02-2016
    Posts
    2,067
    Quan Tây & Quan Ta

    http://www.canhthep.com/modules.php?...key=1559619034
    https://nuocnha.blogspot.com/2019/06...a-httpwww.html

    Người Đăng: ChimTroi - Jun 03, 2019 22:30
    Quan Tây & Quan Ta


    Sự thật ngày nay đă chứng minh rơ ràng công cuộc giải phóng thuộc địa có mục đích rất cao cả nhưng kết cục của nó nói chung thường ngược lại. Phạm Hồng Sơn

    Đến khi tôi đủ tuổi để dự thí tú tài th́ Bộ Giáo Dục đă quyết định bỏ thi vấn đáp. Thiệt khoẻ. Cứ theo như lời của qúi vị đàn anh lớp trước th́ phải trải qua oral – kỳ hạch miệng – mới thiệt sự biết đá biết vàng, chớ “hai cái bằng tú tài của thời chú mày th́ kể như là đồ bỏ.”

    Nghe cũng hơi tưng tức.

    Coi: năm tôi đậu tú tài I, tỉ lệ trúng tuyển toàn miền Nam (VN) cho ban C chỉ có 8 phần trăm. Một trăm đứa đi thi th́ rớt hết 92, vậy mà cái bằng của tui bị “coi như đồ bỏ” là sao – hả Trời?

    Tôi chỉ bớt ấm ức, và bật cười ha hả (bên bàn nhậu) sau khi nghe chuyện vui về một cuộc thi vấn đáp:

    Giám khảo, người Tây, hỏi:
    - Vị quan toàn quyền nào ở Đông Dương đă trở thành vị tổng thống thứ mười bốn của nước Pháp?

    Thí sinh vừa găi đầu, vừa lầu bầu bằng tiếng Việt:

    - Đ… mẹ, hỏi ǵ khó dữ vậy cà!

    https://i.postimg.cc/JhghM6L2/Doumer.jpg

    Vậy mà đậu oral v́ giám khảo nghe “Đ.M” ra “Doumer.” Tôi sinh sau đẻ muộn, đă dốt lại lười, không mấy khi đụng tới sách vở nên chẳng biết Doumer là cái thằng cha (hay con bà) nào cả. Bữa rồi, nhờ đọc Vương Hồng Sển mới học thêm được ba điều/bốn chuyện:

    “… Viết về ông Doumer, tôi đă sửa ng̣i bút, suy nghĩ thật nhiều: viết sai th́ hổ với lương tâm, bằng bốc thơm ông lại ngại tiếng gièm pha c̣n mến tiếc Tây đầm. Nhưng ở Hà Nội cầu Long Biên c̣n đó, ai giẫm chân lên phải nhớ người xây dựng, mới không thẹn sao ‘uống nước nỡ quên nguồn’! Ở Huế, cầu Tràng Tiền đổi tên mấy lượt, nhưng vẫn c̣n sờ sờ, ở Sài G̣n này, cầu B́nh Lợi cũng là kỳ công bất hủ của ông Doumer, chớ mấy ai khác. Vậy tôi biết ǵ, cứ nói.

    Doumer qua Việt Nam khi tuổi chưa đầy 40. Người khỏe mạnh, làm việc bằng mười, thêm tài ba xuất chúng.



    Những kỳ công của ông là:

    - Ông thấy xa, lập trường Viễn Đông Bác Cổ, để bảo vệ cổ tích, đền chùa khỏi bị phá phách cắp gỡ, tu bổ cổ tích c̣n lại…

    - Ông lập trường cao đẳng ở Hà Nội…

    - Chính ông năm 1901 đă đến tại chỗ, chọn Đà Lạt thay v́ Dankia và đốc thúc, tài trợ cho bác sĩ Yersin thành lập nơi nghỉ mát Đà Lạt như ngày nay đă thấy.

    Ba cây cầu sắt ông để lại, thật là kỳ công bất hủ …”




    Riêng về cầu Long Biên, tác giả Nguyễn Thông c̣n cho biết thêm một chuyện nhỏ bên lề:

    “Thấy bảo rằng, cầu xây xong, có nhiều quan chức cả tây lẫn ta khuyên ông Paul Doumer lập 2 cái trạm ở đầu cầu để thu tiền qua lại, bù đắp số tiền đă bỏ ra, ông Paul liền bảo, các thầy chỉ nghĩ chuyện bóp nặn dân. Cầu xây bằng ngân sách thuộc địa, do chính dân xứ này đóng góp, giờ lại đ̣i người ta nộp nữa, sao các thầy bất nhân thế.”

    Trời, tưởng ǵ chớ “bóp nặn dân” là chuyện rất b́nh thường (hằng ngày vẫn xẩy ra ở huyện) ở Thời Cách Mạng nên đâu có ǵ để phải lăn tăn. Tôi chỉ hơi băn khoăn về sự khác biệt (quá lớn lao) giữa những ông quan Tây thời thuộc địa và những ông quan cách mạng sau này. Đám trước đều có khuynh hướng kiến tạo. C̣n đám sau th́ hoàn toàn ngược lại.

    Xem qua tiểu sử trích ngang của nhiều vị lănh đạo của ĐCSVN mới thấy có điều trùng hợp lạ lùng là họ đều thích thú và hăng hái trong việc phá hoại, hơn là xây dựng, trong mọi lănh vực.



    - Hồ Chí Minh, Chủ Tịch Đầu Tiên của nước VNDCCH (kiêm Chủ Tịch Đảng) tại chức 24 năm, cùng với Stalin, Mao Trạch Đông, Polpot, Lenin, Kim Nhật Thành, Kim Chính Nhật, Saddam Hussein… ông có tên trong danh sách (History’s Great Monsters) tội phạm chống lại nhân loại. Ông cũng được biết đến như là người sẵn sàng đốt cháy rụi cả rặng Trường Sơn, nơi mà cho đến nay vẫn c̣n hằng trăm ngàn hài cốt (vô thừa nhận) vương văi khắp nơi – dù đă có không ít “mẹ già lên núi t́m xương con ḿnh.”



    - Lê Duẩn, vị Tổng Bí Thư kế nhiệm – tại vị tới 25 năm – cũng có tên trong danh sách tội phạm chống lại nhân loại ở mức đại trà (massive crimes against humanity) nổi tiếng là người chủ chiến: “Ta đánh Mỹ là đánh cả cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc…” Cùng với Trưởng Ban Tổ Chức Trung Ương Lê Đức Thọ, Lê Duẩn c̣n đánh luôn đồng đảng. Dù cả hai ông đều đă chết, chiến tích của Cuộc Đấu Tranh Chống Bọn Xét Lại vẫn c̣n sống âm ỉ trong ḷng nhiều người dân Việt.



    - Trường Chinh: T.B.T (lần thứ nhất: giai đoạn 1941-1956, lần thứ hai: 1986) được Tạp Chí Cộng Sản mô tả ông là “nhà thiết kế đường lối đổi mới của Đảng ta.” Thiệt ra, Trường Chinh không có “thiết kế” cái con bà ǵ ráo mà chỉ ở vào t́nh thế bắt buộc phải lựa chọn một thế cờ (“không đổi mới th́ chết”) đă sắp sẵn rồi. Thành tích đích thực của đương sự là lănh đạo cuộc Cải Cách Ruộng Đất khiến gần trăm ngàn nông dân bị hành h́nh.



    - Đỗ Mười, 6 năm TBT, 3 năm Chủ Tịch Hội Đồng Bộ Trưởng. Thành tích nổi bật của ông cũng liên quan đến hai trận đánh đẹp, có thể ghi thành sách: đánh tư sản ở miền Bắc sau 1954, và ở miền nam sau 1975. “không đổi mới th́ chết.”




    - Lê Khả Phiêu, TBT 3 năm, có lẽ là nhân vật lănh đạo duy nhất có khuynh hướng xây dựng. Ông đă thuê người thiết kế một vườn rau sạch – với hệ thống tiêu tưới tự động – ngay trên sân thượng của tư thất, để khỏi phải dùng chung thực phẩm bẩn (v́ nhiễm chất độc hoá học) với đám thường dân.



    - TBT Nông Đức Mạnh cũng thế, cũng thích gieo trồng. Trong suốt 9 năm tại vị, đi đến nơi đâu ông cũng đều nhắn nhủ người dân bằng một câu nói duy nhất: “Trồng cây ǵ, nuôi con ǵ để cải thiện đời sống…” V́ bị dư luận chê bai đây là tư duy tiểu nông nên sau khi nghỉ hưu th́ ông – cùng bà vợ kế, Đại Biểu Quốc Hội Đỗ Thị Huyền Tâm – đă lao vào một lănh vực làm ăn khác, rất tinh vi và tân kỳ: kinh doanh BOT.



    - Nguyễn Phú Trọng nhận chức TBT từ năm 2011, đến năm 2018 kiêm nhiệm luôn Chủ Tịch Nước. Khác với bác Hồ thời xa xưa trước, bác Trọng học theo gương của bác Tập Cận B́nh nên không đốt rừng Trường Sơn mà xoay ra đốt ḷ... Ông tuyên bố: “Cái ḷ đă nóng lên rồi th́ củi tươi vào đây cũng phải cháy.” Tuy thế, do bản tính cẩn thận, bác Trọng lựa củi rất kỹ nên cái ḷ của ông có lúc cháy lúc không!

    Trải qua cả chục ông TBT chả thấy ông nào xây được một cái trường học, một cái nhà thương, hay một cái cầu nào ráo trọi – cầu tiêu cũng không luôn. Theo Vietnam Heritage (December 2016 - January 2017) th́ Sài G̣n Quang Vinh chỉ có hai trăm cái nhà vệ sinh chung dùng cho 10 triệu cư dân và 5 triệu du khách nước ngoài: “Ho Chi Minh City faces the same problem with only 200 public toilets serving the needs of its 10 million residents and the 5 million foreign tourists that visit the city each year.”

    https://i.postimg.cc/fTgpH6jp/Pho-Paul-Bert.jpg

    Sau 83 năm đô hộ Việt Nam – ngoài tội ác – người Pháp đă để lại cho xứ sở này một số những thành quả đáng kể, thuộc nền văn minh chung của toàn thể nhân loại: hệ thống cầu cống, giao thông, y tế, giáo dục, ngân hàng, bưu điện, bệnh viện, thư viện, bảo tàng, kiến trúc… C̣n chủ nghĩa cộng sản th́ không để lại nơi phần đất mà nó cai trị bất cứ một thứ thành quả nào – ngoài bạo lực, nghèo đói, dốt nát, dối trá, và rác rưởi.

    Nói theo bác Nguyễn Gia Kiểng th́ “Pháp đă c̣ng tay Việt Nam và dẫn vào thời đại mới.” Sau đó, dân Việt tiếp tục bị c̣ng tay – chặt hơn – bởi chủ nghĩa cộng sản, rồi buộc phải… đi lùi. Chút hy vọng c̣n lại về vận mệnh của dân tộc này là mong mỏi mọi người ư thức được rằng cả nước đă lùi đến “chân tường” rồi.

    Tưởng Năng Tiến

  7. #587
    Member nguoi gia's Avatar
    Join Date
    18-02-2016
    Posts
    2,067
    5G Nghĩa Là Ǵ ??

    http://www.canhthep.com/modules.php?...key=1559670742
    https://nuocnha.blogspot.com/2019/06...i-httpwww.html

    Subject: 5G Nghĩa Là Ǵ ??
    Poster: ChimTroi
    Source: http://www.canhthep.com


    5G Nghĩa Là Ǵ ??

    Trước tiên, xin mạn phép giải nghĩa cho những người b́nh thường, ít quan tâm đến những thuật ngữ. Chữ G trong 2G, 3G, 4G và 5G mà chúng ta thường nghe gần đây, là viết tắt của chữ Generation, nghĩa là thế hệ. 5G là thế hệ thứ 5 của công nghệ điện thoại di động.

    Cũng có nghĩa rằng nó là một bước tiến mới của một công nghệ đă có từ cách đây vài chục năm, chứ không phải là một phát minh mới mẻ ǵ - như cách mà một số bài báo hoặc cá nhân thường hay ca ngợi, rằng Huawei là một hăng dẫn đầu trong công nghệ này. Thực tế là họ chỉ sản xuất và bán hàng giá rẻ hơn rất nhiều so với các đối thủ cạnh tranh trong cùng lĩnh vực mà thôi. Bạn nào muốn phản bác điều này và cho rằng Huawei là nhà phát minh hàng đầu đối với 5G th́ tôi xin có lời khuyên là, hăy t́m hiểu về các sản phẩm cũng như giải pháp công nghệ của hăng Cisco, rồi t́m hiểu thêm xem Huawei có sử dụng bao nhiêu phần trăm công nghệ của Cisco - trước khi phản bác những điều tôi vừa nói.


    KHÁC BIỆT GIỮA 5G VÀ CÁC THẾ HỆ TRƯỚC ĐÓ

    Với ước muốn nội dung của bài viết được mọi giới đón đọc rộng răi, không phân biệt nghành nghề. Tôi sẽ không đi quá sâu vào chi tiết mà chỉ nhấn mạnh vào những thứ căn bản nhất để mọi người cùng hiểu về 5G.

    Cái khác căn bản nhất về mặt kỹ thuật, là mỗi khi chúng ta dùng điện thoại để truyền đi một cái ǵ đó, như âm thanh hoặc h́nh ảnh, th́ cái điện thoại sẽ mă hóa cái ta muốn truyền, trước khi phóng chúng vào không trung. Nói một cách dễ hiểu là những h́nh ảnh và âm thanh ấy được "phiên dịch" sang một loại "ngôn ngữ" trước khi truyền đi trong không gian. Các trụ antenna sẽ nhận những thông tin đă được mă hóa rồi truyền đi tiếp, ở phía người nhận th́ cái điện thoại của họ sẽ nhận rồi "phiên dịch" ngược trở lại, cho ra âm thanh hoặc h́nh ảnh như lúc ban đầu.

    Các thế hệ của công nghệ điện thoại di động đều sử dụng các loại " ngôn ngữ" khác nhau. "Ngôn ngữ" của mỗi thế hệ mới đều được cải tiến và phát triển để có thể chuyển tải nhiều hơn loại "ngôn ngữ" thường dùng của những thế hệ trước đó. Các máy điện thoại đời mới th́ phải có khả năng tương thích ngược, nghĩa là biết nghe và hiểu loại ngôn ngữ của thế hệ trước đó, trong khi những loại điện thoại của thế hệ trước th́ không có khả năng này. Đó là lư do mà một cái điện thoại 4G có thể bắt được sóng 4G nếu ở trong vùng phủ sóng 4G, nhưng khi ra khỏi vùng phủ sóng 4G th́ nó tuột xuống thành 3G hoặc 2G. Điện thoại 2G th́ dù có ở giữa vùng phủ sóng 4G, cũng chỉ có thể gửi và nhận thông tin ở tầm 2G mà thôi.


    SAO CÁC NHÀ CUNG CẤP DỊCH VỤ KHÔNG DÙNG NHỮNG TRỤ THU PHÁT SÓNG ĐĂ CÓ SẴN ?

    Mỗi một thế hệ của công nghệ thông tin di động đều sử dụng một vài loại tần số khác nhau. Riêng với thế hệ thứ 5 này, sóng thu phát của nó có đặc điểm là không thể đi xa như các thế hệ trước đó mà chỉ giới hạn trong phạm vi vài trăm thước mà thôi, như một thứ luật bù trừ cho khả năng truyền dữ liệu nhanh và nhiều của nó.

    Các điểm thu phát sóng, tức các trụ antenna, đối với những thế hệ trước đây, là những tháp cao ngất hàng trăm mét và to lớn, có khả năng phát sóng đến vài kilomet, th́ ở thế hệ thứ 5 này, các trụ thu phát sóng sẽ nhỏ hơn và được gắn trên những cột đèn điện dọc theo đường phố - và thật nhiều. Đây cũng sẽ là khuyết điểm của công nghệ 5G. Dân cư bên ngoài những thành phố lớn sẽ khó mà có cơ hội được sử dụng loại đường truyền internet thế hệ mới này. Một hệ thống antenna thu phát sóng của 5G sẽ cần đến hàng ngàn antenna nhỏ thay v́ chỉ vài trụ antenna to lớn như hiện nay. Lắp đặt và nhất là bảo dưỡng hệ thống này tốn kém hơn nhiều so với các thế hệ trước đó.

    Đó cũng chính là lư do mà người Mỹ đă nghiên cứu và phát triển một cách thức truyền tải thông tin mới, đưa các trạm thu phát sóng lên không gian, thay v́ gắn chết dưới mặt đất. Google thử nghiệm bằng các khinh khí cầu, rồi đến Facebook với những loại máy bay không người lái cỡ nhỏ xài năng lượng mặt trời và bây giờ là SpaceX với các vệ tinh mini. Trong lúc Trung cộng vẫn loay hoay với các trụ thu phát sóng gắn dưới mặt đất và bị hạn chế trong những thành phố lớn. Đó là lư do mà trong một bài viết cách đây mấy ngày, tôi đă mĩa mai rằng người Tàu bay lên mặt trăng chỉ để ... trồng khoai lang.

    5G CÓ CẦN CHO VIỆT NAM HAY KHÔNG ? NGƯỜI VIỆT CÓ CẦN ĐẾN 5G HAY CHƯA ?

    Từ nhiều tháng qua, chắc các bạn đă đọc rất nhiều những bài báo nói về 5G, thậm chí là có tin 5G đang được thử nghiệm ở Hà Nội. Như đă nói ở đầu bài, tôi sẽ tránh đi quá sâu vào chi tiết với những từ chuyện môn như tốc độ Gb là ǵ và nó nhanh cỡ nào. Chỉ xin được đơn giản hóa bằng cách thí dụ để so sánh. Mang 5G, nếu hiện giờ được phát triển ở VN th́ cũng không khác nào việc xây dựng đường cao tốc cho ḅ đi như một số nơi ở ngoài Bắc hiện nay. Có bao nhiêu người VN hiện nay đang có nhiều hơn một chục thiết bị thông minh, luôn kết nối với internet tại nhà? Không phải tôi có ư xem thường người dân Việt, nhưng đây lại là sự thật. Có bao nhiêu người ở VN đang xài Ring hay các sản phẩm tương tự ( Một thứ chuông cửa có video và thường trực kết nối internet). Có bao nhiêu người có mỗi pḥng trong nhà một cái TV và mỗi cái TV đều có Chromecast hoặc Roku hay Apple hoặc Fire Stick để xem phim độ phân giải cao trực tuyến? Có bao nhiêu gia đ́nh VN hiện tại đang trang bị những thiết bị như Amazon Echo hay Google Home nhận lệnh bằng giọng nói? Có bao nhiêu thiết bị Nest dùng cho hệ thống máy lạnh và sưởi tự động trong nhà ở VN hiện nay? Bao nhiêu gia đ́nh có nhà để xe trang bị cửa đóng mở bằng hệ thống điều khiển qua Internet ?

    Tất cả những thứ mà tôi vừa kể là những món vật dụng của thời đại Vạn Vật Kết Nối (Internet of Things). Ở giai đoạn đầu tiên của thời đại này, trung b́nh mỗi nhà sẽ có khoảng vài chục thiết bị luôn được kết nối với mạng internet ở tốc độ cao. Chuyện này chưa hiện hữu ở VN, dù cho chúng ta đă có vài chục triệu người đang xài FB.

    Cũng cần biết rằng, hiện có khoảng phân nửa dân số Mỹ vẫn đang xài 3G chứ khoan nói tới 4G, huống hồ ǵ chuyện 5G? Ngay cả người viết bài này, vốn đang sinh sống tại một thành phố lớn, thủ phủ của một tiểu bang lớn nhất nh́ nước Mỹ, bao vây bởi các đại công ty như IBM, Samsung và là nơi tập trung của nền công nghệ kỹ thuật cao, vậy mà chỉ cần ra xa lộ chạy vài chục cây số th́ vẫn có khả năng rớt vào khu vực chỉ có mạng 2G mà thôi. Cơn sốt 5G dâng cao độ, phần lớn đến từ nhu cầu tiêu thụ sản phẩm của những đại công ty và các chiến dịch quảng cáo của họ. Vào những ngày đầu của tháng 6 năm 2019 này, hiện giờ thị trường thế giới cũng chỉ có chưa tới 10 loại điện thoại có trang bị 5G. iPhone XI của Apple sắp sửa ra mắt cũng sẽ không có 5G.

    Trong toàn bộ những vật dụng linh tinh của thời đại Vạn Vật Kết Nối. Thứ quan trọng nhất cần phải có 5G chính là những loại xe tự động lái v́ chúng có nhu cầu "nói chuyện và trao đổi thông tin" với nhau ngay lập tức trên đường phố và 5G thỏa măn được điều này. Một hệ thống đường phố với hàng ngàn chiếc xe cần phải luôn luôn và lập tức kết nối với nhau để tránh gây ra tai nạn. Các trụ antenna thu phát sóng dày đặc theo cột đèn đường và trụ điện, luôn kết nối với nhau ở trong một chu vi thật gần, bảo đảm được cho mạng lưới này, thay v́ hành khách của những chiếc xe không người lái phải đánh cược mạng sống của họ v́ nguy cơ bị mất sóng từ những tháp antenna truyền thống, vốn ở xa hàng kilomet và luôn bị các ṭa nhà cao tầng cản trở.

    Tóm lại, với nhu cầu kết nối vài cái điện thoại, dăm cái máy tính bảng, thêm cái TV và máy tính để bàn. Người VN chưa cần đến mạng 5G trong một tương lai có thể nh́n thấy được. Hăy nhớ lại cái thí dụ của đường cao tốc và những con ḅ.

    C̣n Huawei với những lời ca tụng lẫn hăm dọa, rằng họ sẽ thống trị và dẫn đầu thế giới với công nghệ 5G ? Hăy để cho người Tàu được vui với giấc mơ của họ. Có câu "Ước mơ không bị đánh thuế, hoặc không tốn tiền.". Hăy tin tôi, riêng giấc mơ 5G của người Tàu sẽ tốn bộn bạc chứ không ít đâu.

    Theo Huyen Dao Khach.
    ---
    This article comes from Cánh Thép
    http://www.canhthep.com

  8. #588
    Member nguoi gia's Avatar
    Join Date
    18-02-2016
    Posts
    2,067
    Người Việt Nam bắt đầu gọi nước “Tàu” là “Trung Quốc” từ bao giờ?

    http://www.nongnghiephaingoai.com/20...o-khuyet-danh/
    https://nuocnha.blogspot.com/2019/06...uoc-taula.html

    Người Việt Nam bắt đầu gọi nước “Tàu” là “Trung Quốc” từ bao giờ?


    BaTau

    Lời Giới Thiệu:

    Chỉ có CSVN tay sai bán nước và nô lệ Hán(g) cẩu và những người Việt + hoặc người Việt nEm mới gọi nước Tàu và người Tàu (khựa) là Trung Quốc và người Trung Quốc mà thôi. Lịch sử Việt Nam gọi kẻ thù phương Bắc là nước Tàu và dân Tàu (“Một ngàn năm đô hộ giặc Tàu”; Nguyễn Du đi sứ sang Tàu…) Thời Đệ I và Đệ II VNCH tên gọi chánh thức của đế quốc xâm lược Đỏ là TRUNG CỘNG.

    Quay trở về 100 năm trước, nếu bạn bắt gặp tất cả những người đi trên đường và hỏi “bạn có biết Trung Quốc không?” th́ 9/10 người sẽ hỏi lại “Trung Quốc là cái ǵ?” nhưng nếu bạn hỏi “bạn có biết nước Tàu không?” th́ cả 10/10 người sẽ trả lời rằng “thằng Tàu th́ ai chả biết.” “Trung Quốc” cái danh từ mà thực ra nó c̣n có tuổi đời ít hơn rất nhiều so với tên gọi Việt Nam của Đất nước ta. Vậy tại sao người Việt Nam trước đây gọi quốc gia ở phía Bắc Đất nước ta là “Tàu”? Hay bắt đầu gọi nước “Tàu” là “Trung Quốc” từ bao giờ? Và chúng ta có nên tiếp tục gọi là “Trung Quốc” nữa hay không? Bài viết sau đây sẽ giải thích cho bạn biết phần nào về nguồn gốc và lư do của việc đó.

    (Bài hơi dài, chỉ copy và ghi lại một số đoạn thôi)

    ***

    Khởi nguồn của “Trung Quốc” Khởi đầu, những bộ tộc nhỏ sống trên vùng đồng bằng giữa hai ḍng sông; Hoàng Hà phía bắc và Dương Tử phía nam, gọi nơi này là Trung Nguyên. Tức vùng b́nh nguyên giữa hai con sông. Trung (中) là ở giữa. Nguyên (原) là cánh đồng. Cho nên chữ Trung Nguyên chỉ có nghĩa là cánh đồng giữa hai ḍng sông.
    BanDo


    Bản đồ cổ của “Bách Việt” (màu tím) và “Tàu” (màu đen) 2000 năm trước
    Hai chữ Trung Nguyên quá mơ hồ không rơ ràng, cho cả vùng rộng lớn. Trong vùng này có một địa phương, khá đông dân cư, gọi là Hoa Âm (thuộc địa phận tỉnh Hoa Nam hiện nay), nên c̣n được gọi là Trung Hoa. Từ đó hai chữ Trung Nguyên hay Trung Hoa thường được dùng lẫn lộn. Để phân biệt với Bắc Mạc (北 漠), tức vùng sa mạc phía bắc sông Hoàng Hà, họ gọi là Trung Nguyên. Để phân biệt với Lĩnh Nam (嶺 南), tức vùng đồng bằng có núi cao (lĩnh) phía nam sông Dương Tử, họ gọi là Trung Hoa.

    Thế rồi, qua nhiều thời kỳ, các kẻ nắm quyền cai trị người Tàu tự vẽ vời ra đủ điều để sơn phết cho hai chữ Trung Hoa nhằm đánh bóng thân thế đối với các xứ lân cận.



    KhongTu
    Lúc này, bọn vua chúa người Tàu bắt tên bồi bút Khổng Khâu, mà người Việt thường gọi là Khổng Tử, vẽ vời cho rằng Trung (中) là ở giữa, Hoa (化) là có văn hóa, có học thức. Ư muốn tôn xưng rằng chỉ có nơi đây mới là trung tâm văn hóa của con người. Là “đỉnh cao trí tuệ” tự xưng của thế giới vào thời bấy giờ. V́ thế họ gọi những dân tộc sống vùng chung quanh là súc vật như: Nam Man (chó); Bắc Địch (sâu); Đông Di (rắn); Tây Nhung (khỉ). Cũng bởi ngu si và đầu óc bán khai, kém tiến hóa, nên họ không hề biết rằng gọi như thế tự chính họ c̣n thua cả súc vật. Kẻ ngu si thường mắc phải căn bệnh hoang tưởng này để giải tỏa ẩm ức tâm lư hèn kém, mà cho đến nay chúng ta vẫn c̣n nhận thấy.

    * Tụi Tàu dám gọi các dân tộc phía Nam là “chó.”

    Thật ra, tên họ Khổng xứ Lỗ (nay thuộc tỉnh Sơn Đông) nhận lệnh đi ăn cắp văn hóa của phương Nam, tức của dân Bách Việt, rồi đem về xào nấu, nên hắn ta chỉ dám gọi là đồ ăn cắp chứ không phải tự tay tạo ra (述 而 不 作 – thuật nhi bất tác – chỉ kể lại chứ không phải sáng tác). Bán khai đến độ, hắn ta cũng không hề biết và cho rằng “trà” và “lúa” của dân Bách Việt phía nam sông Dương Tử đang dùng là kỳ lạ và chẳng phải là những món ăn, uống mà kẻ có văn hóa nên dùng. Thế nhưng sau khi uống thử rồi thấy ngon, thấy ghiền. Cái tài lưu manh của kẻ ăn cắp luôn là tẩy xóa hết dấu vết cũ rồi cho là của ḿnh. Để bây giờ cả thế giới, ngay người Việt cũng tin chắc rằng trà phát xuất từ Tàu. Cả đến chữ Tàu cũng bắt nguồn từ bộ chữ Khoa Đẩu của tộc Bách Việt. Thế nhưng không có mấy người Việt Nam dám chấp nhận điều này. Căn bệnh tự cho là ḿnh man di và kém cỏi truyền đời đă ăn sâu vào tận tâm trí của họ. Điều ǵ cũng cho là của Tàu th́ mới thỏa măn căn bệnh truyền kiếp này của người dân Việt hiện nay. Cũng theo lệnh kẻ cầm quyền, tên bồi bút họ Khổng này đưa ra những thuyết ma mỵ để đặt ách nô lệ lên đầu người dân như; thuyết th́ên mệnh, ngũ thường, và trung quân ái quốc, vân vân.

    Tự gọi ḿnh là “Thiên từ” (Con trời), ǵ mà bị kẻ khác soán ngôi tàn sát thẳng tay không chừa một mống. Ngũ thường ǵ mà trong cung đ́nh, con giết cha để cướp ngôi, hai cha con cùng lấy một vợ, con cướp vợ của cha rồi loạn luân, chém giết, tàn sát lẫn nhau đủ kiểu. Thế nhưng chúng bắt mọi người dân phải trung thành với kẻ cai trị mới gọi là yêu nước.

    Những người Việt mang nặng tinh thần tiểu nhược nên cứ măi bị giặc Bắc lừa gạt mà tôn thờ tên bồi bút này là bậc thầy muôn đời (萬 世 師 表 – vạn thế sư biểu). Hăy để cho những người này thỏa măn tinh thần tiểu nhược và thờ Tàu của họ. Nhưng chúng ta, những người Việt biết tự trọng và có tinh thần dân tộc, không nên làm điều này. Không những thế, mỗi người nên có trách nhiệm đối với Dân tộc và Tổ quốc. Nghĩa là khi nghe người khác hiểu sai, nói sai, chúng ta nên tŕnh bày, giải thích cho họ hiểu rơ sự việc. Cùng giúp nhau hiểu rơ vấn đề, th́ không có ǵ phải ngần ngại, hay lo sợ cả. Mà đây lại là vấn đề sống c̣n của cả một dân tộc. Đây là trách nhiệm của mọi người Việt, không riêng ǵ ai cả. Mọi người dân đều hiểu rơ tức là dân trí được nâng cao. Sự hiểu biết của người dân càng nhiều, đám quan lại Tàu càng lo sợ. Điều này ai cũng hiểu cả.

    Bài quá dài, phải cắt bớt

    Lưu Bang, một tên thôn trưởng lưu manh sống bên ḍng sông Hán Thủy, cướp công Hạng Vơ, diệt Tần lên nắm quyền cai trị (256 trước TL). Để thành lập triều đại, Lưu Bang lấy chữ Hán từ tên con sông rồi gọi là Triều Hán, và tự xưng là Đại Hán. Sự cai trị của ḍng họ lưu manh này kéo dài suốt 400 năm, nên hai chữ đại hán đă ăn sâu vào đầu của nhiều thế hệ dân cư trong vùng. Để sống c̣n, tránh cảnh bị tàn sát và tiêu diệt, dân tộc hay bộ tộc nào trong vùng bị cai trị cũng tự gọi ḿnh là người Hán. Ngay cả chữ viết đă có trước đó từ lâu chúng cũng bắt mọi người gọi là chữ Hán. Người Việt sau này, dưới sự áp đặt của Tàu mấy trăm năm trước cũng mặc nhiên chấp nhận điều này. Cho đến nay, hầu hết người Việt cũng vẫn c̣n gọi là chữ Hán. Không mấy ai dám gọi là chữ Tàu cả. V́ họ sợ. Sợ điều ǵ họ cũng không rơ. Nhưng vẫn cứ sợ và gọi như thế là đủ an tâm. Nêu điều này ra để chúng ta cùng nhận rơ cái tinh thần tiểu nhược này đă truyền đời đến cả ngàn năm nay vẫn c̣n nhiều người Việt không chịu nhận ra và quyết tâm tiêu trừ.

    GenghisKhan

    Sau khi Mông Cổ diệt Đại Tống lập Đại Nguyên cai trị xứ này cả trăm năm. Đến khi Trần Hữu Lượng (Lượng là con trai Chiêu Minh Vương Trần Ích Tắc – qua việc thông đồng với giặc, vương bị anh là vua Trần Thánh Tông không giết nhưng đuổi ra khỏi Việt Nam và qua Tàu sống ở vùng Trường Sa, Quảng Đông ngày ngay) đánh đuổi Mông Cổ chuẩn bị lên ngôi th́ bị Chu Nguyên Chương cướp công và lập nên Đại Minh.

    Ḍng họ Ái Tân Giác La của bộ tộc Măn Châu (Nữ Chân, Kim sau đổi là Thanh) diệt Minh, rồi cũng gọi là Đại Thanh. Thời kỳ nầy không c̣n ai dám nhận ḿnh là Đại Hán hoặc Đại Minh nữa cả. Và bọn đại hán (trong đầu người Việt) phải cạo đầu thắt bính như người Măn Châu. Nếu không sẽ bị chặt đầu ngay. Lúc bấy giờ, trong dân gian, v́ quen miệng họ vẫn gọi xứ này là Trung Nguyên hay Trung Hoa. Tuy rằng biên giới đă vượt qua sông Dương Tử và tiến xa xuống phương nam.

    Bài quá dài, phải cắt bớt

    Chiến thắng mùa xuân năm Kỷ Dậu (1789) mọi người Việt đều đă biết. Sau khi đánh quân Thanh một trận nhớ đời và đuổi ra khỏi bờ cơi, Quang Trung Hoàng Đế liền có kế hoạch lấy lại đất bị giặc Bắc cướp trước đó. Theo chương tŕnh, vua Quang Trung sẽ đuổi Măn Thanh trở ngược về phía Bắc sông Dương Tử, quyết lấy lại vùng Lĩnh Nam của dân Bách Việt ngày xưa. Bước đầu, nhà vua bắt Càn Long phải gả con gái và trả lại hai vùng đất Quảng Đông và Quảng Tây. Sau đó sẽ làm bàn đạp để bắc tiến và tây tiến. Càn Long liền gởi chiếu mời vua Quang Trung sang Bắc Kinh để đàm phán. Nhắm để pḥng sự tráo trở của giặc Bắc cùng sẵn dịp hạ nhục Càn Long của Đại Thanh, vị Hoàng Đế Đại Việt cho người giả trang dẫn phái đoàn sang Tàu. Trên đường đi phái đoàn Việt cố t́nh hành hạ bọn quan lại Tàu đủ điều, nhưng chúng cũng phải cúi đầu chịu nhục. Càn Long vẫn biết rơ trưởng phái đoàn chỉ là vị vua giả. Nhưng mở miệng ra lại sợ nhục nhă, nên hắn đành phải câm miệng và dùng đủ lễ nghi để tiếp đăi phái đoàn. Đây cũng là một sự nhục nhă nặng nề mà Càn Long của Đại Thanh đành phải nuốt sâu vào ḷng.



    VuaQuangTrung

    Vua Quang Trung cho Càn Long biết, nếu không chịu trả đất, vua Việt sẽ giúp bọn phục Minh nổi dậy diệt Thanh.

    Vừa mới bị đánh một trận kinh hoàng, lại muốn giữ ngôi để tiếp tục cai trị xứ Tàu, Càn Long đành phải nuốt nhục cúi đầu chấp nhận. Nhưng mọi việc chưa xong th́ vua Quang Trung băng hà. Thế là việc đ̣i lại đất của người Việt xem như bất thành.

    Bài quá dài, phải cắt bớt

    Người da trắng gọi họ là Tần. Tại sao chúng ta không dám gọi họ là Chệt hay Tàu? Hỏi tức là đă trả lời rồi vậy.

    Người Việt Nam bắt đầu gọi “Tàu” là “Trung Quốc” từ khi nào? Hai chính thể của Tàu ngày nay, nếu dịch sang tiếng Việt cho đúng nghĩa quốc tế, ở đây chúng ta sẽ dựa trên tiếng Mỹ, phải là Cộng Ḥa Nhân Dân Tàu (Tần), và Cộng Ḥa Tàu (Tần). Cũng như Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam là Socialist Republic of Vietnam, hay Việt Nam Cộng Ḥa là Republic of Vietnam. Trở lại hai chữ Trung Quốc. Người Tàu, bởi ngu si lại nặng tinh thần hống hách luôn tự cho ḿnh là lớn, là trung tâm của thế giới, nên họ tự gọi là Cộng Ḥa Nhân Dân Trung Hoa, và Cộng Ḥa Trung Hoa, viết và hiểu theo cách Tàu dùng tiếng Việt. Sau khi được cai trị toàn miền đại lục, Mao Trạch Đông vẫn tiếp tục truyền thống ngu si và bạo chúa nên tự gọi là Trung Quốc. Thứ nhất; nhằm kích thích tinh thần ngông cuồng của dân trong xứ. Thứ hai; bắt Việt Nam phải tuân dùng theo, để tṛng ách nô lệ lên đầu người Việt.
    Hiểu một cách rơ ràng, chữ Trung Quốc vẫn hoàn toàn không có ư nghĩa ǵ là Nước Ở Giữa cả. Bởi chữ Trung vốn có gốc từ chữ Trung Nguyên từ thời xa xưa. Tuy vậy, Tàu Khựa vẫn mập mờ để bắt phải áp đặt vào đầu những người Việt, kém hiểu biết lại nặng tinh thần tiểu nhược trước phương Bắc, nên tự suy diễn ra là “Nước Ở Giữa” để in sâu trong đầu.

    Trước năm 1975, người Việt tại Miền Nam thường gọi hai quốc gia này là Trung Hoa * và Trung Hoa Quốc Gia để chỉ cho hai thể chế chính trị, nhưng vẫn gọi chung là người Tàu. Như; Tàu Đài Loan, Tàu Chợ Lớn, Tàu Hồng Kông, Tàu Đại Lục. Chính những người Tàu sống ở Việt Nam cũng tự gọi họ là người Tàu. Từ thời tổng thống Ngô Đ́nh Diệm, chính phủ Việt Nam Cộng Ḥa cấm không cho người Tàu làm 11 nghề chính để bảo vệ kinh tế cho người dân Việt Nam. Nguồn gốc phát xuất âm Tàu trong tiếng Việt, cho đến nay vẫn chưa rơ ràng. Có thể là do nghe và nói lại một cách sai lạc âm của chữ Tần mà người Tây Phương tại Việt Nam thường dùng. Hoặc cũng có thể xuất phát từ việc đám quan lại nhà Minh đă trốn chạy nhà Thanh sang Việt Nam bằng đường biển rồi xin tỵ nạn vào thế kỷ 16 mà bị người Việt đặt cho là Tàu. Cả Philippines, Thailand, Kampuchia, trong ngôn ngữ của các quốc gia này, họ cũng không gọi xứ này là Nước Ở Giữa. Riêng người Nhật dùng chữ China với ư nghĩa khinh miệt là lũ người bệnh hoạn, ngu si, nhu nhược, yếu hèn.

    Đến nay chỉ có người Tàu và dân Việt dùng chữ Trung Quốc. Nêu điều này ra nơi đây, để mọi người cùng nhận thấy rơ sự tiểu nhược trong tư tưởng, thể hiện qua ngôn ngữ của người Việt, đă bị bọn Tàu áp đặt sâu nặng đến thế nào.

    Một thí dụ điển h́nh cho căn bệnh nô lệ giặc Bắc, là cho đến hôm nay, trong đầu khá nhiều người Việt vẫn tin chắc rằng vơ thuật của Việt Nam th́ phải “bắt nguồn từ Trung Quốc.” Hỏi tiếp nữa th́ họ chống chế rằng bởi từ Thiếu Lâm Tự, và do Đạt Ma Sư Tổ truyền ra. Quả là khôi hài. Nếu vậy th́ phải bảo rằng vơ thuật của Tàu vốn do Ấn Độ truyền sang. Khổ thật. Kiến thức của họ đă kém, khả năng suy luận cũng không có, lại mang nặng căn bệnh thờ Tàu. Từ thời Khổng Khâu xa xưa măi cho đến hôm nay, bọn người này chỉ có truyền thống chuyên nghiệp là đi ăn cắp và ăn cướp, xong đem về bôi xóa dấu vết rồi cho là của ḿnh.

    Làm hàng nhái rồi tự nhận là do ḿnh “sáng tạo” ra là truyền thống lâu đời chứ không phải mới chỉ xuất hiện ngày nay của Tàu

    3. Chúng ta có nên tiếp tục gọi “Tàu” là “Trung Quốc” nữa hay không?

    Để thể hiện tinh thần tự chủ và độc lập của dân tộc, người Việt nên ư thức rơ điều này. Và không nên dùng hai chữ Trung Quốc. Bởi đây là thâm ư của Bắc Kinh, cố t́nh nhồi nhét tinh thần nô lệ vào đầu người dân Việt Nam.

    Do đó, để chống Tàu, trước hết mọi người Việt nên chống lại âm mưu áp đặt tinh thần nô lệ này, qua ngôn ngữ, của giặc Bắc.

    Bảo rằng do thói quen, th́ nên tự hỏi ḿnh có dám bỏ cái thói quen này hay không? Dĩ nhiên, không mấy ai dám chấp nhận rằng v́ sợ nên phải dùng hai chữ Trung Quốc. Vẫn có nhiều người sẽ t́m đủ lư do để biện minh cho hai chữ Trung Quốc nơi cửa miệng.

    Chắc chắn có người sẽ cho rằng Trung Hoa hay Trung Quốc cũng chỉ là danh xưng, đâu có ǵ quan trọng. Những người này đang tự lừa dối chính ḿnh và cố t́nh dùng xảo ngôn để lấp liếm và che dấu căn bệnh tiểu nhược truyền đời. Nếu chỉ là danh từ, và không có ư ǵ, th́ tại sao không dám gọi là Tàu?

    Có vài người, v́ mặc cảm tự ti kém khuyết, để tự gạt ḿnh nhằm che dấu căn bệnh nô lệ ẩn sâu trong tư tưởng, họ bảo rằng gọi như thế sẽ làm giảm giá trị tŕnh độ trí thức và lịch sự của họ. V́ thế họ chỉ dám dùng chữ Trung Quốc, Trung Hoa để chứng tỏ họ là kẻ có học thức, là người lịch sự.

    Khi vua Quang Trung tuyên bố trước ba quân: “Phải đuổi hết lũ giặc phương Bắc ra khỏi bờ cơi. Đánh cho chúng nó không c̣n manh giáp.” Ai dám bảo vua Quang Trung là phường vô học?

    Để giữ ǵn nền độc lập và tinh thần tự chủ của dân tộc, mong rằng những người Việt này cũng nên từ bỏ cái ảo giác có học thức và lịch sự của ḿnh.

    Nên hiểu rằng khi người Tây phương gọi những xứ này là China, Sino, Chinois, qua ngôn ngữ của họ, trong đầu họ vẫn xem đó là xứ Tần. Qua ngôn ngữ xử dụng, họ hoàn toàn không có khái niệm hay ư nghĩ ǵ về một “Nước Ở Giữa cả.” Trong khi đó, người Việt nói đến hai chữ Trung Quốc, chắc chắn cái h́nh ảnh “Nước Ở Giữa” đă thấp thoáng trong đầu. Xin mọi người để ư đến điều này.

    Khi đăng những bản tin ghe thuyền của Tàu Khựa tấn công ngư dân Việt, báo chí Việt Nam chỉ dám dùng hai chữ “tàu lạ.” Mọi người đều hiểu tại sao. Ở đây chúng ta không cần diễn giải thêm. Rơ ràng là ngôn ngữ thể hiện tâm lư của người sử dụng. Và ai cũng hiểu đó lá cái tâm lư hèn hạ nhu nhược của một số người Việt Nam đối với bọn giặc phương Bắc.

    Tương tự như thế, bất kỳ ai, mở miệng dùng hai chữ Trung Quốc cũng không thoát khỏi tâm lư này, dù họ có lớn tiếng hô to: “Đả đảo Trung Quốc xâm lược.” Hăy tự hỏi chính ḿnh, tại sao ḿnh không mở miệng nói được câu: “Đả đảo Tàu Khựa xâm lược.” Chẳng lẽ ḿnh vẫn c̣n muốn chứng tỏ cho người khác biết ḿnh là con người có học thức và lịch sự?

    Đă không xóa nổi hai chữ Trung Quốc ra khỏi đầu th́ khoan nói đến chuyện chống Tàu chiếm đất, chiếm biển. Nếu chỉ là danh từ, tại sao không dám gọi là Tàu như cha ông ta đă dùng hàng trăm năm qua? Không nên tiếp tục lừa dối chính ḿnh nữa. Xin suy nghĩ kỹ điều này.
    Đă giúp ḿnh và cũng giúp người. Mọi người Việt cùng nhau giữ nước qua ngôn ngữ. Vô cùng quan trọng nhưng lại không hề tốn một giọt máu.

    Đây là điều đầu tiên và căn bản, vô cùng quan trọng, trong tinh thần chống lại bọn giặc phương Bắc.

    Xin nêu ra nơi đây một bài học lịch sử để mọi người cùng suy nghiệm…

    Bài viết có sử dụng các tư liệu của tác giả Trần Đức Dũng.



    Tóm tắt:

    – “Trung Quốc” chỉ là một danh từ tự sướng của Tàu, tự cho ḿnh là ở giữa, trung tâm thế giới, cho các nước khác là man di, kém cỏi.
    – Nền văn hóa của Tàu là nền văn hóa ăn cắp của các dân tộc khác rồi xào nấu, gọi đó là do ḿnh sáng tạo ra nhưng thực ra chỉ toàn là ăn cắp. Đến đời Khổng Tử mà dân Tàu c̣n chưa biết trà và lúa là cái ǵ, những thành quả trí tuệ đặc sắc như Âm Lịch, 12 con Giáp, h́nh tượng con Rồng, Kinh Dịch… đều là do người Việt sáng tạo ra bị dân Tàu ăn cắp rồi tự nhận là của ḿnh, ngay cả vơ thuật của Việt Nam cũng không phải là xuất xứ từ Tàu.

    – Hàng trăm năm trước, dân Việt Nam ta không gọi Trung Quốc mà gọi là Tàu. Có thể là do chữ Tần đọc trại lại mà thành, hoặc có thể là từ lịch sử đám quan lại nhà Minh sang xin tỵ nạn tại Việt Nam băng đường biển.

    – Chỉ có dân Tàu và dân Việt sử dụng danh từ Trung Quốc (nước ở giữa), các nước khác đều gọi là China hay Sino (dịch sang tiếng Việt là Tần).

    – Việc người Việt gọi nước Tàu là Trung Quốc một phần là nằm trong kế hoạch áp đặt tư tưởng nước chư hầu của Tàu lên Việt Nam

    – Tiếp tục gọi là Trung Quốc theo ư muốn của họ, hay quay trở lại gọi là Tàu như cha ông ta trước đây hoặc gọi là Sino như các nước khác là do mọi người tự quyết định

    Khuyết danh

    Nguồn: http://www.tredeponline.com/post/?p=94119

  9. #589
    Member nguoi gia's Avatar
    Join Date
    18-02-2016
    Posts
    2,067
    Tôi càng nhớ ơn Việt Nam Cộng Ḥa

    http://danlambaovn.blogspot.com/2019...-hoa.html#more
    https://nuocnha.blogspot.com/2019/06...-cong-hoa.html

    Tôi càng nhớ ơn Việt Nam Cộng Ḥa


    Nguyễn Ngọc Già (Danlambao) - Bà Dương Thị Bạch Diệp bị bắt hôm 25/1/2019 kéo theo vài "quan chức CS" bị tạm giam, có vẻ làm cho "công cuộc" gọi là "đốt ḷ" của ông Nguyễn Phú Trọng càng rừng rực lửa.

    Thật khó tin việc "chống tham nhũng" để "lấy lại ḷng tin dân chúng" do ông Nguyễn Phú Trọng khởi xướng có thể thành công, dù không khí hả hê trên mạng xă hội thật rơ.

    Người dân vui mừng theo cách "chết thêm" người CS nào cũng "vui thêm một chút!".

    Ở tù dưới chế độ XHCN tại Việt Nam

    Ở tù dưới chế độ XHCN tại Việt Nam cũng có nhiều "kiểu ở tù".

    Những người CS "sa cơ lỡ vận" như Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh, Phan Văn Vĩnh, Nguyễn Thanh Hóa v.v... dù mang tiếng "ở tù", họ vẫn sống sung sướng với "nhà lô" đầy đủ tiện nghi, với người phục dịch hầu hạ (tức là những "tù mồ côi" không có hoặc bị thân nhân bỏ rơi) nhằm đổi lại việc được "nuôi ăn". Thân nhân và bạn bè [1] có thể lên thăm bất kỳ lúc nào và nhiều ưu đăi khác.

    Không chỉ riêng người cộng sản "cao cấp - trung cấp", ngay cả người CS "cấp thấp" cũng vậy. Hoặc giả, chỉ cần bất kỳ người tù nào có... tiền, đều đồng nghĩa, cuộc đời "tù đày" của họ không hề có chút trải nghiệm nào, để có thể tạm gọi là "sám hối" tội ác và sai lầm đă gây ra cho xă hội.

    "Tiền là tất cả" trong nhà tù trên toàn cơi nước CHXHCNVN hiện nay.

    "Khổ nh́" là những người "tù nghèo". "Khổ nhất" là những người tù bị kết án các loại "tội xâm phạm an ninh quốc gia" ("XPANQG").

    Khổ đủ kiểu. Vật chất luôn thiếu thốn, tinh thần luôn bị dày ṿ, bị cô lập và bị hăm dọa "biệt giam" cũng như "đi cùm" thường trực, người tù "XPANQG" c̣n phải đối phó với sự đầu độc luôn chực chờ [2]

    Một trong những lư do chủ yếu, các nhà tù tại nước CHXHCNVN luôn nhốt cách ly những người "XPANQG" [3] bởi v́ các cai ngục không muốn những "ưu đăi" mà tù thường phạm "được hưởng" bị những người tù "XPANQG" nh́n thấy (!). Người CS cũng coi những người "XPANQG" thuộc "tội phạm đặc biệt nguy hiểm" cần phải cách ly - được nhốt theo kiểu "nhà tù trong nhà tù" như nhà báo Điếu Cày đă gọi, dù hầu hết những tù nhân này chỉ thực hiện quyền tự do ngôn luận theo Công ước quốc tế về quyền dân sự & chính trị ( ICPPR).

    Tù dưới chế độ Việt Nam Cộng Ḥa

    Ba tôi - một người mê muội đi theo cộng sản và bị nhà nước VNCH bắt vào đầu năm 1972.

    Tối hôm giao thừa, thật bất ngờ, ba tôi được về ăn tết trong vài giờ đồng hồ trước khi ra xe về lại trại giam (lúc chưa bị kêu án chính thức). Ngày ba tôi ra tù, ông vẫn mạnh khỏe. Về đến nhà chỉ một tuần sau là ông có thể bắt tay trở lại công việc làm ăn.

    Anh tôi - một người cộng sản thuộc "cánh" Trần Hải Phụng (thiếu tướng cộng sản, "binh chủng" biệt động thành Sài G̣n - Gia Định) - được cài vào QLVNCH với lớp áo sĩ quan Hải Quân - ở tù Côn Đảo với mức án 20 năm khổ sai. Ngày trở về đất liền vẫn mạnh khỏe, dù ốm o đen đúa, nhưng không hề mang thương tật ǵ cả.

    Lúc sinh thời, ông Lê Hiếu Đằng đă từng công khai cho dư luận biết, khi ông ở tù dưới chế độ VNCH, ông vẫn được cho đi thi tú tài II (tức là tốt nghiệp PTTH bây giờ) trong bài viết "Suy Nghĩ Trong Những Ngày Nằm Bịnh" [4]

    Anh rể tôi - sĩ quan QLVNCH thuộc binh chủng Không Quân - phải đi "học tập cải tạo" gần 3 năm. Lúc đó, nếu ba tôi không bảo lănh ra, chắc chắn người anh này sẽ chết!

    Tôi từng đặt câu hỏi với ba tôi về "danh dự" của "bên thắng cuộc", sau khi anh rể tôi cùng các người anh em bà con bên ngoại bị lừa đưa vào "trại cải tạo" và đă "học tập" xong (!). Ba tôi im lặng trong bất lực và tê tái!

    Sau này, khi "lớn hơn" một chút, tôi tự chiêm nghiệm ra một chân lư:

    Những người phải đi tù dưới chế độ VNCH, dù đúng nghĩa họ là những người đang chống phá quê Cha đất Tổ và giết hại dân lành, nhưng họ vẫn được nhà nước VNCH nh́n nhận là... "Đồng Bào" - điều không bao giờ có trong nhà tù của nhà nước CHXHCNVN!!!

    Nguyễn Ngọc Già
    danlambaovn.blogspot .com
    ____________________ ___________

    Chú thích: Người anh rể (sinh năm 1938) và người anh ruột (sinh năm 1945) hiện nay vẫn c̣n sống.

    [1] Nếu người CS thật sự có bạn bè.
    [2] Cho đến khi bài viết này kết thúc, Trần Huỳnh Duy Thức vẫn "miệt mài" ăn ḿ gói nhiều ngày qua, mặc dù cai ngục khuyên ông ấy ăn cơm trở lại.
    [3] Mặc dù đă thi hành án chính thức.
    [4] https://diendancuachungta.com/cong-c...ngay-nam-binh/

    94 Comments

    Avatar
    Tuoitreyeunuoc • 2 months ago
    Cháu xin cám ơn các anh chiến sĩ trong Quân Lực VNCH đă giữ vững vẹn toàn lănh thổ và lănh hải của cả 2 miền Nam Bắc VN để cho đồng bào miền Nam, trong đó có gia đ́nh cháu, được sống trong tự do và hạnh phúc suốt 20 năm (1955 - 1975). Trân trọng.

    1
    •Reply•Share ›
    Avatar
    Ba Phi • 2 months ago
    - Tôi càng nhớ ơn Việt Nam Cộng Ḥa: Thời VNCH không hề có chuyện khủng bố gia đ́nh của người đang ở tù. Không hề có chuyện thay đổi trại giam liên tục để hành hạ tù nhân. Cha đi tập kết ra Bắc, con ở lại vẫn được học hành, tiến thân như bao nhiêu người khác...

    - Tôi càng nhớ ơn Việt Nam Cộng Ḥa: Thời VNCH không hề có chuyện cướp đất của dân (đất nhà nước dùng không hết, lấy của dân làm ǵ). Không hề có chuyện côn an giả côn đồ đi đánh người ngoài phố, hoặc ban đêm ném sơn, mắm tôm vào nhà những người bất đồng chính kiến với chính phủ...

    - Tôi càng nhớ ơn Việt Nam Cộng Ḥa: nhờ có VNCH mà tôi có được 20 năm (1955 - 1975) biết thế nào là tự do dân chủ, tự do báo chí, tam quyền phân lập, nhất là nhân quyền rất được tôn trọng...

    1
    •Reply•Share ›

    Avatar
    Hàn sĩ • 2 months ago
    Đảng viên Cộng sản Việt Nam kêu gọi 93 triệu dân xóa sổ Đảng CSVN. Thảm họa diệt chủng do Trung quốc đă hiện ra trước mắt
    Thảm họa diệt chủng do Trung quốc đă hiện ra trước mắt
    Không ai có thể cứu được dân tộc Việt Nam khỏi thảm họa này, ngoài 93 triệu người Việt

    Lê Minh Đức, Đảng viên CSVN gửi các đảng viên đảng CSVN để nh́n lại chính ḿnh…

    Nếu một người cứ đứng trên quan điểm phân biệt bạn thù của đảng cộng sản VN, th́ tôi nói thật, hận thù đó không nguôi được.
    V́ sao ư? V́ quá nhục.
    Này nhé. Ta chiến đấu v́ lư tưởng cộng sản, coi Mỹ là kẻ thù giai cấp, kẻ thù của hoà b́nh thế giới. Ta thắng nó với ḷng tin rằng chẳng bao lâu sau thằng tư bản sẽ quỳ gối trước mặt phe cộng sản để cầu xin ân huệ.
    Thế mà tất cả những ǵ ta hy sinh cho cuộc chiến 20 máu lửa đó, trong phút chốc bỗng biến thành tṛ cười rẻ tiền. Chủ nghĩa cộng sản sụp tan thành mây khói. Nay ta quay lại cầu xin nó, theo đuôi nó xây dựng chủ nghĩa tư bản, năn nỉ nó công nhận ta là kinh tế thị trường.
    Bao thế hệ hy sinh chống Mỹ để thấy những thế hệ sau chiến tranh lớn lên hướng về văn hoá Mỹ, cuồng Mỹ. Hoá ra những ǵ ta làm trong quá khứ đều sai, đều ngu muội , đều v́ ta có tầm nh́n không quá lũy tre làng.
    Hỏi như thế có nhục không? Mà nhục như thế th́ quên thế nào được. Nay ta trăi thảm đỏ mời Mỹ quay lại. Cái mặt dày đểu cáng ta biết giấu vào đâu? Đành phải lôi lại chuyện quá khứ rằng Mỹ giết dân ta.
    Th́ sao, nó không giết ta để ta giết nó hay sao?. Trong cuộc chiến tranh do ta chủ trương, có thằng nào không phải là Việt Cộng trong mắt người Mỹ. Ta sống trong dân, ta giấu vũ khí trong vườn nhà dân. Dân và ta đều quần đùi đen, áo bà ba đen, tay cầm liềm cắt cỏ mà ÁK-47 giấu trong bờ ruộng. Ta đánh úp nó chết nhăn răng v́ nó tưởng du kích ta là dân lành.
    Trong khi đó ta giết chính đồng bào ta, ta trói đồng bào ta như trói gà, rồi ta chặt đồng bào ta làm ba khúc sau vườn. Ta dùng cuốc đập đồng bào ta vỡ sọ. Ta chôn sống đồng bào ta sau khi bắt chính họ đào huyệt…
    Ta tuyệt đối không nhắc lại chuyện đó. Ta tuyệt đối t́m cách quên rằng thằng đàn anh Trung Quốc đă giết đồng bào ta c̣n tệ hơn giết chó, máu chảy thành sông ở biên giới phía Bắc. Và ta vẫn tiếp tục thờ lạy nó.
    Ta là ai? Ta là đảng cộng sản VN. Ta là thứ cặn bă của dân tộc này. Ta là thứ mọi rợ đạo đức giả. Ta là loài khỉ đột đă xua đuổi được mọi nền văn minh để tiếp tục tự sướng với nhau trong bóng tối của thời trung cổ.
    Và c̣n nữa? Hăy chờ xem ta sẽ nghiến nát kẻ thù ( nhân dân ) như đàn anh Trung Quốc của chúng ta dùng xe tăng xay thịt nhân dân chúng nó thành thức ăn cho súc vật trên quảng trường Thiên An Môn.
    Ta là quái thai thời đại. Ta không xứng đáng đứng ngang hàng với loài người văn minh trên trái đất này.
    Thảm họa diệt chủng đă hiện ra trước mắt, không ai có thể cứu được dân tộc Việt Nam khỏi thảm họa này, ngoài 93 triệu người Việt. Mỗi người cần nh́n thấy cái chết đang đến với chính ḿnh và con cháu ḿnh, hăy chuyển tải thông tin này tới tất cả mọi người, tới mọi tờ báo, mọi phương tiện thông tin để mọi người cùng biết, cùng nhau đứng lên chống thảm họa diệt chủng đă đến trước mắt, để cả thế giới cùng biết và lên tiếng bảo vệ chúng ta.

    Lê Minh Đức
    https://chinahegemony.com/dang-vien-...-ra-truoc-mat/

    •Reply•Share ›

    [color=red]Bài quá dài, phải cắt bớt[/img]

  10. #590
    Member nguoi gia's Avatar
    Join Date
    18-02-2016
    Posts
    2,067
    Binh pháp Tôn Tử và “cơ hội” nhập Trung của Việt Nam

    http://www.nongnghiephaingoai.com/2017/06/04/2471/
    https://nuocnha.blogspot.com/2019/06...-hoi-nhap.html

    Binh pháp Tôn Tử và “cơ hội” nhập Trung của Việt Nam

    .

    Gần một năm trôi qua. Bài “Viết cho các vị chưa lú hẳn” của tác giả Nguyễn Nguyên B́nh – ái nữ của vị tướng phản tỉnh Nguyễn Trọng Vĩnh, người đă từng học ở Trung Quốc nhiều năm, vốn hiểu các kế sách, chiến lựơc thôn tính Việt Nam của kẻ thù truyền thống Phương Bắc, nên đă đưa ra những nhận định vô cùng sắc bén. Bài viết đă gây xôn xao cộng đồng mạng ngay khi vừa kịp xuất hiện. “Sốc” từ cái tên sốc đi, song lại vô phương cứu chữa với căn bệnh lú, tham hèn, độc của bầy đàn lănh đạo Việt Nam hiện tại…

    Theo tác giả bài báo, trong gần 30 năm qua (từ khi Nguyễn văn Linh muối mặt xin cầu ḥa, cúi đầu làm em của Trung cộng, kư kết ‘Mật ước Thành đô’) Trung Quốc đă sử dụng các kế sách trong binh pháp Tôn Tử để đè chết dân tộc Việt Nam như sau:

    – Một. Tiếu lư tàng đao (kế thứ 10 trong 36 kế): Hiểu theo ngôn ngữ tiếng Việt là “dấu dao trong nụ cười.” NỤ CƯỜI ở đây, theo tác giả Nguyên B́nh phân tích ‘bốn tốt và mười sáu chữ vàng.’ C̣n CON DAO là các dự án Trung Quốc đầu vào Việt Nam như Bô xít Tây Nguyên, các nhà máy nhiệt điện, các dự án thu đất trồng rừng.. cụm công nghiệp Formosa, cảng nước sâu Sơn Dương Hà Tĩnh” v..v… Nhờ “dấu dao trong nụ cười” mà Trung Quốc liên tục thu về những món lợi kếch xù cho ḿnh, biến Việt Nam từ mảnh đất trù phú, giàu tài nguyên thiên nhiên đất nước thành mảnh đất cạn kiệt, nghèo nàn, nhiễm độc, chết ch do bị bầm dập v́ qúa nhiều vết đâm. Vết này chưa liền da, vết kia đang rỉ má đă tiếp tục nhận về những vết dao đâm tiếp theo, thông qua nụ cười thỏa mă đắc thắng, nham hiểm của bọn bá quyền Trung Quốc.

    – Hai: Man thiên quá hải (kế thứ nhất trong 36 kế của binh pháp Tôn Tử) nghĩa là “che trời để qua biển” bằng cách nấp sau các nhà đầu tư nước ngoài nh Indonexia và Malaixia để nhảy vào các dự án Trung tâm nhiệt điện Duyên Hải (Trà Vinh), Trung tâm nhiệt điện Sông Hậu 2 (Hậu Giang) v..v.. Để thực hiện âm mưu bành chướng của ḿnh với Việt Nam, chúng đă ‘man thiên’ bằng cách mua lại dự án, hối lộ để giành chân tổng thầu EPC ( h́nh thức quản lư mới trong triển khai án đầu tư xây dựng công tŕnh. Chữ viết tắt của cụm từ tiếng Anh: Engineering Procurement Goods – Construction), cho vay tiền vốn thi công hoặc liên doanh với các chủ đầu tư. Nhờ thế mà xỏ chân vào các đôi giày kinh tế khổng lồ của Việt Nam, nhằm đạt các mục tiêu vơ vét quyền lợi cho ḿnh, hăm hại toàn thể dân tộc Việt Nam về mọi mặt. Ngay từ khâu thiết kế, thi công chúng đă thu lợi nhuận khủng do bán thiết bị cũ – gần hết giá trị sử dụng với giá cắt cổ cho đàn em Việt Nam, rồi tranh thủ vơ vét tài nguyên quư hiếm của Việt Nam, từ rừng đầu nguồn, băi tắm thiên nhiên nơi ven biển Đồ Sơn, Vũng Tàu, Hạ Long, đến cả những cây xanh trong ḷng phố cổ…v.v tất cả đều không qua được cặp mắt rắn, nhanh như chớp của chúng.

    Sau “man thiên” thành công, chúng “quá hải” bằng cách đưa hàng trăm ngh́n lao động phổ thông từ cố quốc sang, giành hết việc làm của người Việt Nam, rồi lập làng, lập căn cứ, khu tự trị mới, cấm người Việt lai văng. Trong khi hầu hết những nơi này là địa bàn nhạy cảm, hiểm yếu về quân sự, quốc pḥng của Việt Nam nên không thể biết bao nhiêu quân đội nhân dân Trung Hoa đă trà trộn trong chính sách “quá hải” này dưới dạng công nhân lao động… Hễ dấu chân của bọn Bành đi tới đâu là điêu linh mở ra ở đó. Rừng bị tàn phá, cây xanh bị chặt hạ, than bị vét sạch, biển bị nhiễm độc, đồng ruộng nhiễm phèn, nứt nẻ, hoang hóa khiến người dân mất đất canh tác, mất kế sinh nhai, phải tị nạn môi trường tị nạn kinh tế, nhường đất cho dân Trung Quốc đến ở, lấy vợ Việt Nam, sinh sôi nẩy nở đàn đàn lũ lũ trong ṿng 50 đến 70 năm. Thật là giặc đến nhà, đàn bà phải… cưới.

    – Ba: Vốn biết rơ lănh đạo, quan chức Việt Nam trưởng thành từ cách mạng , ba đời củ chuối, măng mai, vừa vô học, vừa ngu dốt lại tham tiền, độc ác nên chúng sử dụng triệt để kế 17: ‘Phao chuyên dẫn ngọc’ – nghĩa là: Ném ra ḥn ngói thu về ḥn ngọc. Hối lộ một khoản tiền kếch sù cho một lũ quan tham đứng đầu để thu về mối lợi khủng từ dự án vài trăm triệu hoặc cả ngh́n tỉ USA từ tiền thu của 90 triệu dân Nam. Thế là lời cụ Tiên Điền Nguyễn Du viết trong truyện Kiều từ gần 300 năm trước đă trở thành hiện thực: “Làm cho khốc hại chẳng qua tiền.” Một “thằng bán tơ” đă đủ để tan nát gia đ́nh Kiều, khiến Kiều 15 năm lưu lạc, hai lần tự vẫn ở lầu xanh và sông Tiền Đường. C̣n trong chế độ xă hội chủ nghĩa Việt Nam hiện tại do đảng “quang vinh, muôn năm” lănh đạo, có cả triệu “thằng bán tơ,” làm ǵ đất nước Việt Nam chẳng đau thương, khốc hại, tiêu điều nhục nhă? Hàng triệu cô Kiều phải bán thân làm nô lê t́nh dục ở xứ người qua diện môi giới hôn nhân và cả vạn nàng Kiều bị bóp chết trong tay những kẻ độc ác, vũ phu, sở khanh v..v.. không một hồi âm, tiếng vọng cũng như một lời trăn trối, oán thán với gia đ́nh, người thân “v́ sao con chết.”

    – Bốn: Kế thứ 3 trong Binh Pháp Tôn Tử là ‘Tá đao sát nhân,’ nghĩa là mượn dao giết người. Không những giết chết ngư dân Việt Nam, chúng c̣n t́m mọi cách đuổi ngư dân ra khỏi vùng biển đang tranh chấp mà chúng ngang nhiên cho là chủ quyền của chúng, khiến ngư dân chỉ c̣n cách dạt xuống ngư trường phía Nam, hoặc lănh hải Malaixia, Indonexia, và bị trừng trị thảm khốc. Người bị bắt giam, người bị phạt tiền, người ôm tàu ch́m vào ḷng biển mặn, “yên nghỉ ngh́n thu.” Thịt xương biến thành chất thải của biết bao nhiêu sinh vật biển.

    – Năm: ‘Cầm tặc cầm vương’ – kế thứ 18, hiểu nôm na là muốn bắt ‘giặc’ th́ quan trọng nhất phải bắt được vua của nó. Trong điều kiện Việt Nam, từ thời điểm 1930 (khi thành lập đảng cộng sản ở Hương Cảng, Trung Quốc) đến nay, từ “cha già dâm tặc,” đến Ba Duẩn, Lê Khả Phiêu, Trần Bất Lương, Phan Vă Khải, ông Đếch Mạnh, Nguyễn Tán Dóc, Nguyễn Trọng Lú, Trần Đại Ngu v..v.. Bao nhiêu thế hệ Hồ Chí Minh đều đă bị chúng cầm tù bằng gái đẹp, tiền, vàng và… thức hệ cộng sản! Cho nên chúng bảo sao phải nghe vậy, cho ǵ được nấy. Thậm chí giành quyền thay đổi, sắp xếp, cài cắm nhân sự quan trọng trong bộ má chính quyền thông qua các kỳ đại hội… đều răm rắp tuân theo. Tất cả từ “tứ trụ triều đ́nh” đến ủy viên bộ chính trị, Đại biểu quốc hội, hệt những con rối bị giật dây. Từ việc lớn như cắt đất, cắt biển, dâng đảo cho giặc, đến việc nhỏ như đà áp người biểu t́nh chống Hán Triều… v..v.. đều có bóng dáng của quan thầy Trung cộng.

    – Sáu: Một kế khác nham hiểm không kém mà tác giả Nguyên B́nh phát hiện là ‘Quan môn tróc tặc’ (kế thứ 22), nghĩa là đóng cửa để bắt địch. Thông qua các dự án đểu, chúng bao vây luôn cả không gian sống cũng như chặn mọi đường của người Việt Nam. Phía Nam xây các nhà máy thủy điện, nhiệt điện. Phía Bắc đă cắm các dự án trồng rừng ở biên giới, phía Đông th́ có Nghi Sơn, Vũng Án phía Tây có Bô xít Tây Nguyên v..v.. Gần đây nhất là dự án đường sắt Cát Linh Hà Đông với tổng vốn đầu tư lên 868,04 triệu USD (tương đương 18.000 VND).

    Việc kư kết dự án này tất nhiên là một mắt xích quan trọng trong kế sách 22 của Trung cộng nhằm vào khu vực trọng yếu nhất là cửa ngơ thủ đô. Bất kể ngư dân nào sống ở miền bắc cũng biết Hà Đông là Trung tâm hành chính củ tỉnh Hà Tây cũ nằm bên bờ phải sông Hồng và bờ trái sông Đà. Cách trung tâ thủ đô Hà Nội 10 km và cách sân bay quốc tế Nội Bài 35 km. Trước khi sát nhập vào Hà Nội (tháng 8 năm 2008), Hà Tây đă nổi tiếng với những câu hát găm sâu vào tiềm thức của người dân quê lụa, đất Bắc:

    “Hà Tây! Cửa ngơ Thủ Đô!
    Áo giáp chở che ngàn năm bền vững
    Ngăn bầy giặc Mỹ vẩn đục bầu trời
    Hà Tây! Vọng gác Thủ Đô!
    Cô gái Suối Hai chàng trai Cầu Giẽ
    Giữ lấy màu xanh biếc cho tấm lụa thanh thiên…”


    Sau khi đă gài công nhân, quân đội ở hầu hết các tỉnh thành cả nước, Trung Quốc mua luôn địa bàn cửa ngơ thủ đô với giá rẻ mạt: 868 triệu USD. Trong kki lănh đạo Việt Nam tham tiền bỏ túi, sống chết mặc dân, th́ Trung Quốc triển khai dự án, đưa quân đội, công nhân sang. Cửa ngơ và vọng gác thủ đô đă tràn ngập bóng dáng giặc Tàu. Khi hội nghị Thành đô có hiệu lực, chúng sẽ khóa cử ngôi nhà Cộng Ḥa xă hội chủ nghĩa Việt Nam vĩnh viễn, kết hợp việc chặn chốt ở khắp các khu vực Đông, Bắc, Tây , Nam… Nhà bị bao vây, cửa bị khóa, nên việc mất thủ đô, mất miền Bắc và mất nước là điều nhỡn tiền. Cái gọi là cửa ngơ Thủ Đô hoặc “Vọng gác Thủ Đô” sẽ được thay bằng tiếng Trung cùng biểu tượng văn hóa Trung Hoa, c̣n trên đường phố thủ đô, người Hán sẽ chiếm đa số, và người kinh của Việt Nam sẽ thành những người… sợ. Trớ trêu thay “Áo giáp chở che ngàn năm bền vững,” từng có tác dụng “Ngăn bầy giặc Mỹ vẩn đục bầu trời giờ lại không ngăn nổi bọn bá quyền Trung Quốc tràn vào khóa cửa, chiếm nh dồn bà già, trẻ em, thanh niên nam nữ vào sự sợ hăi, khốn cùng và tủi nhục tột độ, chỉ v́ mấy chục triệu nhân dân tệ đấm mơm.

    – Bảy: Kế liên hoàn (kế thứ 35 trong Binh pháp Tôn Tử): Gồm việc sử dụng nhiều kế liên tiếp, móc nối với nhau tạo thành chuỗi móc xích hoàn chỉnh, tạo phản ứng dây chuyền khiến đối phương rối loạn không biết bắt đầu gỡ mối đâu. Điều này thể hiện rơ trong vụ cá chết kéo dài từ vịnh Vũng Áng ven biển miền Trung đến hết dọc bờ biển phía Nam. Đây chính là một khâu hiểm độc trong chương tŕnh đă lập sẵn của bá quyền Trung Quốc từ gần 30 năm nay. Đầu độc biển, giết môi trường sống của ngư dân, đẩy dân đến đường cùng của sự sống, chịu họa diệt vong để Trung Quốc biến thành khu tự trị riêng, biến dải đát miền Trung thành một quận, huyện nhỏ của Trung Quốc, rồi dần dần biển mảnh đất Việt Nam thành tỉnh lỵ, thành phố lớn của chúng…

    Tóm lại, c̣n không bao lâu nữa, Trung Quốc sẽ áp dụng chính sách “cai trị rắn” cho Việt Nam như với Tây Tạng, Nội Mông, Cáp Nhĩ Tân v..v.. Thay v́ “cai trị mềm” như hiện tại (điều khiển người dân Việt thông qua việc nắm cổ, cầm đầu bọ lănh đạo chóp bu). V́ vậy, nếu đến tận lúc này (giữa năm 2017) mà dân Nam vẫn một mực: “Với Đảng trọn vẹn niềm tin yêu” hẳn là thời kỳ Bắc Thuộc lần thứ 5 sẽ tới. Việt Nam sẽ bị xóa tên trên bản đồ thế giới, và dải đất cong cong h́nh chữ S của Việt Nam sẽ biến thành hai chân của con gà trống trong tấm bản đồ (giống h́nh gà trống) của Trung Quốc. Chịu toàn bộ sự đàn áp, cai trị và áp bức bóc lột từ triều đ́nh cộng sản Bắc Kinh… Lại điêu linh, khốn khó. Người lết, ḅ trên đất, những mặt vàng hốc hác, những bàn tay đói khát vật nài, xin…

    Trần Khải Thanh Thủy

    23-5-2017

    (Đêm Cali, những ngày chờ ra mắt sách).

    Nguồn:

    http://www.danchimviet.info/binh-pha.../06/2017/4393/

    1 B̀NH LUẬN từ Đàn Chim Việt
    Viễn kiến 04/06/2017 at 2:38 pm
    Những người dân VN có tŕnh độ chút ít đều thấy t́nh h́nh đất nước như cô Thủy đă viết .Nếu bất cứ ai có cơ hội về VN đều thấy rằng không phải chỉ có giới lănh đạo VN bằng mọi cách chuyển tài sản ,gia đ́nh ra nước ngoài mà người dân từ giàu đến nghèo đều mong ngóng và t́m đủ cách trong khả năng cho phép của ḿnh để ra nước ngoài .Dân cũng như giới lănh đạo đều biết rằng môi trường sinh sống không tốt cho tương lai con cái hay nói rộng ra là dân tộc .Tại sao phong trào đấu tranh cho dân chủ ,”thoát Trung” không được mọi người dân tích cực tham gia là điều dễ hiểu , chính quyền th́ ra sức bóp nghẹt các quyền tự do dân chủ chỉ nhằm mục đích kéo dài thời gian tại vị dùng quyền để tích tụ tài sản , cuối cùng cũng t́m nơi hạ cánh an toàn ở nước ngoài .TQ chắc cũng không ngu mà không biết các cấp lănh đạo VN gởi con cái du học hay chuyển tài sản sang Mỹ ,Úc , Canada ,Tây Âu ,Bắc Âu thay v́ sang TQ hay Nga hoặc các nước Đông Âu .Việc VN trở thành 1 tỉnh của TQ hay như Tây Tạng ,Tân Cương là hiển nhiên v́ những món nợ VN c̣n chưa trả hết cho TQ không dễ ǵ quịt , TQ nắm dao đằng cán trong việc bang giao với VN cũng như hủ hóa thành phần lănh đạo VN .Sở dĩ ta c̣n thấy các cấp lănh đạo cao cấp VN không ai không Mỹ du v́ tài sản ,con cái của họ đều nằm ở Mỹ mặc dù đôi lúc chửi Mỹ không thương tiếc ,việc cấp lănh đạo đảng CSVN áp dụng chánh sách ngoại giao đu dây giữa Mỹ và TQ là điều có thể hiểu được nhưng nó tồn tại bao lâu th́ hơi khó đoán .

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 4 users browsing this thread. (0 members and 4 guests)

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •