Page 2 of 2 FirstFirst 12
Results 11 to 14 of 14

Thread: Máu và nước mắt ...

  1. #11
    Tran Truong
    Khách
    43 năm qua, các ông Nguyễn Thanh Giang, Pham Quế Dương và sĩ phu Miền Bắc lạy lục Ba đ́nh, xin lập hội chống tham nhũng, ra một tờ báo tư nhân c̣n không được !!!

    Ai mở mồm ra là bốc phét , bịp bợm: " Dân chủ gấp triệu lần Tư bản " ??? phía CS luôn chửi phía QG là tay sai, vọng ngoại , nô lệ v.v... đảo ngược những gì chúng nói , chính là những gì chúng đang làm ... nô lệ tay sai của CS VN đến mức không c̣n nhân cách , hèn hạ tột cùng không ai bằng cả .
    Đố các bạn kiếm được ở miền Nam có được những bài viết, câu thơ ca tụng người nước ngoài 1 cách hèn hạ ,đốn mạt như Tố Hữu, Trường Chinh hay HCM đă làm .

    Ngày hôm nay đến kẻ thù ,kẻ xâm lược tổ quốc , đất nước ḿnh mà cũng không dám nêu thẳng tên, mà miệng họ vẫn tự cho là anh hùng,kẻ thù,đế quốc nào cũng đánh thắng th́ quả mặt họ quá dầy .

    Vo tṛn Bóp méo là nghề chính của csVN !!! Ngồi xổm trên PHÁP LUẬT là truyền thống Đảng ta .
    Ngồi xổm lên pháp luật để gian trá, tham nhũng, bóc lột trấn áp dân tộc VN; nhưng lại quỳ gối trước ngoại bang Tàu !
    CsVN luôn luôn khúm núm trước các tên Cố vấn Tàu và không hề dám có một chút tư duy độc lập nào !

    Đúng là 1 vở bi kịch của dân tộc VN đại bất hạnh: Đánh Mỹ "cứu" nước , rồi lại phải "rước" Mỹ để cứu nước !
    Chính sách "nhất quán" của đảng ta :
    “Sáng đúng chiều sai, đến mai lại đúng; hỏi ra th́ lúng túng, không biết đúng hay sai”.

    Thực tế của cán bộ ta :
    “Lưu manh giả danh trí thức, ăn hại đái khai, học lớp hai khai Tiến sĩ”.


    Nếu không tự cho ḿnh cái quyền sở hữu cả giang sơn Đại Việt này, làm sao Hồ Chí Minh và Phạm Văn Đồng cùng đám thuộc hạ lại dám kư Công Hàm 1958 để dâng biển, nhượng đảo cho Hán Tặc để rồi ngư dân Việt bị cướp, bị giết, bị bắt giữ và đ̣i tiền chuộc bởi nước lạ ?

    Nếu không tự cho rằng đất nước Việt Nam này là của riêng đảng cộng sản, sao tên cộng nô Nguyễn Mạnh Cầm và đảng cộng sản Việt Nam lại ngang nhiên kư công hàm 2000 dâng bán Ải Nam Quan và hàng trăm km2 dọc biên giới phía Bắc cho Rợ Hán?

    Nếu không cho rằng đất nước Việt Nam là tài sản riêng tư của đảng cộng sản, sao Thứ Trưởng Ngoại Giao Vũ Dũng dám kư Công Hàm 2008 dâng băi Tục Lăm cho Hán Ngụy để đường biên giới phía Đông Bắc của tổ quốc cứ thế bị thu hẹp dần theo sự lắng bồi của phù sa sông Ka Long để rồi băi Tục Lăm được bồi đắp lớn rộng đến đâu th́ lănh thổ của Việt Nam bị thu hẹp đến đó !!! ???

    Nếu không tự cho ḿnh cái quyền uy tối thượng được ngồi trên đầu cả dân tộc Việt Nam này sao đảng cộng sản Việt Nam dám tự ư cho Hán Ngụy thuê hàng triệu Hecta rừng đầu nguồn với thời lượng 100 năm, một khoảng thời gian đủ để cho 4 thế hệ người Hán được sinh ra và an cư trên mănh đất mà những “đồng chí tốt, láng giềng tốt” của chúng đă hữu hảo dâng bán?

    Nếu không tự cho rằng đất nước Việt Nam này là tài sản riêng của đảng cộng sản, sao Thái Thú Nguyễn Tấn Dũng lại ngang nhiên dâng bán Tây Nguyên cho Hán Tặc đến khai thác Bauxite ,tàn hại môi trường sinh thái của Việt Nam vừa thực hiện chính sách di dân đường dài để giải quyết nạn nhân măn của Thiên Quốc?

    Nếu không nghĩ rằng cả dân tộc Việt Nam là một bầy đàn ngu muội và chỉ là những kẻ nô lệ mà chủ nô là đảng cộng sản Việt Nam và mẫu quốc Trung cộng, th́ tại sao nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam lại bắt cả toàn dân Việt Nam rúm ró hèn nhược trước giặc lạ ?

    Tại sao lại bắt bớ, giam cầm những người lên tiếng chống lại sự xâm lăng bờ cơi của giặc Tàu và âm mưa Hán hóa của chúng .

    Tại sao lại ngăn cấm người dân Việt Nam thể hiện ḷng yêu nước và căm thù giặc ngoại xâm?

    Tại sao lại đàn áp hết sức dă man những người Việt Nam biểu t́nh chống Tàu cộng xâm lược?

    Tại sao những đầy tớ của nhân dân lại đi bắt bớ giam cầm tra tấn những ông chủ của Đất nước !!!

  2. #12
    Tran Truong
    Khách
    Nói cách khác,dâng đất,dâng đảo cho Tàu Cộng là yêu nước !!! theo kiểu Cộng Sản đại đồng !!!

    Yêu đảng CS là yêu nước_
    Yêu Tầu CS là yêu Đảng _
    Kết luận : Yêu Tầu CS là yêu nước .... Đấy là "tam đoạn luận"của CSVN , cả nước phải làm và nghe theo .

    Ai bán đứng Tổ Quốc ?
    Ai phản bội nhân dân ?
    Ai để mất Ải Nam Quan ?
    Ai dâng Thác Bản Giốc ?
    Ai di dời hàng ngàn cột mốc ?
    Ai ngậm câm quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa ?
    Ai dâng hiến vùng trời, vùng biển, biên giới của ông cha ?
    Ai để " nước lạ " ḷn vào tận Tây Nguyên giữa ḷng đất nước ?

    Này các anh ,
    Ai đày công nhân đi trả nợ ngoại bang ?
    Ai đem con gái Việt Nam rao bán nước ngoài ???

    Kết thúc 4 năm đại học với vô số những cuộc tập kích để ném đá vào những xe chuyển tù, rồi chúng tôi cũng tốt nghiệp đại học, rồi được đảng và nhà nước chi viện vào miền Nam để mang ánh sáng văn hóa vào cho đồng bào miền Nam ruột thịt bao năm qua sống trong u tối lầm than v́ cứ liên miên bị "ngụy kềm, Mỹ hăm" chứ đâu có được học hành ǵ...

    Chúng tôi thực sự choáng ngợp khi xe qua khỏi vùng chiến sự Quảng Trị, đến Huế, đến Đà Nẵng.. rồi Nha Trang, Sài g̣n rồi về Miền Tây, đến thị trấn Cao Lănh, đâu đâu cũng lầu đài phố xá chứ có tường đất mái tranh như ở thành phố Vinh chúng tôi đâu!
    Tôi bắt đầu nghi ngờ với cụm từ “giải phóng miền Nam” .

    Dần dần tôi hiểu sâu hơn cái sự mỉa mai chua chát của hai từ “GIẢI PHÓNG” đang được dùng trong kho tàng Tiếng Việt của nước nhà...
    Riêng tôi, tôi cảm thấy quá căm thù nhân loại bởi đă bịa ra từ ngữ “giải phóng” và “giải phóng mặt bằng” mà chi ? để dân Việt chúng tôi v́ nó mà phải khổ lụy đến dường này!!!

    Từ 1945 đến 2012 hàng chục triệu dân Việt "phản động"đă được đảng ta "giải phóng" khỏi kiếp người !!!

    Từ năm 1975 đến năm 1987 :

    Việt cộng đày đi tù cải tạo : 1.040.000 Quân Dân Cán Chính VNCH .
    Chết trong tù cải tạo : 95.000 Quân Dân Cán Chính
    Việt cộng đem dân Việt đi bắn : 100.000
    Vượt biên chết trên biển : 500.000
    Tổng số 700.000 đồng bào đă chết v́ việt cộng sau cái ngày gọi là Hoà B́nh - Thống Nhất

    Đối với csVN ,gian dối, lật lọng là thủ-đoạn thường xuyên. Bạo-động , khủng-bố đi kèm với vuốt ve, hứa hẹn. Hoà đấy nhưng rồi chiến đấy. Để đạt được mục đích , phương tiện nào cũng tốt hết, kể cả những phương tiện trái ngược với chủ thuyết Mác-xít.

  3. #13
    Tran Truong
    Khách
    HCM từng phủ nhận không có chú bộ đội nào vào Nam. Trong “Tuyển tập HCM, 1967” có đoạn ông viết:

    “Cuộc kháng chiến thần thánh chống Mỹ tại Miền Nam là hoàn toàn do anh em ruột thịt Miền Nam phát động; đến nay đă hạ được …ngàn ngàn quân Mỹ Ngụy, đánh đắm hàng trăm tàu chiến, bắn hạ…ngàn chiếc máy bay cánh cụp cánh x̣e…”

    Trái với ông Hồ, ông Giáp thẳng ruột ngựa khi trả lời phỏng vấn với nữ kư giả Oriana Fallaci. Giáp bẽ bàng công nhận đă thảm bại trong cuộc tổng tấn công Mậu Thân, nhưng vẫn cứng giọng : “Bác Hồ đă dậy, dù phải hy sinh hai hay ba triệu nhân mạng nữa để hoàn tất cách mạng, chúng ta cũng chấp nhận.”

    Thành ra, hai ông Thiệu và Minh của Miền Nam cầu ḥa, chủ bại đă cứu mạng sống cho những hai, hay ba triệu tuổi trẻ Miền Bắc đó .
    Sau Chiến tranh Thế giới Thứ hai, 1939-1945, có ba nước bị phân chia là Đức Quốc, Hàn Quốc và Việt Nam, cùng chung những điều khoản pháp lư như nhau, và cùng chờ thống nhứt theo pháp lư dưới sự giám sát quốc tế, như nhau.

    Cái đại thắng mùa xuân, nh́n cho kỹ, thiệt ra chỉ là một sự nhường lại sân khấu có chủ đích. V́ người Mỹ đă ra đi và đă trở lại, vẫn trong tư thế của ông hộ phú đếm tiền và chi tiền.
    Rất có thể ḥa nhịp với lư do đó, ông Tổng thống Thiệu ra lệnh rút quân bỏ thành, rồi từ chức; rồi ông Minh kế nhiệm, ra lệnh cho toàn quân buông súng, và mở cửa chờ đón đối phương.

    Cho nên cái gọi là đại thắng mùa xuân, là một sự thừa thắng xông lên qua những vùng đất, những thành phố bỏ trống, và một chi đội xe tăng cấp nhỏ tiến về Saigon không gặp một phản ứng nào.

    Theo lẽ thường, th́ bên thắng trận phải giỏi giang, giầu có hơn bên thua trận, như Pháp thực dân, Quân phiệt Nhựt, hay đế quốc Mỹ.
    Nhưng bên thắng cuộc th́ khác, nơi người dân rất là nghèo khó, và bị bưng bít về thông tin, tư tưởng.
    Kho tàng châu báu, lương thực, kỹ thuật…của Miền Nam đă được “giải phóng” và cấp tốc chuyển về Miền Bắc xă hội chủ nghĩa, như thể nếu không nhanh chân lẹ tay, sẽ bị phản công lấy lại th́ nguy.
    Hồi kư “Đại thắng mùa xuân” được các cán bộ tuyên giáo đề cao lên tít tận mây xanh, hồ hởi, tự hào, phấn khởi, bỗng dưng có lệnh thu hồi chỉ một năm sau ngày nó ra đời, có ư là hăy vô hiệu hóa nó đi. Đóng cửa khoe khoang trong nội bộ với nhau th́ được; sao lại vạch áo cho người (ngoài) xem lưng?

    Bây giờ người Mỹ đă quay trở lại. Đại thắng ơi, bây giờ mi ở đâu ? Hay chỉ toàn Máu Và Nước Mắt !!!




  4. #14
    Tran Truong
    Khách

    Máu và nước mắt ...

    Mở đầu của Máu và Nước Mắt là những lời cám ơn nền giáo dục VNCH của blogger NNG: "Nền giáo dục trước 1975 mà tôi hấp thụ, dù ngắn ngủi, nó thật sự là nền giáo dục nhân bản và khai phóng. Trung thực và hiền lương. Ganh đua nhưng không đố kỵ. Biết phẫn nộ nhưng không tàn ác "

    Xin kết thúc thread này bằng lá thơ của em bé SàiGòn hôm nay :
    Nền giáo dục khốn nạn!






    Một nữ sinh ở TP.HCM, là học sinh giỏi từ lớp 1 tới lớp 9 đă viết một bức thư nói ra những bức xúc, cảm nhận mà em dồn nén từ trước đến nay về nền giáo dục Việt Nam, về chương tŕnh học quá tải của học sinh hiện nay.



    “Kính thưa các bác lănh đạo, các bậc cha mẹ, các thầy cô giáo!

    Cháu xin được trút hết nỗi ḷng đă giấu giếm suốt bấy lâu nay và cháu, cũng như nhiều bạn học sinh khác mong chờ sẽ nhận được những lời chia sẻ, cũng như ư kiến của các bác lănh đạo, các phụ huynh và các thầy cô.

    Đă nhiều năm nay, hầu như cuộc đời của học sinh chúng cháu chỉ là thức dậy, đi học trên trường, đi học thêm, về nhà và lặp lại. Qua nhiều năm, niềm đam mê học tập của cháu dần mất đi. Cháu bắt đầu kiệt sức, chán nản và tuyệt vọng khi nghe đến chữ học.

    Không biết tự bao giờ, thời gian chúng cháu đi học c̣n nhiều hơn khoảng thời gian chúng cháu được ngủ. Đối với cháu, càng học cao hơn, kiến thức càng trở nên vô nghĩa.

    Cháu biết nói ra điều này thật vô ơn. Để có được những kiến thức hôm nay là công sức đầy gian lao của những người đi trước. Nhưng cháu tự nghĩ, v́ sao giáo viên chỉ có thể dạy một bộ môn nhưng bản thân một học sinh phải học những mười mấy môn?

    Không chỉ vậy, chúng cháu c̣n chịu áp lực nặng nề từ thầy cô, phụ huynh và cả xă hội. Một lớp học phải có từ 40 em được học sinh Giỏi, Khá và không được có học sinh Trung b́nh.

    Đă đi học th́ các môn tổng kết cả năm phải từ 8 điểm trở lên, thậm chí là cao hơn. Tỉ lệ tốt nghiệp của trường sau một năm phải đạt 90% trở lên, có trường phải giữ vững mục tiêu là 100%.

    Cháu đă nhiều lần suy nghĩ về những ǵ chúng cháu đang được học. Càng nghĩ, cháu càng cảm thấy nản hơn khi cháu nhận ra ḿnh gần như không thể tiếp nhận những kiến thức nhà trường dạy.

    Bộ năo của một người trưởng thành chỉ nặng gần 1400 gam nhưng những người của thế hệ đi trước lại mong chờ chúng cháu học đều, học tốt lượng kiến thức khổng lồ từ hơn mười môn học khác nhau.

    Cháu sợ lắm! Cháu sợ mỗi khi ông mặt trời lại lên báo hiệu một ngày đi học nữa lại đến. Cháu sợ khi điều đầu tiên thầy cô làm khi bước vào lớp là khảo bài, kiểm tra một núi bài tập họ giao cho chúng cháu.

    Cháu sợ khi tiếng trống giờ về không đồng nghĩa với việc chúng cháu được về nhà nghỉ ngơi mà nó chỉ đơn thuần là giờ ra chơi giữa giờ học chính khóa và giờ học thêm. Cháu sợ khi nh́n các bạn đồng trang lứa ăn vội vàng cái bánh bao và ánh mắt họ đờ đẫn, xa xăm, vô hồn ngồi trên chiếc xe máy giữa ḍng người kẹt xe lúc 5h chiều.


    Thưa các bác, các bác phụ huynh, các thầy cô!

    C̣n biết bao nhiêu câu chuyện chưa được kể về những áp lực vô h́nh mà mọi người đang vô t́nh đặt lên vai chúng cháu.

    “Mỗi ngày đến trường là một ngày vui” – Đó là điều đầu tiên cháu học được khi bước vào lớp 1. Và cho đến giờ, khi đang ở độ tuổi 15, cháu căm ghét cái câu nói này kinh khủng.

    Cháu ghét cái cảm giác bước qua cổng trường, mở cuốn SGK, chép từng trang vở. Cháu cảm giác ḿnh lạc hướng… Từng ngày đi học, chúng cháu quay cuồng với việc học bài, kiểm tra. Những năm tháng dần trôi qua một cách vô nghĩa dưới áp lực của việc học hành, của thầy cô, của gia đ́nh.

    Chương tŕnh học hiện tại không cho phép học sinh chúng cháu có quyền sáng tạo. Tất cả bị bó buộc vào những quy luật nhất định và chúng cháu – những người học sinh bắt buộc phải làm theo chứ không được thay đổi.

    Chính bản thân chúng cháu c̣n không hiểu ḿnh đang học v́ cái ǵ, v́ ai!

    Học v́ ḱ vọng của mọi người xung quanh, học v́ điểm số, học để qua được một ḱ kiểm tra ư? Xong rồi sao nữa?

    Cuối cùng sau hơn 20 năm học tập miệt mài, căng thẳng chúng cháu c̣n phải sống một cuộc đời rất dài và tới lúc đó, chúng cháu sẽ phải áp dụng những kiến thức đă học được vào cuộc sống. Nhưng cháu đă nhiều lần tự hỏi, cháu có thể sử dụng “Chuyển động tṛn đều”, “Chiều tăng giảm của hàm số” hay Vecto trong cuộc đời thật như thế nào?

    Chúng cháu cứ học rồi lại quên, thầy cô th́ cứ lao đầu vào giảng, giao bài tập về nhà nhưng họ chưa bao giờ nói cho chúng cháu nghe ứng dụng của những kiến thức này trong cuộc sống.

    Từ một lúc nào đó, mọi người lại đánh giá nhau thông qua những con điểm. Chỉ v́ những con điểm vô giá trị mà đă đẩy biết bao số phận học sinh vào bước đường cùng, đă khiến cho mối quan hệ chữa cha mẹ – con cái và giáo viên – học sinh trở nên căng thẳng, ngột ngạt.

    Cuộc sống của những học sinh giờ đây gần như chỉ xoay quanh HỌC. Chúng cháu không biết đến khái niệm nghỉ ngơi, thư giăn. Chúng cháu gần như không c̣n hiểu được giá trị của những bữa ăn bên gia đ́nh v́ gần như suốt một tuần chúng cháu chỉ gần như học thêm đến khi trời tối mịt.

    Người bạn ngồi kế cháu, bạn ấy học rất giỏi và các thầy cô đều rất yêu quư bạn ấy. Nhưng bạn ấy khổ lắm. Nhà bạn ấy ở Quận 12 và bạn ấy phải đi xe buưt tới Quận 1 để học thêm mỗi ngày. Từng ngày đi học của bạn ấy bắt đầu từ 5h30 sáng cho tới 11h đêm.

    Bạn ấy đă kiệt sức rồi, cháu biết điều đấy. Khuôn mặt bạn phờ phạc, ánh mắt bạn bơ phờ, bạn bị thiếu ngủ và đau dạ dày. Những người như bạn cháu không thiếu ngay tại chính TP.HCM này.

    Học sinh chúng cháu sống thờ ơ, lănh đạm, vô cảm và không có kĩ năng sống. Chúng cháu không biết phải làm ǵ nếu có động đất, sóng thần hay gặp một người bị đột quỵ ngay giữa đường. Người lớn thất vọng v́ cách ứng xử của thế hệ trẻ trong khi thế hệ trẻ chúng cháu lại thất vọng v́ đang được giáo dục không có định hướng.

    Thưa các bác, là một học sinh, cháu đă vô cùng xúc động khi nghe chủ trương không dạy thêm. Cái cảm giác vui mừng chợt chạy qua người cháu khi nghĩ đến cảnh chúng cháu không c̣n phải c̣ng lưng ra học bài lúc 11h đêm nữa.

    Nhưng hiện thực tàn khốc của việc học đă không cho cháu được vui mừng lâu. Trước cảnh mỗi năm đề thi Đại học lại đổi mới một kiểu, trước cảnh cô giáo viên dạy Toán của chúng cháu quảng cáo về lớp dạy thêm của cô một cách bí mật, cháu nhận ra mọi chuyện sẽ không hề tốt lên được, sẽ không bao giờ tốt lên được.

    Rồi sau tất cả, khi chúng cháu rời ghế nhà trường, đối diện với cuộc sống thật, chúng cháu lại lơ ngơ, hoang mang v́ hoàn toàn không có những kĩ năng sống cần thiết.

    Cháu cầu xin các bác, các bậc cha mẹ, các thầy cô giáo: Xin hăy cho chúng con được SỐNG. Xin cho phép chúng con được sống trong những tháng năm tuổi học tṛ một cách trọn vẹn nhất có thể.

    Xin đừng quá kỳ vọng vào tụi con để rồi chính những ḱ vọng ấy khiến cho mọi người thất vọng. Xin đừng chỉ trích chúng con khi bọn con bị điểm kém. Xin hăy hiểu rằng mỗi người chỉ có những khả năng nhất định và bọn con không phải là thiên tài.

    Cuối cùng, con xin mọi người hăy hiểu: Học sinh cũng chỉ là con người, không phải máy móc!"



    Can't guess what he was talking about with his middle finger! by manhhai, on Flickr
    Học sinh không phải đồ chơi của quan lớn !!!

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 2 users browsing this thread. (0 members and 2 guests)

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •