Page 92 of 94 FirstFirst ... 428288899091929394 LastLast
Results 911 to 920 of 937

Thread: Ngày này năm xưa

  1. #911
    Member nguoi gia's Avatar
    Join Date
    18-02-2016
    Posts
    2,067
    Cảm nghĩ 30 tháng tư

    https://vietmania.blogspot.com/2017/...-pheo-sai.html
    https://nuocnha.blogspot.com/2020/04...vietmania.html
    Bài quà dài, phải cắt bớt nhiều chỗ. Xin coi từ 2 đường dẫn trên

    SATURDAY, APRIL 29, 2017
    Cảm nghĩ 30 tháng tư

    Hồ Chí Phèo

    - Sài G̣n đã mất tên mình sau ngày 30/4/1975. Cùng với cả nước, tất cả đã nhuộm màu đỏ của máu, của người cộng sản. Người Việt sẽ không bao giờ quên đi được ngày ấy, một biến cố thay đổi hẳn cuộc đời hàng triệu triệu người. Có hàng ngàn bức ảnh, hàng triệu câu chuyện về ngày ấy được xem, được viết, được nhớ lại...

    Một trong nhiều người lính trong quân đội VNCH ở lại đến ngày cuối cùng...
    “Cấp bậc cuối cùng của tôi là Trung tá quân đội Việt Nam Cộng Hoà.

    Ngày 28/4/1975 đơn vị tôi được đưa về đóng ở cầu Sài G̣n.

    Trước đó một tuần, cố vấn người Mỹ, cũng là người bạn thân, đề nghị đưa tôi và gia đình lên máy bay di tản sang Mỹ. Tôi đã nghĩ đến những người lính đã từng gắn bó bao nhiêu năm, đã sống chết bên nhau. Cấp bậc có khác nhưng cùng là con người, cũng có niềm vui, nỗi khổ cực giống nhau, tôi không thể dứt bỏ ra đi một mình để họ ở lại chiến đấu đơn độc. Mặc dù tôi biết rõ khi cộng sản chiếm hoàn toàn miền Nam, bọn chúng sẽ đối xử tôi và những người sỹ quan chỉ huy của quân đội miền Nam tự do, rất “đặc biệt”.

    Khoảng trưa sau khi cùng nghe diễn văn của ông Dương Văn Minh, tôi bắt tay từ giã các chiến hữu cùng đơn vị trong nước mắt, chúc nhau gặp may mắn. Đời lính như chúng tôi, bao nhiêu năm tháng vào sinh ra tử cho tổ quốc quyết sinh có khi nào được khóc?
    Về đến nhà nhìn lên bàn thờ, tôi nghẹn ngào:
    "Cuối cùng mình cũng hoàn thành nhiệm vụ của một người lính trong danh dự và trách nhiệm".
    Tôi và gia đình đều hiễu mình sẽ đối diện với tương lai đen tối trước mặt.

    Dương Văn Minh
    Tôi trình diện đi học tập theo diện sỹ quan. Tôi gặp lại nhiều bạn bè cũ, họ đã cùng một ý nghĩ như tôi, có điều kiện ra đi nhưng vẫn chọn ở lại đến phút cuối cùng. Chúng tôi bị đưa ra trại tập trung phía Bắc lao động khổ sai, làm quen với đói rét, ốm yếu, bệnh hoạn...
    Nhiều người không vượt qua, đã nằm lại trong những nấm mồ đơn sơ ở một nơi hoang vắng. Qua hơn 10 năm khổ cực trong tù, tôi may mắn còn sống sót để có ngày đoàn tụ lại với vợ con.
    Bài quà dài, phải cắt bớt

    Bàn tay tôi đã run, trí óc tôi vẫn minh mẫn, vẫn nhớ, vẫn vẽ đầy đủ cảnh bi ai nhưng hùng tráng của những người dân, người lính miền Nam đến những ngày cuối cùng 30/4/1975.

    Sau tháng tư đen ấy, người cộng sản quá huyênh hoang với chiến thắng, không có đủ trí khôn để học hỏi cách thức xây dựng đất nước sau chiến tranh. Họ đã bỏ qua rất nhiều cơ hội đưa đất nước trở nên phồn vinh. Đức, Nhật hai quốc gia bại trận, đất nước tan nát do bom đạn nhưng chỉ sau khoảng 20 năm, đất nước họ trở thành những cường quốc.

    Nhiều đêm tôi thao thức, trí óc miên man quay về dĩ vãng. Nghĩ đến bao nhiêu anh em đồng đội đã ngã xuống. Nghĩ đến đất nước, biển đảo đã và đang bị kẻ thù phương Bắc xâm lấn. Rồi để ứa nước mắt với câu hỏi quay quẩn trong đầu “Khi nào dân ta thực sự hạnh phúc?”

    *
    Một du kích từ một mật khu trong rừng...

    “Ngày 30/4/75 tui vui quá trời! Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa có ngày nào vui hơn! Năm 12 tuổi, đâu có học hành gì đâu, tôi theo cách mạng, vác súng, vác đạn cho các anh du kích. Từ đó tôi từ từ bò lên, liên lạc viên, rồi y tá, y sỹ... Nói thẳng nói thiệt, khi du kích bị thương, thằng nào gặp tôi cầm dao, kéo chuẩn bị mổ xẻ, đứa nào cũng sợ xanh mặt, tụi nó chỉ biết ứa nước mắt rồi đờ đẫn ra chấp nhận như số kiếp con ngựa bị gãy rời đôi chân để chạy. Trời, đi du kích mà mất khả năng di chuyển, mất khả năng chui rúc thì chỉ làm gánh nặng cho đơn vị, nên Bác và đảng đã ra chỉ thị đơn vị phải giải quyết “nhanh và gọn”. Tôi lúc nào cũng vượt chỉ tiêu “nhanh và gọn”, do đó du kích tôi đánh nhau chết thôi, quyết không để bị thương!

    Ngày được lệnh ra Rạch Giá tiếp quản thành phố, trong đơn vị, ai cũng mừng quá là mừng. Đang sống giống như chuột trong lổ cống tự nhiên có nhà cửa, giường nệm, chăn thơm, ăn nhậu thả giàn. Ôi chao, giống như lên thiên đường!
    Bài quà dài, phải cắt bớt

    Bây giờ về làm “người tử tế”, nhưng chân rết trong đảng của tôi cũng còn vững lắm. Ngày 30 tháng tư năm nay, vui nhưng cũng lo. Chắc không sao, thằng cha già lo đập con ruồi còn chưa xong, đụng gì đế́n được con ếch. Con ếch là chú ông trời, mình ộp một tiếng, ai cũng im.”

    *
    Một người phụ nữ đã sinh ra, sống ở Sài G̣n...

    “Ngày 30/4/1975 lần đầu tiên trong đời bác thấy bộ đội Bắc Việt, bác sợ quá chừng. Mặt mũi đứa nào cũng giống đứa nấy, nón cối, dép râu, súng ống lăm le trên tay. Vài ngày sau bác quen, không sợ, mà thấy tội nghiệp tụi nó. Nghèo nàn, khờ khạo, ngu quá trời, bồn cầu ngồi mà tụi nó nghĩ là chổ rửa tay, rửa mặt, hứng nước uống. Trời đất, ai mà tin! Dzậy mà có thiệt. Đi đâu tụi nó cũng lục tìm “cái đài”, nhiều cái củ rỉn, tụi nó cũng nâng niu. Tội nghiệp thiệt! Nhưng mấy ngày sau đó bác bắt đầu ghét. Đi đâu tụi nó cũng ca ngợi “Bác và Đảng”, lập đi lập lại giống như cái máy. Rồi mấy cha nội lãnh đạo đọc diễn văn, cũng lập lại y chang, cuối cùng mấy chả còn dơ tay hô khẩu hiệu “...muôn năm, muôn năm” và “...sống mãi, sống mãi”. Bà con mình phía dưới cũng phải dơ tay “...muốn nằm, muốn nằm”, rồi “...sống mái, sống mái”. Hổng làm theo, tụi nó đẩy cái rụp dô trại cải tạo, làm gì có toà án, luật lệ!
    Bài quà dài, phải cắt bớt

    Bây giờ nó tiếp tục cướp đất, cướp tài nguyên của dân mình. Nghĩ tới nghĩ lui, đôi lúc bác ứa nước mắt, tức cái bọn lãnh đạo dối trá, thương người dân còn ở lại. Không biết bao giờ họ mới hưởng được tự do, hạnh phúc như gia đình bác bây giờ?

    *
    Bài quà dài, phải cắt bớt

    Tháng sau ngày giải phóng, con nó về phép thăm nhà. Nó mang về bao nhiêu thùng hàng. Tôi ngạc nhiên hỏi thăm: “Con đến thăm Bác Thắng, đưa quà cho bác ấy rồi phải không? Chắc gia đình bác nghèo đói lắm?”.
    Con tôi ôm bụng cười: “Ối giời ơi, nhà bác ấy to như cái lâu đài. Bác trai phải đi học tập. Chỉ gặp bác gái, bác đã mời con vào nhà. Ối giời ơi, vào nhà rộng rãi, cái ghế sao mà nó ngồi êm thế. Con đưa tay vào túi xách tính lấy quà để đưa, nhưng nhìn căn nhà sang trọng quá, con quá xấu hổ lại rút tay ra. Đây bác gái gửi biếu mẹ mấy xấp vải, còn bố cái đài”.
    Bài quà dài, phải cắt bớt

    *
    Chiến dịch đánh “tư sản mại bản” là một sự kiện gắn chặt với ngày 30 tháng tư. Đỗ Mười, Uỷ viên bộ chính trị TUĐCSVN, được cử vào Sài G̣n chỉ đạo chiến dịch với sự tham gia đông đảo của công an, bộ đội, cán bộ, công nhân viên chức nhà nước... Không chỉ tầng lớp giàu có, những người trung lưu, hoặc tiểu thương ở các chợ cũng bị kiểm kê, tịch thu hàng hoá, nhà cưả... Một cuộc cướp của qui mô có lẽ chưa hề có trong lich sử cận đại của nhân loại. Từ một nơi xa xăm, người phụ nữ nói về những ngày ấy...

    Đỗ Mười
    Bài quà dài, phải cắt bớt

    Bọn chúng lục xét nhà bác. Chúng bỏ ngoài tai những lời van xin, cầu khẩn. Chúng hăm dọa, rồi vỗ về, niêm phong tất cả mọi thứ trong nhà chỉ trừ vài món lặt vặt để bác có thể khăn gói lên đường đi vùng kinh tế mới. Chúng rời nhà, quăng lại bên cạnh người đàn bà khốn khổ đang ngồi bệt trên nền nhà, đã khóc cạn cả nước mắt, tờ giấy ra quyết định tịch thu nhà cửa, tài sản do Ủy ban quân quản tỉnh ký.
    Bài quà dài, phải cắt bớt

    Vài năm sau, phía trước nhà được mở cửa hàng bán thuốc tây. Cô bán hàng buổi chiều hàng ngày khoá cửa về nhà riêng. Có nhiều người khách đến mua hàng, tò mò:
    “Căn nhà rộng rãi, sao không có ai ở?”.
    Cô cúi đầu, trả lời nhẹ nhàng “Bà chủ cũ căn nhà bị đánh tư sản. Bà uất ức, treo cổ ngay trong nhà nên không ai dám ở”.
    Không, bác không chết. Dù thời gian qua, tóc bác nay đã bạc phơ như sương tuyết, da thịt bác như từ từ tan biến đi, lẫn vào không khí. Bác vẫn sống trên nền nhà cũ và những ngày 30 tháng tư bác vẫn nhớ lại cái ngày gọi là ngày “giải phóng”.
    *
    Trở về hiện tại, những người trẻ sinh ra sau 30 tháng tư 1975 nghĩ gì về ngày ấy. Có lẽ muôn ngàn ý kiến. Có những ý kiến do tự cảm nhận, tự tìm hiểu, tự học hỏi. Có những ý kiến do sự giáo dục nhồi sọ ngay từ lúc còn nhỏ. Có ý kiến chủ quan, khách quan...

    Một người trẻ sinh ra và lớn lên ở Mỹ...
    Bài quà dài, phải cắt bớt

    Tôi chỉ cho cô bạn gái người Mỹ. Cô ấy khóc “Tội nghiệp người miền Nam. Cũng là con người sao họ khổ quá!”. Sau 30 tháng tư, hàng triệu người bất chấp hiểm nguy, tiếp tục vượt biên. “Giải phóng” gì kỳ lạ quá, tôi không thể hiểu được?
    Một cô gái được nhồi sọ từ nhỏ, đang mong làm “cô dâu Trung quốc”, một mode đang dần thịnh hành...
    “Em yêu Bác và Đảng từ khi còn tấm bé. Em cũng yêu bác Mao. Nhờ bác Mao và Liên Xô nên Bác và Đảng mới có chiến thắng ngày 30 tháng tư. Trung quốc có đánh Việt nam năm 1979 nhưng mình có khi cũng hư lắm nên họ mới “thương cho roi cho vọt” thôi. Biển đảo người mình cứ đánh cá bừa bãi, hủy hoại môi trường thế nên Trung quốc nó chiếm để giữ gìn. Khi nào môi trường tốt họ trả cho VN ngay. Về chính trị, Trung quốc họ chả bao giờ chịu ngồi yên để VN thay đổi gây ảnh hưởng đến chế độ của họ. Đến đây em phải đi vì mắc hẹn với con bạn gặp các anh Trung quốc. Trai Trung quốc giàu có, khéo và chiều các em lắm. Chả bù các anh trai VN nghèo, không tiền bạc gì”.

    Một cô gái chỉ muốn yên thân học hành...

    “Em bắt đầu lên đại học. Cùng lứa tuổi, các em chỉ biết về ngày 30 tháng tư do đảng và đoàn nói cho biết. Ba má em cũng khuyên em phải nghe lời đảng, đừng đụng đến chính trị, nhạy cảm lắm, ảnh hưởng sự nghiệp sau này. Em sợ ba má em buồn, lỡ có gì ai lo cho ba má em, còn tương lai gia đình riêng của em sau này? Học ở Việt nam, ra trường muốn có việc làm phải có quan hệ, có phong thư, em cũng lo lắm. Em với nhiều đứa bạn rất mong ước đi học nước ngoài Mỹ, Anh, Canada, Úc... Học xong xin ở lại, bão lãnh gia đình...”.

    Một cô gái trẻ học trong trường, học ngoài xã hội...


    “Em ở tuổi hai mươi. Em đọc và tìm hiểu rất nhiều trên internet. 30 tháng tư 1975 là ngày thống nhất đất nước nhưng qua hơn 40 năm giữa người Việt còn rất nhiều chia rẽ, hận thù. Không thống nhất được lòng người với nhau thì thống nhất chỉ là cái vỏ bề ngoài, không mang lại sức mạnh của một quốc gia thống nhất thực sự, Trung quốc coi thường mình là chuyện đương nhiên. Như thế thà giữ như nam bắc Triều Tiên, hai miền có hai chế độ phát triển ngược nhau và Trung quốc có thái độ nể nang hơn so với VN”.

    Một bạn trẻ suy nghĩ nhiều về “thống nhất”...

    Bài quà dài, phải cắt bớt
    Một ông thủ tướng VN đã nói “Ngày 30 tháng tư triệu người vui, triệu người buồn”. Một câu nói bâng quơ không có giá trị thực tế gì cả. Tuy nhiên ông ta trong lúc bất chợt cũng thấy được một điều gì chứng tỏ ông ta có một ít nhân tính hơn các người lãnh đạo CS khác.

    * * *
    30 tháng tư 1975 theo cộng sản là ngày giải phóng miền Nam, ngày thống nhất hai miền Nam Bắc. Không thể một người nghèo hơn, đi cướp giựt người giàu hơn rồi nói mình đi giải phóng cho họ. Kệch cỡm và trâng tráo lắm. Thống nhất chỉ trên hình thức, lòng người sau bao năm vẫn chia rẽ, hận thù. Một bên giai cấp thống trị vẫn ôm lý thuyết Mác Lê, mục đích bảo vệ đảng, bảo vệ quyền lợi của mình. Một bên giai cấp bị trị đòi hỏi nhân quyền, công bằng trong xã hội. Người giai cấp bị trị chắc chắn phải đông hơn cái thiểu số giai cấp thống trị đang được hưởng đặc quyền, đặc lợi kia. Nhưng nhóm quần chúng đa số, ngoài lý do không vượt qua nỗi sợ hãi với bạo quyền.

    Một lý do cũng rất quan trọng là chưa có phối hợp gắn bó với nhau giữa các cá nhân trong giai cấp bị trị. Lech Walesa đã tạo sự kết dính những người cùng tư tưởng đấu tranh đã đưa đến sự thành công của Công đoàn Đoàn Kết Ba Lan. Tương tự Mandela của cộng hòa Nam Phi, Aung San Suu Kyi của Miến Điện là những nhân tố kết hợp, tạo sức mạnh của sự đoàn kết đưa đấu tranh đến thành công. Khi chúng ta chưa đoàn kết để có tiếng nói chung, e rằng chúng ta sẽ tiếp tục ngậm ngùi khi ngày 30 tháng tư lại đến.

    Lech Walesa

    Mandela

    Aung San Suu Kyi
    29.04.2017
    Hồ Chí Phèo
    Posted by Angesat 8:23 PM

  2. #912
    Member nguoi gia's Avatar
    Join Date
    18-02-2016
    Posts
    2,067
    30/4 trong mắt ông Hoàng Đức Nhă

    https://vietmania.blogspot.com/2017/...c-nha-ong.html
    https://nuocnha.blogspot.com/2020/04...ang-uc-nh.html

    Saturday, April 29, 2017

    30/4 trong mắt ông Hoàng Đức Nhă

    Ông Hoàng Đức Nhă (phải) bắt tay với Đại sứ Hoa Kỳ tại miền Nam Việt Nam Elleworth Bunker, 17/8/1972, trước buổi họp giữa Tổng thống Thiệu và Cố vấn Kissinger (giữa).

    Biến cố 30/4/75 dưới con mắt của một trong các nhân chứng lịch sử, Bí thư kiêm Tham vụ Báo chí của Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu, ông Hoàng Đức Nhă, nguyên Tổng trưởng Dân vận và Chiêu hồi của Việt Nam Cộng Ḥa. Báo New York Times năm 1973 miêu tả ông là “người đàn ông quyền lực nhất, sau Tổng thống”. Ông là người duy nhất có mặt trong các cuộc đàm phán giữa Tiến sĩ Henry Kissinger và Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu khi ông Kissinger tới Sài G̣n bàn về bản thảo hiệp định chấm dứt chiến tranh và lập lại ḥa b́nh ở Việt Nam.

    Trong một cuộc phỏng vấn dành cho VOA-Việt ngữ, ông Hoàng Đức Nhă chia sẻ những cảm nghĩ của ông về sự bội ước của đồng minh Mỹ, và về Tiến sĩ Henry Kissinger, cố vấn an ninh của Tổng thống Nixon. Ông Nhă cho rằng vai tṛ của ông Henry Kissinger là “một vết dơ trong quan hệ Hoa Kỳ-Việt Nam Cộng Ḥa.” Sau đây là nội dung cuộc trao đổi giữa Ḥai Hương và ông Hoàng Đức Nhă.
    Nguyên Tổng trưởng Dân vận và Chiêu hồi Việt Nam Cộng Ḥa Hoàng Đức Nhă nói đối với người Mỹ, mọi sự đă an bài từ năm 1973, bởi v́ Washington đă quyết định tiến tới kư kết Hiệp định Paris để rút ra khỏi Việt Nam. Trước sức ép của Washington, ông nói chính phủ miền Nam vẫn vận động cho một giải pháp ít bất lợi nhất, và cố duy tŕ nguyên tắc căn bản là “toàn vẹn lănh thổ, chủ quyền, đồng thời đề nghị tổng tuyển cử, ngưng bắn tại chỗ”. Sau cùng, vạn bất đắc dĩ Tổng thống Thiệu đặt bút kư Hiệp định Paris với hy vọng Mỹ sẽ giữ cam kết, giúp VNCH phát triển kinh tế và xây dựng đất nước, đi kèm với lời hứa của cá nhân Tổng thống Nixon sẽ phản ứng quyết liệt nếu Hà Nội thực hiện ư đồ thôn tính miền Nam.
    Về áp lực hết sức nặng nề từ Washington để chính phủ Sài G̣n kư hiệp định Paris, bất chấp thỏa thuận này rơ rệt bất lợi cho miền Nam, ông Hoàng Đức Nhă nói người Mỹ đă quyết rút ra khỏi Việt Nam bằng bất cứ giá nào cho nên đă phạm một lỗi lầm lịch sử, để ông Kissinger “đi đêm” với ông Lê Đức Thọ, cố vấn đặc biệt cho đoàn Việt Nam Dân chủ Cộng ḥa tại hội nghị Paris.

    Lê Đức Thọ
    Bí thư của Tổng thống Thiệu nói hơn 40 năm sau, nỗi buồn bị đồng minh phản bội, vẫn làm ông cảm thấy uất ức:
    “Cách đây bốn mươi mấy năm phải đối đầu với những áp lực của Mỹ rất là buồn cho ông đồng minh tới giờ chót muốn thoái lui, làm đủ cách nhượng bộ Bắc Việt và chính v́ vậy mà Bắc Việt đạt được mục tiêu là đuổi người Mỹ đi và tiếp tục xâm lăng. Lúc đó lời hứa (của Tổng thống Nixon rằng Mỹ sẽ phản ứng quyết liệt), cũng không giữ được.”
    Vai tṛ của ông tiến sĩ Kissinger trong vấn đề đem đến ḥa b́nh th́ dĩ nhiên là một cái vết dơ trong bang giao giữa hai quốc gia Hoa Kỳ và Việt Nam Cộng Ḥa
    Ông Hoàng Đức Nhă
    Tiến sĩ Kissinger đóng vai tṛ hệ trọng trong vận mệnh của Việt Nam Cộng Ḥa. Ông Hoàng Đức Nhă cho rằng v́ có mâu thuẫn trong Đảng Cộng Ḥa nên Bộ trưởng Ngoại giao lúc bấy giờ là William Rogers không được giao trách nhiệm thương thuyết ḥa b́nh với Việt Nam, mà người nắm vai tṛ này là Cố vấn An ninh quốc gia Henry Kissinger.

    “Vai tṛ của ông tiến sĩ Kissinger trong vấn đề đem đến ḥa b́nh th́ dĩ nhiên là một cái vết dơ trong bang giao giữa hai quốc gia Hoa Kỳ và Việt Nam Cộng Ḥa.”
    Ông Hoàng Đức Nhă nhận xét thêm về ông Kissinger:
    “Ông cho rằng chỉ có ư kiến của ông ta là trúng, không hỏi ư kiến, không bàn với phía Việt Nam Cộng Ḥa nhiều. Ḿnh mà tiếp tục đưa ra đề nghị ǵ đ̣i hỏi ǵ th́ ông ta có lúc bực ḿnh và trong các tài liệu được giải mật th́ ông ta rất là bất b́nh và có những lời lẽ không có lễ phép lắm đối với Tổng thống Thiệu và cá nhân tôi.”
    Về trách nhiệm của các nhà lănh đạo miền Nam trong cả thời Đệ nhất lẫn Đệ nhị Cộng ḥa đă để cho t́nh h́nh dần dà xấu đi, tạo điều kiện đưa đến thảm họa cuối cùng là sự xóa sổ của chính phủ miền Nam trên bản đồ thế giới, ông Hoàng Đức Nhă nói:
    “Trong Đệ nhất cũng như trong Đệ nhị Cộng ḥa, cũng có những lỗi lầm về thi hành các mục tiêu. Chính phủ của ông Thiệu đă có những sơ suất, nội các đă không thi hành đúng mức chiến lược. Trong tất cả các lỗi lầm đó, lỗi lầm lớn nhất là không đạt được điều tối đa cho Việt Nam Cộng Ḥa để tồn tại. Đó thực sự cũng là một điều nằm ngoài sự kiểm soát của ḿnh là v́ tin vào một ông Tổng thống xứ mạnh nhất thế giới mà hứa th́ dĩ nhiên là phải thực hiện được, nhưng mà không ngờ lúc đó v́ nhiều lư do, ông Nixon cũng như quốc hội Hoa Kỳ hoàn toàn coi như hiệp định đó không ràng buộc Hoa Kỳ.”
    Ông nói các nhà lănh đạo Việt Nam Cộng Ḥa không thể nào tưởng tượng được một ông Tổng thống Hoa Kỳ, quốc gia hùng mạnh nhất thế giới, lại bội hứa. C̣n về các vấn đề nội bộ, từ phát triển nông thôn tới phát triển kinh tế, t́m ra tài nguyên để không phải phụ thuộc vào viện trợ Mỹ th́ miền Nam đă không thực hiện được đúng mức. Ông giải thích lư do một phần là v́ lúc đó miền Nam phải chống chọi với quân đội Bắc Việt được Liên Xô và Trung Quốc chống lưng, đang tràn xuống miền Nam.

    “Khi mà Bắc Việt tung ra bao nhiêu ngàn quân và được sự hỗ trợ rất mạnh của Liên bang Nga sô lúc đó và Trung Cộng. Miền Nam khó có thể chống đỡ trong khi đồng minh cúp viện trợ của ḿnh.”
    Thế ai, có phải Tổng thống Thiệu đă đưa ra lệnh bỏ Vùng II chiến thuật, được nhiều người cho là yếu tố gây phản ứng dây chuyền, đưa đến sự tan ră của quân lực Việt Nam Cộng Ḥa? Ông Hoàng Đức Nhă nói cần nh́n vấn đề trên phương diện quân sự.
    Ông nói địa lư của miền Nam rất khó bảo vệ bởi v́ nó dài và có nhiều núi rừng, và lúc đó Hoa Kỳ đă rút quân và ngưng mọi sự hỗ trợ, trong các điều kiện đó miền Nam phải đổi lại chiến thuật. Muốn giữ số quân c̣n lại phải triệt thoái để củng cố những vùng đông dân cư và có tài nguyên nhiều là vùng duyên hải.
    “Ai lấy quyết định đó th́ thực sự Tổng thống với tư cách là Tổng thống và Tổng Tư lệnh quân đội lúc nào cũng làm việc chung với ông Đại tướng Tổng tham mưu trưởng, nghe những đề nghị của ông và các ông tướng vùng mới lấy quyết định đó.”


    Cựu nhân viên ngoại giao Mỹ ông David Brown và ông Hoàng Đức Nhă (ảnh Bùi Văn Phú)

    Ông Hoàng Đức Nhă cho biết quyết định rút khỏi Vùng II chiến thuật được đưa ra tại một phiên họp ở Cam Ranh và Thiếu tướng Tư lệnh Vùng II là người thi hành.
    “Khi mà người Mỹ rút ra hết th́ ḿnh phải sửa đổi cái chiến thuật của ḿnh. Muốn giữ lại số quân c̣n lại th́ ḿnh phải có những sự triệt thoái để củng cố, bảo vệ những vùng đông dân cư và có tài nguyên nhiều là vùng duyên hải. Rất tiếc cho miền Nam là thi hành không đúng mức, quyết định rút quân là một quyết định về phương diện quân sự cần thiết.”

    Được hỏi về những sơ suất trên mặt trận t́nh báo, Việt Nam Cộng Ḥa đă cho phép t́nh báo miền Bắc thâm nhập vào những cơ quan trọng yếu nhất, tận tới Phủ Tổng thống, ông Hoàng Đức Nhă nói đó là một vấn đề chung cho các xă hội dân chủ cởi mở, ngay cả ở bên Mỹ:
    “Trong một xă hội dân chủ cởi mở th́ không thể nào kiểm soát hết vấn đề xâm nhập. Cộng sản Bắc việt xâm nhập, chúng tôi biết và bắt được khá nhiều, c̣n ở cao cấp từ trong Phủ Tổng thống ḿnh cũng khám phá ra ḿnh bắt, tôi nhớ có ông Huỳnh Văn Trọng và ngay cả những người như vợ của ông Trần Bạch Đằng, mấy người thuộc Mặt trận Giải phóng miền Nam (MTGPMN) nhưng người Mỹ sau này muốn tỏ thiện chí với phía Mặt trận để thương thuyết th́ họ áp lực miền Nam nương tay, đó là những điều mà người dân ở ngoài ít ai biết tới. Dĩ nhiên ḿnh không thể bắt hết những tổ gián điệp nhưng mà những người chóp bu trong cái gọi là Mặt trận Giải phóng miền Nam, th́ ḿnh biết chứ.”

    Ông cho biết cùng bị bắt vào năm 1968 với ông Huỳnh Văn Trọng, Cố vấn của Tổng thống Thiệu và có lúc đă cầm đầu một phái đoàn Việt Nam Cộng Ḥa sang Hoa Kỳ, có ông Vũ Ngọc Nhạ, tướng t́nh báo miền Bắc, Cụm phó của Cụm t́nh báo chiến lược A.22.
    Báo chí nói ông Hoàng Đức Nhă là cháu của Tổng thống Thiệu, nhưng ông xác nhận với VOA rằng ông không phải là cháu ông Thiệu:
    “Tôi với Tổng thống Thiệu là hai anh em bà con, rất nhiều người cứ nói tôi là cháu ông Thiệu, điều đó là buồn cười nhất, ngay cả chính những người trong chính phủ cũng nói tôi là cháu ông Thiệu. Chuyện đó hoàn toàn sai.”

    Tại sao Tổng thống Thiệu từ chức? Ông Hoàng Đức Nhă:

    “Bao nhiêu nhóm chính trị, kể cả người Mỹ, cũng nói ông phải ra đi để có cơ hội thành lập một chính phủ liên hiệp với MTGPMN hay là những lực lượng cộng sản ở miền Nam th́ có thể đem lại ḥa b́nh và chấm dứt chiến tranh. Sau này lịch sử sẽ ghi lại là lúc đó Hoa Kỳ biết rơ là Bắc Việt xâm nhập và hoàn toàn giữ ư định thanh toán luôn cả miền Nam. Tác giả nào mà sau này viết giải pháp liên hiệp có thể thành công? Tôi th́ tôi cho đó chuyện hoàn toàn hoang đường.


    Các diễn giả: Ông Hoàng Đức Nhă, bên trái, Tiến sĩ Lê Mạnh Hùng và Giáo Sư Vũ Tường (ảnh Bùi Văn Phú).
    Ông Hoàng Đức Nhă nói điều rơ ràng là từ ngày kư hiệp định Paris, miền Bắc chủ trương tiếp tục xâm nhập vào miền Nam, tận dụng sự hỗ trợ của Nga và Trung Quốc để tiếp tục xâm lăng miền Nam:
    “Việc cho phép một chính phủ giữa hai phía miền Nam thành tựu, Bắc Việt không hề có ư định đó. Thành ra đối với những người miền Nam Việt Nam đă làm việc cho chánh phủ và muốn đóng góp cho đất nước, đó là một nỗi buồn không bao giờ quên được.”

    Ông Hoàng Đức Nhă rời Việt Nam vào đêm ngày 28/4, và từ trên máy bay quân sự, chứng kiến phi trường Tân Sơn Nhất bị pháo kích. Ông chia sẻ với VOA-Việt ngữ:
    “Máy bay lúc cất cánh lên nh́n xuống, thấy nỗi buồn mà cho tới giờ này nhắc lại vẫn thấy nhói trong tim, nhất là mất quốc gia ḿnh mất những cái ǵ? Mất một miền Nam, một chế độ dân chủ mà có rất nhiều triển vọng trở thành một chế độ dân chủ pháp trị với tam quyền phân biệt, hành pháp, lập pháp, tư pháp, lúc đó ḿnh có một hiến pháp rất tốt. Miền Nam Việt Nam có khả năng trở thành một quốc gia giàu với tài nguyên, và với sự hứa hẹn của dầu lửa, có thể trở thành một quốc gia phát triển nhanh nhất, nhưng mà rất tiếc ḿnh không được có thời gian để làm điều đó. Đối với cá nhân chúng tôi, đó là một nỗi buồn vẫn c̣n ở trong trí óc, và dĩ nhiên trong tư cách một người yêu chuộng tự do, thấy nhân dân của ḿnh bây giờ không có tự do, không có dân chủ th́ càng thấy buồn thêm.”

    Ông Hoàng Đức Nhă, nguyên Bí thư và Tham vụ báo chí của Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu, từng nắm chức Tổng trưởng Dân vận và Chiêu hồi của Việt Nam Cộng Ḥa. Báo New York Times năm 1973 nói dưới chính phủ Tổng thống Thiệu, ông Hoàng Đức Nhă cùng lúc đảm nhiệm những trọng trách tương đương với nhiệm vụ của ba quan chức Mỹ cùng thời: Cố vấn an ninh quốc gia Henry Kissinger, Phát ngôn viên Toà Bạch Ốc Ronald Ziegler, và người bạn tín cẩn của Tổng thống Nixon, Charles Rebozo.
    Thay mặt cho VOA-Việt ngữ và cho thính giả của đài, Hoài Hương xin chân thành cám ơn ông Hoàng Đức Nhă đă bỏ thời giờ quư báu cho cuộc phỏng vấn này.
    Hoài Hương
    VOA
    Posted by Anges at 9:16 PM

  3. #913
    Member nguoi gia's Avatar
    Join Date
    18-02-2016
    Posts
    2,067
    Sau 42 Năm

    https://vietmania.blogspot.com/2017/...a-inh-toi.html
    https://nuocnha.blogspot.com/2020/04...vietmania.html

    Monday, April 17, 2017
    Sau 42 Năm

    Nguyễn thị Thêm
    Gia đ́nh tôi cổ hũ và tôi là đứa con gái duy nhất nên bị ràng buộc trong tầm suy nghĩ của mẹ. "Trai thời trung hiếu làm đầu, gái thời tiết hạnh làm câu trao ḿnh" Cái ông Khổng Tử ở tuốt bên Tàu vậy mà uy lực ổng thật to rộng. Một người phụ nữ ít học, quê mùa như má tôi lại thuộc nằm ḷng mấy câu giáo điều đó. Thuộc để ép ḿnh vào khuôn khổ cả một đời và truyền lại cho con gái.
    Chúng tôi cùng dạy tư cho một trường trung học công giáo do cha đạo mở ra. Khi ấy anh đă là lính mang lon chuẩn úy. Có nghĩa là anh cũng thuộc lính mới ṭ te. Một sĩ quan mới ra trường c̣n mang nhiều món nợ áo cơm từ cha mẹ. Nơi anh được bổ nhiệm là một quận lỵ nằm giữa những vùng xôi đậu. Ban ngày là của Quốc Gia, ban đêm Việt Cộng về thăm dân. Họ nhận tiếp tế, tuyên truyền và rải truyền đơn.
    Người dân như mang mặt nạ, không dám biểu lộ t́nh cảm của ḿnh với lính Quốc Gia. Xung quanh hàng xóm không biết ai là bạn, ai là Việt Cộng nằm vùng. Cuộc sống bấp bênh trong những trận càn của lính và đêm sục xạo, gỏ cửa ŕnh ṃ của phía bên kia. Ấp chiến lược sau khi Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm bị giết đă không c̣n hiệu lực. Một con đường vô h́nh đă mở ra cho sự phát triển của phe đối nghịch. Đưa đẩy người dân vô tội vào hai gọng ḱm Quốc Gia và Việt Cộng..
    Khi những người bạn đồng minh lần lượt đổ quân vào thôn xóm th́ như giọt nước đă tràn ly. Người dân càng hoảng loạn không biết đâu là chính nghĩa. Những người Mỹ, người Đại Hàn, người Thái Lan súng ống rầm rộ khắp mọi ngơ ngách xóm làng. Người dân quê sợ sệt v́ lần đầu tiên thấy người ngoại quốc lùng sục khắp nơi. Đó là cái mồi lửa thật tốt châm ng̣i cho phía bên kia. Họ tuyên truyền trong dân chúng để kéo chính nghĩa về phía họ.
    Tôi nói điều này ra có nhiều người sẽ phản đối. Nhưng đó là sự thật khi người dân không có được một sự giáo dục rơ ràng về phía chính phủ. Họ không hiểu thế nào là Thế Giới Tự Do và thế nào là Cộng Sản. Họ không hiểu tại sao người Mỹ có mặt ở nước ḿnh.
    Nhan nhản trên đường những người lính Mỹ say sưa. Những cô gái thôn quê bỗng chốc thay da đổi thịt. Từ ăn mặc đơn giản lại ḷe loẹt chói mắt. Một số biến thành gái măi dâm mua vui cho những người lính Mỹ đen, Mỹ trắng. Những người phụ nữ bỏ quên chồng con, diêm dúa trong những bộ quần áo mini ngắn ngủn, son phấn sặc sỡ đi làm sở Mỹ. Những áp phe buôn đồ Mỹ, bán đồ quân tiếp vụ Mỹ, quán rượu mọc ra như nấm. Những đứa bé con lai ra đời, những bào thai bị vất bên đường và thỉnh thoảng phát hiện xác con gái nằm chết trong băi rác. Những tin xấu tràn về thôn xóm, những h́nh ảnh xa đọa lung lay xă hội.
    Đau đớn là ở chỗ chính nghĩa bị hiểu lầm và kẻ gian ngoa đă giành chiến thắng. Những người học sinh trong bộ đồng phục tới lớp buổi sáng. Nhưng sẽ là một liên lạc liên báo cáo tin tức vào buổi tối cho phía bên kia. Những em học sinh mặt th́ già nhưng giấy tờ nhỏ tuổi. Có em đă có vợ, có con nhưng vẫn mang giấy tờ giả đến trường để trốn lính. Những chị ngồi trên xe lam đi chợ nói nói cười cười. Những cô gái đẹp làm người t́nh hờ của lính. Họ là những người nằm vùng của phía bên kia. Nhiệm vụ hoạt động mật, báo tin tức, tiếp tế lương thực, thuốc men và tiếp nhận chỉ thị của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam.
    Trong bộ ngực căng tṛn của cô gái đẹp chứa đầy thuốc trụ sinh. Dưới lằn vải quần mỹ a đen mượt mà kia là những lớp nylon bó thật chặc vào đùi để tiếp tế. Trong gà mên cơm đem đi ăn một ngày, họ ém thật chặc cho 2, 3 người ăn. Sau giờ làm, họ để lại bên rừng cho người của mặt trận về lấy đem đi. Trong làng, đa số là phụ nữ. Nhưng những đứa bé không cha tiếp tục ra đời mà không ai đặt vấn đề.
    Chiến tranh đă đẩy những người dân chơn chất thành những kẻ phản bội "Ăn cơm Quốc Gia, thờ ma Cộng Sản" Đừng trách họ, mà hăy trách nhà cầm quyền không bảo vệ được họ. Những người có nhiệm vụ tuyên truyền không dẫn giải cho dân hiểu được sự thật, đâu là bạn, đâu là thù. Những người làm công tác chiến tranh chính trị chỉ làm trên giấy tờ mà không đi vào cái gốc chính là người dân- những người dân quê an phận, hiền lành-
    Trong khi đó kẻ gian ŕnh ṃ trong bóng đêm. Những bộ mặt giả nhân nghĩa vừa tỉ tê dụ dỗ, vừa hù dọa khủng bố đă len lỏi vào từng gia đ́nh Những tổ chức bí mật được thành h́nh, biến người dân thiệt thà thành tai mắt, những người đàn bà quê mùa thành những bà mẹ anh hùng.
    Thành phố rộn ră tiếng cười, những bar rượu, những đêm vui thâu đêm suốt sáng. Thành phố không có chiến tranh cho nên thành phố đẹp, thành phố sang. Đất nước VN không phải chỉ là thành phố mà có cả thôn làng, núi, đồi, sông, biển. Thôn làng càng xa xôi nghèo nàn, Việt Cộng trà trộn càng nhiều, càng khó bảo vệ. Người dân không thương yêu ǵ CS nhưng sợ bị trả thù, sợ bị theo dơi, sợ bị nghi ngờ và bị giết oan. Tội nghiệp người dân, một cổ hai tṛng. Dù đang sống dưới chế độ Cộng Ḥa nhưng vẫn bị Mặt Trận khống chế hàng ngày, hàng đêm.
    Gần gũi dân nhất là những người lính Địa Phương Quân. Họ đóng quân ngay trong làng, sống với dân và người họ sợ nhất lại chính là những người dân. Ai đă từng đi lính th́ khắc biết điều tôi nói là sự thật. Chỉ một câu nói lỡ lời th́ tin tức hành quân được bên kia nắm bắt. Và những chuyến phục kích kể như thất bại. hay bị đảo ngược thế cờ.
    Người lính sống trong đường tơ kẻ tóc và người con gái chấp nhận lấy lính là chấp nhận mọi sự rủi may trong đời. Đám cưới đôi khi không dám tổ chức tại địa phương v́ gia đ́nh sợ bị theo dơi và trả thù. Thôn làng do chính phủ VNCH làm chủ mà người dân sợ Việt Cộng hơn Quốc Gia.
    Đă trễ quá rồi khi nói đến điều này, nhưng tất cả chúng ta đều là nạn nhân của một cuộc lừa đảo. Bao nhiêu nhân mạng oan khiên đă chết một cách thảm thương cho cuộc chiến tương tàn. Bao nhiêu thanh niên của nước Mỹ giàu đẹp đă bỏ thây một cách oan uổng trên chiến trường VN. V́ sự sai lầm của cả hai phía. Tất cả tang thương đó đă đổ lên vai, lên đầu của thế hệ chúng tôi. Những người lính, những người vợ lính và những trẻ thơ vô tội
    42 năm qua rồi, nhưng mỗi khi tháng Tư Đen lại về tôi lại xoay cuồng trong suy nghĩ. Tôi khâm phục cái nh́n thật rơ ràng cốt lơi cuộc chiến VN của Tống Thống Ngô Đ́nh Diệm. Ngài biết thật rơ ràng về Cộng Sản kể cả sách lược bảo vệ quốc gia. Ngài không muốn người Mỹ hay đồng minh đổ bộ vào Việt Nam. Ngài chỉ muốn đựợc tiếp tế vũ khí và ngân sách để bảo vệ và xây dựng đất nước. Ngài lập ra ấp chiến lược là để cắt đứt nguồn tiếp tế lương thực và thuốc men cho phía bên kia. Đồng thời xây dựng một lực lượng bảo vệ xóm làng từ người dân. Nhưng tiếc thay ngài đă bị giết chết. Chế độ Đệ nhị Cộng Ḥa không xoay nỗi thế cờ chính trị. Mỹ bỏ rơi VN. Và sự thất trận đau thương xóa sổ VNCH trong ngày 30/4/75 lịch sử. Vận mạng đất nước nhược tiểu nằm trong tay của những đại cường. Một cuộc mua bán, sang nhượng chính trị. Đất nước ta là món hàng đưa lên bàn cân ngă giá. Kẻ thắng chẳng oai hùng, người thua đầy uất ức.
    Bốn mươi hai năm qua rồi, nhắc lại thêm ngậm ngùi, đau đớn. Bao nhiêu mạng người đă bỏ thây trong cuộc chiến, trên con đường chạy loạn 30/4/1975. Bao nhiêu xác người tù CS bị bỏ thây trên rừng thiêng nước độc. Bao nhiêu xác người bị chết trên biển đông và trong bàn tay của hải tặc. Bao nhiêu? bao nhiêu? Một câu hỏi làm nghẹn ḷng người Việt trên khắp năm châu.
    Thoắt một cái đă 42 năm. những người có mặt và tham dự trong cuộc chiến ngày đó đều đă già. Những mái tóc bạc trắng hay hoa râm, những tâm hồn đầy những vết thẹo quá khứ và chiến tranh. Cố gắng xây dựng một thế hệ tiếp nối. Cố gắng sống tốt và làm sống lại một thuở hào hùng. Đôi chân đă yếu, cơ thể hao ṃn. Những người cha, người ông đă tận lực ḿnh v́ hai chữ tự do. Họ thật đáng kính trọng và tự hào. Nhưng trong họ biết bao nhiêu đêm trăn trở, dằn vặt v́ sức tàn, lực kiệt
    42 năm cho những người di tản. Mấy chục năm cho những người HO đang sống ở một nước khác quê hương ḿnh. Sau 30/4 người sĩ quan VNCH bị tù đày nơi rừng thiêng nước độc. Không một bản án, không biết ngày về. Họ được thả ra với một thân thể suy nhược, một tâm hồn loang lỗ những thương đau. Trong họ mọi thứ đều đỗ vỡ, bi thương. Được thả từ nhà tù hẹp ra nhà tù lớn với vài chục đồng lộ phí và một túi hành trang nhẹ tênh. Nhưng họ lại mang quá nặng cái lư lịch đen "Ngụy Quân" đè bẹp cuộc đời và cả gia đ́nh .
    Có người t́m lại được mái ấm gia đ́nh. Có vợ, có con để dựa nương, bám víu. Có người không c̣n nhà cửa, vợ con thân thích.
    Nếu không có chương tŕnh HO không biết bây giờ cuộc sống của những người tù CS sẽ ra sao? Không có chương tŕnh HO. Không có những người liều chết vượt biển t́m tự do. Chúng ta sẽ không có một thế hệ thứ hai thứ ba thành công trên đất nước Hoa kỳ hay trên thế giới. Chúng ta sẽ không bao giờ có một Little SaiGon trên đất Mỹ. Chúng ta sẽ không thể hảnh diện giơ cao lá cờ vàng và hát Quốc ca. Chúng ta không có xe hoa diễn hành ngày tết Nguyên Đán, Chúng ta cũng không thể có những bảo tàng lịch sử "Quân lực VNCH". Không có tượng đài Đức Trần Hưng Đạo và cũng không thể có những nghị quyết "Vinh Danh cờ vàng" tại nhiều thành phố trên nước Mỹ, Úc, Canada.
    Cám ơn Bà Hạnh Nhơn. Cám ơn nnhững ân nhân đă cứu vớt, đă mở con đường sống cho những người liều chết t́m tự do như chúng tôi.
    42 năm, một thời gian quá nửa đời người. Những chứng nhân lịch sử rất nhiều người đă nằm xuống v́ tuổi già, v́ bệnh tật. Những văn nhân, thi sĩ, họa sĩ, nhạc sĩ nỗi danh cũng quá nửa đă ra đi. Một thế hệ VNCH lần lần đi vào quá khứ. Thế hệ tiếp nối lớn lên tại Mỹ, sinh ra tại Mỹ và chúng gia nhập vào ḍng chính để làm một người Mỹ thực thụ.
    Hôm tuần trước tôi đi dự một đám ma. Người chết là một bà bác 90 tuổi. Con cái, người thân quen đến viếng tang đa phần là người Việt, nói tiếng Việt. Nhưng quỳ dưới kia các cháu dâu rễ đa phần là người Mỹ. Bầy cháu cố cũng là những đứa bé Mỹ lai nói toàn tiếng Mỹ. Cả một đại gia đ́nh nói chuyện với nhau bằng tiếng Mỹ. Người chết chắc hẳn sẽ buồn và không hiểu chúng đang nói chuyện ǵ. Người tham dự như tôi cũng xót xa cho ngay bản thân ḿnh. Rồi th́ cũng thế mà thôi hay sao?
    Không? Chúng ta đă có những lớp dạy tiếng Việt. "Tiếng Việt c̣n, nước ta c̣n." Chúng ta không thể không ḥa nhập nhưng không thể để mất nguồn cội. Những thế hệ VNCH thứ hai thứ ba đang học hỏi để hiểu lư do tại sao chúng có mặt nơi này. Các cháu đang làm sống lại ḍng sử Việt. Các cháu giương cao lá cờ vàng và các cháu tự hào về nó.
    Dù muốn dù không chúng ta cũng đă rời khỏi VN. Mọi việc của quê hương đất nước phải do người trong nước quyết định. Có thay đổi được vận mệnh, có bảo vệ VN khỏi bàn tay xâm lược của Tàu Cộng hay không là do người trong nước thực hiện. Chúng ta chỉ có thể ủng hộ tinh thần, tiếp tay đưa mọi việc ra dư luận quốc tế để làm áp lực.
    Các bạn ơi! 42 năm rồi cho một cuộc chiến, cho một đời người. Con gái tôi sinh ra 3 tháng sau ngày mất nước. Bây giờ cháu đă 42 tuổi, là một phụ nữ trung niên, con cái đă vào Trung học. Người lính VNCH trẻ nhất cũng đă ngoài 60. Những người lính già bây giờ đều đă đi gần cuối cuộc đời. Sống nơi xứ người tuy đầy đủ vật chất nhưng vẫn là nỗi khắc khoải khôn nguôi cho những giấc mơ về một VN tự do dân chủ.
    Tôi yêu quê hương VN tôi lắm. Tôi nhớ gia đ́nh, họ hàng anh em và bạn bè tôi. Tôi nhớ từng con đường, từng góc vườn kỷ niệm của tuổi thơ và tuổi trẻ. Thú thật tôi sợ lắm. Sợ một ngày nào đó tôi trở về không nhận ra đất nước của ḿnh. Tôi sợ Trung Cộng sẽ chiếm trọn Việt Nam. Người Việt ḿnh sẽ bị làn sóng người Tàu tràn xuống tịch thu nhà cửa, chiếm cứ ruộng vườn. Họ sẽ đày người Việt ḿnh đi vào những nơi rừng núi hay đồng khô cỏ cháy. Họ sẽ xóa một nước VN như chính quyền hiện nay xóa sổ VNCH. Họ sẽ tàn bạo hơn, quyết liệt hơn, dă man hơn để đồng hóa chúng ta. V́ mộng bá chiếm VN ấp ủ mấy ngàn năm nay đă toại nguyện.


    Một SàiG̣n xưa đă mất. Một nền văn hóa nhân bản đă mất. Có thể rồi đây nước Việt Nam sẽ bị xóa sổ trên bản đồ thế giới . Chẳng ai c̣n nhớ đến bà Trưng, bà Triệu, Hưng Đạo Vương, vua Quang Trung....
    Tôi có bi quan quá hay không? Xin nhường câu trả lời cho tất cả mọi người. Chỉ mong sẽ không bao giờ là sự thật. Chỉ mong được như vậy.
    Xin các đấng tiền nhân, hương linh những anh hùng tử sĩ pḥ hộ cho nước Việt ḿnh vượt qua cơn băo giông này.
    42 năm đă quá đủ cho những thương đau.

    Nguyễn thị Thêm
    Tháng 4/2017
    ****
    Posted by Anges at 2:34 AM

  4. #914
    Member nguoi gia's Avatar
    Join Date
    18-02-2016
    Posts
    2,067
    Quản chế

    https://vietmania.blogspot.com/2018/...g-thang-6.html
    https://nuocnha.blogspot.com/2020/04...vietmania.html

    March 30, 2018

    Việt cộng “quản chế”

    Phạm Hồng Ân


    Tháng 6 năm 1975, tôi bị “xúc” vào tù, ngồi gỡ một hơi tới 6 cuốn lịch, bởi tội danh: “sĩ quan ngụy”. Năm 1982, trại tù Xuyên Mộc tuyên bố thả ra, sau khi nhét vào tay tôi một tờ giấy tạm tha, có ḍng chữ đánh máy cỡ lớn: “tiếp tục quản chế tại địa phương”.
    Cầm tờ giấy tạm tha mong manh và sần sùi, thua tấm giấy chùi đít trước năm 1975. Tôi cảm thấy số phận ḿnh cũng mong manh và xấu xí như nó. Địa phương là quê vợ, xă Phú Lít tỉnh Bến Tre, nơi lạ hoắc lạ huơ, chưa bao giờ tôi đặt chân tới. Chỉ nghe vợ tôi kể loáng thoáng:
    “Phú Lít là quê hương của em, nhưng em cũng chẳng biết đến nó. V́ đó là vùng xôi đậu, đầy việt cộng. Gia đ́nh em phải tản cư ra sinh sống ở Mỹ Tho, từ lúc Mẹ c̣n bồng em trên tay.”
    Chẳng c̣n con đường nào để lựa chọn, tôi chuẩn bị tinh thần lẫn cả thể xác, hối hả về tŕnh diện công an xă Phú Lít.
    Phú Lít hoang tàn, xác xơ bởi chiến tranh. Hố hầm ngổn ngang. Ḿn, lựu đạn…- do việt cộng gài bẫy – vẫn nằm dầy đặc đây đó, sẵn sàng chờ đợi bước chân xấu số vô t́nh vướng vào. Cỏ, cây, lùm, bụi…ngút ngàn. Rắn, rít, chuột, chồn…tung hoành khắp nơi. Ruộng vườn hoang dă, khô cằn. Không ai có đủ khả năng để thu dọn, tài bồi. Trong chiến tranh, người dân bỏ làng, tản cư tứ hướng. Sau 1975, họ lũ lượt trở về, vội vă cất lên mái lá đơn sơ làm nơi tạm dung.

    Tôi bám gót chân vợ về Phú Lít, nương tựa trong căn bếp của người anh vợ. Buổi sáng, thức dậy, ngó xuyên qua đỉnh mùng, tôi bỗng hoảng hồn khi thấy hai con rắn dài thượt nằm phơi bụng, khoanh tṛn trên cây đ̣n tay. Nh́n xuống đất, thấy con rít to bằng sợi dây thừng cột ghe, ung dung ḅ từ góc giường này sang góc giường nọ.

    Ngày tŕnh diện công an xă cũng là ngày đáng ghi nhớ suốt đời. Từ nhà, tôi lội bộ trên hai cây số đường đê, śnh lầy trơn trợt. Trời mưa, đất ở đây như thoa mỡ ḅ. Mỗi bước đi, người ta phải quắm các ngón chân lại, bấm sâu xuống đất để giữ thế thăng bằng. Không cẩn thận từng bước, dễ trượt ngă như chơi. Mà khi đă trượt ngă, nằm dài dưới śnh, quần áo lấm lem, chỉ có nước lầm lũi trở về nhà. Đă vậy, muốn tới xă, phải trèo qua gần 10 cây cầu khỉ. Cầu nào cầu nấy chỉ có một cây tre bắt ngang, đi trên đó tṛng trành trong tranh như đi trên dây biểu diễn xiếc.

    Công an xă nằm phía sau chợ Phú Lít. Đó là một căn nhà nhện giăng ruồi bám, vắng tanh đến rợn người. Xung quanh bàn ghế ngổn ngang, tàn thuốc vung văi, chứng tỏ có một cuộc căi cọ hay một độ nhậu vừa xảy ra tại đây. Tôi đứng chờ ngoài hiên, chờ đến mặt trời lên cao tận đỉnh đầu, vẫn chưa thấy bóng dáng của ông công an nào ló dạng.
    Ngóng chờ gần tuyệt vọng, măi lát sau, mới có ông cao niên vác bẫy chuột đi ngang.
    - Cậu đứng đây làm ǵ? Chờ ai?
    - Dà, cháu cải tạo mới về. Chờ, tŕnh diện công an.
    Ông cao niên bập bập điếu thuốc rê to bằng ngón tay cái, rồi lầm ĺ ngó tôi từ đầu tới chân.
    - Ngụy hả? Ở đâu?
    - Dà, ấp Phú Ly.
    - D́a đi, mai tới. Bữa nay, tụi nó đi nhậu ngoài cồn. Chắc tới khuya…
    Tôi lại lội trở về. Dưới ánh nắng ban trưa, bụng đói cồn cào. Mồ hôi vă ra, nhễ nhại.
    Ngày mai. Rồi ngày mai nữa. Đứng đợi gần hóa đá, mới gặp một ông lè phè đi tới.
    - Ê, kiếm công an, phải không?
    - Vâng, tôi muốn tŕnh diện…
    Gă công an cao lêu khêu khom lưng xuống, cúi người nh́n thẳng vào mặt tôi. Mùi rượu, mùi mồ hôi… xông nồng nặc.
    - Tù mới ra hả? Đâu? Đưa giấy coi…
    Tôi vuốt vuốt tấm giấy tạm tha, nhẫn nhục trao cho gă. Gă cầm tấm giấy xoay qua xoay lại, xoay tới xoay lui.
    - Đại úy hả? Chà, nợ máu nhân dân nhiều quá!
    Tôi cười gượng gạo:
    - Dà, xin lỗi. Anh cầm tấm giấy ngược, đọc nhầm. Cấp bậc tôi là trung úy, đâu phải đại úy?
    Gă bắt đầu sừng sộ, mở tung các hột nút trên áo, phanh trần:
    - Mẹ, trung úy. Trung úy cái con c…
    Gă cởi toạc áo, nhấc nó lên tay, rồi ném xuống mặt bàn. Bụi tung mịt mù. Bụi bay vào mặt, vào mũi tôi, khiến tôi hắt hơi một tràng dài.
    - Tŕnh diện? Tŕnh diện…mà giờ này mới tới? Về đi, ngày mai có mặt sớm. Nhớ, thật sớm. Chúng tôi c̣n nhiều việc phải làm đấy nhé!
    Tôi lại lủi thủi về nhà. Và cứ thế, đi lên đi xuống vài lần nữa, mới gặp được trưởng công an xă. Vậy là, đời tôi bị quản chế từ đấy. Người ta ban lệnh cấm, cấm tôi đủ thứ. Cấm không rời khỏi xă. Cấm đi đêm. Cấm ra bờ sông. Cấm tụ tập. Cấm tiếp xúc với người lạ. v… v…

    Một hôm, chi bộ ấp mời tôi đến chi bộ họp. Khi nhận lời mời, tôi cảm thấy có chuyện không may sẽ xảy đến cho ḿnh. Chi bộ họp, sao lại có trung úy “ngụy” tham dự? Họ đang âm mưu, tính toán chi đây? Tên du kích dẫn tôi đi ṿng vèo một đỗi, cuối cùng dừng lại trước căn nhà lá mục nát, bên cạnh trường sơ cấp.
    - Mời ông vào đây, họp với chúng tôi. Chúng tôi đang cần anh.
    Tôi rón rén bước vào bên trong, ngồi xuống một cái ghế trống. Một ông đứng lên, tiến về phía tôi, dơng dạc giới thiệu
    - Đây là anh Trung, giám hiệu trường cấp 1. Đây là các đồng chí nhân dân, trong tập đoàn ruộng đất Phú Ly. Chúng tôi vừa họp xong, bằng ḷng cắt 2 công ruộng của tập đoàn cho ban giám hiệu cấp 1 để họ gây quĩ học đường. Hiện tại, ruộng chưa cày, v́ không có trâu. Trâu bận cày khẩn cấp cho tập đoàn vào vụ mùa. Chúng tôi quyết định nhờ anh giúp giùm. Anh sẽ cày 2 công ruộng cho nhà trường. Đó là một việc làm t́nh nghĩa, vừa làm lao động xă hội chủ nghĩa, vừa giúp đỡ các em học sinh trong ấp.
    Tôi lúng ta lúng túng:
    - Nhưng tôi không có trâu, làm sao cày? Ruộng, tôi cũng chưa quen, làm sao giúp?
    Gă chi bộ cười khục khặc:
    - Chúng tôi sẽ chỉ cho anh cách làm. Anh thay trâu. Dễ ợt.

    Nói xong, họ lôi tôi ra ruộng. Họ đẩy tôi xuống 2 công đất bạc màu, đầy cỏ dại. Rồi, họ tṛng vào vai tôi một sợi dây thừng, nối ở phía sau là một cái cày to tổ bố. Trời lúc đó đang mưa. Mưa tràn xuống ruộng, nước săm sắp tới mắt cá. Tôi lội b́ bơm trong mưa, kéo cái cày đi ṿng quanh ruộng. Tên du kích lui cui phía sau. Hắn có nhiệm vụ chổng mông, dùng hết sức lực ấn cái cày lún sâu xuống đất. Sức nặng của cái cày và tên du kích làm tôi vă mồ hôi hột. Hai ống chân như đeo đá ngh́n cân, nặng nề đến đỗi muốn ngă quỵ. Đôi vai tôi căng lên, đau nhức dữ dội. Rồi, tôi cảm thấy đầu nặng, mắt hoa…cho đến khi choáng váng… lăn nhoài xuống nước.

    Lần đầu tiên dùng sức người thay trâu, trong chế độ quản chế của việt cộng, quả thật đă để lại một ấn tượng khó phôi pha trong đời tôi. Bây giờ, đă 15 năm trôi qua, chẳng biết những cảnh nhục h́nh như thế có c̣n diễn ra trên quê hương của chúng ta nữa không?
    Phạm Hồng Ân
    Posted by Anges at 2:35 AM

  5. #915
    Member nguoi gia's Avatar
    Join Date
    18-02-2016
    Posts
    2,067
    Người tù điên

    https://vietmania.blogspot.com/2018/...au-ra-gap.html
    https://nuocnha.blogspot.com/2020/04...vietmania.html

    SUNDAY, MARCH 25, 2018
    Người tù điên

    Phạm Hồng Ân
    (Một chuyện tù cải tạo)

    – Anh Bỉ đâu? Ra gặp “cán bộ quản giáo”.
    Một tù nhân trẻ măng lồm cồm đứng lên. Anh chạy nhanh về phía tiếng nói. Vạt áo lắc lư theo đôi tay. Hàng nút chưa kịp cài, để lộ bộ ngực trần, rắn chắc, màu vàng nghệ.
    – Chào cán bộ. Tôi là Bỉ.
    Gă cán bộ lùn tịt, đứng chống nạnh trước cửa sam. Nón cối sùm sụp, che kín gần hết khuôn mặt. Tù nhân chỉ nh́n thấy hàm răng hô, đầy bựa thuốc đen ś.
    – Anh không khai báo thành thật. Bảng tự kiểm c̣n thiếu sót rất nhiều. Làm lại!
    Gă giúi quyển vở vào tay Bỉ, hằn học từng câu. Cuối cùng, kéo đôi dép râu soàn soạt, tiến thẳng về phía cổng.
    Tôi buông mảnh chai vỡ xuống gốc cây, cầm cái chân ghế dở dang, chạy vội đến Bỉ.
    – Sao? Tại sao lại thiếu sót? Mi khai thế nào? Bao nhiêu trang?
    – Tau đi lính có hai năm. Mất một năm quân trường. C̣n một năm làm huấn luyện viên không quân. Tau thấy, tau có tội chi đâu, để khai?
    Bỉ nh́n quyển vở một trăm trang. Quyển vở, mà ban chính trị đă phát, để tù nhân khai báo tội lỗi. Họ bắt buộc, tù nhân phải nặn óc moi trí, nhớ lại từng thời gian, từng chi tiết những lần phạm tội. Kể cả tội lỗi của ông cố, ông sơ, ông nội, ông ngoại…xảy ra trong dĩ văng mịt mù, dù tù nhân chỉ nghe gia đ́nh loáng thoáng nói lại.
    Tôi lật quyển vở. Không đầy hai trang khai báo. C̣n lại, là chín mươi bốn trang giấy trắng dày cộm. Tôi lắc đầu.
    – Mi viết ít quá! Nó nghi ngờ đấy!
    Bỉ rống lên.
    – Tau có bỏ tù, bắn, giết thằng nào đâu? Lấy chi làm tội, khai ra?
    – Chúng nó đă nói, có tội mới vào tù. Đă vào tù, sao bảo là vô tội?
    Bỉ khẩn khoản:
    – Mày hướng dẫn tau đi! Giúp giùm đi!
    – Cố nhớ lại xem, có thiếu nợ, có dụ dỗ ai không? Viết vào!

    – Ồ! Nhớ ra rồi. Tau có con bồ. Tau đă dẫn vô khách sạn, “phể” nó. Vậy, có…có tội không?
    – “Phể” không cưới, là tội. Khai vô. Tán dài ra!
    Chỉ thế thôi, quyển khai báo của Bỉ được ban chính trị chấp nhận, và được liệt vào danh sách các quyển khai báo thành thật nhất. Chỉ thế thôi, Bỉ bắt đầu ra tay “g̣” cho tôi một thùng đàn bằng thiếc, lấy từ mảnh “tôn” phế thải ở đằng sau nhà bếp tù nhân.
    Vào tù, giai đoạn đầu, chúng tôi được đưa đến trại Trần Quốc Toản học chính trị. Trước đây, trại Trần Quốc Toản là quân trường địa phương quân, nằm trên trục lộ Cao Lănh – Hồng Ngự. Chúng tôi đến đây, giữa lúc khói lửa c̣n bốc lên tràn ngập, rải rác khắp nơi trong trại. Mùi thuốc súng, mùi quân trang quân dụng cháy…hợp với mùi hố phân, mùi nước tiểu, mùi bùn đất… bay ngai ngái trong không khí oi nồng của mùa nắng. Sam tù nhân cư trú, là các sam lính ngày xưa. Ngoài sân, c̣n lố nhố đó đây những ba lô, cà mèng, bi đông, túi nhựa, nón sắt, quần áo lính… vất lung tung, loạn xạ. Chúng tôi bỏ cả ngày quét dọn sạch sẽ, gom lại từng đống, có lớp có lề hẳn hoi.
    Vào tù, giai đoạn đầu, có nhiều thời gian nhàn rỗi. Ngoài giờ lên lớp học chính trị, tù nhân được thong thả trong bốn ṿng rào kẽm gai trại tù. Thời gian nhàn rỗi, tù nhân vùi đầu vào công việc cá nhân, để quên đi năm tháng, để lấp đi những nỗi đau: tiếc nước, thương nhà…Trong số công việc cá nhân thường ngày, Bỉ là người đầu tiên đưa sáng kiến: dùng “tôn” phế liệu, chế ra dụng cụ hữu ích cho tù nhân. Anh bắt đầu lấy thanh thép chữ X nằm mặt sau ba lô, bẻ găy từng khúc, rồi mài xuống nền xi măng…cho đến khi nào mép của thanh thép mỏng lại, bén ngót. Thế là, những cây đục “dă chiến” thành h́nh, ra đời từ đó. Kế đến, Bỉ dùng đục loại bỏ những khoảnh “tôn” hư, để lấy phần “tôn” tốt “g̣” những đồ dùng cho đội tù, như: ca, thùng tưới, thùng xách nước… v… v…Sau này, Bỉ c̣n “g̣” cả vá xúc đất, rương đựng quần áo…
    Tôi thích vọng cổ, có lẽ ảnh hưởng từ Má tôi, từ những ngày c̣n thơ ấu. Má tôi mê cải lương lắm! Tỉnh lẻ, thỉnh thoảng có đoàn cải lương về. Đêm nào, Má cũng dẫn tôi đi xem hát. Xem riết, vọng cổ tiêm nhiễm vào máu huyết tôi lúc nào, chẳng hay. Chỉ biết, khi nghe ai hát, khi nghe ai đàn, tôi như người mất hồn. Tiếng hát tiếng đàn quyện vào nhau, dắt đưa tôi đến cơi thinh không muôn màu muôn sắc.
    Bỉ cũng vậy. Hắn có giọng ca trong trẻo, cao vút thấu tận mây xanh. Mỗi lần hắn xuống “xề”, mùi tới độ… chúng tôi muốn đứt từng đoạn ruột. V́ thế, tôi với hắn sớm thành tri kỷ tri âm. Cho đến nỗi… sau này, tiếng đàn tôi ở đâu, tiếng hát Bỉ ở đấy.

    Vào tù, tôi muốn tự tay làm một cây đàn vọng cổ. Để lúc nhàn rỗi, đêm đến, ngồi với bạn bè, ngu ngơ vài câu, gửi nhớ gửi thương về những người thân yêu ở quê nhà. Tôi đă tận dụng một chân ghế găy làm cán đàn. Mỗi ngày, đập vỏ chai, lấy mảnh sắc, cạo gọt nó rất tỉ mỉ. Bây giờ, nó đă trở thành một cán đàn thật tuyệt. Tôi tra phím bằng vỏ đạn đồng. Dùng dây điện thoại làm dây đàn. Dùng thùng đạn đại liên làm thùng đàn. Cây đàn vọng cổ có vẻ kệch cợm, nặng nề và quái dị biết bao! Nhưng âm thanh nó rất tuyệt vời. Mỗi đêm, nó réo rắt bổng trầm, đưa các bạn tù ngồi lại với nhau, quây quần bên chén trà, bên lon nước lạt – đó cũng là thú vui. Đó cũng là cách sống, tẩy hết những phiền muộn cuộc đời.

    Cây đàn được Bỉ tạo tác trở lại. Hắn dùng nhôm mỏng, “g̣” cho tôi một thùng đàn tuyệt đẹp. Hắn c̣n dùng đôi tay nghệ sĩ, khắc lên đó một giai nhân tóc dài, với những nụ hồng lung linh trong gió xuân. Từ đấy, cây đàn – đối với tôi – như báu vật. Đi đâu tôi cũng mang nó theo. Cho đến khi ngủ, tôi cũng nằm ôm nó vào ḷng, như ôm t́nh nhân.

    Càng ngày Bỉ càng nổi tiếng với công việc “g̣” thùng. Hắn được kêu lên ban quản giáo hỏi han. Rồi, vài ngày sau, cứ mỗi buổi sáng, tù nhân thấy hắn vác đồ nghề lên khu cán bộ. Tới chiều tối, hắn mới ḷ ṃ về sam, lủi thủi chui vào mùng ngủ. Hắn đi tới đi lui khoảng vài tháng, âm thầm như một cái bóng. Lúc đó, các việc làm lén lút của tù nhân trong sam, bỗng nhiên, cán bộ đều biết hết. Từ việc ăn nói linh tinh lang tang, tới việc châm biếm chế độ. Kể cả việc hát nhạc vàng, tiếp xúc với dân, không đọc báo “cách mạng”…v… v… Tù nhân bắt đầu nghi ngờ Bỉ làm ăng ten, đem chuyện trong sam, hàng ngày báo cáo lên cán bộ. Bạn tù đổi thái độ với Bỉ. Có người khinh khỉnh. Có người mỉa mai. Có người chửi bới, đe dọa. Không dằn được, tôi kéo Bỉ ra góc sân, hỏi nhỏ:

    – Này, mi làm ăng ten, hại anh em, có đúng chăng?
    Bỉ giẫy nẩy. Hai con mắt hắn trợn ngược lên, có vẻ vừa ngạc nhiên, vừa tức tối.
    – Mẹ, thằng nào nói? Tau lên “g̣” rương cho cán bộ. Làm việc túi bụi suốt ngày, không có th́ giờ để thở. Ăng ten cái con…c…
    – “G̣” cái đéo ǵ…cả mấy tháng nay, chưa xong?
    – Mẹ, hết thằng này đến thằng khác đặt hàng. Mày đếm coi bao nhiêu cán bộ, từ thằng lớn tới thằng bé. Biết chừng nào mới xong?
    – Tụi nó đặt cái đếch chi, mà lắm thế?
    – Thằng nào cũng muốn có rương gửi về Bắc, làm quà cho gia đ́nh. Mỗi thằng đặt hai hoặc ba rương. ĐM, “g̣” muốn bá thở!

    Tôi cố gắng thanh minh cho Bỉ với anh em. Cố gắng t́m ra thằng ăng ten núp bóng quanh đây, để giải oan cho Bỉ. Nhưng, việc làm của tôi như dă tràng xe cát. Bí mật vẫn nằm trong bí mật.
    Rồi, tháng ngày trôi qua, trại tù đến chu kỳ thăm nuôi. Sáng sớm, tù nhân náo nức thức dậy. Mọi người tự động ăn mặc chỉnh tề, ngồi quây quần nói chuyện râm ran, chờ đợi tên ḿnh được gọi trên loa phóng thanh. Bỉ là một trong những tù nhân được gọi đầu tiên. Ở sam, tôi chuẩn bị cho hắn một ít dây ny lon để treo quà lên trần nhà. Chuẩn bị củi để hâm thức ăn. Chuẩn bị chai lọ để chứa đường, muối, tiêu, ớt, nước mắm…Tôi thấp thỏm đón Bỉ ở cửa sam, chờ xách giúp vài túi quà, đỡ đần bạn đôi chút nhọc nhằn. Nửa tiếng sau, Bỉ lững thững trở về. Hai bàn tay trống trơn. Chẳng có phần quà nào hết. Bỉ đi một hơi vào chỗ nằm, lăn đùng ra chiếu, úp mặt xuống nền đất, thở dài. Từ đó, Bỉ không nói với ai một lời. Cũng không buồn thức dậy, nhận phần ăn chiều.
    Từ đó, Bỉ đi lang thang khắp trại. Lúc nào, mặt cũng ngước lên trời, nói lầm thầm suốt ngày – như nói với người vô h́nh nào đó. Bỉ bỏ cả ăn uống. Chẳng màng tới vệ sinh cá nhân. Chẳng cần đến sinh hoạt, nội qui của trại tù.
    Thương bạn, tôi theo Bỉ hàng giờ. Khuyên lơn, dỗ dành. Thậm chí đến độ tức giận, phải giả vờ răn đe, dọa nạt. Dù tôi có giở tṛ ǵ đi nữa, Bỉ vẫn khư khư, làm những điều hắn làm. Buổi trưa, nắng chói chang. Nắng làm rát bỏng mặt đường. Nắng dọi lên “tôn”, khiến các sam đều hừng hực nóng. Tù nhân phải cởi trần, t́m bóng mát quanh sân, hứng những làn gió nhè nhẹ, từ xa thổi về. Chỉ có Bỉ, dật dờ như bóng ma, quần áo tả tơi, lang thang từ sam này qua sam nọ. Bỉ vừa ngao du, vừa lảm nhảm. Cứ như thế, Bỉ quanh quẩn tới tối. Khi trật tự trại lôi vào, mới chịu về sam nghỉ ngơi.

    Tôi theo Bỉ đều đặn. Lắng nghe những điều bạn nói. Cố lắng nghe lắm, mới biết Bỉ đang đàm thoại truyền tin, trong một cuộc chiến nào đó, ngày xưa:
    – Phi Điểu, đây Mănh Hổ gọi, trả lời. Xin thẩm quyền cho tí lửa. Tụi em rét lắm! Cần ánh sáng để sưởi ấm và soi đường. Nếu không, yêu cầu Phi Điểu san bằng nơi đây đi! Tụi em chấp nhận…
    Hoặc, Bỉ khóc lóc thảm thương:
    – Người ta bỏ nước. Em bỏ quê. Anh bỏ nhà. Chúng ta đành bỏ lẫn nhau…V́ ai???
    Thương bạn, tôi cố t́nh nhắc chuyện xưa. Nhắc chuyện cô bồ, đă có một thời chung chăn chung gối với Bỉ ở khách sạn. Tôi kể những kỷ niệm êm đềm đầu đời. Kể lại mùi hương da thịt nồng nàn trinh nguyên của con gái. Kể lại nụ hôn ngọt lịm đến tê dại đầu lưỡi. Tôi muốn gợi nhớ gợi thương, dẫn Bỉ ngược về quá khứ son vàng, để mong phục hồi tâm trí, đưa bạn trở lại đời sống b́nh thường.
    Nhiều lần, tôi cầm cây đàn vọng cổ, ngồi cạnh Bỉ, rao những bản vắn bạn thích. Tôi chơi từ bản vui đến bản buồn. Từ xang xừ líu, nam xuân…qua phượng hoàng, văn thiên tường…sang tứ đại oán, b́nh bán chắn…Bỉnh chợt ngưng nói nhảm, hắn chăm chú lóng nghe, đứng im lặng ngó về một cơi sâu thẳm nào đó. Mừng quá, tôi tiếp tục chơi. Tôi bấm đến rướm máu đầu ngón tay, nhấn đến đứt cả dây đàn. Vậy mà, cuối cùng, khi đàn ngưng, Bỉ vẫn trơ trơ, tiếp tục lang thang, lảm nhảm.
    Rồi một đêm, trại tù bỗng choàng dậy bởi những tiếng súng vang trời. Tôi lồm cồm ḅ đến phía vách, nh́n qua khe lá, ngạc nhiên ngó ra bên ngoài. Trời đen kịt, im vắng lạ thường. Những ngọn đèn lờ mờ xung quanh trại, vẫn hắt xuống bóng đêm một màu vàng bệnh hoạn. Đằng xa, ngoài cổng trại, lố nhố đám vệ binh đang bàn tán, đôi co điều chi? Lát sau, tù nhân nghe tiếng chân rầm rập đi về hướng ruộng. Rồi, tiếng lôi vật ǵ xềnh xệch trên lối đi. Tiếng vá xúc đất lịch kịch. Tiếng báng súng đập vào nhau lụp cụp.
    Buổi sáng, tin tù trốn trại truyền đi khắp nơi. Tù nhân Lê văn Bỉ đă bị vệ binh bắn gục, trong lúc t́m cách vượt qua hàng rào cổng, đêm qua. Nghe tin, tôi choáng váng, ôm mặt, lăn xuống chỗ nằm. Những giọt nước mắt rơi ra, một cách kín đáo, tiếc thương cho người bạn đă vội ĺa đời.
    Tiếng đàn tôi từ nay, vĩnh viễn không c̣n tiếng hát của Bỉ quyện vào. Mất tiếng hát tri âm, tiếng đàn chỉ c̣n là thứ ngũ cung vô tri, rời rạc. Nó cất lên một cách cô đơn, gào lên một cách lạc điệu, mất hồn.
    Đến bây giờ, tôi vẫn không nghĩ là Bỉ trốn trại, để cuối cùng nhận lănh cái chết oan uổng như thế. Bỉ đâu cần phải vất vả leo rào, vượt ngục – t́m kiếm cho hắn một thứ tự do hăo huyền ngoài đời (trong ḷng chế độ mới).
    Hắn đă bước vào thế giới cuồng điên, thế giới riêng của hắn. Ở đó, hắn mặc sức tung hoành, vẫy vùng thoải mái theo ư muốn. Và sự thoải mái này, không phải là thứ tự do khao khát hay sao?

    Phạm Hồng Ân
    Posted by Angesat 2:20 AM

  6. #916
    Member nguoi gia's Avatar
    Join Date
    18-02-2016
    Posts
    2,067
    Chuyện Tháng Tư Buồn

    https://vietmania.blogspot.com/2018/...-dieu-anh.html
    https://nuocnha.blogspot.com/2020/04...vietmania.html

    Friday, April 27, 2018

    Chuyện Tháng Tư Buồn

    Nguyễn Diệu Anh Trinh

    Những người Việt Nam di tản, lưu vong không ai bảo ai, ai cũng có nỗi niềm về một ngày tháng tư. Gọi là Tháng Tư Đen, tôi gọi là Tháng Tư Buồn.
    Tôi rời quê nhà năm 1994, khi chưa từng biết máy vi tính h́nh thù ra sao. Hai mươi mấy năm qua, tôi biết tôi có nhiều thay đổi về mọi mặt: từ nếp sống, cách giao tế ... những nhận định về thời cuộc.

    Trong cơn băo của đất nước, những mất mát đổi thay của người cùng hoàn cảnh th́ ai cũng khổ như ai. Cha vào tù, con không được bước chân vào cổng Đại học, cả nhà tôi đă từng bị xua đuổi ra khỏi cái tổ ấm nhiều kỷ niệm... Rồi chúng trở thành người Việt tỵ nạn, rời quê nhà qua Chương Tŕnh Định Cư Nhân Đạo. Đôi khi tôi tự an ủi: Quê hương c̣n phải bỏ đi, huống ǵ nhà cửa, kỷ niệm...
    Bạn bè tôi nhiều người c̣n ở lại... có người tự xem là may mắn, bởi v́ Việt Nam bây giờ dưới con mắt mọi người, dù sao cũng đă là thời đổi mới theo kinh tế thị trường. Dĩ nhiên, nếu chính tôi c̣n ở lại trong nước th́ suy nghĩ chắc cũng không thể nào khác, khi phải sống trong hoàn cảnh mà mọi thông tin bị bưng bít nhiều năm qua. Những mất mát đau thương thời trước dường như chưa từng xảy ra trong đời.
    Nhưng dù đổi thay để mới mẻ, văn minh đến bao nhiêu ḷng tôi vẫn không thể nào quên đoạn đời mười mấy năm đă sống đau khổ như thế nào sau ngày 30 tháng tư năm 1975.

    Thật ra, tất cả những ǵ xảy ra sau tháng 4 năm 1975 chỉ là cả xă hội miền Nam bị kéo lùi lại hai hoặc ba mươi năm trước. Nhiều chuyện xảy ra y hệt những câu chuyện "thời kháng chiến" mà tôi đă từng nghe ông bà Ngoại kể lại. Phải chăng lịch sử đang lặp lại? Tôi không đủ kiến thức để hiểu, chỉ biết rằng mọi thay đổi chẳng mới mẻ tí nào. Bắt đầu là những "phong trào" được kêu gọi rồi bị tham gia một cách bắt buộc.

    Đầu tiên là Kế Hoạch Diệt Chuột

    Đi họp về, má con nhỏ than thở: Ui cha, làm sao đây? Hôm sau, má xuống chợ Cồn mua cái bẫy chuột về. Bầy con xúm lại, má nó móc chút xíu thịt mỡ để bẫy các chú Tí “tham thực cực thân”. Thiệt t́nh, mấy ông Chuột cống đă quá kinh nghiệm chiến trường nên đi ngang qua là ...khều nhẹ, cái bẩy nhạy lắm, tự động sụp xuống. Miếng mỡ nằm gọn trong miệng ông Tư mà chẳng lấy được cái mạng già! Cả bọn tức lắm nhưng chẳng biết kế hoạch ǵ để tóm được một vài chú Chuột, cắt cái đuôi để gom lại đem nộp cho đủ chỉ tiêu cấp trên đă đề ra.
    H́nh như mỗi nhà phải nộp 10 cái đuôi chuột mới được.
    Có lần cái bẫy may mắn lượm được mạng của một chú chuột bé tí ti. Làn da mỏng dánh, chưa thấy lông ǵ cả, c̣n cái đuôi th́ nhỏ xíu, cụt ngủn thấy mà thảm thương. Má sai nó đem đi phơi cho khô, đến khi lấy đem cất th́ hởi ơi, kiến, dán đă gặm nhấm mất tiêu cái đuôi chuột rồi.

    Con nhỏ đi qua nhà nhỏ Kim hỏi thăm. Con Kim tỉnh bơ:
    - “Chưa có được một cái để làm thuốc nè mi".

    Có nghĩa là t́nh h́nh nhà nó cũng bi đát, thê thảm vậy, không có một cái đuôi chuột nào để nộp cả.

    Dạo đó, nhà nhỏ Kim học cùng lớp với nó đă bị Nhà Nước trưng dụng làm Nhà Hộ Sinh Phường. Cả gia đ́nh nó phải dọn ra ở trong khu nhà kho phía đàng sau. Sân thượng của Nhà Hộ Sinh được xử dụng làm nơi phơi những đuôi chuột đă thu hoạch được từ các tổ dân phố.
    Thế là anh em của hai nhà bí mật họp lại. Thằng Phi, em trai của Kim nhận công tác leo lên sân thượng, thằng nhỏ lanh lẹ nhưng hơi…thiếu thước, chân cẳng ngắn quá làm sao đây. Thằng Trí, em trai nó cao ráo hơn, nhận nhiệm vụ cỏng thằng Phi lên, mấy đứa con gái làm nhiệm vụ canh gác, báo động.
    Một đêm tối trời, lợi dụng điện cúp cả đám háo hức hành động, bí ẩn y như điệp viên 007 vậy đó. Thằng Phi được thằng Trí cỏng lên, lẹ làng như một con sóc, Phi phóc lên sân thượng. Đường đi nước bước nhà của nó, nó rành quá mà. Phi ḍm tới ngó lui.
    Trời ơi, cả một rừng đuôi chuột được trải ra, thấy mà ham. Nó nhẹ nhàng hốt bỏ vào hai túi quần, c̣n bày đặt lựa cái đuôi nào bự cho xứng đáng. Nó rề rề kéo dài thời gian để tăng phần quan trọng.
    Thằng Trí đứng phía dưới nóng ruột nhắc chừng:
    - "Ê, xong chưa mày, xuống đi chứ”.
    Thằng Phi làm bộ bí hiểm:
    - “Suỵt, nhỏ nhỏ thôi ông, phải nhắm cho ra mục tiêu rồi mới hành động chớ, giởn chơi sao!”
    Chờ lâu quá, thằng Trí bắt đầu hù:
    - “Cha nội, lẹ lên, nếu bị phát hiện, tau dọt th́ mày ở luôn trên đó nghe.”
    Thằng Phi mập nhát gan lắm, nghe dọa là phát hoảng:
    - “Ê, từ từ, chờ em nghe, anh bỏ đi em ở trên này làm sao.”
    Trí hù:
    - “Th́ mày ở luôn trên đó, ăn đuôi chuột trừ cơm vài bữa cũng được mà!”
    Trí chưa dứt lời, thằng Phi đă tḥ hai chân đứng trên vai Trí. Phi cười toe đưa chiến lợi phẩm ra khoe. Nhiệm vụ hoàn thành, cả đám tâp trung lại đếm đếm, chia chia. Tính ra, cả hai nhà đều dư số lượng đuôi chuột để nộp cho cấp trên. Thằng Phi ba lém, c̣n giấu mấy cái đem ra đổi cho Bà Sáu bán quán đầu ngỏ lấy mấy cây kẹo nhai, nó xạo rằng:
    - “Nhà con nhiều chuột lắm, bẩy được quá chừng bà ơi”.
    Tổng kết đợt thi đua, nhà nó và nhà nhỏ Kim đều được tuyên dương trên loa phóng thanh phường. Hai bà má nh́n nhau, không biết ǵ về “Kế hoạch Diệt Chuột” của bọn nhỏ.

    Một trong những nổi ám ảnh của các gia đ́nh có cha, anh ở tù sau 1975 là bị đẩy ra khỏi thành phố bằng nhiều phong trào có những cái tên rất văn hoa bóng bẩy. Hàng hàng lớp lớp người từ thành phố bị đưa về quê hoặc vùng đồi núi sinh sống, dưới cái tên gọi rất văn hóa là

    “Xây dựng khu Kinh Tế Mới hoặc Chương tŕnh Làm Đẹp Quê Hương”.

    Bộ mặt xă hội từ dạo ấy cũng trở nên buồn hiu với các mode từ ngày xưa, lâu lắc bỗng trở lại thành hợp thời trang. Hàng quán ǵ cũng bắt đầu với cái tên “ Cửa hàng Mậu dịch …”, hàng bán xăng dầu th́ thay bằng "Cửa hàng chất đốt" - bán than củi-.
    Ra đường, người dân thành phố áo quần đồng loạt đồng màu, tóc tai cũng ngắn hoặc dài, ít thấy uốn ép kiểu cọ này nọ. Chương tŕnh ca nhạc th́ tất cả đều là các nhạc phẩm hô hào cho công cuộc xây dựng đất nước. Ngoài đường phố nhan nhản các câu khẩu hiệu kêu gọi cho các phong trào thi đua. Các em thiếu nhi có phong trào kế hoạch nhỏ với đủ các loại: giấy vụn, bao nylon, chai lọ thủy tinh …
    Phụ nữ có phong trào Kế Hoạch Hoá Gia Đ́nh với áo mưa, ṿng vèo lung tung … c̣n Đoàn Thanh Niên th́ kêu gọi “Tăng Gia Sản Xuất” với trồng rau, nuôi gà.

    Nhà con Liên có bảy anh chị em, nhà con nhỏ có đến tám. Hoàn cảnh hai đứa giống nhau, đều có ba đi cải tạo. Má Liên buôn bán lanh lẹ, hơn nữa chắc cũng có chút của ch́m, của nổi nên nh́n chung chị em nó ít chật vật hơn. Hai đứa thường đi họp, sinh hoạt Thanh Niên với nhau có đôi, có cặp.
    Ngày có phong trào Tăng gia Sản Xuất rộn ràng khắp khu phố, con nhỏ lo lắng nh́n bạn:
    - “Ê, Liên, nhà mi c̣n có miếng đất nhỏ để trồng rau, nhà ta th́ làm sao đây?”
    Con Liên rủ:
    - “Hay là hai đứa ḿnh, mỗi nhà nuôi cặp gà đem nộp cho khỏe”.
    Đồng ư với bạn, con nhỏ về nhà năn nỉ má nó về quê xin của Bà Ngoại cặp gà con nhỏ xíu, chưa mọc lông cánh, đôi mắt trong veo như hai hạt cườm thật dễ thương. Con nhỏ chưa kịp khoe với bạn th́ đă nghe nhỏ Liên th́ thầm:
    “Má tau nói không nuôi nấng chi hết, để đó má tau tính cho”.
    Con nhỏ mặt mày ỉu x́u, lặng lẻ tự lo chăm sóc cặp gà của ḿnh. Nhỏ dùng cái rổ úp lại làm cái chuồng cho cặp gà. Dù ăn uống thiếu thốn cở nào nhỏ cũng để dành cho cặp gà vài mẩu bánh vụn, mấy hạt bắp, nhỏ c̣n lo canh chừng mấy đứa em trai nghịch ngợm hay chơi bắn dây thun, gà mà nuốt nhằm dây thun th́ nguy. Cặp gà con chim chip suốt ngày nghe vui tai lắm.
    Chỉ không được hai tuần, một buổi sáng, như thường lệ, con nhỏ giở cái rổ ra để cho gà ăn. Bỗng con nhỏ tái mặt, ủa! sao chỉ c̣n một con nằm chèo queo đây trời. Vết máu và mấy cọng lông gà vương trên nền nhà bếp là vết tích của một trận thư hùng ác liệt. Má con nhỏ xem xét và thở dài dùm con nhỏ:
    - “Chắc là mấy ông Tư dưới cống, ban đêm đói quá đă tha mất con gà con rồi”.
    Chú c̣n lại th́ bị thương, mắt nó lồi ra, nh́n chú gà bé tí nằm thoi thóp, rồi ngất ngư. Con nhỏ nước mắt chảy dài. Nó bỗng đâm ra giận con Liên, nhỏ lẩm bẩm:
    “Trăm sự cũng do mợ Liên xúi dại đây”.
    Anh Hai con nhỏ th́ bảo:
    - “Mi không có tay chăn nuôi, bày đặt nuôi gà, sát gà th́ có".
    Hôm đó, con nhỏ đến lớp với bộ mặt đưa đám gà chết, giận con Liên, con nhỏ không thèm nói chuyện. Đi học về, con Liên hỏi ǵ con nhỏ cũng không nói, đường Quang Trung với hai hàng cây kiền kiền cao ngất, ngày nào cũng đi qua, đâu có ǵ lạ, hai đứa đă từng đi học qua đoạn đường này biết bao nhiêu lần, vậy mà con nhỏ cứ nghinh nghinh cái mặt ngắm mấy ngọn cây, nó nhất quyết không thèm nghe, không thèm nói. Một phần v́ tiếc thương cặp gà con, một phần giận nhỏ bạn đă xúi dại ḿnh, thêm nữa là nó đang lo không biết làm sao chấp hành phong trào nuôi gà đây. Con Liên th́ thấy lạ lắm v́ nhỏ bạn tự nhiên dở chứng.
    Trước khi rẽ vào con hẻm khác để vào nhà, Liên nói với con nhỏ:
    - “Ê, mai đem gà đi nộp nghe”.
    Con nhỏ thật sự nổi nóng:
    - “Gà chết rồi, lấy đâu mà nộp”.
    Con Liên mở to đôi mắt nai:
    - “Má tau nói, chiều ni má tau mua về hai cặp gà để ngày mai hai đứa ḿnh đem nộp mà! Răng lại chết, ai chết?”
    Con nhỏ đứng lại nh́n con Liên như người bị tai biến mach máu năo, nhỏ ú ớ:
    - “Hả, mua gà hả? “
    Con Liên từ tốn:
    - “Ừ, tau nói mi hôm trước rồi, để má tau tính mà”.
    Con nhỏ vẫn đứng yên như trời trồng, bên tai nó nghe con Liên giải thích:
    - “Thay v́ mua một cặp gà bự, má tau mua luôn hai cặp, hơi nhỏ một chút để hai đứa ḿnh nộp, nuôi chi cho mệt.
    Nh́n nét mặt con nhỏ xanh lè, con Liên lắc lắc tay nó, lắp bắp:
    - “Ê, mi răng rứa, trúng gió hả, mà mi nói ai chết rứa?”
    Kế hoạch nuôi gà của hai đứa xem như thành công mỹ măn.

    *
    1975-2018. Thấm thoắt đă tṛn 43 năm.

    Trong cuộc sống mới trên đất Mỹ, mỗi khi có dịp nói chuyện với bạn bè, đôi khi tôi nhắc nhở th́ bạn lại chặc lưỡi bảo: Thôi, quá khứ đă qua, nhắc làm ǵ những chuyện không vui... Ừ, th́ không nhắc, nhưng chắc rằng với thân phận một người Việt tỵ nạn, măi măi tôi chẳng thể nào quên.
    Tận đáy ḷng sẽ luôn khắc sâu ḷng biết ơn đối với người dân và chính phủ Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ đă mở ṿng tay đón nhận những gia đ́nh đă từng là nạn nhân của chế độ độc tài cộng sản Việt Nam như gia đ́nh chúng tôi.
    Tháng tư lại về, một nén hương cho những người dân lành, cho những chiến sĩ hai miền đă nằm xuống v́ nhiều lư do và cho một thời thanh xuân của chúng tôi đă tàn theo vận nước.


    Nguyễn Diệu Anh Trinh
    Posted by Anges at 2:07 AM

  7. #917
    Member Nguyễn Mạnh Quốc's Avatar
    Join Date
    25-03-2011
    Posts
    4,374

    Ngày này năm xưa và tháng Tư;.. ai đem khăn tang trắng đội đàu trẻ thơ !... và hôm nay...

    ngày 21- 04- 2020.. bầu trời tuy sáng mad chân trời lại vần vũ mây đen.. OAT = + 3 0C...
    .. xin càm ơn Thư mục dành cho Tháng Tư đen.. hay tháng Tư buồn.. và nhân dịp con vi rút hành hạ địa cầu..!
    Nhân dịp này , hầu hết quí bạn và gia đ́nh thường hay lên mạng đẻ theo dơi bản tin cuối về vấn nạn.. đại hoạ của Vi rút CỎRVIC.. đang cướp đi sự sống của bao nhiêu con người vô tội..
    Một thỉnh cầu nhỏ bé xin đưa ư kiến lên cho các Ban Đại diện Cộng đồng các tờ Báo bên miền Tự do Dân chủ.. và các Diễn đàn;
    Xin hăy làm một chương tŕnh hành lễ kỷ niệm đánh dấu ngày mất nước 30-04... Ngày đă phân chia rành rọt 2 giới tuyén và cuộc đánh đổi chính sinh mạng của ḿnh cho canh bạc đi t́m hai chũ TỰ DO...
    Thật giản dị và trang trọng với lá cờ Vàng có 3 sọc đỏ;..biểu thị của Tổ quốc phương Nam nay không c̣n phất phới bay trên mảnh đất cố hương nhưng văn c̣n bay trên không gian của xứ Tự do Dân chủ.. và bên cạnh là lá cờ của xứ đă cưu mang chúng ta bên miền đất lành chim đậu.
    Sau bàn thờ trên tường sẽ được gắn 2 lá cờ;.. một lá là cờ của quê hương đùm bọc.. và một bên là lá cờ Vàng có 3 sọc đỏ.. thay v́ trải rộng th́ nay được buộc ở cuối lá cờ.. bàng giải khăc sô trắng.....
    .... giải khăn sô mang ư nghĩa tượng trưng cho người mẹ Việt phương Nam đă tận sức bảo vệ đàn con và dắt díu đàn con nay đang có mặt trên khắp địa cầu.. một số đă vong mạng vf số c̣n lại th́ nay đang góp công.. có mặt trong số những người nổi tiếng thế giới quyền lực...
    Ngày cử hành lể " Vong quốc..!" sẽ kéo dài 3 ngày..
    Một suy nghĩ và đề nghị cùng toàn thể các Cộng dồng người Việt trên khắp Thế giới.../. kgb

    Chú Thích :.. không cứ ǵ người Vệt nam Cộng Hoà làm lễ kỷ niệm ngày lẽ này,... mà ngay cả các ngời Việt lưu vong kinh tế cũng đều có thể.. hành lễ theo phong thức riêng nhưng cũng là một chứng minh cho người Việt giải đáp được sự có mắt mà hiện nay.. đang có mặt ở các nước Bắc Âu.... ngay cả đất Liên Sô;.. qua xuất khẩu lao dộng.. một h́nh thức lao nô !! ./. kgb

  8. #918
    Member nguoi gia's Avatar
    Join Date
    18-02-2016
    Posts
    2,067
    Chôn Một Chế Độ

    https://vietmania.blogspot.com/2019/...-lam-linh.html
    https://nuocnha.blogspot.com/2020/04...vietmania.html
    Bài quà dài, phải cắt bớt nhiều chỗ. Xin coi từ 2 đường dẫn trên
    Friday, March 15, 2019

    Chôn Một Chế Độ

    Tôi sáu năm làm lính, thêm sáu năm làm quan, binh chủng Hải Quân. Xạo là chuyện đương nhiên.
    Xứ VNCH ta, Bộ Binh, Không Quân chỉ có 4 vùng chiến thuật nhưng Hải Quân có vùng 5 Duyên Hải; Phú Quốc, Côn Sơn. Như nhiều chàng lính biển khác, tôi có thừa tài xạo. Xạo như thật. Xạo với gái bán bar, xạo cả với thượng cấp, nhưng không dám xạo với gái nhà lành, v́ tôi rất sợ vướng nợ giai nhân rồi dính lưới hôn nhơn. Đời lính biển đầy những chuyến hải hành dài cả tháng mà có vợ th́ xác suất nuôi con của thiên hạ rất cao.
    Thôi th́ cứ xạo với mấy em bán bar, mấy cô chịu chơi cho đời vui cái đă rồi tính.
    *
    Cùng ḍng họ Trần Thiện như tôi, có một ông Đại Tướng, 2 ông Đại Tá, mấy chục ông tá, ông uư.
    Ông bà nội tôi là loại điền chủ sau khi đă bị chánh phủ VNCH mua lại bởi luật người cày có ruộng; vẫn c̣n 100 mẫu để canh tác và 15 mẫu ruộng hương hỏa. Cha tôi là một triệu phú có đủ thứ, villas, nhà lầu 4 tầng với mấy chục pḥng cho Mỹ mướn rồi sáu bẩy căn phố. Tôi thằng con trưởng nam, vậy mà không được ai nuôi cho ăn học. Ngay khi biết ḿnh 18 tuổi, tôi tự nguyện vào lính hải quân dù chưa nhận được lược giải cá nhân.
    Bài quà dài, phải cắt bớt
    Chiều 30 tháng Tư, lần đầu tiên tôi đến nhà ba tôi. Đứng trên sân thượng của building 4 tầng trên đường Chi Lăng, nh́n những chiếc T. 54 của Quân Bắc Việt từ bệnh viện ung thư và ṭa hành chánh tỉnh Gia Định quẹo qua đường Chi Lăng ngang bót Hàng Keo qua trước nhà ba của tôi để tiến về Dinh Độc Lập. Tôi rơi nước mắt.

    "Thế là hết; Tôi thua trận; Tôi bị mất Nước!"

    Tôi rời bỏ Biên Ḥa về quê mẹ nhưng bị truy t́m nên phải về quê của Ông Ngoại và 15 ngày sau mới tŕnh diện ở Quận Chợ Gạo. Hai tháng sau khi tŕnh diện, tôi được đưa đến tập trung ở Đ́nh xă Tân Lư Tây. Ngôi đ́nh nầy được cho là linh thiêng v́ không bị dấu vết của bom đạn. Ở đây chúng tôi phải khai lư lịch chừng chục lần trong 2 tháng.
    Bài quà dài, phải cắt bớt
    Trại cải tạo Vườn Đào đúng là cái trại tù không giống bất cứ nơi đâu. Trong trại không ai nh́n ra tôi. Tôi nhận ra một Thiếu úy ngày xưa ở quân trường Nha Trang tôi làm Đại đội trưởng của hắn nhưng nay nh́n tôi hắn ta ngó lơ. Thế cũng là tốt.
    Thời mới đến trại Vườn Đào, tôi nhờ được Mẹ lên thăm vừa tiếp tế vừa dúi tiền cho, nên ăn no xài bảnh. Nhưng những ngày tù “huy hoàng” cũng tới lúc kết thúc. Đổi tiền. 22 tây tháng Chín, 1975, tôi c̣n trên 100 ngàn, phải chia cho bạn bè đổi dùm. Cán bộ đưa cho mấy đồng c̣n bao nhiêu giữ lại. Vậy là hết thời vung vít.
    Bài quà dài, phải cắt bớt
    Tôi th́ tuyên bố tao không cần ra sớm. Tiền bạc mẹ và em của tao đủ sống nhiều năm nữa; Tao không cần ra sớm v́ tao biết không thể nào ra sớm; Thằng nào cà chớn tao đập để cùng nhau ở trại tù muôn năm cho vui.
    Đ̣n phép này có vẻ hữu hiệu, vậy mà yên được ít lâu, rồi cũng có ngày tôi bị gọi đi tŕnh diện “làm việc”. Chắc là bị báo cáo ǵ đây. Trước khi đi, tôi c̣n hâm he:
    - Tao mà bị ǵ th́ thằng nào báo cáo nên trốn đi chứ không th́ đừng trách tao nặng tay.
    Người chờ “làm việc” với tôi không phải tay cán bộ coi an ninh trại mà là một Trung Úy cán bộ người Miền Nam nằm vùng Đồng Tháp Mười. Ngay khi gặp mặt, anh ta tự xưng là “chính trị viên” và trấn an tôi ngay:
    - Tôi gọi anh lên chỉ để nói chuyện chơi cho biết thôi, không có ǵ quan trọng.
    Sau đó, tôi c̣n được mời ngồi, rồi chính viên trung uư cán bộ này đưa thuốc lá của anh ta ra mời hút.
    - Tôi vừa đọc xong mấy bài thu hoạch của anh. Anh là văn sĩ à?
    Bài quà dài, phải cắt bớt
    Anh ta vào pḥng một lát rồi đi ra, bảo tôi bảo “Hôm nay anh sẽ làm việc với đồng chí bí thư, tôi sẽ gặp anh sau.“ Nói xong, viên trung uư ra dấu cho tôi đi tới phía văn pḥng cửa mở sẵn rồi bỏ đi. Tôi đứng lại tần ngần bên cửa, đang tự hỏi không hiểu chuyện ǵ th́ từ trong pḥng, một giọng nữ miền nam vang ra:
    - Anh vô đi.
    Giọng nói có vẻ lạ. Tôi bước vào pḥng. Không thấy ai. Bàn làm việc ghế ngồi bỏ trống. Vẫn cái giọng nữ ấy vang lên phía sau tôi.
    - Anh ngó lui coi. Tôi ở đây.
    Giọng nói vang lên ngay bên cửa, nơi tôi vừa bước qua. Không phải khăn rằn. Cũng không bà ba đen. Một cô mặc áo sơ mi trắng ngắn tay bó sát chưa quá ba mươi tuổi đứng khoanh tay bên cửa. Cô ta nh́n thẳng vào mặt tôi:
    - Anh không nhớ tôi đâu nhưng tôi biết anh. Tôi biết anh đánh lộn trong trại.. Tôi biết anh khai lư lịch xạo.
    A, phút nguy hiểm đă tới. Th́ ra cái người mà viên trung uư gọi là “đồng chí bí thư” là cô này. Phải coi cô ta là thứ người ǵ rồi mới liệu đường mà thoát hiểm. Ai đây? Động nào, bar nào. Có phải mấy cô tôi từng gặp ở làng Cam Ranh hay ở bến bờ nào đây?
    - Anh đang cố nhớ mà không thể nhớ ra. Tôi không ở những nơi mà anh đang nghĩ đâu. Anh cứ nh́n tôi coi có nhớ ǵ không?
    Cô ta vẫn đứng yên bên cửa, vẫn khoanh tay nh́n tôi và như đọc được ư nghĩ trong đầu tôi. Có vẻ thấy tôi giống như con nai vàng ngơ ngác giữa trời mùa đông, cô ta nhắc lại điều vừa nói:
    - Anh đừng cố t́m tôi trong những chỗ anh thường lui tới. Tôi không phải loại đó. Thong thả, tôi sẽ nhắc cho anh nhớ. Chúng ta chỉ gặp nhau một lần.
    Biết tôi không thể nhớ ra ǵ hơn. Cô ta tiếp tục:
    - Có lẽ chưa đầy 30 phút. Nhưng tôi biết về anh. Tôi đă coi tất cả hồ sơ của anh. Bao năm qua, tôi vẫn quyết phải t́m cho ra anh. Đầu tháng Năm, sau khi ổn định t́nh h́nh; tôi lên Sài G̣n vào Bộ Tư Lệnh Hải Quân. Giấy tờ hồ sơ của hải quân c̣n đầy đủ cả. Một người của chúng tôi nằm vùng ở pḥng tổng quản trị đưa cho tôi danh sách những người tŕnh diện; c̣n anh ta th́ t́m giúp tôi danh sách các quân nhân hải quân trước 75. Có ba người trùng tên anh, tất cả đều là sĩ quan. Một Trung tá là người Bắc di cư; một Trung úy người Nam và một thiếu úy người miền Trung. Tôi biết anh người Nam. Trong danh sách sĩ quan hải quân tŕnh diện, tôi t́m thấy tên anh, một Trung úy người Nam, địa chỉ Tân Vạn Biên Ḥa. Tôi lên ngay Biên Ḥa th́ công an xă cho biết anh bỏ cây xăng trốn đi đâu không biết. Anh đâu có trốn khỏi tay tôi.

    À, đúng là một tay nguy hiểm. Không hiểu ḿnh gây thù chuốc oán ǵ mà bị săn lùng tới mức này. Chắc phải giả ngây giả dại mới qua khỏi ải này, tôi nghĩ. Cô ta nói tiếp:

    - Tôi biết anh đă tŕnh diện. Sau khi có lệnh tập trung cải tạo tôi t́m hầu hết các trại cải tạo miền Tây và đến Mỹ Tho nầy th́ thấy tên anh; Lư lịch anh khai ở trại này toàn là thứ ba xạo, đúng chưa? Con trai độc nhất trong nhà như anh th́ đào đâu ra mà có anh ruột là Thương Uư tập kết tử trận ở Cà Mau. Anh muốn tôi kể thêm nữa không?

    - Cô... Cán bộ. Cô....
    Thấy “con mồi” đứng lơ ngơ chịu trận, cô ta có vẻ hài ḷng, thong thả rời chỗ đứng về lại bàn rồi bảo tôi:
    -Trong trại này anh c̣n dám đánh lộn rồi c̣n tuyên bố chẳng cần được thả sớm. Anh “ch́” lắm ma, sao nay ú ớ vậy. Thôi, ngồi xuống đi. Bây giờ chú ư nghe tôi nhắc. Anh nhớ Năm Căn không? Nhớ đi...
    - Năm Căn Cà Mau?
    - C̣n Năm Căn nào nữa. Ngày ấy anh chỉ là một anh thuỷ thủ quèn mà làm tàng... Nhớ đi. Ráng coi. Tôi nhắc thêm nghe. Thấy trên cánh tay bọn tôi có bốn dấu xâm, anh ba hoa giảng lung tung rồi bảo chúng tôi đi đi, mau mau về nhà lo làm ăn mà kiếm tấm chồng...
    ....
    Bài quà dài, phải cắt bớt
    Thấy trên cánh tay các cô có 4 dấu xâm, tôi nói:
    " Các cô có biết 4 dấu chấm xâm trên cánh tay ư nghĩa là ǵ không? Sinh Bắc Tử Nam là để cho người miền Bắc vượt tuyến vào Nam thề chiến đấu cho đến chết v́ Bác v́ Đảng. Các cô sinh ở miền Nam không lẽ Sinh Nam Tử Bắc hay Sinh Nam Tử Nam th́ chống lại với người Miền Bắc hay sao? Về xóa hết đi lo làm ăn kiếm tấm chồng mà sống cho b́nh thường. Chuyện đánh nhau là chuyện của đàn ông, con trai đừng xía vào cho khổ thân.”
    Bài quá dài, phải cắt bớt
    - Tôi không ngó lui nhưng biết anh đi theo.. Chắc anh không thể ngờ là khi về nhà rồi, ngay ngày hôm sau tôi c̣n trở lại khu bến sông ấy, nhưng tàu của anh đă đi rồi.
    - Tôi có nghe viên trung uư vừa rồi gọi cô là đồng chí bí thư. Chắc cô đă là đảng viên lâu năm.
    - Vậy là anh đă nghe. Đúng là tôi đă 12 tuổi đảng. Ngay khi trở về, tôi được kết nạp đảng. Sau đó được chuyển về làm công tác nội thành, theo dơi thầy cô và hiệu đoàn học sinh trường trung học Cà Mau nên tôi học thi lại Tú tài 1 và năm 65, tôi đậu luôn Tú Tài 2. Sau đó ít lâu, tôi chuyển về công tác nằm vùng tại đại học Long Xuyên cho tới ngày giải phóng. Anh không biết là bao năm qua, tôi vẫn tin là sẽ có ngày tôi gặp lại anh...
    Tôi nói:
    - Th́ chúng ta đang gặp nhau ở đây.. Hôm nay tôi đă là người tù. Cô là người thắng trận. Ngày ấy, thấy trên cánh tay các cô có mấy vết xâm, tôi lỡ nói mấy câu ǵ đó. Mong cô không để tâm.
    - Anh khỏi cần phải mong. Mấy câu anh nói ngày ấy tôi không bao giờ quên. Hôm nay tôi cố ư mang áo sơ mi ngắn tay để anh thấy trên tay tôi không c̣n vết xâm nữa. Tôi đă xoá bỏ chúng từ lâu. Anh thấy chưa, không c̣n dấu vết hay để thẹo ǵ cả.
    Cô ta vừa nói vừa đưa cánh tay ra. Thấy tôi im lặng, cô ta nói luôn:
    - Anh không cần phải sợ tôi. Hơn 12 năm trước, khi trở lại bến sông ở Năm Căn t́m anh, tôi chỉ muốn anh biết là tôi cám ơn anh. Hôm nay cũng vậy. Trước đây, khi bắt đầu đi t́m tung tích anh, tôi chỉ mong một lần gặp lại coi anh sống ra sao, vợ con dùm đề thế nào. Khi coi hồ sơ, tôi đến địa chỉ ghi trong lư lịch th́ ra là nhà của ông ngoại anh chứ không phải nhà của mẹ anh. Tôi hỏi địa chỉ và đến thăm mẹ anh ở xóm Tân Vạn. Chính bà than phiền với tôi là cho đến nay anh vẫn c̣n độc thân. Nh́n h́nh trong nhà, tôi nhận ra anh ngay. Bao năm qua, tôi không thể quên ánh mắt tinh nghịch nụ cười nửa miệng của anh. Mẹ anh kể là mấy cô bạn anh toàn là gái giang hồ, bán bar. Anh sợ lập gia đ́nh nên không dám quen gái nhà lành. Mẹ anh nói có lần bà bảo anh cưới cô giáo nhà bên cạnh nhưng anh nói không muốn có vợ v́ sợ phải nuôi con thiên hạ. Anh biết v́ sao mẹ anh kể tôi nghe mọi chuyện về anh không?
    - V́ cô hỏi th́ bà kể. Mấy chuyện đó có ǵ đâu mà mẹ tôi phải dấu.
    - Không phải v́ tôi hỏi mà mẹ anh rất thương tôi, tự bà kể ra. Bà muốn tôi phải biết tất cả về anh. Tại sao anh biết không? Tại tôi nói với mẹ anh rằng tôi là người thương của anh. Anh đă tính đưa tôi về ra mắt mẹ nhưng chưa kịp làm. Tôi không chỉ nói mà c̣n ở lại với mẹ anh hai ngày hai đêm. Bà nói với tôi không sót điều ǵ, từ ba anh tới bà con chú bác ḍng họ. Mẹ anh c̣n nói bà thiệt mừng khi thấy tôi tự đến ra mắt bà. Hôm nay gặp lại anh, chúng ta không có nhiều th́ giờ để ṿng vo nên tôi phải nói luôn với anh chuyện này. Tôi thật ḷng muốn làm bạn với anh.
    Một cô cán bộ 12 tuổi đảng muốn làm bạn với tôi. Chuyện thật khó tin.....
    Bài quá dài, phải cắt bớt

    - Chúng tôi đi đâu đây cán bộ?
    - Đi tới nơi làm lệnh tha.
    - Tha về hả cán bộ?
    - Bộ tha rồi không về ở lại ăn hại à?

    Bài quá dài, phải cắt bớt
    Chừng nửa giờ sau, Đại Úy Trưởng Trại ra tuyên bố:
    Bài quá dài, phải cắt bớt
    - Các anh thuộc diện gia đ́nh cách mạng được bảo lănh cho về; Kể từ giờ phút nầy tuyệt đối không được liên lạc với những người trong trại; Từ đêm nay các anh ăn ngủ tạm tại nhà thăm nuôi này. Cán bộ sẽ phát mền chiếu v, gạo và lương thực để các anh tự nấu nướng. Ngày mai sẽ làm thủ tục nhận lại đồ kư gởi và lệnh tha. Sau đó chờ liên lạc, gặp gỡ thân nhân bảo lănh và làm lễ ra trại....... Trong mấy bữa chờ làm lễ, các anh tuyệt đối không được liên lạc với các trại viên cũ.
    Bài quá dài, phải cắt bớt
    Mỗi tháng Cô Bí Thư đều đem nhiều khô mắm từ Cà Mau lên thăm Tôi và ở chơi 3 hay 4 ngày. Cô ta ngủ chung với mẹ tôi, vẫn có vẻ được bà thương mến, tin cẩn.
    Tôi cũng không nói hay hỏi ǵ thêm ngoài việc cho mẹ biết là bà đă vô t́nh đem sói vào nhà v́ cô ta là bí thư trên 12 tuổi đảng.
    Cũng có lần cô ta biệt tăm luôn 3 tháng; rồi một hôm bỗng đến thăm với nhiều quà từ miền Bắc. Cô cho biết vừa đi tập huấn ở Hà Nội về. Tôi hỏi:
    - Em sáng mắt ra chưa?
    Cô ta lườm và nói:
    - Anh chưa thấy quan tài nên chưa biết đổ lệ!
    Đầu năm 1980, Cô ta đến thăm và tối hôm đó có mặt mẹ của tôi. Cô ta nói:
    - Mẹ muốn em lo cho anh ra đi; nhưng em có điều kiện là anh phải nhận em làm vợ cho đến khi định cư rồi sau đó tùy anh. Em cho anh một tháng để nghĩ suy và trả lời em.

    Mẹ tôi khuyên tôi nên nhận cô ta làm vợ v́ cô ta thương tôi thật sự. Tôi th́ nghĩ không hẳn. Cô ta bỏ nhiều công phu t́m tôi, giúp tôi và nay muốn cùng tôi vượt biên với tư cách là vợ một sĩ quan hải quân để làm gián điệp như bao trường hợp nằm vùng khác, có người làm tài xế, người giúp việc trung thành tận tâm cả chục năm nhưng sau tháng tư đen th́ mới ḷi mặt thật. Nhưng đâu c̣n đường nào khác để tính.
    Bài quá dài, phải cắt bớt

    - Anh lái được chứ ?
    - Lái được nhưng không có bản đồ mà chỉ có la bàn th́ phải chạy thẳng ra hải phận quốc tế rồi theo hướng Tàu buôn mà lấy hướng đi th́ sẽ sang Singapore hay tấp vào các đảo của Indonesia.
    Tôi lái suốt 5 ngày đêm mới gặp một ghe đánh cá của Indonesian và hỏi thăm th́ được chỉ cho một chỗ cách đó không xa. Tôi lái vào và ở đó một ngày một đêm th́ được tàu của Indo đưa đến trại tỵ nạn Kuku. Một tháng sau chúng tôi được đưa sang trại Galang và dĩ nhiên trong lư lịch của Hải quân Trung úy VNCH nay có thêm cô vợ bí mật nhiều phần là gián điệp.
    Trên bước đường lưu vong quê người xứ lạ làm thân thất quốc, chúng tôi cô đơn lạc lơng như nhau. Ngày qua ngày cả hai đứa đi học tiếng Anh về nấu cơm chung rồi chung mùng và thành vợ chồng thật.
    Bài quá dài, phải cắt bớt
    - Các anh vượt biên nghĩ rằng ra ngoại quốc rồi Mỹ sẽ giúp cho thành lập một đoàn quân để trở về dành lại VN. Có lẽ các anh lầm rồi. Mỹ không bao giờ giúp các Anh đâu v́ giúp các Anh; Mỹ được lợi ǵ? Các anh đánh nhau mà nhiều nữ tính quá. Nhân đạo với kẻ thù th́ chỉ có con đường chết; Phải như chúng tôi ḱa. Chỉ một đêm thôi không một tiếng súng; toàn dùng dao, búa, mă tấu mà giết cho tuyệt giống cộng sản. Chỉ một đêm là xong gần triệu mạng...

    Sáu tháng sau chúng tôi được đi định cư. Tôi không tham gia đoàn thể nào, không hội họp với cả hội đồng hương nhưng lúc nào cũng canh chừng cô vợ bí thư đảng viên.
    Cô ta cũng như tôi chẳng quen ai; đến cả dùng điện thoại cô ta cũng không sử dụng. Mẹ tôi mất năm 83. Mẹ cô ta mất năm 84. Năm 90 ba tôi và ba của cô ta cùng mất trong một năm. Chúng tôi nhận thư nhưng không về và đến nay cũng chưa về. Chúng tôi đồng ư không có con. Tôi 72 và vợ 70 tuổi; nếu c̣n ở Việt Nam, cô ta nay đă 52 tuổi đảng, không biết làm tới chức ǵ.
    Mất nước bốn mươi năm, lưu vong hơn 35 năm, chúng tôi chưa bao giờ có ư định về thăm lại quê hương.......
    Trong ḷng tôi đă chôn một chế độ và trong ḷng vợ tôi cũng chôn một chế độ. Chúng tôi không con nối ḍng nên khi chúng tôi chết th́ "cả hai chế độ" cũng tan thành tro bụi. Với tôi, vậy là chôn xong hai chế độ. Ngày ấy không xa.

    Trần Thiện Phi Hùng
    Posted by Anges at 4:57 AM

  9. #919
    Member nguoi gia's Avatar
    Join Date
    18-02-2016
    Posts
    2,067
    “Ḥa b́nh rồi sao Ngoại chết chi dzậy!”

    http://vietmania.blogspot.com/2019/0...-chi-dzay.html
    https://nuocnha.blogspot.com/2020/04...-chi-dzay.html
    Bài quà dài, phải cắt bớt nhiều chỗ. Xin coi từ 2 đường dẫn trên

    MONDAY, APRIL 29, 2019
    “Ḥa b́nh rồi sao Ngoại chết chi dzậy!”

    Hoàng Chính

    “Chúng nó đến rồi! Chúng nó đến nơi rồi!”
    Bà hàng xóm – nhà ở tận cuối ngơ – vừa chạy từ đầu ngơ vào, vừa hớt hải gào không ra hơi.
    “Đến đâu rồi?” Bà cụ nhà bên ngóng cổ ra khỏi cửa, hỏi.
    Một tràng súng liên thanh lốp đốp nổ. Tiếng đạn chiu chíu bay, nghe như tiếng ai dùng móng tay tuốt sợi dây cước.
    Bà hàng xóm đứng sựng lại, trợn tṛn con mắt, hai tay ôm chặt lấy ngực, miệng há hốc ra thở, “Gần lắm rồi! Gần lắm rồi!”
    Con bé em vừa chạy ra tới cửa, thụt ngay lại nhưng cũng cố ngóc cổ ra,
    “Gần lắm là ở đâu vậy bác?”
    Người đàn bà lắc đầu quầy quậy, “Hết rồi! Hết cả rồi!”
    Mẹ ở tận dưới bếp, gọi với ra, “Có vào phụ mẹ một tay hay không, con bé kia?”
    Bố đi ra đi vào. Cái radio cầm chắc trong tay như sợ nó sẽ biến đi bất cứ lúc nào. Dưới bếp tiếng nồi niêu bát đũa chạm vào nhau lanh canh. Mấy đứa em luống cuống không biết làm ǵ. Tôi cũng đi ra đi vào. Rồi tôi đứng. Tôi cũng không biết làm ǵ. Tôi nh́n mẹ, nh́n qua bố, rồi nh́n lũ em. Qua cánh cửa mở toang. Tôi thấy những con ruồi bay ṿng ṿng. Vẫn những con ruồi của mọi ngày. Nắng vẫn lên cao trên khóm tre trước nhà. Con mèo vàng lại vừa bắt được một con gián từ rănh nước trước nhà, nó tha con gián vào bậc thềm, thả cho đi, rồi vồ bắt lại. Bà hàng xóm vẫn đứng trước sân, cúi gập thân người xuống để thở. Miệng lẩm bẩm.
    “Hết thật rồi!”
    Bà cụ nhà kế bên vẫn lom khom chờ câu trả lời của bà hàng xóm cuối ngơ. Con bé em cũng nóng ruột, đầu vẫn tḥ qua khung cửa, “Chúng nó đến đâu rồi bác?”
    “Đến ngă tư chợ rồi! Chúng nó bắt…”
    “Bắt ai hở bác?” Con bé em xớn xác.
    Một tiếng nổ vang làm rung rinh những cành tre đang đu đưa trong nắng, phá vỡ cái lao xao buổi sáng. Người đàn bà ngồi thụp xuống sân. Hai tay kéo cái nón, che vội lấy đầu.
    Con bé em chạy ra kéo người đàn bà, “Vào đây đi bác ơi.”
    Người đàn bà đổ xuống trong cánh tay yếu ớt của con bé. Tôi chạy ra phụ với nó kéo người đàn bà vào nhà. Tôi nh́n lướt thật nhanh thân thể bà ta. Chỉ thấy lớp da nhăn nheo. Và mớ áo quần nhăn nhúm. Không chỗ nào loang đỏ. Không lạc đạn. Vậy là mừng. Nhưng thân h́nh gầy guộc của người đàn bà bỗng dưng nặng như cối đá. Chúng tôi ́ ạch kéo bà vào nhà.
    Cửa đóng sập lại. Bóng tối ập lấy căn nhà. Bố đứng ở góc nhà, loay hoay rà đài trên cái máy thâu thanh. Bố bảo cái đài bố đang nghe tự nhiên bị cắt mất. Tôi với con bé em đỡ người đàn bà ngồi xuống chiếc ghế đẩu.
    “Chúng nó bắt ai hở bác?” Mẹ ngẩng đầu lên khỏi chỗ cơm đang vắt thành nắm, hỏi.
    Người đàn bà vẫn ôm chặt lấy ngực, “Thanh niên. Chúng nó bắt thanh niên đi trước…”
    “Để làm ǵ hở bác?” Con bé em tṛn mắt.
    “Để làm bia đỡ đạn chứ c̣n làm ǵ nữa!” Người đàn bà trừng mắt nh́n con bé.
    Tôi chờ cái câu kế tiếp. Nhưng bà hàng xóm không nói thêm cái câu cửa miệng bà vẫn dùng để mắng thiên hạ. “Sao mà ngu thế!” Giờ phút này ngu hay không th́ cũng cùng chung số phận. Tôi nghĩ.
    Mẹ bỏ vội nắm cơm xuống đĩa, “Bắt thanh niên à bác?”
    “Bắt thanh niên đi trước, chúng nó đi sau để lính ḿnh không dám bắn…”
    Ngực tôi thắt lại. Tôi nh́n bố. Bố nh́n tôi. Tôi đọc trong mắt nh́n của bố niềm tuyệt vọng của con bệnh trong phút lâm chung không nói lên được một lời trăn trối. Tôi nh́n mẹ, bắt gặp trong ánh mắt mẹ chao chao nỗi sợ hăi.
    “Anh phải trốn đi thôi,” con bé em nói.
    Mẹ lẩm bẩm, “Biết trốn đi đâu bây giờ?”
    “Vào nhà thờ. Hồi Mậu Thân ḿnh cũng vào nhà thờ đấy, có Chúa, có Đức Mẹ…” Con bé em nhanh nhảu. Dù hồi chạy loạn Tết Mậu Thân, mẹ c̣n bế đứa bé gầy như que củi là nó trên tay.
    “Chúng nó mới pháo kích sập tháp chuông nhà thờ dưới ngă tư đấy!” Bà hàng xóm cảnh báo, tay vẫn chèn cái lồng ngực lép kẹp.
    Tiếng rột roạt tĩnh điện phát ra từ chiếc máy thâu thanh của bố. Và giọng xướng ngôn viên xớn xác, ngột ngạt như người ngạt mũi. Rồi giọng ai đó đều đều như tiếng đứa con hoang đàng vừa mới trở về, đang lẩm nhẩm những lời tạ tội với mẹ cha.
    Bố ép sát tai vào cái máy sắp hết bin.
    Rồi bố bỏ cái máy thâu thanh quư giá của bố xuống bàn.
    “Bà ấy nói đúng. Hết rồi! Đầu hàng rồi!”
    Và bố thở dài.
    Mẹ nh́n tôi. “Phải đi thôi con à.”

    Hồi năy, trên đường chạy về nhà, tôi thấy người ta đổ xô ra đường. Chạy tới chạy lui, chạy xuôi, chạy ngược. Toàn người là người. Kẻ chạy hướng bắc, người chạy phía nam. Đông tây nam bắc chả c̣n đâu là phương hướng. Người ta réo gọi nhau trong tiếng súng lẻ tẻ vung văi, trong tiếng đạn pháo kích bất kể nơi nào, trong tiếng động cơ gào rú của những chiếc xe nhà binh mà trên ấy chất đầy những người không mang áo lính; giữa khói đen mịt mù, trong mùi khét của nhà cửa bị cháy thiêu, của thịt người bị đốt.
    Tôi cắn môi, “Biết đi đâu bây giờ?”
    Biết đi đâu bây giờ! Câu hỏi chạy ṿng quanh trong đầu.
    Nhưng rồi chúng tôi cũng t́m được câu trả lời.
    Mẹ chèn nắm cơm trong cái hộp nhựa. Gói giấy nhỏ đựng muối mè nhét một bên. Một cuốn sách giáo khoa, The Merck Manual; sách gối đầu giường của sinh viên trường Y. Và mẹ làm dấu Thánh Giá lúc tôi đẩy chiếc xe gắn máy ra khỏi cửa. Tôi vừa đạp máy, sắp sửa sang số th́ mẹ gọi giật lại, “C̣n quên cái này!”

    The Merck Manual
    Con bé em chạy ra quàng cái ống nghe lên vai tôi. Nó vẫn thích h́nh ảnh anh ḿnh mặc áo blouse trắng, ống thính chẩn vắt ngang vai. “Cẩn thận nhé anh!” Con bé dặn. Tôi thoáng thấy tia nh́n đục ngầu lo âu trong mắt nó. Tôi gật đầu, gỡ cái ống nghe xuống, nhét vội vào cái túi vải. Và tôi lao ḿnh vào cái hỗn loạn chưa từng thấy.

    Sài G̣n của tôi đang hấp hối. Việt Nam của tôi đang đổ xiêu vào phút sinh th́.

    Người và người. Trước mặt đầy người. Sau lưng cũng chật cứng những người. Tôi luồn lách trên đường phố chật cứng những người và xe cộ. Những chiếc xe hung hăn leo cả lên lề đường, cán nát những khóm hoa. Những chiếc xe cuồng nộ lủi vào những chiếc xe gắn máy chạy chậm phía trước. Người ngă gục. Những ṿi máu phun tung tóe mặt đường tráng nhựa. Máu tuôn vào những ổ gà trên phố. Máu kéo thành những vệt dài đến những khung cửa đóng chặt. Những chiếc xe phóng như bay trên phố, với bọn rừng rú đeo băng vải màu đỏ ở cánh tay này, và súng AR-15 hay AK-47 ở tay kia. Những tràng đạn bắn lên trời. Tiếng súng lẫn vào tiếng ḥ hét của những con thú sổng chuồng.

    Tôi vào bệnh viện. Bao nhiêu người bị thương, bao nhiêu chết ở giờ phút cuối cùng của chiến tranh. May ra tôi có thể cứu được một vài người. Những con người vô tội. Tôi vội vă khóa cổ, khóa chân chống chiếc Honda Dame bố mẹ mua cho ngày thi đậu vào trường Y trong băi đậu khu sinh viên thực tập, và tất tả băng qua sân bệnh viện. Một tràng đạn nổ ḍn. Tôi cúi đầu tuông chạy. Tiếng đạn xé gió trên cao. Lũ lâu la nhặt được súng, chuyền tay nhau bóp c̣. Tôi len lỏi, luồn lách giữa đám người xớn xác trong hành lang bệnh viện, chạy vào pḥng cấp cứu. Tôi trượt chân trên vũng máu loang cửa pḥng cấp cứu, loạng choạng vung tay đập vào thành cửa đau nhói.
    Một dăy xác người nằm nghiêng ngả trên nền nhà loang lổ. Tôi trợn tṛn mắt nh́n. Những thân người nhúc nhích. Không phải là xác chết. Không có ai chết. Hay đúng hơn là chưa có ai chết. Những h́nh người đứng, ngồi nhấp nhổm trên những thân xác co quắp hay duỗi dài trên nền gạch hoa lấm lem. Tiếng rên rỉ, tiếng la hét, tiếng réo gọi, tiếng khóc trộn lẫn nhau thành một khối kinh hoàng.
    Một người đàn ông khoác áo choàng trắng đang loay hoay trên một xác người. Những dây truyền nước biển đan vào nhau rối mắt. Người đàn ông khoác áo choàng trắng ngước lên. Chúng tôi nh́n nhau. “Vào t́m thêm nước biển, mau lên!” Người đàn ông nói như gào.

    Tôi cuống cuồng luồn lách giữa những thân người.

    Kéo vội cái ống nghe, quăng đại cái tủi vải vào góc pḥng, tôi cuống cuồng khoác chiếc áo blouse lên người.
    Một cô gái khoác áo blouse trắng loang máu đỏ h́nh dạng bàn tay với những ngón dài vạch trên lưng áo. Cô đang xớn xác mở tung những ngăn tủ đựng thuốc và dụng cụ y khoa. Tôi chạy đến bên cạnh. “C̣n nước biển không?”
    “Hết sạch rồi!” Cô gái quay lại nh́n tôi, cánh tay buông thơng hai bên thân người. Tôi nh́n vào từng ngăn tủ trống trơn. Bao nhiêu là chai đựng nước biển, bao nhiêu là bọc plastic chứa dịch truyền, tất cả đều đă hết sạch.
    Tôi chạy ra chỗ người đàn ông, cố tránh để không dẵm lên những thân người vặn vẹo, “Hết sạch rồi!”
    Người đàn ông vẫn loay hoay làm hô hấp nhân tạo cho một bà cụ. Tiếng khóc tiếng la xớn xác từ hành lang đổ vào cửa pḥng cấp cứu. Hết thuốc, hết nước biển, hết tất cả mọi thứ mà bệnh nhân càng lúc càng đông.
    Tôi ngồi xuống bên cạnh người đàn ông áo trắng. Tôi đọc vội cái tên thêu bằng chỉ đỏ trên túi áo anh. Bác Sĩ Phước. Bà cụ mà anh làm hô hấp nhân tạo vẫn trợn trừng hai con mắt, và thân thể cứng đờ.
    “Em đi t́m thật nhiều vỏ viết BIC nhé. Ḿnh làm tracheotomy!”
    Bác sĩ Phước nói.
    Tôi đứng bật dậy. Cô gái khoác áo blouse trắng chạy tới bên chúng tôi, “Hết sạch rồi!”
    Hết rồi; hết sạch rồi! Điệp khúc ấy vang vọng suốt phần đời c̣n lại của tôi.
    Tôi nh́n ngôi sao thêu bằng chỉ đỏ trên ngực áo cô gái. Cô sinh viên năm thứ nhất. Tôi nh́n qua anh bác sĩ đang vuốt mắt cho bà cụ. Giờ này người ta chạy ra bến tàu, chạy vào Ṭa Đại Sứ Mỹ. Anh với cô sao lại ở đây? Và tôi nữa, cậu sinh viên y khoa với ba ngôi sao trên túi áo, sao lại chạy vào đây?
    Bài quà dài, phải cắt bớt

    Một trái đạn pháo kích nổ đâu đó thật gần. Đất cát và mảnh đạn ném rào rào vào kính cửa sổ pḥng cấp cứu. Tai tôi điếc đặc không biết bao lâu. Tiếng khóc bên ngoài nghe mịt mù xa xăm như vọng lại từ cơi khác. Lại những thân người được kéo lê trên nền nhà nhơm nhớp máu.
    Tôi nh́n khu vườn kinh dị của những vỏ cây bút BIC mọc tua tủa lên từ những cổ họng con người. Khi cơn điếc đặc đă loăng đi, tôi thấy tôi ch́m vào vùng âm thanh khọt khẹt tiếng thở đọng đầy đàm nhớt và máu từ những lồng ngực rạn nứt, qua những khúc cây nhựa màu trắng mọc lên từ những cổ họng khẳng khiu chen chúc giữa những bàn tay co quắp, cạnh những thân người tay xuôi tuyệt vọng.

    Tiếng khóc rộn ră. Tiếng khóc của một cô gái nhỏ ùa vào pḥng cấp cứu. Một người đàn ông và một người đàn bà kéo lê một thân người đă rũ xuống như h́nh nộm nhồi bông mà bông g̣n bên trong ai đó đă moi ra hết. Cô gái – đầu tóc rối bù – lếch thếch bám theo cái h́nh nhân ấy.
    Tôi nh́n quanh. Anh bác sĩ đang lúi húi cạnh một thân người. Cô sinh viên năm thứ nhất đang kiểm soát rừng cây bút BIC mọc trên cổ những thân người. Tôi nh́n cái h́nh người mà thân nhân vừa đẩy hai thân người nằm trên nền nhà sang hai bên lấy chỗ đặt xuống nền gạch bông loang máu. Tôi vạch mắt ông cụ. Con mắt trắng đục. Đồng tử dăn hết rồi. Tôi đặt ống nghe lên những chiếc xương sườn. Không có tiếng động nào ngoài tiếng đạn réo từng chặp bên ngoài, tiếng kḥ khè từ rừng cây bút BIC và tiếng khóc sụt sùi của cô gái. Tôi t́m động mạch cổ, tôi t́m mạch cổ tay. Tất cả lạnh băng và tĩnh mịch. Cái im lặng đáng sợ của Tử Thần.
    Tôi ngước lên nh́n người nhà của ông cụ. Tôi không biết nói ǵ với họ. Rồi tôi lại nh́n xuống cái thân người khô khốc. Rồi tôi lại đặt tay lên cái lồng ngực trần trụi. Băng giá xoáy vào bàn tay tôi, len vào từng lỗ chân lông, buốt lạnh. Muộn rồi. Hết rồi!
    Và tôi chống tay đứng dậy, hai mắt hoa đi trong giây lát. Cô gái lại khóc ̣a. Tôi nh́n cái bóng nḥe nhoẹt của cô. Khuôn mặt mếu xệch thảm thương. Chợt hai bàn tay mỏng mảnh vồ lấy hai mép cổ áo blouse tôi, giằng giật như người đi đ̣i nợ.
    “Bác sĩ cứu giùm Ông Ngoại em! Bác sĩ phải cứu Ông Ngoại em!”
    Rồi hai bàn tay mỏng mảnh ấy buông cổ áo tôi ra, cái dáng nhỏ ấy ngồi thụp xuống bên xác ông cụ, “Ngoại ơi, ḥa b́nh rồi mà Ngoại chết chi dzậy! Ḥa b́nh rồi mà!” Và tiếng khóc nức nở ấy loang ra, bồng bềnh như con sóng, tràn ngập không gian pḥng cấp cứu.
    Tôi đứng đó. Tôi biến thành tượng đá. Tôi muốn hỏi cái h́nh người đang nằm trên nền nhà pḥng cấp cứu, kế bên chỗ tôi đang đứng, và bao nhiêu người đang ngổn ngang trên nền gạch bông loang máu rằng ḥa b́nh rồi, sao lại bỏ đi như thế!
    Bất chợt cô gái đứng dậy, và lại vồ lấy hai mép cổ áo blouse tôi, giằng giật và nh́n thẳng vào mắt tôi, con mắt đen tṛn tung tóe những tia lửa hận,
    “Bác sĩ tàn nhẫn lắm! Bác sĩ hổng cứu Ngoại tui! Ngoại tui chết là tui bắt thường bác sĩ cho coi!”
    Tôi không cưỡng lại đôi cánh tay con gái. Tôi nín thở. Tôi lắc lư như gă bù nh́n quăng quật trong gió chướng. Người đàn ông có hai con mắt sâu hoắm tần ngần nh́n những thân người xếp lớp dưới chân. Những nếp nhăn chợt mọc đầy vầng trán. Người đàn bà để mặc nước mắt lăn dài trên má. Khi cơn gió thôi quăng quật, gă bù nh́n tôi lặng lẽ đứng nh́n. Cô gái buông tôi ra, quay qua người đàn bà,
    “Đưa Ngoại về cho rồi! Ở đây làm chi nữa!”
    Ba người lại nhùng nhằng với cái thân thể gầy guộc của ông cụ. Họ len lỏi giữa những thân người la liệt trên nền gạch bông trơn trượt. Hai bàn chân đen đúa của ông ngoại cô gái kéo lê trên nền gạch, để lại một vạch màu nâu nhợt.

    “Ḥa b́nh rồi Ngoại ơi, ḥa b́nh rồi, mắc mớ chi Ngoại chết Ngoại ơi!”

    Giọng con gái loăng ra và ch́m dần vào vũng âm thanh hỗn độn cuối ngày.

    Vài ống bút BIC bị nghẹt v́ máu đọng, cô sinh viên tất tả đem vào nhà vệ sinh để thông cho hết nghẹt. Tôi nh́n những thân người sắp lớp cạnh nhau rồi quay qua anh bác sĩ, th́ thầm,
    “Những người chết, ḿnh phải làm sao đây?”

    Anh bác sĩ khẽ lắc đầu. Và tôi biết ḿnh hỏi cho có hỏi, thế thôi. Đừng để người đang chiến đấu với Tử Thần phải nằm cạnh những người đă chết. Tinh thần của họ bị ảnh hưởng và họ sẽ suy sụp nhanh chóng. Ai mà chẳng biết điều đó. Nhưng biết làm sao bây giờ.
    Ngày Sài G̣n hấp hối. Chúng tôi đếm không hết những người đă chết ngoài hành lang, trong pḥng cấp cứu bệnh viện. Và phố xá ngoài kia. Và ở khắp nơi trên miền Nam nước Việt.
    Bài quà dài, phải cắt bớt
    Chúng tôi ở đó. Một bác sĩ, một sinh viên y khoa năm thứ ba, một sinh viên y khoa năm thứ nhất. Chúng tôi sắp kiệt sức, sắp ngă gục v́ kiệt sức, cũng có thể chúng tôi sẽ chết banh xác v́ một trái hỏa tiễn 122 ly người ta bắn vào thành phố để dằn mặt những ai kháng cự.
    Chập tối, tôi ra trước sân, ṭ ṃ nh́n những chiếc T-54 rầm rộ cày nát đường phố. Toàn thân nhức mỏi, tôi đi vào băi đậu xe, bởi tôi không biết phải đi đâu. Hai gă thanh niên đang lẩn quẩn bên chiếc Honda Dame. Chúng làm ǵ với xe tôi thế này. Một đứa đỡ nghiêng chiếc xe qua một bên, đứa kia chĩa mũi súng M-16 vào ổ khóa. Rồi chúng dắt xe của tôi đi. Tôi thản nhiên đứng nh́n. Và tôi lủi thủi lẫn vào đám đông đang lũ lượt đi lên, đi xuống, đi qua, đi lại.

    Pḥng cấp cứu tanh nồng. Tiếng rên đan lẫn vào nhau, như tiếng côn trùng, tiếng giun dế sau cơn mưa. Cái ống nghe ban năy để trên bàn làm việc, bây giờ mất đâu rồi. Một người đàn ông lảo đảo bước vào, dẵm lên cả những thân người xếp lớp trên nền nhà. Anh ta mặc độc một chiếc quần lính trận, bàn chân trần trụi lấm lem bùn đất. Cái thân người ấy áp chặt bàn tay lên một bên má đă lơm sâu, máu ứa qua những kẽ ngón tay. Máu đỏ loè trên ngực. Tôi đỡ vội lấy thân người ấy.
    Tôi không biết tên người thanh niên ấy. Tôi không kịp hỏi anh ta câu nào hết. Vậy mà anh ta cũng cố lết được vào tới pḥng cấp cứu. Chắc anh ta nghĩ bệnh viện là chỗ an toàn. Như hồi sáng mẹ tôi nghĩ vậy.
    Tôi về nhà để bố mẹ và bầy em yên ḷng. Xe tăng đă vào thành phố nghĩa là bọn họ không cần ai làm bia đỡ đạn nữa. Hơn nữa ở lại bệnh viện tôi cũng chẳng c̣n sức để làm bất cứ thứ ǵ. Tôi đón xe lam về nhà. Không dám nói cho bố mẹ biết là đă mất xe và mất cả ống nghe. Nhưng chuyện mất xe th́ không giấu được. Tôi nhớ măi những tiếng thở dài của bố mẹ. Bố mẹ chắc cũng nghĩ như tôi rằng những mất mát của ḿnh có thấm vào đâu so với cái mất mát của của bao nhiêu con người trên nửa quê hương này.

    Và tôi cũng không dám kể lại rằng có người nhà bệnh nhân níu áo tôi, bắt đền.
    Buổi sáng hôm sau tôi cọc cạch xe đạp trở lại bệnh viện. Tôi vào chỗ giữ xe cho sinh viên thực tập. Một cô gái chặn tôi lại. Giọng nói hằn học, “Đi đâu vậy?”
    Tôi nhanh nhảu, “Tôi đi thực tập. Tôi là sinh viên Y Khoa.”
    “Đem xe đi chỗ khác.”
    “Chị là ai vậy? Cái anh mọi khi vẫn giữ xe ở đây đâu rồi?”
    “Tôi là sinh viên chi đoàn Văn Khoa.”
    Cô ta nói và giơ tay lên cho tôi thấy băng vải đỏ viền quanh cánh tay. Chi đoàn Văn Khoa. Tôi lạc hậu quá rồi. Cái tên chưa bao giờ bắt gặp.
    Tôi nh́ nhằng, “Lúc trước tôi vẫn gửi xe ở đây.”
    “Bây giờ khác rồi!”
    Tôi lầm lũi bỏ về. Tôi nhớ măi câu nói ấy. Tôi nhớ măi cái giọng gầm gừ của một sinh vật vừa mới gỡ bỏ cái vỏ duyên dáng của nữ sinh viên Văn Khoa Sài G̣n. Bây giờ khác rồi!
    Mấy mươi năm qua, tôi vẫn không quên chốn ấy. Cái bệnh viện mà tên mới Trung Tâm Thực Tập Y Khoa luôn phải kèm theo tên cũ Nguyễn Văn Học khi chỉ đường cho ai đó. Tôi cũng nhớ hoài anh bác sĩ với cái tên vỏn vẹn một chữ Phước và cô sinh viên Y Khoa năm thứ nhất – mà hôm ấy – tôi không có thời gian và không c̣n tâm trí để đọc tên.

    Ơi, những con người có tấm ḷng nhân ái ấy! Mong họ được b́nh yên.

    Và tôi vẫn tự hỏi sẽ nói ǵ với cô gái níu cổ áo tôi năm xưa, nếu như t́nh cờ gặp lại?
    C̣n cái cô sinh viên Văn Khoa đeo băng đỏ ở chỗ gửi xe bệnh viện ngày cuối tháng Tư năm ấy, giờ này cô ấy ở đâu? Và dây băng đỏ đeo trên cánh tay có c̣n cất kỹ trong một ngăn kư ức?
    Thứ Bảy 20 tháng Tư, 2019.
    Hoàng Chính

  10. #920
    Member nguoi gia's Avatar
    Join Date
    18-02-2016
    Posts
    2,067
    KINH CUNG CHI ĐIỂU

    http://vietmania.blogspot.com/2019/0...ua-oi-uoc.html
    https://nuocnha.blogspot.com/2020/04...vietmania.html

    Tuesday, September 24, 2019

    KINH CUNG CHI ĐIỂU


    Mẹ tôi qua đời đă được hơn ba năm, cụ mất ở tuổi thọ 93. Năm 1946 bà mới ở tuổi 28 đă là góa phụ ! Bố tôi bị Việt-Minh giết bằng cái vồ đập đất đánh vào gáy rồi đạp thẳng xuống hố, lấp đất. Ông là đảng viên Việt-Nam Quốc-Dân Đảng. V́ thấm nhuần đạo lư Khổng Mạnh “tam ṭng, tứ đức” nên mẹ tôi ở góa thờ chồng, nuôi con cho đến khi tay xuôi mắt nhắm. Tôi năm nay đă qua cái tuổi “thất thập cổ lai hy”, cũng đang chờ để đi gặp mẹ ḿnh; chứ không như “bác” Hồ ở tuổi già ước mơ được đi gặp cụ Mác cụ Lê! Người ở lại thương nhớ người ra đi. Nhớ bóng, nhớ dáng, nhớ lời, nhớ tiếng, nhớ tập tục, nhớ thói quen v..v.. Phần tôi, tất nhiên cũng không tránh khỏi tâm trạng đó. Những kỷ niệm, những lời mẹ dạy th́ không sao kể xiết... tất nhiên có cái nhớ cái quên! Thế nhưng đặc biệt câu nói mà mẹ tôi lẩm bẩm suốt quảng đời bà:
    “tôi như con chim chết hụt” mỗi khi có ai nhắc tới Việt-Minh, Việt-Cộng; th́ anh em, vợ chồng, con cái, cháu chắt chúng tôi không bao giờ quên được!
    Tội nghiệp mẹ tôi, tại sao bà lại mang nặng cái tâm trạng “kinh cung chi điểu” kia suốt đời bà? Chẳng lẽ cái “đồng bào” Việt-Minh, Việt-Cộng kia là cái hoảng sợ đeo đẳng nặng nhọc cho tới ngày bà nhắm mắt? Chồng bà yêu Nước, chống “Tây”, bị “đồng bào” Việt-Minh lấy vồ đập đất đánh vào gáy chôn sống; Con bà th́ được “đồng bào” Việt-Cộng “thống nhất đất nước” và cái “không có ǵ quư hơn độc lập tự do” cho đi “học tập cải tạo” mút mùa nơi rừng thiêng nước độc miền Bắc! Thế là mẹ tôi thân già c̣m cơi lại phải gánh gồng vượt ngàn dặm tiếp tế nuôi con!
    Bà có người anh ruột, ly khai gia đ́nh theo Việt-Minh từ khi mới 15 tuổi thơ. Năm 1954, khi tiếp thu Hà-Nội, ông vội vàng t́m em. Tay mới vừa bắt, mặt mới vừa mừng th́ lời nói đầu tiên đầy sợ sệt hoảng hốt: “cô hăy t́m đường vào nam ngay!..”. Và rồi, sau 30/4/1975, lại một lần nữa, ông vội vào Nam t́m gặp em ḿnh. Dù đă hơn 20 năm sau, vẫn tâm trạng sợ sệt hoảng hốt như xưa, ông nghẹn ngào: “sao không đi Mỹ ? Khổ rồi !!”
    Gần trọn cuộc đời cống hiến cho “cách mạng”, tới lúc gần đất xa trời, ông được “Bác” và “Đảng” chiếu cố, cấp cho cái gốc cây đa ở đầu làng: Căng cái bạt, đóng cái kệ, kê cái ghế... làm nghề “lao động là vinh quang”: Hớt tóc! Miệng ông luôn lẩm bẩm: “bị lừa.. bị lừa!!”. Và nỗi uất ức “bị lừa” này khiến ông vẫn cứ lẩm bẩm câu ấy tới tận giây phút nhắm mắt ĺa trần.
    Trong suốt những năm dài “học tập cải tạo”, tôi được người của “đỉnh cao trí tuệ” “giáo dục” rằng “khỉ là tổ tiên của loài người”; Và tiến tŕnh văn hóa bắt đầu từ “đồ đá.. đồ đồng.. qua tới đồ “Độc”, đồ “Đểu”; Sau cùng, tiến lên “Tư-Bản Xă-Hội Chủ-Nghĩa!”.
    Vậy thế nào là đồ “Độc”? Tôi có người bác họ, trước ngày 30-4-1975 ông nhất định ở lại, không theo vợ con di tản. Ngày đó ông đă ngoài sáu mươi, người hom hem như cây sậy, ông nghĩ ở lại chắc Việt Cộng chẳng tính tới ông, v́ suốt cuộc đời ông chỉ là một anh thư kư quèn! Cái nghề cạo giấy, trói gà không chặt, lính Việt-Nam-Cộng-Ḥa chê! Thế nhưng ngày “đại thắng mùa xuân”, lính “cụ Hồ” vào Sài-G̣n chia nhau đóng quân rải rác trong nhà dân. Nhà ông bác tôi cũng bị “chiếu cố”. Mười tên cán ngố “cơm niêu, nước lọ” ở nơi rừng rú đă quen, nay vào thành phố văn minh, không biết sử dụng những tiện nghi “hiện đại”! Ăn ở bừa băi, bê bết, bẩn thỉu, bụi bậm v..v.. Bác tôi không chịu được, ôn tồn đề nghị họ luân phiên ở các nhà khác. Chúng không chịu.. cứ ở ĺ! Bác tôi khóa nước, tắt điện. Ông bắc vơng nằm trước nhà nh́n chúng sinh hoạt. Cuối cùng chúng chịu thua, dọn sang nhà hàng xóm. Khi ra khỏi cổng nhà, tên đội trưởng quay lại nói: “Rồi mày sẽ biết tay ông!”.
    Vậy th́ “tay ông” ra sao?*
    Chị người làm sau ngày “giải phóng” đă xin nghỉ, đột nhiên trở lại thăm ông. Sau những câu hỏi thăm t́nh nghĩa, chị góp ư:
    “Bà và các cô cậu ra đi để lại ông một ḿnh, nay ông phải tự lo mà sống, con đề nghị ông mang cái bàn nhỏ và cái máy đánh chữ ra để ở đầu ngơ, đánh máy thuê, may kiếm được đồng vào đồng ra cho qua ngày”..
    Sau khi chị người làm giă từ, ông suy nghĩ thấy có lư. Ngay hôm sau, người qua lại đă thấy ở đầu ngơ xuất hiện một ông già đánh máy thuê. Ngày qua ngày, tạm đủ sống. Ông nghĩ tới chị người làm trung thành tốt ư mà mang ơn! Thế nhưng, chợt một hôm chị người làm lại xuất hiện. Lần này chị mang đến cho ông một tin mừng, chị đưa ra một xấp giấy đề cập tới những người làm sở Mỹ trước kia sẽ được Mỹ can thiệp cho đi, đặc biệt với ông v́ có bà nhà đă làm sở Mỹ. Chị yêu cầu ông gấp rút đánh máy ra nhiều bản để chị bán cho những người làm sở Mỹ c̣n kẹt lại, và hẹn hôm sau chị trở lại.
    Ông thức gần trắng đêm để đánh vội ra nhiều bản, và chờ!
    Tội nghiệp, Thay v́ chị người làm “trung thành” th́ là những tên công an áo vàng ập đến! Khám xét, ḥ hét.. Rồi cái ǵ xảy đến? Ông bị bắt v́ tội “âm mưu phát tán tài liệu phản động”. C̣ng tay, bỏ tù, giam ở nhà tù Phan-đăng-Lưu. Sau đó đưa đi đâu không ai hay biết, v́ không có thân nhân!
    Cuối cùng, không bao giờ ông trở lại mái nhà xưa!
    Căn nhà của ông ít lâu sau người ta thấy có người ở, lớn bé, nói tiếng Bắc giọng léo lắt, lượn lẹo.. khó nghe. Hơn ba mươi năm qua, các con ông ṃn mỏi t́m xác cha ḿnh nhưng vẫn biệt vô âm tín. Tóc họ đă hoa râm, nhưng hàng năm vẫn thay phiên nhau về quê cũ, đứng trước cửa nhà xưa, tay cầm nén nhang tưởng nhớ cha ḿnh, hồi tưởng một thời thơ ấu trong căn nhà êm ấm hạnh phúc của một thuở đất nước thanh b́nh thịnh vượng!
    Phần tôi, trong âm thầm tận cùng ở đáy ḷng, tôi ước mơ ở tuổi già, tôi và họ quên được những hận thù để nhẹ nhàng ra đi. Nhưng dễ ǵ! tâm tư nào hóa giải được nỗi đau t́nh phụ tử, ḷng hiếu đễ?
    Ngày giỗ mẹ tôi, đứa cháu lớn hỏi tôi rằng:
    “Cụ nội bị 'kinh cung chi điểu', thế c̣n ông nội th́ sao?”.
    Tôi không trả lời, v́ ở tuổi chúng chưa biết ǵ về hận thù! Thế nhưng câu hỏi đó đă đánh thức trong tôi niềm đau ngủ yên của những năm tháng tù đày. Những cái “Độc”, cái “Đểu” của người Bắc Việt-Cộng ở những ngày xa xưa nơi rừng thiêng nước độc mà tôi và các chiến hữu của tôi đă nhiều lần chết hụt lạnh người, lại từ kư ức lũ lượt trở về.
    Vậy thế nào là đồ “Đểu”?
    Ngày 29-6-1976 trên bến Hạ-Lư, Hải-Pḥng, miền Bắc, trước mặt chúng tôi (những tù bại binh biệt xứ), một tên bộ đội sau khi dựng chiếc Vespa màu xanh dương (cướp được từ miền Nam), hắn chậm răi mở cốp xe lấy ra một lá cờ vàng ba sọc đỏ rồi từ từ hắn lau xe, hắn lau khắp “thân thể” cái xe. Cuối cùng khi lau tới cái yên xe, hắn quay mặt nh́n chúng tôi.. cười đểu.
    Ngày đó tôi ghi nhận được nỗi đau đớn uất hận hằn lên khuôn mặt những đồng đội tôi!
    Những ánh mắt đổ lửa của thân phận tù đày ở ngày xa xưa đó, c̣n đeo đẳng tôi tới hôm nay! Cũng chính ngày đó, trước khi chích ngừa tù binh, tên bác sĩ Việt-Cộng qua loa phóng thanh, hắn cao giọng nói:
    “Đây là miền Bắc Xă-Hội-Chủ-Nghĩa lành mạnh, các anh sẽ được tiêm pḥng để ngừa những bệnh truyền nhiễm của miền Nam ở trong người các anh”.
    Thế nhưng mỉa mai thay, chỉ ít tháng sau, Sài-G̣n bị dịch ghẻ ngứa chưa từng có, tràn lan khắp nơi. Người dân nhỏ to: “bộ đội và bọn thổ phỉ miền Bắc mang vào!” Một tên cai tù trả lời “anh vào hỏi nợn” sau khi một chiến hữu của tôi hỏi xin hắn cho nhặt những mẩu đầu gân khoai ḿ mà lợn chê, nằm dưới hố rác đă nhiều ngày. Tôi không sao quên được nét mặt thèm khát và thất vọng của người chiến hữu ấy! Thật là đểu cáng và tàn nhẫn. Làm sao có thể t́m được trên trái đất này một tên cai ngục đểu độc như tên cai tù Việt Cộng kia?
    “Ngụy quân, ngụy quyền”.
    Trong một lần khác, một tên cai tù nhẹ nhàng kể với tôi:
    “Thời thơ ấu, hắn và các bạn thường nghịch ngợm phá phách hàng xóm. Mỗi lần hư hỏng như vậy, mẹ hắn thường chửi hắn "thằng ranh con nghịch như ngụy".”
    Sau đó hắn nh́n tôi cười đểu.
    Những cái đểu như đă có sẵn bàn bạc khắp trong người dân thường cho đến kẻ lănh đạo ở miền Bắc! Hồ-chí-Minh khi c̣n sống, đánh chiếm miền Nam, ông xúi bọn Mặt-Trận Giải-Phóng Miền Nam rằng:
    “Miền Nam đi trước, về sau”.
    Bọn Nguyễn-hữu-Thọ, Nguyễn-thị-B́nh, Trịnh-đ́nh-Thảo, Trần-văn-Trà v.v.. tưởng bở, cắm đầu đánh chí mạng!

    Nguyễn-hữu-Thọ

    Nguyễn-thị-B́nh

    Trịnh-đ́nh-Thảo

    Trần-văn-Trà
    Sau 30-4-1975, Mặt-Trận bị giải tán; Lính nón tai bèo cùng những thủ lănh lũ lượt lơ láo bị cho về vườn. Bọn Bắc Việt Cộng-Sản chính hiệu tràn vào. Cướp của, lấy nhà, chia nhau chức trọng quyền cao; Tham ô, hủ hóa, ăn cắp, ăn trộm v.v.. Mà “mức độ lẫn cường độ” tăng lên măi tới ngày hôm nay! Kết quả, dân chúng Nhật-Bản phải phong cho Đảng và Nhà-Nước Việt-Cộng cái tên là
    “Tập đoàn lănh đạo gịi bọ !”
    Trong cuộc cầu nguyện lặng lẽ cho ḥa b́nh của giáo dân ấp Thái-Hà, đ̣i lại đất đai của giáo xứ bị cướp cạn từ nhiều năm qua, đă bị con cháu “bác Hồ”, người “đầy tớ nhân dân”, chơi đểu bằng trộn lẫn nước tiểu và phân người, rải rắc vung văi khắp nơi quanh nhà thờ. Cuối cùng, cả đức Tổng-Giám-Mục Hà-Nội lẫn giáo dân “chào thua”! Phần đất đó được bọn người “đểu” biến vội thành công viên.
    Thiền sư Thích nhất Hạnh sau bao năm lưu vong, được chúng cho phép về quê hương yêu dấu! Hí hửng dẫn theo cả đoàn tăng ni Việt có, Tây có, rầm rộ cờ xúy diễn hành từ Nam ra Bắc.. Cầu siêu.. Cầu hồn.. Được chủ tịch nhà nước Việt cộng Nguyễn minh Triết khen:
    “Thiền sư Thích nhất Hạnh và đoàn tăng thân Làng Mai đă có những đóng góp tích cực vào hoạt động tôn giáo ở Việt Nam..”
    Được lời như cởi tấm ḷng, thiền sư vội vàng bỏ ra cả triệu đô la Mỹ, lập dựng tu viện Bát-Nhă ở Bảo Lộc, tập trung được 400 tăng sĩ nam nữ. Mới chưa được bao lâu th́ nhà nước xem ra thấy không ổn, bèn cho bọn côn đồ lưu manh tới phá phách, dùng bạo lực đánh đuổi tăng sĩ ra khỏi chùa!
    Dư luận đàm tiếu th́ Nhà Nước giải thích đó là hành động tự phát của nhân dân!

    Nguyễn minh Triết

    Những đ̣n “đểu, độc” không những chỉ ra chiêu với đối tượng không phải Cộng Sản, mà ngay trong đảng viên CS chính hiệu cũng chơi nhau sát ván! Đơn cử như ông Hoàng minh Chính, viện trưởng viện triết học Mác và Lenin của Hà-Nội được Nhà nước cho qua Mỹ chữa bệnh. Ngày 28-9-2005, ông “Triết gia” phát biểu tại trường đại học Harvard về tính chất không thật của chủ nghĩa Marx và Engels, đồng thời đề nghị dân chủ cho Việt-Nam. Khi trở lại Sài-G̣n, liền bị một nhóm côn đồ dến trước cổng vứt phân người vào nhà ông.
    Ông đưa đơn khiếu nại th́ chính quyền giải thích đó là hành động tự phát của nhân dân!

    Hoàng minh Chính
    Gần đây nhất là vụ cướp đất trắng trợn và tàn bạo. Khổ chủ là Đoàn văn Vươn, một cựu bộ đội ở huyện Tiên-Lăng Hải Pḥng, bị nhà nước phá nhà, cướp đất công khai bằng bạo lực. Bị đẩy vào đường cùng, Đoàn văn Vươn đă dùng súng và lựu đạn để chống lại sự ức hiếp tàn bạo đó. Sự kiện chính những người “cùng là Việt-Cộng” chơi đểu lẫn nhau đă không thể che dấu được dư luận trong nước và thế giới. Cuối cùng Đoàn văn Vươn bị bỏ tù, nhà cửa bị giật sập, san bằng. Chủ tịch huyện tuyên bố:
    “nhân dân bức xúc v́ hành động sai trái của Đoàn văn Vươn nên kéo nhau tới san bằng nhà của anh!!..”
    Bây giờ, tháng này, ba mươi bảy năm về trước, ngày 30-4-1975; ngày mà miền Nam thân yêu rơi vào tay bọn Bắc Việt-Cộng. Chúng cướp bóc, bỏ tù, trả thù, chém giết, đày đọa... Đất nước gặp khổ nạn! Cả miền Nam tràn ngập máu lửa, hừng hực hận thù. Kinh hoàng, hoảng hốt, người dân lành vô tội ùa nhau băng rừng vượt biển chạy trốn! Người chết nổi, kẻ chết ch́m, xác người bồng bềnh phủ kín biển Đông!

    Người dân miền Nam gọi tháng đó là “Tháng Tư Đen”!

    Bản thân tôi giờ đây có được những tháng năm cuối đời sống b́nh an, hạnh phúc, no ấm, an nhàn ở đất nước tự do này là nhờ tấm ḷng nhân ái của người chủ nhà, một dân tộc hiếu khách, hiền ḥa, thẳng thắn và.. ngây ngô trước những cái “độc”, cái “đểu” của kẻ khác! Cho nên, những năm tháng c̣n lại ở cuối đời, tôi thường tự nhủ:

    “ơn hăy đền, nhưng thôi.. oán đừng trả!”

    Ơn cha ơn mẹ, ơn bạn bè thân thích; ơn đồng bào miền Nam yêu thương, hiền ḥa; ơn tổ quốc miền Nam tự do no ấm; ơn dân tộc Mỹ cưu mang dung chứa... Tôi sẽ đền ơn họ bằng sự kiên định lập trường ở biên giới Quốc-Cộng: Không chao đảo, bấp bênh, bội bạc! C̣n đối với đất nước của người nhà chủ này, tôi nghiêm khắc với con cháu ḿnh trong học hành, phát huy, tận tụy, nỗ lực, tận t́nh đóng góp cho xứ sở mà chính ḿnh đang dung thân!
    “Oán không trả”!
    Những vết thương tuy đă đóng vẩy liền da qua nhiều năm tháng.. Thế nhưng gặp phải những ngày trở mưa trở gió, tránh sao không khỏi nhức nhối? Nhiều bạn trẻ trách tôi rằng:
    “sao cứ thấy h́nh ông Hồ-chí-Minh th́ phát dị ứng khó chịu?”
    Tôi thừa nhận điều đó. V́ chính ông ta là “cây cung” đă làm hoảng sợ mẹ tôi, bác tôi, bản thân tôi và những người tôi thân thiết. Từ biệt quê hương yêu dấu đă lâu năm, ḷng hoài cảm, t́nh hoài hương luôn chập chờn thôi thúc... nhưng chưa một lần thực hiện được. Cũng chỉ tại cái “cây cung Hồ-chí-Minh” kia in trên đồng tiền ở Việt-Nam đang luân lưu trên tay người dân mua bán, tiêu xài. Về thăm quê hương yêu dấu mà phải để cả triệu đồng tiền giấy có h́nh ông Hồ trong túi quần túi áo của ḿnh qua ngày qua đêm th́… kinh hoàng quá!
    Thôi th́ quê hương yêu dấu dù có như chùm khế ngọt cũng đành nén ḷng nhớ nhung...
    Chờ đợi vậy!

    Little Saigon
    Lỗ Trí Thâm
    Posted by Anges at 2:52 AM

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 6 users browsing this thread. (0 members and 6 guests)

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •