Page 269 of 471 FirstFirst ... 169219259265266267268269270271272273279319369 ... LastLast
Results 2,681 to 2,690 of 4709

Thread: SAIGON THUỞ ẤY ...

  1. #2681
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    HUẾ ĐẸP VÀ THƠ


    Mùa hạ ở Huế như một bức tranh rực rỡ đầy quyến rũ. Bất cứ nơi đâu cũng có thể bắt gặp những cây hoa đua nhau khoe sắc.

    Những ngày mùa hạ tháng 5, cố đô Huế quyến rũ kỳ lạ. Dường như tất cả các loài hoa nơi đây đều đua nhau nở, tạo nên không gian tươi tắn và rực rỡ trong nắng gió chan ḥa. Huế lúc này đẹp theo một cách khác, không c̣n vẻ tĩnh buồn, thâm trầm vốn có.

    Khắp mọi nẻo đường, mọi con phố, từ Kinh thành cổ kính ở bờ Bắc sông Hương cho tới khu phố mới ở bờ Nam sông Hương, từ bên trong cho tới bên ngoài Thành Nội, từ những công viên lớn bên sông cho tới những khuôn viên nhỏ của mỗi công tŕnh… đâu đâu cũng gặp những cây hoa mùa hạ cùng khoe sắc.

    Hoa nở trên cây, hoa in trên nền lá, nền trời; hoa rụng dưới mặt đất thành những tấm thảm. Màu đỏ nồng nàn của hoa phượng, màu tím da diết của hoa bằng lăng, màu vàng dịu dàng của hoa điệp, màu trắng thanh khiết của hoa sứ, ḥa quyện cùng màu xanh của lá, của nước, của trời… tất cả tạo nên một bức tranh với những ḥa sắc đầy quyến rũ.

    Bức tranh đó có những mảng màu rực rỡ, mạnh mẽ nhưng cũng có khi, có những góc chỉ là những điểm xuyết chấm phá nhẹ nhàng, dung dị, nhưng đều đem lại những cảm xúc ấn tượng khó quên.

    Huế có một "nhan sắc" khác - "nhan sắc" mùa hạ.




    Những màu hoa rực rỡ tô điểm cho công viên dọc đường Lê Lợi bên bờ sông Hương




    Gốc phượng nổi tiếng ở chân cầu Trường Tiền phía Nam





    Những bông điệp vàng trên bờ sông sà vào sát cầu Trường Tiền




    Làm dáng trước khách sạn Saigon Morin




    Cây ḅ cạp nước vàng rực trước giảng đường trong khuôn viên Đại học Sư phạm


    C̣n tiếp...

  2. #2682
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674


    Một chùm hoa ḅ cạp nước




    Hoa điệp vàng, phượng đỏ ở hai bên bờ sông An Cựu





    Ḥa sắc cùng hoa giấy màu tím hồng, trắng ở đường Phan Chu Trinh bờ nam sông An Cựu





    Những cây muồng anh đào ở gần nhà ga, bên sông An Cựu nở hoa màu hồng cam




    Góc nh́n sang bờ Bắc sông An Cựu




    Hoa điệp ở trường Quốc học

  3. #2683
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674


    Hoa phượng như những ngọn lửa thắp lên mùa chia tay của các bạn học sinh.





    Cây phượng trong khuôn viên Nhà lưu niệm Điêu khắc gia Điềm Phùng Thị





    Hoa điệp phủ thành tấm thảm vàng trong sân.





    Hàng cây sứ trước Kinh thành nở hoa trắng, ḥa cùng các màu hoa khác ở Công viên Phu Văn Lâu





    Đường Đặng Thái Thân trong Thành Nội, phía sau Hoàng Thành.






    Hoa nở hai bên bờ sông Hộ thành ngoài cửa Đông Ba, phía Đông Kinh thành.

  4. #2684
    Member Nguyễn Mạnh Quốc's Avatar
    Join Date
    25-03-2011
    Posts
    4,374

    Saigon thuở ấy ; xứ Huế đậm t́nh....

    Cảm ơn t/v Tigon..... nmq xin măi mà bây trừ mới được nh́n lại mảnh đất Thần kinh mà it có dịp lưu bước chân qua.. Huế đẹp lắm và cúng rất t́nh tự.. phải nói là lăng mạn qua cách liếc nh́n của người thiếu nữ.. của bà bán hang mời mà ḿnh chưa kịp đáp lời...
    Trong đám Y tá làm chung khi xưa cũng có một cô.. rất dịu dàng và lúc nào cũng khép nép, cùng làm bên Phụ sản với DQ Hoa... tôi thường đùa gọi là "công nương "... tôi không dám nh́n thẳng vô đôi mắt bồ câu trong sang ấy... mà lúc nào cũng phải ra vẻ " làm nghiêm " ,..
    ... có lần công nương về phép, nhà ở Huế... công nương ( chắc là thu hết sự bạo dạn..) rồi cúi đầu nói ; .. em về phép thăm nhà.. b/s có thích mua quà ǵ ở Huế không ?? .. tôi khẽ đáp... chúc công nương đi về thăm gia đ́nh vui vẻ.. xin kính gởi lời thăm hỏi sức khoẻ tới bậc sinh thành... cứ đi về cho thảnh thơi... đừng có mua quà cáp ǵ... cùng là đồng nghiệp cả .....
    .... công nương vội dúi vô tay tôi mảnh giấy nhỏ.....chỉ có gịng chữ bé nhỏ; Công Tằng Tôn nữ Ngọc Yến. Thanh Hương. Gia Hội Huế......

    Đôi lời đề nghị cùng T/v Tigon ; nmq kêu gọi từ lâu vụ mở thêm một thư mục về Huế, để các bạn miền Trung , quê hương của Sông Hương núi Ngự... mảnh đất nghèo miền Trung.. đóng góp.. hay như là nơi để các mảnh đời trôi dạt tha hương có dịp, có nơi chốn để t́m đến nhau qua bàn phím.. an ủi nhau sau những ngày giờ lao động, hay như cô đơn trong đêm dài nơi quê mẹ kế.../. nmq

  5. #2685
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Quote Originally Posted by nguyễn mạnh Quốc View Post
    Cảm ơn t/v Tigon..... nmq xin măi mà bây chừ mới được nh́n lại mảnh đất Thần kinh mà it có dịp lưu bước chân qua..
    Đôi lời đề nghị cùng T/v Tigon ; nmq kêu gọi từ lâu vụ mở thêm một thư mục về Huế, để các bạn miền Trung , quê hương của Sông Hương núi Ngự... nmq
    Tigon c̣n đang bận " đi t́m " chiếc máy bay MH370 của Hàng không Mă Lai . Xong vụ nảy rồi sẽ đáp ứng lời đề nghị của Cụ

  6. #2686
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Chồng Tôi Bắc Kỳ 54


    Hồi nhỏ, mỗi lần nhắc đến hai chữ “Bắc Kỳ” tôi tự nhiên thấy mất cảm t́nh. Những h́nh ảnh của các bà, các cô khăn quấn mỏ quạ, răng đen ánh hạt huyền, c̣n các ông th́ hút thuốc lào kêu két két, đi đâu cũng đủng đẳng đeo theo cái điếu cày, của những màn đánh ghen, chửi thề nghe như hát cải lương mà không hiểu ǵ, của cái tính keo kiệt dân xứ Bắc là những ǵ vẫn thường ám ảnh trong đầu bọn trẻ chúng tôi.

    Trong trường gặp mấy cô em “Bắc Kỳ nhỏ nhỏ” là bọn Nam Kỳ Lục Tỉnh chạy xa. Ăn uống th́ một con tôm cơng ba hạt muối, chém to kho mặn, rau muống luộc chấm mắm tôm cũng xong một bữa cơm, dư đồng nào dắt vào ruột tượng.

    Mấy nơi dân Bắc Kỳ tụ lại sống chung với nhau như Phú Nhuận, Lăng Cha Cả, Xóm Mới, Vườn Chuối, Vườn Xoài, Cái Sắn, Hố Nai, Gia Kiệm th́ đến “Việt Cộng” trước và sau tháng 4 năm 1975 cũng phải chào thua! Nhà thờ mọc lên san sát, xứ này đến xứ kia sáng sáng chuông nhà thờ thi nhau đổ có muốn ngủ nướng cũng phải ḅ dậy. Vậy mà nếu ai đụng đến một chút là “tiên sư tổ bố nhà mày, để ông, để bà dậy cho mà biết nhá!...” Những tài xế lái xe chạy qua ngả Hối Nai, Gia Kiệm nhiều lần phải toát mồ hôi hột mỗi khi sơ ư để xẩy ra tai nạn.

    Trở lên là những h́nh ảnh tôi có được về người Bắc Kỳ. Những h́nh ảnh này dường như nó đă ăn sâu vào tâm trí tôi trong suốt thời gian c̣n cắp sách đến trường. Sau này nhờ ơn ông chồng Bắc Kỳ “giải phóng” mà tôi mới biết ḿnh sai, và cũng từ đó, tôi yêu, tôi mến người Bắc. Nếu ai hỏi tôi, th́ tôi rất hănh diện trả lời: “Chồng tôi là Bắc Kỳ 54 đấy!”

    Nhớ lại thời c̣n là nữ sinh St. Paul, đa số bọn con gái chúng tôi đều mơ mộng các chàng Taberd hay một trường Tây v́ đa số dân ở đó là con nhà giầu, công tử có nhiều tiền, nói tiếng Pháp, và nhiều chàng c̣n mang song tịch Việt-Pháp.

    Nhưng thói đời dường như trái ngược, phần đông dân St. Paul chúng tôi đều bị mấy anh Bắc Kỳ “dzớt”. Có phải là “ghét của nào trời trao của đó” không? Hay tại con trai Bắc Kỳ dẻo mép, lỳ, và biết tâm lư con gái. Ba tôi thường nói với chúng tôi phải tránh xa bọn con trai Bắc Kỳ. Chúng nó nói “con kiến trong lỗ nghe bùi tai cũng ḅ ra”. Nhưng nghe rồi th́ khổ cả đời!!!

    Riêng tôi th́ chẳng lo ǵ trai Bắc Kỳ theo tán tỉnh, v́ cả tuần trong trường với các Soeur. Đi về đă có tài xế đưa xe đến đón chung với chị và em gái. Ngoài ra trong nhà c̣n có hai ông anh một ông đệ tam, một ông đệ tứ đẳng huyền đai Thái Cực Đạo (Tae Kwon Do) th́ lo ǵ bị trai Bắc Kỳ tấn công hay bắt cóc. C̣n những ngày nghỉ lại được ba bảo chú tài xế chở về quê ngoại ở Cái Bè để đùa chơi với sông nước, với vườn trái cây, với đồng ruộng thẳng cánh c̣ bay. Đă vậy ông già tôi thuộc loại nghiêm khắc, đi đứng, giờ giấc luôn phải rơ ràng. Thí dụ, đi đâu, với ai, và lúc nào, bao giờ về. Tóm lại, từ ba má đến các anh chị tôi, và cả chính tôi “hổng” ưa Bắc Kỳ.

    Ghét Bắc Kỳ nhưng lại lấy Bắc Kỳ. Chuyện t́nh của tôi với chàng trai Bắc Kỳ bắt đầu từ một chiều thứ Bảy. Hôm đó, anh Năm của tôi, thiếu úy tùy viên cho một vị chỉ huy trưởng nào đó về chơi và dẫn theo một sỹ quan bạn của anh.

    “Người đâu nước họ, chẳng nọ thời kia,” vừa gặp tôi là cứ chăm chăm nh́n từ đầu xuống chân làm tôi thấy mắc cở muốn chết. Sau này tôi mới biết chàng là một trung úy làm trong pḥng hành quân và là bạn thân của anh Năm. Người trông lịch sự, trí thức, và thêm chất lính nên không đến nỗi tệ. Khổ cái vừa mở miệng ra đă biết đó là Bắc Kỳ:

    “Không dám ạ!
    Vâng! Không dám ạ!”

    Lại c̣n gọi tôi là “bé”. Tôi nghe chàng ta nói thầm với anh Năm:
    “Mày cho tao làm em rể mày nha. Em mày xinh gái quá!”

    Chuyện ǵ th́ được chứ chuyện “làm em rể” coi bộ khó. Bởi sau lần đầu ra mắt đó, toàn bộ gia đ́nh tôi đều “chê” chàng.
    1- Thứ nhất, v́ tôi đang có chàng vơ sĩ bạn của anh Tư trồng cây si, mà chàng là người Nam.
    2- Thứ hai, ba má tôi rất khó về chuyện t́nh cảm của các con.
    3- Thứ ba, cả nhà tôi đều không ưa Bắc Kỳ!

    Nhưng đúng như lời ba tôi nói, “Bắc Kỳ nó nói con kiến trong lỗ nghe bùi tai cũng ḅ ra”.

    Một vài tuần sau đó, anh Năm đánh lừa chở tôi đi ăn kem với chàng và tôi thấy “mê” cái lối nói chuyện và phong cách người lớn của chàng.

    Không như những tin đồn về Bắc Kỳ keo, Bắc Kỳ kẹo kéo, chàng chi cách rất hào sảng, mặc dù mỗi lần đi chơi như vậy với anh Năm và với tôi, chàng đă phải dành dụm, và nhịn ăn cả nửa tháng lương.

    C̣n về cái tài thu hút và kể chuyện th́ khỏi nói. Người ta chỉ cần cái miệng, nụ cười, và ánh mắtlà đủ để làm mê mẩn ḷng người rồi, nhưng ở chàng th́ có cả ba.

    1- Nụ cười và ánh mắt chàng trông rất đa t́nh,
    2- c̣n cái miệng th́ giẻo như kẹo kéo. “Bé! Bé của anh”, “Bé muốn ǵ anh mua tặng bé!”, “Nh́n bé là trái tim anh thổn thức!”...

    Một hôm chàng trổ tài nói tiếng Pháp với anh Năm và tôi. Chàng thừa biết là gia đ́nh tôi ai cũng học trường Pháp từ nhỏ, nhưng không biết v́ cao hứng hay v́ để tán tỉnh, chàng kể câu chuyện tiếng Pháp mà măi đến hôm nay mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn thấy cái xạo, nhưng lại đă trót yêu cái xạo của chàng.

    Chàng kể là một anh lính nọ trong phiên gác đêm ở b́a rừng, không biết v́ ngủ gật hay v́ sợ, anh nổ súng khiến cả đồn lính nhốn nháo. Cấp chỉ huy Phap của anh ra hỏi, anh diễn tả bằng một loại tiếp Pháp nhà quê: “Lúy bớp, lúy pá bớp. Lúy gầm, lúy gừ, lúy măng dê me xừ, lúy măng dê mỏa, mỏa tia rê lúy”. Tôi và anh Năm nghe xong nh́n nhau không hiểu ǵ. Anh Năm hỏi lại:

    - Mày nói ǵ, tụi tao học tiếng Pháp từ nhỏ sao nghe không hiểu?

    Chàng tỉnh bơ trả lời:

    - Tại tiếng Pháp cậu không tới. Này nhá, anh lính đó trả lời vị chỉ huy là trong ban đêm anh nh́n thấy một con cọp tiến vào đồn lính nên anh phải nổ súng. Cọp nghe tiếng súng đă bỏ chạy.

    Thấy anh Năm và tôi c̣n ngơ ngác, chàng lên mặt cắt nghĩa tiếp:

    - Lúy bớp (nó là con ḅ), lúy pá bớp (nó không phải ḅ), lúy gầm, lúy gừ. Trông như ḅ mà không phải là ḅ lại c̣n biết gầm, biết gừ, biết ăn thịt ông và ăn thịt tôi nữa th́ là con cọp chứ con ǵ. V́ vậy mà phải bắn nó.

    Nghe chàng cắt nghĩa, anh em tôi cười quá chừng. Th́ ra đó là câu truyện ông thày Pháp văn của chàng đă bịa ra để dậy về động từ manger (ăn) và động từ tirer (bắn).

    Chuyện t́nh của tôi và chàng vừa bước vào những chặng đầu êm ả của bốn mắt nh́n nhau không nói ấy, bỗng nhiên biến cố 30 tháng 4 năm 1975 ập xuống cho cả miền Nam. Chúng tôi mất liên lạc.

    Sau khi tốt nghiệp năm đó, tôi về nhà giúp ba má, trông nom công việc nhà, v́ ba tôi không muốn để bọn Cộng Sản nḥm ngó. Nếp sống sống đài các tiểu thư của tôi và anh chị em tôi chấm dứt từ đây.

    Dưới những khắc nghiệt của đời sống trong chế độ Cộng Sản, năm 1980 ba má lo cho tôi và em trai Út vượt biên. May mắn chuyến đi tuy vất vả nhưng trót lọt, chúng tôi qua đến Thái lan trong t́nh trạng rất khó khăn. Phần v́ quen lối sống tiểu thư nên ḥa ḿnh trong trường như vậy thấy khó sống quá. Nhưng rồi cũng phải sống. Lo lắng về những chuyện ǵ sẽ xẩy ra cho ḿnh và em trai ḿnh trong những ngày tháng kể tiếp, và hôm đó, sau thánh lễ Chúa Nhật, tôi đang c̣n nán lại dưới chân đài Đức Mẹ ḷng tràn đầy khổ đau th́ bỗng nhiên có ai động nhẹ vào vai. Quay lại th́ là chàng.

    - Bé sang đây bao giờ, sao không thấy đến tŕnh diện Ban Trại Trưởng?

    - Mới tới hồi qua. Ủa mà sao anh cũng ở đây?

    - Chuyện dài nhân dân tự vệ, để mai mốt rảnh anh kể cho nghe. Bây giờ “bé” ở khu nào? Cần ǵ cho anh biết nào?

    Th́ ra sau khi miền Nam mất, chàng trốn lên Hố Nai rồi Gia Kiệm, và sau cùng xuống Cái Sắn ở ẩn t́m đường vượt biên. Ba lần thất bại, bị rượt bắt thoát chết. Lần thứ 4 may mắn qua được Thái lan. Nhờ gốc gác nhà binh, lại thêm chút vốn liếng Anh Văn, chàng đang làm thiện nguyện cho cơ quan thông dịch của trại. Tôi cũng nhờ có tiếng Pháp, nên được chàng giới thiệu vào làm giúp thông dịch các hồ sơ đi Pháp. Cũng nhờ ở đây tôi mới khám phá ra khả năng tiếng Pháp của chàng chỉ là vừa đủ để thi tú tài Việt. Tiếng Pháp mà sau này tôi vẫn chọc quê chàng là tiếng Tây “Tây Ninh”. Mỗi lần như vậy, chàng đều chống chế: “Anh mà không xổ nho như vậy th́ sao có người lúc đó tṛn xoe con mắt ngó anh để anh t́m thấy h́nh ảnh của anh trong đôi mắt đó chứ?” Nghe mà thấy ghét.

    Khi nghe tin tôi quen lại với chàng ở xứ lạ, quê người, cả nhà đều lo lắng chỉ sợ tôi bị gạt.

    Riêng ba má tôi khi nghe anh chị em nói tôi gặp lại chàng đă phản ứng rất gay gắt:

    “Thà nó lấy ba Tàu, Tây đen, Mỹ, Thái, Mên, Lào ǵ cũng được. Lấy Bắc Kỳ là tao không ưng.”

    Có lẽ ông không có thiện cảm với người Bắc v́ ông hay kể cho chúng tôi nghe ở đồn điền Bàu Cá của ông, hàng đêm vẫn có những người dân di cư chung quanh nhảy rào vào ăn cắp trái cây, gây thiệt hại nhiều cho ông. Ông c̣n nói, làm xui với Bắc Kỳ họ nói ǵ tao không hiểu. Tao không biết ăn thịt chó. Tao không ăn được rau muống và mắm tôm…

    Được gia đ́nh chấp thuận hay không, cuối cùng th́ tôi cũng từ giă chàng sang định cư ở Orange County, California sống với người cậu họ. Tại Mỹ chúng tôi thường xuyên liên lạc với nhau qua thư từ và điện thoại, nhưng chuyện t́nh cảm th́ không thể tiến xa được một bước.

    Tôi vừa đi làm nhà hàng vừa đi học, c̣n chàng cũng vừa lao động vừa đi học. Một sự t́nh cờ xẩy ra khiến cho t́nh cảm của chúng tôi đi vào thêm những rắc rối. Số là ông cậu bà mợ của tôi rất mê nhẩy đầm. Tuần nào không đi th́ nhớ. Nhưng đi nhẩy đầm riết kiếm đâu ra tiền, đành bắt tôi trở thành cái mỏ vàng khai thác. Bởi v́ khi tôi đi với cậu mợ th́ đương nhiên có những chàng khác cùng đi, và như vậy cậu mợ tôi được vào cửa free.

    Hồi đó một chàng tự xưng là không quân theo bám tôi rất sát. Hầu như tuần nào cũng ghé nhà cậu mợ để đón chúng tôi đi nhẩy đầm.

    Đă có lần chàng hào sảng đưa cho tôi mấy cái Visa và Credit Card, cho tôi luôn cả passwords của chàng và nói tôi muốn xài ǵ tùy ư. Mợ tôi thấy vậy nói với tôi: “Dại ǵ mà không xài. Tiền cho gái mà!”, nhưng tôi không muốn v́ trong tim tôi lúc này vẫn chỉ có chàng. Tôi đă trả lại những thẻ đó, và cầu cứu chàng. Nghe tôi nói, chàng bảo tôi cho chàng vài ngày để thu xếp công việc và sang với tôi.

    Sở làm chàng không có chi nhánh ở California, nên chàng đành phải làm đơn thôi việc. Nhưng có một điều khiến tôi lo sợ, đó là nghe rằng ông không quân này dân B́nh Định có vơ dữ lắm. Và tôi đă nói với chàng:

    - Ông phi công đó có vơ anh ơi! Coi ổng cũng ngầu lắm.

    - Nó là lính, anh cũng là lính. Nó có vơ, anh cũng có vơ chưa chắc ai hơn ai?

    Nghe chàng nói chàng có vơ, tôi nghĩ lại vốn liếng tiếng Pháp của chàng, nên hỏi chàng:

    - Em hỏi thiệt anh đừng buồn nghe. Anh có vơ thiệt không? Em sợ anh có vơ cũng như anh biết tiếng Pháp vậy.

    Nghe vậy, chàng không buồn mà c̣n cười như nắc nẻ ở đầu dây:

    - Tiếng Pháp của anh đâu đến nỗi tệ chứ. Miễn sao có người học trường đầm nghe mà không hiểu là đủ rồi.

    Qua California cỡ chừng 3 tháng th́ chàng mới t́m được việc làm và ổn định nơi ăn chốn ở. Nhờ chàng, tôi tự tin hơn và nhất định không đi nhẩy đầm nữa. Cũng nhờ một vị hảo tâm đă nhận tôi làm con nuôi giúp đỡ về kinh tế, nên tôi và cậu Út ra ở riêng để trở lại học full time. Điều này làm phiền ḷng cậu mợ.

    Thời gian quen nhau cũng đă dài, và đă làm hao ṃn nhiều kiên nhẫn, tuy nhiên, việc cưới xin vẫn dậm chân tại chỗ.

    Cả nhà chỉ có anh Năm là tán đồng, v́ anh biết chàng từ trong đơn vị.

    Ngoài ra người chống đối nhất vẫn là anh Tư v́ bạn anh Tư chính là người từng trồng cây si trước cửa nhà tôi, và đến bây giờ anh vẫn c̣n độc thân. Mấy năm trước khi có dịp về thăm quê, tôi gặp anh sang chơi và hỏi anh sao anh không lo lập gia đ́nh. Anh trả lời: “Anh đă có một người rồi, nhưng người ấy lại bỏ anh đi lấy chồng.” Tôi rất trân trọng sự chung t́nh của anh, nhưng đối với tôi người chồng Bắc Kỳ 54 vẫn là number one.

    Sau gần 5 năm chờ đợi, có lẽ ba tôi sợ tôi ế chồng và làm gái già ở ngoại quốc chăng. Cũng nhờ có ông cậu bên Mỹ nói vô, và anh Năm ở Việt Nam nói vào, ba tôi cuối cùng cho chúng tôi tổ chức đám cưới.

    Sau ngày cưới, chúng tôi thường xuyên thư từ và điện thoại với ba má tôi, nên lần lần ông đă bị chàng cảm hóa. Trước khi ông qua đời 10 năm trước đây, ông đă sang Mỹ và ở với chúng tôi 2 tuần.

    Mặc dù tôi cũng có các anh chị em khác ở Mỹ, Pháp, Bỉ, Ḥa Lan nhưng ông nhất định dành thời giờ ở với chúng tôi. Không biết chàng làm ǵ với ông bố vợ mà trước khi về lại Việt Nam, lúc chỉ có hai cha con, ông đă nói với tôi một câu rất yên ủi:

    “Mày có phước đa. Kiếm được thằng Bắc Kỳ tốt quá ta. Ba biết vậy gả phức mày cho nó từ sớm để mày đỡ cực khổ!” Nhưng có lẽ ông ưng ư nhất là một lần sau khi ăn cơm xong, chàng lao vào bếp rửa bát. Thấy vậy, ba tôi nói với chàng:

    - Việc đàn bà con gái, sao làm chuyện đó làm ǵ con?

    Nghe ba tôi nói với chàng bằng tiếng “con” ngọt ngào, thân thương quá khiến tôi rươm rướm nước mắt. Và chàng đă gọn ghẽ đáp lại:

    - Việc trong nhà là việc chung thưa ba. Con chỉ sợ con gái ba mệt thôi!”

    Nói đến ông xă của tôi, Bắc Kỳ thứ thiệt. Theo cha mẹ di cư vào Nam năm 54 bằng tàu há mồm. Sống và lớn lên ở Gia Kiệm, sau đó lên Sàig̣n học và đậu Tú Tài II ban Toán rồi đi lính làm sĩ quan. Tính t́nh cẩn thận và tiết kiệm chứ không keo kiệt. Hồi đầu tôi thường lẫn lộn mấy chữ tiết kiệm và keo kiệt nên hiểu lầm chàng. Dĩ nhiên chàng hào hoa và nói năng khéo léo. Thêm vào đó là có tính khôi hài hết xẩy. Chịu khó và thực tế hơn mấy công tử Taberd ông xă của vài đứa bạn tôi.

    Sau những năm tháng chung sống, đúng như lời ba tôi đă nhận xét, tôi may mắn và hạnh phúc v́ có người chồng với ư thức trưởng thành và sự chung thủy tuyệt đối. Câu nói “Trai Bắc Kỳ lấy vợ Nam Kỳ phè cánh nhạn” với tôi chỉ đúng một nửa, v́ trong trường hợp của tôi, người phè cánh nhạn chính là tôi, và các con. Nói ra sợ mắc cỡ, nhiều hôm công việc bề bộn tôi không kịp nấu ăn th́ chàng là người đầu bếp tốt nhất. Ngoài ra c̣n là ủi quần áo cho vợ con nữa. C̣n việc rửa chén bát sau bữa ăn là “chuyện nhỏ” đối với chàng. Chàng thường nói: “Vợ cũng như chồng, ai cũng phải có trách nhiệm chung. Trong gia đ́nh, ai cũng mệt, cũng cực cả, nên làm ǵ được cho nhau th́ cố mà làm. T́nh yêu là cái “chó” ǵ khi chỉ nói cái miệng!”. Tôi thích nhất câu nói kiểu Bắc Kỳ này của chàng. Nói cho đúng Bắc, Trung, hay Nam cũng tùy từng người. Và đó là lư do tôi vẫn tự hào “Chồng tôi là Bắc Kỳ 54”.

    Jeanne K

    Nhận từ email

  7. #2687
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Cảnh Xưa ... Nh́n Lại !






    Miền Nam ngày tháng thanh b́nh
    Sài G̣n nắng ấm đẹp t́nh hậu phương
    Tiếng người cười nói thân thương
    Tiếng xe inh ỏi trên đường ngược xuôi
    Cảnh xưa .... nh́n lại ... ngậm ngùi
    Tự Do-Hạnh Phúc niềm vui đâu c̣n
    Từ ngày giặc cướp nước non
    Người đi "Cải Tạo" sức ṃn cạn hơi
    Kẻ bước viễn xứ lệ rơi
    Người th́ kẹt lại ră rời xác thân
    "Thiên đàng cộng sản" vô thần
    "Chủ nghĩa xă hội" bất nhân bạo tàn
    Người dân một thoáng tan hoang
    Vùng "Kinh Tế Mới" ngỡ ngàng trắng tay
    Lệ đẫm thân nuốt đắng cay
    Ăn côn trùng nấu lá cây qua ngày
    "Thiên đàng cộng sản" là đây
    T́m đâu lại được tháng ngày năm xưa
    Ḍng kư ức măi đong đưa
    Nói sao cho hết cho vừa tang thương
    Người xưa viễn xứ muôn phương
    Kẻ c̣n, người mất trên đường Quốc vong
    Chớ quên ngày Quốc Hận Vong
    Dân Nam tan tác, Non Sông điêu tàn !


    Mar 11, 2014
    Hoàng Nhật Thơ


    http://hoangnhattho.blogspot.com/

  8. #2688
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    * Theo yêu cầu của một số thân hữu , hôm nay Tigon post một bài của văn hào Nguyễn Văn Vĩnh

    Ǵ cũng cười


    Dân tộc nào cũng có những thói xấu riêng. Người Việt ta có nhiều phẩm chất đẹp nhưng cũng không ít tật dở. Mời các bạn cùng xem những bài khảo luận của các học giả Việt Nam từ đầu thế kỷ 20 về những tật xấu của dân tộc ḿnh. Chỉ có điều, người Việt trẻ ngày nay hẳn sẽ khác với bà con làng xóm của anh Chí ngày xưa: “Nói vậy chắc nó trừ ḿnh ra…!”

    Nhăn răng h́ một tiếng, mọi việc hết nghiêm trang.

    An Nam ta có một thói lạ là thế nào cũng cười. Người ta khen cũng cười, người ta chê cũng cười. Hay cũng h́, mà dở cũng h́; quấy cũng h́. Nhăn răng h́ một tiếng, mọi việc hết nghiêm trang.

    Có kẻ bảo cười hết cả, cũng là một cách của người hiền. Cuộc đời muôn việc chẳng qua là tṛ phường chèo hết thảy không có chi là nghiêm đến nỗi người hiền phải nhăn mày mà nghĩ ngợi.

    Ví dù được y như vậy, th́ ra nước An Nam ta cả dân là người hiền. Nếu thế tôi đâu dám đem lời phường chèo mà nhủ người nhếch mép bỏ tính tự nhiên mà làm bộ đứng đắn lại, nghiêm nh́n những cuộc trẻ chơi.

    Nhưng mà xét ra cái cười của ta nhiều khi có cái vô t́nh độc ác; có cái láo xược khinh người; có câu chửi người ta; có nghĩa yên trí không phải nghe hết lời người ta mà gièm trước ư tưởng người ta; không phải nh́n kỹ việc người ta làm mà đă chê sẵn công cuộc người ta.

    Thực không có tức ǵ bằng cái tức phải đối đáp với những kẻ nghe ḿnh nói chỉ lấy tiếng cười h́ h́ mà đáp. Phản đối không tức, kẻ bịt tai chẳng thèm nghe cũng không tức đến thế...

    Ừ, mà ǵ bực ḿnh bằng rát cổ bỏng họng, mỏi lưỡi, tê môi, để mà hỏi ư một người, mà người ấy chỉ đáp bằng một tiếng th́ khen chẳng ơn, mắng chẳng căi, hỏi chẳng thưa, trước sau chỉ có miệng cười h́ h́, th́ ai không phải phát tức.

    Ta phải biết rằng, khi người ta nói với ta, là để hỏi t́nh ư ta thế nào. Ai nói với ḿnh th́ ḿnh phải đáp. Tuỳ ư ḿnh muốn tỏ t́nh ư cho người ta biết th́ nói thực; không hiểu th́ hỏi lại; mà không muốn nói t́nh ư cho người ta biết, th́ khéo lấy lời lịch sự mà tỏ cho người ta hiểu rằng câu hỏi khi phạm đến một điều kín của ḿnh. Hoặc là có khôn th́ lựa lời mà tỏ cho người ta biết những điều ḿnh muốn cho biết mà thôi, và khiến câu chuyện cho người ta không khỏi căn vặn được ḿnh nữa.

    Nhưng phàm người ta hỏi, ḿnh đă lắng tai nghe, là ḿnh nợ người ta câu đáp.


    Đông Dương tạp chí

    http://www.nguyenvanvinh.net/Links/O...tm?i.doc?i.doc

  9. #2689
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Người ta thuật lại buổi lễ hết sức trang nghiêm tại ngôi nhà thờ nọ, chẳng may vị linh mục bị vấp vào chân ghế khiến phải chao đảo, giáo dân cười ầm lên.

    Hoặc tại buổi lễ cầu siêu ở ngôi chùa nọ có đông phật tử đến dự, chẳng may vị sư bị cây nhang chao nghiêng vào áo cà sa, khiến vị này dùng tay phủi phủi… thế là rộ lên tiếng cười phá vỡ bầu không khí trang nghiêm.

  10. #2690
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Đầu thai làm ǵ cho nó mệt.

    Một con chó đến xin Ngọc Hoàng được đầu thai làm người Việt Nam nhưng sống ở nước ngoài.
    - Được, ta sẽ cho mi toại nguyện, c̣n điều ǵ nữa không ?
    - Dạ ! Con chỉ xin vậy thôi ạ ! Con hứa khi thành người và khi con thành tài, giàu có con sẽ phấn đấu để trở thành 1 việt kiều yêu nước cộng hoà xă hội chủ nghĩa Việt nam, độc lập tự do hạnh phúc...

    - Vậy, vẫn là kiếp Chó, đầu thai làm ǵ cho nó mệt.


    Lượm từ FB

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 9 users browsing this thread. (0 members and 9 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 26-03-2012, 08:51 PM
  2. Replies: 50
    Last Post: 27-02-2012, 04:26 PM
  3. Ở đâu không có Madison, ở đó có Little Saigon.
    By NguyễnQuân in forum Tin Cộng Đồng
    Replies: 10
    Last Post: 15-08-2011, 04:43 AM
  4. Ở ĐÂY CÓ ĐẤU TRANH LÀ Ở ĐÂY CÓ BỊ BẮT
    By hatka in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 0
    Last Post: 02-04-2011, 04:48 AM
  5. Replies: 0
    Last Post: 12-03-2011, 08:05 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •