Page 449 of 471 FirstFirst ... 349399439445446447448449450451452453459 ... LastLast
Results 4,481 to 4,490 of 4709

Thread: SAIGON THUỞ ẤY ...

  1. #4481
    Tran Truong
    Khách

    Xương Trắng Trường Sơn

    Nhà văn Xuân Vũ, sinh quán tại Mỏ Cày, Bến Tre, ngày 19 tháng 3 năm 1930, lớn lên trong một gia đ́nh nông dân từng học tại trường College Mỹ Tho. Ông theo chân cậu ruột, một nhà trí thức đi kháng chiến chống Pháp lúc 15 tuổi và gia nhập đoàn thiếu nhi cứu quốc dưới sự điều khiển của Trần Bạch Đằng[2]. Được nhà thơ Tâm Điền tức nhà thơ vàng Xuân Tước cố vấn lúc ban đầu, ông Xuân Vũ đă đăng bài thơ đầu tiên lên báo ở Hà Nội năm 1947. Năm 1950 ông làm cho báo "Tiếng Súng Kháng Địch" của khu 9 và tập kết ra Bắc vào năm 1954 sau hiệp định Genève. Ông tham gia hội nhà văn (cùng khóa với Phùng Cung (có bài viết là Phùng Quán [Thực ra Phùng Cung và Phùng Quán là hai người khác nhau. Phùng Cung là tác giả "Con ngựa của chúa Trịnh", c̣n Phùng Quán là tác giả "Tuổi thơ dữ dội". Cả hai nhà văn đều vướng vào vụ án Nhân văn Giai Phẩm]) 1958. Năm 1965 ông vươt Trường sơn trở về miền Nam và đă ra hồi chánh Chính quyền Việt Nam Cộng Ḥa vào năm 1968.

    Ít ra , ông cũng để cho đời sau , biết rõ một phần sự thật trong cái gọi " xẻ dọc Trường sơn đi cứu nước " . Mời bạn đọc xem , sự "thần thánh" của nó !!!!

    .................... ....



    Tôi và Năm Cà Dom đi đốn nứa cất hẳn một cái nhà bếp con con để trời mưa khỏi ướt củi. Nóc nhà lợp cả bằng những thanh nứa bổ làm đôi, cứ úp vào nhau, cái sấp cái ngửa như lợp ngói ống.

    Một hôm Năm Cà Dom mò mày sáng kiến làm cơm mẻ. Tôi nói: thế th́ hay quá. Mỗi bữa ăn ḿnh nhín lại vài muỗng. Làm được một ga-men cơm mẻ th́ ḿnh sẽ t́m lá nấu chua. Như vậy sẽ có món ăn lạ miệng, ăn ngon hơn.

    Nhưng Năm Cà Dom bác ngay cái sáng kiến của chính ḿnh nêu ra. Anh ta nói:

    – Nói đùa vậy chớ không được đâu!

    – Tại sao?

    Anh ta giải thích rằng muốn làm mẻ th́ phải có một ít cơm làm cốt cán, rồi bỏ cơm nguội vào đó cho nó ăn, nó mới tiết ra cái chất chua đó được, chứ nếu chỉ có cơm nguội không thôi th́ bỏ vào ga-men chỉ thu thập một mớ cơm thiu cơm thối chớ không có con mẻ được.

    Chỉ có vấn đề con mẻ mà hai đứa căi nhau hằng mấy tiếng đồng hồ. Rồi thỉnh thoảng mấy ngày sau, tôi lại khui ra mà “tranh luận” nữa. Tôi nói với Năm Cà Dom:

    – Tôi nhớ hồi ở nhà, người ta cứ rắc cơm nguội vào cái thố thôi mà.

    – Nhưng mà người ta có sẵn cốt cán trong đó rồi, bỏ cơm nguội vào nó mới ăn hiểu chưa ông anh. Cứ “cải giống” hoài.

    Tôi ngồi thừ ra mà nhớ cá trê trắng tát đ́a, con thật to thịt nó rất dai, khứa nó ra, hoặc nướng nguyên con, chốc chốc lại phết mỡ hành lên, thơm bát ngát. Chao ôi!
    Tôi kể cho Năm Cà Dom nghe cái món ăn đặc biệt đó ở quê tôi. Năm Cà Dom lắc đầu:

    – Thôi đi cha, đừng có kích thích cái “thú tính” đó, tôi nổi điên lên tôi mần thịt cô văn công của cậu tôi nướng bây giờ đa.

    Hai đứa cứ ngồi nói mây nói gió như vậy suốt ngày, không có chuyện ǵ làm, mà không dám ngủ v́ ngủ th́ sợ sốt. Bỗng một hôm có chuyện xảy ra:

    Hôm ấy, chúng tôi đang ngồi tán gẫu , bỗng có một cậ̣u có vẻ là giao liên, từ đâu không biết, xăm xăm đi vào chỗ tôi và hỏi:

    – Có cô nào văn công ở đây không?

    – Không có ai là văn công hết. Thu vọt miệng đáp.

    – Ủa, sao kỳ vậy cà?

    – Có cô văn công ở đằng kia ḱa. Thu trỏ tay bâng quơ thế là cậu chàng lủi ra, không chú ư nh́n ai hết.

    Cậu ta vừa đi khuất th́ tôi hỏi Thu:

    – Sao em trả lời như vậy?

    – Lộn xộn lắm anh ơi.

    – Sao em biết là lộn xộn? Biết đâu chừng ngoài trung ương cho xe hơi máy bay ǵ vô rước em.

    – Xùy! C̣n lâu!

    Tôi cười, Thu tiếp:

    – Hôm anh đi lănh gạo, ở nhà em có gặp một cậu bộ đội tới đây nói chuyện với em rất lâu. Anh ta là cần vụ của một ông tướng đóng ở gần đây.

    – Ông nào?

    – Cái ông tướng mà viết truyện ngắn đó, anh biết mà!

    – Ai ḱa?

    – Cái lăo phê b́nh cuốn Mười Năm của Tô Hoài rách mướp ra đó!

    Tôi vỗ đùi kêu lên:

    – Thế à? Thế ông ta cũng vô đây à? Anh biết rồi! Ai chớ ông đó th́ anh có thấy mặt!

    – Ông ta văn vơ song toàn anh nhỉ?

    – Vơ của ông ta th́ anh không biết chứ c̣n văn th́ không “toàn” đâu. Ông ấy viết c̣n nặc mùi chánh ủy.

    Thu nói:

    – Em không rơ, nhưng em đoán là ổng mời em vô hát múa cho mấy ông bự xem chớ ǵ! Em không có đi đâu. Em ghét lắm. Họ có coi ḿnh ra cái ǵ.

    – Sao kỳ vậy?

    – Em cũng không biết tại sao.

    – Sao lại không biết?

    – H́nh như những người đó họ xem nghệ thuật với cặp kính kỳ lạ!

    – Thế à?

    – Em đă bị rồi mà.

    – Tệ thế!

    – Ừ th́ như vậy đó. Cho nên bây giờ em có ấn tượng không xoá được. Là: hễ có mấy ông to xem th́ em diễn không được.

    Một buổi sáng, giao liên cho hay:

    – Chuẩn bị lên đường.

    Bọn tôi mừng lắm, nhưng khi nghe rơ lại th́ chỉ có các vị rẽ xuống Bác Kế mới đi , c̣n ai đi Ông Cụ th́ cứ yên trí nằm chơi đó cái đă. Chưa có hy vọng ǵ nhấc chân lên nổi đâu. Năm Cà Dom nói với tôi ngay:

    – Đổi đồ.

    – Đồ ǵ mà đổi?

    – Ậy! Cứ nghe tôi. Cậu soạn quần áo rồi đi theo tôi.

    – Có sóc hoặc buôn à?

    – Có! Có!

    – Người ǵ? Bana hay Rađê?

    – Người ǵ th́ người, miễn có đổi cho cậu th́ thôi.

    Tôi nghĩ: bây giờ lại gặp may nữa rồi! Nhưng nghĩ đến chuyện vô sóc th́ ớn quá đi mất! Chập sau, tôi đi theo Năm Cà Dom. Ông bác sĩ đi trước với vẻ cương quyết lạ lùng. Đang đi, bỗng ông rẽ sang trái và lom khom chui tọt vào lùm cây và bảo:

    – Mấy cha này sắp rẽ xuống Bác Kế, tôi mới làm quen. Họ c̣n nguyên thịt chà bông và thịt kho mặn.

    Không hiểu làm thế nào mà các chả để dành giỏi như thế. Cũng nên nói thêm một điều lạ lùng ra đây về vấn đề cấp phát thực phẩm cho người đi Trường Sơn. Kẻ đi gấp đôi gấp ba, c̣n kẻ rẽ xuống Bác Kế th́ chỉ đi một tháng là tới, thế mà thực phẩm vẫn lănh đều. Tuị đi Ông Cụ có cái ǵ th́ lũ đi Bác kế được cái ấy , thậm chí nhiều món nhiều hơn tốt hơn của chúng tôi.

    Đó, cụ Hồ thương dân Nam Bộ chiếu cố chúng nó như thế đó. Bởi thế cho nên mới có sự đổi chác ở dọc đường thế này. Những h́nh ảnh mà tôi ghi ra sau đây là những h́nh ảnh vô cùng bi đát cho cái chánh sách cải cách ruộng đất ở Miền Bắc.


    Còn tiếp ...

  2. #4482
    Tran Truong
    Khách

    Xương Trắng Trường Sơn

    Nhà văn Xuân Vũ, sinh quán tại Mỏ Cày, Bến Tre, ngày 19 tháng 3 năm 1930, lớn lên trong một gia đ́nh nông dân từng học tại trường College Mỹ Tho. Ông theo chân cậu ruột, một nhà trí thức đi kháng chiến chống Pháp lúc 15 tuổi và gia nhập đoàn thiếu nhi cứu quốc dưới sự điều khiển của Trần Bạch Đằng[2]. Được nhà thơ Tâm Điền tức nhà thơ vàng Xuân Tước cố vấn lúc ban đầu, ông Xuân Vũ đă đăng bài thơ đầu tiên lên báo ở Hà Nội năm 1947. Năm 1950 ông làm cho báo "Tiếng Súng Kháng Địch" của khu 9 và tập kết ra Bắc vào năm 1954 sau hiệp định Genève. Ông tham gia hội nhà văn (cùng khóa với Phùng Cung (có bài viết là Phùng Quán [Thực ra Phùng Cung và Phùng Quán là hai người khác nhau. Phùng Cung là tác giả "Con ngựa của chúa Trịnh", c̣n Phùng Quán là tác giả "Tuổi thơ dữ dội". Cả hai nhà văn đều vướng vào vụ án Nhân văn Giai Phẩm]) 1958. Năm 1965 ông vươt Trường sơn trở về miền Nam và đă ra hồi chánh Chính quyền Việt Nam Cộng Ḥa vào năm 1968.

    Ít ra , ông cũng để cho đời sau , biết rõ một phần sự thật trong cái gọi " xẻ dọc Trường sơn đi cứu nước " . Mời bạn đọc xem , sự "thần thánh" của nó !!!!

    .................... ....



    Đoá như một ông nông dân bần cố hỉ ngồi trên một cái rễ cây ngoằn ngoèo như một con rắn đang cuộn ḿnh lên. C̣n một ông nữa ngồi soạn đồ đạc trong ba-lô. Họ đang tiếp tục soạn một số đồ để giản chính hoặc đổi chác với chúng tôi.

    Tưởng ai đâu, chẳng ngờ đó là một người quen của tôi trước đây. Anh ta ở Cục Lắp Máy ở ngoài bờ sông tên là Đoá. Tôi hỏi Đoá:

    – Anh c̣n nhớ tôi không?

    Đoá nh́n tôi một chập rồi nói:

    – Hơi quen quen!

    Sự thực th́ không quen ǵ cho lắm nên Đóa không nhớ tôi cũng phải. Đoá vớ lấy cái gậy trúc bên cạnh. Đó là cái chân thứ ba, vừa là cái điếu cày của Đoá.
    Đoá mang đi từ Hà Nội hai kí-lô thuốc lào. Đoá nén chặt nó vào một cái túi mủ , ấn vào dưới đáy ba-lô xem như đó là thuốc tẩm bổ cho Đoá trong lúc đi đường. V́ anh chàng có sắm một cái điếu cày “poọc-ta-típ” tức là cái điếu rất nhỏ có thể giắt gọn trong lưng. Khi cần Đoá lấy ra hút một cách hết sức chớp nhoáng và giắt vào lưng cũng một cách hết sức chớp nhoáng làm cho người bên cạnh không kịp xin.

    Mặc dù Đoá đă chuẩn bị chu đáo đến như thế, nhưng bợm ghiền vẫn cứ xin một cách “vô ngại”. Cho nên Đoá vứt cái điếu cày đó đi mà chế tạo một chỉếc khác. Đoá làm ngay trong chiếc gậy trúc của Đoá. Có ǵ đâu, chỉ cần khoét một cái lỗ ở trên đầu chiếc gậy gắn vào đấy một cái ṇng con, rồi chế vào đấy vài chục phân khối nước, thế là xong một cái điếu cày.

    Đoá lấy làm thích thú về sự sáng tạo này. Nó giải quyết cơn ghiền rất thuận tiện, ngay trong lúc đang đi. Như vậy Đoá sẽ không bị chậm trể một bước nào. Và nếu có ai xin th́ Đoá bảo gậy ḿnh mắc chống, không thể đưa cho mượn được. Thấy làm như thế có kết quả, Đoá cứ xơi thuốc trong lúc đang đi, c̣n khi nghỉ xả hơi th́ Đoá ngưng hẳn, không hút một điếu nào.

    Có lẽ Đoá thấy khách đến để dạm hỏi đổi đồ, cho nên mới mang cái “điếu gậy” này ra để mà vừa mời khách vừa biểu diễn. Đoá tra thuốc, châm lửa, rít khe khẽ. Nước bên trong reo lên ṣng sọc. Đoá thổi phù một cái, nước bắn nhẹ ra đằng ṇng, rồi lại tiếp tục xơi thêm điếu nữa.

    Thuốc lào của Đóa đựng trong một cái ống tuưp thuốc Dagénan đă tróc hẳn hết sơn. Đoá móc ra một tí tẹo thuốc, có thể đếm được từng sợi. Những sợi thuốc đen bị hai ngón tay tẫm nhựa vàng sậm và sành sơi vê lại thành viên to bằng hạt tiêu. Đoá tra vào ṇng và lại bật lửa châm hút.

    Đoá làm tất cả những việc trên với những cử chỉ thật kỹ lưỡng, không để đánh rơi một sợi thuốc, không để cho cái bật lửa cháy lâu, không để cho liều thuốc cháy sót một tí nào nghĩa là anh ta tận hưởng hoàn toàn cái liều thuốc của anh ta không để phí đi một sợi khói.

    Khi đă hít trọn vẹn tất cả nhựa sống vào lồng ngực của anh ta, th́ anh ta mới từ từ quay sang một bên và phun khói ra có ṿi từ trong mũi trong mồm, từ cả hai khóe mắt, tất cả khói được phun ra từng chập có sự tính toán tiết chế, sao cho thần kinh hệ của anh ta đắm đuối đầy đủ trong cái mớ khói và nhựa của liều thuốc.

    Rồi gật gà, gật gù cái đầu trọc tóc đang ra tua tủa như một trái gáo, với cặp mắt mơ màng, Đoá ngoách sang chúng tôi đang ngồi ngắm hắn như xem một tṛ ảo thuật.

    – “Làm” một phát đi cậ̣u!

    – Cậu làm cho đoả đi rồi ḿnh làm.

    Năm Cà Dom lắc đầu. Khoái ngồi bên cạnh đón lấy ngay. Khoái bật lửa và hơ vào đầu điếu có tính cách khử trùng, rồi lại hút. Tuy là bạn bè nhưng thuốc ai nấy hút. Thuốc của Khoái đựng trong một cái hộp dẹp nhỏ bằng cái bánh bích-quy.

    Rít xong một điếu, Khoái cong năm ngón tay lên cào lia lịa trên cái đầu tóc bù xù và hỏi tụi tôi:

    - Các đồng chí có món ǵ đặc biệt không hỉ ?

    – Th́ quần áo lụa Hà Đông, đồ kaki. Cậu c̣n muốn đ̣i tiên đ̣i voi ǵ nữa hả?

    – Đâu đưa tôi xem.

    Tôi ném cả ôm đồ của tôi xuống đất cho Đoá và Khoái. Cả hai vồ lấy, cầm từng chiếc nâng lên xem tận mắt, và bứt bứt bấm bấm từng nơi để thử xem vải có mục không .

    Tôi nói.

    - Không có mục đâu mà sợ.

    Khoái kê vào mũi và nhăn mặt bảo:

    - Chua ḷrn!

    – Ừ th́ bỏ trong ba-lô chớ phải ở Hà Nội sao mà bắt bẻ. Không đổi th́ thời tôi mang về cất.

    Năm Cà Dom nói xẵng giọng nửa chơi nửa thiệt :

    - Cho mấy cha không có quần áo phải vấn khố bỏ mạng chơi!

    – Hừm, khu ḿnh có vải xi ta chớ.

    – Hồi đánh Tây ḱa chớ bây giờ c̣n cái xưởng ma nào đâu mà dệt xi ta với xi tô. Tôi thấy bảo là trong khu các ông ăn toàn ngô mà tôi ớn xương sống.

    – Ớn ǵ, ăn măi rồi nó cũng quen !

    Năm Cà Dom có lẽ hơi giật ḿnh về cái ” tịch” trốn thoát khỏi cái ngă rẽ xuống khu năm cho nên Năm hỏi ḍ:

    – Nhưng sao các cậu về khu năm mà không rẽ xuống ở ngoài kia mà đi tuốt luốt về tới trong này vậy ha?

    – Khu năm rộng lắm chớ ông bạn. Nếu công tác các tỉnh ngoài kia th́ mới rẽ xuống cái ngă đó, c̣n bọn này th́ đi vô tỉnh giáp ranh khu sáu.

    – Chơi tréo cẳng ngỗng thế. Các cha ở Quảng Nam mà họ lại cho các cha về B́nh Định, Phú Yên công tác à?

    – Chơi thế mới chết người. Bọn tôi đang thắc mắc một bụng đây!

    Tôi đang lo Năm Cà Dom lộ bí mật về các việc đi lậ̣u của anh ta, th́ anh ta lại xổ ngay ra vấn đề đó.

    – Tôi đây này cũng bị chơi tréo gị. Ai đời ḿnh ở Hóc Môn mà nó lại phân công về B́nh Định.

    – Thế à ? Cả Khoái và Đóa trố mắt nh́n Năm Cà Dom.

    – Thế th́ đi vô chơi với bọn ḿnh.

    Tôi nháy Năm Cà Dom, nhưng Cà Dom cứ nói tướng lên:

    – Tớ cũng về B́nh Đinh đây, đi cùng đường với các cha cho vui. Bởi vậy nên đổi đồ rẻ rẻ nghe ! Có ǵ th́ sau này tớ cho ăn ké. Chớ đổi đắt quá, sau này tớ không cho rớ vô đó !

    Tôi phục Năm Cà Dom thật. Anh ta làm ǵ cũng có chuẩn bị trước hết.

    Khoái nói:

    – Bộ đồ bà ba lụa Hà Đông này th́ tôi đổi cho đồng chí nửa lon kho mặn được không ?

    – Được . Tôi đáp :

    - Hộp kho mặn đâu rồi ? Đưa đây.

    – C̣n tất cả các thứ kia nào khăn, áo tay ngắn, áo thun th́ đổi nửa hộp nữa được không ?

    – Được rồi ! Đưa đây một hộp kho mặn rồi lấy hết chỗ đồ đó.

    Tôi cứ nói luôn không phải chờ ư kiến của Năm mặc dù đồ đó phần lớn là của Năm, chớ tôi đâu c̣n món ǵ đáng kể. Tôi đă để lại tất cả cho đám người Thượng trong một cái buôn vô danh ở sau lưng tôi rồi. Không biết nghĩ sao mà Khoái lại cằn nhằn:

    – Những thứ này các đồng chí đă mặc cả rồi.

    – Th́ mặc rồi, nhưng c̣n mới. Có chịu đổi th́ đổi, không đổi th́ thôi. Cà Dom gắt ầm lên, làm như con buôn chợ đen ở chợ Đồng Xuân vậy. Đây là sự trao đổi tương đối có lợi cho hai bên chớ phải con buôn đâu mà các đồng chí ke re kéc réc từng chút vậy ?

    – Th́ tôi cũng nói vậy thôi. Muối trên đường này mà, quư hơn vàng, chớ đâu có phải là đồ bỏ ?

    – Nhưng mà về đó cái là muối trở thành đồ bỏ ngay mà.

    – Ông bạn lạc hậu rồi . Băi biển khu năm bây giờ bọn này không có ṃ xuống đó được như trước kia. Từ trên núi xuống cho thấu biển th́ hàng tháng đấy ông bạn ạ, mà có nhiều khi, có đi mà không có về.

    – Ai bảo?

    – Quê tôi mà tôi không biết hay sao ?

    Bỗng Đóa đánh đốp vào đùi một cái rơ to.

    – Uổng quá ! Đến đây ḿnh mới tiếc ngẩn tiếc ngơ.

    Khoái quay lại:

    - Tiếc cái ǵ?

    Đóa găi đầu găi tai:

    – Nếu ḿnh “cày” được khỏi đi chuyến này th́ ở lại ngoài đó ḿnh mua được một cái “ô ri ông. “

    – Cái ô-rây-dông hả?

    – Không, “ô-ri-ôn” là đài radiô của Hungari.

    Khoái chắn ngang hỏi:

    – C̣n cái đài “ốp ta oa “ của cậu to bằng cái thùng thiếc đó để làm ǵ mà phải mua thêm một cái nữa ?

    – Ḿnh mua được cái nọ th́ bán cái kia chớ !

    Khoái càu nhàu:

    – Anh suưt nữa bị khai trừ v́ mấy cái vụ buôn bán radiô đó. Ai đời gần ngày đi rồi mà cứ đ̣i xin ở lại để bán mấy cái radiô . Anh coi công tác cách mạng chẳng ra cái đếch ǵ cả.

    Đoá căi lại:

    – Quan trọng cái thớ ǵ. Nằm đây hằng tháng rồi. Có đi đâu được không ? Nếu để tớ ở lại ít ngày tớ bán cái radiô lời được mấy chục bạc. Đằng này v́ gấp đi bán đổ bán tháo. Tiếc tiếc là ! Ḿnh mua cũng mất tiền dữ lắm chớ đâu phải xin người ta mà có được !

    – Sao không ở ngoài luôn ôm cái radiô đó mà sống ?

    Tôi ngại phải chứng kiến một sự bùng nổ giữa hai người. Nhưng xem vậy mà không quan trọng ǵ cả. Đóa cười khì kh́ và gọi ông bác sĩ Năm Cà Dom đang xem xét hộp kho khô.

    – Ông bác sĩ ơi!

    – Ǵ đó?

    – Tớ cho xem cái này ! Đóa vớ lấy cái điếu gậy làm một điếu và lại nói rất phấn khởi. Cậu Khoái cậu đần bỏ mẹ đi đấy. Ai đời có chiếc xe đạp “Súp-pe-gốp” (Super Globe) lại bán rẻ mạt. Phải chi cho tôi hay, tôi đổi cho được ít nhất vài công đất.

    Cà Dom hỏi:

    – Đất ǵ ? Mua ở đâu cái thời buổi này mà mua được ?

    – Được chớ.

    – Người ta vô hợp tác xă tám, chín mươi phần trăm ai dư đất đâu mà bán vậy chớ. Ai bán đất, ai mua đất cũng bị khai trừ bỏ mạng !

    – Không ! Tớ mua trong miền Nam quê tớ kia mà.

    – Trời đất ? Làm sao mà mua vậy ?

    – Vậy mà tôi mua được chớ ! Đóa lấy làm hănh diện móc trong túi ra một tờ giấy nhỏ bằng trang giấy học tṛ trao cho tôi và Năm Cà Dom

    – Đọc xem !

    Năm Cà Dom cầm lấy, tôi cũng liếc mắt vào:

    TỜ BÁN ĐẤT

    “Tôi là Vơ Văn Mịt đồng ư bán một mẫu đất của vườn tôi thuộc khoảnh gia cư do em trai của tôi là Vơ Văn Mờ hiện cư ngụ tại đó với giá tiền là hai trăm đồng

    Vậy khi ông Lê Đoá tŕnh giấy này ra thì mọi quyền sở hữu của mảnh đất này đều thuộc về ông Đoá.

    Hà Nội, ngày … 1965

    Kư tên


    Còn tiếp ...

  3. #4483
    Tran Truong
    Khách

    Xương Trắng Trường Sơn

    Nhà văn Xuân Vũ, sinh quán tại Mỏ Cày, Bến Tre, ngày 19 tháng 3 năm 1930, lớn lên trong một gia đ́nh nông dân từng học tại trường College Mỹ Tho. Ông theo chân cậu ruột, một nhà trí thức đi kháng chiến chống Pháp lúc 15 tuổi và gia nhập đoàn thiếu nhi cứu quốc dưới sự điều khiển của Trần Bạch Đằng[2]. Được nhà thơ Tâm Điền tức nhà thơ vàng Xuân Tước cố vấn lúc ban đầu, ông Xuân Vũ đă đăng bài thơ đầu tiên lên báo ở Hà Nội năm 1947. Năm 1950 ông làm cho báo "Tiếng Súng Kháng Địch" của khu 9 và tập kết ra Bắc vào năm 1954 sau hiệp định Genève. Ông tham gia hội nhà văn (cùng khóa với Phùng Cung (có bài viết là Phùng Quán [Thực ra Phùng Cung và Phùng Quán là hai người khác nhau. Phùng Cung là tác giả "Con ngựa của chúa Trịnh", c̣n Phùng Quán là tác giả "Tuổi thơ dữ dội". Cả hai nhà văn đều vướng vào vụ án Nhân văn Giai Phẩm]) 1958. Năm 1965 ông vươt Trường sơn trở về miền Nam và đă ra hồi chánh Chính quyền Việt Nam Cộng Ḥa vào năm 1968.

    Ít ra , ông cũng để cho đời sau , biết rõ một phần sự thật trong cái gọi " xẻ dọc Trường sơn đi cứu nước " . Mời bạn đọc xem , sự "thần thánh" của nó !!!!

    .................... ....



    Đóa cười khè khè:

    – Phen này về là tôi tha hồ trồng cây ăn trái.

    Năm Cà Dom trao mảnh giấy lại cho Đóa và nói:

    – Các cha làm bậy bạ quá. Phạm chánh sách chi bộ, nó kiểm thảo các anh xanh xương gà ác đấy. . .

    – Cái ǵ mà phạm “chánh sách” ? Nó ‘ưng bán th́ ḿnh ưng mua chớ! Đất bỏ trống không có ai làm mà. Ḿnh về ḿnh tăng gia sản xuất chớ sao. Úy úy coi chừng, mấy hạt giống của tôi đâu rồi.. Chu choa, các cha ngồi trên đó rồi. Mắc mưa tôi sợ nó lên mọng cho nên tôi đem nó ra phơi đó !

    Tôi ngồi nhóm lên, thấy có một nhúm lúa.

    – Giống Nông Nghiệp I, Nông Nghiệp II đó các cha. Đem về cấy vào đất B́nh Định th́ hít thôi.

    Năm Cà Dom cười:

    – Nói vậy các cha định về trong đó cấy cày món ăn sao ?

    – Th́ phải tính tới đường đó chớ. Ḿnh già rồi, về trong đó tranh sao lại bọn trẻ?

    Năm Cà Dom hỏi tiếp:

    – Nhưng làm sao mà anh mua được vậy ?

    – Cũng dịp may thôi, thằng Mịt nó vô trường đi B cũng ở với ḿnh một Chi. Nó tâm sự với ḿnh có miếng đất như thế. Chừng về tới nơi hai đứa sẽ sản xuất. Đóa nói với giọng buồn buồn. Không nói giấu ǵ đồng chí. Tôi nay bốn mươi tám tuổi rồi, trẻ trung ǵ nữa. Kháng chiến chín năm hết sức lực. Ra Bắc ở mười hai năm chịu mưa phùn gió rét với lại đi làm công trường làm cầu mất năm năm. Cầu Đ̣ Lèn, cầu Ninh B́nh đều có tôi. Cầu Làng Giăng, cầu Lao Kay cũng có tôi. C̣n sau này th́ đi làm công trường đập đá mất bốn năm. Bệnh mất một năm mười một tháng sáu ngày. C̣n chi là sức lực. Càng già càng yếu chớ đâu có mạnh lên được. Lại thêm mưa phùn gió bấc ḿnh không quen. Bây giờ tôi biết tôi yếu lắm. Về tới nơi là chỉ c̣n một tí sức lực nữa thôi. Hoạt động chừng một năm là nằm mẹp rồi. Chừng đó ai nuôi ? Vợ con hồi ḿnh đi tập kết đem hết ra ngoài đó. Bây giờ quất ngựa về một ḿnh. Ai nuôi ? Cho nên phải tính kế trước chớ.

    Đóa nói tiếp:

    – Nói thiệt với đồng chí, chẳng phải mua đắt đỏ ǵ. Tôi đưa cho thằng Mịt cái radiô Liên Xô với chiếc xe đạp coi như ba trăm bạc để về trong quê lấy miếng đất của nó.

    Năm Cà Dom hỏi:

    – Thế anh ta không đi à ?

    – Gần đến ngày đi, anh ta bàn việc buôn bán với tôi như vậy rồi đập bệnh ở lại luôn.

    Ban đầu tôi nghe câu chuyện mua bán đất đai th́ lấy làm xem thường cái anh Huyện ủy này, nhưng khi nghe trọn đầu đuôi th́ tôi rất thương tâm. Cuộc chiến đấu dưới sự điều khiển của các tay tổ thật là vô nhân đạo. Họ chỉ ngắm cái đích , c̣n xác rơi hai bên đường th́ không cần đếm làm chi.

    Công việc của Đóa làm cho tôi bắt suy nghĩ đến số phận ḿnh. Tuy tôi c̣n ít tuổi hơn Đóa, nhưng tương lai tôi có khác ǵ. Rồi đây ḿnh sẽ đi đến cái ngày bi đát đó. Mải mê làm cách mạng mà ngày già nua đă đến mà không hay, hai mươi năm trời , bất biết cha mẹ gia đ́nh cố hương.

    Một đêm nọ chàng văn sĩ chợt tỉnh nửa đêm nghe tiếng con cú kêu ở ngọn cây cao, nhớ quê nhà, nhớ song đường mới biết rằng ḿnh bất hiếu. Tôi đâm ra thương anh Huyện ủy viên này. Tôi hỏi:

    – Th́ ra đất Bắc anh không được công tác ǵ đúng tŕnh độ anh hay sao ?

    – Đúng cái ǵ mà đúng. Ở trong Nam tôi làm huyện ủy. Ra đất Bắc tôi suưt đi gác cổng. Cũng may người ta cho tôi đi làm trong đội cầu. Lặn lội với sắt, siết bù loong , sơn cầu v.v… ḿnh không có nghề nên chuyện ǵ cũng phải làm. Ḿnh có tranh đấu xin việc nhẹ th́ nó bảo: Đảng viên phải gương mẫu. Thế là thôi. Kịp đến khi có phong trào về Nam th́ nó móc ḿnh lên từ dưới bùn đen. Nó lại cho ḿnh về. Ḿnh nói ḿnh già rồi. Vợ con ḿnh ở ngoài này cả. Vả lại ḿnh bệnh, yếu sức. Nhưng nó lại cũng bảo: “Đảng viên nọ kia ! ” Thế là phải đi. Đấy đồng chí xem, bây giờ chồng Nam vợ Bắc. Vợ tôi nó đ̣i đi theo. Đi làm sao được mà đi ?

    Tôi nh́n Đóa. Tội nghiệp anh ta hết sức. Bao nhiêu những cá tính, những chuyện lặt vặt trong sinh hoạt tôi đều thấy không có nghĩa lư ǵ, so với một đời cần cù lao lực của anh. Con người anh, tuy tôi không quen nhiều nhưng nội cái việc mua đất cũng đủ làm cho tôi hiểu cái tính cần mẫn và biết lo xa của anh. Tôi nói:

    – Nếu ở ngoài đó hay cái việc anh mua đất, th́ nó sẽ khai trừ anh chết tươi .

    Đóa cười:

    – Hay làm sao hay được. Vô tới đây tôi mới cho vài anh em biết thôi mà cho dù có khai trừ tôi cũng chịu. Ḿnh phải tính đến cái ǵ cụ thể hơn, già rồi, đâu có đi theo cái chuyện mông lung măi được?

    Tôi và Năm Cà Dom cầm hai cái nửa hộp lon kho khô đi về lều vẻ mặt hớn hở như vừa đạt được một cuộc đại chiến thắng. Chúng tôi biết ở đây là cái cửa khẩu rất lớn, có voi vận tải, cho nên mới có muối có khô. Và cậu thủ kho mới bán cho ḿnh dễ dàng như vậy Tôi bèn rủ Năm Cà Dom đi lùng t́m thêm thực phẩm và chất tươi.

    Nghĩ mà thương anh bạn khu năm. Đúng là tuổi nào mơ ước nấy. Những sự dự tính và tương lai của anh ta làm cho tôi suy nghĩ. Chợt nhớ tới cái thằng “tôi” đâu c̣n là trẻ trung ǵ nữa, mà đă quá nửa đời người rồi. Sự nghiệp đúng là lem nhem ba lá sách mà cũng cứ nghé ngọ măi, có ra cái chi đâu.
    Con người ta, ai cũng đều phải có hai phần đời một là sự nghiệp của ḿnh, hai là đời tu.

    Con người ta ít ra cũng phải biết vui thú gia đ́nh chứ. Cách mạng th́ cách, chớ đâu cỏ thể bắt người ta trở thành cái cây trụi không lá không cà không hoa không trái!

    Nếu hỏi cho kỹ lại về động cơ th́ một trăm người về Nam có đến một trăm lẻ một người chán ghét miền Bắc và chín mươi chín người về để kiếm vợ theo câu “Ta về ta tắm áo ta, dù trong dù đục ao nhà đă quen”

    Tôi nhớ lúc tôi đi qua những vùng có lẽ là khu năm, tôi gặp những cô văn công Hà Nội đi vào công tác ở K5 đi lănh cái ăn. Tôi dùng riêng tiếng cái ăn v́ nó phức tạp, nó kỳ cục, không thể gọi là thực phẩm. Cái ăn của anh chị em văn công này là lúa và bắp. Tôi thấy tôi lắc đầu, nhưng những anh chị em ấy bảo như thế hăy c̣n là quí hóa ! Nhiều khi đi lănh lúa lănh bắp không có thứ nào cả, phải đi về không, bụng đói chân không muốn bước, nước mắt ṛng ṛng. Văn công vô khu năm đâu có biểu diễn, v́ đâu có chỗ nào để dựng được sân khấu, và đâu có ai có kiên nhẫn ngồi coi văn công. ..

    Lănh được lúa về mới đi vào buôn sóc mượn cối mượn chày mà vọt ra gạo.
    Anh bạn Đóa có lẽ đă biết trước cái cảnh kháng chiến chống Pháp ngày xưa ở quê nhà rồi, cho nên mới nghĩ đến việc mua đất đai về pḥng thân. Cái việc này xem ra là phản chánh sách. Lúc đầu ở Hà Nội tôi có nghe chuyện này.

    Tôi nghĩ như vậy, nhưng khi tôi vào đây th́ tôi lại nghĩ khác ngay. Người ở trong cảnh mới có những ư nghĩ chính xác và thích hợp về hoàn cảnh đó.
    Chỉ cái việc ăn dọc đường mà rắc rối thế đó. Ở Hà Nội dù có một bộ óc phi thường đến mấy cũng không nghĩ ra cái sinh hoạt ở trên con đường này. Thế mà họ dám bày đặt ra cả một chương tŕnh hành quân đại qui mô với sức tưởng tượng của họ.

    Bây giờ đi vô đây mạnh thằng nào thằng ấy bơi. Cho nên khi nghe ở đây có một cái cửa khẩu lớn có rất nhiều chất tươi th́ tôi và Năm Cà Dom rủ nhau đi t́m. Trước khi đi tôi dặn kỹ Thu ở nhà trông chừng đồ đạc rồi chúng tôi mới đi.


    Còn tiếp ...

  4. #4484
    Tran Truong
    Khách

    Xương Trắng Trường Sơn

    Nhà văn Xuân Vũ, sinh quán tại Mỏ Cày, Bến Tre, ngày 19 tháng 3 năm 1930, lớn lên trong một gia đ́nh nông dân từng học tại trường College Mỹ Tho. Ông theo chân cậu ruột, một nhà trí thức đi kháng chiến chống Pháp lúc 15 tuổi và gia nhập đoàn thiếu nhi cứu quốc dưới sự điều khiển của Trần Bạch Đằng[2]. Được nhà thơ Tâm Điền tức nhà thơ vàng Xuân Tước cố vấn lúc ban đầu, ông Xuân Vũ đă đăng bài thơ đầu tiên lên báo ở Hà Nội năm 1947. Năm 1950 ông làm cho báo "Tiếng Súng Kháng Địch" của khu 9 và tập kết ra Bắc vào năm 1954 sau hiệp định Genève. Ông tham gia hội nhà văn (cùng khóa với Phùng Cung (có bài viết là Phùng Quán [Thực ra Phùng Cung và Phùng Quán là hai người khác nhau. Phùng Cung là tác giả "Con ngựa của chúa Trịnh", c̣n Phùng Quán là tác giả "Tuổi thơ dữ dội". Cả hai nhà văn đều vướng vào vụ án Nhân văn Giai Phẩm]) 1958. Năm 1965 ông vươt Trường sơn trở về miền Nam và đă ra hồi chánh Chính quyền Việt Nam Cộng Ḥa vào năm 1968.

    Ít ra , ông cũng để cho đời sau , biết rõ một phần sự thật trong cái gọi " xẻ dọc Trường sơn đi cứu nước " . Mời bạn đọc xem , sự "thần thánh" của nó !!!!

    .................... ....



    Chúng tôi đi theo con đường ṃn chúng tôi đă đi lănh gạo. Thật là phiêu lưu. Nhưng cũng cứ đi. V́ tôi có nghe đồn là có một người bạn của tôi tên Bảy Nguyện làm xếp cái cửa khẩu này. T́m được y th́ đỡ lắm.

    Nhưng không hiểu ma dắt lối quỉ đưa đường thế nào mà chúng tôi đi lọt vào một trại tù binh. . . Thế mới chết . Cho đến bây giờ trong óc tôi vẫn chưa phai mờ về cái trại gọi là trại tù binh đó (xin tạm mượn cái lối nói của các nhà chánh trị: Cái gọi là...)

    Không ngờ ở giữa rừng này lại có một cái trại để cầm tù những người như thế. Không phải tôi vào đó một cách dễ dàng đâu. Chúng tôi lọt vào khu vực trại tù và bị bắt đưa tới ông cai ngục.

    Ông ta là một ông già, râu ria xồm xoàm, tóc tai bù xù.

    Khi chúng tôi tự giới thiệu th́ lăo rất mừng . Lăo bèn tiếp chuyện với chúng tôi rất vui vẻ. Lăo hỏi chúng tôi:

    – Các anh có muốn xem tù nhân không ?

    Bác sĩ Năm Cà Dom lắc đầu, nhưng tôi th́ xin được xem thử có cái ǵ ở đây. Xem nó có khác với nhà tù ở Vinh và Hỏa Ḷ Hà Nội hay không ? Cho nên tôi đáp:

    – Nếu cụ cho phép th́ tôi xin xem.

    – Hừm, tôi mà cụ ǵ. Anh rủa tôi ư? Ông già phản đối một cách vui vẻ :

    - Trông tôi già lắm hả ?

    – Có lẽ …

    – Không ! Tôi chỉ mới bốn mươi hai tuổi thôi. Chẳng lớn hơn anh là mấy đâu.

    – Nhưng trông… đồng chí… già đi nhiều quá.

    – Tôi coi cái trại tù này ngót năm năm rồi, nghĩa là từ khi có chiến tranh xảy ra ở miền Nam.

    Rồi ông ta đưa tôi đi. Ông ta giải thích:

    – Tôi sẽ cho ông nhà văn xem cái hầm nhốt một tên đầu sỏ vừa cầm đầu một vụ vượt ngục, bi lộ, bi bắt trở lại, nhốt dưới hầm.

    Ông cai ngục dắt tôi đi qua một cái cửa và một cái hàng rào làm bằng thân cây rừng mỗi chấn song to bằng cột nhà.
    Xong ông Cai mới đến một chỗ, bảo một cậu cần vụ giở một cái nắp hầm cũng bằng gỗ ra và bảo tôi nh́n xuống dưới hầm. Tôi nh́n xuống đó. Ban đầu th́ tôi không trông thấy ǵ cả , nhưng chỉ sau vài giây th́ tôi trông thấy một cái thân người nằm cong quắp như con tôm kho tàu, v́ cái hầm hẹp không đủ cho anh ta duỗi thẳng chân ra.

    – Này, thằng kia !

    Ở dưới đáy hầm thấy có sự cử động rồi hai chấm sáng chiếu thẳng lên phía tôi. Có lẽ hắn ta đang nằm úp mặt vào vách hầm, nghe tiếng gọi mới quay nh́n lên t́m tí ánh sáng. Chắc anh ta chỉ t́m ánh sáng thôi, c̣n ngoài ra không có mục đích ǵ khác, bởi với hắn cũng thừa biết rằng mỗi lần người ta gọi hắn th́ chẳng có điều ǵ tốt lành.

    – Anh xem đó . Ông Cai nói với tôi :

    - Hàng rào, hầm hố như vậy đó mà tụi nó dám tổ chức vượt ngục. Bởi v́ tụi tôi cũng thả lỏng mỗi buổi sáng được vài phút cho chúng tập thể dục để ngừa bệnh phong tê. Chúng thừa dịp , một hôm anh gác bất ư, chúng xông ra tấn công .

    Ông Cai kể tiếp:

    – Thằng này là đầu sỏ. Hắn đă vượt ngục một lần ở trại trên kia, ba thằng đều bị bắn chết. Hắn c̣n sống sót đấy. Chúng làm sao chạy thoát được. Đường đi nước bước ở khu rừng này chúng tôi thuộc như chỉ trong ḷng bàn tay mà. Chúng nó chạy một buổi, chúng tôi chắc chắn c̣n theo kịp. Thằng này là lính ǵ không rơ mà dữ lắm. Hắn nói cũng ghê. Miệng lưỡi lắm. Một hôm có đồng chí Thượng tá Phó chánh ủy quân khu đến mời tất cả bọn chúng lên nói chuyện chơi. Đồng chí Thượng tá kể cho chúng nghe về những ưu đăi của đảng và chánh phủ đối với cán bộ nhà nước ở ngoài Bắc và bảo chúng nó hăy kể lại những ân huệ mà chúng được hưởng của chánh phủ Sài G̣n.

    Ông Cai ngừng lại một chút rồi kêu lên:

    – Mẹ kiếp, tôi nghe xong th́ thấy ḿnh tồi quá. Chẳng ra cái nước non ǵ cả. Nới về cái sự đi đứng ăn ở của nó th́ ḿnh không đi tới đâu cả .Tội nghiệp, thế mà đồng chí Thượng tá của ḿnh lại cứ tự cho ḿnh là nhất thế giới , nên mới bày ra cuộc nói chuyện đó. Chẳng dè nghe xong đồng chí ta mới ngă ngửa ra và suưt nổi quạu với thằng tù binh kia. Cho nên khi chấm dứt cuộc nói chuyện th́ đồng chí bảo nhỏ tôi phải t́m cách chế ngự bọn này. Nếu để nó phun cái mùi phản động ra th́ cả cán bộ lẫn cai ngục đều bị nó mê hoặc: Kịp khi thằng này vượt ngục bi bắt lại , th́ đồng chí mật lệnh cho tôi. . . ba ngày cho nó ăn một lần.

    Ông Cai lôi tôi ra đi về một dăy hầm khác và nháy nháy , nh́n tôi tỏ vẻ ngại thằng tù dưới hầm nghe được. Ông Cai hỏi tôi:

    – Đồng chí có muốn xem Mỹ không ?

    – Ở đây có Mỹ sao ?

    – Có chớ!.

    – Nhiều không đồng chí ?

    – Vài thằng thôi! Ôi chao ! Cái thằng Mỹ thật kỳ lạ !

    – Đây làm sao bắt được chúng nó ?

    – Đánh trận bắt được, người ta đưa về.

    Đứng trước hai tên Mỹ bi cùm trong gông, tôi không dám nh́n lâu. Chân chúng nó thọc vào một cái thân cây sả làm đôi có khoét lỗ vừa ống chân, một thằng th́ chỉ thọc một chân vào c̣n một chân được tự do, c̣n thằng kia th́ thọc cả hai chân vào, cứ ngồi như thế không xoay trở được.

    Tôi vội vă xin trở ra ngay. Tôi không muốn đứng lâu trong ngục không muốn nh́n sự hành hạ, tra tấn của bất cứ ai đối với bất cứ ai.
    Tôi đă nh́n thấy một cái cũi gỗ nhốt chặt một tên Mỹ cách đây độ vài tuần lễ. Bây giờ tôi lại được xem cái cảnh đó tái diễn. Thật là khốn khổ.

    Hai thằng Mỹ không biết trước đây ra sao, bây giờ như hai con sem-băng-dê khổng lồ, gần như lông lá trần truồng ngồi tô hô đưa chân vào gông, một thằng th́ nằm dài ra, c̣n một thằng ngồi, hai tay chống ra phía sau. Chúng nh́n tôi có lẽ không có một xúc cảm.


    Còn tiếp ...

  5. #4485
    Tran Truong
    Khách

    Xương Trắng Trường Sơn

    Nhà văn Xuân Vũ, sinh quán tại Mỏ Cày, Bến Tre, ngày 19 tháng 3 năm 1930, lớn lên trong một gia đ́nh nông dân từng học tại trường College Mỹ Tho. Ông theo chân cậu ruột, một nhà trí thức đi kháng chiến chống Pháp lúc 15 tuổi và gia nhập đoàn thiếu nhi cứu quốc dưới sự điều khiển của Trần Bạch Đằng[2]. Được nhà thơ Tâm Điền tức nhà thơ vàng Xuân Tước cố vấn lúc ban đầu, ông Xuân Vũ đă đăng bài thơ đầu tiên lên báo ở Hà Nội năm 1947. Năm 1950 ông làm cho báo "Tiếng Súng Kháng Địch" của khu 9 và tập kết ra Bắc vào năm 1954 sau hiệp định Genève. Ông tham gia hội nhà văn (cùng khóa với Phùng Cung (có bài viết là Phùng Quán [Thực ra Phùng Cung và Phùng Quán là hai người khác nhau. Phùng Cung là tác giả "Con ngựa của chúa Trịnh", c̣n Phùng Quán là tác giả "Tuổi thơ dữ dội". Cả hai nhà văn đều vướng vào vụ án Nhân văn Giai Phẩm]) 1958. Năm 1965 ông vươt Trường sơn trở về miền Nam và đă ra hồi chánh Chính quyền Việt Nam Cộng Ḥa vào năm 1968.

    Ít ra , ông cũng để cho đời sau , biết rõ một phần sự thật trong cái gọi " xẻ dọc Trường sơn đi cứu nước " . Mời bạn đọc xem , sự "thần thánh" của nó !!!!

    .................... ....



    Chúng cứ đờ đẫn ngây dại. Nh́n tháng ngày qua chúng có cảm giác ǵ ? Quê hương, gia đ́nh . .. Không ai hiểu được.

    Tôi đă trông thấy những tên Mỹ nhiều lần lúc tôi c̣n ở Hà Nội. Một lần ở Vinh, một lần ở Hỏa Ḷ và một lần khác ở Quảng B́nh. Những tên Mỹ ở đây trông hăy c̣n chưa thành ngợm. Nghĩa là trông thấy chúng người ta c̣n biết rơ đó là những con người chưa lẫn với những con vật.

    Tôi đă từng trông thấy những anh Mỹ bị bắt ở Quảng B́nh, đại khái có một anh gọi là thiếu tá phi hành gia Sumaker bị bắn rơi cách thị xă Quảng B́nh đâu vài chục cây số. Nghe nói anh ta không khai một điều ǵ ngoài ba điều: tên họ năm sanh và chức vụ. Những kẻ bắt được hắn không biết làm sao khai thác, đă dùng báng súng. Nhưng cuối cùng họ vẫn không đạt được mục đích. Họ phải dùng thủ đoạn khác. Nửa đêm họ vứt Sumaker lên xe chạy một mạch lên một ngọn đồi hoang, tống chàng ta văng xuống đất và chĩa súng vào ngực bảo khai. Nhưng Sumaker vẫn không nói ǵ ngoài tên tuổi và chức vụ của ḿnh.

    Nhưng đó là những điều không cần thiết bởi v́ anh phi công nào mà chằng có ba điều đó trong cái thẻ quân nhân cất trong túi áo, túi quần.
    Cuối cùng, họ đưa Sumaker đi. Đi hơn một ngày, mới đến nơi. Vừa đặt chân xuống đất Sumaker đă nói ngay: ” Đây là Hà Nội!”. Các người giải hắn đi thảy đều ngạc nhiên, không rơ v́ sao mà thằng Mỹ này biết ngay cái địa điểm mà hắn chưa từng quen biết?

    Tôi c̣n gặp một anh Mỹ khác trên chiến trường Vinh vào một đêm mùa hè năm 1965. Lúc đó thành phố Vinh bị đánh tan tành, không c̣n một người dân nào cư ngụ trong thành phố.

    Tôi đă trông thấy những chiếc xe ḅ của sinh viên chở sách và học cụ tản cư khỏi thành phố, dưới ánh sáng của những chiếc pháo sáng máy bay Mỹ bắn tua tủa trên nền trời.

    Ở đây pháo thủ ăn cơm trên mâm pháo và chỉ huy trưởng trận địa không bao giờ dám rời hầm chỉ huy, không bao giờ dám rời ống nghe, máy ngắm và các dụng cụ chỉ huy khác. Một đêm tôi đang nằm chập chờn không ngủ được, th́ có người đập tôi dậy và bảo:

    – Có đi coi Mỹ không?

    – Mỹ ở đâu mà coi? Tôi vừa dụi mắt vừa hỏi.

    – Mỹ ở ngoài trận địa kia.

    – Ở đâu có vậy?

    – Không biết ở đâu.. h́nh như ở Đô Lương mang về.

    – Thế hả.

    Thế là tôi vừa giụi mắt tiếp, vừa bước đi chân thấp chân cao đi theo người ta ra coi Mỹ. Tôi soi đèn pin lên. Chao ơi, hắn cao hơn tất cả mọi người hai cái đầu. Ấy là hắng đang gục xuống và chân không giày.

    Người ta đùn hắn vào trại giam của tỉnh. Tôi cũng đi theo như một đứa trẻ con đi xem múa lân ngày Tết. Tôi nom thấy rơ ràng ḍng chữ in trên áo hắn mà tới nay tôi c̣n nhớ rơ ràng: Mac Kamey. Da hắn nâu, tóc hơi xoăn, mặt hắn nhô hẳn ra phía trước như một cái mũi tàu.

    Người ta móc trong túi hắn ra một trái chanh c̣n xanh, lột tất cả đồ tư trang trên người hắn, cả sợi dây chuyền đeo trên cổ hắn (h́nh như đó là bảng loại máu của hắn). Hắn bảo là đồ riêng của hắn nhưng người ta đáp rằng hắn không được quyền giữ một thứ ǵ trong người hắn. Một người hỏi: trái chanh này mày mua ở đâu? Hắn đáp ở Philippine.

    Rồi thôi. Sáng hôm sau tôi mới gặp lại Mac Kamey ở cái pḥng khi đêm tôi đă trông thấy hắn. Tôi được biết thêm hắn là đại úy, nhờ mấy người làm ở nhà tù nói ra.
    Người ta cho hắn một mảnh bánh ḿ trét mắm ruốc, hắn không ăn. Hắn không tỏ ra chút ǵ sợ sệt. Hắn nom một chú cóc con. Hắn cúi xuống nhặt lấy, đặt lên bàn tay rồi thầm th́ với nó, ngây thơ như một thằng cu, trong khi người ta đứng chật ních cả hai bên cửa nḥm ngó hắn. Nhưng vô phúc cho hắn, một chiếc xe jeep đến.

    Từ trên xe bước xuống một người. Hắn ngạc nhiên v́ có lẽ hắn chưa từng trông thấy người Việt Nam nào to lớn như người này . Đi cùng với người người kia c̣n có hai anh mang súng AK. Cái anh chàng to lớn kia đi ngang qua mặt Mac Kamey th́ tôi nom thấy anh ta cao đến mép tai của thằng này, nhưng bề ngang th́ to gấp rưỡi.

    Anh ta ngồi vào bàn và, bằng một ngón tay, anh ta vẫy Mac Kamey tới. Anh ta vừa gọi, Kamey chưa kịp bước tới th́ anh ta đă xô ghế đứng dậy bước ra khỏi bàn, giơ chân “sút” một cái vào chấn thủy của Mac Kamey đang lơ mơ không kịp đề pḥng. Kamey lộn một ṿng, văng qua thềm, rơi xuống tam cấp và lăn khoèo nằm rên ở giữa sân.

    Hai anh mang súng AK lôi Kamey vào. Anh chàng to lớn vẫn đứng đó, nghếch mặt hỏi bằng tiếng Anh:

    – Ai bảo mày đi tới đây ném bom?

    – Tôi không biết ạ!

    – Mày đi với ai?

    – Tôi không biết.

    – Mày ném bom được mấy lần rồi?

    – Tất cả những điều ông vừa hỏi, tôi đều không thể trả lời được.

    – Tại sao?

    – Tổng thống Johnson không cho phép.

    Anh chàng khổng lồ kia thộp ngực chiếc áo da phi công của Kamey quay một ṿng và nghiến răng lại:

    – Tổng thống mày không cho phép nói, nhưng tao bảo mày phải nói.

    Đốp..đốp…đốp… vô hồi kỳ trận. Những cú giáng liên miên không ngừng vào thái dương của Kamey, không thể đếm kịp, không thể đếm hết. Người xem có cảm giác là anh ta đang thoi vào bao cát tập vơ. Xong một hiệp, anh ta buông tay ra, đổi sang bên tay kia và lại thoi như trời giáng vào thái dương bên kia của Kamey.

    Cái khuôn mặt của anh phi công Mỹ vốn đă xẹp, sau hai hiệp bị nện, tôi tưởng nó đă dẹp lại như một đồng xu.

    Kamey ngă qụy xuống đất. Lập tức hai anh cận vệ nện báng súng vào tấm lưng của Kamey theo kiểu đồng bào Thượng vọt lúa chày đôi. Rồi họ lôi Kamey vất lên xe Jeep chạy vút đi. Không biết đi đâu nữa.

    Cho nên lần này tôi gặp mấy chàng con cưng của Mỹ quốc bị tra chân vào xiềng th́ tôi vụt nhớ tới anh chàng Kamey tội nghiệp. Không biết cực h́nh nào sướng hơn. Đ̣n hay xiềng? Tôi hỏi anh Cai ngục:

    – Ḿnh cho bọn nó ăn ǵ?

    – Rau.

    – Nó chịu sao nổi?

    – Chịu không nổi hả!… hi ..hi..cũng ráng mà chịu chứ. Nhưng đôi khi tôi cũng cho nó ít sắn, ngô. Rồi cũng chịu được cả đồng chí ạ! Như tôi đây, tôi có làm cai ngục bao giờ đâu , thế mà tôi vẫn làm, tôi vẫn quen với đám tù này. Tôi mong một đêm nào đó khi ngủ thức dậy th́ cả lũ này chết tiệt hết cho tôi nhờ. Thế là khoẻ nhất cho tôi.

    Anh Cai ngục c̣n nói:

    – Tụi tôi c̣n không có cái ăn, chúng nó tài ǵ? Tụi tôi c̣n phải nhịn đói đây mà. Tù càng đông, chúng tôi càng đói, v́ cũng từng ấy khoai ḿ, nhưng phải chia mỏng ra , anh hiểu không? Nhưng ḿnh không dám để cho nó chết. Nó chết là ḿnh phạm chính sách.

    Tôi cười. Tôi nghĩ thầm:

    – Chánh sách cái cóc ǵ nữa. Các anh đă bày ra chánh sách nhưng chính các anh đă vi phạm cái chánh sách đó đầu tiên.

    Ví dụ như cái chánh sách về Miền Nam đây. Chúng tôi có ra hồn ǵ nữa không? H́nh như người ta bị cắn rứt nhiều quá, cho nên người ta bày đặt chánh sách cho đỡ bị cắn rứt v́ khi làm chánh sách là người ta như tưởng nó đă được hoàn tất mỹ măn rồi.

    Năm Cà Dom không nói ǵ suốt từ khi vào đây tới lúc trở ra. Ra khỏi khu nhà ngục xong, Năm Cà Dom lè lưỡi:

    – Chúng ḿnh vừa lạc Thiên Thai!

    – Rầu quá! Toàn chuyện ǵ không thôi!

    – Chuyện rừng!


    Còn tiếp ...

  6. #4486
    Tran Truong
    Khách

    Xương Trắng Trường Sơn

    Nhà văn Xuân Vũ, sinh quán tại Mỏ Cày, Bến Tre, ngày 19 tháng 3 năm 1930, lớn lên trong một gia đ́nh nông dân từng học tại trường College Mỹ Tho. Ông theo chân cậu ruột, một nhà trí thức đi kháng chiến chống Pháp lúc 15 tuổi và gia nhập đoàn thiếu nhi cứu quốc dưới sự điều khiển của Trần Bạch Đằng[2]. Được nhà thơ Tâm Điền tức nhà thơ vàng Xuân Tước cố vấn lúc ban đầu, ông Xuân Vũ đă đăng bài thơ đầu tiên lên báo ở Hà Nội năm 1947. Năm 1950 ông làm cho báo "Tiếng Súng Kháng Địch" của khu 9 và tập kết ra Bắc vào năm 1954 sau hiệp định Genève. Ông tham gia hội nhà văn (cùng khóa với Phùng Cung (có bài viết là Phùng Quán [Thực ra Phùng Cung và Phùng Quán là hai người khác nhau. Phùng Cung là tác giả "Con ngựa của chúa Trịnh", c̣n Phùng Quán là tác giả "Tuổi thơ dữ dội". Cả hai nhà văn đều vướng vào vụ án Nhân văn Giai Phẩm]) 1958. Năm 1965 ông vươt Trường sơn trở về miền Nam và đă ra hồi chánh Chính quyền Việt Nam Cộng Ḥa vào năm 1968.

    Ít ra , ông cũng để cho đời sau , biết rõ một phần sự thật trong cái gọi " xẻ dọc Trường sơn đi cứu nước " . Mời bạn đọc xem , sự "thần thánh" của nó !!!!

    .................... ....


    Chúng tôi lại t́m đường đi ra cửa khẩu. Nhưng lại gặp một đoàn người khá đông. Hỏi ra th́ mới hay rằng họ từ trong đi ra. Họ là những đoàn đi trước chúng tôi, nhưng v́ kẹt đường nên chạy dội trở lại. Họ đă đi bảy ngày vào.

    – Bỏ mạng rồi!

    Tôi và Năm Cà Dom đều kêu lên, tiếng kêu bi thương tự đáy ḷng. Giờ phút này tôi mới càng sốt ruột mong đi nhanh về tới nhà. Nhưng tới làm sao được, chỉ mới đi có một phần ba đường.

    Nằm lại đây th́ sức khoẻ cứ ṃn dần, cứ yếu dần xuống. Lấy cái ǵ mà bồi dưỡng! Không khí ở đây là không khí chanh nước. Sức khoẻ của ḿnh là cái lưỡi dao mà không khí vùng này là mảnh đá mài. Trái đất càng xoay th́ lưỡi dao sức khoẻ của ḿnh càng ṃn.

    Cho nên tôi và Năm Cà Dom mới tích cực đi t́m ông bạn cũ của tôi. Rốt cuộc lại gặp một ông bác sĩ bạn của Năm Cà Dom.

    Hai người rất thân nhau nên mầy ta mi tớ ngay:

    – Có cái mẹ ǵ ăn không hở mày?

    – Có chứ.

    – Cái ǵ, cho ngay không tao chết lăn ra dưới chân mày rồi mày sẽ bị tội! Mày c̣n giữ cái tên Cường của mày không?

    – Đi vào bệnh xá chơi đi. Cường đáp :

    - Cường chớ đổi tên ǵ?

    – Mày làm chức ǵ? Có quyền cho tao một cục mắm ruốc không?

    – Được rồi! Đă bảo vào chơi th́ vào.

    Năm Cà Dom ngắm thằng bạn cũ rồi nói:

    – Mầy trông như con đười ươi thế nhỉ?

    – Là thế nào?

    – Răng nhô ra, mắt thụt vào, tay chân ngoằn ngoèo trông đến phát nôn ra.

    – Tao cũng không c̣n biết tao ra sao nữa mà.

    Tôi xen vào câu chuyện:

    – Tôi xin giới thiệu thêm ông Cà Dom vừa lập thành tích mới trong nền y học nhân loại.

    – Ghê thế hả?

    Tôi đáp:

    – Thật t́nh như vậy mà. Ông bác sĩ Cà Dom vừa mổ ruột thừa cho người ta bằng lưỡi dao cạo râu.

    – Trời đất! Cái thằng liều quá mày. Rủi chết người ta th́ làm sao?

    – Chứ bao nhiêu người chết trên đường này c̣n vô lư hơn đó, th́ có ai đă làm sao không? C̣n tao nếu tao mổ mà nó chết th́ cũng huề. V́ sao? V́ tao không mổ nó cũng chết. C̣n tao mổ th́ may ra nó sống. Cái nước bài này ḿnh đánh th́ chỉ có huề không có thua mày hiểu không?

    Cường lắc đầu:

    – Mày ghê gớm thật.

    Bệnh xá của bác sĩ Cường c̣n ghê gớm hơn cái lưỡi dao cạo râu mổ ruột thừa của bác sĩ Năm Cà Dom nhiều.

    Thương binh nằm lểnh nghểnh như tằm trong nong. Màu băng trắng nuốt choáng đầu mắt tôi. Tôi có cảm giác tôi đang đi vào một rẫy bông vải đang nở rộ. Không nghe một tiếng rên.

    Sự im lặng làm tôi ngỡ rằng ḿnh đang đi vào nghĩa địa. Và điều sau này làm cho tâm trí tôi càng khẳng định cái cảm giác đó hơn. Mỗi cái giường của thương binh là sà mặt đất hoặc thương binh nằm ngay trên ni-lông trải dưới đất, bên cạnh đó là một cái hố như cái huyệt mộ để pḥng máy bay. Nếu có bom đạn th́ khiêng thương binh bỏ dưới hầm để tránh mảnh đạn. Nhưng lúc đó người đâu mà khiêng, hoạ chăng thương binh tự lăn xuống.

    Hoặc chu đáo hơn, có những thương binh nằm hẳn dưới hố, có lẽ triền miên như thế, cho bảo đảm. Người trông thấy ắt phải nghĩ rằng đó là người được chôn chỉ chờ lấp đất lại.

    Đây là lần thứ hai tôi vào bệnh xá. Nhưng lần này tôi vào một cách cỡi ngựa xem hoa, bởi v́ tôi không phải là bệnh nhân. Nhưng tôi lại có sự ghê tởm của một người “khoẻ!”

    Thật ghê gớm quá!

    Cường mời Năm Cà Dom và tôi vào lều của Cường. Có lẽ thân lắm nên Cường mới mời Năm Cà Dom thế này. Thói thường trên đường đi này, người ta chỉ nhận bạn, t́m bạn khi người ta thấy cần sự giúp đỡ của người bạn ấy, c̣n nếu khoẻ mạnh th́ chẳng t́m làm ǵ. C̣n Cường rất yên ổn nhưng vẫn niềm nở với Năm, và biết chắc chắn Năm sẽ xin hoặc nhờ ḿnh một chuyện ǵ mà vẫn mời mọc, vậy là tốt lắm.

    Cường nấu nước pha trà cho tôi và Năm Cà Dom uống. Xong Cường lấy một hộp sữa trong ba-lô ra và bảo:

    – Tớ sẽ đăi các cậu mỗi người một ly.

    – Được rồi. Tôi nh́n thấy hộp sữa mà tưởng như một bảo vật chưa từng thấy. Thế mà Cường đem ra đăi chúng tôi!

    Ở giữa Trường Sơn này mà đăi nhau một cốc sữa. Ở Hà Nội có lần tôi mua được sữa, nhưng mang về nhà để đó chớ không dám ăn. Mua được hộp sữa cầm đi ngoài hè phố đă thấy hănh diện vô cùng rồi. Để hộp sữa ngự trong nhà, có khách đến trông thấy , ḿnh rất lấy làm tự hào, c̣n nói ǵ bạn gái đến mà ḿnh khui hộp sữa đăi một ly th́ c̣n ǵ bằng?


    Còn tiếp ...

  7. #4487
    Tran Truong
    Khách

    Xương Trắng Trường Sơn

    Nhà văn Xuân Vũ, sinh quán tại Mỏ Cày, Bến Tre, ngày 19 tháng 3 năm 1930, lớn lên trong một gia đ́nh nông dân từng học tại trường College Mỹ Tho. Ông theo chân cậu ruột, một nhà trí thức đi kháng chiến chống Pháp lúc 15 tuổi và gia nhập đoàn thiếu nhi cứu quốc dưới sự điều khiển của Trần Bạch Đằng[2]. Được nhà thơ Tâm Điền tức nhà thơ vàng Xuân Tước cố vấn lúc ban đầu, ông Xuân Vũ đă đăng bài thơ đầu tiên lên báo ở Hà Nội năm 1947. Năm 1950 ông làm cho báo "Tiếng Súng Kháng Địch" của khu 9 và tập kết ra Bắc vào năm 1954 sau hiệp định Genève. Ông tham gia hội nhà văn (cùng khóa với Phùng Cung (có bài viết là Phùng Quán [Thực ra Phùng Cung và Phùng Quán là hai người khác nhau. Phùng Cung là tác giả "Con ngựa của chúa Trịnh", c̣n Phùng Quán là tác giả "Tuổi thơ dữ dội". Cả hai nhà văn đều vướng vào vụ án Nhân văn Giai Phẩm]) 1958. Năm 1965 ông vươt Trường sơn trở về miền Nam và đă ra hồi chánh Chính quyền Việt Nam Cộng Ḥa vào năm 1968.

    Ít ra , ông cũng để cho đời sau , biết rõ một phần sự thật trong cái gọi " xẻ dọc Trường sơn đi cứu nước " . Mời bạn đọc xem , sự "thần thánh" của nó !!!!

    .................... ....


    Hồi mới lên đường tôi được phát cho một bọc sữa độ 150, 200 gram ǵ đó. Thế nhưng khi lên xe hơi tôi lại đánh rơi đi dưới sàn xe và cũng chính tôi nhặt được và tôi hỏi tất cả mọi người xem có ai rớt bọc sữa. Cố nhiên là không ai nhận. Khi lội bộ được năm bảy ngày, người ta mang sữa ra pha uống, tôi cũng moi ba-lô ra. Chẳng dè bọc sữa đă biến đi mất: cái bọc sữa kia laị chính là của tôi.

    Cho nên tôi đành nhịn sữa suốt một tháng rưỡi nay. Nói cho chí t́nh, có một thằng bạn đă mời tôi một cốc nhạt nhạt gọi là cho có mùi sữa. Ở Hà Nội trước khi đi, tôi đă tặng cho anh bạn này một b́nh thủy giá trị, nếu tính ra th́ bằng một ngàn cốc sữa này.

    Cho măi tới bây giờ đây tôi mới được uống một cốc sữa nữa. Nói cho ngay, bác sĩ Cường pha cũng khá ngọt. Tôi uống sữa pha trong cái nắp ga-men. Ngon không biết sao mà tả. Tựa hồ như một thứ cao lương mỹ vị của Ngọc Hoàng Thượng Đế dùng. Nói ra th́ thành xấu hổ, chứ tôi có thể uống sống hết liền hai ba hộp một lúc mới đă thèm.

    Ḿnh là khách, chẳng lẽ lại nói dèm để uống thêm cốc thứ hai. Sự đời không cho phép ḿnh làm một cử chỉ chứng tỏ rằng ḿnh muốn uống thêm một cốc nữa. Nhưng trong bụng tôi mong sao Năm Cà Dom “làm xấu” nói một câu th́ chắc chắn bác sĩ Cường sẽ pha thêm tức khắc. Nhưng Năm Cà Dom lại rất nghiêm trang, không đùa, không nói úp mở ǵ cả cũng không nhắc đến cục mắm ruốc mà Năm định xin Cường lúc năy.

    Uống xong, Năm Cà Dom đứng dậy, từ giă:

    – Thôi ḿnh về nhé.

    – Về thật à?

    – Cũng chưa, nhưng…

    – Đi đâu?

    – Đi dạo bậy một lúc coi.

    – Khoan đă! Để tớ nói chuyện này một chút.

    Nói vừa dứt tiếng th́ có người đến gọi Cường. Cường hỏi:

    – Cái ǵ vậy? Chắc thương binh lại về phải không?

    – Dạ.

    – Th́ bảo anh em y tá họ làm đi.

    – Dạ ... đông quá mà lại nặng, họ không làm được.

    Cường thở dài:

    – Cái kiểu này th́ tôi trốn mất.

    Năm Cà Dom lặng im. Cường nói:

    – Ở đâu họ không đưa, họ cứ đưa vô đây. Làm chưa xong lớp này đă tới lớp khác.

    Người kia nói tiếp:

    – Họ bị toàn bom bi.

    – Bom bi là bom ǵ? – Năm Cà Dom hỏi.

    Người kia hơi cáu:

    – Dạ bom bi là … bom bi ạ!

    – Nhưng bom bi là cái con mẹ ǵ mới được chớ mày Cường.

    – Chậc ! Để thong thả rồi tao sẽ giải thích cho. Nhưng hăy biết trước rằng bị thương bom bi th́ ḿnh giải phẫu trọc đầu không xong.

    Cường hất hàm hỏi.

    – Vô bao nhiêu

    – Dạ độ trên mươi người.

    -Anh về đi.

    – Dạ.

    Rồi Cường ngồi thừ ra. Cường lại thở dài thườn thượt:

    – Chết c̣n sướng hơn. Chỉ có ngày nay là ḿnh tưởng được yên ổn, chẳng ngờ rồi cũng bị thế này.

    – Ê bác sĩ bác chó ǵ đâu hết rồi ?

    Cường ngồi lên

    – Cái tụi vô trách nhiệm quá ! Người ta đứt động mạch máu chảy như suối thế mà t́m không ra một thằng khốn nạn đó. Tao gặp tao cho một cái kẹo.

    Cường vẫn ngồi im. Cái anh bộ đội có vẻ chỉ huy, quát lính:

    – Ê tụi bay ! Nổi lửa đốt mẹ cái bệnh xá này đi. Xóa sổ mẹ nó đi ! Không cần thiết cái lũ vô dụng này.

    Thấy bọn tôi không nhúc nhích, anh chỉ huy càng tức tối, anh ta sấn vào cḥi chúng tôi:

    – Mấy người biết bác sĩ bệnh xá này ở đâu không ?

    Năm Cà Dom vọt miệng đáp:

    – Trên văn pḥng. Anh ta đang bào chế xi rô trên đó. Cứ đạp cửa vô là gặp ngay.

    – Đi đường nào ?

    – Đi lộn trở lên, rẽ qua tay phải. Nhanh lên kẻo nó đi công việc.

    – C̣n ông là cái ǵ ở đây?

    – Dạ em là văn sĩ ạ.

    – Văn sĩ à? Làm cái ǵ mà vô đây?

    – Dạ viết văn ạ !

    – Viết cái ǵ?

    – Viết những gương bộ đội chiến đấu anh dũng.

    – C̣n bộ đội bi thương một lúc hai ba chục người có viết không ? Bị thương la om trời, nhức óc nhức xương, anh dũng cái con khỉ!

    Rồi anh ta quày quả trở lui. Cường cười khè khè:

    – Hay lắm !

    – Sợ à ? Cà Dom hỏi .

    – Không sợ à?

    – Sợ thiệt chớ chằng phải chơi. Năm Cà Dom cười :

    - Mày mà lên tiếng lúc năy nó dám đá vô đầu mày lắm. Bộ đội bị thương nhiều quá nên nó cáu. Thôi chấp nhất làm chi.

    – Tao bị hoài. Có nhiều lúc tao trốn mất tiêu. Mày nghĩ coi toàn những vết thương phức tạp. Ngay ở bệnh viện lớn ở Hà Nội chữa c̣n chưa chắc đă khỏi, vậy mà tao tay không, không có cả cái nhiệt kế để theo dơi nhiệt độ thế mà bảo chữa làm sao ?

    Thế là tôi và Năm Cà Dom đành rút lui, không có ư kiến. Bỗng Năm Cà Dom quay lại:

    – Ê Cường!

    – Ǵ?

    – Mày có dầu không ?

    – Dầu nhăn à ?

    – Không ! Dầu nhăn làm cái ǵ ở đây. Dầu lửa cơ !

    – Làm ǵ?

    – Đổ hộp quẹt. Bông khô queo quẹt không bắt lửa !

    – Được tớ sẽ cho. Cậu có ǵ đựng không ?

    – Chớ cậu không có một cái chai dư nào à ?

    – Trời đất ! ở đây không có cái ǵ dư cả. Tớ muốn t́m một cái chai để làm đèn mà t́m không ra. Có đâu mà cho ? Vậy làm sao ?

    Tôi bảo:

    – Chặt ống nứa.

    – À hay ! Cà Dom cười :

    - Đi chung cả tháng trời , mới thấy ông văn sĩ có một cái sáng kiến xài được. Vậy đi chặt dùm đi.

    Tôi đi chặt một cái ống nứa bằng bắp tay mang vào. Cường trỏ dưới hầm:

    – C̣n trong thùng đó, múc một ít đi.

    – Bao nhiêu ? Mấy xăng-ti-cuưp? (cm3)

    – Độ nửa ống cũng được.

    – Chà ! Sướng he! Ông bác sĩ oai he!

    – Dầu lửa ở đây chỉ để dành chế hộp quẹt thôi.

    Tôi muốn nói: “Nếu uống hết hộp sữa đi ḿnh xin luôn cái lon th́ hay quá. ” nhưng tôi không dám. Bác sĩ Năm Cà Dom cười:

    – Nói thiệt t́nh nhé . Để tớ giúp cậu một tay giải phẫu số thương binh này. Chớ một ḿnh cậu, cậu làm sao xuể ?

    Thế là hai ông bác sĩ đi đến chỗ đặt thương binh. Tôi vốn sợ thấy máu , nhưng cũng lót tót theo sau.


    Còn tiếp ...

  8. #4488
    Tran Truong
    Khách

    Xương Trắng Trường Sơn

    Nhà văn Xuân Vũ, sinh quán tại Mỏ Cày, Bến Tre, ngày 19 tháng 3 năm 1930, lớn lên trong một gia đ́nh nông dân từng học tại trường College Mỹ Tho. Ông theo chân cậu ruột, một nhà trí thức đi kháng chiến chống Pháp lúc 15 tuổi và gia nhập đoàn thiếu nhi cứu quốc dưới sự điều khiển của Trần Bạch Đằng[2]. Được nhà thơ Tâm Điền tức nhà thơ vàng Xuân Tước cố vấn lúc ban đầu, ông Xuân Vũ đă đăng bài thơ đầu tiên lên báo ở Hà Nội năm 1947. Năm 1950 ông làm cho báo "Tiếng Súng Kháng Địch" của khu 9 và tập kết ra Bắc vào năm 1954 sau hiệp định Genève. Ông tham gia hội nhà văn (cùng khóa với Phùng Cung (có bài viết là Phùng Quán [Thực ra Phùng Cung và Phùng Quán là hai người khác nhau. Phùng Cung là tác giả "Con ngựa của chúa Trịnh", c̣n Phùng Quán là tác giả "Tuổi thơ dữ dội". Cả hai nhà văn đều vướng vào vụ án Nhân văn Giai Phẩm]) 1958. Năm 1965 ông vươt Trường sơn trở về miền Nam và đă ra hồi chánh Chính quyền Việt Nam Cộng Ḥa vào năm 1968.

    Ít ra , ông cũng để cho đời sau , biết rõ một phần sự thật trong cái gọi " xẻ dọc Trường sơn đi cứu nước " . Mời bạn đọc xem , sự "thần thánh" của nó !!!!

    .................... ....


    Trời ơi ! Tôi lóa mắt đi. Những thương binh để đầy cả một quăng dài, như những cái của nợ bắt ḿnh phải gánh. Băng bó sơ sơ v́ không có đủ băng. Mỗi người chỉ có một cuộn băng cá nhân. Nếu bị thương ở bụng th́ chỉ quấn đủ một ṿng. Không phải mươi người. Mà tôi có cảm giác là hằng trăm người. Máu chảy ngập đất . Nhiều người đang tự bịt lấy vết thương ngăn máu chảy.

    Một người nghiến răng ken két, đôi tṛng mắt lộ hẳn ra ngoài. Một người cứ thở “ph́ ph́” từng cái ngắn gọn. Một người ngồi tựa gốc cây thều thào: ” Bố mẹ ơi, chắc phen này con chết !Bố mẹ ơi ! Phen này con không c̣n trông thấy mặt bố mẹ nữa.” Anh này bị thương ở bả vai. Vết thương toác hoác cho nên tôi liếc qua thấy lá phổi phập phều bên trong như một loại bọt nước màu đỏ.

    Một người đứt mất một ống chân, cứ quờ quờ tay trong không khí và kêu lên: “Chân tôi đâu rồi, chân tôi… “

    Mỗi người mỗi kiểu nhưng cùng đau thương, không có anh nào giống anh nào. Họ có thể sống, có thể chết, nhưng vết thương họ , một th́ sẽ trở thành mười, mười trở thành trăm, v́ không có thuốc. Bác sĩ Năm Cà Dom trở lui và rỉ tai tôi:

    – Về! Về!

    – Không ! Cậu nên ở lại mà giúp Cường. Tội nghiệp nó!

    Năm Cà Dom lắc đầu:

    – Một vết thương có thể giải phẫu mất một buổi. Rút lui là hay nhất . Làm ǵ nổi !

    Rồi không từ giă Cường, Năm Cà Dom trở lui, vừa đi vừa chạy vụt nhanh như trốn nợ, không quên mang theo cái ống nứa dầu lửa . Hai đứa đi thật nhanh nhưng khi vừa lội qua suối th́ có người kêu lên:

    – Cái ǵ thơm quá!

    Tôi vọt miệng đáp:

    – Dầu lửa hôi ŕnh đây chớ dầu ǵ mà thơm.

    – Dầu lửa hả, dầu lửa hả ?

    Lập tức ba bốn người từ đâu không biết chạy ùa đến vây chúng tôi Một người bạo mồm:

    – Cho tôi xin chút thấm bông hộp quẹt, đồng chí.

    Năm Cà Dom gạt phắt:

    – Dầu đâu mà cho ?

    – Th́ cho một chút, tôi chỉ thấm vừa ướt cái ruột ống quẹt mà thôi !

    – Không được đâu đồng chí.

    Năm Cà Dom từ chối khẳng khái. Bỗng một người cầm lấy mảnh bông vàng khè quệt vào cái ống nứa dầu lửa của tôi. Chẳng ngờ cái ống nứa dập, dầu rỉ ra ngoài tự năy giờ cho nên họ mới thấy thơm. Năm Cà Dom lập tức nhảy vào bụi đốn ngay một cái ống nứa khác, sớt dầu sang rồi ném cái ống nứa dập vào mấy người kia:

    – Cho mấy đồng chí đó!

    Tức th́ mấy người kia nhặt lấy ngay đập vỡ toang cái ống nứa ra và lấy bông g̣n trong ruột ống quẹt chùi lia lia hết bên trong đến bên ngoài của những thanh nứa ướt dầu lửa.

    Thiệt tội nghiệp ! Năm Cà Dom đoán tôi có thể xiêu ḷng mà cho đám kia thấm ướt một ống quẹt nên bảo tôi:

    – Đưa cho tôi cầm cái ống dầu .Rồi đi vụt ra phía trước.

    Tôi và Năm Cà Dom về gần đến lều th́ Năm Cà Dom mới kêu lên :

    – Bỏ mẹ rồi!

    – Ǵ vậy ? Quên cái ǵ ?

    – Mắm ruốc.

    – Mắm ruốc ở đâu ?

    – Của thằng Cường. Nó hứa cho ḿnh mà !

    – Hồi nào ? .

    – Th́ lúc ḿnh về nó bảo có chuyện ǵ đấy ?

    – Nhưng sao cậu chắc nó cho ḿnh mắm ruốc !

    – Chắc thế v́ nó là trưởng bệnh xá này mà. Chẳng lẽ nó chẳng cho ḿnh được một cục mắm ruốc.

    – Trưởng th́ trưởng , đến chừng không có cũng không có như thường.

    Về đến lều th́ thấy trong lều của Thu hai người con gái nằm trên vơng của Thu. Tôi nhận ra ngay là Ngân, khách của Thu. Ngân quen với Thu à ? Tôi tự hỏi thầm. Và ḷng tôi thấy hơi xao xuyến. Tôi đă gặp Ngân trên kho gạo. Tôi c̣n đang lúng túng th́ Thu đă gọi :

    – Anh ơi ! Sang đây, có người muốn gặp anh đấy !

    Tôi càng bối rối. Nhưng lại thấy chút ǵ phấn chấn trong người’?

    Năm Cà Dom đang đổ hết gói thuốc ra đất đang chọn một cái lọ để trút dầu vào chắc. Năm Cà Dom không nh́n tôi, mà nói:

    – Th́ đi sang đi. Người ta mê văn của cậu chớ ǵ nữa ?

    – Bày chuyện nữa đa !

    – Để rồi xem. Tớ bấm mạch không đúng, tớ sẽ đền ! Thôi đi đi, “e lệ” cái ǵ! Kẻo người ta chờ!… Khí … khí.. hôm gặp cô nàng ở kho gạo là tớ bắt nhăn thấy rơ rồi mà ! Đi đi !

    Tôi bước đi trong tiếng giục của Năm Cà Dom. Giá không có Thu ở đấy th́ tôi chẳng ngại ngùng ǵ. Và giá tôi không mất tự nhiên đối với nàng tóc xoăn th́ tôi cũng không lo chi. Đằng này th́ tôi có xúc động về cái gương mặt khả ái kia, và ác nghiệt hơn nữa, Thu đă đoán biết sự xúc động đó của tôi đối với nàng.

    Phái nữ giỏi thật. Nh́n Ngân mà Thu đoán ra tất cả. Và chẳng sai mảy may!

    Tôi chào Ngân và hỏi:

    – Cô ở đâu tới ? Quen với tôi à ?

    – Quen chớ sao không quen ! Thu vui vẻ nói hớt Ngân. Ngân nghe tiếng anh lâu lắm, muốn gặp anh mà không biết anh ở đâu chẳng ngờ vừa qua đi lănh gạo Ngân được một người bạn chỉ anh cho Ngân.

    Tôi đă lúng túng càng lúng túng thêm ! Thu nói tiếp:

    – Em đưa quyển sách của anh cho Ngân mượn đọc tự năy giờ trong lúc Ngân chờ anh.

    Ngân đang ngồi trên vơng cùng với Thu, cúi xuống đọc quyển sách của tôi đặt giữa hai đùi nàng. Những ngón tay thon nhỏ đang đỡ quyển sách, hoặc đang nằm im trên trang sách.

    Nghe Thu giới thiệu nàng với tôi, Ngân vẫn đọc, thỉnh thoảng ngước lên nh́n tôi rồi lại cúi xuống đọc.

    Tôi cảm thấy quyển sách đă biến thành trái tim tôi và đang nằm gọn trong tay nàng. Cho nên mỗi khi nàng giở một trang sách th́ tim tôi cũng rung động theo.

    Chao ôi ! Những ngón tay hay những thỏi ngà ? Những ngón tay mà tôi bắt gặp lúc di chuyển vào đây khi chúng nắm giữ nhánh tre để nó khỏi bật vào mặt tôi đang từ phía sau tới. Không hiểu sao tôi lại mến cái cử chỉ văn minh đó, một cái cử chỉ văn minh giữa một vùng man dă.


    Còn tiếp ...

  9. #4489
    Tran Truong
    Khách

    Xương Trắng Trường Sơn

    Nhà văn Xuân Vũ, sinh quán tại Mỏ Cày, Bến Tre, ngày 19 tháng 3 năm 1930, lớn lên trong một gia đ́nh nông dân từng học tại trường College Mỹ Tho. Ông theo chân cậu ruột, một nhà trí thức đi kháng chiến chống Pháp lúc 15 tuổi và gia nhập đoàn thiếu nhi cứu quốc dưới sự điều khiển của Trần Bạch Đằng[2]. Được nhà thơ Tâm Điền tức nhà thơ vàng Xuân Tước cố vấn lúc ban đầu, ông Xuân Vũ đă đăng bài thơ đầu tiên lên báo ở Hà Nội năm 1947. Năm 1950 ông làm cho báo "Tiếng Súng Kháng Địch" của khu 9 và tập kết ra Bắc vào năm 1954 sau hiệp định Genève. Ông tham gia hội nhà văn (cùng khóa với Phùng Cung (có bài viết là Phùng Quán [Thực ra Phùng Cung và Phùng Quán là hai người khác nhau. Phùng Cung là tác giả "Con ngựa của chúa Trịnh", c̣n Phùng Quán là tác giả "Tuổi thơ dữ dội". Cả hai nhà văn đều vướng vào vụ án Nhân văn Giai Phẩm]) 1958. Năm 1965 ông vươt Trường sơn trở về miền Nam và đă ra hồi chánh Chính quyền Việt Nam Cộng Ḥa vào năm 1968.

    Ít ra , ông cũng để cho đời sau , biết rõ một phần sự thật trong cái gọi " xẻ dọc Trường sơn đi cứu nước " . Mời bạn đọc xem , sự "thần thánh" của nó !!!!

    .................... ....


    Thu cười làm tôi khẽ giật ḿnh. Thu nói và vỗ vai Ngân:

    – Tác giả đấy, nói chuyện t́m hiểu tác giả rồi hăy đọc chuyện mới hay.

    Ngân quay sang nh́n Thu, mặt đỏ ra, tỏ vẻ bất măn một cách hài ḷng về hai tiếng “t́m hiểu” của Thu cố ư dùng vừa rồi. Ngân chẳng nói ǵ, cứ ngồi đọc măi, hết trang này, đến trang khác . Chốc chốc, những ngón tay lại khẽ giở sang trang và tờ giấy chỉ khua một tiếng rất khẽ mà có lẽ tôi cảm thấy hơn là nghe thấy !

    – Thôi chào hai cô nhé ! Tôi đứng dậy và nói.

    – Anh về à ?

    - Về lo công việc.

    – Ở chơi, Ngân muốn nói chuyện với anh mà. Ngân cũng muốn viết văn đấy !

    – Thôi để khi khác.

    Rồi tôi đi ngay. Tôi cảm thấy nếu ngồi đó càng lâu th́ càng lộ rơ chân tướng của ḿnh cho Thu nh́n. Năm Cà Dom không nh́n tôi, vẫn hí hoáy với mấy cái lọ dầu lửa con con, Năm nói:

    – Cô ấy đẹp đấy nhỉ.

    – Thôi đi, nhỉ với chả nhé !

    – Kỹ sư nông lâm phải không ?

    - Ai bảo?

    – Th́ chính cậu nói với tớ mà.

    – Không rơ đâu !

    – Chối măi !

    – Tớ thề mà !

    – Liếm mũi coi có đụng không mà thề ?

    Chập sau, Ngân sang lều tôi. Ngân nói:

    – Cho em mượn quyển sách này.

    Năm Cà Dom vọt miệng đáp:

    – Tặng luôn cho cô đấy !

    – Úy ? Sao lạm quyền vậy ?

    – Th́ trước sau ǵ cậu cũng tặng mà !

    – Đùa hoài.

    – Để rồi xem.

    Ngân nói:

    – Em chẳng dám mong được tác giả tặng sách đâu, chỉ mong được mượn đọc thôi.

    – Cái ǵ chớ cái đó th́ tôi nghĩ rằng không phải là chuyện khó ǵ cho lắm! Cô có quyền lấy luôn làm của cũng được. Bởi v́ theo tôi biết dù người ta có ăn cắp sách th́ cũng chẳng tội lệ ǵ.

    Năm Cà Dom bảo:

    – Cô ngồi chơi đi. Coi chỗ nào ngồi được th́ cứ ngồi . Này cô là Kỹ sư Nông Lâm hả?

    – Dạ.

    – Học tṛ của ông Của phải không ?

    – Anh biết ông à ?

    – Biết chớ. Ổng người Sóc Trăng mà.

    Ngân hỏi:

    – Sao anh biết rơ vậy ?

    – Tôi có thằng bạn tên B́nh là bác sĩ thú y học tṛ của ổng và một ông chú cũng là học tṛ của ổng.

    Năm Cà Dom lắc đầu:

    - Kẹt lắm cô kỹ sư ơi ! Dân Nam Bộ ḿnh ra ngoài đó không có chỗ ngồi đă đành, chỗ đứng cũng không có luôn.

    – Thế hả?

    – C̣n làm bộ không biết nữa. Nè tôi hỏi cô, chớ cô về Nam là để “giải phóng ” hay v́ bất măn ?

    – Anh hăy tự hỏi anh đi !

    – Tôi à ? Miền Nam đâu có cần ḿnh. .. ” giải phóng. ” Ḿnh lê cái thân c̣m về đến nơi là để người ta nuôi báo cô chớ đâu c̣n sức để mà “giải phóng” ai? … Nhưng mà cô định vào Nam để dạy ông bà nông dân cấy lúa chắc ?

    – Em chưa biết sao. Nhưng đi th́ đi. Về tới trong đó hăy hay.

    – Ai nghe mà dạy ? Giống lúa miền Bắc không cấy được ở miền Nam. Cũng như người Nam ra Bắc khó sống lắm. Người cũng vậy mà cây cỏ cũng vậy.

    Năm Cà Dom cười hắc hắc, thích thú. Tôi bảo:

    – Ông bác sĩ Cà Dom này nói leo qua lănh vực chuyên môn của kỹ sư nông lâm rồi đó.

    Năm Cà Dom vẫn thản nhiên tiếp:

    – C̣n nữa ! Ví dụ như cây so đũa trong ḿnh. Không biết ai trong Nam đem hột giống ra phân phát cho các nông trường c̣n quư hơn hột nhân sâm. Vậy mà vẫn lănh về trồng. Cao lên tới trời. Có bông mà không đậu trái nào hết. Đó, cô bạn kỹ sư nông lâm, có phải chúng ḿnh là so đũa kia không ?

    Tôi trừng mắt nh́n Năm Cà Dom:

    – Ê tốp lại nghe !

    – Th́ ḿnh nói ba lăng nhăng chơi ai nghe không nghe thời thôi.

    – Thôi sao được. Cây vú sữa là tượng trưng cho cái ǵ biết không?

    – Không biết.

    Nữ kỹ sư nông lâm cười:

    – Ảnh nói đúng chớ. Cây nào đất ấy. Người nào xứ ấy mà !

    – Nào ! Tôi có người ủng hộ rồi. Mai mốt có đi ngang đây, cô ghé nhà tôi uống trà hoa nhài chơi cô kỹ sư he!

    Ngân từ giă ra về. Năm Cà Dom nguưch tôi và lén lén trỏ Thu. Tôi suỵt bảo im.

    – Khà khà !

    Thu nói vọng sang:

    – Cô kỹ sư đẹp quá anh Năm nhỉ ?

    – Ừ, đẹp quá !

    – Thế cho nên mấy anh mới chủ trương ta về ta tắm ao ta phải không ?

    – Đâu phải !

    – Chớ sao ?

    – Ao người mà mát mẻ th́ ta cũng cứ tắm !

    – Anh nói thế chứ!

    – Th́ đó, có phải tôi nói đúng không. “Bằng chứng hiển nhiên” đang ngồi ở đây một đống đây này ! Ông có về “tắm ao ta ” đâu.

    – Các anh th́ ghê gớm lắm ! Nói thế nào nghe cũng xuôi.

    Tôi biết Thu hờn trong bụng rồi. Nhưng Thu không nói ra. Đàn bà con gái trong vấn đề t́nh cảm, khi sỗ sàng th́ sỗ sàng không ai bằng , nhưng khi tế nhị th́ cũng rất tế nhị.

    Tôi không biết cách nào để đính chính khéo rằng tôi chỉ yêu nàng thôi. Mặc dù sự đính chính đó là giả dối. Nhưng dù sao, sự nịnh hót đó cũng vuốt ve được ḷng tự ái của Thu.


    Còn tiếp ...

  10. #4490
    Tran Truong
    Khách

    Xương Trắng Trường Sơn

    Nhà văn Xuân Vũ, sinh quán tại Mỏ Cày, Bến Tre, ngày 19 tháng 3 năm 1930, lớn lên trong một gia đ́nh nông dân từng học tại trường College Mỹ Tho. Ông theo chân cậu ruột, một nhà trí thức đi kháng chiến chống Pháp lúc 15 tuổi và gia nhập đoàn thiếu nhi cứu quốc dưới sự điều khiển của Trần Bạch Đằng[2]. Được nhà thơ Tâm Điền tức nhà thơ vàng Xuân Tước cố vấn lúc ban đầu, ông Xuân Vũ đă đăng bài thơ đầu tiên lên báo ở Hà Nội năm 1947. Năm 1950 ông làm cho báo "Tiếng Súng Kháng Địch" của khu 9 và tập kết ra Bắc vào năm 1954 sau hiệp định Genève. Ông tham gia hội nhà văn (cùng khóa với Phùng Cung (có bài viết là Phùng Quán [Thực ra Phùng Cung và Phùng Quán là hai người khác nhau. Phùng Cung là tác giả "Con ngựa của chúa Trịnh", c̣n Phùng Quán là tác giả "Tuổi thơ dữ dội". Cả hai nhà văn đều vướng vào vụ án Nhân văn Giai Phẩm]) 1958. Năm 1965 ông vươt Trường sơn trở về miền Nam và đă ra hồi chánh Chính quyền Việt Nam Cộng Ḥa vào năm 1968.

    Ít ra , ông cũng để cho đời sau , biết rõ một phần sự thật trong cái gọi " xẻ dọc Trường sơn đi cứu nước " . Mời bạn đọc xem , sự "thần thánh" của nó !!!!

    .................... ....


    Đêm xuống, tôi nằm trăn trở măi, có ư không ngủ để chứng tỏ với Thu rằng tôi đang suy nghĩ, đau khổ v́ Thu. Chắc nàng hài ḷng lắm. Lúc chiều, cơm xoàng quá, không cải thiện được món ǵ , thành thử hơi xót ruột. Tôi gợi ư với Thu:

    – Ta nấu chè ăn đi Thu.

    – Anh Năm ơi! Thu gọi. Hùn đường nấu chè ăn đi!

    Năm không đáp. Tôi biết là Năm không muốn tham gia.

    – Tôi c̣n ít đường đây, ăn phứt cho rồi. Trước sau ǵ cũng ăn.

    Nói vậy rồi tôi lục túi lấy gói đường c̣n chừng bằng nửa nắm tay. Năm trăm gram đường đi hơn tháng nay c̣n từng ấy. Đôi lúc cố ư quên nó đi để giữ được nó lâu dài trong ba lô.
    Nhưng đêm nay tôi thấy cần cho ḿnh thêm một ít nhiệt lượng như máy cần thêm xăng nhớt. Tôi hăng hái nhóm bếp. C̣n Thu th́ soạn đồ nấu. Tiếng củi cháy lắc rắc, tiếng thở của hai đứa ḥa nhau. Không khí trong lều ấm áp lạ thường.

    Thu nh́n lửa với đôi mắt buồn rười rượi. Tôi chỉ biết có tôi mới làm cho Thu vui thôi. Tôi hỏi:

    – Em nghĩ ǵ ?

    – Em nghĩ rất nhiều thứ, nhưng không nghĩ ǵ cả.

    – Nghĩa là sao ?

    – Nghĩa là rốt cuộc rồi ḿnh vẫn nằm trong cái túi gió túi mưa này. Nghĩ cho mấy rồi cũng không làm ǵ được.

    – Em hay nghĩ vớ vẩn.

    – Chứ anh nghĩ cụ thể à ?

    – Đúng .. Anh mở mắt ra là nghĩ tới sự ăn uống. Mười ngày như một.

    Nhưng vẫn là chuyện vớ vẩn v́ anh không giải quyết được ǵ cả. Tôi thấy từ mấy hôm nay, tôi đối với Thu hơi nhạt nhẽo hơn trước . Bây giờ, ngồi bên cạnh nàng trong cái không khí này tôi mới tự phát hiện ra điều đó. Bởi v́ trước kia…

    Trước kia, khi tôi ngồi gần nàng, tôi hơi phập phồng, run run, cử chỉ không tự nhiên. Trước kia, tôi trông thấy tóc nàng đẹp, môi nàng xinh, khuôn mặt tuyệt mỹ, nhưng những điều đó chẳng bao lâu mà nay trở thành kư ức.

    Có lẽ v́ Ngân xuất hiện chăng ?

    Không hoàn toàn như vậy. Đối với Ngân, sự xúc động của tôi cũng thường. Tôi biết Ngân có vẻ đẹp riêng. Có thể Ngân đang mở , qua cái lối cỏ ướt sương cho tôi bước vào. Nhưng tôi cũng không thiết. Tôi không thấy rạo rực, tôi không mơ ước nồng cháy như trước kia.

    Đối với Thu không phải tôi bớt yêu nàng v́ tôi đă đạt được cái ǵ rất cụ thể mà nàng đă mất cho tôi.
    Bây giờ ngồi viết những ḍng này, tôi mới nh́n rơ lại t́nh cảm của tôi trong những ngày ấy.

    Cái ǵ cũng do sức khỏe mà nên, mà ra cả. Không có sức khỏe th́ c̣n mong làm ǵ. Trong lúc ḿnh cần sức dai bền của một lực sĩ th́ ḿnh lại như con bún thiu, th́ đầu óc ḿnh c̣n chứa đựng làm sao nổi một giấc mơ. Thu bảo tôi:

    – Anh bỏ đường vào đi. Gạo nở rồi.

    – Bỏ hết nhé !

    – Tùy anh.

    – Cho nó ngọt !

    Tôi thấy trong mắt Thu cả một nỗi u buồn. Có lẽ Thu cũng như tôi. Nàng đang hơ lửa đây, lửa là bếp lửa kia, lửa là tôi, tôi cố bốc thành lửa, nhưng vẫn không thấy nóng. Sóng mắt nàng long lanh gợi cảm vô cùng, nhưng nay th́ mờ hẳn.

    Những câu nói của tôi và Thu không “đối đáp” nhau nữa, không cưỡi nhau chặt chẽ nữa. Nó chỉ va chạm nhau vừa phải để cho khỏi tẻ nhạt. Những cử chỉ của hai đứa không c̣n đượm t́nh nồng thắm của nhau nữa mà nó mang tính chất xă giao.

    Tôi nhớ lúc vượt con đường lấy suối làm đường bộ, đêm đó mưa dầm, tôi mắc vơng cho Thu nằm, đánh gió cho Thu. Đôi chân Thu hiện lên trước mắt tôi, trong ánh hoàng hôn… Giữa cơn mưa và sau một cơn bơi lội ầm ́ dưới nước, thế mà lửa trong người tôi vẫn bốc.

    C̣n bây giờ…

    Tôi với Thu ngồi ăn chè nhạt nhạt, nói ít, húp chậm răi, muốn cho chóng xong để về nghỉ ngơi ! Nhưng khi ăn xong bát chè, tôi lại có ư định khác. Tôi không nói ǵ hết, tôi cứ lên vơng Thu nằm bừa.

    Thu cũng không nói ǵ hết. Hai đứa cứ giữ sự im lặng ấy, thi gan nhau xem đứa nào làm thinh được lâu hơn. Kẻ thua trận là tôi. Thấy lạnh nhạt quá, tôi không chịu được, vả lại tôi đang bày cảnh để gây sự. Tôi nói:

    – Anh bị con ve cắn ở sau gáy đây em!

    – Anh chỉ bịa.

    – Thật mà!

    – Anh đóng kịch tài lắm.

    Thu nói vậy, nhưng vẫn bước lại gần vơng. Thu hơi rụt rè đề pḥng, bước lại đầu vơng ṃ ba lô. Tôi biết là Thu t́m cái đèn pin. Tôi bảo:

    – Không cần đèn, em sờ vào là bắt được nó ngay.

    Thu vẫn rút chiếc đèn pin và tra pin vào (Pin gói để bên ngoài v́ sợ để sẵn trong đèn điện sẽ thoát đi hết) .

    Thu vừa bước tới là tôi đă ôm ngoặc lấy đôi chân Thu và d́u Thu ngă lên vơng. Thu kêu khe khẽ:

    -Đứt dây!

    – Không sao đâu.

    – Ơ ḱa, anh không nhớ cô ǵ ở trạm …

    – Chặc, đă bảo anh xem rồi mà.

    – Đứt dây th́ chết.

    Thu không c̣n nói được nữa v́ những thủ đoạn vừa êm dịu vừa thô bạo của chàng. Nàng như con nai vàng ngơ ngác biết sắp sa bẫy mà vẫn cứ bước vào…

    …Tôi khẽ nắm mấy ngón chân nàng rồi lủi thủi trở về vơng. Sương khuya lộp độp điểm trên nóc tăng ni lông.

    Tôi không sao ngủ được. Trong một cái không khí ma thiêng nước độc mà đặc biệt như đêm nay của tôi, th́ biết bao nhiêu điều gợn lên trong tâm trí.

    Tôi bắt đầu thấy sợ những sự mơ ước về t́nh yêu. Tôi thấy sợ sự có mặt của đàn bà trong cuộc sống của tôi. Không hẳn như vậy nhưng nó có một sự “xuống thấp” của nhiệt t́nh.

    Tôi không c̣n thích Thu nũng nịu, không hăng hái mắc vơng treo tăng cho Thu, không thích trêu chọc Thu, cũng không thích đáp lại với tất cả sự “galanterie ” mỗi khi nàng đùa duyên với ḿnh.

    Nhưng Thu th́ ngược lại. Nàng vẫn vui vẻ, đẹp và hay đùa. Sức khỏe nàng có sút đi, nhưng không đến nỗi thảm hại như tôi. Sau mấy cơn sốt mà mấy quí ông giao liên ở những trạm trước đoán rằng tôi sẽ chết, tôi chỉ c̣n lại một lực lượng tổng trừ bị quá gầy g̣.

    Đi rừng đàn bà khỏe hơn đàn ông. Người ta nói thế như một câu tổng kết, không biết có đúng không , nhưng theo tôi thấy th́ tất cả đàn bà con gái mà tôi gặp trên đường này đều có mang đồ giúp cho bọn đàn ông, hoặc nấu cơm, nấu cháo cho đàn ông.

    Thu không sốt mấy khi. Chỉ đau chân. Bây giờ th́ ăn cũng khỏe, đi cũng khỏe. Có lẽ cơ thể nàng đă vượt được thử thách rồi chăng. Tôi nom thấy nàng hơi béo ra. Tuy nhiên dù nàng không được tốt, nhưng nàng rắn rỏi và gân guốc hơn lên.

    Tôi lại nhớ lời của bác sĩ Cà Dom mà sợ:

    – Coi chừng lại có con nít khóc oe oe trên đường này.

    Tôi suy nghĩ đủ thứ chuyện trên đời, chuyện ǵ cũng có dính một tí đến Thu. Tôi chổi dậy lại muốn sang Thu một lần nữa th́ Thu đă lên tiếng. Thu ho húng hắng. Thu biết tôi c̣n thức. Tôi đứng dậy quờ chân mang dép.

    Thu chưa ngủ. Thu biết tôi sang, nhưng vẫn nằm im. Khi tôi vừa tiến đến vơng th́ Thu đă ngồi bật dậy và bước xuống đất.

    Thu bước lại bếp lửa, cời than. Những ḥn than nằm dưới tro ánh lên, ngon lành như những viên kẹo. Hai đứa ngồi bên nhau, không nói ǵ.


    Còn tiếp ...

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 26-03-2012, 08:51 PM
  2. Replies: 50
    Last Post: 27-02-2012, 04:26 PM
  3. Ở đâu không có Madison, ở đó có Little Saigon.
    By NguyễnQuân in forum Tin Cộng Đồng
    Replies: 10
    Last Post: 15-08-2011, 04:43 AM
  4. Ở ĐÂY CÓ ĐẤU TRANH LÀ Ở ĐÂY CÓ BỊ BẮT
    By hatka in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 0
    Last Post: 02-04-2011, 04:48 AM
  5. Replies: 0
    Last Post: 12-03-2011, 08:05 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •