Page 3 of 5 FirstFirst 12345 LastLast
Results 21 to 30 of 41

Thread: 15/09/1972: QLVNCH tái chiếm cổ thành Quảng Trị

  1. #21
    Member
    Join Date
    27-12-2017
    Posts
    1,484
    "Trị Thiên, Đất vinh danh cho người"
    Phan Nhật Nam (Mùa Hè Đỏ Lửa)

    Nếu được hành quân tái chiếm Quảng Trị tôi sẽ cúng một con heo. Một người lính Sư Đoàn 1 đă nói như thế.Không phải câu nói chơi, phút bốc đồng nhưng là t́nh cảm mănh liệt tha thiết được diễn đạt bằng ngôn ngữ giản dị, chơn chất.Giữa đất và người không c̣n biên giới, người lính không nh́n các địa danh : Cam Lộ, Hương Hóa, Trị Bưu, Phong Điền, An Lỗ như những mục tiêu quân sự, chốn không hồn mà nhiệm vụ bắt buộc phải đi đến trong một thời gian và sau đó đợi chờ từng ngày qua để trút đi dửng dưng lạnh nhạt.Đất và người gắn bó không giải thích được bằng lư luận, chỉ cảm thấy bàng bạc mơ hồ, chứng nghiệm bởi một trực giác ngây ngất ... Và không riêng cho người lính sanh trưởng vùng Thừa Thiên, quảng trị.Những người khác, những sĩ quan, trung sĩ, binh nh́ sinh trưởng ở Bắc, Nam thuộc các đơn vị tổng trừ bị, hành quân tăng phái đến, bước chân đến vùng địa đầu đất nước ḷng bổng nhiên chùng xuống trong xúc động lạ lùng ... Nhiệm vụ hành quân không được nh́n thuần túy như một công tác quân sự có tính cách bắt buộc, hành quân vùng Thừa Thiên, Quảng Trị âm vang mênh mông, tính chất cuộc viễn chinh thánh chiến, đấu tranh giữ đất, giữ nước, đấu tranh cho một lẽ sống c̣n.Chiến đấu ở miền giới tuyến hào hùng như bước chân qua một bờ lịch sử.Tương lai dân tộc được quyết định qua vùng đất này.

    Đây không phải là một cảm xúc quá độ được tăng thêm cường lực để làm dáng trong văn chương nhưng đă đi lính, đội nón sắt, mặc áo giáp, nhảy trực thăng xuống Khe sanh đổ quân trên các mỏm Động Thông, Động Gió, đă di chuyển theo gịng Tam Giang, qua Túy Vân lúc sương c̣n mờ trên đầm Thủy Tú hay ngược phía Bắc để đi vào vùng Phong Điền, Đại Lộc, Phá giăng giăng mưa bụi, trăng non soi ánh sáng bạc thếch, ánh sáng chết trên mặt nước lăn lăn sóng nhỏ, thôn xóm xa lặng trong bóng tối, nghe trong ḷng cơn ào ạt xúc cảm, thấy rộn ră từng ạt rung động trên làn da - Đất linh thiêng, huyền bí bao trùm vây bọc, con người trong đó thấy tan biến, ḥa hợp vào cùng từng ngọn cỏ, cơn gió, người thấy đau, đau rơ ràng như nhức buốt như vạch xanh của sông Bến Hải vạch đường độc địa trên bờ cát thênh thang - Đất và người cùng đau với vết thương quê hương.
    Cảm giác trên đă thành h́nh, đă gây nên phản ứng sinh lư làm dựng sợi lông tay cảm xúc nhưng có thể không được phân tích, không được rọi nh́n, định lượng, người lính “thấy” ràng buộc, thấy mơ hồ, lăng đăng nhưng chắc chắn, cần thiết như không khí hít vào trong mỗi cử động.

    Trị-Thiên, ngoài đất c̣n có người, người Huế, người Quảng Trị, người ăn cơm ghé sắn, người uống nước “chè” nấu bằng lá ổi, người gọi lính bằng “anh cộng ḥa ơi ...” Những người đă mừng rỡ đến ngất xỉu sau mười, mười lăm ngày dưới hầm sâu, nhịn đói nhịn khát, đại tiện, tiểu tiện và ngủ trên cùng chiếc chiếu như trong mùa xuân Mậu Thân khi nghe ngoài đường phố tiếng lách cách của báng súng đập vào đùi khi người lính di chuyển. Lính Cộng Ḥa tới! Lính Cộng Ḥa tới!Người dân hé cửa nh́n: Trên đường phố vắng, hai hàng lính đi song song ở lề đường, đội h́nh, y phục hoa của Biệt Động Quân hay Thủy Quân Lục Chiến ... Lính Cộng Ḥa bà con ơi !!Sống rồi bà con ơi!! Ông già, ngườitrẻ, công chức, cảnh sát mở toang cửa ào ra đường... Mừng quá mấy anh ơi, mừng quá!! Mấy anh ở đây luôn hả?? Uống nước không?Những người lính từ miền Nam ra bị vây kín bởi một nồng nhiệt bốc lửa.Họ là điểm sống cho thành phố Huế đă đến đáy hấp hối và tuyệt vọng.C̣n vinh quang đẹp đẽ nào cho bằng tiếng kêu mừng rỡ của người dân Huế trong mùa xuân đỏ lửa khi được sống gởi đến những người lính xa lạ phong trần.

    Đấy là những sự kiện của mùa xuân năm xưa. Bây giờ, tháng thứ ba của ngày Bắc quân mở cuộc đại tấn công và Miền Nam, Quảng Trị, Thừa Thiên, hai thành phố đầu tiên hứng chịu tai ương tàn khốc của bom đạn và người dân của hai thành phố này lại thêm một lần tay bế con, lưng cơng cha mẹ già xuôi theo Đường Số I dưới che chở độc nhất hay niềm tin cuối cùng - Người lính- Bộ đội cộng ḥa ơi, cứu bà con, bộ đội cộng ḥa ơi! Trên đoạn đường máu Quảng Trị, Hải Lăng, Mỹ Chánh không phải một người, nhưng toàn khối dân bi thương nguy biến cùng gọi lên như thế một lần. Gọi bằng hơi thở cuối, mồm há hốc, mắt trợn đứng, gọi khi máu chảy, khi nằm xuốngtan vỡ, tay lần trên chuỗi Thánh Giá, mắt nhắm nghiền, trên đầu, chung quanh đại pháo Bắc quân nổ liên hồi, nổ tàn ác... Đạn nổ không bỏ sót một phần đất, không quên một thân người ... Bộ đội Cộng Ḥa ơi !Người dân lại một lần kêu to lên như thế. Vinh quang biết mấy cho người lính Việt Nam.

    Đất không Vinh Quang riêng cho Lính, đất c̣n là Thánh Địa cho Người. Người tầm thường, người c̣m cơi, người quắt queo khô héo như nhánh “nè” (1) khô rốc tong teo, lay động dật dờ dưới cơn nắng hạ chí. Nhưng những người tội nghiệp, tàn tệ, răng đen, môi nẻ tóc rối, người mà tai ương đă hiển hiện lên giọng nói, bất hạnh đă đặt mầm ở tiếng “khóc kể” bi ai hờn oán. Bất hạnh cũng đă có “điềm” ở giọng ḥ thê thiết đến rợn da khi những con thuyền chập chùng trong bóng tối lướt thướt trên sóng qua Bảng Lảng, Ngô Xá, La Vân, La Chữ, Vân Tŕnh.a ... ơ ... chỉ hai tiếng nhỏ con thuyền đi hết khúc sông mà âm thanh c̣n lộng trong gió ... Đă có “điềm” rồi nên dân Trị Thiên dù không cơm, không gia, không nương, rẫy bái vẫn tồn tại và sống c̣n.Họ sống bằng ǵ và như thế nào ?Chuyển hết tháng ngày đi quakhông cũng đủ là một việc vĩ đại ... Rất vĩ đại ... Rồi ba tháng máu lửa này, chui dưới hầm, ăn khoai sống, hứng chịu ngàn trái đạn của hai bên ... Ngày Hải Lăng vừa được quân ta tái chiếm, đồ đạc cho vào thúng sau, thằng con ngồi thúng trước, người đàn bà nhỏ quắt queo gánh “gánh đời” đi thoăn thoắt trên mặt cát trắng bầy nhầy lớp thịt người ... Người trị Thiên có “tài” đi nhanh nhưthế đă bao năm ??Có anh phóng viên đài truyền h́nh chận hỏi:
    - Chồng và mấy đứa con lớn đâu?
    - Chết hết rồi ... Họ đem đi băm, vằm, chém nát, chôn sấp dập ngửa mô không biết!!!
    - Bây giờ bà đi đâu?
    - Hí ? Người đàn bà nhà quê không hiểu câu hỏi.
    Cho dù hiểu đi nữa th́ bà ta cũng không biết đi đâu ... Quo vadis ? Mày đi đâu ? Chúa có hỏi đi chăng nữa người cũng không trả lời được ... Đi đâu? Ngày đă hết, đời đă hết, chỉ c̣n mỗi con người lừng lững cùng nỗi đau đớn mịt mùng hư không

    Về quê hương điêu tàn,
    Phi cơ đến Huế lúc một giờ sáng tắt đèn từ trên cao khi lấy hướng đáp, thấp xuống, thấp xuống chút nữa, trên một độ cao cần thiết, đèn ở cánh được bật cháy, chúi xuống và bánh chạm đất, đèn lại tắt.Không một phi trường nào im lặng và tăm tối bằng.Pḥng tối, ngổn ngang lính nằm, những người lính tóc rối và râu rậm, họ ngủ mệt nhọc và trăn trở, giấc ngủ đứt khoảng khi có tiếng động của bước chân đi đến dù tiếng động cực nhỏ, những đôi mắt đỏ hoe mở ra xong khép lại.Gần trăm con người không ngủ, họ chỉ nhắm mắt và nằm ... Ngủ, h́nh như họ đánh mất sự nghỉ ngơi này, mất đă lâu, từ hơn hai tháng trên các căn cứ vơ Định, Diên B́nh dọc quốc lộ 14.Ngủ chỉ là trạng thái chập chờn của đôi mắt khép lại nhưng tai lắng nghe ... Nghe tiếng nổ hoặc tiếng départ của pháo nơi xa ...
    Chẳng có vẻ ǵ để gọi là chiến tranh loạn lạc và điêu linh nơi chúng tôi đang đứng trong buổi sáng đầy nắng vàng và gió từ sông mang hơi nước dịu nhạt bay đến.Xóm Mỹ Chánh đổ nát v́ vụ dội bom lầm hôm mồng 5 khúat sau rặng tre, chiếc cầu gỗ cháy từ bao ngày trước c̣n bốc khói, nhịp cầu sắt bị đổ xuống không đủ cường độ để gợi lên không khí bi thảm của trận chiến vừa xẩy ra cách đây mười ngày trên con đường nhựa bên kia sông, nơi băi cát đ́u hiu lặng đứng những khóm tre c̣m cọi ... Những tang thương trầm thống của những ngày qua tan byến trong ánh nắng đẹp đẽ vàng rực của buổi sớm mai này.có tiếng chim cu gáy ở bên kia sông, tiếng chim mộc mạc ấm áp như giọng cười khúc khích của đứa trẻ.
    - Đấy, toa thấy cái lũy tre ở đầu con sông nơi chỗ quanh của con sông không? Liễn chỉ tay về hướng đông, nơi con sông quanh một ṿng thật đẹp để đổ vào phá Tam Giang.
    - Ờ, tôi thấy rồi, chỗ đó tôi đă đóng quân.Làng nội tôi đấy, làng Vân Tŕnh, tên nghe hay không, mỗi vụ hè tôi về đây chơi, năm mười tuổi đă lội qua sông này được ... Hai mươi năm sau cho bạc triệu tôi cũng không qua được bên kia một ḿnh.
    - Ừ.Tôi lơ đăng nh́n theo con sông, nơi này mùa đông xưa tôi đứng trên bờ đợi Mễ cởi áo bơi qua sông mua rượu, phía trái nơi xa có băi đất bồi thửa ruộng, bắp lên những lá xanh ngắt ...
    - Người miền Trung cực quá, không đủ đất trồng lúa, có chút đất bồi là bám vào ngayBa mươi cây số từ núi ra biển không có chút đất màu, toàn cát và cát, cằn cỗi xám xịt không như cát vùng Nha Trang, Cam Ranh.
    Súng nổ sát bờ sông, súng nhỏ, Bộ Binh Bắc quân mở đường, đánh thăm ḍ ... Chúng trở về nơi Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn, Phúc đang báo cáo với Lữ Đoàn.
    - Đó là tiền phương bộ binh của tụi nó xuống quan sát ḿnh, chẳng hiểu nó bắn súng cối và 57 như vậy để làm ǵ ?C ... Mày gọi pháo binh làm mười tràng vào nơi yếu tố mà toán viễn thám ghi nhận tiếng départ. Phúc nói với Tiền, sĩ quan ban 3.

    Pháo từ Phong Điền rơi lên ào ạt.Bắc quân ngưng tác xạ, họ xuống hầm hay đă bị chết, không biết được, những đám bụi do đạn nổ bốc lên tan đi thật nhanh, chỉ c̣n luồng khói đen cuồng cuộn bốc cao.Một ngôi nhà bị cháy.Có tiếng gắt của anh Phúc : “ Tụi nó đặt súng ở đấy th́ xin bắn ở đấy, làm sao biết viễn thám đêm vừa rồi có ngửi đúng hay không ?Tiên sư có vợ, bị cặm sừng cũng đếch biết nữa là ...” Anh ném cái ống liên hợp vào một góc nhà tụt xuống hầm chỉ huy xỏ chân vào đôi dép đi vào nhà thờ ...
    Đường về, trời nắng gió im buổi trưa mùa hè miền Trung bốc cháy toàn thể cảnh vật, núi im ĺm rung rinh sau lớp hơi đá mờ nhạt, người lính bị thương ngồi băng sau gác bàn chân sưng đỏ máu đẫm ướt cuộn băng bày.Qua Phong Điền, xe bị kẹt, ngừng lại dưới tàng cây nh́n Pháo binh TQLC di chuyển cho cuộc hành quân đang khai diễn. Họ nh́n tôi ṭ ṃ, áo lính Nhẩy Dù đi xe TQLC, tóc dài và chiếc máy ảnh ở ngực ... Tôi trông chẳng giống ai !Tôi cũng biết thế nên lúng túng đưa máy h́nh lên chụp loạn xạ.Ôi tôi hành nghề báo.Có một điều ǵ buồn buồn trong thân.
    Mỹ Chánh không có ǵ, quả thật vậy, tôi về Sài G̣n, thay lớp áo quần dơ và ướt, uống ly rượu có đá lạnh, chạnh nhớ những người bạn ở nơi xa đang ao ước một tờ báo, dù tờ báo đă cũ từ ngày 30 tháng Tư ... Điều này làm ḷng tan vỡ, những người sống trên khổ nhọc miệt mài, trong núi xanh, trên cồn cát, những “sinh vật” lính quen thuộc và thân ái bị quay cuồng níu kéo hoài vào gian nguy triền miên ... Không phải chỉ có ở Mỹ Chánh với Trâu Điên, nhưng khắp cùng đất nước, từ núi cao xuống đồng bằng, có đủ trên mỗi phần đất của quê hương.Mỹ Chánh không có ǵ ngoài hai xác chết bên kia sông cạnh chiếc xe tăng bị cháy, tiếng nổ B52ầm vang đều đặn và núi rung rinh, cây cầu bốc khói xám. Những người và cảnh chết này có nổi yên nghỉ riêng, ḷng có xốn xang là h́nh ảnh người lính mang dép Nhật, chống cây gậy đi trên thôn xóm tan vỡ, người lính không đầy 20 tuổi ... Em bị thương !Chỉ c̣n tiếng nói và h́nh ảnh đó đè nặng ở đỉnh đầu, tay tôi run và nặng khi viết những ḍng chữ vô nghĩa này.
    Quả bom chiến lược hay viên đạn súng colt chỉ gây một tiếng nổ, cũng chỉ viết thành “một chữ” trên trang giấy, nhưng trầm thống của con người th́ mênh mông.Chữ nghĩa vô tri viết được mấy cho vừa.
    . . . . Không thể gọi là “dăy phố buồn hiu” nhưng phải gọi “dăy quê hương thê thảm,” cũng chưa đủ cho nơi chốn tàn tạ hấp hối này.

    Dậy đường tử khí,
    Không khí tàn tạ của vùng Mỹ Thủy, Hương Điền, vẻ đau đớn lạnh cứng của xác người lính Thủy Quân Lục Chiến Tiểu Đoàn 8 khi gió thổi lớp Poncho dán chặt vào mặc để lộ chiếc đầu
    tṛn sống mũi thẳng, năm ngón tay tái xanh có những móng dài đầy đất của tối hôm qua trên trực thăng không c̣n nghĩa lư ǵ so với cảnh tượng trước mặt.
    Tôi đang ở trên cây số 9 từ Quảng Trị kể đến, vùng thôn Mai Đẳng, xă Hải Lăng..Không thể dùng một chữ, một tĩnh từ, không thể nói, khóc, la, trước cảnh tượng trước mặt, chỉ có thể im lặng, chỉ có thể nghiến răng, bặm môi, dù răng vỡ, môi chảy máu tươi, tay luống cuống, mắt mờ nhạt, mũi phập phồng.Không có thể biết ǵ về thân thể đang mở ra trước sự tàn khốc trước mặt.Trời ơi ! H́nh như có tiếng kêu mơ hồ dội ngược ở trong lồng ngực, trong cổ họng, nơi óc năo, hay chỉ là ảo giác của con người mất hết khả năng kiểm soát.Kiểm soát làm sao được nhịp đập của quả tim, không ai ngăn cản cơn chớp liên hồi của đôi mắt, tay nổi da gà, những sợi gân ở thái dương phồng lên đập xuống - Mệt, máu chảy ngúc ngắc trăn trở lăn lóc khô khan khó nhọc trong những gân căng đến độ chót ... Cũng không phải như thế - Tôi không biết, hoàn toàn không biết được ǵ của xác thân.
    Tôi không c̣n là người đang sống, v́ sống là sống cùng với người sống, chia xẻ vui buồn, đau đớn lo âu với người sống.Chung quanh tôi, trước mặt chỉ c̣n một hiện tượng, một không khí - Chết.Phải, chỉ có sự chết bao trùm vây cứng.Chỉ có nỗi chết đang phơi phới bừng bừng che kín không gian.

    Đă sống trong cảnh chết của trận Đồng Xoài năm 65, trận B́nh Giả năm 64, đă nằm cùng, ngủ chung với xác chết qua một thời gian dài, nhưng bên cạnh những nín lặng đau đớn của những cái chết này vẫn c̣n tiếng nói, tiếng động của người sống dù là tiếng khóc vật vă, lời kể lể thống thiết của những người mặc đồ tang lăn lộn trên xác chết đă śnh chương mới được kéo về sau bẩy ngày tử trận.Những cảnh chết c̣n không khí người sống, tôi chịu được - sự chịu đựng khốn mạt chỉ có chiến tranh mới dạy được cho người.Và mới gần đây, An Lộc với những ngôi mộ vô danh, mộ tập thể, những cái chết câm lặng đến độ chót của đau đớn kinh hoàng, người cha trầm tĩnh đi t́m từng cái chân, cánh tay của năm đứa con vừa bị tan thây v́ quả đạn đại pháo, nhưng lại c̣n được một nấc chót - Bên cạnh người chết vẫn có người sống - Người sống, dù với thể xác vô tri, đi đứng hcuyển dịch như thứ người cuồng tín bi thảm - Người điên buồn, điên lặng, điên câm nín, điên ở trong, điên chạy ngược, thấm đẫm, trĩu nặng từ tế bào thần kinh - Dù sao cũng là Người Sống.Ở An Lộc, tôi c̣n thấy được loại người cuối đáy đau thương đó.An Lộc lại quá nhỏ, chỉ hơn một cây số vuông, cái chết cô đặc lại, ngập cứng vào người nhanh và gọn như nhát dao ngọt.Cái đau đến chớp mắt, người chưa kịp chuẩn bị th́ đă lún hẳn vào trong ... Tôi cũng chịu đựng nổi, gồng ḿnh mà chịu, chịu được như chiếc bóng căng phồng khí độc.

    Ở đây, Giáp Hậu, Mai Đẳng, Hải Lâm th́ khác hơn An Lộc một bậc, hơn trên một tầng, tầng cao ngất chót vót, dài hơn An Lộc một chặng, dài hun hút mênh mông.sự chết trên 9 cây số đường này là 9 cây số trời chết, đất chết, chết trên mỗi hạt cát, chết trên đầu ngọn lá, chết vương văi từng mảnh thịt, chết từng cụm xương sống, đốt xương sườn, chết lăn lóc đầu lâu, chết ră rời từng bàn tay cong cong đen đúa ... Nhiều quá, 9 cây số hay 9000 thước, mỗi thước trung b́nh hai bộ xương tung tóe, vậy tất cả là bao nhiêu?Chỉlấy con số trung b́nh v́ có chiếc xe hồng thập tự chổng bánh vỡ sườn để lộ những bàn chân đen tḥng ra ở cửa đằng sau ... Chiếc xe Honda gẫy đôi, c̣n xót lại hai đôi dép Nhật, người ở đâu ?Không làm phân biệt được tay này, chân kia, đầu lâu người nọ ... Chiếc xe công binh ủi một đường dài, những xác chết, không, phải nói những bó xương bị dồn cùng áo quần, vật dụng, chạm vào nhau nghe lóc cóc, xào xạc, “đống rác” người ùn ùn chuyển dịch, một chất nhờn đen đen ươn ướt lấp lánh trên mặt nhựa - nhựa thịt người !!Trời nắng, đồng trắng, con đường im ĺm, động cơ chiếc xe ủi đất - phải gọi xe ủi người mới đúng - vang đều đều, hơi nắng bốc lên từng đường trên mặt nhựa, hơi nặng mùi ... Vạn vật chết trong ḷng ánh sáng.Ánh sáng có mùi người.






    Làm được ǵ bây giờ? Bịt mũi, che mồm, nhưng tất cả vô ích, hơi chết đọng trên da, chui vào mũi, bám trên áo, hơi chết hít vào phổi trôi theo máu. Tôi đang đứng trong ḷng của sự chết.Tránh làm sao được, ai có thể ra khỏi khối không khí của nơi sống?Những cảnh chết tập thể của người Do Thái ở các trại tập trung gây nên niềm bàng hoàng xúc động v́ người chứng kiến thấy được “xác người,” xác chồng chồng lớp lớp có thứ tự, gọn ghẽ nguyên vẹn... 9 cây số đường chết của Quảng Trị không c̣n được quyền dùng danh từ “xác chết” nữa, v́ đây chết tan nát, chết tung tóe, chết vỡ bùng ... Chết trân tất cả mọi cái chết.Không c̣n được “người chết” trên đoạn đường kinh khiếp đến tột độ của chốn quê hương thê thảm.Giáp Hậu, Hải Lâm :Tên nhớ vào máu dù sau này tôi chết, kư ức cũng không thể phôi phai ...Đă dùng hết tất cả chữ nghĩa có trong đầu, nhưng chưa đủ, chắc rằng chưa thể đủ được, tôi điều tiết hết cả thần kinh để đón nhận, ghi nhớ nhưng nhận không vừa, ghi không nổi ... Ḷng bây giờ cũng như dây đàn đă đứt, chỉ c̣n thoáng âm ba cứng đỏ mơ hồ không ḱm giữa nỗi chết.Đau choáng váng, ngất ngư dật dờ bởi thứ men chết dậy lên hừng hực như nắng sáng.

    Pháo vẫn c̣n rơi ở phía trái con đường, rơi từng ba quả một, từ vùng Tây Bắc đến, người lính Công Binh vẫn từ từ cho xe ủi “người,” tôi vẫn lặng lẽ hút những hơi thuốc đắng.Nếu pháo nổ ở đây thêm hai xác người nữa th́ có là bao !Không ǵ lạ nếu tôi và người lính Công Binh này chết.Chẳng có nghĩa ǵ khi thêm hai đầu lâu mới, bốn cánh tay, bốn bàn chân và ít ruột gan rơi rớt đẫm máu văng trên mặt nhựa này ...Đúng như thế v́ những đầu kia, tay nọ chắc cũng đă qua một lần rung động, cũng có qua một vết kỷ niệm, một đời nồng nàn ước vọng, sung sướng và hạnh phúc.Bây giờ c̣n ǵ nữa đâu trong chiếc sọ đen nâu dính chút thịt nhăo nát và lọn tóc khô rối rắm.Người đàn bà, sinh vật đă một lần yêu quư, đă một lần thiên đàng rực sáng của t́nh yêu, là hạnh phúc mầu nhiệm của người mẹ ...C̣n ǵ đâu trong chiếc sọ nồng thối lăn lóc nọ ?...Hết nơi cho Người, hết thật.Lọt vào 9 cây số này con người đă hoàn toàn tận diệt, sinh vật người hoàn toàn tận diệt. Hết, một chữ ngắn gọn để diễn tả cơn tan vỡ cùng cực ... Chỉ c̣n được mỗi chữ này.

  2. #22
    Member
    Join Date
    27-12-2017
    Posts
    1,484

    Xe ra khỏi, không, phải nói rằng đó chỉ là cảm giác tự đánh lừa ḿnh, v́ không ai có thể ra khỏi được nỗi chết trùng vây kín.Đến La Vang thượng, xuống đi bộ vào La Vang chính ṭa, nơi bạn tôi, Tiểu Đoàn 11 Dù đang chiếm giữ.Hai cây số đường đất giữa ruộng lúa xanh cỏ, tôi đi như người sống sót độc nhất sau trận băo lửa đă đốt cháy hết loài người.

    Đường vắng, trời ủ giông, đất dưới chân mềm mềm theo mỗi bước đi, gió mát và không khí thênh thang.Ngồi xuống vệ đường bỏ tay xuống ao nước kỳ cọ từng ngón một - Tôi muốn tẩy một phần sự chết bao quanh ? Có cảm giác lạ :tôi vừa phạm tội, tôi được sống.Phải, tôi có cảm giác như chính ḿnh vừa giết người và dành quyền được sống, chính bàn tay này vừa tham dự vào tṛ tàn khốc ...Tôi nghĩ lộn xộn điều này nối lấy điều kia, hổ thẹn, uất ức, giận hờn, đau đớn và ... vô tri giác.Tôi muốn “chửi” Tướng Giai.Dù có bị thôi thúc, ép buộc từ một chiến lược nào đó ông ta cũng không thể bỏ Quảng Trị trong bất thần để đến nỗi 9 cây số đường kia phủ thịt người.tôi cũng muốn chửi Bắc Quân.Dù luật chiến đấu là phải thắng, nhưng ai nỡ bóp c̣ để B40, B41, 75 ly sơn pháo, từ trên những cao độ của Xuân Lâm, TrườngPhước, Trường Thọ (những tên gọi sao cay đắng) nổ vào những “mục tiêu” xao xác - D0oàn người chạy loạn.Thắng trận ở đâu khi những mục tiêu đau đớn đó ngă xuống ?Tội nghiệp, những người lính của Đại Đội 3 Quân Y c̣n tưởng đến giá trị của chiếc cờ trắng chữ thập đỏ nên đă trương lá cờ thụ động vô nghĩa để băng qua sự chết.Bắc quân, h́nh như anh đă không có t́nh người, cạn t́nh người.Anh giải phóng cho ai khi đi giết con người ?Tôi muốn hỏi điều đó, hỏi vang vang, hỏi bằng tiếng thét đến vỡ cổ, bật máu, tôi muốn hỏi tại sao Người giết Người tỉnh táo và tàn tệ đến thế kia ? ... Từ nơi đặt sứng đến “mục tiêu” không quá 1 cây số và gần nhất dưới 50 thước, anh không nghe tiếng thét khi Người chết sao ? Tôi muốn hỏi người lính miền Bắc với hết cả thống hận trong ḷng.Căm thù nào trên người đàn bà tóc rối bế con chạy xôn xao giữa gịng người tan nát ?Tôi muốn hỏi, hỏi ngàn lần, hỏi vạn lần người mang danh hiệu là lính của Quân Đội Nhân Dân.Nhân Dân để gọi những ai ?Tôi muốn hỏi một triệu triệu lần bằng tiếng thét vô h́nh nổ bùng trong đầu óc khi ngồi giữa cánh đồng trống.
    Muốn cào mặt, đấm ngực, cắt da để máu chảy thành gịng, để nh́n thấy ḿnh cũng “được” đau đớn, chia sẻ.Tôi bất măn với chính tôi trong trạng thái ù lỳ vô tri khi giương mắt nh́n rơ chiếc sọ người tóc rối.Phải, tôi cũng muốn chửi cả chính tôi, thật sự như thế ... Tôi cũng có tội, tôi cũng có tội đấy, trời ơi!!


    Đi ṿng ṿng ở sân của Vương Cung Thánh Đường, nh́n tượng thiên thần, tượng Đức Mẹ, cây dương liễu cháy xám ... Những cảnh sắc và nơi chốn này đối với tôi là kỷ niệm không phôi phai, nhưng bây giờ sau khiqua 9 cây số chết, ḷng cứng, năo trơ, tôi đi xiêu vẹo ngả nghiêng trong ḷng nắng và gió nồng ... Ngửi và thấy toàn người chết.Trí óc không nghĩ được cái ǵ hơn ... Đi qua ngôi nhà xưa khi mùa đông 66, 67, tôi, Thừa, Hổ và anh Bảo ngồi ghếch chân lên gốc cây thông uống bia đá.Trời lạnh nhưng cũng phải uống nước đá, chúng tôi vừa ở núi, nơi đầu sông Thạch Hăn rút ra, 15 ngày trong đó ... Bây giờ những bạn xưa đă chết, tôi th́ đang bị vây khốn trong một trời thống khổ, làm cái ǵ đây ?C̣n gác chuông của nhà ông Trùm họ đạo : Tôi nhớ căn nhà này có một cô gái, Hổ đă trêu ghẹo cô ta một câu trước khi rút quân đi, Hổ chết đầu Xuân 68, cô gái bây giờ ở đâu ?Hay cũng đă chết tan trong một vùng lửa đạn.Bước qua gạch ngói của căn nhà đổ nát, tôi đến gác chuông kéo sợi dây, hai quả chuông quá nặng, phải kéo bằng cả hai tay ... Kính ... coong ... Tiếng chuông âm u vang động ; vang vào trong núi không nhỉ ?Nơi đây là một b́nh nguyên trùng điệp và Trường sơn bao vây nơi xa ... Vắng vẻ quá !Tôi nói thật lớn cho chính ḿnh nghe.Chẳng biết nên làm ǵ ?Giật dây chuông thêm một lần nữa ...

    Về theo chuyến tản thương, người thương binh nặng nhất chốc chốc ứa chút máu hồng, bên cạnh, gă tù binh bị thương nằm mê man ...
    - Tụi này cứng cổ lắm, bị thương nó nằm ĺ để bắt ḿnh vác đi, đ ..m .. nó lại được nằm băng ca trong khi tui phải ḅ bằng cùi chỏ !! Anh lính bị thương hai chân ngồi dựa thành xe chửa đổng...
    - Thôi, ḿnh khá hơn tụi nó là chỗ này, lỡ cứu nó, cứu cho trót. Tôi t́m đường nói cho anh lính khuây khỏa, quả t́nh cũng không tin được lời nói của ḿnh.V́ khi đi ngang căn nhà ở cạnh trụ sở xă Hải Lâm, nh́n cảnh người đàn bà ngồi “tước” từng sợi thịt ra khỏi xương người chồng.Người vợ ngồi kẹp đầugiữa hai gối, tước từng sợi thịt đă nâu đen nhăo nát trên xương ống tay và chân ... Bà ta dùng bàn tay “xoa” lên trên lớp xương sọ, vừa để đuổi kiến vừa để tẩy phần da ươn ướt ṃng dính vào khối xương mũi, động tác b́nh thản thân ái như người vợ trong khi âu yếm tay lên mặt chồng.Ôn ơi là Ôn ơi !! Tiếng khóc nhức nhối than van gầm gừ trong cổ họng như đánh nhịp khi người vợ “nắm” đầu người chồng lên bằng hai ngón tay thọc vào ổ mắt “rảy” cho hết kyến !Tôi biết gă tù binh nghe nhưng cố lờ, gă ngủ trên suốt đường di tản mặt bạnh ra khiêu khích.Người lính của ta có thù hận một chút cũng không sao.Có điều không công bằng giữa hai phe lâm chiến, lính ta đánh giặc không thù hận, tôi biết điều này v́ tôi cũng là một lính tác chiến.

    Trên xe ra phi trường nghe câu chuyện của hai vợ chồng già quá giang ở băng sau, tôi chợt khám phá ra mọt điều : Dân chúng vùng Thừa Thiên, Quảng Trị đă sửa soạn đón chờ tàn khốc qua tiếng nói.Họ không nói, nhưng than văn, kể lể, rên xiết.Nỗi oan khiên vô h́nh chập chùng trên mỗi âm, mỗi chữ, cách lên xuống của từng câu.Không nói quá đáng, từ lâu, đă cảm thấy nhưng chưa kiểm chứng cho đến hôm nay ba thàng mười ngày, lại một số lượng thời gian bí nhiệm mà người Trung cứ măi nhắc tới, tức là 100 ngày của trận chiến cuối mùa, 3 mặt trận :
    An Lộc, Kontum, trị Thiên đều cùng có một mẫu số chung : Dân Trị Thiên là nạn nhân đa số.V́ dân cạo mủ ở an Lộc, người dinh điền ở Kontum cũng là những di dân Quảng Trị.Thậm chí ở chiến trường B́nh Giả, số lớn nạn nhân cũng không ai ngoài những người dân vừa mới di cư từ Cam Lộ, Khe Sanh vào ... Thôi đó là tai ương tiền định, Trị Thiên c̣n là Câu Ô, xứ sở của người Chàm mà người Trung gọi là Hời.Âm thanh sao nghe qua thê thiết, oán hờn, rồi lại c̣n giọng ḥ nữa ... Ai đă đứng ở bờ sông Bồ (chảy qua An Lỗ)sông Thư Rơi (Mỹ Chánh), sông Hương nghe giọng ḥ cất lên từ những khoang đ̣ khi chiều vào tối mới hiểu được v́ sao có những quê hương cứ măi tàn tạ, oán hờn ... Định mệnh đă xếp đặt thế.Ch́ c̣n lời này để an ủi kiếp đắng cay.

    Phan Nhật Nam
    (trích từ Mùa Hè Đỏ Lửa)

  3. #23
    tran truong
    Khách
    Cám ơn các bạn đã đọc và đóng góp cho ngày 15/9/1972 , ngày chiếm lại cổ thành Quảng Trị, ngày mà sau khi Quảng Trị ở tay giặc cộng suốt 81 ngày đêm . Để làm sống lại một quá khứ không được phép quên ... một tàn bạo dã man vô nhân trên quả đất này : Việt cộng giết Việ́t tộc _ Có một không hai trên quả đất .
    Và cũng để kết thúc đóng góp của tôi tại thread này , xin post lại hình ảnh của Đại Lộ Kinh Hoàng một thưở :



  4. #24
    Member Sig Sauer's Avatar
    Join Date
    19-03-2016
    Posts
    1,073
    Quote Originally Posted by BlackHole View Post
    Tôi ra lệnh ngay tức khắc, tất cả quân nhân các cấp quan cũng như như lính đồng bộ bỏ ba lô xuống, tay xẻng cá nhân đào huyệt mộ chôn tất cả xác chết này tại chổ với lời khấn vái hồn thiêng siêu thoát và phù hộ anh em chúng tôi được b́nh an sau chiến trận sẽ rất khốc liệt nay mai vào Cổ Thành Quảng Trị…chỉ hai tiếng đồng hồ trong khi chờ lệnh Lữ Đoàn th́ TS2ND đă hoàn thành được một nghĩa địa không tên tuổi, không bia mộ, không nhang đèn hương khói tiễn linh, chỉ với xót xa cho những oan hồn uổng tử và sao “nghe” cay cay ở khoé mắt mà muối xót trong ḷng như tiễn biệt người thân thương:
    Có lẽ nhờ làm phước như thế nên ông Út Bạch Lan c̣n sống sót trong trận này. Đem 200 quân lên tuyến đầu, khi rút về chỉ c̣n 37 người.

    .. Thật sự hơn 4 năm qua lăn lộn trong cuộc chiến, tôi chưa thật sự biết nỗi căm giận và thù hận là ǵ…?! Xâm nhập vào chiến khu C, bắt được 3 “cán gái” y tá thanh xuân , giữ đó, đối xử tử tế cho ăn uống đàng hoàng chờ trời tối ra lệnh dẫn ra b́a rừng bắn bỏ, toán thi hành chỉ bắn vài tràng đạn chỉ thiên bâng quơ rồi trở vào như không thấy, không biết , trả số phận của họ cho định mệnh.
    1 trong 3 cô này sau 75 làm chức khá lớn. Ông Út Bạch Lan vượt ngục, sống chui tại SG với nghề đạp xe lôi. Định mệnh trớ trêu sao không biết, ổng rước ngay nhằm 1 trong 3 cô này tại SG. Người con gái mà ổng rước lại là người mang ơn ổng suốt đời sau vụ tha bên b́a rừng đó. Cho nên, mặc dầu ổng không nhận ra, nhưng cô ta nhận ra ổng và hỏi thẳng: Có phải anh là Đại Úy Út Trinh Sát Dù năm nào không? UBL xuưt đứng tim v́ trừ người thân và bạn bè ND, không ai biết ổng là ai. Cái tin ổng vượt ngục cùng với lệnh truy nă được ban ra khắp nước. Sau khi ổng vượt ngục xong th́ VC mới biết ổng là UBL, người mà 3 năm trước tại Delta được tụi nó treo giải thưởng lấy đầu. Nhưng ở đời có vay có trả. Người con gái năm xưa ổng thi ân giờ là vợ cán bộ cao cấp từ HN vào nên bà ta che chở cho ổng. Cô đó giờ sống tại Mỹ, có gia đ́nh đàng hoàng và thỉnh thoảng vẫn c̣n liên lạc với UBL.

    Nhiều lần bắt được tù binh, khi giải giao cho An Ninh Quân Đội Nhẩy Dù tôi đều ghi rỏ: “tự thú đầu hàng, không có kháng cự “ để tránh cho họ không bị tra khảo đánh đập khi hỏi cung. Một lần toán Viễn Thám theo dơi dấu vết của một tên VC kinh tài, ập vào nhà bắt tại trận vào lúc nửa đêm. Hắn khai báo đơn vị du kích, vị trí đóng quân của hắn một cách thành thực. Bà mẹ già của hắn với đôi tay run rẩy bần bật đang đun nước sôi, người vợ đang bồng đứa con cho bú với đôi mắt sợ hăi van lơn cầu khẩn…! Đường kiếm có sắc bén lạnh lẽo tàn độc cở nào cũng không nỡ hạ thủ một kẻ đă sa cơ thất thế, tay đao có oan nghiệt ngất trời cũng không nỡ tàn bạo giết chết đứa bé sơ sinh ! Nếu tôi giải giao hắn qua tay Đơn Vị 101, hay Phượng Hoàng th́ không những chỉ có riêng hắn bị tù tội mà là tất cả cả gia đ́nh hắn bị ảnh hưởng di lụy, c̣n đâu mái gia đ́nh êm ấm ?! Chiều hôm đó tôi thả hắn đi với lời giả vờ thịnh nộ: “Đi, đi… đừng quay đầu nh́n lại…”! Hắn hai tay chắp trước ngực, lầm lũi vừa chạy vừa đi run rẩy chỉ sợ một tràng đạn sau lưng kết liểu đời ḿnh ! Chờ cho đến khi bóng dáng của hắn khuất phía sau bên kia đồi…Tôi ngoảnh mặt nh́n lại, thấy vợ hắn vẫn c̣n đang cho con bú với dáng quỳ mọp bên cạnh bà cụ già khóc không thành tiếng…! Họ không phải là đối tượng chiến tranh của TS2ND.[B]
    Đây là cái HAY và cũng là cái DỞ của văn hóa Á Châu, đặt biệt là VN. Trên phương diện nhân bản của con người th́ ông làm rất đúng. Và có lẽ v́ thế ông c̣n sống đến ngày hôm nay. Nhưng trên phương diện của người lính th́ ông làm sai. Nếu một mai thằng du kích đó trở vê, và nó sẽ trở về để tiếp tục công việc đó, những người lính VNCH khác sẽ chết v́ nó th́ đó là lỗi của ai? Tôi không chủ trương giết cả gia đ́nh nó--tuy nhiên đó là đều nên làm cho dù đó là một việc làm VÔ NHÂN ĐẠO. Tại sao VC sợ lính Nam Hàn như sợ cọp trong chiến tranh VN? Đơn giản là lính Nam Hàn làm cỏ hết, không tha một ai. Đi tuần mà 1 thằng lính của nó bị bắn sẽ, nó đốt cả làng. Hành động dả man này rất hữu hiệu cho việc chống du kích chiến. Chiến thuật này không những áp dụng cho chiến trường MN mà cho cả chiến trường Nam Hàn của họ. 1 Sĩ quan Nam Hàn từng tự thú rằng nếu 1 làng của họ bị Bắc Hàn chiếm. Hôm sau họ chiếm lại, nếu c̣n ai sống sót họ sẽ GIẾT LUÔN. Lư do? Bắc Hàn cho người đó sống để làm điệp viên. Thành ra, lính Nam Hàn giết luôn.

    Trở về lại câu chuyện của ông UBL, theo tôi th́ quyết định tùy mọi người. Nếu là tôi th́ tôi không tha thằng du kích đó, nhất là kinh tài cho VC. Đơn giản v́ tôi không muốn những người lính sau tôi sẽ chết v́ thằng du kích này. Khi chọn chơi với Vẹm, thằng du kích đó không c̣n đường sống. Ông UBL tha nó, đâu có nghĩa là Bác và Đảng sẽ tha nó. Thằng đó đâu có về nhà liệng súng, mà ăn chay đâu. Nó sẽ tiếp tục theo con đường vinh quang của Bác và Đảng đă vạch ra. Cho nên, vợ con cha mẹ th́ tha. Nó th́ không.

    .. Chúng tôi âm thầm rút lui sau khi để lại cho họ chục hộp ration C.


    Trương Văn Út ( Mũ Đỏ Út Bạch Lan)
    trích từ "ĐĐ2 Trinh Sát Nhảy Dù"
    Bên Quora có một câu hỏi: Nếu xóa bài làm lại th́ chiến thuật nào nên áp dụng cho chiến trường VN?

    Câu trả lời th́ có rất nhiều. Riêng 1 câu từ 1 người MB th́ "THAY V̀ THẢ BOMB, NGƯỜI MỸ NÊN THẢ BÁNH M̀ VÀ BƠ" MB sẽ sụp rất nhanh. Câu trả lời tuy đơn giản, nhưng shockingly simple. Hành động bỏ đồ ăn của ông UBL c̣n mạnh hơn ngàn viên đạn. Thằng du kích và gia đ́nh sẽ không bao giờ quên ổng. Có lẽ v́ những chuyện làm như thế này cho nên ổng vẫn c̣n sống đến ngày nay. 6 tháng hè của năm 72, trong số 12 sĩ quan của ĐĐ2 TSD th́ 7 chết mất xác 5 lấy được xác. Chỉ c̣n ổng là người duy nhất sống c̣n.

  5. #25
    Member
    Join Date
    26-06-2016
    Posts
    551
    Quote Originally Posted by Sig Sauer View Post
    Bên Quora có một câu hỏi: Nếu xóa bài làm lại th́ chiến thuật nào nên áp dụng cho chiến trường VN?
    Tôi xin góp vài hình ảnh; và không có ý kiến.

    Đại Hàn và Việt Nam trước kia đều bị chia đôi đất nước. Năm 1950. Bắc Hàn vượt vĩ tuyến 38 tấn công và xâm chiếm gần hết Nam Hàn. Hoa Kỳ đổ bộ phản công. Ở những nơi Hoa Kỳ tái chiếm; quân Nam Hàn xử tử hết những tên " Đón gió trở cờ " hoặc " Cách mạng 30 tháng 04" theo luật định . Đây là một cách ứng xử hoàn toàn khác biệt giữa Nam Hàn và Nam VN.


    Suspected South Korean traitors fill the back of a truck, on their way to execution by South Korean security forces – Taeju, South Korea, 1950
    Những người bị tình nghi phản quốc Nam Hàn bị chất đầy sau xe tải. Bị chở đi xử tử bởi lực lượng an ninh Nam Hàn
    http://peacehistory-usfp.org/korean-war/


    On April 14, 1950, ten miles northeast of Seoul, South Korean Military Police executed 39 Koreans suspected of being “communist”
    39 người Nam Hàn bị quân cảnh Nam Hàn xử bắn vì tình nghi là Cộng Sản vào ngày 14/04/1950
    http://peacehistory-usfp.org/korean-war/


    Some 1,800 South Korean political prisoners were executed by the South Korean military at Taejon, South Korea, in July 1950 (AP Photo/National Archives, once classified as “top secret”)
    Khoảng 1.800 tù nhân chính trị Nam Hàn bị quân đội Nam Hàn xử bắn vào tháng 7/1950
    http://peacehistory-usfp.org/korean-war/


    Some 400 Korean civilians in Taejon were killed by retreating communist forces in late Sept. 1950. Looking on at left is Gordon Gammack, war correspondent of the Des Moines Register and Tribune. (AP Photo/James Pringle)
    Khoảng 400 người dân Đại Hàn tại Taejon đã bị giết bởi tháo lui theo các lực lượng Cộng Sản vào cuối tháng 9/1950
    http://peacehistory-usfp.org/korean-war/


    This photograph by the U.S. Army, the execution of South Korean political prisoners by the South Korean military and police at Daejeon, South Korea, over several days in July 1950
    Cảnh các tù nhân chính trị bị xử tử bởi quân đội và cảnh sát Nam Hàn tại Daejon; trong vài ngày vào tháng 7/1950
    https://en.wikipedia.org/wiki/Bodo_L..._July_1950.jpg

    Sau đây là một số hình ảnh trong trang mạng Trung Cộng " tố cáo" Nam Hàn giết Cộng Sản trong chiến dịch phản công trong chiến tranh Triều Tiên 1950 ( Xin chuyển ngữ sang tiếng Anh) https://blog.goo.ne.jp/yamanooyaji0220/114


    They were all murdered by the Korean army and the Korean police, without any trial or investigation.
    ( Quân Cảnh Nam Hàn bắn mấy tên đón gió trở cờ sau khi lùa họ xuống hố)




    Cảnh những tên đón gió trở cờ; "Cách mạng 30/04" bị Quân Cảnh Nam Hàn vừa mới xử bắn xong; sau khi xử bắn; và sau khi thi thể bị đạp xuống hố
    Last edited by Hiếu Thiện; 24-09-2018 at 04:37 AM.

  6. #26
    Member
    Join Date
    27-12-2017
    Posts
    1,484
    Quote Originally Posted by Sig Sauer View Post
    Có lẽ nhờ làm phước như thế nên ông Út Bạch Lan c̣n sống sót trong trận này. Đem 200 quân lên tuyến đầu, khi rút về chỉ c̣n 37 người.


    1 trong 3 cô này sau 75 làm chức khá lớn. Ông Út Bạch Lan vượt ngục, sống chui tại SG với nghề đạp xe lôi. Định mệnh trớ trêu sao không biết, ổng rước ngay nhằm 1 trong 3 cô này tại SG. Người con gái mà ổng rước lại là người mang ơn ổng suốt đời sau vụ tha bên b́a rừng đó. Cho nên, mặc dầu ổng không nhận ra, nhưng cô ta nhận ra ổng và hỏi thẳng: Có phải anh là Đại Úy Út Trinh Sát Dù năm nào không? UBL xuưt đứng tim v́ trừ người thân và bạn bè ND, không ai biết ổng là ai. Cái tin ổng vượt ngục cùng với lệnh truy nă được ban ra khắp nước. Sau khi ổng vượt ngục xong th́ VC mới biết ổng là UBL, người mà 3 năm trước tại Delta được tụi nó treo giải thưởng lấy đầu. Nhưng ở đời có vay có trả. Người con gái năm xưa ổng thi ân giờ là vợ cán bộ cao cấp từ HN vào nên bà ta che chở cho ổng. Cô đó giờ sống tại Mỹ, có gia đ́nh đàng hoàng và thỉnh thoảng vẫn c̣n liên lạc với UBL.
    . . .

    Bên Quora có một câu hỏi: Nếu xóa bài làm lại th́ chiến thuật nào nên áp dụng cho chiến trường VN?

    . . .
    Châm ngôn hành động của ban Tâm Lư Chiến nha Tuyên Huấn thuộc Tổng cục Chiến Tranh Chinh Trị QLVNCH ngày trước:
    Đem đại nghĩa thắng hung tàn
    Lấy chí nhân thay cường bạo

    (Tác giả của câu trên là cụ Nguyễn Trải cũng là thánh tổ của TLC/CTCT/QLVNCH)
    Mũ đỏ UBL cũng đă làm đúng theo châm ngôn này.

    Câu chuyện anh kể trên làm tôi nhớ lại một câu chuyện tương tự.
    Ngày xưa bị bắt trong một chuyến vượt biên bất thành tôi bị giam vào khám lớn Mỹ Tho, ở đây tôi gặp và ở chung pḥng với Đ/u Viễn Thám QLVNCH, ông từng nổi tiếng như một sĩ quan chiến trận lẫy lừng biệt danh "hùm xám Tiền Giang" với những trận đánh làm bạt vía cộng quân, VC trong vùng khiếp sợ khi nghe đến tên ông. Trong một cuộc tảo thanh ông bắt sống một nữ cán binh và v́ ḷng nhân đạo đă thả cô ta sau đó. Ông giải ngũ trước khi cuộc chiến chấm dưt sau một trận đánh làm ông mất một chân vào năm 1973 .
    Nhưng tụi VC không quên mối thù xưa và chúng đến tận nhà tại Sài G̣n bắt ông ngay trong những ngày đầu tháng 5 năm 1975, ông bị giải về Mỹ Tho và trải qua những cuộc tra hỏi dă man chết lên chết xuống dù lúc đó đă bị tàn phế. Đă từng bị bỏ đói nhiều ngày trong xà lim tối tăm không hề nh́n thấy ánh mặt trời suốt mấy tháng và chúng đă thảy cho ông những thau cơm nguội trộn mảnh chai với ư đồ để ông chết trong đau đớn. Nhưng với kinh nghiệm thoát hiểm của một sĩ quan Viễn Thám ông đă sống c̣n qua những âm mưu hiểm độc này cho đến một hôm . . .
    Một người phụ nữ đến t́m gặp ông. Ông nhận ra cô ta là nữ cán binh năm xưa và bây giờ cô ta chính là bí thư tỉnh ủy Tiền Giang.
    Mọi việc diễn ra như nó phải diễn ra, ông được giải về khám lớn Mỹ Tho từ trại giam ở huyện nơi ông từng "gây tội ác", được đối xử tử tế và ra tù trước tôi.
    Sau này khi ra tù tôi lại bận rộn cho chuyến vượt biển kế tiếp ít khi có mặt ở nhà, một hôm nghe người nhà nói một người đàn ông đi nạng lại t́m gặp tôi nhưng không gặp. Tôi đoán chắc là ông nhưng không thể liên lạc sau đó v́ không có địa chỉ để lại.
    Ba mươi mấy năm trôi qua rồi tôi vẫn c̣n nhớ tên người chiến binh Viễn Thám của QLVNCH này, Hồ Sĩ Dũng.
    Last edited by BlackHole; 24-09-2018 at 07:30 AM.

  7. #27
    Member Sig Sauer's Avatar
    Join Date
    19-03-2016
    Posts
    1,073
    Quote Originally Posted by Hiếu Thiện View Post
    Tôi xin góp vài hình ảnh; và không có ý kiến.
    Đại Hàn và Việt Nam trước kia đều bị chia đôi đất nước. Năm 1950. Bắc Hàn vượt vĩ tuyến 38 tấn công và xâm chiếm gần hết Nam Hàn. Hoa Kỳ đổ bộ phản công. Ở những nơi Hoa Kỳ tái chiếm; quân Nam Hàn xử tử hết những tên " Đón gió trở cờ " hoặc " Cách mạng 30 tháng 04" theo luật định . Đây là một cách ứng xử hoàn toàn khác biệt giữa Nam Hàn và Nam VN.
    Người Đại Hàn nói chung rất sắt máu cho nên VC rất sợ. Lập luận của họ cho rằng nếu giết nguyên gia đ́nh thằng du kích đó, tin dữ sẽ đồn xa và người dân sẽ lưỡng lự khi theo VC. Đồng ư rằng họ sống kiểu trên đe dưới búa vào thời bấy giờ. Nhưng lối đối xử của Nam Hàn bắt người dân phải có 1 sư lựa chọn dứt khoát. Như thế th́ dể phân biệt ai là bạn ai là thù. Cách đối xử của người MN mang đây nhân tính, nhưng ngược lại, cũng gây khó khăn cho chính ḿnh nhiều hơn. Nếu là tôi, tôi sẽ chọn lối của Nam Hàn. Giết vài gia đ́nh; đốt vài cái làng dằn mặt. In the long run, số người chết sẽ ít hơn tuy rằng ḿnh mang tiếng ác.

    Không những Nam Hàn đối xử như thế với VC hay người CS nói chung, Indonesia cũng thế. Họ không bao giờ nương tay với người CS. V́ thế, họ mới sống c̣n. Chúng ta th́ khác. Dân VN vốn rất hiền; dân MN c̣n hiền hơn nữa. Chiến tranh đưa đẩy cho nên người Việt giết nhau. Tuy nhiên, ngay trong cảnh chết chóc đó, người lính MN vẫn c̣n t́nh người. Thú thật, tôi không thể làm được như ông UBL. Nếu là tôi th́ chắc 3 cô gái đó chết, và thằng du kích kinh tài cũng theo bác Hồ luôn.

    Người Nam Hàn làm việc theo châm ngôn: Từ Bi với kẻ thù là Tàn Nhẫn với ḿnh.

    Người lính MN như ông UBL sau 75 mới hiểu rằng người CS không có t́nh dân tộc như ổng. Ổng tha họ khi họ buông súng, nhưng họ không tha ổng khi ông thua trận. Họ dí ổng và đồng đội ổng đến cùng. Thậm chí thân nhân của ổng và đồng đội tới giờ vẫn c̣n chưa tha. Về VN hỏi thử con cháu Mỹ Ngụy có cơ hội nào vươn lên trong xă hội đó không? Kẻ thù của ổng, mang cùng họ, cùng 1 dân tộc, nhưng tới giờ gần nữa thế kỷ vẫn c̣n đem hận thù đối với con cháu của người lính MN. Bởi thế, thà phụ người hơn người phụ ḿnh.


    Quote Originally Posted by BlackHole View Post
    Châm ngôn hành động của ban Tâm Lư Chiến nha Tuyên Huấn thuộc Tổng cục Chiến Tranh Chinh Trị QLVNCH ngày trước:
    Đem đại nghĩa thắng hung tàn
    Lấy chí nhân thay cường bạo

    (Tác giả của câu trên là cụ Nguyễn Trải cũng là thánh tổ của TLC/CTCT/QLVNCH)
    Mũ đỏ UBL cũng đă làm đúng theo châm ngôn này.
    Cái này tôi hiểu. Nhưng nếu là tôi th́ tôi chọn phương cách của Nam Hàn: Scorch Earth. Sukarno của Indonesia 60 năm trước cũng thế. 17K thành viên CS Nam Dương đem ra bắn hết https://www.theguardian.com/world/20...assified-files. Nghe th́ tàn nhẫn thiệt. Nhưng 1 lần thôi là TUYỆT N̉I CS. Sukarno giết gần 500K vô tội hay có tội ǵ đó. Nhưng đó là cái giá tối đa cho chủ nghĩa CS tại Nam Dương. Chúng ta hiền không mạnh tay, để rồi họ gây chiến, VN chết bao nhiêu? Chưa hết, 50 năm sau chiến tranh, dân VN vẫn c̣n u mê (dumb down) bởi chủ nghĩa và chính quyền CS. Giá nào lớn hơn?

  8. #28
    Member
    Join Date
    26-06-2016
    Posts
    551
    Quote Originally Posted by Sig Sauer View Post
    Người Nam Hàn làm việc theo châm ngôn: Từ Bi với kẻ thù là Tàn Nhẫn với ḿnh.
    Xem hình này để biết tại sao bộ quốc phòng Nam Hàn ra lệnh cho binh sĩ hành động theo phương châm :"Đi với bụt mặc áo cà sa, Đi với ma mặc áo giấy"


    Slaughter of South Korean prisoners at Taejon by North Koreans
    Quang cảnh các thi thể tù binh Nam Hàn bị lính Bắc Hàn tàn sát tập thể theo luật lệ của chúng
    http://peacehistory-usfp.org/korean-war/

  9. #29
    tran truong
    Khách
    Tôi có điểm không hiểu rõ đựơc về lối post và diễn dịch của T/v Hiếu Thiện :

    Quote Originally Posted by Hiếu Thiện
    Some 400 Korean civilians in Taejon were killed by retreating communist forces in late Sept. 1950. Looking on at left is Gordon Gammack, war correspondent of the Des Moines Register and Tribune. (AP Photo/James Pringle)
    Khoảng 400 người dân Đại Hàn tại Taejon đã bị giết bởi tháo lui theo các lực lượng Cộng Sản vào cuối tháng 9/1950
    http://peacehistory-usfp.org/korean-war/

    Được biết T/v HT posted bài "Cờ đỏ sao vàng ..." trích dẫn nhiều hình ảnh , với cờ đỏ rực trời .... cùng Nga ngữ , chứng tỏ sở học uyên thâm chẳng những Anh ngữ mà cả về Nga ngữ .... Vậy mà lời dịch câu trên rất mập mờ , ỡm ờ ...

    Nếu cứ đọc tuần tự từ trên xuống theo cách posted và dịch của HT , thì người ta sẽ hiểu và nghĩ ngay là Khoảng 400 người dân Đại Hàn tại Taejon đã bị South Korea giết bởi tháo lui theo các lực lượng Cộng Sản vào cuối tháng 9/1950

    Theo ngu ý của tôi thì câu trên phải dịch là : " Khoảng 400 thường dân Hàn Quốc ở Taejon đă bị giết bởi các lực lượng cộng sản rút lui vào cuối tháng 9 năm 1950. "
    Đó là lời dịch giản dị từ google .... đơn giản , chân phương , không cần sửa lại !!! Không hiểu sao mà T/v HT lại dịch được như trên ...vừa rối rắm , vừa tối nghĩa.

    Cũng nhân tiện nhắc lại một posted của HT , tự viết mình là binh chủng Thiết Giáp , và nói lính đi theo được gọi là Bộ Chiến . Tôi đã có post minh xác lính đi theo gọi là Tùng Thiết . Đó là ngôn ngữ của miền Nam , ngôn ngữ của VNCH trước 75 xử dụng . Rất tiếc là tôi cố tìm lại posted của T/v HT nhưng tìm không ra , có thể đã được xoá bỏ !!!

    Báo chí và sách vở miền Nam trước 75 không bao giờ viết Bộ Binh Nhảy Dù . Những ai từng mặc áo trận trước 75 cũng chẳng ai gọi lạ lùng như vậy !!! Có chăng là Bộ Binh và Nhảy Dù hành quân hỗn hợp ... thì có đọc , có nghe .

    Bởi khi viết Bộ Binh Nhảy Dù để gọi cho một đơn vị Nhảy Dù nghe rất tối nghĩa ; thường thường viết là tiểu đoàn ... Nhảy Dù _ chẳng hạn tiểu đoàn 7 Nhảy Dù _ Còn pháo binh ( Nhảy ) Dù thì ít nhắc tới , vì họ chỉ là một bộ phận của sư đoàn ; khi tiểu đoàn hay liên đoàn hành quân đâu thì pháo binh Dù đều có mặt để yểm trợ , và đơn vị chỉ hoạt động trong tầm đạn của pháo binh bắn mà thôi .

    Trong quân đội Mỹ , Bộ Binh gọi là infantry , Nhảy Dù gọi là Paratroopers ; chẳng ai gọi là Infantry Paratroopers cả .Còn chuyện Thiết giáp có đơn vị khác đi theo , thì gọi là hành quân tùng thiết ; chẳng hạn có BĐQ tùng thiết , hay có ND tùng thiết . Thế thôi !
    Tuy nhiên vẫn còn minh chứng , qua posted của T/v BlackHole :


    Quote Originally Posted by Blackhole
    V́ lư do đó tác giả, Thiếu tá ND/QLVNCH Bùi Đức Lạc, đă "tự chế" BB Nhảy Dù chỉ mục đích để phân biệt với đơn vị PB Dù mà ông đang phục vụ và chỉ trong phạm vi bài viết đó của ông. Nếu như bạn đọc toàn bài th́ hiểu và không có ǵ phải cảm thấy . . . chướng tai cả. Trên khách quan lời giải thích của anh Hiếu Thiện bên đó là chính xác nhất nếu là ND đụng trận trên bộ với những vũ khí cá nhân thỉ chỉ cần nói Nhảy Dù là đủ nhưng nếu thuộc đôn vị PB th́ phải nói đủ chũ "Pháo binh Nhảy Dù" để phân biệt nhưng ngay tự thân sự giải thích này cũng chứng minh chữ bộ binh Nhảy Dù hoàn toàn không sai trên mặt ghép từ của ngôn ngữ. Nếu như đă chấp nhận Pháo Binh Dù th́ tại sao lại không chấp nhận Bộ Binh Dù ?!
    " Nói gần nói xa ... chẳng qua nói thật " . Ông bà mình đã dậy từ xưa , đọc câu dịch của T/v HT và vào link dẫn dắt ,tôi toàn thấy cảnh lính South Korea giết người , trừ một bức hình duy nhất cho thấy phe South bị North giết .... mà thôi !!!
    My Godness !!!!!

  10. #30
    Member
    Join Date
    26-06-2016
    Posts
    551
    Quote Originally Posted by tran truong View Post
    Theo ngu ý của tôi thì câu trên phải dịch là : " Khoảng 400 thường dân Hàn Quốc ở Taejon đă bị giết bởi các lực lượng cộng sản rút lui vào cuối tháng 9 năm 1950. "
    Cái này thì tôi công nhận anh tran truong nói đúng, tôi dịch vội quá sai. Tối hôm đó rất mệt. lu bu nhiều chuyện.
    Ý tôi chỉ muốn nói cách phản ứng cuả lính Nam Hàn. Cộng Sản đối xử với phe quốc gia như thế nào. Thì Bộ quốc phòng Nam Hàn cũng ra luật tương xứng như vậy. VNCH mình không có chuyện đó.
    Tôi yên chí ai cũng hiểu ý tôi. Nên không chú trọng đến những hình lính Bắc hàn giết phe " quốc gia '
    Cộng Sản thảm sát những ai dính líu tới chính quyền Quốc Gia theo luật của nó. Còn VNCH mình không có luật đó. Khi tôi nói chuyện với đồ̉ng nghiệp Mỹ cuả tôi ở hãng về cái ác cuả VC. họ nhún vai nói : Cộng Sản ở đâu cũng thế. Ở Rumani, Bungary cũng thế thôi. CHO NÊN CÁI ÁC CỦA CỘNG SẢN LÀ CÁI TẤT NHIÊN, không cần đề cập đến, Cái hình cuối cùng tôi post lên là nói cái lý do; nguyên nhân mà Nam Hàn có luật giết CS trả đũa: Là vì CS giết tù binh và những ai có liên hệ tới phe "Quốc Gia".
    - Một ông chồng người Mỹ không được phép đánh vợ. Vì luật Hoa Kỳ không cho phép
    - Một ông chồng Á Rập có quyền trừng phạt vợ bằng đòn roi. Vì luật Hồi Giáo cho phép
    - Cộng Sản Bắc Hàn có quyền giết tất cả những ai chúng nó cho là dính líu tới chính quyền " Quốc Gia" Nam Hàn. Vì luật của chúng nó cho phép làm chuyện đó
    - Mỹ giết dân làng Mỹ Lai. bị kết án vì luật pháp Mỹ không cho phép làm chuyện đó
    - lính Nam Hàn ở miền trung giết vô số những làng " Việt Cộng " khỏang gấp 10 lần thảm sát Mỹ Lai. Không thấy báo chí Mỹ phải đối vì họ làm đúng theo luật của họ
    - Việt Cộng giết cả nhà Trung Tá Nguyễn Tuấn - Chỉ huy trưởng chỉ huy trưởng trại Thiết giáp Phù Đổng- vào Tết Mậu Thân. Báo chí Mỹ không làm ầm ĩ chuyện này. Vì đó là luật cuả không phải chỉ cộng Sản VN. mà là luật cuả cộng sản quốc tế áp dụng cho đối phương. Từ Nga cho tới Tàu Cộng đề cập chuyện này với người Mỹ. Họ tỉnh bơ nói : Cộng Sản ở đâu cũng thế thôi. Cộng sản mà..
    - TƯỚNG LOAN BẮN THẰNG ĐẶC CÔNG VIỆT CỘNG THEO Ý RIÊNG CUẢ ÔNG TA. LUẬT LỆ VNCH KHÔNG CÓ CHO PHÉP LÀM CHUYỆN ĐÓ. Tướng Loan bị lên án
    Cả hàng ngàn tấm hình phóng viên Mỹ chụp cảnh quân Nam Hàn trã đủa . Giết tù binh Bắc Hàn và tất cả những bọn Cộng Sản nằm vùng lộ diện vì " Cháy nhà mới lòi ra mặt chuột ". Truyền thông Mỹ không hề lên án. Vì luật lệ Nam Hàn cho phép làm chuyện đó
    - Luật lệ của chính quyền Hồi Giáo Indonesia cho phép giết Cộng Sản " vô thần ". Cả chục ngàn cán bộ Cộng Sản bị Hồi Giáo indonesia giết. Báo chí Tây phương không làm rùm beng. vì luật Hồi Giáo cho phép được quyền làm chuyện đó

    VNCH CÓ LUẬT " ĐÀO NGŨ KHI ĐỐI DIỆN VỚI ĐỊCH QUÂN : TỬ HÌNH " NHƯNG KHÔNG CÓ LUẬT " TIẾP TAY CHO CỘNG SẢN : TỬ HÌNH"
    Cộng sản VN lên án lính tây đen hãm hiếp phụ nữ khi đi hành quân trong vùng do Việt Minh kiểm soát. Vì lẽ luật lệ quân đội Pháp không cho phép làm chuyện đó. Còn những người từng theo Việt Minh kể lại. Phụ nữ trong chiến khu Việt Minh- nếu cần- thì được phân công ủng hộ sinh lý cho các cán bộ. CS VN không bao giờ cho đó là phạm pháp. Vì luật lệ chúng nó cho phép làm chuyện đó. Đối với chúng nó. Một phụ nữ được chỉ thị ủng hộ sinh lý cho cán bộ thì cũng giống như những phụ nữ khác được phân công trồng trọt; nấu bếp.

    Theo tôi ; VNCH thua cũng vì nhiều lý do. Trong đó có lý do mình có chủ trương quân tử khi đối đầu với bọn yêu tinh qủy quái
    Mỹ bỏ rơi VNCH. Nhưng không bỏ rơi Nam Hàn

    Tôi post vài tấm hình lên. Chỉ muốn nói chủ trương - tôi xin phép gọi là " đúng đắn " của chính phủ Nam Hàn- Một điều mà tôi thiết nghĩ chúng ta phải xét lại chủ trương trước kia cuả VNCH.
    Để tôi trích lại một bài viết trên mạng https://bienxua.wordpress.com/2017/0...hong-duoc-dau/
    Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu: Ḿnh làm vậy không được đâu


    Sứ quán của VNCH tọa lạc trong một Building trong khu phố sầm uất Myeongdong, ở tầng thứ 11. Hán Thành những năm 60 nghèo xơ xác, người dân thất nghiệp rất đông.

    Mỗi lần đến thăm sứ quán, tôi lại thấy hàng người xếp hàng từ tầng thứ 11 xuống đến từng 1, để làm thủ tục xin qua VN . Người nào được cấp giấy qua VN làm việc th́ mừng như được trúng số.

    Những năm tháng tôi ở đó thường xuyên chứng kiến những cuộc biểu t́nh đẫm máu. Ngay trong khung viên Đại Học Yonsei nơi tôi học, gần như tuần nào cũng có biểu t́nh. Nguyện vọng của những người biểu t́nh, đa số là sinh viên, là họ đ̣i hỏi Nam Hàn phải thống nhất với Bắc Hàn theo kiểu … Bắc Hàn (!). H́nh của “bác” Kim Nhật Thành, bác Mao và những khẩu hiệu ca ngợi thiên đường XHCN được họ mang đi khắp đường phố.

    Nhưng giới lănh đạo Nam Hàn, đa số là tướng lănh, lúc bấy giờ rất quyết liệt, họ dẹp biểu t́nh thẳng tay. Họ bắn đạn cao su, khi thấy không ngăn chặn được th́ họ bắn bằng đạn thật. Ngày nào cũng đổ máu, ngày nào cũng có người biểu t́nh bị bắn chết. Mini Thiên An Môn xảy ra khắp nơi ở Hán Thành

    Cỡ như Huỳnh Tấn Mẫm, Ngô Bá Thành, Lê Hiếu Đằng etc… bảo đảm nếu sống ở Đại Hàn, th́ đă phải nằm trong nhà xác từ lâu rồi..

    Tư dinh của Trung Tướng Phạm Xuân Chiểu, đại sứ VNCH, ở Hán Thành nằm trên một ngọn đồi, trong khu ngoại giao được canh pḥng nghiêm nhặt. Hôm đó là ngày nhân viên sứ quán và gia đ́nh tụ họp, ăn bữa tiệc tiễn Tổng Thống Thiệu về nước.
    Ông Thiệu ngồi hàn huyên với ông Chiểu, bác Nguyễn Trọng Phu, anh Nguyễn Quang Mông, những tùy viên cao cấp của Sứ Quán. Các người khác th́ to nhỏ hàn huyên trao đổi về cuộc sống lạnh lẽo ở Hán Thành. Tôi th́ ngồi bệt xuống đất chơi với mấy em, con cháu của nhân viên sứ quán.
    Cả pḥng khách tự nhiên yên lặng khi TV chiếu về biểu t́nh chiều nay, quân đội kéo lê những xác chết của sinh viên bị bắn quẳng lên xe. Chúng tôi vừa theo dơi, vừa lắc đầu…
    Tướng Chiểu quay lại ông Thiệu, giọng sang sảng ..
    Các anh có thấy họ làm không, các anh ở SG sao mà dễ dàng cho chúng phá hoại như vậy, các anh không đọc những báo cáo chúng tôi gửi về sao …?
    Không khí trong pḥng khách như trùng hẳn xuống, tất cả im lặng hướng mắt về ông Thiệu chờ nghe câu trả lời … Ông Thiệu cúi đầu xuống trầm ngâm rồi thở dài … “Ḿnh làm vậy không được đâu…”
    Miền Nam sụp đổ, CS biến cả nước thành tài sản cho chúng vơ vét. Năm mươi năm sau, ngồi viết những ḍng chữ này mà tôi vẫn không hiểu rơ lư do ǵ mà “ḿnh làm vậy không được đâu …”..
    V́ biểu t́nh phản chiến đang xảy ra khắp nơi, v́ sợ Mỹ cúp viện trợ, v́ nhân đạo hay v́ nhu nhược ..
    Tôi vẫn lẩn quẩn đi t́m câu trả lời./-

    Lâm Mạnh Di
    http://www.nvbonphuong.com


    Mong các anh hiểu ý tôi khi post những hình quân đội nam Hàn đối cử với CS y như CS đối xử với phe quốc gia
    Để tránh hiểu lầm : Tôi xin post lên những hình dân Nam Hàn bị Cộng Sản Bắc Hàn giết theo luật cuả chúng nó


    Grieving relatives mourn South Koreans killed by communist rebels.
    Những thân nhân của dân Nam Hàn bị Cộng Sản giết đang than khóc
    https://www.cnn.com/2013/05/01/world...ion/index.html


    Bodies of massacre victims gathered near Waegwan, South Korea, many with their hands still bound
    Thi thể 42 tù binh Hoa Kỳ bị lính Bắc Hàn giết tại đồi 303. Có những người tay bị trói ra sau lưng
    https://en.wikipedia.org/wiki/Hill_303_massacre


    Korean from Hamhung identify the bodies of some 300 political prisoners who were killed by the North Korean Army by being forced into caves which were subsequently sealed off so that they died of suffocation HD-SN-99-03167.jpg
    Khoảng 300 thi thể cuả tù chính trị bị lính Bắc Hàn giết
    https://no.m.wikipedia.org/wiki/Fil:...N-99-03167.jpg
    Last edited by Hiếu Thiện; 25-09-2018 at 10:47 AM.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 9
    Last Post: 21-07-2016, 02:45 PM
  2. Replies: 0
    Last Post: 13-06-2013, 02:57 AM
  3. Replies: 14
    Last Post: 06-11-2012, 12:53 AM
  4. Replies: 0
    Last Post: 14-02-2012, 09:47 PM
  5. Replies: 0
    Last Post: 11-09-2011, 10:12 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •